Vương Nhất Bác lần đầu tiên phát hiện thì ra mình và Tiêu Chiến cũng có sở thích không giống nhau.
Ví dụ như nói Tiêu Chiến ăn một miếng cà tím có thể chết ngay tại chỗ, ngửi được mùi cà tím sẽ như thỏ con rơi lệ, mà cậu lại đặc biệt yêu thích cà tím, hận không thể mỗi bữa đều ăn, mỗi ngày đều đặt.
Cậu nhìn Tiêu Chiến cẩn thận từng li từng tí một dùng đũa gắp cà tím ra ngoài, cậu vừa bất đắc dĩ nhìn người nhặt cà tím trong bát ra, cả người cũng không biết nên nói cái gì mới tốt.
Sau đó Vương Nhất Bác cũng chỉ có thể đem hai phần cà tím mình đặt ăn sạch sành sanh, còn thu hoạch được ánh mắt cảm kích đến nước mắt lưng tròng của Tiêu Chiến.
Vương Nhất Bác: ". . ."
Vương Nhất Bác thở dài, dùng chiếc đũa nhẹ nhàng gõ gõ bàn, nói: ". . . Đừng nhìn nữa, nếu không sẽ phải lấy thân báo đáp đó."
". . ." Tiêu Chiến bận bịu mà cúi đầu chọc chọc bát cơm, ánh mắt hoảng loạn không biết nhìn đâu mới tốt.
. . .
Hai người trừ khúc nhạc dạo ngắn ăn cà tím ra cũng không nói lời nào nữa, đều là im lặng không lên tiếng ăn xong, đại khái tốn khoảng 5-10 phút. Đáng lẽ lúc này Tiêu Chiến nên ra cửa đi làm, nhưng anh hiếm khi có ý nghĩ muốn lười biếng, bèn gắng gượng chậm chạp thay xong quần áo, lại ngồi ì trên ghế sa lông, than thở không muốn đi.
Vương Nhất Bác rũ đầu giúp anh thu thập ba lô, đem bình nước trà xanh bỏ vào túi, lại chậm rãi ngước mắt liếc nhìn Tiêu Chiến đang nhắm mắt hô hấp nhẹ nhàng, bất đắc dĩ đi đến bên cạnh anh, cúi người dùng tay nhẹ nhàng vỗ vỗ lên mặt anh.
Vốn tưởng rằng đánh thức Tiêu Chiến giả bộ ngủ còn cần hao chút khí lực, không nghĩ tới Vương Nhất Bác chỉ vừa đụng tay vào anh một tí, cả người Tiêu Chiến đã nảy lên, vành tai tron nháy mắt đỏ đến sắp nhỏ máu. Anh đột nhiên từ dưới cánh tay Vương Nhất Bác vọt ra ngoài, cầm túi đeo lên lưng vọt tới huyền quan, giống như phía sau có quái vật đang đuổi theo, phải nhanh chóng chạy thoát vậy.
Vương Nhất Bác sững sờ tại chỗ, nhìn sô pha trống trải một chút, lại nhìn Tiêu Chiến đang sửng sốt, ánh mắt cực kỳ hoang mang.
Tiêu Chiến chạy như thế mới chợt nhớ tới Vương Nhất Bác sau khi sinh bệnh tính cách vẫn luôn mẫn cảm, không biết nhìn thấy hành động vừa nãy của anh lại có thể nghĩ nhiều hay không. . . Tiêu Chiến đứng xoắn xuýt mãi, kết quả vội vội vã vã cất bước chạy về, nâng cánh tay đem Vương Nhất Bác ôm chặt vào lòng.
Ôm ấp như vậy giống như đã trở thành phương thức giao lưu đặc biệt giữa hai người, cho dù chỉ là vòng tay qua cổ, cũng sẽ cảm thấy cực kỳ ấm áp cực kỳ đáng tin cậy. Đầu ngón tay Vương Nhất Bác khẽ nhúc nhích, lòng bàn tay thuận thế tìm được eo nhỏ của Tiêu Chiến, nhẹ nhàng đem người kéo sát vào lòng ngực, mắt cậu khép hờ, hô hấp thả chậm, nóng bỏng phả vào vành tai Tiêu Chiến, khiến người anh nóng đến co rúm lại.
"Chiến ca, lát nữa em phải ra sân bay về Lạc Dương, lần sau gặp lại có lẽ là hai tuần lễ sau rồi." Âm thanh Vương Nhất Bác khàn khàn, nỉ non bên tai anh, khiến vành tai Tiêu Chiến lại càng đỏ, ngón tay siết chặc cánh tay Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác bị cử động của ánh khiến tiếng nói hơi ngưng lại, một lát sau thoáng mang tới chút ý cười: ". . . Phải nhớ em đó."
". . . Em nói nhăng nói cuội gì đó, thật buồn nôn quá đi!" Tiêu Chiến lại nhe răng thỏ, nhưng càng giống như là đang che giấu ngượng ngùng của bản thân, "Anh phải đi làm đây, bị trễ thì lương chuyên cần sẽ không có nữa, em phải bồi thường đó."
Vương Nhất Bác cười cợt, buông lỏng tay ôm anh ra: "Biết rồi, mau đi đi."
Nói xong, cậu hơi cúi người, thừa dịp Tiêu Chiến không chú ý, môi nhẹ nhàng chạm lên đôi môi mềm mại của đối phương, hơi ngượng ngùng mím lại, bất quá chỉ là môi dán môi, không dừng lại quá lâu, thậm chí không đợi Tiêu Chiến phản ứng lại, Vương Nhất Bác đã vội vã bước trước một bước ra huyền quan, mang giày vào chạy đi.
Cậu lại quay đầu nhìn lại, con ngươi cười đến híp lại, âm thanh thả nhẹ đến vô cùng, nếu Tiêu Chiến không nghiêm túc lắng nghe, e rằng một chữ cũng không nghe được.
Vương Nhất Bác nói,
. . .
Tiêu Chiến đột nhiên giật mình tại chỗ, mặt anh lập tức đỏ bừng, tay buông xuống bên người, đốt ngón tay hơi căng thẳng co lại, nắm nhăn góc áo.
Vương Nhất Bác nói,
"Em thích anh, chờ em trở lại."
. . . Thích anh,
Chờ em,
Em nhất định sẽ tới tìm anh.
Tiêu Chiến cảm thấy hô hấp của bản thân như ngừng lại, chóp mũi cùng viền mắt đều chua xót, cũng không phải khổ sở, mà là mừng rỡ như điên.
Anh không đuổi theo Vương Nhất Bác, anh biết bây giờ không phải là thời điểm để trả lời chắc chắn, có thể vui vẻ như vậy, từ lúc vào nghề bác sĩ đến nay rất ít khi. . . Khiến anh cảm thấy đã đạt đến mức độ mình không thể chịu được.
Từ thời học đại học ngột ngạc cho tới khi công tác đã vài năm Tiêu Chiến đã thấy quá nhiều sinh ly tử biệt, mắt thấy quá nhiều nhân tình lạnh nhạt, thảm kịch trên thế giới này nhiều như vậy, nhiều thống khổ như vậy. . . Có thể có được một câu yêu thích của Vương Nhất Bác, dấu mốc nhỏ mỗi khi cười của cậu, liền đủ để đem những thứ này trung hòa, chỉ còn dư lạ một mảnh hình ảnh muôn màu muôn vẻ, sinh động, lại tràn ngập hi vọng.
Anh đem lòng bàn tay ấm áp đặt trước ngực, nước mắt khiến tầm mắt mơ hồ, nhưng không chảy ra, anh không nên khóc, nhưng vẫn vui vẻ đến có chút khó kiềm chế được. . . Tiêu Chiến mím môi ngẩng đầu lên, chậm rãi hô hấp, nỗ lực bình phục trái tim đang đập mạnh của bản thân, cùng nước muối sinh lý đang đảo quanh tròng mắt.
Chết tiệt, thật mất mặt. . . Có ai được tỏ tình mà vui thành như vậy không chứ. . .
Tiêu Chiến vỗ vỗ khuôn mặt, hít vào một hơi thật sâu, sau đó từ cổ họng phát âm thanh vô cùng nghẹn ngào.
Mẹ nó, Tiêu Chiến, mày thật không có tiền đồ! !
Nhưng bốn năm trước chắc chắn anh sẽ không nghĩ tới, người mình từng đứng ở dưới khán đài xa xa nhìn ngắm, sẽ có một ngày đứng bên cạnh mình, cùng với mình ăn cơm canh đạm bạc, ngủ chung một giường, chào buổi sáng chúc ngủ ngon, sẽ bình thường giản dị như vậy cùng nhau sống chung một chỗ.
Lại đột nhiên có một ngày như thế, ở một buổi sáng yên tĩnh, có người nói với mình bốn chữ "em yêu thích anh".
Vương Nhất Bác tuy rằng đã tới sân bay, nhưng lại có thể lưu lại những chữ xúc động lòng người như vậy, chí ít cũng khiến Tiêu Chiến thất thần thật lâu. . . Mãi đến tận khi anh tới bệnh viện rồi, bắt đầu ca giải phẫu đầu tiên của ngày hôm nay, mới có thể miễn cưỡng tỉnh lại.
Lúc đang phẫu thuật khiến anh không có nhiều thời gian để suy nghĩ về những câu nói chân tâm của Vương Nhất Bác, chỉ có mỗi khi kết thúc một lần đấu tranh với tử thần, Tiêu Chiến mới trong lúc uống ly nước nóng cũng cười khúc khích, đốt ngón tay bất giác nắm chặt ly giấy đến nhăm nhúm, nhưng anh vẫn không cảm thấy gì mà năm chặt, mãi đến tận khi cái ly triệt để biến dạng, Tiêu Chiến mới hoảng loạn buông tay ra, đem ly giấy ném vào trong thùng rác.
Mà lúc đó, Vương Nhất Bác đang cùng người đại diện ngồi trên máy bay trở về Hà Nam Lạc Dương.
Người đại diện nhìn thấy cậu đầu tiên tâm tình rất phức tạp.
Cô không nói ra được lúc mình nhận được những tin nhắn kia của Vương Nhất Bác là cảm thụ gì, cũng không nói ra được chính mình đến tột cùng là phản đối hay ủng hộ.
Ai so với cô cũng không biết rõ hơn nam hài trong miệng Vương Nhất Bác kia chính là Tiêu Chiến, cũng không ai so với cô biết rõ hơn, lời hứa cố gắng uống thuốc trị liệu, phải nhanh chóng khỏe lên của Vương Nhất Bác, đến tột cùng là cỡ nào hiếm thấy.
Vương Nhất Bác đã từng hết sức chống cự uống thuốc, nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì uống thuốc sẽ càng làm cậu khó chịu, sẽ sưng phù, sắc mặt sẽ tái nhợt, thậm chí ngày tiếp theo sẽ làm cậu không có nổi một chút tinh thần, cả người sẽ hết sức mệt mỏi. Vương Nhất Bác từng khóc lóc nói với cô. . . tan vỡ nói, "Cô, con thật sự không muốn uống thuốc, van cầ cô. . . Uống thuốc cũng không cứu được con. . . Con không muốn sống. . . Con rất sợ. . ."
Những thứ thuốc kia có thể giúp đỡ bao nhiêu, bệnh nhân trầm cảm là rõ ràng nhất.
Cô lúc đó tâm đều sắp vỡ thành từng mảnh nhỏ, đây là cháu ruột cô nhìn lớn lên từ nhỏ, là cô trơ mắt nhìn thấy Vương Nhất Bác từ một bạn nhỏ cười thật ngọt ngào trở thành thiếu niên trầm mặc ít lời đầy đề phòng, đề phòng tất cả trên thế gian này, ngay cả ngủ cũng không thể ngủ yên. Cô cũng trơ mắt nhìn thấy cậu rơi vào vực sâu trầm cảm, từ đây hoàn toàn mất đi hết thảy vui sướng, mất đi một người thiếu niên thích cười thích nói.
Cô làm sao có thể không cảm kích sự xuất hiện của Tiêu Chiến.
Làm sao có thể không cảm tạ Tiêu Chiến liều mạng đánh tan hết thảy mù mịt trong lòng Vương Nhất Bác, cũng đem nụ cười, vui vẻ, hạnh phúc của Vương Nhất Bác từng thứ từng thứ tìm về.
Cô như thế nào nhẫn tâm cướp đoạt đi màu sắc duy nhất trong thế giới của Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác đáng giá được yêu, cũng nên gửi gắm tình yêu.
Đó là phương thuốc tốt nhất có thể chữ trị vết thương ẩn giấu sâu nhất trong lòng cậu.
—— là Tiêu Chiến.
- Còn tiếp -
Tui đọc hết lời chúc năm mới của mọi người rồi, cám ơn mọi người nhiều nha :3