Ngày Mai
|
|
Cả trường ai cũng đơ ra , lẫn giáo viên . Một nửa vì còn thắc mắc " Dương mà cũng thất tình á " . Một nửa còn lại thì đang lim dim , hồn bay phách lạc theo bài hát . Chẳng ai kịp vỗ tay , Dương đã xuống sân khấu . - Dương hát hay quá ! - Oanh vỗ tay bồm bộp . Hắn cười . - Cảm ơn Oanh -Hắn choàng tay qua vai Oanh rồi cùng bước qua mặt nó . - Mày thấy bộ đồ này được không Long ? - Ừm . - Còn bộ đồ này ? - Ừm . - Này ! Tao bực lắm rồi nhé . Cái nào cũng ừ ừ là thế nào ? Nó mở to mắt ngẩng cao đầu , Minh nhăn mặt thở dài , ngồi xuống cạnh nó , choàng vai : - Nghe này Long ! Tao biết mày rất buồn nhưng mọi chuyện đã kết thúc hoàn toàn . Hãy xóa bỏ những đau khổ và chỉ giữ lại kỉ niệm mà mày muốn . Đừng có gượng ép mình quá . - Tao không thể . - Mày đang nói gì vậy ? Không phải mày là người chia tay thằng Dương trước . - Tao sẽ đến dự lễ đính hôn . - Hả ? - Tao vẫn muốn một lần thấy Dương được hạnh phúc như ước muốn của mình . - …. "Chúc mừng Oanh và Dương " " Thân tặng 2 bạn " " Mừng ngày 2 bạn trở thành của nhau mãi mãi nhé ^o^ " Oanh ném tất cả mọi thứ quá một bên , nàng gục đầu xuống mặt bàn . Nàng nhắm mắt suy ngẫm . Sắp cận kề ngày cưới rồi mọi chuyện chẳng thấy Dương có động tĩnh gì mà cũng chẳng thấy nhắc đến việc chuẩn bị lễ cưới hỏi . Cũng may mà nhờ anh Nam đã chuẩn bị sẵn . Oanh bật dậy đi đến tờ lịch treo trên tường , nàng lật đi lật lại . Còn đúng 10 ngày nữa thôi . Oanh mỉm cười , nàng rút điện thoại ra bấm số thoan thoắt . Đưa máy lên tai , chờ khoảng 30 giây thì có một giọng nam cất lên , nàng vội chen lời : - Ông chuẩn bị giúp tôi việc này nhé . Nhanh . Trong vòng 10 ngày nữa , được chứ ? - Dạ . Xin cô Miranda cứ nói . - "..." Môn thi cuối cùng là môn Văn cuối cùng cả lũ cũng kết thúc học kì I đầy u buồn , sầu não về mọi việc . Chúng tản nhau ra và không giống năm trước là tung tảy đi trao đổi bài mà đứng dàn hàng ra hành lang ngắm khung cảnh . Yến đi sang lớp nó , ngồi xuống cùng bàn và hỏi : - Làm bài tốt chứ ? - Cũng tạm được - Nó đáp trả . - Đề khó quá . May là Yến học vẹt được cái đoạn đấy không chết . - Chắc rơi vào tầm 8 -9 điểm là kịch . - Tớ nghĩ cũng nghĩ vậy đó . À . Xuống Căng-teen đi , tớ đói quá à . - Ừ . Đợi tớ cất sách vở tí . Nó gật đầu . Cất cặp sách vào vở . Yến khoác tay nó nhảy lò cò xuống cầu thang . Một bóng người lướt qua . Nó ngoảnh mặt lại . Nó hững hờ . Vẫn khuôn mặt lạnh băng đó . Vẫn ánh mắt gườm gườm như muốn ăn tươi nuốt sống cả hai đứa . Vẫn đôi môi thu hút đó . Tất cả làm nó tê liệt . Các thớ thịt căng lên và máu của nó chảy mạnh về tim hơn gấp vàn lần . Nhờ Yến lôi kéo nó trở về với hiện tại . Nó mới có thể thoát khỏi cơn đau . Nó xua đi hình ảnh của cái người ấy . Nó sợ . Sợ ánh mắt của người ấy nhìn nó lắm . Ánh mắt ấy làm sẽ làm nó bị khống chế mất . Oanh lộng lẫy , nổi bật , tỏa sáng hơn bất kì một ánh hào quoang và bất kì một mĩ nhân nào trên đời này trong bộ váy cưới được chuẩn bị kĩ lưỡng đến độ tinh tế do nhà thiết kế nổi tiếng thế giới chính tay thực hiện . Chiếc váy dài cũng khoảng gần 3 mét , trên váy còn có những hoa văn trang trí bằng kim cương thật lấp lánh , sang trọng . Chiếc áo bông lông cừu trắng muốt khoác lên người nàng chắc phải ấm áp lắm nhỉ ? Trông nàng hiện giờ còn phải đẹp hơn cả một mĩ nhân . Hơn cả một nàng công chúa trong truyện cổ tích . Hơn cả một thiên thần . Nàng quá đẹp . Quá quyệt vời . Không ai dám đem nàng ra so sánh với mình hay một ai đó . Và dĩ nhiên , bối cảnh của lễ đính hôn cung phải cực tuyệt hảo rồi . Trời ơi ! Nếu bạn được chứng kiến tật mắt khung cảnh nhà Thờ Lớn ngày hôm nay chắc bạn đã phải chết ngất tại chỗ rồi quá . Một thiên đường mà trong mơ bạn chưa bao giờ bạn dám nghĩ tới . Nó quá tuyệt vời . Nó còn tuyệt hơn gấp vạn lần các đám cưới linh đình nào . Cô dâu đẹp , chú rể sang , lễ cưới hoành tráng không khỏi làm những người dân xung quoanh đấy phải ò mò , ngắm ngía , trầm trồ , xuýt xoa . Chắc giờ các bạn cũng tưởng tượng ra cái viễn cảnh có một không hai trên đời đấy rồi chứ . Thôi ! Quay lại với câu chuyện chính mà chúng ta đang bàn tới . Dương ngồi đờ ở trên chiếc ghế nhà thờ , chốc chốc lại quay đầu về phía cửa ra vào chờ đợi . Anh Nam đang bận rộn với việc trang trí , bày đặt tất cả mọi thứ dù trông đẹp lắm rồi nhưng vẫn chẳng vừa mắt anh Nam . Đám bạn chưa thấy đứa nào đến cả . Hắn buồn thiu thỉu , vuốt thật mạnh bộ mặt thảm não của mình . Hành động của hắn không tài nào qua nổi mắt anh Nam , tiến lại gần thàng em , anh Nam giục . - Sắp đến giờ rồi đấy . Đưa tao chỉnh cái cà vạt cho . - Thôi ! Em vào phòng vệ sinh chút rồi chỉnh luôn . - Nhanh lên nhé . Sắp đến giờ khởi hành đấy . - Biết rồi . Anh cứ nhắc từ nãy đến giờ - Dương bực dọc trả lời , phóng thẳng về phái hành lang . Hắn mở cửa cái ruỳnh làm những người ở trong giật thót . Hắn lờ đi những ánh mắt tức giận hoặc ngạc nhiên quá đỗi đi thằng đến bồn rửa tay tạt mạnh nước vào mặt . Hắn rút khăn mùi xoa ra lau . Hắn nhổ một bãi nước bọt xuống bồn rửa tay , vặn vòi mở to cho hàng nước trôi đi . Hắn thở dài thườn thượt . Dương cho tay nắm chặt chiếc cà vạt rồi chỉnh lại tử tế . Hắn bước nhanh ra ngoài . Trong lúc hắn đang ngồi chờ đợi , thì lúc đó tại một ngôi nhà nhỏ trong con ngõ hẹp khuất sau lùm cây rộng lớn . Minh và nó đang kì keo một việc . - Đi ! Nghe không ? Mày bảo mày không còn đau khổ nữa rồi mà . - Không ! Nhất quyết tao ứ đi . Mệt lắm . - Mày sợ chứ gì ? Lúc nãy nói đi , giờ lại thay đổi . Mày làm tao bực quá - Minh nói toẹt ra luôn vì ấm ức trong lòng . Như đi guốc trong bụng , nó im bặt , khoanh tay trước ngực tránh ánh mắt thất vọng từ Minh . Minh lắc đầu chán nản . - Tùy mày đấy . Tao ngán lắm . Chuyện của tụi mày ra sao thì kệ xác mày . - Mày .... - Chẳng cần nó nói hết câu , thằng Minh đã phóng xa đi mất . Nó hậm hực đi lên lầu đóng cửa phòng lại , ngồi lên giường , nó ngẫm nghĩ hồi lâu . Khách khứa giờ đã đông đủ có mặt ổn định chỗ ngồi , kể cả bọn bạn và ông thầy . Dương ngóng luôn hồi chờ nó , hết đưa tay vạch áo xem đồng hồ rồi lại ngó ra ngoài cửa . Phải chẳng hắn đang chờ một điều kì diệu nào đó thì sao . - Dương ! Dương ! - Hả ? - Hắn bị đánh thức bởi anh Nam , hắn quay lại hỏi tỉnh bơ . Anh Nam hất hàm trả lời . - Cô dâu đến rồi kìa . Ra đón đi chứ . - Anh ra đón hộ em cái . - Mày bị dở hơi à ? Tao đính hôn hay mày đính hôn ? Anh Nam đẩy hắn về phía trước , chân vẫn bước nhưng đầu hắn chẳng chịu chú tâm chút nào cả . Cầm lấy bàn tay nhỏ xinh của Oanh , Dương trố mắt vì vẻ đẹp kiêu sa lộng lẫy . Quá tuyệt vời , à không , hơn cả tuyệt vời ấy chứ . Dương mỉm cười nhẹ với Oanh , Oanh gật đầu đáp lại . Hai người cùng bước vào nhà thờ . Mọi người đồng loạt đứng dậy theo . Oanh tươi đẹp trong bộ váy dài , nàng rạng ngời vẫy tay chào từng người . Dương và Oanh . Cả hai . Dần dần họ tiến tới trước vị linh mục . Nó dựng chân chống xe đạp xuống đường , mắt dáo dắc tìm hắn . Nó đã cố đi đường tắt nhất và đạp nhanh nhất có thể để đến được đây trước đám bạn . Nó vội vã lấp sau bụi cây khi thấy những con xe ô tô quen thuộc đỗ vào nơi gửi xe . Từ trong những con xe màu đen đó bước ra quả nhiên là đám bạn . Chúng ăn mặc vest chỉnh tề , rất rất sang trọng . Mặt mày không chút biểu cảm bước vào nhà thờ . Nó định đi vào nhà thờ , ngồi bàn cuối . Nó ngó sang phải sang trái , ngó trước , ngó sau . Nhưng nó bỗng giật thót tim . Nó quay người lại và đứng lặng người , Dương từ nhà vệ sinh bước trên hành lang , ánh mắt hướng về phía trước kiêu hãnh không thấy sự hiện diện của nó ngay tại đây . Nó chi biết lặng người nhìn bóng Dương khuất xa phía cầu thang , lúc đó nó mới hoàn hồn lại . Nó vẫn chưa hết giật mình , đứng như trời trồng , tựa lưng vào cây . Lại một con xe Limo nữa xuất hiện , nó ló mặt ra , Dương đưa bàn tay dài của mình ra đón Oanh . Oanh cười tươi lắm . 2 người bước vào nhà thờ cùng với báo chí , phóng viên trên thế giới đến và sự trầm trồ của người dân . Nó buồn . Chờ tất thảy đã vào hết , nó mới dám đặt chân vào . Nhờ sự náo nhiệt và chen lấn các thợ ảnh nên nó đã nấp được , tránh cái nhìn dò xét của tụi bạn . Mà cũng nhờ một phần vì lễ cưới tuy trang nghiêm , hoành tráng nhưng lại theo truyền thống . Không vệ sĩ , không nhân viên bảo vệ , không người canh gác cửa . Mọi thứ đều rất bình thường . Nó ngồi thu lu một góc ít ai chú ý đến . Chờ đợi cuộc hôn nhân bắt đầu tiến hành . Vị linh ngục gật đầu cười thay cho lời đã đến lúc rồi . Cẩm một quyển kinh thánh trong tay , vị linh mục hớp hơi dài , đọc những dòng được ghi trong quyển kinh đó ra . Mọi người ai cũng chăm chú nghe , còn Dương chốc chốc lại quay lại nhìn lối đi . Hết Dương đến anh Nam rồi lại đám bạn , hết đám bạn đến ông thầy , hết ông thầy lại đến Yến , hết Yến là lần lượt các thành viên trong lớp . Chúng bức xúc chẳng kém gì Dương . Giờ chúng chỉ mong ông bụt xuất hiện ban cho chúng điều ước thì chắc rằng chúng sẽ ước :" Long đến thật nhanh và ngăn cản đám cưới này " . Trời ạ ! Cả lũ không hẹn mà làm , đứa nào cũng nắm chặt tay lầm bầm trong miệng như đang đọc kinh thánh thật ấy . Oanh hít hơi dài , nàng giả bộ làm ngơ , lạnh lùng tập trung vào lời nói của vị linh mục nhưng thật ra nàng đang liếc con mắt sắc nhọn mình về một phía gọc rồi lại liếc con mắt về phía anh Nam . Anh Nam nhận ra , hất hàm , ra hiệu lo mà nghe đi . Oanh quay lại . Nàng móc điện thoại to đùng đoàng mà nàng cầm chắc ở một tay từ nãy đến giờ . Nàng cười khẩy . RẦM ! RẦM ! Tiếng động lớn làm oang hết cả căn phòng rộng lớn . Tất cả đều phải bịp tai , nhắm mắt lại hứng chịu cái âm thanh ghê sợ này . Khi đã bình tĩnh lại , mọi người lại càng được phen hú vía vì từ ngoài vào , cả một đám du côn khoảng hơn ba chục đứa cầm gậy , cầm tông , cầm túyp , kiếm , dao , búa , dìu , .... hậm hực xông vào nhà thờ . Dương trừng mắt ngạc nhiên thì thằng cầm đầu đã đứng trước mắt hắn và nói to " DÁM CƯỚP BẠN GÁI CỦA TAO HẢ ?" Chưa kịp phản ứng hay trả lời thì thằng cầm đầu ra lệnh cho đám đàn em :" Đập phá hết chỗ này cho tao " . Quân lệnh như sơn . Chúng giống một đàn sư tử lao vào cấu xé con mồi , đánh dập tất cả mọi thứ . Ai nấy cũng phải hô hoán nhau bỏ chạy . Còn Oanh chỉ biết nép sau lưng người đàn ông đứng bất động nãy giờ vì chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra . Còn lớp ông thầy và hội Yến tuy biết mình yếu thế nhưng vẫn cố giúp những đứa con trai đánh trả bọn côn đồ . Có chút võ nghệ nên chúng cũng dễ dàng tránh được những cú đánh hiểm độc và giật lấy vũ khí quăng hết xuống sàn đánh bằng tay không . Hội Yến thì rụt rè chạy lại chỗ Oanh và kéo nàng đi cho nàng có phản đối đến cỡ nào . Nó nấp ở sau một vật khá to nên những con sư tử kia không thể biết có nó ở đó . Nó chỉ có thể đứng nhìn đám bạn cùng lớp và người mình yêu đánh trả chúng cùng những vết thương xẹt qua người . Nó đang đấu tranh tâm trí mình :" một là giữ thể diện không chịu đứng ra giúp " Hai là " Bỏ qua cái sĩ diện hão để giúp mọi người " . Trong lúc nó đang vật vã suy nghĩ thì bỗng thanh thót bân tai nó tiếng hét của Oanh và hội Yến . Oanh bị Yến đẩy sang một bên để né con dao bị anh Nam hất ra từ tay một thằng côn đồ để phòng thủ với vận tốc quá kinh khủng , nhanh hơn cắt .Yến đã cứu mạng được Oanh , thở phảo nhẹ nhõm . Nhưng thật không may , nó ngẩng cao đầu lên , trợn trừng mắt kinh hoàng . Con dao mà Yến cứu được Oanh đó lại cắm thẳng vào sợi dây hồng chắc để giữ được bức ảnh cưới của Oanh và Dương . Mà lcus bị đẩy , chân Oanh loạng choạng đi vào đúng chỗ có bức ảnh ngay trên đầu . Chỉ điều này có mình nó biết . Không ai để ý . - CẨN THẬN ! Nó hét lớn , Oanh lơ tơ mơ , mắt dáo dác tìm nó , khi thấy nó tiến lại mình , cũng là lúc Oanh bị nó đẩy thằng về phía sau , Oanh vội chống tay xuống sàn . Nàng suýt bật khóc vì cả bàn tay bị trạc . Bỗng từ đâu , tiếng Xoảng thất thanh cùng một mảnh thủy tinh cứa qua má Oanh . Oanh trợn mắt , người nàng rung lên , sợ hãi , tiếng thét lúc nãy đã to giờ còn to hơn gấp vạn lần , nàng khóc , tiếng nấc nghẹn trong hàng nước mắt : - LONG ! DƯƠNG ƠI .... LONG ... Mọi sự việc đến quá bất ngờ khiến ai nấy cũng phải dừng tay lại , hội côn đồ buông thả tay làm vũ khí rớt xuống . Chúng kháo nhau lần lượt bỏ chạy ra khỏi nhà thờ và lẩn trốn . Dương sắc mặt tái mét , điều này.... , hắn mấp máy môi . Mắt hằn lên những tia đỏ làu , hắn thở mạnh , cơ thể căng cứng . Hắn chạy thật nhanh đến chỗ Oanh , hắn thét gào tên nó , hắn quay đầu lại gào lên đớn đau . Yến và đám bạn tuy sức yếu nhưng vẫn gắng nhấc tấm ảnh ra khỏi người nó . Khhi vừa nhấc lên , bỏ mặc những mảnh thủy tinh còn vương vãi trên sàn , trên người nó . Dương gầm lớn , ôm trọn lấy thân hình nằm im , máu chảy xuống sàn tanh tách , chính hắn cũng đang chảy máu khá nhiều vì mảnh thủy tinh cứ đâm vào cơ thể . Hắn bật khóc nức nở , siết chặt nó trong tay . Luôn miệng nhắc , gào đầy đau khổ kể cả trong trái tim lẫn thể xác . Hắn đau là vì nó . Nó đau cũng vì hắn .
|
Hắn bị đánh thức bởi giọng nói của vị bác sĩ ngày hôm qua , hắn đứng dậy ở đầu giường nó cho vị bác sĩ kiểm tra , dụi mắt cho đỡ buồn ngủ . Hắn giật mình nhận ra đã quá 9 giờ sáng . Thời gian trôi qua nhanh thế nhỉ , hắn liếc qua bàn đựng đồ thấy hoa quả để đầy tủ , bàn . Trong lúc hắn ngủ , mọi người có đến thậm chí là hắn còn chẳng biết nữa . Hắn chờ vị bác sĩ đi rồi quay trởi lại giường . Ngắm nhìn nó lần cuối , hắn đặt lên môi nó một nụ hôn nhẹ . Rồi đi mua bàn chai đánh răng , mua quà ăn sáng , rồi phóng với vận tốc nhanh nhất lên với nó . Hắn lên lại thấy anh Nam , chị họ nó , thằng bé Hoàng và đám bạn thân nhất . - Ohaio gozaimasu ! - Anh Nam vẫy vẫy tay hắn . Hắn đặt thức ăn lên bàn , nhướng mày nhìn mọi người . - Mọi người vào được bao phút rồi ? - Mới vào thôi ! Mày ăn chưa gì đã mua hoa quả thế ? - Em chưa ăn . Em mua hoa quả cho Long . - "Tình cảm quá nhỉ ." - Minh bĩu môi , cất giọng giễu cợt , liền bị Vũ huých cái vào tay . Dương thoáng buồn , mặt cúi gằm xuống , không khí trở nên căng thẳng . Hắn di từng bước chân nặng nhọc , kéo chiếc ghế gần nhất ngồi xuống , đưa tay nắm tay nó . Hắn thở dài dài , ngước đôi mắt sầu thảm . - Tao ...xin lỗi chúng mày . Tao ... sai rồi . Đáng lẽ ra , tao không nên vì lợi ích bản thân riêng mình mà làm tổn thương đến Long .Tao là một tến đáng chết . Ích kỉ . - .... - Đừng có nói những lời đó với tụi tao . Người cần được xin lỗi đâu phải tao - Minh nhún vai , thản nhiên đáp lại . Hắn định mở lời nói câu nữa nhưng bị chặn lại bởi tiếng đạp cửa Ruỳnh . Một bóng dáng bé nhỏ xuất hiện ngay ở giữa cửa . Mọi người đứng dậy ngạc nhiên , anh Nam nhướng mày nhìn bóng hình kia . - Anh Long ! Bé Ly khóc òa , chẳng chào hỏi ai vội vã ôm lấy nó . Bé Ly nước mắt ngắn nước mắt dài , vừa khóc vừa kêu , Ly đồng thời ném tia nhìn lạnh lẽo về hắn làm hắn cũng phải chùn bước . - Chuyện này là sao ? Anh Dương ? Em mới đi về quê có vài ngày mà mọi chuyện thế này . Anh đã không bảo vệ được anh Long . Ly lào vào hắn đấm thùm thụp vào bụng , vào ngực , vào chân làm hắn cau mày đau . - Anh hèn hạ lắm . Dù biết nói anh như thế là không được nhưng em vẫn phải nói . Tại sao anh bỏ anh em mà đi . Dù anh em có ích kỉ , bần cùng , nghèo túng hay xấu xa đến cỡ nào , chẳng phải anh đã nói anh mãi yêu và bảo vệ anh ý , không bao giờ tách ra rồi cơ mà . Vậy mà ... Giờ anh đã thỏa mãn kết quả anh đem lại chưa ? Hả ? - Anh .... xin lỗi . Anh ...xin lỗi - Hắn bật khóc . Đôi môi run lên , nỗi thống khổ của hắn thì ai có thể chấp nhận được . Còn cái cảm giác bị người khác phản bội vậy , hắn rõ lắm . Thật ra , bao tháng ngày nay , đều là một mình hắn giả dối nó . Nó ... chưa bao giờ phản bội lại hắn . Đó chỉ do suy nghĩ mà hắn thành ra vậy . Hắn trả thù nó bằng cách bỏ rơi và cố dành hết tình yêu cho Oanh mặc dù không thành . Nó lại cam chịu tất cả , đến khi đêm xuống lại ấm ức khóc như điên như dại , cơ thể héo gầy hẳn mà hắn biết sao được . Rồi mỗi lần nhớ đến hắn , nó len lén nhìn trộm , hay giở những tấm hình chụp cùng nhau ra xem . Buổi chiều , nó vẫn nấu cơm đủ cho hai người ăn . Nó bày hai chiếc bát và hai đôi đũa cạnh nhau . Rồi ngồi ăn một mình , tưởng tượng hắn đang bên cạnh . Hắn khóc dữ lắm , khóc triền miên không ngừng , hắn van xin mọi người tha thứ . Hắn yếu đuối quá nhỉ . Không chút mảy may suy nghĩ nào , hắn lập tức quỳ xuống trước sự ngạc nhiên của bao người , hai tay hắn đặt xuống đất , đầu cúi gập , cả toàn thân hắn run run lên . Hắn nhè nhẹ cất tiếng : - X...X...X...Xin lỗi m...mọi....m...mọi người .... Tất cả lỗi ...đều do tôi gánh chịu ... Mọi người muốn đấm ...muốn đá , muốn giết ra sao ....thì tùy ý ..... Tôi chịu được .... Chỉ cần , mọi người ....tha thứ cho tôi ...tôi kiếp này kiếp sau làm trâu làm bò cũng không hối tiếc . Chỉ cần Long khỏe mạnh và chấp nhận lỗi lầm .... thì ... chết ... tôi không hối tiếc .... - Phủi phui cái mồm mày ấy . Minh đập mạnh tay xuống bàn rồi đưa ra chỉ thằng vào mặt hắn . - Tao nói cho mày nghe ... Không có mày .... thằng Long nó chẳng khác gì người sống như chết . Dù mày được tụi tao tha thứ nhưng nếu Long nghe mày nói những câu này nó sẽ buồn đến chết đấy . - ..... ? - Còn không mau đứng dậy đi . Ngượng quá đi mất . - A...A...Anh Dương à ... đứng dậy đi ... Anh có phải là Trần Đặng Khải Dương không vậy ? Các anh xem có phải ảo ảnh không ? - Chắc ảo ảnh quá em ơi .Dương mà mình biết đâu có nhục nhã vầy này . - Ừm ! Mà đây có phải Hoang mạc đâu mày . - Cứ phải là hoang mạc mới có ảo ảnh chắc !? - Mày .... - Thôi ! Tôi lạy 2 ông ! Làm cái gì mà xì xầm nghe đau hết tai . - Không phải chuyện của mày .... - Á à .... dám lên giọng với tao hả . Này thì này ! Thằng ngu này ..... Thế là tất cả mọi người trong phòng đó bất chấp chuyện gì xảy ra đang từ yên bình bỗng dưng nhảy vào xô đẩy , chửi nhau toán loạn hết cả lên . Có vẻ .... chúng lạc đề quá rồi . - Nghĩa.... Nghĩa là .... là ... là ....tha thứ cho tôi rồi sao ? - ..... Dương rè chừng cất lời , mọi hoạt động trong phòng phải lập tức dừng hết lại để nhìn về hắn . Hắn mở to đôi mắt ngây thơ [ vô số tội ] , bắt chước theo kiểu con sói đội lốt cừu non , chớp chớp , long loanh lấp lánh khiến ai cũng phải cảm thấy hắn thật dễ thương ( ghét ) . Mọi người cũng chớp chớp lại với hắn , anh Nam thò đầu ra bảo : - Ai bảo mày thế ? - Tức không sao . Hắn há hốc mồm hét lên , mặt nóng phừng phừng tiu nghỉu như bánh quy mốc . Đúng là con sói hiện nguyên hình mà . - Tao có nói là không phải đâu - Anh Nam nhún vai . - Anh .... - Hắn tức điên lên được . Đồ hâm . - Anh Dương . Bên cạnh đó , bé Ly gọi hắn gây sự chú ý mọi người . Y rằng , tất cả đổ dồn về Ly . - E...em ....em thật sự .... tuy không muốn nhưng bắt buộc em phải nói ra cái điều này ... anh làm em quá thất vọng . Anh trai em ... cũng có lỗi trong phần này ... dại dột , thiếu suy nghĩ , ích kỉ , nhu nhược . Đừng nghĩ em là trẻ con mà ăn nói vớ vẩn ... Em rất nghiêm túc ... Em hiểu cái tình yêu tồn tại trong anh ... Nó cực kì mãnh liệt , đầy tình yêu .... Dương và mọi người ngẩn tò te trước lời nói già dặn , trưởng thành của một đứa trẻ lớp 9 . Dương từ từ đứng dậy , tiến lại gần chỗ Ly vẫn đang nói . - Tình yêu của anh em không biết có nên tin hay như thế nào ? Em biết anh yêu anh Long nhiều lắm , nhiều hơn cả đại dương , nhiều hơn cả bầu trời , nhiều hơn cả vũ trụ hay hơn cả bản thân mình . Mà cũng chính vì vậy , tình yêu của anh , Vì quá yêu nên những hành động và suy nghĩ đều bị mất tự chủ và làm anh dẫn đến một con đường [ Sai Trái ] ... Anh đau , anh Long đau , em đau , mọi người đều đau . Anh trả thù , liệu anh có nghĩ đến cảm xúc của những người bị phẩn bội không hả ? Họ cực lắm . Họ tức giận nhường nào ..... Họ suy sụp tinh thần đến cỡ nào anh đau biết . Vậy anh thử xem anh Long đối với anh có giống họ từng làm thế không ? Hay anh ấy chỉ âm thầm chịu đựng kế hoạch đã chuẩn bị sẵn do anh đạo diễn . Chỉ 2 lần thôi , 2 lần thôi , 2 hoàn cảnh giống nhau đến từng chi tiết . Anh giả vờ yêu , cưới chị ta . Có thế thôi , nếu như em , em đã bỏ anh từ lâu rồi không cần kẻ phản bội , ngày đêm gọi điện cho đứa em gái khóc nấc lên , đêm nào ngày nào đứa em gái đó cũng mệt mỏi lắm , anh hiểu không ? Khóc ! Khóc ! Ngoài khóc ra , anh không thể làm cho anh Long thứ gì khác sao . Tại sao anh ý không gọi điên cho một ai khác ngoài em ra . Anh Minh , anh Nam , .... Còn rất nhiều . Anh Long .... anh Long đã quá ngốc nghếch khi nghĩ rằng em là một con nhóc còn hôi sữa mẹ . Im lặng . - Anh ... anh ý .... không muốn ai thấy sự yếu đuối của mình ngoài người thân nhất . Anh gọi ... gọi ... gọi chỉ để khóc . Anh ... không nói cho em biết lý do , nguyên nhân , lại khóc ...Anh có bảo giờ thử nghĩ xem không ? Anh Long yêu anh như thế nào ? Ngày trước và sau khi yêu anh ấy trở nên thế nào ? Anh ấy không bao giờ biểu lộ cảm xúc của mình ngoài anh ra . Có thể đối với em anh ấy là người vô cùng tẻ nhạt . Nhưng rồi từ ngày anh xuất hiện , em bỗng nhận ra rằng ... anh mới chính là người được thượng đế quyết định mang hạnh phúc lại cho anh ... - Con người ... ai cũng phải mắc lỗi lầm ... Dù rằng em rất muốn trách anh vô vàn điều ... nhưng ... em không làm được . Lí trí em mach bảo rằng ... Hãy cho anh một cơ hội nữa . Để anh ... Một lần nữa ... quay đầu lại . Hắn trợn tròn con mắt màu xanh dương . Đôi môi run lên vì chưa hết bất ngờ này đến bất ngờ khác . Đám bạn nhìn nhau cười , nháy mắt hưởng ứng . Hắn xúc động quá đến nỗi bật khóc nức nở rồi cúi gập người xuống thấp nhất có thể để ôm lấy Ly cảm ơn rối rít . Ly mỉm cười , vòng tay qua cổ Dương , nhắm mắt vuốt đi vuốt lại mái tóc dựng đứng của Dương . Hắn nước mắt nước mũi chảy như suối , miệng hắn không ngớt cất lên tiếng nó , tất nhiên , một lời cảm ơn , đi cùng ... Cũng phải một lời xin lỗi chứ nhỉ . Dù gì thì đánh kẻ chạy đi không ai đánh kẻ chạy lại mà Oanh đứng ở cửa nãy giờ , trên tay cầm một bó hồng đỏ trang trí tuyệt vời . Đưa lên mũi hít lấy mùi thơm từ bó hoa . Oanh cười hiền ngoảnh đầu lại , chậm rãi cúi xuống , cô đặt bó hồng trước cửa ra vào . Đứng đó ít phút , mắt không ngớt nhìn vào cánh cửa . Cô mới chịu quay đi . Ra đến xe , cô cho tài xế lái về biệt thự riêng . Buổi trưa , đường tắc , người người đổ ra đường , giao thông đã tắc nay còn tắc hơn . Ngồi trong chiếc limo sang trọng , cô đưa chiếc nhẫn ở tay ra ngắm . Ánh mắt cô sáng lấp lánh lúc nhìn thấy dòng chữ được khắc trên đó : " Only you in my heart " . Cô bật cười . Nụ cười mang bao chua xót , khổ đau , nụ cười của kẻ thua cuộc . Ánh mắt chẳng còn trong sáng như ban nãy , giờ nó hoang dại , thẩn thơ , ngu ngốc . Cô khóc trong sự ra đi cho kẻ thứ 3 . Cô khóc mừng cho mình vì may mắn thay mình lại là kẻ thua cuộc . Cô lại khóc vì tự trách bản thân sao mình không phải là nó . Cô tháo gỡ chiếc nhẫn trên tay nhét vào một chiếc hộp hình trái tim màu đỏ nhỏ nhắn , xinh xinh . Cô đặt nó vào trong túi , vỗ nhẹ vào chiếc áo . - Giờ nó chẳng còn là của mình nữa nhỉ ? Tạm biệt mày , người bạn thân .
|
4 ngày sau .... Nó đã tỉnh dậy , sức khỏe cũng khấm khá hơn nhiều . Nó vẫn cười nói , thi thoảng cũng như người trên mây , lơ lơ đãng đãng . Chỉ với Dương là nó khác . - Sao Dương còn ở đây hả ? Dương về đi - Nó chỉ kịp thấy bóng hình Dương thôi là lặp đi lặp lại cái câu nói đó . Cho đến giờ Dương vẫn không hiểu vì sao? - Dương sẽ không bỏ Long một lần nữa nào đâu . Hãy tha thứ cho Dương đi . Đừng làm vậy nữa . Đừng nói những lời vô tình vậy chứ Hắn ngồi xuống , đan những ngón tay vào tay nó nhưng bị phản đối . - Giờ Dương đã là chồng của người khác rồi . Đừng làm thế không lại mất công người khác hiểu lầm . - Dương phải nói bao lần thì Long mới hiểu ? Dương không yêu Oanh . Người Dương yêu là Long kìa . Long hiểu rõ thế sao còn cố chấp ? - Nói dối chẳng giúp ích gì đâu ? Dương định quay lại với nhau thì không-bao-giờ Nó đứng dậy rời khỏi chiếc xe lăn , bất chợt một cơn đau ập đến làm toàn thân nó khuỵu xuống . Dương vội vã đỡ nó dậy nhưng nó từ chối . - Bỏ tay tôi ra ! Cậu làm gì vậy hả ? Bỏ ra ngay . - Tớ không bỏ cho đến khi cậu không chống cự nữa . - Bỏ ra . Tôi bảo bỏ ra có bỏ ra không hả ? - SAO CẬU NGOAN CỐ THẾ HẢ ? TỚ GIẢ THÍCH ĐI GIẢ THÍCH LẠI RỒI CÒN GÌ NỮA ? Hắn tức lên quát nó một tí thôi mà nó lại bắt đầu giở chứng khóc lóc làm Dương bối rối vô cùng . Dương ôm nó vào lòng , thật khó chịu thay khi nó cứ kháng cự lại mọi sự quan tâm từ Dương . Dương cũng đau cũng khổ có kém nó là đâu . - Hãy tha thứ cho Dương đi . Đừng lạnh lùng như vậy . Được không hả ? - HU huh u huh u Bỏ ... r...ra...... huhuhuhu Nó đấm vào ngực Dương đồng thời cố ủn đẩy ra . Do sức khỏe vẫn còn yếu nên nó đã nhanh chóng thiếp đi . Dương nắm chặt tay lại , từ hôm nó dậy lại đến giờ , cứ khi nào nhìn thấy hắn là nó như bị sock nặng quá mà cứ ngất lên ngất xuống làm Dương lần nào cũng lo lắng . Nhấc nó lên trên giường , Dương ngồi lên đăm chiêu ngắm nó ngủ . Đã lâu rồi , hắn chưa thấy khuôn mặt hiền hòa của nó như thế này nhỉ ? Hắn nhớ hương thơm , nụ cười , đôi môi , ánh mắt trìu mến mỗi khi nhìn hắn của nó làm sao ? Bất kể , những hành động đáng yêu nhưng cũng già dặn như một ông cụ non như nó làm con tim Dương không sao rời khỏi nơi nó . Hắn say sưa với việc làm của mình , chiếc điện thoại trong túi rung lên , hắn uể oải rút điện thoại ra , đưa lên tai cất giọng hỏi . - Anh ra ngoài gặp em có chút chuyện nhé . Ở quán cà phê xx trên đường zz . Em có chút chuyện . - .... Quan trọng lắm à ? - Ừm . Việc này rất cần thiêt . Nhanh nhé . Tít !!!!!!!!!!!!!!!!!! Tại quán cà phê . - Trông anh dạo này gầy quá ! - Cảm ơn em đã quan tâm . - Long thế nào rồi anh ? - Cậu ấy đã tỉnh lại nhưng sức khỏe mới chỉ vơi đi chút ít . - À .... Vậy là ổn rồi . Anh uống gì để em gọi ? - Thôi ! Có chuyện gì em nói luôn đi . Anh còn phải về bệnh viện nữa . - ..... - Em nói đi . Oanh quay người lại , lục lọi trong chiếc ví màu da cá sấu lôi ra một chiếc hộp màu hồng . Đẩy về phía Dương , Oanh mỉm cười trước khuôn mặt ngờ nghệch xen lẫn bàng hoàng . - Gửi trả anh ! - Th...Thế này ... là ...sao .... Oanh ? - Em chính thức hủy hôn . - Cái gì ..... - Em bỏ cuộc . Em không phải cái đứa mê muội trong tình yêu đến nỗi làm con người ta thảm hại không vực dậy được nữa . Đặc biệt là Long . Cậu ấy quá yếu đuối , thậm chí đến bản thân cậu ta còn chẳng thế lo được nữa . - Em ... dễ dàng vậy sao ? Anh tưởng em ... - Tưởng em giống mấy cô nàng trong truyện hay đánh ghen ấy hả ? Em đâu có thủ đoạn thế đâu . Anh nên nhớ . Em là con nhà tiểu thư quyền quý , không phải loại người hèn hạ mức độ đó đâu nhé . Nhưng ... Có đúng là em hơi hạ thấp bản thân mình chút . Giờ thì em thấy quá hối hận về những việc mình làm rồi . Đến em còn chẳng bằng những trò lố bịch của bọn trẻ con nữa là . Em thật sự .... Hối hận lắm anh à . - .... ? - Tiện luôn , anh gửi lời cảm ơn và xin lỗi đến Long nhé . Mọi chuyện đều do em gây ra , em không muốn nhắc lại những kí ức đau buồn đó . Anh chỉ cần biết thế thôi và đó cũng là những điều em muốn nói . Em đi đây . - ..... Oanh tươi cười vẫy tay chào Dương chưa kịp định hồn lại và định bỏ đi . - À ! Suýt quên ! Em nghe nói anh cả Long vẫn còn rất căng thằng . Em nghĩ , trước khi về nước , chí ít em cũng phải làm cho hai người một cái gì đó . Phải không ? - ... - Em sẽ giúp anh . Được chứ ? - ? - Lại là cậu nữa ? Gần tháng nay cậu vẫn chưa chịu buông tha cho tôi nữa sao ? - Xin lỗi . Nhưng tớ nhớ cậu . Nó im re . Chẳng thế cãi lại lời hắn dù nó là siêu sao cãi . Vậy mà chỉ cần một từ đơn giản vậy thôi cũng làm nó xiêu lòng không còn sức , hơi đâu mà đuổi hắn đi . - Hôm nay Long đã ăn gì rồi ? Dương có mua bánh cho Long ăn kìa . Nó lắc đầu nguầy nguậy . Hắn không chịu thua tiếp tục nói . - Vào tháng 1 rồi , trời lạnh lắm , vào trong đi . Đừng ngồi ngoài này nữa . - Kệ tôi ! Dường đừng quan tâm . Nó ương bướng phản ứng . - Long càng làm vậy ? Dương càng cố gắng hơn thôi . - Ối ! Buông tôi xuống mau . Buông tôi xuống mau . Tôi muốn ngồi đây . Hắn đặt nó xuống giường , nó tức giận cào cấu hắn làm cả da mặt hắn trầy xước hết . Đây không phải lần đầu hắn bị như vậy mà rất nhiều lần . Cả khuôn mặt hắn giờ dán nhằng nhịt là ê gâu , mọi người nhìn vào sẽ tưởng hắn đánh nhau mất . Hắn bị đấm dù đau đến cỡ nào cũng không mắng nó , chỉ cầm tay ngăn lại mặc nó chửi sao thì chửi . - Sao lần nào cũng ngăn cản mọi hành động của tôi vậy hả ? Tôi muốn ngồi đâu thì ngồi chứ . Chẳng lẽ cái thân tôi cứ phải nằm dài trên giường hay sao hả ? - Nhưng Long ăn mặc phong phanh vậy . Nhỡ đâu bị cảm thì sao . - Tôi bị cảm chứ cậu bị cảm chắc mà cậu phải lo cho tôi hả ? Vốn dĩ từ trước tới giờ cậu đã lo cho tôi lúc nào chưa hả ? Hả ? - Tớ luôn luôn nhớ đến cậu và quan tâm đến cậu . Cậu lúc nào cũng đứng vị trí quan trọng nhất trong lòng tớ , trong tim và kể cả trong ánh mắt này . - ĐỒ NÓI DỐI . BỐP ! Nó điên cuồng tát thẳng vào mặt hắn một cái chát chúa , mặt hắn nghẹo sang bên trái . Nó bần thần nhìn hắn . Nó không ngờ được là mình lại đánh hắn . Đau . Sao nó lại đau thế này ? Nó đau hơn những lần nó hành hạ Dương nhiều . Đau ở đây không phải là nỗi đau da thịt mà là trong suy nghĩ , hành động , ánh mắt , trái tim , nước mắt . Và hơn nữa là nó đau cho những sự quan tâm mà hắn dành cho mình . Ánh mắt Dương lờ đờ nhìn chung quoanh căn phòng , rồi dừng lại nó . Lúc nãy , hắn mới có thể đưa bàn tay run rẩy lên chạm nhẹ vào mặt mình . Hắn không đành mở miệng . Cứ trân trân nhìn nó với nghĩa :" Điều đó làm Long vui cũng được . Dương đáng bị như vậy " . Hắn buồn rầu xoa chỗ rát , mím môi rồi nói : - Đánh thế ....đã....ổn chưa ? Xong , hắn bỏ đi một mạch không ngoái đầu lại . Nó bàng hoàng , cười hắt khi nâng bàn tay đỏ rát của mình . Ắt hẳn là Dương đau lắm vì chính bàn tay nó cũng đang đỏ ửng lên . Nó muốn níu tay Dương lại , muốn nói lời xin lỗi , muốn Dương nhận rằng nó vẫn còn yêu Dương rất nhiều . Nhưng sao nó không thể . Nó không thể tự chính bản thân mình chạm vào hắn . Không thể . Mỗi lần được cảm nhận bàn tay ấm áp đó chạm vào người mình là nó lại ước gì nó có thể bật khóc ngay trước mặt hắn vì quá hạnh phúc . Sau bao ngày xa cách nó như phát khùng lên . Nhớ hắn . Cứ ngày càng nhìn hắn tiền tụy về mình bao nhiêu thì nó hận mình bấy nhiêu . Nó hận nó quá ngốc nghếch . Nó hận cái sĩ diện , tự cao quá của mình . Nó hận những gì Dương cố gắng . Nó chẳng đáng . Nó ôm mặt khóc nức nở . - Dương .... ơi ..... Đã hai ba ngày nay hắn chẳng còn đến thăm nó mà thay vào đó là Yến . Cũng may nhờ cô nàng chăm sóc , động viên nên nó mới có thể vượt qua nỗi buồn không tả này . Nó ngày nào cũng ngồi trên xe lăn ra ngoài hành lang ngắm cảnh , chốc chốc lại nhìn ra ngoài cửa ra vào mong chờ một bóng ai đó đến bên nó , nói thật nhẹ nhàng từng câu : " Đừng ở ngoài này nữa , lạnh lắm đó Long " - Đừng ở ngoài này nữa , lạnh lắm đó Long ! Nó ngạc nhiên quay qua thì thấy Yến đang nhìn mình mỉm cười . Hóa ra là nó mừng hụt à . Nhớ hắn quá đến giọng nói cũng tưởng là hắn đang nói với mình . Chắc nó điên vì hắn quá . Nó hững hờ gật đầu cho qua chuyện rồi lại ngồi ở ngoài nhìn xuống sân bệnh viện . Ngóng chờ ... gì đó Ngày hôm sau , buổi chiều thời tiết nắng ấm , gió hơi se se lạnh tí . Vẫn như thường lệ , nó ngồi ngoài hành lang vu vơ ngắm cảnh , Yến thì đang ngồi đọc truyện ở trong . - Ra ngoài đi dạo nhé Long ! - Không ! Yến muốn cứ ... Nó quay đầu lại và chợt nhận ra một bóng người cao dáng , nụ cười đó mới có 3 ngày không gặp mà nó ngỡ nhơ 30 năm không thấy . Tim nó như ngừng đập Nó xúc động ,mắt hoen hoen đỏ . Nhíu mày , trao cho hắn ánh mắt dịu dàng nhất . Nó đứng dậy và chạy lại gần hắn nhưng bị vấp ngã . Lập tức , bàn tay to lớn ấy ôm trọn nó trong vòng tay mình . Siết chặt như chưa bao giờ được làm . - Dương nhớ Long lắm đấy !? - ... - Chúng ta cùng đi dạo nhé . Dương có chuyện này , cần nói chuyện với Long . Tim nó đập thình thích . Nó đang căng thằng và lo sợ rằng Dương sẽ bỏ nó đi xa . Mặc vậy nó vẫn gật đầu đồng ý . Đẩy chiếc xe lăn bánh trong khuôn viên . Hắn tìm một chỗ có ánh nắng ấm áp chiếu đến , bế nó ngồi cạnh mình . Dương đưa tay vuốt mái tóc mềm mại trước mặt . Hắn cười hiền . - Sao Dương thích cười đến thế ? Nó đột nhiên bật cười theo . - Cuối cùng cũng chịu cười cơ chứ . Trông rất dễ thương . Nó xấu hổ cúi gầm mặt xuống . Không nói gì thêm . - Dương thích cười .Vì có Long bên cạnh . Một cơn gió lạ thổi qua , mái tóc nó vừa được vuốt giờ lại rối tung lên . Nhưng nó không biết điều đó , mà giờ quan trọng hơn nó chỉ chú tâm vào Dương . Con người mà nó yêu nhất trên đời . - .... - Xin lỗi vì 3 ngày hôm nay không đến thăm Long . Dương có việc bận bắt buộc phải làm . -.... - Ngày mai là ngày Long được xuất viện . Dương sẽ nhờ người đến đón . Nhưng khoảng đúng 9 giờ tối , Long có thể đến trường gặp Dương có chút chuyện , được không ? - Có chuyện gì ? Sao nhất định phải là 9 giờ tối . Dường định làm gì mờ ám à ? Nó tỏ ra nghi ngờ . Dương lại bật cười . Gõ đầu nó , Dương gật đầu . - Gần đúng đó . Nó cười theo , ôm lấy đầu mình vừa bị Dương gõ lên . Xong nó lại đưa tay cốc lại đầu Dương . Cả hai bật cười thích thú . Yến là người mà Dương nhắc đến ngày hôm qua . Nhiệm vụ của cô nàng là đưa đi đón về rồi lại đưa đi và không đón về . Nó chỉ biết có thế thôi . Yến nấu cơm cho cả hai ăn rồi rửa bát .Khoảng gần 9 giờ kém 15 . Nó mới thúc giục Yến đến cuộc hẹn . Yến gật đầu , mặc vội áo khoác vào , khóa cửa nhà cần thận , Yến bảo nó ôm cho chắc vào rồi phóng như phi như điên đến trường . Nó xem đồng hồ . May quá , giờ mới có 9 giờ kém 2 phút . Nó đang đứng dậm chân vì lạnh thì một bàn tay bịt lấy mắt nó và đẩy nó đi . - Yến làm cái gì vậy ? - Cứ làm theo Yến . Đừng nói gì thêm . Có vẻ Yến đe dọa nó thật ấy chứ chẳng chơi . Nó đưa tay chới với giữa khoảng không vì sợ vấp té hoặc động chạm vào vật gì đó . - Dừng lại . Nó lập tức khựng lại , thấy mắt mình không còn bị hơi ấm bàn tay Yên mà giờ nó đã thấy hơi lạnh của thời tiết . Nó mới từ từ mở mắt ra thì Yến cung biến mất . Nhưng đồng thời đó thì một loạt ánh đèn điện màu xanh chiếu lên trên tầng 3 của dãy nhà học . Từ đâu hàng ngàn người đổ ra mang đồng phục mác áo trường nó và cầm trên tay một dải băng dán trên đó từng chữ một được mỗi người cầm và thả xuống , cũng lúc thì những chiếc đèn chiếu rọi vào hàng dải băng đó cho nó đủ để nó sững sờ . HÃY – CƯỚI – ANH – NHÉ – EM Nó đứng như tượng , dù vẫn chưa thể tưởng tượng nổi đây là chuyện gì . Thì xung quoanh nó bừng sáng lên những ngọn nén lung linh xếp thành hình trái tim to lớn đẹp biết bao . Nó nhíu mày . Nó nghi ngờ có phải mọi người nhầm lẫn gì không ? Nhưng không , hàng trăm con người từ tất cả các phía đổ dồn về phía nó và đứng ngoài hình trái tim , trên tay mỗi người cầm một ngọn nến màu đỏ cháy rực rỡ , có người thì cầm chiếc nến cháy nổ thật tuyệt vời . Mọi chuyện đến quá nhanh làm nó sững sờ chẳng kịp định thần . Bỗng một bàn tay nắm lấy tay nó . Nó vội vã quay lại . - Dương ..... - Đúng rồi ! Đó là bất ngờ tớ muốn nói với cậu đó . - Bất ngờ ? - Ừm . Dương cười . Lại cười . Nhưng đây không phải là nụ cười hiền mọi khi , mà là nụ cười hạnh phúc . Hạnh phúc lắm các bạn hiểu không ? Hắn cởi cái khăn quoàng cổ len màu trắng ra quoàng vào cổ nó . Dịu dàng hỏi : - Sao Long ra đường không mặc cho ấm vào ? Thời tiết nay rất dễ ốm đấy . Mũi nó đỏ ửng lại . Ánh mắt vừa ngỡ ngàng vừa trần ngập tình yêu lẫn nước mắt nhìn hắn . Hắn di chuyển thật chậm , tiến lại gần chỗ nó . Hắn cúi xuống , đặt một nụ hôn lên môi nó . Đám người xung quoanh nghẹt thở không ai dám thở mạnh . Giờ chỉ còn tiếng gió rít qua khe khẽ , vi vu . Nó nhắm mắt tận hưởng nụ hôn ngọt ngào mà lâu lắm rồi nó mới được cảm nhận . Nhưng sao nụ hôn này , lại có vị mặn nhỉ ? Nó và hắn tách khỏi nụ hôn . Và chợt cả hai nhận ra rằng , nước mắt chẳng thể ngăn lại . - Long nhớ không , hồi đầu tiên gặp Long .... Dương đã thấy con tim mình xao xuyến biết nhường nào khi gặp một tên nhóc không biết trời cao đất dày là thế nào . Không hiểu lúc đó , vì cái gì mà Dương laị chú ý đến Long nhiều như vậy , quyết định tìm cho bằng được ngôi trường Long học , bất chấp thân phận danh giá hơn bất kì người nào , Dương quyết định theo học một trường học chẳng bằng một phần của ngôi trường cũ chỉ để gặp Long . Nhưng rồi một thời gian , mỗi lần gặp lại Long , Dương lại càng thích trêu ghẹo , quậy phá Long . Và cũng chính những điều đó làm Dương quên đi những tình cảm thật nơi mình . Cho đến năm lớp 10 , cái cảm giác đó lại quay trở về khi Dương đưa chiếc khăn mùi xoa cho Long . Long còn nhớ chứ ? Nụ hôn đầu tiên chúng ta trao nhau trong hoàn cảnh thật nực cười . Dương nghẹt thở ngay tại lúc đó khi cảm nhận hai đôi môi chạm vào nhau và Dương đã hiểu được vị ngọt của tình yêu là thế nào . - Long ...từ chối Dương ..... chắc..... Dương..... buồn lắm ? Hắn thở dài , đưa tay nó đặt lên vị trí ngực trái của mình . Nó thấy rõ từng nhịp đập một khiến khuôn mặt nó đỏ ửng theo và trái tim cùng chung một nhịp với Dương . - Dương không đơn giản là buồn mà còn bị ám ảnh nặng nề . Vắng Long , có khác nào Dương đâu tồn tại trên thế giới .Thà Dương chết còn hơn mất Long . Vì Dương đã mất Long một lần , Dương không muốn mất Long một lần nữa nữa đâu . Cho Dương xin lỗi , nếu như lúc đó Dương biết để ý đến từng hành động , trong mọi lời nói cua Long thì khi thời khác đó đến Dương sẽ bình tĩnh hơn mà hỏi Long chứ không phải như những gì Dương từng làm . Dương ... vẫn yêu Long . Đừng thờ ơ với Dương . Có được không ? - ... - Long à .... Hắn từ từ quỳ xuống trước mặt nó , giơ cao chiếc hộp hình trái tim đã mở sẵn , hiện lên hai chiếc nhẫn thật đẹp . Nó ôm mặt ngạc nhiên . - Hãy cưới anh nhé . - .... Nó vỡ òa . Nó khóc ngon lành . Những thứ nó phải chịu đựng ngày trước , giờ nó mới có cơ hội để giải tỏa . Nó nức nở bât khóc trước bao người không biết ngượng . Dương lại càng cười tươi tợn làm ai cũng tròn mắt ngạc nhiên , tim đập liên hồi vì quá hồi hộp . - V...V..Vậy còn Oanh....hả ... Dương ? - Cô ấy ... chính là người bày cho anh kế này chứ ai . Chắc hôm nay .... cô ấy về nước rồi . - .... - Em....hãy đồng ý đi được không ? Chỉ một lời thôi . Xung quoanh đã nổi lên những tiếng vỗ tay hô thật to : " Dồng ý đi đồng ý đi " và tiếng hét sung sướng của đám con gái tỏng trường và riêng bọn con trai lớp 11A1 - ... huh u huh u .... - Hãy cưới anh nhé ! Long ! - E...Em....Em.... - Long ....à.... - Em .... đồng ....ý .... EM YÊU ANH . Nó vụng về ôm chầm lấy hắn . Vừa ôm nó khóc rõng rã . Cảm động quá đây mà . Hắn. cũng ôm nó trong vòng tay mình Đẩy nó ra , hắn đưa tay luồn chiếc nhẫn vào ngón tay áp út của nó . Nó mỉm cười đưa tay lên hôn chiếc nhẫn đó . Hắn đưa lên vuốt mặt nó rồi gập người thật thấp , nhưng nó lại kịp thời kiễng chân lên và đặt lên môi hắn một nụ hôn dài trong tiếng vỗ tay nổ như pháo của mọi người . Nó mở mắt , rời nụ hôn ngước nhìn trời cao . Nó bật cười , bàn tay đan xen vào ngón tay hắn . - Tuyết ! Em thích chứ ? Nó gật đầu . Tuy chỉ là những hạt xốp nhỏ li ti , nhưng điều đó cũng làm nó hạnh phúc lần nào . Một mùa đông lãng mạn - Anh này .... - Hửm ? - Cảm ơn anh nghen . - Vì cái gì ? - Vì tất cả . - Tất nhiên đó là thứ anh cần phải làm dành tặng người anh yêu nhất . Hắn và nó lại chìm đắm trong nụ hôn ngọt ngào . Mặc kệ mọi người tản ra ăn uống hay chơi trò chơi gì trong trường
|
" Chúc mừng cặp vợ chồng mới cưới " Bốp Bốp Bốp ~~~ Tiếng vỗ tay rầm rộ mà cả hai đứa nhận được từ lớp học và cô em gái cộng người anh trai đáng mến . - Em tặng hai anh này . Chúc hạnh phúc bên nhau nhé . Hi hi . Con Ly cười nham nhở như Thị Nở , đưa ra bông hoa hồng trang trí đẹp tuyệt vời . - Oa ! Đẹp quá . Bộ mày lấy đâu ra tiền mà mua mấy thứ này vậy Ly ? - Em cả anh Nam góp tiền vào chọn đó . Anh thấy sao ? - Đẹp lắm phải không ? Anh Nam cười , xoa xoa đầu nó . - Trong chuyện này anh cũng góp một phần công sức đó nhé , " em dâu " nhớ " phục vụ " thằng em cho tốt vào đó . - Cái anh này . - Ha ha ! Mày mắc cỡ trông buồn cười quá đấy Dương ạ . - Thầy chúc mừng hai đứa bây nhé ? Hợp họp tan tan . Cuối cùng cũng kết lại được . - Thầy nói gì vui ghê . Chúng em dĩ nhiên phải trở thành của nhau rồi . - Thấy chúng mày hạnh phúc vậy , thầy cũng mừng lắm . - Em cảm ơn thầy . - AAAAAAAAAAAAAAAA ! Chúc mừng nghen hai thằng tồ . Đáng nhẽ ra đoạn này phải có phần Yaoi nhưng em xin cắt bỏ để rời đến đoạn cuối . Thấy mới có học lớp 11 mà xí xớn nhanh quá hơi có vấn đề nên chuyển sang lớp 12 cho lành ạ Cả lớp xông vào và ôm chầm lấy chúng nó . Yến phải chạy đi chạy lại gỡ gạc từng người ra không khéo đề chết hai đứa nó thì lại khổ . Bang ! Chai rượu bật mở vang tiếng nổ lớn . Chúng rót ra cốc một ít thôi , rồi chỉ dám nhấp vài ngụm . Nhưng có vẻ sự hăng hái và cuồng nhiệt làm chúng quên đì sự rụt rè . Chúng cứ rót đầy ứ ự ư nốc hết cả mấy chai rượu quý của ông Nam làm ông ta cứ ngồi thẫn thờ ôm cái chai mà tiếc ngẩn tiếc ngơ . Hắn cũng uống , như đã nói , tửu lượng hắn cao nên không dễ gì say . Thấy đám bạn trong nhóm và vài đứa khác đã có biểu hiện ăn nói linh tinh nên hắn mới bảo mọi người giải tán đưa người yêu của nhau về nhà . Hắn và nó thì đi bộ về với nhau . Trên đường , ai đi qua phải ngoái lại nhìn cặp đôi lạc loài này . Chẳng cần để ý đến những lời bàn tán xôn xao hay ánh nhìn khinh miệt cộng tiếc nuổi . Nó và hắn vẫn tung tăng trên đường phố , có khi còn đùa nhau rất vui nữa . Về đến nhà hắn , hắn lập tức nằm dài trên ghế sofa . Nó ngang qua cất quần áo nhưng bị hắn kéo lại . - Thi xong từ lâu rồi , giờ lại đến tết , em muốn đi đâu không ? - Em chẳng biết nữa . Đi hay không ? Em nhường lại cho anh đó . - Chúng ta về quê ở Mộc Châu nhé . - Hả ? Em tưởng .... Anh thích ở Hà Nội hơn mà sao ... - Anh nghĩ kĩ rồi . Tuần trăng mật chúng ta sẽ ở đó . Không cầu kì , không xa hoa , không có bất kì một thứ xa xỉ nào . - Tuần Trăng Mật ? - Đúng ! Tuần Trăng Mật ! Anh muốn tạo không gian thoái mái nhất cho hai ta . Và đó là ở quê em . - Mộc Châu á ? Lại ở nhà ông bà em sao ? - Cái đó còn tùy thuộc vào em . Anh chưa xác định . - Được rồi . Vậy tính sau đi . Em phải đi thay quần áo cái đã . - Ừm . Em đi tắm đi . Hắn nằm trên ghế sofa chờ nó thay quần áo xong . Hắn mới mò vào phòng . Thấy nó đang nằm trên giường ngủ đọc báo . Đầu ướt sũng , còn bộ đồ ngủ rộng thùng thình vì đó là quần áo của nó . Hình ảnh này làm trái tim hắn dồn dập hơn người bình thường , làm hắn mặt đỏ gay gay . Đôi bàn tay nắm chặt lại như để kìm nén không xông vào nó mà hôn lên khắp thân thể , khắp đường cong gợi cảm đó . Nó hình như đang muốn khiêu gợi hắn đến với mình thì phải . Hắn nhẹ nhàng ngồi trên giường , đưa ngón tay lên đan xen từng sợi tóc làm nó giật mình quay ra . - Anh ..... - Em có biết trông em lúc này rất quyến rũ không ? Hơi thở của hắn nóng hổi phả vào chiếc cổ của nó làm đó ửng mặt . - Vậy ... Vậy sao ? Nó ấp úng trả lời . Dương gật đầu . Di chuyển bàn tay lên vuốt mặt nó , Dương chồm người lên ngấu nghiến đôi môi xinh đẹp đó . Nó mở mắt ngạc , vội đẩy hắn ra , nó trừng trừng . - Cho anh nhé !? - Cho cái gì ạ ? - Sự trinh trắng - Ôi ! Hắn thật trắng trợn làm sao - Hả ? Nó thốt lên ngạc nhiên trước lời hắn nói . Sự trinh trắng là sao ? - Em...Em ...hãy cho anh ... ưm..... được chạm vào người em một lần được không ? - Thì anh đang chạm đấy thôi . - Không phải là nó . Mà là ... Ý anh là .... em trao ...trao cho .... anh ... lần đầu tiên của em được không ? Nó thoáng sững sờ trước lời đề nghị liều mình đến phát sợ . Nó thật không ngờ Dương lại có những lời nói bất ngờ vậy . Nó định từ chối , nhưng mà ... Nó chợt thấy ánh mắt mong chờ , đang háo hức chờ đợi câu trả lời từ nó . Nó bỗng thấy tim mình đạp lại nhanh như trước . Nó không nỡ từ chối , mà dù sao , Dương cũng là người nó yêu thương nhất trên đời mà . Nó kéo đầu Dương xuống và hôn một cách cuồng nhiệt làm hắn ta chưa khỏi sự ngơ ngác . Nó tách nụ hôn khỏi hắn , mặt nóng phừng phừng quay đi , ấp úng nói : - Câu trả lời của em đó . Ắt hẳn các bạn cũng biết rằng hắn sung sướng đến cỡ nào phải không ? Vâng ! Hiện giờ hắn đang rất hạnh phúc và phấn khởi biết bao . Hắn ấm lòng ngả đầu vào vai nó mà cười thầm . Tuyệt ! Hắn nâng chiếc cầm xinh xắn đó lên , hắn mân mê đôi môi ngọt ngào . Chúng nhắm mắt truyền cho nhau vị yêu say đắm . Hắn trườn xuống cổ nó , hắn hôn lên đồng thời cũng để lại những vết bầm tím và vài vết cắn trên chiếc cổ trắng ngần . Hắn dần dà chuyển xuống chiếc áo ngủ màu xanh da trời . Hắn nhìn nó cười ranh ma . Nhìn cậu nhóc của hắn kài . Đơ ửng cả mặt lên . Đáng yêu không chứ lại . Reng Reng Reng ! Nó và hắn vội vã bật dậy khi nghe tiếng chuông cửa . Đứng trước cửa lại là hai bộ mặt ngây thơ vô số tội thò ra . Ai thì mọi người cũng biết rồi đấy. Hắn lại lên cơn điên lần nữa khi mà anh hắn túm cổ hắn lôi xuống phòng còn nó thì phải nằm dưới đất , con Ly nằm trên giường ngáy cả đêm . Coi như là đêm động phòng bị phá vỡ chỉ vì hai kẻ không đâu vào đâu Và sau đó mấy ngày thì nó bị ốm , có lẽ do thời tiết có biến đổi . - Ăn một chút cháo đi ? - Anh đã ăn chưa ? - Rồi ! Long cứ ăn đi trước đã . Đang ốm mà còn lo cho anh làm gì nữa . - Nhưng mà ... - Ăn trước đi đã . Rồi anh ăn sau cũng được mà . Phải kì keo với nó mãi nó mới chịu ăn . Dương cười cười bảo . - Trông dễ thương thế kia mà hóa ra cũng biếng ăn phết nhỉ ? - Xí ! Kệ em . Anh không thích người biếng ăn thì thôi . Ứ chơi với anh nữa . Nó giận rỗi tru miệng ra bêu hắn , đầu ngoảnh đi cóc thèm nhìn hắn . Hắn tức cười vì tính trẻ con khó ưa của nó . Hắn kí đầu nó ray ray . - Dám giận anh này . Được thôi . Không chơi với anh thì không chơi vậy . Hắn làm bộ nghiêm khắc rồi đứng dậy cất thức ăn . Và biến mất dạng . Ớ .... Ơ ơ .... để nó laị một mình thật này . Hơ hơ ..... Nó trố mắt nghe tiếng cửa đóng rầm nhưng vì còn đang mắc cái tính trẻ con nên nó cũng chẳng để ý lắm và chỉ nghĩ đơn thuần là hắn đi thì hắn tự về thôi . Chẳng bao giờ người làm mấy trò con nít này là hắn cả . Nhưng rồi một tiếng , hai tiếng , ba tiếng , bốn tiếng . Hắn đi không lấy một lời giải thích , cái sự giận hòn vu vơ của nó giờ lại thay bằng sự lo lắng đến phát khóc . Nó cầm máy điện thoại lên gọi liên tục cho hắn nhưng đầu dây bên kia không những không có tín hiệu trả lời mà còn không thể liên lạc được nữa . Tay nó bấu chặt vào tấm ga giường , gọi hàng nghìn cuộc thì cả hàng ngàn cuộc bên kia không có câu trả lời . Nó bật khóc nức nở vì lo cho hắn , mắt nó nhòa đi gọi bấm liên tục mong sao nghe thấ giọng nói ngọt ngào , ấm áp , khàn khàn của người đàn ông nó yêu . Thế mà cuối cùng két quả cũng như không . Nó ấm ức đấm thùm thụp vào gối . Nó khóc nhiều lắm . Nó lo sốt vó cả lên mà Dương vẫn chưa về . Từ lúc hắn đi khoảng 5 giờ chiều . Hiện tại đã 9 giờ rồi , hình dáng hắn chẳng thấy đâu . Trời thì mưa lớn . Nó hận mình sao nỡ lòng nào nói câu đó với hắn . Hắn chắc đang giận nó lắm . Trời ơi ! Nó ngốc quá . Huh u hu ! Nó trách nó sao ngốc quá . Nó ngờ được đâu rằng lời hắn nói lại là sự thật . Hắn định bỏ nó đi thật ư ? Sao thế được ! Mới hôm nào hắn còn nằm trên chiếc giường này , cùng nó . Hôm nay hắn nhẫn tâm bỏ nó đi một mình sao . Nó nhíu mày đau khổ , vơ lấy chiếc áo phao màu đen khoác lên bộ pjyama rộng thùng thình . Nó biết sức khỏe của mình dù đã khấm khá hơn nhưng vẫn còn yếu , nhưng chẳng lẽ cứ để Dương bỏ đi không một lời từ biệt nào ư ? Nó đã ngã khuỵu ngay xuống khi bước xuống giường , cơn đau thốn từ chỗ đó chạy dọc theo cột sống lưng làm nó bật khóc . Bàn tay nó chới với cố bám thành giường mà đứng dậy . Nó vã hết mồ hôi trên người mặc dù ngoài trời đang rất lạnh , nó cố gắng lê từng bước nặng nhọc trên sàn gỗ . Tay bám chắc vào từng . Từng bước nó di chuyển là từng cơn đau như nàng tiên cá trong câu chuyện cổ tích . Nhà hắn quá rộng nên nó phải cố gắng lắm , mất hơn tiếng để đến được cánh cửa gỗ to đùng . Trên đường đi , không biết bao nhiêu lần nó bị vấp ngã nhưng nghĩ đến Dương nó như tiếp thêm sức lực lại càng gắng hơn nữa . Nắm chắc cái tay cầm màu vàng sáng chói , nó lắc mạnh đầu xua đi cái những hình ảnh trước mắt . Nó bám chặt lại và nhấn mạnh xuống . Đột nhiên cánh cử kia bật mở mạng hơn so với sức nó . Nó mỉm cười , cả người dổ ập về phía trước . Một bàn tay giang rộng ra đón nó . - Long .... Long ... Sao người em lại sốt thế này ? Em không nghỉ đi còn ra đây làm gì ? Hắn ôm nó trong tay , hốt hoảng khi chạm vào người nó . Bừng nóng . Bế xốc nó lên , hắn chạy thật nhanh vào phòng ngủ mà chẳng chú ý gì đến nó . Nụ cười . Đặt nó xuống nệm , Dương đắp chăn lên cho nó rồi định quay đi gọi bác sĩ nhưng bàn tay bé bỏng đã bắt kịp chiếc áo hắn . - Anh...ở lại với ... em đi ? Nó mệt mỏi quay qua nhìn hắn , chiếc áo pyama rộng quá khổ như muốn nuốt trọn cả thân hình nó , và hình như một bên vai của nó bị lộ ra làm hắn đỏ bừng mặt , cảm thấy có một ngọn lửa đang cháy trong lòng hắn và toàn thân ( Au : Sao ngươi dâm dê thế hả ? >"< . Ta không cho ngươi ăn thịt bé của ta đâu ) - Em ngủ đi . Anh gọi bác sĩ đến một tí thôi . - Em không cần . Em... cần anh cơ . Nó lắc đầu nguầy nguậy , nhất quyết bám chặt cả hai tay vào người hắn . Chịu thua cậu bé của mình . Hắn đành cởi chiếc áo khoác hơi lấm tấm vài giọt mưa rồi trèo lên giường nằm cạnh nó . Nó xoay người rúc nép sâu người vào hắn . yên bình nhắm mắt chìm vào giấc ngủ . Nửa đêm , hắn giật mình tỉnh dậy vì thấy người nó đang run lên và lạnh ngắt . Hắn nhăn mặt khó hiểu lúc nhìn thấy người yêu mình mặt bơ phờ , đau đớn . Ngay lập tức ,không chút suy nghĩ nào . Hắn cởi bỏ hết quần áo trên người mình , rồi quay sang cởi bộ đồ trên người nó và ném sang góc giường . Hắn bật điều hòa làm nóng căn phòng , đắp chăn lên cả hai , hắn giang rộng tay dịch vào ôm trọn nó trong lòng mình để truyền hơi ấm cho nó . Ít phút sau , cơ thể nó mới bớt run rẩy . Hắn nới lỏng cơ thể nó ra , nhẹ nhàng cúi xuống hôn lên bờ môi hơi khô đang hé mở . Nó cũng đáp lại . Thì ra là cả hai chưa ai hề ngủ . Dương nằm áp sát vào nó , vòng tay ôm trọn nó , Dương thì thào : - Biết anh nhớ em nhiều lắm không ? - .... Nó tự dưng lại khóc nấc lên . Mặt méo xẹo , miệng nó mở to phát ra tiếng Oa Oa làm Dương hốt hoảng phải dỗ dành . - Sa....Sa...Sao em lại khóc ? N..Nín đi ... anh yêu .... nín đi nào ... Ngoan .... - Hu hu hu huh u huh uh u hu h u hu h u .... anh ...biết....em...lo....cho...anh...đến..cỡ.. .nào...huhuhuhuhuhuhuhuhuhuhuhuhuhuhuhuhuhuhuhuhu hu không .... Hả ? huhuhuhuhuhuhuhuhu - A...Anh ...xin lỗi . Ngoan ! Đừng khóc nữa . Lớn rồi ai lại khóc . - HUHUHUHUHUHUHUHUHUHUHUHU OA OA OA OA ....em... cứ ...tưởng ...anh bỏ ...em đi thật chứ ? - Hả ? Dương ngạc nhiên trước suy luận ngốc nghếch của " cô vợ " . Hắn bật cười sảng khoái mặc dù cơn đau toàn thân vẫn chưa nguôi nhưng thực sự là rất buồn cười mà . - Em thích anh đi như vậy lắm hả ? - Anh .... HUHUHUHUHUHUHUHUHUHUHUHUHUHU Ứ CHỊU ĐÂU . - Rồi rồi ! Nhóc nín đi . Nghe anh giải thích đã , anh chợt nhớ ra mình có hẹn với thằng Quân nên sang nhà nó để xem nó nhờ việc gì thì hóa ra là ông cụ đó không hiểu cách phá mấy cái mật mã trên mạng nên anh giúp nó . Đúng lúc đứng dậy đi về thì trời đổ mưa lớn , nó bảo anh ở lại nhưng anh sợ rằng em ở nhà một mình nguy hiểm , mà lỡ trời mưa điện có bị làm sao . Lúc đó chỉ sợ không có ai ở cạnh em , em lại làm điều gì dại dột thôi . - Híc .... Híc ... - Mà thằng này nó lại giữ anh dai quá nên anh cũng chẳng còn đường nào mà chạy trốn thế là đành phải ngồi lại chơi mà cứ nằm xuống là anh lại nghĩ đến em nên ... kệ nó , anh cứ về . Đen đủi hơn nữa là anh vừa đi được một đoạn , cái bọn đi đêm lại đâm trúng anh . Cũng may anh nhảy ra kịp nên chỉ bị xước có tí . - Ơ ... Đâu ! Sao em không thấy ? Nó vụng về lần mò khắp người hắn cho đến khi cảm nhận phânần nhô lên mà rát rát , hắn nghiến răng không bật ra tiếng kêu , nó biết . Nước mắt lại ngắn lại dài . Hắn lần nữa thót tim . Nó cố di chuyển người rúc người vào hắn . - Híc híc híc .... Khổ thân....hu hu hu hu ....anh ...quá...huhuhuhuhuhuhuhu.... - Có gì mà khổ thân đâu nhóc . - Kh...Không phải .... huhuhuhuhuhuhuhu....từ lần sau .... đừng có nghĩ về em nhiều quá ... lo cho mình hẵng đã ... nhớ chưa ? - Ngốc á – Hắn cười , kí đầu nó – Đã yêu nhau ... Là phải lo lắng , quan tâm , chăm sóc và tôn trọng lẫn nhau chứ . Dương chưa ích kỉ đến nỗi chỉ biết lo cho mình . Chẳng nhẽ ... trong thời gian qua ... em vẫn chưa thực sự hiểu hết con người anh sao ? - Không phải vậy ... không phải vậy .... Nhưng mà ... vì em ... anh phải lội mưa về , bị đâm nữa chứ .... Em đau lắm ... - Đừng khóc nữa - Hắn dỗ dành - Anh vẫn ở đây mà , anh có đi đâu đâu . Nào ! Ngoan . Anh yêu em mà . Nghe anh nhé . Khóc gì mà dai kinh luôn . - HU HU HUHUHUHUHUHUHUHU...đó là do anh chứ sao ...huhuhuhuhuhu.... - Ừ được rồi ! Do anh ! Nhóc con ...Cứng đầu lắm cơ . Hắn trách yêu , ôm nó sâu trong lòng , vuốt ve dọc sống lưng nó . Phút sau , chờ nó nín khóc . Dương mới yên lòng chìm vào giấc ngủ say . Một tuần sau .... - Ôi ! Cái tết ngớ ngẩn nhất trần gian này ! Anh Nam vươn vai bá cổ Ly mà than thở liền bị nhỏ đẩy ra xa , miệng lầm bẩm rủa vài câu xong lại quay qua bộ truyện Naruto mà Ly đang đọc . - Ơ Ly ! Anh Nam , sao hai người ở đây ? Yến dẫn đầu hội bạn của mình , trố mắt nhìn Ly . - A chị Yến . Dạ ! Anh Nam chở em đến chơi nhà anh Dương mà . Tiện thể 4 người ăn uống , đi chúc tết hay chơi " Tôm , Cua , Cá "luôn . - Trời ạ ! Sao mới bé tí đã ham hố chơi mấy trò này vậy . - Yến đó hả em ? Các em vào đi . Ăn gì không để anh bảo Dương nấu cho . - Cái gì !? Dương mà cũng nấu ăn á ? Đám bạn trố mắt . Hớ lên một câu nghẹn ngào . Anh Nam gật đầu xác nhận . - Các chị không biết thì thôi chứ anh Dương nhà mình cũng có tài ghê luôn á . - Em ăn rồi hả ? - Chưa - Con này ngộ ghê nhỉ ? Chưa ăn mà dám khăng định người ta có tài
|
- Hả ? Thế mà ... - Cái con kia ! Mày lại ăn nói linh tinh gì hả ? Nó xuất hiện một cách lặng thầm và đá cho nhỏ Ly lăn lộn vài vòng không thương tiếc . - Cái gì vậy ? Đừng " dìm hàng " em trước mặt mọi người chứ - Mày ... Mày muốn chết đó phải không ? Nó hăm dọa . Nhỏ Ly không những không sợ còn tiếp tục hù cọp " cái " nữa chứ . - Lêu lêu ! Có giỏi thì lại đây đi . Nhỏ Ly chổng mông ra phía sau lắc lắc trông như con gấu . - Lo mà vào phụ chồng đi - Con chết dẫm . Nó ấm ức ngồi thụp xuống ghế sofa . - A ! Hội Yến đến lâu chưa ? - Dương xuất hiện với chiếc tạp dề màu đen . - Ớ ớ ... Nhìn Dương kìa chúng mày ơi ... Chụp ảnh ... Chụp ảnh .... - Hả ???? Oái ! Dừng lại . Đừng chụp . Hắn gỡ vội chiếc tạp dề ném xuống đất . Hội Yến tiếc ngẩn tiếc ngơ . - Có mỗi các em đến thôi à ? - Dạ không ạ . Còn có lớp 11A1 nữa chứ anh . Cả lớp đến giờ này . - Hớ ????? " Kính Kong " - Đấy ! Vừa nhắc đến Tào Tháo , xuất hiện liền . Đến ngay . Đợi tí . - Hí hí ! Hay quá ! Càng đông càng vui . Lại được gặp anh Minh , anh Vũ , anh An , anh Quân , anh Linh , anh Lâm , thầy giáo , anh Hưng , .... rồi ..... Hí hí ! Đợi em với , em ra mở cùng . - AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA Konichi wa . Haijimema*** e . - Haijimema*** e . - Genki ? - Genki yo . - O-hisashiburi desu ne ? - Hai ! Genki ? - Genki , arigato .Ô ! O-hairi kudasai . - O-jama shimasu . - Thôi ! Ly và Minh đừng đối thoại bằng tiếng Nhật nữa . Đau hết cả đầu . Mọi người phản đối . - Nani yo ? - Etto . Sukoshima tsuchi yo tsutoma tsu ! Minh kết thúc cuộc đối thoại ngớ ngẩn này , quay qua hắn và nó cười cười . - Hé hé ! Xin chào hai vợ chồng mới cưới . Tuần trăng mật không đi đâu à ? - Thì ở nhà Dương này ! Mà vợ chồng mới cưới cái con khỉ mày ý . - Kinh ! Kinh ! Kinh chưa kìa ? Nhìn " vợ " mày tức giận kìa Dương . Trông mới giống một cô " vợ " đang " mang bầu " khó tính làm sao ? Há há há . - Cái ... Cái thằng....thằng này .... Mày chết với tao ? Mày đứng lại . Nó sôi máu nhảy phốc sang ghế khác như phim chưởng . Túm cổ được thằng Minh và dần cho nó một trận tơi tả , khỏa khuây . - He he ! Thôi đi ! Tao có ý tốt quan tâm đến hai chúng mày mà nỡ đối xử với bạn bè thế hả ? - Quan tâm cái con khỉ mốc á ! - Stop it ! Có mỗi thế thôi mà chen lời người khác từ nãy đến giờ . Lại là con Ly chen ngang . - Thế mày muốn nói gì thì nói lẹ luôn đi . - Xì... Ông anh khó tính . Nhỏ ly bĩu môi khinh khỉnh . Rồi tươi cười quay sang cả tập thể lớp 11A1 . - Mọi người cứ ăn uống tự nhiên . Để ( Anh ) em vào phụ bếp cho anh Dương ạ . Hề hề . - Chà ! Ly ngoan quá nhỉ ? Để chị vào phụ giúp với . Yến tưng tửng khoác vai Ly thì Ly rú lên như đười ươi xổng ngục . - À à ... Lúc nãy anh Dương có nhờ em mua vài thứ đồ phải không ? - Anh đâu c.... - Để em và hội chị Yến đi mua nhé . Các anh cứ chờ tí . Nhỏ Ly vội vã kéo hội Yến đi và mất dạng để lại bộ mặt Dương ngơ ngơ . - Thôi ! Hội con gái đi rồi thì chúng bay phân nhau ra mà làm đi chứ . - Thầy cũng phải đứng dậy làm chứ - Lâm tặc nhõng nhẽo kéo ông thầy dậy nhưng khổ nỗi ông ý đâu có dễ chơi vậy . - Oh Nô nô ! Em tha thầy , hôm nay thầy bị đau chân - Lại bắt đầu giở trò - Dạo này thời tiết thay đổi , cơ nào cũng nhức . Này này !Đến nói thầy cũng mỏi . Ui Da! Ổng giả vờ xuýt xoa , khổ thân cho tập thể lớp 11A1 không chứ lại . Vớt ngay phải ông thầy mưu mô đểu cáng . Thầy giáo mà thế đấy . Sau một hồi nhìn ngắm hết những khuôn mặt nhăn nhúm của lớp , ông thầy ngồi xổm trên ghế và cất giọng nghiêm nghị . - Được rồi ! Thầy nghĩ thế này là phù hợp với tụi bây đây . Cả lớp chúng ta hầu như ai cùng có cặp hết rồi . Vậy thì những bé nào đóng vai trò là " vợ " thì vào trong bếp nấu cơm , coi tiện đường thực tập làm " người phụ nữ " trong gia đình nhà chồng luôn . Còn mấy thằng còn lại làm " chồng " thì có trách nhiệm ở lại và đấm bóp cho thầy . Chịp ! Coi như là khi nào " vợ " mệt thì " chồng " đấm phụ một tay luôn . - Ế ! Ý kiến thầy cũng được đấy - Quân trố mắt ầm ồ để đám có gắn mác " Chồng " hưởng ứng . Chúng tới tấp gật đầu . Còn " Hội phụ nữ " thì tức nổ đom đóm mắt cãi giả lại ngay . - Sao phải là tụi em cơ chứ thầy ? Này ! Rõ ràng là tụi nó phải vào bếp làm chứ . Chồng ít ra cũng biết nấu vài món cho vợ thưởng thức . - Không lằng nhằng . Cãi câu nữa " xé áo ra hiếp dâm " bây giờ - Minh hung hãn đứng ra dọa dẫm hội phụ nữ liền bị chúng bật lại . " CÂM " làm Minh bổ nhào phía sau ngã xuống tụi bạn . Tiếp đến là Dương ùn đẩy cái tạp dề cho nó nhưng nhất quyết nó không chịu . Hai bên đôi co nhau rất quyết liệt . Chỉ khổ cho ông thầy , ai bảo bày ra trò này làm chi , đau vai đau khớp à , bị bọn nó dẫm lên , ngã lên đã đủ " sướng " chưa ? Đúng là .... 15 phút sau , trận đấu kết thúc . Mặt đứa " chồng " nào cũng bầm dập , thâm tím , vệt cào cũng dài dằng dẵng trên má . Nước mắt ngắn nước mắt dài , đầu tóc trông như tổ quạ , quần áo bên lệch vai , thằng bị xé áo , thằng bị trọng thương đầy mình bằng những vết cấu , thằng bị đã vào bụng dấu vết vẫn in nguyên trên áo , có thằng quần bị rách đến quá đùi tí tẹo , v...v.. Nói chung là hoàn cảnh tệ đến mức nào thì các bạn biết rồi đấy . " Hội Chồng" đành ngậm ngùi bước vào phòng bếp , khóc thầm nghe tiếng cười man rợn từ các " bà vợ " đáng yêu thường ngày . Còn ông thầy còn khốn khổ nữa . Ngồi trên một cái ghế , xung quoanh chỉ toàn là những con hổ , báo , cáo , sư tử chỉ chực chờ ổng nhảy xuống ghế là ngoặm luôn . Ông thầy mồ hôi rơi ướt hết áo , tay chân run đến nỗi ghế cũng rung theo , răng đập cạp cạp vào nhau . Sợ đến thế cơ à ? - Chúc mừng năm mới !!!!!! - HUUUUUU! Happy new year ! Mọi người uống đi nào . Cả đám tưng bừng cạn cốc nước ngọt , à tiếng dài mãn nguyện . Mọi người mời nhau ăn cơm rồi gắp mỗi đứa mỗi miếng cho vào bát . - Ưm ... Món này ... hình như ... hơi mặn .... - Nhỏ Ly nhăn trán cố nuốt trọn miếng thịt bò làm nó cùng đồng loạt " hội phụ nữ " cười *** nẻ . - Ly ơi ! Em coi như toi rồi . Hôm nay " hội chồng " " Ga-lăng" quá nên vào bếp đấy . Hahahahaha - Thảm nào ... Nhưng thôi không sao...Hôm nay là tiệc lớn , mọi người phai ăn thật nhiều vào nhé . Cạn nào . - ZOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOO ! 3 tiếng sau chúng ăn sau , nhỏ Ly nằm sõng soài trên ghế sofa xem phim . Con gái thế đấy à . Chúng nó thì cặm cụi dọn dẹp và rửa bát . Một đống bát đấy . Cứ như nhỏ Ly là đừng hòng nó đụng một tí tẹo móng tay vào bồn để rửa cái đống bát đấy . Thà không rửa còn hơn cho nó nhanh . - Cuối cùng cũng xong . - Mệt quá lại buồn ngủ nữa chứ . - Ừa . Tao cũng buồn ngủ . Chán quá , chẳng có trò gì để chơi cả . - Mấy giờ rồi thì làm gì có trò nào chơi . - À .. Hay chơi Tá lả đi . - Thôi ông ! Trò đấy chỉ có mấy ông bà già hay chơi . - Vậy còn trò gì nữa đâu mà chơi ? - Lại đây mà xem hoạt hình với em này . - Lạy hồn . Hồn im đi cho anh nhờ . - À ... Hay chơi trốn tìm đi ! - Tr...Trốn tìm á ? Ờ ờ ... Chơi cũng được hén . - Lâu tao mới chơi trò này . Uyn đô xi đi . - Ừm . Cũng được . Nhà thằng Dương vậy tìm cả ngày chắc gì đã tìm được . - Thế thì để mà chết luôn trên cái tầng 8 nhà nó à ? Dẹp ! Chơi tầng một thôi . - Đúng đó ! Tầng một có nhiều phòng . Trốn ở đâu mà chẳng được , nói trước là không chạy ra sân sau đó . - Được rồi ! Uyn đô xi đi . - Uyn đô xi ra cái gì ra cái này ? Ấy Ấy ... Khoan đã , việc quái phải uyn đô xi . Chơi đa số cho nhanh . - Ừ thì Đa số vậy . Đa số đánh bại thiểu số ? - Loại ! Thằng này loại ! Loại ! Tiếp ! - Thiểu số đánh bại đa số . - Đa số đánh bại thiểu số . - Thiểu số đánh bại đa số . - HUHUHUHUHUHUHUHUUHUHUHU ... Sao em lại phải là người tìm chứ ? Nhỏ Ly giận dỗi không chịu liền bị nó cốc cho phát vào đầu . Nhỏ Ly bĩu môi hờn giỗi rồi quay vào tường úp mặt lên . - 5 ... 10 ... 15...20...25...30... - Ê ! Con kia ! mày đếm nhanh thế thì ai mà tìm chỗ nấp được ? - Được rồi . 5....nằm .... 10 ... Mười .... 20 ... hài mưới ... 25 .... hái lằm .... 30 ... bà mưới .... 35 ... bà lăm .... Tụi nó cuồng cuồng chạy đi tìm phòng nấp . Từng đôi nắm tay nhau đi vào một chỗ kín mà hẳn phải tách biệt nhau . Trong khi đó , một vài người còn đang lơ tơ mơ không biết trốn ở đâu thì liền bị người yêu mình kéo vào một góc , đứng im lìm . Và chỉ còn mỗi nó là bơ vơ . Nó gãi đầu gãi tai chạy đến xuối hành lang trong khi đó con em đang đếm đến 90 ... - 95 , 100 Nhỏ Ly háo hức mở mắt quay qua tìm thì đúng lúc có một bàn tay giật nó vào trong căn phòng tối . Nó mở to mắt sợ hãi , định hét lên thì đôi bàn tay quen thuộc nó biết bịt chặt mồm nó lại . - Dương có làm gì đâu mà sợ đến thế cơ à ? - Không ! Nhưng anh làm em giật mình . - Anh cứu em đấy còn gì ? Gọi từ nãy đến giờ chẳng nghe thấy anh nói gì cả cứ ngáo ngơ đi đâu không biết . May mà anh nhảy vồ ra túm em vào được không em lại phải đi làm lúc đó lại khổ người yêu anh ra . - Xì . Điêu thế không biết ? - Anh việc gì phải nói dối bé yêu nhà anh . Anh thề đấy . Dương rúc đầu vào ngực nó làm nhột không chịu được . Nó cố thoát khỏi Dương nhưng không được khổ quá là bị hắn kẹp chặt rồi còn đâu . Vì quá tức ( cười ) nên nó đã bật ra những tiếng kêu hay nói đúng hơn là những tiếng ha ha ha . Dương nhíu mày lập tức chồm người người lên chiếm vỏn vẹn luôn cả nụ hôn nó . - Ư ư ... Đó là tiếng nó phản đối trong cổ họng thoát ra , nó nhảy tưng tưng cố thoát cái vị ngọt ngào này những không thể . Còn tệ hơn nữa là cái bàn tay mất dạy của Dương bắt đầu len lỏi vào áo nó nhưng bị nó giựt ra . - Làm gì vậy ? Chúng ta đang chơi chứ không phải là trò này . - Chơi gì giờ này ? Em đừng phá hoại khoảnh khắc hiếm có này chứ . - Đừng mà anh ... Em còn ... á .... nhiều việc lắm ... Giây phút gì .... - Nó giở trò nài nỉ - Thôi thôi .... không khóc nữa ... anh yêu ... thôi được không làm gì cả ... không làm gì cả ... Cho anh ôm , được chưa ? - Híc híc ... Ôm thôi đấy nhé . Không được manh động . Chỉ chờ có thôi , Dương ôm chầm lấy nó đung đung đưa đưa . Hai đứa chẳng biết ôm nhau rồi hôn nhau bao nhiêu lâu nữa cho đến khi tiếng con Ly thảnh thót bên tai hai đứa . - Các anh ôm hôn nhau đủ chưa hả ? - LY ! Hai đứa vội đẩy nhau ra thẹn thùng nhìn con em cùng với hội lớp đang nhìn chúng nó kiểu : " Có phải tiến xa thêm tí nữa thì tốt hơn là cứ hôn như vậy không ? " - Hai anh đã thua . Giờ uyn đo si với cả lớp đi . Ai bảo cả lớp anh cứ mải mê hít hôn không thèm chú ý đến ai cơ . Ly giả bộ bĩu môi , cùng đồng loạt với hội Yến , tuy bề ngoài mặt con nhỏ và hội Yến có vẻ ganh ghét và khó chịu thế thôi nhưng thật ra ai mà biết được trong lòng bọn con gái ở đây đang gào rú lên vì quá sung sướng đến mũi phổng trương hết lên kìa . Nó cả Dương hẩm hiu bước khỏi nhà kho , thằng Minh đi qua khoác vai nó nói : - Chúng mày chọn địa điểm thật tuyệt vời ! - Nói câu nữa tao đem mày ra xâu xé đó . Nín . Nó bực dọc đi vào phòng mình . Mọi người ngồi chơi một lúc rồi lần lượt đi về , một số thì đi chơi . Ly cùng Hội Yến đi họp FC SasuNaru ngày Tết . Anh Nam vội vã đáp chuyến bay về Đức để bàn bạc số công việc . Còn mình nó và Dương . - Này . Sao nằm im vậy ? - Làm gì có chuyện gì mà buôn đâu mà em chẳng im . Thế còn anh thì sao ? - Một câu thôi . - .... Hửm ... ? - Anh yêu em . Dương rướn người hôn chụt lên má nó . Nó lườm yêu Dương rồi dịch thân vào cả hai cho ấm . Nó định nhắm mắt đi ngủ . Chợt lại thấy sợi dây chuyền mà vụ nó cả hắn xô xát nhau . Nó nhướng mày hỏi : - Hai năm rồi anh vẫn giữ à ? - Cái gì ?
|