Chap 33: Tỉnh lại
Phàm là bác sĩ y tá làm việc tại Trung tâm y học đều được trả lương tương đối hậu hĩnh, dĩ nhiên bọn họ phải năng có năng lực chuyên môn tuyệt vời, tự chủ, sáng tạo...cùng với khả năng chữa bệnh hạng nhất.
Tất cả y tá cùng thầy thuốc trực tiếp làm việc tại một vài phòng bệnh Tổng Thống có thù lao cao nhất, họ hầu hạ qua rất nhiều chính trị gia nổi tiếng khó chiều, thiên kim tiểu thư được cưng chiều, những phu nhân cao quý ..., nhưng đến lần này đối với nam bệnh nhân trong phòng bệnh Tổng Thống cao cấp cực kỳ có áp lực. Dĩ nhiên không phải nói cậu ấy rất khó phục vụ, bởi vì cậu ấy căn bản là còn chưa tỉnh dậy, không có ai biết tại sao vị thiếu gia kia sau khi bình an làm xong giải phẫu, đã hai ngày rồi vẫn không có tỉnh lại.
Theo thời gian trôi qua, mặt của ông chủ đã càng ngày càng đen, không khí cả tầng lầu bị ép càng ngày càng thấp. Viện trưởng cùng bác sĩ trưởng sợ hãi đứng ở một bên, phải biết chàng trai nằm ở nơi đó tương lai chính là phu nhân của Vương gia, nhìn ông chủ lo lắng (khẩn trương) cho cậu như thế, có thể biết nếu là cậu có làm sao, người của cả trung tâm y học này cũng chịu không nổi, càng nghĩ tâm viện trưởng càng hốt hoảng, trong lòng không ngừng van xin bệnh nhân nhanh lên một chút tỉnh lại.
-"Tại sao cậu ấy còn không có tỉnh?" Vương Tuấn Khải lạnh lẽo hỏi, ánh mắt sắc bén ẩn chứa vô vàn bão tố.
Đã hai ngày rồi, tại sao bảo bối của anh còn không có tỉnh lại, chẳng lẽ có tổn thương khác ở đâu đó mà bác sĩ không có kiểm tra ra, nhưng không thể nào, thầy thuốc trung tâm y học này đều là chuyên gia có thâm niên, không thể nào sai được. Đáng chết, đều là cái hồ bơi đó gây họa, chờ một chút anh muốn phân phó bọn họ đóng cửa cái trường học cùng với hồ bơi đó, nếu không anh không có biện pháp lại lần nữa chịu đựng cảnh tượng thấy bảo bối Nguyên nhi bị thương.
Bọn Lưu Chí Hoành lo lắng đứng ở bên cạnh chờ đợi bác sĩ giải thích.
-"Này. . . Này. . . . "
Một đám bác sĩ trưởng mặt ủ mày ê, bó tay hết cách, cũng không phải bọn họ không có lòng tin đối với y thuật của chính mình, mà là ông chủ gây áp lực quá lớn, giống như nói sai câu nói đầu tiên sẽ bị oanh tạc vậy. Bọn họ cũng đang tìm hiểu (nghiên cứu) bệnh nhân thương thế không nghiêm trọng, hơn nữa được cứu trị (cấp cứu, điều trị) kịp thời, tại sao đến hiện tại vẫn còn bất tỉnh.
Bác sĩ trưởng tuổi cao đức trọng bị đẩy ra trước. Chỉ thấy ông ta thận trọng trả lời:
-"Vương tiên sinh, thương thế thiếu gia đã không còn đáng ngại, về phần tại sao đến bây giờ vẫn còn bất tỉnh là bởi vì bị chút kinh sợ, hơn nữa lần này sử dụng là thuốc tê mới sáng chế nâng cao hiệu quả trị liệu, khiến cho bệnh nhân giảm bớt khổ sở."
Ông chủ trẻ tuổi này cũng không nói nhiều lời, chỉ cần một ánh mắt hoặc ra lệnh thì có một đống lớn người phục vụ cho anh ta, anh ta nổi danh là Diêm La mặt lạnh, bẩm sinh khí phách cộng thêm hoàn cảnh trưởng thành nuôi dưỡng thành uy nghiêm, bản thân không tới ba mươi tuổi đã có một loại khí thế làm cho người ta sợ hãi, khiến mọi người trong lòng run sợ.
Ánh mắt Vương Tuấn Khải bén nhọn nhìn chằm chằm ông ta không thả, chỉ là nghe ông ta nói, sắc mặt hơi chuyển biến tốt, ngay sau đó nói với bọn Dịch Dương Thiên Tỉ:
- "Nếu Nguyên nhi đã không sao, các người có thể đi về rồi."
Anh cũng không hy vọng Nguyên nhi khi tỉnh lại thấy Dịch Dương Thiên Tỉ ở đây, bảo bối Nguyên nhi là của anh, bất luận kẻ nào cũng đừng mơ tưởng có chủ ý với cậu, nếu không phải là nể mặt hắn đưa Nguyên nhi tới cấp cứu, anh có thể đã sớm đuổi bọn họ đi ra ngoài.
Nghe được lời nói của Vương Tuấn Khải, đứa ngốc cũng biết anh ta có ý đuổi người, Dịch Dương Thiên Tỉ thật sự rất muốn nhìn thấy Tiểu Nguyên bình an tỉnh lại, nhưng không có cách nào, nhìn dáng vẻ của mọi người của cả trung tâm y học vâng vâng dạ dạ đối với người đàn ông kia, chỉ sợ anh ta chính là một nhân vật lớn rất giỏi đi! Nhìn anh ta đối với Tiểu Nguyên có tính độc chiếm mạnh như vậy, trong bụng Dịch Dương Thiên Tỉ nhất thời dâng lên một cỗ lửa nóng vô danh, Tiểu Nguyên lựa chọn ai còn chưa chắc chắn, dù sao hắn cũng sẽ không bỏ qua.
Vì vậy bọn Dịch Dương Thiên Tỉ liền theo sau một đám bác sĩ lui ra khỏi phòng bệnh Tổng Thống, nhất thời trong phòng chỉ còn lại Vương Tuấn Khải và Vương Nguyên vẫn đang hôn mê, để lại một thân cô đơn, những cận vệ đi theo Vương Tuấn Khải tới bệnh viện kia cùng với các y tá đặc biệt chăm sóc cho Vương Nguyên tất cả đều ở cửa phòng bệnh đợi lệnh.
-"Con thỏ nhỏ lười biếng, nhanh lên một chút, nếu không anh sẽ cười em . . . . ."
Mặt Vương Tuấn Khải dán chặt lên mặt của Vương Nguyên vừa nói vừa dịu dàng hôn lên lông mày cậu, lên đôi mắt đang khép chặt của cậu, lên gương mặt của cậu, cái mũi của cậu, môi của cậu. . . . . . Đem hơi thở ấm áp phả lên trên gương mặt của cậu
-"Nguyên nhi, em chừng nào thì mới có thể tỉnh đây? Không cần hành hạ anh như vậy, được không? "
-"Bảo bối Nguyên nhi, mở mắt ra nhìn anh có được hay không. . . . . Không cần ngủ nữa"
Thật ồn ào nha, là ai đang nói chuyện? Ở trong giữa một hoàn cảnh yên tĩnh tối tăm, thỉnh thoảng có thanh âm trầm thấp xa xa quấy nhiễu Vương Nguyên, lại còn làn khí ấm nóng phả lên trên mặt của cậu, thật là nhột (buồn), ghét ghê!
Từng tiếng từng câu réo gọi, giống như là đang rất lo lắng, mang theo tình yêu vô hạn, khiến cho lòng của cậu cũng cảm thấy đau.
Mí mắt cậu khẽ run, giãy giụa muốn mở ra giống như có nghìn vàng đè nặng lên mi mắt, đập vào mắt chính là một bóng dáng lôi thôi, hả? Tiểu Khải của cậu đâu? Tại sao không thấy, ông chú cổ quái này là ai? Vương Nguyên nghi ngờ nghĩ.
Vương Tuấn Khải thấy cậu mở mắt, bật lên thanh âm vui mừng run rẩy nói:
-"Bảo bối, em rốt cuộc đã tỉnh lại, có cảm thấy chỗ nào không thoải mái không? Hả?"
-"Khải? Anh là Tiểu Khải sao? Trời ạ. . . . . . Làm sao anh thành ra bộ dạng này? Em đang ở đâu đây?" Nghe được thanh âm của anh Vương Nguyên khẳng định hỏi.
-"Đây là bệnh viện, bảo bối, em quên sao? Em bị ngạt nước, anh thật sự rất sợ hãi, ông trời phù hộ, em rốt cuộc tỉnh lại, có cảm thấy chỗ nào không thoải mái không?" Vương Tuấn Khải ôm đầu của cậu run rẩy nói.
-"Em không sao, Tiểu Khải, có phải trong khi em ngủ mê man anh không có ăn ngủ tốt hay không? Mau lên một chút đi cọ rửa nghỉ ngơi được không?" Vương Nguyên nhìn thấy bộ dáng lôi thôi của anh, đau lòng ôm lấy gương mặt của anh nói.
Thấy Vương Nguyên tỉnh lại, lo lắng trong lòng Vương Tuấn Khải cũng buông lỏng một nửa, dịu dàng nói với Vương Nguyên:
- "Vậy anh đi rửa mặt một chút, em nghỉ ngơi thật tốt, anh sẽ gọi y tá đến chăm sóc em, có chuyện gì em cứ kêu anh một tiếng là được." Vương Tuấn Khải nói xong đặt một nụ hôn lên cái trán của cậu, ngay sau đó đi vào toilet của phòng bệnh Tổng thống.
Ở trong gương của toilet, Vương Tuấn Khải thấy một bóng dáng lôi thôi lếch thếch, hô nhỏ một tiếng, trời ạ. . . . . Đây là mình sao? ? ? Hỏng bét, bảo bối Nguyên nhi khẳng định nhìn thấy hình ảnh nhếch nhác của anh, vốn là tuổi của anh và Nguyên nhi cách biệt tương đối lớn, chính anh luôn rất lo lắng cậu sẽ thích một người trẻ cùng lứa tuổi với cậu, cho nên ở bên cạnh cậu luôn một mực giữ vững hình tượng tuổi trẻ anh tuấn mê người, không nghĩ tới lần này tất cả hình tượng đều bị phá hủy, Vương Tuấn Khải ảo não thầm nghĩ. Đều do anh quá lo lắng cho Nguyên nhi, mới có thể mất ăn mất ngủ chăm sóc cậu, hoàn toàn quên giữ vững hình tượng của mình.
Sau đó anh bắt đầu cạo râu, sửa sang lại dung mạo, cho đến khi trong gương xuất hiện một bóng dáng tuấn mỹ giống như Apollon, Vương Tuấn Khải lại nện những bước chân tự tin ra khỏi toilet.
Chap 34: Đêm mê tình
Vầng trăng tròn vàng óng đã treo cao giữa bầu trời. Ánh trăng tỏa sáng trên mặt đất, giống như lụa mỏng dịu dàng. Trên bầu trời mây rất nhạt, gió rất nhẹ, ánh trăng rất đẹp, tạo thành một bức họa xinh đẹp.
Đứng vững ở bên cạnh bờ cát, một căn biệt thự hoa viên ven biển hai tầng lầu theo phong cách Châu Âu, phát ra ánh sáng. Cửa sổ sát đất rực rỡ tinh xảo màn lụa mỏng mềm mại bay múa, ánh trăng y hệt như vàng xuyên thấu qua màn che thủy tinh rơi trên người một người đàn ông cao lớn anh tuấn khí phách, chỉ thấy giữa ngón tay hắn điểm một điếu xì gà, bóng dáng cao lớn hít một hơi xì gà, chậm rãi phun ra từng sợi khói mù, ống nhòm xuyên thấu qua cửa sổ sát đất nhìn bọt sóng nhấp nhô mê mang suy nghĩ điều gì đó, thân thể cao ráo được bao ở trong áo sơ mi màu trắng, thân hình cao lớn chỉ đứng nghiêm như vậy đã khiến người ta cảm giác bị một loại áp bức vô hình, đứng ở sau lưng hắn là bốn gã đàn ông trẻ tuổi lạnh lùng mặc tây trang màu đen.
-"Bang chủ!" Bốn người đàn ông áo đen nhìn về phía bóng dáng đang đứng trước cửa sổ sát đất cung kính kêu lên.
Người đàn ông chậm rãi xoay người -Chỉ thấy hắn phát ra bóng đen thẳng đứng, mày kiếm tà tà anh tuấn, mắt đen dài nhỏ ẩn chứa sắc bén rét lạnh giống như băng, môi mỏng manh nhấp nhẹ, hình dáng khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, vóc người cao lớn thon dài cũng không tục tằng, giống như chim ưng trong đêm tối, đơn độc lãnh ngạo rồi lại thịnh khí bức người, hơi thở cương liệt giữa hai lông mày làm cho người ta liếc mắt nhìn liền cả đời khó quên, trong lúc đơn độc lại tán phát cường thế ngạo thị thiên địa (coi thường trời đất).
Hắn chính là bang chủ đương nhiệm của bang phái lớn thứ hai trong giới hắc đạo (xã hội đen) Thanh Long bang -Lưu Nhất Lân, một truyền thuyết có thực. Nghe nói hắn là một trẻ mồ côi, sau khi được bang chủ tiền nhiệm của Thanh Long bang thu dưỡng (thu nhận và nuôi dưỡng), cố gắng học tập các loại kỹ năng, trong đó bao gồm kỹ thuật ám sát, võ thuật chính thống của Trung Quốc, ám khí, kỹ thuật cận chiến (vật lộn) cùng với các loại kiến thức có liên quan đến kinh tế.
Kể từ sau khi bang chủ trước thoái vị, Lưu Nhất Lân trở thành bang chủ hắc đạo trẻ tuổi nhất, trong bang rất nhiều trưởng lão đức cao vọng trọng cũng không coi trọng vị tân bang chủ này, thường xuyên làm trái với mệnh lệnh của hắn, Nhất Lân sử dụng thủ đoạn hung dữ chứng minh năng lực của hắn với các anh em trong bang, theo thời gian thay đổi, Thanh Long bang được hắn dẫn dắt từ từ hùng mạnh, vì vậy hắn trở thành người thực sự được thuần phục ở trong bang.
-"Chuyện thế nào rồi?" Thanh âm lại cũng không lạnh lẽo giống như con ngươi lạnh như băng của hắn, ngược lại có loại nóng nảy khó có thể phát giác.
Bốn người này là Tứ Đại Hộ Pháp của Thanh Long bang, đồng thời cũng là tử sĩ đặc biệt bảo vệ Lưu Nhất Lân- Huyền, Vũ, Phong, Vân.
Huyền tiến lên một bước nói:
-"Bang chủ, thiếu gia Vương Nguyên đã tỉnh lại, cũng không có gì đáng ngại, trước mắt Vương Tuấn Khải đã đón cậu ấy về nhà rồi."
Lưu Nhất Lân nghe được giai nhân không có chuyện gì trong lòng thầm thả lỏng một hơi nói:
-"Phái mấy người âm thầm bảo vệ cậu ấy, tuyệt đối không thể để xảy ra một chút sai sót nào."
-"Thuộc hạ tuân lệnh." Bốn người đàn ông áo đen quỳ một chân xuống cung kính nói.
-"Đã điều tra ra thân phận của người đàn ông ở cùng cậu ấy chưa?"
Lưu Nhất Lân băng lạnh hỏi, đáng chết, vừa nghĩ tới cậu ở cùng một chỗ với người đàn ông khác, thì trong lòng hắn có một cỗ lửa ghen thiếu đốt kịch liệt, trước kia hắn cũng không tin tưởng tình cảm, bởi vì trong quan niệm của hắn cái thế giới phàm đều có thể dùng tiền bạc mua được, cho đến sau khi chàng trai giống như thiên sứ ấy ở trong con hẻm vắng cứu hắn, tất cả tất cả cũng thay đổi. Vẫn nhớ một khắc hắn ở bệnh viện tỉnh lại kia, cái câu nói kia của bác sĩ trưởng
-"Anh làm cho người yêu anh bị dọa sợ, về sau cũng không nên lại đánh nhau với người ta."
-"Người yêu?"
Lúc ấy hắn nghe ông ta nói vậy cũng không có ghét, ngược lại có chút mừng rỡ, từ đó về sau hắn thường xuyên nằm mơ thấy cái bóng hình xinh đẹp đó, không nghĩ tới thuộc hạ thăm dò được tin tức nói cậu đã có vị hôn phu, lúc ấy tim của hắn bể đầy đất, nhất thời mới hiểu được thì ra ngay từ lúc cậu cứu hắn thì hắn liền đã yêu cậu, cho nên mới phải đau lòng khi biết cậu đã có vị hôn phu.
-"Trước mắt tra được hắn là Tổng giám đốc của "Tập đoàn KarRoy", nhưng mà thân phận của hắn giống như bị người động qua tay chân."
(Dii: Ý nói có người động tay động chân cố tình giấu giếm thân phận thật của hắn). Huyền cung kính nói.
Cốc cốc cốc. . . . . . Ngoài cửa phòng truyền đến tiếng gõ cửa mạnh mà có lực. Hồi lâu, một quản gia trung niên cùng người làm rối rít đi vào.
-"Bang chủ, tiểu thư Bạch Thuần đã tới." Quản gia thận trọng dẫn một người phụ nữ đến trước mặt Lưu Nhất Lân cung kính nói.
Lưu Nhất Lân cũng không nói lời nào, hộ vệ bên cạnh hắn tiến lên nói:
-"Được rồi, quản gia, các người lui ra đi!"
-"Dạ" Một nhóm người lập tức rời khỏi căn phòng to lớn mà lạnh lẽo này.
-"Cô là Bạch Thuần? Tới đây" Hộ vệ lạnh lẽo nói.
Người phụ nữ đi giày cao gót chập chờn đi đến bên cạnh hộ vệ, để hắn dùng dụng cụ kiểm tra, điều này là cần thiết, xem có mang theo vũ khí nguy hiểm hay không, đợi sau khi tất cả thông qua, hộ vệ cung kính đi tới bên người Lưu Nhất Lân nói:
-"Bang chủ, có thể."
Nhất Lân khẽ gật đầu một cái, ngay sau đó hộ vệ cung kính rút lui ra khỏi gian phòng.Tất cả đều yên tĩnh lại, bên trong căn phòng lớn tràn đầy hơi thở khiến người ta nổi da gà, Bạch Thuần liên tiếp đánh mấy cái run rẩy.Cô ta hiện tại đang là minh tinh quốc tế, bản thân nhận được muôn vạn sự sủng ái, nhưng sủng ái thì có là cái gì, cái cô ta muốn là giàu có và lợi ích, vì vậy thời điểm được bang chủ gọi đến ngôi biệt thự này, hưng phấn khó có thể kiềm chế được.Cô ta ngắm nhìn quang cảnh bốn phía, thật đẹp nha, nếu mình biểu hiện khá hơn một chút, có thể trở thành nữ chủ nhân nơi này hay không? Nghĩ tới đây, trong lòng của cô ta ngây ngất, Nhất Lân mặc dù là đứng thứ hai trong giới hắc đạo, nhưng là hình tượng anh tuấn nhiều tiền của hắn khiến đại đa số thiếu nữ trong thiên hạ đều hi vọng được gả cho hắn, Bạch Thuần biết bên cạnh hắn không thiếu phụ nữ, nhưng cô ta tin tưởng bằng vào vóc người của bản thân mình nhất định sẽ mê đảo hắn, chỉ cần cô ta xuất ra tất cả vốn liếng, cô ta cũng không tin Nhất Lân đến lên giường cùng phụ nữ cũng lãnh nhược băng sương (thái độ lạnh băng).
-"Nhìn đủ chưa?"
Đang lúc Bạch Thuần tự mình tưởng tượng đến mất hồn, không gian rộng lớn vang lên giọng nói lạnh như băng của Lưu Nhất Lân.
-"Bang chủ. . ." Bạch Thuần lập tức phát ra một tiếng ưm, õng õng ẹo ẹo đi tới chỗ hắn đang ngồi trên sofa, lễ phục trễ ngực lộ ra bộ ngực đầy đặn, theo bước chân di động mà khẽ run rẩy, bắp đùi trắng như tuyết lúc này như ẩn như hiện dưới đường xẻ khá cao của bộ lễ phục dài bằng nhung tơ màu đen, nhưng không dễ dàng đốt lên ngọn lửa ở Mạc Hàn.Cô ta luôn luôn tự tin với vóc người của mình, 38 bộ ngực lớn, 24 eo thon nhỏ, 36 vòng mông, hoàn toàn đúng là dáng người ma quỷ, diện mạo ưa nhìn, kiều mỵ không xương, nhập vào ba phần tươi đẹp. Bạch Thuần nhìn Lưu Nhất Lân không có nửa điểm hành động, vì vậy to gan ngồi lên trên đùi của hắn, tay nhỏ bé từ từ đưa vào trong áo sơ mi của hắn vuốt ve vòm ngực của hắn, bộ ngực không ngừng đè ép về phía hắn, lễ phục bởi vì động tác của ả mà mở ra hơn phân nửa, lộ ra cả bắp đùi trắng như tuyết, cả bộ ngực lớn cơ hồ cũng phơi bày. Lưu Nhất Lân thuận tay ôm eo của cô ta, xoay ngược lại thân đè cô ta ở trên ghế sofa.
-"Bang chủ" Bạch Thuần thân thể lập tức mềm hoá thành một vũng nước, khuôn mặt nhỏ nhắn chôn ở trên ngực Nhất Lân, tóc quăn thật dài như nước chảy tán loạn trên bả vai của hắn.
Tiếp đến, tay nhỏ bé chậm rãi từ lồng ngực của hắn một đường đi xuống, che lên khổng lồ kiêu ngạo của hắn, thân thể mềm mại giống như rắn khi thấy phía dưới hắn giãy dụa. Hai mắt mê mang nhìn mắt đen thâm thúy của hắn.Nhất Lân khóe môi nhếch lên, tay càng thêm dùng sức xoa nắn nơi đẫy đà của ả, không có một tia thương tiếc, trong mắt hắn, phàm chỉ là công cụ dùng để ấm giường, hắn sẽ không bỏ ra bất kỳ tình cảm nào, ngoại trừ chàng trai kia.
-"Ừm. . . Nha. . . . Bang chủ. . . . . . em thật thích. . . . . Thật thoải mái nha. . . ." Người phụ nữ hình hài phóng đãng thét lên, ánh mắt của Nhất Lân lạnh lùng bên trong cảm giác chán ghét càng ngày càng nặng, đột nhiên nặng nề dùng lực, không chút nào thương tiếc tiến vào ả, ở trên người ả hung hăng phát tiết
-.". . . . . . Ừm. . . A. . . Bang chủ thật là lợi hại nha. . . . ." Người phụ nữ thoải mái thét chói tai ra tiếng.
Nghe tiếng kêu phóng đãng của người phụ nữ, Nhất Lân toàn thân lạnh lẽo chán ghét rút thân ra, nói với bạch tinh khiết:
-"Đi ra ngoài!"Bạch Thuần không biết vì sao mà hắn đang lúc ả thoải mái nhất lại rút thân ra, hai mắt kiều mỵ nhìn hắn nũng nịu kêu:
-"Bang chủ. . . . . ." Cả người dán lên, ý đồ hấp dẫn hắn.
-"Cút ra ngoài! ! !" Nhất Lân đẩy ra người phụ nữ đang bám lên người của hắn, sau đó xoay người đi vào phòng tắm.Hắn mở vòi nước thật lớn, dùng vòi hoa sen tận tình xối bỏ mùi nước hoa khó ngửi ám trên người hắn, chân mày bởi vì cảm giác chán ghét trong lòng mà nhíu chặt, đây tất cả đều là bởi vì sinh lý cần, dù sao hắn tuổi trẻ khí thịnh, không phát tiết ra ngoài đối với thân thể không tốt, vừa rồi trong quá trình đang phát tiết, trong lòng hắn nghĩ tới gương mặt giống như khuếch đại ấy, nhất thời mất hết hứng thú, trên cái thế giới này không có ai có thể thay thế cho thiên sứ đó.
Dii: Hừm, mới có 10 ngày chưa ra chap mới, mà ta đã cho ra phúc lợi 2 chap liên tiếp rồi. Hic, coi như là cảm ơn tất cả mọi người đã ủng hộ ta đi <3
________________________________
40 LIKE & COMMENT TA RA CHAP MỚI <3 (vì là 2 chap nên nhiều hơn lượt vote 1 chút)