Cậu Bạn Cùng Tên
|
|
Chập 18: đứa em cùng cha khác mẹ…
Nó vẫn đi vào bệnh viện điều trị vật lý và kiểm tra định kỳ 3 lần 1 tuần sau mỗi lần điều trị nó cảm thấy rất mệt, nhưng nghĩ đến những người xung quanh nó cố gắng vượt qua. Nó không muốn những người thân bên cạnh nó phải rơi lệ vì nó nữa, nó muốn mọi người phải sống thật vui vẻ.
Hôm nay thứ 3, lớp nó học 4 tiết, nhưng 2 tiết cuối thầy có việc bận cho bọn nó nghỉ. Cả lớp lần lượt kéo nhau ra về, trong lớp chỉ còn 1 mình nó. Giờ mà đợi mẹ thì phải 2 tiết nữa, mà gọi điện cho mẹ thì nó không muốn. nó từ từ đứng dậy khó nhọc bước từng bước chân 1. Tại sao chân nó lại bước đi khó khăn vậy chứ, nó muốn được như trước kia, muốn được chạy nhảy vui đùa với bạn bè. Nhưng có lẽ điều đó là quá xa vời với nó. Nó cố gắng lê từng bước chân xuống đến cổng. tự dưng nó muốn đi bộ về nhà. Nghĩ là làm nó bước đi, ánh nắng chói chang chiếu xuống làm mồ hôi rơi nhễ nhãi, lấy tay quệt mồ hôi, rồi cứ thế bước đi, những người qua đường thỉnh thoảng ngoái lại nhìn nó ánh mắt đầy ái ngại. nó không quan tâm vẫn cặm cụi bước đi, nó phải tự lực không thể phiền người khác mãi được.
Trong quán cà phê có 1 đôi nam nữ đang ngồi cạnh nhau, cô gái nói rất nhiều, chàng trai thì cứ ngồi im, như suy nghĩ 1 cái gì đó xa xôi lắm. Dường như nhận ra chỉ 1 mình nói, cô gái tỏ vẻ khó chịu: - Anh có nghe em nói không? - Hả? à. Thì… hắn tỏ ra lúng túng, vì trong đầu hắn lúc này toàn là suy nghĩ về nó. - Anh ngồi với em mà tâm trí anh để ở đâu đó? - Xin lỗi. chúng ta về chưa? - Mình mới vào có 15 phút thôi mà. Sao anh cứ xa lạ với em quá vậy? - Không có. - Rõ ràng là thế mà. Em làm gì sai sao? Hay là anh coi thường em vì chuyện hôm trước. nhỏ Uyên bắt đầu sụt sùi. - Không phải như thế đâu. - Vậy chứ sao anh lạnh nhạt với em thế? Nếu em làm gì sai thì nói cho em biết chứ? - Em không làm gì sai hết cả. chỉ là anh thấy hơi mệt. - Vậy chúng ta về đi. Cô gái gợi ý. - Nhưng em chưa muốn về mà? - Anh mệt mà. Nói rồi hắn đặt tờ tiền lên bàn rồi cùng cô bé đứng dậy bước đi ra ngoài. 2 người đang đi thì đột nhiên hắn ngừng lại, mắt nhìn chăm chăm qua phía bên kia đường. thấy hắn dừng lại, Uyên hỏi: - Anh sao thế? Hắn không trả lời, Uyên nhìn theo hướng hắn nhìn thấy nó đang mệt nhọc bước từng bước khó nhọc, thỉnh thoảng đưa tay lên trán lau mồ hôi đang chảy. hắn không biết phải làm gì nữa cả, hắn có nên đến với nó không? Nó bệnh thế mà đi thế này chắc sẽ bệnh thêm, hắn bước đi lên phía trước, Uyên nắm tay hắn giật lại, cô lên tiếng: - Anh đi đâu? - Anh qua đây tí, em tự bắt xe về nhé, anh xin lỗi. Uyên vẫn nắm chặt lấy tay hắn không buông, hắn còn chưa biết làm thế nào thì thấy có 1 chiếc xe hơi dừng lại trước mặt nó, 1 người con trai khác từ trong xe bước ra, hắn có thể nhận ra đó là ai. Mặt hắn tối sầm lại, tim hắn đau. Hóa ra hắn đã lo thừa, vô ích, hắn nghĩ mình có là gì của nó đâu chứ, chỉ là 1 người bạn không hơn không kém thôi mà. Bên cạnh nó giờ đây đã có người khác rồi. hắn đã mất chỗ đứng bên cạnh nó rồi. hắn thấy người con trai kia cẩn thận mở của xe, đỡ nó vào trong, chiếc xe lao đi mất hút. Hắn nói với Uyên: - Về thôi. - Anh không đi nữa à? Uyên khẽ nhếch mép cười, không hiểu sao cô thấy có 1 niềm vui khó tả. ôm lấy tay hắn cô bước đi.
Nó vẫn cố gắng bước đi, trời thì nắng như muốn thiêu cháy mọi vật, nó bước đi thỉnh thoảng đưa tay lên trán lau lấy những giọt mồ hôi đang chảy, trời nắng làm cho mặt nó đỏ hồng lên trông đáng yêu vô cùng, nó đang đi đột nhiên có chiếc xe dừng trước mặt, nó dừng lại cố nhìn xem ai trong xe cản đường nó, chưa kịp nói gì thì người kia đã lên tiếng: - Sao lại đi bộ? mẹ em đâu? - Bác sĩ Trương? Nó ngạc nhiên. - Lên anh chở về. - Anh đi đâu đây? - Đi đón em đó. anh tếu táo. - Em hỏi thật mà. - Đùa chứ, anh đi làm về, lên anh chở về. - Thôi anh, sắp tới nhà em rồi. - Không nghe lời đúng không? Muốn vào bệnh viện nằm luôn hả? - Anh lại đe dọa. nó cười - Không dọa đâu. lên anh chở về. Nó không thể từ chối nên đành phải lên xe, anh nhẹ nhàng mở cánh cửa và dìu nó lên xe. chiếc xe lao đi trong dòng người tấp nập.
Chiếc xe dừng trước cổng ngôi nhà màu trắng, ngôi nhà tuy không to nhưng trông rất đẹp và trang nhã. Nó mở cửa bước xuống xe và không quên cúi đầu chào anh. Anh cũng chào nó rồi chạy xe đi. Nó mở cửa bước vào nhà. Vừa vào nhà nó đã nghe tiếng mẹ nó, hình như bà đang xúc động: - Ông nói gì? Ông muốn gặp con trai ư? Con trai ông là ai? Tôi nào có biết. - Bà đừng vậy mà. Tôi biết là tôi đã sai, 15 năm trước tôi không nên bỏ đi. Tôi không nên bỏ lại mẹ con bà trong lúc nguy kịch thế nhưng… ông định nói gì đó nhưng ông không thể nói được. - Thôi đi. Con trai ông nó đã chết từ 15 năm trước à. Vậy nên xin ông hãy đi cho. - Bà nhẫn tâm đến thế sao? - Nhẫn tâm? Phải tôi nhẫn tâm. Nhưng ít ra tôi không bỏ lại chồng con mình lúc khó khăn nhất. - Tôi đã luôn đi tìm tin tức của 2 mẹ con bà đó. thật mà, xin bà hãy tin tôi, tôi muốn gặp nó. - Để làm gì? - Tôi có chuyện cần cầu xin nó. - Vậy ông lấy tư cách gì mà cầu xin nó? Người đang ông im lặng không nói gì được nữa. cũng đúng ông lấy tư cách gì mà gặp nó đây. 15 năm trước vì bất đắc dĩ mà ông phải bỏ mẹ con nó ra đi, 15 năm sau cũng vì hoàn cảnh nên ông phải quay về tìm lại mẹ con nó. Chỉ cần nó đồng ý giúp ông thì nó muốn ông làm gì nó cũng chịu được hết. nhưng bà không cho ông gặp nó. Ông không biết phải làm sao cả.
Nó đứng nghe ngoài cửa, ba nó về tìm nó. Là ba nó. Người mà đã bỏ nó 15 năm qua, bỏ nó khi nó đang trong tình trạng ngàn cân treo sợi tóc, thập tử nhất sinh. Tại sao ông lại về tìm nó chứ? Tại sao ông lại quay về để những vết thương trong lòng mẹ nó đã tưởng ngủ yên giờ cựa mình thức dậy, làm cho nhức nhối đau xót hơn. Nó khóc. Không phải là giọt nước mắt vui mừng gặp lại ba sau 15 năm đằng đẵng xa cách, mà nó khóc vì rồi đây mẹ nó sẽ buồn hơn, khi những vết thương kia sẽ lại hành hạ bà. Nhưng dù cho có không thừa nhận, có cố gắng phủ nhận thế nào thì đây cũng là ba của nó, dòng máu nóng chảy trong người của nó là của ba nó. Và chính ông đã cho nó tồn tại trên cõi đời này. Ba của nó đã trở về tìm nó. Tại sao chứ? Tại sao lúc này ba nó về chứ? Ba nó về để chứng kiến sự ra đi của nó sao? Chẳng lẽ nó và ba nó không có duyên trùng phùng ư? 2 tuổi nó bị bệnh ba nó phải ra đi, nó may mắn sống sót. 15 năm sau lại cũng như thế. Lịch sử lặp lại. nó có thể ra đi bất cứ lúc nào. nó không muốn ông chứng kiến sự ra đi của nó. Nó đã từng khao khát có 1 người ba như bao đứa bạn, nó khao khát có thể gọi 1 tiếng ba. Nó nghĩ cái tiếng ba đó sao mà quá xa vời đối với nó. Nó đã bao lần rơi nước mắt khi nhìn thấy những đứa trẻ như nó có cả ba và mẹ yêu thương, nó đã từng khóc khi bạn bè trêu rằng là đứa không có cha, nó đã từng khóc khi cô giáo yêu cầu tả về người ba của mình. Nó chẳng biết viết thế nào cả. bài làm đó nó bị 0 điểm. mẹ đã đánh nó 1 trận vì bị 0 điểm, nó vẫn cắn răng chịu đựng không nói vì sao không viết, tối đến tự mình bôi thuốc cho vết thương mà nước mắt nó cứ tuôn, nó uất ức, nó ghét mẹ nó vì bà đánh nó. Nó ghét ba nó vì đã không ở bên cạnh nó và mẹ để nó bị điểm 0. Nó nhận ra rằng không có ba bên cạnh cuộc sống khó khăn đến chừng nào. Tối mẹ nó vào phòng xem vết thương của nó, thấy nó ngủ ngon trên giường bà yên tâm rời khỏi phòng, vừa quay lưng đi, bà thấy 1 tờ giấy bị vò nát thành cục vứt ở góc cửa, nhẹ nhàng nhặt lấy bà mở ra xem, bà sửng sốt khi nhìn vào tờ giấy bị vò nát đó. nước mắt bà rơi thật nhiều. bà hiểu vì sao nó bị 0 điểm giờ tập làm văn. Thì ra bấy lâu nay bà không hiểu những gì con bà mong muốn. bà chưa bao giờ biết cảm xúc của con mình. Hóa ra… hóa ra bấy lâu nay nó vẫn âm thầm chịu đựng mọi chuyện khi mà không có ba bên cạnh. Chắc nó đã chịu rất nhiều tủi nhục đắng cay, bà đúng là 1 người mẹ tồi, tại sao lại không chịu hỏi rõ mọi chuyện chứ. Bà đã đánh đòn oan nó. Bà trách mình sao quá chung thủy với mối tình đầu để rồi khi tan vỡ trái tim bà cũng đã tan nát theo. Bà đã quá ích kỷ khi không tìm cho nó 1 người cha mới. bà chạy đến bên giường, ôm lấy nó, nước mắt bà làm ướt người nó. Trong cơn nó nghe tiếng ai đó cứ nói rằng “mẹ xin lỗi”. “mẹ xin lỗi con trai”.
|
chập 18 (tiếp)
Nghĩ lại quá khứ nước mắt nó rơi. Nó đã từng khao khát có ba bên cạnh mình, ý nghĩ đó chưa bao giờ tắt trong nó suốt những năm qua khi nó bắt đầu ý thức được mọi việc. ba nó đang ở trong kia, nó muốn lao vào ôm lấy ông cho thỏa nỗi mong nhớ. Nó sẽ òa khóc những nỡ kể cho ba nó nghe những tủi nhục mà phải chịu đựng những ngày xa ba. Nó sẽ giữ lấy ông thật chặt không cho ông rời xa nó thêm 1 phút giây nào nữa. Thế nhưng sao đôi chân không thể đứng dậy được. nó không thể đi, lý trí và con tim nó giằng xé đấu tranh với nhau. Nó giận ba nó đã bỏ mẹ con nó ra đi, để cho nước mắt mẹ nó chưa bao giờ thôi ngừng rơi. Để cho bà đau đớn sống mà như đã chết từng ấy năm qua. Lý trí và con tim đấu tranh dữ dội, nó cảm giác khó thở. Nó đưa tay lên ôm lấy ngực trái thở hổn hển. bình tâm trở lại, từ từ đứng dậy nó bước đi, không phải đi vào nhà mà nó đi về phía cánh cổng.
Nó ngồi ở ghế đá công viên gần nhà. Đầu óc nó lộn xộn chẳng nghĩ gì được cả. nó gục đầu xuống. có bàn tay đặt nhẹ lên vai nó. Nó ngước lên nhìn chủ nhân của bàn tay đó, nó chưa kịp nói gì thì người kia đã lên tiếng: - Lại khóc nữa à? Nó không nói gì, giờ nó mới nhận ra cậu bé chính là người nó gặp tối hôm trước gần nhà hắn, Trần Vĩnh Cơ. Nhìn kỹ thì cậu bé rất giống nó. - Nhà anh ở gần đây hả? Nó chỉ gật đầu không nói gì cả. - Anh hay khóc vậy? anh có chuyện gì à? Nó ngước nhìn cậu bé: - Hả? sao cậu hỏi vậy? - Thì thấy anh hay khóc, đôi mắt anh có vẻ gì đó rất buồn, mặt anh xanh xao nên em nghĩ vậy. - Cũng không có gì. - Anh nhìn em thế này có đoán được em bị bệnh không? Nó nhìn kỹ cậu bé 1 hồi, thấy cậu bé chẳng có 1 chút gì bệnh cả. nó khẽ lắc đầu. - Không. - Thật ra em cũng bị bệnh đó. bệnh nặng lắm. ba em đưa em đến đây để trị bệnh. - Vậy ba em đâu? Nó hỏi. - Ba em đi gặp người bạn rồi, ba nói chỉ có người này mới có thể cứu được em. - À. Vậy em bị bệnh gì? Nó hỏi. - Anh có tin không? - Tin gì? Nó hỏi lại. - Tin em bị bệnh tủy sống. cần phải thay tủy anh à. Nó nhìn cậu bé không nói gì. Cậu bé tiếp: - Nếu không tìm được tủy thích hợp thì em sẽ … anh à. Cậu bé thoáng buồn. - Sẽ có tủy thích hợp thôi mà. Nó cũng chẳng biết nói gì cả, giờ nó mới hiểu cái cảm giác đứng trước người bệnh như thế nào. muốn nói cũng không nói được gì. - Khó lắm anh à. Ba mẹ em tủy đều không phù hợp rồi. mà anh bị bệnh gì thế? - Thoái hóa dây thần kinh tiểu não. - Bệnh lạ quá. Em chưa từng nghe. - ừm. cũng chưa có thuốc chữa trị. - Hả?? cậu bé ngạc nhiên. Nó nhìn cậu gục đầu. không hiểu sao nó thấy thân thiết với cậu bé. Cứ như là đã quen từ rất lâu rồi. cảm giác rất quen thuộc. - Anh đừng buồn nữa. mỗi người đều có số mà. Phải vui vẻ sống anh à. Mình bị bệnh chưa chắc đã là điều xấu. chỉ cần còn trên cõi đời này giây phút nào mình cứ sống tốt giây phút đó là được rồi anh. Nó sẽ gật đầu. không hiểu sao ở bên cậu bé nó thấy trong lòng ấm áp lạ thường. - Ba em vất vả vì em nhiều lắm anh à. Anh biết không? Em nghe vú nuôi kể lại rằng: Ba em trước khi cưới mẹ em đã có gia đình rồi. nhưng không biết vì lý do gì mà ba bỏ gia đình cưới mẹ em. Lúc đó gia đình phía ngoại giàu có và quyền thế lắm. cưới nhau thì mẹ sinh em, thế nhưng lúc nào trong gia đình cũng có tiếng cãi vã, nghe mẹ bảo thì là do ba em không thể quên gia đình trước của mình. Lúc nó em đã từng rất ghét ba thế nhưng khi lớn lên em rất thương ba. Bởi em vô tình biết được rằng, lúc đó gia đình ba cần 1 khoản tiền lớn lắm hình như là để chữa trị cho con trai của ba thì phải thế là ông ngoại cho ba mượn nhưng với điều kiện là phải lấy mẹ em. Vì ba là 1 người ưu tú. Ba không đồng ý nhưng 2 ngày sau ba quay lại và nhận lời. 15 năm qua ba luôn làm tròn trách nhiệm của 1 người con rể, 1 người chồng và người ba. Thế nhưng ba và mẹ ít khi được vui vẻ bên nhau anh à. Mà… Cậu bé định nói gì nữa thì có tiếng gọi chen ngang câu chuyện: - Vĩnh Cơ, chúng ta về thôi. Nghe tiếng gọi, cậu bé quay lại hướng phát ra tiếng nói: - Dạ, đợi con tí. Sau đó quay lại phía nó: - Ba em đó. thôi em về nhé. Hẹn gặp anh sau. Giọng nói đó quen quá, nó hình như đã nghe ở đâu rồi, sao nó không nhớ nhỉ? À. Đúng rồi. giọng nói lúc nãy ở nhà nó. Kia là ba nó sao? Nó run rẩy. vậy còn… còn cậu bé này là em của nó sao? Đầu óc nó hoảng loạn nó không thể suy nghĩ logic 1 vấn đề gì cả. người đàn ông tiến lại phía 2 đứa nó. Nó cúi mặt xuống. - Đây là ai con trai? Ông hỏi Vĩnh Cơ. - Dạ bạn con mới quen đó ba. - ừm. chúng ta về thôi. Ông nhìn sơ qua nó rồi nắm tay cậu bé bước đi. Nó nhìn theo 2 người. cậu bé vẫy tay chào tạm biệt nó.
Nó cứ tưởng đây là 1 giấc mơ. Trong giấc mơ nó gặp ba và em trai cùng cha khác mẹ với mình. Nó lấy tay vỗ vỗ vào mặt để cho mình tỉnh táo và nó nhận ra những gì nó vừa trải qua là sự thật. ba ư? Em trai ư? Mà em trai của nó đang bị bệnh máu trắng nữa. thằng bé cũng mới 15 tuổi. có phải chăng ông trời đang đọa đày anh em nó…
|
Chập 19: nghĩa nặng tình thâm…
Nó cứ lặng im đứng nhìn bóng 2 người khuất dần. kia là ba và em nó. Vậy mà nó không thể nhận. đau. nó nghẹn ngào xót xa. Nó cảm thấy khó thở đưa tay bóp lấy ngực, nó thở gấp. “huỵch!” nó ngã dài xuống đất.
Cậu bước đi theo ba nhưng cứ ngoái đầu nhìn lại nó. Không hiểu sao cậu rất quý mến nó, ở nó có 1 cái gì đó rất gần gũi và ấm áp. Cậu rất muốn tiếp xúc với nó nhiều hơn. Cậu đưa tay vào túi quần có vật gì cộm cộm. thì ra là chiếc lá bùa bình an mẹ cậu tặng cậu trước lúc đến thành phố này. cậu vội rụt tay khỏi bàn tay ba mình, nhận ra hành động của con mình, ông quay lại nhìn cậu: - con trai sao thế? - Ba đợi con tí nhé. Con chạy lại đây tí. Nói rồi cậu chạy đi thật nhanh bỏ lại ông đứng đó với 1 cái nhìn đầy ngơ ngác. Ông lắc đầu thở dài rồi lại ghế đá gần đó ngồi đợi cậu. khung cảnh nơi đây thật mát dịu nó khiến con người ta thư thái, mọi muộn phiền đều tan biến. ông nhìn xa xăm về 1 nơi nào đó nơi có những kí ức đau buồn.
15 năm trước…
- Bác sĩ, bác sĩ con trai tôi sao rồi? người đàn ông chạy lại hỏi vị bác sĩ già vừa bước ra từ phòng cấp cứu. - Phổi cháu bị tắt nghẽn mãn tính nặng. chúng tôi cần phẫu thuật cho cháu. Vì cơ thể cháu không nạp được bất kì loại thuốc nào cả. - Xin bác sĩ hãy cứu lấy cháu. Vợ của ông khóc lóc. - Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức. nhưng… vị bác sĩ già ngập ngừng. - Nhưng… thế nào hả bác sĩ? 2 người cùng lên tiếng hỏi. - Chi phí cho ca phẫu thuật sẽ rất lớn. 2 người cần phải chuẩn bị khá nhiều tiền đó. - Tôi hiểu. chúng tôi sẽ cố gắng lo, nhờ bác sĩ cố gắng. cảm ơn bác sĩ. Ông gật đầu liên tục. Vị bác sĩ cúi đầu chào vợ chồng ông rồi cũng nhanh chóng bước đi. Vợ ông lên tiếng: - Giờ sao đây anh? Mình lấy đâu ra tiền chứ. 3 tháng nay mình lo chạy chữa cho con đã vay mượn bán hết mọi thứ rồi, giờ lấy tiền đâu mà phẫu thuật chứ. Bà nức nở. - Em yên tâm. Anh sẽ kiếm tiền để cho con mình được sống. ông cũng khóc. Rồi 2 vợ chồng ôm chầm lấy nhau giữa hành lang bệnh viện.
Nghĩ lại chuyện 15 năm trước ông thấy sống mũi mình cay cay, mắt ông hoen đỏ. ông thấy mình thật xấu xa khi bỏ mẹ con nó đi lúc đó. nhưng không còn cách nào khác. Ông thà mang tiếng phụ bạc để cứu sống lấy nó – đứa con mà ông yêu quý. Còn hơn là phải nhìn cảnh nó phải ra đi. Chính vì thế ông đã nhận lời cưới con gái của chủ tịch tập đoàn Hoàng Gia. Những ngày đầu tiên xa mẹ con nó ông đã rất nhớ. Nhiều lúc ông không cầm lòng mình đã chạy đi thăm mẹ con nó. Thế nhưng khi đến nơi rồi ông chỉ dám đứng nhìn từ xa mà thôi. Ông thấy bà đang khóc. Những lúc đó ông muốn chạy đến bên ôm lấy bà và nó vào lòng thế nhưng ông không thể. Ông đã làm bà tổn thương. Chính vì thế ông không dám đối diện với bà nữa. Ông chỉ biết lẳng lặng âm thầm đứng nhìn từ xa. Nhưng rồi 1 ngày ông không còn nhìn thấy bà và nó nữa. 2 người đã chuyển đi nơi khác. Đã rất lâu rồi ông chưa gặp nó, đứa con bé nhỏ tội nghiệp của ông. Chính vì thế ông dành hết tất cả tình thương của mình vào Vĩnh Cơ, ông xem đó là nguồn sống niềm vui duy nhất của cuộc đời mình. Cũng vì căn bệnh mà cậu bé đang mắc phải nên ông mới phải tìm gặp bà và nó với hy vọng mong manh rằng nó có thể giúp được em nó thoát khỏi lưỡi hái của tử thần đang rình rập. Nhưng bà vẫn còn căm hận ông. Bà không cho ông gặp nó dù chỉ 1 lần. Ông thật sự bế tắc. Có phải chăng ông đã quá ích kỷ? bao năm qua ông bỏ mặt nó, không quan tâm nó, để giờ phút này ông cần nó ông mới quay trở về tìm. Ông làm như vậy có làm nó bị tổn thương không? Nhưng ông không muốn Vĩnh Cơ phải ra đi khi còn quá trẻ, khi mới có 15 tuổi. cho dù thế nào ông cũng phải cứu sống cậu. Ông không thể để cậu rời xa ông được. ông cứ ngồi đó suy nghĩ về mọi chuyện. đột nhiên điện thoại ông vang lên hồi chuông, ông lấy điện thoại trong túi quần ra không nhìn xem ai đang gọi mà ấn nút nhận cuộc gọi ngay: - A lô. - Ba hả? ba quay lại chỗ lúc nãy đi. Anh đó ngất rồi. - Hả??? con nói sao cơ? … A lô… a lô…… Đầu dây bên kia đã cúp máy. Ông đứng dậy đi nhanh về nơi lúc nãy ông gặp nó.
Cậu đang đi đưa tay vào túi quần nhận ra có gì đó cộm cộm trong túi. Mắt cậu đột nhiên sáng lên. Rụt tay khỏi bàn tay ba mình, ba cậu lên tiếng: - con trai sao thế? - Ba đợi con tí nhé. Con chạy lại đây tí. Nói rồi cậu chạy thật nhanh về phía nó, nhưng trước mắt cậu là 1 đám đông đang tụ tập xôn xao bàn tán, linh cảm có chuyện không lành, cậu vội chạy lại chen lấn vào trong, thấy nó đang nằm đó, mặt nhăn nhó đầy đau đớn. cậu chạy lại lay nó nhưng không có động tĩnh gì cả. cậu nói lên như hét: - Làm ơn… làm ơn gọi giúp xe cứu thương… Rồi cậu rút điện thoại ra, 1 lúc sau ba cậu chạy đến đỡ nó lên xe cứu thương. Cậu đi theo sau, mọi người vẫn đứng đó bàn tán, lúc lên xe cậu vô tình nghe 1 người nói rằng: - Nhìn 3 người giống nhau quá, hình như là 3 cha con thì phải. - ừm. tôi cũng thấy thế. - …………………………………
Mọi người cứ đứng nhìn xầm xì bàn tán. Cậu chỉ nghe thoáng qua ngoái đầu lại nhìn mọi người nhưng cậu không để tâm lắm vội leo lên xe cùng nó và ba. chiếc xe cứu thương lao vun vút trên đường…
KHOA CẤP CỨU, BỆNH VIỆN HWA.
[color=green]Nó được đưa vào phòng cấp cứu, các bác sĩ y tá vội vàng chạy vào phòng cấp cứu, cha con cậu đứng hành lang mà lòng cũng sốt ruột không kém. Cậu run lẩy bẩy gần như bật khóc, ông thấy con trai mình như thế nên đến gần vỗ vai cậu như muốn nói rằng “cậu bé kia sẽ không sao đâu”, cậu nhìn ba mình rồi lắp bắp: - Con sợ quá ba ơi. Anh ấy sẽ không sao đúng không ba? Ông nhìn cậu với ánh mắt trìu mến, rồi nhẹ nhàng gật đầu. 2 cha con đang nói chuyện với nhau thì có người chạy đến, ông nhìn và thoáng bỡ ngỡ. người phụ nữ trung niên đang chạy đến phòng cấp cứu bà đang dáo dát nhìn xung quanh thì đột nhiên bà dừng lại khi nhìn thấy 2 cha con cậu đang ngồi ở hành lang phòng cấp cứu. Bà đứng lặng im mất vài giây, như nhớ ra mục đích đến đây của mình bà vội vàng chạy lại phòng cấp cứu đèn đang bật sáng. Ông từ từ đứng dậy tiến lại gần phía bà, ông hỏi: - Bà đến đây có việc gì thế? - Không liên quan đến ông. Bà lạnh nhạt trả lời. - Tôi không mong bà tha thứ cho tôi, nhưng xin bà đừng lạnh nhạt với tôi như thế. Ông thành khẩn. - Tôi lạnh nhạt ư? Chúng ta có quen nhau sao? Bà phũ phàng. - Bà… ông khổ sở không nói nên lời.
Cậu ngồi ở đó, nghe cuộc nói chuyện của 2 người cậu không hiểu 2 người đang nói chuyện gì cả. người phụ nữ kia là ai mà ba có thể khổ sở thế chứ? Có phải…? chẳng lẽ nào… chẳng lẽ nào đó là vợ trước của ba mình? Vậy là ba mình về đây để gặp lại gia đình cũ của ba ư? Vậy còn mẹ mình? Mẹ phải làm sao đây? Không được, mình nhất định không để họ quay lại với nhau. Nó vẫn cứ suy nghĩ.
|
chập 19 (tiếp)
Tách!
Cánh cửa phòng cấp cứu bật mở. các bác sĩ bước ra ngoài. Vừa thấy bác sĩ bước ra cậu đứng dậy, mẹ nó chạy ngay đến hỏi: - Bác sĩ Trương, cháu nó sao rồi? “Cháu nó”, 2 từ đó đập vào tai ông. Vậy ra… vậy ra cậu bé ngất kia chính là con trai ông ư? ông đã gặp nó nhưng mà không nhận ra. Con trai ông lớn và đẹp trai thế sao? 1 giọt nước mắt vừa rơi. Không phải là nước mắt của sự khổ đau mà là giọt nước mắt của sự hạnh phúc vui sướng. thế nhưng tại sao nó bị ngất? nó không được khỏe ở đâu ư? những câu hỏi được ông đưa ra mà không có lời giải đáp.
Cậu đứng đó thẩn thờ. Nếu như những gì cậu suy đoán là đúng thì người đang nằm trong kia chính là người anh cùng cha khác mẹ với cậu. có thể lắm chứ. Giờ cậu mới hiểu cái cảm giác thân thuộc gần gũi ấy. thì ra là cảm giác anh em. Cảm giác mà bấy lâu nay cậu không có. Nhưng… anh cậu… anh cậu bị bệnh không thể cứu chữa được. cậu nhìn qua ba mình thấy ông có vẻ xúc động. cậu thoáng nghĩ: - Làm sao ba mình có thể chịu được chuyện này đây? 2 đứa con trai của ba đều bị bệnh và có thể ra đi bất cứ lúc nào. làm sao có thể nói chuyện này với ba đây. Cậu cứ mải suy nghĩ. - Bác sĩ Trương, con tôi thế nào rồi. mẹ nó xúc động. Tiếng của mẹ nó vang lên gọi cậu quay trở về hiện tại. cậu chuyển ánh nhìn về phía ba cậu và các bác sĩ. - Cậu ấy bị ngất, có lẽ là do quá xúc động. không có gì đang lo ngại cả, nhưng… - Nhưng thế nào hả bác sĩ? Cả 2 người cùng lên tiếng. Bác sĩ Trương nhìn người đàn ông vừa hỏi mình anh hơi thắc mắc nhưng thấy mẹ nó không có phản ứng gì nên anh tiếp: - Tuy là cậu ấy không sao nhưng tôi nghĩ nên để cậu ấy ở lại bệnh viện vài ngày. - Dạ vâng ạ. Mẹ nó từ tốn. - Chị có thể vào thăm cậu ấy. chị nên hạn chế để cậu ấy đi 1 mình. Cần phải chú ý đến mọi hành động của cậu ấy. - Dạ vâng, tôi biết rồi tôi sẽ chú ý. Cảm ơn bác sĩ. Bà cúi đầu chào bác sĩ. Bác sĩ Trương cúi đầu chào lại rồi bước đi. Khi bóng ai đã khuất khỏi hành lang ba nó mới lên tiếng: - Cậu bé nằm trong kia là Vĩnh Lạc ư? ông nói trong sự xúc động. Mẹ nó không nói gì cả bà đứng đó chỉ nước mắt rơi. Dường như ông không thể chịu đựng được sự im lặng này nên ông hỏi tiếp: - Là con trai của tôi đúng không? Bà nhìn ông bằng ánh mắt đầy thù hận: - ông có tư cách gì mà nói đến 2 từ con trai chứ? Con trai của ông đã chết từ 15 năm trước à. Đây là con trai của riêng mình tôi.
Có phải bà quá tàn nhẫn không? Rõ ràng nó còn sống đó mà bà lại nói nó đã chết từ 15 năm trước. có phải chăng bà quá ích kỉ khi không cho cha con nó gặp nhau? Bà biết đã rất nhiều lần bà thấy nó khóc vì tủi thân không có ba bên cạnh như bao bạn bè cùng trang lứa. bà cũng biết từ trong sâu thẳm của nó nó rất mong muốn có được tình cảm của ba, rất muốn được ba yêu thương, rất muốn được gọi tiếng ba mỗi ngày. Có phải vì sự hận thù mà bà không cho nó nhận ba? Bà đã tụ hứa với lòng mình sẽ chẳng oán hận gì ông cả mà, thế nhưng ông đứng đó làm bà nhớ lại chuyện của 15 năm trước. trái tim bà lại lở loét làm bà quằn quại đớn đau. bà đau khổ mở của bước vào phòng cấp cứu, ông chỉ biết đứng đó nhìn theo bóng bà khuất sau cánh cửa. Thấy ba mình như thế, cậu không biết làm gì hơn ngoài việc chạy đến bên cạnh ông nắm lấy bàn tay của ông và nói: - chúng ta về thôi ba. Có mẹ của anh ấy vào với anh ấy rồi. ông không nói gì cả chỉ gật đầu rồi bước đi. Cậu đi bên ông cứ đưa mắt nhìn sang bên ông để xem thái độ ông thế nào, cậu thấy ông buồn. cậu đánh bạo hỏi: - đó là anh trai của con hả ba? Nghe cậu hỏi ông dừng hẳn không bước đi nữa. ông quay sang nhìn nó với ánh mắt thắc mắc: - làm sao con biết được? - ba không cần thắc mắc điều đó. hãy trả lời con đi.
Ông không biết nói gì với cậu lúc này cả. mà cũng không thể không trả lời cậu. ông nhìn vào mắt cậu khiến ông không thể không trả lời, đôi mắt của sự háo hức muốn biết sự thật. Ông không nói gì mà chỉ gật đầu. cái gật đầu của ông như có cái gì đó đập vào đầu của cậu vậy. thế là những lo lắng của cậu đã trở thành sự thật. rồi người ba đáng kính của cậu kia sẽ đối diện việc này như thế nào đây? Cậu có nên nói ra mọi chuyện không? Nếu như… nếu như cứ giấu mọi chuyện có lẽ ba cậu sẽ ít đau buồn hơn, thế nhưng làm sao cậu có thể làm được điều đó cơ chứ? Đã rất nhiều lần cậu thấy ông cầm trên tay tấm hình đã cũ, thời gian đã làm hủy hoại gần hết tấm hình, thế nhưng ông vẫn giữ nó như 1 báu vật. cậu biết rõ 1 điều rằng, gia đình trước đây đối với ba cậu mà nói thật sự rất quan trọng. cậu cũng lo lắng 1 điều rằng có thể sau khi biết được sự thật ba cậu sẽ không còn yêu thương quan tâm cậu như lúc bây giờ nữa, ba cậu sẽ dành toàn tâm toàn ý để chăm sóc cho người anh cùng ba kia của cậu. nhưng lương tâm cậu lại cắn rứt, ba cậu và anh của cậu đã xa cách nhau 15 năm, nhưng trong 15 năm đó cậu lại được ba yêu thương chiều chuộng, có lẽ đã đến lúc cậu nhường lại ba cho anh của mình rồi. cậu không thể hèn hạ xấu xa như thế, phải để cho anh cậu những ngày cuối đời có được 1 gia đình hạnh phúc, vui vẻ. mỉm cười với suy nghĩ của mình cậu lên tiếng: - con có chuyện muốn nói với ba. - Chuyện gì thế con trai? Ông dịu dàng hỏi cậu. - Nhưng ba phải thật sự bĩnh tĩnh nhé. - ừm. ba sẽ bình tĩnh mà. Ông khẳng định. - Chuyện là… là… thật ra… cậu cứ ấp úng mãi. Thật sự là cậu không biết bắt đầu từ đâu cả. cậu sợ ba cậu buồn. nhưng ánh mắt chờ đợi của ông thôi thúc cậu nói cho ông biết. - Thật ra… thật ra anh Vĩnh Lạc đang bị bệnh. - Bị bệnh? Ông ngạc nhiên. - Dạ. anh ấy bị bệnh còn nặng hơn con nữa. - Là…là… bệnh gì? Ông run run. - Thoái hóa dây thần kinh tiểu não. - Là bệnh gì? Ông ngơ ngác. - Bệnh này chưa có thuốc chữa. - Sao con biết được điều này? - Là anh ấy nói với con. Ông nghe xong từ từ ngồi xuống. chân ông thật sự không còn đứng nổi nữa. đứa con trai tội nghiệp của ông đang bị bệnh, đã vậy còn không có thuốc chữa nữa chứ. Có phải chăng ông trời đang quả báo ông? Nếu vậy tại sao không nhằm vào ông mà lại muốn cướp đi 2 đứa con trai của ông chứ? Làm sao ông có thể chịu được cú sốc này đây? ông đấm mạnh xuống sàn nhà. Cú đấm mạnh làm tay ông rướm máu, cậu thấy tay ba mình chảy máu vội vàng chạy lại can ngăn. Cậu khóc: - Ba đừng vậy mà. Con biết ba rất buồn và hụt hẫng nhưng ba phải kiên cường lên ba phải dành những ngày này ở bên cạnh của anh ấy. Ông nghe cậu nói liền dừng lại, phải rồi. ông phải bù đắp cho nó. Phải để nó cảm nhận được tình cảm của ông dành cho nó. Ông ôm lấy cậu vào lòng. Và thì thầm: - Cảm ơn con, con trai. Con đã lớn thật rồi.
Bà mở của lặng lẽ bước vào phòng. Không biết đây là lần mấy bà được gọi đến bệnh viện 1 cách đột ngột nữa. cứ mỗi lần như thế, tim bà như muốn rớt ra ngoài. Bà sợ có chuyện xảy ra với nó. Mỗi lúc có chuông điện thoại reo lên là bà rất sợ, sợ bệnh viện gọi đến. quệt ngang những giọt nước mắt đang thi nhau rơi, bà tiến lại gần nó. Nhìn nó lúc này thật yên bình. Khuôn mặt hơi nhăn nhó, có vẻ như nó đang đau. bà nhận ra nó đã ốm hơn trước rất nhiều, mấy hôm nay nó không ăn được, mỗi bữa chỉ ăn vài miếng cơm là bị nghẹn rồi, bà thấy xót xa. nhẹ nhàng đưa tay sờ lên mặt nó bà thấy như đứt từng đoạn ruột. làm sao bà có thể chịu nổi cái cảnh 1 ngày nào đó nó rời xa bà chứ. Chỉ mới thoáng nghĩ thôi cũng làm cho bà nghẹn ngào đau đớn. nước mắt bà cứ thi nhau rơi. - Đừng. đừng đi. Ba. Ba…. Nó gặp ác mộng. choàng tỉnh giấc nó thấy mẹ đang ngồi khóc, nhìn quanh toàn màu trắng nó biết rõ là đang ở bệnh viện, nó đã quá quen thuộc với căn phòng cấp cứu này quá rồi. nó biết rằng lúc nãy chỉ là mơ mà thôi. Nó thấy ba nó xua đuổi nó dù cho nó có cố gắng đuổi theo ông, gọi ông quay về. nó thờ phào vì chỉ là mơ. - Mẹ… nó lên tiếng. - Con gặp ác mộng hả? con sao rồi? bà lo lắng hỏi và đưa tay lên lau những giọt mồ hôi đang rơi trên trán. - Con không sao. Mẹ này,… - Sao con? Bà hỏi. - Con đã gặp người đó. - Ai cơ? Bà chưa hiểu nó nói gì. - Con đã gặp ba. - ở đâu? Khi nào? - lúc trưa. ở gần nhà mình. Nhưng ba không nhận ra con. Nói rồi nó cười. 1 nụ cười đầy chua xót. Nước mắt nó rơi, nó cảm thấy tủi vì ba không nhận ra nó. Nhưng trách sao được chứ? 15 năm rồi. lúc đó nó chỉ mới gần 2 tuổi làm sao mà ông nhớ được nó chứ, nhưng nó vẫn khóc tức tưởi. thấy nó khóc bà ôm lấy nó vỗ về: - không sao. Không sao mà con trai. Có mẹ bên cạnh con rồi, đừng khóc nữa. Có tiếng bước chân tiến lại gần giường bệnh của nó. Nó ngạc nhiên và thốt lên: - ba! Nghe nó gọi bà từ từ quay lại nhìn thấy ông, bà há hốc miệng ngạc nhiên. Bà cứng rắn: - ông muốn gì nữa? ông đứng im đó nhìn nó, chân ông từ từ khụy xuống, ông đang quỳ trước mẹ và nó. - Tôi không mong bà tha thứ cho tôi, nhưng xin bà hãy cho tôi được gặp con được không? Xem như là tôi cầu xin bà đi. Bà thấy ông quỳ hốt hoảng, còn nó và cậu đều bất ngờ, kinh ngạc. - Ông đứng dậy rồi nói. Kì lắm. bà nói. - Không. Tôi sẽ không đứng dậy nếu như hôm nay bà không cho tôi được gặp con. - Chẳng phải ông đang ở trước mặt nó sao? Bà lạnh lùng. - Nhưng tôi muốn được tới thăm con hàng ngày. Chẳng lẽ bà nỡ chia cắt tình phụ tử của cha con tôi sao? Tôi biết là trước đây tôi sai nhưng xin bà đó. coi như vì con chúng ta được không.
Những lời ông nói đều có lý cả. bà lấy tư cách gì mà chia cắt tình cha con của nó và ông chứ? Chung quy lại cũng vì hận thù mà bà cấm đoán mà thôi. Nhưng dù có cấm đoán đi nữa thì họ vẫn là cha con mà. Nghĩ vậy nên bà miễn cưỡng gật đầu đồng ý. Ông thấy bà đồng ý mừng rỡ, bà nói: - Nhưng quan trọng là con nó có muốn gặp ông không kìa. Nghe bà nói ông liền quay lại phía nó, ông vẫn quỳ. Nãy giờ nó vẫn chưa thôi khóc, giờ thêm việc này nữa làm nước mắt nó cứ mãi rơi. Ba nó đâu có tội gì đâu chứ? Chỉ vì nó vì muốn cứu sống nó mà ông mới chịu mang tiếng phụ bạc. vậy thì nó lấy tư cách gì mà oán ông chứ? Nó quay sang phía Vĩnh Cơ: - Đỡ ba em đứng dậy đi. Cậu vội chạy đến đỡ ông đứng đậy, nhưng ông gạt tay cậu ra, ông lên tiếng: - Con tha thứ cho ba ba mới đứng dậy. ba biết ba có lỗi với con nhiều lắm, ba không xứng đáng xuất hiện trước mặt con nhưng xin con hãy tạm quên đi những tội lỗi ba gây ra trước đây mà tha thứ cho ba được không? - Ba có lỗi gì chứ? Lỗi của ba là gì? Nó vỡ òa. Ông im lặng không nói được gì. Thật sự ông có lỗi gì ông cũng không biết. chẳng lẽ ông lại đi thanh minh lúc này. Mà suốt 15 năm qua chưa 1 lần ông nghĩ rằng 1 ngày sẽ giải thích mọi chuyện. dù chỉ là thoáng qua cũng không có. Giờ ông chỉ cần nó cho ông bên cạnh nó mà thôi, chỉ cần nhiêu đó là đủ. Thấy ông im lặng nó tiếp: - Tại sao ba lại nhận lỗi về mình chứ? Ba không có lỗi mà. Nếu đúng thế thì không phải là ba mà là con, là con đây này. Nó gào khóc. Cả 3 người cùng nhìn nó đầy xót xa. - Con có lỗi gì chứ? Cả ông và bà cùng lên tiếng. - Lỗi của con là sinh ra trên cõi đời này. Làm mọi người phải khổ sở. 15 năm trước hạnh phúc gia đình ta tan vỡ là vì con. Vì sao ba không nói rõ với mẹ chứ? Vì sao ba không nói là ba đắc bất dĩ chứ? Chỉ vì ba muốn cứu sống con mà ba phải mang 2 từ bội bạc. bị mẹ và con hiểu lầm. Ông nhìn nó lắc đầu. ông khóc. Bà đau đớn nhìn nó. Giờ đây bà mới hiểu rõ mọi chuyện vậy hóa ra những gì ông đã làm cho nó còn cao cả hơn cả bà. Vĩnh Cơ đứng im đó. cậu chỉ biết khóc mà thôi. Tại sao lại có bi kịch này chứ? Tại sao ông trời cứ muốn làm cho những người hiền lành gặp nhiều đắng cay. Nó đau đớn: - Con mới chính là kẻ làm cho gia đình mình tan vỡ. nếu như 15 năm trước ba mẹ ít yêu thương con 1 tí, ba mẹ cứ bỏ mặt con thì giờ đây bi kịch này đã không xảy ra. Con xin lỗi. là do con. Là do con làm ba mẹ phải đau buồn. giá như lúc đó ba không cứu con thì giờ đây có lẽ mọi chuyện đã khác. Con đã phụ công của ba. Ba nhẫn nhục mang 2 tiếng phụ bạc vậy mà con không sống tốt, lại bị bệnh để giờ làm cho cả 2 đều đau đớn. nếu như lúc đó con chết đi thì biết đâu giờ đây ba mẹ đã hạnh phúc và có thêm những đứa con khác. Chứ không phải là cả 2 cùng bị bệnh thế này đâu. con xin lỗi. thật sự con xin lỗi. anh xin lỗi em Vĩnh Cơ… con… Nó ngất đi. Vĩnh Cơ vội vàng lao đi tìm bác sĩ, vừa đi cậu vừa khóc. Thật sự cậu thấy thương cho anh của mình. Dù chưa 1 lần nhận anh em. Ba mẹ nó chỉ biết đứng khóc và gọi tên nó. Mọi hiểu nhầm đã được hóa giải. nhưng mà tình trạng của nó chưa biết thế nào cả???
|
Chập 20: tớ sẽ mãi bên cậu dù cho cậu có không yêu tớ….
Các bác sĩ vội vàng chạy vào phòng cấp cứu, Vĩnh Cơ chạy theo sau các bác sĩ. Cô y tá đẩy ba mẹ nó ra ngoài. - Xin mời 2 vị ra ngoài ạ. Bà vẫn gào khóc nức nỡ. bà sợ. sợ lắm. sợ nó sẽ xa bà mãi mãi. Ông cũng khóc. Làm sao không khóc cho được chứ? Ông thấy thương nó vô cùng, tại sao nó lại có thể nhận hết mọi chuyện về mình chứ? Rõ ràng là không phải lỗi của nó cơ mà. Ông không ngờ những chuyện ông đã làm lại gây cho nó đau khổ sự dằn vặt lớn thế. Ông cũng rất sợ, sợ nhìn thấy nó rời xa ông dù cho 2 người chỉ mới gặp nhau chưa được 1 tiếng đồng hồ, thế nhưng dòng máu nóng hổi đang chảy trong người nó là của ông, người xưa vẫn có câu “máu chảy ruột mềm” vậy sao ông không đau lòng cho được chứ. Ông muốn đạp tung cái cánh cửa kia chạy đến bên nó, ôm lấy nó nhưng ông không thể. Ông nhìn cánh cửa 1 cách bất lực.
Vĩnh Cơ nhìn thấy 2 người đứng đó khóc lóc đau khổ lòng cậu dấy lên 1 niềm thương cảm. cậu không ngờ rằng chỉ lớn hơn cậu có 2 tuổi thôi mà nó lại suy nghĩ sâu sắc như thế. Thật sự từ trước đến nay chưa ai làm cậu nể phục như vậy cả. cậu cảm thấy tự hào vô cùng khi có 1 người anh như vậy. việc cậu có thể làm lúc này là cầu mong cho nó tỉnh dậy và tử thần từ từ tìm đến nó. Cậu dứng dậy bước về phía 2 người: - Anh ấy sẽ không sao đâu, cô và ba an tâm đi. Nghe giọng nói phát ra cả 2 người đều quay lại nhìn. Bà nhìn cậu bằng ánh mắt trìu mến rồi khẽ gật đầu. ông ôm lấy cậu rồi nói: - Xin lỗi con nhé. Vì lo cho anh con mà ba quên mất con. Con thấy trong người thế nào? có chỗ nào không khỏe không? Bà nghe ông nói mới nhớ lại những gì nó nói lúc nãy bà nhẹ nhàng tiến lại phía cậu và ông. - Thằng bé bị sao thế? Lúc nãy Vĩnh Lạc có nói cả 2 cùng bị bệnh là sao? - Dạ cháu không sao. Cậu nhanh nhảu lên tiếng trước ông. Có giọt gì đó đỏ tươi vừa rơi trên áo của ông. Nhưng cả 2 người đều không thấy. bà đứng nhìn ông từ phía sau vô tình nhìn thấy những giọt máu đang rơi trên áo ông, bà hoảng hốt: - Cháu chảy máu rồi kìa. Lúc này ông giật mình đẩy cậu ra, cậu ngước mặt lên rồi đưa tay lên chặn ngang trước mũi như muốn ngăn không cho những giọt máu kia không rơi. Thế nhưng những giọt máu kia vẫn ngoan cố rơi càng nhiều. thấy tình hình không ổn bà lên tiếng: - Đưa cậu bé vào tolet đi, nhanh lên. Ông bế cậu chạy thật nhanh và bóng ông mất hút dần hành lang. còn mình bà ở lại. thật sự bà không thể khóc được nữa, có cái gì đó nghẹn đắng ở cổ. tất cả những chuyện này quá sức với người phụ nữ yếu đuối như bà. Tại sao? Tại sao chứ? 2 đứa trẻ chúng nó làm gì nên tội mà phải bắt chúng chịu sự trừng phạt như thế? Tại sao phải hành hạ thể xác chúng như thế? Bà thấy hối hận. - Mẹ xin lỗi con. Nếu như biết trước sẽ có ngày hôm nay thì 15 năm về trước. 15 năm về trước mẹ đã để con ra đi. Ít nhất ra đi lúc đó con sẽ không phải đau đớn như lúc này. Là do mẹ, tất cả do mẹ mà. Ông trời. tại sao? Tại sao ông không hành hạ con đây này? Con chịu đau đớn bênh tật thay cho con của con được mà… Bà uất nghẹn, nước mắt tuôn rơi. Ông và cậu vừa đến nghe thấy bà tự trách mình ông nhẹ nhàng bước đến cạnh bà, nhẹ nhàng đặt tay lên đôi vai gầy đang run run kia: - Không phải do bà mà. Là do chính tôi. Chính tôi đây này. Nếu như, nếu như 15 năm trước tôi không bỏ đi thì tôi có thể chăm sóc tốt cho nó. Hay ít ra cũng cho nó tình cảm của người cha. Nhưng tôi đã không làm thế, rõ ràng người có lỗi là tôi mà sao ông trời lại đi hành hạ bọn trẻ chứ? Tại sao?
Ông nói gần như hét, bà không biết nói gì chỉ lắc đầu, bà cần lắm 1 vòng tay, cần lắm 1 người ôm chặt lấy bà để bà có thể vượt qua chuyện này. Toàn thân bà run lẩy bẩy, ông ôm lấy bà vào lòng, bà cứ để im đó tựa vào người ông. Cậu thấy 2 người như thế khẽ đưa tay lên lau những giọt nước mắt đang rơi. Cậu không biết mình đang mơ hay là thật nữa. những cảnh tượng này sao giống như những bộ phim tình cảm Hàn Quốc mà mẹ cậu vẫn hay xem, cậu chẳng bao giờ tin rằng nó sẽ diễn ra giữa đời thường thế này mà hơn thế chuyện này xảy ra trong gia đình của cậu nữa chứ. Và cậu thấy trong những bộ phim tình cảm kia thì nhân vật chính sẽ được cứu và được sống hạnh phúc suốt đời, cậu hy vọng chuyện đó cũng sẽ xảy ra đối với gia đình cậu. Cậu thấy 2 người vẫn không thôi dằn vặt chính mình, cậu nhẹ nhàng tiến lại chỗ 2 người, nhẹ nhàng lên tiếng: - Không ai trong chúng ta có lỗi trong chuyện này cả. chuyện này là do số phận đã an bài, mà đã an bài thì có chạy cũng không thoát, vậy sao ta không lạc quan đón nhận nó. Tại sao chúng ta không cho anh ấy thấy rằng chúng ta không đau buồn, chúng ta vui vẻ vì sự hiện diện của anh ấy trên cõi đời này. Đã biết rằng không thể tránh được ý trời thì tại sao ta không cố gắng làm cho anh ấy vui vẻ và cảm nhận được tình thương tình cảm của 1 gia đình?
Bà rời khỏi ông, những lời này nó cũng từng nói với bà. Nhưng điều làm bà ngạc nhiên là không ngờ cậu nhóc mới 15 tuổi mà lại có thể nói ra những lời nói đầy triết lý như thế. Còn ông, ông nhìn cậu con trai mình đầy tự hào. Thật sự ông không thể tin những lời nói vừa rồi lại phát ra từ cậu con trai mà ông luôn xem là trẻ con kia. Hóa ra ông đã sai. Thật sự ông thấy vui vì 2 đứa con ông thật sự đã lớn khôn, thế nhưng vui bao nhiêu thì ông lại buồn bấy nhiêu, làm sao ông có thể chịu được khi 1 ngày chứng kiến sự ra đi của 2 đứa trẻ. Phải làm sao đây, ông đến đây tìm lại nó với hy vọng tủy của nó phù hợp với Vĩnh Cơ để cứu cậu, thế nhưng giờ nó bị bệnh thế này mọi hy vọng trong ông tan biến theo khói mây. 200 người mới có 1 người tủy thích hợp, bệnh viện cũng chưa thông báo gì cả, phải làm sao đây? chẳng lẽ… chẳng lẽ ông cứ đứng nhìn từng đứa từng đứa 1 rời xa ông sao? Không được. nhưng ông biết phải làm thế nào cả? bất lực. tuyệt vọng…
|