Chuyện Tình Hoàng Tử
|
|
CHƯƠNG 70 Đêm buôi diễn này thật quan trong. Không hiểu sao, trong lòng tôi luôn có môt linh cảm là sẽ xảy ra rất nhiều chuyện trong đêm nay. Chị Thu Hà nhìn tôi, ánh mắt dò hỏi : – Bin ! em không sao chứ…..mặt xanh lắm….. Tôi cười trừ : – em không sao đâu….. Bỗng đang còn hồi hộp thì từ đâu, một bàn tay ấm áp che lấy đôi mắt của tôi. Khẽ cười nói ; – ai vây….? Chẳng hề có một tiếng nói, tôi mừng rỡ reo lên : – anh Tuấn hả….phải anh Tuấn không…. Tuấn giật mình, giọng ngac nhiên : – sao em biết là anh được…..anh đâu có lên tiếng….. Tôi quay qua ôm chầm lấy anh, hai mắt long lanh : – quỷ thật…..anh về nước sao không nói em một tiếng…. Tuấn nhẹ nhàng mỉm cười, người anh thật ấm áp. Mừng quá, mà tôi không để ý đến những người xung quanh. Chỉ đến khi Tuấn thì thầm : – mọi người nhìn kìa….. Tôi giật mình, khẽ đẩy Tuấn ra, rồi cười ngượng ngùng : – sao anh biết em ở đây mà tới….. Tuấn đá mắt, nhìn khuôn mặt anh có phần tiều tụy lắm. – em làm sao thoát khỏi bàn tay của anh mà…..- Tuấn nhìn xung quanh –lát nữa anh phải xem em hát như thế nào ….? tôi và Tuấn lại ngồi ở phòng nghĩ nói chuyện, vì cũng chưa tới giờ biểu diễn. – em vẫn ổn chứ…..? Khẽ cầm ly trà lên, đôi mắt nhìn ra khoảng không mang một nỗi sầu thảm : – không ổn chút nào…. Tuấn nhìn vào tôi, anh như hiểu tất cả. bởi vì chuyện của Phương quả là một cú sốc nặng với tôi.khi về nước anh thật sự choáng váng khi biết Phương đã bỏ đi. Anh thật khó mà có thể xen vào chuyện này. bởi vì Phương cũng có lý của cậu ấy. những mỗi lân nhìn thấy tôi buồn bã, đau khổ như thế thì trái tim của Tuấn lại không thể chịu đựng được. Đôi mắt nheo lại,mái tóc hơi phủ xuống mắt, Tuấn nhẹ giọng : – đừng buồn nữa…..anh tin là em sẽ sớm tìm ra cậu ấy thôi….- nói xong, anh khẽ lấy bàn tay xoa dịu lên bàn tay lạnh giá, cô đơn của tôi – rồi cậu ấy cũng sẽ hiểu em mà.,…. Tôi chớp mắt, rồi mỉm cười buồn, một nụ cười không hề thoát gì lên là vui vẻ cả. nắm chặt bàn tay Tuấn, tôi cảm thấy thật ấm áp.. – Bin ơi….vô thay trang phục nhanh lên….- chị Thu Hà chạy ra nói….. Tôi giật mình, đứng dậy, khẽ vuốt hai khóe mắt để nước khỏi rơi ra làm nhòe phấn trang điểm. – em sắp lên diễn rồi….nhớ đợi em đó….lát mình đi chơi….. Tuấn đẩy tay, đôi mắt hạnh phúc ; – ùh…..ngày hôm nay cho anh nhé….. Tôi đá mắt. Tuấn và tôi bây giờ thật khác. Cả hai như đều đã trưởng thành hơn rất nhiều, tôi đã vượt qua khỏi cải ngưỡng cửa khuôn viên của gia tộc, tiến đến gần gũi với tình thương, sự che chỡ của con người. tôi đã có thêm một gia đình, và nhiều tình yêu mới. không hiểu sao, nhìn Tuấn tội lại càng dễ chịu, cảm giác ấm áp từ anh vẫn không hề thay đổi. vẫn như một ngọn đèn đốt cháy lớp băng đau khổ trong trái tim. ** – xe đã chuẩn bị xong…..xin mời thiếu gia ạ….- một người mặc áo đen cuối đầu…. Khẽ nhìn ra khung cửa, đôi mắt Phương ngần ngại : – cứ để đó….. Đôi tay anh bấm chặt vào nhau. Trong trái tim rực lửa đó vẫn nồng cháy tình yêu. Nhưng khi đối diện với tôi bằng hình dạng này. sự mặc cảm làm trái tim anh đau khổ, Phương cảm thấy mình chẳng còn xứng đáng với tôi, mà chỉ làm khổ cho tôi mà thôi. Càng đau khổ thì tình yêu đó lại càng đậm sâu. Anh ghét mình bao nhiêu thì lại yêu tôi hơn thế nữa. Đôi mắt buồn bã, anh khẽ nói : – đẩy ta ra ngoài đi dạo….. Bước ra khỏi cửa của biệt thự. Sự ấm áp của thời tiết chuyển mùa thật quyến rũ. Những hoa bồ công anh bay bay theo gió mới đẹp làm sao….nhìn thấy hoa, bỗng chốc hình bóng của tôi lại hiện ra khi lần đầu tiên tới đây. Chạy nhảy, nô đùa trong gió, khẽ hát lalala. Hàng lông mi Phương chớp liên hồi, khẽ đưa tay như muốn níu kéo hình bóng tôi lại vậy : – Gia Anh…..Gia Anh…. Nhưng cơn gió đã thổi đi, đã không cho tôi ở anh lâu hơn. Phương gục đầu, anh thật sự buồn rười rượi. nỗi đau giằng xé từng cơn. Mỗi giây, mỗi phút anh vẫn không thể nào quên được tôi. Những kĩ niệm cứ chờ chực sống lại. Khẽ tiến về vùng đất mà lúc trước tôi và Phương ngồi tâm sự. đôi mắt anh nhìn ra khoảng không sâu thẳm. một dãi màu xanh trải rộng khắp đồi. anh mỉm cười khi nhớ lại khuôn mặt ửng đỏ của tôi lúc hôn anh. – thật ra lúc đó anh không hề say….. Khẽ thì thầm trong gió, Phương như muốn quay lại thời lúc ấy. một tình yêu ngây ngô trong sáng. Một giọt nước mắt rơi xuống băng, rồi nhiều, nhiều nữa…..lúc này Phương mới biết mình đã khóc….. Anh mỉm cười lần nữa, nụ cười cay đắng đến dễ sợ. trái tim anh hoàn toàn vỡ vụn ra từng mảnh nhỏ trước dòng kí ức hạnh phúc…… ** Tiến đi dạo khắp ngôi nhà cổ, giọng anh lanh lảnh : – Thủy Linh…..cậu có ở đây không….. Những bốn bề vẫn không có tiếng trả lời. anh đi từng phòng tìm kiểm. bỗng đi ra sau nhà. Vừa bước vào phòng, anh giật mình khi thấy một bức họa treo trên tường. không phải vì bức họa đẹp, mà đôi mắt anh sững sờ : – Tuấn…..sao bức họa của cậu ấy lại ở đây…. Nhưng nhìn thật kĩ, anh tái mặt : – không thể,….bức họa này ít nhất cũng được họa cách đây cũng gần 100 năm…..nhìn nó rất là cổ….. Đúng như anh nói, người trong bức họa thật sự rất giống Tuấn, từ đôi mắt, đến cái miệng. khẽ lúc lắc đầu, Tiến nheo nheo : – chẳng lẽ còn những chuyện ẩn đằng sau….. Anh khẽ tìm xung quanh, thì bất ngờ thấy một chiếc hộp bằng khổ. bên ngoài chặm khắc hoa văn rất đẹp. khẽ mở ra. Thì một xấp thư được bảo quản khá kĩ. Anh cầm từng bức thư lên đọc và sự thật ẩn đăng sau ánh sáng bắt đầu hé lộ. “hôm nay là một ngày đẹp trời….khoảng thời gian anh bên cạnh em thật ngắn ngũi, nhưng anh không thể bên em được nữa. em gái của anh đang thực sự rất hận em, nhưng anh cũng không thể trách nó, có trách, anh chỉ trách chính mình. Bởi vì anh không thể khống chế được tình yêu anh dành cho em….đừng nghĩ ngợi gì đến anh, hãy sống thật hạnh phúc bên Hoàng Phi đi….mọi chuyện ở đây cứ để anh gánh vác…… Kì Lang….” – Kì Lang…..cái tên sao mà nghe quen quá…..- Tiến vẫn đọc tiếp. “đừng nói như vậy….anh không thể xen vào chuyện tình cảm của hai người. đối với anh, Hoàng Phi như là anh em ruột vậy….đừng làm tổn thương cậu ấy….mặc dù anh rất yêu em…nhưng anh không muốn vì anh mà hai người đau khổ. đừng nói chuyện của chúng ta cho cậu ấy biết…..cậu ấy yêu em rất nhiều….anh đã chứng kiến từng ngày, từng giờ lúc cậu ấy thầm yêu em…..quả thât, cậu ấy là người đầu tiên anh khâm phục. dám đứng dậy đấu tranh với hai gia tộc để đươc bên em….nghĩ lại anh thật sự không thể bằng cậu ấy chút nào….em chọn cậu ấy là đúng….nên đừng bao giờ nói như thế nữa…..” Tiến bất thần, đôi mắt nghi ngờ : – chẳng lẽ tình yêu của họ lại bị rạn nứt….. Quay lại, anh nhìn bức họa : – vậy người này tên Kì Lang….. Vừa nói tới đó, bỗng chốc trong đầu Tiến hiện lên những hình ảnh như tôi ngày trước, một phần kí ức bị chôn dấu đang bắt đầu quay về. “Cát An! Em phải mau rời khỏi đó….mọi người trong gia tộc đã phát hiện ra….họ đang cho người tớt bắt em và Hoàng Phi, anh không thể ngăn họ được nữa….hãy mau trốn đi….nhớ ! đừng bao giờ quay về….. Kì Lang” “ Đó chính là bức thư cuối cùng, Tiến quay đi. Xong anh lại giật mình. Chiếc hộp rất to nhưng sao bên trong lại nhỏ như thế. Anh gõ gõ lên đáy hộp. cộc…cộc – đáy hộp rỗng…. Vừa nói thế, anh liền xem xét kĩ cái hộp xem có cách nào mở ra được không. Vừa mài mò, vô tình bàn tay Tiến chạm vào hình khắc hoa dã lan trên bên ngoài hôp. Rét….tn nhìn vào trong thì quả thật, mốt đế hộp rỗng. dưới đó là một cuốn sổ trông có vẻ khá cũ. Tiến cầm lên. Và anh thật sự như không thể tin vào những trang chữ trong đó. Những dòng chữ có thể đã thay đổi cả một tương lai. Chắc nó đã bị chôn dấu đến tận bây giờ. “suốt một thời gian tôi đã suy nghĩ rất nhiều….nhưng tôi lại không thể nói những điều suy nghĩ của mình cho Hoàng Phi biết được. anh đối với tôi rất tốt, và tôi cũng nợ anh cả cuộc đời. anh đã hy sinh tất cả vì tôi. Những tháng ngày đầu tiên, tôi cứ ngỡ rằng mình sinh ra là để yêu anh. nhưng không.,..đến tận bây giờ, tôi mới nhận ra, rằng tình yêu ấy chỉ là tình tri kĩ….đứng đằng sau đó là một sự chân thành thuần khiết….còn tình yêu…..” Tiến gấp cuốn sổ lại, anh bặm môi : – vậy là…… ** – người đi đi….- Hoàng Long phẩy ta ra hiệu. Thủy Linh lạnh lùng : – lần này tôi sẽ không thất bại. Hoàng Long mỉm cười nham hiểm : – người hãy dùng thuật mà ta đã chỉ…..thuật đó chắc chẳn sẽ có công hiệu với hắn…. Xong Hoàng Long đưa tay bấm bấm gì đó, ánh mắt nheo nheo lại : – lần này ngươi đi không có một mình đâu….sẽ có người yểm trợ…. Thủy Linh gật đầu rồi biến mất. Hoàng Long ngồi đấy, toàn thân bất động, hắn cười gằn : – phụng tiên ! để lần này ta xem ngươi đối phó như thế nào đây…. hắn nhìn lên bầu trời….đôi mắt đen đi : – nhanh quá….sao cánh cửa lại mở nhanh đến thế….chẳng lẽ kiếp này khác kiếp trước sao…. Cánh cửa đồng thoại đã mở tới hơn một nữa. và lần này, một năng lực nữa được giải phóng. Bỗng chiếc nhẫn trên tay hắn đang dần chuyển qua màu trắng, màu đen dần nhạt đi. Mỗi lần thạch bảo trắng hơn thì hắn lại đau đớn khẽ trừng mắt: – sao…! chẳng lẽ sức mạnh thoát ra lần này là thứ đó….! hắn lập tức tháo thách bảo chi thiêng ra mà Phong ấn vào chiếc hộp đen tối, đế tránh tiếp xúc với nguồn sức mạnh vừa được giải phóng ra khỏi cánh cửa đồng thoại. – khỉ thật ! không ngờ sinh dương thuần khí lại ra ngay vào lúc này….. ** Tôi đứng trên sân khấu, đôi mắt mở to, đây là lần đầu tiên biểu diễn, hồi hộp pha vào hạnh phúc. Tôi khẽ cất lên tiếng hát từ tận trái tim, từ tấm lòng. Tôi ước ao Phương sẽ nghe thấy nhưng ca từ này. “điều tôi vẫn tin ở em là không bao giờ thay đổi….đừng hoài nghi….đừng mặc cảm….hãy vượt lên số phận mà chúng ta mãi ở bên nhau nhé….” Đôi mắt đảo quanh khắp sân khấu tôi như muốn tìm một hình bóng quen thuộc. Tuấn đứng dưới khán đài, đôi mắt anh buồn nhìn tôi, không hiểu sao, anh lại nặng bờ tâm sự. – chúng ta có vào không ạ….. Phương lẵng lặng nghe tôi hát, đôi mắt lạnh băng : – ở đây đi…. Phương đã đi tới trước nơi biểu diễn. nhưng anh vẫn không vào, lẵng lặng ngồi trên xe. Anh khẽ lắng nghe và thưởng thức những ca từ do chính anh sáng tác, nay được chính giọng của tôi thể hiện. đôi mắt anh hơi ướt : – em hát hay quá….. Xong, anh bặm môi cố chèn ép bản thân mình là không được vào….phải vượt qua mặc cảm dữ dội lắm anh mới bước được tới đây. Xong chỉ còn cách tôi chục mét nhưng anh không thể bước thêm được nữa…..anh chỉ dám đứng từ xa mà quan sát thôi….. Buổi biểu diễn kết thúc thành công. Nhưng khuôn mặt tôi chẳng có gì là vui cả. Tuấn thấy vậy nắm lấy bàn tay lạnh giá của tôi mà nói : – đi chơi thôi…. Gượng cười, ánh mắt dịu dàng : – ùh… Dòng người ùa ra, họ lần lượt cười nói, trao đổi với nhau khi buổi biểu diễn kết thúc. – chúng ta có nên về không thiếu gia….. Phương nhìn vào trong, anh như muốn đợi tôi ra, để chỉ được thấy một lần, không hiểu sao nỗi nhớ lại dai dẵng như thế. – đợi chút đã…. Đôi mắt Phương cứ mãi ngóng trông vào cửa sổ. nhưng khi vừa nhìn thấy tôi bước ra, tay trong tay với Tuấn. bỗng hai mắt Phương sững sờ, đỏ hoe. Giọng anh run run : – đó là điều mình luôn mong muốn….nhưng sao mình lại đau thế này…. Cái cảm giác đau đớn chiếm lĩnh toàn thân thể anh, nó còn đau hơn cả cái đau thể xác mà anh phải chịu đựng. Phương cắn môi đến chảy cả máu. Khuôn mặt được cuốn trong hàng lớp băng vẫn không thể che được sự đau đớn tột độ ẩn trong đôi mắt ươt của anh. Vừa đi ngang qua một chiếc xe màu đen bóng. Bất giác, một sự xót xa dấy lên, tôi chựng lại. Tuấn nhìn tôi : – sao thế…. Tôi quay phắt lại, lướt nhìn khắp cái xe, đôi chân tự dưng bước tới, giọng ngẹn ngào : – Phương….anh phải không….phải anh không….. Tuấn nghe vậy, anh cũng nhìn vào cái xe, những cửa xe đóng kín mít, kiếng đen không thể nhìn thấy được gì. Tuấn nắm tay tôi, đôi mắt anh long lanh : – sao em biết….anh có thấy gì đâu…. Đôi mắt tôi đã không thể cưỡng lại được nữa, không biết nó đã đỏ lên từ lúc nào: – em không biết….em chỉ biết là Phương ở trong chiếc xe này…. Rồi tôi lao đến, đập cửa xe rầm….rầm…. – Phương….mở cửa ra đi….anh ra gặp em đi…. Phương bấm chặt tay, người run lên. Anh không biết nên làm như thế nào, đôi mắt vô hôn nhìn xung quanh. Cố nghiến răng chịu đựng, anh khẽ nói : – đi thôi…. Chiếc xe nổ bánh lăn dài trên con đường. tôi chạy theo như người vô hồn, gào lên : – Phương….. Bỗng ầm…..hai người mặc áo choàng đen từ đâu xuất hiện đứng chặn ngay trước đầu xe. Họ mở mũ choàng ra, một cô gái tóc bạc trắng như cước, khuôn mặt đẹp mê ly, từ cô ta toát lên một sự hút hôn đáng sợ, nhưng có phần cay độc. Kì Hân mỉm cười : – cửa đồng thoại đã mở hơn một nữa….nên giờ bọn ta được tự do rồi….Hoàng Phi…..tìm được ngươi quả không dễ chút nào….. Vừa nói xong, cô ta phất chiếc áo choáng lên thì ngay lập tức, khung cảnh xung quanh chung tôi bỗng không còn là thành thị nữa, không còn nô nức người qua lại cũng với tiếng xe inh ỏi mà là một nơi âm u, lạnh lẽo đến đáng sợ. Kì Hân khẽ nghiến răng : – chào mừng các ngươi đã đến với nơi của ta….. Vừa ngắt lời thì Minh Tử cầm hai lưỡi dao, phất tay một đường chỉ. Ngay lập tức, chiếc xe vỡ ra bốn góc, Phương bị té xuống đất. tôi và Tuấn chạy lại, đôi mắt tôi hoảng sợ : – Phương ơi….anh có sao không….. Phương nhìn tôi, ánh mắt buồn bã : – em khờ quá….. Tuấn nhìn Minh Tử, khuôn mặt sực tỉnh : – là cô ta….chính cô ta ở đêm vũ hội đã hạ sát Phương….. Tôi nhìn Minh Tử và nhớ lại cái khung cảnh đêm vũ hội đó. Quả đúng là ả, vậy chẳng lẽ đây chính là tiểu thư mà ả đã nói sao. Kì Hân khẽ cười gằn : – xem kia….mới chưa gì đã lo lắng cho người yêu đến thế sao Cát An….. Tôi nhìn hai người đó, trừng mắt, ánh mắt giận dữ đến đáng sợ : – thật ra hai người là ai…… Ánh mắt Kì Hân nhìn tôi đầy hận thù, cái cảm giác tôi lo lắng cho Phương càng làm cho cô ta điên tiết lên, giọng sắt đá nghiến qua từng kẻ răng ; – ngươi không cần biết….nhưng hôm nay, tên đó phải chết….. Vừa nói xong thì cả hai người đều xông tới, tôi nhanh như cắt, bay ra đỡ và tung những cú đánh nhằm bảo vệ cho Phương và Tuấn. Kì Hân khẽ đá mắt với Minh Tử, như hiểu ý, cô ta vòng ra phía sau lưng và lao về Phương. Đang còn phải tiếp những đòn như trời giáng của Kì Hân, nên tôi không thể quay về kịp. quá khẩn cấp, tôi đành phải dùng đến ma thuật. – giáp quang phòng hộ…. Ngay lập tức, tôi như cơn gió, lướt nhanh về Tuấn và Phương. Và từ sau lưng, bật ra 8 đôi cánh đập tung lên một vòng tròn ánh sáng trắng. Minh Tử vừa bay tới đụng ngay vòng sáng, cô ấy lập tức bị hất tung trở ra, toàn thân bị chấn thương. Minh Tử nheo nheo mắt ; – cái đó là gì mà sao lợi hại vậy…. Kì Hân mỉm cười : – giáp quang…..đó là một trong những thuật phòng hộ cao cấp của phụng tiên….., không ngờ tên này lại lấy lại được sức mạnh rồi…..nhưng theo như ta quan sát thì hình như hắn vẫn chưa hoàn toàn hồi phục sức mạnh, cách ra thuật vẫn chưa nhanh nhẹn và chưa phát huy hết toàn bộ ma thuật. nếu như hắn ngày đó thì chắc bây giờ người đã phải nằm liết giường 3 năm rồi chứ không còn đứng dậy mà nói được đâu….. Vừa lúc đó thì bầu trời như bị xẻ ra….một luồng sáng tím đánh thẳng xuống bên cạnh Kì Hân tôi la lên : – Thủy Linh….. Tuấn và Phương sững sờ…..hai người thật không thể tin vào đôi mắt của mình nữa, những chuyện xảy ra ở đây cứ như trong mơ. Mặc dù biết tôi rất giỏi vỏ, nhưng hai người bọn họ lại không thể ngờ tôi biết ma thuật, và cả Thủy Linh cũng biết…..một không khí căng thẳng bao trùm toàn không gian.
|
Thủy Linh nhìn Kì Hân lạnh lùng : – hắn để cho tôi….hai người hãy đi giết tên hai người muốn giết đi…. Kì Hân mỉm cười tự đắc : – tùy ngươi….. Vừa nói xong, Thủy Linh để hai tay trước ngực, hô to : – triệu hồi tinh linh…. Từ trên cao, những ánh sáng vây quanh lấy anh, toàn thân Thủy Linh phát sáng lấp lánh, đôi cánh từ sau lưng anh bật tung ra. Mái tóc anh dài ngang lưng, một nét đẹp của vị thiên sứ….nhưng sao đôi mắt ấy lại chất chứa hận thù đến đáng sợ. Thủy Linh ra toàn những thuật không thương tiếc, ác độc vô cùng. Tôi chỉ biết đỡ, tránh né chứ không thể làm hại anh được. tôi không hề đánh trả. Thủy Linh nheo nheo mắt : – sao ngươi không đánh trả….. Tôi hét lên : – anh quên rồi hả…..Thủy Linh….em mới là chủ nhân của anh…..anh bị sao vậy….. Thủy Linh xẳng giọng ; – ta chi có một chủ nhân…..người đó không phải ngươi….. Từ trong người tôi, xuất hiện một cảm giác đau nhói dữ dội. giống như là tôi đang tự đánh chính tôi vậy. bỗng giọng của Kì Hân vang lên : – Cát An….buông tay chịu trói nếu không người của ngươi sẽ chết….. Tôi quay lại, thì thấy Tuấn và Phương đã bị hai ngươi kia khống chế. Chưa kịp định thần thì tôi đã bị dính 1 chưởng cực mạnh của Thủy Linh, người bay về góc cột, toàn thân rướm máu. Người tôi lúc đó như không còn cảm giác gi nữa, chỉ hai bên tai nghe tiêng la thất thanh của Tuấn và Phương: – Gia………….Anh…………. Bịch…..tôi rơi xuống đất nặng như chì. Người tê liệt đến vô cùng. Nhưng cố lấy hết sức, tôi gắng gượng ngồi dậy, thở hồng hộc : – xin các người….đừng …..đừng làm hại tới họ………. Kì Hân cười man rợ : – ha….ha….người cầu xin ta…..lúc trước ta cầu xin ngươi…..người có nói câu đó không….- cô ta quay qua Phương, ánh mắt hận thù – chỉ vì hắn….tất cả chỉ tại hắn….. Phương gào lên : – giết ta đi….chắc ngươi hận ta đến vô cùng….vậy thì giết ta đi….. Tôi hét vào mặt Phương, đôi mặt như chảy cả máu : – anh im đi…..anh có biết anh tàn nhẫn như thế nào không…..anh nói ra những lời đó chẳng khác nào anh đang trà đạp lên chính tình cảm em dành cho anh, anh bỏ em lại một mình mà ra đi, anh không thấy như vậy thật nhẫn tâm sao….. Vừa nói mà nước mắt và máu như hòa quyện vào nhau. Cố lấy hơi, toàn thân tôi như muốn rĩ ra, thật sự rất mệt, tôi như chỉ muốn ngủ, những không thể, tôi không thể ngủ lúc này được. khẽ thở bằng miệng, tôi gượng cười đau đớn : – từ ngay anh ra đi anh có biết là em đã đau khổ như thế nào không….em đã tìm anh như một thằng điên, lục tung cả đất nước này lên, em vùi đầu trong đống tài liệu về anh….em hát, là vì anh, em muốn dùng giọng hát của mình để gọi anh ra….em muốn anh hãy can đảm, đã nói bao nhiêu lần….anh mãi là của em mà….tại sao anh lại hành động như thế…. Tôi gào lên, phun ra cả máu, máu từ miệng cứ chảy ròng ròng…..Phương ngã quỵ xuống, anh lết từng bước đau đớn muốn tới chỗ tôi, đôi chân anh không thể đi được nữa. Minh Tử định chạy ra bắt lại, nhưng Kì Hân ngăn lại, đôi mắt cô ấy ngui ngui. Phương nghiến răng, lê những bước làm vết thương quấn băng trắng phải rướm máu, nhuộm một màu đỏ tươi. Anh thở hồng hộc : – anh đã sai rồi….xin lỗi em…. Tôi cũng gắng gượng dồn hết những sức lực cuối cùng, bò, lết đến bên anh. tôi cố đưa bàn tay đỏ vì máu, ướt vì nước mắt ra nắm lấy bàn tay của anh. đôi mắt đỏ hoe, tôi nhìn Phương : – ngốc ạ….đi không được còn tới đây làm gì….. Phương cũng bấm tay tôi, mắt anh đã ướt sũng : – em cũng là đồ ngốc…..người đã đi không nỗi còn bò tới đây làm gì….. Một nụ cười hạnh phúc được nở trên đôi môi của hai chúng tôi. Tuấn nhìn tôi và Phương, ánh mắt anh long lanh. Trong lòng anh thật hạnh phúc, nhìn thấy tôi như thế, anh nhắm mắt, đau đớn từng đợt sóng trong tim. Thủy Linh ngúc ngắc mắt. tự nhiên anh cảm thấy khó chịu làm sao. Anh liền nhìn tôi, hai tay khép lại để trên trời, rồi miệng hét lên ; – sa di chưởng….. Một luồng sáng tím cực mạnh đánh thẳng vào tôi. Phương thấy vậy, anh cố hết sứng đứng dậy đỡ trước người tôi. Một cái ấm. toàn bộ không gian như tĩnh lặng. tiếng thét của tôi như muốn xe toáng cả không gian. Nước mắt trào ra như mưa : – Phương……… Tuấn dùng dằng như muốn lao ra nhưng anh đang bị Minh Tử giữ thật chặt, anh quỵ xuống, đôi mắt đỏ hoe vô cùng : – Phương………. Phương bay ra sau theo dòng ánh sáng, anh vướng vãi cái cột, làm nguyên cái cột bê tông phải gãy, lực chưởng cực mạnh, đến tôi trúng chưởng đó thì cầm chắc cái chết, vậy mà Phương không hề biết một chút võ hay ma thuật gì thì làm sao chịu nỗi một chưởng như thế chứ….. Tôi vừa đi, vừa lết tới, đôi mắt mở to không hề chớp, khuôn mặt đầm đìa nước mặt. chạy đến bên anh, khẽ đỡ lấy đầu Phương, tôi nói run run, đôi tay xoa xoa những nơi chảy máu không ngừng ở anh. khuôn mặt hoảng sợ tột độ : – xin anh đó….làm ơn.,…làm ơn….đừng bỏ em lại….. Phương thở, anh vừa thở là máu ọc ra miệng, khuôn mặt tôi càng hoảng khi thấy máu Phương không ngừng chảy, giọng ngất theo tiếng nấc: – đừng….đừng bỏ em mà….xin….anh…xin anh…. Phương gượng cười đau đớn, rồi anh lấy đôi tay vuốt nhẹ bờ má tôi : – đừng khóc…..em khóc xấu lắm….. Anh lại ọc máu ra, đôi tay tôi như run run, toàn thân không hề có một chút sức lực, đầu óc trống rỗng vô bờ : – em không khóc….không khóc….đừng bỏ em….đừng…. – anh lạnh quá…. Tôi run người, ôm anh thật chặt, hành động như một đứa trẻ : – em xoa nà…đừng lạnh….đừng bỏ em….ấm chưa anh….. Ánh mắt Phương buồn bã, khẽ cười : – anh làm bẩn khuôn mặt thiên sứ của em rồi….. Tôi chụp lấy bàn tay lạnh giá của Phương, mà áp lên má, khuôn mặt mếu máo : – không dơ đâu….em không sợ….đừng….em chỉ xin anh….làm ơn…. Chưa kịp nói hết câu thì bàn tay Phương đã không hề còn chút sức, nó rã đi như hoa rơi, đôi mắt anh đã nhắm lại, tôi ôm chầm lấy anh mà gào lên : – Phương.ơi………Phương………ah……… Tuấn lúc đó quá đau khổ, anh giận dữ đến cao trào, anh hất một cái, Minh Tử bay về phía sau như bị trúng một lực chưởng. Minh Tử ọc ra cả máu. Tuấn lao đến, anh đỡ lấy Phương, khuôn mặt ngơ đi : – Phương….tỉnh lại đi em….- xong anh mỉm cười nhìn tôi- Phương vẫn còn sống….cậu ấy chỉ bị ngất đi….mạch vẫn còn đập….. Tôi và Tuấn cùng lay lay vai Phương ; – tỉnh lại đi…..đừng ngủ…..đừng ngủ….. Đôi mắt ấy bắt đầu hé mở, nhưng trông thật mỏi mệt. Phương gượng cười, rồi lấy tay Tuấn đặt lên tay tôi : – anh cuối cùng cũng đã tới…..em chỉ đợi đến giây phút này thôi…..Gia Anh….Gia Anh….xin nhờ anh chăm sóc….. Nước mắt Tuấn chảy ròng ròng, anh lắc đầu, đôi tay nắm Phương thật chặt : – không ! em phải tự đi mà chăm sóc cho Gia Anh….em đi mà chăm sóc….. Phương mỉm cười lần nữa, rồi lúc này. toàn thân anh phát sáng. Những dãi băng biến mất. thân thể anh bay lên không trung. Minh Tử và Kì Hân đều sửng sốt. họ thật không biết chuyện gì đang xảy ra. Những đốm sáng tránh lia tia bắt đầu xuất hiện. bùm….một luồng sáng chói lòa, khung cảnh bình thường trở lại thì không thấy Phương đâu mà chỉ thấy một chiếc lông vũ màu trắng đang lơ lững, rồi bay thẳng vào người tôi. Khi chiếc lông vũ vừa nhập vào cũng là lúc tôi cảm thấy không còn mệt mõi nữa, toàn thân như được tiếp thêm sức manh. Từ trên bầu trời, bắn xuống một luồng sáng cực độ chiếu thẳng vào người Tuấn. Kì Hân tái mặt, giọng run run : – sinh….sinh….sinh dương thuần khí…… Minh Tử đứng dậy mỏi mệt, cô cũng như Kì Hân, không thể tin chuyện này xảy ra được : – trời ơi…..sao chuyện này lại có thể xảy ra….. Sự hy sinh của Phương đã thức tỉnh sức mạnh của Tuấn. anh chính là vị tinh linh kết nối nắm giữ bí mật. toàn bộ sinh dương thuần khí thoát ra khỏi cánh cửa đồng thoại, đều sẽ quay về bên anh, vì người tinh linh này chính là chìa khóa để đóng cánh cửa và cũng mở cánh cửa đó. Chiếc lông thứ 5 lại được cất giữ trong người Phương. Khi mọi chuyện đã kết thúc, thì tưởng như tới đó là xong. Nhưng mọi người đều phải chứng kiến một điều bất ngờ khác. Phương chính là tinh linh thứ bốn, vì những vầng sáng của anh vẫn cứ bao quanh tôi, rồi từ đâu, giọng nói của anh vang lên “Gia Anh….!lần này em hãy giữ vật này thật chặt nhé….hãy coi nó là anh….anh vẫn mãi luôn ở bên em..” Vừa nói xong, những hạt sáng đó nối lại với nhau. Một chiếc nhẫn bằng pha lê trong suốt như chiếc nhẫn của tôi năm xưa. Khi chiếc nhẫn được đeo vào tay thì tôi cảm nhận được bàn tay của mình thật ấm áp, giống như đôi tay anh đang nắm lấy bàn tay của tôi vậy. Tên Hoàng Long bỗng giật mình, đôi mắt hắn nheo nheo : – tại sao mình lại cảm thấy bất an vậy ta….. Hoàng Long đưa tay bấm bấm, khuôn mặt hắn tái xanh đi : – tại sao….sao phụng tiên lại có được sức mạnh ghê gớm đó…..nó đã bị thất truyền suốt ngàn năm nay….đến cả kiếp trước hắn còn chưa có được…..tại sao…. Tuấn bây giờ thật khác, người anh lấp lánh ánh kim cương. Đằng sau phất phới một đôi cánh trắng muốt tuyệt đẹp. trước ngực anh đeo một viên pha lê màu đỏ như của máu. Xung quanh anh là những ánh sáng đủ màu, được gọi là sinh dương thuần khí….. Đôi mắt Tuấn rực lửa, anh nghiến răng : – ngươi…..người….phải trả giá cho cái chết của em ta….. Vừa nói xong, Tuấn đưa hai tay lên bầu trời, cánh cổng trời mở ra. Cả không gian u ám đó bị cắt ra từng khúc một. Thủy Linh chưa kịp định thần, thì Tuấn đã phân nhân thuật, bao vậy lấy Thủy Linh, mỗi loạt ánh sáng đại diện cho mỗi chiêu thức. những ánh sáng liên tục đánh thẳng vào người Thủy Linh. anh ta không thể nào tránh được, bởi vì toàn bộ xung quanh đều là ánh sáng, không né được chỗ nào….. Kì Hân và Minh Tử chỉ kịp há hốc. Thủy Linh ngã quỵ xuống, toàn thân ra rơi.vừa kịp nhìn lên thì đã thấy Tuấn cầm cây quyền trượng ánh sáng đứng ngay trước mặt, chuẩn bị ra đòn kết liễu. tôi quá sốc vì Tuấn thay đổi quá nhiều. chưa kịp định thần vì Phương, giờ đến Tuấn chuẩn bị giết Thủy Linh. chưa kịp ngăn cản thì quyền trượng của Tuấn đã đánh xuống. lúc đó một tiếng keng….keng…. mọi người nhìn lại thì Thủy Linh trọng thường quỳ gối. đứng trước mặt là một người mái tóc dài, một giọng nói vang lên : – đừng giết anh ta….. Tuấn và tôi sững sờ. Kì Hân và Minh Tử cũng không khỏi ngạc nhiên vì sao người này đến đây được….. ** Wet nhìn lên đỉnh tháp. – chúng ta sắp ra khỏi đây rồi…. Bà Thủy Linh đưa tay bấm bấm : – một tinh linh đã ra đi…. Wet mỉm cười – chưa đâu….tinh linh ra đi vừa rồi rất đặc biệt, không chỉ đơn thuần là một tinh linh mà hắn còn là một người khác nữa….. Bà lão không hiểu, những nếp nhắn đẩy nhau : – ngài nói gì….. Wet cầm một bông hoa lên, ánh mắt dài mượt : – một tinh linh chỉ chết đi khi chủ nhân thực sự chết….cái chết không là gì cả….giống như phượng hoàng….sẽ hồi sinh từ đống tro tàn….và mỗi lần tái sinh nó lại càng mãnh liệt hơn…. Đôi cánh của Wet chập chờn : – kiếp này của phụng tiên quả là một ván cờ đáng để xem….nó cao thâm và tình cảm hơn rất nhiều các kiếp khác…..- xong, Wet nhìn xung quanh tòa tháp – phe ta giờ mới bắt đầu khởi động.
|
CHƯƠNG 71 Đôi mắt đen dài, Tiến nhìn Tuấn cương quyết : – đừng giết anh ta….. Tuấn nghiến răng : – chính hắn đã giết Phương….tôi không thể nào tha thứ cho hắn được……. Hai chân mày Tiến nhíu lại ; – để chờ tôi hỏi cậu ấy mấy câu đã….- Tiến quay qua nhìn Thủy Linh đang quỳ trên sàn, toàn thân Thủy Linh rướm đầy máu, anh như không còn một chút sức lực, tay chân đều bị trói chặt bởi những tia sáng. Đôi mắt Tiến ánh lên sự đau đớn. anh nhìn Thủy Linh thiết tha : – Thủy Linh….tại sao cậu lại trở nên như vậy…. Thủy Linh bần thần, đôi mắt vô hồn, chiếc miệng xinh vẫn không hé mở dù chỉ một lời. Tiến nghiêng đầu, quan sát anh thật kĩ. Trong lòng Tiến bỗng không thể cảm giác được con người đang quỳ trước mặt là Thủy Linh, vẫn khuôn mặt, hình dáng đó nhưng sao lại không thể toát lên một sức sống, một hơi thở nào của Thủy Linh. Hoàng Long ngồi lẵng lẽ dõi theo những diễn biến xảy ra. hắn đang dùng nhãn thuật, lòng hắn ngày càng nặng xuống, một cảm giác lo sợ đang dấy lên. Bỗng từ trên vùng trời, xuất hiện những đám mây đen bay quanh vầng sáng. Đôi mắt Hoàng Long mừng rở đến khôn tả. hắn vỗ tay reo lên : – trời đã giúp ta….trời đã giúp ta rồi…..ha.,….ha….. Vừa nói xong, hắn quất tay, đôi mắt đen ngòm như những đám mây đó. Bỗng chốc, một cơn giông tố nỗi lên, những ánh sáng dần mờ nhạt. Tuấn cảm thấy đau ngực đến dễ sợ. những sinh dương thuần khí bao xung quanh anh đang dần biến mất. anh lấy tay đỡ ngực, khuôn mặt tái xanh đi. Giọng anh khẩn khoản : – a……..a……… Tôi giật mình, đôi mắt hoảng sợ, chạy đến bên anh : – Tuấn….! Những tia sáng đang giam giữ Thủy Linh cũng biến mất, khung cảnh lại hóa đen tối như lúc đầu tôi đến đây. Hoàng Long khẽ truyền âm : – các ngươi hãy quay về đây…..đánh tới đó là đủ rồi…. Kì Hân nhìn tôi trừng trừng, rồi khẽ quay qua Minh Tử : – đi thôi….hôm nay tạm tha cho hắn vậy…. Tiến nhìn Thủy Linh, đôi mắt như mong đợi một sự giải thích, Thủy Linh ngẩn khuôn mặt lạnh băng nhìn Tiến, từ trong đôi mắt vô hồn đó thoáng lên một điều gì. Rồi nhanh như cắt, anh cũng biến đi theo làn gió, để lại Tiến bơ vơ nhìn theo. Toàn thân Tuấn bỗng nóng như lửa đốt, tuy người của anh đã quay về bình thường, không còn mang dánh vẻ của vị thiên sứ lúc nãy nữa, nhưng không hiểu sao, viên đá đỏ như máu trước ngực anh vẫn phát sáng mãnh liệt đến khôn tả. Tiến khẽ quay lại, anh nhìn tôi, rồi bắt mạch cho Tuấn, xong anh thở dài : – người cậu ấy hiện đang rất rối loạn. Đôi mắt chớp chớp, giọng lo lắng : – ý anh là Tuấn bị tẩu hỏa nhập ma sao….. Tiến gật đầu, rồi nói : – em đưa cậu ấy về chăm sóc đi, anh cần phải giải quyết một số chuyện nữa….. ** – người gọi chúng tôi về có chuyện gì sao….- Kì Hân khẽ nói. Hoàng Long cười nham hiểm, đôi mắt sắc nhìn bầu trời : – các ngươi giết được một tinh linh cũng đủ rồi, với lại giết hắn lúc này cũng chưa phải lúc….. Kì Hân lườm mắt : – chưa phải lúc…..? – chính sự tức giận của tinh linh vừa rồi đã sinh ra một thứ mà đã làm cho toàn bộ kế hoạch của chúng ta thay đổi….. Minh Tử ngạc nhiên, đôi mắt tròn xoe : – có chuyện này sao….. Hoàng Long nhìn lên bầu trời, trong lòng tự đắc : – nếu như ta đoán không lầm thì 2 ngày nữa là cánh cửa đồng thoại đã mở hết hoàn toàn rồi…. Kì Hân chớp mắt, giọng ngạc nhiên : – sao đột nhiên lại mở nhanh thế…. Hoàng Long đưa tay bấm bấm : – sự tức giận của tinh linh lúc nãy đã phá vỡ Phong ấn và triệu hồi một lượng sức mạnh thật lớn từ đằng sau cánh cửa….nhưng ta cảm nhận được bóng ma đang xuất hiện trong người tinh linh đó, nên các ngươi mới có thể an toàn trở về….chứ nếu không….. Minh Tử giật mình, đôi mắt ngiêng : – chẳng lẽ người đó lại có sức mạnh ghê gớm đến thế sao….. Hoàng Long mỉm cười : – chính vì hắn tẩu hỏa nhập ma nên ta mới có thể hấp thụ toàn bộ lượng sức mạnh vừa được hắn gọi ra….ngay mai sẽ là ngày kết thúc mọi chuyện…… Nãy giờ Thủy Linh chỉ là một pho tượng biết đứng và biết nghe, anh không biết trả lời, không biết suy nghĩ, anh bây giờ như một cổ máy chỉ biết nghe lệnh của chủ nhân, hoàn toàn không biết một thứ gì cả. Hoàng Long quay qua nhìn Thủy Linh với đôi mắt đầy ma lực : – sức mạnh ta bỏ công nuôi chắc cùng gần đến lúc phải lấy ra dùng rồi…. Kì Hân như chợt hiểu, cô nở một nụ cười đầy bí ẩn. ** Tuấn đang nằm trong phòng. Người anh bây giờ đã đỡ hơn rồi, nhưng toàn thân vẫn nóng hổi. tội thật sự không biết nên làm như thế nào cả. mọi chuyện xảy ra quá đột ngột. đến bây giờ tôi vẫn không thể tin tất cả là sự thật. khẽ lấy một chiếc khắn lạnh thấm quanh vùng trán đổ mồ hồi của anh. đôi mắt Tuấn lúc nãy thật đáng sợ, đầy hận thù và đen tối. Nhúng cái khắn vào thau nước. bỗng một một giọt nước rơi xuống, lúc đó tôi mới giật mình không biết đã khóc từ lúc nào. Cứ nghĩ lại chuyện ấy thì Phương lại hiện ra, giọng nói cử chỉ ấy. khẽ đi đến bên cửa sổ. tôi nhìn ra hoa viên, đôi mắt buồn thăm thẳm. – chính em đã hại chết anh rồi….chính em….tất cả là lỗi của em….- tôi ngẩn mặt lên trời –….mới gặp nhau chưa được bao lâu sao lại chia cắt chúng con…. Những hình ảnh cứ chập chờn hiện lên. Lòng tôi quặn lại đau đớn. khẽ vuốt nhẹ chiếc nhẫn ở tay, tôi như muốn tìm lại cảm giác ấm áp từ bàn tay anh. người tôi lặng đi trong cảm giác ấy, đôi mắt thẩn thờ nhìn về phía sau của vũ trụ, những hàng nước mắt chảy ngược dòng vào tim đau đớn. – a….a….- tiếng Tuấn đau đớn trên giường. Tôi chạy lại đỡ lấy người anh, giọng hôt hoảng : – anh sao thế…..lại thấy đau nữa sao…. Người Tuấn đầy mồ hồi, đôi mắt anh mệt mỏi : – Phương…..Phương….đâu rồi em…..- đôi mắt ấy như hy vọng điều gì….. Tôi ngẹn ngào, cố dằn lòng không được khóc, tôi không thể yếu đuối lúc này. – Phương đã ở một nơi thật bình yên rồi…..anh không cần phải lo nữa….- tôi như tự an ủi cho chính mình. Tuấn nhìn tôi, đôi mắt anh yếu dần, hàng lông mi bắt đầu khẽ hạ. tôi lay lay vai anh, giọng run run : – anh phải vượt qua….em đã mất Phương rồi….em không thể mất thêm anh được nữa….xin anh….xin anh đừng bỏ em một mình….. Tuấn mệt nhoài, người anh mềm nhủn ra, toàn thân không một sức lực. tôi hoảng sợ vô cùng, nước mắt chực chào tuôn rơi : – đừng làm em sợ….xin anh… Viên ngọc trước người Tuấn vẫn phát sáng lấp lánh, toàn thân anh đang nóng dần lên, người Tuấn đỏ rực như lửa hồng. tôi sợ hãi : – mình phải làm sao đây….phải đưa anh đến bệnh viện….phải đưa anh ấy đi….. Vừa quay lưng lại, tôi đã thấy Tiến đứng đằng sau. Anh khẽ mỉm cười : – đừng quá lo như vậy…..- rồi anh khẽ tiến tới, bắt mạch lần nữa cho Tuấn, anh dùng những ngón tay phá huyệt của Tuấn, một luồng sáng từ người Tuấn bay thẳng ra ngoài, xong anh trấn an tôi – một lúc nữa sẽ ổn thôi, giờ em đưa tới bệnh viện thì các bác sĩ cũng bó tay….đây đâu phải là bệnh…. Tiến nhìn tôi chằm chằm, rồi anh bước đến với khuôn mặt nghiêm nghị, đôi mắt sắc lên : – anh có chút chuyện cần hỏi em….. tôi và Tiến đi ra ngoài để Tuấn nghĩ ngơi, anh bước đi chậm rãi, đôi mắt nhìn vu vơ : – em hãy kể lại tường tận mọi chuyện đi nào….. …. Mỗi lần kể, giọng tôi lại thổn thức, nỗi xúc cảm cứ dâng trào, sự đau đớn cứ tăng dần. Tiến khẽ thở dài, anh nhìn sâu vào đôi mắt tôi : – đừng buồn…..dù gì chuyện cũng qua rồi, giờ em có buồn thì cũng không được gì. Và Phương cũng không muốn em như thế, cậu ấy hy sinh cho em bởi vì cậu ấy không muốn nhìn thấy em chịu một tổn thương nào, nếu bây giờ em vì cậu ấy mà đau đớn chẳng khác em không coi trọng tình cảm của cậu ấy sao. Tôi cắn răng, hít một hơi thật sâu. – anh nói đúng….em phải kiên cường, em không thể để sự hy sinh của anh ấy là vô ích….. Tiến mỉm cười, rồi anh nhẹ nhàng nói : – lúc nãy anh đi theo hương của Thủy Linh và anh đã nhận ra rằng, có một cái gì đó bí ẩn đằng sau chuyện này….Thủy Linh chắc chắn đã xảy ra chuyện rồi….. Tôi gật đầu, đôi mắt đỏ hoe : – người đó nhất định không phải là Thủy Linh….anh ấy không thể làm nên những chuyện đó….. Tiến nheo nheo mắt : – nhưng người đó thực sự là Thủy Linh, nhưng tâm hồn thì không phải của Thủy Linh…. Tôi ngẩn ngơ, quay qua nhìn Tiến . Anh thở dài, rồi lấy ra một viên đá pha lê màu hông nhìn rất đẹp : – trước khi về nước, anh có nhận được cái này từ Thủy Linh, anh cảm nhận đây như một lời kêu cứu….nhưng đến giờ anh vẫn không thể liên lạc với cậu ấy, đến khi gặp bọn em, anh mới nhận ra một điều, là cậu ấy đã xảy ra chuyện…. Nhìn thật kĩ viên đá pha lê, tôi chạm rãi nói : – đây là của Thủy Linh sao…. Tiến gật đầu, rồi anh nhìn ra khoảng không : – nhưng anh thật sự không biết ý nghĩa của nó như thế nào, thật ra Thủy Linh muốn nói điều gì…..phải làm sao để có thể giải thoát cho cậu ấy đây….. Tôi thở dài, toàn thân mệt mỏi, khẽ ngồi xuống hoa viên : – em thật sự không thể tưởng tượng mọi chuyện lại xảy ra thế này, chuyện của kiếp trước tại sao cứ phải bắt kiếp sau trả….chẳng lẽ không thể có một cuộc sống bình thường được sao….. Tiến ngồi xuống bên cạnh tôi, anh mỉm cười, khuôn mặt vẫn ánh ngời sự lạc quan : – đừng gục ngã, em phải chiến đấu đến cùng, em mới là người quan trọng nhất trong bọn anh, đây như là sứ mạng của chúng ta, hãy chiến đấu vì tình yêu của chính mình……hãy nhớ lấy điều đó….. Đôi mắt tôi quay qua nhìn khuôn mặt Tiến, hàng lông mi mở rộng, đôi môi mọng nước cười : – cám ơn anh….. Tiến xoa xoa đầu tôi, rồi anh quay lưng. Tôi đứng lặng nhìn dánh anh đi, mà trong lòng đã cảm thấy thoải mái, kể từ giây phút này, tôi đã có mục đích chiến đấu, tôi phải chiến đấu cho chính mình, vì tình yêu này, tôi sẽ không thua, quyết không từ bỏ. Gió thổi nhè nhẹ, thổi tóc Tiến đưa là đi trong lá. Đôi môi khẽ mỉm cười, hai ngón tay cầm ngọn lá vàng trong gió. Ánh mắt dịu dàng : – mình có nên nói những điều đó cho cậu ấy biết không đây…..- rồi anh khẽ ngẩn mặt lên trời, ngước đón những tia nắng ấm áp – thôi thì cứ để tự nhiên vậy. ** – chuyện gì mà trông ngài có vẻ nghiêm trọng….- Kì Hân khẽ đưa mắt dò hỏi. Hoàng Long không nói gì, dáng người lạnh lùng : – thuộc hạ của ngươi, ta có một linh cảm không hay…. Khẽ liếc ngang dọc, đôi mắt Kì Hân băn khoăn : – ai…. – Phong… – tại sao ngài lại nghĩ như thế….? – bởi vì trong mắt hắn, ta đang nhận thấy một điều mà ta ghét nhất, là tình yêu….. – nhưng đó cũng đâu thể kết luận là hắn không trung thành với chúng ta….. Hoàng Long khẽ quay lại, đôi mắt đen ngòm đáng sợ : – ngươi hãy đeo cái vòng này cho hắn, thì sẽ biết hắn trung thành với ta hay không….? Kì Hân cầm một chiếc vòng đeo tay màu đen, dánh vẽ lưỡng lự. Hoàng Long thấy vậy, giọng băng thép : – 2 ngày nữa là ngày đồng thoại, kể hoạch của chúng ta đều trông cậy vào giờ phút đó, nên ta không muốn xảy ra bất cứ chuyện gì, nên ngươi cũng phải hành động thật nhanh….. Kì Hân khẽ quay đi : – tôi biết rồi….. Hoàng Long đứng đấy, nhìn theo. Chờ cho khuất bóng Kì Hân, hắn nhủ thầm, đôi mắt nham hiểm vô cùng : – chờ tiễn được phụng tiên thì ta cho các ngươi đi theo hắn luôn…..ha….ha….. ** Tuấn ngồi dậy, người anh tựa vào thành giường, đôi mắt mỏi mệt vô cùng. Dáng vẽ cứ thẫn thờ vu vơ. Tôi vừa bước vào phòng, liền chạy lại bên anh, giọng rối rít : – anh mới tỉnh dậy thì nên nghĩ ngơi thêm, sao lại ngồi dậy rồi…. Tuấn đỡ tay, khuôn mặt lãnh đạm, mặc dù bây giờ nhìn anh bình thường nhưng thật ra trong lòng thật sự rất đau khổ : – anh không sao đâu….. Một giọt nắng khẽ rơi trên khung cửa sổ. lòng quặng đau, Tuấn hỏi tôi : – giờ anh phải làm sao…..? biết nói sao với mẹ đây, biết trả lời sao vói cha đây….? Tôi nhìn anh, đôi mắt long lanh, nước mắt ẩn đằng sau khóe : – anh hãy sống thật tốt là được…. Tuấn chựng lại, khuôn mặt xanh xao nhìn tôi mỉm cười. một lát sau, anh nói : – em có biết ngày đầu tiên đến lớp tại sao anh lại kể câu chuyện đó không ? tôi vừa đi lấy nước cho anh, vừa nói : – bởi vì anh cố tình muốn biết người hứa hôn với mình là ai trong lớp phải không ? Tuấn bật cười, anh nhếch môi : – anh đã tìm hiểu người hứa hôn của mình học ở trường nào thì tất nhiên anh đã biết người đó là ai rồi…. Tôi hơi sựng lại, đôi mắt khẽ đứa về phía anh, mỉm cười : – vậy thì anh muốn điều gì…. Tuấn cầm lấy ly nước tôi vừa đưa, đôi mắt long lanh như những anh kim cương lấp lánh, cả những ánh sao trên trời cũng phải ngã mũ chào thua trước vẻ sáng lung linh này. không hiểu sao, ngay trong giây phút ấy, đôi mắt anh tràn đầy sự ấm áp, như muốn bao trùm cả không gian u buồn : – bởi vì anh muốn gây ấn tượng với em….. Khuôn mặt tôi thoáng đỏ ; – ấn tượng….? Tuấn gật đầu, anh bật cười : – làm gì mà mặt em khờ ra vậy …. Khẽ trấn tỉnh, đôi mắt chớp chớp lấy lại tinh thần : – đâu có….chẳng qua là em hơi bất ngờ thôi….. Tuấn nhìn sâu vào đôi mắt ngại ngùng của tôi, anh như muốn đi sâu vào tận trái tim : – lần đầu đến lớp thật sự anh rất hồi hộp, không biết phải đối diện, phải làm quen với em như thế nào. em giống như một thiên sứ bằng thủy tinh vậy, anh không dám lại quá gần vì sợ làm màu trắng trên đôi cánh của em ngã màu, nhưng cũng không dám bước ra xa em vì sợ em bị thế giới bên ngoài xâm hại…. Từng câu, từng chữ của anh sao mà thật ấm áp, nó vỗ về trái tim đang cô đơn lạnh giá, sợ hãi của tôi. Nhịp tim đập liên hồi như muốn đuổi theo làn gió, không gian cũng như muốn ngừng lại, im ắng đến nỗi tôi chỉ nghe được tiếng thịch…thịch…..của trái tim thổn thức. cố lấy lại tinh thần, tôi quay mặt đi : – em…..em….phải về đây…..có….có chuyện gì thí cứ gọi cho em….. Tôi vùng chạy ra khỏi cửa, đôi mắt như chẳng thấy được gì, cứ hiện lên khuôn mặt Tuấn, giọng nói ấm áp đó, tôi dừng lại, ngồi bệch xuống bên hành lang, người thẩn thờ ra. – tại sao anh ấy lại nói thế…..chuyện này đã rất lâu rồi mà….tại sao mình lại có cảm giác khó thở thể này….. Đầu óc tôi cứ quay cuồng hẳn lên. Trái tim tôi thật sự đang rất khó xử, Phương vừa ra đi, nỗi đau đã phủ kín lấy trái tim, tâm trí cữ ngỡ là sẽ chẳng thế chứa được chuyện gì. vậy mà chỉ với những câu nói vừa rồi, không hiểu sao, người tôi cứ bấn loạn cả lên, đầu óc trống rỗng như bị xóa sạch. Khẽ thở dài, tôi cố tự nhủ : – mình không thể như thế…..không thể để chuyện này xảy ra thêm lần nào nữa…..mình cần phải xác định rõ mối quan hệ với Tuấn, nếu không chỉ làm khổ anh ấy…..- đôi mắt chớp chớp, tay bấm chặt –đúng…!mình không thể cứ để anh ấy tiếp tục hy vọng được….mình không thể lại tiếp tục tham lam nữa, trọn kiếp này mình chỉ có một người, đó là Phương… Không hiểu sao, khi tự nhủ bản thân mình làm như vậy, thì một cảm giác khó tả, pha loảng sự nhói đau dấy lên trong tôi. Đôi tay Tuấn hụt hẫng, anh nhìn bâng quơ : – tại sao mình lại làm như vậy…. Anh bặm môi, đôi mắt nhắm nghiền, trong lòng giấy lên những sự xằng xéo đau đớn đến tột độ. anh đang đấu tránh với chính tình yêu của mình, khi nhìn thấy tôi tiều tuỵ, cô đơn thì anh lại không kiềm chế được bản thân, anh lại muốn được che chở, muốn bảo vệ cho tôi. giọng Tuấn khẩn khiết : – Phương ơi!….anh làm gì thế này…..anh có lỗi với em quá…..anh thật ích kỉ, nhỏ nhen…. Những sự phiền muộn lại vương lên hai khóe, một giọt đắng lăn trên làn da trắng hồng. **
|
– chào thiếu gia…- một người đàn ông trung niên, đang đứng đợi tại nhà của tôi. Tôi chậm rãi ngồi xuống, khuôn mặt khó hiểu : – ông là ai ….? Đôi mắt ông ta lạnh băng, thản nhiên một cách ung dung : – thưa thiếu gia, thuộc hạ theo lệnh của lão gia mang cái này chuyển cho người…. Đôi mắt tôi tròn xoe, khuôn mặt thoáng vẻ gì đó lo lắng. thật sự không biết ông mình có tha thứ mọi chuyện cho mình hay không. Khẽ hỏi lại : – ông tôi ư…. Người đàn ông cúi đầu im lặng. vừa đưa xong bức thư thì người đàn ông đó khẽ nói : – chào thiếu gia…..thuộc hạ xin cáo từ…. Rồi ông ta đi mất. tôi ngẩn người một hồi lâu, rồi khẽ lấy thư ra đọc. “ Gia Anh ! chắc ta sẽ không thể gặp lại con được nữa….hãy tha lỗi cho ta vì suốt thời gian qua ta luôn nghiêm khắc với con. Khi con đọc được bức thư này thì chắc cũng là lúc ta cần phải ra đi. Ta nghiêm khắc với con cũng là vì ta không muốn lịch sử tái diễn, hãy cầm lấy cây chìa khóa và đến phòng ta, con hãy lấy thứ mình cần lấy đi. Ta cũng thanh thản khi đã làm mọi việc hết sức của mình…..ta không hối hận về những chuyện đã làm…… “ Keng….keng…., tiếng vật kim loại rơi xuống nền nhà, tôi nhìn xuống thì một chiếc chia khóa rơi ra khỏi bức thư. Cầm lên, đôi mắt tôi lấp lánh : – ông muốn mình lấy thứ gì đây…..? bức thư này sao lại khó hiểu quá….. Đang còn mãi phân vân thì chuông điện thoại reo, tôi khẽ hạ giọng : – vâng thưa mẹ…. Giọng mẹ tôi vẫn còn nghẹn ngào : – con hãy mau đến đây ngay….. – đã xảy ra chuyện gì mà trông mẹ có vẻ hốt hoảng vậy ạ….. – đừng hỏi nhiều nữa…..ông con….ông…. Tôi nhấn giọng : – ông…ông xảy ra chuyện gì mẹ….. Mẹ tôi vẫn còn khóc : – ông con đã đi rồi…. Khuôn mặt tôi đờ ra, đôi mắt mở to kinh hoàng, toàn thân như không còn một chút sức lực. chuyện gì đang xảy ra thế này….. Toàn bộ khu nhà đều được phủ những khăn màu trắng. ông tôi đã qua đời bên nhật, lúc đang cố gắng gầy dựng lại tập đoàn, ông bị suy nhược mãn tính, cơ thể đã ngày càng suy yếu mà đến nay vẫn không ai hay. Sự ra đi của ông quá đột ngột, làm cả gia tộc tôi như không thể tin được. tôi bơ phờ ngồi trên hàng lang, trong đầu là những kỉ niệm về lúc nhỏ. Một cái gì đó cứ vương vấn trong lòng, nỗi buồn vu vơ vẫn hằn đọng không chịu đi. Bộp….một bàn tay đặt lên vai tôi. khuôn mặt thẫn thờ, đôi mắt u sầu không buồn quay lại, giọng nhẹ nhàng : – anh đến lâu chưa…… Tiến mỉm cười, hàng lông mi nhướng lên : – sao em biết là anh….. Đôi mắt nhìn ra khoảng không : – hương của anh…..em cảm nhận được nó…. Tiến thở dài, đôi mắt anh cũng nhìn ra khoảng xa vời như tôi : – thật không ngờ….ông đi nhanh quá….. Tôi khẽ lấy trong người ra bức thư rồi đưa cho Tiến: – đây là lá thư ông gởi cho em sáng nay….. Tiến giật mình, đôi mắt anh ngạc nhiên : – ông gởi….. Tôi gật đầu, giọng hoài nghi : – em cũng không biết nữa, một người thân tín của ông đến và đưa cho em bức thư…. Khẽ đọc bức thư, hai chân mày của Tiến nhíu lại, đôi mắt hoài nghi. Rồi anh mỉm cười : – anh nghĩ em hãy làm như những gì ông nói….. Tôi quay qua Tiến, khuôn mặt bàng hoàng : – anh nghĩ bức thư đó là do ông viết thật sao….. Tiến gật đầu. – sao anh lại nghĩ thế…. Anh tỉnh bơ : – anh cũng không biết nữa, anh chỉ cảm nhận được là ông viết bức thư đó thôi Tôi thở dài, giọng nói mỏi mệt : – em cũng có một cảm giác như anh… – vậy thì em hãy đi lấy vật mà ông nói đi…. Đôi mắt tôi lấp lánh, khuôn mặt khó xử : – nhưng em có biết đó là cái gì đâu….. Tiến mỉm cười : – đã có chìa khóa thì em còn sợ gì, đi theo anh….. Rồi Tiến dắt tôi một mạch đến phòng ông. Căn phòng im lặng đến dễ sợ, một cảm giác gì đó cứ dấy lên trong tôi. đôi mắt lướt nhìn xung quanh, tôi nghẹn ngào : – em thấy mình đừng nên tìm thì hơn….. Tiến cười : – đã đến thì phải lấy chứ….. Tôi và anh chia nhau nhìn quanh phòng xem có cái nào có thể mở được không. Một chiếc tủ sắt đã cũ lắm rồi nằm ở một góc tường. Tiến gọi lớn : – Gia Anh! em thử xem có phải cái này không….. Tôi nhìn chiếc tủ mà trong lòng ngờ ngợ, rồi lưỡng lự : – không biết có được nữa không…. Nhưng quả thật, chiếc chìa khóa đã mở được cái tủ đó. Vừa mở ra là một ánh sáng vàng chói lòa lấp lánh lan ra khỏi phòng. Một cây nên bằng vàng lấp lánh và những bức ảnh cũ lắm rồi. Cầm lấy bức ảnh, đôi mắt tôi bàng hoàng, sững sờ, một loạt kí ức vụt về theo làn gió. Người tôi đờ ra như khúc gỗ, ánh mắt lung linh chìm đắm trong dòng kí ức. “Cát An đang nắm tay dắt một đứa bé, khuôn mặt đứa bé này rất quen, nó cho tôi một cảm giác hạnh phúc, ấm áp. Rồi tiếng Cát An khẽ nói : – con hãy giữ giùm chú cây nến này, đừng để ai biết…..hãy cất nó thật kĩ, sẽ có ngày chú lấy lại nó….- rồi Cát An mỉm cười như thiên sứ – cháu có làm được không ? Đứa bé cười tít mắt, vỗ ngực ngây thơ : – chuyện nhỏ như thế này mà chú khinh thương cháu sao…..đơn giản mà….. Rồi hai người cùng cười…..” Tiến khẽ lay lay người tôi : – Gia Anh….Gia Anh…. Tôi giật mình tỉnh lại, đôi mắt hoe đỏ : – em biết cây nến đó…..cây nến đó là…. Nhưng cứ vừa nghĩ tới là đầu tôi lại nhói đau như ngàn kim đâm. Đôi mắt nhắm nghiền, tôi ôm lấy đầu, giọng run run nghẹn ngào : – sao em đau đầu quá….đau quá….. Tiến vỗ về tôi, giọng anh nhẹ nhàng : – nếu thấy đau thì em hãy cứ từ từ….đừng hấp tấp quá… chúng ta có thời gian mà…. Trái tim tôi cứ nhói đau liên tục, toàn thân nóng rân khi tiếp nhận những ánh sáng từ cây nến. người tôi lấp lánh ánh kim, đôi mắt bị đóng băng bởi hàng lông mi dài mượt, giọng run lên hốt hoảng : – không….! chúng ta không còn thời gian nữa….sức mạnh đã tràn ra ngoài….tại họa đang giáng xuống….cánh cửa sẽ mở…..cái chết đang đến gần….. Tiến giật mình, đôi mắt anh sững sờ : – em đang nói gì thế…..Gia Anh….Gia Anh…. Người tôi chói lòa ánh sáng, những đôi cánh lập tức bật tung ra…..đôi mắt đẹp như sao vẫn chìm đắm trong giấc ngủ, không hề hé mở dù chỉ một giây : – ta không phải là Gia Anh….ta chính là người giữ cửa, thần bảo hộ của phụng tiên…..suốt thời gian qua ta luôn đi theo, bảo hộ, và Phong ấn sức mạnh của phụng tiên. chính vì thế mà những thế lực hắc ám ngoài kia không thể làm hại phụng tiên được, nên bọn chúng có thể đến gần mà không thể đụng vào phụng tiên dù chỉ là sợi tóc. Trừ khi chính tinh linh các ngươi, là những người trông coi ánh sáng mới vượt qua khỏi sự bảo hộ của ta…. Đôi mắt Tiến lướt ngang, anh khẽ nhíu mày : – ý ngài nói chính là Thủy Linh… Tôi như bị chìm đắm vào giấc ngủ, toàn thân thả lỏng không hề biết chuyện gì đang xảy ra : – đúng…. tinh linh ấy đã bị sức mạnh hắc ám không chế….bây giờ, mọi thứ đã được triệu hồi, ta buộc phải ra đi, nên phụng tiên chỉ nhờ các ngươi bảo vệ mà thôi, ta cảm nhận được sức mạnh hắc ám ngày càng mạnh lên….. Tiến đưa tay lên như muốn níu kéo lại, giọng nói gấp rút : – nhưng làm sao có thể cứu tinh linh kia…..người nói đi…. – hãy tự đến và cảm nhận…. Vừa nói xong, thì ánh sáng biến mất, khung cảnh chói lòa đó cũng trở về với hiện thực, tôi nằm mê man bất tỉnh trên sàn nhà, trong tay vẫn nắm chặt cây nến vàng. ** – cảm giác này là…..- Phong đưa tay là là trong gió, một cơn gió tình cờ đi qua hay đã cố ý mang đến cho anh cảm giác này. – trông ngươi có vẻ sầu tư nhỉ….- Kì Hân từ từ tiến lại….. Phong cúi đầu : – thưa chủ nhân…. Kì Hân liếc nhìn Phong rồi cười : – sắp tới giờ chiến đấu, ngươi nên lấy lại tinh thần đi….. Phong lạnh băng ; – vâng thưa chủ nhân…. Khẽ lấy ra chiếc vòng mà đên Hoàng Long đưa, Kì Hân nhếch môi : – đây là bảo vật gia tăng sức mạnh, ngươi hãy đeo nó vào….. Phong liếc nhìn chiếc vòng, đôi mắt ánh lên vẽ hoài nghi. Giọng anh ngần ngừ : – thuộc hạ chắc không cần tới đâu ạ….. Kì Hân khẽ quắc mắt, giọng đanh lại : – ta nói ngươi mang thì ngươi hãy mang vào, có nhiệm vụ cho ngươi đây….. Phong phải chấp hành mệnh lệnh, anh cúi đầu : – xin chủ nhân thứ lỗi…. Kì Hân thấy vậy, đôi mắt cũng nguôi ngui, rồi nói ; – đi theo ta….. ** Toàn thân Tuấn giờ đã đỡ hơn trước, nhưng anh vẫn còn hơi mệt. xung quanh luôn có người hầu hạ, xong anh vẫn cảm thấy hụt hẫng. biết chuyện ông tôi, Tuấn rất đau lòng, anh thật sự rất muốn đến bên tôi bây giờ, nhưng anh cũng sợ chính bản thân mình, anh sợ mình lại không kiềm chế, lại bắt đầu quan tâm đến tôi, anh luôn đấu tranh dằn vặt giữa tình cảm của mình. Anh cảm thấy mình là một người anh tồi, em trai vừa đi thì lại muốn người yêu của em. Nhưng anh thật sự rất đau đớn khi cứ phải đè nén tình cảm, mỗi lần nhìn thấy tôi đau lòng, cô đơn thì lòng anh quặn lại đau đớn vô cùng. Nhưng anh không dám bộc lộ tình cảm của mình, anh không muốn tôi khó xử, và không muốn Phương đau khổ. Tuấn nhìn tấm hình tôi mà anh luôn mang bên mình, đôi mắt mỉm cười : – em có biết rằng em đẹp nhất khi cười không….. Những kí ức về tôi cứ hiện lên trong anh, cảnh lạc đường ở làng hải lang, rồi lần tôi bật khóc khi anh lấy mặt trăng xuống khu vườn hoa nhà tôi…. Từng kí ức cứ hiện về, đôi mắt Tuấn nặng trĩu, hàng lông mi bắt đầu đọng sương. Anh bặm môi, mỉm cười chan chứa giọt ban mai : – anh chỉ lấy cái này thôi, hãy cho anh kí ức về em…., anh chỉ muốn có cái để nhớ mà thôi…. Tuấn ngước mặt lên trời, đôi mắt nhắm nghiền không cho dòng nước trào ra, anh ngậm ngùi : – hãy là kí ức….chúng ta đã có một kỉ niệm đẹp, giờ anh không thể tham lam nữa….. – tham lam…..! giờ ngươi mới biết ngươi tham lam sao…..- tiếng Kì Hân khẽ nói lên. Tuấn sững người, đôi mắt giận dữ, anh quay lại : – lại là ngươi….. Kì Hân, Minh Tử và Phong đang đứng ngay trong phòng của Tuấn. Kì Hân khẽ tiến lại, mỉm cười nham hiểm : – ngươi cũng đa tình quá nhỉ… Cô ta giựt lấy tấm hình của tôi trên tay Tuấn, anh giật mình, cố gượng lấy lại, nhưng toàn thân đang bị thương. Minh Tử khẽ bật cười : – toàn thân trọng thương mà còn ngoan cố….. Tuấn hét lên, đôi mắt rực lửa : – người đâu…..người đâu….. Minh Tử khẽ nhún vai, tặc lưỡi : – phòng này đã bị phù phép, ngươi có kêu đứt cả cổ họng cũng không có ai nghe đâu…..ha….ha…. Kì Hân khẽ liếc, rồi nói : – không nói nhiều nữa….đưa hắn đi…. Tuấn lúc này không hề có một chút sức lực, anh thật sư không thể chống lại những người này, đôi mắt anh tức giận nhìn Kì Hân và Minh Tử, anh không thể nào tha thứ cho họ được, mối thù của Phương vẫn còn rực cháy trong anh. nhìn thấy Phong, Tuấn càng giận dữ cho tôi, anh giận vì tôi đã bị lừa dối suốt thời gian qua. Anh nhìn Phong đây căm phẩn. Kì Hân khẽ cầm tấm hình của tôi, đôi mắt cô ta ánh lên một tia sáng nhỏ nhoi, một cảm giác gì đó cứ hòa lẫn thật khó tả. ** tôi mở mắt ra thấy mình đang nằm trên giường, đầu vẫn còn hơi đau, khẽ lấy tay xoa xoa đầu. tôi nhìn quanh thì thấy Tiến đang đứng cạnh cửa sổ. anh có điều gì đó đang trầm tư. Khẽ nhấc bước tiến lại : – Tiến ….? Anh quay đầu lại, đỡ lấy tay tôi, giọng dịu dàng : – em nghỉ một lát đi, trong người cảm thấy như thế nào rồi….. Tiến đỡ tôi về giường ngồi nghỉ, tôi nheo nheo mắt khẽ nói : – chuyện gi xảy ra vậy anh….? sao đầu em nhức quá…..! Tiến thở dài, rồi kể lại mọi chuyện cho tôi nghe. Giật mình, tôi nói : – hãy tự đến và cảm nhận có ý nghĩa gì….? Tiến lắc đầu : – anh cũng không biết nữa…..phải làm sao mới giải thoát cho Thủy Linh được đây….. Tôi ngúc ngắc đầu, đôi mắt mơ hồ : – còn có những chuyện gì mà chúng ta chưa được biết nữa đây. Cộc…..cộc…. Khẽ nói vọng ra : – ai đó….? – thưa thiếu gia, đến giờ hành lễ rồi ạ…. Tôi khẽ xoa xoa đầu : – ta biết rồi, một lát nữa ta sẽ ra…..!! Tiến nhìn tôi, ánh mắt ngần ngại : – em không sao chứ…..hành lễ được không….. Tôi đứng dậy, người hơi mệt, nhưng gượng cười : – em không sao….dù gì cũng phải ra hành lễ với ông….. ** – sắp tới đại hội ma thuật rồi…..công chúa định làm gì đây…..- một thuộc hạ hỏi trúc. Cô ta cầm cây quạt phe phẩy, đôi mắt nhìn mông luông : – ta cũng chẳng biết nữa….tự nhiên biến mất đi hoàng tử, giờ ta không biết làm sao…..? Cô gái kia mỉm cười : – công chúa hãy mời nhóm nhạc the angel vào buổi đại hội này, rất có thể sẽ lại có phim để xem giống như vũ hội hóa trang ngày trước…. Trúc nghe thế, đôi mắt sáng lên : – ùh….ngươi nói cũng có lý đó…..vậy thì hãy làm đi…. Trúc nhìn bâng quơ, cây quạt cứ nhấp nháy, vụng về. đã lâu lắm rồi cô ấy chưa gặp lại tôi, một điều gì đó thật trống rỗng.
|
CHƯƠNG 72 – các ngươi muốn gì……- Tuấn đang bị Phong ấn trong một cỗ quan tài….. Minh Tử nhìn Tuấn, đôi mắt bỡn cợt : – ngươi gần được biết rồi, cứ nằm im đó đi…. Tuấn cố vùng vẫy, nhưng không thể được, cỗ quan tài đã được yểm những lá bùa mà không cho một ánh sáng nào có thể vào được, toàn thân anh chìm đắm trong bóng tối. Tuấn chỉ nghe tiếng Kì Hân ra lệnh : – Phong ở lại canh chừng hắn, Minh Tử đi theo ta….. Chờ cho 2 người kia đi hẳn, Tuấn nói : – sao anh lại phản bội Gia Anh…. Phong lặng im một hồi lâu, rồi anh nói : – tôi chưa bao giờ đi theo cậu ấy nên không thể gọi là phản bội được…. Tuấn chưng hửng, anh cắn răng : – vậy anh bên cạnh Gia Anh chẳng qua chỉ là lợi dụng cậu ấy, không hề có một chút tình cảm gì sao……? Phong nhắm mắt, khuôn mặt anh thoáng xanh, khẽ hít một hơi, Phong mỉm cười cay đắng : – đúng vậy…. …. Kì Hân bước đến bên Hoàng Long, đôi mắt đen dài : – bắt được người rồi….thì phụng tiên phải chịu chết thôi…. Hoàng Long mỉm cười nham hiểm đến ghê tởm : – mất đi một người thì phụng tiên chắc chắn sẽ không để mất đi tên này đâu…..ha….ha…- rồi hắn quay qua nhìn Minh Tử và Kì Hân, nụ cười lớn làm lộ hàm răng năng man rợ, da hắn trắng toát trong đêm tối, khuôn mặt thoáng lên một hình ảnh khiếp sợ – cuối cùng thì ngày chết của phụng tiên đã đến rồi…..ha….ha….. ** Trời đã ngã qua sớm mai, mà tôi vẫn cảm thấy mệt mỏi. cố vươn vai lấy lại tinh thần, thoát ra khỏi cái u buồn của ngày hôm qua. Bước ra cửa sổ, ngắm nhìn những bông hoa giả lan đua nhau mơn mởn dưới nắng mai, lòng tự nhiên cảm thấy ấm áp. Đang còn mãi miết ngắm nhìn thiên nhiên, thì từ trên bầu trời, một con hạc đen bay đến bên cửa sổ, rồi nó bỗng nổ bùm….một làn khói đen bay lên, và một lá thư rơi xuống. Giật mình, tôi chạy lại, cầm bức thư được viết bằng máu “phụng tiên….Tuấn đã nằm trong tay ta, nếu muốn cứu hắn thì ngày mai, ngươi hãy đi tham dự đại hội ma thuật “ Tôi tay run run, chân như không còn đứng vững nữa, tôi lấy tay vịn lấy thành cửa sổ. đôi mắt bàng hoàng cực độ, đầu óc trống rỗng. người cứ bấn loạn lên…. – chết,,….Tuấn….Tuấn….làm sao bây giờ,…..làm sao bây giờ….. Tôi chạy như bay đến phòng của Tiến, đôi mắt mơ hồ không biết gì nữa. – Tiến….Tiến….Tiến….ơi… Tiến giật mình, anh vẫn còn nằm trên giường : – chuyện gì vậy Gia Anh… Tôi đi vòng vòng…., người cứ run lên từng cơn : – Tuấn…..Tuấn….. Tiến chụp lấy bờ vai của tôi, anh nhấn giọng, đôi mắt cương nghị : – bình tĩnh lại đi…..- anh nhìn thẳng vào mắt tôi – nói cho anh biết chuyện gì đã xảy ra….. Đọc xong bức thư, Tiến cắn răng thở dài : – em đã kiểm chứng chuyện này chưa….. Đôi mắt run run, khuôn mặt tôi tái đi : – em đã hỏi rồi, quả thật Tuấn đã mất tích từ ngày hôm qua…..hic….giờ chúng ta phải làm sao đây anh….. Tiến nắm chặt tay tôi : – giờ mọi chuyện đã vượt quá tầm kiểm soát rồi….bọn họ chắc chắn sẽ làm hại đến em….. Hàng lông mi tôi khẽ hắt lên, đôi mắt long lanh : – nhưng em không thể để bọn chúng đụng đến anh ấy được…..không thể….hu…hu Tiến ôm lấy tôi, anh dịu dàng : – bình tĩnh đi….mọi chuyện đều có cách giải quyết mà….mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi…. Tôi như gào lên, tim đau đớn khôn tả : – tại sao bọn chúng không đến đây mà giết em cho rồi, tại sao lại cứ đụng đến những người mà em yêu thương nhất chứ…..tại sao…..tại sao….? hu…hu Tiến ngước mắt lên trời, lòng anh cũng đau đớn khôn cùng. Khẽ mỉm cười, Tiến nheo mắt nhìn tôi : – đừng khóc nữa….con trai không được yếu đuối….chúng ta nhất định phải kiên trì đấu đến cùng…. tôi gượng cười……Tiến cũng cười, nhưng nụ cười anh thoáng một điều gì đó bí ẩn. ** chị Thu Hà nhìn quanh, rồi mỉm cười : – tối nay nhóm mình sẽ đi diễn ở đại hội ma thuật….các em hãy cười lên đi nào….. Kai nhún vai : – nhóm mình như bị ma ám đó, cả hai ca sĩ hát chính đều đi mất tiêu…..!! Thu Hà khẽ cổ vũ ; – thôi mà….thì lần này chúng ta Chain sẽ lên hát có gì đâu…..dù gì đây la một cuộc biểu diễn vui mà….. Just nhìn đồng hồ, đôi mắt nheo nheo : – còn 10 tiếng nữa mà không hiểu sao em cứ có cảm giác là giống như chờ 10 năm vậy, chưa bao giờ có cảm giác này…. Kai cười sặc sụa : – làm như tối nay đi đánh trận không bằng…. Thu Hà cười cười, rồi quay ra ngoài. khẽ khoang tay, thở dài. một cảm giác thiếu thiếu gì đó, tiếp xúc với Ken là một người năng động nhưng lại rất đa cảm, còn khi tiếp xúc với tôi thì là một người thiên về tình cảm, trong sáng và thuần khiết. Thu Hà lắc đầu : – quả là 2 người khó hiểu…..vậy mà họ lại có thể đến với nhau được sao…..!! ** buổi tối quyết định cũng đã đến, tôi thay đồ chuẩn bị cho buổi đi dự đại hội ma thuật, hôm nay là ngày đưa tang ông. xong tôi đành phải lén thay đồ, và chốn mọi người để đi. Tiến gõ cửa, bước vào : – xong chưa….!! bên trong tôi mặc nguyên bộ đồ đen giống như đồ tang, nhưng bên ngoài lại khoác một chiếc áo dài trắng trong suốt lấp lánh ánh kim. khẽ gài lại mấy hột nút, tôi quay qua ; – xong rồi….chúng ta đi thôi…. Tiến mỉm cười, rồi nói : – ăn viên kẹo cho đỡ căng thẳng, nhìn sắc mặt em khó coi quá…. tôi mỉm cười rồi cho ngay viên kẹo vào miệng : – đi thôi anh…..- nhưng được một lúc, tôi bỗng cảm thấy đầu óc mình choáng váng hẳn lên, mọi thứ trao đảo như trái đất ngừng quay vậy, bàn tay tôi vịn lấy thành ghế, giọng run run- em….em…. chưa kịp nói hết câu thì người tôi như muốn tan ra, đôi mắt nhắm lại mệt mỏi, tôi ngã ra trong vòng tay của Tiến. anh nhìn tôi, khuôn mặt u buồn, hàng lông mi khấp khẽ : – xin lỗi em…..anh không thể để em đi mạo hiểm được…. Tiến khẽ dìu tôi về giường nằm, rồi anh lặng bước đi trong đêm tối….. ** bầu trời như chuyển màu, mặc dù ban đêm đã buông xuống khắp ngõ ngách nhưng không hiểu sao. đằng sau hoa viên, 7 tầng tháp như đang dịch chuyển, từ mặt trăng bắn thẳng một luồng sánh lấp lánh vào đỉnh tháp. đỉnh tháp bắt đầu nứt ra, một không gian bắt đầu hé mở. Wet mỉm cười : – đã tới lúc phải đi rồi…..- rồi quay qua bà Thủy Linh – chúng ta phải đi tới nơi chúng ta cần đến thôi…. một cuộc giấy từ đỉnh tháp rơi xuống, bà Thủy Linh khẽ đỡ lấy, rồi ngạc nhiên hỏi Wet : – đây là…. Wet không nói gì, đôi mắt vẫn hướng lên bầu trời : – phần cuối của câu chuyện đó……cái kết cho chuyện tình này….. bà lão giật mình, đôi tay run run nắm chặt cuộn giấy : – là nó đây sao…. Wet mỉm cười, rồi bật tung đôi cánh lên : – đi thôi….. vừa lúc đó, bùm…..tòa tháp bật tung, những bức tường tách ra thành hình hoa sen, một hào quanh ánh sánh dẫn dắt Wet và bà lão đi khỏi nơi phong ấn. ** sân trường rộng ánh hào hoa, những ảo thuật gia đang thi nhau làm mê mẩn người xem với hàng loạt phù phép bí ẩn. Tiến lướt nhìn quanh, anh đang cố dùng linh cảm để cảm nhận được sự sống của Thủy Linh, bởi vì anh biết Thủy Linh chắc chắn đang ơ cạnh chúng. Hoàng Long mỉm cười nham hiểm ; – một tinh linh đã tơi rồi….. Kì Hân lườm mắt đáng sợ : – sao tôi không cảm nhận được phụng tiên…. Hoàng Long khẽ hất mắt trắng dã ghê sợ : – bởi vì hắn chưa đến….- rồi hắn quay qua Thủy Linh, ánh mắt đưa lã đầy mưu mô, một nụ cười khàn đục lại vang trong cuống họng hắn – ngươi hãy đi giết tên ấy………. Thủy Linh cúi đầu, rồi lướt đi trong gió. Tiến đang còn phân vân chưa tìm ra được Phương hướng, thì anh cảm nhận được Thủy Linh đang bay với tốc độ chóng mắt, không kịp định thần, Tiến bị Thủy Linh tung một cú đá, văng ra một khoảng xa…….. mọi người la thất thanh, họ dạt ra nhìn Thủy Linh đầy sợ hãi. Thủy Linh bây giờ thật khác, đôi mắt đổi màu tím, làn da đen ngòm như màn đêm u tối. Tiến nhìn Thủy Linh, đôi mắt anh kinh hoàng tột độ, anh gượng dậy, giọng run run : – Thủy Linh….là cậu sao…. Thủy Linh nghểnh nghểnh đầu nhìn xin, với anh mặt gì đó rất là lạ, không kịp nói gì, Thủy Linh lại bay tới chớp nhoáng. Tiến chỉ kịp né không kịp thở. khung cảnh choáng ngợp không khí căng thẳng. Tiến hét to : – cậu hãy tĩnh lại đi….đừng để bọn chúng khống chế mà….. Thủy Linh vẫn không có gì là hiểu cả, anh vẫn ra đòn không thương tiếc, càng ngày càng nhanh, càng ngày càng mạnh. sức mạnh của Thủy Linh hình như bây giờ còn mạnh hơn lần trước. điều gì đã làm cho anh ta mạnh lên một cách đáng sợ như thế. Hoàng Long nhìn lên bầu trời, giọng hắn vang lên : – thời khắc đã đến rồi….- vừa nói xong, hắn đưa tay lên bầu trời, đôi mắt đỏ như màu của máu- alasa….ư….ư…alasa…..ư….ư….. một vùng trời như bị cắt ra, ánh trăng bị che đi vì mây tối, một ánh sáng tím đen bao trùm khắp trường. mọi người đều hoảng sợ, nhóm nhạc the angel đang biểu diễn cũng phải dừng lại mà thảng thốt, vùng sáng nó đang trùm lên trường như một chiếc vòng cung nhốt mọi người lại, không gian cứ mờ mờ ảo ảo, ai cũng chạy toán loạn cả lên, tiếng người la thất thanh, tiếng hét của những cô gái. trúc ngồi trên cành cây, đôi mắt sững sờ ; – còn có tiết mục này nữa sao…..hấp dẫn quá…. những thuộc hạ nuốt nước bọt, giọng căng thẳng : – bất ngờ thật, năm nay đại hội hoành tránh ghê…… Tiến bất ngờ, ánh mắt đảo quanh, giọng nghẹn lại : – chuyện gì thế này…..? Kì Hân với mái tóc trắng xóa, cùng Minh Tử và Phong bay xuống, giọng lanh lảnh : – đây chính là ma trường lực được gọi ra cuối cùng khi cánh cửa đồng thoại mở…… Tiến quắc mắt : – các ngươi định làm chuyện gì….. thì lúc đó Hoàng Long, với đôi cánh đen như của loài dơi, khuôn mặt trắng bệch như ma cà rồng, hàm răng năng đánh sợ như của loài sói, hắn lơ lững trên không trung, với đôi mắt đỏ lòm của máu. giọng âm ỉ vang lên : – đây sẽ là mồ chôn cho tất cả các ngươi, ha….ha….- rồi hắn gầm lên –Thủy Linh, giết hắn đi, sức mạnh ta nuôi trong người ngươi đã lớn lên nhờ ma trường lực này rồi. Thủy Linh bật ra đôi cánh đen như Hoàng Long, anh lao đến như xé toạc cả không khí, Tiến chỉ kịp nhìn thoáng thì đã bị Thủy Linh giáng liên tiếp 3 chưởng vào người. áo Tiến bị rách nát ra, toàn thâm rướm máu, anh văng ra xa, nằm bệch xuống đất, đôi mắt mỏi mệt : – Thủy Linh…. Thủy Linh vẫn nhìn Tiến với anh mắt lạnh lùng đáng sợ đó. ** tôi đang mỏi mệt chìm dần vào bóng đêm, toàn thân như rả rời ra. người không còn một chút sức lực nào. trong đầu chỉ là tiếng nói : – mệt quá…., phải ngủ thôi… tôi như chỉ muốn nằm ngủ, không muốn làm gì, nhưng không hiểu sao dần đi vào giấc ngủ thì trái tim lại vang lên tiếng thôn thức. tôi tự nhủ, mình phải đi cứu Tuấn mà, sao có thể ngủ được, sao có thể nằm đây được, không được….cuộc đấu tranh lý trí ấy cứ kéo dài, tôi thật sự rất muốn đứng dậy, nhưng không hiểu sao tay chân lại không hề có một chút sức lực nào, toàn thân như chỉ muốn tan ra. tôi bặm môi, cố quyết tâm. phải đứng lên, phải đi cứu anh ấy, không được bỏ cuộc. những hình ảnh về Tuấn lại hiện ra. tôi vẫn nhớ cái lần anh cõng lúc tôi bị đau chân, rồi anh sẵn sàng hút máu độc, rồi lúc anh lấy mặt trăng, mọi việc cứ âm thầm quay về như một đoạn phim quay chậm. hàng lông mi lại nặng, khóe lại cay khi Tuấn cứ chập chờn hiện về. tôi bặm môi cay đắng, mình….mình phải đi cứu anh ấy…..vừa lúc đó, chiếc nhẫn trên tay tôi phát sáng lấp lánh, một dòng gì đó đang chảy ngược ra ngoài, những dòng nước thuốc đang bị đẩy ra khỏi người tôi. bừng dậy, tôi nhìn xung quanh : – Tiến….Tiến…. một người gia nhân bước vào : – thiếu gia đã đến giờ đưa tang rồi ạ….. tôi vùng chạy đi mất, người gia nhân chỉ kêu vọng : – thiếu gia……thiếu gia….. tôi vừa chạy mà lòng nóng như lửa đốt.: – Tiến! sao anh lại làm như thế chứ….. vừa chạy đến trước cổng trường, thì tôi đã thấy xung quanh bị bao bọc bởi một lớp sương màu tím dày đặc, bước vào lại bị đẩy văng ra, nó như cách biệt với thế giới bên ngoài vậy. khẽ thở lấy lại sức, tôi suy nghĩ, mình nhất định sẽ qua được, sẽ qua được….. tôi thử bước thêm lần nữa, nhưng vẫn không qua được. quá phẫn uất, tôi bật tung 8 đôi cánh của mình lên, dùng lực chưởng phá tan màng bảo vệ ấy, những kết quả vẫn không có gì xảy ra. Hoàng Long mỉm cười, tự đắc : – con mồi cuối cùng cũng đã đến…..ha….ha…. Kì Hân khẽ nhếch môi : – nhưng hắn không vào được thì phải….. Hoàng Long khẽ cười mỉa mai : – hắn sẽ vào được thôi….còn bây giờ….- Hoàng Long nhìn Thủy Linh ghê sợ – kết liễu hắn đi…. Tiến đang cố gượng dậy, anh dùng toàn sức lực tung lên màng bảo vệ để chống lại sa di chưởng của Thủy Linh. nhưng lần này, lực chưởng đã mạnh gấp trăm lần so với lúc trước. Tiến càng ngày càng yếu đi, miệng cứ ọc máu theo từng đợt Thủy Linh tăng thêm lực chưởng. Minh Tử khẽ nheo nheo mắt : – thôi để thuộc hạ kết liễu hắn cho rồi…. Kì Hân đưa tay lên, ngăn Minh Tử lại : – đừng….cứ để như vậy cho hắn kiệt sức mà chết thì mới hay…..- rồi Kì Hân quay qua Hoàng Long mỉm cười nham hiểm – đúng không chủ nhân. Hoàng Long nhe tung đôi cánh, hạ xuống đất, đôi mắt đỏ lòm : – tất nhiên là ta muốn thấy cảnh đó rồi….. tôi vẫn không thể đi vào trong được, đây là màng bảo vệ gì mà mạnh như thế, nó vừa dẻo, vừa dai không thể nào đi qua được. tôi đang dùng nhãn thuật, để linh cảm xem Tiến như thế nào rồi. khung cảnh Tiến và một người đen ngòm đang đánh nhau, người Tiến bê bết máu càng làm tôi đau đớn. giật mình, tôi hét lên : – Tiến………. cố lao vào nhưng lại bị màng bảo vệ đó hất tung ra. vừa lúc đó, thì từ trên bầu trời, một luồng sáng đánh thẳng xuống, một vị thiên sức tuyệt trần cùng một bà lão đứng ngay bên cạnh tôi. đôi mắt sững sỡ, giọng run run : – các người là….. bà lão cúi đầu : – chủ nhân không nhớ tôi sao….. tôi nhìn bã lão, ánh mắt mừng rỡ pha lẫn hoảng hốt : – bà của Thủy Linh….bà là bà của Thủy Linh sao….. bà lão mỉm cười cúi đầu. Wet nhìn xung quanh rồi nói : – không ngờ tinh linh kia lại để toàn bộ sức mạnh đồng thoại rơi vào tay Hoàng Long tôi chạy tới, nắm lấy tay Wet, đôi mắt yêu đuối : – người có cách nào vào đó không, Tiến như sắp chịu không nổi rồi….anh ấy chết mất…. Wet nhìn tôi mỉm cười, ánh mắt hiền từ : – ma trường lực chỉ khi bị phá vỡ bởi một linh khí thuần khiết trong sáng mà thôi….người quá hấp tấp vội vả, người hãy vất bỏ những tạp niệm qua một bên, người hãy nghĩ tới mục đính mà người muốn vào đó, người hãy nghĩ tới vì ai mà người đến đây…… tôi ngẩn người ra, đôi mắt chớp chớp : – có thể sao…. mắt Wet khập xuống : – nếu không nhanh lên thì tinh linh kia chắc sẽ bỏ mạng…… tôi cố gắng trấn tĩnh lại mình, cố gắng làm cho lòng mình lặng lại. nghĩ đến Tuấn, những vẫn không có gì xảy ra, khung cảnh vẫn bình thường. bà lão nhìn Wet : – chủ nhân đang cố gắng…..nhìn người kìa…. Wet khẽ đưa tay lên miệng, ra ý im lặng, khẽ nói : – im lặng và nhẫn nại….. tôi cố tập trung suy nghĩ, liên tưởng đến những kí ức, kỉ niệm. những không hiểu sao lại vẫn không thể có một cảm giác gì. Wet thấy vậy, đôi cánh đập lên và giọng nói nhè nhẹ như thôi miên : – lần đầu tôi đưa cho cậu tấm gương thì người quan trọng với cậu là ai….., tấm gương ấy hiện lên 2 người…. từng lời, từng lời của Wet như đang dẫn tôi về hồi ức, sự rung động đầu đời của một thiếu niên, những nấc thắng trầm của tình cảm. khi nhìn Phương ra đi, tôi như bất lực, nỗi đau đớn cứ giày xéo con tim, giờ đến Tuấn đang bị giam giữ trong đó, Tiến thì gần như bị hành hạ đến kiệt sức, sao mọi chuyện cứ liên tiếp xảy ra thế này, người nào cũng quan trọng với tôi, vậy mà lần lượt, từng người bọn họ lại ra đi, trái tim tôi phải chịu thêm những nỗi đau này bao lâu nữa…..
|