FanFic VegasPete | Em Luôn Phía Sau Anh
|
|
Thế nào là yêu?
Cầu vồng tuy đẹp nhưng ngự trị chỉ trong thoáng chốc, còn giông bão thì cứ cuồn cuộn từng cơn, lũ lượt tấp đến đe doạ khoảng trời bình yên của Thứ gia. Mối quan hệ Vegas Pete tưởng chừng đã lành lặn, nhưng một trận sóng gió khác lại bắt đầu khi cậu vô tình phát hiện chiếc camera kín ở phòng mình. Cậu thực sự đã quá mệt mỏi, ngay cả lòng tử tế và tình yêu dự trữ bấy lâu nay, cậu cũng mang ra hết để tha thứ cho Vegas. Nhưng cậu nhận lại được gì? Vẫn còn đó là sự nghi ngờ, bảo thủ, kiểm soát.... Mọi lời yêu đương anh trao cho Pete đã không thể chữa cháy mà còn khiêu khích sự tức giận và uất nghẹn trong cậu. Cái anh gọi là yêu thật sự khiến cậu ngán ngẩm, thậm chí là sợ hãi, rụt rè. Vegas có thể điên rồ và bạo loạn đến mức nào? Chuyện đã đến nước này, Pete không chắc bản thân còn đủ tự tin và cản đảm để tha thứ cho Vegas! Ánh mắt non tơ và dịu dàng bấy lâu nay khác gì thành quả chinh phục và chế ngự của Vegas; suy nghĩ ấy làm Pete ngần ngại và chán ngán chính bản thân mình, vậy mà quá ngu ngơ, để người khác mặc nhiên điều khiến. Pete cầm theo chiếc cam, tìm kiếm Vegas đang bù đầu trong đống công việc nơi gian phòng bên cạnh. Không nói không dằng ném thẳng thứ quái đản ấy vào người anh. Âm thanh duy nhất mà những người đứng ngoài như Jim và Tom nghe thấy là tiếng đổ vỡ cùng sự tra khảo của Pete: - Cái quái gì đây, Vegas? Vegas ái ngại, ngập ngừng nhìn Pete rồi lại quay ra chiếc cam, hít một hơi thật sâu mới có đủ lý trí trả lời cậu: - Bình tĩnh nào Pete. Chuyện đâu còn có đó. Cùng ngồi xuống, anh sẽ giải thích mọi chuyện! - Ồ! Tôi quá hiểu anh mà. Anh sẽ biện mình tất cả là vì tôi. Vì anh yêu tôi, anh muốn bảo vệ tôi. Đúng chứ? - Anh. Em hãy cứ bình tĩnh. - Anh bình tĩnh được, tôi thì không. Anh yêu tôi nhưng không tin tưởng tôi, bảo vệ tôi bằng cách cướp mất tự do của tôi. - Pete xin em hãy hiểu cho. Anh thật sự sợ sẽ đánh mất em. - Hay ha? Anh sợ mất tôi? Anh chỉ lo lắng bản thân mình sẽ tổn thương thế nào khi không có tôi bên cạnh. Vậy còn tôi, cảm xúc của tôi? Anh vứt cho chó gặm rồi à? - Pete? Vegas tiến tới cố xoa dịu sự tức giận trong cậu. Ánh mắt cầu khẩn Pete hãy dừng lại. - Đừng chạm vào tôi. Mọi hành động của anh hiện giờ chỉ khiến tôi phát ngấy.. - Xin em đừng sát muối vào trái tim anh như vậy! - Mỗi mình anh biết đau sao? Anh giữ tôi lại bởi anh sợ bị bỏ lại, sợ mất đi một cái bao cát để trút bỏ cảm xúc.... Anh chỉ yêu anh thôi, anh không hề yêu tôi. - Em không được nghi ngờ tình yêu của anh! Pete. - Nực cười ha! Nếu anh không nghi ngờ tình yêu của tôi dành cho anh, sao anh lại làm vậy? Giám sát tôi, sợ tôi bỏ trốn sao? - Em đang làm mọi chuyện rối tung lên đó. Pete! Xin đừng để trái tim tiếp tục lên tiếng nữa, hãy dùng lí trí đi! - Anh muốn lý trí đúng không? Dứt câu cậu tiến tới rồi tát Vegas. Vết lằn trên mặt anh, mang theo sót xa và đau đớn của cả hai. Đôi mắt cậu đỏ hoe, khoé mi đã ươn ướt: - Trái tim đã ngăn tôi làm vậy vì yêu anh. Nhưng lý trí thì không. Pete quay lưng định một mạch rời đi, thì Vegas đã vươn tay kéo lại. Gặng hỏi: - Em đang muốn đi đâu? - Tôi muốn trở về nơi mình thuộc về. Tôi quá chán ghét Thứ gia các người rồi. - Ai cho phép? Vegas nhìn cậu với ánh mắt sắc sảo, khó lường, khiến toàn thân Pete cứng ngắt và bất động. Con ngươi như đang giãn ra theo mức độ chiếm hữu đang cuồn cuộn trào dâng trong huyết quản Vegas. - Anh buông ra đi. Anh đang khiến tôi đau đó. Pete gắng gượng đáp trả trong đau đớn, nhưng Vegas thì mặc nhiên không quan tâm. Bàn tay thô kệch ấy xiết càng ngày càng chặt cổ tay cậu: - Em phải ở đây. Ở lại mãi bên tôi. Dù em có trốn đằng trời, tôi cũng sẽ bắt em lại và giam cầm mãi mãi. - Vegas? Bộ dáng man rợ này là sao? Anh điên rồi. - Tôi điên rồi. Em khiến tôi phát điên. Vegas kéo cậu quay lại phòng, dùng chính chiếc cavat cậu đã tặng, trói buộc cổ tay, cố định Pete nằm bất lực nơi đầu giường.
|
Chiếm hữu.
Vegas ghé lại nơi chiếc cổ cao ráo và trắng nõn của Pete, phả một hơi nồng nàn, trầm ấm và dục vọng. Bàn tay xấu xa, tham lam, lần mò từng thớ da thớ thịt sau tấm áo đã bị phanh mất 3 cái cúc. Đôi mắt mặc nhiên không để tâm đến gương mặt Pete cắt lại, giàn giụa nước mắt. - Vegas, dừng lại đi. Vegas...mau dừng lại đi. Tôi xin anh đó. Trước sự nghẹn ngào của Pete, cả con tim và lý trí không cho phép anh tiếp tục đầy đoạ cậu. Chẳng phải chính anh đã hùng hồn tuyên bố không ai được phép làm cậu khóc, kể cả anh sao? Vậy mà, giờ đây, Vegas lại chính là kẻ lang thú ấy. " Chiết tiệt" bật lên như để mắng nhiếc hoàn cảnh này cũng như sự tự trách của Vegas. Vegas bật dậy, cố gắng tìm lại chút bình tĩnh, từ tốn nhìn Pete, ánh mắt cũng đã vài phần dịu dàng: - Em chắc cũng đói rồi để anh đi lấy đồ ăn tối nha! - Vegas! Thả tôi ra. - Xuỵt. Hãy là một cậu bé ngoan. - Bộ dạng điên rồ ấy khiến tôi phát sợ đấy! - Anh sẽ trở lại ngay. Lúc này trong đầu Pete đã rối rắm hơn tơ vò, Vegas lần này thật đáng sợ, cậu vậy mà lại yêu một tên như thế. Pete chỉ mong anh ta có thể đi thật lâu! Hãy cho cậu thời gian để quen dần với điều đó. Vegas trở lại phòng với một tô cháo trên tay. Anh ngồi xuống bên Pete, cố gắng dỗ dành cậu: - Anh biết em thích ăn cháo với bánh quẩy. Mà hết quẩy mất rồi, nay ăn tạm như này nha. Nào há miệng ra! - Tôi không đói, tôi không ăn. - Đừng ương bướng nữa Pete. Em có lẽ sẽ không muốn thấy anh phát cáu đâu ha? - Cái bộ dáng ấy tôi còn lạ lẫm gì nữa. Có giỏi thì thả tôi ra. Thằng khốn này. - Pete! Vegas bóp chặt miệng cậu, đè xuống gối, khó khăn đút từng thìa cháo. Pete không nuốt mà nhủ ra luôn, khinh khi chiêm ngưỡng bộ dáng tức giận của Vegas. Cái lồng sắt mà anh nghĩ là sự quan tâm tốt nhất này đang từng giờ thu hẹp, xiết chặt tinh thần Pete. Anh vô tâm bòn rút tình yêu của cậu đúc thành chiếc khoá, giam cầm Pete trong suy tư điên rồ của bản thân. Cái gì mà yêu, hoàn toàn là tự Vegas thêu dệt, che đậy cái tính chiếm hữu điên rồ của con người tự phụ ấy. Pete càng vẫy vùng thì càng đau đớn. Cậu đã bị tước đoạt sự tự do, ngay cả lòng tự trọng cũng đang đứng trên bờ vực tận diệt, khi nghĩ đến hoàn cảnh bị cầm chân như một con thú cưng. Pete vùng vằng hất đổ tô cháo xuống giường, chắt chiu chút can đảm cuối cùng, mượn thêm sự căm phẫn mà thách thức Vegas: - Tôi xem anh còn giở trò gì? Tôi không muốn sống nữa. Xin anh, thay vì đối xử với tôi như thế này, sao không giết tôi luôn đi. Đừng bắt tôi phải sống giở chết giở cùng cái suy nghĩ bệnh hoạn của anh. - Pete! Sao em vẫn không hiểu vậy? Anh là đang bảo vệ tình yêu của chúng ta. Không phải em đã đơn phương anh rất lâu sao? Em thật sự có thể từ bỏ anh? Pete có chút xao xuyến, nhưng nó chưa đủ để lý trí cậu lung lay, khi hiện thực trước mắt còn thảm khốc hơn rất nhiều: - Nếu có thể, tôi mong cái kẻ yêu anh đấy chết quách đi. Bây giờ tôi cũng không phải khốn khổ như này. - Anh còn sống ngày nào thì em phải yêu anh ngày đó. Anh sẽ không để em chết đâu! Vegas đưa một thìa cháo vào miệng, dùng chính nụ hôn mà cậu đã từng tự hào trao cho anh, ép cậu nuốt xuống từng miếng căm hờn thật khó khăn và oan nghiệt. - Ngoan ngoãn ăn hết đi. Vegas liên tục làm vậy, mặc cho vị cháo đã lẫn cả những giọt nước mắt chua xót của Pete. Biết chuyện, Maccau đã tất tưởi chạy đến. Trước tình cảnh khốn khổ của Pete, thằng bé vội đẩy ngã Vegas. Cởi trói cho Pete, giang rộng cánh tay ôm thật chặt lấy cậu vẫn đang oà khóc. Ánh mắt bảo vệ Pete, mà đuổi Vegas ra ngoài: - Đến anh Pete mà anh cũng khốn nạn vậy sao? Cả hai người thân yêu đều bị mình dày vò như vậy, Vegas cũng lấy làm căm phẫn bản thân. Nhưng anh thà làm vậy mà giữ lại được Pete còn hơn phải để cậu rời đi. Còn nước còn tát, anh hy vọng tình yêu sẽ trở thành động lực để Pete tha thứ cho mình một lần nữa. Vegas bỏ ra khỏi phòng, trước đó không quên dặn Maccau cho Pete ăn tối và đe doạ không được để cậu trốn đi. Nếu để viễn cảnh đấy xảy ra, con quỷ trong anh luôn trực sẵn mà đáp trả những người ở đây. Dù có là Maccau anh cũng không bỏ qua.
|
NẢN.
Đã rất nhiều lần Pete có ý định bỏ trốn, nhưng vì những người bên cạnh, Jim, Tom, Maccau, họ vô tình chung đã trở thành chút bám víu tồn đọng để giữ chân cậu ở lại nơi này. Vegas càng lúc càng quá đáng, khi anh xem tình yêu của cậu là điều hiển nhiên mà Pete phải cống nạp cho anh mỗi đêm. Ban sáng, khi bận bịu trong việc kinh doanh, anh vẫn rất bình thường, chu đáo và cẩn thận chăm sóc cậu. Nhưng khi đêm đen buông xuống, với men rượu nồng nàn, anh như trở thành một người khác, thản nhiên cởi bỏ xiềng xích, để con quỷ trong mình lộng hành. Đem mọi uất nghẹn, chống chế của Pete làm nguyên nhân mà nhẫn tâm hành hạ cơ thể cậu. Pete thà chịu cảnh đòn roi chằng chịt, than hồng bỏng da, còn hơn thẩy việc cơ thể trở thành nơi giải toả mọi tham vọng của Vegas. Sự chán ghét càng lúc càng đẩy họ ra xa, kéo theo những nghiệt ngã đổ xô đến mối quan hệ này. Dù tình yêu này đã như đèn sắp cạn dầu, sập xệ và hoang tàn, song Pete vẫn hi vọng một tia sáng nào đó có thể le lói vào sâu thẳm Vegas. Đánh thức con người trước kia của anh, khi sự chiếm hữu ấy vẫn còn mơ hồ hình thành, rồi anh sẽ nhận ra những hành vi của bản thân nhẫn tâm như nào. Vegas sẽ trả lại cho cậu hạnh phúc, sự tự do và tình yêu trong sáng của cả hai. Thay vì chờ đợi và trông ngóng, Pete thấy bản thân nên là người chủ động để phục hồi và xây dựng lại điều đó. Khi Vegas đang chuẩn bị tài liệu, Pete có chút ngập ngừng, vài phần bồn chồn vì hoàn cảnh hiện tại đã khác. Nhưng chính con tim đã trở thành ngọn hải đăng dọn đường, soi sáng cho cậu tiến đến gần đến người con trai trước mặt. - Vegas! Đã rất lâu, đây là tiếng gọi chủ động đầu tiên mà Pete dành cho Vegas, khiến anh vô cùng ngạc nhiên. Liệu đây có phải là sự chuyển biến kì tích cho mối quan hệ này? Niềm tin của Vegas về tình yêu từ Pete là đúng? Anh rất muốn trả lời cậu ngay lập tức, nhưng hiện dòng họ Theerapanyakul đang có buổi họp gấp. Vegas chỉ kịp hẹn Pete khi mình trở về rồi nói tiếp. Ánh mắt Pete thất vọng trước bóng lưng vô tình rời đi, mang theo mọi hi vọng của cậu đều bị dập tắt. Pete cầm chiếc bình gồm mà mình đã dày công hàn gắn, đập mạnh xuống bàn, các vết nứt buông tay nhau, lã xã rơi trên sàn: - Không còn gì nữa rồi! Vegas! Anh có biết nay là sinh nhật em không? Bánh của em đâu? Pete quặn thắt, nằm gục xuống sàn, bất động bên những mảnh gốm sắc nhọn. Qua từng mảnh vỡ kia, cậu nhận thấy hàng nước mắt xối xả trên gương mặt hốc hác và tái nhợt. Cậu muốn ngủ, ngủ một giấc thật sâu.
|
Tự do dù là 1 ngày.
Pete không biết mình đã nằm gục trên sàn bao lâu, cho tới khi được đánh thức bởi tiếng gọi của Jim, bên cạnh còn có Maccau, Tom và Dao. - Mày vẫn ổn chứ Pete? Còn những mảnh vỡ kia là sao? - Tao ổn! Tao lỡ tay làm vỡ thôi. Mà sao nay ai cũng có mặt đông đủ ở đây vậy? - Nay sinh nhật anh Pete mà! "Thì ra mọi người đều nhớ, chỉ mình anh ấy là quên." Sự ủ rũ, chán nản và thất vọng, Pete giấu giếm càng lúc càng khéo. Cơ thể tiếp nhận những cảm xúc tiều tụy ấy và ngay lập tức phản ứng lại bằng một nụ cười gượng gạo. Cậu không muốn ánh mắt buồn bã của bản thân là áp lực kéo tâm trạng mọi người đi xuống, khiến họ phải lo lắng và bận tâm về mình. Trong khi cuộc sống còn quá nhiều điều đòi hỏi họ phải để ý, chứ không phải vì một mối tình đã sa sút như này. Maccau ngồi xuống cạnh Pete, cầm tay cậu, dịu dàng hỏi: - Vậy anh muốn quà sinh nhật như nào? Pete nhìn Maccau với ánh mắt thành khẩn: - Anh muốn tự do....dù là một ngày. Cậu biết đòi hỏi này thật sự quá đáng, nó khác nào bắt bọn họ phải chống đối lại Vegas, trong khi rõ ràng chính anh ta đã lớn tiếng ngăn cấm điều đó. Nhưng Pete xin được ích kỉ, dù là một ngày, cậu muốn sống thật với mong muốn của bản thân. Phải chịu cảnh kìm kẹp, trói buộc, cá chậu chim lồng, ai mà chẳng thèm khát sự tự do tự tại. Ánh mắt Maccau có chút lưỡng lự, đánh mắt sang nhìn Tom và Jim. Họ đã nghĩ rất lâu, đủ để dậy lên trong lòng Pete cảm giác bất an và bồn chồn. Bất an trước sự hung bạo và táo tợn của Vegas, bồn chồn lo lắng những con người ấy sẽ vì mình mà bị liên lụy. Pete tính thu hồi và chệch sang một vấn đề khác, nhưng cậu vấp ngay phải cái nắm tay chặt chẽ và kiên định của Maccau: - Vì anh Pete, em làm gì cũng được. Jim và Tom khoác vai Pete, tự tin khẳng định: - 2 cái mạng này là do mày vớt lại. Cậu Vegas cũng đã yêu cầu bọn tao phải bảo vệ mày suốt đời. Mọi mong muốn của mày là nghĩa vụ của bọn tao. - Chúng mày thực sự có thể vì tao mà làm vậy sao? - Thật chứ đùa mày làm gì! Dao đã đứng ngoài quan sát rất lâu, anh vô cùng để tâm đến từng giọt nước mắt của Pete. Anh tưởng rằng, việc bản thân kiểm soát tình cảm sai trái này với Pete, có thể phần nào giảm tại trắc trở cho cậu, giữ lửa cho mối quan hệ kia. Nhưng không có đoạn tình cảm ấy của Dao, dưới tay Vegas, cậu khó lòng tránh khỏi những bất công. Anh thực sự muốn thay Pete đáp trả lại tất cả oan nghiệt, đày đoạn khốn khiếp này cho Vegas. Anh muốn dành lại cậu từ tay thằng khốn kia. Dao muốn chính anh là người sẽ chữa lành nỗi đau thể xác lẫn tinh thần của cậu, để nụ cười Pete sẽ tươi sáng như phút ban đầu. Mặc cho Pete là ánh sáng của Vegas, anh ta không thể sống thiếu cậu, Dao không quan tâm. Dao chủ động đề nghị mình sẽ là người đưa cậu ra khỏi cái lồng này, để cậu tự do đến khi nào cậu muốn. Pete có chút ái ngại nhìn Dao, anh tuy là bạn thân Vegas, nhưng cũng chỉ là người dưng nước lã, nếu để Vegas phát giác, anh có thể dễ dàng mà giữ mạng sao? - Tôi...nhưng Vegas... - Không phải bận tâm đâu Pete. Thằng Vegas có thế nào cũng không giết tôi đâu. - Nhưng mà... - Anh Pete không phải e dè đâu. Cuộc họp dòng họ thường diễn ra rất lề mề. Hơn nữa, có bọn em ở lại đây mà. Bọn em sẽ giúp cầm chân Vegas nếu chẳng may có gì phát sinh. - Đúng đó Pete. Maccau đã đảm bảo như vậy rồi, cậu cứ yên tâm mà chơi xả láng đi. - Cảm ơn mọi người. Không ngần ngại, Pete khóc oà trong hạnh phúc. Họ đã tiếp tay để cậu với tới ánh sáng tự do, cái lâu nay chưa hề soi tỏ căn phòng này.
|
Hối hận.
Tại chính gia, khi những bước chân Vegas nặng nề tiến về phía trước. Mối bận tâm của anh còn đang lay lắt ở Thứ gia, muộn phiền trong những biểu hiện hiện khác thường và bấp bênh của Pete. Tankul bất ngờ xuất hiện, vẫn là cái dáng vẻ màu mè và quái quắt ấy, cố ý chặn anh lại: - Vegas! Pete đâu? Dạo gần đây, tại sao nó không chịu liên lạc với bọn tao? - Việc liên tục đặt ra nhiều câu hỏi cho tôi giúp anh giải toả căng thẳng à? - Mày nghĩ tao sẽ nói chuyện với mày nếu điều đó không liên quan đến Pete? Vegas không muốn gây hớn hay sinh sự ngay tại đây, định im lặng mà lờ đi. Tankul vẫn như một cái đuôi, bán sống bán chết theo sau, kì kèo: - Pete đâu? Sao mày không trả lời tao? - Em ấy là người của tôi. Không liên quan gì tới anh cả! Tankul vậy mà chẳng nói chẳng dằng đáp trả sự cáu gắt của Vegas bằng một cú tát không thương tiếc. - Pete là của mày? Mày dựa vào đó mà trói buộc nó sao? - Anh nói thế nào là trói buộc? Tôi là đang bảo vệ em ấy theo cách của mình! - Vậy cách làm đó của mày có hiệu quả không? " Hiệu quả"? Ý Tankul là gì? Nó thôi thúc não bộ Vegas hãy mau đưa ra câu trả lời chính đáng. Điều anh nghĩ là " bảo vệ" ấy có khiến cả hai thoải mái, hài lòng hay chỉ là tham vọng của riêng mình Vegas? Những lời trách móc của Pete khi phát hiện sự kiểm soát của anh ( chiếc cam), nảy số trong đầu Vegas như lời giải thích cho điều đó. Anh giữ chặt Pete trong vòng tay mình, song chung quy không phải vì bảo vệ cậu mà là bảo vệ con người đã không còn đủ bản lĩnh để nhẫn tâm với thế giới ngoài kia, sợ lại phải quay lại những tháng ngày sống trong đêm đen đằng đẵng.... Sự ích kỉ, máu chiếm hữu và sự tự phụ là những thủ phạm khiến Vegas thành ra như này, thành một kẻ chật vật và rũ rợi lạc lối trên con đường níu giữ tình yêu. - Vegas? Im lặng vậy? - Anh Tankul, tôi muốn biết thêm nhiều hơn về Pete! - Cũng không phải nói quá, nhưng thằng Pete còn khó đoán hơn mày! - Là sao? - Pete phải rời xa quê nhà để rồi chật vật nơi sứ người này từ sớm. Tao không biết trong nó, cái cơ chế nào đã thiết lập và yêu cầu nó trở thành một người mạnh mẽ, trung thành nhưng phải vui tươi và tử tế. Mày cũng thấy đó, Pete rất dễ xúc động, nụ cười trở thành công cụ, phương tiện để nó đối mặt với tất cả. - Tôi không biết trong nụ cười ấy mấy phần là vui vẻ thật sự. - Thằng Pete nó sợ cô đơn, cũng như mày vậy! - Anh Tankul? Tankul có chút hoài niệm khi nói về điều đó. - Tao biết, lúc còn nhỏ, mày thường trêu chọc và bắt nạt bọn tao, là muốn bọn tao chú ý đến mày. Nhưng tại mày chơi kì, nên tao mới cho mày ra rìa! Khi đã lớn đến từng này, chứng kiến biết bao lần mày với thằng Kinn cạnh tranh sứt đầu mẻ trán, tao cũng thấy có lỗi. - Anh khiến tôi xúc động đó! - Tao chấp nhận để Pete bên cạnh mày, không chỉ vì điều đó làm nó hạnh phúc mà còn vì mày cần nó để chữa lành những tổn thương đó. Nếu tao biết, mày có cái suy nghĩ vị kỷ kia, tao đã không làm vậy. - Nếu vậy tôi phải làm sao để em ấy không rời đi! - Tại sao tao phải giúp mày? Chỉ người trong cuộc mới thấu hiểu và có thể giải quyết. Tankul đặt lên tay anh một hộp quà, nhắn nhủ đôi lời: - Nay sinh nhật Pete. Nếu tao đã không thể gặp được nó thì nhờ mày tặng hộ tao. Sinh nhật Pete? Thế quái nào mà anh không để ý? Thì ra đó là nguyên do cho sự mở lời của Pete. Vậy mà Vegas lại vô tâm bỏ qua! Càng khiến anh chán ghét chính bản thân mình. Từng ấy chuyện mà Vegas gây ra khác nào từng nhát dao đâm chọt trái tim Pete. - Nhìn bộ dạng thất thần này, mày không biết sinh nhật nó sao? Chết tiệt vậy! - Vậy tôi phải làm sao? - Mày còn định làm gì nữa? Họp xong rồi mới xin lỗi nó sao? Ngay lập tức cút về Thứ gia. - Tôi đi luôn đây. Cảm ơn anh. - Pete nó thật lòng yêu mày, hãy chăm sóc nó tử tế đấy. Tankul quát lớn, gửi theo bước chân Vegas ngày càng vội vã. Anh không biết giữa họ đã xảy ra chuyện gì, nhưng dáng bộ vội vã này chúng tỏ vị trí của Pete trong tim Vegas vẫn chắc chắn vô cùng. - Hâyy... Thằng Vegas đi rồi, ai tranh chấp với Kinn đây? Hơi chán!
|