Xe Bánh Rán
|
|
Chiết Nhất Mai Châm Chương 20 Hoàng Hải liếc nhìn tủ quần áo một chút, khẽ đẩy Địa Tạng.
Địa Tạng không lùi ngực về: “Vậy thì xem như xác định rồi nhé?”
“Xác định gì cơ?” Hoàng Hải uốn éo giãy giụa, bộ ngực lớn kia vẫn chả nhúc nhích tẹo nào.
“Hiện tại chúng ta đã làm tình.” (Từ Địa Tạng dùng có 2 nghĩa, 1 là xác định mối quan hệ yêu đương, 2 là chuẩn bị phịch.)
“Làm… Làm cái gì chứ?” Hoàng Hải nghẹn họng bởi cách dùng từ của gã, “Anh nói thể loại tiếng Trung bậy bạ gì thế hả!”
“Hôn một chút.” Địa Tạng bảo, mắt xanh cúi xuống chỗ cậu, đầu ngón tay đeo giáp đập cái đùng lên cửa tủ, khiến Lục Lộ bên trong sợ hết hồn.
Anh chàng này quả thực là hormone thành tinh, chả trách Hoàng Hải u mê tới ngu si, người nào mà chịu cho nổi chứ.
Phía ngoài chắc đang bận hôn hít rồi, thấp thoáng nghe thấy giọng mũi của Hoàng Hải, vừa rên vừa mơ hồ lẩm bẩm: “Ca… Không được, đừng… Đừng liếm em, em.. Bây giờ em… Muốn về nhà…”
Mới lần đầu tiên thằng khờ này đã để người ta hôn choáng luôn rồi, Lục Lộ bất đắc dĩ lắc đầu.
“Về nhà làm gì.” Giọng Địa Tạng trầm thấp, thở hổn hển nói, “Nhà em ở ngay trong lòng tôi.”
Tiếp theo, là tiếng nước bọt kịch liệt, Hoàng Hải “A ưm” ngày càng dữ dội, từ trước đến nay Lục Lộ không hề biết cậu có thể kêu như vậy, hoàn toàn khác hẳn với nhóc du côn mặt dày mọi khi, nghe thôi cũng đủ ngứa ran cả người.
“Mệt à?” Địa Tạng hỏi, “Đến, ôm tôi.”
Hoàng Hải cảm thấy mất sạch thể diện rồi, Lục Lộ vẫn còn trong tủ quần áo, mà lại để người ta chiếm đoạt đầu lưỡi càn quấy miệng mình như vầy: “Không thể… Tay chẳng còn sức nữa.”
“Vậy lên giường nhé?”
Hoàng Hải bị dọa hú hồn hú vía, âm thanh nhỏ tới nỗi Lục Lộ còn chẳng nghe rõ: “Có phải anh cậy tướng tá mình bảnh bao, mồm mép linh hoạt, lừa hàng tá trẻ vị thành niên lên giường rồi đúng không?”
“Mồm mép linh hoạt?” Địa Tạng đang hôn khóe miệng của cậu, bỗng phì cười, “Để tôi giúp em mở mang kiến thức thế nào gọi là mồm mép linh hoạt nhé?”
Lục Lộ lại lắc đầu lần nữa, trong hai người này rốt cuộc ai mới là kẻ dốt tiếng Trung, cậu triệt để rõ ràng.
Hai người tiếp tục hôn nhau, tiếng quấn quít vang vọng, cái tủ nhẹ nhàng lay động, thì thầm đứt quãng, Hoàng Hải bảo: “Anh… Đậu má đồ con lừa!”
“Em đang khen tôi đấy à?” Địa Tạng chẳng biết xấu hổ nắm lấy tay Hoàng Hải, mười ngón tay đan xen, nói bên tai cậu: “…Thành thói quen rồi.”
“Đm!” Bấy giờ Hoàng Hải thật sự kiệt sức, chân đứng không vững, ngã một mạch về phía trước, Lục Lộ vừa thấy bạn thân gặp nạn, mạnh mẽ dùng chân đá văng cửa tủ, oai phong lẫm liệt xông ra ngoài.
Địa Tạng nhìn sang: “Em dâu?”
Lục Lộ vốn khí thế hừng hực, nghe xong xưng hô này thì lập tức ngây người tại chỗ: “Anh, anh gọi ai đó?”
“Tiểu Hải từng nhắc đến em.” Địa Tạng ôm Hoàng Hải, căn bản chưa buông tay, “Doãn Lương là em trai nuôi của anh.”
“Úi…” Đầu óc Lục Lộ nhanh chóng xoay chuyển, “Thế thì thôi… Bạn Hải bận rộn nhiều chuyện, em về trước, có việc cứ nhắn tin cho tớ.”
“Ê? Không đúng, anh Lục, hoa cúc của bro gặp nạn, anh không thể cứ vậy mà đi được!” Hoàng Hải gào khóc thảm thiết, “Em thực sự sợ đau!”
Địa Tạng trông thấy Hoàng Hải bị dọa đến nước mắt tèm nhem, dùng bàn tay lớn xoa xoa đầu cậu: “Trẻ vị thành niên sợ cái gì chứ, tôi cũng chả phải kẻ đốn mạt, chỉ thân mật với em một lát thôi.”
Hoàng Hải nghe xong, chợt ngừng kêu, cũng không đòi giữ Lục Lộ lại nữa, trực tiếp vẫy tay, cùng cậu tạm biệt.
Đều là thể loại mê trai bỏ bạn, còn bày đặt khinh bỉ lẫn nhau, Lục Lộ hướng về phía Địa Tạng cười ngọt ngào, đổi giọng nói: “Anh, vậy em đi nhé.”
Rời khỏi nhà Hoàng Hải, trong lòng Lục Lộ ngứa một chút, bấm số điện thoại của Doãn Lương: “Alo, ở đâu thế… Nhớ cậu mà… Xa nhau những hai tiếng đồng hồ rồi… Ừa, ừa, thế cậu qua đây nha… Á với lại, tớ muốn ăn kẹo que.”
|
Chiết Nhất Mai Châm Chương 21 Doãn Lương mặc đồ thể thao hai màu đỏ trắng in số 5, chuyền bóng vài lần, chạy đến vạch ba điểm, lập tức bật nhảy ném bóng, vào —— Ở ngoài sân vang lên tiếng thét chói tai, tất cả đều là của tụi con gái.
Lục Lộ bịt lỗ tai, cậu biết rõ người đàn ông của cậu được hâm mộ, ít nhiều gì cũng thấy hơi tự hào.
Trận đấu kết thúc, 87 với 89, Doãn Lương thắng suýt soát, vừa kéo áo lau mồ hôi trên mặt, đã có mười bạn học nữ chạy tới từ bốn góc sân bóng, ríu ra ríu rít đưa đồ uống cho hắn.
Trong tay Lục Lộ cũng có bình nước, cố ý uống trước một hớp, siết lấy nó thật chặt, không dám đi lên.
“Lục Lộ!” Doãn Lương bỗng nhiên hô.
Lục Lộ lập tức đứng phắt dậy, thấy Doãn Lương như trăng sao vây quanh bước tới, giơ cánh tay bắp thịt rắn chắc ra: “Nước đâu? Khác muốn chết rồi.”
Lục Lộ ngơ ngác nhìn hắn, nhiều nữ sinh cho hắn nước như vậy, hắn đều không muốn, lại đến lấy cái bình này của mình, mặt từ từ ửng đỏ.
Nhận được nước, Doãn Lương vặn một cái, mở nắp xong thì phát hiện điều gì đó, khẽ quan sát Lục Lộ, hắn sớm biết tỏng, híp nửa mắt, ngửa đầu nhìn cậu chằm chằm, hầu kết đẫm mồ hôi hứng ánh đèn trượt lên xuống.
Lục Lộ đăm chiêu ngắm hắn, dường như thứ hắn uống không phải nước, mà là một bộ phận trên cơ thể cậu, ướt át, nóng bỏng, muốn cậu xấu hổ tới tan chảy.
Doãn Lương vừa uống vừa rời khỏi sân bóng rổ, vẫy tay, chờ cậu đuổi kịp.
Lục Lộ đến phía sau sân vận động cùng hắn, nơi này rất vắng vẻ, bình thường chẳng có ai cả, mới bước vào, Doãn Lương liền ném cái bình đi, xoay người tóm lấy cậu, thuận tay đè lên bức tường gạch đỏ mọc đầy dây thường xuân: “Đưa nước mình uống dư cho tớ, hửm?”
Lục Lộ cúi đầu: “Làm sao cậu biết tớ đã uống chứ…”
“Tớ còn lạ gì nước bọt của cậu.” Doãn Lương dán vào cổ cậu nói.
Lục Lộ đỏ lỗ tai trốn về phía sau một chút.
Doãn Lương móc túi quần đùi, lấy ra một cây kẹo que vị chanh, xé bao bì, đưa tới trước mặt cậu.
Lục Lộ vô cùng biết điều, khẽ hé miệng, liếm liếm cục kẹo màu vàng, chậm rãi ngậm vào.
Doãn Lương kiểm tra hai bên, không có người, cúi đầu, chưa vội vã hôn cậu, mà là kiên nhẫn xem cậu ăn kẹo, ăn đến bờ môi đỏ au, ăn đến tim hắn loạn nhịp.
Lục Lộ ngậm lấy cục kẹo, phun ra nuốt vào, giương mắt nhìn hắn, sau đó phốc một tiếng, dùng đầu lưỡi đẩy cục kẹo tan chảy ra ngoài.
Vừa phun ra, Doãn Lương liền phủ môi xuống, tàn nhẫn mút mát cậu, phả hơi nóng không chỗ phóng thích, dây dưa hết lần này đến lần khác.
Rất ngọt.
Chua nữa.
Lục Lộ nhớ tới Hoàng Hải, học cậu khẽ rên rỉ, âm thanh vừa vang lên, Doãn Lương đột nhiên ngăn chặn cả người cậu, giống hệt muốn làm chuyện gì điên cuồng lắm vậy, nhưng rồi kiềm chế ngừng lại, thở dốc, không hề nhúc nhích.
“Đối xử với tớ dữ dội một chút…” Lục Lộ bị hắn hôn thích mê, híp mắt, làm nũng nói.
“Dữ thế nào?” Doãn Lương khom lưng.
“Như trên TV í.” Lục Lộ nhón chân cắn cằm của hắn, “Cái kiểu xấu xa, hay bắt nạt người khác.”
“Phim thần tượng? Tổng tài bá đạo?” Doãn Lương mỉm cười, “Cậu cũng chẳng phải mấy cô bạn gái.”
Lục Lộ mở to mắt, khóe mắt ướt át, hai gò má đỏ chót, bờ môi bóng loáng: “Người ta là bạn gái của cậu mà.”
Trong phút chốc, trái tim Doãn Lương triệt để tê dại từ trong ra ngoài: “Cậu nói cái gì… Lặp lại lần nữa?”
Lục Lộ im bặt, thân thể kề cận hắn hơi giãy dụa.
“Tối mai dọn hàng xong…” Doãn Lương nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của cậu, “Tới nhà tớ nhé?”
Lục Lộ lắc đầu.
“Ngày mai nhà tớ không có ai.” Doãn Lương nhỏ giọng nói, “Tớ sẽ dữ dội với cậu một chút.”
Lục Lộ rụt rè ngước nhìn hắn: “Dữ chừng nào cơ?”
Doãn Lương xích lại gần cậu, khẽ cắn lên vành tai cậu, sau đó thì thầm một câu, khiến khuôn mặt của Lục Lộ ửng hồng.
|
Chiết Nhất Mai Châm Chương 22 Doãn Lương trở về nhà, đang định lên lầu, thư kí Trần gọi hắn lại.
“Làm gì?” Hắn đi xuống.
Thư kí Trần bận tây trang màu đen, trước ngực giắt thẻ ra vào của hội trường tòa thị chính, ắt hẳn vừa mới tham gia hội nghị xong, y kéo Doãn Lương đến phòng làm việc của bố hắn, ngồi xuống ghế sô pha dài: “Cậu bé cháu dẫn tới nhà lần trước, là họ Lục à?”
Lông mày Doãn Lương bắt đầu nhăn lại: “Ngay cả bạn bè tôi mà chú cũng điều tra?”
Thư kí Trần đẩy gọng kính: “Tiểu Lương, cháu hiểu lầm rồi.”
Doãn Lương nơm nớp trong lòng, sợ con rắn hổ mang này phát hiện hắn và Lục Lộ đang hẹn hò.
“Đều mang về nhà, quan hệ của hai đứa rất tốt sao?”
Doãn Lương đề phòng nhìn y chằm chằm.
“Có thể trả lời chú không?”
Bấy giờ Doãn Lương dần nghe không hiểu, để lộ vẻ mặt nghi ngờ.
“Là như thế này.” Thư kí Trần nới lỏng đồng hồ trên cổ tay, kiểu dáng kỉ niệm ngày thành lập bốn mươi năm hiệu Seagull Green Guard, do bố Doãn Lương tặng cho, “Bố cậu ta Lục Thác là chủ sở hữu của doanh nghiệp nổi tiếng mà tụi chú dự định hợp tác, mặc dù tập đoàn Lục thị có đăng kí tại thành phố chúng ta, nhưng quan hệ với ngài ấy cứ lưng chừng mãi, người cũng ở nước ngoài quanh năm suốt tháng, thị trưởng vẫn luôn muốn giao thiệp…”
Y dùng đôi mắt sắc sảo nhìn Doãn Lương, ám chỉ ngụ ý rõ ràng.
Doãn Lương thở dài một hơi: “Chú Trần, chú nhầm rồi, người bạn kia của tôi chỉ thuộc gia đình bình thường.”
Thư kí Trần bắt chéo hai chân: “Tên là Lục Lộ phải không?”
Doãn Lương thoáng giật mình: “Phải, tên là Lục Lộ.”
“Vậy thì đúng rồi.” Thư kí Trần mỉm cười, “Tân niên năm ngoái, chú có theo bố cháu đến hội liên hiệp công thương nghiệp họp mặt chúc tết, vừa khéo cậu Lục cũng ở đấy, không thể nào có chuyện nhớ nhầm nhân vật quan trọng như thế được.”
Doãn Lương kinh ngạc nhìn y: “Chú nói bố cậu ấy… Tên gì cơ?”
“Lục Thác.” Thư kí Trần muốn châm điếu thuốc, ngón tay cái kẹp lấy Hoàng Hạc lâu, “Là một chính trị gia kiêm thương nhân, nếu chúng ta có thể xây dựng mối quan hệ tốt, bố của cháu sẽ dễ dàng thăng tiến thêm một bậc.”
Doãn Lương nhất thời ngơ ngác, tầm mắt rơi xuống hộp thuốc lá của thư kí Trần, hộp Trung Nam Hải, vỏ lại in Hoàng Hạc lâu, bố của hắn cũng là thế này, một đôi quái vật dối trá mê công danh lợi lộc.
Hóa ra, Lục Lộ và bọn họ giống nhau.
Doãn Lương rời khỏi nhà, lái xe đạp đi lang thang, mấy lần rút điện thoại di động ra, đều không đủ can đảm gọi điện cho Lục Lộ, hắn sợ tiếp nhận chân tướng, sợ Lục Lộ như một giấc mộng hoàn mỹ đột nhiên tan biến.
Xe bánh rán, world.execute (me), kẹo que, tất cả đều là giả.
Tâm tư hắn rối rắm, loại chuyện này chẳng biết nên nói cùng ai, bỗng nhiên, đôi mắt xanh của Địa Tạng thoáng hiện lên trong đầu, hắn dùng lực thúc đẩy bàn đạp dưới chân, chạy sang biệt thự ngoại ô mà anh nuôi hắn sống.
Hơn một tiếng sau, hắn quăng xe trước cổng, đi nhấn chuông cửa, vô tình nhìn vào trong sân, ở dưới giàn hoa có chiếc xe đạp nọ, BMW, hắn từng thấy, là của Hoàng Hải.
Trong đầu Doãn Lương ong ong, Lục Lộ là con trai Lục Thác, Hoàng Hải biết không? Tại sao xe của cậu ta lại xuất hiện ở nhà Địa Tạng chứ?
Doãn Lương đập cửa ầm ầm, cả buổi sau, Địa Tạng khoác áo ngủ đi ra, tóc bù xù, trên xương quai xanh toàn là mồ hôi, chặn ngang cửa không cho hắn tiến vào: “Tiểu Lương, bây giờ anh không tiện…”
Doãn Lương xô gã xông thẳng vào nhà, trên bàn ăn tầng trệt đặt một chiếc bánh sinh nhật, đã thổi nến, vẫn chưa ăn, hắn chạy lên lầu hai, khàn giọng quát lớn: “Hoàng Hải!!!”
Phòng ngủ bên kia có âm thanh, Doãn Lương bước qua, trong phòng có một mùi lạ, chẳng nói rõ là tanh hay thơm nữa, tủ đầu giường dựng một tuýp gel bôi trơn bị bóp sạch, phía trước là đống quần áo ngổn ngang, có một người đang cuộn tròn trên giường, bọc chăn kín mít, bên trong lại vang rè rè, như có đồ vật nào đấy đang chấn động.
|
Chiết Nhất Mai Châm Chương 23 Doãn Lương đạp giường một cước: “Hoàng Hải! Tôi biết là cậu, tôi nhìn thấy xe của cậu rồi, mau bò ra cho tôi!”
Người trong chăn khẽ động đậy, giọng nói yếu ớt: “Cút…”
Âm thanh rè rè kia vẫn còn vang vọng, Doãn Lương nhíu mày: “Điện thoại của cậu à?”
Hoàng Hải chửi bậy trong chăn: “Doãn Lương, đ*t con mẹ cậu!”
Bấy giờ Địa Tạng bước vào, lôi Doãn Lương ra phía sau, vươn tay mò vào tấm chăn Hoàng Hải, tắt vật nào đó cái tạch.
Doãn Lương bỗng chốc biết đó là thứ gì, mặt đỏ bừng lên, khó có thể tin mà nhìn Địa Tạng: “Anh, hai người…”
Địa Tạng vò đầu tóc: “Tiểu Lương, cậu về nhà trước đi, ngày mai anh hẵng nói rõ với cậu…”
Rầm một tiếng, Doãn Lương đạp mạnh lên cửa, ý tứ rất rõ ràng, nếu hôm nay chưa làm sáng tỏ, hắn sẽ không đi đâu hết.
“Tiểu Lương.” Địa Tạng ngoảnh lại kéo hắn, kề sát lỗ tai hắn bảo, “Bây giờ Hoàng Hải đang khỏa thân, cậu bắt em ấy bò ra bằng cách nào?”
Doãn Lương lúng túng, càng khó hiểu hơn: “Đời tư của cậu ta phóng đãng như thế, sao anh có thể ngủ chung với cậu ta chứ?!”
“Em ấy phóng đãng?” Địa Tạng dở khóc dở cười, “Từ trên xuống dưới đều là lần đầu tiên, anh loay hoay hơn hai tiếng đồng hồ vẫn chưa dám đạn thật súng thật.”
“Hừ.” Doãn Lương cười lạnh, “Cậu ta đi chơi gái bị cảnh sát bắt thóp chắc anh không biết đâu nhỉ, chính mắt em nhìn thấy!”
Hoàng Hải lập tức trở mình ngồi dậy, cái chăn trùm đầu rơi xuống, để lộ khuôn mặt đỏ chót đến bất bình thường, còn có mồ hôi chảy đầm đìa nơi xương quai xanh, kèm theo hàng tá dấu hôn trên đó nữa.
Doãn Lương nào dám xem kĩ, lập tức nghiêng người sang.
“Ca.” Hoàng Hải gọi Địa Tạng, “Anh nói cho cậu ta biết, lần trước bố vào cục cảnh sát, là do chơi ai đi!”
Yêu hận tình thù của lũ nhóc con cấp ba, Địa Tạng bất đắc dĩ, nhưng không thể cãi lại lời bạn trai nhỏ được, hắn trả lời Doãn Lương: “Người em ấy chơi là anh.”
Doãn Lương sửng sốt, nghiến răng nghiến lợi trừng Hoàng Hải: “Hoàng Hải cậu giỏi lắm, thu phục anh trai tôi tới ngoan ngoãn vâng lời, tốt thôi, tôi cóc quan tâm quan hệ giữa hai người nữa, tôi chỉ muốn hỏi cậu, chuyện về Lục Lộ là thế nào hả!”
Vừa nghe thấy hai chữ Lục Lộ, Hoàng Hải lập tức nhột ngay, nháy mắt ra hiệu với Địa Tạng: “Doãn Lương cậu có ý gì, ngay trước mặt bạn trai tớ, tự dưng nhắc đến Lục Lộ…”
“Nhà Lục Lộ chẳng hề bán bánh rán, có đúng không?”
Hoàng Hải kinh ngạc, còn kinh ngạc hơn lúc Doãn Lương xông vào bắt quả tang trên giường Địa Tạng nữa: “Nhầm rồi, cậu nghe ai…”
Vành mắt Doãn Lương đỏ ngầu: “Bố cậu ta là Lục Thác có đúng không!”
Hoàng Hải sợ hết hồn: “Nè nè Doãn Lương, cậu khoan nóng đã, cậu nghe tớ giải thích…”
Doãn Lương bàng hoàng nhíu mày: “Cậu ta lừa tôi.”
“Cậu ấy thích cậu!” Hoàng Hải sốt ruột vỗ bắp đùi, “Từ hồi lớp mười đã thích cậu rồi, hơn hai năm!”
“Thích tôi thì lừa tôi?”
“Chính bởi vì cậu ấy quá thích cậu!” Hoàng Hải bọc chăn nhảy vọt xuống giường, “Video và hình cậu chơi bóng, cậu ấy lưu đầy một ổ cứng, cậu lỡ sơ ý đụng trúng cậu ấy trên hành lang, cậu ấy có thể lải nhải với tớ đến tận buổi trưa, thậm chí có hôm cậu ấy còn bắt tớ đóng giả thành Doãn Lương nghe cậu ấy tỏ tình cả ngày, khắm tới mức khiến tớ muốn nôn luôn!”
Biểu cảm của Doãn Lương hơi hòa hoãn.
“Doãn Lương cậu suy nghĩ một chút, cậu ấy gạt cậu, cũng không hề làm những chuyện kia với tớ, chẳng phải cậu nên mừng rỡ hay sao?”
Doãn Lương ngẩng đầu nhìn cậu.
“Vả lại, nếu như cậu ấy không thích cậu, riêng cái xuất thân ấy, vẻ bề ngoài ấy, toan tính lừa cậu để làm gì chứ!”
Doãn Lương bớt giận, nhưng thái độ vẫn chưa nguôi ngoai, khẽ nheo mắt quan sát Hoàng Hải: “Tôi không thể để các cậu dắt mũi dễ dàng thế được.”
Hoàng Hải âm thầm sợ sệt: “Cậu, cậu muốn làm cái gì?”
“Bây giờ cậu cần phối hợp với tôi.” Doãn Lương khẽ liếm môi, “Chú nai con khoác lác này, tôi phải dạy dỗ nó một chút.”
|
Chiết Nhất Mai Châm Chương 24 Buổi tối dọn hàng, Doãn Lương không mang Lục Lộ về nhà hắn, mà là sang nhà trọ xọp xẹp ở gần đó.
Cầm thẻ soát mở cửa vào phòng, Lục Lộ có chút đa nghi, lại cảm thấy Doãn Lương nào phải người như vậy, bèn rụt rè hỏi: “Chẳng phải đã nói… Dẫn tớ tới nhà cậu hay sao?”
“Nhà tớ bất tiện.” Doãn Lương xoay người, mượn động tác tra chìa khóa mà đè cậu lên cánh cửa, dùng sức ghìm chặt, “Tớ sợ không mãnh liệt nổi.”
Lục Lộ khẽ co người trong lồng ngực hắn.
“Có muốn ăn kẹo không?” Doãn Lương khàn giọng hỏi.
Lục Lộ muốn, nhưng ở nhà trọ, cậu hơi sợ sệt.
Doãn Lương chẳng chờ cậu trả lời, dữ dằn hôn xuống, bóp chặt một bên hông cậu, đói khát nóng nảy tựa như thú hoang, cánh cửa bị va chạm cứ vang ken két.
“Ưm… Doãn Lương!” Lục Lộ kêu to, lần này không phải học theo Hoàng Hải nữa, mà là bị hắn hôn tới bủn rủn thật.
“Có đủ dữ hay chưa?” Doãn Lương bật đèn lên, đẩy cậu đến phòng vệ sinh được dựng bằng mặt kính trong suốt, “Tắm trước đi.”
Tắm… Tắm trước? Lục Lộ đứng trước cửa phòng vệ sinh, chả chịu bước vào: “Doãn Lương, tớ… Không muốn ở chỗ này.”
Lần thứ nhất, chẳng có hoa hồng, chẳng có rượu sâm banh, thậm chí một chiếc giường lớn đàng hoàng cũng chẳng có.
Doãn Lương đã tự cởi sạch đồ, lộ ra cơ bắp sắc xảo, lại mở khuy áo của cậu, víu lấy cổ áo sơ mi hôn xuống bả vai trắng nõn ấy: “Đi vào nhanh nhanh một chút, tớ sắp đợi hết nổi rồi.”
Hắn háo sắc như vậy, khiến Lục Lộ càng sợ hãi hơn, môi mấp máy: “Không đi.”
Doãn Lương đột nhiên mất hứng, nom hết sức cáu gắt, chau mày buông cậu ra: “Cậu bị cái gì thế, dụ dỗ tớ thành công rồi, sao giờ lại không chịu làm hả?”
Lục Lộ cảm giác hắn đã biến thành người khác, vừa vội vừa bẩn, vượt khỏi tầm kiểm soát của cậu: “Chỉ là tớ… Không thích chỗ này thôi.”
Dáng vẻ của Doãn Lương cực kì thất vọng, trông giống hệt một thằng khốn nạn lừa gạt con gái nhà lành lên giường: “Nếu cậu thực sự thích tớ như lời cậu nói, vậy thì mau cởi đồ bước vào.” Hắn hùng hổ hăm doạ, nhìn chăm chú đôi mắt Lục Lộ, “Hoặc là hiện tại trở về, chúng ta chấm dứt ngay tại đây.”
Lục Lộ đã gặp trò này rất nhiều lần rồi, nhưng Doãn Lương là hạng người như thế sao? Chàng trai cậu hằng thầm thương trộm nhớ, cũng giống loại cầm thú thèm khát tính dục như bố cậu sao?
Cái mũi ê ẩm, cậu rủ mí mắt xuống, chẳng dám trả lời.
“Chả phải cậu bảo muốn tớ đối xử dữ dội với cậu hơn một chút ư?” Doãn Lương cố tình say đắm nhích tới gần cậu, “Cậu ăn kẹo que cho tớ xem, không phải là ý này à? Còn bày đặt giả vờ ngây ngô với tớ làm gì, đều để Hoàng Hải chịch khóc mấy lần trong nhà trọ rẻ tiền kiểu này rồi.”
Tớ chưa từng! Lục Lộ muốn phủ nhận, nhưng cậu cố nhẫn nhịn, cậu thích tên vô lại trước mặt này, không muốn cho hắn biết mình lừa dối hắn dưới loại tình huống này.
Doãn Lương nhìn cậu chằm chằm, chờ cậu thừa nhận trò bịp xe bánh rán.
Lục Lộ lại tiến lên một bước, đi vào phòng vệ sinh đơn sơ ấy, xoay người cúi đầu, bắt đầu cởi quần áo.
Doãn Lương khẩn trương nuốt ngụm nước bọt, kiên trì đến cùng mà bước tới.
Lục Lộ rất trắng, làn da xinh đẹp tỏa sáng dưới ánh đèn hạ giá của nhà trọ nhỏ, Doãn Lương ôm lấy cậu từ sau lưng, ngửi mùi thơm trên tóc của cậu, mặt đỏ rần, cởi nốt đồ lót.
Lục Lộ vốn dỗi hắn, đùng một cái hất công tắt vòi sen lên, dòng nước lạnh cóng phụt ra ngoài, xối ướt toàn thân Doãn Lương.
Doãn Lương thoáng giật mình, chẳng nói rõ là đang tức giận hay là hưng phấn, dứt khoác bế ngang cậu lên, tựa như cướp người mà rời khỏi phòng vệ sinh, da thịt ướt sũng ném đối phương xuống chiếc giường đôi.
|