Tối đó tôi ko thèm quan tâm chi vết thương của Văn Chức, mặt kệ anh đau đớn rên rỉ suốt ở trong phòng, có lúc còn ho ra máu, tôi mượn tiền chị Hạnh hàng xóm bắt xe vào thành phố, tôi tới tìm Phi Tâm, lên giường với gã ngay mà ko cần suy nghĩ. Cuộc làm tình trong nhà nghỉ tối đó đúng là ác mộng, Phi Tâm trông vẻ ngoài lịch thiệp bảnh bao nhưng gã có những sở thích rất biến thái. Gã chơi dụng cụ. Hơn một tiếng đồng hồ trôi qua như ở địa ngục, cả người tôi đau đớn, nhiều vết thương tím đỏ vẫn chưa tan và ở nơi nào đó vừa rách da chảy máu. Thì ra đó là lí do Phi Tâm khó tìm được người tình đồng tính, chẳng ai chơi xong với gã một đêm dám chơi lại lần thứ hai cả. Nhưng quãng thời gian này tôi đã lên giường với gã tổng cộng bốn lần. Lúc Phi Tâm nghe tôi mượn số tiền đó, gã đang nằm trên giường cười ầm lên. - Em ơi em, điếm hạng sang cũng ko tới giá đó đâu. Tâm ơi, em có tham quá ko vậy? Mặc dù chơi với em rất thích, nhưng mà vợ anh mà biết anh đưa cho em nhiêu đó tiền chắc giết anh luôn ấy. Tôi bám lấy đùi gã, quẫn bách nói: - Em chỉ mượn thôi, anh cho em mượn, từ từ em trả lại cho anh. - Ừm...nhưng mà cũng ko được, số tiền lớn quá, cùng lắm anh chỉ giúp được em một phần mười con số đó. - Tám triệu ư? Cảm giác đau ở nơi khó nói lan dọc cơ thể, đau đớn này đổi lấy chỉ tám triệu coi như cũng ổn lắm rồi, nhưng để có nốt 72 triệu còn lại, tôi còn phải đánh đổi cái gì nữa đây? Bí quá tôi có nghĩ tới chuyện kêu Văn Chức cùng đi bán nội tạng, nghe đâu một quả thận cũng được cả đống tiền kha khá. Nhưng chưa thực hiện được ý nghĩ thì chuyện của tôi với Phi Tâm bị phát hiện, đó là lần thứ tư chúng tôi làm tình, vợ gã dắt theo anh chị em dòng họ bắt gian ngay tại nhà nghỉ. Tôi bị đánh, mắng chửi thậm tệ, đỉnh cao là lúc vợ Phi Tâm đem chai keo 502 nói muốn dán bít chỗ đó để tôi ko đi dụ dỗ đàn ông được. Đó là tận cùng của nhục nhã. Tôi bị kéo ra trước cửa nhà nghỉ với chỉ cái quần tam giác trên người, Phi Tâm đứng phía sau vợ gã luôn miệng năn nỉ: - Anh sai rồi, chúng ta về nhà từ từ nói... - Anh câm lại cho tôi! Mụ đàn bà dữ dằn quát lên bằng ngôn từ xấu xa ô uế nhất: - Đmn! Anh Huân, đem chai keo cho em, để em dán chỗ đó của nó lại. Cái thứ đi dụ dỗ người đã có gia đình, mày còn tởm hơn mấy con đĩ đầu đường nữa. Lỗ đó của mày ko phải chỉ đi ị thôi sao? Có thể cho đàn ông cắm vào hay sao? Người kéo lại xem chuyện ngày một đông, tôi đứng dưới những cặp mắt khinh bạt và chế nhạo của đám đông, đầu óc quay cuồng. Đây chính là cơn ác mộng tôi hay mơ tới hồi nhiều năm về trước, khi tôi bị xã hội xô đẩy và hất hủi, ko một ai nói giúp, ko một ai can ngăn. Tất cả bọn họ nhìn tôi như thể thứ kinh tởm nhất trên đời, tôi nhìn qua Phi Tâm, hi vọng gã là cái gì đó tôi có thể níu lấy để ko phải chết chìm nhưng gã ko dám nhìn tôi, đôi mắt lảng đi vẻ vô cùng chột dạ và gã đứng thật xa tựa kẻ qua đường. Tôi rũ mắt tự mắng mình đúng thật ngu ngốc và đê tiện hết thuốc chữa. Trong lúc tôi chết ngợp giữa những tiếng phỉ nhổ đó tôi chợt thấy một bóng người. Nếu đứng trong một đám đông ồn ào, nó luôn là kẻ nổi bật vì nó đẹp trai nhất, vóc dáng cao ráo khỏe khoắn, đã cao hơn so với hồi những năm còn niên thiếu và trên người nó...hương đàn ông ngày càng đậm vị. Tùng Kha cùng với một số anh em “chợ trời” của nó đang đứng xem chuyện, nó thấy tôi nhưng ko kinh ngạc cũng ko có thái độ muốn bắt mà nó đứng đó hút một điếu thuốc đột nhiên nhếch miệng cười kiểu cực kì nguy hiểm, cái nụ cười...thề! Có thể khiến bạn đái són ra quần mà ko hay. Nó đã thay đổi, đương nhiên, bây giờ nó 24 tuổi rồi, đã là đàn ông đích thực nên ko còn dáng vẻ bồng bột lỗ mãng của tuổi trẻ nữa, một con cọp non đã trưởng thành, đã toát ra hơi thở khiến kẻ yếu phải cúi đầu. Da nó nâu hơn, ko còn trắng bóc như công tử bột, mắt nó sâu hút hài hòa nằm dưới hai đường chân mày rậm rì nên trông rất đàn ông, làn môi mảnh hai bên có khóe cười, chẳng cần cười sâu, kiểu hơi nhếch lên cũng khiến con gái ngợp thở vì vừa duyên vừa đểu. Ở tuổi trưởng thành này, Tùng Kha đúng thật là viên đá đã được mài thành ngọc sáng, ko ai có thể dời mắt khỏi. Người ta tự vẹt đường khi nhìn thấy nó tới, đàn bà con gái cũng tấm tắc quanh nó nên chuyện của tôi dần bị bơ đi. Tôi ngồi trên đất, trái tim đập như muốn nổ tung ra ngoài, chẳng cần biết hoàn cảnh gì hay quan tâm mình là nhân vật đang bị đánh ghen, tôi vùng dậy khỏi cú nắm tóc của vợ Phi Tâm, như con bò điên chỉ mặc duy nhất cái quần tam giác trên người rồi chạy băng băng trên đường lớn. Bấy giờ tôi lo cho cái mạng của mình hơn là bị người khác chửi là tên biến thái hay tên điên, chạy một đoạn tôi có quay nhìn Tùng Kha đằng sau, may mắn là nó ko có đuổi theo nhưng nó ko còn cười nữa, dáng vẻ đột nhiên thâm trầm, mặt nó tối thui, chính xác là cái dáng vẻ nguy hiểm mà năm đó tôi vào tù thăm nó, nó nói: “Tao sẽ giết mày!” Hôm đó tôi đi bộ về nhà, trên người ko có đồng xu, lội bộ một quãng đường dài tới nỗi nghĩ đôi chân tê dại kia ko còn là của mình nữa. Bẻ vội mấy tàu lá chuối để đắp lên người, cũng chẳng còn quan tâm người ta nhìn mình cười chê, con nít kéo theo mắng tôi là thằng điên, tôi chỉ biết cúi mặt lầm lũi mà đi như thế. Gần tối mới về tới nhà, tối hôm đó tôi chỉ ở trong phòng khóc, mong Văn Chức có thể về sớm một chút để ôm tôi hay nói một câu để an ủi cho tôi đỡ cô đơn một chút nhưng cả đêm anh ko về. Rồi sáng sớm ngày hôm sau tôi bần thần phát hiện tám triệu tiền mà tôi ngủ với tên biến thái thích chơi dụng cụ kia đã ko cánh mà bay. Anh đi rồi, anh bỏ lại số nợ khổng lồ và lấy số tiền tôi để dành trả nợ cho anh một mình trốn đi. Lúc đó tôi mới biết được rốt cuộc chữ “tuyệt vọng” nó viết thế nào. Kể từ giây phút một mình ngồi trong căn nhà trống hoắc tôi đã thề, tôi thề ko tin một ai nữa, ko tin vào lời ngon tiếng ngọt nữa để rồi ngu ngốc bị lừa hết lần này tới lần khác, ngày mai tôi sẽ sống, sống vì mình, sống như thể đó là ngày cuối cùng của cuộc đời khốn nạn này. Cũng chẳng bao lâu đâu, Văn Chức cũng trở về. Là đúng vào ngày hẹn trả nợ, nhưng ngày anh trở về là ngày được khiêng. Tùng Kha đứng ở trước cửa cùng với thằng Tiền “Súng Dài” nói nói cười cười gì đó, là anh em cùng băng nên nói chuyện rất vui vẻ. Văn Chức được hai thằng đàn em khác khiêng vô nhà, chúng quăng anh ra sàn, lúc đó tôi nghĩ anh chết rồi vì trên người anh chẳng có chỗ nào lành lặn. Hai hốc mắt anh sưng to tới nổi mở ra ko được và mặt anh máu bê bết. Nhưng tôi cũng chẳng buồn quan tâm, tôi ngồi trên ghế, nhìn anh mà đánh giá sơ bộ như thế rồi cũng chẳng mải mai cảm xúc gì trong lòng. Khi bạn hiểu cảm giác bị dồn tới chân tường là như thế nào, bạn sẽ biết vì sao tôi trở nên như hiện tại, bây giờ cái gì đối với tôi cũng được, thậm chí sống chết cũng đã chẳng quan trọng nữa, thế nên khi tôi thấy Tùng Kha bước vào, tôi đã ko sợ hãi. Tôi nhìn bóng lưng cao ngất của nó, nhìn nó chống hông thoải mái đứng nói chuyện với người ta, nghe những đợt cười giòn giã vang vọng cả căn nhà, trong tôi chỉ là cảm giác lẳng lặng bình thản. Sau một lúc thì thằng Tiền kéo theo đàn em đi, chỉ còn lại Tùng Kha. Nó bước vào đối mặt với tôi, đôi mắt đen láy vô cảm, nhưng khóe miệng nó đang nhếch cười rồi nó nói một tiếng: - Anh Tâm, lâu quá ko gặp, anh già đi nhiều nhỉ! Tôi già ư? Tôi mới 28 tuổi thôi, độ tuổi đáng lẽ làm ra nét đẹp chững chạc của một thằng đàn ông. Nhưng tôi cũng ko hẳn là đàn ông thực sự, người ta nói bóng thì rất mau già, nên cũng có thể hiểu hen. Tôi lại quan sát Tùng Kha, nó ngược lại với tôi, đẹp trai hơn, đẹp trai gấp mấy lần thời niên thiếu, cái đẹp toát ra từ sự nam tính và một chút điên cuồng của tuổi trẻ. Tôi giương mắt, giọng nhàn nhạt đáp lại: - Mày thì ngày càng hấp dẫn. Nó bật cười ha hả, sau một lúc mới nhìn tôi, nói: - Nếu là năm đó, trước khi anh với thằng căn bã này chơi tôi một vố, khi anh còn trẻ khỏe và...dâm đãng, anh nói câu này có thể sẽ làm tôi “cứng” đó. Nhưng giờ nhìn lại xem, bỏ đi với nó rồi thân tàn ma dại, ra đường làm điếm để lấy tiền trả nợ cho nó. Chậc chậc...anh coi, cả người anh đang bốc ra mùi hôi...của rác rưởi! Tôi cực kì ko thích cách nói chuyện anh em thắm thiết này của nó, cứ như là nó đã xem mọi chuyện trong quá khứ như gió thoảng mây bay, cứ như nó là một thằng em trai rộng lượng lắm nhưng thực chất kể từ lúc nó bước chân vào đây thì tôi sớm biết chuyện cũ vẫn còn như in trong mắt Tùng Kha. - Muốn chém muốn giết gì thì tùy mày, bây giờ tao cũng ko còn chút hơi sức nào để chống cự nữa, nhưng sẽ ko có tiền đâu, ngoại trừ căn nhà này...bọn tao chẳng còn thứ gì nữa. – Tôi nghiêm túc nói. Ý cười trong mắt Tùng Kha ngày càng đậm, nhưng tôi biết rõ nó ko phải đang mắc cười mà là nó đang nổi khùng tới nổi ko biết ngoài cười thì nên làm gì. Quả nhiên nó vừa cười hai tiếng đã thấy ko cười nổi nữa, quay phắt một cái đạp tôi văng xuống đất sau đó giẫm lên vật yếu ớt ở giữa hai chân tôi, đè nghiến, tôi đau tới trắng mặt, tôi biết nó giận, nó đang nổi khùng vì lí do nào đó mà tôi ko rõ. Là câu tôi đã nói ư? Là “nhưng sẽ ko có tiền đâu”? Hay là... “Bọn tao chẳng còn thứ gì nữa”? Hay ý đó cũng đồng nghĩa với nhau mà nhỉ? Nó nói: - Tôi biết chứ, tôi biết anh nghèo tới nỗi phải đi làm điếm! Dù sao cũng là anh em, nên tôi đã nói giúp để thằng Tiền thủng thẳng món nợ này, nhưng thứ mà anh nợ tôi thì sao hả Tâm? Tôi nghiến răng, trừng mắt lên nói: - Nợ thằng Tiền là Văn Chức nợ, bây giờ cứ đi mà nói với nó, có chặt nó ra làm trăm mảnh tao cũng ko quan tâm. Còn thứ tao nợ mày? Tao có nợ mày ư? Số tiền đó là thứ đáng mà tao sở hữu, là mẹ con mày vào nhà và lăm le chiếm hết! Nó tát bốp vào mặt tôi, đã trở về với dáng vẻ điên dại và nguy hiểm vốn có, điều mà tôi cảm thấy vô cùng hài lòng. Tùng Kha nghiến răng quát: - Tao đách có nói tới mấy thứ đó!!! - Vậy là thứ gì???? - Tôi gào lên. Tôi ko muốn sống hèn mọn cun cút như con chuột nhỏ từ trước tới giờ nữa. Bây giờ tôi muốn thét lên cho cả thế giới này biết Trí Thế Tâm tôi đách phải thứ để cả xã hội này giẫm đạp lên ko tiếc, tôi cũng là người và tôi sẽ sống như thể hôm nay chính là ngày cuối cùng được sống.
|
Văn Chức nằm trên sàn rên rỉ một tiếng: - Tâm ơi cứu anh...anh đau quá... Tôi nổi khùng quát lên: - Im mẹ anh đi! Đem tiền của tôi đi bỏ trốn, hay lắm mà bây giờ con than rên gì nữa? Tùng Kha nhìn tôi một cái rồi đi qua đạp thêm hơn chục cú vào người Văn Chức, hả hê xong nó quay ra cửa gọi: - Tụi mày vô đây!!! Đàn em của Tùng Kha tổng cộng bốn thằng đi vào, trên mặt chúng đều là biểu cảm chần chừ, một tên bước tới nói: - Anh Kha…dù gì thì…bọn em đâu phải bóng? Ko biết chơi làm sao đây… - Dạ đúng đó anh, cứ thấy ghê ghê sao ấy… Thoáng đó tôi biết chuyện gì sắp xảy ra rồi. Tùng Kha nhếch miệng cười rất sâu, nó ngồi trên ghế phía đối diện rồi ra lệnh: - Chơi như tụi mày chơi gái điếm, chỗ nào đút được thì đút thôi, đàn ông con trai gì nhát cấy! Đi đi! Hai thằng bước rề rề qua chỗ tôi, hai thằng còn lại thì qua chỗ Văn Chức. Tôi biết mình chẳng thoát được nên cũng chẳng có ý định thoát, 3P thôi mà, đâu phải lần đầu chơi, có lẽ Tùng Kha nó nghĩ tôi là một thằng bóng ngây thơ lắm mà sợ người ta cưỡng hiếp. Vả lại được chơi với bọn toàn trai thẳng thế này, tay chân lóng ngóng âu cũng là một loại tình thú. Khỏi đợi chúng làm gì, tôi chủ động cởi hết quần áo ném qua một bên, nằm sảy dài ra đất, tôi phóng túng nói: - Tới đây, muốn làm mẹ gì thì làm nhanh chút đi! Hai thằng nhóc chừng mười chín đôi mươi trợn to mắt nhìn tôi như ko tin được kẻ trần truồng trước mặt chúng mới là kẻ sắp bị chúng cưỡng bức. Ở bên kia Văn Chức còn đang giãy dụa, anh khóc lên khóc xuống dưới chân Tùng Kha. - Đại ca…xin anh…xin anh tha cho tôi lần này, mấy năm trước…là tôi điên…tôi nghe Tâm xúi giục nên mới giúp nó đối đầu với anh. Tôi hối hận rồi… Tùng Kha ko phản ứng gì với những lời Văn Chức nói, tôi đoán nó nghe ko thấm câu từ nào vì mắt nó đang lăm lăm nhìn qua chỗ tôi, ánh mắt phức tạp trong ngọn lửa giận phừng phựt. Tôi nằm sảy chân sảy tay ra sàn, tư thế rất mời gọi, hai thằng nhóc kia cũng lổn rổn mở khóa quần rồi mò tới. Một bàn tay sờ bên đùi non sau đó là đầu vú, động tác ngập ngừng vì chưa “quen việc”, nhìn mặt bọn nhóc đang hoang mang tôi rất tốt bụng ra vẻ một “đàn anh” mà khích lệ chúng: - Thô bạo lên, tao ko phải con gái, có thô bạo thì mới có khoái cảm được. Tôi chợt nhớ đến năm đó tôi và Tùng Kha đắm chìm trong tình dục, những lần làm tình đều điên cuồng trong đau đớn nhưng vui sướng tột cùng, làm đến khi rã rời, đến khi phía bên trong mọi góc ngách đều được tưới đẫm, cả bản thân mình đều toàn là hương vị của nó. Trí nhớ dạo một vòng đến khi sực tỉnh tôi đã nghe thấy tiếng thở gấp quanh tai mình, hai thằng nhóc có vẻ thạo việc rồi đây, kích thích rất đúng chỗ và như mong đợi của tôi, chúng bắt đầu thô bạo, bắt tôi ngậm vào miệng vật đàn ông tanh tưởi, va chạm gấp rút trong miệng ko chừa đường cho người ta thở nữa, có lúc nó còn bốp chát vào mặt tôi mấy cái. Chẳng qua cũng chỉ là mấy con nai tơ giả bộ đàn ông, tôi khích lệ bọn chúng bằng những tiếng than rên nho nhỏ, quả nhiên hệt như Tùng Kha năm đó…mấy tên nhóc này rất dễ sa lưới, mắt chúng đỏ ngầu lên, một tên bắt đầu cúi xuống cắn lên đầu vú rồi mò tay xuống chỗ bí hiểm tìm đường tiến vào. Tôi gạc thứ đang ở trong miệng mình ra, vội hô lên: - Ko có thứ bôi trơn là chết cả hai đấy, mày vào bếp lấy chai dầu cũng được! Nếu có giải thưởng cho kẻ bị cưỡng hiếp mà tốt bụng và có tâm nhất thì giải đó chắc thuộc về tôi rồi. Cùng lúc đó tôi nghe phía ko xa có tiếng la thảm, Văn Chức thở gấp trong tiếng gào thét đau đớn và tiếng thở hì hục của hai thằng con trai. Người bên cạnh Văn Chức có vẻ to đô hơn thằng nhóc đang “phục vụ” cho tôi nên có lẽ anh sẽ khổ sở hơn nhiều. Ở đây một tên nhóc rất nghe lời vào bếp tìm dầu ăn đi ra, nó vừa gảy mũi vừa nói: - Chưa thấy thằng bóng nào dâm và điên như thằng chó này, cứ nghĩ chơi đàn ông sẽ khó…nhưng ai ngờ hình như cũng được lắm đó An, tao “cứng” rồi nè! Thằng nhóc tên An vừa lật tôi lại, cười ha hả nói: - Công nhận mà nhìn thằng dâm đãng này…cơ thể cũng được đó chứ, chắc tao cũng cong mất mẹ rồi Thình ơi! Thằng An nhìn tôi bằng đôi mắt đỏ như lửa, hơi thở gấp gáp như kẻ lên cơn hen, ngón tay lạnh ngắt dần đi xuống mông tôi tìm nơi vào nhưng mới khuếch trương phân nửa thì thình lình nó bị xách cổ áo quăng ra, ngay cả thằng Thình cũng bị đạp lăn lóc. Chúng ngơ ngác nhìn Tùng Kha đang đứng trước mặt. - Anh Kha…tụi em…làm gì sai? Thằng Kha đá cái ghế nhựa bay thẳng ra cửa, đỏ mắt quát lên: - Tao cho bọn mày được “vào” hay sao? Tao kêu mày hành hạ nó chứ kêu mày làm sướng nó hả? - A…vậy…tụi em biết làm sao rồi! Thằng An ngập ngừng nói xong quay qua giật tóc tôi lên, chắc nó nghĩ thô bạo thế này thì đúng nghĩa “hành hạ” rồi, sau đó nó nhét lại cái thứ đang cứng của nó vào miêng tôi nhưng lại nghe thằng Kha quát một tiếng nữa: - Cút mẹ ra ngoài cho tao!!! - Anh Kha sao…sao tự nhiên vậy? Tôi thấy hai thằng nhãi này rất tội nghiệp, súng đã lên nòng hết rồi, mắt đứa nào đứa nấy đều đỏ ngầu nhuốm màu dục vọng, trong giờ khắc này tự dưng lại đuổi nó đi thì chẳng khác nào “đem con bỏ chợ”, thực sự rất nhẫn tâm. Tôi lại nhìn Tùng Kha, nó đang hành hạ tôi nhưng mặt mài nó tối xịt, trông chẳng có vui vẻ hả hê gì cho cam, lại nhìn xuống đũng quần đang nhô cao như túp lều của nó, tôi cười trong bụng biết thì ra là như thế. - Ko thì 3 thằng vào cũng được, tao chấp tất đấy! – Tôi sảng khoái nói. Tùng Kha quay xuống vả bốp cho tôi một cái vào mồm, chỉ thẳng vào mặt tôi rồi nghiến răng nói: - Mày câm miệng cho tao!!! Lúc hai thằng nhóc bị đuổi ra, tôi thấy chúng còn vẻ gì đó rất ko cam lòng, cũng tội thật mà thôi cũng kệ, ai bảo chúng ko có khả năng “hành hạ” tôi chứ. Tùng Kha thì biết làm thế nào để hành hạ tôi hơn, nó đè tôi xuống đất bắt tôi nhìn cảnh Văn Chức ở bên kia đang bị hai thằng con trai khác đút và rút dồn dập, tiếng rên đau đớn tuyệt vọng của anh, âm thanh da thịt đập vào nhau, mùi xạ hương đàn ông quẩn quanh trong phòng khách bừa bộn, cảnh tượng cưỡng hiếp bạo lực ko ai dám nhìn. Tùng Kha kéo tóc bắt tôi chứng kiến từ đầu đến cuối rồi nó thủ thỉ quanh tai tôi hỏi: - Đau lòng ko? Bạn trai mày đang bị chơi đấy, nhìn mặt nó kìa…chắc đang sướng lên mây rồi! Tôi nói: - Làm chết nó đi, làm chết cũng chẳng liên quan gì tao nữa. Tùng Kha nhìn tôi bỏ qua vài giây kinh ngạc, nó hài lòng vui vẻ nói: - Ngữ điệu tốt đó, ko còn nhu nhược hèn nhát như xưa nữa. Cũng phải, nó đã bỏ mày, trốn một mình qua biên giới mà. Cũng may bọn tao bắt lại được, nếu ko số nợ đó đổ lên đầu mày, thằng Tiền ko chặt cụt tay cụt chân mày mới là lạ! Sao? Hối hận chưa? Hối hận vì chạy theo thằng rác rưởi này chưa? Ko hề có một động tịnh báo trước, Tùng Kha đã thô bạo nhét thứ cứng ngắt của nó vào nơi chật hẹp, cơn đau như bị xé đôi đánh ập tôi, kích thước này so với ký ức của những năm về trước thậm chí càng kinh người. Nó bắt tôi quỳ trên sàn, sau đó tấn công thúc sâu đến tận gốc, tiếng thở sau lưng bắt đầu biến thành vũ bão, Tùng Kha ghé đến vành tai tôi thổi vào, nó hổn hển vừa nhấp nhẹ nhàng vừa hỏi: - Mấy năm rồi nhỉ, nó chơi kiểu gì mà ko làm chỗ này của mày rộng ra chút nào, còn…khít như vậy, có phải…nó ko thể làm mày sướng, thế nên mày mới đi tìm thằng chó chủ quán café ở đường 4? Động tác từ tốn của nó càng khiến tôi khó chịu, tôi quay mặt phối hợp mà liếm nhẹ lên chiếc cằm nhọn đã lún phún râu, nói: - Ko ai bằng mày được! - Dâm tiện!! Tùng Kha nói bằng giọng quẫn bách, nó bắt lấy eo tôi rồi bắt đầu điên cuồng vận động bít-tông, khi chạm tới chỗ nhạy cảm phía bên trong, tôi ko khống chế được ngẩn mặt thở hắt một tiếng. Ký ức ùa về, khoái cảm này đúng như lời tôi nói, ko ai có thể cho tôi ngoài Tùng Kha. Đôi bên đã từng quá quen thuộc cơ thể đối phương, Tùng Kha vẫn còn nhớ làm thế nào để tôi phải bật miệng mà rên rỉ đến khàn cả giọng. Tiếng thở của nó cũng ngày càng mất kiểm soát, Tùng Kha có lúc sẽ chửi thề, mắng tôi thậm tệ nhưng tôi ko thèm để ý, nó nói đúng, tôi chỉ là một tên bóng khát dâm, ngoài tình dục thì ko còn thứ gì có thể khiến tôi hạnh phúc. Có vẻ tiếng rên của tôi lại thu hút “ong bướm”, chắc như lời Tùng Kha từng nói nhiều năm về trước, bất kì thằng đàn ông chuẩn men nào khi nghe tiếng rên của tôi đều sẽ bị bẻ cong, nó còn nói mỗi lần nó nghe tôi rên thì khát vọng muốn “làm” chết tôi lan tràn chiếm phủ đầu óc, nó còn nói bản chất dâm đãng của tôi thích hợp đi làm điếm vì thê sẽ gặt hái vô số tiền. Hai tên đang hành sự với Văn Chức ở bên kia khi nghe tiếng rên đã ngẩn đầu nhìn sang, trong mắt của chúng, tôi có thể nhìn ra sự thèm thuồng khó nhịn vì so với cưỡng hiếp một người đã bất tỉnh thì làm với một người còn tỉnh táo và phóng túng chiều ý chúng thì vẫn hơn. Văn Chức bất tỉnh rồi, tôi thấy anh ko nhúc nhích gì, mặc kệ cho hai tên kia tàn phá cơ thể mình ko thương tiếc. Hình như Tùng Kha đã phát hiện những đôi mắt dõi theo cuộc vui của chúng tôi, nó đột nhiên quát lớn: - Nhìn cái gì? Bọn bây muốn tao móc mắt cho chó ăn phải ko? Một tên cười tà tà nói: - Đại ca ơi, anh kiếm đâu ra hàng hiếm này vậy, tụi em nghe giọng nó thôi mà đã chịu ko nổi rồi, lát nữa anh có thể… Tùng Kha hơi dừng động tác, tôi bị ép làm từ phía sau nên chẳng thấy vẻ mặt nó bây giờ, chỉ nghe giọng lạnh tanh của nó bật hỏi lại: - Có thể? Có thể cái gì, mày gan nói thử xem? Hai thằng kia lập tức mặt mài lấm lét quay đi, ngoan ngoãn làm tiếp công việc của chúng bên kia vừa nói: - Dạ ko có gì ạ, anh tiếp đi, tụi em ko nhìn nữa. - Liệu hồn cho tao! Nhưng sau đó Tùng Kha ko làm ở phòng khách, nó rút ra, rồi bưng tôi ném về phòng. Ở trong phòng ngủ từng là của tôi và Văn Chức, bấy giờ diễn ra cuộc tình nóng bỏng mà Văn Chức đã ko còn là nhân vật chính. Tùng Kha vừa cưỡi lên người tôi vừa tát cho tôi mấy bạt tay, nó nghiến răng mắng: - Thứ điếm dâm tiện chuyên dụ dỗ đàn ông! Nó dạng hai chân tôi ra rồi bắt đầu chen vào chỗ chật hẹp, mãnh liệt thúc đẩy, làm chính diện khiến tôi được nhìn kĩ gương mặt của Tùng Kha hơn. Hai mươi bốn tuổi, nó đã là một gã đàn ông khỏe mạnh và cường tráng, tôi nhớ múi cơ bụng của nó, muốn đưa tay sờ lấy nhưng lúc này Tùng Kha đang mặc áo, nó cũng ko cho tôi chạm vào, hất tay tôi ra rồi lại lạnh nhạt mắng: - Mày tưởng mày là ai? Thứ rác rưởi như mày mấy năm qua bị đàn ông chơi đến tàn tạ, tao có nên dùng cách của con đàn bà ngày đó, lấy keo để dán lỗ này lại, để cho mày từ nay ko đi mồi đàn ông nữa ko? Nó đang nhắc lại chuyện bị bắt gian ở nhà nghỉ của tôi với Phi Tâm, đó là cái ngày tôi ko muốn nhớ lại nhất, nỗi nhục nhã ê chề khiến tôi thậm chí còn muốn chết đi. Nhưng tôi đã thông suốt rồi, ko ai thương tôi nhưng tôi phải biết tự thương mình, phải sống, bằng cách gì cũng phải sống, mà còn sống thật tốt để cho bọn người khinh thường tôi phải trố mắt. Bây giờ đã rơi vào tay Tùng Kha, tôi có thể chiều theo mọi thứ nó muốn miễn là giữ được cái mạng nhỏ này. Tôi ôm cổ Tùng Kha, dưới khoái cảm dồn dập đến tê dại, tôi thình lình hôn cằm nó, ko biết vì sao nhưng tôi có cảm giác như…Tùng Kha có tình cảm với tôi. “Tình cảm” ở đây chính là sự luyến tiếc đối với một bạn tình hợp ý trăm phần trăm, làm tình với ai cũng ko thích bằng với nó và tôi nghĩ Tùng Kha cũng cảm thấy y hệt vậy, thế nên tôi lợi dụng điểm này. Dưới động tác bít-tông ko ngừng nghỉ, tôi lắc lư theo, vòng tay ôm cổ nó để lấy điểm trụ, cảm thụ nơi nào đó nóng rần như kiến cắn vừa đau vừa sướng từ tận sâu bên trong. Tôi gắng gượng trong tiếng rên và thở dốc vừa cười đểu nói: - Ah…Mày…mà dán chỗ đó lại, sau này…mày ko hối hận hay sao? Ah…ah…sâu quá…Kha…sướng quá… - Nói hay nhỉ!? Tùng Kha thình lình thúc sâu một cú khiến tôi giật bắn người, rồi những cú thúc sau đó nữa đều chỉ đâm vào điểm nhạy cảm đó, tôi ko chịu nổi mà vặn vẹo, thở dốc một hồi. - Tao sắp rồi…ah…ah… Tới một lúc, Tùng Kha mặc dù hưng phấn điên cuồng vẫn chưa có dấu hiệu muốn xuất nhưng tôi đã ko chịu nổi kích thích dồn dập. Qua mấy năm, kĩ năng làm tình của nó đã tiến bộ rồi, hoặc giả trong tiềm thức tôi luôn chờ đợi ngày nào đó được làm tình một cách trọn vẹn đến mất đi lí trí và Tùng Kha đáp ứng được nhu cầu đó nên bấy giờ rất mau mà đạt được tới đỉnh. Tay tôi ma sát vật dựng thẳng giữa hai chân mình, một tay vân vê đầu vú, cũng giống như đàn bà, đầu vú của tôi lạ thay cũng là nơi rất nhạy. Tiếng lép nhép ngày một lớn dần, Tùng Kha cuốn tôi lại như cái bánh, để chân tôi qua khuỷu tay nó, kê gối để nơi giao hợp nhô cao, từ từ rút ra rồi từ trên cắm phập xuống lút cán. Tiếng rên đồng loạt phun ra khỏi miệng của cả hai, tiếng của tôi đã biến thành nức nở khi nào chẳng hay. Tùng Kha nhìn xuống đầu vú sao đó ghé miệng cắn nghiến, tôi vô thức rên lớn, đoán chừng người bên ngoài phòng khách còn nghe thấy. Động tác ngày một điên cuồng, nó nhìn tôi bằng đôi mắt đỏ rực màu dục vọng. Tùng Kha bấu tay chặt vào hai bắp đùi tôi rồi điên cuống nhấp vật nóng cứng như cây sắt đâm vào trong loạn xạ, mọi góc gách trong đó đều bị chọt đến ê ẩm. Tôi nhắm mắt rên rỉ, tay bấu vào gối, lúc này đây chỉ biết ở nơi kia của mình như sắp bị chọc đến rách. - Ah…ah…ah…chết mất…chết tao mất… Tùng Kha lúc lắc chọt thêm vài cái nữa, tôi thét lên một tiếng rồi co giật rồi bắn ra ướt cả bụng cùng lúc đó cũng nghe tiếng thở dốc như vũ bão của người ở trên mình, nghe nó gầm thỏa mãn một tiếng nhưng lạ thay bên trong ko có thứ gì chảy ra. Lúc này tôi mới biết nó dùng bao, cũng phải, nó là người sạch sẽ cẩn thận, sao lại ko dùng bao với kẻ mà nó cho là rác rưởi chứ! Tôi chẳng buồn quan tâm, nằm trên giường thở hồng hộc sau cao trào, phần eo dưới mỏi nhừ, ngay cả chân cũng ko khép lại nổi mà mặc kệ dạng ngang như đàn bà đang đẻ. Tùng Kha đã rút ra, nó tháo bao quăng đi sau đó trồng thêm một cái mới vào trong khi đôi mắt đỏ rực vẫn ko hề dời khỏi phần dưới đang dạng như bà đẻ của tôi, nếu tôi biết cái tư thế đó đã mời gọi nó làm tân bốn hiệp chưa dừng, tôi đã ko vì lười mà tự động chuốc khổ.
|