[Fanfic Khải Thiên] Sẽ Dạy Dỗ Em
|
|
[Fanfic Khải Thiên] Sẽ Dạy Dỗ Em Author: Một con nghiện đam mỹ :)))))) Nhân vật: Khải Nguyên (main), Thiên Hoành Thể loại: sinh tử văn, công cực kỳ sủng thụ, hường bay tung tóe Cảnh báo: có chút H
*** Đây là lần đầu Au viếc fic mong mọi người bỏ qua, mong các bạn góp ý kiến và bình chọn cho fic mình được hay hơn, có chọi gạch đá thì nhẹ thôi nha, chừa cho mình đường thoát với :))))) Đừng mang fic của au ra ngoài nhé!
|
[Longfic] [Kaiyuan, Xihong] Sẽ Dạy Dỗ Em
Chap 1 * Buổi sáng tại biệt thự Vương thị của hai bạn Nhị...
"VƯƠNG NGUYÊN THỐI... DẬY MAU CHO TỚ"
Mới sáng sớm Chí Hoành đã sang phòng Vương Nguyên la hét om sòm chủ yếu chỉ để kêu con heo Nhị Nguyên này dậy thôi.
Sau một hồi chưa thấy động tĩnh gì vẫn là Vương Nguyên nằm cuộn tròn trong chăn ngủ ngon lành, Hoành không thương tiếc vung chân đạp thẳng Nguyên từ trên giường rớt xuống đất. Và rốt cuộc Vương Nguyên cũng chịu mở mắt ngồi dậy thầm rủa tên Nhị Hoành thối tha.
"Nhị Hoành kia, sáng sớm làm gì la hét thế, có biết bây giờ tớ đang nằm mơ thấy mình gặp được một hoàng tử không.... sắp được hôn rồi... LÀ TẠI CẬU HẾT ĐÓ!!!!!!
"Ầy, cho mình xin lỗi nha" - Chí Hoành làm mặt cún con năng nỉ Vương Nguyên tha tội.
"Có chuyện gì mà sang đây kêu tớ vậy?" - Vương Nguyên lồm cồm đứng dậy đi vào nhà tắm.
"À thì là... trưa nay có một buổi concert của nhóm Tfboys, đi một mình thì chán lắm nên tớ đã đặt 2 vé VIP rủ cậu đi chung cho vui, biết đâu khi gặp rồi cậu sẽ thích giống tớ sao, lúc đó chúng ta sẽ là fan của Tứ Điệp Thảo đó." - Chí Hoành xổ một tràng làm Vương Nguyên nghe xong muốn bật ngửa "Cái gì??? Đồ Nhị Hoành cậu muốn tớ nghe ba cái tên thần tượng đó sao, MƠ ĐI, tớ đây chỉ đọc truyện thôi nhá." - Vương Nguyên bước ra trên mặt đầy hắc tuyến, liền dẹp đi cái ý nghĩ quái đản đó ra khỏi đầu Chí Hoành.
"Why??? Lại ba cái truyện đam mỹ đó của cậu sao? Làm ơn đi Vương Nguyên, đi với tớ đi mà..."
Hoành bắt đầu nắm tay nắm chân Nguyên lôi kéo năng nỉ, làm đủ thứ trò chỉ mong cậu đồng ý nhưng đời đâu là mơ. Thế là Hoành thất bại đành nhìn Nguyên ôm đống truyện nằm trên giường ra đọc.
Một lát sau Hoành liền nghĩ ra một ý, vội bước lại chỗ Nguyên nói:
"Nguyên Nguyên này, nếu mà giờ cậu chịu đi chung với tớ trưa nay thì... tớ sẽ mua thêm mấy bộ đam mỹ cậu thích. Được không?"
Nguyên nhướn mày suy nghĩ nhìn Hoành, làm cậu có một chút hy vọng - " Hảo... nhưng cậu phải mua cho tớ... tất cả các bộ đam mỹ của Mê Dương đó"
" Hảo hảo, sẽ mua cho cậu hết" - Chí Hoành hớn hở chờ Vương Nguyên thay đồ rồi lôi cậu đi ăn.
Bác Quản gia thấy hai người bước xuống liền cung kính chào:
"Chào buổi sáng hai thiếu gia, tôi sẽ sai người dọn đồ ăn sáng lên ngay"
Hai người gật đầu rồi bước tới bàn ăn ngồi xuống, nhanh chóng thức ăn được dọn lên bàn đầy đủ, cả hai vừa ăn vừa luyên thuyên đủ thứ chuyện trên trời dưới đất.
Ăn xong Hoành kéo Nguyên ra xe để đi với một lý do "Đi nhanh giành chỗ ngồi đầu kẻo hết".
Tới nơi cũng đã thấy đông nghẹt người, chen mãi mới vào được bên trong, Nguyên liền nói nhỏ với Hoành:
"Cậu vào trong lấy chỗ trước đi, tớ đi nhà xí một chút sẽ trở lại ngay"
" Được rồi, tớ đợi cậu ở gần sân khấu đấy, ghế VIP nha"
Vương Nguyên lần theo lối thoát hiểm ra ngoài, đi mãi cậu thấy có nhiều căn phòng mà không biết nhà vệ sinh nằm đâu, cứ ngó trước ngó sau cho tới khi...
*RẦM*
Vương Nguyên va phải cái gì đó liền ngã nhào ra đằng sau, cậu sợ hãi nhắm chặt mắt lại chờ đợi để tiếp đất. Nhưng một cánh tay đã kịp kéo cậu lại nằm gọn trong lòng. Cậu thầm nghĩ "đáng lẽ mình đã yên vị dưới đất rồi mà" cậu đưa tay bóp loạn xạ "ủa sao mềm thế đất cứng lắm mà ta" mở mắt ra là một gương mặt phóng đại của ai đó nhưng ngũ quan rất đẹp nha, đôi mắt hổ phách rất hút hồn, đôi môi mỏng thật hấp dẫn "giống anh công trong mấy truyện đam mỹ quá đi".
[Au: Tới đây sẽ có người nghĩ bậy bảo bối nhà ta bóp cái gì :)))))]
Sau một hồi ý thức được, Nguyên nhìn xuống thấy tay anh ta đang đặt ở eo mình, còn ôm cậu nữa chứ giật mình hét toáng lên đẩy anh ra:
"Aaaaaa... anh làm gì tôi thế hã?????"
"Nè, tôi có làm gì cậu đâu, tôi còn cứu mạng cậu đấy, không nhờ tôi thì giờ này mông cậu đã tiêu rồi... đã vậy tôi còn bị cậu sàm sỡ nữa chứ" - Người đó nhíu mày nhìn cậu, lạnh lùng nói.
"Vậy sao, cám ơn" - Vương Nguyên nghe tới đó hai má liền đỏ ửng vội cám ơn rồi quay lưng bỏ đi một đoạn nhưng sực nhớ là mình không biết nhà vệ sinh đâu nên quay đầu lại nhìn anh.
Giờ cậu mới có thể thấy được hết đây, dáng người anh chuẩn không thể nói, cao hơn cậu tới tận 1 cái đầu lận, nhìn từ xa anh thật tuyệt không chê vào đâu được, phải nói là hoàn hảo. Cậu cứ nhìn mãi cho tới khi có một giọng nói trầm ấm vang lên bên tai cậu:
"Sao còn chưa đi? Tính đứng đây ngắm tôi tới chừng nào, đã 15p trôi qua rồi đó" - Anh cuối người ghé vào tai cậu nói nhỏ.
"Tôi...tôi đâu có ngắm anh, hứ" Nguyên giật mình rồi trừng mắt nhìn anh.
"Vậy sao cậu còn đứng đây làm gì mà chưa chịu đi?"
"Tôi... tôi muốn hỏi anh có biết nhà vệ sinh ở đâu không thôi?" - Cậu ấp úng cuối mặt hỏi.
Anh nhìn biểu hiện của cậu thật dễ thương liền mỉm cười nhẹ, nói:
"Thì ra là vậy sao, được rồi cậu..."
"KHẢI CA"
Anh chưa kịp nói hết câu đã bị một tiếng nói khác gọi lại.
"Anh đi đâu thế sắp tới giờ rồi, anh mau vào chuẩn bị đi, quản lý tìm anh nãy giờ" - Cậu ngước nhìn người con trai đang nói chuyện với anh cũng rất đẹp thì thấy anh nhìn mình nói:
"Cậu đi thẳng thêm chút nữa là tới rồi, giờ tôi có việc phải đi, chào cậu"
"À cảm ơn, chào anh" - Nguyên lịch sự cuối đầu chào rồi sực nhớ là buổi biểu diễn sắp bắt đầu cậu chạy đi ngay.
Anh vội lấy điện thoại ra *tách*, vừa đi vừa nhìn tấm hình trong điện thoại mà cười "Cậu bé đấy thật dễ thương"
Một lát sau Nguyên chạy nhanh tới chỗ Hoành, vừa đến đã bị tên đó trách mắng:
"Sao cậu đi gì lâu vậy, bộ tính ngủ trong đó lun hả?"
"Tớ xin lỗi... vì nãy lúc đi tớ không biết đường may mà có nguời chỉ dùm" - Nguyên thở hổn hển nói.
Hoành kéo Nguyên ngồi chỗ gần sân khấu nhất rồi đưa cho cậu một cái băng rôn dài, dặn cậu tới lúc bắt đầu buổi biễu diễn phải cầm mà la hét nhiệt tình vào "Ôi chả biết cái đầu tên Nhị này chứa gì nữa, ta đây không làm, hứ"
Và khi buổi biểu diễn bắt đầu, tất cả ánh đèn được tắt hết, Nguyên ngước lên thì thấy một dáng người rất quen, đang đứng trước mặt cậu, mà cậu không thể nhìn rõ được, đến khi chỉ có một ánh đèn chiếu thẳng vào người đó làm cậu ngạc nhiên mở to mắt nhìn.
"Đó là..."
______________________________________
Tạm kết đây nhá :))))
Có gì sai sót mong mọi người bỏ qua và góp ý cho mình biết nha.
Chương sau sẽ đến lượt bạn Khải nhà ta ra tay nha, các bạn chờ xem nhé. Hãy ủng hộ cho fic của mình :)))))
|
Chap 2 "Đó là...."
Sau suy nghĩ đó của Vương Nguyên lập tức các ánh đèn được mở hết lên, làm cậu có thể thấy toàn bộ thân ảnh của người con trai đang đứng trên sân khấu kia, cậu ngạc nhiên nhìn anh bây giờ anh thật khác với lúc nãy cậu gặp. Anh quả thật rất đẹp, ánh đèn chiếu thẳng vào anh càng làm tăng thêm sức quyến rũ chết người. Còn cả người con trai lúc nãy nói chuyện với anh nữa. Giọng hát anh vừa cất lên là cả khán đài đều gọi tên anh, và cũng không ngoại lệ tên Nhị Hoành đang hú hét bên tai cậu.
"VƯƠNG TUẤN KHẢI.... I LOVE YOU"
"OPPA THIÊN TỈ..."
Chí Hoành quay sang kéo tay Vương Nguyên đứng lên bảo cậu làm theo. Cậu bực bội nhìn xung quanh thấy ai cũng giống Hoành hét đủ kiểu, tai cậu sắp thủng tơi nơi rồi "Thật ồn ào quá đi"
"Yahh, Nhị Hoành cậu giảm âm lượng lại giùm tớ được không hả????" - Nguyên nhăn mặt nhìn Hoành.
"Này đã vào đây thì nhập cuộc đi chứ, làm theo tớ đi.... hú ya"
Hoành lắc lư theo điệu nhạc, điên cuồng nhảy múa. Cậu chả thèm để ý cái tên kia nữa, đưa mắt ngước lên nhìn anh thì bắt gặp ánh mắt anh nhìn mình, hai má liền đỏ ửng lên vội che mặt nhìn hướng khác "Anh ấy nhìn mình"
Nhưng Vương Nguyên nào hay biết mọi hành động của cậu đều lọt vào mắt anh, trên môi nở nụ cười, mặc dù anh đứng trên sân khấu biểu diễn nhưng không khi nào ánh mắt anh rời khỏi cậu.
Suốt cả buổi cậu cứ liếc nhìn anh, mỗi lần thấy anh nhìn mình là lại đỏ mặt đến nỗi lúc kết thúc buổi diễn ra về Chí Hoành nhìn Vương Nguyên trêu ghẹo:
"Nguyên Nguyên, có phải cậu thích ai rồi không? Mặt sao lại đỏ thế.....Hahaaaaa"
"Cậu thôi đi, tớ chả thích ai hết" -Nguyên trừng mắt nhìn Hoành.
"Cậu nói dối rõ ràng tớ thấy cậu cứ liếc nhìn Khải ca rồi lại đỏ mặt"
Bị Hoành nói trúng, Nguyên vội lấy tay che mặt đi vì mặt cậu ngày càng đỏ hết mức rồi.
"Thấy chưa, làm sao qua mặt được Chí Hoành này chứ... ế mà khoan, Khải ca là nam thần của tớ, cả Thiên Tỉ ca nữa... cấm cậu đụng vào đó biết chưa?"
"Tớ đây không thèm, ple~" - Nguyên lè lưỡi trêu Hoành rồi bỏ đi.
"Nè chờ tớ với"
Cả hai liền gọi cho quản gia kêu người đem xe đến đón. Rồi trở về nhà đánh một giấc ngon lành cho đến sáng hôm sau.
[Au: Nguyên, Hoành có thể ngủ suốt cả buổi mà không cần ăn đấy :))))] ______________________
Cùng lúc đó tại tòa nhà Tf, có một người đàn ông đang ngồi nhâm nhi ly rượu vang trong tay, đôi mắt hổ sắc sảo nhìn chăm chăm lên màn hình TV lớn trong phòng, trên đó là một thân ảnh nhỏ bé của cậu con trai, mặc dù không được rõ nhưng nhìn sơ qua đã đẹp như thiên sứ, anh chỉ tay lên màn hình giọng lạnh lùng nói:
"Mau điều tra tất cả lý lịch của cậu bé đó cho tôi, chậm nhất là ngày mai, nếu không các ngươi tự hiểu"
Lập tức cả đám cận vệ cuối đầu đi ngay, khóe miệng anh nhếch lên "Em sẽ là của riêng tôi và tôi sẽ bắt bằng được em đem về đây" _______________________________ Chap này hơi ngắn tí, chap sau sẽ dài hơn nha
Khải sắp ra tay đem vợ về rồi đấy, mọi người ủng hộ mình nhé!!!!
|
Chap 3 * Sáng hôm sau...*
"CHÍ HOÀNH DẬY ĐI, CÓ CHUYỆN RỒI"
"Lại là gì nữa đây?" - Chí Hoành đang ngủ thì lại bị tiếng hét của Vương Nguyên liền bật dậy như lò xo.
"Cậu mau... mau xuống nhà đi, có....." - Nguyên lắp bắp trả lời.
~Flashback~
Hôm nay Vương Nguyên đột nhiên dậy sớm hơn Chí Hoành nên thay đồ đi xuống nhà ăn sáng trước, nghe tiếng chuông cửa cậu liền đi lại mở. Đập vào mắt cậu là một người đàn ông lạ mặt trạc tuổi 20 đeo mắt kính đen che mất nửa khuôn mặt nên cậu không thể nhìn rõ hết, mặc áo sơ mi trắng, áo vest đen được khoác tạm lên vai, đằng sau thì có rất nhiều cận vệ đứng xung quanh, cậu nhớ là dáng người này rất quen nhưng giờ không thể nhớ rõ đó là ai, liền lịch sự hỏi:
"Chú cần tìm ai?"
"Phụt.... haaaaaaa"
Đáp lại câu hỏi của cậu chỉ là giọng cười to của người đàn ông đó.
Cậu bực tức nhìn thầm chửi rủa anh "Đồ đáng ghét, không trả lời thì thôi còn ở đó cười, thần kinh"
"Không trả lời thì thôi tôi vào nhà, mời đi dùm cho" - Nguyên nói.
"Em không nhớ tôi là ai?" - Người đó ngưng cười mà nhíu mày nhìn cậu hỏi.
"Tại sao tôi phải nhớ chú là ai? Mà tôi chưa gặp chú bao giờ" - Nguyên tỉnh bơ trả lời làm cho mặt anh càng đen hơn "mới gặp tôi hôm qua mà giờ em đã quên rồi sao, Vương Nguyên ngốc"
Anh liền gở bỏ mắt kính xuống nhìn cậu, Nguyên ngạc nhiên mở mắt to hết cỡ nhìn anh, cậu thật không nghĩ tới anh đang đứng đây, trước mặt cậu, ôi thôi xong cậu rồi!
*RẦM*
Cậu đóng cửa bỏ chạy lên lầu gọi Chí Hoành dậy.
~End Flashback~
Hoành đi theo Nguyên xuống nhà, mở cửa ra thì....
"Aaaaaaaaaaaaa...." - Lần này là tiếng của Chí Hoành hét.
"Nam thần, Thiên ca.... Oh no, họ đang ở trước nhà mình kìa"
Hoành bay đến tính ôm Tuấn Khải thì được bàn tay của Thiên Tỉ chặn lại lôi đi vào trong nhà. Tuấn Khải hất tay cả đám cận vệ liền rút lui, giờ chỉ còn mình cậu và anh. Nguyên bối rối không biết làm gì mặt cậu lại đỏ nữa rồi, cậu nên đi hay ở lại đứng đây với khuôn mặt đỏ chót này.
"Đi" - Cuối cùng anh cũng là người lên tiếng trước, lạnh lùng nói.
"Chú định đưa tôi đi đâu?"
"Đến nhà tôi"
"Để làm gì?"
"Làm vợ tôi" - Khải trả lời, làm cậu há hốc mồm nhìn anh. "WHAT? Nam tử hán ta đây mà đi làm vợ người khác sao, never!!!!"
"Tôi không thích và tôi cũng không đi với chú"
"1 là em tự nguyện đi, 2 là để tôi đích thân lôi em đi lúc đó đừng trách tôi nặng tay" - Khải đen mặt trừng mắt đe dọa Nguyên, cậu sợ rồi đấy nhưng cậu vẫn kiên quyết không theo.
Vương Nguyên tính quay bước đi thì Tuấn Khải kéo mạnh tay cậu lôi đi ra xe, mặc cậu có phản kháng gì đi nữa vẫn quăng cậu vào xe không thương tiếc.
"Nè chú..." - Nguyên tức giận quát
"Tôi cấm em gọi tôi là chú, tôi chỉ mới 20 tuổi, và là chồng em nên chỉ được gọi là anh"
"Tại sao tôi phải nghe? - Nguyên vẫn bướng cãi lại.
"Bởi vì em sẽ là vợ của tôi"
"Nhưng tôi không đồng ý"
"Tại sao?" - Nghe đến đây, anh có phần hơi khó chịu càng lạnh giọng hơn.
"Vì.... vì à mẹ tôi không cho" - Nguyên nói xong lại tự vả vào mặt mình, thầm chửi "Trời ơi mày ngu quá Nguyên, lý do khác không lấy mà lại lấy cái lý do vớ vẫn này vậy"
"Mẹ em cho rồi" - Khải thầm cười nhìn Nguyên.
"Hả? Sao mẹ tôi lại biết? Anh gạt tôi"
"Em không tin?"
"Không tin"
Tuấn Khải liền lấy điện thoại trong túi ra bấm gọi ai đó, rất nhanh có người bắt máy, anh mở loa ngoài cho cậu nghe.
"Alo, chào con Tuấn Khải, con đang ở cùng Nguyên Nguyên à?" - Đầu dây bên kia hỏi - Chính là bà Vương mẹ của Vương Nguyên.
"Vâng, con đang ở cùng em ấy, con đang đưa em ấy về nhà" - Tuấn Khải rất bình thản trả lời, liếc nhìn người con trai bên cạnh đang nhìn chăm chăm vào màn hình điện thoại.
"MẸ, SAO LẠI VẬY HẢ?" - Nguyên giựt điện thoại của anh mà la ầm lên.
"Ầy, Nguyên Nguyên con yêu, bây giờ con đã vợ Tuấn Khải nên ngoan ngoãn nghe lời chồng con đi nhá" - Bà Vương vui vẻ nói.
"Nhưng... nhưng con chưa chuẩn bị..."
"Con không cần lo, đã có Tuấn Khải sẽ chăm lo cho con.... à mẹ quên mất, tuần sau tổ chức đám cưới nha con yêu, thôi mẹ cúp máy đây, vui vẻ nhé" - Bà Vương vội cúp máy trước khi màng nhĩ của bà sẽ bị tiếng hét của Vương Nguyên làm cho điếc mất.
Lời bà Vương nói như sét đánh ngang tai cậu vậy, cậu không hiểu gì hết, ai giải thích dùm đi chuyện này là thế nào....
"Em đừng lo, tôi sẽ chăm sóc cho em đầy đủ, sẽ bảo vệ em" - Khải thấy Nguyên ngồi thẩn thờ liền vòng tay ôm cậu vào lòng trấn an.
"Vậy bây giờ anh đưa tôi đi đâu?"
"Về nhà anh, em sẽ ở đó với anh..."
"Vậy còn Chí Hoành?" - Nguyên cắt lời anh.
"Đã có Thiên Tỉ lo, là em của anh nên cậu ấy sẽ thay em lo cho Chí Hoành"
"Tôi có thể được gặp cậu ấy?"
"Hảo"
Nguyên gật đầu cảm thấy an tâm nên chịu ngồi yên để mặc anh ôm. Khải mỉm cười nhẹ nhàng ôm cậu trong lòng cho đến khi về tới biệt thự nhà anh. ____________________________
Còn về phía TỉHoành thì....
"Thiên Tỉ ca, em rất thần tượng ca đó, ca xem em có đủ hết tất cả bài hát, hình của anh nữa nè"
Sau khi Nguyên đi, Hoành cũng hơi thắc mắc nhưng mặc kệ giờ đã có thần tượng của cậu ở đây rồi, cậu không quan tâm liền kéo Thiên Tỉ lên phòng cậu khoe đủ thứ về anh, làm anh phải thầm rủa tên mặt lạnh kia "Tự nhiên ôm cục nợ này chi không biết nữa, nãy giờ cậu ta không biết mỏi miệng sao trời, ôi lỗ tai của tôi".
Sau một hồi lục lọi trong đống hình chất cả núi trong tủ, cậu đưa cho Thiên Tỉ một đống bức ảnh trong đó là anh lúc còn nhỏ nào là đang cầm bình bú khóc, làm trò hề, khóc nhè,... Khi thấy đống ảnh đó mặt anh không một chút cảm xúc "mình đã phi tan hết rồi mà, sao lại ở trong tay thằng nhóc này?"
"Sao cậu lại có nó hả? Tôi đã xóa hết rồi"
"À... là do em tìm đó, cực khổ lắm mới có được nha, em phải xin mấy fan nữa,... pla... pla....." - Hoành vẫn luyên thuyên không dứt càng làm mặt anh đen hơn.
"Thôi không nói nữa, từ giờ tôi sẽ ở lại đây, Vương Nguyên sẽ sang nhà Tuấn Khải" - Anh hết nói nỗi cậu nhóc này rồi, đành bất lực chuyển đề tài khác.
"Thật không??? Woaaa, nam thần sẽ ở cạnh Nhị Nguyên sao, còn em sẽ được ở bên thần tượng của em rồi... haaha" - Hoành cực kỳ vui khi nghe tin này.
"Phải đăng weibo mới được"
"Nè, không được"
Nói là làm Chí Hoành mặc kệ Thiên Tỉ lôi kéo không cho, tắt hết máy tính này đến điện thoại kia mà vẫn bó tay, đành lăn ra nằm dài dưới sàn mặc cậu muốn làm gì làm.
[Au: tội cho Thiên Tỉ quá :)]
|
Chap 4 [Au: chắc mọi người cũng thắc mắc là Khải làm gì mà mẹ Nguyên đồng ý phải không? Giờ mình sẽ kể ngay đây :)] ________________________________
~Flashback~
Sau khi Vương Tuấn Khải cho người đi điều tra lý lịch của Vương Nguyên, chỉ 2 giờ đồng hồ sau là đã có tất cả thông tin mà anh cần tìm.
"Thưa cậu chủ, đã có đầy đủ thứ ngài cần" - Một người cận vệ cung kính đưa anh một sấp hồ sơ, rồi lui ra ngoài.
Khi đã xem qua một lượt, anh liền sai người chuẩn bị gấp vé máy bay hạng VIP cùng Thiên Tỉ sang Anh.
Khi máy bay vừa đáp xuống trời cũng đã gần tối, anh không chần chừ liền gọi xe đến đón tiến thẳng đến biệt thự Vương thị.
*Ting ting*
Cánh cửa lớn của ngôi biệt thự dần mở ra, một người phụ nữ gương mặt hiền từ, ăn mặc rất giản dị nhưng lại toác lên vẻ quý phái, sang trọng. Vương Tuấn Khải lễ phép cuối đầu chào:
"Chào Vương phu nhân"
"Đây là... Vương Tổng xin mời vào" - Người phụ nữa sực nhớ người đang đứng trước mặt bà là ai - một người rất tài giỏi, rất nổi tiếng trong giới kinh doanh, nghệ thuật, và là vị chủ tịch trẻ tuổi tài ba của tập đoàn Tf hùng mạnh đứng nhất toàn thế giới, ai cũng đều biết đến anh, cũng là ông chủ của một băng đảng ngầm khét tiếng, anh thực sự rất đẹp với đôi mắt sắc bén, lạnh lùng, rất nhiều mọi cô gái theo đuổi nhưng chưa ai dám chạm vào người anh, chỉ có con đường chết.
"Hôm nay Vương tổng sao lại đến nhà tôi như thế?" - Bà Vương có chút hơi run.
"Tôi có chuyện quan trọng muốn nói với Vương phu nhân đây" - Vương Tuấn Khải vẫn lạnh lùng nói làm bà Vương run đến mức toát mồ hôi.
"Tôi chỉ muốn nói là tôi đến đây... mạng phép xin lấy con trai Vương Nguyên của phu nhân đây, có được không?"
"Lấy con trai tôi?" - Bà Vương ngạc nhiên trước lời nói của Tuấn Khải.
"Đúng vậy, tôi rất yêu em ấy, ngay từ lần đầu gặp mặt, phu nhân đừng lo tôi sẽ chăm sóc Vương Nguyên thật tốt, bảo vệ em ấy... nên mong phu nhân sẽ chấp nhận lời nói này của tôi"
"Việc này hơi đường đột đối với tôi, còn cả Vương Nguyên nữa, tôi sợ nó sẽ không chấp nhận" - Bà Vương ngập ngừng nói, khi nghe Tuấn Khải nói bà rất muốn đồng ý liền vì bà tin anh có thể bảo vệ và làm cho Vương Nguyên hạnh phúc, mà đó lại là Vương Tuấn Khải nên chắc chắn bà sẽ đồng ý.
"Phu nhân đừng lo, chuyện của Vương Nguyên cứ để tôi lo"
"Vậy tôi đồng ý cho Vương tổng lấy con trai tôi nhưng thằng bé hơi bướng bỉnh..." - Bà Vương vui vẻ đồng ý nhưng cũng hơi lo vì tính của Vương Nguyên rất bướng, lại còn nghịch phá.
"Phu nhân an tâm, cứ để việc đó cho tôi, sẽ dạy dỗ em ấy cẩn thận"
Rồi hai người ngồi nói chuyện với nhau rất vui, còn tính luôn cả chuyện đám cưới và đã bàn luôn sẽ tổ chức như thế nào. Đến khuya, anh cung kính chào bà Vương ra về để mai còn rước cậu về nhà, anh ngồi trên máy bay lập tức trở về Trùng Khánh.
~End Flashback~
__________________________
*Tại biệt thự Vương gia*
Đến nơi cậu bước xuống xe, không khỏi ngỡ ngàng trước vẻ tráng lệ của ngôi biệt thự này, nó to hơn của cậu nữa, đầy đủ tất cả mọi thứ. Anh nắm tay cậu bước vào nhà. Quản gia người hầu đều cung kính chào:
"Cậu chủ, thiếu gia đã về"
"Mau chuẩn bị đồ ăn cho em ấy"
"Quay về biệt thự Vương thị đem hết đồ của em ấy về đây rồi đem lên phòng sắp xếp ngăn nắp"
"Vương Nguyên em theo tôi vào đây" - Khải dẫn Nguyên bước vào bếp ngồi vào bàn ăn, bắt cậu ăn hết món này đến món kia tẩm bổ cho cậu. Nguyên ăn no đến nổi không thể đi được rồi, mà cái tên kia cứ ép cậu ăn mãi, không ăn lại trừng mắt, đe dọa đủ điều.
"Em no rồi sao?" - Tuấn Khải thấy cậu ráng nhét hết đống thức ăn mà anh gắp nên thôi không ép cậu ăn nữa.
"Phải, em no rồi" - Cậu gật đầu.
"Được rồi, giờ em có muốn đi tham quan quanh đây không?" - Cuối cùng cậu cũng được thoát, Tuấn Khải hỏi.
"Rất muốn a" - Nguyên gật đầu đồng ý. "Vậy tôi sẽ nói quản gia đi với em, giờ tôi còn vài việc chưa làm xong, nhớ đừng chạy lung tung, và... tuyệt đối không được bức chân ra khỏi biệt thự, rõ chưa?
"Hảo"
"Được rồi, em đi đi" - Khải cuối người hôn nhẹ lên trán Nguyên, ôn nhu xoa đầu cậu rồi đi lên phòng.
"Thưa thiếu gia, xin mời cậu đi theo tôi" - Bác quản gia nhẹ nhàng nói. Cậu theo chân bác đi khắp quanh nhà, dạo một vòng giờ cậu mới phát hiện sau nhà có cả một vườn hoa bồ công anh thật đẹp, cậu đưa tay ngắt một cành và thổi nhẹ làm những cánh hoa nhỏ cuốn theo gió bay đi mất.
"Gru~" - Từ đâu có một con chó lông trắng muốt cao gần bằng cậu chạy tới, làm cậu hoảng sợ muốn bỏ chạy nhưng nhờ có bác quản gia ngăn chặn kịp thời.
"Thiếu gia đừng sợ, đây là con chó của cậu chủ nuôi, tên là Tiểu Bạch"
"Thì là vậy sao nhưng hình như nó ghét cháu..." - Vương Nguyên run run nhìn con chó gầm gừ bước tới gần cậu.
"Thiếu gia thử sờ vào nó xem" - Bác quản gia cười.
Cậu nhắm mắt từ từ đưa tay sờ đầu nó, sờ qua sờ lại thấy không có gì mới dám mở mắt nhìn. Tiểu Bạch liền nhào tới người Vương Nguyên, cậu cùng nó chơi đùa hồi lâu, mới đứng dậy ngước nhìn ngôi biệt thự rồi quay sang hỏi bác quản gia:
"Vương Tuấn Khải, anh ấy ở đâu ạ?
"Thiếu gia xem, cậu chủ đang ở thư phòng làm việc" - Bác quản gia chỉ cậu nhìn vào tầng giữa. Nhìn từ xa bên trong lớp cửa kính phía sau biệt thự thấy anh đang ngồi làm việc, mặc dù nhìn không rõ nhưng cậu có thể biết anh đang rất chăm chú tập trung vào công việc, cậu thử gọi anh xem sao.
"Nè, Tuấn Khải anh có nghe thấy không hả?"
"Tuấn Khải aaaaa"
"VƯƠNG TUẤN KHẢI" - Vương Nguyên liền hét lớn, quơ tay múa chân loạn xạ, hét đến nỗi muốn khan cả cổ họng chỉ mong anh thấy nhưng mãi chả thấy anh nhìn nên đành bất lực lủi thủi vào nhà. Do cậu từ xa nhìn không thấy, anh đã thấy hết tất cả từ lúc cậu đang chơi đùa với Tiểu Bạch và cả lúc cậu gọi lớn tên anh cho đến lúc cậu bỏ vào nhà, anh lăn ra cười đến đau cả bụng không ngờ hành động đó cậu lại đáng yêu đến vậy.
Cậu vào nhà rồi nằm ườn ra sofa lớn giữa phòng khác tức giận cầm gối đập đủ chỗ miệng không ngừng chửi rủa "cái tên Vương Tuấn Khải đáng ghét, kêu đến rát cổ họng mà không nghe là sao hả?????"
"Em định phá cái ghế sofa của tôi sao?"
Bất ngờ khuôn mặt phóng đại của anh đang ở trước mặt cậu, giật mình né tránh.
"Không có"
"Có chuyện gì à?" - Tuấn Khải ngồi xuống kế bên cậu.
"Không... khụ.. có gì... khụ..." - Vương Nguyên ho khan vài tiếng.
"Sao lại ho? Có phải lúc nãy la hét nhiều quá nên mới bị vậy?" - Tuấn Khải cười cười nói.
"Vậy là lúc nãy anh nghe mà không thèm trả lời tôi, làm tôi hét muốn banh cổ họng rồi nè, đáng ghét" - Nguyên hậm hực đứng dậy bước đi, lại bị anh kéo ngồi trong lòng, ôm chặt.
"Sau này cần gì thì cứ vào gặp anh, đừng đứng đó hét như vậy ảnh hưởng đến sức khỏe, có biết chưa?" - Tuấn Khải ôn nhu xoa đầu cậu nói.
"Vâng" - Cậu cũng ngoan ngoãn nghe theo dựa vào người anh.
Bác quản gia đứng bên trong thấy vậy cũng không khỏi ngạc nhiên nhưng lại vui mừng vì cậu chủ chưa từng cười và quan tâm ai như cậu bé này, Vương Nguyên rất dễ thương tính tình thì hiền lành, cũng rất biết nghe lời. Có lẽ Vương Nguyên sẽ làm thay đổi cuộc đời Tuấn Khải, một con người luôn lạnh lùng, lạnh nhạt với mọi thứ.
"Còn giờ mau đi uống thuốc đi, ngoan" - Anh đặt Nguyên xuống dẫn cậu đi lấy hộp thuốc ho đã để sẵn đưa cậu. Uống xong cảm thấy cổ họng đắng nghét, cậu nhăn mặt khó chịu nhưng vẫn cố chịu.
"Em giỏi lắm, giờ mau sang phòng anh nghỉ ngơi chút đi, ngày mai anh sẽ dẫn em sang thăm Chí Hoành" - Khải xoa đầu cậu.
"Được a"
Vương Nguyên theo Tuấn Khải lên phòng, mở cửa ra phòng anh chủ yếu toàn màu xanh đậm đồ đạc rất ngăn nắp, giữa căn phòng là chiếc giường to đủ cho cả 4 người nằm, không chần chừ anh bế cậu đặt cậu lên giường, đắp chăn cho cậu, chỉnh lại điều hòa trong phòng để bảo đảm cậu không bị ho vì lạnh, rồi dặn dò cậu:
"Nhắm mắt ngủ đi, anh đi làm nốt việc còn lại đã, ngủ ngon" - Khải nhẹ đặt nụ hôn lên môi cậu rồi rời đi. Cậu đỏ mặt, mặt cậu nóng quá lại nằm lăn qua lăn lại nghĩ về anh "Có phải mình yêu anh ấy rồi không?", rồi vùi mặt vào trong chăn nhắm mắt rồi thiếp đi lúc nào không hay.
Vương Tuấn Khải hoàn thành xong hết công việc cũng đã đến tối, anh mở cửa bước vào phòng mình thấy cậu nằm co ro vì lạnh, chăn thì được yên vị dưới đất. Anh lắc đầu cười khổ, nhẹ nhàng bước tới đem chăn đắp cho Vương Nguyên, rồi lấy đồ đi tắm xong ra leo lên giường ôm cậu sưởi ấm, nghe nhịp thở đều đều khuôn mặt đã giãn ra bớt, đầu rút sâu vào hõm cổ anh, Tuấn Khải an tâm ôm cậu ngủ đến sáng hôm sau. _______________________________
[Au: Quay lại với Thiên Hoành làm gì trước khi đi ngủ nhe]
"Này, em có chịu tắt cái máy tính đó mà đi ngủ được không?" - Tỉ hơi khó chịu nói vì cậu đã ôm máy tính từ sáng đến tối chỉ để lên weibo chủ yếu trả lời cả một đống những comment do Chí Hoành đăng là đang ở cùng với Thiên Tỉ ca.
"Em còn đang bận, ca cứ việc ngủ trước đi" - Hoành vẫn tập trung vào cái máy tính.
Thiên Tỉ chịu hết nỗi rồi, bước tới gần cậu, dập máy rồi ném nó qua một bên không thương tiếc làm Hoành muốn lao theo nó mà ôm lại.
"Có biết bây giờ đã khuya rồi không hả????"
"Ca làm gì mà quăng đi máy tính của em, có biết nó đắt lắm không?" - Hoành ôm chặt nó không buông, vẻ mặt phụng phịu nhìn Thiên Tỉ.
"Sẽ mua cho em cái khác, tốt hơn cái đó, còn giờ đi ngủ đi" - Anh kéo tay cậu lên giường nằm đưa chăn cho cậu đắp.
"Có thật là ca sẽ mua cho em cái khác không?" - Hoành đang rất vui nha, sắp được máy tính mới rồi. Thiên Tỉ gật đầu cậu liền vui vẻ nhắm mắt ngủ, chỉ một lát sau là cậu đã ngủ say như chết chả biết gì. Anh đưa tay chỉnh lại chăn cho cậu rồi lặng lẽ bước sang phòng Nguyên ngủ tạm "Ngủ ngon ngốc".
|