Fanfic Khải Nguyên | Cục Cưng Bé Nhỏ Của Bạo Quân
|
|
Phần 13
Tuấn Khải muốn dạy dỗ Vương Nguyên một chút, nếu không hắn có thể bởi vì dung túng cậu mà phạm nhiều lỗi hơn. Tiến vào hắn dao này không đường về vốn là một chuyện không thể làm gì được, cho nên hắn mới càng nghiêm khắc yêu cầu thủ hạ phải trong sạch, giữ nghiêm kỷ luật. Nhưng mà Vương Nguyên lại phá hỏng hết thảy. Vốn định mấy ngày không để ý tới cậu, nhưng mà....... Mấy ngày nay hắn thật là nhớ a~.Hắn bất tri bất giác mà đi đến trước cửa, trong lòng khát vọng muốn ôm cậu, ý định từ trên người cậu hấp thu một chút làm cho hắn bình tĩnh, không hề co hơi thở phiền lòng nữa. Khi hắn mở cửa phòng, đã thấy cậu tỉnh lại. Cậu chẳng những tỉnh, còn nhìn thấy được cậu cùng với sợi dây trên người chiến đấu hăng hái trong một đoạn thời gian. "Vương Tuấn Khải, thả tôi ra!" "Cục cưng bé nhỏ." Hắn đáy lòng nghĩ kĩ, hiện tại rất kì quái, mỗi lần nhìn thấy cậu, hết thảy những chuyện vặt vãnh phiền lòng giống như mây đen trôi đi hết. Mà cậu thật sự là cực kì xinh đẹp. Ban đầu làm sao hắn lại cho rằng cậu không đẹp, không xuất sắc đây? Có lẽ bởi vì quần áo cậu mặc quá mức bảo thủ, già dặn, mới có thể che dấu tất cả mỹ lệ lóa mắt người khác. Không giống hiện tại, áo sơmi của hắn bao lấy thân thể trắng nõn mê người của cậu, lộ ra đùi ngọc thon dài cân xứng, còn có đầu ngón chân xinh xắn khả ái. Bước chân của hắn trầm ổn đi tới trước mặt cậu, giống như một con báo đen ưu nhã . "Cục cưng bé nhỏ, sớm a!" Không để ý tới sự kháng nghị của cậu, hắn phối hợp ở trên môi cậu ấn xuống một nụ hôn nóng hừng hực. "Không nên chạm vào tôi!" Vương Nguyên dùng sức tránh mặt ra, kháng cự nụ hôn của hắn, lại không ngăn cản được vẻ mặt đỏ bừng của mình. "Anh rút cuộc muốn như thế nào? Anh nhục nhã tôi còn chưa đủ sao?" Nói thương cậu nhiều, cưng chiều cậu nhiều tất cả đều là gạt người! Hắn không có trả lời cậu ngay, chẳng qua đưa tay vuốt ve bắp đùi trần trụi của cau,qua lại vuốt ve tà tứ. Cậu đè xuống xúc động muốn đạp hắn một cước, càng cau áp chế phản ứng vì hắn vuốt ve mà sôi trào. Cậu không thể mặc cho người đàn ông tà ác này đùa bỡn, làm nhục! "Em nhanh như vậy muốn bỏ rơi anh?" "Không thể chờ đợi." Cậu dùng thanh âm không mang theo bất cứ tia cảm tình nào đáp lại. Tay Tuấn Khải lại dao động trên đùi cau,vừa âm thầm mỉm cười. Khá lắm cậu trai nhỏ liều chết không từ, hắn rất có hứng thú khi cậu hiểu được tình dục, còn có thể kháng cự được sự trêu đùa cố ý cùng dụ hoặc của hắn nữa hay không? "Là anh chưa thỏa mãn được em, cho nên em mới có câu oán hận với anh sao?" Cậu đột nhiên hít một hơi. "Anh lại dám nói như vậy?" Sau khi hắn bá đạo đoạt hết thảy của cậu, lại vẫn đem cậu nói thành một đứa con phóng túng muốn tìm bất mãn?! Là nguoi đều không chịu được lời nói khinh bạc của hắn như vậy. Cậu không chút nghĩ ngợi dùng hai tay bị trói công kích hắn, còn dùng chân đá hắn. "Tên đàn ông ghê tởm, anh sẽ không được chết tử tế, tôi muốn nguyền rủa anh, tôi hận anh!"Cậu đem hết toàn lực, hô lên một tiếng ấc độc cậu chưa bao giờ phát hiện ra mình có một mặt dã man như thế, nhưng cậu tự nói với mình, đối mặt đối với tên đàn ông vô sỉ này, khí chất, thục nhã căn bản đều là lãng phí. Hắn chỉ xứng lấy được một người vợ đanh đá. Nhưng tuyệt đối không phải là cau" "Không nên tức giận, em đánh người thật là đau nga!" Hắn miễn cưỡng nói, nghĩ thầm quả đấm của cậu phủi bụi, hời hợt. "Không đau thì đánh anh để làm gì!" "Được, muốn đánh, cho em đánh lưng của anh." Nói xong hắn liền đưa lưng về phía cậu. Vương Nguyên giận đến không còn suy nghĩ, chỉ là dùng sức đánh hắn. Mãi cho đến khi hắn phát ra tiếng thở dài khoan khoái, cậu mới dừng tay. Vương Nguyên lửa giận ngút trời mà suy nghĩ, người đàn ông này.......lợi dụng cậu tới giúp hắn đấm lưng?! Trong lúc nhất thời, một loại cảm giác bị làm nhục xông vào trái tim cậu,cậu yên tĩnh lại. "Thế nào?" Lúc này cậu cúi thấp đầu, lộ ra cái cổ trắng nõn duyên dáng, tóc đen nhánh , áo sơmi đàn ông quá rộng cũng bởi vì vừa rồi đánh loạn mà tuột mấy nút cài, bầu ngực cũng lộ hơn nửa cảnh xuân ra ngoài. Bất kỳ người đàn ông nào thấy cũng muốn nhào tới, hắn cũng không ngoại lệ. Chẳng qua cậu đột nhiên im lặng làm cho người ta cảm thấy bất an . "Thế nào?" Vương Tuấn Khải vươn tay bưng mặt cậu lên, thấy trong mắt cậu lóe lên nước mắt, trong lòng một trận sợ hãi. "Tại sao khóc?" "Buông em ra, em không khóc!" Cau muốn rời xa hắn, hắn nhưng không dễ dàng bỏ qua cho cậu. "Nói dối." Cậu hung hăng nhìn chằm chằm hắn. "Coi như em nói dối, vậy thì làm sao? Anh muốn vì cái này mà giết em sao?" Hắn hiểu muốn chinh phục được cậu không phải là chuyện đơn giản, nhưng một chút cũng không giảm bớt được quyết tâm của hắn. "Giết em, không!" Hắn chậm rãi lắc đầu một cái, đưa tay vuốt ve gò má phấn hồng của cậu. "Anh bỏ không được." "Thật không bỏ được sao?" Lời của hắn giống như một dòng nước ấm lướt qua toàn thân cậu làm cậu nhất thời quên lời nói trong miệng. Vương Tuấn Khải cũng hết sức kinh ngạc khi hắn nói ra những lời này. Thật ra hắn tin tưởng mình thật không bỏ được. "Cục cưng bé nhỏ của anh, em nên hiểu anh không nỡ cho em bị một tia tổn thương." Nói xong, ngón tay hắn xen vào trong mái tóc của cậu, môi nhẹ nhàng áp lên đôi môi đỏ mọng của cau "Anh gạt người! Ở trong lòng anh tôi chẳng qua là bạn giường, công cụ ấm giường của anh, anh không quan tâm tôi!" Vương Nguyên đột nhiên dùng sức đẩy hắn ra, sau đó hết sức thô lỗ nhảy xuống giường. "Không cho phép anh chạm vào tôi!" Ánh mắt của cậu giống như nhìn thấy độc xà mãnh thú đnág sợ, không cho hắn đến gần từng bước. "Tôi hận anh!" Cậu lại nhấn mạnh một câu, "Anh là kẻ điên!" "Cục cưng bé nhỏ, anh chỉ biết trong lòng anh, hơn nữa thành thật nói ra, thành thật chống đỡ ở trong lòng em là tội ác điên cuồng sao?" Cậu thống khổ mà suy nghĩ, nếu quả thật phải nói tội ác, thì người đàn ông tuấn mĩ trước mắt chính là hóa thân của tội ác. Chỉ cần hắn cố gắng bày ra lực hấp dẫn của phái nam, muốn quyến rũ bất kì người đàn bà nào hắn muốn đều không phải là vấn đề. Nhưng cậu lại sợ hắn. Lần đầu tiên gặp mặt, cậu chính là quá mức khinh thường, quá mức tự phụ, hoàn toàn quên khả năng xâm lược mạnh mẽ trên người hắn. Sau đó cậu liền không có khả năng đối kháng. Cậu yên lặng bất động, ánh mắt tràn đầy đề phòng nhìn vẻ mặt tràn đầy khao khát cùng dục vọng, dưới cái nhìn soi mói lõa lồ của hắn, cậu cảm thấy sợ hãi cực độ. Hắn có lực ảnh hưởng làm cho cậu mất khống chế. Hắn là kẻ đàn ông xấu xa khiến cho người ta sa đọa. Cậu nhất định chạy trốn! Cậu bất chấp tất cả chạy tới cửa phòng, Tuấn Khải cũng nhìn thấu ý đồ của cậu mà nhanh hơn từng bước ngăn cản. "Muốn chạy trốn, không có dễ dàng như vậy!" "Không cần!" Vương Nguyên còn chưa kịp chạm tới tay nắm cửa, cả người đã bị hắn mạnh ôm trở về giường. "Để cho tôi đi! Không muốn.....để.... ..." Cậu nghĩ đến cả người lại bị cánh môi nóng bỏng của hắn hôn, thân thể của hắn giống như khối sắt ngăn chặn cau,làm cho cậu không thể động đậy, mất cơ hội trốn thoát. "Không cần chạm vào tôi! Tôi không phải gái! Buông tôi ra!" Vương Nguyên giãy dụa phản kháng, lại càng dấy lên tình dục đang dần lên cao trong hai người
|
Phần 15
Cậu thật lo lắng cho bệnh tình của bà nội. Cậu ở đại sảnh đi tới đi lui, không nhịn được cắn ngón tay, ánh mắt khát vọng nhìn cửa chính. Hôm nay Tuấn Khải có chuyện đi ra ngoài, là cơ hội chạy trốn thật tốt của cậu, nếu không hắn cũng sẽ ép cậu phải cùng hắn. Nhớ tới tình cảnh hai người thân thiết trên giường, cậu không khỏi mặt đỏ tim đập.Vương Nguyên không hiểu tại sao hắn có thể có nhiều tinh lực như vậy, giống như lấy đến tận cùng, dùng không hết. Mà cậu mỗi đêm ở dưới hắn không ngừng khẩn cầu cũng có thay đổi, trở nên không giống với,càng trở nên mê người. Vậy mà tất cả thay đổi cậu cũng không chú ý tới, bởi vì trong tâm cậu vẫn suy nghĩ muốn chạy trốn xa rời lồng chim giống như làm bằng vàng này. Ánh mắt Vương Nguyên vừa lúc liếc lên người đàn ông ngồi trông chừng ngoài cửa đang ngủ gật, nghĩ thầm lúc này không đi còn đợi khi nào. Cau dè dặt lướt qua hai người, giống như con chuột nhỏ trượt hướng cửa chính, thành công thoát khỏi đại trạch. Ai ngờ vừa bước ra khỏi cổng liền bị một chiếc xe màu đen chặn lại, chỉ thấy bốn người mặc quần áo màu đen xuống xe ngăn cản cậu. "Đứng lại!" Nghe tiếng, cậu đột nhiên quay đầu lại, chỉ thấy hai người đàn ông vừa mới ngủ gà ngủ gật cũng đuổi theo, trước có trở ngại ngăn cản, phía sau có truy binh, cậu chỉ có thể xoay người hướng đầu ngõ bên kia phóng tới. Cậu không thể lại bị bắt trở về! Tuyệt đối không thể! Vương Nguyên không dám dừng lại nửa bước, mà sau lưng một đám người mặc quần áo đen cũng theo sát không nghỉ. Cậu cuối cùng cũng chạy ra khỏi hẻm tối thật dài, đi trên đường cái, vội vàng vẫy một chiếc taxi. "Bác tài, mau lái xe, có người xấu muốn bắt tôi!" Cậu vội vàng nói. "Không thành vấn đề, giao cho tôi là được rồi." Tài xế taxi là người trung niên tốt bụng, không nói hai lời liền ấn chặt chân ga, tận tình phát huy kỹ thuật lái xe "Vận tương" lợi hại nhất Đài Loan, đem người phía sau bỏ rơi. Mấy người mặc quần áo màu đen đứng ở trên đường phố nhìn chiếc xe rít gào mà đi, cảm thấy không thể làm gì. Lúc này một đám người sắc mặt tái nhợt giống như là mất máu, mọi người nhìn chăm chú một cái, trong lòng đều nghĩ, kiểu này chết chắc. Người yêu của Vương chủ chủ bỏ trốn, kết quả của bọn họ nhất định là rất thảm. Nghĩ đến tình cảnh Vương Tuấn Khải nổi giận, tất cả mọi người nhịn không được run lên. Sau khi xe taxi một đường điên cuồng đến bệnh viện, Vương Nguyên hướng tài xế taxi cười nói lời cảm ơn, tiếp theo một cái chớp mắt liền quay đầu ói lên ói xuống. Bởi vì tài xế taxi phát huy kỹ thuật lái xe cao siêu, xe giống như là dùng cánh, mà không phải dùng bốn bánh để chạy. Đầu thực choáng a! Cậu núp ở trong góc đem toàn bộ gì đo trong bụng phun ra mới cảm thấy thoải mái một chút. Hít một hơi thật sâu, cậu sửa sang dung nhan một cái, dự định bày ra bộ mặt tốt nhất đi vào bệnh viện. Cậu vừa mở cửa phòng bệnh ra, nhưng không có nhìn thấy bà nội nằm ở trên giường, nhìn giường bệnh trống rỗng, một trận khủng hoảng mãnh liệt chiếm cứ tâm của cậu. "Bà nội?" Vương Nguyên tìm cả phòng bệnh cùng nhà vệ sinh, nhưng không phát hiện ra nửa người, cậu chán nản ngồi trên giường bệnh, cả người cứng ngắc bất động. Có lẽ bà nội chỉ đi chụp X quang, rất nhanh sẽ trở về. Cậu ở trong lòng cố gắng an ủi mình, quyết định ở tong phòng chờ bà nội trở về. Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Vương Nguyên nín thở nhìn chằm chằm cửa phòng, toàn tâm toàn ý chỉ muốn chờ bà nội trở lại, không có chú ý tới ngoài cửa sổ nguyên bản mặt trời treo cao,, hiện tại cũng là nắng chiều phía Tây, vầng trăng treo cao. Nhưng lúc này, truyền đến tiếng mở cửa. "Bà nội!" Y tá nhẹ nhàng nói: "Vương công tử, cậu cuối cùng cũng tới." Cậu biết cô y tá này, cô ấy là y tá riêng của bà nội . "Cô y tá, bà nội của tôi đâu?" "Vương công tử, cậu đến muộn một bước, bà ......bà ấy đã đi rồi." Vương Nguyên đứng tại chỗ, cảm thấy không cách nào thở được, một câu cũng không nói ra được. "Đi rồi." Cậu lầm bầm nói. Điều này nghĩa là bà nội......chết?! "Vương công tử, xin cô nén bi thương." Cậu đột nhiên bắt được tay của cô y tá, vội vàng nói: "Tại sao bà tôi chết? Không phải nói phẫu thuật có thể tốt hơn sao? Về vấn đề tiền bạc, tôi nói rồi sẽ nghĩ biện pháp, tại sao các người không phẫu thuật trước?" "Chúng tôi vẫn không liên lạc được với cậu, cuối cùng bệnh viện quyết định trước cho bà làm phẫu thuật, nhưng trước một đêm bà ấy chịu không nổi, muốn cấp cứu cũng không kịp." Vương Nguyên chết lặng đi tới bên cạnh giường, vuốt ve gối đầu giường, nhàn nhạt mở miệng, "Có thể để cho tôi một mình yên lặng một chút được không?" Y tá thông cảm gật đầu một cái ra khỏi phòng bệnh. "Bà nội, cháu không có gặp mặt bà lần cuối, bà có trách cháu không? Nguyên Nguyên bất hiếu, thật xin lỗi....." Cậu nằm lì trên giường không ngừng trách cứ chính mình, bi thương nước mắt không kìm được chảy xuống, rơi vào trên chiếc khăn trải giường màu trắng. Hai quả đấm của cậu giữ chặt lấy khăn trải giường, nghiến răng nghiến lợi suy nghĩ miên man, bi thương cùng tức giận khiến cho lý trí của cậu mất hết. Cậu bắt đầu oán hận cùng bất mãn. Cậu muốn tìm đối tượng tới phát tiết, hốt hoảng bất an trong đầu xuất hiện một bóng dáng. Vương Tuấn Khải! Tất cả đều phải trách hắn! Đều là hắn khư khư cố chấp, chuyên chế bá đạo đem cậu giam lỏng, trói buộc tự do của cậu, làm cho cậu không có cách nào trở lại bên người bà nội chiếu cố. Nếu như không phải là hắn, bà nội hiện tại có thể còn sống, hơn nữa cậu cũng không được gặp mặt bà nội lần cuối, khiến cho cả đời cũng không có cách nào bù đắp tiếc nuối. "Vương Tuấn Khải, Tôi hận anh!" Giọng cậu căm hận nói: "Tôi hận anh, tôi hận anh.... ....." Vương Nguyên lòng như dao cắt, không khỏi che mặt khóc ồ lên. "Bà nội, bà sẽ trách cháu, giận cháu sao?" Cậu nghẹn nào nói, thân thể run rẩy không ngừng. Cậu không kìm chế được kích động khóc điên cuồng. Cậu hận hắn trói buộc tự do của cậu, không để cho cậu cùng bên ngoài tiếp xúc, khiến cậu mất cơ hội gặp mặt bà, canh giữa bên bà nội lần cuối cùng. Nhưng cậu càng hận chính mình tại sao không sớm nghĩ biện pháp trốn ra. Quanh quẩn trong phòng bệnh tối tăm tràn đầy tiếng khóc thút thít hối tiếc của Vương Nguyên, cậu bởi vì bi thương quá độ mà gần rơi vào trạng thái hôn mê. Không biết bao lâu, cậu lẳng lặng ngồi một mình ở trong phòng bệnh, cũng không nhúc nhích, mặc cho đau thương, thống khổ bao quanh. Lúc này, cửa phòng bệnh bị người mở ra, một bóng dáng cao lớn đi tới bên cạnh cậu. "Cuối cùng cũng tìm được em." Vừa nghe đến âm thanh trầm thấp quen thuộc của Tuấn Khải, Vương Nguyên đột nhiên đánh về phía hắn, điên cuồng đánh hắn. "Bà nội tôi mất, tôi ngay cả một lần cuối gặp mặt cũng không thấy, đều tại anh! Tôi hận anh! Anh không nên nhốt tôi! Anh là hung thủ giết người! Anh trả lại mệnh bà nội cho tôi, còn sự trong sạch của tôi, còn tôi.... ......" Cậu kêu khóc, dùng hết toàn lực đánh lồng ngực của hắn, phát tiết hết đau thương không cách nào hình dung trong lòng, nước mắt giống như gảy tuyến trân châu không ngừng chảy xuống. Tuấn Khải đứng tại chỗ mặc cho cậu đánh, khuôn mặt anh tuấn bình tĩnh không có một tia biểu cảm. Cậu đánh đến kiệt sức, cả người chán nản té quỵ xuống đất. Hắn muốn đỡ cậu, lại bị cậu vô tình đẩy ra. "Không nên đụng vào tôi! Nếu không tôi thề tôi chết cho anh xem!" Han không có động đậy, chỉ là nhìn cậu ngã bệt trên mặt đất, khóc rất là thương tâm. Hắn đột nhiên đưa hai tay, dùng sức đem cậu đang khóc thút thít kéo vào trong ngực. Vương Nguyên liều mạng vùng vẫy kháng cự. "Buông tôi ra! Tôi hận anh!" "Em hận anh cũng tốt, oán anh cũng tốt, anh đều không quan tâm, nhưng muốn anh nhìn em khóc mà không để ý tới em, anh làm không được." Nói xong, hắn càng dùng sức đem cậu ôm sát vào. Vương Nguyên tiến sát vào trong ngực hắn, trong lúc nhất thời tất cả tâm tình của cậu đều sụp đổ. "Lòng của em thật đau, thật là đau......" Cậu ôm cổ hắn, bi thiết khóc rống. Vương Tuấn Khải thương tiếc vuốt mái tóc của cậu, đối với cậu đau lòng không dứt. "Anh hiểu, anh hiểu.... ..." Hắn nhẹ giọng an ủi.
|
Phần 15
Cậu thật lo lắng cho bệnh tình của bà nội. Cậu ở đại sảnh đi tới đi lui, không nhịn được cắn ngón tay, ánh mắt khát vọng nhìn cửa chính. Hôm nay Tuấn Khải có chuyện đi ra ngoài, là cơ hội chạy trốn thật tốt của cậu, nếu không hắn cũng sẽ ép cậu phải cùng hắn. Nhớ tới tình cảnh hai người thân thiết trên giường, cậu không khỏi mặt đỏ tim đập.Vương Nguyên không hiểu tại sao hắn có thể có nhiều tinh lực như vậy, giống như lấy đến tận cùng, dùng không hết. Mà cậu mỗi đêm ở dưới hắn không ngừng khẩn cầu cũng có thay đổi, trở nên không giống với,càng trở nên mê người. Vậy mà tất cả thay đổi cậu cũng không chú ý tới, bởi vì trong tâm cậu vẫn suy nghĩ muốn chạy trốn xa rời lồng chim giống như làm bằng vàng này. Ánh mắt Vương Nguyên vừa lúc liếc lên người đàn ông ngồi trông chừng ngoài cửa đang ngủ gật, nghĩ thầm lúc này không đi còn đợi khi nào. Cau dè dặt lướt qua hai người, giống như con chuột nhỏ trượt hướng cửa chính, thành công thoát khỏi đại trạch. Ai ngờ vừa bước ra khỏi cổng liền bị một chiếc xe màu đen chặn lại, chỉ thấy bốn người mặc quần áo màu đen xuống xe ngăn cản cậu. "Đứng lại!" Nghe tiếng, cậu đột nhiên quay đầu lại, chỉ thấy hai người đàn ông vừa mới ngủ gà ngủ gật cũng đuổi theo, trước có trở ngại ngăn cản, phía sau có truy binh, cậu chỉ có thể xoay người hướng đầu ngõ bên kia phóng tới. Cậu không thể lại bị bắt trở về! Tuyệt đối không thể! Vương Nguyên không dám dừng lại nửa bước, mà sau lưng một đám người mặc quần áo đen cũng theo sát không nghỉ. Cậu cuối cùng cũng chạy ra khỏi hẻm tối thật dài, đi trên đường cái, vội vàng vẫy một chiếc taxi. "Bác tài, mau lái xe, có người xấu muốn bắt tôi!" Cậu vội vàng nói. "Không thành vấn đề, giao cho tôi là được rồi." Tài xế taxi là người trung niên tốt bụng, không nói hai lời liền ấn chặt chân ga, tận tình phát huy kỹ thuật lái xe "Vận tương" lợi hại nhất Đài Loan, đem người phía sau bỏ rơi. Mấy người mặc quần áo màu đen đứng ở trên đường phố nhìn chiếc xe rít gào mà đi, cảm thấy không thể làm gì. Lúc này một đám người sắc mặt tái nhợt giống như là mất máu, mọi người nhìn chăm chú một cái, trong lòng đều nghĩ, kiểu này chết chắc. Người yêu của Vương chủ chủ bỏ trốn, kết quả của bọn họ nhất định là rất thảm. Nghĩ đến tình cảnh Vương Tuấn Khải nổi giận, tất cả mọi người nhịn không được run lên. Sau khi xe taxi một đường điên cuồng đến bệnh viện, Vương Nguyên hướng tài xế taxi cười nói lời cảm ơn, tiếp theo một cái chớp mắt liền quay đầu ói lên ói xuống. Bởi vì tài xế taxi phát huy kỹ thuật lái xe cao siêu, xe giống như là dùng cánh, mà không phải dùng bốn bánh để chạy. Đầu thực choáng a! Cậu núp ở trong góc đem toàn bộ gì đo trong bụng phun ra mới cảm thấy thoải mái một chút. Hít một hơi thật sâu, cậu sửa sang dung nhan một cái, dự định bày ra bộ mặt tốt nhất đi vào bệnh viện. Cậu vừa mở cửa phòng bệnh ra, nhưng không có nhìn thấy bà nội nằm ở trên giường, nhìn giường bệnh trống rỗng, một trận khủng hoảng mãnh liệt chiếm cứ tâm của cậu. "Bà nội?" Vương Nguyên tìm cả phòng bệnh cùng nhà vệ sinh, nhưng không phát hiện ra nửa người, cậu chán nản ngồi trên giường bệnh, cả người cứng ngắc bất động. Có lẽ bà nội chỉ đi chụp X quang, rất nhanh sẽ trở về. Cậu ở trong lòng cố gắng an ủi mình, quyết định ở tong phòng chờ bà nội trở về. Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Vương Nguyên nín thở nhìn chằm chằm cửa phòng, toàn tâm toàn ý chỉ muốn chờ bà nội trở lại, không có chú ý tới ngoài cửa sổ nguyên bản mặt trời treo cao,, hiện tại cũng là nắng chiều phía Tây, vầng trăng treo cao. Nhưng lúc này, truyền đến tiếng mở cửa. "Bà nội!" Y tá nhẹ nhàng nói: "Vương công tử, cậu cuối cùng cũng tới." Cậu biết cô y tá này, cô ấy là y tá riêng của bà nội . "Cô y tá, bà nội của tôi đâu?" "Vương công tử, cậu đến muộn một bước, bà ......bà ấy đã đi rồi." Vương Nguyên đứng tại chỗ, cảm thấy không cách nào thở được, một câu cũng không nói ra được. "Đi rồi." Cậu lầm bầm nói. Điều này nghĩa là bà nội......chết?! "Vương công tử, xin cô nén bi thương." Cậu đột nhiên bắt được tay của cô y tá, vội vàng nói: "Tại sao bà tôi chết? Không phải nói phẫu thuật có thể tốt hơn sao? Về vấn đề tiền bạc, tôi nói rồi sẽ nghĩ biện pháp, tại sao các người không phẫu thuật trước?" "Chúng tôi vẫn không liên lạc được với cậu, cuối cùng bệnh viện quyết định trước cho bà làm phẫu thuật, nhưng trước một đêm bà ấy chịu không nổi, muốn cấp cứu cũng không kịp." Vương Nguyên chết lặng đi tới bên cạnh giường, vuốt ve gối đầu giường, nhàn nhạt mở miệng, "Có thể để cho tôi một mình yên lặng một chút được không?" Y tá thông cảm gật đầu một cái ra khỏi phòng bệnh. "Bà nội, cháu không có gặp mặt bà lần cuối, bà có trách cháu không? Nguyên Nguyên bất hiếu, thật xin lỗi....." Cậu nằm lì trên giường không ngừng trách cứ chính mình, bi thương nước mắt không kìm được chảy xuống, rơi vào trên chiếc khăn trải giường màu trắng. Hai quả đấm của cậu giữ chặt lấy khăn trải giường, nghiến răng nghiến lợi suy nghĩ miên man, bi thương cùng tức giận khiến cho lý trí của cậu mất hết. Cậu bắt đầu oán hận cùng bất mãn. Cậu muốn tìm đối tượng tới phát tiết, hốt hoảng bất an trong đầu xuất hiện một bóng dáng. Vương Tuấn Khải! Tất cả đều phải trách hắn! Đều là hắn khư khư cố chấp, chuyên chế bá đạo đem cậu giam lỏng, trói buộc tự do của cậu, làm cho cậu không có cách nào trở lại bên người bà nội chiếu cố. Nếu như không phải là hắn, bà nội hiện tại có thể còn sống, hơn nữa cậu cũng không được gặp mặt bà nội lần cuối, khiến cho cả đời cũng không có cách nào bù đắp tiếc nuối. "Vương Tuấn Khải, Tôi hận anh!" Giọng cậu căm hận nói: "Tôi hận anh, tôi hận anh.... ....." Vương Nguyên lòng như dao cắt, không khỏi che mặt khóc ồ lên. "Bà nội, bà sẽ trách cháu, giận cháu sao?" Cậu nghẹn nào nói, thân thể run rẩy không ngừng. Cậu không kìm chế được kích động khóc điên cuồng. Cậu hận hắn trói buộc tự do của cậu, không để cho cậu cùng bên ngoài tiếp xúc, khiến cậu mất cơ hội gặp mặt bà, canh giữa bên bà nội lần cuối cùng. Nhưng cậu càng hận chính mình tại sao không sớm nghĩ biện pháp trốn ra. Quanh quẩn trong phòng bệnh tối tăm tràn đầy tiếng khóc thút thít hối tiếc của Vương Nguyên, cậu bởi vì bi thương quá độ mà gần rơi vào trạng thái hôn mê. Không biết bao lâu, cậu lẳng lặng ngồi một mình ở trong phòng bệnh, cũng không nhúc nhích, mặc cho đau thương, thống khổ bao quanh. Lúc này, cửa phòng bệnh bị người mở ra, một bóng dáng cao lớn đi tới bên cạnh cậu. "Cuối cùng cũng tìm được em." Vừa nghe đến âm thanh trầm thấp quen thuộc của Tuấn Khải, Vương Nguyên đột nhiên đánh về phía hắn, điên cuồng đánh hắn. "Bà nội tôi mất, tôi ngay cả một lần cuối gặp mặt cũng không thấy, đều tại anh! Tôi hận anh! Anh không nên nhốt tôi! Anh là hung thủ giết người! Anh trả lại mệnh bà nội cho tôi, còn sự trong sạch của tôi, còn tôi.... ......" Cậu kêu khóc, dùng hết toàn lực đánh lồng ngực của hắn, phát tiết hết đau thương không cách nào hình dung trong lòng, nước mắt giống như gảy tuyến trân châu không ngừng chảy xuống. Tuấn Khải đứng tại chỗ mặc cho cậu đánh, khuôn mặt anh tuấn bình tĩnh không có một tia biểu cảm. Cậu đánh đến kiệt sức, cả người chán nản té quỵ xuống đất. Hắn muốn đỡ cậu, lại bị cậu vô tình đẩy ra. "Không nên đụng vào tôi! Nếu không tôi thề tôi chết cho anh xem!" Han không có động đậy, chỉ là nhìn cậu ngã bệt trên mặt đất, khóc rất là thương tâm. Hắn đột nhiên đưa hai tay, dùng sức đem cậu đang khóc thút thít kéo vào trong ngực. Vương Nguyên liều mạng vùng vẫy kháng cự. "Buông tôi ra! Tôi hận anh!" "Em hận anh cũng tốt, oán anh cũng tốt, anh đều không quan tâm, nhưng muốn anh nhìn em khóc mà không để ý tới em, anh làm không được." Nói xong, hắn càng dùng sức đem cậu ôm sát vào. Vương Nguyên tiến sát vào trong ngực hắn, trong lúc nhất thời tất cả tâm tình của cậu đều sụp đổ. "Lòng của em thật đau, thật là đau......" Cậu ôm cổ hắn, bi thiết khóc rống. Vương Tuấn Khải thương tiếc vuốt mái tóc của cậu, đối với cậu đau lòng không dứt. "Anh hiểu, anh hiểu.... ..." Hắn nhẹ giọng an ủi.
|
Phần 17
Buổi sáng ở trong thư phòng, Vương Nguyên ngồi ở trên ghế nhìn Tuấn Khải bận làm việc. Cậu bừng tỉnh đại ngộ mà suy nghĩ, thì ra hắn cùng Diệp tiên sinh giống nhau, có kế hoạch đem Tứ Long Đường chuyển biến thành tập đoàn chính đáng, cũng ở trên thương trường đoạt lấy địa vị vô cùng trọng yếu. "Tập đoàn Vương thị" vươn chân ra toàn bộ thế giới người lãnh đạo phía sau màn thì ra chính là hắn, mà không phải người phụ trách trước mắt. "Anh thật giống như rất thích giấu mặt ở phía sau làm việc, cũng không phải là không người nhận ra." Vương Tuấn Khải nâng lên mắt đẹp tròng mắt lại tựa như mang theo vô tình nhìn cậu tìm tòi thật sâu đáy mắt dường như muốn nhìn ra tâm tình lúc cậu nói chuyện. Vương Nguyên hiểu cậu quan tâm hắn, để ý hắn, sợ hãi hắn nói ra nhưng xlời trong lòng cậu lo lắng. Vậy mà hắn chỉ chậm rãi lộ ra nụ cười tuấn mỹ. "Em có cảm thấy rất nhàm chán hay không? Nếu như không phải tạm thời có công việc cần xử lý, anh sẽ nhất định cùng em." Hắn vừa săn sóc, ôn nhu như thế. Vương Nguyên cảm thấy cậu rất có thể bị hắn nuông chiều thành hư. Rũ lông mi thật dài xuống, cậu nhẹ giọng nói: "Em muốn đi ra ngoài." Hắn chẳng qua trầm mặc mà chống đỡ. Cậu ngẩng đầu nhìn hắn, chỉ thấy trong mắt hắn tràn đầy cự tuyệt, mím chặt khóe miệng biểu lộ ra hắn không muốn. "Anh không cho phép!" "Nhưng mà em....." "Trừ bỏ yêu cầu này, anh thậm chí có thể đem sao trên trời hái xuống cho em cũng được." Cậu mắt hạnh trợn lên: "Em muốn sao làm gì!" "Nói tóm lại, anh không cho phép!" Nếu như ánh mắt có thể giết người, chỉ sợ Tuấn Khải sớm bị cậu giết chết giống như thiên đao vạn quả, sau đó ném vào biển cho cá mập ăn. Lần đầu tiên cậu đối với một người không thể làm gì như thế. Cậu mau buồn bực hỏng. Hắn thấy ánh mắt của cậu tràn đầy khát vọng nhìn cửa, phảng phất người ở nơi này, mà tâm cũng không biết bay đến đâu. Đột nhiên, hắn đưa tay cầm lên ống nói, quay số. "Vương quản lý.... ......Hôm nay tôi có chuyện trọng yếu, ông không cần tới đây họp.... ...." Giao phó xong, hắn cắt đứt điện thoại. Vươmg Nguyên hoang mang nhìn hắn đặt ống nói xuống, sau đó sải bước về phía cậu. "Đi thôi!" "Đi nơi nào?" "Tới nơi trái tim của em bay tới." Sửa chút quần áo xong, cậu cùng Tuấn Khải ngồi trong chiếc xe đen. Cậu khẩn trương liếm liếm môi. Nhìn lưỡi nhọn phấn hồng của cậu, thân thể của hắn nóng rực giống như bị hỏa thiêu. Vương Nguyên tò mò hỏi: "Chúng ta muốn đi đâu?" "Em nói." Hắn ôn nhu nói. Bọn họ ngưng mắt lẫn nhau nhìn đối phương, không ai mở miệng, giống như giờ phút này cả thế giới đều bị ngăn cách ngoài xe, chỉ còn lại hai người bọn họ. Ánh mắt hắn lẳng lặng rơi vào cái miệng nhỏ nhắn hồng nộn của cậu, không tự chủ được dựa sát hướng cậu, càng ngày càng đến gần. Cậu ý thức được hắn muốn hôn cậu, lại phát hiện mình không có ý nghĩ né tránh. "Em có thể ngăn cản anh." Hắn ở bên viền môi cậu lầm bầm nói, hơi thở lửa nóng mê người của phái nam phun trên mặt cậu, làm cậu hô hấp dồn dập, gương mặt nổi lên một mảnh đỏ ửng. "Em tại sao phải ngăn cản anh? Em cũng không cho là mình ngăn cản được anh." Cậu nhẹ nhàng nói. "Không sai." Miệng lưỡi của hắn chiếm lấy cậu, cái lưỡi linh hoạt bừa bãi tham lam vào trong miệng ngọt ngào của cậu, hút nước mật ngọt ngào của cậu. Vương Nguyên vốn đều là người thụ động, nhưng khi bị hắn hấp dẫn cùng mê hoặc không ngừng, cậu cũng không kìm được đáp lại hắn. "Nguyên Nguyên!" Hắn thở dốc gọi. Hắn vẻ mặt mang theo mừng rỡ, giống như cực kỳ thích cậu nhiệt tình đáp lại, mà cậu vẫn là mắc cỡ đỏ mặt mà thối lui đến một góc khác, thiếu chút nữa lùi đến ngoài xe. Tuấn Khải hiểu được nỗi khổ tâm của hắn cuối cùng cũng lấy được một chút hồi báo ngọt ngào, chẳng sợ cậu vẫn cự tuyệt hắn. Nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cậu, mê ly giống như một đóa hoa Violet xinh đẹp đáng yêu nhất, khiến hắn càng thêm tâm đãng thần trì.(đầu óc ngưng trệ không suy nghĩ được cái khác ấy- cái này tớ không biết tìm câu nào thay thế cả hihi). "Anh dẫn em đi một chỗ." Đi xe hồi lâu, tới chỗ đỉnh núi an tĩnh vùng ngoại ô Đài Bắc. Vương Nguyên vừa xuống xe liền bị cảnh tượng thanh u tĩnh mịch của rừng núi hấp dẫn. Cậu hít một hơi không khí trong lành thật sâu. Thật thoải mái! Mà lúc này, bàn tay hắn thật chặt nắm lấy cậu,Vương Nguyên cảm nhận rõ ràng được tay hắn truyền đến ấm áp. Cậu thuận theo mặc cho hắn nắm bàn tay nhỏ bé của cậu. Hai người cứ dắt tay như vậy, bước chậm trên đường mòn trong rừng, nhìn ánh mặt trời vàng rực xuyên qua lá cây chiếu xuống bùn đất. Đang lúc trận gió êm ái nhẹ lướt qua lá cây, truyền đi âm thanh xào xạc. Giờ khắc này, cậu cảm giác được một loại cảm xúc ấm áp từ tay hắn truyền đến. Giống như tiếp thu được ánh mắt của cậu, hắn chậm rãi quay đầu nhìn cậu. "Thế nào?" Hắn dừng bước lại. "Không có." Hắn đưa tay nâng mặt của cậu, ánh mắt nóng rực ngưng mắt nhìn cậu. "Làm sao lại không có? Vừa mới không phải là em nhìn lén anh?" "Không có." Mặt của cậu vừa đỏ lại vừa nóng. Cậu muốn né tránh sự chất vấn của hắn, hắn cũng không buông tha cho. "Có phải phát hiện em yêu anh hay không?" "Không có, không có!" Cậu cắn răng nói. Hắn cũng không phải từ trong núi ra ngoài lần đầu a! "Cục cưng bé nhỏ, nơi này không có người khác, em có thể nói cho anh biết lời nói trong lòng em." Ánh mắt của hắn tràn đầy tình yêu say đắm thăm dò khắp gương mặt kiều diễm của cậu. "Trong lòng em chẳng có lời nào cả, người đàn ông bá đạo." Cậu nhẹ nhàng đẩy hắn ra, tự mình đi lên phía trước. Mặc dù ngoài miệng cậu không muốn thừa nhận, nhưng trong lòng cậu cũng đã cảm thấy không giống nhau. Tuấn Khải không có đuổi theo, chỉ đứng tại chỗ nhìn cậu. Ánh nắng mặt trời chấm nhỏ chiếu xuống mái tóc đen nhánh cùng thân thể mềm mại mê người của cậu, tóc nhẹ thổi lất phất bay trên không trung, tạo thành cảnh tượng làm người ta mê muội. Hắn có thể cảm giác được cái đặc biệt của cậu, nụ cười của cậu, ôn nhu cùng quật cường , mà phần cảm giác này ở thời khắc hiện tại hóa thành một loại lửa nóng chiếm đầy trái tim hắn. Nhận ra được hắn không có đuổi theo, Vương Nguyên xoay người nhìn hắn. Đôi mắt đẹp nhẹ nhàng của cậu ôn nhu đưa mắt nhìn, khóe môi nhếch lên nhàn nhạt nụ cười, giờ phút này cái đẹp của cậu làm cho người khác phải nín thở. Cậu không kìm hãm được hướng hắn vươn tay. Thấy thế, Vương Tuấn Khải sải bước nghênh hướng cậu. Hắn không nói gì nữa cầm tay của cậu, phảng phất nắm đến hạnh phúc vĩnh hằng. Hắn tin tưởng cả đời có thể nhìn cậu như vậy, bảo vệ cậu, vĩnh viễn không ngại. Lẳng lặng một lát, hắn mở miệng nói: "Anh biết em sẽ yêu anh." Cậu mở to mắt nhìn chằm chằm hắn, cái miệng nhỏ giương thật to, một câu cũng không nói ra được. Hắn cầm chặt tay cậu tăng thêm lực đạo, trên khuôn mặt anh tuấn có biểu lộ kiên quyết. "Một ngày nào đó, anh sẽ nghe được chính miệng em nói yêu anh." Vương Nguyên cũng không cho rằng cậu đẹp làm cho đàn ông điên cuồng muốn đoạt lấy. Cậu mệt mỏi suy nghĩ, hắn dám đem cậu nhốt ở trong căn phòng sang trọng lớn như vậy, hơn nữa bốn phía còn phái thủ hạ trông chừng cậu, không để cho cậu cơ hội chạy trốn. Đối xử với cậu giống như phi tử của quân vương cổ đại. Đã một tháng! Cậu khát vọng tự do biết bao, hắn cũng không cho phép cậu tự do hành động, sợ cậu vừa đi ra ngoài dường như không trở lại. Nhưng cậu thật muốn đi bệnh viện chiếu cố bà nội. Mặc dù ban đầu Diệp tiên sinh vè muốn lấy lòng cậu mà phái người trông chừng chiếu cô bà nội, nhưng nếu không tự mình chiếu cố, cậu an tâm thế nào đây? Thay Diệp tiên sinh đàm phán không thành công, cho nên không thể kiếm được một trăm vạn tiền thưởng ban đầu Diệp tiên sinh nói cho cậu, thì cậu như thế nào có tiền để chữa cho bà nội đây? Chuyện chẳng những không có hoàn thành, cậu còn trở thành của đại ca hắc đạo. Ghê tởm! Vương Tuấn Khải căn bản không có ý tứ muốn thả cậu đi.
|
Phần 17
Buổi sáng ở trong thư phòng, Vương Nguyên ngồi ở trên ghế nhìn Tuấn Khải bận làm việc. Cậu bừng tỉnh đại ngộ mà suy nghĩ, thì ra hắn cùng Diệp tiên sinh giống nhau, có kế hoạch đem Tứ Long Đường chuyển biến thành tập đoàn chính đáng, cũng ở trên thương trường đoạt lấy địa vị vô cùng trọng yếu. "Tập đoàn Vương thị" vươn chân ra toàn bộ thế giới người lãnh đạo phía sau màn thì ra chính là hắn, mà không phải người phụ trách trước mắt. "Anh thật giống như rất thích giấu mặt ở phía sau làm việc, cũng không phải là không người nhận ra." Vương Tuấn Khải nâng lên mắt đẹp tròng mắt lại tựa như mang theo vô tình nhìn cậu tìm tòi thật sâu đáy mắt dường như muốn nhìn ra tâm tình lúc cậu nói chuyện. Vương Nguyên hiểu cậu quan tâm hắn, để ý hắn, sợ hãi hắn nói ra nhưng xlời trong lòng cậu lo lắng. Vậy mà hắn chỉ chậm rãi lộ ra nụ cười tuấn mỹ. "Em có cảm thấy rất nhàm chán hay không? Nếu như không phải tạm thời có công việc cần xử lý, anh sẽ nhất định cùng em." Hắn vừa săn sóc, ôn nhu như thế. Vương Nguyên cảm thấy cậu rất có thể bị hắn nuông chiều thành hư. Rũ lông mi thật dài xuống, cậu nhẹ giọng nói: "Em muốn đi ra ngoài." Hắn chẳng qua trầm mặc mà chống đỡ. Cậu ngẩng đầu nhìn hắn, chỉ thấy trong mắt hắn tràn đầy cự tuyệt, mím chặt khóe miệng biểu lộ ra hắn không muốn. "Anh không cho phép!" "Nhưng mà em....." "Trừ bỏ yêu cầu này, anh thậm chí có thể đem sao trên trời hái xuống cho em cũng được." Cậu mắt hạnh trợn lên: "Em muốn sao làm gì!" "Nói tóm lại, anh không cho phép!" Nếu như ánh mắt có thể giết người, chỉ sợ Tuấn Khải sớm bị cậu giết chết giống như thiên đao vạn quả, sau đó ném vào biển cho cá mập ăn. Lần đầu tiên cậu đối với một người không thể làm gì như thế. Cậu mau buồn bực hỏng. Hắn thấy ánh mắt của cậu tràn đầy khát vọng nhìn cửa, phảng phất người ở nơi này, mà tâm cũng không biết bay đến đâu. Đột nhiên, hắn đưa tay cầm lên ống nói, quay số. "Vương quản lý.... ......Hôm nay tôi có chuyện trọng yếu, ông không cần tới đây họp.... ...." Giao phó xong, hắn cắt đứt điện thoại. Vươmg Nguyên hoang mang nhìn hắn đặt ống nói xuống, sau đó sải bước về phía cậu. "Đi thôi!" "Đi nơi nào?" "Tới nơi trái tim của em bay tới." Sửa chút quần áo xong, cậu cùng Tuấn Khải ngồi trong chiếc xe đen. Cậu khẩn trương liếm liếm môi. Nhìn lưỡi nhọn phấn hồng của cậu, thân thể của hắn nóng rực giống như bị hỏa thiêu. Vương Nguyên tò mò hỏi: "Chúng ta muốn đi đâu?" "Em nói." Hắn ôn nhu nói. Bọn họ ngưng mắt lẫn nhau nhìn đối phương, không ai mở miệng, giống như giờ phút này cả thế giới đều bị ngăn cách ngoài xe, chỉ còn lại hai người bọn họ. Ánh mắt hắn lẳng lặng rơi vào cái miệng nhỏ nhắn hồng nộn của cậu, không tự chủ được dựa sát hướng cậu, càng ngày càng đến gần. Cậu ý thức được hắn muốn hôn cậu, lại phát hiện mình không có ý nghĩ né tránh. "Em có thể ngăn cản anh." Hắn ở bên viền môi cậu lầm bầm nói, hơi thở lửa nóng mê người của phái nam phun trên mặt cậu, làm cậu hô hấp dồn dập, gương mặt nổi lên một mảnh đỏ ửng. "Em tại sao phải ngăn cản anh? Em cũng không cho là mình ngăn cản được anh." Cậu nhẹ nhàng nói. "Không sai." Miệng lưỡi của hắn chiếm lấy cậu, cái lưỡi linh hoạt bừa bãi tham lam vào trong miệng ngọt ngào của cậu, hút nước mật ngọt ngào của cậu. Vương Nguyên vốn đều là người thụ động, nhưng khi bị hắn hấp dẫn cùng mê hoặc không ngừng, cậu cũng không kìm được đáp lại hắn. "Nguyên Nguyên!" Hắn thở dốc gọi. Hắn vẻ mặt mang theo mừng rỡ, giống như cực kỳ thích cậu nhiệt tình đáp lại, mà cậu vẫn là mắc cỡ đỏ mặt mà thối lui đến một góc khác, thiếu chút nữa lùi đến ngoài xe. Tuấn Khải hiểu được nỗi khổ tâm của hắn cuối cùng cũng lấy được một chút hồi báo ngọt ngào, chẳng sợ cậu vẫn cự tuyệt hắn. Nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cậu, mê ly giống như một đóa hoa Violet xinh đẹp đáng yêu nhất, khiến hắn càng thêm tâm đãng thần trì.(đầu óc ngưng trệ không suy nghĩ được cái khác ấy- cái này tớ không biết tìm câu nào thay thế cả hihi). "Anh dẫn em đi một chỗ." Đi xe hồi lâu, tới chỗ đỉnh núi an tĩnh vùng ngoại ô Đài Bắc. Vương Nguyên vừa xuống xe liền bị cảnh tượng thanh u tĩnh mịch của rừng núi hấp dẫn. Cậu hít một hơi không khí trong lành thật sâu. Thật thoải mái! Mà lúc này, bàn tay hắn thật chặt nắm lấy cậu,Vương Nguyên cảm nhận rõ ràng được tay hắn truyền đến ấm áp. Cậu thuận theo mặc cho hắn nắm bàn tay nhỏ bé của cậu. Hai người cứ dắt tay như vậy, bước chậm trên đường mòn trong rừng, nhìn ánh mặt trời vàng rực xuyên qua lá cây chiếu xuống bùn đất. Đang lúc trận gió êm ái nhẹ lướt qua lá cây, truyền đi âm thanh xào xạc. Giờ khắc này, cậu cảm giác được một loại cảm xúc ấm áp từ tay hắn truyền đến. Giống như tiếp thu được ánh mắt của cậu, hắn chậm rãi quay đầu nhìn cậu. "Thế nào?" Hắn dừng bước lại. "Không có." Hắn đưa tay nâng mặt của cậu, ánh mắt nóng rực ngưng mắt nhìn cậu. "Làm sao lại không có? Vừa mới không phải là em nhìn lén anh?" "Không có." Mặt của cậu vừa đỏ lại vừa nóng. Cậu muốn né tránh sự chất vấn của hắn, hắn cũng không buông tha cho. "Có phải phát hiện em yêu anh hay không?" "Không có, không có!" Cậu cắn răng nói. Hắn cũng không phải từ trong núi ra ngoài lần đầu a! "Cục cưng bé nhỏ, nơi này không có người khác, em có thể nói cho anh biết lời nói trong lòng em." Ánh mắt của hắn tràn đầy tình yêu say đắm thăm dò khắp gương mặt kiều diễm của cậu. "Trong lòng em chẳng có lời nào cả, người đàn ông bá đạo." Cậu nhẹ nhàng đẩy hắn ra, tự mình đi lên phía trước. Mặc dù ngoài miệng cậu không muốn thừa nhận, nhưng trong lòng cậu cũng đã cảm thấy không giống nhau. Tuấn Khải không có đuổi theo, chỉ đứng tại chỗ nhìn cậu. Ánh nắng mặt trời chấm nhỏ chiếu xuống mái tóc đen nhánh cùng thân thể mềm mại mê người của cậu, tóc nhẹ thổi lất phất bay trên không trung, tạo thành cảnh tượng làm người ta mê muội. Hắn có thể cảm giác được cái đặc biệt của cậu, nụ cười của cậu, ôn nhu cùng quật cường , mà phần cảm giác này ở thời khắc hiện tại hóa thành một loại lửa nóng chiếm đầy trái tim hắn. Nhận ra được hắn không có đuổi theo, Vương Nguyên xoay người nhìn hắn. Đôi mắt đẹp nhẹ nhàng của cậu ôn nhu đưa mắt nhìn, khóe môi nhếch lên nhàn nhạt nụ cười, giờ phút này cái đẹp của cậu làm cho người khác phải nín thở. Cậu không kìm hãm được hướng hắn vươn tay. Thấy thế, Vương Tuấn Khải sải bước nghênh hướng cậu. Hắn không nói gì nữa cầm tay của cậu, phảng phất nắm đến hạnh phúc vĩnh hằng. Hắn tin tưởng cả đời có thể nhìn cậu như vậy, bảo vệ cậu, vĩnh viễn không ngại. Lẳng lặng một lát, hắn mở miệng nói: "Anh biết em sẽ yêu anh." Cậu mở to mắt nhìn chằm chằm hắn, cái miệng nhỏ giương thật to, một câu cũng không nói ra được. Hắn cầm chặt tay cậu tăng thêm lực đạo, trên khuôn mặt anh tuấn có biểu lộ kiên quyết. "Một ngày nào đó, anh sẽ nghe được chính miệng em nói yêu anh." Vương Nguyên cũng không cho rằng cậu đẹp làm cho đàn ông điên cuồng muốn đoạt lấy. Cậu mệt mỏi suy nghĩ, hắn dám đem cậu nhốt ở trong căn phòng sang trọng lớn như vậy, hơn nữa bốn phía còn phái thủ hạ trông chừng cậu, không để cho cậu cơ hội chạy trốn. Đối xử với cậu giống như phi tử của quân vương cổ đại. Đã một tháng! Cậu khát vọng tự do biết bao, hắn cũng không cho phép cậu tự do hành động, sợ cậu vừa đi ra ngoài dường như không trở lại. Nhưng cậu thật muốn đi bệnh viện chiếu cố bà nội. Mặc dù ban đầu Diệp tiên sinh vè muốn lấy lòng cậu mà phái người trông chừng chiếu cô bà nội, nhưng nếu không tự mình chiếu cố, cậu an tâm thế nào đây? Thay Diệp tiên sinh đàm phán không thành công, cho nên không thể kiếm được một trăm vạn tiền thưởng ban đầu Diệp tiên sinh nói cho cậu, thì cậu như thế nào có tiền để chữa cho bà nội đây? Chuyện chẳng những không có hoàn thành, cậu còn trở thành của đại ca hắc đạo. Ghê tởm! Vương Tuấn Khải căn bản không có ý tứ muốn thả cậu đi.
|