FanFic VegasPete | Em Luôn Phía Sau Anh
|
|
Chỉ có thể là anh.
Bọn Maccau bị kinh động trước tiếng xe Vegas trở về. - Vegas? Anh để quên gì sao? Có thể bảo em mang đến mà. - Maccau, không! Pete đâu? - Anh Pete? À, anh ấy mệt, nên đang ngủ trong phòng. - Em ấy mệt sao? Để anh xem thử! - Khoan! Anh Vegas, anh Pete mới ngủ thôi! - Tại sao em lại muốn ngăn cản anh gặp Pete? - Đâu có! - Bộ dạng hoảng hốt này đang tố cáo em đó. Mà sao thằng Jim với Tom, bọn nó không trông trừng Pete? - Cái này... Maccau ngập ngừng không biết phải trả lời làm sao. Thì Vegas đã lên tiếng tra hỏi: - Em đang giấu giếm anh điều gì? Maccau còn quá non nớt so với độ trải đời của Vegas, chỉ qua vài lời nói cậu ngay lập tức đã anh nắm thóp. Nhận thấy chuyện bất thường, Vegas đã không giữ nổi bình tĩnh, chạy thốc lên phòng. Gọi to tên Pete: - Pete! Em đâu rồi? - Anh Vegas! Đừng tìm nữa! Anh ấy không có đây. - Em nói gì cơ? Vegas tiến tới nắm cổ áo Maccau, trợn mắt đe nạt thằng bé. - Thế Pete đâu? Cảm giác lo lắng và bồn chồn sộc thẳng lên não, thôi thúc anh phải mau tìm ra câu trả lời cho sự biến mất của Pete. Mặc cho bộ dạng thống khổ vì khó thở của Maccau, khi đang cố gỡ tay anh ra. - Buông tay, Vegas! Em không thở được! - Cậu Vegas, xin hãy bỏ cậu Maccau ra! Vegas tức giận, quật Maccau ngã xuống ghế, thở từng hơi nặng nề và ngột ngạt: - Pete đâu? Tao chỉ hỏi lại lần này thôi! Đi liền với đó là hành động dí thẳng nòng súng vào đầu họ. - Đừng hại anh Tom! Vegas! - Nói! - Hôm nay sinh nhật anh Pete. Nên anh ấy muốn được đi ra ngoài. Anh Dao... - Dao? Nó đưa Pete đi sao? Chết tiệt. Vegas thẳng tay vứt khẩu súng xuống, rút điện thoại vội vã gọi cho Dao. Nhưng không nhận được chút phản hồi nào. Sự im lặng của Dao là một cực hình với Vegas. Tình yêu của anh đang đi bên một kẻ khác, mà không hề phản hồi sự thổn thức của trái tim đang quặn thắt này. Viễn cảnh mất Pete, hiện hình trước mắt Vegas và kẻ gây ra điều đó không ai khác lại chính là bạn thân anh. Vegas liên tục gọi lại cho đến khi chiếc điện thoại tan tành vì bị anh đập nát. Sự im ắng đến phát sợ bao trùm cả không gian, như phân cách giữa bọn Maccau là những con cừu non với một con sói háu đói là Vegas. Sói đói là kẻ lên tiếng trước với cái chất giọng trầm đục và nặng nề: - Maccau! Mày biết chúng nó đi đâu không? - Hình như là hội chợ! - Hội chợ? Em chỉ biết đi mỗi hội chợ sao Pete? - Anh định làm gì? - Cất cái mắt hỗn xược của mày đi. Tao mới là anh mày! Mày đang đạp đổ hạnh phúc của tao đấy. - Em sao? Hay chính anh đang nhẫn tâm vùi dập tình yêu của Pete. - Ngậm mồm! Đợi đấy, tao xử lý chúng mày sau. - Anh sẽ đưa anh Pete về đây sao? Vậy làm ơn hãy mang cả trái tim anh ấy về. Vegas không nói gì. Bởi chính anh cũng không chắc bản thân có thể chạm tay vào thứ đó một lần nữa hay không! Nhưng anh biết, bản thân tuyệt đối sẽ không để kẻ khác cướp cậu khỏi mình.
|
Bấn loạn.
Dường như mối tình Vegas Pete vẫn còn sức chú ý với ông trời, chính điều đó đã dẫn dắt anh gặp được cậu ngay khi mới đặt chân đến hội chợ này. Cái dáng vẻ mảnh khảnh thân thương kia, lững thững dạo bước thích thú bên các gian hàng, nhưng bóng lưng sánh đôi với cậu không phải anh, mà là người khác. Hiện thực ấy như bóp nghẹt trái tim Vegas, làm sáng ngời sự thật mà anh vẫn luôn cố chứng minh, anh không thể sống thiếu cậu càng không chấp nhận cậu có tình yêu mới. Như con thiêu thân, sẵn sàng lao vào đống lửa, dành lại bạn đời, Vegas nhào đến kéo tay Pete về phía sau mình, trong ánh mắt ngỡ ngàng của cả Dao và Pete: - Vegas! - Pete! Im lặng! Không ngần ngại, Vegas thẳng thừng dằn mặt Dao: - Mày được nhờ! Người yêu tao, mày cũng dám lăm le! Bạn thân cái mẹ gì đây? - Vegas, mày đã không mang lại cho Pete hạnh phúc thì buông tay, giải thoát em ấy đi. - Ghê nhờ, đến xưng hô cũng thân mật như vậy rồi. Rốt cuộc giữa chúng mày đã làm những gì rồi? Pete mặc dù đã được dẫn ra ngoài, được chan hòa trong ánh nắng tự do mà cậu mong muốn bấy lâu. Nhưng một cảm giác thiếu thốn cứ nhói đau trong trái tim Pete, cậu không thoả mãn điều gì? Không khí hội chợ hình như đã giảm nhiệt? Sự tấp nập, nhộn nhịp của người chảy hội không khiến cậu vui lây, ngược lại khiến tâm trạng câu liên tục tụt dốc. Đây là cảm giác mà người ta vẫn hằng ca cẩm, cô đơn giữa chốn đông người sao? Bóng lưng vẫn hằng sánh đôi, đưa cậu dạo từ gian hàng này đến gánh hát khác, không phải Vegas mà là Dao. Thật có lỗi với Dao, nhưng điều đó khiến Pete chạnh lòng. Sau từng ấy chuyện, cậu cứ ngỡ tình yêu với anh đã như một cái cây chết khô, nhưng chuyến đi này khiến Pete nhận ra trái tim mình vẫn thổn thức vì anh nhiều lắm. Tâm trí cậu vẫn chỉ quẩn quanh nơi con người ấy. Pete muốn được trở về bên anh, muốn nằm trong vòng tay anh thật bé bỏng và yếu đuối. Nhận ra sự ủ rũ trong đôi mắt Pete, cậu hoàn toàn không có khí thế vui tươi khi bên cạnh mình, khiến Dao có chút suy sụp, lại càng miễn cưỡng khâm phục Vegas, sau từng ấy chuyện mà trái tim Pete vẫn luôn ở chỗ anh. Dao vỗ vai Pete, đánh thức cậu khỏi cơn mê muội, nhìn cậu với chút nét thất vọng: - Tôi chưa đủ sức lắp đầy khoảng trống trong em sao? Hay càng khiến Pete chán nản? - Không phải vậy đâu, Dao. Trách thì trách tôi đây này. Hay bị nhớ nhà! Nhớ anh ấy nữa. - Vegas? - Ừm. Nhớ cái tên khó ở ấy, nhớ những lúc anh ấy dịu dàng, chu đáo...ngay cả lúc anh ấy tức giận, tôi cũng hoài niệm. - Có đáng không? - Chính tôi cũng không có câu trả lời cho điều đó. Tôi tin thời gian sẽ giúp chữa lành mối quan hệ này! - Hay thời gian sẽ giúp em quen dần với nỗi đau mà nó đem lại? Cậu không biết nữa! Khi trước mắt Pete chỉ toàn đau khổ, dày vò, và chính thời gian đã bỏ lại những hạnh phúc của cả hai người họ. Liệu cậu có thể tiếp tục tin tưởng dòng chảy tuyến tính ấy? Pete thản nhiên không đáp lại, lặng lẽ cất bước, Dao theo sau. Trở lại hiện tại, trước sự khích bác của Dao, cũng như dáng vẻ bảo vệ anh ta của Pete, Vegas không thể kìm nén sự uất nghẹn mà lao tới tấn công Dao. Anh ta cũng chẳng tay mơ, nằm yên chịu trận, liên tục đáp trả, nhiều lần chiếm thế thượng phong. - Đấm này là cho những bất công của Pete khi ở bên mày. - Mày chưa đủ tư cách để quản chuyện của người yêu tao. - Pete là người yêu mày, mà mày đối xử với em ấy có khác gì thú cưng không hả? Thằng chó. - Liên quan mẹ gì! Vegas vật ngã Dao, liên tục đạp vào bụng anh ta, ép Dao co cóp nằm bệt dưới đất. Gương mặt Pete đỏ hoe, hai hàng lệ thi nhau lũ lượt rơi, cậu quỳ bệt xuống, nắm lấy chân trái anh: - Vegas, em theo anh về mà. Em không bỏ trốn nữa đâu! Xin anh hãy tha cho Dao đi. - Em hạ mình như vậy là vì nó sao? - Không, vì chúng ta! Xin anh hãy vớt vát tình yêu này đi! - Em nghĩ tôi chấp nhận để người yêu mình đi cùng thằng khác mà cho qua dễ dàng như vậy sao? - Xin anh! Vegas kéo phắc cậu đứng dậy. Trưng ra một bộ nhục dục và khốn nạn: - Muốn quỳ thì về quỳ tại phòng cho tôi. Đi. Vegas nắm chặt cánh tay cậu, lôi đi. Ánh mắt Pete cứ mãi nhìn vào Dao đang nằm gục trên đất: - Xin lỗi Dao. Mong anh tìm thấy người thật lòng yêu thương mình. Hãy từ bỏ tôi đi!
|
Dày vò.
Vegas đẩy ngã Pete xuống giường, cuống quýt hít hà hương vị cơ thể cậu. Dù vẫn còn rất tỉnh táo, nhưng anh ta hành xử vô cùng hung tợn và táo bạo. Hằn đỏ những dấu hôn, vết cắn khắp cơ thể cậu từ tai, cổ, ngực, cánh tay đến đùi non. Cậu chỉ biết bất lực, phản kháng bằng những giọt nước mắt tủi hổ và nhục nhã. - Lại khóc? Khốn nạn, sao lần nào em cũng khóc? - Em xin lỗi. Nhưng em không muốn như này! - Em đã không muốn thân mật với người yêu mình, thì để người khác. - Ý anh là sao? Vegas rút điện thoại, rồi gọi cho ai đó, bảo cậu ta mau tới đây. Pete hốt hoảng vội chỉnh đốn bộ dạng xuề xoà của bản thân, gạt đi nước mắt và nghi ngờ nhìn Vegas. - Anh muốn làm gì? - Chút nữa em sẽ biết liền! Như dự kiến của Vegas, lúc sau, khi cánh cửa phòng bị đẩy ra, một bộ dạng thướt tha và nóng bỏng đi vào. Tự xưng Cherry, cậu ta nhìn Pete rồi quay ra mì nheo Vegas: - Ấy, thì ra là có người đến trước rồi. Còn gọi em đến làm gì? - Người ta chảnh, không muốn phục vụ. - Hây, em buồn đó. Thì ra mình chỉ là người thay thế. Vegas tiến tới, ôm trọn Cherry vào lòng, tình tứ dỗ dành: - Yên tâm! Tôi sẽ để em hạnh phúc theo kiểu thay thế! - Ấy à, anh cứ trêu người ta. Một phen " tình chàng ý thiếp" của họ khiến Pete lấy làm sởn gai ốc. Thì ra đây là Vegas đào hoa, lăng nhăng, thay bạn tình như thay áo. Pete thực sự đã được một phen mở mắt. Cứ thế mà nhìn chằm chằm vào họ, thập phần uất nghẹn. Cherry cũng khéo, chọn ngay lúc cậu đang sôi máu mà trêu chọc: - Ấy, là muốn there sao? Nhìn mãi thế! - Nếu muốn tôi có thể cho phép em tham gia? Lại được cái miệng mồm khích bác của Vegas, cậu cũng chả cần chai lì ở lại cản trợ họ. Đứng phắc dậy, từ tốn giáp mặt Cherry: - Vậy ở lại mà tiêu thụ hàng tồn! - Hàng tồn mà chất lượng lại kĩ năng như này, bỏ hơi phí. - Phí? Nghèo vậy sao? - Mày? - Nói làm gì với cậu ta! Cherry! Anh nhớ em nhiều lắm. Tối nay là của anh nha. Vegas đẩy cậu ta ngã xuống giường rồi cưỡng hôn, ngay cả khi Pete vẫn đang ở đó. Cậu gắng gượng lê từng bước nặng nhọc, đóng xầm cánh cửa, bỏ lại tiếng ân ái của họ. Pete thành công kết thúc vai diễn mạnh mẽ, ngồi gục xuống, tựa vào điểm bám víu duy nhất, cánh cửa, oà khóc trong đau đớn. Cả hai lần khóc vì cả 2 lần đều là những cực hình tra tấn khác nhau đến từ Vegas. Lần đầu, cậu khóc vì nhục, thương xót cho danh dự. Còn lần này, cậu khóc khi phải tận mắt chứng kiến người mình thương thân mật cùng người khác trong chính nơi được Pete xem là " nhà". Cậu tự hỏi bản thân đã làm gì sai mà phải ra nông nỗi này? Cậu quá yêu là sai? Cậu yêu sự tự do là sai? Hay do cậu đã quá tham lam khi muốn cả hai điều đó? Pete ôm lấy thân thể đã quá mệt mỏi sau khi phải lê thây trải qua quá nhiều nỗi đau. Một cảm giác mất mát và thiếu thốn! Vòng tay cậu không đủ rộng hay đó không phải vòng tay mà hiện tại cậu cần? Trong phòng, Vegas cũng đã kết thúc vai diễn khốn nạn của mình. Đẩy Cherry ra, rồi nằm sang một bên: - Cảm giác hôn em và hôn Pete thật khác! - Khác ? Hôn thì là hôn thôi mà! - Hôn Pete là tình yêu, còn hôn em là tình dục. - Thì ra, ngay từ lúc anh gọi, em đã định sẵn là một quân cờ. - Phiền em vậy. Anh nhất định phải khiến Pete quay lại với mình! - Anh không thấy tội nghiệp cho cậu ấy sao? - Coi như đó là bài học cho Pete. - Cách truyền đạt bài học của anh thật nhẫn tâm. - Hôm sau, giúp anh tìm người mới, nhớ căn dặn mọi chuyện kĩ luỡng! - Được thôi. Có tiền là có tất! Vegas thật sự vui mừng khi thấy Pete đau khổ đến uất nghẹn như vậy sao? Đương nhiên là không. Nhưng ngoài cách đó, Vegas không nghĩ ra biện pháp thích hợp hơn để kiểm chứng sự tồn tại của tình yêu với anh trong Pete. Một cảm giác đan xen vui buồn khó tả. Anh chỉ mong cậu sẽ sớm mở lòng để mối tình này có thể hàn gắn như lúc ban đầu.
|
Dày vò.
Vegas đẩy ngã Pete xuống giường, cuống quýt hít hà hương vị cơ thể cậu. Dù vẫn còn rất tỉnh táo, nhưng anh ta hành xử vô cùng hung tợn và táo bạo. Hằn đỏ những dấu hôn, vết cắn khắp cơ thể cậu từ tai, cổ, ngực, cánh tay đến đùi non. Cậu chỉ biết bất lực, phản kháng bằng những giọt nước mắt tủi hổ và nhục nhã. - Lại khóc? Khốn nạn, sao lần nào em cũng khóc? - Em xin lỗi. Nhưng em không muốn như này! - Em đã không muốn thân mật với người yêu mình, thì để người khác. - Ý anh là sao? Vegas rút điện thoại, rồi gọi cho ai đó, bảo cậu ta mau tới đây. Pete hốt hoảng vội chỉnh đốn bộ dạng xuề xoà của bản thân, gạt đi nước mắt và nghi ngờ nhìn Vegas. - Anh muốn làm gì? - Chút nữa em sẽ biết liền! Như dự kiến của Vegas, lúc sau, khi cánh cửa phòng bị đẩy ra, một bộ dạng thướt tha và nóng bỏng đi vào. Tự xưng Cherry, cậu ta nhìn Pete rồi quay ra mì nheo Vegas: - Ấy, thì ra là có người đến trước rồi. Còn gọi em đến làm gì? - Người ta chảnh, không muốn phục vụ. - Hây, em buồn đó. Thì ra mình chỉ là người thay thế. Vegas tiến tới, ôm trọn Cherry vào lòng, tình tứ dỗ dành: - Yên tâm! Tôi sẽ để em hạnh phúc theo kiểu thay thế! - Ấy à, anh cứ trêu người ta. Một phen " tình chàng ý thiếp" của họ khiến Pete lấy làm sởn gai ốc. Thì ra đây là Vegas đào hoa, lăng nhăng, thay bạn tình như thay áo. Pete thực sự đã được một phen mở mắt. Cứ thế mà nhìn chằm chằm vào họ, thập phần uất nghẹn. Cherry cũng khéo, chọn ngay lúc cậu đang sôi máu mà trêu chọc: - Ấy, là muốn there sao? Nhìn mãi thế! - Nếu muốn tôi có thể cho phép em tham gia? Lại được cái miệng mồm khích bác của Vegas, cậu cũng chả cần chai lì ở lại cản trợ họ. Đứng phắc dậy, từ tốn giáp mặt Cherry: - Vậy ở lại mà tiêu thụ hàng tồn! - Hàng tồn mà chất lượng lại kĩ năng như này, bỏ hơi phí. - Phí? Nghèo vậy sao? - Mày? - Nói làm gì với cậu ta! Cherry! Anh nhớ em nhiều lắm. Tối nay là của anh nha. Vegas đẩy cậu ta ngã xuống giường rồi cưỡng hôn, ngay cả khi Pete vẫn đang ở đó. Cậu gắng gượng lê từng bước nặng nhọc, đóng xầm cánh cửa, bỏ lại tiếng ân ái của họ. Pete thành công kết thúc vai diễn mạnh mẽ, ngồi gục xuống, tựa vào điểm bám víu duy nhất, cánh cửa, oà khóc trong đau đớn. Cả hai lần khóc vì cả 2 lần đều là những cực hình tra tấn khác nhau đến từ Vegas. Lần đầu, cậu khóc vì nhục, thương xót cho danh dự. Còn lần này, cậu khóc khi phải tận mắt chứng kiến người mình thương thân mật cùng người khác trong chính nơi được Pete xem là " nhà". Cậu tự hỏi bản thân đã làm gì sai mà phải ra nông nỗi này? Cậu quá yêu là sai? Cậu yêu sự tự do là sai? Hay do cậu đã quá tham lam khi muốn cả hai điều đó? Pete ôm lấy thân thể đã quá mệt mỏi sau khi phải lê thây trải qua quá nhiều nỗi đau. Một cảm giác mất mát và thiếu thốn! Vòng tay cậu không đủ rộng hay đó không phải vòng tay mà hiện tại cậu cần? Trong phòng, Vegas cũng đã kết thúc vai diễn khốn nạn của mình. Đẩy Cherry ra, rồi nằm sang một bên: - Cảm giác hôn em và hôn Pete thật khác! - Khác ? Hôn thì là hôn thôi mà! - Hôn Pete là tình yêu, còn hôn em là tình dục. - Thì ra, ngay từ lúc anh gọi, em đã định sẵn là một quân cờ. - Phiền em vậy. Anh nhất định phải khiến Pete quay lại với mình! - Anh không thấy tội nghiệp cho cậu ấy sao? - Coi như đó là bài học cho Pete. - Cách truyền đạt bài học của anh thật nhẫn tâm. - Hôm sau, giúp anh tìm người mới, nhớ căn dặn mọi chuyện kĩ luỡng! - Được thôi. Có tiền là có tất! Vegas thật sự vui mừng khi thấy Pete đau khổ đến uất nghẹn như vậy sao? Đương nhiên là không. Nhưng ngoài cách đó, Vegas không nghĩ ra biện pháp thích hợp hơn để kiểm chứng sự tồn tại của tình yêu với anh trong Pete. Một cảm giác đan xen vui buồn khó tả. Anh chỉ mong cậu sẽ sớm mở lòng để mối tình này có thể hàn gắn như lúc ban đầu.
|
Em muốn được bảo vệ anh.
Nỗi sầu tủi của Pete ngày càng trải rộng khi từng đêm bên cạnh Vegas lại là một bóng hồng mới, thân thiết và rũ rượi. Cậu phải " từ bỏ" căn phòng của mình để nhường lại chỗ cho họ " hành xử". Từng cử chỉ, lời nói, cái tưởng chừng chỉ dành riêng cho Pete, nay Vegas không thương tiếc mà trao gửi cho người khác. Anh hi vọng nhận lại từ cậu chút gì đó gọi là ghen, là hờn, là minh chứng cho việc cậu vẫn rất yêu anh. Pete đã thấu hiểu cho cảm giác của anh khi tận mắt chứng kiến cậu vui vẻ bên Dao. Đáp lại sự mong ngóng, sốt ruột của Vegas, Pete hoàn toàn bơ phờ và hờ hững với điều đó. Tâm trạng cậu vẫn rất bình thường khi bên cạnh bọn Maccau, nhưng lại bắt đầu dở chứng tiều tụy và chán nản khi giáp mặt Vegas. Đây không phải hờn ghen, giận dỗi mà là chối bỏ? Chối bỏ tình yêu của họ, gạt đi những kí ức tươi đẹp mà lấp đầy tâm trí Pete bởi những nỗi đau, sự dày vò. Trong hình dung của Pete, đối diện với Vegas chẳng khác gì đối mặt với những mảng tối tăm trong tâm hồn. Một nỗi sợ đã từng rất ngọt ngào nhưng giờ chỉ có đắng cay! Đâu là ngã rẽ cho mối tình này? Tình cảm của họ như những cái bóng, có hình mà không thể chạm vào. Pete lặng thinh hướng mắt nhìn theo từng cánh chim phóng túng trao lượn trên khoảng không rộng rãi, mà có đôi chút chạnh lòng cho hoàn cảnh bản thân hiện tại. Cậu cứ thơ thẩn mãi cho tới khi được đánh thức bởi giọng Cherry: - Nay mày lại cãi nhau với Vegas à? - Cherry? À ừ. Có chút! - " Chút" mà có cần buồn rười rượi vậy không? Bảo sao nay anh ấy gọi tao đến sớm! - Mày phải cảm ơn tao đi chứ! Có cơ hội để tận hưởng hàng ngon, kĩ năng tốt! - Tao bái phục khi mày có thể thản nhiên như vậy! Hay trong lòng là bão tố? - Đến việc làm một con sóng nhỏ tao cũng không có tư cách dậy lên trong lòng anh ấy ! - Thôi, kệ mày. Tao đi kiếm tiền! Chúng mày chỉ giỏi làm khổ nhau thôi. Pete không nói gì, ánh mắt hướng ra cánh cổng lớn Thứ gia. Tự do đã ngay trước mắt, sao cậu vẫn chưa thể chạm tay vào? Một lúc sau cậu vô tình phát hiện một cô bé bán hoa đi ngang qua, trên lưng mang theo chiếc balo của Maccau. Pete băn khoăn một lúc, mới chắc chắn điều đó! Vội đuổi theo sau, đi cùng cậu có Tom và Jim. Họ nhanh chóng gặp lại cô bé đang đứng đợi đèn đỏ. Pete lân la tới mua hoa và hỏi chuyện về cái cặp: - Cô bé, cho anh mua hết số hoa này nha? - Có thật không anh đẹp trai? - Em ngọt miệng quá. Gói cho anh đi! - Dạ đây ạ, hết 400 baht ạ. Mà sao anh lại giúp em mua nhiều hoa vậy? Anh có cần em giúp gì không? - Anh cũng từng phải vất vả như em, nên anh hiểu. Với lại, em cho anh mua luôn cái cặp nha. - Không cần mua, cái cặp này em nhặt được. Cho anh luôn đó! - Em nhặt được sao? Ở đâu vậy? - Dạ, ở chỗ trạm xe buýt bỏ hoang ạ! - Anh biết rồi! Cảm ơn nha. Cậu vội vã mở balo ra kiểm tra thì đúng là đồ của Maccau, những thứ có giá trị đều còn, vậy chỉ có thể mục đích của chúng là thằng bé. Trong đó, còn có một bức thư nặc danh, lấy tính mạng Maccau ra đe doạ Vegas phải đơn độc đến gặp chúng ở bãi phế tích cũ của thành phố. Pete hốt hoảng trở về Thứ gia, tất tưởi chạy lên phòng. Cậu đẩy cửa đi vào, trong khi Cherry đang nằm trên người Vegas nhiệt tình bung xoã. Cậu không nói không dằng, đẩy ngã Cherry, lôi đầu Vegas ngồi dậy, bắt anh ta đọc bức thư: - Đây không phải lúc để anh tận hưởng khoái lạc đâu. - Sao đấy anh Vegas? - Không phải chuyện của mày. Ra ngoài! - Mày lấy tư cách gì quát tao? - Tư cách? Pete thẳng tay tát Cherry, trợn trừng mắt, cho cậu ta một phen kinh hồn, cuống quýt đi ra. Bức thư bị cơn tức giận của Vegas vò nát, anh uất nghẹn không thể một phát bắn chết chúng. Ngồi bật dậy, chuẩn bị đơn độc đến chỗ hẹn. Hiểu được ánh mắt anh, Pete vội ngăn cản: - Anh không thể liều lĩnh như vậy! Bọn chúng đã nhân lúc ngài Kan vắng mặt, lại còn sắp xếp người mang thư nặc danh đến tận đây, chắc chắn chuẩn bị rất kĩ càng! Chỉ chờ mục tiêu là anh thôi! - Maccau, em trai tôi đang bị kè dao vào cổ đấy, em bảo tôi phải làm sao? - Anh cho em theo cùng. Chúng ta trong ứng ngoại hợp, nhất định cứu được Maccau. Vegas ôm trầm lấy cậu, cố gắng an ủi bộ dạng hốt hoảng và bất an của Pete. - Em phải ở lại đây. Tôi không cho phép em gặp nguy hiểm! - Nhưng em cũng không thể để anh một mình đi vào chỗ chết mà bản thân chỉ biết ngồi yên. Hãy để em giúp anh. - Pete? - Em cũng như anh, rất lo cho Maccau. Với lại em đã hứa sẽ bảo vệ anh mãi mãi rồi mà. - Đành chịu thôi! Nhưng em nhớ thật kĩ cho tôi, trong thời khắc nguy khốn nhất hãy tự bảo vệ mình, đừng quan tâm tôi. Tôi đã mất mẹ rồi, đến cả em cũng rời đi, thì tôi thà chết còn hơn. - Ừm. Cậu nhấc người chạm vào trán anh như một lời hứa. Trong giây phút đối mặt với sinh tử, cũng là lúc trái tim hoạt động mãnh liệt nhất, nó cương quyết thừa nhận tình yêu với Vegas. Sẵn sàng đẩy máu yêu chảy khắp cơ thể, vượt lên mọi mảng tăm tối để hướng tới anh sáng cuộc đời. Phải! Tình họ như những cái bóng, bởi nó không thể cắt rời.
|