My All Is In You
|
|
Chap 7 part 2 Hai người họ đang đứng chống tay lên cái lan can trên sân thượng, để mặt cho những cơn gió cuối thu se lạnh cứ thế phả vào mặt. Hôm nay trời thật đẹp, bầu trời trong xanh, hơi gợn chút mây, lâu lâu lại có vài tia nắng len lỏi cùng tiếng chim hót văng vẳng nghe thật vui tai. Nếu cuộc đời cũng thanh bình như không khí nơi đây thì tốt biết mấy.
- Đã lâu rồi không cùng đứng ở đây nhỉ? – Long nở một nụ cười nhẹ, mắt vẫn nhìn xa xăm.
Hắn không đáp, cái vẻ lạnh lùng vẫn đang bao trùm lấy toàn khuôn mặt góc cạnh nam tính.
- Có vẻ cậu vẫn rất thích nơi này….– Long tiếp.
- Là ai đã làm chuyện đó? – Hắn cắt ngang lời nói của Long, vào thẳng vấn đề chính.
Long hơi đưa mắt sang nhìn hắn rồi lại quay đi, anh thở dài đáp:
- Aizzz ~ không tra được! Chúng chỉ nói là có người gọi điện đến rồi bảo chặn đường giải quyết thôi!
Hắn vẫn chẳng có chút biểu cảm, xoay người bỏ đi.
- Không ngờ trên đời vẫn còn có người khiến cho Hách Tuấn phải quan tâm. Chuyện lạ thật đấy! – Long mỉm cười lên tiếng trong khi mắt vẫn đang ngắm nhìn bầu trời tuyệt đẹp kia.
Nhưng hắn chẳng thèm để ý, cứ thế bước đi.
- Nếu lo cho Tú thì tại sao cậu không nghĩ mình mới chính là mối nguy hiểm lớn nhất của cậu ấy! - Lúc này Long mới quay lại, gương mặt anh nghiêm túc hẳn ra.
Hắn khựng lại, câu nói của Long đã làm cho hắn chùng bước.
- Buông tha cho cậu ấy đi. Tú không giống như những cô gái lắm tiền nhiều của, ăn chơi sa đọa mà cậu vẫn hay ôm ấp hàng ngày đâu. Đừng ích kỉ cướp đi nụ cười trong sáng ấy.
Hắn yên lặng một hồi lâu rồi chợt quay phắt lại, nhìn thẳng mặt Long nhếch mép:
- Xin lỗi! Nhưng trong từ điển của Hách Tuấn không hề có 2 chữ “buông tha”. Một khi tôi đã thích rồi thì phải có cho bằng được. Đến khi chán rồi thì vứt sọt rác, thế thôi!
Nói rồi, hắn bỏ đi.
“ Hách Tuấn! Đến bao giờ thì cậu mới có thể trở về đây!” – Long đứng đó nhìn theo cái bóng dáng quen thuộc nhưng cũng thật xa lạ quá.
Tuấn quay về lớp, trên tay cầm theo quyển vở không biết vừa mới chấn lột của ai. Tiến lại chỗ Tú, quăng xuống bàn một cách hờ hững:
- Chép đi rồi trả lại cho người có tên trên đó!
Dứt lời, hắn toang quay đi. Nhưng bị câu nói của Tú níu lại:
- Lần này cậu lại muốn đổi cái gì đây? – Tú nãy giờ ngơ ngác ngó quyển vở, sau khi tiếp thu được vấn đề mới ngẩng lên, lí nhí hỏi.
Hắn nhếch mép rồi quay lại, chống 2 tay sang 2 bên người bé con, làm bé con không dám nhúc nhích.
- Đổi lấy đêm đầu tiên của em được chứ?
-Huh ~ - Tú giật bắn người, đưa hai tay lên bắt chéo thành hình chữ X trước ngực, mở to mắt nhìn hắn.
- Nếu không thì đừng ý kiến. Cứ ngoan ngoãn làm theo những gì tôi nói đi! – Sắc mặt hắn bỗng thay đổi hẳn, hắn nhíu mày nói với Tú bằng chất giọng đáng sợ rồi lạnh lùng quay lưng đi về phía Vân, nắm lấy tay ả lôi ra khỏi lớp.
- Mình chỉ hỏi thôi mà, có cần hung dữ vậy không chứ? – Tú xụ mặt nhìn theo bóng hắn đang khuất dần sau cánh cửa lớp.
Hắn kéo Vân ra khoảng sân sau trường, ánh mắt cứ dán chặt vào con người trước mặt.
- Tuấn của em sao vậy? Sao lại kéo em ra đây vào giờ này? - Ả ỏng ẹo ép sát người hắn, đưa tay vuốt ve khuôn mặt điển trai. Rồi dần đặt môi ả lên đôi môi quyến rũ của hắn.
Nhưng hắn chẳng có bất cứ phản ứng nào, cứ đứng yên để mặc cho ả muốn làm gì thì làm. Từ sau khi hôn bé con, hắn đã chẳng còn cảm giác với bất kì người phụ nữ nào nữa, những đôi môi ấy thật vô vị hay thậm chí là kinh tởm.
- Anh sao vậy? – Không thấy hắn phản ứng, Vân dứt khỏi nụ hôn, đưa mắt lên nhìn hắn.
- Cô đã cho người đánh Tú đúng không? – Vẫn chất giọng lạnh lùng và khuôn mặt lạnh tanh, hắn nhìn thẳng vào mắt cô ta.
- Huh ~ không có, em không biết gì cả! - Ả hốt hoảng lùi lại.
‘CHÁT’ – hắn tát thẳng lên mặt cô ta – bạn gái của hắn một cái tát không thua gì cái tát của tên côn đồ xa lạ đã giáng xuống mặt bé con. Nếu so sánh với chúng, hắn tàn nhẫn hơn nhiều.
- Anh à, em không có thật mà! - Ả ôm mặt, lắc đầu nguầy nguậy.
Hắn bước tới, nắm tóc ả giật ngược ra sau, ánh mắt ánh lên sự chết chóc
- Tôi đã nói gì với cô? Cô không xem lời nói của tôi ra gì sao? – hắn gằng giọng siết chặt tay.
- Em…….là…Trang…đã làm…Em chỉ mới biết sáng nay thôi! - Ả đau đớn lên tiếng tự cứu lấy bản thân.
Khuôn mặt hắn giãn ra, hất mạnh ả xuống đất:
- Gọi cô ta đến đây!
- Vâng! – Vân sợ hãi rút điện thoại ra gọi cho Trang. – Trang! Mau ra sân sau trường đi! Mình có việc muốn nói với cậu!
Hắn nhếch mép rồi cũng lôi điện thoại ra gọi cho ai đó.
Lúc sau, Trang chạy đến, cô ta không biết bất cứ chuyện gì nhưng khi vừa nhìn thấy Vân đang đứng run cầm cập, đầu tóc rũ rượi đứng bên cạnh Tuấn thì dường như đã hiểu chuyện.
- Có…có chuyện gì vậy? – Cô ta rụt rè lên tiếng.
‘CHÁT’ – lại 1 cái tát nữa, Trang ngã ngửa ra đất, đôi mắt sợ hãi nhìn hắn, nước mắt trào ra.
Hắn tiến lại gần, mạnh bạo đạp lên bàn tay đang chống dưới đất của cô ta.
- Ai cho phép cô dám đụng đến Tú hả?
- A…- Ả hét lên đau đớn – Tuấn à…mình…- Cô ta đưa mắt cầu cứu Vân.
Nhưng:
-Trang à! Cậu đừng chối nữa! Tuấn đã biết hết rồi! - Ả hối hả chặn họng Trang.
- Mình…- Trang mở to mắt nhìn bạn mình.
Vừa lúc đó:
- Anh Tuấn, anh gọi bọn em ạ! – Một đám học sinh cá biệt khoảng 4, 5 tên bỗng nhiên xuất hiện.
- Uhm! – Hắn quay lại, rút chân ra khỏi bàn tay kia, chỉnh sửa lại quần áo, thản nhiên nói – Cho tụi bây đó!
Đám kia đưa mắt nhìn xuống Trang, bật cười nham nhở:
- Anh Tuấn cho tụi em thật sao?
- Uhm. Muốn làm gì thì làm, xong rồi thì làm hồ sơ cho cô ta chuyển trường luôn đi! – Hắn vẫy tay ra hiệu cho bọn chúng rút đi.
-Tụi em biết rối! Cám ơn anh ạ! – Một tên lên tiếng rồi cả bọn tiến lại kéo Trang đi.
Ả giẫy giụa kháng cự, nước mắt trào ra van xin – Tuấn! Tha cho mình! – Nhưng vô ích, con người máu lạnh ấy đã quyết thì khó có ai có thể thay đổi được.
Sau khi bọn chúng đi khuất, hắn từ từ tiến lại phía Vân:
- Làm gì mà run dữ vậy? – Hắn nhếch mép, phả hơi thở lạnh lùng vào tai ả.
-Tuấn à, anh đừng làm vậy, em sợ mà! - Ả giương đôi mắt ngập nước nhìn hắn.
-Sợ? – hắn nhướn mày nói rồi lại nhếch mép – Sao phải sợ, tôi có làm gì em đâu chứ. Chẳng phải em đã có thế thân rồi sao?
-Anh…- Vân sợ hãi mở to mắt nhìn hắn.
- Haizzz. Đừng tưởng tôi không biết gì! Chẳng qua là tôi vẫn còn hứng thú với em thôi! – Hắn thở dài, đưa tay vuốt lại tóc cho ả - Tú là một người trong sáng, ngây ngô, bất cứ suy nghĩ nào của em ấy cũng hiện rõ trên mặt, hoàn toàn không thuộc hạng người như chúng ta…Nhưng còn em thì khác. – Hắn nâng cằm ả lên – Em rất xứng với tôi. Em là một con rắn độc máu lạnh, vì bản thân mà sẵn sàng hy sinh bạn thân của mình. Rất đáng khâm phục!
-Tuấn à…- Ả níu lấy tay Tuấn.
Nhưng hắn chợt chuyển bàn tay xuống bóp lấy cổ ả, gương mặt lại trở nên đáng sợ:
- Tôi nói cho cô biết! Lần sau còn dám đụng đến một sợi tóc nào của Tú thì lo chuẩn bị sẵn một chỗ ngồi trên bàn thờ đi! Biết chưa?
-Em…biết rồi! - Ả cố kéo tay Tuấn ra, hơi thở bắt đầu đứt quãng.
-Tốt! –Hắn lại mỉm cười, buông tay ra – Từ bây giờ hãy ngoan ngoãn sống với cái danh hiệu bạn gái Tuấn đi!
Dứt lời, hắn bỏ đi mặc cho ả gục xuống.
Vài ngày sau đó, hắn bỗng dưng không động chạm gì đến Tú nữa mà đi với Vân nhiều hơn. Không biết là do hắn cố tình hay do bé con cố ý né tránh hắn, cứ nghe tiếng chuông là chạy thẳng lên phòng của hội trưởng anh Mỹ trốn mất tăm. Hắn cũng chẳng cần quan tâm tới nữa, cứ trở về với cuộc sống vô vị trước đây là được.
- END CHAP 7-
|
|
CHAP 8
- Hôm nay cá có bài kiểm tra đúng không? – Thành vừa bước đi vừa nhồm nhoàm cái bánh ngọt trên tay.
-Uhm! Là môn kinh tế của thầy Hạ! – Tú gật gù đáp.
-Đã ôn bài hết chưa?
-Rồi. Mà cũng may là có anh Mỹ giảng lại dùm cá mấy bài đầu nên mới hiểu ý! – Tú cười tít mắt khi nhắc tới Mỹ.
- Chậc. Sao cá của tôi ngây thơ thế không biết! – Thành chậc lưỡi, lắc đầu, đưa tay vuốt vuốt cái mái tóc của con cá.
- Ý thỏ là sao? – gãi đầu, mặt ngơ ngác.
-Ầy ~ có đui cũng biết Mỹ có ý với cá nữa đó! – Thành tiếp tục thanh toán nốt cái bánh.
-Nè ~ thỏ đừng có nói bậy nha! Anh Mỹ đối xử với ai cũng tốt vậy hết á! – Tú vội vàng giải thích. Ai chứ con thỏ này thì không thể để cho nó hiểu lầm được.
- Ờ…ờ…biết rồi…Tú..ú..ú ~ -Thành dài giọng chọc ghẹo.
-Thỏ ~ - Tú xụ mặt giận dỗi.
-À…thôi thôi. Thỏ biết rồi, không chọc cá nữa! – Thành vỗ vỗ lên má Tú.
- Cá lên lớp đây! – mặt vẫn 1 đống.
-À mà cá nè! Mấy bữa nay tên Tuấn đó không làm gì cá nữa sao? – Thành nghiêm túc trở lại.
- Uhm! – Tú gật đầu rồi lại mỉm cười – Chắc cậu ấy chán cá rồi. Dạo này cứ đi với Vân. Cá cũng mong cho họ hạnh phúc!
- Ầy ~ Mặc dù không biết con Vân là con nào nhưng mà nghe cá kể thì thật là…bạn trai mình mà cứ thả rong, rồi đến lúc hắn muốn quay lại thì cứ thản nhiên chấp nhận. Người sao đâu ý! – Thành bĩu môi.
-Thôi đừng có ở đó nói xấu người khác nữa. Lên lớp đi! – Tú đẩy Thành đi rồi cũng chạy vù lên lớp.
-Mình nói sai sao? – Thành lẩm bẩm rồi lại lôi 1 cái bánh khác ra xử tiếp.
- Hết giờ làm bài, các em dừng bút! – Tiếng thầy Hạ vang lên, tất cả học sinh buông bút và truyền bài lên phía trên.
- Hihi ~ may quá! Đề cũng không khó lắm! – Tú toe toét cười và trong niềm phấn khích tột đỉnh, bé con quay phắt sang người bên cạnh – Cậu làm bài được chứ?
Tuấn không đáp, thậm chí là không nhìn Tú lấy 1 cái, đứng lên đi ra khỏi lớp.
- Sao mà lạnh lùng quá vậy không biết! – Tú bĩu môi nhưng rồi lại nhanh chóng lấy lại nụ cười – Báo cho Thỏ với lại anh Mỹ biết cái đã! – Tú lôi điện thoại ra rồi chạy ra 1 chỗ yên tĩnh ngoài hành lang điện báo tin vui cho Thành và Mỹ.
- Chiều nay giờ thể dục của lớp em được tự quản, nên chẳng có ai học hết á! Em sẽ mời anh Mỹ ăn kem để cám ơn! – Tú hồn nhiên ríu rít bên cái điện thoại mà không để ý rằng có 1 người đang đứng gần đó đã vô tình nghe hết mọi chuyện.
“Mỹ? Thân mật quá nhỉ?” – Tuấn không hiểu vì sao lại cảm thấy vô cùng tức giận. Chẳng phải đã xác nhận là những hành động trước đây chỉ là do ham muốn nhất thời, chẳng phải đã tự nhủ với bản thân là đừng để ý đến con người đó nữa hay sao? Chuyện của người ta thì liên quan gì đến mình? Cứ lạnh lùng, xa lạ như vậy rõ ràng là tốt hơn rất nhiều. – “Nhưng sao khi thấy em thân thiết với người khác tôi lại khó chịu đến vậy chứ Lý Đông Tú?”
Trước cơn giông tố thường là sóng yên biển lặng. Có ai đã từng nói với bạn, ngoài sự lạnh lùng, nhẫn tâm, Tuấn còn có máu chiếm hữu rất cao chưa?
- Bây giờ là giờ tự quản, thầy Hạ có dặn là mọi người tự ôn lại bóng chuyền, có bạn nào muốn lên tập không? – Lớp trưởng mệt mỏi đứng giữa sân thông báo.
Tú ngồi bên dưới vui vẻ đếm ngược chờ đợi thời khắc bạn ấy cất lên câu nói quen thuộc “Nếu không có ai thì chúng ta giải tán!”. Nhưng:
-Tôi!
Cả lớp hụt hẫng quay phắt lại phía phát ra âm thanh. Người đó không ai khác chính là ác ma của trường – Lý Hách Tuấn. Hắn chưa kịp để ai có thêm phản ứng gì đã bước lên cầm lấy quả bóng trên tay bạn lớp trưởng.
-Còn ai muốn tập nữa không? – Lớp trưởng nãy giờ vẫn ngơ ngác, vội vàng lấy lại phong độ, gượng cười nhìn xuống lớp. Nhưng đám dưới kia dường như đang cố né tránh, quay mặt đi tứ hướng không dám nhìn thẳng phía trước. Tú cũng không ngoại lệ. Bé con cúi gầm mặt, ngón tay vẽ bùa dưới nền đất, miệng lẩm bẩm cầu nguyện.
-Đông Tú! – hắn nhìn chằm chằm vào cái bóng dáng đang ngồi không yên phía dưới, nhẹ nhàng lên tiếng nhưng sao bé con lại nghe như là sét đánh bên tai ấy. Ngẩng phắt mặt lên nhìn hắn, Tú mở to mắt hi vọng là mình nghe nhầm. Nhưng:
-Lên đây! – Hắn ra hiệu cho Tú bước lên.
Hết hi vọng thật rồi, bé con mếu máo từ từ đi lên chỗ hắn, thu hút toàn bộ các cặp mắt đang hiện diện ở đây.
Đợi bé con tới gần, hắn mới hất mặt ra lệnh – Sang bên kia!
Tú lê từng bước chân thảm thiết làm theo lời hắn, bạn lớp trưởng cũng nhanh chóng chạy xuống phía dưới nhường chỗ cho 2 người.
|
Truyen de thuong wa, doc bao nhieu lan van thich. Mong cho chap tiep theo...
|
- Sẵn sàng chưa? – Hắn hỏi ngay khi bé con vừa bước vào vị trí.
-Rồi!- gật, rồi lắc – À…chưa!
Hắn trừng mắt lên nhìn Tú làm bé con sợ hãi mếu máo:
-Mình không biết đánh mà!
-Không biết thì tập cho biết!
Hắn nói 1 câu ngắn gọn rồi nhanh chóng phát bóng.
“BỐP’ – quả bóng bay ngay đầu Tú, choáng váng, bé con bị chao đảo mấy vòng rồi mới lấy lại được thăng bằng. Bên dưới cả lớp cười ầm lên. Cái lớp này là vậy, lấy đau khổ của người khác làm niềm vui. Và trong đám vô nhân tính ấy tất nhiên là phải có một người mà ai cũng biết – Vân. Ả đang ngồi nhếch mép, cái bản tính độc ác vẫn không thay đổi, chẳng qua là vì sợ Tuấn nên không dám động đến Tú mà thôi. - “Dần dần Tuấn sẽ bộc lộ rõ con người thật của mình, đến lúc đó để xem mày còn dám bám theo anh ấy nữa không Đông Tú”
-Đứng đó làm gì? Mau đi nhặt bóng lại đây! – Hắn gắt lên, khuôn mặt nhăn nhó đầy vẻ khó chịu.
Tú chưa kịp về tới mặt đất thì đã nghe tiếng hắn quát, liền vội vàng chạy đi nhặt bóng. Quả bóng lúc này đã lăn đi khá xa làm cho bé con chạy muốn hụt hơi mới thấy bóng dáng của nó, lúc chạy về thì đã mệt nhừ, chống 2 tay lên gối thở hồng hộc.
-Phát bóng nhanh lên! – Hắn nhanh chóng ra lệnh lần nữa, dường như nếu con cá kịp thở thì sẽ thiếu oxi cho hắn vậy.
Tú ngẩng lên nhìn con người trước mặt –“Sao giống như là đang trút giận lên mình ấy nhỉ?”
Bé con mím môi rồi bắt đầu phát bóng, nhưng quả bóng mới bay được nửa đường thì đã bị một quả khác từ tay hắn phát tới va vào, bật ngược lại và ‘BỐP’ lại ngay đầu, đúng là thiện xạ.
- Phát bóng kiểu gì đấy hả? Đi nhặt lại đây nhanh lên!
Cứ như thế, bé con ăn bóng rồi chạy đi nhặt rồi lại ăn bóng không biết bao nhiêu lần. Cả lớp được 1 trận cười no bụng còn Tú thì tối mắt tối mũi, cái trán đỏ chét lên thấy rõ.
Nhưng hắn vẫn không có vẻ gì là mệt mỏi, ra tay vẫn không chút thương tiếc, dùng hết sức phát bóng và điểm đến là cái trán kia. Tú nhắm chặt mắt, giơ tay lên đánh bừa và……
Tú từ từ mở mắt ra và khi thấy thành tích của mình, bé con nhảy cẫng lên vui sướng:
-Yeah ~ trúng rồi, trúng rồi, mình đánh trúng rồi!
Nhưng niềm vui không được bao lâu thì ‘BỐP’ lại 1 quả nữa.
-Chỉ có vậy thôi mà đã nhảy cẫng lên rồi sao? Tôi đang đánh bóng với em chứ không phải là quăng sang cho em tập đánh đâu biết không hả? Mau đi nhặt lại đây! – Hắn nhíu mày quát lớn, sao cái khuôn mặt này lại khó ưa đến thế.
Tú xụ mặt, lấy tay xoa trán rồi ủ rủ bước lại nhặt bóng. Nhưng khi vừa đưa tay ra định ôm quả bóng lên thì bất chợt có một bàn tay đưa ra nắm lấy cổ tay bé con kéo lên.
- Anh Mỹ! – Tú mở to mắt nhìn Mỹ.
-Không cần nhặt nữa, đi theo anh! – Mỹ có vẻ khó chịu kéo Tú đi.
Hai người vừa bước được vài bước thì cánh tay còn lại của Tú lại bị 1 bàn tay khác nắm chặt, giữ lại.
- Xin lỗi hội trưởng Mỹ ! Lớp chúng tôi đang học mà! – Tuấn nhìn thẳng vào mắt Mỹ, ánh mắt toát lên một vẻ đầy khiêu khích.
- Anh có chuyện muốn nói với Tú! Phiền cậu bỏ tay ra! – Mỹ cũng nhìn ngược lại hắn, hình như anh đang rất tức giận.
- Được thôi, nếu Tú muốn thì tôi sẽ chiều! – Hắn nhếch mép nói với anh rồi quay sang bé con đang đứng ở giữa, nãy giờ vẫn chưa kịp hiểu gì cả - Tú, em có muốn đi với anh ấy không?
Tú đưa mắt nhìn hắn, ánh mắt hắn lúc này chứa đấy ẩn ý, nhìn thật đáng sợ. Cảnh tượng bữa trước chợt ập về trong đầu bé con cùng với câu nói của hắn “Nếu không muốn nhìn thấy cảnh tượng này lần nữa thì…tuyệt đối không được phép để cho bất cứ tên nào chạm vào người em, biết chưa?”
Tú bất giác rùng mình, bé con không muốn vì mình mà người khác bị thương nữa, nhất là Mỹ - người đã đối xử rất tốt với mình.
- Xin lỗi anh, Mỹ! Bữa khác rồi mình nói chuyện, em bận học mất rồi! – Tú gượng cười nhìn Mỹ, bé con nhẹ nhàng rút tay mình ra khỏi bàn tay ấm áp của anh và sau đó là bàn tay đang lạnh lùng nắm chặt như không muốn buông của hắn, chạy đi nhặt bóng.
- Sao hả hội trưởng mỹ, anh còn gì muốn nói nữa không? – Hắn nhếch mép cười, hai tay khoanh trước ngực nhìn Mỹ với vẻ đắc ý lắm.
- Cậu giỏi lắm! – Mỹ gật gù, anh cố nén cơn giận trong lòng mình rồi bỏ đi.
- Anh quá khen rồi! – Hắn bật cười khoái chí nói với theo Mỹ, nhưng sau khi anh đi khuất, khuôn mặt hắn lại trở nên đáng sợ.
Hắn giận dữ bước tới kéo mạnh tay Tú đi vào phòng thay đồ. Hất mạnh người bé con về phía trước làm lưng con cá đập mạnh vào cửa tủ đau điếng. Rồi ngay lập tức lại giữ chặt bé con ở giữa 2 cánh tay rắn rỏi đang chống hai bên thân hình ấy.
- Em thật sự không đơn giản như tôi nghĩ nhỉ? – Hắn nhếch mép đầy khinh bỉ rồi đưa tay vuốt nhẹ má Tú - Một người nhỏ bé như em mà cũng có thể khiến cho Khuê Long phải lên tiếng và giờ còn quyến rũ được cả Mỹ nữa cơ đấy!
-Cậu…cậu nói gì mình không hiểu! – Tú run lẩy bẩy, nhìn hắn mà toát mồ hôi hột.- “Lại…lại định hôn mình nữa đấy à, không thể nào!” – Nhìn thấy các động tác động chạm quen thuộc của hắn Tú biết ngay hắn sắp làm gì, bé con đã có rất nhiều bài học kinh nghiệm sâu sắc quá rồi.
- Không hiểu? Em đang giả bộ ngây thơ đấy à! – Hắn vẫn giữ nguyên nụ cười ấy, nhẹ nhàng nói nhưng rồi bất chợt gằng giọng – Vậy thì tôi sẽ giải thích cho em hiểu! – Hắn lại chuẩn bị cưỡng hôn bé con nhưng lần này có vẻ tức giận lắm.
|