Nhà Tôi Lại Ôm Bụng Ra Ruộng Cày Rồi
|
|
#12: Xa xỉ
Anh Hoài cứ đứng tần ngần mãi trước mấy tấm vải màu sắc, nghía đi nghía lại, đi vòng quanh sờ chất liệu rồi lại nhìn cả buổi trời mà vẫn chẳng chọn được mảnh nào ưng ý, chị bán vải tư vấn cho biết bao nhiêu là chất liệu tốt rồi vậy mà anh vẫn không ưng, cái thì anh chê là vải dễ xơ, cái anh lại chê là hơi cứng trong khi đó đã là miếng vải tốt nhất của hàng chị rồi ấy. - Này, mọi hôm bây lựa đồ có khó chiều như thế đâu, sao hôm nay cứ chê ỏng chê eo vậy hả? Hay dạo này chú rảnh quá không có việc gì làm nên qua đây phá chị bán hàng phải không? Chị chống nạnh, bực bội càu nhàu, may cho anh là khách quen của chị từ mấy năm trước, cũng hay nhập vải về để bán nên chị nhân nhượng không chửi cho là may, chứ phải hàng khác mà anh đứng từ sáng đến chiều, cái gì cũng chê lên chê xuống đuổi biết bao khách thì người ta chả đuổi đánh cho là may, chứ có mấy ai hiền được như chị đâu. Hoài cười trừ, chỉ vào hai màu trắng và xanh đậm trên kệ vải nói. - Chị coi cái vải nhập ngoại tháng trước còn không thì lấy giúp em hai màu này nhé, bao nhiêu em gửi, chị cứ lấy cái tốt nhất cho em, em ghi sẵn số đo ra giấy rồi, có gì tuần sau em qua lấy. Chị chẹp miệng, đảo mắt cố nhớ lại cái loại vải mà anh Hoài nói, sau một hồi ngẫm nghĩ, chị mới trả lời. - Cái hàng đấy hết lâu rồi chú ạ, mấy ông lớn mua để may cho các bà mợ hết trơn rồi, loại đấy mặc thích, bán chạy lắm nên nhanh hết hàng, chú muốn mua thì phải đợi mấy ngày nữa chị tranh thủ nhập về. Cơ mà dạo này hàng hóa cũng hiếm, giờ may giá phải gấp đôi. - Vậy chị xem làm sao trước Tết có đồ mặc giúp em thì làm, tiền thì em trả bao nhiêu cũng được, với cả phần bụng chắc phải nới ra thêm một tí đấy chị ạ. Lan ngạc nhiên, tự dưng nay chị lại thấy một hiện tượng lạ, chú Hoài mọi khi mua có bộ đồ cho mình cũng chọn loại rẻ nhất để tiết kiệm vậy mà hôm nay lại dám chi biết bao nhiêu là tiền để mua vải đú với mấy ông quan lớn mới ghê chứ, mà chị vừa nhìn số đo cái liền biết đây chắc chắn may đồ cho người mang bầu tháng cuối. Chị Lan đảo cây tăm đang ngậm trong miệng, nhìn Hoài vẫn đang tập trung lựa vải may đồ tiếp mà nổi hứng trêu trọc. - Chú nay tự dưng lại hào phóng thế, có cô nào ở ngoài rồi hả? Hoài nghe vậy giật bắn cả mình, trừng mắt nhìn về phía chị Lan, chị thấy thế thì bật cười khanh khách, tổ sư cái bọn yêu nhau chứ, chịu chi đến thế là cùng. Đấy, chồng người ta thì như thế đấy, chẳng bù với thằng chồng chị suốt ngày cứ cà lơ phất phơ ở đâu đâu chả biết, ngẫm lại tự dưng thấy ghen tị với nhà anh Hoài thật. Hoài cứ đứng trầm ngâm một lát, tay vân vê miếng vải mà lẩm bẩm tâm sự với chị. - Nhà em dạo này mệt lắm, em bé lớn rồi nên làm cái gì cũng bất tiện, đêm đến chẳng ngủ được, chân tay thì cứ sưng phù hết cả, lại còn hay bị chuột rút, ăn uống cũng không được nhiều, sắp sinh rồi mà người vẫn gầy đét...em xót nhà em lắm mà chẳng biết nên làm thế nào, thôi thì mua cho nhà em mấy bộ đồ đẹp chơi Tết cho vui... Chị Lan không biết nên an ủi gì nên cũng chỉ biết vỗ vai anh mà khuyên. - Thôi hai đứa cố gắng qua cái tháng này, đợi thằng nhỏ chui ra rồi là đỡ mệt hơn, có gì chú ráng dành nhiều thời gian với nhà chú hơn xíu, cái hồi chị chửa tháng cuối còn bị nghén lại cơ, sống dở chết dở nhưng cũng qua thôi. Khi nào may xong chị gọi cho chú được chưa, nhanh về với vợ đi không kẻo tối thằng bé ở nhà lại lo. Hoài gật đầu xin phép chị ra về, lúc anh đi từ cửa hàng mới là buổi ban chiều, vậy mà lúc về đến làng đã là gần chập tối. Từ đoạn đường cổng làng đi vào, Hoài vặn ga nhỏ lại, thả chiếc xe máy đi từ từ trên con đường quanh co vào làng, khoan khoái tận hưởng cảm giác những cơn gió tạt vào hai bên má cùng hương lúa cháy thoang thoảng đâu đây... Chỉ còn vài tuần nữa là đến Tết rồi, nhanh thật đấy, Tết Tây mới qua đi chưa lâu mà Tết ta đã đến gần kề, những chiếc xe chở cành đào đỏ hồng lướt qua mặt Hoài để nhắc nhở anh nhớ về cái Tết bận rộn đã sắp ập đến. Mọi năm vào dịp này Hoài lại đang lao đao với đống bài thi học kì của tụi trẻ con,rồi còn công việc liên tục nữa, ấy vậy mà may sao năm nay trường lại cho Hoài nghỉ phép sớm, công việc cũng không có liên tục như năm ngoái khiến bản thân anh dễ thở hơn nhiều. Thở ra một luồng khói trắng, anh lơ đãng nhìn về phía phiên chợ xa xa đang sáng đèn.... Nay có buổi chợ đêm nên mọi người cũng nô nức đi lắm, mỗi năm mới có được 2- 3 lần trước Tết là mở chợ đêm nên ai cũng tranh thủ mang hết quả trái ra bán để lấy tiền sắm đồ, Hoài chỉ định bụng ghé qua phiên chợ xem có gì ngon để mua về cho cả nhà ăn thôi, ai ngờ đâu anh lại vô tình nhìn được bóng dáng quen thuộc có cái bụng chửa to vượt mặt, một bên tay đang quắp giỏ quần áo còn nhỏ nước tong tỏng, lạch bạch theo dòng người đi vào phiên chợ đêm, đến đâu cũng phải nghía một cái mới chịu đi. Anh Hoài vừa nhìn thấy cái dáng lạch bạch của nhà anh thì lại mỉm cười trong vô thức, vừa thương vừa sót, mấy hôm nay nhà mất nước, mọi người phải ra sông giặt giũ, có mấy bộ đồ sơ sinh của em Lúa thôi mà Thất vẫn cứ khăng khăng đòi phải tự tay em giặt cơ, cả nhà nói thế nào cũng không nghe, em lấy lý do là em vận động quen rồi, ngồi yên không chịu được nên mọi người mới miễn cưỡng nhường mấy bộ đồ của em bé lại cho Thất, chứ từ hồi em suýt sảy thai đến giờ, cả nhà cưng như cưng trứng, hứng hơn hứng hoa, chỉ sợ em sơ sảy ngã thêm cái nữa thì khổ. Hoài đánh tay lái về phía Thất, trông em cứ ưỡn người đi hiên ngang giữa chợ mà buồn cười ghê gớm, dạo này em Lúa to, nặng bụng nên Thất không cúi người lâu được, đi đâu cũng cứ ưỡn bụng lên trời, hai chân song song mà lạch bạch đi như con vịt trông hay lắm, em đến hàng nào cũng phải ngừng lại, ngắm nghía trả giá rồi mới lững thững bước đi trong ánh mắt bực bội của mấy cô bán hàng, mới đầu giờ mở hàng mà gặp phải khách hàng như em là thôi rồi, người ta đốt vía đấy. Anh chạy đến đúng lúc em đang định mua mấy cái kem để ăn, Hoài vỗ vào thắt lưng Thất rồi mới nhẹ nhàng nắm tay em, trêu trọc hỏi. - Ô nhà anh định mua cái gì ăn đấy? - Không không, tôi chỉ đi qua coi thôi chứ có định mua gì đâu. Em trông thấy anh thì giật mình, đưa tay chối, nhưng cái lúc anh dắt em đi ra khỏi hàng kem thì Thất lại xị mặt, đôi mắt em cứ trông chờ nhìn về mấy cây kem que trắng mà bác trai đang lấy từ cái thùng đỏ của bác để bán cho bọn trẻ con mới đến mua, cây kem dừa trắng có chút ngà, cùi dừa bên trong trông nhiều lắm, mà thời tiết lạnh như này ăn kem thì ngon phải biết, ấy vậy mà Hoài lại cấm Thất ăn kem chỉ vì lần trước anh chiều em xong thì Thất bị đau họng suốt 3 ngày, từ đó Hoài cấm tiệt, không cho mọi người mua kem cho Thất, cũng không cho em ăn kem. Mãi đến hôm nay em tranh thủ trốn anh đi ăn lén một bữa, ấy vậy mà Hoài cũng bắt em cho bằng được, miếng ăn đến miệng còn vuột mất làm Thất thấy tủi thân kinh khủng. Hoài cúi xuống nhìn mặt em, khuôn mặt sau bao ngày nuôi dưỡng cũng có ti da tí thịt trắng được một tí đang xị cả ra, mắt em vẫn long lanh nhìn về hàng kem mà chảy nước miếng, hai má vì trời lạnh hanh khô mà đỏ ửng, tay em xoắn xuýt vào nhau, một tay cầm chậu quần áo, một tay đỡ bụng, em ngước mắt lên nhìn anh, rồi lại nhìn về phía hàng kem đầy trông ngóng. Anh Hoài bất lực, đưa tay lên xoa gò má ửng đỏ của em. - Anh nói không là không được mà, mình không nhớ lần trước mình bị đau họng khó chịu như nào à? - Nhưng mà tôi thèm lắm ý... mình xem, nó ngon đến thế cơ mà, tụi trẻ con còn được thầy bu nó cho tiền mua, tại sao tôi sắp làm thầy rồi mà mình lại cấm tôi thế. Thất tủi thân nhìn xuống bụng, chẳng buồn ngước lên nhìn anh, Hoài buồn cười cái điệu bộ này của em kinh khủng, suy cho cùng thì em năm nay mới có hai mấy, kém anh Hoài tận 7 tuổi, mang tiếng là sắp lên chức thầy thế thôi nhưng em vẫn còn con nít lắm, mới nhìn vào trông em hổ báo cáo chồn có vẻ trải đời nhưng đôi lúc em vẫn sẽ dỗi chồng vì mấy cái chuyện cỏn con. Hoài chống đầu gối, nhẹ nhàng nắm lấy tay Thất, dùng tay mình ủ ấm tay em mà ôn tồn giải thích. - Mình thấy nó ngon đúng không? Nhưng mình nghĩ xem, mấy ngày nữa là tới Tết rồi, mình mà bị ốm là cả nhà lại lo lắng cho mình, rồi còn em Lúa nữa, liệu em ấy có vui khi mình bị ốm không? Thất lắc lắc cái đầu, anh Hoài lại mỉm cười nói tiếp. - Không phải anh cấm mình,nhưng giờ trời đang lạnh như thế này, đợi khi nào vào hè, rồi anh sẽ mua cho mình cả thùng kem nhé. Còn hôm nay thì mình không ăn kem, nhưng anh đưa mình đi ăn bánh chẻo nè, hoặc nếu mình thích ngọt thì anh mua kẹo kéo hay bò bía cho mình ăn có được không? Mặc dù vẫn tiếc rẻ cây kem kia nhưng nghe anh Hoài nói hấp dẫn quá làm Thất cũng phải gật đầu đồng ý, hai người chồng dắt tay nhau đi dạo quanh chợ đêm một vòng, vì giờ mới chập tối nên chợ ra chưa đông, mới chỉ có vài quầy bán hàng nhỏ đang sắp đồ, phải đến tối muộn thì nơi đây mới nhộn nhịp nặn tò he, rồi bán mấy quán ăn vặt, còn có mấy hàng nặn bóng bay nữa chứ. Nhưng mà tối thì trời trở gió lạnh, chợ đông lại nguy hiểm nên cả Thất và anh Hoài đều không muốn ra vào lúc đó, chỉ muốn nằm trong chăn ấm ôm nhau ngủ thôi. Anh Hoài cầm giỏ đồ cho Thất, tay còn lại nắm tay em đi dạo xung quanh xem xét, năm nay Tết muộn hơn năm ngoái, vậy nên đã có mấy cành đào nở tung hết cả ra rồi, hoa đào màu hồng phấn nhè nhẹ, nở ra trông hút mắt hơn nhiều, nhưng nếu giờ mua về thì hai ba ngày nữa nó lại rụng hết thôi, còn có cả cây mai, cây quất trĩu quả cũng được mọi người nô nức mua bán. Dãy cuối chợ là hàng bán bánh chưng, bánh tét, bác Tám ngồi co chân ở một góc chợ, tay thoăn thoát đổ gạo nếp, đậu xanh rồi mấy miếng thịt lợn bóng mỡ vào, gói lại cho thật đẹp rồi thả vào nồi. Thường thì mọi người ở đây tự mua nguyên liệu về để nấu bánh cùng nhau, nhưng cũng có vài nhà ít người thì cũng mua cái bánh về để ban thờ thôi chứ không tự làm. Mùi bánh thơm nức, lan tỏa trong không khí khiến em cảm nhận được cái Tết đang đến gần kề với làng Phú, trông mọi người đi đường háo hức mua mua bán bán, tụi trẻ con chạy xung quanh nghịch ngợm với nhau mà Thất lại thấy có chút gì đó nhớ nhà, không biết giờ bu Trinh với các anh chị thế nào, có đủ no đủ ấm không, có đang chuẩn bị đón Tết hay không? Dẫu cho bu đã cắt đứt quan hệ với em kể từ cái ngày em lấy chồng thì em vẫn nhớ thầy bu, vẫn thương bu lắm, càng gần ngày Tết thì Thất lại càng hay nhớ lại những cái Tết cùng thầy Thắng, những cái ngày sum họp đầm ấm cùng gia đình, cùng làm giò đông, cùng thức đêm làm bánh chưng và trò chuyện với nhau... Em ngước lên nhìn anh Hoài, Tết năm nay là năm đầu tiên kể từ khi em về làm dâu nhà anh, cũng là cái Tết đầu tiên em và anh sẽ trải qua cùng nhau, em có chút vui mừng, nhưng cũng lo lắng không thôi... - Bu Hà làm bánh chưng ngon lắm, mọi năm nhà mình toàn làm dư ra để cho bà con làng xóm ăn thôi, mấy năm trước anh bận việc nên phải đến sát giao thừa mới về được nên lâu lắm rồi không được ngồi luộc bánh chưng với thầy bu, năm nay may có mình ở đây anh mới có lý do để trốn việc ở nhà với mình đấy. Hoài nắm chặt tay em, mỉm cười đầy dịu dàng, Thất cũng cười, em vỗ vào cái bụng chửa to đoành của mình mà nói. - Năm nay có tôi với mình luộc bánh cùng nhau thôi, nhưng năm sau sẽ có thêm một thằng cu nữa thức đêm cùng đấy, rồi năm sau nữa sẽ là con tít, rồi năm sau sau nữa... Hoài nhìn em cứ luyên thuyên nói về tương lai mà phì cười, anh xoa đầu em, nói. - Mình định mỗi năm đẻ một đứa đấy hả mà Tết năm nào cũng có thêm trẻ con vậy? - Ơ thế mình không thích có thêm em bé à? Nhà càng đông càng vui chứ? Thất ngơ ngác hỏi lại anh, đến anh Hoài cũng ngạc nhiên khi nghe em nói vậy, anh mới tính có chuyện năm nay phải chăm em Lúa như thế nào thôi mà Thất đã tính đến chuyện đẻ thêm mấy em nữa rồi, thế này có khi chỉ vài năm sau thôi, nhà anh Hoài sẽ có đủ cả đội bóng để thi đấu mất. Nghĩ vậy, nhưng anh vẫn trông chờ vào một tương lai hạnh phúc như thế. - Nếu mình có sức đẻ thì anh có sức nuôi, anh nuôi cả đội bóng cho vui nhà vui cửa cũng được ấy chứ, nhưng anh chỉ thương mình bầu bì vất vả thôi, đây này, người thì cứ gầy còm mà tay chân xuống nước phù hết cả lên rồi. Thất cười hề hề, Hoài nhéo má em một cái rồi dắt Thất vòng ngược lại chợ đề về nhà không trời tối thầy bu lại đợi cơm, trên đường về anh giữ đúng lời hứa mua cho Thất đủ thứ đồ ăn vặt làm bé bầu cười tít cả mắt. Bóng tối phủ lên những con đường tràn ngập bóng cây, từng cơn gió lạnh thổi ngang qua bên tai làm hai tai em đỏ vì lạnh, Thất ôm lấy người anh Hoài, hai tay em đặt vào chiếc túi trước người anh để ủ ấm, mặt em tựa vào lưng anh, tận dụng những cơn gió mát mà thiu thiu ngủ thiếp đi cho đến khi về nhà. Ngồi nhà nhỏ của thầy bu đã bật sẵn đèn đợi hai người về, mùi cơm cá kho bu Hà làm bay ra tận ngoài cổng khiến bụng em réo lên vì đói, thầy Thắng và bà nội đang ngồi ngoài sân nói chuyện, trong thấy anh Hoài và em về thì vội đứng lên mở cổng. Bữa cơm hôm ấy vẫn vui vẻ và ấm cúng như thường ngày nhưng cảm xúc trong Thất và anh Hoài thì lại rạo rực, hai người nhìn nhau thật lâu, anh Hoài cười và em cũng bật cười, có lẽ, khoảnh khắc hạnh phúc nhất trong ngày đối với mỗi người là khi trở về nhà, ngửi được mùi thức ăn thơm thoang thoảng của bu, được thầy ra đón vào và cũng cả nhà ăn bữa cơm tối, chỉ đơn giản như vậy thôi nhưng đối với nhiều người thì điều đó cũng thật xa xỉ. Tối hôm ấy, khi đã tắt điện, Thất mới chui vào trong vòng tay anh Hoài, thủ thỉ với anh. - Cảm ơn mình đã cho tôi một gia đình... P/S: Mọi người sẵn sàng chào đón em bé chưa?
|
- Để Thất nó nghỉ một tí đã, giờ mới mở có 2 phân thôi mà thằng nhỏ đã đau quá rồi, không biết tới lúc mở đủ thì như nào nữa. Tôi cho uống thuốc cũng chỉ đỡ được một tí thôi, Hoài ở đây canh Thất giúp tôi, tôi chạy ù về nhà thắp hương rồi chạy sang. Điềm phẩy tay nói với Hoài rồi bế em Đậu chạy thẳng về nhà. Hoài bước vào trong phòng ngủ, mặc dù bên ngoài trời đang sáng trưng nhưng vì bên trong đóng hết cửa nên chỉ le lói vài ánh sáng từ cửa sổ chiếu vào, Thất đang nằm thiu thiu ngủ trên giường, tay em vòng ôm lấy bụng, thỉnh thoảng rên vài tiếng kêu đau, trán nhăn nhó trông khổ sở vô cùng. Hoài bước đến bên em, vắt khăn ấm lau mồ hôi giúp Thất, anh thương, anh xót nhà anh, nhưng hiện tại anh lại chẳng thể làm gì khác ngoài ngồi yên lặng bên em để cùng em vượt qua đau đớn dày vò... Thất ngủ cũng được vài tiếng, lúc em tỉnh dậy là trời đã về chiều, trong phòng tối om, chỉ có ánh sáng le lói chen vào từ bên ngoài khung cửa gỗ. Đầu tóc em ướt nhẹp mồ hôi, Thất tỉnh lại vì cơn đau dồn dập từ bụng khiến em chẳng thể chợp mắt để nghỉ ngơi thêm phút nào nữa. Giờ thì Thất cảm nhận được rõ em Lúa đang từ từ chui xuống phía bên dưới của em, luồn lách qua xương chậu để chuẩn bị chào đời, em oằn mình vì cơn đau như xé da xé thịt, miệng muốn hét thật to nhưng chỉ có thể phát ra vài tiếng rên rỉ... Hoài đâu rồi? Câu hỏi đầu tiên hiện lên trong đầu Thất khiến em cảm thấy càng hoang mang lo sợ. Trong bóng tối tĩnh lặng, chỉ có em một mình cùng cơn đau đẻ quằn quại, cảm giác trống rỗng bủa vây lấy Thất khiến em sợ hãi, lấy hết sức lực, em cố gằn giọng gọi tên Hoài. - Ư.... A... Hoài... Mình ơi... aaaaaa... mình ơi.... Không có tiếng đáp lại, Thất chỉ có thể tự mình gượng dậy đi ra ngoài tìm Hoài. Em bám lấy cái thanh gỗ đầu giường, đặt điểm tựa vào đó mà chống đỡ cả cơ thể nặng nề của mình, run rẩy bước từng bước ra phía cửa. Chất dịch lỏng không rõ là thứ gì cứ chảy dài dọc hai bên đùi Thất thấm ướt cái quần mà anh Hoài vừa mới thay cho em hồi trưa, nhưng vì đau quá nên em chẳng còn quan tâm được gì nữa, giờ em chỉ có suy nghĩ muốn tìm ai đó để nương tựa vào cùng vượt cạn với em. - Aaaaaaaa.... Đau quá... Lúa ơi... urghhhh.... Con ơi.... Tha thầy con ơi....aaaaaa Cơn đau ập đến khiến Thất khụy ngã trước khi nắm được tay nắm cửa, em cảm nhận đứa bé trong bụng em đã dịch đến vị trí thấp lắm rồi, con muốn ra lắm rồi nhưng em lại chẳng biết nên làm gì lúc này cả. Cảm giác muốn rặn như lúc đi vệ sinh nặng lại kéo đến làm Thất vô thức gồng mình lên rặn, em bé sau cơn rặn mạnh của Thất thì càng xuống sâu hơn, em hoảng hốt chỉ sợ con rớt ra ngoài mà chẳng có ai đỡ, vậy nên một tay giữ lấy đũng quần, một tay Thất kéo tay nắm cửa, cố hết sức đẩy cánh cửa gỗ đang bị kẹt ra ngoài . Anh Hoài đi vệ sinh mấy phút nên nhờ thằng Sơn canh Thất giúp anh, bình thường là anh vào tận trong phòng ngồi canh em ngủ, lúc nào Thất ra nhiều mồ hôi là phải đổi khăn ấm lau ngay không cảm lạnh, nhưng thằng Sơn nó ngại vậy nên chỉ dám canh ngoài cửa, lúc Thất gọi nó lại không nghe thấy, vậy nên lúc Sơn thấy cửa phòng đột nhiên bật ra thì hết cả hồn. Vừa lúc đó thì anh Hoài quay từ nhà vệ sinh trở vào thấy cảnh nhà anh đang nằm ôm bụng ngã khụy trước của phòng thì chạy như điên đến bế Thất lên rồi chui vào phòng đóng cửa lại luôn, để mặc thằng Sơn cứ đứng ngơ ngơ ngác ngác bên ngoài, một giây sau nó lại nghe thấy anh Hoài quát vọng ra kêu nó đi gọi anh Điềm sang. Trong phòng ngủ, Hoài đốt đèn cầy, ánh đèn le lói chiếu sáng một góc phòng, không đủ sáng nhưng vẫn giúp Thất yên tâm hơn. Em dựa cả người vào người anh Hoài, thở dốc, tay vò vải áo trước bụng đến nhàu hết cả ra, nhưng em lại chẳng kêu đau tiếng nào, hai cánh môi cứ mím chặt vào với nhau, cắn đến khi trong miệng em ngập mùi máu tanh mới bị anh phát hiện rồi cạy ra - Anh đây, anh đây, mình sao rồi, mình đau bụng lắm hả? Không cắn môi, đau thì mình cứ kêu ra. Dù cho em có mở miệng ra thì cũng chẳng kêu lên được tiếng nào, cơn gò đánh tới làm Thất nghẹn lại, chỉ biết ư a rên rỉ vài tiếng, tay em bấu chắt lấy áo của anh Hoài, gồng mình muốn rặn xuống để vơi bớt cảm giác khó chịu phía dưới. Môi Thất bị cắn chảy máu nên đỏ ửng, cả khuôn mặt của em cũng vì nhăn nhó rặn xuống mà đỏ như quả cà chua, chẳng hiểu do đau quá hay sao mà sau một hồi vặn vẹo người mãi mà chẳng đỡ đi được chút nào, anh Hoài xoa lưng xoa bụng mãi cũng không đỡ đau nên Thất cứ liên tục lấy tay vỗ mạnh vào bụng như đánh em bé bên trong, vừa đánh vừa lẩm bẩm mắng. - Con hư... ư... con hư.... Thầy... thầy đánh con đó....aaaaa... Chẳng biết em bé trong bụng có phải nghe thấy nên giận thầy Thất hay không mà em ấy đạp mạnh hơn hẳn, cứ quẫy trong bụng như con cá con làm bụng thầy Thất nhô lên nhô xuống, mọi khi thì dễ thương ấy, vậy mà vào những lúc như này thì Thất đau chết điếng... Anh Điềm may mà đến cũng nhanh, anh chạy lại bên Thất, xốc cái chăn đã ẩm ướt mồ hôi cùng nước ối của em lên mà xem xét. Bàn tay anh thọc vào bất ngờ làm Thất chẳng kịp chuẩn bị gì, em chỉ kịp kêu một tiếng thật to rồi lại gồng mình rặn xuống để tống thứ kia ra khỏi cơ thể em. - Bình tĩnh, đây rồi xong rồi, không rặn, cậu cố chịu một tí, giờ mới được có 6 phân thôi, rặn em bé ra bây giờ là toe toét hết. - Đau.... Ư... đau.... Điềm xoa xoa hai bên bắp đùi em, tay bên dưới thì cố gắng giúp Thất mở rộng lỗ đẻ, chỗ đó của em hồng hồng giờ trở nên sưng húp, đỏ ửng lại nhầy nhụa biết bao dịch nhầy nước ối, khép mở theo từng nhịp rặn của Thất. Cơn đau dần làm Thất mờ hết cả mắt, hay là do mồ hôi rơi vào khiến mắt Thất nhòe đi thì em không biết, dù hiểu được rằng là còn cả một quãng đường dài phía trước nhưng hiện tại ngay lúc này em đã gần như muốn buông xuôi. Hoài vẫn vừa nắm chặt tay Thất, vừa lau mồ hôi trên trán em,dường như ngoài cái việc nhàm chán đấy ra thì anh chẳng còn biết làm điều gì để giúp nhà anh đang vượt cạn, Hoài chỉ có thể vô dụng ngồi cạnh em, an ủi, xoa bóp cho Thất. Nhưng cũng may mắn vì anh luôn để ý đến biểu cảm của Thất nên khi em trở nên đuối sức vì cơn đau kéo dài anh đã nhận ra ngay lập tức. - Thất! Thất trong cơn đau mơ màng mở mắt ra nhìn anh, em thấy được khuôn mặt lo lắng của anh cho mình,điều đó làm em cảm thấy ấm áp lắm, đời người, có mấy ai nhìn em bằng ánh mắt tình thân đấy đâu. Thất hít vào một hơi vì cơn gò ập đến, em nắm chặt tấm chăn đẻ kiềm chế cơn buồn rặn, hết cơn gò, em lại cố ngơ ngác nhìn về phía anh, nở một nụ cười tái nhợt để an ủi. Có thể nhìn thấy ánh mắt ấy của anh, em lại càng có thêm hi vọng để sinh con ra, ít nhất thì em cũng phải cho anh một gia đình, có thể không được hoàn hảo,nhưng đủ để anh ngẩng mặt với đời, ít nhất, trước khi em rời xa cõi đời thì em vẫn muốn được nghe thấy tiếng khóc khỏe mạnh của con. - Không ổn rồi, mãi mà vẫn chưa mở đủ, hay anh Hoài cố gắng đỡ Thất dậy cho cậu ấy đi vài vòng xem em bé xuống sâu có mở được thêm phân nào không? Chứ cứ như thế này thì Thất cũng đuối sức mà em Lúa cũng ngạt thở vì thiếu nước ối. Điềm lo lắng nhìn sang Hoài, Hoài lại nhìn về phía Thất. Mặt em giờ đã tái nhợt, môi trắng bệch, mồ hôi ướt đầy đầu làm mái tóc bồng bềnh của em như vừa mới đi mưa về, anh có thể cảm nhận hơi thở của em đang yếu dần đi sau mỗi lần gồng sức kiềm chế cơn buồn rặn. Em chẳng có kêu la, chỉ thỉnh thoảng đau quá mới rên lên vài tiếng, Hoài nhìn mà đau xót khôn nguôi. - Mình có đứng đậy được không? Em yếu ớt nhìn anh gật đầu, bấy giờ đã xế chiều, bầu trời dần chuyển xanh đậm, mây bay đầy trời, tụi trẻ con trong làng bắt đầu pháo nhau chuẩn bị pháo bông, loáng thoáng nghe được tiếng bát đũa lanh canh cùng mùi hương thoang thoảng của mâm cỗ cúng giao thừa. Trong cái không khí đáng lẽ phải rất đầm ấm yên vui ấy thì em lại trở dạ, làm cho mọi người lo lắng, ăn tết cũng chẳng yên, không ai trách nhưng em tự cảm thấy có lỗi, vậy nên dù cho sức chẳng còn bao nhiêu thì em vẫn cố gắng gượng anh Hoài đứng dậy. Hai chân em vừa chạm xuống nền đất đã run rẩy như muốn khụy, em bé đâm thẳng xuống bên dưới xương chậu, em cảm nhận được con đang dần đi xuống dưới, nó đang quẫy đạp muốn ra ngoài nhưng em lại chẳng biết làm cách nào cho nó ra. Thất gục đầu lên vai Hoài, hai tay bám lấy bắp tay mà di chuyển theo từng bước chân của anh. - Đau.... Ư... ư... tôi đau... tôi muốn rặn.... tôi không chịu nổi....aaaaaaaaa Em bé càng xuống thấp, áp lực ở hậu huyệt càng tăng cao, hai chân em cứ run lẩy bẩy bước từng bước từng bước theo anh Hoài, đầu em bé độn thành một vòng tròn to to ở giữa cánh mông đầy đặn của em khiến từng bước đi của Thất trở nên khó khăn, em cảm giác giờ chỉ cần em rặn một xíu thôi là con có thể thòi ra ngay, ấy thế nhưng Thất vẫn im lặng chịu đựng, nhíu nhíu lỗ đít không muốn cho con ra ngoài. Đi được thêm có mấy phút nữa thì cơn gò kéo đến ồn ập như nước lũ, cảm giác buồn rặn thôi thúc Thất đẩy đứa trẻ ra ngoài, nó không cho em giữ em bé trong người nữa. Thất biết rằng con đang ở gần lắm rồi, giờ em mà rặn là đầu em bé đen xì sẽ chui ra ngay, Thất cuống, em đập liên tiếp vào vai anh Hoài, miệng hốt hoảng kêu. - Mau mau... mau đưa tôi về giường.... ứm.... urghhhhhhh.... Aaaaaaa..... Mọi việc nhanh đến nỗi Hoài còn chưa kịp định thần thì đã nghe tiếng Thất gồng người rặn bên tai, Điềm cũng như anh Hoài không phản ứng kịp, ai có nghĩ Thất đẻ nhanh vậy đâu, mới nãy có 6 phân mà sao giờ đã có thể rặn con ra rồi? Đầu em bé đen xì ướt sũng lấp ló ở phía sau Thất, dù chưa có thể nhìn thấy rõ ràng nhưng cũng đủ để hiểu rằng em ấy không muốn ở trong bụng thầy nữa, em bé muốn ra lắm rồi. Điềm chưa kịp cất lời bảo Hoài nhanh bế Thất về giường thì em đã lại túm chặt lấy hai tay Hoài mà rặn xuống thêm một lần nữa. - Arghhhhhh.... Ra đi con.... Arrghhh.... Urghh.... ứm... đau đau... đau... Giờ thì cái đầu đen xì ấy đã trồi ra giữa hai cánh mông trắng ngần của em, chứng tỏ rằng Thất đã mở đủ từ những bước đi đầu tiên nhưng em vẫn cố nhịn không nói cho mọi người, Hoài cũng không dám chậm trễ nữa mà vội vội vàng vàng bế Thất lên, nhưng hai tay anh vẫn cứ luống cuống không biết nên để đâu, vừa sợ đau Thất, vừa sợ đau con nên mãi anh mới bế được Thất về giường. - Mình cố gắng lên, con sắp ra rồi. Anh vuốt ngược tóc em ra đằng sau, vừa xoa xoa ấn ấn cái bụng to tròn đã xệ xuống của Thất. Em nhăn nhó trong người anh,miệng liên tục gồng rặn xuống. - Từ từ, giờ cậu nghe theo tôi nói 1,2,3 thì mới rặn nhớ chưa? Rặn lung tung vừa mát sức vừa nguy hiểm. Chẳng biết em có nghe không mà gật đầu liên tục, bắt đầu tập thở theo nhịp đếm của anh Điềm, chờ đợi cơn gò đến. - Arrghhhhh...aaaa.... Urghhhhhh.... 2...3.... Urghhhh....2...3....urghhhhhhh Em tự đếm cho bản thân mỗi khi có cơn gò khiến bụng em cứng ngắc, Thất rặn đỏ cả mặt, xong rồi em lại thở hồng hộc, rồi lại cứ theo nhịp của anh Điềm mà rặn mạnh xuống. - Urghhhh.... Urghhhh.... Urghhhhh...... Lúc đầu, Thất còn cảm nhận được đứa bé đang đi ra ngoài, em thậm chí còn nghe được tiếng nhoen nhoét của đầu em bé, nhưng càng về sau thì đứa bé lại chẳng động đậy gì cả, thậm chí còn không có dấu hiệu muốn ra ngoài, thế là em đã hoảng càng hoảng hơn, cứ liên tiếp rặn xuống để đẩy em bé. - Bình tĩnh, Thất! Đừng có rặn lung tung, đầu em Lúa đang bị kẹt phần trán, rặn từ nãy tới giờ mãi mà vẫn chưa xong, hay bây giờ đổi tử thế xem có đỡ hơn không? Anh Hoài đỡ lưng Thất ngồi dậy, thật cẩn thận để em ngồi trên đùi anh, cả lưng tựa vào ngực anh, tư thế như em bé chuẩn bị được si tè làm cả phần thân dưới của em lồ lộ ra trước mặt người khác, cái đầu đen sì của con treo lủng lẳng dưới đít như cái đuôi thỏ nhỏ nhỏ, nhưng em làm gì còn suy nghĩ mà ngại ngùng, Thất cứ mượn cơn gò mà rặn thật mạnh xuống dưới, những cơn co thắt thì vẫn cứ liên tiếp nhau xé cơ thể của em ra làm hai, nhưng đầu em Lúa thì mãi chẳng dịch được thêm phân nào. Duy trì tư thế ấy tận 2 tiếng nhưng có cố gắng đến mấy thì đầu em lúa vẫn kẹt giữa hai chân Thất, đúng là em lo xa không thừa, ngày ấy cứ sợ đầu em Lúa to, giờ thì đầu em ấy to quá thật, làm thầy Thất rặn thế nào cũng không tống được em ra, lúc bấy giờ cả anh Điềm lẫn anh Hoài đều không biết làm thế nào, đổi bao nhiêu tư thế rồi mà đầu em Lúa vẫn chẳng ra được tí nào, Thất càng ngày càng đuối sức hơi thở của em cứ yếu dần. Cái cảm giác vào cũng không vào được mà ra cũng chẳng ra nổi cứ hành hạ cơ thể em như thế. Rồi bỗng anh Hoài đặt em xuống giường, anh vội vàng chạy đi ra ngoài không biết để làm gì, để lại Thất ở trên giường với đôi mắt mờ mờ, em thở dốc, nắm chặt hai tay sang hai bên ga giường,theo nhịp đếm của anh Điềm mà rặn trong vô vọng. Thất đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất, nhưng em vẫn mang hi vọng lúc em chuẩn bị ra đi, anh Hoài sẽ ở bên cạnh em. Hoài vừa ra khỏi cửa đã bị cả nhà bu lại lo lắng đủ kiểu, người lo nhất là bu Hà, bu cứ cuống hết cả lên vì con dâu bu đau đẻ từ sáng đến giờ đã tối rồi vẫn chưa đẻ được, bu thương nó còn hơn thương con trai bu nên lúc thấy Hoài lắc đầu thì bu Hà như muốn ngất lịm. - Ôí dồi ôi, thằng Thất của bu như nào? Cháu của bu,bây tránh ra để bu vào với nó, bây là chồng nó mà bây vô tích sự lắm, ở trong đó cả ngày mà sao thằng Thất chưa đẻ xong nữa? Nhã cũng lên tiếng hỏi anh, nhưng Hoài chỉ chăm chăm đi tìm cái gì đó, anh lôi ra một đống vải, buộc thành cái dây treo dài ơi là dài rồi lại mang vào phòng. Thất giờ đã đau đến mơ hồ, Hoài vào mà em cũng chẳng biết là Hoài đã vào, môi Thất lại bị em cắn cho bật máu, máu chảy vào miệng em tanh tưởi vô cùng. Hoài đỡ em dậy một lần nữa rồi đưa em cái gì đó để bám vào, phần còn lại anh buộc lên cái xà gỗ trên trần nhà. Hoài vừa xoa lưng Thất, vừa an ủi, em nghe trong giọng anh có gì đó hơi khàn - Mình cố gắng... mình cố gắng nhé... anh xin lỗi mình anh vô dụng.... Thất còn định nói gì để an ủi anh Hoài, nhưng vừa mở miệng ra thì cơn gò ập đến, em kéo lấy sợ dây rặn thật mạnh xuống dưới. - Arrghhhhhh!!!!!!!! Phụt! Đầu em bé nhô ra cùng với bao nhiêu là nước ối xen với máu chảy thấm ướt hết cả ga giường, cái đầu đen nhánh tóc lủng lẳng giữa hai chân Thất, Điềm vội vàng chạy lại xem rồi đỡ lấy đầu của em bé, Thất nghe trong giọng Điềm còn có cả tiếng nghẹn ngào. - Ròi, ra rồi... ra rồi.....Thất giỏi lắm...cố lên... một tí nữa thôi... Vì đã có đầu mở đường nên phần cổ của em bé cũng dễ dàng tuột ra, nhưng đến phần vai em Lúa lại chẳng dễ dàng như thế, nó cứ thụt ra thụt vào như trêu ngươi với giới hạn của Thất. Lúc đầu em bé ra là Thất đã muốn buông tay té ngửa ra giường ngất rồi nhưng vì con nên em vẫn cố gắng đến giờ. Cứ có cơn gò là Thất lại rặn mạnh xuống, nước ối đã cạn nên giờ chỉ còn có máu đỏ tươi chảy dọc hai bên đùi em. Bên ngoài cửa, bu Hà đang khấn trời khấn đất, khấn ông bà tổ tiên phù hộ cho thầy con Thất được bình an vượt cạn, có thể vì cả nhà cầu khấn thành khẩn quá khiến ơn trên động lòng nên mới tiếp thêm cho Thất thêm sức mạnh. Trong cơn gò cuối cùng, Thất bám chặt lấy dây treo, gồng hết sức bình sinh rặn một lần cuối cùng. Em đánh cược tất cả trong lần rặn này, nếu không được thì đời em cũng như xong... - Arghhhhhhhhhhh! Urghhhhhh!!!.... AAAAAA!!!!! Phụt! Phụt - Oa... oa...oa.... Em Lúa tòi ra cùng một đống nước ối và máu còn xót lại bên trong Thất. Tiếng khóc của em ấy vừa vang vừa khỏe, vang ra khắp căn phòng khiến mọi người ai cũng thở phào nhẹ nhõm. Có vẻ là em ấy đã ra đời vào đúng thời khác giao thừa khi xung quanh nhà anh hoài toàn là tiếng pháo nổ bùm bụp mừng năm mới. Bên ngoài, bu Hà cùng bà nội mừng rớt nước mắt ôm nhau khóc sướt mướt, đến thầy mạnh mẽ như thế mà vẫn không kiềm nổi nước mắt mà len lén lau đi. Cái Nhã cũng nước mắt lưng tròng, nhưng nó với thằng Sơn lại mắc bệnh tò mò, cứ ngó ngó vào phòng đẻ xem em bé như thế nào. Sau khi xử lí hậu sản cho Thất đã ngất vì mệt, Điềm cũng ra ngoài gọi cả nhà vào xem em bé mới đẻ, tranh thủ tắm rửa quấn khăn cho em ấy. Em Lúa mới sinh đỏ hon hỏn, mặt mũi nhăn như con khỉ con, mũi tẹt, môi đỏ đỏ cứ chum chím trông phát ghét, vì nãy chưa được uống sữa no nên em cứ ọ ẹ khó chịu, hai tay khua khoắng tìm hơi thầy. Bà nội bế em Lúa lên, chép miệng khen lấy khen để. - Chao ôi thằng tó con của bà, em hành thầy em quá nhờ, ôi trời ơi, ai đẻ mà khéo thế, trộm vía đẻ được thằng cu xinh trai thế nhờ. - Bu nhìn coi cái miệng chúm cha chúm chím trông ghét chưa? Ôí dồi ôi em mếu á, em hành thầy em thế mà em mếu máo coi tủi thân chưa? Cả nhà vây lại coi em bé, sau đó lại coi đến Thất đã say ngủ trên giường, mặt em tái nhợt hết cả, chiếc bụng vẫn còn nhô cao nhấp nhô theo từng hơi thở yếu ớt của Thất. Điềm đuổi mọi người với em bé ra bên phòng khác, để lại phòng này cho Hoài chăm sóc cho nhà anh. Khiếp từ lúc con ra đời còn chưa kịp nhìn con cái nào đã chăm chăm lo cho vợ rồi. Cái lúc em Lúa tòi ra, Điềm đỡ lấy em thì anh Hoài đỡ lấy Thất ngã xuống, anh chẳng kịp nhìn mặt con mà cứ liên tục gọi tên Thất. May mà Điềm bảo Thất chỉ ngất vì mệt thôi, chứ nếu không chắc anh định ôm Thất vẫn còn thòng lòng dây rốn chạy ra bệnh viện mất. Lúc Thất tỉnh lại cũng đã sang trưa mùng 1 Tết, họ hàng anh Hoài đến đông lắm, lúc đầu là sang chúc Tết bình thường thôi, ai ngờ biết được tin em Lúa mới ra đời thì khen lấy khen để, các bác cho em biết bao nhiêu là lì xì mừng tuổi, rồi có bác còn lặn lội đi mua sữa mang đến cho em bé, Thất cũng có lì xì, lì xì còn gấp đôi cả em bé mới đẻ áy chứ, lúc em tỉnh lại, đập vào mắt em đầu tiên là biết bao nhiêu bao lì xì đỏ chói. Anh Hoài đang ngồi ru con ngủ ở góc phòng, thấy Thất tỉnh thì vội bế em Lúa đến, hết sờ trán ròi lại sờ má Thất để xem em có ổn không. - C... con đấy hả mình... cho... cho tôi nhìn con được không? Hoài đặt con xuống bên tay Thất, em bé bị đặt xuống giường thì tỉnh ngủ, đang định mở miệng khóc thì như nhận ra hơi quen của thầy Thất, em bắt đầu lim dim ngủ trở lại. Thất thấy em vậy mà buồn cười dễ sợ, tay em nắm lấy bàn tay bé xíu hồng hào của con, cảm thán. - Trộ ôi, ai đẻ ra em mà khéo thế? Anh Hoài cũng cười, nằm xuống bên cạnh hai thầy con, nhìn Thất dù đang mệt rã rời những vẫn cố gượng nhìn mặt con thêm một tí, trên môi em nở nụ cười hạnh phúc, Hoài tự dưng thấy đau nhói, anh nghẹn ngào nói. - Cảm ơn mình...cảm ơn mình vì đã là vợ của anh... cảm ơn mình vì đã cố gắng để con được đến với thế giới này... cảm ơn mình đã cho anh một gia đình.... - Tôi mới phải cảm ơn mình mới đúng... Thất nhẹ giọng nói, rồi từ từ thiếp đi... Em Lúa có cái tên là Phạm Nguyễn Minh Hiếu, con thầy Phạm Thanh Hoài và thầy Nguyễn Văn Thất, cái tên mang ý nghĩa mong sau này em sẽ thông minh và có hiếu với bậc sinh thành ra mình. Cả nhà nghe Hoài nói ai cũng gật đầu lia lịa vì thấy có lý, anh Hoài đặt tên cho con cái tên nào cũng vừa hay vừa đẹp. Có thể vì thế mà ngay cái ngày đông năm em Hiếu còn chưa đầy 2 tuổi thì em bé Minh Châu lại tiếp tục chào đời trong cái rét buốt của trời đông...
|
#14: Gia đình(2)
- Để Thất nó nghỉ một tí đã, giờ mới mở có 2 phân thôi mà thằng nhỏ đã đau quá rồi, không biết tới lúc mở đủ thì như nào nữa. Tôi cho uống thuốc cũng chỉ đỡ được một tí thôi, Hoài ở đây canh Thất giúp tôi, tôi chạy ù về nhà thắp hương rồi chạy sang. Điềm phẩy tay nói với Hoài rồi bế em Đậu chạy thẳng về nhà. Hoài bước vào trong phòng ngủ, mặc dù bên ngoài trời đang sáng trưng nhưng vì bên trong đóng hết cửa nên chỉ le lói vài ánh sáng từ cửa sổ chiếu vào, Thất đang nằm thiu thiu ngủ trên giường, tay em vòng ôm lấy bụng, thỉnh thoảng rên vài tiếng kêu đau, trán nhăn nhó trông khổ sở vô cùng. Hoài bước đến bên em, vắt khăn ấm lau mồ hôi giúp Thất, anh thương, anh xót nhà anh, nhưng hiện tại anh lại chẳng thể làm gì khác ngoài ngồi yên lặng bên em để cùng em vượt qua đau đớn dày vò... Thất ngủ cũng được vài tiếng, lúc em tỉnh dậy là trời đã về chiều, trong phòng tối om, chỉ có ánh sáng le lói chen vào từ bên ngoài khung cửa gỗ. Đầu tóc em ướt nhẹp mồ hôi, Thất tỉnh lại vì cơn đau dồn dập từ bụng khiến em chẳng thể chợp mắt để nghỉ ngơi thêm phút nào nữa. Giờ thì Thất cảm nhận được rõ em Lúa đang từ từ chui xuống phía bên dưới của em, luồn lách qua xương chậu để chuẩn bị chào đời, em oằn mình vì cơn đau như xé da xé thịt, miệng muốn hét thật to nhưng chỉ có thể phát ra vài tiếng rên rỉ... Hoài đâu rồi? Câu hỏi đầu tiên hiện lên trong đầu Thất khiến em cảm thấy càng hoang mang lo sợ. Trong bóng tối tĩnh lặng, chỉ có em một mình cùng cơn đau đẻ quằn quại, cảm giác trống rỗng bủa vây lấy Thất khiến em sợ hãi, lấy hết sức lực, em cố gằn giọng gọi tên Hoài. - Ư.... A... Hoài... Mình ơi... aaaaaa... mình ơi.... Không có tiếng đáp lại, Thất chỉ có thể tự mình gượng dậy đi ra ngoài tìm Hoài. Em bám lấy cái thanh gỗ đầu giường, đặt điểm tựa vào đó mà chống đỡ cả cơ thể nặng nề của mình, run rẩy bước từng bước ra phía cửa. Chất dịch lỏng không rõ là thứ gì cứ chảy dài dọc hai bên đùi Thất thấm ướt cái quần mà anh Hoài vừa mới thay cho em hồi trưa, nhưng vì đau quá nên em chẳng còn quan tâm được gì nữa, giờ em chỉ có suy nghĩ muốn tìm ai đó để nương tựa vào cùng vượt cạn với em. - Aaaaaaaa.... Đau quá... Lúa ơi... urghhhh.... Con ơi.... Tha thầy con ơi....aaaaaa Cơn đau ập đến khiến Thất khụy ngã trước khi nắm được tay nắm cửa, em cảm nhận đứa bé trong bụng em đã dịch đến vị trí thấp lắm rồi, con muốn ra lắm rồi nhưng em lại chẳng biết nên làm gì lúc này cả. Cảm giác muốn rặn như lúc đi vệ sinh nặng lại kéo đến làm Thất vô thức gồng mình lên rặn, em bé sau cơn rặn mạnh của Thất thì càng xuống sâu hơn, em hoảng hốt chỉ sợ con rớt ra ngoài mà chẳng có ai đỡ, vậy nên một tay giữ lấy đũng quần, một tay Thất kéo tay nắm cửa, cố hết sức đẩy cánh cửa gỗ đang bị kẹt ra ngoài . Anh Hoài đi vệ sinh mấy phút nên nhờ thằng Sơn canh Thất giúp anh, bình thường là anh vào tận trong phòng ngồi canh em ngủ, lúc nào Thất ra nhiều mồ hôi là phải đổi khăn ấm lau ngay không cảm lạnh, nhưng thằng Sơn nó ngại vậy nên chỉ dám canh ngoài cửa, lúc Thất gọi nó lại không nghe thấy, vậy nên lúc Sơn thấy cửa phòng đột nhiên bật ra thì hết cả hồn. Vừa lúc đó thì anh Hoài quay từ nhà vệ sinh trở vào thấy cảnh nhà anh đang nằm ôm bụng ngã khụy trước của phòng thì chạy như điên đến bế Thất lên rồi chui vào phòng đóng cửa lại luôn, để mặc thằng Sơn cứ đứng ngơ ngơ ngác ngác bên ngoài, một giây sau nó lại nghe thấy anh Hoài quát vọng ra kêu nó đi gọi anh Điềm sang. Trong phòng ngủ, Hoài đốt đèn cầy, ánh đèn le lói chiếu sáng một góc phòng, không đủ sáng nhưng vẫn giúp Thất yên tâm hơn. Em dựa cả người vào người anh Hoài, thở dốc, tay vò vải áo trước bụng đến nhàu hết cả ra, nhưng em lại chẳng kêu đau tiếng nào, hai cánh môi cứ mím chặt vào với nhau, cắn đến khi trong miệng em ngập mùi máu tanh mới bị anh phát hiện rồi cạy ra - Anh đây, anh đây, mình sao rồi, mình đau bụng lắm hả? Không cắn môi, đau thì mình cứ kêu ra. Dù cho em có mở miệng ra thì cũng chẳng kêu lên được tiếng nào, cơn gò đánh tới làm Thất nghẹn lại, chỉ biết ư a rên rỉ vài tiếng, tay em bấu chắt lấy áo của anh Hoài, gồng mình muốn rặn xuống để vơi bớt cảm giác khó chịu phía dưới. Môi Thất bị cắn chảy máu nên đỏ ửng, cả khuôn mặt của em cũng vì nhăn nhó rặn xuống mà đỏ như quả cà chua, chẳng hiểu do đau quá hay sao mà sau một hồi vặn vẹo người mãi mà chẳng đỡ đi được chút nào, anh Hoài xoa lưng xoa bụng mãi cũng không đỡ đau nên Thất cứ liên tục lấy tay vỗ mạnh vào bụng như đánh em bé bên trong, vừa đánh vừa lẩm bẩm mắng. - Con hư... ư... con hư.... Thầy... thầy đánh con đó....aaaaa... Chẳng biết em bé trong bụng có phải nghe thấy nên giận thầy Thất hay không mà em ấy đạp mạnh hơn hẳn, cứ quẫy trong bụng như con cá con làm bụng thầy Thất nhô lên nhô xuống, mọi khi thì dễ thương ấy, vậy mà vào những lúc như này thì Thất đau chết điếng... Anh Điềm may mà đến cũng nhanh, anh chạy lại bên Thất, xốc cái chăn đã ẩm ướt mồ hôi cùng nước ối của em lên mà xem xét. Bàn tay anh thọc vào bất ngờ làm Thất chẳng kịp chuẩn bị gì, em chỉ kịp kêu một tiếng thật to rồi lại gồng mình rặn xuống để tống thứ kia ra khỏi cơ thể em. - Bình tĩnh, đây rồi xong rồi, không rặn, cậu cố chịu một tí, giờ mới được có 6 phân thôi, rặn em bé ra bây giờ là toe toét hết. - Đau.... Ư... đau.... Điềm xoa xoa hai bên bắp đùi em, tay bên dưới thì cố gắng giúp Thất mở rộng lỗ đẻ, chỗ đó của em hồng hồng giờ trở nên sưng húp, đỏ ửng lại nhầy nhụa biết bao dịch nhầy nước ối, khép mở theo từng nhịp rặn của Thất. Cơn đau dần làm Thất mờ hết cả mắt, hay là do mồ hôi rơi vào khiến mắt Thất nhòe đi thì em không biết, dù hiểu được rằng là còn cả một quãng đường dài phía trước nhưng hiện tại ngay lúc này em đã gần như muốn buông xuôi. Hoài vẫn vừa nắm chặt tay Thất, vừa lau mồ hôi trên trán em,dường như ngoài cái việc nhàm chán đấy ra thì anh chẳng còn biết làm điều gì để giúp nhà anh đang vượt cạn, Hoài chỉ có thể vô dụng ngồi cạnh em, an ủi, xoa bóp cho Thất. Nhưng cũng may mắn vì anh luôn để ý đến biểu cảm của Thất nên khi em trở nên đuối sức vì cơn đau kéo dài anh đã nhận ra ngay lập tức. - Thất! Thất trong cơn đau mơ màng mở mắt ra nhìn anh, em thấy được khuôn mặt lo lắng của anh cho mình,điều đó làm em cảm thấy ấm áp lắm, đời người, có mấy ai nhìn em bằng ánh mắt tình thân đấy đâu. Thất hít vào một hơi vì cơn gò ập đến, em nắm chặt tấm chăn đẻ kiềm chế cơn buồn rặn, hết cơn gò, em lại cố ngơ ngác nhìn về phía anh, nở một nụ cười tái nhợt để an ủi. Có thể nhìn thấy ánh mắt ấy của anh, em lại càng có thêm hi vọng để sinh con ra, ít nhất thì em cũng phải cho anh một gia đình, có thể không được hoàn hảo,nhưng đủ để anh ngẩng mặt với đời, ít nhất, trước khi em rời xa cõi đời thì em vẫn muốn được nghe thấy tiếng khóc khỏe mạnh của con. - Không ổn rồi, mãi mà vẫn chưa mở đủ, hay anh Hoài cố gắng đỡ Thất dậy cho cậu ấy đi vài vòng xem em bé xuống sâu có mở được thêm phân nào không? Chứ cứ như thế này thì Thất cũng đuối sức mà em Lúa cũng ngạt thở vì thiếu nước ối. Điềm lo lắng nhìn sang Hoài, Hoài lại nhìn về phía Thất. Mặt em giờ đã tái nhợt, môi trắng bệch, mồ hôi ướt đầy đầu làm mái tóc bồng bềnh của em như vừa mới đi mưa về, anh có thể cảm nhận hơi thở của em đang yếu dần đi sau mỗi lần gồng sức kiềm chế cơn buồn rặn. Em chẳng có kêu la, chỉ thỉnh thoảng đau quá mới rên lên vài tiếng, Hoài nhìn mà đau xót khôn nguôi. - Mình có đứng đậy được không? Em yếu ớt nhìn anh gật đầu, bấy giờ đã xế chiều, bầu trời dần chuyển xanh đậm, mây bay đầy trời, tụi trẻ con trong làng bắt đầu pháo nhau chuẩn bị pháo bông, loáng thoáng nghe được tiếng bát đũa lanh canh cùng mùi hương thoang thoảng của mâm cỗ cúng giao thừa. Trong cái không khí đáng lẽ phải rất đầm ấm yên vui ấy thì em lại trở dạ, làm cho mọi người lo lắng, ăn tết cũng chẳng yên, không ai trách nhưng em tự cảm thấy có lỗi, vậy nên dù cho sức chẳng còn bao nhiêu thì em vẫn cố gắng gượng anh Hoài đứng dậy. Hai chân em vừa chạm xuống nền đất đã run rẩy như muốn khụy, em bé đâm thẳng xuống bên dưới xương chậu, em cảm nhận được con đang dần đi xuống dưới, nó đang quẫy đạp muốn ra ngoài nhưng em lại chẳng biết làm cách nào cho nó ra. Thất gục đầu lên vai Hoài, hai tay bám lấy bắp tay mà di chuyển theo từng bước chân của anh. - Đau.... Ư... ư... tôi đau... tôi muốn rặn.... tôi không chịu nổi....aaaaaaaaa Em bé càng xuống thấp, áp lực ở hậu huyệt càng tăng cao, hai chân em cứ run lẩy bẩy bước từng bước từng bước theo anh Hoài, đầu em bé độn thành một vòng tròn to to ở giữa cánh mông đầy đặn của em khiến từng bước đi của Thất trở nên khó khăn, em cảm giác giờ chỉ cần em rặn một xíu thôi là con có thể thòi ra ngay, ấy thế nhưng Thất vẫn im lặng chịu đựng, nhíu nhíu lỗ đít không muốn cho con ra ngoài. Đi được thêm có mấy phút nữa thì cơn gò kéo đến ồn ập như nước lũ, cảm giác buồn rặn thôi thúc Thất đẩy đứa trẻ ra ngoài, nó không cho em giữ em bé trong người nữa. Thất biết rằng con đang ở gần lắm rồi, giờ em mà rặn là đầu em bé đen xì sẽ chui ra ngay, Thất cuống, em đập liên tiếp vào vai anh Hoài, miệng hốt hoảng kêu. - Mau mau... mau đưa tôi về giường.... ứm.... urghhhhhhh.... Aaaaaaa..... Mọi việc nhanh đến nỗi Hoài còn chưa kịp định thần thì đã nghe tiếng Thất gồng người rặn bên tai, Điềm cũng như anh Hoài không phản ứng kịp, ai có nghĩ Thất đẻ nhanh vậy đâu, mới nãy có 6 phân mà sao giờ đã có thể rặn con ra rồi? Đầu em bé đen xì ướt sũng lấp ló ở phía sau Thất, dù chưa có thể nhìn thấy rõ ràng nhưng cũng đủ để hiểu rằng em ấy không muốn ở trong bụng thầy nữa, em bé muốn ra lắm rồi. Điềm chưa kịp cất lời bảo Hoài nhanh bế Thất về giường thì em đã lại túm chặt lấy hai tay Hoài mà rặn xuống thêm một lần nữa. - Arghhhhhh.... Ra đi con.... Arrghhh.... Urghh.... ứm... đau đau... đau... Giờ thì cái đầu đen xì ấy đã trồi ra giữa hai cánh mông trắng ngần của em, chứng tỏ rằng Thất đã mở đủ từ những bước đi đầu tiên nhưng em vẫn cố nhịn không nói cho mọi người, Hoài cũng không dám chậm trễ nữa mà vội vội vàng vàng bế Thất lên, nhưng hai tay anh vẫn cứ luống cuống không biết nên để đâu, vừa sợ đau Thất, vừa sợ đau con nên mãi anh mới bế được Thất về giường. - Mình cố gắng lên, con sắp ra rồi. Anh vuốt ngược tóc em ra đằng sau, vừa xoa xoa ấn ấn cái bụng to tròn đã xệ xuống của Thất. Em nhăn nhó trong người anh,miệng liên tục gồng rặn xuống. - Từ từ, giờ cậu nghe theo tôi nói 1,2,3 thì mới rặn nhớ chưa? Rặn lung tung vừa mát sức vừa nguy hiểm. Chẳng biết em có nghe không mà gật đầu liên tục, bắt đầu tập thở theo nhịp đếm của anh Điềm, chờ đợi cơn gò đến. - Arrghhhhh...aaaa.... Urghhhhhh.... 2...3.... Urghhhh....2...3....urghhhhhhh Em tự đếm cho bản thân mỗi khi có cơn gò khiến bụng em cứng ngắc, Thất rặn đỏ cả mặt, xong rồi em lại thở hồng hộc, rồi lại cứ theo nhịp của anh Điềm mà rặn mạnh xuống. - Urghhhh.... Urghhhh.... Urghhhhh...... Lúc đầu, Thất còn cảm nhận được đứa bé đang đi ra ngoài, em thậm chí còn nghe được tiếng nhoen nhoét của đầu em bé, nhưng càng về sau thì đứa bé lại chẳng động đậy gì cả, thậm chí còn không có dấu hiệu muốn ra ngoài, thế là em đã hoảng càng hoảng hơn, cứ liên tiếp rặn xuống để đẩy em bé. - Bình tĩnh, Thất! Đừng có rặn lung tung, đầu em Lúa đang bị kẹt phần trán, rặn từ nãy tới giờ mãi mà vẫn chưa xong, hay bây giờ đổi tử thế xem có đỡ hơn không? Anh Hoài đỡ lưng Thất ngồi dậy, thật cẩn thận để em ngồi trên đùi anh, cả lưng tựa vào ngực anh, tư thế như em bé chuẩn bị được si tè làm cả phần thân dưới của em lồ lộ ra trước mặt người khác, cái đầu đen sì của con treo lủng lẳng dưới đít như cái đuôi thỏ nhỏ nhỏ, nhưng em làm gì còn suy nghĩ mà ngại ngùng, Thất cứ mượn cơn gò mà rặn thật mạnh xuống dưới, những cơn co thắt thì vẫn cứ liên tiếp nhau xé cơ thể của em ra làm hai, nhưng đầu em Lúa thì mãi chẳng dịch được thêm phân nào. Duy trì tư thế ấy tận 2 tiếng nhưng có cố gắng đến mấy thì đầu em lúa vẫn kẹt giữa hai chân Thất, đúng là em lo xa không thừa, ngày ấy cứ sợ đầu em Lúa to, giờ thì đầu em ấy to quá thật, làm thầy Thất rặn thế nào cũng không tống được em ra, lúc bấy giờ cả anh Điềm lẫn anh Hoài đều không biết làm thế nào, đổi bao nhiêu tư thế rồi mà đầu em Lúa vẫn chẳng ra được tí nào, Thất càng ngày càng đuối sức hơi thở của em cứ yếu dần. Cái cảm giác vào cũng không vào được mà ra cũng chẳng ra nổi cứ hành hạ cơ thể em như thế. Rồi bỗng anh Hoài đặt em xuống giường, anh vội vàng chạy đi ra ngoài không biết để làm gì, để lại Thất ở trên giường với đôi mắt mờ mờ, em thở dốc, nắm chặt hai tay sang hai bên ga giường,theo nhịp đếm của anh Điềm mà rặn trong vô vọng. Thất đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất, nhưng em vẫn mang hi vọng lúc em chuẩn bị ra đi, anh Hoài sẽ ở bên cạnh em. Hoài vừa ra khỏi cửa đã bị cả nhà bu lại lo lắng đủ kiểu, người lo nhất là bu Hà, bu cứ cuống hết cả lên vì con dâu bu đau đẻ từ sáng đến giờ đã tối rồi vẫn chưa đẻ được, bu thương nó còn hơn thương con trai bu nên lúc thấy Hoài lắc đầu thì bu Hà như muốn ngất lịm. - Ôí dồi ôi, thằng Thất của bu như nào? Cháu của bu,bây tránh ra để bu vào với nó, bây là chồng nó mà bây vô tích sự lắm, ở trong đó cả ngày mà sao thằng Thất chưa đẻ xong nữa? Nhã cũng lên tiếng hỏi anh, nhưng Hoài chỉ chăm chăm đi tìm cái gì đó, anh lôi ra một đống vải, buộc thành cái dây treo dài ơi là dài rồi lại mang vào phòng. Thất giờ đã đau đến mơ hồ, Hoài vào mà em cũng chẳng biết là Hoài đã vào, môi Thất lại bị em cắn cho bật máu, máu chảy vào miệng em tanh tưởi vô cùng. Hoài đỡ em dậy một lần nữa rồi đưa em cái gì đó để bám vào, phần còn lại anh buộc lên cái xà gỗ trên trần nhà. Hoài vừa xoa lưng Thất, vừa an ủi, em nghe trong giọng anh có gì đó hơi khàn - Mình cố gắng... mình cố gắng nhé... anh xin lỗi mình anh vô dụng.... Thất còn định nói gì để an ủi anh Hoài, nhưng vừa mở miệng ra thì cơn gò ập đến, em kéo lấy sợ dây rặn thật mạnh xuống dưới. - Arrghhhhhh!!!!!!!! Phụt! Đầu em bé nhô ra cùng với bao nhiêu là nước ối xen với máu chảy thấm ướt hết cả ga giường, cái đầu đen nhánh tóc lủng lẳng giữa hai chân Thất, Điềm vội vàng chạy lại xem rồi đỡ lấy đầu của em bé, Thất nghe trong giọng Điềm còn có cả tiếng nghẹn ngào. - Ròi, ra rồi... ra rồi.....Thất giỏi lắm...cố lên... một tí nữa thôi... Vì đã có đầu mở đường nên phần cổ của em bé cũng dễ dàng tuột ra, nhưng đến phần vai em Lúa lại chẳng dễ dàng như thế, nó cứ thụt ra thụt vào như trêu ngươi với giới hạn của Thất. Lúc đầu em bé ra là Thất đã muốn buông tay té ngửa ra giường ngất rồi nhưng vì con nên em vẫn cố gắng đến giờ. Cứ có cơn gò là Thất lại rặn mạnh xuống, nước ối đã cạn nên giờ chỉ còn có máu đỏ tươi chảy dọc hai bên đùi em. Bên ngoài cửa, bu Hà đang khấn trời khấn đất, khấn ông bà tổ tiên phù hộ cho thầy con Thất được bình an vượt cạn, có thể vì cả nhà cầu khấn thành khẩn quá khiến ơn trên động lòng nên mới tiếp thêm cho Thất thêm sức mạnh. Trong cơn gò cuối cùng, Thất bám chặt lấy dây treo, gồng hết sức bình sinh rặn một lần cuối cùng. Em đánh cược tất cả trong lần rặn này, nếu không được thì đời em cũng như xong... - Arghhhhhhhhhhh! Urghhhhhh!!!.... AAAAAA!!!!! Phụt! Phụt - Oa... oa...oa.... Em Lúa tòi ra cùng một đống nước ối và máu còn xót lại bên trong Thất. Tiếng khóc của em ấy vừa vang vừa khỏe, vang ra khắp căn phòng khiến mọi người ai cũng thở phào nhẹ nhõm. Có vẻ là em ấy đã ra đời vào đúng thời khác giao thừa khi xung quanh nhà anh hoài toàn là tiếng pháo nổ bùm bụp mừng năm mới. Bên ngoài, bu Hà cùng bà nội mừng rớt nước mắt ôm nhau khóc sướt mướt, đến thầy mạnh mẽ như thế mà vẫn không kiềm nổi nước mắt mà len lén lau đi. Cái Nhã cũng nước mắt lưng tròng, nhưng nó với thằng Sơn lại mắc bệnh tò mò, cứ ngó ngó vào phòng đẻ xem em bé như thế nào. Sau khi xử lí hậu sản cho Thất đã ngất vì mệt, Điềm cũng ra ngoài gọi cả nhà vào xem em bé mới đẻ, tranh thủ tắm rửa quấn khăn cho em ấy. Em Lúa mới sinh đỏ hon hỏn, mặt mũi nhăn như con khỉ con, mũi tẹt, môi đỏ đỏ cứ chum chím trông phát ghét, vì nãy chưa được uống sữa no nên em cứ ọ ẹ khó chịu, hai tay khua khoắng tìm hơi thầy. Bà nội bế em Lúa lên, chép miệng khen lấy khen để. - Chao ôi thằng tó con của bà, em hành thầy em quá nhờ, ôi trời ơi, ai đẻ mà khéo thế, trộm vía đẻ được thằng cu xinh trai thế nhờ. - Bu nhìn coi cái miệng chúm cha chúm chím trông ghét chưa? Ôí dồi ôi em mếu á, em hành thầy em thế mà em mếu máo coi tủi thân chưa? Cả nhà vây lại coi em bé, sau đó lại coi đến Thất đã say ngủ trên giường, mặt em tái nhợt hết cả, chiếc bụng vẫn còn nhô cao nhấp nhô theo từng hơi thở yếu ớt của Thất. Điềm đuổi mọi người với em bé ra bên phòng khác, để lại phòng này cho Hoài chăm sóc cho nhà anh. Khiếp từ lúc con ra đời còn chưa kịp nhìn con cái nào đã chăm chăm lo cho vợ rồi. Cái lúc em Lúa tòi ra, Điềm đỡ lấy em thì anh Hoài đỡ lấy Thất ngã xuống, anh chẳng kịp nhìn mặt con mà cứ liên tục gọi tên Thất. May mà Điềm bảo Thất chỉ ngất vì mệt thôi, chứ nếu không chắc anh định ôm Thất vẫn còn thòng lòng dây rốn chạy ra bệnh viện mất. Lúc Thất tỉnh lại cũng đã sang trưa mùng 1 Tết, họ hàng anh Hoài đến đông lắm, lúc đầu là sang chúc Tết bình thường thôi, ai ngờ biết được tin em Lúa mới ra đời thì khen lấy khen để, các bác cho em biết bao nhiêu là lì xì mừng tuổi, rồi có bác còn lặn lội đi mua sữa mang đến cho em bé, Thất cũng có lì xì, lì xì còn gấp đôi cả em bé mới đẻ áy chứ, lúc em tỉnh lại, đập vào mắt em đầu tiên là biết bao nhiêu bao lì xì đỏ chói. Anh Hoài đang ngồi ru con ngủ ở góc phòng, thấy Thất tỉnh thì vội bế em Lúa đến, hết sờ trán ròi lại sờ má Thất để xem em có ổn không. - C... con đấy hả mình... cho... cho tôi nhìn con được không? Hoài đặt con xuống bên tay Thất, em bé bị đặt xuống giường thì tỉnh ngủ, đang định mở miệng khóc thì như nhận ra hơi quen của thầy Thất, em bắt đầu lim dim ngủ trở lại. Thất thấy em vậy mà buồn cười dễ sợ, tay em nắm lấy bàn tay bé xíu hồng hào của con, cảm thán. - Trộ ôi, ai đẻ ra em mà khéo thế? Anh Hoài cũng cười, nằm xuống bên cạnh hai thầy con, nhìn Thất dù đang mệt rã rời những vẫn cố gượng nhìn mặt con thêm một tí, trên môi em nở nụ cười hạnh phúc, Hoài tự dưng thấy đau nhói, anh nghẹn ngào nói. - Cảm ơn mình...cảm ơn mình vì đã là vợ của anh... cảm ơn mình vì đã cố gắng để con được đến với thế giới này... cảm ơn mình đã cho anh một gia đình.... - Tôi mới phải cảm ơn mình mới đúng... Thất nhẹ giọng nói, rồi từ từ thiếp đi... Em Lúa có cái tên là Phạm Nguyễn Minh Hiếu, con thầy Phạm Thanh Hoài và thầy Nguyễn Văn Thất, cái tên mang ý nghĩa mong sau này em sẽ thông minh và có hiếu với bậc sinh thành ra mình. Cả nhà nghe Hoài nói ai cũng gật đầu lia lịa vì thấy có lý, anh Hoài đặt tên cho con cái tên nào cũng vừa hay vừa đẹp. Có thể vì thế mà ngay cái ngày đông năm em Hiếu còn chưa đầy 2 tuổi thì em bé Minh Châu lại tiếp tục chào đời trong cái rét buốt của trời đông...
|
Ngoại truyện 2: Em bé là quả cam
Hoài cầm giấy bao trên tay mà vừa mừng vừa nơm nớp sợ. Mừng vì gia đình anh giờ lại có thêm một thành viên mới nữa, từ sau em Mận, anh chẳng dám để Thất đẻ thêm bất kì đứa nào, đến lịch hoạt động của hai người còn phải giảm đi đáng kể, mấy lần trông thấy Thất mà người anh Hoài cứ rạo rực hết cả lên, nhưng lo đến sức khỏe của em lại phải cố kiềm cái sung sướng lại. Đến giờ cầm kết quả trên tay, anh Hoài lại bần thần nhớ về cái đêm hôm đó, cái đêm mà hai đứa nhỏ đi về ông bà nội chơi, để lại hai thầy ngồi uống rượu ngắm trăng. Khiếp, cảnh như mơ, thế rồi Thất đi tắm, anh Hoài lúc lơ mơ cũng chẳng phân biệt được đâu là phòng ngủ đâu là phóng tắm, trong cơn say, anh cứ xồng xộc đi thẳng vào trong lúc Thất đang tắm thôi. Rồi cái gì đến thì nó cũng phải đến, trai hai con mà anh Hoài vẫn cứ trông mòn con mắt. Thế là trong đêm trăng, hai thầy hí húi với nhau để ra thành phẩm này đây. Lúc Thất đi từ trong phòng siêu âm ra, trông thấy anh Hoài cầm kết quả báo có bé thứ 3 em cứ cười hì hì mãi thôi. - Thế ra là có em bé thứ 3, làm tôi cứ tưởng bệnh gì nghiêm trọng lắm. Hoài cau mày, nhét từ giấy vào túi quần, một tay đỡ ngang eo Thất, tiện thể véo vào đó một cái đỏ ửng. - Còn cười hì hì nữa, mình làm anh lo gần chết. Mấy năm nay sức khỏe mình giảm đi nhiều, lúc nghe tụi nhỏ kể anh cứ nghĩ mãi, lỡ nhà anh xảy ra chuyện gì thì anh biết làm sao. Thất biết anh lo cho mình, cười thì vẫn cười, nhưng nụ cười của em đã nhẹ đi nhiều, em đút tay vào túi quần, nhìn về phía đoạn đường làng phía trước mà nói. - Sống chết do số cả mà, hồi đẻ con bé Mận tôi cũng cứ nghĩ mình đi đời rồi, nhưng mà tôi vẫn khỏe mạnh đến giờ, còn có thêm được em bé nữa đấy thôi. Rồi dừng lại một chút, Thất tiếp. - Biết nhà lại sắp có thêm thành viên mới, thầy Hoài thấy thế nào? Anh Hoài cúi xuống nhìn em, bàn tay đang nắm lấy tay em bỗng siết một cái thật chặt, rồi lại buông lỏng ra ngay. Anh thở dài, nhắm mắt lại cảm nhận cơn gió thổi qua, nói thật, cảm xúc trong lòng anh Hoài bây giờ nó cũng cứ ngổn ngang vậy, vui cũng có, lo cũng có, hồi hộp lại càng chiếm phần nhiều, nhưng anh chọn không nói ra. Hoài cười, nói: - Vui cũng có, nhưng anh sợ mình mệt thôi. Thầy bu chắc vui lắm, còn không biết anh Lúa chị Mận như nào? - Ừ nhỉ, tôi cũng tò mò, hồi đẻ em Mận, em Lúa mới chập chững biết đi nên hai đứa không chành chọe nhau mấy. Giờ có thêm em, không biết hai đứa nhỏ sao? Anh Hoài xoa cái đầu tóc rối bù của em, cười. - Để ngày mai anh với mình đưa tụi nhỏ về nhà ông bà nội chơi rồi thông báo luôn nhé. Thất gật đầu đồng ý, vậy nhưng chẳng kịp đợi đến ngày mai, ngay khi hai thầy vừa bước chân vào nhà, mới kịp khóa cửa cổng lại thôi mà đã có hai cục bông bé xíu chạy vù ra ôm lấy chân thầy Thất mếu máo rồi. Anh Lúa chỉ mới sụt sịt nhưng em Mận mít ướt đã tèm nhem nước mắt ôm chân thầy Thất khóc huhu. - Thầy Thất có sao không huhuhu, thầy Thất... thầy Thất có phải bị ung thư giống mẹ anh Bách rùi đúng không huhu thầy Thất ơi! Không biết con bé lấy giọng đâu mà gào to thế, sợ đánh thức làng xóm đang ngủ, em bèn bế con bé lên dỗ. Được con em lại thêm cả thằng anh, Lúa cũng đòi Thất bế bồng, nghĩ sau này lỡ bụng to rồi hoặc sau khi sinh em thứ 3 chẳng còn thời gian đâu bế bồng tụi nhỏ như này nữa nên hai tay hai em bé Thất phăm phăm bế hai đứa nhỏ vào nhà mặc anh Hoài chạy đuổi đằng sau. - Hai đứa nó giờ lớn cũng có nhẹ gì đâu, mình lại đang trong giai đoạn quan trọng, cứ thả tụi nó xuống đã. Nhưng em Thất chẳng nghe, em ôm hai đứa, bên trong bụng còn 1 đứa mới hơn 4 tháng phi lên giường ngủ. - Mình kệ tôi đã, ôm được ngày nào hay ngày đó, lỡ sau này tụi nó lớn rồi, tụi nó chê thầy Thất không thèm ôm thầy nữa thì sao. Với cả mấy tháng nữa, có muốn bế tôi cũng chả bế được. Tụi nhỏ nghe vậy lại òa lên khóc, chúng rúc đầu vào trong ngực thầy Thất, đứa nào đứa nấy vừa nói vừa nấc, chẳng nghe ra được câu nào. - Sao... sao thầy Thất lại không bế được em Mận nữa... em Mận nhẹ hều mà thầy còn không bế được là thầy Thất bị bệnh rồi..! Anh Lúa nghe em gái khóc cũng gật đầu sụt sùi. - Đúng rồi, mọi khi thầy Thất vác 2 bao tải gạo chạy tới cuối làng cũng chẳng sao mà... Thầy Thất bị bệnh gì nặng lắm đúng không... Thầy Thất mệt lắm phải không... tụi con hứa sẽ ngoan mà thầy đừng bỏ tụi con nha. Nói rồi, hai anh em tụi nhỏ lại rúc vào trong ngực thầy Thất sụt sùi không ngừng, coi tụi nó khóc mà Thất cũng đến xót hết cả ruột, vội ôm cả hai đứa vào mà dỗ dành không ngừng, hai anh em mắt đứa nào đứa nấy sưng húp cả lên làm em cũng cuống theo. Phải biết rằng nhà anh Hoài trông vậy mà anh Hoài lại là người nghiêm khắc hơn Thất nhiều, con mà hư là anh tét đít con ngay chứ chẳng như Thất thấy con khóc là bắt đầu mủi lòng. Anh Hoài cũng dặn em nhiều lần là phải nghiêm khắc với con thì con mới ngoan được nhưng mà Thất từ nhỏ đã thiếu tình thương từ cha mẹ, giờ đây có con, em chỉ muốn dành hết tất cả những yêu thương mà mình còn thiếu cho con em, để con không cảm thấy mình thiếu vắng tình cảm gia đình như ngày trước em đã từng. Vậy nên trông thấy con khóc là Thất xót con lắm, nói em cương nghị, hùng hổ với người ngoài vậy thôi chứ về nhà với chồng với con đố ai dám nói Thất là người mạnh mẽ như lúc ở ngoài đường nữa. Anh Hoài nhìn vợ con mình ôm nhau thắm thiết trên giường mà chỉ biết cười khổ. Mới mấy năm trước thôi, trên cái giường nhỏ xíu ấy chỉ có anh và Thất nằm ôm nhau ngủ dưới ánh trăng soi tỏ, vậy mà giờ đây nhà anh đã bị 2 cục bông kia chiếm lấy, đứa bên tay trái, đứa bên tai phải, sắp tới lại còn có đứa bên trong bụng nữa, Hoài cảm thấy bây giờ để vợ chồng nhà anh có không gian riêng cũng khó thật đấy. Cái giường gỗ nơi ba thầy con đang nằm bỗng kêu cọt kẹt một cái, thì ra là thầy Hoài đã ngồi bên cạnh thầy Thất từ lúc nào, thầy lần lượt bế em Lúa, rồi đến em Mận ra, bảo hai em ngồi đàng hoàng khoanh tay lại trên giường rồi mới từ từ đỡ thầy Thất ngồi dựa lưng vào thành giường, bắt đầu thông báo chuyện quan trọng của cả gia đình. - Hai đứa nghe thầy thông báo chuyện rất quan trọng có liên quan đến thầy Thất đây. Anh Hoài húng hắng nói, tụi nhỏ đang ỉu xìu xìu bỗng dưng nghe đến chuyện liên quan đến thầy Thất của tụi nó thì dỏng tai lên nghe, mặt mũi nghiêm túc hẳn. Trông hai cục bột tròn tròn, mắt còn sưng húp đỏ ửng vì khóc, nước mũi tèm nhem nhưng rất nghiêm túc ngồi khoanh tay thẳng lưng nghe thầy Hoài nói mà Thất muốn phì cười, nhưng em ngó sang thấy mặt anh Hoài nghiêm túc quá, bao nhiêu cái muốn cười cũng phải kìm lại hết. Thấy tụi nhỏ nghiêm túc ngồi nghe, thầy Hoài mới nói tiếp. - Bắt đầu từ hôm nay, thầy Thất chính là đối tượng cần được bảo vệ nhất trong nhà của mình hai đứa biết chưa! Anh Lúa với em Mận không được mè nheo thầy Thất, không được bắt nạt thầy Thất hay đòi thầy bế chạy vòng vòng nữa có được không? Thực ra chẳng cần dặn thì tụi nhỏ cũng thương thầy Thất nhất nhà rồi, ngoại trừ thỉnh thoảng có hay mè nheo thầy một xíu thôi chứ hai đứa con nhà anh Hoài ngoan nhất xóm ai mà không biết cho được. Nghe thầy Hoài dặn tụi nó gật đầu lia lịa, anh Lúa một tay chùi nước mắt, sụt sịt nói. - Nhưng mà... nhưng mà thầy Thất bị bệnh gì vậy thầy Hoài ơi? Sao thầy Thất cứ nôn miết à, thầy lại còn hay mệt nữa, với cả dạo này bụng thầy béo ơi là béo ý! Nghe em Lúa hỏi, mặt anh Hoài đang nghiêm túc bỗng dãn ra hẳn, anh cười cười nhìn cái bụng nhỏ đã hơi phồng lên của Thất, đưa tay lên xoa xoa mà nói đầy vui mừng. - Chuyện là, anh Lúa với chị Mận sắp có thêm em bé đấy, giờ em bé đang... Còn chưa đợi thầy Hoài nói hết câu, tụi nhỏ đã mở to hai mắt nhìn thầy Thất, xong như nghĩ đến cái gì, cả hai anh em nhìn chằm chằm vào nhau rồi đứng bật dậy hét inh gian nhà, tụi nhỏ nhảy nhảy trên giường rồi chạy hẳn xuống dưới phản, bắt đầu chạy đi tìm em bé, hai anh em hết mở tủ quần áo rồi lại chui xuống gầm giường, miệng cứ liên tục gọi em bé ơi ra chơi với anh chị nào. Hai thầy ngồi trên giường, thầy Hoài trông hai đứa vậy muốn nói rồi lại thôi. Phải đến một lúc sau, hai anh em mới như nhận ra cái gì mà mon men lại chỗ hai thầy, em Mẫn chống nạnh nhìn thầy Hoài mà nói. - Thầy Hoài nói dối, tụi con chẳng tìm được em bé đâu hết, lúc hai thầy về cũng đâu có mang em bé nào về với tụi con đâu? Mà hơn nữa, việc tụi con có em bé chẳng liên quan gì đến việc thày Thất bị bệnh cả! Hai thầy nghe vậy thì cũng phải phì cười, đấy, ai bảo cứ cầm đèn chạy trước ô tô cơ, xong giờ biết thì lại quay ra trách thầy Hoài lừa. Thất cười cười vẫy tụi nhỏ lên giường, hai đứa cũng mon men trèo lên, cẩn thận ngồi vây quanh thầy Thất, khuôn mặt bé xíu vừa tươi cười được xíu lại bắt đầu cau lại như quả táo tàu rồi. Thất cầm lấy bàn tay be bé của hai đứa, áp lên chỗ bụng đã có độ cong của mình mà cười. - Em bé của anh Lúa chị Mận đây này, giờ em bé còn bé quá nên chưa có ra chơi với hai anh chị nên em bé nằm nhờ ở bụng thầy, hơn 6 tháng nữa em mới ra gặp anh chị được. Thầy Thất bị nôn là dấu hiệu của em bé muốn thông báo với cả nhà là em đến rồi đấy. Hai bàn tay nhỏ bé kia vừa nghe thầy Thất nói, vừa lần mò sờ sờ lên chỗ bụng mềm mại của em, ngày trước ở đó vừa thon vừa có cơ trông khá nam tính, ấy mà giờ hai đứa chạm vào bụng thầy chỉ thấy nó mềm mềm âm ấm thôi. Em Mận tò mò là người hỏi đầu tiên. - Bụng thầy Thất nhỏ thế, làm sao em bé ở trong đó được, thế thì em bé phải nhỏ bằng quả cam á. - Đúng vậy nhỉ, em bé nhỏ xíu vậy sao chơi với tụi con được? Hoài xoa đầu hai đứa, ôn tồn giải thích. - Em bé bây giờ đúng là chỉ nhỏ bằng quả cam thôi, nhưng rồi em bé sẽ lớn dần trong bụng thầy Thất, rồi một ngày em lớn bằng quả dưa hấu thì sẽ ra chơi với hai anh chị. Bụng thầy Thất giờ nhỏ vậy thôi,nhưng theo thời gian khi em bé càng lớn thì bụng thầy cũng sẽ to dần ra, nhưng như thế thì thầy Thất sẽ rất là mệt. Thầy hỏi hai đứa nếu như phải đeo một quả dưa hấu trước bụng thì hai đứa chịu được không? Hai anh em nhìn nhau một lúc rồi đồng loạt lắc đầu, bây giờ cả quả dưa hấu nặng trịch thôi chúng đã bê không nổi rồi, nói gì đến để cả quả dưa trước bụng mình, thế thì vừa mệt mà còn xấu nữa! - Đó, thầy Thất sẽ phải mang theo em bé suốt mấy tháng liền, thầy phải chăm hai đứa, rồi dọn nhà, chưa kể đến khi em bé to ra thì thầy Thất cũng dễ buồn hơn, dễ nổi nóng, hai chân thầy sẽ bị sưng to ra, mỗi lần đi lại là như đeo tạ vào chân vậy, làm việc gì cũng rất vất vả nên hai đứa phải hiểu cho thầy, lúc thầy Hoài đi làm việc không được mè nheo hay làm thầy Thất với em bé buồn có biết chưa. Anh Lúa với em Mẫn nghe vậy thì gật đầu lia lịa, bàn tay đang xoa xoa trên bụng thầy Thất bấy giờ cũng nhẹ nhàng hơn nhiều. Em nghe anh Hoài giải thích, thấy các con hiểu thì cũng an tâm phần nào, ôm hai cục bông nhỏ xinh vào trong lòng, Thất nhẹ nhàng nói. - Em bé cũng rất vất vả để có thể đến chơi cùng anh Lúa và chị Mẫn đấy, em phải ở trong bụng thầy chờ suốt 9 tháng mới có thể gặp được anh chị, vậy nên thầy mong hai đứa có thể bảo vệ em, yêu thương em được chứ? Tụi nhỏ trả lời vâng ạ một cách rõ ràng, Hoài nhìn Thất cười an tâm cũng nhẹ lòng đôi chút, tối đó cả nhà 4 người, thêm em bé là 5 cùng chen chúc trên chiếc giường của hai thầy, trời thì nóng nhưng cả nhà cùng quây quần ôm nhau như vậy lại cảm thấy như có một luồng gió mát thần kì nào đó khiến ai cũng thoải mái, hạnh phúc mà chìm vào giấc ngủ trong cái nắng oi bức của mùa hè.
|
Ngoại truyện 2: Em bé là quả cam
Hoài cầm giấy bao trên tay mà vừa mừng vừa nơm nớp sợ. Mừng vì gia đình anh giờ lại có thêm một thành viên mới nữa, từ sau em Mận, anh chẳng dám để Thất đẻ thêm bất kì đứa nào, đến lịch hoạt động của hai người còn phải giảm đi đáng kể, mấy lần trông thấy Thất mà người anh Hoài cứ rạo rực hết cả lên, nhưng lo đến sức khỏe của em lại phải cố kiềm cái sung sướng lại. Đến giờ cầm kết quả trên tay, anh Hoài lại bần thần nhớ về cái đêm hôm đó, cái đêm mà hai đứa nhỏ đi về ông bà nội chơi, để lại hai thầy ngồi uống rượu ngắm trăng. Khiếp, cảnh như mơ, thế rồi Thất đi tắm, anh Hoài lúc lơ mơ cũng chẳng phân biệt được đâu là phòng ngủ đâu là phóng tắm, trong cơn say, anh cứ xồng xộc đi thẳng vào trong lúc Thất đang tắm thôi. Rồi cái gì đến thì nó cũng phải đến, trai hai con mà anh Hoài vẫn cứ trông mòn con mắt. Thế là trong đêm trăng, hai thầy hí húi với nhau để ra thành phẩm này đây. Lúc Thất đi từ trong phòng siêu âm ra, trông thấy anh Hoài cầm kết quả báo có bé thứ 3 em cứ cười hì hì mãi thôi. - Thế ra là có em bé thứ 3, làm tôi cứ tưởng bệnh gì nghiêm trọng lắm. Hoài cau mày, nhét từ giấy vào túi quần, một tay đỡ ngang eo Thất, tiện thể véo vào đó một cái đỏ ửng. - Còn cười hì hì nữa, mình làm anh lo gần chết. Mấy năm nay sức khỏe mình giảm đi nhiều, lúc nghe tụi nhỏ kể anh cứ nghĩ mãi, lỡ nhà anh xảy ra chuyện gì thì anh biết làm sao. Thất biết anh lo cho mình, cười thì vẫn cười, nhưng nụ cười của em đã nhẹ đi nhiều, em đút tay vào túi quần, nhìn về phía đoạn đường làng phía trước mà nói. - Sống chết do số cả mà, hồi đẻ con bé Mận tôi cũng cứ nghĩ mình đi đời rồi, nhưng mà tôi vẫn khỏe mạnh đến giờ, còn có thêm được em bé nữa đấy thôi. Rồi dừng lại một chút, Thất tiếp. - Biết nhà lại sắp có thêm thành viên mới, thầy Hoài thấy thế nào? Anh Hoài cúi xuống nhìn em, bàn tay đang nắm lấy tay em bỗng siết một cái thật chặt, rồi lại buông lỏng ra ngay. Anh thở dài, nhắm mắt lại cảm nhận cơn gió thổi qua, nói thật, cảm xúc trong lòng anh Hoài bây giờ nó cũng cứ ngổn ngang vậy, vui cũng có, lo cũng có, hồi hộp lại càng chiếm phần nhiều, nhưng anh chọn không nói ra. Hoài cười, nói: - Vui cũng có, nhưng anh sợ mình mệt thôi. Thầy bu chắc vui lắm, còn không biết anh Lúa chị Mận như nào? - Ừ nhỉ, tôi cũng tò mò, hồi đẻ em Mận, em Lúa mới chập chững biết đi nên hai đứa không chành chọe nhau mấy. Giờ có thêm em, không biết hai đứa nhỏ sao? Anh Hoài xoa cái đầu tóc rối bù của em, cười. - Để ngày mai anh với mình đưa tụi nhỏ về nhà ông bà nội chơi rồi thông báo luôn nhé. Thất gật đầu đồng ý, vậy nhưng chẳng kịp đợi đến ngày mai, ngay khi hai thầy vừa bước chân vào nhà, mới kịp khóa cửa cổng lại thôi mà đã có hai cục bông bé xíu chạy vù ra ôm lấy chân thầy Thất mếu máo rồi. Anh Lúa chỉ mới sụt sịt nhưng em Mận mít ướt đã tèm nhem nước mắt ôm chân thầy Thất khóc huhu. - Thầy Thất có sao không huhuhu, thầy Thất... thầy Thất có phải bị ung thư giống mẹ anh Bách rùi đúng không huhu thầy Thất ơi! Không biết con bé lấy giọng đâu mà gào to thế, sợ đánh thức làng xóm đang ngủ, em bèn bế con bé lên dỗ. Được con em lại thêm cả thằng anh, Lúa cũng đòi Thất bế bồng, nghĩ sau này lỡ bụng to rồi hoặc sau khi sinh em thứ 3 chẳng còn thời gian đâu bế bồng tụi nhỏ như này nữa nên hai tay hai em bé Thất phăm phăm bế hai đứa nhỏ vào nhà mặc anh Hoài chạy đuổi đằng sau. - Hai đứa nó giờ lớn cũng có nhẹ gì đâu, mình lại đang trong giai đoạn quan trọng, cứ thả tụi nó xuống đã. Nhưng em Thất chẳng nghe, em ôm hai đứa, bên trong bụng còn 1 đứa mới hơn 4 tháng phi lên giường ngủ. - Mình kệ tôi đã, ôm được ngày nào hay ngày đó, lỡ sau này tụi nó lớn rồi, tụi nó chê thầy Thất không thèm ôm thầy nữa thì sao. Với cả mấy tháng nữa, có muốn bế tôi cũng chả bế được. Tụi nhỏ nghe vậy lại òa lên khóc, chúng rúc đầu vào trong ngực thầy Thất, đứa nào đứa nấy vừa nói vừa nấc, chẳng nghe ra được câu nào. - Sao... sao thầy Thất lại không bế được em Mận nữa... em Mận nhẹ hều mà thầy còn không bế được là thầy Thất bị bệnh rồi..! Anh Lúa nghe em gái khóc cũng gật đầu sụt sùi. - Đúng rồi, mọi khi thầy Thất vác 2 bao tải gạo chạy tới cuối làng cũng chẳng sao mà... Thầy Thất bị bệnh gì nặng lắm đúng không... Thầy Thất mệt lắm phải không... tụi con hứa sẽ ngoan mà thầy đừng bỏ tụi con nha. Nói rồi, hai anh em tụi nhỏ lại rúc vào trong ngực thầy Thất sụt sùi không ngừng, coi tụi nó khóc mà Thất cũng đến xót hết cả ruột, vội ôm cả hai đứa vào mà dỗ dành không ngừng, hai anh em mắt đứa nào đứa nấy sưng húp cả lên làm em cũng cuống theo. Phải biết rằng nhà anh Hoài trông vậy mà anh Hoài lại là người nghiêm khắc hơn Thất nhiều, con mà hư là anh tét đít con ngay chứ chẳng như Thất thấy con khóc là bắt đầu mủi lòng. Anh Hoài cũng dặn em nhiều lần là phải nghiêm khắc với con thì con mới ngoan được nhưng mà Thất từ nhỏ đã thiếu tình thương từ cha mẹ, giờ đây có con, em chỉ muốn dành hết tất cả những yêu thương mà mình còn thiếu cho con em, để con không cảm thấy mình thiếu vắng tình cảm gia đình như ngày trước em đã từng. Vậy nên trông thấy con khóc là Thất xót con lắm, nói em cương nghị, hùng hổ với người ngoài vậy thôi chứ về nhà với chồng với con đố ai dám nói Thất là người mạnh mẽ như lúc ở ngoài đường nữa. Anh Hoài nhìn vợ con mình ôm nhau thắm thiết trên giường mà chỉ biết cười khổ. Mới mấy năm trước thôi, trên cái giường nhỏ xíu ấy chỉ có anh và Thất nằm ôm nhau ngủ dưới ánh trăng soi tỏ, vậy mà giờ đây nhà anh đã bị 2 cục bông kia chiếm lấy, đứa bên tay trái, đứa bên tai phải, sắp tới lại còn có đứa bên trong bụng nữa, Hoài cảm thấy bây giờ để vợ chồng nhà anh có không gian riêng cũng khó thật đấy. Cái giường gỗ nơi ba thầy con đang nằm bỗng kêu cọt kẹt một cái, thì ra là thầy Hoài đã ngồi bên cạnh thầy Thất từ lúc nào, thầy lần lượt bế em Lúa, rồi đến em Mận ra, bảo hai em ngồi đàng hoàng khoanh tay lại trên giường rồi mới từ từ đỡ thầy Thất ngồi dựa lưng vào thành giường, bắt đầu thông báo chuyện quan trọng của cả gia đình. - Hai đứa nghe thầy thông báo chuyện rất quan trọng có liên quan đến thầy Thất đây. Anh Hoài húng hắng nói, tụi nhỏ đang ỉu xìu xìu bỗng dưng nghe đến chuyện liên quan đến thầy Thất của tụi nó thì dỏng tai lên nghe, mặt mũi nghiêm túc hẳn. Trông hai cục bột tròn tròn, mắt còn sưng húp đỏ ửng vì khóc, nước mũi tèm nhem nhưng rất nghiêm túc ngồi khoanh tay thẳng lưng nghe thầy Hoài nói mà Thất muốn phì cười, nhưng em ngó sang thấy mặt anh Hoài nghiêm túc quá, bao nhiêu cái muốn cười cũng phải kìm lại hết. Thấy tụi nhỏ nghiêm túc ngồi nghe, thầy Hoài mới nói tiếp. - Bắt đầu từ hôm nay, thầy Thất chính là đối tượng cần được bảo vệ nhất trong nhà của mình hai đứa biết chưa! Anh Lúa với em Mận không được mè nheo thầy Thất, không được bắt nạt thầy Thất hay đòi thầy bế chạy vòng vòng nữa có được không? Thực ra chẳng cần dặn thì tụi nhỏ cũng thương thầy Thất nhất nhà rồi, ngoại trừ thỉnh thoảng có hay mè nheo thầy một xíu thôi chứ hai đứa con nhà anh Hoài ngoan nhất xóm ai mà không biết cho được. Nghe thầy Hoài dặn tụi nó gật đầu lia lịa, anh Lúa một tay chùi nước mắt, sụt sịt nói. - Nhưng mà... nhưng mà thầy Thất bị bệnh gì vậy thầy Hoài ơi? Sao thầy Thất cứ nôn miết à, thầy lại còn hay mệt nữa, với cả dạo này bụng thầy béo ơi là béo ý! Nghe em Lúa hỏi, mặt anh Hoài đang nghiêm túc bỗng dãn ra hẳn, anh cười cười nhìn cái bụng nhỏ đã hơi phồng lên của Thất, đưa tay lên xoa xoa mà nói đầy vui mừng. - Chuyện là, anh Lúa với chị Mận sắp có thêm em bé đấy, giờ em bé đang... Còn chưa đợi thầy Hoài nói hết câu, tụi nhỏ đã mở to hai mắt nhìn thầy Thất, xong như nghĩ đến cái gì, cả hai anh em nhìn chằm chằm vào nhau rồi đứng bật dậy hét inh gian nhà, tụi nhỏ nhảy nhảy trên giường rồi chạy hẳn xuống dưới phản, bắt đầu chạy đi tìm em bé, hai anh em hết mở tủ quần áo rồi lại chui xuống gầm giường, miệng cứ liên tục gọi em bé ơi ra chơi với anh chị nào. Hai thầy ngồi trên giường, thầy Hoài trông hai đứa vậy muốn nói rồi lại thôi. Phải đến một lúc sau, hai anh em mới như nhận ra cái gì mà mon men lại chỗ hai thầy, em Mẫn chống nạnh nhìn thầy Hoài mà nói. - Thầy Hoài nói dối, tụi con chẳng tìm được em bé đâu hết, lúc hai thầy về cũng đâu có mang em bé nào về với tụi con đâu? Mà hơn nữa, việc tụi con có em bé chẳng liên quan gì đến việc thày Thất bị bệnh cả! Hai thầy nghe vậy thì cũng phải phì cười, đấy, ai bảo cứ cầm đèn chạy trước ô tô cơ, xong giờ biết thì lại quay ra trách thầy Hoài lừa. Thất cười cười vẫy tụi nhỏ lên giường, hai đứa cũng mon men trèo lên, cẩn thận ngồi vây quanh thầy Thất, khuôn mặt bé xíu vừa tươi cười được xíu lại bắt đầu cau lại như quả táo tàu rồi. Thất cầm lấy bàn tay be bé của hai đứa, áp lên chỗ bụng đã có độ cong của mình mà cười. - Em bé của anh Lúa chị Mận đây này, giờ em bé còn bé quá nên chưa có ra chơi với hai anh chị nên em bé nằm nhờ ở bụng thầy, hơn 6 tháng nữa em mới ra gặp anh chị được. Thầy Thất bị nôn là dấu hiệu của em bé muốn thông báo với cả nhà là em đến rồi đấy. Hai bàn tay nhỏ bé kia vừa nghe thầy Thất nói, vừa lần mò sờ sờ lên chỗ bụng mềm mại của em, ngày trước ở đó vừa thon vừa có cơ trông khá nam tính, ấy mà giờ hai đứa chạm vào bụng thầy chỉ thấy nó mềm mềm âm ấm thôi. Em Mận tò mò là người hỏi đầu tiên. - Bụng thầy Thất nhỏ thế, làm sao em bé ở trong đó được, thế thì em bé phải nhỏ bằng quả cam á. - Đúng vậy nhỉ, em bé nhỏ xíu vậy sao chơi với tụi con được? Hoài xoa đầu hai đứa, ôn tồn giải thích. - Em bé bây giờ đúng là chỉ nhỏ bằng quả cam thôi, nhưng rồi em bé sẽ lớn dần trong bụng thầy Thất, rồi một ngày em lớn bằng quả dưa hấu thì sẽ ra chơi với hai anh chị. Bụng thầy Thất giờ nhỏ vậy thôi,nhưng theo thời gian khi em bé càng lớn thì bụng thầy cũng sẽ to dần ra, nhưng như thế thì thầy Thất sẽ rất là mệt. Thầy hỏi hai đứa nếu như phải đeo một quả dưa hấu trước bụng thì hai đứa chịu được không? Hai anh em nhìn nhau một lúc rồi đồng loạt lắc đầu, bây giờ cả quả dưa hấu nặng trịch thôi chúng đã bê không nổi rồi, nói gì đến để cả quả dưa trước bụng mình, thế thì vừa mệt mà còn xấu nữa! - Đó, thầy Thất sẽ phải mang theo em bé suốt mấy tháng liền, thầy phải chăm hai đứa, rồi dọn nhà, chưa kể đến khi em bé to ra thì thầy Thất cũng dễ buồn hơn, dễ nổi nóng, hai chân thầy sẽ bị sưng to ra, mỗi lần đi lại là như đeo tạ vào chân vậy, làm việc gì cũng rất vất vả nên hai đứa phải hiểu cho thầy, lúc thầy Hoài đi làm việc không được mè nheo hay làm thầy Thất với em bé buồn có biết chưa. Anh Lúa với em Mẫn nghe vậy thì gật đầu lia lịa, bàn tay đang xoa xoa trên bụng thầy Thất bấy giờ cũng nhẹ nhàng hơn nhiều. Em nghe anh Hoài giải thích, thấy các con hiểu thì cũng an tâm phần nào, ôm hai cục bông nhỏ xinh vào trong lòng, Thất nhẹ nhàng nói. - Em bé cũng rất vất vả để có thể đến chơi cùng anh Lúa và chị Mẫn đấy, em phải ở trong bụng thầy chờ suốt 9 tháng mới có thể gặp được anh chị, vậy nên thầy mong hai đứa có thể bảo vệ em, yêu thương em được chứ? Tụi nhỏ trả lời vâng ạ một cách rõ ràng, Hoài nhìn Thất cười an tâm cũng nhẹ lòng đôi chút, tối đó cả nhà 4 người, thêm em bé là 5 cùng chen chúc trên chiếc giường của hai thầy, trời thì nóng nhưng cả nhà cùng quây quần ôm nhau như vậy lại cảm thấy như có một luồng gió mát thần kì nào đó khiến ai cũng thoải mái, hạnh phúc mà chìm vào giấc ngủ trong cái nắng oi bức của mùa hè.
|