Sáng hôm sau tôi dậy ko nổi, phải ngủ tầm đến trưa mới lếch thân tàn ma dại đi tắm sau đó cuốn tấm chiếu ra định mang ra ngoài giặc. Trên đó có vết máu và cả mùi xạ hương rất nồng của cuộc tình vũ bão đêm qua. Lúc tôi đem chiếu ra ngoài phòng khách thì nghe tiếng cười rôm rả. Ko thấy Tùng Kha và Văn Chức đâu, bốn thằng đàn em của nó đang ngồi ở phòng khách nhậu nhẹt, mấy thằng này trông như mấy đứa sống bằng màn trời chiếu đất ko có nhà cửa hoặc bị gia đình tống cổ đi rồi, bây giờ chúng đã xem ở đây như là nhà của chúng luôn, rượu bia đầy bàn nói cười ha hả ko cần biết chủ nhà đã đứng phía sau nhìn bao lâu. Thằng Thình là người đầu phát hiện tôi đứng ở đó, lập tức xì xào với ba đứa còn lại, chúng nhìn tôi với đôi mắt đỏ rạo rực đánh giá, sau đó cười hùa một trận. Thằng An nhai đậu phộng chợt cười, giả bộ thân thiết lên tiếng: - Anh Tâm biết uống bia ko? Qua đây uống với bọn tôi vài lon, hôm qua bọn tôi làm vậy…cũng xin lỗi anh, chứ anh Kha đã lệnh rồi mà bọn tôi ko làm là ko được. Thằng Thình xen vào, cũng nói bằng giọng hòa nhã: - Với lại Anh Kha đã đồng ý trả nợ của mấy anh cho thằng Tiền trước rồi, căn nhà này bây giờ coi như vật thế chấp, ảnh nói sau này bọn tôi được ở đây, coi chừng anh với thằng Chức tới khi nào hai người trả dứt nợ mới thôi. Tôi đã hiểu được đầu đuôi câu chuyện, nhưng ko tài nào hiểu được thằng Kha làm gì mà có được số tiền lớn như vậy, nó thay Văn Chức trả nợ để từ từ bọn tôi làm trâu ngựa để trả cho nó. Cuộc làm ăn này nhìn tới nhìn lui cũng ko thấy lời chỗ nào, tôi chẳng hiểu nổi Tùng Kha nó đang nghĩ hay suy tính cái gì nữa. Hai thằng còn hôm qua “hành sự” với Văn Chức, một đứa tên Hiệu và một đứa tên Nam, trông có vẻ già dặn và nghiêm túc hơn, một đứa chỉ hộp cơm trên bàn nói với tôi: - Với lại bọn tôi phụ trách coi chừng anh, mỗi ngày 3 bữa đầy đủ, chỉ việc anh đứng ra khỏi nhà thôi. Tôi suy nghĩ một lát rồi bật hỏi: - Thằng Kha nó muốn nuôi heo hay sao? Tôi dự tính được chuyện Tùng Kha ko tha cho mình, nhưng ngàn tính cũng ko tính được nó lại nhốt tôi như những năm về trước, trong cái địa ngục trần ai đó. Thằng An cười ha hả đáp thẳng mặt tôi: - Ảnh ko nuôi heo, anh đang nuôi đĩ mà? Rồi cả bọn chúng cười ồ lên nắc nẻ. Tôi muốn đi nói chuyện với Tùng Kha, nhưng kiếm quanh nhà cũng ko thấy bóng dáng nó, tôi đi tới căn phòng tồi tàn đầy gián và chuột thường ngày chỉ để mấy thứ đồ hư hỏng và đồ ve chai, nghe từ đó phát ra tiếng rên. Văn Chức ở trong đó, anh nằm co quắp trong góc phòng dơ dái, anh bẩn, anh tàn tạ, anh như một tấm giẻ rách và hôi hám mà tôi ko muốn đụng vào. Anh nhìn thấy tôi đi vào, rên càng lúc càng dữ hơn, mấp mái đôi môi nứt nẻ, gọi: - Tâm ơi…Tâm…anh chết mất em ơi…em cứu anh… Coi như bọn chúng còn chưa muốn anh chết, để sẵn kế bên đồ ăn, chai nước và bông băng thuốc đỏ nhưng Văn Chức ngồi còn muốn ko vững huống hồ là đụng tới những thứ đó. Hoặc là, vết thương trầm trọng ở đâu đó không cho phép anh ngồi, anh chỉ có thể nằm nghiêng. Tôi vô cảm nhìn anh, nhìn cái người đầu ấp tay gối với mình trong bốn năm qua nhưng chỉ là một tên điếm thúi, hèn hạ và bạc bẽo, nhìn anh bằng cặp mắt của người xa lạ. Anh rên rỉ tiếp tục gọi: - Tâm! Anh yêu…yêu em mà…xin em…anh đau quá… Tôi đi tới khom người nhìn anh, nhỏ giọng nói: - Ngày đem 8 triệu đi anh có nghĩ tôi sẽ phải đối mặt với thằng Tiền như thế nào ko Chức? Yêu tôi ư? Anh chỉ yêu mình mình thôi! - Anh xin lỗi…lỗi do anh hết…anh là thằng chó…anh khốn nạn…vô sỉ…nhưng anh hối hận rồi em à… Tôi đứng dậy lắc đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ. - Mấy ngày trước tôi cảnh cáo anh thằng Kha sẽ ko tha cho chúng ta nhưng anh đâu có nghe, tôi đã chuẩn bị một số tiền để cùng anh trốn, nhưng anh đi đánh bài, thằng Tiền tới lấy hết số tiền đó, sau đó tôi phải ngủ bốn đêm với một thằng cha biến thái để lấy tám triệu. Rồi anh đối xử với tôi thế nào? Lấy tám triệu đó ngoắc đít đi như đách còn vướn bận cái mẹ gì ở đây…Chức…ngay cả chó anh cũng ko xứng được so sánh đâu! Tôi làm người tuy thất bại, tôi từng là đứa hèn nhát và nhu nhược nhưng ít nhất tôi đách có lỗi với ai trên đời này, nhưng anh có lỗi với tôi quá nhiều. Tôi nói xong đi tới cầm đồ ăn thức uống, bông băng thuốc đỏ gì chọi ra ngoài cửa sổ trước đôi mắt tuyệt vọng của anh. Ai mà ngờ Tùng Kha nó đang ngồi ở ngoài kia đang nghe điện thoại và hút thuốc, cũng may đồ tôi quăng chưa trúng người nó, nó nhìn đống đồ dưới chân sau đó ngẩn nhìn tôi qua khung cửa sổ. Đôi mắt đen láy của nó đột nhiên ánh lên tia buồn cười, nó cúp điện thoại xong thì đi tới chống tay trên bậu cửa sổ rướn nhìn vào phòng, vừa hút thuốc vừa cười nhàn nhạt hỏi: - Mới sáng vợ chồng cãi vả gì mà quăng đồ ghê vậy? Tôi ngược lại hỏi nó: - Mày nhốt tao ở đây để làm chi? Nó rít một hơi thuốc sau đó nheo mắt nhả khỏi, đưa tay nựng nựng cằm tôi rồi nói: - Dữ nghen Tâm, mấy năm ko gặp mà anh mạnh mẽ tới phát sợ luôn, tôi có nhốt anh đâu, tôi lo cho “chồng” anh thôi. Anh cứ ra ngoài dẹo trai miết thì ảnh ở nhà đau tim mà chết sớm, phải ko Chức? Văn Chức ở trong góc phòng rên rỉ đột nhiên gượng nói: - Tha cho tôi đi, đại ca…cậu muốn Tâm thì tôi trả lại cho cậu đó, làm ơn tha cho tôi… Tùng Kha cười khẩy, nó chưa kịp nói thì tôi đã mau miệng hơn, tôi quay ngoắt ra khỏi căn phòng hôi hám này vừa đi vừa nói: - Tao đách phải món hàng và tao cũng đách là của thằng nào cả! Tôi đi rồi, hình như nghe thấy tiếng cười trầm của ai đó vọng lại. Những ngày sau đó nữa cũng ko tệ như tôi tưởng, suốt ngày tôi chỉ ở trong nhà ko có công lên chuyện xuống gì cũng có cái ăn, Tùng Kha thì rất hiếm ở nhà, có đêm về có đêm ko, khi về thì như thường lệ tôi và nó làm tình. Ngoại trừ cảm giác luôn bị bốn cặp mắt ở phòng khách nhìn tới dựng đứng lông tơ thì cơ bản cuộc sống hiện tại cũng ko có gì quá khó chịu gì. Tôi kinh ngạc chứ, tôi cứ tưởng thằng Kha sẽ sắp xếp kế hoạch gì đó để hành hạ tôi sống dở chết dở nhưng mà lạ thay nó chẳng có biểu hiện gì sất, hoặc giả kế hoạch vẫn ở trong đầu nó nhưng nó chưa thi triển thôi. Mà tôi cũng chẳng màng quan tâm, nó muốn làm gì thì làm, cũng lắm thì thí mạng. Tùng Kha để cho Văn Chức vẫn ở đây, đương nhiên là ở trong căn phòng dơ dáy, sáng thứ ba, nó đem quần áo của nó chuyển vào phòng tôi rồi kêu đàn em đem đồ của Văn Chức quăng qua căn phòng dơ dái kia. Từ đó Văn Chức sống ở đây như một con nợ, một kẻ hầu chứ ko phải là chủ nhà nữa. Tôi nghĩ nó cố ý, địch ý của Tùng Kha đối với Văn Chức chưa bao giờ phai nhạt, như vết sẹo năm đó giờ vẫn còn in rõ ràng trên vầng trán rộng sáng sủa. Một tháng trôi qua. Ngày nọ đang là buổi trưa, bốn thằng ăn bám ko có ở coi chừng tôi vì hôm nay Tùng Kha ko có công chuyện nên chỉ ở đây. Tôi nằm trên salon nghe mấy bản nhạc cũ từ radio, gió thổi qua cửa sổ hiu hiu, tôi ko cưỡng lại được cơn buồn ngủ ập tới, vừa thiu được vài phút thì cảm giác trên ngực mình như có tạ đè, Tùng Kha nằm tì cằm trên ngực nhìn tôi ko chớp mắt, nó làm như nó bé bỏng lắm ko bằng, từng tuổi này vẫn thích cái cách nằm chỉ dành cho em bé đó. Người tôi nghiệp là tôi đây nè, chịu ko nổi bảy tám chục kí nên muốn đẩy nó ra, nhưng mà nó cứ dính cứng ngắc, làm cách nào cũng ko đuổi xuống được mà còn trưng ra ánh mắt ko hài lòng khi tôi đòi đuổi nó xuống. - Mày…làm trò gì vậy? – Tôi cau co hỏi. Nó đưa tay vuốt râu con trên mặt tôi, lười lười đáp: - Ko làm gì. - Hôm nay ko có chuyện gì làm, sao mày ko về với vợ con mày đi, mày cứ tính lằng nhằng với tao như vậy hoài hả Kha? Tôi thành thật hỏi nó một câu, còn nhớ trước lúc tôi bỏ nhà đi thì con Thúy đã có bầu và mấy ngày nữa chúng sẽ làm đám cưới. Tùng Kha thở hắt một tiếng rồi hời hợt nói: - Vợ con con khỉ khô gì, đách có! - Cái gì? Lần này tôi hất nó ra, ngồi dậy nhìn thẳng nó trong vẻ kinh ngạc. Tùng Kha lại đè tôi xuống salon, phả hơi thở nóng rực của nó vào cổ tôi rồi thì thào nói: - Tao bỏ con Thúy, sau đó nó đi nạo thai rồi. - Tại sao? – Tôi mơ hồ bật hỏi. - Tại chán chứ sao! Đối với Tùng Kha lí do đó hết sức hợp tình hợp lí, nhưng còn đối với Thúy thì sao? Nó đã phá hủy cuộc đời của một cô gái trong sáng xinh đẹp, bây giờ còn nói về chuyện đó với giọng điệu như chẳng quan trọng lắm, thậm chí ko hề có chút cảm giác có lỗi nào với đứa con tội nghiệp chưa kịp chào đời. Với Thúy mà nó còn đối xử nhẫn tâm như vậy thì tôi đã là cái thá gì? Tùng Kha nằm trên người tôi, hơi thở đều đều, chúng tôi giống như cặp tình nhân bình thường tận hưởng trưa hè mát mẻ, ko bận bịu, ko lo toan mà nằm cùng nhau nói chuyện phiếm. Vừa nghĩ tới chữ “tình nhân” tôi lập tức có cảm giác mắc ói. Nó thào thào nói tiếp: - Sau khi mày bỏ đi, tao vào viện ở trong đó mấy ngày, đám cưới hoãn lại rồi sau đó một thời gian ba mẹ nó đòi tao ko được đi theo bọn Lương Cù nữa mới cho cưới. Tao thấy phiền quá nên hủy mẹ đám cưới luôn. Rồi nhà nó bắt nó phá thai, sau đó nó lấy thằng cà lăm nhà ở đầu hẻm. Tùng Kha kể bằng giọng rất nhẹ nhàng êm ả, nhưng tôi biết đối với Thúy thì quãng thời gian đó ko hề êm ả chút nào. Cô yêu nó thật lòng, yêu nhầm phải một tên đểu và phải chịu kết cục như thế.
|
Cảm ơn ủng hộ truyện ạ, có người cmt có tinh thần viết liền luôn :)) >>
Trong quá khứ khi chúng tôi còn ở chung một nhà, một ngày nọ mụ dì ghẻ mời bà thầy bói ko biết ở đâu tới bói cho số của bả và số của thằng Kha, tôi nhớ mại mại lúc đó bà thầy bói nói kiếp trước của nó là vua cha gì đó tài đức lắm nên cuộc đời kiếp này của thằng Kha rồi cũng sẽ rất sướng, nó ko cần lo toan chuyện tiền bạc nhưng sẽ sống dư dả ko thiếu thốn gì, sau một chút biến cố tuổi trẻ thì càng về sau cuộc sống càng ổn định, con đường tình duyên ít trắc trở, sẽ cưới vợ vào trước năm 20 tuổi, yên bề gia thất đến già. Bả còn nói đoạn sau cái gì đó nữa nhưng tôi ko nhớ, chỉ nhớ đại ý là nếu ko cưới vợ được vào trước năm 20 thì sau này nó sẽ khổ tâm vì đường tình duyên. Nó là kẻ vô tâm, Tùng Kha chính xác là một tên đểu vô tâm chỉ biết yêu chính nó nên tôi ko tài nào tưởng tượng được cảnh nó yêu ai đó và “khổ tâm”. Nếu có thể để cho nó khổ sở thì hi vọng y hệt như lời bà thầy bói đó nói, kẻ đó mau mau xuất hiện đi, xuất hiện để còn giải cứu cho tôi nữa. Đang lúc nghĩ vẩn vơ thì bị véo đùi non một cái, tôi “ái” một tiếng nhìn kẻ nằm trên ngực mình đang lườm lườm con mắt. Nó nói: - Mày đừng có tưởng tao dễ dàng tha cho mày, năm đó mày với thằng chó đó thông đồng với nhau dám đánh tao, ăn cắp đồ rồi bỏ đi với nhau. Ông già mày tức lên tăng song phải nhập viện còn mẹ tao thì điêu đứng, chẳng còn hơi sức đâu mà chăm sóc lão già vừa ko có tiền lại nằm một chỗ nên đòi kí giấy lí hôn. Ổng nằng nặc ko chịu kí đơn nên mẹ tao bán căn nhà rồi ôm tiền đi luôn, bả nói nếu gặp lại mày là xé xác mày ra cho chó ăn! Tôi hoàn toàn tưởng tượng được cảnh mụ ác phụ đó nghiến răng nghiến lợi phun ra câu muốn xé xác tôi, nhưng khoan…điều quan trọng hơn là Tùng Kha nói ông già nhập viện, bây giờ khi nghĩ về ổng thì tôi ko sửa được cách nói và suy nghĩ rằng ổng chỉ là “cha của người ta”, người sinh ra tôi…nhưng ông ko thương yêu gì tôi nên tôi cũng ko nhất thiết nghĩ về ổng mà tội nghiệp, tội nghiệp những năm cuối đời ổng phải sống với bệnh tật và cô đơn. Tôi hỏi Tùng Kha như một thắc mắc lâu lắm rồi: - Ổng có nói gì tao ko? Nó chôn mặt vào cổ tôi, cắn cắn hôn hôn trên xương quai xanh rồi thào thào nói tiếp: - Lần cuối cùng tao tới thăm…ổng nói nếu tao có gặp mày thì đem mày tới thăm ổng, bây giờ ổng chẳng còn mấy năm nữa là “đi” rồi nên thấy hối hận…vì hồi đó ko lo lắng được gì cho mày. Tôi nghiến răng chửi thề một tiếng, nói trong cơn tức giận: - Nực cười! Sắp chết rồi mới hối hận hả? Vậy thì đợi ổng xuống lỗ đi, tao tới thăm ổng! Thằng Tâm này tuy sống có vô dụng và nhục nhã thế nào nhưng đách bao giờ có lỗi với ai, quan tâm, lo nghĩ cho người ta nhưng cuối cùng chẳng thu lại được cái giống ôn gì. Bây giờ tao sống chỉ yêu mỗi bản thân tao, đách thương yêu con cóc nào hết, toàn là lũ miệng quan âm bụng một bồ dao găm!!! Một mình tao… Tùng Kha nghe tôi nói, nó đột nhiên cắn nghiến lên cổ tôi sau đó chen đầu gối vào giữa đũng quần tôi cọ sát. Lúc nó nhìn tôi, trong đôi mắt đen lay láy như ẩn hiện vẻ buồn bực và ko hài lòng sau đó hốt nhiên nó ghé miệng cắn nghiến môi tôi chặn đứng những câu tức giận trong lòng tôi vẫn chưa tuôn ra hết. Lúc nói thế, tôi đang nghĩ tới những ngày tháng như địa ngục trước đây của mình, nhớ tới ánh mắt của cha người ta, mụ dì ghẻ, nhớ tới người mẹ kính yêu nhưng đã bán rẻ con trai bà với mười triệu, nhớ tới gã đểu Phi Tâm, và còn Văn Chức nữa. Bấy giờ tôi và Tùng Kha đang hôn môi, nó hôn ko chừa đường để tôi thở, tiếng mút mát vang lên giữa khung cảnh trời trưa êm ả tới nhàm chán, nó mút lưỡi tôi, mỗi lần đẩy đầu lưỡi sâu vào trong khoang miệng như muốn chiếm hết mọi góc ngách. Tiếng thở ồ ồ ngày một dồn dập báo hiệu cho cơn hứng tình đột xuất, có thứ cứng ngắt cạ dưới bụng, tôi chưa kịp phản ứng thì thấy Văn Chức đang ôm cây lao sàn nhà đi qua. Như anh chưa thấy cái gì ko hợp, anh đã quen rồi, một tháng qua anh sắm đúng vai một kẻ người ở ko nhiều chuyện, ko làm phiền chủ nhân khi hai người chúng tôi có thể tùy mọi địa điểm mà phát tình. Anh dâng hai tay cho Tùng Kha nhà của mình, phòng của mình, giường của mình và cả người tình của mình. Tôi hôn Tùng Kha nhưng vẫn nhìn Văn Chức bằng đôi mắt rực lửa rồi trong vô ý cắn vào lưỡi nó. - A… Tùng Kha vội đẩy tôi, nhổ một ít nước bọt có pha máu đỏ ra sàn rồi nó trừng nhìn xuống, mắng: - Con mẹ mày!! Tôi đã chuẩn bị tốt cho một cái tát nhưng ai ngờ Tùng Kha ko làm, nó chỉ lận lưỡi vài lần nhổ mấy ngụm nước bọt pha tí máu ra sàn sau đó quay ra nhìn Văn Chức, hô một tiếng: - Qua đây lao nốt chỗ này luôn đi! Văn Chức ngoan ngoan đi qua lao dọn, trong quá trình đó tôi vẫn nhìn anh, nhìn kẻ ngu ngốc hẹn mọn đến chướng mắt. Tôi nghĩ ít nhất khi nhìn thấy chúng tôi quấn quýt, với cương vị từng là bạn trai trong suốt mấy năm anh sẽ có chút phản ứng hay ít nhất là một gương mặt buồn, nhưng ko hề có. Anh hề hà với Tùng Kha mỗi việc nó sai anh làm, anh vuốt đuôi, anh lấy lòng nó vì nó gánh số nợ thay anh và thỉnh thoảng nó còn cho anh chút tiền mua thuốc lá. Anh đã là con người mất hết tự tôn và liêm sỉ, chấp nhận sống như một con chó nhỏ mặc cho Tùng Kha sai khiến. Tùng Kha bóp mặt tôi kéo qua nhìn nó, có vẻ như nó biết tôi đang nhìn Văn Chức, trong đôi mắt nó tràn ra vẻ chế nhạo, hỏi: - Sao? Còn luyến tiếc hả? Cần hôm nay đem đồ đạc của mày chuyển qua cái phòng vừa dơ vừa hôi đó ở cùng nó ko? Tôi phủi tay Tùng Kha, quay mặt đi rồi lạnh nhạt nói: - Giết tao, tao cũng ko ở lại với nó! - Vậy sao nhìn dữ vậy? Tôi nhìn đôi mắt có ý cười của Tùng Kha, vuốt sườn mặt nó rồi lả lơi nói: - Nhìn nó để nhớ lại tao từng ngu đến thế nào. Ko biết lúc trước nghĩ gì lại chấp nhận ở với nó…trong khi…còn có một thằng mặt mũi đẹp, thân thể đẹp, làm tình sướng tận óc đang ở trước mặt tao thế này… Trưa buồn chán chẳng có chuyện làm, thôi thì lại mồi lửa cho một trò chơi mới. Tôi chẳng có suy nghĩ gì khác ngoài chuyện tình dục, cần gì phải nhẫn nhịn phát khổ khi tôi đã xác định sau này sẽ chỉ sống cho bản thân mình và sống cho khoảnh nhắc như thể là khoảnh khắc cuối cùng mình được sống. - Cái miệng điếm của mày làm tao cứng đấy! Đôi mắt Tùng Kha càng đậm ý cười và sự kiêu hãnh của giống đực. Chúng tôi mặc kệ Văn Chức vẫn lui cui bên cạnh lao lao quét quét rồi lẳng lặng rời khỏi phòng khách khi nào chẳng hay, chúng tôi quấn lại với nhau, áo quần quăng tứ tung, vội vội vàng vàng gắn kết vào nhau, tiếng rên rỉ hân hoan trên chiếc solon cũ đang run lên bành bạch. Tùng Kha kéo tay tôi đặt lên vùng bụng săn chắc của nó, tôi được thỏa thích sờ nắn làn da màu đồng và những khối cơ nam tính, khoái cảm và sự thỏa mãn dồn xuống bên dưới chỗ gắn kết khiến mỗi lần thít chặt đôi bên cảm giác sướng như lên mây. Tùng Kha thở dốc mỗi khi nó đi vào sâu tận gốc, tôi ưỡn cong người để nó liếm và hôn lên đầu vú nhạy cảm, trong khi đó những cú thúc bên dưới mạnh và vồn vã như đang chạy trối chết ngày tận thế. Âm thanh giao hợp vang vọng trong phòng khách khiến người nghe đỏ mắt tía tai, tôi quăng ra đầu tất cả những thứ xấu hổ và cảm xúc ko thuộc về tình dục, trọn vẹn làm tình, trọn vẹn cảm nhận khi được thứ thô to đó lắp đầy cơ thể, tàn phá mọi góc ngách trong nơi chật hẹp và ẩm ướt. Tiếng rên nấc bật khỏi môi, Tùng Kha mút chóc trên đầu vú sau đó ghé tới mở khớp hàm, bắt đầu hôn môi. Thời gian triền miên diễn ra chẳng lâu, Tùng Kha bắt đầu mất đi lí trí mà xỏ xuyên qua người như muốn tách đôi tôi làm hai mảnh, nơi đó bị chọc đến tê dại và ngứa ngái ko chịu nổi, tôi nức nở cầu xin nó, nó càng điên cuồng dạng hai chân tôi kéo căng đến ko thể căng hơn được nữa để chỗ giao hợp càng lộ rõ trước mắt nó, tôi thấy nó nhìn vào đó bằng con mắt đỏ rực, nhìn đến ko chớp mắt, giọt mồ hội nong nóng cũng rớt xuống chỗ kết hợp, Tùng Kha hổn hển nói cái gì đó tôi ko nghe rõ, nhưng câu sau, trước khi nó gầm lên thúc mạnh vào người tôi cú cuối cùng rồi phóng xuất, tôi nghe nó nói: - Tâm…Tâm…mày là của tao! Mày phải là của một mình tao!! Lần đầu tiên kể từ lúc gặp lại Tùng Kha ko dùng bao mà làm tình, thứ chất lỏng nóng và nhớp nháp chảy ồ ạt phía trong tôi suốt mười giây chưa hết, tưới ướt mọi góc phía bên trong chỗ chật hẹp đó, tràn ra dọc khe mông xuống salon trong khi…tôi vẫn chưa xuất được. Tùng Kha cúi người cụng vào trán tôi tìm điểm tựa, thở gấp hổn hển sau khi cao trào, tôi nói bằng giọng chứa ý cười, bàn tay vẫn ma sát liên tục ở phía trước nhưng vẫn chưa tới mức độ sướng khiến tôi phải xuất. - Ko dùng bao…làm sướng hơn đúng ko? Mày yên tâm đi, tao đách có bệnh gì đâu mà sợ, lúc trước làm với ai cũng dùng bao hết. Chỉ có mày là đứa ko thích xài bao thôi! Nó thở dốc xong, lấy tinh thần lại nhìn tôi, trong đôi mắt đen ngập tràn thỏa mãn. - Vậy…tao là đứa duy nhất “làm” mày mà ko đeo bao hả? - Ừ! Biểu cảm của nó tức cười hơn tôi tưởng, như một thằng nhóc cầm trong tay que kẹo ngọt ưa thích, nó cúi xuống hôn tôi đến choáng váng mặt mài sau đó hì hục ghé xuống, ko có lời báo trước nào mà ngậm hoang lạc của tôi vào miệng. Tôi run rên sung sướng bấu chặt vai Tùng Kha, khi nghĩ tới từ trước đến giờ chưa từng ai muốn lấy lòng tôi như cách Tùng Kha đang làm, tôi lại cảm thấy vô cùng ấm áp, chẳng bao lâu đầu óc tôi cũng lơ lững bay theo những tiếng mút rồi sau đó vui sướng mà run rẩy xuất ra. Tùng Kha chùi khóe miệng rồi ghé lên nhìn tôi từ trên xuống, tôi sợ nó nổi khùng mà vớt cho tôi cái bạt tay nên vội nói: - Tao đã cảnh báo rồi…sao mày ko nhả ra…ko phải lỗi tại tao! Chính xác là nó đã nuốt hết mọi thứ tôi vừa phóng thích, con đàn cháu đống của tôi đều đã ở trong bụng nó hết rồi, vừa nghĩ tới thôi, da mặt dày của tôi cũng ko chịu nổi mà nóng rần. Tùng Kha ko có tức giận, ngược lại còn trông cực kì vui vẻ mà nói với giọng như tinh nghịch: - Tao cố ý đó, tao muốn ăn sạch của mày đó thì đã sao nào? - Mày… Tôi ko biết phải nói gì ngoại trợn tròn mắt, Tùng Kha cũng ko đợi tôi nói gì, nó kéo gập chân tôi lại, chỗ đó còn chưa kịp khép miệng đã dễ dàng bị nhồi nhét trở lại căng đầy. - Ah~ Tôi ngẩn cổ rên lên một tiếng khàn. Nó cười tà từ từ vận động hông, chắc chắn mà nói: - Lần này phải “cùng lúc” mới được! Trời trưa gió nhẹ, ngoài cửa sổ chim hót ríu rít, khung cảnh thiên nhiên yên bình trong sạch chốn ngoại ô hoàn toàn đối lập với cảnh tượng nóng bỏng dâm mị và tiếng rên dồn dập trong phòng khách vọng lại.
|