FanFic VegasPete | Em Luôn Phía Sau Anh
|
|
Buông tay.
Trước mắt Vegas là hình bóng người anh đã nóng ruột chờ đợi suốt từ lúc vẫn đang mê man, Pete tuy bị thương phải ngồi xe lăn nhưng trông cậu vẫn rất thoải mái, lạc quan, điều đó còn hơn cả một liều thuốc giảm đau loại mạnh với Vegas. Chẳng chờ được lâu, cũng chẳng ngần ngại mọi người, họ ôm trầm lấy nhau, rồi tiến tới một nụ hồn nồng cháy. - Eo ôi! Sao trên phim thấy nó bình thường mà đến lúc chúng nó hôn nhau tao thấy ghê ghê! - Thôi đi ra ngoài đi anh Tankul. - Đừng ở đây làm kì đà! Để chim ri xây tổ! Bọn Tankul lũ lượt kéo ra, để lại khoảng không riêng tư cho Vegas, Pete tự nhiên tâm sự. Một lúc sau họ mới có thể dứt ra khỏi nụ hôn đó, bởi Vegas khó thở! Hơi yếu! Anh từ tốn vuốt nhẹ mái tóc cậu, lần xuống khuôn mặt, đôi mắt, sống mũi, đôi môi đều vô cùng thân thuộc. Bàn tay tham lam góp nhặt sự mát lành, thơm tho nơi da thịt bóng nhẫy. Pete nghiêng nghiêng đầu, tựa vào bàn tay ấy, tuy thô kệch, chai sạn nhưng thật cứng cỏi để cậu dựa dẫm. - Em đã rất sợ, không cả dám vào gặp anh! Mà chỉ muốn quan sát anh từ bên ngoài! - Sao vậy Pete? - Em sợ đây chỉ là một giấc mơ! Khi em chạm vào anh, anh sẽ lập tức biến mất! - Em đây là quá đáng yêu hay ngốc thực lực vậy? - Có lẽ nỗi sợ mất anh ngay từ đầu đã đeo bám em khi chúng ta ở chỗ phế tích rồi. - Em thật sự rất liều lĩnh! Em quên anh đã dặn gì rồi sao? Ai đời đơn thân độc mã chống lại mười mấy tên như vậy! Cậu nằm xuống trong vòng tay Vegas, để anh nhẹ nhàng vỗ về. Ngước lên, trao gửi anh ánh mắt ngân ngấn lệ, giọt nào cũng tròn đầy sự trìu mến cũng như ương ngạnh của Pete: - Anh nghĩ em sẽ sống trong dày vò khi tận mắt chứng kiến người mình yêu chết à? Hơn nữa, anh phải sống mà trả lại cho em sự tự do! - Thời khắc ấy mà em vẫn nghĩ vậy sao? - Ơ hay, oan có đầu, nợ có chủ. Anh nghĩ chết là xong à! Giả sử anh mà có mệnh hề gì, là em đi theo luôn. Xuống đấy đeo bám anh. Vegas có chút băn khoăn, anh xin vài giây suy nghĩ, nhìn bộ dạng Pete an tâm nằm trong vòng tay của mình khiến anh thật xao xuyến. Sau nhiều lần ngập ngừng, anh chậm rãi bộc bạch: - Giữa anh và tự do em chọn cái nào? - Vegas...à ừm. Trong lúc anh gặp nguy hiểm, cái ham muốn tự do không biết nó bay đi đâu. Trong đầu em chỉ có một lý do để tiếp tục là anh. Có lẽ em sẽ bán đứng bản thân mà chọn anh. - Em thật rộng lượng đấy, Pete. Nếu anh trong hoàn cảnh đó, anh sẽ chẳng tha thứ cho mình đâu! - Nếu em không chọn anh, có lẽ trái tim này sẽ căm thù lí trí mãi mãi! Nếu anh không có em bên cạnh, liệu anh sẽ ra sao? - Có lẽ sẽ sống như Vegas trước đây, khốn nạn và mưu mô, hoặc sẽ là Vegas bi lụy, chỉ suốt ngày trằn trọc về em. Dù thế nào anh cũng đều phải có em! - Vậy à? - Nhưng có lẽ, điều anh cần hơn là em được sống, nhưng phải thật hạnh phúc, vui vẻ, thoải mái. Cơ thể em có thể ở Thứ gia, nhưng trái tim em lại không hướng về anh thì khác gì mất em. Anh hứa sẽ không kiểm soát hay làm những điều tương tự vậy với em nữa. - Ngay từ đầu anh nghĩ thông như này thì tốt rồi! - Anh xin lỗi em. Anh thật ích kỉ, lại áp đặt, xiềng xích lên em những kì vọng không tưởng. Anh sợ mình sẽ lại phải đau khổ như ba khi mẹ mất, sợ phải đau đớn, dằn vặt... Những bất hạnh ấy anh đều đã chứng kiến, trải qua và bị nó hạ gục, vùi dập. Anh sợ mất em! Rất sợ! - Em hiểu mà! Em cũng xin lỗi. Khi đã cố đẩy anh ra xa, vô tình lại tổn thương anh! - Mình làm lành nha! Ta vẫn sẽ yêu nhau như phút ban đầu chứ! - Không! Pete tinh nghịch trước sự ngần ngại của Vegas rồi mới nói tiếp tục: - Phải là yêu say đắm hơn phút ban đầu! Nói rồi cậu ôm lấy khuôn mặt anh, tiếp lửa nhiệt huyết cho nụ hồn khi nữa còn vương vấn. ( Cả hai lần hứng nhận cơm chó khiến những kẻ xem lén, nghe trộn như bọn Tankul một phen ngán ngởm.)
|
Chuyện chúng mình.
Sau vụ ám sát Vegas thất bại ở bên cảng, băng đảng Ý vẫn nuôi giã tâm ngoáy đục dòng họ Theerapanyakul, bằng cái chết của anh. Chúng đã thâu tóm, lợi dụng mâu thuẫn giữa Dao và Vegas để lôi kéo anh ta về phía mình. Dao đã bị thuyết phục khi chúng lấy việc Pete có thể thoát khỏi vòng tay kìm kẹp của Vegas làm mục tiêu trao đổi. Lão già kia lừa gạt Dao rằng hắn chỉ muốn khai thác chút thông tin cho việc vận chuyển hàng cấm và giấy thông hành của Thứ gia khi đặt chân ở địa bàn của họ. Dao đã hẹn Maccau ra bến xe bỏ hoang, lấy lí do là bàn bạc cách để hàn gắn mối quan hệ Vegas với Pete. Khi thằng bé không để ý, một kẻ khác đã chốc mê cậu và đưa đến bãi phế tích. Rồi Dao thuê cô bé bán hoa cố ý mang chiếc cặp đi qua Thứ gia, dẫn dụ Vegas đơn thân độc mã đến giải cứu Maccau. Đến khi biết được bộ mặt của băng đảng Ý, Dao mới nhận ra bản thân chỉ là con cờ trong kế hoạch của chúng. Sự nhục nhã, ân hận trở thành động lực để anh từ bỏ mâu thuẫn, hợp tác chống địch cùng Vegas. Nhưng cũng phải công nhận sự tinh tường của Dao, khi anh không hoàn toàn tin tưởng chúng, chuẩn bị sẵn súng phòng thân và hỗ trợ Maccau lẩn trốn. ( Kế hoạch băng đảng Ý) Khi biết được kế hoạch của băng đẳng Ý qua lời Dao, Vegas càng chắc chắn những lời Pete nói với anh trước đây. Chúng là đang muốn chia rẽ dòng họ Theerapanyakul từ bên trong. Và cả việc Thứ gia đang nuôi ong tay áo, nuôi cáo trong nhà. Chính tên gián điệp này đã tiếp lộ cuộc giao dịch tuyệt mật tại bến cảng, báo cáo tình hình Thứ gia ra bên ngoài.... Nhưng hắn là ai? Vegas thực sự chưa thể đoán ra. Còn về việc Pete đột nhập vào căn phòng bí mật của Thứ gia làm gì? Ban đầu, anh nghĩ là vì thông tin các vụ làm ăn, nên đã chuyển nó vào 1 cái USB nhưng nhìn tình hình này có lẽ suy đoán của anh đã sai. Pete bưng lên cho Vegas một đĩa hoa quả, thì bắt gặp ngay ánh mắt đăm chiêu và rối bời của anh. - Ăn táo nè, Vegas! - Em cứ ăn đi! - Anh đang là bệnh nhân đó, có chuyện gì mà băn khoăn thế? - Anh hỏi cái này! Em phải thành thật trả lời đấy! - Ừ! Có gì sao? - Em...ừm em đột nhập căn phòng bí mật của Thứ gia làm gì? Sự ngập ngừng của Vegas khiến Pete có chút lo lắng. Sau sự vụ đó, đây là lần đầu Vegas hỏi cậu nguyên do. Thôi thì anh cũng đã nghiêm túc như vậy, cậu cũng chả lấy gì mà giấu giếm, thẳng thắn mà xóa bỏ mọi nghi hoặc đôi bên: - Tìm kiếm bằng chứng phản bội của Thứ gia! - Cái gì cơ? - Bộ dạng này là không có sao? - Trời đất ạ! Thứ gia và Chính gia cạnh tranh với nhau là không thể chối cãi. Nhưng bọn anh chưa từng có ý định phản bội nhân tộc Theerapanyakul. - Vậy, không lẽ có kẻ vu oan vá hoạ cho Thứ gia. Mục đích là chia rẽ 2 nhà! - Bọn chó chúng nó! Giết anh thôi chưa đủ! Còn làm cái trò tiểu nhân bỉ ổi này! Em sẽ tin tưởng anh chứ? Vegas hướng ánh mắt mong ngóng nhìn Pete. Cậu đáp lại bằng 1 nụ cười thật tươi: - Đương nhiên rồi! - Anh biết mà! Em thực sự yêu anh! Cho ôm cái nào! - Đây nha! Pete nhẹ nhàng động viên anh. - Em phải trở về Chính gia! - Pete? - Em sẽ không để anh phải chịu tiếng oan như này, em sẽ phân trần giúp anh! - Rồi em sẽ về lại bên anh chứ? - Cái này, em không chắc nữa! - Là sao Pete? Pete thở phào một hơi, như đang hít lấy động lực trả lời một Vegas đang rất bồn chồn và thấp thỏm: - Em đã quá chán ghét cái cảnh người sống ta chết này rồi. Em muốn về nhà của mình. Em nhớ mẹ, nhớ ba rồi ông bà, họ đang chờ em về. - Anh buồn thật đó! Nhưng cũng đành vậy! Em phải hứa là cũng luôn nhớ anh như vậy nha! - Ừm. Mình cho nhau thời gian nha anh. Em sẽ đợi đến khi anh thu xếp mọi chuyện ổn thoả, rồi tính chuyện chúng mình. - Anh hứa!
|
End
Chính gia vẫn vậy, vẫn nguyên vẹn như trong tâm trí Pete, nhưng có lẽ cậu sẽ phải tạm biệt mảng kí ức tươi đẹp này tại đây. Sau khi trình tường mọi chuyện cho Kinn, cậu xin anh nhận lại chiếc nhẫn Phó vệ sĩ trưởng Chính gia. Dù Kinn bằng lòng chấp thuận, song chỗ Tankul lại có chút lấn cấn. Tính Khun Nủ trước giờ vốn ương ngạnh, lại thương Pete như anh em nỡ sao mà để cậu rời đi. Cậu ta ra sức níu kéo, rồi kì kèo, nũng nịu, nhưng ý Pete đã quyết, Tankul chỉ biết nuốt nước mắt vào trong mà chấp nhận để cậu trở về với chốn đồng nội thanh bình của mình. Bước chân ra khỏi cái giới bon chen, xô bồ này, chính là cách tốt nhất để duy trì và thắp lửa cho bản tính trong sáng và tử tế của Pete. Tankul đã rất khó khăn và dằn vặt để vừa ý với sự thật ấy. Từ ngày Pete nói lời tạm biệt với gia tộc Theerapanyakul, tạm biệt chốn phồn hoa đô hội kia tính đến nay cũng đã gần một năm. Cậu thực sự hài lòng với cuộc sống dễ thở hiện tại, bên cạnh luôn có tiếng cười nói thân thương của gia đình, được làm việc mình yêu thích( bán cơm cari ), lễ hội quanh năm suốt tháng không hạ nhiệt.... Dù không ở cạnh nhau, nhưng tình cảm của Vegas với Pete vẫn rất tốt, thậm chí là ngày càng nồng thắm, bởi người ta nói xa nhau là nhớ mà! Hằng tuần, ít nhất phải gặp mặt Pete một lần thì anh ta mới chịu được, dù là call video mỗi tối nhưng cái cảm giác bứt rứt rất khó tả. Dưới chướng Pete còn có sự hỗ trợ giám sát của bọn Maccau nên cậu hoàn toàn an tâm với mối quan hệ yêu xa này. Tuy nhiên, dạo gần đây, Pete cảm thấy Vegas như đang giấu giếm cậu cái gì đó, tuy không quá lộ liễu nhưng khe hở trong ánh mắt và cử chỉ ấy sao qua nổi giác quan của người yêu anh. Pete chọn cách im lặng và tiếp tục quan sát! Bởi cậu tin vào người con trai ấy, tin hơn cả chính mình! Nói đến khoảng thời gian một năm không có Pete, gia tộc Theerapanyakul xảy ra nhiều sự kiện. Vegas hợp tác với Kinn dựng nên một vở kịch hoành tráng bắt trọn những tên nội gián sâu bọ đang âm thầm gặm nhấm mối quan hệ giữa hai gia tộc. Băng đảng Ý đại bại dưới tay hai người họ. Ánh mắt Chính gia dành cho Thứ gia, tuy chưa thực dịu dàng nhưng cũng đã phần nào gỡ bỏ nhiều hàng rào cấm kỵ. Anh em trong gia đình càng gắn kết và " chân tay" hơn rất nhiều. Trong vùng có hội hè, người sôi động và nhộn nhịp như cậu làm sao có thể bỏ qua, nhưng không phải người chảy hội mà là một chân bán cơm cari. Gánh hàng của gia đình cậu khá ăn khách, kéo theo Pete phải chạy show khắp nơi này đến nơi khác. Nhìn từng đôi từng cặp ríu rít bên nhau khiến cậu có chút chạnh lòng, giờ này một năm trước cậu vẫn còn sánh đôi bên anh, lượn lờ khắp nơi ở cái chợ đêm này. Bước chân Pete lững thững dừng lại ở sập hàng bán những chiếc cài tóc gắn tai thú xinh xắn. Pete bất giác cầm lên chiếc bờm tai thỏ rồi nhớ tới bức ảnh Vegas trong điện thoại mình. Cũng đúng thôi, chúng ta mất vài giây để tạo ra một bức ảnh nhưng sẵn sàng dùng cả đời để ghi nhớ nó. - Anh đáng yêu giờ đang làm gì nhờ? Có nhớ em không? - Nhớ chứ! Âm thanh ấy, cậu không nghe nhầm chứ? Thay vì băn khoăn như vậy, cậu liền quay sang kiểm chứng. Là Vegas, người yêu cậu đang đứng ngay cạnh mình. Điều bất ngờ ấy khiến cậu nhảy thốc lên ôm trầm lấy anh, toe toét cười trong sung sướng. - Vegas! Vegas! - Em nhớ anh vậy sao? Giữa đường giữa chợ không xấu hổ à? - Kệ chứ. Tại người ta nhớ chết đi được luôn ế! Mà sao anh lại có mặt ở đây lúc này? - Nói cho em biết 1 bí mật. - Bí mật? Cậu tròn mắt nhìn anh. Ngơ ngác trước bộ dạng thần bí mà cũng mưu mô ấy. - Anh bị ba đuổi khỏi nhà rồi! Giờ chỉ biết nương tựa vào em thôi! - Vậy sao? Vegas thành trẻ vô gia cư à? - Ừm. Cậu Pete thương xót thu nhận tôi với! - Cũng được thôi. Nhưng anh phải làm việc phụ giúp em đấy! - Anh làm công free cả đời cho em cũng được. Đổi lại em phải yêu anh suốt đời. - Hời vậy! Nhưng em chấp nhận. Vegas, cố gắng thu xếp mọi sự vụ, công việc, chấp nhận chuyển về đây, dù anh không thể ăn đồ miền nam, khó chịu trước khí hậu bất thường... nhưng vì có Pete, nơi nào cũng tuyệt vời, cũng là mái nhà.Và rồi, trên trời là những chùm pháo hoa nở rộ rực rỡ và chói loà, còn phía mặt đất, đoá hoa tình yêu của họ cũng mãnh liệt bung xoã bởi nụ hồn nồng đượm. Không phải mở đầu, càng không phải kết thúc, mà đó là sự trải dài của một tình yêu thật đẹp! 1 tình yêu không có biên độ hay cách trở, bởi họ giao duyên từ tận trái tim. Đừng ngần ngại; hãy sẵn sàng yêu, hãy hết mình với nó.
|
Say bye.
Kết thúc hành trình 20 ngày với bộ fanfic đầu tay! Cảm ơn sự quan tâm và theo dõi ủng hộ của mọi người nha. Nhờ điều tuyệt vời đó mà mùa hè cuối cùng của mình trở nên thật ý nghĩa và tròn đầy.
|