Tiêu Chiến đã không nhớ rõ, lần này đã là lần thứ mấy trong tuần mình bị bác sĩ Lý khoa tâm lý gọi lại.
Anh vừa nghe âm thanh liền quen cửa quen nẻo quay đầu lại, không nói gì đưa tay đẩy kính mắt hai lần, để hóa giải lúng túng không giải thích được.
"Bác sĩ Tiêu, tôi có việc làm phiền cậu!"
Giọng bác sĩ Lý đặc biệt lớn: "Lát nữa chỗ tôi có một bên nhân muốn tới để xem kết quả kiểm tra, nhưng mà tôi. . . Ai! Tôi lại có việc gấp khác, vậy nên muốn làm phiền cậu giúp tôi chuyện này. . . Chuyện này rất đơn giản, chỉ cần xem họ tên tìm phần báo cáo kia là được rồi. Tìm được rồi thì đưa cho cậu ta, những điều cần chú ý tôi cũng đã viết sẵn trong báo cáo, lát nữa cậu chứ nói cậu ta đi lấy thuốc. . . Đúng, chỉ như vậy thôi." Bác sĩ Lý ôm đầu nỗ lực tự hỏi còn cái gì. . . đã quên không, sau khi xác nhận chính mình đã bàn giao công việc đầy đủ rồi, y mới chấp hai tay, hướng về Tiêu Chiến lạy hai cái, hơi ngượng ngùng mà gãi gãi đầu, "Ai, tôi lại chiếm thời gian nghỉ ngơi của cậu, tuần này đã là lần thứ tư rồi. . . Thật sự xin lỗi!"
"Không có chuyện gì." Tiêu Chiến ngước mắt nhìn đồng hồ treo trên hành lang bệnh viên, đồng thời kiên nhẫn nghe dặn dò của bác sĩ Lý, âm thanh hơi dừng lại một chút, sau đó lại nói, "Anh cũng quá là bận rộn rồi."
Trong bệnh viện chỉ có một bác sĩ tâm lý, có lúc người đến xem bệnh hơi nhiều, nhờ người giúp cũng là tình huống bình thường.
Bác sĩ Lý thấy anh đồng ý, lập tức thở phào nhẹ nhõm: "Cám ơn cậu, cám ơn! Thật sự đã giúp tôi việc lớn!"
Tiêu Chiến nói: "Đừng khách khí, chỉ là việc nhỏ mà thôi."
Bác sĩ Lý cười nói: "Lát nữa cậu ta đến rồi, cậu bảo cậu ta giơ hai cánh tay ra cho cậu nhìn. Nếu như không có gì, vậy cũng không cần quan tâm, nếu có vết thương, vậy thay tôi dặn dò cậu ta vài câu. . . Bình thường cũng không có tác dụng gì, nói với cậu ta, đừng sợ. . . đại loại vậy, được không."
Tiêu Chiến nhìn bác sĩ Lý sau đó khẽ vuốt cằm tỏ ý mình đã hiểu, lại hàn huyên vài câu, thấy đối phương có vẻ rất gấp, lập tức dừng lại đề tài, nếu không chiếu theo tính cách của bác sĩ Lý, chắc là hai người bọn họ phải nói đến lúc tan tầm mới thôi.
Anh xoay người tiến vào phòng làm việc của bác sĩ Lý, ngắm nhìn chung quanh một chút, vẫn như thường ngày, ngăn kéo chất đầy một đống tư liệu báo cáo.
Tiêu Chiến cúi đầu đem đống giấy tờ trên mặt dất dời đi, sau đó cất bước tìm một nơi duy nhất bên trong tương đối sạch sẽ ngồi xuống. Anh thở dài ngồi xuống, chỉnh ghế dựa ra sau, cầm báo cáo bệnh án vừa lấy được chậm rãi đọc.
Tiêu Chiến cũng không biết mình đã đợi bao lâu, dù sao cũng không vượt qua thời gian nghỉ ngơi của anh, bởi vì mỗi khi hết giờ nghỉ ngơi lại sẽ có cuộc giải phẫu tiếp theo chờ anh. Vậy nên ảnh chỉ có thể tận dụng khoảng thời gian này để giúp bác sĩ Lý.
Từ lúc bắt đầu bước vào phòng anh đã vùi đầu đọc báo cáo, một khi đọc sẽ bất tri bất giác quên chú ý thời gian, Tiêu Chiến vẫn duy trì trạng thái như vậy, mãi đến khi bên ngoài hành lang vốn nên yên lặng truyền đến một trận rít gào gây rối nhỏ.
Tiêu Chiến nghiêm mặt ngẩng đầu lên: ". . . ?"
Sau đó cửa phòng làm việc bị đẩy ra, người đến quen cửa quen nẻo đem khẩu trang cùng mũ lấy xuống, chàng trai trẻ có mái tóc màu nâu hơi rối, phần mái che ngang tầm mắt. Cặp mắt của cậu rất sắc bén, lạnh nhạt, không nhìn thấy được chút tâm trạng trập trùng nào trong đó. Nhưng những thứ khác lại rất mềm mại, bất kể là sống mũi cao ngất hay xương quai hàm, đường viền đều vô cùng mềm mại, thậm chí như có dương quang hòa tan vào đó, tạo nên một cảm giác mơ hồ không tên.
Cậu mặc một thân đồ đen, che đến kín kẽ, thân hình thon gầy nhưng cũng không phải gầy yếu, ngược lại có thể thấy được cơ bắp được che dưới vải áo. Nếu như không phải vừa rồi cậu tháo xuống khẩu trang. Tiêu Chiến căn bản không thể nhìn rõ mặt cậu.
Nhưng Tiêu Chiến vừa thấy rõ khuôn mặt cậu lập tức sững sờ tại chỗ.
Anh vội vã đem khuôn mặt của chàng trai đứng trước mặt này chồng lên ngũ quan trong ký ức so sánh với nhau, cẩn thận xác nhận, mới ngây ngốc phát ra một tiếng nghi hoặc yếu ớt: "Vương. . . Nhất Bác?"
"Ừm." Vương Nhất Bác hạ mắt, âm thanh cũng lạnh lùng như trong dự liệu, "Tôi tới lấy báo cáo."
Tiêu Chiến lại sửng sốt hai giây, mới mím môi đứng dậy tới trước ngăn kéo.
Anh tìm không lâu lắm, bởi vì bên trong thực tế cũng không có mấy phần báo cáo, tên Vương Nhất Bác lại đặc thù, Tiêu Chiến đã tìm những báo cáo này rất nhiều lần, tự nhiên quen cửa quen nẻo.
Mà lần này, sau khi Tiêu Chiến tìm lấy báo cáo, anh nhìn chằm chằm kết quả trên đó rất lâu, không có lên tiếng.
[ trầm cảm mức độ trung bình, đã có ý nghĩ coi thường mạng sống bản thân, cần dùng thuốc để trị liệu. ]
Một minh tinh lưu lượng đang "hot", một đứa nhỏ ở trước màn ảnh cười thật ngọt ngào nhìn có vẻ không buồn không lo. . . Nguyên lai trên thực tế cũng không vui.
Tiêu Chiến biết Vương Nhất Bác qua ti vi, từ mấy năm trước bị một người bạn lôi kéo xem một buổi diễn, động tác vũ đạo trên sân khấu của nam hài kia vừa mạnh mẽ vừa hung hăng quá mức chói mắt, khóe miệng cậu câu lên cũng tốt, lông mày cậu nhướng lên cũng được, đều hoặc nhiều hoặc ít cứu vớt Tiêu Chiến lúc đó cơ hồ bị áp lực học tập ép vỡ. Bởi vì cậu có sức sống như vậy, bởi vì cậu là một thiếu niên nỗ lực liều mạng vì tương lai, giống như ánh sáng đột nhiên xuất hiện trong cuộc đời âm u của người khác, soi sáng toàn bộ thế giới.
Nhưng hôm nay, nam hài mà bốn năm nay Tiêu Chiến quan sát, lại xuất hiện ở bệnh viện, đi tới khoa tâm lý, bị chuẩn đoán mắc bệnh trầm cảm.
Bệnh trầm cảm.
Tiêu Chiến biết được sự đáng sợ của ba chữ này.
Mặc dù anh là bác sĩ ngoại khoa, nhưng cũng sẽ đến khoa tâm lý thỉnh giáo chuyên môn, dù sao không ít bệnh nhân của anh sau thời gian dài chống lại bệnh tật sẽ khó tránh khỏi xuất hiện chướng ngại tâm lý. Vậy nên sau khi nhiều lần quan sát nơi này, Tiêu Chiến đối với phương diện này cũng có tri thức cơ sở, có thể hiểu được một, hai.
Anh cũng đã từng gặp rất nhiều bệnh nhân mắc bệnh trầm cảm, những người bệnh kia đều rất yên tĩnh, ở bề ngoài nhìn không khác gì người khỏe mạnh, nhưng anh cũng gặp những người bệnh phát bệnh. Bọn họ khóc lóc, chảy nước mắt, gương mặt không hề tức giận, chỉ còn dư lại cảm xúc khiến người tuyệt vọng đến rùng mình. Bọn họ sẽ muốn chết, sẽ nghĩ đến tất cả những biện pháp có thể tự mình hại mình, bọn họ muốn rời đi, muốn chạy trốn, chống cự tất cả, bọn họ không yêu được thế giới này.
Tới thời điểm nghiêm trọng nhất, bọn họ ngay cả để người khác cứu vớt cũng không làm được, bị thế giới nhỏ của chính mình nhốt lại, trong bóng tối sắp chết giãy dụa, kéo dài hơi tàn.
Cho dù ánh sáng có đến, phần lớn đều là đến quá muộn.
Mà muốn Tiêu Chiến đem tất cả những thứ được miêu tả này liên hệ tới Vương Nhất Bác, anh có chút làm không được.
Nhưng sự thật đang ở trong tay anh, bị anh nắm đến có chút nhăn nhúm.
Tiêu Chiến hít một hơi thật sâu, chậm rãi thở ra, đem báo cáo đưa cho Vương Nhất Bác còn đang đứng đợi, nói: "Đây, của cậu."
"Cám ơn." Vương Nhất Bác khẽ đáp lại anh, âm thanh ám ách, "Ngày hôm nay cũng phải nhìn cánh tay sao?"
Tiêu Chiến sững sờ, đột nhiên nhớ tới còn chuyện này. Anh mím môi nhìn chằm chằm Vương Nhất Bác hai giây, nhẹ nhàng gật gật đầu.
Vương Nhất Bác không phản ứng gì, chủ động vén tay áo lên, đưa chúng nó kéo cao một chút, rồi duỗi thẳng cho Tiêu Chiến xem.
Toàn bộ cổ tay trắng nõn không có vết thương gì quá mức rõ ràng, chỉ có vài vết thương đã kết vảy, nhưng nhìn cũng không phải là rất nghiêm trọng. Vương Nhất Bác thấy anh nhìn những chỗ đã kết vảy kia đến xuất thần, liền mở miệng giải thích: "Quay phim bị thương, không phải tự tôi làm."
Tiêu Chiến ngẩn ra: "A. . . Tốt."
Vương Nhất Bác sau một khắc liền cấp tốc thu hồi tay lại, đem tay áo kéo xuống, cậu không quen cùng người khác trò chuyện, dù trong mắt lập lòe nghi hoặc, nhưng cũng không mở miệng dò hỏi.
Tiêu Chiến biết cậu đang thắc mắc cái gì, lập tức nói: "Bác sĩ Lý có việc gáp, vừa vội vã chạy đi, vậy nên tôi thay anh ấy quản lý những báo cáo này."
Vương Nhất Bác khẽ vuốt cằm, không có lên tiếng.
Tiêu Chiến cúi thấp đầu lặng lẽ liếc nhìn cậu, tựa hồ cũng không biết nên nói những gì.
Hai người trầm mặc rất lâu, cuối cùng vẫn là Tiêu Chiến cười cười bỏ qua đề tài này: "Vậy cậu ra quầy lấy thuốc đi, những thứ cần chú ý bác sĩ Lý đã ghi trong báo cáo, còn có. . ."
Còn có cái gì đây? Tiêu Chiến nhíu chặt mày, một lát sau nở nụ cười hướng về phía Vương Nhất Bác đang có chút cứng đờ, khẽ nói: ". . . Còn có, đừng sợ, cố lên."
Vương Nhất Bác nhìn anh, vẫn không nói lời nào, thân thể đứng lặng tại chỗ không nhúc nhích, tầm mắt cũng không động, tựa hồ đối với câu nói này không có bất kỳ phản ứng này.
Nhưng nếu Tiêu Chiến chú ý tới tay cậu sẽ thấy được, bàn tay cậu nắm chặt, lòng bàn tay cũng bị mồ hôi thấp ướt, mỗi một tấc bắp thịt đều căng chặt.
Vương Nhất Bác lại nói: ". . . Cám ơn anh."
- Còn tiếp -
HAPPY NEW YEAR!!!