Fanfic MeanPlan | Gặp Anh Đúng Lúc
|
|
chương 32
Chị Rem nhìn em trai của mình xếp gọn áo quần vào vali, sau chiều ngày hôm qua cô nhận thấy Plan rất lạ, cô gọi cậu thì cậu hay giật mình, suy nghỉ thẫn thờ, nhiều lúc nhìn về một phía phiếm mắt hồng hồng, cô hỏi thì cậu lắc đầu bảo không sao, cho đến sáng hôm nay thì vội vội vàng vàng xếp áo quần bỏ vào vali muốn quay trở về Hàn Quốc. " Plan, em thật sự không sao chứ?" Plan xếp cái áo cuối cùng bỏ vào vali cười nhẹ nhìn cô: " em không sao, chỉ là hôm qua em chợt nhớ ra có một chuyện em cần về lại Hàn Quốc để sử lí" Rem tiến đến cầm tay cậu:" em có làm sao thì nói với chị nhé, đừng giấu giấu giếm giếm" Plan gượng cười để cô yên tâm:" em biết rồi mà, chuyện hợp đồng chị kí được chưa?" " aw, hôm nay định cùng em đi kí nè, nhưng em về trước rồi, thì chị đi kí một mình cũng được" Plan ngập ngừng nhìn cô:" rồi...hợp đồng đó có quan trọng lắm không?" Cô vui vẻ giải thích:" có chứ, kí được hợp đồng với tập đoàn MP, món ăn của chúng ta sẽ có cơ hội quản bá tại tất cả các nhà hàng của họ, còn nữa cổ phiếu cũng sẽ tăng lên" " kharp...xin lỗi chị, em không cùng đi với chị được" " không sao mà, thế mấy giờ em ra sân bay" Plan đưa tay nhìn đồng hồ, cậu mặc áo khoác mang giày đội mũ:" em đi liền bây giờ nè,..." " ừm, nhớ giữ gìn sức khỏe nha, chị chỉ về sau em 3 ngày thôi đó, đừng nhớ chị quá"_ Rem ôm cậu trêu chọc Plan cũng đáp lại cô cười tươi:" kharp, em sẽ đợi chị, chị cũng nhanh đi kí hợp đồng đi" " đúng rồi ha, tí nữa là chị quên mất" Hai người cùng vào thang máy, xuống đứng trước cổng khách sạn , tạm biệt nhau, rồi sau đó Plan lên một chiếc taxi màu trắng đi một hướng, cô lên chiếc ô tô đen đi hướng ngược lại, chỉ là sau hai chiếc xe chạy đi còn có một chiếc ô tô màu đen chạy theo chiếc xe taxi có Plan kia " thiếu gia, cậu ấy đang đi xe về hướng sân bay" " sân bay....cho người bắt cậu ta lại, đem về biệt thự của tôi trước khi cậu ta đến được sân bay" " kharp" * choang" tiếng ly thủy tinh bay thẳng vào tường đá rồi rơi xuống đất vỡ tan, người ném chiếc ly đó hai mắt đầy tia máu, đỏ ngầu, bàn tay nắm chặt thành nắm đấm trắng bệch, chiếc ly vỡ vụn nát tan tành anh ta nhặt một mãnh thủy tinh nắm chặt trong tay mình, máu theo đó chảy ra nhỏ từng giọt xuống sàn nhà như những bông hoa đào nở rộ dưới tuyết, màu đỏ của máu, đỏ thẩm đau đớn nhưng chủ nhân của nó không cảm thấy mẩy may gì, dường như anh ta muốn ghim luôn mảnh thủy tinh vào tay để làm anh ta bình tĩnh hơn, bình tĩnh trong nỗi đau xé lòng... " Plan Rathavit, lại thêm một lần nữa cậu muốn rời bỏ tôi".... ..... Plan, ngồi trong xe nhìn thấy quảng đường đến sân bay ngày càng rút ngắn, cậu ánh mắt vô hồn hướng ánh mắt ra ngoài cữa kính xe, Thái Lan rất đẹp, những ngôi chùa cỗ kính, những phiên chợ, khu trò chơi, khu mua xắm, con người nơi đây...tạm biệt tôi sẽ nhớ tất cả, tạm biệt cậu, Mean....tình đầu cũng như là tình cuối của Plan này, càng nghỉ nước mắt cậu không tự chủ rời càng nhiều, trái tim kịch liệt xoắn lại, rồi rạn nức cả cuộc đời này của cậu thực sự không có được tình yêu của mình hay sao, khó đến thế sao?, tại sao vậy, không ai cho cậu đáp án, câu trả lời chính là sự im lặng , im lặng đến tàn nhẫn là đáp án cho câu hỏi của cậu,... Plan lau đi nước mắt trên mặt mình, thì bỗng nhiên một chiếc ô tô đen phi nhanh đến , chặn chiếc taxi lại, tài xế xe hoảng loạng bị một đám áo đen kéo ra , thả bịch ngồi giữa đường, còn cậu tương tự bị đám người kia lôi ra, hành lí của cậu điều nhé vào xe của bọn chúng, Plan dẫy dụa tránh né trốn thoát bàn tay của chúng, một tên trong đó đánh vào gáy cậu khiến cậu ngất xỉu, cả bọn đưa cậu lên xe, quăng cho tên tài xế một xấp tiền rồi phóng xe đi. Plan, từ từ tỉnh giấc cậu nhìn căn phòng lạnh lẽo, rộng lớn, kì lạ, cậu muốn thoát khỏi đây, đây là đâu, nhanh chóng xuống giường tiến đến cữa phòng cậu lo lắng sợ sệt vặn chốt cữa, cữa khóa , phải làm sao đây, ai đó cứu cậu với, tiếng điện thoại vang lên cậu tìm trong túi áo của mình nhìn thấy một dãy số lạ nhanh chóng bắt máy: " Plan Rathavit, nếu cậu rời khỏi căn phòng đó, nhà hàng của chị cậu sẽ bị xóa sổ khỏi đất Hàn Quốc" " Mean! , cậu uy hiếp tôi,...." " uy hiếp....cậu sai lầm rồi, là cậu nợ tôi, nên đến lúc trả nợ đi" " Mean, thả tôi ra, chúng ta không còn quan hệ gì nữa cậu hiểu không?" " chuyện này không đến lượt cậu quyết định" Tiếng tút tút sau đó kéo dài mãi, Plan bàn tay run rẫy , cậu gọi cho chị Rem nhanh chóng bên kia có giọng cười vui vẻ: " ừ, Plan, bên đó hoảng lại buổi kí vào ngày mai, họ cần xem sét thêm vài điều khoản" " ...." "Không sao, chị gặp em muộn một ngày rồi" " không sao ạ, chị giữ gìn sức khỏe đó" " em vẫn chưa bay hả" " chuyến bay bị hoảng lại một tiếng ạ" " xui cho em rồi, gắng chờ đi nhé, chị đi shopping với thư kí bên đó đây" " kharp , tạm biệt chị" Plan ở trong căn phòng đó một ngày ,lo lắng không yên, người giúp việc đem cơm vào cậu cũng không muốn ăn, cứ ngồi trên giường thững thờ nhìn ra cánh cữa thông gió kia, khoảng trời ngoài kia vẫn là một màu xanh lam có mây trắng nhưng tại sao nó ảm đạm đến thế, đây là cái kết quả gì sau 5 năm cậu rời đi và hôm nay cậu vẫn bị người kia nắm giữ, cố chấp như vậy làm gì, kết quả sẽ tốt hơn sao, tình cậu sẽ được thế giới ngoài kia chấp nhận sao? Không hề, sự thật nó rất lạnh lùng đâm thẳng một vết dao nhọn hoắt vào tim cậu máu và nước mắt hòa làm một cảm giác đó đau đến tột cùng, đau liệt tâm can. Cánh cữa phòng mở ra, một nam nhân bước vào, cậu theo tiếng động nhìn người kia có mùi rượu bước vào, dù say nhưng cậu ta vẫn vậy có nét đẹp đến nao lòng, càng lớn càng đẹp ra chính vậy, cậu ta như thói quen của của những năm trước tiến đến ôm cậu vào lòng, dựa cầm lên vai cậu phả hơi vào lỗ tai của cậu : " Plan, chồng cậu say rồi" Nếu như những năm trước Plan sẽ lật đật chạy xuống pha cho anh một ly trà giải rượu, rồi càm ràm càm ràm anh uống rượu nhiều quá để cho say ,nhưng hiện tại đã là 5 năm sau mối quan hệ kia không còn nữa, cậu nên làm gì đây, gượng cười cậu đẩy ra vòng tay của Mean lịch sự: " chủ tịch Mean, tôi là Can Kjiworalak, ngài nhận nhầm người rồi, tôi nên rời khỏi đây" Mean thấy cậu trở người muốn đi, anh tức giận chỉ là anh giả say để âm thầm đến bên cậu, muốn cậu như Plan ngày đó luôn xoay quanh anh, và luôn là người anh yêu, thực tại là cái gì đây, cậu muốn rời đi, anh đỏ mắt đè cậu xuống giường, gặm cắn bờ môi của cậu, bàn tay nhanh chóng xé rách áo quần của cậu , Plan vùng vẫy la hét " Mean cậu điên rồi, mau thả tôi ra, thả ra" Mean hôn cậu , nụ hôn nhớ nhung một chút tự trách, môt chút nâng niu mềm yếu, một chút yếu lòng và hơn hết là sự tức giận tức giận đến đau đớn, Mean buông Plan ra, khi nhận thấy cậu rơi nước mắt lắc đầu nhìn anh, anh đưa tay lau đi nước mắt trên mặt Plan, anh cười một nụ cười trào phúng, Plan chưa bao giờ thấy Mean như vậy, Mean thay đổi quá, đây không phải là Mean mà cậu biết , Mean mà cậu nhớ dù tính tình kì quái như thế nào vẫn rất dịu dàng với cậu, Plan hoàng hồn giật mình tránh né khi thấy Mean tuột luôn cái quần còn sót lại của mình, tay anh hướng đến vật giữa hai chân cậu bàn tay to lớn ma sát bao trọn lấy, Plan nghiên người tránh né, Mean giữ chặt hông cậu không bôi trơn, không màng dạo đầu cứ thế khô khốc tiến vào phía sau của cậu , hỏi đau không câu trả lời là có, đau lắm chứ, thật sự rất đau , Plan đau đớn cơ thể như muốn rách làm hai, Mean cũng đau nhưng nỗi đau này sao bằng 5 năm qua anh gánh chịu, Plan bắt lấy tay anh nhăn nhó rơi nước mắt: " Mean, Mean cậu điên rồi" " Phải tôi chính là điên rồi, điên vì cậu, Plan à, chúc mừng cậu , cậu đã thành công biến tôi thành một con người như thế này, à mà không tôi phải mạnh mẽ , tàn độc như lời cậu nói trong bức thư năm ấy cậu để lại cho tôi , rồi cậu rời đi, đúng như ý cậu mà anh trai"_ Mean không để Plan kịp thích nghi đã bắt đầu luật động mạnh mẽ từng cái, anh trừng phạt cậu cũng như đang chính là trừng phạt chính mình, làm cho cả hai càng đau đớn hơn... Plan chịu những cơn đau từ phía dưới truyền lên lắc đầu nghe hai từ anh trai đến lạnh lòng, nước mắt rơi nhiều hơn:" không, không phải Mean , chúng ta không thể cậu hiểu chứ, không ai chấp nhận chúng ta" Mean nghe vậy càng giận hơn , anh đâm vào những cái thật mạnh rồi rút ra thật nhanh, tiếp tục đâm vào thật mạnh, phía dưới như có máu chảy ra... " lần này không đến lượt cậu lên tiếng, cậu nghỉ 5 năm qua tôi sống là vì cái gì chẳng phải vẫn còn tâm tâm niệm niệm cậu hay sao, năm ấy cậu rời đi, cậu có từng nghỉ đến cảm giác của tôi không, rồi tin máy bay nổ cậu biết lúc đó tôi thế nào không, tôi như thằng đần , tôi nhớ cậu như thế nào cậu biết không?, mọi việc điều không làm được khi thiếu cậu, mọi thứ bao quanh tôi là cậu, tất cả mọi thứ, là ai mới tàn nhẫn, tàn nhẫn với tôi như thế, ngày này 5 năm trước cậu rời bỏ tôi, 5 năm tiếp sau cũng vào ngày này cậu lại bỏ tôi rời đi, cậu nói xem tôi là cái gì của cậu hả, tình cảm tôi cho cậu không đủ nhiều để cậu ở bên tôi sao, tôi đã làm gì sai , tại sao cậu đối xử với tôi như thế, tại sao hả?" Plan lắc đầu không nói lên lời, cậu khóc , nước mắt ướt cả gối, thấm ướt trái tim cậu nghe những lời Mean nói, những lời đau lòng... " là cậu, tất cả cũng là cậu , cậu nghỉ tôi là đồ chơi của cậu sao hả Plan, muốn bỏ là bỏ, muốn lấy là lấy, tôi không cho phép cậu hiểu chứ, không cho phép cậu rời khỏi tôi cậu hiểu chứ, cậu phải ở đây nhận lấy sự trừng phạt mà cậu đáng phải nhận, trả lại trái tim cho tôi, trái tim của tôi vì cậu mà tổn thương quá nhiều, cậu làm gì với nó đi chứ, cậu khiến nó không còn sức sống rồi đỗ lỗi cho thời gian, đỗ lỗi vì tương lai của tôi, gia đình hạnh phúc kia mà rời đi, để con tim tôi chết dần chết mòn vì cậu, cậu vui vẻ rồi chứ,hiện tại đây là hình phạt nhẹ nhất mà cậu tiếp nhận, Plan Rathavit cậu cả nữa cuộc đời còn lại phải bên cạnh tôi, để nhận lấy sự trừng phạt mà cậu phải nhận lấy" Plan không kịp thở trước những lời tàn bạo của Mean, tim cậu đau đớn, thân thể đau đớn lục phủ ngũ tạng như quấn hết vào nhau, một đêm này Plan bị Mean giằn vặt cậu bị anh thao đến bất tỉnh rồi cảm giác tê dại từ phía dưới truyền đến cho khiến cậu tỉnh tiếp tục nhận sự trừng phạt của Mean, Mean thao cậu mạnh mẽ như muốn đâm thủng luôn cơ thể cậu đâm thủng luôn trái tim cậu... Trời gần sáng Mean lần thứ 7 bắn trong người cậu, cơ thể Plan chằn chịt vết cắn, dấu hôn tụ máu của anh, người cậu hiện tại không còn sức sống, nước mắt vẫn chưa khô đọng lại trên khóe mắt, đôi mắt sưng sưng cơ thể mềm yếu, Mean đau lòng cúi xuống hôn vào môi cậu, nụ hôn nhẹ nhàng lưu luyến yêu thương, anh bế cậu vào phòng tắm , tắm cho cậu, rồi bế sang phong khác trong tình trạng bất tỉnh mệt mỏi quá mà ngủ thiếp đi, Mean sức thuốc cho cậu, bao bọc cậu bằng áo của mình, kéo cậu vào lòng ôm chặt như muốn khảm cậu vào cơ thể, con người này anh đã yêu cậu gần 10 năm hiện tại anh không muốn cậu rời xa anh, anh sẽ không để quá khứ năm ấy lập lại, quá khứ của đau khổ..... .................................................... ~yu~ Chương này của yu có chút nhàm nhàm nhể muốn làm quả ngược cuối cùng mà vẫn không nỡ tay�� Cả nhà sáng hảo, Plan đi du lịch rồi còn dặn dò ai kia nữa, không có Plan king vương của chúng ta cứ vật vờ lờ đờ làm sao, bởi nói yêu vào là khổ thế đấy����� Các bạn nghỉ gì về ánh mắt này, chắc không phải diễn chứ���
|
chương 32
Chị Rem nhìn em trai của mình xếp gọn áo quần vào vali, sau chiều ngày hôm qua cô nhận thấy Plan rất lạ, cô gọi cậu thì cậu hay giật mình, suy nghỉ thẫn thờ, nhiều lúc nhìn về một phía phiếm mắt hồng hồng, cô hỏi thì cậu lắc đầu bảo không sao, cho đến sáng hôm nay thì vội vội vàng vàng xếp áo quần bỏ vào vali muốn quay trở về Hàn Quốc. " Plan, em thật sự không sao chứ?" Plan xếp cái áo cuối cùng bỏ vào vali cười nhẹ nhìn cô: " em không sao, chỉ là hôm qua em chợt nhớ ra có một chuyện em cần về lại Hàn Quốc để sử lí" Rem tiến đến cầm tay cậu:" em có làm sao thì nói với chị nhé, đừng giấu giấu giếm giếm" Plan gượng cười để cô yên tâm:" em biết rồi mà, chuyện hợp đồng chị kí được chưa?" " aw, hôm nay định cùng em đi kí nè, nhưng em về trước rồi, thì chị đi kí một mình cũng được" Plan ngập ngừng nhìn cô:" rồi...hợp đồng đó có quan trọng lắm không?" Cô vui vẻ giải thích:" có chứ, kí được hợp đồng với tập đoàn MP, món ăn của chúng ta sẽ có cơ hội quản bá tại tất cả các nhà hàng của họ, còn nữa cổ phiếu cũng sẽ tăng lên" " kharp...xin lỗi chị, em không cùng đi với chị được" " không sao mà, thế mấy giờ em ra sân bay" Plan đưa tay nhìn đồng hồ, cậu mặc áo khoác mang giày đội mũ:" em đi liền bây giờ nè,..." " ừm, nhớ giữ gìn sức khỏe nha, chị chỉ về sau em 3 ngày thôi đó, đừng nhớ chị quá"_ Rem ôm cậu trêu chọc Plan cũng đáp lại cô cười tươi:" kharp, em sẽ đợi chị, chị cũng nhanh đi kí hợp đồng đi" " đúng rồi ha, tí nữa là chị quên mất" Hai người cùng vào thang máy, xuống đứng trước cổng khách sạn , tạm biệt nhau, rồi sau đó Plan lên một chiếc taxi màu trắng đi một hướng, cô lên chiếc ô tô đen đi hướng ngược lại, chỉ là sau hai chiếc xe chạy đi còn có một chiếc ô tô màu đen chạy theo chiếc xe taxi có Plan kia " thiếu gia, cậu ấy đang đi xe về hướng sân bay" " sân bay....cho người bắt cậu ta lại, đem về biệt thự của tôi trước khi cậu ta đến được sân bay" " kharp" * choang" tiếng ly thủy tinh bay thẳng vào tường đá rồi rơi xuống đất vỡ tan, người ném chiếc ly đó hai mắt đầy tia máu, đỏ ngầu, bàn tay nắm chặt thành nắm đấm trắng bệch, chiếc ly vỡ vụn nát tan tành anh ta nhặt một mãnh thủy tinh nắm chặt trong tay mình, máu theo đó chảy ra nhỏ từng giọt xuống sàn nhà như những bông hoa đào nở rộ dưới tuyết, màu đỏ của máu, đỏ thẩm đau đớn nhưng chủ nhân của nó không cảm thấy mẩy may gì, dường như anh ta muốn ghim luôn mảnh thủy tinh vào tay để làm anh ta bình tĩnh hơn, bình tĩnh trong nỗi đau xé lòng... " Plan Rathavit, lại thêm một lần nữa cậu muốn rời bỏ tôi".... ..... Plan, ngồi trong xe nhìn thấy quảng đường đến sân bay ngày càng rút ngắn, cậu ánh mắt vô hồn hướng ánh mắt ra ngoài cữa kính xe, Thái Lan rất đẹp, những ngôi chùa cỗ kính, những phiên chợ, khu trò chơi, khu mua xắm, con người nơi đây...tạm biệt tôi sẽ nhớ tất cả, tạm biệt cậu, Mean....tình đầu cũng như là tình cuối của Plan này, càng nghỉ nước mắt cậu không tự chủ rời càng nhiều, trái tim kịch liệt xoắn lại, rồi rạn nức cả cuộc đời này của cậu thực sự không có được tình yêu của mình hay sao, khó đến thế sao?, tại sao vậy, không ai cho cậu đáp án, câu trả lời chính là sự im lặng , im lặng đến tàn nhẫn là đáp án cho câu hỏi của cậu,... Plan lau đi nước mắt trên mặt mình, thì bỗng nhiên một chiếc ô tô đen phi nhanh đến , chặn chiếc taxi lại, tài xế xe hoảng loạng bị một đám áo đen kéo ra , thả bịch ngồi giữa đường, còn cậu tương tự bị đám người kia lôi ra, hành lí của cậu điều nhé vào xe của bọn chúng, Plan dẫy dụa tránh né trốn thoát bàn tay của chúng, một tên trong đó đánh vào gáy cậu khiến cậu ngất xỉu, cả bọn đưa cậu lên xe, quăng cho tên tài xế một xấp tiền rồi phóng xe đi. Plan, từ từ tỉnh giấc cậu nhìn căn phòng lạnh lẽo, rộng lớn, kì lạ, cậu muốn thoát khỏi đây, đây là đâu, nhanh chóng xuống giường tiến đến cữa phòng cậu lo lắng sợ sệt vặn chốt cữa, cữa khóa , phải làm sao đây, ai đó cứu cậu với, tiếng điện thoại vang lên cậu tìm trong túi áo của mình nhìn thấy một dãy số lạ nhanh chóng bắt máy: " Plan Rathavit, nếu cậu rời khỏi căn phòng đó, nhà hàng của chị cậu sẽ bị xóa sổ khỏi đất Hàn Quốc" " Mean! , cậu uy hiếp tôi,...." " uy hiếp....cậu sai lầm rồi, là cậu nợ tôi, nên đến lúc trả nợ đi" " Mean, thả tôi ra, chúng ta không còn quan hệ gì nữa cậu hiểu không?" " chuyện này không đến lượt cậu quyết định" Tiếng tút tút sau đó kéo dài mãi, Plan bàn tay run rẫy , cậu gọi cho chị Rem nhanh chóng bên kia có giọng cười vui vẻ: " ừ, Plan, bên đó hoảng lại buổi kí vào ngày mai, họ cần xem sét thêm vài điều khoản" " ...." "Không sao, chị gặp em muộn một ngày rồi" " không sao ạ, chị giữ gìn sức khỏe đó" " em vẫn chưa bay hả" " chuyến bay bị hoảng lại một tiếng ạ" " xui cho em rồi, gắng chờ đi nhé, chị đi shopping với thư kí bên đó đây" " kharp , tạm biệt chị" Plan ở trong căn phòng đó một ngày ,lo lắng không yên, người giúp việc đem cơm vào cậu cũng không muốn ăn, cứ ngồi trên giường thững thờ nhìn ra cánh cữa thông gió kia, khoảng trời ngoài kia vẫn là một màu xanh lam có mây trắng nhưng tại sao nó ảm đạm đến thế, đây là cái kết quả gì sau 5 năm cậu rời đi và hôm nay cậu vẫn bị người kia nắm giữ, cố chấp như vậy làm gì, kết quả sẽ tốt hơn sao, tình cậu sẽ được thế giới ngoài kia chấp nhận sao? Không hề, sự thật nó rất lạnh lùng đâm thẳng một vết dao nhọn hoắt vào tim cậu máu và nước mắt hòa làm một cảm giác đó đau đến tột cùng, đau liệt tâm can. Cánh cữa phòng mở ra, một nam nhân bước vào, cậu theo tiếng động nhìn người kia có mùi rượu bước vào, dù say nhưng cậu ta vẫn vậy có nét đẹp đến nao lòng, càng lớn càng đẹp ra chính vậy, cậu ta như thói quen của của những năm trước tiến đến ôm cậu vào lòng, dựa cầm lên vai cậu phả hơi vào lỗ tai của cậu : " Plan, chồng cậu say rồi" Nếu như những năm trước Plan sẽ lật đật chạy xuống pha cho anh một ly trà giải rượu, rồi càm ràm càm ràm anh uống rượu nhiều quá để cho say ,nhưng hiện tại đã là 5 năm sau mối quan hệ kia không còn nữa, cậu nên làm gì đây, gượng cười cậu đẩy ra vòng tay của Mean lịch sự: " chủ tịch Mean, tôi là Can Kjiworalak, ngài nhận nhầm người rồi, tôi nên rời khỏi đây" Mean thấy cậu trở người muốn đi, anh tức giận chỉ là anh giả say để âm thầm đến bên cậu, muốn cậu như Plan ngày đó luôn xoay quanh anh, và luôn là người anh yêu, thực tại là cái gì đây, cậu muốn rời đi, anh đỏ mắt đè cậu xuống giường, gặm cắn bờ môi của cậu, bàn tay nhanh chóng xé rách áo quần của cậu , Plan vùng vẫy la hét " Mean cậu điên rồi, mau thả tôi ra, thả ra" Mean hôn cậu , nụ hôn nhớ nhung một chút tự trách, môt chút nâng niu mềm yếu, một chút yếu lòng và hơn hết là sự tức giận tức giận đến đau đớn, Mean buông Plan ra, khi nhận thấy cậu rơi nước mắt lắc đầu nhìn anh, anh đưa tay lau đi nước mắt trên mặt Plan, anh cười một nụ cười trào phúng, Plan chưa bao giờ thấy Mean như vậy, Mean thay đổi quá, đây không phải là Mean mà cậu biết , Mean mà cậu nhớ dù tính tình kì quái như thế nào vẫn rất dịu dàng với cậu, Plan hoàng hồn giật mình tránh né khi thấy Mean tuột luôn cái quần còn sót lại của mình, tay anh hướng đến vật giữa hai chân cậu bàn tay to lớn ma sát bao trọn lấy, Plan nghiên người tránh né, Mean giữ chặt hông cậu không bôi trơn, không màng dạo đầu cứ thế khô khốc tiến vào phía sau của cậu , hỏi đau không câu trả lời là có, đau lắm chứ, thật sự rất đau , Plan đau đớn cơ thể như muốn rách làm hai, Mean cũng đau nhưng nỗi đau này sao bằng 5 năm qua anh gánh chịu, Plan bắt lấy tay anh nhăn nhó rơi nước mắt: " Mean, Mean cậu điên rồi" " Phải tôi chính là điên rồi, điên vì cậu, Plan à, chúc mừng cậu , cậu đã thành công biến tôi thành một con người như thế này, à mà không tôi phải mạnh mẽ , tàn độc như lời cậu nói trong bức thư năm ấy cậu để lại cho tôi , rồi cậu rời đi, đúng như ý cậu mà anh trai"_ Mean không để Plan kịp thích nghi đã bắt đầu luật động mạnh mẽ từng cái, anh trừng phạt cậu cũng như đang chính là trừng phạt chính mình, làm cho cả hai càng đau đớn hơn... Plan chịu những cơn đau từ phía dưới truyền lên lắc đầu nghe hai từ anh trai đến lạnh lòng, nước mắt rơi nhiều hơn:" không, không phải Mean , chúng ta không thể cậu hiểu chứ, không ai chấp nhận chúng ta" Mean nghe vậy càng giận hơn , anh đâm vào những cái thật mạnh rồi rút ra thật nhanh, tiếp tục đâm vào thật mạnh, phía dưới như có máu chảy ra... " lần này không đến lượt cậu lên tiếng, cậu nghỉ 5 năm qua tôi sống là vì cái gì chẳng phải vẫn còn tâm tâm niệm niệm cậu hay sao, năm ấy cậu rời đi, cậu có từng nghỉ đến cảm giác của tôi không, rồi tin máy bay nổ cậu biết lúc đó tôi thế nào không, tôi như thằng đần , tôi nhớ cậu như thế nào cậu biết không?, mọi việc điều không làm được khi thiếu cậu, mọi thứ bao quanh tôi là cậu, tất cả mọi thứ, là ai mới tàn nhẫn, tàn nhẫn với tôi như thế, ngày này 5 năm trước cậu rời bỏ tôi, 5 năm tiếp sau cũng vào ngày này cậu lại bỏ tôi rời đi, cậu nói xem tôi là cái gì của cậu hả, tình cảm tôi cho cậu không đủ nhiều để cậu ở bên tôi sao, tôi đã làm gì sai , tại sao cậu đối xử với tôi như thế, tại sao hả?" Plan lắc đầu không nói lên lời, cậu khóc , nước mắt ướt cả gối, thấm ướt trái tim cậu nghe những lời Mean nói, những lời đau lòng... " là cậu, tất cả cũng là cậu , cậu nghỉ tôi là đồ chơi của cậu sao hả Plan, muốn bỏ là bỏ, muốn lấy là lấy, tôi không cho phép cậu hiểu chứ, không cho phép cậu rời khỏi tôi cậu hiểu chứ, cậu phải ở đây nhận lấy sự trừng phạt mà cậu đáng phải nhận, trả lại trái tim cho tôi, trái tim của tôi vì cậu mà tổn thương quá nhiều, cậu làm gì với nó đi chứ, cậu khiến nó không còn sức sống rồi đỗ lỗi cho thời gian, đỗ lỗi vì tương lai của tôi, gia đình hạnh phúc kia mà rời đi, để con tim tôi chết dần chết mòn vì cậu, cậu vui vẻ rồi chứ,hiện tại đây là hình phạt nhẹ nhất mà cậu tiếp nhận, Plan Rathavit cậu cả nữa cuộc đời còn lại phải bên cạnh tôi, để nhận lấy sự trừng phạt mà cậu phải nhận lấy" Plan không kịp thở trước những lời tàn bạo của Mean, tim cậu đau đớn, thân thể đau đớn lục phủ ngũ tạng như quấn hết vào nhau, một đêm này Plan bị Mean giằn vặt cậu bị anh thao đến bất tỉnh rồi cảm giác tê dại từ phía dưới truyền đến cho khiến cậu tỉnh tiếp tục nhận sự trừng phạt của Mean, Mean thao cậu mạnh mẽ như muốn đâm thủng luôn cơ thể cậu đâm thủng luôn trái tim cậu... Trời gần sáng Mean lần thứ 7 bắn trong người cậu, cơ thể Plan chằn chịt vết cắn, dấu hôn tụ máu của anh, người cậu hiện tại không còn sức sống, nước mắt vẫn chưa khô đọng lại trên khóe mắt, đôi mắt sưng sưng cơ thể mềm yếu, Mean đau lòng cúi xuống hôn vào môi cậu, nụ hôn nhẹ nhàng lưu luyến yêu thương, anh bế cậu vào phòng tắm , tắm cho cậu, rồi bế sang phong khác trong tình trạng bất tỉnh mệt mỏi quá mà ngủ thiếp đi, Mean sức thuốc cho cậu, bao bọc cậu bằng áo của mình, kéo cậu vào lòng ôm chặt như muốn khảm cậu vào cơ thể, con người này anh đã yêu cậu gần 10 năm hiện tại anh không muốn cậu rời xa anh, anh sẽ không để quá khứ năm ấy lập lại, quá khứ của đau khổ..... .................................................... ~yu~ Chương này của yu có chút nhàm nhàm nhể muốn làm quả ngược cuối cùng mà vẫn không nỡ tay�� Cả nhà sáng hảo, Plan đi du lịch rồi còn dặn dò ai kia nữa, không có Plan king vương của chúng ta cứ vật vờ lờ đờ làm sao, bởi nói yêu vào là khổ thế đấy����� Các bạn nghỉ gì về ánh mắt này, chắc không phải diễn chứ���
|
chương 33
Thái Lan một buổi sáng bình minh yên bình, nắng vàng giòn tan bao trọn khắp mọi người ở đây. Plan từ từ mở mắt tỉnh dậy, cảm giác đầu tiên cậu nghỉ chắc chắn sẽ đau đớn lắm nhưng không chỉ sót sót một chút, phần dưới nhẹ hẳn đi , có lẽ Mean hôm qua đã giúp cậu tắm rữa và làm sạch vết thương. Plan chân trần xuống nền nhà lạnh toát, cậu gắng gượng bước từng bước , nhìn mình trong gương, cơ thể hiện tại được bao bọc bởi một chiếc áo sơ mi màu trắng của Mean, chiếc áo dài và rộng che qua hết mông cậu, dưới là một cái quần đùi ngắn màu đen , áo dài đến nỗi có thể che khuất luôn quần, Plan giương ánh mắt quanh căn phòng, căn phòng mang tông màu xanh lam như căn phòng năm ấy ở nhà cậu của Mean, sung quanh gọn gàng không một hạt bụi đồ vật bài trí thích hợp, Plan biết đây là phòng của Mean, cậu cười nhẹ Mean vẫn như vậy thói quen không thay đổi, cậu mở cữa nối liền với sân thượng bước ra ngoài đó, tay chống lên lan can nhìn bầu trời, mây trắng nhẹ bồng bềnh trôi, nhìn những chậu xương rồng gai góc bên cạnh có một vài chậu bắt đầu có hoa, cậu từng nhớ năm ấy cậu hỏi anh vì sao thích trồng cây xương rồng, Mean mặt lạnh nhìn cậu khinh bỉ chỉ có người thông minh mới biết, hôm đó cậu ồn ào lăng tăng bên cạnh anh vì anh giám nói cậu ngu, suốt cả buổi Mean mới ôm cậu vào lòng vuốt vuốt mũi cậu anh bảo vì xương rồng có thể tồn tại trong bất kì hoàng cảnh nào, nó có gai nhọn để bảo vệ mình, cũng có hoa có lá để giúp mình trở nên xinh đẹp như tình yêu của anh dành cho cậu , không một ai có quyền chạm vào những gai nhọn đó ,...nó tồn tại lâu bền và mãi mãi...chuyện đó làm cậu ngượng ngùng cả đêm bắt Mean hát cho cậu ngủ, Plan nhớ lại những ngày tháng đó, những ngày tháng mà cậu còn chưa biết lo sợ là gì, nhưng hiện tại cậu có quá nhiều cái lo sợ , tương lai, gia đình, xã hội, miệng lưỡi người đời , trước đây Mean và cậu chưa có gì trong tay thì lấy thứ tình yêu này để là ước mơ, làm sự khích lệ luôn ở bên nhau, nhưng bây giờ Mean khác rồi, cuộc sống của cậu ta có nhiều người muốn hãm hại cậu ta, Plan không thể vì ích kĩ giữ Mean bên mình, như vậy sẽ phá hỏng cuộc đời của Mean... Plan càng nghỉ cậu càng rối, phải làm sao khi chính cậu vẫn còn tình cảm với Mean, thứ tình cảm 5 năm qua không tàn phai mà còn lớn dần lên,phải làm sao khi trái tim hướng về một người và lí trí lại không cho phép, phải làm sao khi kí ức toàn bộ điều là người đó nhưng lại không thể nhớ, cái tâm trạng này thật ghê tởm, đáng sợ... Tiếng gõ cửa phát ra, Plan xoay người tiến đến mở cửa, cậu nhìn một người chú già khoảng 50 tuổi , mặc bộ đồ dành cho quản gia, cậu lễ phép cúi chào, người kia mới lịch sự bưng mâm đồ ăn vào... " cậu Plan, đây là thiếu gia dặn tôi đem đến cho cậu" Plan nhìn khay đựng món ăn sáng một ly sữa, sanwich kẹp trứng và thịt còn còn slach và cà chua dưa leo nhìn rất ngon mắt cậu lịch sự nói lời cảm ơn, quản gia cười nhẹ nói không sao rồi muốn rời khỏi phòng, Plan ngập ngừng gọi quản gia lại vị quản gia cũng rất sẵn lòng đứng lại trò chuyện cùng cậu... " bác quản gia, cháu muốn hỏi....."_ Plan ngập ngừng không nói... Quản gia cười vui vẻ:" có thể gọi bác là bác Tee, cậu muốn hỏi gì xin cứ nói" Plan ngập ngừng một lúc mới mạnh mẽ ngẩng đầu đối diện bác Tee : " Mean, trong 5 năm qua sống như thế nào ạ, tại sao Mean lại có cơ ngơi này" Bác Tee thở dài càng làm Plan lo lắng, mãi một lúc bác mới trả lời: " bác làm ở đây cũng lâu rồi, từ lúc thiếu gia được sinh ra, mợ chủ lúc sinh cậu ấy ra mà chết, từ nhỏ đã không có tuổi thơ , những đứa trẻ khác bằng tuổi thiếu gia trong khi họ được bố mẹ dẫn đi chơi, mua đồ chơi , đi công viên,...thì thiếu gia lại học và học tham gia khóa này đến khóa khác, câu lập bộ này đến câu lập bộ khác, từ nhỏ đã mặc định phải là con người hoàn hảo hơn tất cả và phải mạnh hơn ai hết bởi thiếu gia là cháu út của gia tộc Phiravich, gia tộc này cậu từng nghe qua chứ?" Plan lắc đầu mơ hồ từ lúc cậu và Mean sống chung cậu không hề biết gì về thân phận của Mean, bác Tee thấy cậu lắc đầu biểu tình cũng phải thôi cái gia tộc này rất bí ẩn, cậu không biết là phải, bác Tee điềm tĩnh kể tiếp: " gia tộc Phiravich là một gia tộc bí ẩn đứng đầu là ông nội của thiếu gia, sau này ông ấy mất đi thì bà nội thiếu gia lên lãnh đạo, gia tộc nắm trong tay khối tài sản khổng lồ, có quan hệ mật thiết với chính phủ, ngay đến chính phủ cũng phải nhúng nhường vài phần, một chuỗi nhà hàng , khách sạn, khu rì sọt, giới giải trí, kĩ thuật thông tin, ..... điều nằm trong tay gia tộc Phiravich, và 5 người con của gia tộc mỗi người sẽ nắm một mảng kinh doanh phát triển chúng, riêng thiếu gia là con của cậu Por, con út mà cậu Por lại không có tham vọng gì đến khối tài sản kia nên bà nội của thiếu gia đã đặt kì vọng vào thiếu gia, năm thiếu gia cùng cậu chủ ra ngoài sống tạo lập có một gia đình riêng , thì đến năm 18 tuổi sẽ trở về lại tiếp quản phần thừa kế của mình, năm ấy cậu ra đi, thiếu gia tuyệt vọng trở về mang một vết thương lòng quá lớn, ngày đêm thiếu gia nghỉ về cậu, cậu ấy sống trong một núi công việc ngoài công việc cũng chỉ có công việc để lấy lí do quên được cậu, ...." Bác Tee đau lòng nhớ lại năm năm qua, quả là 5 năm cho sự thay đổi lớn của thiếu gia mà ông biết, trước đây thiếu gia bình tĩnh , lạnh lùng ít nói nhưng đôi khi ông còn thấy thiếu gia cười, nhưng 5 năm trở lại đây, ông không thấy thiếu gia cười nữa, thiếu gia mà ông biết hiện tại tàn độc hơn, đạp lên người khác để mạnh mẽ hơn, ông nhớ rất rõ ban ngày thiếu gia lao đầu vào công việc, âm mưu tính toán của gia tộc, quyền lực địa vị,sự tàn nhẫn không một chút dao động trong ánh mắt ấy, nhưng về đêm con người kia lại yếu đuối, mệt mõi , nhiều đêm bác Tee chỉ lẳng lặng vô dụng đứng trước căn phòng có cánh cữa màu đen nghe tiếng đập phá, tiếng gào thét từ thiếu gia của họ , sự mềm yếu , yếu đuối bộc lộ ra hết , thiếu gia gọi tên ai đó bằng sự nhớ nhung và giận dữ.... Plan nghe đến đây, chất lỏng lành lạnh mặn chát chảy xuống từ khóe mắt của cậu, bác Tee nhìn cậu cười ái ngại : " không ổn rồi, chuyện của thiếu gia , bác không nên kể cho cháu thì hơn, thôi cháu ăn sáng đi nhé, cháu có thể xuống lầu đi quanh vườn chơi, nhưng đừng rời khỏi đây được chứ, thiếu gia đã quá đau khổ rồi" Nói đoạn bác Tee rời khỏi phòng, để Plan trong một căn phòng trống, cậu ánh mắt vô hồn nhìn ra những chậu cây xương rồng kia, phải chi lúc trước cậu không rời đi, cậu sẽ nói cho Mean biết mạnh mẽ cùng anh đối mặt thì kết quả hôm nay sẽ khác rồi, dù sống trong lời chỉ trích của mọi người, cái nhìn kì thị của xã hội nhưng ít ra cậu hạnh phúc và Mean cũng thế, quá muộn màng, liệu Mean còn muốn bên cậu hay không?, hay là cậu nên rời đi, dằn vặt nhau như vậy, lí do gì để dằn vặt nhau, chẳng phải là không chịu nỗi ánh nhìn của cái xã hội này hay sao?, hoang mang quá, phải làm sao đây, càng nghỉ cậu càng bế tắc, có lẽ ....hay là nên như vậy, khó nghỉ quá ai đó giúp cậu với, cậu muốn bên Mean nhưng thực tại không cho phép, lí trí cậu không cho phép, hoàn cảnh không cho phép, con tim kiêu gào đau đớn muốn thoát khỏi cái lồng sắc, chảy máu, đỏ thẩm nhuộm nát cả tâm can..... ......... Mean mệt mỏi trở về căn biệt thự, điều anh nghỉ đến đầu tiên là cậu, Plan của anh , sau 5 năm gặp mặt anh trông đợi gì ở tình yêu này, tình yêu mà anh cố giữ, anh không chấp nhận, cái gì mà tương lai, rào cản, hoàn cảnh, xã hội những thứ kia quan trọng với anh sao?, thứ anh cần chỉ có mỗi Plan, Plan đã trở lại dù có dùng cách biến thái nhất , tàn độc nhất hay để Plan hận anh cả đời , thì anh...anh vẫn muốn trói cậu bên mình, càng nghỉ anh càng trải dài bước chân tìm cậu, mở cửa ra anh thấy cậu đang làm gì, tức giận thực sự tức giận Plan vẫn còn muốn rời bỏ anh, cậu đang làm gì cậu lấy dao rạch vào tay, muốn tự mình tìm chết sao? Mean nhanh chân đến giật cây dao từ tay cậu khi thấy cậu cố ý rạch vào tay mình, con dao không có mắt rạch qua bàn tay anh một đường ngay đường chỉ tay, máu chảy, bàn tay biến thành màu đỏ, cây dao được Mean vức qua cữa sổ, tức giận anh đè cậu xuống giường tâm trạng của anh thực sự là hoảng sợ nếu anh về chậm thêm một chút nữa có phải hay không cậu sẽ rời bỏ anh mãi mãi, Mean thẳng tay cho cậu một cái tát, cái tát mạnh bạo có , đau lòng có, đôi mắt đỏ ngầu nhìn cậu, Plan hoảng hồn nhìn bàn tay đầy máu của anh, cậu sợ sệt không để ý trên má mình cũng là một màu đỏ của máu... Plan run rẫy cầm lấy tay của Mean, cậu run rẫy đến nức nỡ: " Mean, Mean máu rất nhiều, tôi...tôi cầm máu cho cậu..." Mean đè Plan xuống giường lần nữa khi cậu muốn vùng dậy, anh cười cười khinh miệt: " cậu quan tâm tôi sao, máu sao không đau bằng những gì cậu làm cho tôi đâu Plan ạ, tôi nói cho cậu biết cậu đừng mơ mộng mà rời bỏ khỏi tôi , không ai có quyền mang cậu đi, không một ai cậu hiểu chứ kể cả cậu không có sự đồng ý của tôi cậu cũng không được chết, cậu xứng đáng để chết sao, quá nhẹ nhàng cho cậu rồi, có chết cũng chính tôi tự tay giết cậu, cậu hiểu chứ Plan Rathavit!" Plan lắc đầu, trái tim cậu vụn vỡ, bế tắc ,nếu yêu là một cơn mưa mùa hạ chóng đến và nhanh đi thì cậu cũng muốn làm cơn mưa ấy, nước mắt cậu chảy dài trôi đi vết máu trên má để lại khuôn mặt đáng thương nhức nhối... Mean đưa tay áp vào má cậu, nước mắt anh chảy dài, anh cúi đầu hôn cậu, nụ hôn trân trọng, nâng niu như sợ Plan biến mất, hoặc tan ra, trái tim tan nát mềm yếu có gắn lại vẫn vỡ vụn ra mà thôi, anh phải làm gì với cậu đây,buông không được mà giữ cũng không xong, hai người rơi nước mắt hôn nhau, nụ hôn nhớ nhung kéo dài, nụ hôn của sự yếu đuối của hai trái tim hòa chung một nhịp đập, nụ hôn kết thúc, anh úp mặt vào hỏm vai cậu, giọng nói mang sự cầu xin cầu xin một cách chân thành, hi vọng nghiệt ngã... " Plan , Plan em nghe tôi gọi không, xin em, em đừng rời bỏ tôi có được không?, tôi chỉ ở bên em, em không yêu tôi cũng được, tôi mãi mãi đợi em, tôi không thể thiếu em , em hiểu chứ, 5 năm qua tôi sống trong đau đớn và nhớ nhung tột cùng, tôi hi vọng một ngày nào đó có thể gặp em, có thể tiếp tục yêu em , tôi không phải là nơi dừng chân mà em cần nhưng không sao chỉ cần cho tôi âm thầm ở cạnh em cũng được, tôi sẽ không tham lam trói chặt em nữa, em có thể đi nhưng mà em đừng nghỉ bậy, em đừng tìm cái chết có được không, nỗi đau đó tôi đã gánh một lần rồi, tôi không muốn thêm một lần gánh vác nữa, đau lắm em biết không, trái tim tôi không còn đủ mạnh để đón nhận nữa, tan nát, khó chịu nhiều lỗ thủng , tình yêu của tôi chỉ có vậy điên cuồng yêu em, điên cuồng đến bất chấp, em còn nhớ tôi từng nói gì không em chính là thuốc phiện, chất kích thích mà tôi nguyện cả đời không muốn cai, tôi không trách em, tôi trách chính mình cứ nghỉ sẽ mạnh mẽ nhưng không đứng trước em tôi yếu đuối như vậy, phải làm sao đây tôi đã cố mạnh mẽ cố gắng gượng nhưng không thể, tôi thua em thua thật sự,...." " Plan, tôi yêu em, tình yêu này em chấp nhận cũng được, không chấp nhận cũng được, em chỉ cần biết là tôi yêu em, tình yêu này trái tim này nỗi nhớ này tôi dành trạng cho em, Plan ......" Cậu rơi nước mắt, có hay không là cậu quá vô tình, cậu không nghỉ đến cảm giác của anh, cảm giác mà Mean đã chịu đựng trong năm năm qua, ngay từ đầu đã sai , sai một cách rõ rệt, chính cậu đã biến Mean thành như thế, cậu yêu Mean, phải cậu còn yêu rất nhiều, khoảng trống kia cậu không muốn sống trong đó nữa, cậu có lẽ nên như vậy , một Mean yêu cậu như thế, Mean cần cậu và cậu cũng cần Mean.... Mean , ngẩng đầu dậy, đau lòng xoa một bến má xưng tấy của cậu, khuôn mặt kia lạ lẫm quá , anh đã quá trói buộc cậu rồi phải không, anh cười nhẹ trấn an cậu, nụ cười trong đau đớn... " Plan, tôi không ép em, em có thể rời đi, nhưng em hãy giữ liên lạc với tôi được không?, chỉ là lúc nào tôi không chịu nỗi vì nhớ em, em có thể cho tôi được gặp em chứ, Plan em đi đi, tôi không trói em nữa, tôi trả tự do cho em" Mean quay người bước đi, lừa dối trái tim mình , lừa dối tình yêu mà bản thân dành cho cậu, trái tim tổn thương đến bất lực, anh cười nụ cười chua chát đắng ngắt nguội lạnh, .... .................................................................... ~yu~ Chủ nhật hảo, giỗ tổ Hùng Vương vui vẻ nha cả nhà... Plan đi du lịch 10 ngày mới về, Mean nhà nội có vẻ lận đận lao đao quá nhể�� �: tại sao em không tham gia FM ngày 20/4 �: em không muốn ngày đó phải cô đơn một mình... Giỏi lắm con trai, quả trả lời thật đầy ý vị, đang dằn mặt sao, dằn mặt gì nguỵch toẹt ra thế, thôi tui nói nhà ngoại coi gã con cho Mean nhà nội đi cho rồi, chơ kiểu này cư dân chúng tôi có ngày sốc ồ hố mà gặp anh Diêm đánh cờ dài dài quá��� Cre: trên ảnh
Mean cắt quả đầu thiệt xịn nha, soái hơn đấy���
|
chương 34
Như đã nói trước, đèn đóm gì bể yu không chịu trách nhiệm mô nha....��� ...................................................................... Mean bước đi thật chậm, anh trông đợi cái gì đây, mong đợi cái gì ở cậu đây, lắc đầu thật sự đắng lòng, lạnh thấu tâm can, tình yêu mà anh theo đuổi, hạnh phúc mà anh muốn có sau bao nhiêu cố gắng...đến cuối cùng vẫn không có được....Plan , chúc em hạnh phúc... Bàn tay lớn lạnh ngắt nắm chốt cửa, chủng bị kéo ra thì một lực đằng sau ôm lây eo anh, tiếp theo đó là giọng nói nức nở , giọng nói nghẹn ngào... Plan úp mặt vào lưng Mean: " Mean, Mean xin lỗi thật sự xin lỗi, năm năm trước em sợ gia đình của mình sẽ bị mọi người phỉ bám, nên mới rời đi, em không muốn mọi người tổn thương, em không anh bị mọi người dồn ép, thật sự không muốn, lúc đó em chẳng nghỉ được gì nhiều , lí trí nói em phải làm như vậy mới bảo vệ được anh, bảo vệ được mẹ, bố Por còn có hai đứa em nữa" Mean im lặng nghe cậu nói, anh không quay đầu lại, anh chỉ lặng người đứng yên, Plan ôm anh càng chặt hơn cậu nước mắt rơi ướt cả một khoảng lưng anh: " Mean , năm ấy em không muốn sang Pháp vì ba em đã mất bên đó, em không muốn về cái nơi đau lòng ấy, em liền đổi vé sang Hàn bên ấy có chị Rem là chị hàng xóm cùng với em lúc nhỏ, em ở bên Hàn cố gắng học tập, em thật sự học không giỏi chỉ có thể làm đầu bếp, 5 năm qua ở bên đó em thật sự rất nhớ anh, lúc nào cũng muốn biết anh đang làm gì, anh sống như thế nào, anh khỏe không?, anh đã có ai chưa, anh còn yêu em không? lúc đầu cứ nghỉ thời gian sẽ giúp em quên được anh nhưng không hề, nó làm em nhớ anh hơn, thật sự rất nhớ anh" " Sau khi biết chị Rem kí hợp đồng cùng tập đoàn của anh, em cũng nghỉ là trở về lặng lẽ nhìn anh từ xa thôi, rồi lại rời đi trong im lặng, nhưng thật ra nhìn anh rồi em lại muốn được ôm anh, muốn kể cho anh biết 5 năm qua em sống ở Hàn cũng không vui vẻ gì, cũng khó chịu, cũng đau đớn...." " Mean, em sợ lắm nếu em trở về lại với anh, thì những người muốn hại anh sẽ lấy em làm uy hiếp cho anh, ảnh hưởng đến an toàn của anh, rồi còn gia đình bố mẹ sẽ ra sao họ chấp nhận chúng ta sao, xã hội này nữa , em không đủ mạnh mẽ để nghe họ phỉ bám gia đình mình, em không muốn hai đứa em nhỏ kia sau này lớn lên bị người đời khinh rẽ, em thật sự không muốn....em cứ nghỉ mình chết đi sẽ giải quyết hết tất cả, em cảm thấy yếu lòng , em bất lực, em mệt mõi lắm rồi..." " Mean, em xin lỗi vì đã làm anh đau, em cũng đau lắm, em cứ nghỉ rời đi hoặc em biến mất sẽ tốt cho cả hai, nhưng không thể em hoang mang lắm em không biết chọn phương án nào, em ...muộn hay không...em vẫn muốn nói...em còn yêu anh, thật sự yêu anh, tình yêu này mỗi ngày một tăng lên không hề có giảm xuống, em phải như thế nào đây...." Mean đưa bàn tay kéo tay cậu ra, quay người lại nhìn cậu, anh ôn nhu lau nước mắt cho cậu , cười một nụ cười trấn an , xoa xoa đầu cậu: " Plan, em ngu hay sao mà không biết chồng mình là ai, tôi là Mean , Mean Phiravich của Plan, tôi đơn nhiên sẽ vì trái tim của mình mà bảo vệ em, em hiểu chứ?" " có điều này tôi vẫn chưa nói với em, thật ra tôi cũng rất yêu em, yêu em hơn chính bản thân mình" Kết thúc câu nói Mean cúi đầu nhẹ nhàng hôn cậu, nụ hôn này là sự thõa mãng, sự hài lòng, thèm muốn vì sau 5 năm cả hai đã hiểu nhau, hiểu được trái tim của nhau, anh yêu cậu và cậu cũng thế.... Kết thúc nụ hôn, Mean bế cậu lên giường, anh để cậu ngồi trong lòng băng bó tay cho mình, nhìn Plan chu chu môi thổi thôi vào vết thương ở tay, anh cong cong khóe môi xoa xoa má cậu, Plan để mặc anh xoa má mình nhìn anh đau lòng hỏi: " còn đau lắm không?" " không đau bằng ở đây" Mean chỉ tay vào ngực trái của mình " vậy để em thổi sẽ đỡ đau hơn" Plan quay mặt hôn vào trái tim cách một lớp áo của Mean , cậu ngượng ngùng cúi đầu khi thấy Mean cứ nhìn chầm chầm mình, đến lúc chịu không nỗi mới ngẩng mặt đối diện với anh mắt mang sự độc chiếm của anh " nhìn,...nhìn cái gì?" " nhìn thế giới của tôi" Dứt lời Mean đè Plan xuống giường chăm chú nhìn cậu, nhìn thế nào cũng không đủ, Plan của 5 năm trước đáng yêu , mang nét thiếu niên nhiệt huyết, Plan của 5 năm sau xinh đẹp hơn, mang một dáng dấp nhẹ nhàng ngoan ngoãn dụ hoặc, Plan cũng vậy cậu đưa tay áp vào má Mean, làn da của Mean vẫn vậy mềm mịn và trắng khuôn mặt trưởng thành mang nét cứng cỏi gốc cạnh lúc trước đã đẹp hiện tại còn đẹp hơn , ông trời luôn ưu ái Mean như vậy. Hai con người mặt sát mặt, môi chạm môi, không khí trao đổi cho nhau, hai chiếc lưỡi quấn vào nhau, lời yêu bên tai nhau phát ra, Mean hôn khắp cơ thể cậu, hôn từ đầu xuống chân và hôn từ ngón chân lên đầu dừng lại ở đôi môi gặm cắn, mút lấy , Plan cũng phối hợp hé miệng mời gọi anh, cảm xúc bây giờ của họ là chiếm đoạt nhau, dâng hiến cho nhau và yêu nhau, Mean một tay xoa bên đầu ti của cậu, nhẹ nhàng đến mạnh bạo, chiếc áo sơ mi của cậu đã bị anh xé ra từ lâu, Mean một bên cắn một bên xoa làm cho hai đầu ti của cậu đỏ lên xưng tấy lên mới chịu... Plan khó chịu rên rĩ, tay vòng qua cổ Mean, vò vò tóc Mean cho nó rối lên, Mean tiếp tục chu du khắp cơ thế trắng nõn của Plan , dấu hôn và vết cắn hôm qua vẫn chưa tan , nay lại chồng thêm dấu hôn mới vết cắn mới đỏ rực như hoa đào, Mean dời môi đến vật nhỏ giữa chân cậu, anh một tay bao bọc lấy xoa nắn, một tay còn lại tìm dầu bôi trơn ở ngăn tủ đổ vào tay tiến đến phía sau của cậu một ngón tay đâm vào, Plan chịu đựng sự thoải mái từ các ngón chân lang đến đại não, Plan lắc đầu rên rỉ: " Mean, Mean không chịu nỗi nữa" Mean không thèm để ý đến lời của Plan một bước ngậm hết vật nhỏ của cậu mà liếm mút, bàn tay phía sau đã tăng thành 3 ngón , rồi 4 ngón, Plan lắc đầu dữ dội hơn, nước mắt rơi lả chả: " Mean nhả ra, nhả ra rất bẩn, nhả ra" Mean vẫn không nói chuyên tâm vào việc của mình, đầu lưỡi phất qua đầu khất, làm Plan rùng mình đến tê dại, nhận thấy Plan sắp ra anh chặt vòm miệng hơn, Plan vì không chịu nỗi kích thích toàn bộ phóng vào hết trong miệng Mean, Mean chồm người hôn cậu một nữa truyền qua cho cậu, Plan nếm chính hương vị của mình cảm giác đầu tiên là đớn đớn đến khó nuốt, nhưng cuối cùng cậu vẫn nuốt hết, Plan lật người để Mean nằm dưới cậu nằm trên , cũng như anh hôn khắp người Mean, cậu dừng lại trước dương vật khổng lồ kia nuốt nước bọt cái ực biểu tình lo lắng, Mean bàn tay xoa xoa mông cậu hài lòng hưởng thụ sự phục vụ của Plan. Plan thật sự lúng túng, cậu không biết làm gì, cậu đưa bàn tay nhỏ chạm vào cây sắt nóng kia, cậu có thể thấy những đường gân nỗi lên rõ ràng, Mean nhắm mắt cuống họng phát ra âm thanh thoải mái khi cậu phục vụ mình, Plan cảm thấy cây sắt kia như to hơn cậu lần nữa nuốt nước miếng nhổm mông dậy, nắm lấy đầu cái thứ kia từ từ ngồi xuống, cảm giác đầu tiên là trướng , trướng đến phát đau, Mean thấy cậu nhăn nhó anh đau lòng xoa xoa mặt cậu, xoa xoa vật nhỏ của cậu để cậu thả lỏng hơn, Mean giúp cậu ngồi xuống, vách thành bao bọc lấy cự vật, ấm áp, co rút cả hai thỏa mái thở ra một hơi, Plan giữ nguyên tư thế nâng lên hạ xuống nhưng vẫn không mang lại cảm giác cho mình, cậu ánh mắt trong suốt nhìn Mean, Mean ngẩng người dậy cắn cắn xương quai xanh của cậu chất giọng từ tính: " nói xem, em muốn gì từ tôi" Plan cắn cắn môi khó chịu nức nỡ, Mean cũng đồng dạng khó chịu như cậu, nhưng anh muốn cậu cầu xin anh, muốn cậu là của anh bây giờ và mãi mãi. Plan nhỏ giọng thủ thỉ vào tai Mean, giọng cậu mê hoặc : " chồng,.... thao em~~~" Mean đồng tử co rút , đây là rõ ràng mời gọi, rõ ràng câu dẫn anh đến chí mạng ngay lập tức như mãnh thú lật người cậu xuống dương vật vì thế mà xoay một vòng làm Plan thỏa mái rên rỉ " chồng....cho em, thao em, thao nát em~~~" " được, tôi cho em, thao nát em..." Không khí nóng dần lên , hai cơ thể trần truồng kề sát nhau không một khe hở, Mean thao cậu từng cái mạnh bạo rõ rệt đâm vào rút ra như máy đóng cọc, Plan là của anh, một mình anh, anh độc chiếm bá đạo yêu cậu ,hôn cậu đầu lưỡi càn quét khắp ngõ ngách, Plan nâng mông cố gắng hòa theo nhịp của anh, cậu rên rỉ lợi hại,nước mắt sinh lý cư thế mà chảy ra, đầu ngón chân cuộn lại co rút, cự vật Mean ở trong hậu huyệt âm nóng kia to đến lợi hại, cảm nhận sự bao bọc thõa mái làm Mean không kiềm chế được, anh mạnh mẽ đâm vào , rồi rút ra, tốc độ nhanh , lút cán hết toàn bộ ,Plan lắc đầu nức nỡ cam chịu sự kích thích đến tột cùng. " Mean, sâu quá, sâu quá, thật sâu, trướng muốn thủng luôn ruột rồi". "Plan, em là của tôi, của Mean Phiravich này em hiểu chứ , của một mình tôi". Mean thao cậu từ đâu giường đến cuối giường, trong phòng tắm, anh để cậu đứng trước gương chóng tay vào gương , Mean từ phía sau đi vào, mạnh mẽ chiếm đoạt hết tất cả của cậu: " Plan, nhìn vào gương xem em là ai"? Plan lắc đầu xấu hổ với hình ảnh trong gương, cậu cảm nhận từng trận ra vào của Mean ngày càng mạnh hơn, cậu từ bỏ chóng đỡ, rên rỉ đức quãng: " là Plan Rathavit"~~ " của ai?" " của Mean Phiravich"~~~~ " em hãy nhớ câu nói này cho tôi, sau hôm nay nếu em giám rời bỏ tôi, tôi sẽ đánh gãy chân em , trói em bên mình , ngày ngày thao em, em hiểu chứ" " hiểu....hiểu...a~~~, Mean ,muốn bắn, Mean, chịu không nỗi,...." " được đợi tôi, tôi cùng em...." Plan phóng ra bắn vào gương trước mặt cậu là một mảnh mơ hồ , Mean phía sau cảm nhận sự co rút cực hạn của cậu, đâm vào thật sâu sau đó toàn bộ phóng hết vào trong, toàn bộ cho cậu. Plan cảm nhận từng đợt tinh dịch phóng vào bên trong mình, cậu sụi lơ dựa vào lòng anh đón lấy, cảm nhận sau một hồi cao trao , cây sắt bên trong cậu lại có triệu chứng nóng trở lại, bắt đầu cương lên cậu lắc đầu từ chối: " Mean, không muốn, buông ra quá đủ rồi" " Plan , ngoan để tôi phạt, dù sao em cũng nên bồi thường cho tôi" Mean ở bên trong cậu bắt đầu tăng công xuất hoạt động, anh ôm cậu đối diện mặt cậu để chân cậu quấn vào eo mình trực tiếp ra vào, tư thế này vào càng sâu hơn, Plan được Mean bế ra giường , thân thể cậu như cọng bún mềm yếu vô lực để mặc Mean thao túng,.... Đêm lại còn dài..... .............. Mặt trời lấp ló sau tán cây, Plan mơ hồ tỉnh dậy, cảm thấy có một cánh tay nặng trĩu ôm lấy eo mình, hơn hết nữa cái cây sắt kia đêm qua khi cậu đạt đến cực hạn chịu không nỗi mà ngất đi trong khoái cảm , thì cây sắt kia vẫn còn ở trong cậu nó ...nó vẫn cương cứng...sẽ không phải chứ... Người bên cạnh cũng mở mắt , anh ranh ma nhìn cậu, vẫn để cây sắt kia ở trong mà lật người đè cậu: " tỉnh rồi, tập thể dục buổi sáng thôi" " không muốn, buông ra, Mean, anh là quỷ háo sắc" " tôi chỉ háo sắc với em" " buông ra, không muốn" " chuyện này không đến lượt em ra điều kiện với tôi"... Cảnh xuân lại lấp ló đâu đó trong căn biệt thự màu xanh lam vào bình minh Thái Lan xinh đẹp.... .... Mặt trời lên tận đỉnh đầu , Plan nằm trên giường như một sác chết đến bây giờ cậu mới chân chính hiểu ra : " chia tay không đáng sợ, mà đáng sợ nhất là hợp lại".......... ..................................................................... ~Yu~ Hị hị, tối nay thêm một phần nè , yu sẽ không nói lúc yu viết chương này mặt biến thái cỡ nào đâu... Mọi người lễ hảo nhé��� Cre: Hạt muối nhà MeanPlan M34niplan Bonuss thêm tấm ảnh cho sáng nhà sáng cữa nè, sáng lên nàng ơi....��
|
chương 35
Từ sau khi hai người làm hòa, căn biệt thự kia có vẻ huyên náo hơn một chút, bác Tee vui vẻ nhìn thấy cậu chủ dạo này tươi lên rất nhiều không còn khuôn mặt u ám như trước nữa, bởi hình ảnh vị thiếu gia đáng kính lạnh lùng kia, mỗi ngày sẽ chịu đựng dung túng một nam nhân nhỏ quấy phá mình. Sau khi chị Rem kí hợp đồng thành công với tập đoàn MP, Plan đã kịp gọi điện thoại là xin ở lại Thái làm cho một nhà hàng của chuỗi nhà hàng thuộc tập đoàn MP, chị Rem vui vẻ mà chúc mừng cho cậu... Plan ở căn biệt thự đôi lúc sẽ sinh ra buồn chán, cậu muốn đi làm , cậu đã thuyết phục được Mean đi làm tại nhà hàng thuộc tập đoàn của anh, với vai trò phó đầu bếp như ở nhà hàng củ mà cậu làm. Mọi việc điều diễn ra rất tốt cho đến hôm nay, Plan thụng mặt ngồi một chỗ trên giường hứng chịu sự tức giận mà Mean đang tuông ra: " tôi hỏi em nấu ăn kiểu gì, để bị bỏng" Plan mắt rưng rưng cãi lại: " thì bị bỏng thôi, đừng có khi dễ em" Mean nhìn cậu như vậy có chút mềm lòng , nhưng không được anh phải làm căng với cậu, đã nhiều lần như thế rồi: " còn thì bị bỏng thôi à, em có nấu ăn được không, không làm được thì ở nhà cho tôi, tôi không rảnh để ngày nào cũng trông trẻ" Plan nghe đến đây cậu nhảy dựng lên: " này, chủ tịch Mean kia, đừng tưởng anh làm chủ mà ỷ đại ca nhé, tao đây cần anh trông à, tao đây đủ lớn rồi nhé" Mean không cảm xúc nhìn cậu: " đủ lớn, mà để bị bỏng à, em 23 tuổi rồi, chứ không phải 2,3 tuổi, nếu làm không được thì đừng có nấu nướng gì nữa, tôi đủ sức nuôi em, hiểu chưa" Plan cảm thấy sự sống còn của mình có nguy cơ không ổn cậu chọi chọi chân cho cái chăn quấn vào nhau: " aw, không chịu , đó là đam mê của tao" Mean vẫn một mặt không thay đổi nhìn cậu: " đam mê mà thế à, xem cổ tay em đi , xưng đỏ lên, may là xử lí kịp không thì sẽ như thế nào" " thì tao chỉ hơi sơ xuất thôi, tai nạn nghề nghiệp mà" " tai nạn nghề nghiệp?, em còn đỗ lỗi như thế được à, từ mai ở nhà cho tôi, ngu quá mà, không nấu nướng gì hết nữa" " này, tao nãy giờ là nhịn anh lâu rồi nhé, tưởng làm cấp trên mà giỏi à, tưởng tao sợ anh hả" " tôi không chỉ là cấp trên của em thôi đâu" " thế anh còn là gì nữa chứ" " là chồng em, chồng nói là phải nghe lời nghe chưa" Plan nhảy xuống giường nắm tay Mean lắc qua lắc lại nài nỉ: " chồng, cho tao đi nấu ăn đi, tao không ở nhà một mình đâu, buồn chán lắm, không cho tao nấu ăn là tao thấy có lỗi với sự nổ lực của tao trong năm năm đó" Mean cúi đầu nhìn Plan thấp hơn một cái đầu lạnh giọng mềm lòng: " muốn nấu ăn lắm à" Plan gật đầu như giả tỏi: " ừ ừ, muốn lắm" Mean vuốt mặt mình,từ khi nào mình lại yếu đước trước cậu thế này, kéo tay cậu đến giường tìm thuốc trị bỏng trong ngăn kéo bôi cho cậu: " phải cẩn thận, không có lần sau" " ưm ưm, quyết tâm không có lần sau" Plan chăm chú nhìn Mean nhẹ nhàng bôi thuốc lên vết bỏng cho mình, như nhớ ra điều gì đó , cậu tò mò hỏi Mean " chồng , rồi nguyên bộ xoong nồi lúc chiều đâu mất rồi, lúc tao quay trở lại thì không có nữa" Mean bình tĩnh không nhìn cậu phun ra từng chữ: " tôi vức rồi" Plan lần này chính thức dẫy nãy: " này, là bộ xoong nồi mới nhập hôm qua đó, tự dưng đem vức làm gì, tao biết ngài đây giàu nhưng đừng phung phí thế chứ, ngài có biết ngoài kia có một đóng người không có xoong nồi nấu ăn không hả, tao là tao bức xúc với ngài lắm rồi nhé, ví dụ như hôm trước tao chỉ làm bể có một cái ly, ngài đem luôn 5 cái còn lại ném ra ngoài cữa sổ là sao hả, nói gì đi chứ, còn nữa trước đó ba tiếng đồng hồ ngài ném cây chà nhà trong lúc tao đang chà nhà thì sơ sẩy vấp một tí ngài cũng ném luôn là sao hả, ngài là ngài quá đáng ,độc tài lắm nhé, tao là tao.... " ồn ào quá...." Năm năm qua cả hai điều giấu đi tính cách thật của mình, bắt buộc phải tạo thêm một loại tính cách khác để tồn tại, nhưng khi đứng trước mặt nhau , ở cạnh nhau hai người đều thể hiện con người thật của mình, con người chân thật ... Hôm nay Mean lại đưa Plan đến nhà hàng đi làm, trên xe Plan loay hoay tìm đồ ăn vặt, phải hai người đã ở bên nhau gần được một tháng, từ khi nào Plan chiếm dụng xe của anh, cứ chỗ nào có chỗ trống cậu điều nhét đồ ăn vặt vào đó, Mean nhìn Plan lạnh mặt chồm qua đè lại người cậu: " cài dây an toàn vào đã" Plan không thèm chú ý đến anh chu chu môi: " nhưng mà tao đói, chồng cài cho tao" Mean lạnh lùng không phản ứng nhìn cậu, bàn tay kéo dây an toàn cài cho cậu: " em thì lúc nào chẳng đói" Plan tìm được một gói bánh ở trong góc của hộp xe, cậu bốc liền không do dự, vừa ăn vừa nói: " đó là sở thích của tao nha, chồng không có quyền ý kiến" Mean khởi động xe , nhìn về phía trước: " phải rồi, tôi nào dám ý kiến với em, nhưng tôi nói trước em đến lúc đó đừng có than là mập, lên cân này nọ, cả ngày em cứ ồn ào ồn ào đòi tôi cái này cái nọ tôi sẽ đem em vức ra cửa sổ" " aw, không phải chứ, đừng vức ra cửa sổ, rơi xuống sẽ đau mông lắm, tao đam bảo không ồn ào na~" " làm được không?" " ờm....làm được" Hai người mỗi người một tiếng trên xe, xe đã dừng lại trước cửa hàng, Plan ngay lập tức quay sang hôn vào môi anh, rồi nhanh chóng tách ra, xuống xe cười tươi: " chồng , tao đi làm đây, chồng ở nhà phải ngoan nhé" " Ngoan, ngoan cái đầu em" Mean thấy Plan tung tăng bước vào anh cũng rất nhanh lái xe đi, ánh mắt không giấu nỗi đã có sự cong cong : " nhóc con này, lúc nào cũng nhiệt tình như vậy" Xe vừa đến công ty, thư kí đã đợi sẵn để thông báo lịch trình: " chủ tịch hôm nay có....." Mean ngay lập tức cắt ngan, trầm ổn : " đồ ăn trong xe hết rồi" Vị thư kí bên cạnh chợt hiểu ra điều gì cung kính trả lời: " vâng tôi sẽ cho người đi mua" Thật ra muốn nói tính cách Plan hay ồn ào, thích ăn vặt cũng điều bắt nguồn từ cách cưng chiều của Mean, biết làm sao được khi một người bị cưng chiều đến hư và một người nguyện chiều hư người đó...... ................................................................ ~Yu~ Lâu rồi mới viết lại ngọt, cảm thấy bị bí bí làm sao��� Cả nhà tối hảo nhé, ��� Cre: trên ảnh Đây là quốc vương và quốc kì, nhan sắc lại tăng lên hở,trắng gì mà sáng thế�����
|