Ông Mối à, Anh Yêu Em !!!
|
|
CHƯƠNG 16: Đùa Giỡn
Từ khi bố mẹ qua đời, VTV đã tôi luyện được bản lĩnh nhìn mặt đoán ý. Khi anh nhận được điện thoại của Phạm Cẩm Trình mời tới nhà làm khách, anh đã ngửi được chút mùi vị khác thường rồi.
Thăm dò đủ mọi cách mà miệng Phạm Cẩm Trình vẫn kín như bưng, chỉ cười trên nỗi đau của người khác, nói: "Hôm ấy tớ sẽ xin nghỉ sớm một chút. Về nhà... xem kịch!" Phạm Cẩm Trình cố ý nhấn mạnh 2 chữ "xem kịch", khiến VTV phải đau đầu suy nghĩ. Cuối cùng, vì sự an toàn của bản thân, con cáo họ Vương quyết định kéo một tấm đệm cho mình...
Thế nên mới có chuyện con cáo họ Vương sáng sớm đã tới công viên câu cá, đón ông mối cùng về nhà. Mà khi con cáo họ Vương đã ở nhà họ Phạm thì càng chắc chắn về sự nghi ngờ của mình, "bữa cơm thường" đã biến thành "bữa tiệc nhà họ Phạm". Tiệc gia đình mà còn mời người ngoài như anh tới, thực sự là... rất đáng ngờ.
Trong phòng khách, VTV ngồi nghiêm chỉnh, mắt nhìn bốn phương, tai nghe tám hướng. Mợ hai và PĐP đang ở trong bếp rửa hoa quả. Mợ cả, mợ út cũng viện cớ đi mua đồ để chuồn ra ngoài thì thầm to nhỏ. Chỉ còn lại Phạm Nhạc Trình và VTV bốn mắt nhìn nhau.
VTV đánh tiếng thăm dò: "Ông mối nói, em ít khi tham dự mấy cuộc tụ tập gia đình mà. Thế hôm nay em tới, là thèm cá kho hay muốn xem kịch hả?"
Phạm Nhạc Trình nhướn mày, trưng cái vẻ mặt "cái này còn phải hỏi" ra, nói: "Em cũng nghe nói, anh và thằng nhóc chết tiệt kia cãi nhau..." Nói xong, Phạm Nhạc Trình không để VTV mở lời, đã vỗ vỗ lên vai anh vẻ thông cảm, tha thiết nói: "Người anh em, đắc tội với con trai không đáng sợ, cái đáng sợ là đứa con trai này lòng dạ độc ác. Đắc tội với đứa con trai có lòng dạ độc ác cũng không đáng sợ, cái đáng sợ nhất là, đắc tội với một đứa con trai đã có lòng dạ độc ác lại còn không thể hiểu nổi. Vì như thế anh không thể biết nó sẽ dùng chiêu nào để ứng phó với anh. Anh phải cẩn thận đấy, PĐP không phải là đứa chỉ thích nói suông đâu."
VTV nheo đôi mắt cáo, thẳng thắn đáp: "Anh với thằng nhóc ấy cãi nhau vì bức ảnh trong ví tiền của nó."
Phạm Nhạc Trình nghe vậy thì giật mình, thái độ lập tức trở lại bình thường. Đáng tiếc, sự thay đổi trong giây lát ấy đã bị VTV nhìn thấy: "Cậu nhóc đó là ai? Em biết hả?"
"Sao em biết được? Từ bé tới lớn em với nó đã bất hòa, chuyện của nó em không quan tâm."
Càng giấu càng lộ, VTV im lặng, nhếch môi, chỉ hờ hững nhìn Phạm Nhạc Trình. Quả nhiên, chẳng bao lâu sau, Phạm Nhạc Trình thấy như có dao kề sau lưng, người như sắp bị ánh mắt của VTV chọc ra hai cái lỗ. Vai cậu run lên, khẩn khoản: "Anh đừng nhìn em như thế, em không biết thật mà. Với lại, toàn là chuyện bé như hạt vừng thôi, nhắc tới nó..."
Phạm Nhạc Trình nói được nửa câu, nụ cười của con cáo họ Vương đã biến thành điệu cười gian xảo, anh nhìn Phạm Nhạc Trình chằm chằm, chậm rãi nói: "Chuyện bé như hạt vừng..." Mấy chữ này đã bán đứng cậu rồi, chúng nói cho anh biết cậu nhất định biết sự thật.
Phạm Nhạc Trình á khẩu, nói thật: "Được rồi, em nói cho anh biết, nhưng anh tuyệt đối không được để thằng nhóc chết dẫm kia biết."
"Thực ra... là như thế này, ừm, nghiệt duyên mà... thằng nhóc ấy là bạn học của thằng bé. Nó thầm thương trộm nhớ em trai em, nhưng thằng nhóc ấy chỉ coi nó là bạn thân. Sau khi hai đứa tốt nghiệp đại học, cậu nhóc ấy phải ra nước ngoài, sau đó..."
VTV sờ cằm: "Sau đó thế nào?"
Phạm Nhạc Trình ngẩng mặt lên trời nghĩ một lát, nghiêm túc nói: "Sau đó, cậu ta mắc bệnh ung thư máu, chết rồi."
VTV: "..." Đồng chí, nếu cậu muốn viết kịch bản phim thì có thể viết kiểu khác không? Chẳng lẽ cậu không biết, bệnh ung thư máu đầu năm nay đã bị các cậu hại tới nỗi không còn mặt mũi, không dám quay lại chiếm đoạt thân thể con người nữa hay không hả?
Đúng lúc VTV đang thầm oán trách câu chuyện tình yêu đẹp mà đau khổ của Phạm Nhạc Trình, anh cả Phạm Khiêm Trình cũng vui vẻ xuất hiện. Thế nhưng, ông anh cả này rõ ràng là thận trọng hơn hai thằng em trai rất nhiều, không nói là tới xem kịch, cũng không nói là tham gia họp mặt gia đình, mà khéo léo tỏ vẻ anh tới khuyên can đây: "Tiểu Vương, anh nghe nói cậu và em trai anh cãi nhau."
Khóe môi con cáo họ Vương giật giật, đáp: "Em cãi nhau với thằng nhóc ấy vì tấm ảnh trong ví tiền của cậu ấy."
Phạm Nhạc Trình & Phạm Khiêm Trình: "...."
Thế là, VTV được mệnh danh là quỷ kế đa mưu lại dùng mọi cách để moi chuyện về bức ảnh trong ví tiền của ông mối từ chỗ anh cả. Lần này, bộ phim tình cảm Hàn Quốc đẹp đẽ mà đau thương vô ngần đã biến thành phim quân sự nghĩa khí hào hùng.
Anh cả nói: "Thực ra, em trai anh và cậu nhóc trong bức ảnh đó không có gì cả, em đừng hiểu nhầm. À, chuyện là thế này, thì là, cậu nhóc này là hàng xóm của bọn anh, thằng bé vẫn coi nó như anh trai, sau này nó vào quân đội. Một lần, trên đường làm nhiệm vụ..."
"Thế nào?"
Anh cả siết chặt tay, đau khổ nói: "Chà, nó hy sinh."
VTV: "..." Tốt lắm, quả nhiên không phải người một nhà không vào cùng một cửa. Tuy tình tiết và phong cách kịch bản hai anh em viết hoàn toàn khác nhau, nhưng kết cục lại là một. Thế nhưng, rốt cuộc hai anh em họ hận người này tới cỡ nào mà đều rủa cậu ta chết?
Phạm Nhạc Trình như đụng phải tường... Anh cả ơi, sao anh không thấy em ra hiệu bằng mắt cho anh? Thế là xong rồi!
|
Khi Phạm Cẩm Trình về đến nhà, cả nhà đã tụ tập đầy đủ, bắt đầu ăn cơm tối. giờ VTV mới thực sự hiểu "xem kịch" của ba anh em họ là ý gì. Cùng về với Tô Cẩm Trình còn có một cô gái rất yểu điệu, mợ Phạm giới thiệu, đây là Lộ Lộ. Nói xong, còn đẩy Lộ Lộ về phía VTV, tất cả không cần nói nữa.
VTV im lặng, bất giác nhìn về phía ông mối bên bàn ăn, chỉ thấy ông mối đang cúi đầu bày thức ăn, dường như chẳng thèm quan tâm tới tình cảnh ở bên này. Nhưng cô Lộ Lộ này rất phóng khoáng, mợ cả vừa giới thiệu xong bèn nở nụ cười ngọt ngào, lộ ra hàm răng trắng bóc, đưa tay phải ra: "Chào anh, anh Vương."
Phái nữ chủ động đưa tay ra, nếu không đáp lại thì thật quá vô phép, thế nên VTV cũng đưa tay ra, trả lời: "Chào cô." Sau màn bắt tay ngắn gọn, con cáo họ Vương đang muốn rút tay lại thì thấy bên kia nắm chặt hơn, thoáng ngẩng đầu lên thì thấy Lộ Lộ nháy mắt tinh nghịch với mình: "Òa, anh không nhận ra em thật à?"
Vừa dứt lời thì mọi người nghe thấy tiếng đũa rơi, quay đầu lại thì thấy ông mối tỉnh bơ "à" lên một tiếng, rồi nói: "Ăn cơm thôi."
Ba anh em nhà họ Phạm ban nãy vẫn còn hứng khởi xem kịch vui cũng im lặng không nói gì. Ba anh em họ vốn nghĩ rằng hôm nay sẽ diễn vở "Phòng Huyền Linh muốn nạp thiếp, phu nhân ghen tuông tự tử", nhưng tại sao chớp mắt một cái đã biến thành "Trình Giảo Kim phiên bản nữ vung dao đoạt tình, Tần Hương Liên buồn bã sầu thương" cơ chứ?
Nội dung vở kịch này có phải lung tung lộn xộn quá rồi không?
Bữa cơm chìm trong bầu không khí yên tĩnh và ngượng ngập. Ngoài hai, ba câu trò chuyện loáng thoáng của ba mợ, làm như vô ý hỏi thăm VTV và Lộ Lộ để họ hiểu nhau hơn, những người khác đều yên lặng ăn cơm.
Ba bảo bối may mắn im lặng vì vở kịch bị đảo lộn nội dung khiến họ được mở rộng tầm mắt, nhất thời không biết nên nói gì. Đồng chí VTV im lặng vì anh vẫn còn đang nhớ lại xem rốt cuộc mình đã gặp Lộ Lộ ở đâu. còn ông mối, chẳng ai biết trong lòng cậu đang cắn mạnh miếng cá kho lúc này đang nghĩ gì...
May mà Lộ Lộ từ trước tới nay vẫn ít lời hôm nay đột nhiên lại hoạt bát hơn, luôn là phần tử tích cực khuấy động làm cho bầu không khí thêm sôi nổi. nói mấy chuyện vô thưởng vô phạt với các mợ xong, Lộ Lộ liếc mắt nhìn VTV, che miệng cười: "Ôi, anh lén nhìn em nhiều lắm rồi đấy, đã nhìn đủ chưa vậy?" (t/g: chảnh thí ớn >,<"")
Nếu có sấm, giờ chắc chắn sẽ giáng xuống đánh chết ba anh em nhà họ Phạm và VTV. Câu nói... mờ ám như thế, mà Lộ Lộ lại đường đường chính chính nói ra trước mặt mấy vị trưởng bối. VTV ho khan hai tiếng, dù da mặt anh có dày đi nữa cùng ửng đỏ.
Quả nhiên, đàn ông tốt không thể đấu với phụ nữ hung dữ, đặc biệt là không thể đấu với phụ nữ lưu manh. Chẳng lẽ, đây là trò đùa trong truyền thuyết sao?
Tình huống này, ba anh em ưa hóng hớt lại hứng thú nhìn VTV, rồi lại nhìn Lộ Lộ, cuối cùng, dời ánh mắt về phía PĐP vấn mải miết ăn cá kho. Rất tốt, rất mạnh mẽ, chỗ ngồi của ba người vừa khéo tạo thành thế chân vạc. Chỉ là, em trai ơi, em còn không ra tay, nữ lưu manh sẽ hạ gục con cáo họ Vương nhà em mất.
VTV sững người một chút, mở miệng nói: "Tôi chỉ đang nghĩ, rốt cuộc đã từng gặp cô Lưu ở đâu?" Thực ra, VTV về nước chưa lâu, nếu không ở công ty thì là ở nhà, nếu thực sự đã gặp Lộ Lộ trong nửa năm này thì không thể nào quên được. Nhưng dù VTV lục tìm tất cả các khuôn mặt trong trí nhớ vẫn không có khuôn mặt nào trùng khớp với khuôn mặt đang ở trước mắt.
Lưu Lộ Lộ lấy giấy ăn lau miệng: "Thực ra cách đây không lâu chúng ta đã gặp nhau rồi, chỉ là anh Vương hay quên, nên không nhớ em thôi." Nói rồi bèn rút di động ra, ấn mấy cái, trong phút chốc, VTV cảm giác túi áo vét của mình bắt đầu rung lên, tiếp theo là tiếng nhạc chuông quen thuộc.
VTV lấy di động ra, sắc mặt khẽ đổi, trên màn hình là một dãy số hạ lẫm, nhưng số di động của mình, sao Lộ Lộ lại biết?
Lộ Lộ vô cùng đắc ý cất điện thoại, chớp mắt nói tiếp: "Thấy chưa? Em đã nói chúng ta quen nhau mà, chỉ là anh Vương không nhớ em thôi."
Mợ cả nghe vậy kinh ngạc nói: "Hai đứa biết nhau thật à?"
"Vâng ạ, lúc nãy nhìn anh Vương cháu cũng giật mình đấy!" Vừa nói xong thì mấy mợ đều phá lên cười phụ họa, liên tục nói "có duyên, có duyên". Anh hai Phạm Cẩm Trình là người đầu tiên không thể xem được nữa, lắc đầu thở dài, đứng dậy: "Cả nhà ăn từ từ, con no rồi."
Trong lòng thầm oán trách: "Rốt cuộc mẹ có hiểu tình hình không thế? Từ nửa năm trước con đã giới thiệu Hạ Hà Tịch cho em trai rồi, giờ mấy người đang cổ vũ cho kẻ thứ ba đấy!"
Bực tức nhìn mẹ mình một cái, anh hai đỡ trán đi vào phòng ngủ. Phạm Nhạc Trình thấy vậy cũng méo miệng, đứng dậy: "Cháu cũng no rồi, vào phòng giúp anh hai sửa cái máy tính đây."
Trong lòng thầm oán trách: "Thằng nhóc chết tiệt kia, anh nhìn nhầm mày thật rồi. vốn dĩ hy vọng hôm nay có loạn như thế, mày có thể ghen thử một phát, rồi nhanh chóng thành đôi thành cặp với VTV, cưới quách đi cho lành. Giờ mày cứ ăn cá kho của mày đi, cho mày nghẹn chết!"
Nói xong mặt mày xám xịt đi theo Phạm Cẩm Trình vào phòng.
Anh cả Phạm Khiêm Trình nhìn hai chỗ trống bên cạnh, khóe miệng giật giật, cũng ngượng ngập hạ đũa, ủ rũ nói: "Thế... cháu cũng không ăn nữa."
Trong lòng thầm oán trách: "Thực ra anh mày chưa ăn no!!!"
Trong chốc lát, số người trên bàn ăn đã vơi đi một nửa, nhưng dĩ nhiên không ảnh hưởng chút nào tới hứng thú trêu chọc VTV của Lộ Lộ. Lộ Lộ đảo tròn mắt, sờ cằm, cười hỏi: "Anh vẫn còn chưa nhớ ra đúng không? Có cần em nói cho anh biết chúng ta đã gặp nhau ở đâu không?"
Trong giờ phút này, trong hoàn cảnh này, VTV còn có thể nói gì chứ: "Xin cô Lưu cứ nói."
"Ừm..." Lộ Lộ nghe vậy thì gật đầu, suy nghĩ một lát rồi khẽ cười thành tiếng, đối diện với ánh mắt của VTV, đôi môi đỏ mọng khẽ mở ra: "Em không nói cho anh biết đâu."
VTV: "..."
Một cơn gió lạnh thổi qua, con cáo họ Vương luôn hiên ngang cũng không thể kiềm chế nổi mà cuốn theo chiều gió. Nuốt nước bọt, con cáo họ Vương vất vả nói: "Thực ra cháu cũng no rồi, cháu vào phòng Cẩm Trình nghỉ ngơi một lát." Nói xong, không đợi mọi người đồng ý đã đứng dậy đi vào phòng.
Trong chớp mắt, trên bàn chỉ còn lại bốn người phụ nữ đang nhìn nhau, cộng thêm một ông mối vẫn đang ra sức ăn cá kho.
Mợ hai ngẩn ngơ: "Chúng nó chê cá kho em làm không ngon à?"
End chương 16
t/g: đọc lại mà bực cả mình >,<"""
|
CHƯƠNG 17: Cô Em Bát Đồng
Ăn cơm xong, ba mợ xoa xoa tay, không thể kiềm chế được muốn lên chiến trường ngay.
Hóa ra, ba bà mợ ngoài việc sôi nổi sốt sắng buộc dây tơ hồng cho đôi bạn trẻ còn là fan hâm mộ trung thành của cái món quốc hồn quốc túy – mạt chượt. chuyện làm mối cho VTV và Lộ Lộ là chuyện nhỏ, chơi mạt chượt thâu đêm mới là chuyện lớn. theo lệ thường, ba chân thiếu một, ông mối phải lên hầu các mợ.
Trong bầu không khí nhẹ nhàng cùng với những quân mạt chượt, ba mợ chơi tới quên hết tất cả, hoàn toàn quẳng chuyện đứa cháu nuôi ra sau đầu. Phạm Khiêm Trình và Phạm Nhạc Trình từ trước tới nay không có hứng thú với mạt chượt, nghe mẹ mình bảo muốn chơi thâu đêm, lần lượt chào tạm biệt, chuẩn bị về.
Thế nên, vấn đề tiếp theo là...
Trong bốn người chuẩn bị về nhà, anh cả Phạm Khiêm Trình, anh ba Phạm Nhạc Trình và Vương Thiên Vũ đều lái xe tới, chỉ có mình Lộ Lộ sắc nước hương trời, hoa nhường nguyệt thẹn, nghiêng thùng đổ nước là không có xe. Làm người đàn ông, rốt cuộc ai trong ba người nên đưa Lộ Lộ về nhà đây?
Phạm Nhạc Trình vắt chéo chân, rào trước: "Anh cả, nhà anh ở cửa tây, nhà Lộ Lộ cũng ở cửa tây, anh..."
Còn chưa nói xong, anh cả Phạm Khiêm Trình đã vội vàng ngắt lời: "Lát nữa anh phải ra ngoài làm việc, không về cửa tây đâu." nói xong bèn nghĩ một lát, chỉ sợ còn kẽ hở, lại bồi thêm một câu: "Anh làm nhiệm vụ, gấp lắm!"
Phạm Nhạc Trình khoanh tay trước ngực nhìn anh: "Anh cả, anh gấp như thế mà còn có thời gian ăn cơm cơ à?"
Anh cả nghẹn lời, trợn mắt phản công: "Cảnh sát thì không phải người à? Có gấp thế chứ gấp nữa cũng phải ăn cơm chứ! Còn em đấy, không phải nãy em nói muốn tới quán bar hả? Quán bar của em chỉ cách nhà Lộ Lộ một con phố thôi!"
Hai người đang cãi tới cãi lui thì anh hai Phạm Cẩm Trình vẫn im lặng ngồi bên, đột nhiên cười nhạt một tiếng: "Hai người gấp gì hả, diễn viên nam chính còn chưa phát ngôn, hai người quýnh lên làm cái gì hả?"
Nói xong, ba anh em nhà họ Phạm đồng loạt quay sang nhìn VTV đang im lặng xem tivi. Con cáo họ Vương không để tâm tới ánh mắt nóng bỏng của ba người, không nói một câu, ngồi im như tượng.
Nét mặt Lưu Lộ Lộ bị mấy người đẩy qua đẩy lại có chút khó xử, lắc đầu nói: "Không phiền các anh đâu, tự em gọi taxi về là được rồi."
Anh hai Phạm Cẩm Trình nghe vậy thì nhếch môi, chỉ cười không đáp. VTV nãy giờ vẫn án binh bất động đang suy ngẫm xem Phạm Cẩm Trình có ý gì, thì nghe Lộ Lộ khẽ khàng nói: "Chỉ cần người nào đó chịu đưa em về..." nói xong còn cố ý dịch sát vào người VTV, rồi lại nhìn đồng chí Vương chằm chằm, nhe răng cười duyên.
Đùa giỡn! Đây tuyệt đối là đùa giỡn công khai có thêm ám chỉ! Khiêu khích hết lần này đến lần khác. Đến con cáo họ Vương thường không thể hiện buồn vui trên mặt cũng sắp đánh rơi phong độ, gào lên rồi.
Phạm Khiêm Trình và Phạm Nhạc Trình liếc mắt nhìn nhau, cố nén cười. nhìn đi, không phải là bọn mình không đưa về, mà là con gái nhà người ta đã chọn được tài xế tốt nhất từ lâu rồi.
Khóe miệng con cáo họ Vương giật giật, khéo léo đáp: "Nhà tôi ở cửa đông..." Ý là, cô Lưu, chúng ta không cùng đường, thật đấy!
Vừa nói xong, mợ cả đang chơi mạt chượt vừa đánh một con Nhất vạn, phân tâm nên chỉ nghe thấy nửa câu sau của hht, kêu to lên: "Tiểu Vương ở cửa đông còn muốn đưa Lộ Lộ về hả? Ôi chao, thật phiền cháu quá! Hai đứa đi cẩn thận nhé! Lộ Lộ, về nhà nhớ gọi điện cho mợ nhé!"
Lộ Lộ cười híp cả mắt: "Vâng. Thế anh Vương chúng ta đi thôi."
Con cáo họ Vương toát mồ hôi. Mợ cả, câu nào mợ nói cũng là "phiền con quá", nhưng cứ nghe như là "không phiền con đâu". mợ cả đã nói thế rồi, VTV đành phải đâm đầu theo lao, không thể từ chối đưa Lộ Lộ. Nhìn vẻ mặt cười trên nỗi đau của người khác của ba anh em nhà họ Phạm, VTV hít một hơi thật sâu, đưa ánh mắt nhìn ông mối một cách sâu xa, đem niềm hy vọng duy nhất gửi gắm lên cậu.
Vào lúc này, ông mối trên chiến trường đang nghiền ngẫm dãy bài được sắp xếp nghiêm chỉnh của mình, suy nghĩ xem nên đánh quân gì.
Con cáo họ Vương khẽ nheo mắt...
Nhóc con, ngẩng đầu lên nhanh, không phải nhóc nhiều quỷ kế nhất à?
Nhóc con, nói gì đi, chẳng lẽ nhóc muốn chủ động giao quyền chiếm giữ ra thật, để anh đưa Lộ Lộ mặt dày về nhà à
Nhóc con...
VTV đang thầm oán trách, nhưng đôi mắt của ông mối lại lóe lên, ngẩng đầu phóng ra ánh sáng lạ thường, rồi cười phá lên: "Bát Đồng, ù rồi! Tự bốc ù nhé!"
VTV nghiến răng ken két. Bát đồng, tao không đội trời chung với mày!
|
VTV vác cả bụng đầy ấm ức đưa Lưu Lộ Lộ về nhà. Khi quay lại nhà mình, ông mối đã đứng dưới nhà đợi anh. Sau khi VTV về nước mới mua căn hộ này, rất ít người biết địa chỉ, nhưng PĐP cái gì cũng tinh thông nên vẫn mò ra được.
Giờ đã là mùa thu, không khí ban đêm hơi lành lạnh. con cáo họ Vương đậu xe xong rồi đi ra, nhìn một cái đã thấy ông mối ăn mặc phong phanh, đang ôm cánh tay, đứng đợi anh ở cửa, trong lòng chợt thấy hốt hoảng, không kịp suy nghĩ đã bước tới trước mặt cậu, cau mày hỏi: "Sao nhóc lại ở đây?"
Cuối cùng ông mối cũng thấy VTV xuất hiện, cậu khụt khịt mũi, vô cùng ấm ức đáp: "Nếu biết trước anh về muộn thế này, em đã không vội vàng bắt taxi tới đây. Lãng phí mất hơn 20 tệ."
VTV lặng đi, trái tim bị rung động chút xíu đã nứt toác ra rồi. PĐP, nhóc có thể đừng ăn nói tùy tiện như thế không hả, phá hoại không khí lắm đó!
Hai người vào nhà, VTV đi pha cho ông mối cốc cà phê nóng, còn PĐP thì mặc chiếc áo khoác rộng thùng thình của VTV đi loanh quanh trong phòng.
"VTV, nhà anh trang trí cũng được phết nhỉ!" đây là lần đầu tiên ông mối tới nhà VTV nên nhìn cái gì cũng thấy mới mẻ, sờ bên này một chút, ngắm bên kia một tẹo. Cậu nhận ra người thiết kế căn phòng này rất chuyên nghiệp, lấy hai màu trắng đen làm chủ đạo, ti vi treo tường trong phòng khách "nở" một đóa mẫu đơn phú quý, thuần khiết. nội thất lại lấy phong cách đơn giản làm chủ đạo, hòa hợp với căn phòng một cách rất khéo léo và tinh tế, lộ rõ vẻ phóng khoáng mà gọn gàng, sạch sẽ.
Chỉ là... ông mối chăm chú ngắm căn nhà đẹp đẽ này, cứ cảm thấy thiếu thiếu thứ gì đó. Đang nghĩ chỗ nào không thích hợp, VTV đã bê cà phê từ trong bếp ra.
Đưa cốc cà phê cho ông mối, VTV nói: "Muộn thế này nhóc còn tới làm gì?"
Không phải Phạm Cẩm Trình nói, ba bà mợ đã lên bàn mạt chược thì không nhận người thân à? Trong hoàn cảnh bốn chân thiếu một như thế sao lại thả ông mối đi? Dường như biết VTV đang nghĩ gì, PĐP cười ha ha: "Mấy anh vừa bước chân ra khỏi nhà thì cậu hai về, thế nên cậu ấy làm người thế mạng cho em."
VTV nghe xong thì im lặng. Vất vả lắm mới không phải chơi mạt chược với mấy mợ, ông mối không về nhà mà bắt taxi tới tìm mình, rốt cuộc là có chuyện gì? Liên hệ với vẻ bất thường của ông mối hôm nay, con cáo họ Vương không khỏi "mừng thầm". Chẳng lẽ... thằng nhóc này ghen thật rồi sao? Hồi nãy không phát tác ở nhà họ Phạm chỉ là sĩ diện?
"Thế rốt cuộc nhóc tới đây làm gì hả?"
Ông mối lắc đầu vô cùng đắc ý: "Ông mối tới nhà, dĩ nhiên là có chuyện vui rồi. Em tới nói với anh về Lưu Lộ Lộ..."
VTV vừa nghe tới hai chữ "Lộ Lộ", liền ngắt lời ông mối, sắc mặt trầm xuống, ánh mắt đột nhiên sắc nhọn, lạnh lùng nói: "PĐP, đừng nói với anh, muộn thế này rồi nhóc còn tới là để làm mối cho anh với Lộ Lộ đấy nhé!"
Ông mối nghe thấy vậy thì chớp mắt liên hồi, cuối cùng không nhịn được mà cười phá lên. Thực ra, cậu tới "làm mối" cho Lộ Lộ thật =="". Từ mấy tháng trước, lúc ông mối dạo phố đã gặp Lộ Lộ một lần. Lúc ấy, Lộ Lộ trang điểm rạng rỡ, đi cùng một chàng trai thấp hơn cô ta một cái đầu.
Lộ Lộ giới thiệu, đây là bạn trai cô, con trai của ai đấy trong cục, tốt nghiệp một trường đại học danh tiếng, trong câu nói hiện đầy vẻ tự hào và khoe khoang. Ông mối nghe cô ta nói xong định rút lui nhưng lại bị kéo đi cùng ăn bữa cơm. Thế nên hôm nay ở nhà mợ hai, ông mối cắm đầu và cơm cắn cá là để mình không cười phá lên.
Rất rõ ràng, chuyện Lộ Lộ có bạn trai tạm thời chưa nói cho người trong nhà biết, thế nên mấy mợ mới rối lên ghép đôi ghép cặp. Tuy Lộ Lộ có thanh nhã, có tự mãn, nhưng hôm nay vì không muốn con cáo họ Vương có ý với mình mà cố ý giở trò lưu manh trêu chọc anh, lại còn rất vui vẻ nữa.
Mục đích ông mối đến đây tối nay là nói cho người nào đó biết sự thật, an ủi anh ta vài câu. Nhưng tới lúc này, PĐP mới nói câu nào đầu mà VTV đã phát hỏa lên, bèn thay đổi ý định. Cậu đảo mắt, ra chiều suy nghĩ, nói: "Anh thấy Lộ Lộ không tốt sao?"
VTV khẽ nheo mắt: "Nhóc nói xem?"
Ông mối né tránh ánh mắt của VTV, sờ cằm đùa cợt: "Em thấy cô ấy rất được đấy. Gia đình, diện mạo đều rất tốt, đáng quý nhất chính là, cô ta thẳng thắn, ngây thơ như thế! Không phải có câu nói "con gái trông có vẻ lưu manh nhưng thực ra lại rất tốt" sao? Ôi trời ơi, đây chính là để nói Lộ Lộ đấy, con gái người ta dũng cảm, thẳng thắn biết bao nhiêu! Đúng là vật báu hiếm có trên đời!"
VTV hít một hơi thật sâu, chăm chú nhìn ông mối, hỏi gằn từng chữ: "Ý gì hả?"
Ông mối nhếch môi, chìa tay phải ra, cười đáp: "Chúc mừng anh, anh Vương! Đối tượng xem mắt thứ mười tám của anh đã ra mắt suôn sẻ, hy vọng đây là đối tượng xem mắt cuối cùng của anh. "Siêu thị đàn ông" chúc anh thành công!"
"..."
Trong khoảnh khắc, VTV chỉ thấy lý trí trong đầu mình từ "từ bị" rút cạn, chưa bao giờ anh nghĩ rằng, hóa ra mình lại có lần thất bại tới như thế! Tâm trạng bao năm chưa từng thay đổi bắt đầu lên xuống bất thường. PĐP, nhóc đang giả ngây làm trò sao? Có phải chỉ cần ăn nói mập mờ một chút là cả đời này nhóc có thể giả vờ không biết không hiểu đúng không? Có phải bài học từ vụ Châu tài nữ lần trước vẫn chưa đủ sâu sắc, thế nên nhóc lại tiếp tục giới thiệu cho anh người thứ mười tám, người thứ mười chín, thậm chí còn nhiều hơn nữa đúng không? Có phải... bản thân mình thực sự đã nghiêm túc rồi không?
Nghĩ tới đây, khóe môi VTV lại trưng ra một nụ cười khổ. Quả nhiên... ai nghiêm túc trước thì người ấy thua. Nhóc con, được lắm, nhóc thực sự khiến anh tức giận rồi. Nghĩ đến đây, ánh mắt con cáo họ Vương dần dần trầm xuống.
Ông mối thấy VTV mãi không có phản ứng, bèn nghiêng đầu nhìn sang. Trong chớp mắt, bàn tay đang giơ lên giữa chừng của cậu đột nhiên bị nắm lấy, còn tư thế thì... đã vượt qua giới hạn lễ nghĩa rất nhiều rồi...
Cả bàn tay ông mối bị nắm chặt trong lòng bàn tay của ai đó. Cậu kinh ngạc, muốn rút tay lại, khẽ ngẩng lên thì môi cũng bị người nào đó chiếm mất, cậu đã rơi hẳn vào vòng vây của anh. Trong thoáng chốc, ông mối chỉ thấy đầu mình nổ một tiếng rất to theo cảm giác nóng ẩm truyền tới từ đôi môi, trước mắt trắng xóa.
Thế giới này đã nổ tung hết rồi!
Có phải năm 2015 tới sớm rồi không? Mẹ ơi!
End chương 17
|
CHƯƠNG 17: Tỉnh Tò
Đây không phải nụ hôn đầu tiên của PĐP. Tiểu Phong vẫn nhớ nụ hôn đầu tiên của mình. Đó là một đêm bầu trời đầy sao lấp lánh, cậu và Ninh Nhiên xem phim xong vẫn chưa muốn quay về ký túc, thế nên cứ vòng qua vòng lại sân bóng rổ của trường đại học. Không nhớ lúc ấy hai người nói những gì, cũng không nhớ lúc ấy còn người chơi bóng ở sân không, ông mối chỉ nhớ Ninh Nhiên thừa lúc mình không để ý, đột nhiên nghiêng đầu chạm nhẹ một cái lên môi mình như chuồn chuồn lướt nước, rồi mặt còn đỏ hơn cả cậu, vì xấu hổ...
Vì lúc ấy hai người đều là những kẻ "ngây thơ", Ninh Nhiên lại tấn công bất ngờ, dùng lực không chuẩn, chạm một cái như thể chẳng khác gì đập vào môi ông mối. thế nên trong lòng ông mối, hôn cũng chẳng hay ho như miêu tả trong tiểu thuyết hay phim ảnh, thậm chí thi thoảng cậu còn nghĩ vu vơ: "Không phải chỉ là thịt chạm vào thịt sao?"
Nhưng bây giờ, không giống! Rất khác!
Bị Vương Thiên Vũ cưỡng hôn bất ngờ, mọi suy nghĩ của ông mối đảo lộn. bị đôi môi ấm áp ấy dằn vặt tới nỗi tim đập loạn lên không ngừng. Trong lúc mơ màng, ông mối chỉ thấy tay chân mềm nhũn, càng không thể giãy khỏi vòng tay ôm của con cáo họ Vương.
Con cáo họ Vương thấy ông mối không phản kháng gì, nụ hôn càng sâu thêm, như muốn hòa tan hai người với nhau, trong hơi thở là thứ mùi xa lạ mà quen thuộc của đối phương. Thật lâu sau đó, lâu tới mức hai người nếu không buông ra thì không thể thở nổi, VTV mới lưu luyến rời khỏi đôi môi đỏ mọng của ông mối, nhưng vẫn không buông bàn tay đặt ở eo cậu ra, hai người tựa trán ôm nhau mà đứng như thế.
Ông mối im lặng, trong đầu rối như tơ vò, dường như có hàng ngàn suy nghĩ nhưng lại không nắm bắt được thứ gì. Đây là cái gì? Trước khi con cáo họ Vương đột nhiên tấn công, bọn họ đang nói cái gì? Đây... đây là cưỡng hôn sao?
Nghĩ tới hai từ "cưỡng hôn", cuối cùng Tiểu Phong cũng ý thức được chuyện "một kẻ bị cưỡng hôn" nên làm. Đẩy VTV ra, cho anh ta một cái tát, rồi nói bằng giọng vô cùng căm hận: "Tôi không ngờ anh là người như thế!" Cuối cùng, xô cửa xông ra...
À, phim truyền hình diễn như thế đúng không? Nhưng thực tế lại là, ông mối giữ nguyên tư thế bị VTV ôm, ngước mắt nhìn VTV, nghi ngờ hỏi: "Anh... Lúc nãy anh hôn em phải không?"
"Ừm." Đây là câu hỏi ngu ngốc gì chứ? Không phải hôn, chẳng lẽ là gặm?
"Anh còn không buông em ra?"
"Ừm."
"Tối nay anh không uống rượu chứ?"
"Ừm."
"..." Nghe tới chữ "ừm" thứ ba, ông mối im lặng mất 2 giây, cuối cùng hét lên: "Thế giờ anh đang làm gì hả?"
"Ừm." VTV ngang nhiên càn ông mối đang giãy giụa đòi trốn thoát. ờ, hóa ra không phải là không phản kháng, mà là quá chậm chạp, bây giờ mới bắt đầu phản kháng.
"Hóa ra anh thể hiện còn chưa đủ rõ ràng, ông mối Phạm còn chưa hiểu ý, anh không ngại làm mẫu lần nữa đâu."
"Anh..." Ông mối kinh ngạc tới mức nghẹn họng, không nói nên lời. vốn chỉ biết VTV gian trá, xảo quyệt, sao không biết anh ta còn đê tiện, vô liêm sỉ chứ? Lúc này, ông mối đột nhiên nhớ ra, cách đây rất lâu, rất lâu, mợ hai đã dạy câu, con không được tùy tiện tới nhà kẻ gian manh một mình.
Quả nhiên...! Quả nhiên...!
"Đồ không biết xấu hổ! Đồ thối tha...ưm..." PĐP vừa mới bắt đầu mắng, môi lại bị chặn mất. lần này, ông mối hoàn toàn tỉnh táo, ra sức giãy giụa, tay chân đấm đá để thể hiện thái độ của mình. Trong lúc hai người quấn lấy nhau, nụ hôn của VTV càng lúc càng ngang ngược, càng lúc càng... không thể dừng lại.
Trong lúc ông mối giãy giụa, trong đầu hiện lên bốn từ: mặt người dạ thú! Thành ngữ này thật sự rất thích hợp để dùng cho tên khốn VTV này! Mà tim ơi là tim, mày có thể đừng đập thình thịch như thế không hả? Không phải chỉ là thịt chạm thịt thôi à? Coi như... coi như đang... ăn thịt, gặm thủ lợn thôi. Hơn nữa, đây lại là cái thủ lợn rất đẹp trai... Không đúng! Không đúng! Cái thủ lợn họ Vương này đẹp trai ở chỗ nào chứ? Đây rõ ràng là cưỡng hôn, anh ta là đồ ngụy quân tử đê tiện, vô liêm sỉ...
Trước khi đầu óc hoàn toàn tỉnh táo lại, một ý nghĩ khác lại chui vào đầu ông mối. cậu nghĩ, hơn mười tuổi mình bắt đầu luyện Teakwondo, tuy không thành cao thủ đai đen nhưng sau khi vào đại học lại được anh cả dạy dỗ, đối phó với một hai tên trộm cướp không thành vấn đề, sao hôm nay không đánh nổi con cáo họ Vương mà đẩy anh ta cũng không ra?
A, có phải vì lâu lắm rồi không luyện không?
----------------------------------------Tôi là đường phân cách đỏ mặt--------------------------------------
t/g: *đang cười khoái chí* :\
|