Thầy Ơi Có Chồng Đến Tìm
|
|
#13: Đừng đem con tôi đi.
Đêm hôm ấy, chẳng hiểu sao Điềm lại mơ về cái ngày mình mới 18, cậu khoác trên mình bộ áo ngũ thân, cầm cái cặp táp màu đen thảnh thơi bước đi trong cái nắng dịu dàng của mùa xuân. Con đường làng ngày ấy còn gồ ghề đất đá, hai bên đường là những cánh đồng lúa chín vàng mơn mởn, mấy đứa trẻ con ôm cặp cố gắng chạy thật nhanh để vượt qua Điềm xong lại trượt chân ngã sõng soài trước mặt cậu, tụi nó lồm cồm bò dậy, quay lại nhìn Điềm cười hề hề rồi tiếp tục chạy đi. Có cậu thanh niên đang gặt lúa về trông thấy Điềm thì ngượng ngùng mở lời chào, nhân tiện dúi cậu túi hoa quả rồi cũng cúi người bước thật nhanh. Điềm bật cười, đã bao lâu rồi cậu chẳng còn được thấy cái khung cảnh yên bình như thế này, có lẽ là từ cái ngày cậu cố gắng chống chọi với thứ gọi là cơm áo gạo tiền, bộn bề lo lắng cho tương lai thì cái khung cảnh ấy đã trở nên thay đổi. Thật ra, mọi thứ vẫn như thế, chỉ là do con người cậu đã chẳng còn là chàng trai 18 tuổi phơi phới nhiệt huyết còn mơ mộng về cuộc sống bình yên.... Đánh thức Điềm buổi sáng nào cũng là tiếng gà gáy đầy sức sống, hôm nay trời vẫn còn mưa to nhưng đã không còn sấm chớt giật đùng đùng cùng những cơn gió có thể cuốn bay cả người. Có thể là do hôm qua không ngủ được nên hôm nay dậy, đầu Điềm nhức như búa bổ lại ê ẩm cả người, vết mổ ở bụng dưới lại nhức lên, từ ngày sinh em Đậu xong là vào mỗi ngày trời mưa Điềm lại đau nhức hết cả, toàn thân cứ rệu rã như sắp xuống lỗ đến nơi, âu cũng là hậu quả của việc chẳng kiêm khem gì sau sinh đấy mà. Cậu bước ra sau nhà, bắt đầu đốt củi lửa để nấu nước làm đồ ăn sáng, ánh lửa bập bùng hắt lên khuôn mặt trắng bệch của Điềm tạo nên một vẻ đượm buồn khó tả. Nước sôi, Điềm đổ ra phích rồi xách lên phòng thuốc định bụng lau sơ qua vết thương với lau người cho anh. Hôm qua trời mưa ướt lạnh như vậy Điềm sợ người ta nhiễm lạnh rồi cảm thì cậu lại mang họa vào thân. Mở cửa ra, Điềm thấy người ta đã tỉnh từ bao giờ đang ngồi trên đầu giường, đầu quay hướng về phía cửa số ngắm mưa rồi. Bởi vì giường bệnh được ngăn cách với tủ thuốc một tấm rèm nên cậu chỉ có thể thấy loáng thoáng góc mặt của người đàn ông ấy... anh ta giống chồng Điềm quá... Điềm đã từng rất ghét anh, đã từng muốn chạy trốn khỏi anh, khỏi cái ngôi nhà cùng bà mẹ chồng đáng sợ kia, bởi vì anh nên cuộc sống của cậu mới trở nên lao đao vất vả như thế này, những ước mơ còn dang dở, đứa trẻ chưa chào đời đã phải ra đi, vì có anh xuất hiện nên giờ cậu mới phải sống cuộc sống trốn chui trốn lủi chẳng có ai nương tựa như hiện tại. Nhưng suy cho cùng thì Điềm vẫn yêu anh, vẫn nhớ anh da diết... Nhớ những ngày mới sinh con xong, một mình ôm con chạy đến đây, một mình ở cái đất lạ hoắc này, có nhiều đêm con khóc mà Điềm chẳng có sữa, có những lúc con ốm mà cậu chẳng biết nương tựa ai, lúc ấy Điềm chỉ biết ôm con mà khóc vì nhớ anh, vì hối hận mình đã bỏ đi như thế. Lắm lúc nhìn những nhà khác vợ chồng đầy đủ quây quần bên nhau mà Điềm lại thấy tủi thân, chỉ biết ôm hít hơi con, nhìn khuôn mặt giống anh như lột của con để vơi bớt nỗi nhớ. Nhưng thời gian dần trôi đi, nỗi nhớ anh cũng chẳng còn mãnh liệt như lúc ban đầu, chỉ là mỗi lần nhìn thấy hình bóng của ai đó giống anh thì Điềm lại trở nên thổn thức... Xoa chóp mũi đỏ ửng, Điềm bình tĩnh trở lại, đặt phích nước với khăn mặt lên trên bàn, nói với người bên kia rèm. - Anh tỉnh rồi à? Hôm qua anh lái xe tông vào cây nhà người ta, nửa đêm người ta khuân anh đến nhà tôi đấy, đêm hôm mưa bão mà anh cũng ra đường chi để vậy không biết. Thấy không có tiếng trả lời, Điềm tiếp tục nói: - Anh thấy trong người thế nào? Tôi định lau người cho anh rồi băng lại vết thương, nhưng anh tỉnh rồi thì tôi để chậu với khăn ở đây, anh lau qua rồi lát gọi tôi nhé. Nói rồi Điềm xoay người chuẩn bị rời đi đánh thức em Đậu dậy, ai ngờ vừa mới bước tới cửa, chưa kịp đóng lại thì đã có người chạy đến từ đằng sau ôm chầm lấy cậu, hơi nóng từ người phía sau truyền đến khiến Điềm hoảng sợ. Bị ôm bất ngờ, Điềm bắt đầu trở nên sợ hãi suy nghĩ ra nhiều tình huống khác nhau, cậu đấm đá vùng vẫy cố thoát khỏi người đàn ông biến thái kia nhưng không nổi, sức hắn ta lớn hơn cậu rất nhiều, người cũng to khỏe gấp mấy lần cái cơ thể rệu rã của Điềm nữa. Càng vũng vẫy, bàn tay của hắn siết Điềm lại càng chặt, cùng đường, lúc Điềm định hét lên để cầu cứu thì giọng nói nghẹn ngào quen thuộc từ phía sau truyền đến khiến cả người cậu đông đá ngay lập tức... - Điềm ơi... anh biết là mình mà... anh biết là mình vẫn còn sống mà... Suy nghĩ trong đầu Điềm chợt trở nên trống rỗng, tim cậu đập loạn nhịp vì lo lắng và sợ hãi điều đang xảy ra, Điềm cố gắng hít thở nhưng không khí trong ngực cậu như đã bị hút cạn. Trốn tránh 3 năm, giờ lại gặp anh trong tình cảnh này ư? Anh có bắt Điềm trở về ngôi nhà ấy không? Điềm lừa dối anh như thế liệu anh có hận cậu không? Rồi còn cả con của cậu nữa... nếu anh phát hiện ra con thì sao, nếu như anh cướp con khỏi Điềm thì làm sao? Không! Cậu chắc chắn không thể để điều đó xảy ra được. Điềm hít một hơi thật sâu, trong giọng nói của cậu không thể giấu nổi sự run rẩy. - Không! Anh nhầm người rồi, thả tôi ra không tôi hét lên đấy. Nhưng Quân vẫn ôm chặt Điềm, vùi mặt vào cổ cậu, hít hương thơm quen thuộc từ trên người Điềm vô cùng lưu luyến... mùi hương này, giọng nói này, cơ thể này không thể nào Quân nhầm được. Là vợ của anh, là người anh đã luôn nhớ nhung mỗi đêm đến nỗi bị mắc bệnh mất ngủ nghiêm trọng, làm sao anh có thể nhầm với người khác? Đây chính là Điềm của anh, là người đã đầu gối tay ấp với Quân suốt bao năm. Cả hai rơi vào tình huống im lặng đến đáng sợ, Điềm cố điều chỉnh hơi thở của mình để không ngất ra đấy, trí não cậu căng cứng như muốn nổ tung, vậy nhưng cậu vẫn cố đứng yên, con cậu còn đang ngủ bên trong, cậu không thể nào ngã quỵ được... ít ra... ít ra phải ôm con chạy đến nơi nào đó an toàn... Còn Quân vẫn đứng đấy ôm chặt cậu, tự chìm vào những cảm xúc hỗn độn thương nhớ không thể nói ra bằng lời, không khí ấy chỉ bị phá vỡ khi tiếng trẻ con khóc từ sau cánh cửa buồng ngủ vang lên... Em Đậu rất ngoan nhưng em có một tật xấu là mỗi lần thức dậy không thấy ba Điềm sẽ òa lên khóc, vậy nên thường ngày cứ đúng giờ là Điềm gọi em dậy, hôm nay vì gặp Quân nên Điềm đã quên béng mất chuyện ấy. Tiếng khóc của trẻ con khiến cả hai người như chợt bừng tỉnh từ những cảm xúc riêng tư của bản thân. Quân bỗng buông lỏng Điềm ra, gương mặt anh đầy ngạc nhiên. - Em còn sống... vậy con chúng ta cũng còn.... Chẳng kịp nghe Quân nói hết câu, Điềm đã đẩy cửa chạy vọt vào trong buồng ngủ, bằng tốc độ nhanh nhất có thể, cậu bế em Đậu lên tay rồi vụt chạy ra ngoài bằng cửa sau bếp. May mà nhà có cửa thông các gian, chứ không thì Điềm cũng chẳng biết chạy đi đâu. Quân cũng bừng tỉnh ngay lúc Điềm vọt vào buồng, anh vội vàng đuổi theo cậu rồi thấy Điềm đang ôm trên tay một đứa bé gần 3 tuổi, anh chẳng kịp nhìn rõ mặt thì cậu đã vội chạy ra ngoài, anh chạy theo Điềm, vừa chạy vừa gọi. - Điềm! Mình đứng lại đó cho anh! Điềm!! Ngoài trời vẫn còn cơn mưa nặng hạt nhưng Điềm chẳng để ý đến điều đó, cậu lấy áo phủ lên đầu con cho khỏi ướt rồi một thân một mình chạy ra đường giữa trời mưa như trút nước. Đôi dép đi ở nhà đã đứt quai từ lâu mà Điềm ngại nên chưa mua mới giờ đây chính thức đứt ngang, vậy nhưng cậu không hề dừng lại, cứ ôm con chạy giữa con đường mưa ướt không thấy bóng người. Anh chạy đằng sau, vì hôm qua bị tông xe nên hôm nay anh cũng yếu hơn chứ không nãy giờ anh đã bắt được Điềm rồi. Trong cơn mưa nặng hạt, bóng hai người đàn ông ướt sũng chạy trên con đường gồ ghề, đôi chân của Điềm vì không mang dép nên giờ đã tóe máu, vết máu in đỏ trên đường nhanh chóng bị cơn mưa rửa sạch. Nhưng cuối cùng đến ngã rẽ vào làng thì Điềm bị trượt chân, cả cậu và con ngã lăn xuống dưới cánh đồng lúa. Điềm ngã đập đầu với lưng xuống , con thì vẫn bảo vệ ở bên trên. Cậu nhìn thấy bóng anh cao lớn đi từ trên đường chính bì bõm lội xuống đồng. Quân nhìn thấy vợ và con ngã trước mặt mình thì hoảng hốt tột độ, anh mặc kệ những vết thương đang đau như xát muối trên người mà chạy nhanh lại định đỡ Điềm lên, nhưng anh càng lại gần thì Điềm lại càng tránh xa anh, em Đậu bị hoảng nên khóc càng ngày càng to. Người Điềm ướt sũng, bẩn thỉu nhưng vẫn cố gắng ôm chặt lấy con trong ngực mình. Anh bất lực nhìn cậu cố tránh xa anh, cậu bất lực vì không thể bảo vệ được con. Tiếng mưa rơi vẫn ào ào, nhưng anh lại nghe rõ tiếng nức nở của cậu, Điềm gào khóc giữa đồng, tay vẫn ôm thật chắc con, vừa ôm vừa lùi ra phía sau. - Tôi van anh! Tôi xin anh đừng cướp con tôi đi! Tôi lạy anh... đừng mang con tôi về với bà ta! Đừng đem con tôi đi mà!
|
#14: Xin lỗi mình
Quân nghe Điềm gáo khóc cũng bất lực, Điềm không cho anh chạm vào cậu và con, anh cũng không biết nên nói như nào với Điềm. Anh biết là lỗi đều là do anh, là bởi anh nên cậu mới phải sống trốn chui trốn lủi như thế, là do anh quá mừng rỡ khi gặp lại Điềm nên chẳng suy nghĩ được gì, cứ như thế lại càng làm Điềm sợ hãi mà cách xa anh. Không biết nếu như không phải ngay lúc đấy nhà Thất Hoài đi qua thì anh và cậu còn định đứng trong mưa bao nhiêu lâu nữa... Anh Hoài định đi qua nhà Điềm để đưa Quân đi lên bệnh viện tỉnh xem sao nhưng không yên tâm để Thất ở nhà nên cả hai cùng đi đến nhà Điềm, có ai ngờ mới đi đến khúc rẽ ra đồng đã gặp hai vợ chồng nhà người ta đang gào khóc đâu cơ chứ. Hoài nhìn Thất, Thất lại nhìn Hoài chẳng biết nên làm như nào, may mà Thất cẩn thận mang 2 cái ô đi nên em đứng trên bờ che mưa cho Quân còn Hoài lội xuống ruộng đỡ Điềm với em Đậu lên. Mặc dù Đậu được Điềm che mưa cho nhưng em vẫn ướt hết cả quần áo đầu tóc, Hoài cũng không yên tâm để hai ông ba kia chăm cho em nên anh đưa em Đậu cho Thất bế về để hai người ba ướt sũng một cây dù đi sau. Điềm thấy con đã an toàn trong tay Thất nên thả lỏng nhiều, cậu bước đi cùng anh trên con đường sỏi đá, chẳng quan tâm bên dưới chân máu đang rỉ ra nhiều hơn mà cứ bần thần bước đi. Điềm không để ý, nhưng Quân thì không thể chịu được, anh dừng lại cởi đôi giày da mình đang đi rồi mang vào chân cho Điềm, cậu cũng không tỏ ý từ chối anh. Hai người cứ như vậy song song bước về nhà. Có lẽ trận mưa vừa rồi cũng khiến Điềm tỉnh táo được một chút để đối diện với anh, nhưng suốt chặng đường cậu chẳng thèm nói câu gì, cứ lẳng lặng, đi trong vô thức. Lúc cả hai về được đến căn nhà nhỏ của Điềm thì em Đậu đang được Thất lau người rồi thay quần áo cho ở trong buồng, Điềm nhìn về phía Quân đang ướt nhẹp, mệt mỏi nằm trên chiếc giường bệnh nên cũng mủi lòng, từ trong tủ đồ lấy cho anh chiếc áo cũ của Quân nay đã bạc màu cùng chiếc quần từ rất lâu. Lo cho anh xong thì Điềm cũng cất bước vào gian trong để lại Quân ngồi bên ngoài tự lo liệu. - Điềm có sao không? Có cần tôi báo mấy ông trên phường xuống giam tên kia lại không? Thất thấy Điềm bước vào thì lo lắng hỏi thăm nhưng em ngay lập tức bị anh Hoài nắm tay kéo về nhà, vừa đi anh vừa thủ thỉ với em. - Chuyện vợ chồng nhà người ta mình không xen vào được đâu! Sau đó anh lại quay ra xã giao với Điềm. - Tôi đưa nhà tôi về trước chứ không trời mưa to nữa lại không về được... ờ thôi tôi xin phép về. Nói xong, anh Hoài kéo tay Thất nhanh chóng chuồn về nhà trước. Nhà Thất Hoài đi rồi, tự dưng cảm giác bất an trong lòng Điềm mới giảm xuống đã lại căng như dây đàn, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, nếu không phải nay thì là mai, rồi cậu cũng sẽ phải nói rõ mọi chuyện với Quân, đằng nào anh cũng đã biết rằng Điềm không chết, vậy thì nếu giờ Điềm có ôm con bỏ chạy một lần nữa thì anh cũng sẽ tìm ra, huống chi... Mặt Điềm bị đôi bàn tay bé nhỏ nâng lên, em Đậu dùng đôi mắt long lanh còn ngập nước của mình nhìn Điềm, xoa xoa khuôn mặt cậu, mắt của em còn đỏ ửng chưa khô vậy mà em đã vội đi an ủi Điềm trước rồi. - Ba ơi.... Điềm không khống chế được bản thân mà ôm em Đậu lên, xoa đầu con rồi vuốt ve lưng của con, hít hương sữa vẫn còn vương trên quần áo, nhìn con còn nhỏ xíu trong vòng tay cậu, Điềm hạ quyết tâm, cậu đặt con xuống dưới giường, dặn dò: - Con phải nghe lời ba, từ giờ cho đến lúc thấy ba đi vào lại con không được ra ngoài nhớ chưa? Nếu phát hiện thì ba Điềm sẽ đánh đít con đấy! Em Đậu sợ hãi gật đầu, thật ra em chẳng sợ ba đánh đít đâu vì ba đánh nhẹ hều à, nhưng em chỉ sợ ba buồn thôi... Thấy con gật đầu, Điềm hít một hơi thật sâu rồi bước ra ngoài phòng thuốc, trước khi đi còn đòn cửa buồng lại, không khóa ngoài nhưng cũng không để lọt một khe hở. Quân đã thay xong quần áo, ngồi bần thần trên ghế, vết thương trên đầu anh sâu, vừa lành miệng đã lại rách ra, máu chảy thành từng dòng nhưng anh không để ý. Điềm cũng không nỡ để anh như vậy nên cậu lấy đồ ra bước đến định bụng băng lại vết thương cho Quân. Khi vừa mới chạm để tháo lớp băng cũ bẩn trên đầu anh ra thì Quân nhanh như cắt chộp lấy cổ tay Điềm, giọng nghẹn ngào. - Điềm... anh nhớ mình... - Chúng ta nói chuyện rõ ràng đi, anh đừng nắm tay nắm chân tôi như vậy... Điềm giật tay anh ra rồi bước về phía giường bệnh một cách dứt khoát, cả hai ngồi đối diện nhau nhưng lại chẳng thể nhìn thẳng vào mắt nhau như ngày trước, cũng không biết nên mở lời như nào... Sau một hồi, Quân mới ngập ngừng hỏi. - Con... con tên là gì hả mình? - Vũ Khiêm, Nguyễn Vũ Khiêm, tên ở nhà là Đậu. Điềm chẳng bác bỏ rằng đấy không phải con của Quân, anh thở phào nhẹ nhõm. - Đấy là con của anh phải không mình? Năm ấy... cả hai ba con đều cứu được phải không? Cậu cắn môi, quay đầu nhìn về phía anh rồi thở dài, đôi mắt trầm xuống như không muốn trả lời câu hỏi ấy, nhưng cuối cùng vẫn phải nói. - Tuy đã bước 3/4 vào cửu môn quan nhưng coi như mạng tôi lớn, vẫn sống được đến bây giờ. Điềm trả lời như vậy thì Quân còn biết hỏi gì nữa đây? Anh cúi mặt xuống không dám đối diện với cậu, vợ của anh đã trải qua biết bao nhiêu khó khăn như thế còn anh thì lại chẳng hay biết gì, anh chẳng có mặt mũi nào để hỏi Điềm rằng liệu trong những năm tháng sống với anh, có bao giờ cậu cảm thấy hạnh phúc? Quân yêu Điềm, thương Điềm nên mới cưới cậu về nhà anh vì muốn bảo vệ cho cậu, nhưng hóa ra, chính anh lại là người đẩy Điềm đến hoàn cảnh hiện tại. Từng kí ức đẹp về thuở hai người mới yêu chạy lại trong kí ức của anh như một đoạn phim ngắn, ngày Điềm mới 18 đôi mươi là một thầy giáo trẻ ở trong làng, học giỏi, dịu dàng lại còn thương yêu trẻ con. Cậu chẳng giống mẫy chàng thanh niên cày ruộng bẩn thỉu đen sạm, da Điềm trắng lại còn mịn, khuôn mặt thanh tú luôn nở nụ cười, đôi mắt long lanh đầy trong sáng. Có lẽ vì thế mà Quân đã thương Điềm ngay từ cái ngày đầu tiên gặp mặt, nhưng Điềm hồi đó thì ghét Quân ra mặt, lúc nào gặp mặt anh cũng cố tình tránh né, không né được thì mặt lúc nào cũng quau có, bĩu cái môi ra trông vừa đáng ghét lại vừa dễ thương. Vậy mà rồi Quân cũng tán đổ được Điềm, ngày ấy cả hai ít có dịp gặp mặt, mỗi năm chỉ được gặp vào mùa hè, ấy vậy mà tình thương của cả hai ngày đó lúc nào cũng sâu đậm. Quân nhìn về phía Điềm ngồi đằng trước mặt, trông cậu vẫn như thế, vẫn là làn da trắng bóc cùng thân hình gầy gò ấy, cẫu vẫn thương con, vẫn dịu dàng như lần đầu gặp, vẫn ghét anh như hồi đấy, chỉ là, giờ trong đôi mắt to đen tròn của Điềm chẳng còn cái vẻ ngây ngô tuổi 18. Trong đôi mắt đã từng khóc biết bao nhiêu lần chỉ còn có sự đục màu, đuôi mắt sâu và đậm như trang điểm, đối mắt ấy nhìn anh lúc nào cũng đậm vẻ buồn bã, bất lực... Anh không biết nên làm gì để chuộc lại những lỗi lầm mà mình đã gây ra, cũng không biết nên làm sao để nói với Điềm rằng anh đã biết tất cả mọi chuyện, rằng anh cảm thấy có lỗi với cậu nhiều, rằng anh nhớ cậu đến nỗi phát điên... suy cho cùng, tất cả đều xuất phát từ anh mà ra cả... Đang chìm trong dòng suy nghĩ, chân của Quân bị một bàn tay bé nhỏ vỗ vỗ, đôi bàn tay ấy nhỏ xíu, đo đỏ. Anh ngước lên nhìn thì bắt gặp đôi mắt đang ngập nước, đỏ lên của con, trông con giống anh y hệt, từ đôi mắt, chiếc mũi, cái miệng đều như từ một khuôn đúc ra với Quân, cái miệng của con mếu mếu méo xệch xuống trông vừa thương vừa buồn cười... nhưng Quân không dám ôm em, anh sợ Điềm sẽ giận, anh cũng sợ con sẽ ghét mình mà lại càng cách xa anh hơn... - Ba ơi.... ba là ba của con phải không... Tiếng trẻ con non nớt vang lên trong không gian tĩnh lặng khiến Điềm chợt bừng tỉnh ngước lên nhìn thì đã thấy con đứng trước mặt Quân, đôi bàn tay bé xíu ấy chạm vào mặt anh, vừa khóc vừa hỏi. Điềm sợ hãi ngồi bật dậy định đến gần kéo tay con đi. - Vũ Khiêm! Ba đã bảo con ngồi trong phòng rồi mà? Con mau tránh xa ra!! Nhưng em Đậu không chịu, em báo vào người Quân, ôm Quân thật chặt, đôi tay bé xíu ấy cứ mò mẫm trên lớp áo trơn trượt, em úp mặt vào áo anh, nước mắt nước mũi tùm lem làm áo của Quân ướt một mảng lớn, em vừa khóc vừa trách Điềm. - Con biết ba là ba Quân của con mà! Sao ba Điềm lại không cho con gặp ba Quân? Hu hu... ba Điềm xấu lắm! Điềm đang bước đi đến gần thì chợt dừng lại... sao con biết anh là ba của nó? Quân dang tay ôm con vào lòng, vuốt ve lưng con như cách Điềm hay làm mỗi khi Đậu khóc, ngay cả anh cũng chẳng kiềm được nước mắt... đây là con của anh, là đứa trẻ anh và cậu đã luôn mong mỏi và chờ đợi ngày con chào đời trong hạnh phúc, là món quà mà ông trời ban tặng cho anh và cậu. Nếu như ngày đó Điềm không đủ mạnh mẽ để sinh con ra thì chắc bây giờ anh đã chẳng được ôm con vào lòng mà vỗ về như thế này... - Là ba Quân có lỗi với ba Điềm trước, ba xin lỗi con... ba có lỗi với con, với ba Điềm nhiều lắm... - Hức... ba Điềm... ba Điềm nhớ ba lắm... những lúc con sốt, lúc nào ba Điềm cũng lấy áo của ba ngửi rồi khóc đấy, đây này... ba Điềm khóc đây này... Con chỉ tay vào những chỗ phai màu trên áo Quân, vừa nức nở vừa bi bô nói. - Ba Điềm hay lấy ảnh của ba Quân ra xem lắm... có lần con thức ý... con thấy ba Điềm ngồi xem ảnh có ba Quân với ba Điềm chụp chung... lúc ấy ba khóc dữ lắm, vừa khóc vừa gọi tên ba Quân... - Đậu cũng nhớ ba Quân... em Lúa có ba Thất và ba Hoài, bạn Thỏ có ba Đan ba Hùng, bạn Gạo có ba Vũ ba Lâm... vậy tại sao Đậu chỉ có mỗi một ba thôi? Đậu cũng muốn có cả hai ba... ba Quân về với Đậu, với ba Điềm nha ba...
|
#15: Về với anh
Nhìn cảnh trước mắt, Điềm chẳng nói được câu nào... trong đầu cậu chạy lên vài dòng suy nghĩ, liệu cậu mang con đi khỏi Quân như thế là tốt... hay không? Từ khi con còn nhỏ, cậu đã chẳng bao giờ cho con biết đến Quân, vì cậu đã từng nghĩ rằng bản thân cậu có thể lo đủ tình yêu thương cho con, cùng là chức vị ba, tại sao lại cần tới những 2 người? Hơn nữa, cậu không muốn cho con biết khi con còn quá nhỏ, có thể khi con lớn, đủ hiểu biết về thế giới và có thể tự bảo vệ mình thì Điềm mới định nói cho con sau. Nhưng mà không ngờ, hóa ra con lại biết tất cả. Đậu chẳng bao giờ nói ra suy nghĩ của em, em lúc nào cũng chỉ bi bô với ba những câu chuyện của trẻ con, có những lần em bị bạn đánh, về nhà bầm dập cũng không nói lý do, chỉ bảo do chơi ngã. Em chẳng muốn ba lo cho em, cũng không muốn khiến ba Điềm buồn nên cậu đã thực sự coi em là một đứa trẻ chẳng biết gì. Nhưng con lại biết nhiều hơn Điềm nghĩ, hiểu chuyện hơn cả Điềm, con biết gia đình mình không hoàn hảo nên con cũng rất cố gắng để thay thế ba Quân bên cạnh Điềm... Có phải liệu Điềm đã quá ích kỉ khi mang con rời đi, để con có một gia đình không hoàn hảo, để con phải chịu nhiều vất vả và tủi thân cùng cậu? Đầu của cậu trở nên quay cuồng, hình như vừa nãy ngâm nước mưa hơi lâu nên giờ Điềm thấy chóng mặt, trước mắt cứ nửa mờ nửa rõ. Cậu lảo đảo bước xuống giường đi từng bước loạng choạng ra phía sau bếp, em Đậu thấy thế thì cũng quệt nước mắt chạy theo nắm tay Điềm lại. - Ba Điềm sao thế? Ba Điềm giận Đậu ạ? Ba Điềm giận con không nghe lời ba ạ...? Điềm cố kiềm chế cảm giác váng vất, cậu ngồi xổm xuống, đối mặt với con rồi xoa mái tóc dày, dịu dàng nói. - Trưa rồi, ba xuống nấu cơm cho em Đậu với ba Quân ăn, ba cũng xin lỗi Đậu, ba không biết là em lại nhớ ba Quân thế, em tha lỗi cho ba nhé, lần sau có chuyện gì em cứ nói cho ba nghe, đừng giấu ba nữa... Thấy em Đậu gật đầu rồi chạy về chỗ Quân bi bô trò chuyện, Điềm cũng nhoẻn cười, cậu chống tay, loạng choạng đi ra sau bếp định uống cốc nước cho tỉnh rồi nấu bữa trưa. Trời vẫn cứ mưa rả rích mãi không ngớt, từng cơn gió lạnh bên ngoài thổi qua chân cửa khiến Điềm rét run, chẳng hiểu sao trời đang giữa mùa hè mà cả người Điềm lại lạnh cóng như đang mùa đông. Cậu thắp lửa lên sưởi cho ấm người rồi bắt đầu bắc bếp nấu cơm, cơ mà cũng quái lạ thật, mọi khi cả cái bịch toàn sỏi với đá mấy chục cân cậu còn vác được, vậy mà nay cái nồi cơm có tẹo cũng lung lay làm đổ, gạo với nước bên trong vung hết ra sàn nhà. Điềm chậc miệng định đứng dậy lấy chổi đi quét dọn, ấy mà vừa đứng lên thì đầu óc cậu bỗng quay cuồng chóng mặt, cảm giác buồn nôn ứ nghẹn trong cổ khiến giữa trời mưa mà Điềm phải chạy ra bên ngoài nôn đến nỗi không còn gì trong bụng. Đến lúc đấy rồi thì Điềm đã chắc nịch, cậu bị cảm lạnh rồi. Từ ngày đẻ em Đậu xong là người cậu yếu nhớt, cứ thay đổi thời tiết là cảm ốm liên miên, nhưng mà mọi khi sốt đến đỏ cả mặt Điềm vẫn đi dạy được bình thường mà không hiểu sao hôm nay lại mệt thế. Nhưng Điềm cũng chẳng suy nghĩ được tiếp, nôn xong, người cậu bị mất sức, nằm ngất xỉu ở trước cửa phòng bếp luôn. Lúc Điềm tỉnh lại thì cũng đã nhá nhem tối, trời tạnh mưa rồi, vì Điềm chẳng còn nghe thấy tiếng mưa lộp bộp trên mái tôn như thường lệ. Cậu nằm trong phòng ngủ, em Đậu thiếp đi bên cạnh Điềm, tay em cứ ôm khư khư cánh tay của cậu, mắt ngân ngấn nước sưng đỏ hết cả lên, tội em quá, hôm nay không biết em đã khóc bao lần rồi nữa... Điềm thương con mà không làm gì được. Cả người cậu vì cơn sốt mà chóng mặt vô cùng, chỉ cần hơi xoay người thôi cũng buồn nôn. Anh nằm bên cạnh tay Điềm, với tư thế vừa nằm vừa quỳ mà chẳng hiểu sao anh cũng ngủ được. Bên cạnh còn có chậu nước nóng với cái khăn. Nhìn cảnh tượng ấy, cậu lại thấy nhớ về ngày trước, cái ngày mà Điềm cùng anh biết đến sự tồn tại của đứa con đã mất. Lúc bầu đứa đầu, Điềm nghén lắm, nôn lên nôn xuống đến nỗi đi còn không vững, sụt mất chục cân, phải mấy lần bế vào viện truyền nước mới sống nổi. Mà ngày đấy cả hai cũng còn trẻ, mới có 23, 24 tuổi nên sợ, chẳng biết làm sao. Quân phải nghỉ làm mấy tuần để chăm Điềm nghén, Điềm cũng chẳng nghĩ rằng, cái người đàn ông xuất thân là công tử phố, lúc nào cũng nhìn đời bằng nửa con mắt lại có một ngày quỳ dưới cậu, lo lắng cho từng bữa ăn giấc ngủ. Điềm sụt 10 cân thì Quân cũng sụt 9 cân, hồi đấy vất, nhưng mà vui, cả hai cứ đến định kì là đi khám thai, nhớ con cũng đi khám thai, nhìn con trong bụng quẫy đạp mà lại nhìn nhau mừng rơi nước mắt. Nếu ngày đó không mất con, thì chắc cũng chẳng đến nỗi như ngày hôm nay. Quân đã tỉnh dậy từ lúc Điềm vẫn còn đang hồi tưởng, anh len lén nắm tay cậu, thấy cậu không rút ra thì càng nằm chặt hơn, cũng tiện nhúng khăn nóng một lần nữa đắp lên trán cậu. - Mình nghĩ gì vậy...? Quân hỏi, Điềm nhìn anh, cậu trả lời bằng giọng đầy nuối tiếc. - Tôi nhớ về hồi tôi mới bầu đứa đầu tiên, ngày đó tôi nghén, anh cũng chăm tôi như vậy. Lúc đấy mệt, nhưng mà được cái hạnh phúc... Quân cúi mặt, mân mê bàn tay gầy trở xương đầy chai sẹo của Điềm, nói nhỏ. - Anh xin lỗi mình... - Anh có làm gì đâu mà xin lỗi? Người có lỗi là tôi chứ? Tôi là người đã cướp con anh đi khỏi anh đấy, anh không giận tôi à? Điềm tự cười bản thân mình đã hỏi một câu ngớ ngẩn, rồi cậu quay mặt đi, Quân vẫn nắm chặt tay Điềm, nói: - Năm ngoái... mẹ Mây uống say, mẹ đã nói hết mọi việc với anh rồi... Cậu mở to mắt, quay mặt nhìn về phía anh, Quân vẫn không ngước lên, tiếp tục nói: - Anh không biết nên nói gì với mình cả... so với những gì mà mình đã trải qua thì anh có nói một nghìn lần lời xin lỗi cũng không thể khiến mình tha thứ cho anh, vậy nên, anh làm gì có mặt mũi nào mà giận mình chứ? - Nếu như không phải vì cưới anh thì mình đã có một cuộc sống tốt đẹp hơn, mình cũng đâu cần phải trốn tránh mà làm lụng vất vả như vậy... tất cả đều là lỗi của anh, anh đã tự đẩy mình và con đến bước đường cùng... anh đúng là vô dụng.... anh xin lỗi mình rất nhiều.... Quân chạm trán lên mu bàn tay Điềm, ngoại trừ xin lỗi, anh chẳng thể nào nói được câu gì khác. - Anh không mong Điềm tha thứ cho những lỗi lầm mà anh đã gây ra bởi vì anh biết rằng mình chẳng đáng được mình tha thứ, nhưng anh xin Điềm thương con, coi như là để cho con có một gia đình hoàn chỉnh mà về với anh được không? Giờ anh đã tiếp quản công ty của ba, mẹ Mây cũng không dám làm hại đến mình và con nữa đâu... - Vậy nên... mình vì con... mà về nhà với anh được không? Quân cảm nhận tay Điềm đang run, cậu đang rối bời trong tâm trạng dằn vặt, không biết là do cơn sốt, hay do chính bản thân Điềm mà trong lúc ấy Điềm lại yếu đuối đến kì lạ, từng giọt nước mắt lăn dài trên má cậu, Điềm không kiềm được nước mắt. Cậu vẫn còn yêu Quân rất sâu đậm, những kí ức, những kỉ niệm, những tình cảm của cậu đâu thể nói quên là quên, con của cậu cũng cần ba, con cũng mong muốn một gia đình hoàn chỉnh. Chướng ngại lớn nhất là bà Mây giờ cũng đã được giải quyết xong, vậy thì cậu còn chần chờ gì nữa? Cậu cũng không thể vì hận anh đẩy cậu đến ngày hôm nay mà không tha thứ cho anh, huống chi những việc đó cậu đã có thể kiên nhẫn chịu đựng nhiều năm để bên anh, thì giờ còn gì có thể ngăn cậu về lại với anh nữa chứ? - Quân... Giọng của Điềm run rẩy, khàn đặc, anh nghe Điềm gọi thì ngẩng lên, dưới ánh đèn dầu lay lắt từ trên đầu giường, anh thấy khuôn mặt của cậu thấm đẫm nước mắt, nhưng trên môi lại nở một nụ cười thanh thản, tay Điềm nắm lấy tay Quân, vì cơn sốt nên khuôn mặt Điềm có ánh hồng mờ mờ... - Em về nhà với mình nhé...
|
#16: Một gia đình...
Em Đậu bị tiếng nói chuyện của hai ba đánh thức, hồi trưa lúc em đang bi bô nói chuyện với ba Quân thì nghe tháy tiếng xoảng to ơi là to ở phía sau, ba Quân bế em chạy xuống bếp thì thấy ba Điềm nằm ngất xỉu rồi, em gọi ba Điềm to ơi là to mà ba chẳng tỉnh lại, lúc đấy em hoảng lắm, em khóc thật to, em sợ ba Điềm bỏ em đi mất. Ba Quân cũng lo chẳng kém em, ba cứ lay ba Điềm dậy mãi mà không được, xong em khóc, ba Quân lại vội dỗ em. Em Đậu không muốn hư đâu nhưng vì nước mắt em cứ chảy mãi không ngừng được ý. Rồi ba Quân bế ba Điềm lên giường, đắp khăn, chăm ba Điềm cả buổi chiều ấy, còn ba Điềm thì cứ ngủ mê man chẳng tỉnh lại. Lúc tối ba Quân còn nấu cháo cho em ăn nữa cơ, nhưng mà cháo ba Quân nấu chỗ thì khê, chỗ lại chua lè nên em không ăn được, thế là ba Quân phải bế em đi sang nhà chú Hoài xin cặp lồng cơm về ăn. Xong ba lại tiếp tục chăm sóc ba Điềm, còn em thì buồn ngủ nên ngủ quên mất. Lúc em tỉnh dậy thì tự dưng thấy ba Quân đang thơm ba Điềm, mà không phải thơm vào má đâu, thơm vào môi ý, hai ba thơm lâu lắm, chẳng đế ý em ngồi ngay bên cạnh. Nhưng mà ba Điềm đang ôm ấy, ba Quân thơm như thế thì hôm sau hai ba đều bị sốt em chăm sao nổi? Thế nên em phải đi giải cứu ba Điềm mới được! - Ba Điềm bị sốt đấy! Ba Quân không được thơm ba Điềm đâu! Nghe tiếng con nói bên cạnh, cả hai mới chợt bừng tỉnh, giờ có cả con rồi chứ chẳng phải như ngày trước nữa mà thích hôn đâu thì hôn, thấy em Đậu cứ nhìn chằm chằm vào mình nên cả hai ngại ngùng quay đi chỗ khác. Quân đi lấy nước giặt khăn đắp lên trán cậu, còn Điềm vẫn còn sốt nên chỉ nói chuyện với em Đậu được mấy câu là lại tiếp tục ngủ thiếp đi... Mấy ngày tiếp theo mới thật sự là bận rộn khi Quân bắt đầu đi sửa lại hàng rào nhà Thất Hoài, cái xe ô tô của Quân bị hỏng nặng, nhưng mà dùng cũng lâu rồi nên Quân cho cô hàng sắt vụn luôn để mua cái mới cho Điềm và em Đậu. Cái hôm bão đấy trời mưa to chẳng nhìn thấy đường nên Quân định đi vào làng nhờ xem có nhà nào cho ngủ nhờ không, hoặc không thì tìm chỗ dừng xe rồi ngủ tạm qua đêm cũng được. Có ai mà ngờ lại tông trúng tường nhà người ta rồi được đưa đến chỗ Điềm. Nhớ lại, Quân cũng chẳng biết đấy là may hay rủi nữa. Còn Điềm thì phải chuẩn bị dọn dẹp nhà cửa, thu dọn quần áo đi cảm ơn bà con làng xóm trong 3 năm qua đã giúp đỡ Điềm và con. Tại cậu đồng ý về nhà với Quân rồi nên ngôi nhà này cũng phải tạm biệt để trả lại cho chủ cũ của nó chứ. Nói đi thì tiếc thật đấy, mặc dù mới gắn bó với ngôi làng này 3 năm, nhưng cũng đủ để tạo nên biết bao nhiêu kỉ niệm đẹp, còn những mối quan hệ thân thiết từ trước đến nay, để từ biệt mọi người thì rất khó. Nhưng mà buồn hơn cả phải nói đến em Đậu, ba Điềm buồn 1 thì em Đậu phải buồn gấp 10, biết bao nhiêu là em gái ở đây, nào là bạn Thỏ, bạn Dâu tây, rồi còn cả em Mận của Đậu nữa, giờ rời đi thì biết bao giờ mới gặp lại? Em buồn suốt cả một ngày, may có ba Điềm dỗ là sẽ cho em về mỗi dịp Tết với hè thì em mới chịu nguôi. Mọi người đến chào tạm biệt Điềm đông lắm, suy cho cùng Điềm cũng từng dạy tụi nhỏ học, lại còn cứu, chữa bệnh cho biết bao nhiêu người nữa, mặc dù làng Phú không cách xa làng Điềm ở là bao, đi tầm 30 phút là đến rồi nhưng mọi người vẫn lưu luyến, nhất là nhà Thất Hoài với nhà Đan Hùng, bởi vì đứa đầu hai nhà đấy đều là do Điềm đỡ cho nên hai nhà tiếc lắm. - Hay anh Điềm ở lại mấy tuần nữa đi, anh phải đỡ đẻ cho con dâu tương lai của anh chứ, nếu không phải anh Điềm đỡ thì em chẳng đẻ đâu! Thất nước mắt ngắn nước mắt dài níu kéo Điềm ở lại, tay Thất cứ nắm lấy cổ tay Điềm mà đặt lên cái bụng to vượt mặt, chẳng biết em có dọa được Điềm hay không mà em đã kịp dọa cho anh Hoài chồng em bay hết hồn vía. - Ấy anh xin mình đừng nói vậy, khi nào mình đau bụng thì anh gọi cậu Điềm sang, cậu Điềm còn ở bên làng bên mấy tuần nữa mà nhờ cậu nhờ. Điềm chỉ biết cười trừ với đôi vợ chồng ấy, phải xa họ để bắt đầu cuộc sống tại nơi thành phố tấp nập, nói thật Điềm cũng chả muốn chút nào, nhưng vì muốn con có cuộc sống tốt hơn nên cậu chấp nhận tất cả. Nói là vậy chứ thật ra Điềm đang tính bầu thêm mấy đứa nữa để lấy cớ về quê với thầy bu nhiều hơn, chứ ở hoài trên thành phố mệt lắm. Thầy Tư bu Yến biết chuyện Quân với Điềm về với nhau rồi thì mừng rơi nước mắt, khiếp cả lên với cái tụi này, làm hai ông bà già rồi còn phải lên xuống thất thường, suýt nữa trụy tim. Một đứa buồn thì ông bà thương 1, đằng này nỗi buồn lại còn nhân 2, mà năm nào tụi nó cũng về thăm làm ông bà dằn vặt mãi, chẳng biết nên như nào, nuôi cho lớn rồi hành thầy bu lên xuống, báo quá cơ. Ngày cuối cùng ở lại làng Phú, Điềm đưa em Đậu đến nhà bà Tám để chào tạm biệt với các em gái ở đấy, còn mình thì rành riêng một ngày với Quân đi tham quan ngôi làng mà cậu đã gắn bó suốt 3 năm. Ngôi làng ấy vẫn chẳng thay đổi gì so với hồi đầu Điềm đến. Đấy là 3 ngày sau khi Điềm sinh em Đậu, vết mổ ở bụng khiến cậu chẳng thể đi đứng vững được, đến ngồi hay đi vệ sinh cũng cần có người đỡ, mọi người đều khuyên Điềm nên ở lại cho đến khi vết mổ tháo chỉ rồi mới đi nhưng cậu cứng đầu, kiên quyết ôm con ngồi sau xe bò lọc cọc chạy đến làng Phú, cũng may lúc đó có Thu đi cùng lo cho cậu chứ nếu để Điềm đi một mình chắc cậu cũng không lo nổi. Đến làng rồi chăm Điềm vài ngày thì Thu cũng phải về, mấy ngày đầy cậu vất vả lắm, vì Điềm không quen chăm con, lại vẫn còn đau vết mổ nên nhiều lúc bất lực đến phát khóc, nhưng may mà mọi người thân thiện cũng giúp đỡ cậu nhiều nên mơi đỡ khổ đi một chút. Điềm vừa đi vừa kể với Quân tất cả những chuyện trong 3 năm qua bằng một giọng thản nhiên, đôi lúc lại cười khi nhớ lại những kí ức cũ, còn anh thì cứ yên lặng đi song song với cậu, cả đường chẳng nói câu nào. Cho đến khi kết thúc con đường vào làng Phú là ở dãy đường thằng, hai bên là cánh đồng lúa xanh bát ngát thì Quân mới bất ngờ ôm Điềm giữa đường, mặc kệ mọi người đi qua đi lại hóng hớt bàn tán. Điềm ngại nên đánh vào lưng anh, lắp bắp. - Giữa đường giữa xá mà anh làm gì vậy? Người ta nhìn kìa! Anh tựa đầu lên vai Điềm, tay siết cậu càng ngày càng chặt. - Mình vất vả nhiều rồi, anh xin lỗi mình, từ giờ anh sẽ không để mình phải chịu khổ nữa.... Cậu cười, khẽ đẩy anh ra. - Nỡm ạ, mình chẳng cần xin lỗi em nữa đâu, cũng là do em ích kỉ chỉ nghĩ cho mình em mà thôi... với cả, cũng là chuyện quá khứ cả rồi, điều quan trọng là bây giờ em được bên mình và con, vậy nên đối với em, những cái quá khứ đấy chẳng đáng để kể đến nữa.! Điềm luồn tay nắm tay Quân, cả hai sóng bước trên con đường trải nắng vàng, hai bên là màu xanh mơn mởn của lúa, làn gió mát khẽ thổi qua khiến tóc cậu rối bời, anh vươn tay ra sửa lại tóc cho Điềm, nhân cơ hội đặt lên má cậu một cái thơm nhẹ. Điềm đỏ mặt quay đi, tủm tỉm cười. Tuổi 18, có hai chàng thanh niên trẻ tuổi cùng dắt tay nhau đi qua cánh đồng lúa chín vàng, tiếng cười, tiếng nói chuyện vô lo vô nghĩ vang cả cánh đồng. Tuổi 28 cũng có hai người đàn ông nắm tay nhau đi giữa cánh đồng lúa xanh rờn, im lặng nhưng hạnh phúc, mỗi người đều có dự định riêng cho tương lai, cho cuộc sống tiếp theo của bản thân, bây giờ họ không chỉ một mình, họ có nhau, họ có một gia đình...
|
# Ngoại truyện: Trung Thu Tết Trung thu năm ấy sau ngày 2/9 chỉ có vài ngày nên vợ chồng nhà Quân Điềm bỏ ngang hết công việc về quê chơi với thầy bu luôn, đợi hết tết mới lên. Em Đậu sắp vào lớp 1, phải học đi học nhiều hơn nên hai ba tranh thủ cho em chơi nốt với ông bà rồi lên học. Nghỉ 3 tháng hè từ tháng 6 đến tháng 9, em Đậu chơi với ông bà đen hết cả người, lúc gặp lại hai ba chẳng nhận ra, em chơi từ nhà ông bà, thỉnh thoảng lại chạy qua làng Phú chơi cùng các em gái, tụi nhỏ chơi thân với nhau lắm nên lúc biết Đậu sắp phải lên thành phố học cũng lưu luyến mãi. Ba Điềm đang có bầu 8 tháng, vì trong bụng ba có tận 2 em bé nên trông ba nặng nề hơn hẳn, hồi ba có bầu 5 tháng, ba Quân lo ba Điềm phải vừa chăm em Đậu, vừa đi quản lý việc ở trung tâm dạy thêm nên ba Quân bê em Đậu về quê nhờ ông bà ngoại trông, còn ba thì sáng tối đúng giờ đưa ba Điềm đi làm, có lúc ba Điềm mệt, gọi ba Quân một cái là ba đến luôn. Cô dì chú bác thấy ba Quân như thế, lo ba mệt nhưng mà ba bảo ba chẳng thấy mệt gì hết, ba chỉ thương ba Điềm vất vả, đang bầu bì mà còn phải đi làm nên ba Quân chăm ba Điềm ghê lắm, hở tí là sợ ba Điềm ngã. Việc nhà đã có dì giúp việc lo hết rồi, em Đậu cũng bị ba tống về quê rồi, ba Điềm đã lên làm quản lý trung tâm nên công việc cũng bớt hơn trước vậy mà ba Quân vẫn cứ lo ba Điềm mệt. Điềm khệ nệ chống lưng bước từ trên xe ô tô xuống, tay cầm theo giỏ hoa quả to đùng cùng mấy hộp bánh trung thu, miệng cười tươi như hoa, hai cái má đầy đặn cong lên trông phúc hậu vô cùng. Cái hồi bầu em Đậu thì Điềm trông gầy nhom, có mỗi cái bụng to ra trông trái ngược ghê gớm, hồi đó cả hai đều bận rộn, Điềm lại mắc bệnh tâm lý nên chẳng ăn được gì lại ốm nghén nặng, còn bây giờ Quân đã ổn định được cuộc sống, lại muốn bù đắp cho Điềm nên anh chăm cậu ghê lắm, cả người Điềm đầy đặn, có da có thịt trông vừa xinh vừa hiền, lúc nào cũng tươi phơi phới như thời thiếu niên. Quần vừa mới bước xuống xe đã chạy ra sau cầm hết túi nọ túi kia còn không quên mắng Điềm một cái. - Chồng mình cũng có hai tay hai chân đầy đủ vậy mà sao lại để 3 ba con xách nặng được? Nhìn anh năng nổ xách đồ vào nhà trước Điềm cũng bất đắc dĩ thở dài nằm yên trên ghế dựa, thảnh thơi đợi chồng ra đỡ vào. Ngày trước cậu chẳng bao giờ dám láo vậy đâu, nhưng giờ bầu tháng cuối bụng nặng, chân tay phù hết cả, hai đứa nhỏ lại quậy, suốt ngày chen chúc đấm đá nhau nên thỉnh thoảng cậu lại lười, nằm yên một chỗ hành hạ cái người khiến cậu thành ra như vậy. Từ sau khi sinh Đậu, Điềm cũng không có ý định sinh thêm đứa nữa bởi cậu nghe bác sĩ trên phố nói là sinh mổ một lần thì những lần chửa sau khả năng sinh mổ cao, lại nguy hiểm, nghe vậy nên Quân cũng không dám cho Điềm bầu thêm lần nữa, mỗi lần đều dùng các biện pháp phòng tránh. Ấy vậy mà hồi tất niên đầu năm, hai người uống quá chén thế nào mà tự dưng lại hồi tưởng lại quãng thời gian chưa cưới nhau, thế rồi cũng quên hết cả phòng tránh, nhờ đó mà hai đứa chó con này tòi ra. Ngày biết Điềm có bầu lần nữa, mà lần này lại trúng tận hai đứa, Quân suýt lăn ra ngất xỉu... mỗi lần kể lại chuyện đó Điềm đều cười sằng sặc, hai đứa nhỏ cùng thích nghe ba Điềm kể đi kể lại chuyện của ba Quân, mỗi lần kể là tụi nó lại đạp đạp hưởng ứng. - Ba Điềm ơi!! Tiếng trẻ con gọi tên Điềm từ trong nhà vọng ra, Quân đang bế em Đậu từ từ đi lại chỗ Điềm. Em ấy giờ đen với cao hơn trước nhiều rồi, trên tay đang cầm cái đèn ông sao tròn đủ màu sắc vẫy vẫy với cậu. Lúc được ba Quân thả xuống thì em chạy ngay vào lòng ba Điềm thơm ba tới tấp, mới không gặp có mấy tháng mà ba đã nhớ em lắm rồi, cứ ôm em miết mà không buông. Em Đậu cũng nhớ ba Điềm, nhưng mà lúc ngó xuống bụng của ba khiến em quên hết cả nhớ nhung luôn, lúc ba Quân đưa em về quê, bụng ba Điềm đâu có to vậy đâu? Thật ra, bụng ba Điềm hồi đấy cũng to rồi, cơ mà bây giờ nó còn bự hơn gấp đôi, gấp ba nữa ý. Thấy em nhìn chằm chằm vào bụng mình, Điềm bật cười. - Anh Đậu chào hai em chưa nhỉ? Tháng sau là hai em bé ra chơi với anh rồi đấy. Đậu cứ lăm le nhìn chiếc bụng to tròn đang im ắng đấy một hồi rồi mới len lén đặt tay lên vỗ nhẹ vào bụng ba Điềm, em chẳng dám vỗ mạnh vì sợ ba Điềm đau. -Anh chào hai em, hai em bé ngoan không làm ba Điềm đau nhé, ra nhanh để còn chơi với anh nha. Rồi em đưa cây đèn đang cầm cho ba Điềm, nói là quà tặng hai em bé. Cán cây đèn màu hồng làm bẩn hết cả hai tay em, màu hồng dây hết cả ra khiến đôi bàn tay bé xíu ấy trông thật buồn cười. Đậu nắm lấy tay ba Điềm dắt ba xuống xe, Quân bên cạnh cũng vội đỡ lấy ngang eo cậu, cả nhà ba người cùng tiến vào bên trong. Bu Yến đang bận sắp lễ thắp hương, thầy Tư thì ngồi cặm cụi một góc làm đèn lồng với đèn ông sao cho tụi nhỏ. Tiếng củi lửa, tiếng cắt giấy hoà cùng hương thơm của những trái chín cuối mùa và hương khói từ bếp lửa tạo thành một thứ mùi rất quen thuộc của làng quê, thứ mùi đã đi cùng cậu qua những năm tháng tuổi trẻ và cùng Điềm trải qua sinh tử, nguy nan. Bọn trẻ trong nhà với hàng xóm nghe tiếng động là chạy ùa hết ra ngoài, thấy nhà Điềm Quân thì mừng ra mặt, đứa thì chạy vào thông báo cho thầy Tư bu Yến, đứa thì chạy xô đến cười cười nói nói ra vẻ lanh lợi dễ thương vì bình thường mỗi lần chú Quân với chú Điềm về đều cho tụi nhỏ quà hết, khi thì gói bim bim, khi thì mấy món đồ chơi nho nhỏ. Lần này cũng không ngoại lệ, Quân lấy từ trong túi ra biết bao nhiêu là bánh trung thu, chia cho mỗi đứa một cái mang về thắp hương, tụi nhỏ nhận bánh là vui ra mặt, vội vàng xỏ dép kéo nhau về, có mấy đứa còn không quên lấy thêm vài cái đèn lồng thầy Tư làm nữa. Bu Yến nghe tiếng Điềm về nên nhanh chóng đi ra ngoài, trông bu vẫn nhanh nhẹn như ngày nào, thấy cậu, bà vui ra hẳn, vội chạy lại đỡ Điềm, tranh thủ hỏi thăm vài câu. - Cuối cùng cũng về rồi, bu ngóng mày suốt đấy. Thế nào, bầu lần này có thấy khó chịu gì không, có nghén không? Trời ạ, chân tay phù hết cả lên rồi này, bu chẳng lo cho chị mày đâu mà bu lo cho mày nhất đấy Điềm ạ. Điềm cười trừ, vỗ tay bu. - Anh Quân chăm con tốt lắm bu ạ, bu xem con béo lên gần chục cân rồi đấy, trộm vía lần này con chẳng nghén ngẩm gì hết, chỉ có mấy tháng cuối nó nặng nề thôi. Đậu ở đây có nghịch thầy bu lắm không ạ? - Không, thằng Đậu nó ngoan gần chớt, sáng nào cũng cắp sách qua nhà bà Tám làng Phú học bài, bà con ai cũng mê thằng nhỏ hết. Mày không nghén là được rồi, thôi hai đứa bây vào trong rửa chân rửa tay rồi ra ăn trưa với thầy bu. Trông bu vui như thế Điềm cũng yên tâm, các anh chị bận rộn nên chẳng về với thầy bu được, mang tiếng nhà có cả đàn con vậy mà hôm nào cũng chỉ có hai ông bà lủi thủi một mình, Điềm cứ lo hai ông bà tủi thân nhưng hôm nay thấy vậy thì Điềm cũng yên tâm rồi. Quân tiến lên nhéo má Điềm một cái, đôi má của cậu từ hồi có tí thịt là nhéo sướng hẳn, mềm mềm lại hơi hồng trông rõ cưng. Cậu quay sang nhìn anh, Quân ôm ngang eo Điềm đỡ cậu vào trong phòng, vừa đi vừa hỏi. - Mình lại nghĩ gì vậy? Điềm nhìn Quân, rồi lại quay lại nhìn căn nhà cũ kĩ của thầy bu cùng con đường làng quen thuộc, khẽ thở ra một hơi dài, vỗ vào cái bụng căng tròn. - Mình biết không, em chẳng bao giờ dám mơ một người như em lại có cuộc sống bình yên, hạnh phúc như thế này. Có thầy bu, có mình, có con, có một gia đình hạnh phúc... Nó còn đẹp hơn cả bức tranh mà em đã hằng mơ.... Rồi, cậu lại tựa đầu vào ngực Quân, tay đan vào tay anh, ngắm nhìn đôi nhẫn vàng sáng loáng trên tay hai người, tượng chưng cho sợi dây liên kết vĩnh viễn nối liền giữa anh và cậu, thì thầm. - Vậy nên... Những việc trong quá khứ đối với em giờ đã chẳng còn quan trọng nữa, em không muốn mình cứ dằn vặt bản thân như vậy, nhìn mình buồn... Em cũng chẳng vui. Quân ngạc nhiên nhìn xuống Điềm, cậu cũng ngước đôi mắt to tròn, lén nhìn anh rồi lại mân mê gấu áo phân trần. - Em cũng không cố ý, nhưng tại tụi nhỏ này nè, cứ đúng giữa đêm lại quậy quá trời quậy... Nên... Quân vẫn cứ nhìn Điềm, anh chưa bao giờ nghĩ rằng những phút yếu đuối hằng đêm ấy lại bị cậu nhìn thấy hết. Anh luôn giữ trong lòng cảm giác hối lỗi với cậu, muốn bù đắp cho cậu tất cả mọi thứ. Ấy vậy mà anh chỉ biết làm khổ cậu, khiến cậu vất vả... Quân ôm chặt Điềm, kéo cậu vào trong phòng chốt cửa lại. Tiếng cửa sắt chốt lại vừa vang lên ken két thì đôi môi của Điềm đã bị anh chiếm lấy, cảm giác ẩm ướt ấm áp tràn ngập trong khoang miệng cậu. Quân áp sát Điềm vào tường mà hôn ghì lên môi cậu, chiếc bụng bầu to tròn cứ liên tục cọ sát tăng thêm sự hồi hộp khó có thể nói ra. Bàn tay to lớn, thô ráp của anh mơn trớn trên làn da trắng muốt dày thịt của Điềm, tay anh luồn vào bên trong chiếc áo mỏng, xoa lên cái bụng đã căng cứng chực vỡ. Trong cơn mê man, Điềm mở mắt ra nhìn anh, đôi mắt cậu đỏ ửng nước, đôi môi đã bị Quân hôn đến ửng đỏ mấp máy vài lời nỉ non... - Mình... Mình làm em đi mình... Sợi dây nối liền giữa con tim và lý trí bỗng đứt phựt, anh bế ngang người Điềm khiến cậu chênh vênh bám chặt lấy cổ anh, Quân đặt Điềm lên giường, hơi thở ấm nóng phà vào cổ cậu, từng tiếng thở dốc cứ thế vang lên đầy mập mờ. Anh mơn man lên những chiếc cúc áo đã hơi lỏng, bình tĩnh cởi từng cái ra. Chiếc áo nâu bị cởi phô bày chiếc bụng với những vết rạn đỏ chằng chịt, Điềm xấu hổ vội vã che đi vết tích xấu xí ấy nhưng Quân lại bắt tay cậu lại, nhẹ nhàng đặt từng nụ hôn lên nơi quyến rũ kia rồi nhích dần lên phía cổ Điềm. Xen lẫn trong tiếng thở dốc là giọng nói trầm ấm của anh. - Mình lúc nào cũng đẹp cả... 18...28... Rồi bây giờ... Tại sao lúc nào mình cùng đẹp như vậy... Không đợi câu trả lời của Điềm thì Quân đã hôn lên môi cậu, anh cũng cởi phăng chiếc áo mình đang mặc ra, quấn quýt, hoà vào làm một với người kia, từng tiếng thở dốc đầy ái muội vang lên trong căn phòng nhỏ. Từ hồi bầu lần hai anh chẳng mấy khi chạm vào Điềm, có làm thì anh cũng cố hết sức để nhẹ nhàng, nhanh gọn hết mức có thể, đây là lần đầu sau những tháng dài đằng đẵng anh trở nên mạnh mẽ như vậy, Điềm cũng rất vui mừng mà ôm chầm lấy cổ Quân, vùi mặt vào ngực anh thở từng hơi ấm áp. Cứ như vậy, trưa hôm đó Điềm không ngồi dậy ra ngoài ăn cơm được, gần 8 tháng anh mới động chạm vào Điềm mạnh mẽ đến vậy khiến cái cơ thể dặt dẹo của cậu chẳng thích ứng kịp, lại thêm hai đứa nhỏ đã dậy bởi bị hai ba đánh thức nên tụi nó làm loạn trong bụng Điềm, không cho cậu sức ngồi dậy, thế nên Quân phải mang đồ ăn vào phòng cho Điềm ăn sau. Tối nay là Tết Trung thu, ở bên làng Phú tổ chức to lắm, năm nào cũng vậy, cứ dịp tết trăng tròn là bên đấy lại tụ tập 3 làng lại với nhau mở cỗ cho tụi trẻ con, đoàn múa lân đúng 8 giờ tối là sẽ đi dạo một vòng quanh 3 làng, múa may đánh trống khua chiêng rộn ràng, tụi trẻ con thấy là sẽ chạy ra ngay xếp thành hàng dài đi theo đoàn múa lân, vừa nhảy múa vừa hát tùng tùng rinh rinh. Trong đoàn ấy hiếm có cha mẹ đi cùng, vì mọi người ở đây thoáng, đâu có mấy vụ bắt cóc như trên phố đâu, cứ thả rông tụi nhỏ, vậy nên giữa đoàn trẻ con lít nhít thì bóng người mang bầu nặng nề ấy lại hiện lên rõ ràng, cao lớn trông rất buồn cười. Lúc đi làng Phú mọi người nhận ra Điềm ai cũng chúc mừng, thi thoảng lại trêu cậu vài câu. - Cậu Điềm cũng đi phá cỗ Trung thu với tụi trẻ con đấy hả? Hay là đưa cái anh cao lớn bên cạnh đi phá cỗ đấy? Quân ngượng ngùng chào mọi người, một tay giữ chân em Đậu đang vắt vẻo trên vai, tay còn lại thì nắm tay Điềm. Em Đậu tay phải cái đèn lồng, tay trái đèn ông sao do ông ngoại làm cho thì thích chí lắm, lại còn được ba Quân đeo lên cổ thì càng thích hơn, cả dọc đường cứ nghêu ngao hát. Điềm thấy mọi người trêu thì khoái chí vỗ bùm bụp vào bụng bầu, khoe. - Cháu đưa Đậu với hai đứa nhỏ này đi phá cỗ này, trộm vía tụi nó cũng ngoan, chứ hư là cháu không đủ sức đèo bồng đi chơi đâu, nặng với mỏi lắm. Điềm quen hết với mọi người trong làng Phú nên đi đâu cũng bắt chuyện cho được. Nhưng mà hai ông ba cũng không ở lại để phá cỗ cùng tụi trẻ con được nên để em Đậu ở đấy chơi còn hai ba thì dắt tay nhau đi ra một góc thủ thỉ. Con đường có hai bên ruộng lúa giờ đã xanh mướt cỏ ở hai rìa đường, những đám cỏ cứ mọc lên êm mềm chứ không cứng sắc khẽ đung đưa theo cơn gió thoảng qua. Trăng đã lên cao, trăng hôm nay tròn và sáng hơn mọi ngày, ánh sáng của nó soi chiếu mọi con đường về nhà, trông vô cùng đẹp. Quân dìu Điềm xuống chỗ dốc ruộng, cả hai người nằm trên thảm cỏ xanh mướt, tận hưởng cơn gió mát nhẹ mơn man thổi qua... - Lúc trước, chúng ta cũng từng như thế này, phải không mình? Quân bất chợt hỏi, Điềm quay sang nhìn anh, ngẫm nghĩ một hồi rồi lắc đầu. - Em chẳng còn nhớ nữa, có lẽ cũng lâu lắm rồi... Quân nằm sát vào Điềm, đan bàn tay to lớn vào đôi tay nhỏ bé của cậu, anh nghiêng người bắt đầu kể chuyện. - Cái ngày Trung Thu năm mình 17 tuổi ấy... Là lần đầu anh gặp mình.. ngày đó mình không biết anh, anh cũng chẳng biết mình, anh chỉ có thể nhận ra mình qua giọng nói... Nhưng mình biết không, anh bắt đầu thương mình... Kể từ ngày đó... - Tất nhiên là mình không nhớ được ngày đó rồi, hồi đó mình còn chẳng biết anh là ai, nhưng mà anh lại nhớ rất rõ từng chi tiết... Từng lời nói mà mình đã từng nói với anh. Điềm vẫn chăm chú nghe Quân kể chuyện, anh cứ luyên thuyên mãi về những câu chuyện ngày xửa ngày xưa, nhưng câu chuyện mà Điềm chẳng thể nhớ nổi ngày tháng, nhưng cậu vẫn nghe anh kể. Điềm tựa đầu lên vai anh, để tay kia của Quân ôm mình. Chẳng biết qua bao lâu, đến tận khi tiếng pháo từ buổi phá cỗ vang lên thì cậu mới chợt bừng tỉnh từ những mơ màng. Điềm ngẩng đầu nhìn anh, nhìn người đàn ông đã cùng mình đồng hành qua những năm tháng tuổi trẻ đầy nhiệt huyết, cùng cậu đi qua những khó khăn trong cuộc đời để giờ đây, sau tất cả những thử thách ấy, cậu có thể yên bình nằm trong vòng tay anh, tận hưởng thứ cảm xúc hạnh phúc không tên này. Trong bóng tối, hai chiếc nhẫn cưới đan vào nhau, tượng trưng cho một tình yêu vĩnh cửu, mãi mãi chẳng rời... * Tôi tưởng mai mới trung thu nên định up cho đúng ngày, ai dè nay đi ngoài đường thấy toàn trẻ con đi chơi, rồi múa lân, nhạc các thứ linh đình nên phải up luôn cho đúng không khí
|