Trans: Lư Trì Canh RinChương 40: End"Mac... Mac, mày tỉnh rồi à?" Một giọng nói vang lên bên cạnh khiến Mac đang quấn trong chăn chậm rãi mở mắt.
"Sao vậy?" Mac buồn ngủ hỏi.
“Tao sẽ đưa mày đi ngắm bình minh.” Nan nói lại. Mac im lặng một lúc cho đến khi Nan tưởng cậu vẫn còn ngủ.
“Đưa tao vào phòng tắm trước." Mac nói, mỉm cười ranh mãnh với Nan rồi kéo cậu ra khỏi giường, hai người vào phòng tắm một lúc. Bầu trời vẫn còn tối và ánh đèn lồng dọc đường vẫn sáng.
"Mày có lạnh không?" Nan hỏi khi thấy Mac lo sợ.
"Một chút, nhưng không sao." Mac trả lời trước khi Nan dẫn cậu đi dọc theo con đường tre đến bờ hồ, nơi họ đã chơi đùa dưới nước đêm qua. Hai người ngồi xuống sàn gỗ.
“Yên lặng quá.” Mac nói, lúc này chỉ còn hai người họ ngồi đó. Mac xoa xoa tay qua lại khi cảm nhận được không khí đêm mát mẻ và ẩm ướt.
“Mày có thể ngồi một mình một lát được không?” Nan hỏi, Mac lập tức quay lại nhìn Nan.
"Mày đi đâu?" Mac hỏi.
"Tao sẽ đi bộ về phòng một chút, sẽ không mất nhiều thời gian đâu." Nan trả lời. Mac nghi ngờ nhìn quanh.
“Không có gì đâu, đừng sợ.” Nan nhắc lại.
“Vậy là tao không thể đi cùng mày à?” Mac hỏi trước khi Nan nhìn anh bằng ánh mắt dữ tợn.
"Đi đi! Mày muốn đi đâu, tao có thể ở một mình." Mac trả lời, vì cậu biết Nan đang ép cậu ngồi đợi ở đây.
"Được rồi, tao sẽ đi một phút." Nan nói trước khi đứng dậy và đi bộ về làng. Mac ngồi một mình một lúc, có chút sợ hãi khi nghe thấy tiếng bước chân đi qua cầu tre về phía mình. Nhìn thấy là Nan, Mac thở phào nhẹ nhõm.
"Xin chào, mày có nhìn thấy ma không?" Nan giả vờ hỏi. Mac nhìn Nan với đôi mắt đục ngầu.
“Đồ ngốc." Mac chửi lại, Nan cười toe toét trước khi chộp lấy chiếc áo khoác đang cầm. Ôm lấy vai Mac, Mac vẫn có phần bất động. Không chỉ thân thể ấm áp, mà trong lòng Mac cũng ấm áp không kém. Mac nhìn Nan với ánh mắt đầy thắc mắc.
"Tao biết mày lạnh lùng, mày không muốn ai trách tao vì tao đưa mày đi du lịch lúc mày không khoẻ." Nan trả lời với giọng bình tĩnh.
"Ai có thể nói như vậy?" Mac thản nhiên nói, cũng không nói thêm gì nữa. Cả hai cùng ngồi ngắm cảnh buổi sáng nơi bầu trời dần chuyển màu. Hai người ngồi im lặng, không ai ngắt lời họ vì có vẻ như những vị khách khác vẫn chưa thức dậy.
"Lại gần một chút, tao thấy lạnh." Nan nói trước khi kéo Mac ngồi vào chỗ gần mình hơn. Hai người ngồi trên sàn gỗ, duỗi thằng chân về phía trước.
“Vậy tại sao mày không mang theo một chiếc áo khoác khác?” Mac hỏi lại nhưng vẫn chuyển sang ngồi cạnh anh.
“Quên đi, tao lười quay về quá.” Nan trả lời, ôm vai Mac khiến Mac cau mày. Vì động tác này nhằm mục đích sưởi ấm cho Mac nhiều hơn nên Nan xoa qua xoa lại cánh tay của Mac cho đến khi Mac vô tình tựa đầu vào bờ vai rắn chắc của Nan.
“Mặt trời sắp mọc rồi.” Nan vừa nói vừa vẫy tay về phía trước, Mac cũng nhìn về phía trước.
Chẳng bao lâu, một mặt trời lớn màu cam dần dần xuất hiện trên ngọn núi. Ánh nắng ban mai khiến Mac mỉm cười, vì cậu chưa bao giờ nhìn thấy nhiều cảnh bình minh ở Bangkok đến thế. Mac nhìn sang Nan thì thấy Nan đang nhìn mình, có điều gì đó trong cảm xúc khiến hai người từ từ đưa mặt lại gần nhau. Môi Nan chậm rãi chạm vào môi Mac trước khi chiếc lưỡi ấm áp của anh bước vào nếm thử vị ngọt bên trong. Mac cũng hôn đáp lại cùng lúc đó.
“Ưm." cổ họng Mac vang lên yếu ớt. Với cảm giác phấn khích trong lồng ngực trước khi Nan từ từ rút ra. Mac nhìn vào mắt Nan và cảm thấy hơi nóng phả vào mặt cậu. Mac mím môi một chút rồi vội vàng ngồi thẳng dậy. Về phần Nan, khóe miệng anh nhếch lên một nụ cười nhẹ.
"Vậy... khi nào chúng ta quay lại?" Mac yêu cầu thay đổi không khí ngọt ngào bây giờ.
"Chúng ta ăn sáng và thu dọn đồ đạc nhé. Trước khi trời tối hãy về. Mày cũng muốn về nghỉ ngơi rồi phải không?" Nan trả lời vì tối qua anh đã quan hệ tình dục với Mac và Mac sẽ phải ngồi trên xe máy của anh về Bangkok. Anh có thể tin rằng Mac sẽ mệt mỏi hơn bình thường.
“Ừm.” Mac trả lời trong cổ họng. Hai người ngồi với nhau một lúc. Nan đưa cậu về phòng và đưa cậu đi tắm, thay quần áo để ăn bữa sáng mà chỗ ở đã chuẩn bị rồi họ quay lại thu dọn đồ đạc vào vali chuẩn bị về lại Bangkok.
“Cũng bỏ cái túi nhựa trong góc ra đi.” Nan nói. Mac tỏ ra bối rối rồi quay lại nhìn.
"Rác? Vứt vào thùng rác." Mac đáp lại, khóe miệng nở một nụ cười nhẹ.
"Mày định để lại mấy chiếc bao cao su còn sót lại tối qua ở đây làm kỷ niệm à? Nếu họ đến lau chùi thì họ sẽ biết cả hai chúng ta đều dùng nó." Nan nói. Mac lập tức nhặt nó lên.
“Vứt nó đi chỗ khác đi." Mac vội vàng nói. Nan cười cười rồi ra ngoài kiểm tra rồi bước tới chỗ chiếc xe máy. Nan kiểm tra chiếc xe một chút. Rồi anh quay sang nhìn Mac.
"Mày có thể ngồi xuống được không, mông mày có đau không?" Nan hỏi.
" Mày hỏi cái quái gì vậy? Nếu đau thì tao vẫn phải ngồi xuống. Nếu không thì tao phải làm gì? Mày hỏi gì thế?" Mac hét lại. Nan cười trong cổ họng.
“ Ồ, nếu mày ngồi lâu mệt thì bảo với tao để còn nghỉ ngơi.” Nan nói với giọng bình thản. Nhưng ánh mắt lộ rõ sự lo lắng cho Mac khiến Mac không tranh cãi nữa.
Nan khởi động xe, Mac leo lên trước khi phóng xe dọc theo con đường và không quên dừng lại và để lại túi rác đang mang theo. Nan thỉnh thoảng dừng xe lại vì anh biết Mac sẽ mệt.
Vì vậy, anh còn có cơ hội mua quà lưu niệm cho cấp dưới của mình. Nhưng anh không thể mua nhiều vì anh đang đi xe máy.
“Ngày mai lại làm việc." Mac vừa nói vừa vặn vẹo tới lui.
"Tại sao mày không muốn làm điều này?" Nan hỏi lại.
"Không, đôi khi tao muốn đi nghỉ hay gì đó." Mac trả lời. Nan gật đầu nhưng không nói gì cho đến khi cả hai quay lại nhà Nan. Nan quan tâm đến cấp dưới của mình.
"Mày lên nghỉ ngơi đi. Tao đi gặp tên khốn đó một lát." Nan nói. Mac cau mày.
"Mau lên, sao không nghỉ ngơi à? Đi đường xa rồi." Mac hỏi lại, Nan nhếch mép cười nhẹ.
"Mày muốn ngủ và ôm tao phải không?" Nan trêu Mac.
"Tao nghĩ mày nên nhanh lên. Thuyền trưởng sẽ đợi rất lâu đấy." Mac ngắt lời khiến Nan cười khúc khích trước khi xoa đầu Mac rồi rời khỏi nhà. Mac nhìn Nan thở dài nhẹ rời khỏi nhà rồi lên lầu nghỉ ngơi.
.
.
.
Sau một chuyến đi trở về, Mac có một cuộc sống bình thường. Buổi sáng cậu làm việc và buổi tối cậu trở về nhà Nean. Nan vẫn chọn Mac như thường lệ. Nhưng đã có những thay đổi khi đôi khi anh ngồi với vẻ mặt căng thẳng. Khi Mac hỏi, Nan thường xuyên thay đổi chủ đề. Đây là một vấn đề khác mà Mac luôn ghi nhớ những nghi ngờ của mình.
"Được rồi, nhanh lên " Mac nói với Nan qua điện thoại. Khi Nan nói rằng anh sẽ đến đón cậu muộn một chút vì anh phải ghé qua để mua đồ cho Sage. Nói chuyện với Nan xong, Mac cúp máy. Ngoài việc đóng gói đồ đạc vào túi trước thì Mac còn đến gặp ba tại văn phòng và phát hiện ra Eua đang bàn chuyện kinh doanh với ba mình.
“Xin chào P'Eua." Mac giơ tay chào. Gần đây Eua không gặp Mac nhiều, có lẽ vì Eua không muốn có thêm rắc rối gì với Nan.
"Chào Mac. Cậu có quay lại không?" Eua hỏi.
“Vẫn chưa, chỉ một lát nữa thôi.” Mac trả lời rồi quay sang nói chuyện với ba.
“ Cậu ấy vẫn chưa tới à?” ba cậu hỏi lại.
"Vâng, vậy con sẽ ngồi xuống xử lý công việc và đợi." Mac trả lời, ba cậu gật đầu đồng ý trước khi rời đi. Mac đã trở lại văn phòng, cậu ngồi dọn dẹp công việc cho đến khi xong việc, Nan vẫn chưa đến khiến Mac chán nản. Vì vậy, Mac nghĩ đến việc đi dạo và giãn cơ trước văn phòng.
“Ồ, cậu vẫn chưa về à?” Eua chào lại.
"Vẫn chưa. P'Eua sẽ quay lại chứ?" Mac hỏi.
"Ừ, ừ... Tôi đi mua cà phê ở đằng trước, cậu có muốn đi cùng không?" Eua nói để thuyết phục, Mac lưỡng lự một lúc nhưng rồi cũng nhận lời, vì cậu cũng muốn một cốc cà phê, hôm nay tiền của cậu vẫn còn 200 baht như Nan đưa cho cậu sáng nay.
“Gần đây Mac thế nào rồi?” Eua hỏi khi họ bước tới máy pha cà phê trước lối vào văn phòng.
"Mọi thứ đều ổn, còn anh thì sao?" Mac hỏi.
Eua trả lời: "Tôi bận công việc. Gần đây tôi đi du lịch rất nhiều." Mac cảm thấy hôm nay nói chuyện với Eua, cậu không còn cảm thấy khó xử như lúc đầu. Có vẻ như Eua cũng đang cố gắng giữ khoảng cách với Mac.
"Nó tốt, phải không?" Eua hỏi về Nan.
"Ừm, bình thường như thường lệ, mọi thứ, cả miệng lẫn sự khó chịu." Mac nói sau lưng, Eua liếc nhìn mặt Mac mỉm cười nhẹ.
"Mac có vui không?" Eua hỏi. Mac dừng lại một lúc và nhìn Eua đầy bối rối.
“Chà, tôi rất vui.” Mac không trả lời lớn lắm. Eua mỉm cười và không nói gì. Hai người bước vào máy pha cà phê và gọi một tách cà phê để quay lại văn phòng. Khi cả hai đi uống cà phê riêng, họ rời khỏi quán mà không hề hay biết một chiếc xe máy đang chạy tốc độ thấp sát mép vỉa hè, có 1 người lái và 1 hành khách, cả hai đều mặc quần áo màu đen, đội mũ bảo hiểm che kín mặt. Họ đi dọc mép đường, Mac đang đi ở lề đường với tiếng xe máy bên kia phanh gấp khiến Mac quay lại nhìn đúng lúc đó thì người đàn ông ngồi sau xe máy kéo lại, lấy ra một khẩu súng màu bạc sáng bóng với mục đích bắn trên máy Mac.
"Mac! Cẩn thận!" Eua hét lớn, đồng thời đẩy mạnh Mac.
Pằng!Hai tiếng súng vang vọng khắp khu vực. Mọi người hét lên kinh ngạc cùng với sự hỗn loạn, vì đã đến giờ mọi người tan làm và đúng lúc đó Mac bước ra khỏi máy pha cà phê. Không ai đi qua khu vực đó ngoài hai người họ.
"Ôi!" Tiếng hét của Eua vang lên khiến Mac, người đang ngã xuống đất, kinh ngạc nhìn Eua.
"P'Eua!" Mac gọi lớn Eua. Về phần kẻ nổ súng, kẻ đó thấy không kịp nên đã bỏ chạy trước. Thấy đã an toàn, Mac liền đứng dậy đỡ Eua.
Những người xung quanh đã đến giúp đỡ và gọi cảnh sát và xe cứu thương. Mac đỡ Eua bị bắn vào vai vì thấy thật may mắn khi Eua vẫn còn tỉnh táo.
"Anh có khỏe không?" Mac kinh ngạc hỏi.
"Bình tĩnh Mac." Eua trông tái nhợt nhưng vẫn bảo Mac bình tĩnh lại. Mac toàn thân run rẩy. Cảnh sát tuần tra khu vực đã nhanh chóng đến hỗ trợ trước. Mac gọi cho ba và một lúc sau ba cậu vội vã ra khỏi văn phòng để đến gặp. Xe cảnh sát và xe cứu thương đã có mặt tại hiện trường. Mac vội vàng gọi điện cho Nan.
[ Tao sắp đến rồi, đừng vội nhé.] Nan nhấc máy vì nghĩ Mac sẽ gọi để xúc tiến.
"Nan... Nan..." Mac gọi Nan, giọng run run. Nó ngay lập tức khiến Nan bất động.
[ Sao vậy? Có chuyện gì vậy, Mac?] Nan hỏi với giọng căng thẳng.
"Tao... là... Tao..." Mac không nói nên lời khi nghe thấy âm thanh đó, cậu không biết phải bắt đầu nói như thế nào.
[ Tao về rồi, xe cảnh sát đang làm gì trước văn phòng vậy?] Giọng Nan lẩm bẩm khi xe của anh đến gần văn phòng, anh nhìn thấy Mac đang đứng ở lối vào cầm điện thoại di động. Nan lập tức đỗ xe lại nhìn thấy vết máu trên áo Mac, Nan nhanh chóng bước xuống xe.
"Chuyện gì đã xảy ra vậy? Con bị sao vậy, Mac?" ba của Mac đến gần.
“Mac, trước tiên hãy nói chuyện với cảnh sát đã.” ba Mac gọi con trai. Mac gật đầu, Nan nắm tay Mac thật chặt bên cạnh nhau bước đi. Đôi mắt Nan hơi mở to khi nhìn thấy Eua đang được sơ cứu và chuẩn bị đưa lên xe cấp cứu.
"Đó là gì?" Nan nghi ngờ hỏi ba Mac.
"Có người đã nổ súng. Ta không chắc lắm, nhưng chúng đến để bắn Mac. Eua đã giúp và đẩy Mac ra trước." ba Mac nói khiến Nan có vẻ căng thẳng, cùng với động tác ôm vai Mac đang đứng nói chuyện với cảnh sát.
“Tôi không có kẻ thù." Mac trả lời khi được hỏi. Cảnh sát hỏi thêm vài câu nữa trước khi quay lại nói chuyện với một số nhân chứng, phía trước máy pha cà phê còn có camera an ninh. Nan đưa Mac về văn phòng cùng ba Mac.
“Cậu đưa Mac về tắm và thay quần áo trước đi." ba Mac nói với Nan khi Mac phải đi bộ để lấy đồ từ văn phòng của mình.
"Vâng, cháu xin lỗi vì đã không quan tâm đến việc đó." Nan nói với giọng căng thẳng. Ba Mac vỗ vai Nan.
"Đừng tự trách mình. Không ai có thể nghĩ chuyện như thế này sẽ xảy ra." ba Mac nói đầy hiểu biết. Nhưng dù sao thì cũng căng thẳng cho đến khi Mac quay lại. Hai người đi về phía ô tô. Mac vẫn tái nhợt cho đến khi Nan phải nắm tay Mac cho đến khi họ ra tới xe.
“ Hắn định bắn tao.” Mac nói nhỏ khiến Nan hơi cứng người.
"Làm sao mày biết?" Nan hỏi lại.
“Tao có thể cảm nhận được, hơn nữa P'Eua là người nhìn thấy đầu tiên, anh ấy biết hắn sẽ bắn tao và đã cứu tao kịp thời. Nhưng thay vào đó, anh ấy lại bị bắn." Mac nói và Nan kéo Mac vào một cái ôm. Mac cũng ôm lấy Nan, trong lòng vừa sợ hãi vừa hoảng hốt. Nan nhẹ nhàng vuốt lưng Mac.
"Mày an toàn, không ai có thể làm gì mày hết." Nan an ủi. Hai người ngồi trên xe ôm nhau một lúc rồi buông ra Nan đang lái xe về nhà, vì áo của Mac dính đầy máu, nhưng điều đó đã được giải thích rồi. Khi họ về đến nhà, Mac đi tắm và thay quần áo. Về phần Nan, anh liền gọi điện cho bạn mình.
“Đồ khốn, tao có chuyện muốn bàn với mày."
.
.
.
Sau khi suýt bị sát hại thì hai ngày đã trôi qua. Mac không đi làm nên phải trình bày, Nan xin ba Mac cho Mac nghỉ làm 2-3 ngày. Trước khi đưa Mac đi thăm Eua một ngày sau vụ nổ súng. Không có gì nghiêm trọng, viên đạn chỉ găm vào vai, không trúng điểm quan trọng nào và bác sĩ đã tiến hành phẫu thuật vào ngày hôm đó.
Mac đến thăm vì Nan không muốn đến thăm gia đình Eua nên đã ngồi đợi trên xe. Về vụ nổ súng, chính Nan đã nhờ Sage điều phối vụ này. Hôm nay Sage đến gặp Nan tại văn phòng với tin tức mà Nan muốn biết.
Đột nhiên!
"Chết tiệt! Hắn thực sự muốn chết phải không?" Nan nói với giọng gay gắt. Sau khi tức giận đá vào chiếc ghế văn phòng của mình cho đến khi nó ngã xuống.
"Bình tĩnh đi tên khốn. Dù sao thì đó cũng là điều không thể tránh khỏi." Sage mắng bạn mình.
"Làm sao tao có thể bình tĩnh được? Mac suýt chết vì tên khốn Morris đó, cậu ấy suýt chết vì kẻ thù của tao, chết tiệt! Tại sao hắn lại phải tập trung vào Mac?" Nan hét lên trong văn phòng mà anh không sợ Mac nghe thấy, vì Mac vẫn ở nhà anh và không đến văn phòng.
"Tao nghĩ có lẽ đó là vì Morris thấy Mac quan trọng với mày. Chắc chắn hắn sẽ muốn làm hại cậu ấy." Sage nói lại vì anh đã để thám tử bí mật tìm kiếm bằng chứng cho đến khi biết rằng Morris đã thuê một tay bắn tỉa để bắn Mac. Nan nghiến răng nghiến lợi khi nghe điều đó.
"Chết tiệt, tao đang nói với tư cách là cảnh sát. Đừng làm gì một mình." Sage nói vì anh biết rõ bạn mình.
"Chuyện này tao không chấp nhận được. Chơi liều thế này đến mức giết chết Mac, tao không thể chấp nhận chuyện này, sẽ có người phải chết ở một bên." Nan tức giận nói.
"Mac thì sao, mày không nghĩ tới hậu quả sao? Mày không lo lắng cho cậu ấy sao?" Sage trầm giọng nói khiến Nan có chút sững sờ.
"Tao đã chuẩn bị mọi thứ cho việc này rồi, mày không cần phải lo lắng." Nan nói,m khiến Sage nhíu mày bối rối.
"Mày đã chuẩn bị những gì?" Sage nghi ngờ hỏi.
.
.
.
Tiếng mở cửa phòng ngủ vang lên khiến Mac quay đầu lại nhìn thì thấy Nan đang đi về phía trước với vẻ căng thẳng.
"Sao còn chưa ngủ? Đã 2 giờ sáng rồi." Nan nói bằng giọng gay gắt khi anh nhìn thấy Mac vẫn đang chơi trên điện thoại di động.
“Tao mới thức dậy vào lúc nửa đêm." Mac người đã ngủ từ lúc nửa đêm và tỉnh lại vào lúc nửa đêm nói. Cậu không thể ngủ được.
Nan đi mở tủ quần áo lấy khăn tắm rồi đi tắm. Trong phòng tắm có tiếng ồn ào lớn, tiếng chửi thề và những lời lăng mạ của Nan vang lên. Khiến Mac bị sốc đến mức phải đứng dậy gõ cửa phòng tắm.
"Chuyện quái gì đã xảy ra vậy?" Mac hét lên.
“Không có gì đâu." giọng Nan vang lên. Mac cau mày bối rối, nhưng cậu nghĩ đã có rắc rối ở trường đua và điều đó khiến tâm trạng anh không tốt. Rồi cậu quay lại và ngồi ở chân giường. Một lúc sau, Nan tắm rửa rồi ra ngoài thay quần áo, Nan không nói gì mà rút điếu thuốc ra ngoài ban công châm lửa. Mac có vẻ ngạc nhiên. Nan hút 3 điếu thuốc rồi quay lại khiến mặt Mac hơi giật giật vì mùi thuốc lá.
“Lấy quần áo đi.” Nan đột nhiên nói khiến Mac nhướng mày khó hiểu.
"Mày định đưa tao đi đâu?" Mac hỏi lại, nghĩ Nan sẽ để cậu thu dọn quần áo để đi du lịch như trước. Nan đi lấy một chiếc vali lớn rồi bỏ ra ngoài. Mac có vẻ nghi ngờ.
"Hãy để tất cả quần áo của mày vào vali này. Những thứ cần thiết của mày cũng vậy." Nan nói lại.
Mac vẫn không hiểu.
"Tất cả những thứ...... này là gì?" M@c lập tức hỏi.
Nan đi đến tủ lấy một thứ gì đó đặt lên giường cạnh Mac, Mac tỏ vẻ choáng váng vì đó là tiền, thẻ tín dụng, hộ chiếu của Mac đã bị tịch thu ngay từ đầu khi Mac đến. Mac liền nhìn Nan và thấy tĩnh mạch phồng lên ở thái dương Nan. Mac không biết nguyên nhân của cơn thịnh nộ hay chính xác là gì.
"Tao sẽ đưa mày về nhà." Nan nói. Mac cảm thấy như bị sét đánh vào tim và toàn bộ cơ thể mình.
"Tại sao mày lại đưa tao về nhà?" Mac hỏi, tim Mac đập thình thịch.
“Đã đến lúc mày phải quay lại cuộc sống bình thường của mình rồi." Nan nói khiến tai Mac lập tức ù đi.
"Nhưng...điều đó có nghĩa là mày sẽ để tao về nhà phải không?” Mac ngập ngừng hỏi. Đôi mắt cậu nhìn chằm chằm vào khuôn mặt anh mà anh không hề nhận ra. Nan đành phải tránh ánh mắt của Mac sang hướng khác.
“Ừ, tao lười chơi với mày quá, mày cũng muốn về nhà phải không?” Nan hỏi lại. Mac im lặng một lúc, nếu như sớm hơn thì cậu đã thu dọn đồ đạc ngay lập tức mà không cần Nan lặp lại. Nhưng bây giờ cậu không muốn chạm vào bất cứ thứ gì.
“Lý do là vì mày lười chơi với tao thế này phải không? Cho nên mày mới để tao về nhà à?” Mac hỏi lại. Đôi mắt cậu tràn ngập sự đau đớn. Về phần Nan, anh cũng vẫn đang nghiến răng kìm nén cảm
"Ừ! Mày hỏi nhiều lắm, tao bảo mày thu dọn quần áo cất đi, bây giờ mày có thể về nhà!" Nan hét lên đến mức mắt Mac nóng bừng nhưng cậu vẫn cố kìm lại. Mac đứng dậy bướng bỉnh lấy quần áo của mình trong tủ của Nan. Mac cảm thấy một cơn đau nhói xuyên qua tim, cậu không nghĩ điều này sẽ xảy ra và khiến cậu đau đớn đến thế.
Đáng lẽ cậu phải hạnh phúc nhưng bây giờ trái tim cậu lại đau. Mac nhặt đồ của mình lên, nhét vào túi rồi đóng vali lại. Nan định xách đồ lên nhưng Mac đã ném vali ra khỏi người anh.
"Không cần! Tao đang cầm đồ của tao, là đồ của tao mà." Mac hét lên, giọng run run, mắt đỏ hoe nhưng không có nước mắt chảy ra vì cậu đã cố gắng hết sức, bản thân Nan cũng không khác.
“Cảm ơn vì đã để tao đi.” Mac nhấn mạnh nói, trước khi rời khỏi phòng. Nan nắm chặt tay và đi theo Mac ra ngoài. Mac đứng bên xe đợi Nan, để lại cấp dưới của Nan nhìn nhau khó hiểu. Xe của Mac đã được giao cho người để ở nhà Mac từ lâu, do Nan đi lấy và đưa Mac một mình. Nan theo sau ra xe. Cửa không khóa, Mac ném túi xách vào ghế sau rồi đóng cửa lại cho đến khi xe rung chuyển trước khi đến bên tài xế, Nan hít một hơi thật sâu rồi bước vào xe.
Trên đường tới nhà Mac, không ai nói gì. Mac chỉ ngồi nhìn ra ngoài xe, Nan cũng nhìn con đường trước mặt. Cho đến khi đến nhà Mac lúc 3 giờ sáng.
“Dừng ngay trước cửa đi." Mac nói khô khan và không nhìn mặt Nan. Xe vừa đỗ xong thì Mac bước ra ngoài. Nan nắm lấy tay Mac trước.
“Về nhà hãy làm thật tốt, đừng làm ba mày buồn nữa.” Nan nói, Mac rút tay ra khỏi tay Nan.
"Đó là việc của tao. Tao sẽ cư xử đúng mực. Dù tao có hành động xấu đến đâu thì đó cũng là về tao. Mày không có quyền ra lệnh cho tao nữa." Mac cứng ngắc nói rồi bước xuống xe. Cậu lôi vali đựng quần áo ra và mở một cánh cửa nhỏ.
Mac hơi quay đầu nhìn Nan đang ngồi trên xe. Nan không xuống xe để nói gì. Mac cắn môi đóng cổng rào lại rồi bước ngay vào nhà mình. Nan ngồi nhìn Mac vào nhà trước khi tựa đầu vào thành ghế ô tô của chính mình.
"Chết tiệt chết tiệt!!!" Nan hét lên trong xe, tay đập vào vô lăng một lúc để trút bỏ nỗi khó chịu trong lòng. Khi Mac bước vào nhà và vào phòng, cậu bước tới kéo rèm nhìn ra hàng rào. Nhưng cậu vẫn thấy xe của Nan đậu, cậu nhìn một lúc rồi lại đi ngủ. Mac nằm xuống giường. Hai tay siết chặt chiếc gối.
"Sao mày có thể làm điều này với tao, đồ khốn...mày đã khiến tao yêu mày và khiến trái tim tao tan nát như vậy. Tại sao, tại sao, tại sao?" Mac bực bội nói, cuối cùng cậu cũng có thể thừa nhận với mình rằng cậu đã yêu Nan. Mac không biết mình bắt đầu yêu Nan từ khi nào, khi giận dữ trở thành tình yêu. Mac chỉ mỉm cười một mình rằng cuộc đời cậu giống như một mối tình thối nát thực sự, vì cậu đã yêu một người làm tổn thương mình.
Mac tự nhủ: “Thế giới này không thỏa mãn như tiểu thuyết”.
.
.
.
"Con về nhà khi nào vậy?" ba Mac chào khi thấy Mac bước xuống phòng khách với đôi mắt mệt mỏi. Sắc mặt cậu không được tươi sáng cho lắm.
"Tối qua ạ." Mac bình tĩnh trả lời trước khi ngồi xuống ghế với vẻ mặt dữ tợn. Ba Mac nhìn khuôn mặt vô cảm của Mac.
"Ở lại đây luôn à?" ba Mac nói tiếp, Mac hơi im lặng nhưng vẫn gật đầu chấp nhận.
“ Dạ, con sẽ về nhà ba ạ.” Mac nói với ba. Ba Mac im lặng một lúc.
“Được thôi.” ba cậu trả lời ngắn gọn.
“Vậy hôm nay chúng ta cùng đến văn phòng nhé?” ba cậu mời và Mac gật đầu đồng ý.
.
.
.
"Này." Wei đến và gọi Nan, người đã nằm cạnh bể cá từ tối qua. Sau khi đưa Mac về, Nan trở về nhà và ngủ thẳng bên bể cá suốt đêm cho đến
sáng.
"Cái gì?" Nan trầm giọng trả lời.
“Tôi làm bữa sáng xong rồi.” Wei nói, anh biết Mac về nhà vì tối qua Nan đã kể cho anh nghe.
"Được rồi, từ giờ trở đi cậu không cần phải làm việc này cho người khác nữa." Nan nói nhanh. Wei nhìn khuôn mặt anh với vẻ lo lắng, mặc dù trông anh vẫn bình tĩnh như mọi khi nhưng Wei có thể thấy Nan đang đau khổ như thế nào.
“Còn về phần Morris, tiếp theo phải làm gì?” Wei hỏi, anh cần phải nói chuyện này để sự việc không kéo dài.
“Để người đi tìm xem hắn trốn ở đâu rồi đến nói cho tôi biết.” Nan nói lại.
"Được." Wei đáp lại trước khi hít một hơi thật sâu và để Nan nằm như vậy.
.
.
.
Về nhà được 2 ngày, Mac luôn quay lại làm việc cùng ba, Mac làm việc chăm chỉ hơn bao giờ hết. Đến lúc phải quay về, cậu không vội vã quay lại như khi ở bên Nan. Cậu và Nan không gặp nhau, không nói chuyện với nhau nữa như thể mỗi người đều quay trở lại cuộc sống của mình. Ba của Mac mở cửa phòng làm việc của con trai. Mac hơi ngẩng đầu lên nhìn ba.
" Dạ." Mac trả lời. Ba Mac bước tới và ngồi vào chiếc ghế đối diện trước khi đưa cho Mac một chiếc phong bì màu nâu, Mac có vẻ bối rối.
"Nó là gì ạ?" Mac hỏi.
“Mở nó ra đi.” ba cậu nói. Sau đó Mac cầm lấy, mở ra lấy tài liệu bên trong ra xem xét rồi cau mày.
"Đó là gì ạ?" Mac bối rối hỏi ba vì đó là tài liệu du học của cậu, bao gồm cả vé máy bay, dự kiến trong ngày tới.
“Ba muốn con quay lại trường học.” ba Mac nói khiến Mac choáng váng.
“Nhưng nếu con đi thì ai sẽ giúp ba đây?” Mac hỏi.
"Cái đó con không cần lo lắng, ba có rất nhiều người giúp đỡ, chỉ là ba muốn con trở về để chuyên tâm hoàn thành việc học, con có muốn đi học không?" ba Mac hỏi lại. Mac im lặng một lúc và nghĩ về Nan, hai ngày qua cậu vẫn nghĩ về Nan, nghĩ về những lúc cậu ở nhà Nan mỗi khi rảnh rỗi. Chính vì vậy mà cậu phải đi làm nên không có thời gian nghĩ đến Nan.
“Ừ, con sắp hoàn thành việc học của mình rồi.” Mac nghiêm túc nói, vì cậu nghĩ mình đã sống thế này quá lâu rồi. Mac muốn làm ba mình tự hào. Ba Mac lập tức mỉm cười.
"Vậy con chuẩn bị đi. Ba ngày nữa con sẽ bay đến đó chờ khai giảng." ba Mac nói xong.
“ Ba liên lạc với họ về chuyện này từ khi nào?” Mac hỏi.
Ba Mac nói: “Có người đã lo việc này cho ba nhưng ba đã không liên lạc với họ."
Mac nghĩ có thể thư ký của bố anh đã sắp xếp việc này.
"Cám ơn ba, ba đừng lo. Con sẽ học, sẽ không gắt gỏng như trước nữa." Mac đáp lại. Điều này khiến ba cậu mỉm cười hài lòng. Mac nhìn tài liệu trên tay với đôi mắt đờ đẫn.
' Chắc mày và tao sẽ không gặp lại nhau nữa.' Mac tự nhủ, trong lòng cũng nhói đau.
.
.
.
Ngày đi cũng đã đến, Mac đã thu dọn đồ đạc của mình. Máy bay của Mac cất cánh lúc 1 giờ chiều khiến Mac phải lái xe ra sân bay trước để chuẩn bị. Mac đi cùng với ba mình, người đã đích thân đến đưa con trai.
Ba cậu nói: “Khi nào đến nơi, hãy gọi và cho ba biết."
“ Dạ, nếu có một kỳ nghỉ dài, con sẽ về thăm.” Mac trầm giọng nói với ba. Mac không nói cho ai biết về việc cậu trở lại trường học, chỉ có ba cậu biết.
"Mac!" Giọng Dew vang lên khiến Mac quay lại tỏ vẻ ngạc nhiên. Dew cùng Three bước tới chỗ cậu.
"Mày đang làm gì ở đây vậy?" Mac hỏi.
"Bọn tao đến để tạm biệt, có chuyện gì vậy? Mày đi mà cũng chưa nói cho ai biết." Three nói.
"Tao chưa nói với ai cả, sao mày biết?" Mac hỏi lại. Dew và Three hơi quay lại nhìn nhau.
"Làm sao bọn tao biết không phải vấn đề quan trọng. Tao và Three đến để tiễn mày. Tao rất vui vì mày quyết định quay lại trường học." Dew nói nhưng không trả lời.
"Ừm, tao đã chán cuộc sống ngớ ngẩn của mình rồi." Mac trả lời bạn mình. Đôi mắt Mac nhìn quanh như mong đợi nhìn thấy ai đó nhưng trong lòng lại phải tự chửi rủa mình.
“Đừng tiếp bất kỳ người nước ngoài nào.” Three nói khiến Mac cau mày.
"Tôi sẽ ở với ai? Tôi không phải là cậu." Mac nói, không hề nghiêm túc.
“Tôi không biết, nếu không muốn bị giết thì đừng đi tán tỉnh giới trẻ ở đâu cả.” Three nhắc lại. Mac nhìn mặt Three đầy khó hiểu.
“Được rồi, tao sẽ đến thăm mày khi có thể.” Dew ngắt lời. Sau đó Mac quay lại và vẫy tay chào người bạn thân nhất của mình.
"P'Mac, anh nhất định phải về. Học xong rồi nhớ sớm quay lại đấy." Three nói với giọng nghiêm túc. Mac nhìn mặt Three rồi giơ tay xoa đầu chàng trai qua lại.
"Tại sao? Cậu sợ không có người tranh luận với cậu à?" Mac hỏi lại.
“Ừ, Three sẽ cô đơn.” Three mỉm cười nói, Mac cũng cười, vì giờ đây cậu chăm sóc Three nhiều hơn trước.
“Đã đến giờ rồi, Mac.” ba Mac nói khi thấy đã đến giờ con trai mình phải vào trong.
Mac chào tạm biệt ba mình, Dew và Three trước khi tiễn ra cổng. Mac quay lại nhìn ba người một lần nữa, đồng thời nhìn xung quanh mỉm cười với ba và những người bạn của mình. Trước khi bước vào, Mac bước về phía cánh cổng mà cậu phải bước vào với vẻ mặt ngơ ngác, vẫn còn đủ thời gian. Sau đó cậu ngồi xuống chiếc ghế cạnh tấm kính nhìn ra sân bay.
Reng... Reng... RengĐiện thoại của Mac reo lên, Mac vẫn chưa tắt máy. Mac cầm lên xem trước khi chết lặng khi nhìn thấy số của Nan. Mac do dự một lúc rồi nhấn nút trả lời cuộc gọi.
[ Trả lời cuộc gọi muộn.] Tiếng gầm gừ của Nan vang lên khiến Mac khẽ ngậm miệng lại, cậu đã không nói chuyện với Nan kể từ khi rời khỏi nhà.
[ Mày có nghe thấy không?] Giọng Nan lại vang lên.
"Ừm." Mac trả lời ngắn gọn.
[ Mày không thể nói gì à?] Nan nói. Mac hít một hơi thật sâu, không hiểu tại sao Nan lại gọi điện.
" Mày muốn gì?" Mac hỏi, mắt cậu lúc này đã rực lửa.
[ Mày có sẵn lòng đi học không?] Giọng Nan vang lên. Mac nuốt nước bọt trong cổ họng vì không biết làm sao Nan biết mình sẽ tiếp tục việc học.
“Ừm.” Mac trả lời cộc lốc như thường lệ vì không biết phải nói gì. Ngoài ra, nếu cậu nói to, giọng cậu sẽ run đến mức Nan chắc chắn có thể cảm nhận được.
[ Đừng làm ba mày buồn. Ông ấy đặt nhiều hy vọng vào mày đấy.] Nan nói lại.
“ Ừm." Mac lại trả lời trong cổ họng trước khi im lặng, nhưng Mac biết Nan vẫn chưa cúp máy. Giọng nói của các hành khách trên chiếc máy bay Mac đang ngồi vang lên. Một số người đứng dậy và đợi để vào. Nhưng Mac vẫn ngồi ở chỗ cũ.
[ Tập trung hoàn thành việc học đi, tao đợi mày ở đây, tại chỗ của tao.] Giọng Nan vang lên khiến Mac đứng yên không hiểu.
"Tại sao mày phải đợi tai?" Mac hỏi, giọng run run.
[ Bởi vì... anh yêu em.] Nan vừa dứt lời, đường dây lập tức bị cắt, nhưng giọng nói của Nan vẫn vang vọng bên tai Mac, ngoài những giọt nước mắt cậu đã kìm nén bấy lâu chậm rãi chảy qua gương mặt.
"Huhu... tại sao bây giờ mày mới nói cho tao biết? Huhu, tại sao vậy?" Mac không kìm được mà nức nở. Mac vui mừng khi nghe được lời yêu từ Nan nhưng hôm nay cậu cũng phải ra đi.
"Thưa cậu, có chuyện gì vậy?" Viên cảnh sát tiến lại gần và hỏi Mac với vẻ quan tâm. Mac lau nước mắt.
“Không có gì, cảm ơn." Mac nói với giọng run run trước khi bước tới giao vé lên máy bay.
.
.
.
" Mình đã nói rồi." Giọng Nan tự nhủ với chính mình khi anh nằm ngửa cạnh bể cá, góc yêu thích của Mac trong nhà.
Trên tay Nan là chiếc điện thoại anh vừa tắt, sau khi nói yêu cậu, anh không muốn nghe giọng nói của Mac nữa vì nó có thể khiến anh không chịu nổi đến mức kéo Mac về sống với mình như thường lệ. Khi thả Mac về đêm đó, anh chẳng cảm thấy gì ngoài đau đớn, nhưng anh phải làm điều này vì Mac.
Ring... Ring...Tin nhắn trên điện thoại của Nan reo lên khiến Nan bấm máy và đọc ngay. Khi anh nhìn thấy đó là số của Mac đang gửi cho anh thứ gì đó.
' ... Chờ tao.'Nan mỉm cười một mình. Đọc xong tin nhắn của Mac, anh nhìn lên bầu trời với nụ cười dịu dàng.
.
.
.
8 tháng đã trôi qua"Này, tôi để nước ở đây." Giọng của Wei vang lên từ phía sau. Trong khi Nan nằm dài trên tấm đệm cạnh bể cá vào cuối ngày, trong khi Nan bận nối tai nghe với điện thoại.
"Ok, cảm ơn." Nan trả lời.
Wei nhìn Hia mình và lắc đầu. Từ ngày Mac đi, mỗi khi Nan rảnh rỗi, anh đều đến nằm đây rồi ngủ nhìn ảnh Mac trên điện thoại. Hầu như ngày nào Nan cũng được gửi ảnh vì Nan thuê người liên tục cập nhập thông tin về Mac cho anh, định kỳ và Nan không nói chuyện với Mac nữa.
Từ khi Mac đi, Mac thường gọi điện về. Nhưng Nan không trả lời cuộc gọi, không phải là không muốn mà Nan sợ anh nhớ Mac cho đến khi anh thất hứa với ba Mac. Nan bật nhạc trên điện thoại di động vừa nghe vừa hát.
Nan nhận thấy có người đang đi phía sau mình nhưng lại nghĩ rằng đó có thể là cấp dưới của mình nên không quan tâm.
" Ối!"
Nan vội vàng hét lên. Đột nhiên, có người ngã ngửa về phía sau khi anh đang nằm sấp.
"Chết tiệt! Ai vậy?" Nan hét lên, quay lại nhìn người vừa ngã đè lên mình.
“Là tao đây.” giọng nói mà Nan nhớ rõ vang lên. Anh im lặng một lúc khi nhìn thấy khuôn mặt của kẻ đã đè bẹp mình.
Mac...Nan ôm lấy Mac nằm bên cạnh rồi nhanh chóng cưỡi lên người cậu.
"Muốn bị thương không?" Nan trầm giọng hỏi. Mac nhìn anh.
"Mày dám làm tổn thương tao à?" Mac không chút sợ hãi hỏi lại, Nan nhếch lên khóe miệng một nụ cười rồi cúi người hôn Mac tha thiết. Ngay khi môi họ chạm nhau, chiếc lưỡi nóng bỏng của họ ngay lập tức được kết nối với nhau. Mỗi bên đẩy lưỡi của nhau qua lại. Nan mút đầu lưỡi của Mac cho đến khi Mac phát ra tiếng rên rỉ từ cổ họng, đồng thời nhẹ nhàng ấn vào ngực Nan. Nan từ từ rút ra nhưng vẫn mím môi vào nhau. Anh lặp lại vài lần nữa, cắn nhẹ vào môi dưới Mac rồi buông ra. Mac lập tức mím môi, ánh mắt họ khóa chặt.
“Tại sao mày lại quay về hoặc chưa học xong?” Nan hỏi với giọng thô lỗ.
" Trường đại học của tao đóng của 1 tháng nên tao đã về để xem mọi người ở đây đã biến thành đống đổ nát chưa." Mac nói, vì khi cậu đi du học một mình, lần này đã xảy ra nhiều thay đổi.
Mac đang cống hiến hết mình cho việc học và tiêu tiền một cách khôn ngoan. Có lẽ là vậy, vì cậu đã quen với việc hạn chế chi tiêu và cậu cũng cảm thấy có lỗi với ba mình. Thỉnh thoảng Mac gọi lại để bàn việc quay lại nhưng Nan không bao giờ trả lời cuộc gọi. Lúc đầu Mac rất tức giận và tổn thương nhưng sau đó cậu mới biết sự thật vì sao Nan không gọi lại cho cậu.
"Xác chết của tao là ai?" Nan hỏi. Mac không trả lời mà nhìn chằm chằm vào mặt Nan.
“Tao sắp chết rồi, mày không thấy sao?” Nan trả lời, nhướn mày nhìn Mac.
“ Mày biết đấy, tốt nhất tao không nên quay lại.” Mac khàn giọng nói. Nan cười nhẹ trong cổ họng khiến Mac thất vọng.
"Vậy là mày đến đây thì ba mày không phiền à?" Nan hỏi, Mac nhìn Nan.
"Là ba tao đã đưa tao đến, mày có biết không?" Mac hỏi khiến Nan nhướng mày khó hiểu.
"Sao mày không nói gì với tao? Nếu ba tao không nói với tao chuyện này thì tao đã không biết gì cả." Mac lẩm bẩm. Nan thở dài nhẹ khi nhận ra rằng Mac đã biết mọi chuyện.
Nan đã sớm thú nhận với ba Mac tất cả mọi thứ. Nan nói với ba Mac rằng anh là bạn trai của Mac và anh đã dùng vũ lực cưỡng hiếp cậu nhưng anh không kể lại toàn bộ sự việc vì không muốn chuyện quá to tát, bản thân anh muốn chuộc lỗi về những gì mình đã làm. Lúc đầu, ba Mac rất tức giận nhưng khi thấy Nan đang giúp thay đổi tính cách của Mac thì ông đã quyết định giải quyết vấn đề này.
Vì vậy, ba của Mac không phản đối việc con trai sống cùng mình. Nhưng ba của Mac đã thỏa thuận với Nan để bù đắp lỗi lầm của anh. Ba của Mac yêu cầu Nan thay đổi tính cách của Mac và muốn con trai ông trở về hoàn thành việc học với điều kiện không được liên lạc với Mac cho đến khi con trai ông học xong. Họ không được gặp nhau và Nan không được nói bất cứ điều gì.
Nan phải định kỳ giúp việc tại nhà máy của ba Mac và cũng không được nói với Mac về điều đó. Nhưng có vẻ như chính ba của Mac đã kể lại mọi chuyện cho con trai mình.
Nan đã liên hệ với mọi người để tìm cho Mac một nơi học tập, chỗ ở và chuyến bay. Lúc đầu, anh không nghĩ đến việc để Mac đi nhanh như vậy, vì còn 2 tháng nữa là trường đại học mà Mac đang theo học khai giảng, nhưng còn vấn đề của anh với Morris. Anh muốn Mac được an toàn và không muốn Mac phải đau khổ vì mình nên đã gửi Mac về nhà trước và cử người đi cùng Mac từ xa. Trong suốt thời gian Mac trở về nhà cho đến khi cậu bay ra nước ngoài.
“Còn Morris?” Mac tiếp tục, và Nan lại thở dài.
“Ai nói lại cho mày biết?” Nan hỏi.
"Dew và Three bay đến chỗ tao và kể cho tao nghe chuyện đó." Mac trả lời.
Dew và Three biết về Morris và kể với Mac rằng sau khi cậu bay đi học, Nan đã tấn công Morris ngay tại chỗ, bạo lực đến mức Morris phải nhập viện.
Bản thân Morris cũng bị bắt giam, bị buộc tội âm mưu giết người theo hợp đồng và buôn bán ma túy vì Sage tìm thấy rất nhiều bằng chứng trong nhà của Morris. Bây giờ Nan cảm thấy thoải mái vì Sage đã làm rõ mọi chuyện.
“Mày biết mọi thứ.” Nan nói, vẫn ngồi trên người Mac.
"Nhưng tao muốn nghe ý kiến của mày. Nói với tao đi, mày sắp chết à? Miệng mày sắp cứng lại rồi, chuyện quái gì đang xảy ra vậy? Tao không đủ thông minh để nói với mày về mọi thứ." Mac nói.
"Ai lại cứng đầu như vậy?" Nan hỏi lại, nheo mắt nhìn Mac, Mac cau mày.
"Mày quên lời tao dặn trước khi đi học à?" Nan nhắc lại khiến mặt Mac nóng bừng.
“Tao còn chưa nói gì nhiều mà mày đã bướng bình rồi.” Nan mỉa mai nói, Mac cắn nhẹ môi vì những gì Nan nói là đúng, Mac chưa bao giờ nói yêu Nan.
“Hát cho tao một bài trước đi.” Mac yêu cầu.
“ Mày muốn tao hát cái quái gì?” Nan hỏi, Mac không nói gì nữa mà nhìn anh bằng ánh mắt bất động. Nan cười nhẹ trong cổ họng.
"Bây giờ mày đang dùng ánh mắt tạo áp lực cho tao đấy. Được rồi, tao sẽ hát cho mày nghe." Nan nói với nụ cười tinh nghịch khiến Mac khẽ mỉm cười.
"Nói...nói chúng ta có nhau, nói đắt tiền đi, Sai..." Nan hát một bài hát trước khi Mac đưa tay lên miệng anh.
"Chết tiệt, lại gây rối với tao nữa." Mac nói với giọng khó chịu. Nan hát trêu chọc cậu. Nan kéo tay Mac ra khỏi miệng và hôn vào lòng bàn tay Mac.
"Ừ, mày bảo tao hát cho mày một bài nhưng mày không nói cho tao biết là bài hát nào." Nan đáp lại. Mac thở dài nặng nề trước khi đẩy anh đứng dậy. Rồi Mac di chuyển và ngồi dậy một cách cứng ngắc. Nan mỉm cười nhẹ trước khi tiến tới ôm Mac từ phía sau và áp mặt mình vào đôi tai mềm mại của Mac.
♪~ Anh không biết anh đã đợi em bao lâu, điều anh nhớ rõ là anh chỉ có em trong bấy lâu nay.
Dù em ở đâu, em có còn yêu anh không? Anh không biết, nhưng điều anh biết là anh không hề thay đổi ý định. Anh vẫn ở đây dẫu cô đơn lẻ loi...
Chẳng phải em vẫn yêu anh là sai sao?
Cho dù anh và em có cách xa đến đâu từ hôm nay, anh vẫn sẽ chờ đợi với hy vọng vẫn không hề thay đổi. Dù có ai thấy anh ngu dốt thì anh vẫn như vậy.
Khi em có cách sống khác với anh, anh không thể ngăn cản em, nhưng anh sẽ sống để chờ em, cho đến ngày cuối cùng.
Sinh ra để gặp một người anh đã
tìm kiếm bấy lâu nay, khiến anh nhận ra em quý giá biết bao, anh sẽ ở đây dù không còn ai khác...
Chẳng phải em vẫn yêu anh là sai sao? Cho dù anh và em có cách xa đến đâu từ hôm nay, anh vẫn sẽ chờ đợi với hy vọng vẫn không hề thay đổi. Dù có ai thấy anh ngu dốt thì anh vẫn như vậy.
Anh sẽ chỉ đợi em, cho dù có người cho rằng anh ngu ngốc... Chẳng phải anh vẫn yêu em sao?
Dù anh và em có cách xa hôm nay đến đâu, anh vẫn sẽ chờ đợi với niềm hy vọng, vẫn không hề thay đổi. Dù bao lâu đi chăng nữa, vẫn chỉ có em.
Trong lòng anh chỉ có em có phải là sai không? Dù thế nào đi nữa, anh cũng sẽ yêu em ♪~
Mac ngồi lặng nghe Nan hát. Tim cậu đập mạnh và mặt cậu đỏ bừng vì nóng.
“Tao đã hát cho mày nghe rồi.” Nan nói sau khi bài hát xong. Mac cắn môi, nhịn cười vì có chút xấu hổ.
"Tao có thể hỏi thêm một điều nữa được không?" Mac nói.
"Gì nữa?" Nan hỏi lại.
"Tại sao mày phải ác ý với tao?" Mac tò mò hỏi.
"Tại sao? Tại sao? Tại sao? Tại sao? Tại sao? Mày có rất nhiều câu hỏi phải không?" Nan trêu lại. Mac quay lại nhìn Nan với đôi mắt u ám cho đến khi Nan nhếch lên khóe miệng một nụ cười.
"Tại sao tao phải yêu mày?" Nan hỏi với giọng nghiêm túc khiến Mac dừng lại một lúc trước khi nhìn sang hướng khác vì cảm thấy hơi xấu hổ. Nan cười khe khẽ trong họng, ôm Mac chặt hơn.
"Này, mày không muốn nói gì à?" Nan hỏi với giọng trầm nhưng có vẻ đùa cợt.
"Tại sao?" Mac giả vờ hỏi. Nhưng Nan đã khóa mặt Mac lại với mình và nhanh chóng hôn cậu khiến câu hỏi của Mac bị lãng quên. Nan hôn Mac say đắm như muốn bù đắp khoảng cách 8 tháng vừa qua. Mac không biết điều đó, thật choáng váng nhưng cậu phải kiên nhẫn chờ đợi ngày họ có thể ở bên nhau lần nữa. Khi Nan hôn Mac cho đến khi anh hài lòng thì anh mới từ từ rời ra. Hai người vẫn nhìn nhau.
"Đừng hỏi tại sao tao đối xử tệ với mày, tại sao tao phải làm tất cả vì mày, tại sao tao chưa bao giờ nói với mày điều gì, tại sao tao phải chịu đựng tất cả vì mày. Bởi vì câu trả lời cũng giống như khi tao nói với mày trước đây về mày trước khi đi học." Nan nói với giọng nghiêm túc. Mac nở một nụ cười nhẹ.
"Mày biết, vì mày cũng yêu tao." Mac đỏ mặt trả lời. Nan nở một nụ cười hài lòng, từ lâu anh đã biết Mac có cảm tình với mình như thế nào. Mặc dù Mac không nói ra nhưng Nan biết.
"Tao có nên đứng dậy và nhảy theo điệu Via Rae để ăn mừng việc mày nói mày yêu tao không?" Nan mỉm cười hỏi và Mac cười lớn.
"Chết tiệt, đủ rồi, tốt nhất mày đừng trêu chọc chân tao nữa." Mac nói đùa vì biết bạn trai chỉ đang trêu chọc mình.
Nan cười trong họng rồi lại ôm Mac. Nan nghĩ rằng anh đã trân trọng nụ cười và tiếng cười của người trong vòng tay anh từ lâu, như một người dân làng hoang dã.
Rin: kết thúc một chuyến hành trình dài của Nan & Mac. Kết thúc quyển 1 thôi, câu chuyện của họ sẽ tiếp tục ở quyển 2 và một vài chương đặc biệt nữa nha ^^Tiện báo với mọi người một tin là tui tìm ra truyện của Sage & Frog rồi. Nhưng tui chưa dịch, khi nào dịch hết tui sẽ đăng.------------------Bình chọn, bình luận để ủng hộ và tạo động lực cho Rin nha. Mọi người có thể liên hệ Rin qua IG: aada_ritthiya hoặc fb: Momo Haiki nè (◕ᴗ◕✿)