Ngày Mai
|
|
Ngày cuối cùng của tour du lịch ,buổi sáng sẽ vào thị trấn chơi . Mua đồ , lượn vài vòng xem phong cảnh chung quoanh thị trấn ra sao rồi sẽ đi ăn và chiều sẽ thẳng tiến về Hà Nội . Trong thị trấn chỉ có những đồ lưu niệm , thực ra vì nó cũng gần Trung Quốc nên bọn nó có định sang Trung Quốc xem sao nhưng chỉ có đứa ngốc mới làm vậy nếu không muốn ăn một cái bạt tai đau điếng từ " Người thầy đáng kính của chúng em ạ " . Đến trưa thì chúng ăn cơm , Dương ăn 3 bát cơm một cách gọn lẹ , chắc hắn từ sáng chưa ăn gì phải đói lắm đây . Nhưng dù vậy hắn cũng la người ăn nhanh nhất trong tất cả ,hắn xin phép về trước để tắm gội cho người đỡ nhớt . Từ biệt mọi người , hắn đi bộ một mình về khách sạn . Mở cửa phòng là Dương lao vào mở điều hòa , đóng tất cả cửa sổ , bật thêm một cái quạt ngồi trước nó và mở va li ra quần áo , vì không muốn hao tổn sức nên cả hai quyết định dồn quần áo vào cái va li chung đi hay di chuyển cho dễ dàng không phải cồng kềnh vác thêm một cái nữa làm gì . Dương bước chân vào nhà tắm nhưng bất chợt nhớ ra mình quên chiếc bàn trải đánh răng ở ngăn ngoài va li , Dương trở ra lấy . Phéc mơ tuya rộng mở , hắn cho tay vào mò mẫm lấy bàn chải . Nhưng vơ lại thì chẳng thấy bàn chải đâu , chỉ thấy một cái lọ tròn tròn kêu tạch tạch khi hắn đảo lộn chỗ đó lên . Nhăn mày và lấy chiếc lọ đó ra . Hắn ngắm nghía và nhíu mày . Ánh mắt hắn mở to kinh ngạc khi nhìn dòng chữ in trên bìa là thuốc dành cho người bị bệnh tim . Hắn cắn chặt răng lần nữa và cô nhớ lại , nó không hề bị bệnh này . Chả nhẽ là mua cho ai ? Không , lọ này đã vơi đi rất nhiều . Hẳn là nó đã sử dụng . Nhưng ... từ hồi yêu nhau cho đến giờ nó chưa từng nói với hắn chuyện này . Nghĩa là sao ? Hắn trợn mắt sợ hãi , đôi tay run lẩy bẩy vô tình đánh rơi lọ thuốc xuống đất . Đầu hắn như ù đi . Chuyện này ... Nó đang giấu hắn về cái gì đây . Hắn cảm thấy chóng mặt , mọi thứ xung quoanh trở nên chao đảo , khó định hướng . Mắt hắn mờ nhòa hình ảnh . Trước hắn giờ chỉ còn chiếc lọ rơi lăn lóc phía dưới , đôi chân bủn rủn khuỵu xuống . Trong vô thức , hắn nằm im trên sàn nhà , mắt đăm đăm lên trần nhà , nước mắt chảy xuống từ khóe mắt , đôi môi hắn mấp máy cố gọi tên một người , hắn đang trách tại sao sự thật lại phũ phàng , hắn đang oán tại sao phải giấu hắn làm gì ? Hắn nắm chặt bàn tay , gắng để cho sự việc qua đi thật nhanh mặc dù càng làm vậy hắn chỉ càng thất bại thảm hại . Dưới chiếc vòi hoa sen đang chảy mạnh , hắn ngồi trong chiếc bồn tắm ngập đầy nước , khuôn mặt thất thần với đôi mắt vô hồn hướng về nơi nào . Chẳng còn tâm trí đâu để quan tâm mình đang việc gì . Cơ thể hắn tê lệt toàn bộ chẳng nhúc nhích được . Trong lòn hắn đang đen xen một đống dòng cảm xúc hỗn độn va đập nhau . Sợ hãi , oán trách , hận , đau , xót , bất lực , dày vò , tức giận , nhớ . Tất cả đều bao trùm lên hắn . Và về nó . Cảm giác bị ai đó lừa dối thực không hề làm con người ta thoải mái chút nào ? Một khi đã hiện ra sự thật thì chắc chắn họ sẽ không thể chịu nổi cơn đau này mất . Có thể nói hắn là người yếu đuối . Ừ , sao cũng được . Trải qua cảm giác bây giờ mới thấy con người ta đôi lúc yếu đuối cũng chẳng nhằm nhò gì . Mà đau nhất là người mình yêu che giấu nữa chứ . Từng kí ức của hai đứa như một cuốn phim quay chậm tâm trí , và cũng đang giành nhau câu xé trái tim con người đáng thương bị dối gạt kia . Đáng trách hơn , hắn thật vô tâm phải không ? Quãng thời gian yêu nhau lâu vậy , hắn chưa một lần để ý tới tình trạng sức khỏe của nó . Đâu thể nào biết được . Không thể trách nó giấu hắn mọi chuyện , một phần cũng vì hắn , đã từng chứng kiến rồi thế mà kết quả là chẳng còn bận tâm gì tới vì nó chỉ bảo vài câu : " Không sao " là xong . - Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha . Không sao đâu mà Dương .... Không sao đâu .... Ha ha ha ha ha ha ha – Hắn cười điên dại như một tên tâm thần , cùng đó là dòng nước mắt phũ phàng rơi . Phải rồi , hắn là một tên vô dụng mà . Hắn im lặng . Khuôn mặt trở về lúc ban nãy . Chẳng định được hành động hắn . Nhắm đối mắt lại , cả thân thể dần trôi tuột , nước bắt đầu ọc vào mũi , miệng , tai , mắt hắn . Hắn ngập tràn vùng nước lạnh . Hắn chỉ mong mình có thể biến đi khỏi thế giới này càng nhanh càng tốt . Hoặc nếu không chí ít ra cũng làm hắn khuây khỏa một chút . Hay đơn giản điều đó giúp ích được gì cho hắn ? - Dạ vâng ! Em đang ở Cao Bằng . Khoảng 3 tiếng nữa bắt đầu rời đây Giọng quen thuộc bỗng vang vảng bên tai hắn . Theo quán tính , hắn bật dậy nhanh như lò xò , ngồi thẫn thờ một lúc hắn mới bước ra khỏi bồn tắm và mở cửa bước ra ngoài thì đã thấy nó ở lan can phòng . Lặng lẽ lấp sau chiếc tủ , hắn biết nghe lỏm người khác nói chuyện là không hay nhưng chuyện này thì hắn không làm không được . - Anh cố gắng sắp xếp về Việt Nam đi nhé . Em nhớ anh lắm . HI hi em không dám nịnh anh đâu .... - Dạ ! Chuyện gì ạ ? L...Làm ...gì....làm gì có ... Không ... không ... Em với cậu...ấy....không có gì đâu .... anh đừng tin .... Dạ .. vâng ạ vâng ... - Dạ ! Em vẫn đi mà . Có vẻ tình hình không được khả quan cho lắm . Bác sĩ bảo nếu như em không phẫu thuật , có lẽ cơ hội sống sẽ chẳng còn bao nhiêu . Nhưng biết làm sao hả anh . Với số tiền đó , em ... em nghĩ rằng ... không cần thiết đâu . Em đi rồi , cũng sẽ chẳng ai chết cả . Ông trời đã định rồi làm sao chống lại được . Con người ai cũng có số rồi cũng phải chết cả thôi . Chỉ là em đi sớm hơn một bước . hì hì ... Chỉ nghe đến đó , con tim lẫn thể xác hắn bị đánh gục không thương tiếc . Không cần phải nhìn nhưng hắn cam đoan rằng nó đang khóc , dù có gượng gạo hay giả tạo thế nào đi chăng nữa , từ " chết " hắn hiểu nó phải khó lắm mới nói ra được . Đôi mắt hắn cay xè , đưa đôi tay cố dụi , gạt bỏ giọt nước mắt qua một bên , trấn tĩnh rằng đây không phải lúc để nhỏ lệ nhưng hắn không làm được . - Dạ em biết rồi , từ lần sau em sẽ không nhắc lại nữa . Vậy anh đi làm nhé . Em có việc cần giải quyết đây . Dạ ! Em chào anh Nó cất chiếc máy vào trong túi , đưa đôi mắt trũng buồn ngắm nhìn quang cảnh miền núi . Nó muốn tận hưởng từng đường nét góc cạnh ở nơi đây . Vì nó sợ đây sẽ là lần cuối cùng chuyến đi xa của nó với bạn bè . Chậm rãi quay người vào trong , nó giật mình vì đã thấy Dương với bộ đồ ướt nhẹp , nước chảy tong tỏng dưới đất , khuôn mặt đỏ ngàu như muốn giết ai đó . Tự trấn an mình , nó mỉm cười với Dương , nó mong rằng Dương sẽ không nghe được cuộc đối thoại lúc nãy , nếu không chắc Dương điên mất . Thực ra , hắn đã phát điên từ lâu rồi . Với lấy khăn tắm ở giường , nó tiến lại lau đầu và mặt cho hắn , vừa làm việc nó vừa cười dịu dàng : - Sao phải nhìn em bằng ánh mắt đó vậy ? Thật chẳng đẹp trai chút nào hết . Không nói câu gì , hắn túm chặt lấy tay của nó mà nghiến chặt khiến nó la lên với đôi mắt ngạc nhiên hết cỡ . Nó sợ . - Sao phải dối tôi ? – Hắn cắn chặt răng , từng lời được thốt ra qua các kẽ răng ken két thật đáng sợ . Hắn giờ đích thị là một người điên vì tình rồi . Hắn chẳng còn muốn kiêng nể bất kì thứ gì nữa . kể cả nó . Hắn quá nhạt nhẽo , chán chường với cái việc bị nó lừa hết lần này đến lân khác . Nhìn người yêu run rẩy , thật bé bỏng yếu đuối trước mặt mình . Hắn không thoát khỏi mềm lòng vì minh đang làm đau nó nhưng cái bí mật nó giấu hắn thì lại kéo tâm trí hắn về làm rõ ngọn nghành . - An....Anh đang ... nói ...gì....em không.... - CÒN LẢNG TRÁNH LẦN NỮA TÔI SẼ GIẾT EM Nó sựng người . Đôi mắt màu đen mở to xúc động . Dương đang tức giận với nó , chẳng nhẽ ... Dương đã nghe hết rồi ư ? Nó há hốc mồm chờ phản ứng của hắn , cả thân người nó nó cứng đơ không dám phản ứng dù chỉ nhỏ nhặt nhất trước con mắt không-thể-nào-không-giận-dữ-hơn-nữa . - Nếu như hôm nay tôi không vô tình tìm thấy hộp thuốc em giấu trong vali thì chắc em cũng định giấu tôi luôn đúng không ? - Em ... Em ... - Em muốn cái gì ở tôi ? Em nói em yêu tôi . Vậy tôi hỏi em , yêu là như thế nào ? – Gương mặt cúi sát mặt nó , hơi thở nóng bao trùm xung quoanh căn phòng khiến nó trở nên ngột ngạt , căng như sợi dây mỏng manh chỉ cần chút động đả có thể đứt lìa . - ... - Em không trả lời được phải không ? Yêu tôi , nhưng em còn định giấu tôi bao nhiêu điều nữa vậy . - Nghe em giải thích , em không muốn anh phải lo lắng cho mình . Em chỉ muốn làm anh hạnh phúc thôi – Nó bật khóc . Nắm chặt đôi bàn tay to ấm của người yêu , nó ngước đôi mắt lên như van nài hãy dừng lại ở đây nhưng hẳn là Dương không chịu . - KHÔNG LẼ EM ĐỊNH MANG CÁI HẠNH PHÚC ĐÓ CHÔN CHẶT DƯỚI NGÔI MỘ CỦA MÌNH VÀ CHO RẰNG HẲN ANH CHẲNG ĐAU ĐỚN GÌ HAY SAO ? - Chưa bao giờ em nghĩ vậy mà .... - EM MANG THEO TÌNH YÊU ANH LÀ CHƯA ĐỦ ĐÂU , EM CÒN ĐEM CẢ TRÁI TIM LẪN TÂM HỒN ANH NỮA ĐẤY EM BIẾT KHÔNG . - .... – đáp lại hắn chỉ là tiếng thút thít chôn chặt sau từng tiếng nấc nghẹn . - NÓI RA CÂU ĐÓ , EM CÓ NGHĨ ĐẾN ANH , ANH PHONG VÀ NHỮNG NGƯỜI YÊU THƯƠNG EM KHÔNG HẢ ? RA ĐI LÀ MỘT CHUYỆN , NHƯNG CÒN CẢM GIÁC CỦA NGƯỜI Ở LẠI PHẢI CHỊU ĐỰNG NỖI ĐAU MẤT MÁT EM CÓ THỂ HIỂU KHÔNG ? Gạt mạnh tay nó khiến nó ngã khuỵu xuống đất . Hắn không còn sức để đỡ nó đứng dậy , đến bản thân hắn còn chẳng lo được . Hiện tại là thế . Các sợi nơ – ron thần kinh của hắn đang hoạt động hết công suất cho phép . Hắn mập mờ với khuôn mặt đau thương , tuyệt vọng và cái nhìn cầu xin hắn đừng rời đi . Nhưng hắn không thể . Đôi chân hắn từ từ ngày càng lùi xa nó , bàn tay ôm lấy ngực bên trái , hắn lắc đầu chua xót , nụ cười mỉa mai trên môi nhưng nước mắt vẫn cứ tuôn . Hắn sợ lắm . Ngà xa nó , nước mắt nó rơi , âm thanh giọng nói ngọt ngào , cái ôm hôn nó dành cho hắn , dù bất kể cái gì của nó dành riêng hắn . Hắn chỉ thấy sợ . Hắn muốn quá khứ quay lại biết là vô vọng . Nếu được , hắn nhất định sẽ giúp nó trị khỏi căn bệnh nan y này nhưng giờ mọi việc bỗng trở nên thất bại thảm hại . Không biết phải làm gì cho đúng nghĩa đây . Hắn lấy chiếc ví và điện thoại đút vào túi và bỏ đi chỉ để lại cho nó một câu thật đớn đau . - Đừng bao giờ tìm đến tôi nữa ! Giữa không gian im ắng lạ thường , có khi đủ khiến người khác rợn tóc gáy , giữa căn phòng ấy , nó nằm như gục ngã hoàn toàn , cú sock buộc con tim nó quặn lại kêu thảm thiết đòi cần một lượng thuốc nhỏ . Nhưng có vẻ , chủ nhân nó chẳng thể cứu nổi nữa , đôi chân đã chân chặt , không sao cử động , chỉ còn nước mắt là không ngừng rơi . Đầu óc nó trống rỗng , nghĩ về cái gì để quên nỗi đau hay chỉ toàn những lời nói hàng ngàn vết dao cứa sâu vào tim . Từ từ , hàng lông mi còn đọng lại giọt nước tinh khiết zíp chặt lại . Nó lặng lẽ đi vào cơn mê sảng . Minh ập vào căn phòng , hốt hoảng khi thấy nó nằm sõng soài trên sàn , mặt mũi lấm lét . Vì không thấy ai trả lời , Minh lo lắng cho nó . Bế nó lên giường và gọi toán loạn cả lên . Vũ , Linh , Quân , An , Lâm , cũng cả lớp đi vào phòng , mặt chúng tái mét lại , chỉ trong vài giây đứa nào đứa nấy rút điện thoại định gọi điện nhưng bị thằng Minh ngăn . - Tất cả bình tĩnh ! Nó chỉ bị ngất thôi , lúc sau nó sẽ tỉnh . Chút hiểu nhầm . - Ui dồi ôi . Thằng Dương đâu rồi ? - Nó vừa nhắn tin cho tao là nó đi về HN trước về . - Cái thằng khốn nạn này . Sao nó đi mà không nói với mình một lời nhỉ - Ông thầy có vẻ ấm ức lắm vì bị tên học trò đáng tuổi gọi mình bằng bác dám xỏ mũi mình . Chờ cho mọi người trấn tĩnh lại , ông mới yêu cầu cả lớp về phòng thu dọn đồ đạc chuẩn bị lên đường và nếu như nó chưa tỉnh sẽ đưa đi bệnh viện . Minh nhờ Vũ mang hành lí hộ , còn Minh sẽ cõng nó trên lưng đi lên xe . Trong bụng cu cậu đang thầm nguyền rủa tên Dương cực kì , cãi nhau thì đâu cần đến nỗi phải một mình như vậy cơ chứ . Hắn thật khó hiểu . Dù gì cũng là người yêu với nhau có cần cục tính dữ dội vậy không ?
|
Tức thì tức vậy , giận thì có giận nhưng giờ quan trong vẫn là nó . Cõng nó lên xe , Minh quay lại đỡ đồ đạc hành lí cho mọi người rồi trở lại chỗ nó trông chừng suốt chuyến đi . Từ Cao Bằng về Hà Nội là cả khoảng thời gian dài với một con số là hơn 400 thì thử tính xem chắc khoảng 7 tiếng . Trong thời gian đó nó cũng đã thức dậy và quan sát xem chuyện gì đang xảy ra . Ngoài trời giờ đã nhá nhem tối , nó ngước lên khi cảm thấy vòng tay ôm mình cựa quậy , giật mình nó hoàn toàn thức tỉnh . - Dương Dương ! Dương đâu rồi ! Minh ơi Minh ! – Minh bị lay mạnh quá suýt muốn nôn ra ngoài xe nhưng đã kìm lại . Nhăn nhó mặt mày Minh tức giận gạt tay nó ra . - Dương quái gì mà Dương ? Nó bỏ về Hà Nội rồi . Mày còn Dương Dương gì nữa – Minh tức giận phả vào mặt nó không gì giấu diếm . Nó khưng lại , đôi mắt mở to , đôi tay run run – Mày đừng có mà nghĩ nhiều đi . Thằng đấy đúng là khốn nạn . Không dưng không rằng chưa được ai đồng ý không thèm để thầy gật đầu mà cũng hầm hầm bỏ về một mình không những thế con để mày ở lại một mình trong phòng nằm dưới đất có coi được không ? Thằng đấy , không , phải nói loài cầm thú còn tốt hơn nó . Nó đúng chỉ là cái đứa rỗi hơi , nhẫn tâm và lừa tình kẻ khác thôi . - MÀY IM MỒM NGAY . DƯƠNG KHÔNG PHẢI LOẠI NGƯỜI ĐÓ – Nó hét lên khiến khuôn mặt tím tái . Nghe tiếng hét của nó ai cũng giật mình tỉnh giấc và vội chạy lại . Xúc động và quá tức giận khiến cơn bệnh của nó phát tán . Nó nhắm mắt thở dốc , mặt trợn ngược lên , cố gắng dữ hơi thật đều đặn , Minh kêu người lấy hộ vali để lấy lọ thuốc , nhưng nó còn ngoan cố không chịu uống . Minh động vào người nó là nó liền gặt phắt ra , miễn cưỡng Minh đứng dậy và nhờ vài người vào giữ lại nó để cho thuốc . Buồn về hành động và hối hận về việc mình làm , Minh lủi thủi đi về phía ghế sau ngồi , ông thầy sẽ là người tiếp tục canh chừng nó suốt quãng đường còn lại . - Cho tao xin lỗi ! Tao biết tao sai rồi – Minh cùng Vũ đi theo xin lỗi , nhưng nó có vẻ bâng quơ làm ngơ . Chỉ có một bóng dáng độc đơn lẻ loi trước mắt Minh – Mày nói với tao câu nào đi chứ ? Dù gì thằng ... – Minh biết mình bị hớ lời sau cái nhéo của Vũ . Minh cúi gật người , không nói gì nữa , chỉ im lặng theo sau nó . - Long à , mày không đói cả mệt sao ? Chúng ta đã đi gần 4 cây số rồi , ăn một chút phở nhé – Vũ chạy lên và khoắc tay nó nhưng đáp lại chỉ là sự im lặng . Bộ mặt của kẻ thất bại hiện ra và Vũ quay lại nhìn Minh ra chiều bó tay thật rồi . Vậy là , với tầm số km vậy khiến chúng không mỏi chân mới lạ . Lần đầu đi bộ 4km , không quen nên có vẻ khổ sở lắm hai đứa mới dìu nhau được đến nhà nó thì cả hai khuỵu xuống thở hồng hộc . Nó mở cửa nhà rồi lặng lẽ đóng cửa bước vào nhà , bỏ mặc hai bộ mặt ngáo ngơ về cách cư xử " lạ thường " thường của nó . Tức quá , Minh không kiềm chế được đập mạnh tay xuống đất đầy những mảnh cát khiến tay chảy máu . Vũ nhanh chóng bắt lấy đôi tay của Minh , lau phủi thổi cận thận để không bị nhiễm khuẩn . - Mình về thôi anh ! - Anh Không Thể Tài Nào Tha Thứ Cho *** Đấy Được Nữa – Cả người Minh run lên bần bật , hàm răng đánh két bật tiếng kêu uất phẫn căm hận khiến Vũ hơi sợ . Minh chẳng nói hẳng rằng đứng dậy vác cặp bỏ đi , Vũ đuổi theo . - Anh định đi đâu ? - Tìm thằng chết tiệt đó – Minh hùng hồn và có thể là sẽ làm điều gì đó không hay vì cậu ta đang rất rất nóng . Tuy có sợ thật vì lần đầu thấy Minh điềm đạm , tri thức , đúng kiểu thư sinh nhưng Vũ đâu có ngờ Minh một khi tức giận lại ghê gớm đến vậy . Nắm chặt lấy tay cậu ta kéo mạnh lại . Vũ lắc đầu . - Không anh đừng đi . Em sẽ không để anh và Dương xảy ra xô xát mà mất tình bạn đâu . - Từ trước đến nay , nó đâu coi Long ra gì thì việc gì anh phải xem nó là bạn – Minh cương quyết gạt tay Vũ phũ phàng , trong đầu cậu ta giờ đang tính kế xử cho tên Dương một trận ra trò . - Không ! Anh nghe em đi .Dừng lại việc làm dại dột . Em không muốn nhóm chúng ta tan vỡ đâu . - Nghe đây ! Anh chưa bao giờ chung nhóm với một tên với thằng đó cả - Lần này tàn nhẫn hơn , Minh gạt thật mạnh làm Vũ ngã chúi dụi dưới đất . Quần áo lấm lem bụi , do dùng khuỷu tay và đùi để chống đập xuống , chiếc áo Vũ mặc rướm máu và cậu còn thấy đau đến mức độ nào . Mà hiện giờ điều đó không quan trọng , điều cần làm là ngăn Minh lại . Cố gắng đứng dậy sau cú ngã , Vũ chẳng kịp phủi quần áo đã tập tễnh đuổi theo bóng hình trước mặt . Đôi bàn tay Vũ giang rộng ôm trọn lấy cơ thể Minh , đầu cậu gục lên bờ vai cứng rắn mà cậu cho rằng nơi đây là an toàn nhất , Minh có thể thấy rõ áo mình đang ướt , nóng ấm . - Đừng ... đi nữa mà . Em xin anh đấy . - Thả anh ra đi ! - Không – Cậu lắc đầu – Em sẽ không buông anh đâu cho đến khi anh bình tĩnh lại . Em sẽ không ngăn anh tìm cậu ta nhưng không phải với tâm trạng như thế này . - .... - Anh là người mà em rất ngưỡng mộ . Em không tin anh lại hành động thiếu suy nghĩ , làm rạn nứt tình cảm bạn bè trong lớp , em không hề thích anh anh giận dữ chút nào , nó làm em sợ lắm , anh đừng đi có được không ? Nếu được , ngày mai chắc chắn em sẽ cùng anh đi gặp Dướng mà . Minh im lặng không trả lời , cậu đột ngột quay người lại và ôm chầm lấy Vũ , ép chặt đầu cậu vào người mình . Minh hôn nhẹ lên mái tóc màu đen mượt mà , cậu chẳng biết nó gì hơn ngoài việc thì thầm câu nói : Anh xin lỗi . Vũ đã đúng khi ngăn cản cậu , có lẽ hãy cho cậu hời gian để bình tĩnh lại rồi ngày mãi hẵng tính tiếp . Trong đêm những ánh đèn chói lòa từ những chiếc cột chiếu rọi xuống những con đường , những tiếng ve kêu re re bên tai biểu tượng của một mùa hè đã sang , cái khí hậu khắc nghiệt đêm hè khiến mọi thứ nóng bừng đến phát điên . Đặc biệt nếu muốn nói đến cái oi bức vào tháng 6 -8 của Hà Nội . Đối mặt với nó , con người phải tìm ra những biện phạm để xuôi đuổi , dập tắt chúng ngay lập tức bằng cách ngồi trong nhà , tận hưởng cái mát mẻ nhờ gió nhân tạp hay không khí trong lành mà mát lạnh của điều hòa khiến con người ta cảm thấy thư thái . Riêng Dương lại có cách của mình , thản nhiên bắc ghế ra ngoài lan can ngồi hóng gió . Thi thoảng đưa mắt liếc những tán cây rậm rạp . Chốc , hắn lại liếc cái điện thoại để cạnh , rất nhiều cuộc gọi nhỡ , không chỉ một người mà nhiều người . Mọi người đang lo cho hắn . Cười đắng . Lo cho mình ? Có cái quái gì mà phải lo . Cái người đáng chết , phụ bạc không biết bao người , lại còn làm đau nhịp thở mình thì đáng sống không ? Muốn bàn tới , phải là cái thằng ngốc kia mới đúng . Hắn đã ngồi đây hàng tiếng đồng hồ , suy nghĩ về nó muốn bể não mà có được gì đâu . Như người từ trên trời rơi xuống , hắn như một đứa ngơ ngơ , mặt nghệch ra , có lẽ hắn vẫn chưa hiểu được và chấp nhận nổi một cái tin dữ như vậy . Người mình yêu sẽ ra đi vĩnh viễn . Tâm trạng giờ rất rối bồi . Đã vào tháng 8 rồi . Sau một chuyến đi chơi vui vẻ , nó không ngờ tai họa lại ập đến nhanh thế . Nó run sợ khi phải trải qua tháng ngày , từng phút giây mà không có hắn ở bên. Nó đã cố gọi điên , nhắn tin , email , nhờ bạn bè gửi thư , chờ hàng tiếng đồng hồ ở dưới nhà hắn mà không có tin tức gì . Mải miết những việc lặp đi lặp lại , nó đã quên mất nhiệm vụ của nó lần này . Đi tìm một trung tâm học rồi thi đỗ tốt nghiệp và sẽ vào một trường có tiếng của Hà Nội . Nhưng tình yêu đã làm đôi mắt nó lu mờ mọi vật rồi . Một tháng hắn xa lánh nó khiến nó không thoát khỏi cảm giác trống trải , thiếu vắng . Bao giờ hắn mới chịu tha thứ cho nó . Nó đã biết lỗi rồi mà . Dù gì , nó cũng là đứa ngốc nghếch nhất . Tự trách mình , nó ngồi bệt xuống dưới đường , trước cửa nhà hắn , quệt đi hàng nước mắt , nó gõ thật mạnh vào đầu mình khiển trách . Hắn vội che tấm rèm xuống khi thấy nó ngẩng lên nhìn . Nửa muốn về bên nó , nhưng nửa còn lại hắn vẫn còn đắn đo không muốn cho nó biét hắn vẫn lặng lẽ quan sát mình . Cũng vì hắn chưa thể quen được với căn bệnh đó , và cũng chẳng dám đối diện với nó . Hắn chùng người , kí ức ở quán café làm hắn thấy mệt mỏi . - Đã gần 3 năm yêu nhau . Chỉ vì một chuyện cỏn con mà mày làm vậy ? – Thằng Minh khoanh tay trước ngực , ánh mắt sắc bén qua lớp kính như muốn đánh chết Dương ngay lập tức . Nụ cười nhạt tuếch hiện trên gương mặt thư sinh . - Long lừa dối tao – Hắn cũng không chịu thua , cương quyết bảo vệ cái sai của mình . - Đúng ! Nó đã che đậy sự thật . Nhưng cũng vì nó không muốn mày phải quan tâm , lo lắng , chăm sóc , buộc mình phải phụ thuộc vào mày . Nếu là mày , mày sẽ làm gì ? Chẳng lẽ nói với người mình yêu rằng : Em bị bệnh tim . Có lẽ sống được là điều viển vông chắc ? Lúc đó , mày có đặt được vào hoàn cảnh của nó không . - Nhưng thà rằng thế còn hơn rằng Long cứ giấu tao mọi chuyện . kể cả về Oanh , tại sao Long phải giả vờ chia tay để tao đến với cô ấy . - Đơn giản là vì nó đã biết toàn bộ sự thật cuộc hôn nhân sắp đặt giữa hai người . Mày đã không nghi ngờ gì sao ? Sao mày có thể hững hờ dù rằng nó luôn nói với tao mày là người quan tâm đến nó nhất . Nhưng có vẻ ... Tao mới là người quan tâm nó nhất . - Mày nói cái gì ? Đừng đánh giá thấp tao như vậy . Tao yêu Long , quan tâm , chăm sóc , làm bất kì điều gì Long muốn , cái chết cũng không ngăn được tao – Người hắn bỗng nóng bừng , tựa có ngọn lửa đang thiêu đốt lí trí và cơ thể mình . Mà ngọn lửa đó , không ai khác ngoài Minh . Vẻ mặt hiền lành , thư sinh hằng ngày phút chốc biến mất không kịp chớp mắt . - Không phải tao đánh giá thấp mày mà là quá khinh thường luôn Cổ họng Dương tắc nghẽn - Tao thật tình không hiểu mày đang nghĩ cái gì ? Mày hãy nhớ lại xem . Trước khi mày theo đuổi nó , mày nghĩ nó là con người như thế nào ? - ... - Không trả lời được thì để tao . Tẻ nhạt , con mọt sách , không biết quan tâm , yêu thương đến mọi người , nói chung nó có gì khiến mày hay tao hay người khác phải chú ý và yêu đúng không ? Nhưng rồi mày vẫn yêu nó . Tao không biết thực đó có phải yêu không . Tao không hiểu nổi tình cảm của mày là gì . - .... - Hôm nay tao nhất định phải nói ra hết tất cả suy nghĩ trong lòng và cái hành động làm tao ngứa mắt nhất chính là mày – Minh tức giận , nói đến đó cũng đủ Minh bốc hơi trên đầu vì nóng , tu ừng ực cốc nước cam trên bàn , Minh chùi mép rồi nắm chặt tay lại kiềm chế cơn giận bùng phát – Hai đứa yêu nhau , đương nhiên tao cũng rất ngạc nhiên và chẳng có quyền ép chúng mày không được có tình cảm . Gần 3 năm , mày nghĩ mày đã làm được gì lớn lao cho nó chưa ? Nó đã vì mày mà thay đổi như thế nào hả Dương ? - ... – Hắn thấy sống mũi cay cay , khi Minh nói vậy có lẽ chạm vào lòng tự ái của hắn hay hắn đang nghĩ về nó và lời nói của Minh ? - Tao không thể ngờ . Cái người cố chấp , ương ngạnh , coi trời bằng vung như nó mà giờ thì ngoan ngoãn nghe theo lời mày , chăm chỉ dọn nhà , nấu cơm nấu nước , làm việc nhà cho mày . Mày chỉ việc ngồi đấy mà hưởng . Thậm chí , với tính cách nóng nảy , không nhân nhịn bất kì ai , chỉ vì những cuộc cãi vã vô lí và bất mãn sự ích kỉ của mày , nó đã phải nhẫn nhịn , dù tao không hiểu chuyện gì xảy ra và bỗng dưng trở thành người tư vấn các cách làm lành dù chảng muốn giúp chút nào . Mày thấy buồn cười không ? - ... – Lại một câu hỏi nữa mà hắn không thể trả lời được . Nói chính xác hơn , hắn không còn gì để bao che cho việc làm lầm lỡ của mình . Chống khuỷu tay lên bàn , mặt Dương úp vào lòng tay , nghẹn ngào , nuốt miếng nước vào cổ họng , hắn đang mất dần ý trí và không muốn giấu cảm xúc của mình lúc nãy . - Dương à . Tại sao mày không chịu hiểu cho nó dù một phút ngăn ngủi . Từ khi còn nhỏ , nó đã chịu quá nhiều áp lực từ bố mẹ rồi . Sức khỏe yếu , kháng thể kém , nó không được vui chơi như bạn bè đồng trang lứa , với căn bệnh tim bẩm sinh , nó còn có thể làm gì hơn nữa là ngồi trong nhà . Nhưng tệ hại hơn , tình cảm bố mẹ rạn nứt , mỗi người một ngả . Mày có hiểu cảm giác bị bỏ rơi là thế nào không ? Lúc đó , anh Phong đã ra ở riêng tự mình nuôi sống bản thân khi chỉ mới 15 tuổi . Lúc đó nó chỉ mới là cậu bé 9 tuổi . Đơn độc . Lẻ loi . Nín lặng . Nó như đồ bỏ đi trong căn nhà đó và sẽ thật tệ hại biết mấy nếu như không có tao là một đứa bạn nối khố . Bệnh tình ngày càng chuyển biến xấu . Rồi đêm hôm ấy , tao nhớ rất rõ , căn nhà tối đen như mực , không tiếng động , thường lệ , giờ này tao sang chơi nhà nó , nhưng hôm nay không động tĩnh gì . Tao đã cố gọi cửa , gọi khàn cả cổ họng không có ai . Nghĩ chẳng ai ở nhà nên tao ngậm ngùi bỏ về . Nhưng vừa quay người thì có tiếng đập thật mạnh vào cánh cửa làm tao giật mình , ngờ có ai trong nhà nên tao quay lại , đập lại đáp trả tao hỏi : " Long đó ư ? Mày ở đâu thế ? " . Đáp lại tao chỉ vỏn vẹn 1 câu . " Tao mệt quá ! Minh ơi , tao sợ ... Tao mệt quá . Cứu ... " . Tất cả lại im lặng . Trời bắt đầu nổi cơn giông , lúc đó quá hoảng nên tao vội chạy thật nhanh về nhà và hỏi mẹ số điện thoại của bố mẹ nó . Nhưng rồi những tiếng tút kéo dài đầu bên kia . Tuyệt vọng . Tao sực nhớ có lần anh Phong đưa tao 1 tờ giấy số điện thoại phòng trọ của anh . Tao đưa cho mẹ rồi nói chuyện với anh . Cũng may , nếu như anh Phong kịp một bước là đủ giết nó rồi . - .... – Đau nhói lồng ngực , Dương choáng váng với những từ Minh kể . Hắn đâu thể ngờ nó tội nghiệp đến thế . - Nó bị chết lâm sàng ! Tim hắn muốn nhảy ra ngoài khi nghe từ " chết lâm sàng " . Nỗi sợ hãi bỗng chốc biến khung ảnh trong mắt hắn thành màu đen . Hơi thở hắn muốn ngừng lại , mọi thứ ở đây cũng vậy . Nó chết lâm sàng . Điều hắn đau nhất bây giờ . Nó .... - Mày còn nhớ đã hứa với con Ly thế nào không ?
|
Hắn vùng dậy thở dốc . Những lời nói của Minh vẫn còn , chưa phai mờ đi từ nào . Lại ám ảnh hắn ngày qua ngày . Ôm đầu đau khổ . Hắn muốn quay về bên nó . Chỉ cần thế thôi . 2 tháng trôi qua , hắn chịu đựng quá đủ . Không kiềm chế được nữa . Hắn cần nó , muốn nó , muốn nó ngay bây giờ . Muốn yêu nó . Muốn ôm nó . Hôn . Hưởng thụ hạnh phúc . Gửi đến nó hàng ngàn lời xin lỗi ngay bây giờ . Suy nghĩ vậy quá đủ . Hắn không cần đắn đo nữa . Tất cả chỉ là do cái " tôi " hắn quá cao , hắn cần dẹp bỏ để ở bên nó . Từ trước đến giờ , hắn luôn khao khát được ở bên bảo vệ , giãi bày sự yêu thương của mình đến với nó để nó hiểu rằng : Không ai yêu nó hơn Dương trên đời này . Dù cho hắn có chết , trái tim vẫn chỉ dành trọn cho nó . Hắn bật dậy . Không cần thay bộ đồ ngủ . Hắn nhanh tay lấy chìa khóa xe máy . Nhà cửa để trống không khóa . Giờ không phải thời gian để làm việc đó . Hắn còn có việc quan trọng hơn nhiều . Rồ ga với tốc độ kinh hoàng , hắn lượn lách khắp con phố chỉ mau mong đến với nó . Hắn nhớ nó đến phát điên mất rồi . 12 giờ hơn , khi đường phố đã chìm trong tĩnh lặng , bóng người lác đác , hắn cương quyết không từ bỏ ý định của mình . Ngẩng lên nhìn , trên nhà vẫn còn bật điện . Hắn bấm chuông như cuồng . Bấm không ngừng nghỉ cho đến khi tiếng cạch mới chịu ngừng . Hắn cứng lạnh khi giọng nói bao đêm nhớ mong cất tiếng . - Ai đấy ạ ? Cánh cửa sắt được mở rộng , không còn gì gọi là ngăn cách giữa chúng , may ra là không khí . Đôi mắt nó mở to , mồm mấp máy gọi tên hắn . Nó chẳng thể tin được . Sao bao nhiêu ngày nó trông chờ mỏi mòn , cuối cùng hắn cũng xuất hiện . Điều đó làm nó không tránh khỏi niềm vui , hạnh phúc và trút bỏ được gánh lo qua ngày . Mi đã ướt lệ . Long lanh , trong veo những giọt nước trong con mắt dưới ngọn đèn vàng . Đôi bàn tay di chuyển chạm vào khuôn mặt hắn , nó mếu máo vỡ òa niềm vui . - Dương ! Nhưng hắn đã nhanh tay kéo nó vào trong lòng mình . Ghì chặt đầu nó vào ngực , hắn như điên lên cúi xuống hôn vào tóc , cổ , hơi thở nóng phả vào gáy khiến nó thấy ấm áp . Cuối cùng , nó cũng cóthể ở bên Dương rồi . Có lẽ ông trời đang trêu đùa với tình yêu chúng . Nhưng riêng nó , dù có là gì chuyển gì xảy ra đi chăng nữa . Nguyện đời suốt kiếp này , nó sẽ chỉ yêu mình Dương , ở bên cạnh và chỉ cần Dương đi một bước nó sẽ sát ngay sau kề . Khong bao giờ xa cách . - Dương à ... Thấy Dương ôm mình quá lâu lại rất chặt , nó mới ngấp ngứ gọi . - Đừng nói gì ! Hãy để anh thỏa lòng nhớ em có được không ? Biết làm gì hơn ngoài việc đáp lại tình cảm của người đối diện . Rất chặt . Thực sự trong lúc này , nó đang cố nặn ra một nụ cười cho đúng hoàn cảnh nhưng mắt nó cứ trào ra những giọt nước trong veo . Ngạc nhiên hay xúc động hay vui mừng ? Nó chẳng quan tâm đến . Vùi mặt vào ngực hắn , nó cảm nhận rõ rành từng nhịp đang đập rất nhanh rất nhanh . Chỉ có ở bên nó , hắn mới tìm được hạnh phúc cho riêng mình . Vậy mà hắn thật ngốc . Bỏ lỡ 1 lần . Suýt tiếp tục đánh mất lần thứ 2 . Đúng là ... Ngay từ đầu , bước chân nó chính thức đi vào cuộc sống hắn , có ai công nhận rằng , chính nó đã thay đổi hắn , giúp hắn bỏ cái thói công tử , hòa nhập với mọi người hơn , và làm hắn thấy đời thật tươi sáng hơn lúc nào hơn bây giờ . Nhưng nghĩ đến căn bệnh , hắn chỉ muốn nhắm mắt thật chặt để khi mở ra , mọi chuyện đều êm đẹp như chưa từng xảy ra . - Anh xin lỗi ! Long à , cho anh xin lỗi , anh biết lỗi mình rồi . - Không ! Anh không có lỗi . Lỗi là ở em Nó lắc đầu nguầy nguậy . Đẩy hắn ra , nó lau vội hàng nước mắt , đưa hai bàn tay chạm vào gò má . Nó nhíu mày , tỏ ý không hài lòng . - Dạo này anh gầy quá ! - Em cũng vậy mà . Chỉ tại anh . Tha thứ cho anh . Anh biết anh sai rồi. Từ lần sau anh sẽ không làm thế nữa đâu – Hắn vội nắm lấy tay nó . Nhẹ nhàng đặt nụ hôn vào bàn tay khiến nó muốn đứng tin . - Anh nói gì vậy ? – Cười hiền . Nó ôm hắn – Anh đi đâu cả mấy tháng nay . Anh biết em khó thở cỡ nào khi không liên lạc được với anh qua bất kì phương tiện nào không . Anh làm em lo lắng quá . - Anh đã biết lỗi rồi . Long ơi ... Em làm ơn đừng để bụng đến hành động ngu xuẩn của anh được không ? Anh sẽ chết mất – Hắn nhăn nhó , giọng nói lệch đi vì cảm xúc kìm nén khiến hắn bật khóc . - Anh à ... Anh làm sao vậy ? Anh đâu có lỗi gì đâu . Em không trách anh đâu . - Long à .. Em sẽ ở bên anh mãi mãi chứ ? – Bàn tay hắn chuyển qua nắm chắc vào bả vai với đôi mắt đục ngầu những màu đỏ đan chéo nhau đối diện trước nó – Đáng lẽ anh không nên cư xử vậy . Anh hối hận rồi mà , anh thực sự ... anh ... anh không chịu nổi cú sốc này . Long à , giờ anh không biết nên mình đang trách hay yêu em nữa đây . Anh trách em cỡ nào thì lại yêu em nhiều hơn gấp vàn lần . Anh phải làm sao hả Long ? Hãy chỉ cho cách anh cứu em đi – Lắc mạnh đôi vai nó , hắn đau xót nhìn gương mặt đau khổ trước mặt . - Em đi đâu anh sẽ theo đó . Anh ... nhất định sẽ không để em ra đi đâu ... Anh phải cứu sống được em . Anh hứa . Anh hứa đấy . Hãy tin anh . Tin anh đi . Thậm chí dù có phải chết anh cũng nhất quyết phải để em tiếp tục sống . - Không ... Không thể ... Em không muốn như vậy đâu . Anh đừng ăn nói hàm hồ nữa . Em hiểu . Em hiểu mà . Mãi mãi ở bên anh . Em không rời xa đâu . Em xin hứa . - Anh xin lỗi .. Xin lỗi ... Nó ôm hắn . Dòng nước mắt nó rơi làm trái tim hắn ấm áp trở lại . Hắn nhíu đôi lông mày , cảm giác hạnh phúc đang chạy khắp cơ thể hắn làm hắn muốn phát điên và thấy mình thật nóng nực . Gỡ nó ra , nhanh chóng , gấp gáp hắn đặt lên môi nó một nụ hôn nồng cháy . Nó bị tấn công hơi bất ngờ , nhưng rồi cũng đáp lại hắn nông nhiệt hơn . Ghì chặt đầu hắn thật sát , cả hai nhắm mắt lại rồi đưa đẩy chiếc lưỡi bên trong . Nóng bỏng . Rạo rực . Chúng hôn nhau không dời cho đến khi một trong hai người cảm thấy khó thở . Tựa trán vào nhau . Hắn thì thầm thật nhẹ nhàng , từ chỉ muốn riêng mình nó nghe . - Anh yêu em ! Rồi hắn hôn nhẹ lên sống mũi nó . Nó mỉm cười đáp lại , rồi tiếp tục nhón chân để tặng hắn một nụ hôn nồng cháy nữa . Cả hai ngập tàn trong niềm vui , ngọt ngào với sự ngây ngất của tình yêu ... - M...M..Mày thật khốn nạn . Theo phản xạ , chúng chấm chứt nụ hôn và quay sang ai vừa mới lên tiếng . Trong ánh sáng mập mờ , một bóng người bước ra khỏi bóng khuất và dừng lại trước mặt cả hai . Nó nín thở , mắt mở trừng sợ hãi . Đôi bàn nắm chặt lấy cánh tay hắn nấp đằng sau lưng , hắn cố gặng nặn ra một nụ cười lịch sự , xã giao . Đánh nước bọt ực xuống học , hắn cảm thấy luồng ám khí rất nặng đang bao trùm nơi đây . - Em chào an... Bốp ! Hắn thấy mắt mình nổ đom đóm . Tất cả mọi thứ chao đảo không xác định . Ôm chỗ rát trên da mặt , hắn lấy lại bình tĩnh , trấn an bản thân để trở về thực tại . - Anh làm gì vậy ? Sao anh làm thế với bạn em ? – Nó tức giận lớn tiếng thì cũng chỉ nhận được 1 câu trả lời còn cay đắng , oan nghiệt và mạnh hơn cái tát lúc nãy dành cho hắn . Nó choáng váng suýt gục ngã thì hắn nhanh tay đỡ nó . Ngay lập tức , hắn nhận thêm một cái tát kêu Bốp khiến một bên của hắn đỏ lừ , hai dấu tay khác nhau . Không kìm nổi cơn tức giận , nó liền đẩy anh mình ra , thậm chí là còn gào lên như muốn cho cả làng cả xóm biết . - Em cấm anh không được đụng vao cậu ấy nghe chưa ? Nếu như anh định làm gì khiến cậu ấy đau em liều chết với anh . - Mày ... Thằng mất dạy ... Nó là bạn hay là bạn trai mày hả ? – Phong nãy giờ quá mất bình tĩnh để tin vào sự thật này . Anh không ngờ để thằng em mình ở lại Việt Nam là một sai lầm lớn và đã gián tiếp biến nó thành một đứa dám bật lại cả người anh nó luôn tôn kính , và còn lệch lạc về giới tính nữa chứ . - Đã là người yêu của nhau thì em bảo vệ anh ấy là sai hả ? Em nhắc lại một lần nữa , nếu anh còn dám đụng vào một sợi tóc của anh ấy : Em-sẽ-liều-mạng-với-anh Nó trợn trừng mắt cảnh cáo , hất hàm và nhướng lông mày thách thức , hàm răng nghiến chặt vào nhau ken két . Hành động của nó phải nói là rất hỗn láo , mất dạy , xấc xược . Lại càng đổ thêm dầu vào lửa , anh Phong lại điên máu hơn gấp bội nhưng có vẻ thằng em lần này nói rất chắc chắn , có khi nó làm thật , hơn nữa anh cũng không muốn gây mất trật tự trong ngõ , hơn nữa về sức khỏe không nên để nó xúc động quá . Nén cơn giận vào trong lòng , anh chẳng nói chẳng rằng kéo tay nó ủn vào trong sân , lập tức đi sau kéo hành lí vào , quay người và khóa cửa lại . Nó lẫn Dương đều kinh ngạc về , nó đẩy Phong sang bên chạy lại bênh cánh cửa mở khóa . Nhưng không có chìa thì sao mở được . Nó với tay ra nắm lấy tay hắn nhưng liền bị anh Phong giật lại và đẩy vào nhà mặc cho nó gào thét , van nài , hay khóc lóc cỡ nào . Phong lạnh lùng chưa từng thấy . Trước khi vào nhà , anh cũng không quên ban cho Dương một cái nhìn cảnh cáo đầy những mày đỏ của đường gân . - Chấm dứt ngay ! Nếu không đừng trách tao . Hắn thẫn thờ đứng im không thể cử động được . Dù ở ngoài nhưng hắn vẫn nghe rõ mồn một tiếng đập vỡ , xô đẩy , cãi vã gay gắt ở bên trong , tiếng cửa đập ruỳnh ruỳnh như anh Phong đang cố ngăn nó ra ngoài , và những tiếng tát chát chúa cả tiếng kêu đau đớn mà nó phải gánh chịu . Từ trước đến giờ , hắn luôn biết nó là đứa em ngoan sẽ chẳng bao giờ cãi giả anh mình . Trong mắt hay lí trí , nó chỉ biết gật dạ vâng răm rắp nghe lời Phong mà chưa cãi giả lần nào . Một cũng anh Phong , hai cũng anh Phong , ba cũng anh Phong , ... Đơn giản , anh Phong và bé Ly là những người thân duy nhất quan tâm đến nó ở trên đất Hà Nội này . Hắn cảm thấy mình có lỗi ghê gớm . Hay vì do hắn mà tình cảm anh em họ trở nên rạn nứt . Nó dám thốt ra những lời cay nghiệt với anh mình vậy để bảo che cho hắn . Đây ắt hẳn không phải người em mà anh Phong yêu thương rồi . Cái lí do chính đáng để biện hộ cho nó ... Chỉ là hắn . Hắn đúng là của nợ mà . Tại sao , hắn lại đẩy nó vào con đường tội lỗi sai trái vậy ? Rồi cả hai đứa cùng chìm trong bao giấc mơ của tuổi trẻ mới ngọt ngào , nhẹ như lông hồng , giờ dường như chỉ còn là cơn gió thoảng qua trong giấc mơ ta cảm nhận được . Hắn đã biến nó thành con người gì thế này ? Yêu , rồi bỏ , quay lại , hết lần này lại đến lần khác . Phải chăng chuyện này chưa từng xảy ra thì hay biết mấy ? Mọi việc , hắn đều nghĩ chỉ cần có tiền là giải quyết được vấn đề . Nhưng hiện tại hắn biết phải làm sao , để xí xóa và nhắm mắt qua tay việc này , hắn chẳng đủ khả năng thậm chí là không thể , không dám , không muốn . Nắm chặt lấy trái tim bị rỉ máu , hắn bật khóc xót xa . - Long ! Long ! Long ! Tỉnh lại đi . Thân người hắn như muộn rụng rời khi tiếng gào khản đặc của anh Phong sau một trận cãi vã . Hắn túa mồ hôi mồ kê nhễ nhại , sự sợ hãi bao trùm lấy hắn . Hắn bấm chuông , cố gắng gọi thật to tên nó , gọi anh Phong mong anh có thể ra mở cửa để hắn vào đưa nó đi bệnh viện nhưng công sức hắn bỏ ra là vô dụng . Anh Phong là người đã nói là làm đến cùng . Sẽ phản đối kịch liệt về chuyện hai đứa . Anh sẽ chẳng mở dù hắn có phá cửa , gào thét , văng tục hay phá hoại cái chuông cửa đáng thương kia cũng chả hà hấn gì đến anh . Quặn lòng vì bệnh tình bộc phát của người yêu . Hắn đấm thật mạnh vào chiếc cửa sắt và hét uất ức . Nước mắt hắn không rơi . Nhưng sao hắn cảm thấy khuôn mắt ướt đẫm . Mưa . Cơn mưa mùa hè . Hắn ngước lên nhìn bầu trời buồn rầu . Hắn cứ đứng đấy . Chẳng để làm gì . Ngước lên . Than thở với ông trời ? Hay trách móc ? . Không thể cảm nhận được con đau thể xác nếu cứ đứng dưới mưa ngước lên hàng giờ . Hắn chỉ còn biết nhắm chặt mắt , đứng im lặng dưới mưa . Căn chặt răng khi những giọt nước lạnh , buốt , xót rơi vào mặt , vào đôi mắt đỏ lừ . Ngồi xuống trước cửa nhà nó , hắn chẳng nghe thấy gì ngoài tiếng mưa lộp bộp . Không gian im ắng . Tất cả đèn đường , đèn nhà đều đã tắt . Chỉ còn mỗi mình hắn ngập chìm trong bống tối . Sáng sớm , anh Phong vẫn còn tức giận rất nhiều về việc thằng em nên anh quyết định sẽ nhốt nó trong phòng cho đến khi bước vào năm học . Ngó ra ngoài cửa sổ , đã hơn 10h , anh cố gắng lẫn tránh bóng hình kia , khẽ nhíu mày khó chịu khi vẫn còn lập lờ cái-vật-đáng-ghét kia ở ngoài cổng . Thở dài . Không còn cách nào rồi . Phải mặt đối mặt với hắn thôi cũng khiến anh khó chịu . Nhưng anh cần ra ngoài để mua thức ăn , và 1 số đồ dùng cần thiết . kể từ bây giờ , anh sẽ chính thức ở lại Việt Nam và cai quản thằng em mình cho ra người . Quyết không để nó rơi vào tình trạng lạc giới vậy được . - Anh Phong ! Sau 1 đêm thôi , mà đôi môi khô khốc , làn da nhợt nhạt hẳn , đầu tóc rũ rươi , quần áo lêch thếch . Hẳn là hắn đã có một đêm dài . Điều đó không làm anh Phong động lòng mà thực sự lại rất ấm ức vì cái thói ương ngạnh của hắn . - Về ngay đi ! Tôi sẽ không để em mình trở thành một thằng bệnh hoạn trong mắt mọi người đâu . - Anh ... Anh là một người anh thương yêu em mình . Ít ra anh phải hiểu tình cảm của tụi em đều là chân thật . Em chưa bao giờ nghĩ ai ngoài Long cả . Em xin anh hãy chấp nhận tình cảm của em – Hắn bật dậy thật nhanh khi nghe tiếng nói của anh Phong đứng cạnh mình . Vội vã lắc đầu từ chối . - Mạnh mồm quá nhỉ cậu nhóc – Anh phong cười khinh bỉ , rồi đưa mắt nhìn từ đầu đến chân hắn – Chính vì thương nó nên tôi mới làm vậy . Cậu cũng có gia đình phải không ? Sao cậu không nghĩ đến bố mẹ mình ấy , họ có vui vẻ gì khi cậu là tên biến thái thế không hả ? Mà nếu như cái đầu cậu không thông minh lên được tí nào thì tôi nghĩ cậu cũng phải nghĩ đến gia đình tôi chút chứ . Vậy mà còn bảo thương yêu . Nực cười – Kết thúc bằng một nụ cười nửa vời , anh Phong khóa trái cửa rồi bỏ đi một mạch mặc hắn đứng thơ thẩn và tuyệt vọng cỡ nào . - Dương ! Dương ơi ! Anh Dương ơi ! Hắn quay người lại theo nơi tiếng gọi phát ra . Nhìn lên cửa sổ phòng thấy khuôn mặt lo lắng , hốc hác của người yêu qua những song sắt . Hắn vội vã tiến lại gần nhưng cũng quên mất rằng mình bị ngăn cách bởi hàng rào nhọn hoắt cao lớn . Rủa thầm và đấm thật mạnh vào những hàng rào đó , lấy lại bình tĩnh , Dương ngước lên , thở dài : - Cuối cùng anh cũng được thấy em rồi . Em có sao không ? Hôm qua anh nghe tiếng va đập mạnh rồi lại không thấy gì hết . Có phải em ngất đúng không ? Nó lắc đầu . Mắt hoen đỏ . - Em ... không sao đâu . Nhưng ... em nhớ anh lắm – Đằng sau lời nói là tiếng thút thít , hắn xót lòng rát tim khi nghe nó khóc . Cắn răng chịu đựng , Dương biết rồi chuyện này cũng sẽ đến chỉ vấn đề là ở thời gian . Hắn cũng phải đối diện với gia đình người ta chứ .
|
Bán vào hàng thanh , đầu cúi gằm đất , chân di đi di lại những hạt cát nhỏ li ti trên đường , hành động đó làm nó sốt ruột . - Anh đã ở đây cả đêm ? - Anh chờ em . Anh canh chừng giúp em . Người bị bệnh tim nếu xúc động mạnh cũng không tốt . Vì vậy , anh phải ở đây cả đêm với em . - ... A....Anh đúng ... là ngốc mà .... – Nó bật khóc . Lau nhẹ những giọt nước trong rơi trên đôi má . Hắn lại làm con tim nó nhói lên . Không phải vì buồn mà vì hạnh phúc . Hắn quan tâm nó sau một thời gian kìa . Như tìm lại được cảm giác quen thuộc , được vỡ òa trong niềm vui quả là hiếm . Hắn mỉm cười với nó . Nó cũng đáp lại . Ngẫm nghĩ một hồi , cố gắng để kiềm chế được nước mắt . Nó sụt sùi nói với hắn rằng : - Anh đi về đi ! Em không sao hết . Em rất khỏe mạnh mà . Hơn nữa , anh ở đây cả đêm chắc mệt lắm , đói lắm mà em thì không thể ra khỏi nhà được để giúp anh được . Anh về đi . Em nói chuyện , thuyết phục anh Phong cũng ổn mà . Chắc chắn chúng ta sẽ có cách giải quyết . Anh đi về đi . Đừng lo cho em quá . Lo cho bản thân mình trước đã . Hắn từ chối ngay lập tức . - Anh sẽ không về chừng nào anh Phong đồng ý để anh vào nhà gặp em và chấp nhận chuyện của cả hai . Anh nhất định cố gắng dành lại em cho bằng được . ANH HỨA ĐÓ . ANH HỨA . Điều đó càng làm nó không ngăn nổi bản thân yếu đuối hơn . - Anh bảo anh yêu em cơ mà . Vậy thì hãy về đi . Còn nữa , nếu anh không về nghỉ ngơi , dưỡng sức thì làm sao mà đủ lí trí , sáng suốt để đối phó với anh Phong phải không ? Nghe em , về đi . Hắn vẫn tiếp tục ương bướng , ngang nghạnh . Nó phải nói rất nhiều lần và cuối cùng là bực quá đâm giận không nói nữa nên đành im lặng thì hắn mới chịu tiếp thu và ỉu xìu miễn cưỡng đi về mặc dù còn rất nhiều việc quyến luyến hắn . Chỉ có thể là nó . - Tối anh sẽ quay lại đây ! Hãy cứ mở cửa sổ phòng ra nhé ! Trước khi làm điều không mong muốn hắn còn bồi thêm một dòng lưu bút như vậy để nó nhận rõ quyết tâm của hắn . Chà Chà ! Không ngờ một tên nắng mưa chẳng rõ ràng như Dương mà cũng có ý chí ghê . Có nên đặt niềm tin vào hắn không Long ? Vì hắn đã lừa cậu 2 lần rồi , nhớ chứ ? Nhưng mấy lần trước mới chỉ là khởi điểm của khó khăn hắn đã vội bỏ cuộc thì lần này với một người không dễ như anh Phong thì sớm muộn gì Dương cũng phải đầu hàng . Phải không ?Mà thôi , nhỡ đâu Dương hay là Long cũng cần cơ hội để sửa chữa một lần nữa . Đánh kẻ chạy đi chứ ai đánh kẻ chạy lại . - Cũng may thằng nhóc đấy về rồi . Không nhìn mặt nó mà tao phát tức Nó muốn rồ lên khi nghe xong câu đấy từ mồm anh mình . Anh Phong biết rõ đấy là người yêu em mình mà nói vậy thì mất lòng nhau quá . - Anh nói ít đi được không ? Hôm qua em nghe anh chỉ trích quá đủ rồi đấy . Cả với anh nói thái độ của mình trước người yêu em mình thế mà được à ? - Tại sao tao lại không thể nói . Dù mày có yêu nó tầm cỡ nào tao cũng không cho phép nó động vào người mày dù chỉ là một cọng tóc Chiếc túi nilong sột soạt trên bàn đựng một bát cháo thịt thơm ngon kèm theo là chiếc thìa nhựa được đặt vào trong bát cháo . Đăt ở trên tủ cạnh giường ngủ , anh ngồi xuống đối diện mặt với nó xòe đôi bàn tay ra : - Đưa đây ! - Đưa gì cơ ạ ? – Nó nhăn mày trước hành động kì quặc của anh mình và hiểu đó không phải là điềm hay . - Điện thoại di động . Nó tròn mắt . Điện thoại di động là phương tiện nó liên lạc với mọi người thì làm sao đưa cho anh Phong được . Chưa hết bàng hoàng , chiếc điện thoại nó để ngay trên giường liền bị anh Phong thu hồi nhanh chóng khiến nó không kịp chộp lại . - Giả em đây ! Không được . Đây là điện thoại của em . Anh không thể tùy tiện muốn lấy là lấy , giả em đây ! Trả lại cho em . Không đừng . Dừng lại Nó đã cố gắng hết sức để giành lại cái điện thoại nhưng điều đó chỉ càng khiến nó mệt mỏi hơn . Cơn đau ập đến , nó ngã xõng xoài trên sàn , anh Phong lập tức ném chiếc điện thoại xuống đất vỡ tan tành chạy đến đỡ em mình lên giường và giữ cho tay chân nó không quờ quoạng khi nhói . - Tr... Trả em....Trả em ... đây ... huhuhuhuhuhu - Mày còn nói nữa à ? Đừng nói nữa . Nằm im đi có được không ? Đừng khóc nữa ... Anh xin mày ... Bình tĩnh lại ... Đừng tự hành hạ mình nữa . Ôm người em vào lòng , anh tránh sao được cảm giác xót xa . Được khoảng 2 phút người nó bớt run rẩy , miệng ngớt kêu , và bắt đầu chìm trong cơn mê . Nhẹ nhàng đặt nó xuống giường như sợ nó sẽ bất chợt tỉnh lại và đòi những thứ anh không thích . Nhặt chiếc điện thoại lên , anh đánh thượt tiếng thở dài . Rồi anh liếc con mắt về phía máy vi tính để bàn anh giật hết dây dợ , modern cầm hết sang phòng mình giấu vào một chỗ , máy bàn anh cũng gọi người thay toàn bộ số điện thoại , để máy vào phòng mình . Lục tung tủ đựng chìa khóa xem chìa nào phòng em mình rồi lặng lẽ khóa lại . Mọi chuyện sẽ trì hoãn khi ngày học gần kề và bắt buộc anh phải đưa đón , kiểm soát cậu em . - Thả em ra ! THẢ EM RA ! TẠI SAO ANH LẠI KHÓA CỬA LẠI . SAO ANH CÓ THỂ LÀM THẾ ? THẢ EM RA HỨC HỨC .... ANH LÀ ĐỒ ĐÁNG GHÉT . CÁI HÀNH ĐỘNG CỦA ANH LÀ SAO HẢ ? THẾ NÀY THÌ THÀ TÔI CHẾT CÒN HƠN ... THẢ TÔI RA .... Vừa tỉnh lại , nó bật dậy ra khỏi nhà nhưng cửa đã khóa . Tức giận vì cảm giác mình bị gạt , nó bức bối đập cửa , dùng những lời lẽ khiếm nhã đối với chính anh ruột mình . Tất nhiên , người bị văng những câu như vậy suốt mấy tiếng không điên máu lên mới là chuyện lạ . Quá mất bình tĩnh , sáng suốt cộng với bản chất cục tính . Anh Phong mở cửa và tát thật mạnh vào mặt nó và nghiến răng cảnh cáo : - Nếu mày còn hé nửa lời nữa thì đừng trách tao ! Nó ôm mặt bật khóc , cánh cửa khép lại , nước mắt nó mới rơi , ngồi thu lu trong góc phòng , nó trách số phận hẩm hiu của mình . Giờ nó chỉ muốn chết quoách cho rồi . Mất tự do , tất cả mọi thứ có khả năng giúp nó gặp Dương giờ chỉ còn con số 0 . Bây giờ nó mới hiểu được cảm giác Chim lồng cá chậu là như thế nào ? Ngước lên trên đồng hồ , đã hơn 10h rồi , mọi người cũng chuẩn bị đi ngủ hết . Sức khỏe đã yếu với việc nó rất đói sau một ngày chưa được bỏ gì vào bụng . Mà nó lúc ấy cũng chẳng còn tâm trí nào mà quan tâm đến chuyện ăn uống nữa . - Long ơi ! Long ! Nó chạy đến bên cửa sổ , thấy Dương đang đứng lấp ló ở dưới đó . Cũng may là phòng nó với đường ngõ không cách xa nhau là mấy nên chỉ cần nói nhỏ tí cũng đủ nghe thấy , miễn là không đến tai anh Phong . - Dương ! Anh Dương ! Em đây Nhìn thân xác tiều tụy của nó . Cơn máu nóng giận nổi lên trong hắn . Hắn lại trách móc mình . Hắn ghét bản thân mình . Vì đứa nào mà nó thành ra như vậy cơ chứ . " Mày là đồ khốn Dương à " - Em đã ăn gì chưa ? Nó gật đầu . Đưa ánh mắt hỏi lại :" Còn anh ? " - Anh chưa ăn . Tắm xong thì anh đi đến luôn . Nhưng phải chờ đến khi mọi người đi ngủ hết đã . - Thế sao trong cái thời gian đó anh không đi ăn hả ? Vậy anh ngồi ở đâu – Nó hỏi với vẻ mặt pha lẫn chất giọng giận dỗi , không thích . Hắn chỉ cười cười gãi tai gãi đầu trả lời . - Anh ngồi ở quán trà đá . Uống thôi cũng đủ no căng bụng rồi . - Thật ngốc ! Đến giờ ăn người ta phải ăn cơm chứ ai đi uống trà đá – Nó bật cười , nhưng nghĩ đến sức khỏe của hắn lại chẳng thế nào cười nổi nữa . Nó im lặng , Dương cũng vậy . - Anh à , bây giờ em chẳng còn cái gì để liên lạc với anh được nữa – Nhớ lại những hành động của anh Phong đối với mình mà nó không thể chịu nổi . Được thôi , dù gì nó cũng chẳng cần nữa . Hắn không đáp lại . Chỉ đưa mắt ngắm nhìn người yêu mình đang buồn rầu cúi gầm mặt xuống . - Em khóc phải không ? Nó giật mình . Tròn mắt nhìn Dương rồi phủ nhận . - Đâu có đâu . Khóc khi nào nào - Anh làm em khóc ư ? - Không ! Chỉ là ... Em ... - Anh sẽ không bỏ cuộc đâu . Em yên tâm . Anh đã vuột mất em 1 lần rồi , lần này anh phải nắm chặt tay em cho dù em có định chạy trốn hay bất kì ai định mang em của anh đi . Anh-sẽ-không-tha-cho-kẻ-đó ! - Không ! Dương này ... Dù không được nghe tiếng anh nói từng phút từng giây nhưng chỉ cần được nhìn thấy anh như hiện tại , được nói chuyện với anh , là em vui lắm rồi . Đó ... có lẽ cũng là ước nguyện cuối của... - CÁI GÌ MÀ ƯỚC NGUYỆN CUỐI CHỨ ? – Mất bình tĩnh khi một ai đó bạn rất yêu thương nói rằng họ không còn cơ hội để làm điều họ muốn nữa . Và Dương cũng như vậy , hắn đã không kìm chế nổi bản thân , đã lỡ vọt tiếng lớn ra ngoài rồi sau đó hắn nín nhìn nó đang tròn mắt . - Anh ... xin lỗi ... Anh ... không chịu nổi ...khi em nói vậy . Thực sự , nếu có ai đó nói với em những điều đó , em sẽ cảm thấy mình vừa đánh mất cái gì và thật tội lỗi khi mình phải là người tiếp nhân nó . Anh sẽ không để em nói ra những lời đó một lần nữa . Anh không dám đối diện với việc này. Dù có bỏ ra hàng tỉ , châu báu ngọc ngà gì anh cũng nhất định đưa em trở về bên anh . Vì vậy , xin em , đừng nói những lời đại loại vậy một lần nữa được không ? Anh chết mất . Nó ngập ngừng , gật đầu chậm rãi . Đúng là nó sai thật . Chưa gì đã nói những lời đó thì có vẻ quá ... nhẫn tâm với Dương . Tất nhiên , nó chưa bao giờ chịu cảnh mất mát một ai nhưng bị rời bỏ thì đã từng bởi chính hai người thân máu mủ sinh thành ra mình . Thế nên , nó rất sợ mỗi khi bị ai ruồng rẫy . Nếu có thể nó sẽ tự tách bản thân ra khỏi họ , chí ít là nó sẽ không đau khổ nữa . - Em xin lỗi ... Em ... Từ nay , không bao giờ ... nói vậy nữa đâu .... Em hứa đấy - Thôi nào ! Bé ngoan ! Em đừng khóc . Em khóc , anh cũng khóc theo rồi này . Ngoan , anh hứa lần sau sẽ không nóng giận như vậy nữa đâu . Anh xin lỗi em .... Hắn dỗ ngọt như kiểu dỗ bé Hoàng khóc làm nó bật cười khi nhớ đến những ngày tháng bên nhau có cả bé Hoàng nữa chứ . Tại sao lúc đó nó không nhận ra tình cảm thật của mình để trân trọng những giây phút ngàn vàng đó để giờ chỉ còn là hồi ức mãi chẳng thể trở về .
|
Dương cả nó nói chuyện với nhau tầm hơn 3 giờ sáng thì nó bắt hắn đi về . Hắn cũng đồng ý vì nó cũng cần ngủ để lấy sức . Ra đi trong sự nuối tiếc , hắn vẫn còn cố gắng bồi thêm câu . - Ngày mai anh lại tới ! Chúc em ngủ ngon ! – Một nụ hôn gió cũng đủ làm nó ấm lòng . Nó cũng gửi lại một nụ hôn gió . Hắn mỉm cười , ngồi trên xe vẫn còn cố ngoái đầu lại nhìn nó . Nó thở dài , nhún vai rồi đóng cửa sổ lại . - Ăn đi ! - Mày cứ để đấy cho tao – Lườm thằng bạn từ thời nối khố của mình , nó vùng vằng ngồi lên giường . Ôm cái gối ghì vào lòng , nó nghiến răng biểu tình sự không hoan nghênh bản mặt Minh . - Thôi ! ĐỪNG CÓ NHÌN TAO BẰNG CON MẮT ẤY NỮA VÀ ĂN ĐI ! Minh nhảy vồ lên giường , kèm chặt tay nó và kêu Vũ bóp miệng đút cho nó ăn . Nó giãy giụa không được nên đành để chúng nó " hành hạ " . - Tụi mày ... - NUỐT ! Minh cố chấp ra lệnh . Thằng bạn đúng là đã trở nên dữ dằn . Nó ấm ức nuốt nốt phần cơm của mình . - Tao bảo rồi mày không hiểu hả ? Tao cũng đã nói với anh Phong nhưng anh bỏ ngoài tai những lời tao nói . Nếu còn thêm vài câu nữa , có khi còn cấm túc mày giao tiếp với mọi người xung quoanh luôn chứ không phải một mình tao . Vì vậy , hãy cứ bình tĩnh rồi mọi chuyện sẽ đâu vào đó . - Nhưng anh ý làm vậy mày bảo tao có bình tĩnh được không ? Tao thật sự thấy đây là một nhà tù chứ không phải là một căn nhà nữa . Lần đầu tiên trong đời tao thấy chỉ muốn chống trả lại mọi thứ . Không còn tin tưởng ai trừ Dương ra . Tao biết anh làm vậy là có ý tốt với ta nhưng tao thật sự ghê tởm những điều đó . - Tao biết mà . Rồi mày cũng sớm vượt qua thôi . Vấn đề là kiên nhẫn và đấu tranh . Còn nữa , có vẻ thằng Dương vẫn còn bị cấm vận ở ngoài đường . Vả lại , Một tháng trôi qua mà nó vẫn chăm chỉ đến nhà mày rồi thuyết phục và bị anh mày đánh cho bầm dập mà không chống trả , lại còn bị xỉ vả nhục hạ vậy thì với người khác đã bỏ cuộc rồi đấy . Khổ thân cho Dương ! Chịp ! - Mày bảo như vậy làm sao tao không bức xúc hả ? Thật là ... Tao đã bảo Dương không cần đến rồi mà Dương vẫn cứ đến . Mặt mũi tím bầm ra . Thật đáng ghét ! Có anh trai người yêu nào đi đối xử với người yêu của em mình vậy không cơ chứ ? ... Vậy ... giờ Dương vẫn còn ở dưới đấy à . - Nhìn ra cửa sổ thì biết ! – Minh hất hàm , nó nhíu mày lo lắng rồi vọt nhanh ra khỏi giường . Ở dưới là hắn đang đứng chịu trận , anh Phong toàn lên tiếng chỉ trích , chê trách hắn bằng những từ ngữ nặng nề nhất hết khả năng mình . Rồi lặng lẽ đi vào nhà sau khi tỏ một thái độ bực dọc và đóng rầm cửa vào trước mặt hắn . Nó ấm ức thay hắn khi cái bản ngốc nghếch kia gãi đầu gãi tai ngẩng lên cười một cách ngô nghê mà càng làm nó thêm đau lòng . - Em đã ăn trưa chưa ? – Lại còn thản nhiên hỏi một câu như vậy nữa , lần nào đến đây cũng bị chửi thậm tệ hình như đã thành một điều quen thuộc với hắn . Và cũng như mọi lần , chẳng thèm trả lời nó giận dỗi bỏ vào trong mà những tức giận thì không biết xả đi đâu . Bị ngăn cách với thế giới bên ngoài đã hơn một tháng rồi mà chuyện chúng nó vấn chưa xi nhê , chưa có động tĩnh khi chiến tranh lạnh giữa hai anh em vẫn còn tồn tại . Hòa khí trong gia đình bỗng nặng nề . Thậm chí với cái tính tình của anh Phong thì lúc nào mở mồm cũng cằn nhằn rằng mình có một thằng em thật tồi tệ , lạc loài . Nếu là nó của ngày xưa thì một từ cũng chẳng dám hé răng mà cãi lại nhưng vì tình yêu thay đổi con người , nó biết mình cần phải tự lực đấu tranh bảo vệ cái đúng nên giằng co chẳng được ích lợi gì . Việc bệnh tình nó càng ngày càng nặng cũng khiến anh bồn chồn trong lòng . Kêu bác sĩ đến nhà khám thì nhất định nó đuổi ra ngoài , tự hành hạ bản thân mình . Anh Phong đã có những đêm suy nghĩ có nên để cho hai đứa quay lại . Thứ 1 anh cũng sợ hãi về cái độ cứng đầu , mặt dày , dai dẳng , ý chí lớn của hắn . Thứ 2 là đứa em anh nếu cứ bận tâm lo mấy chuyện này sẽ tổn hại đến sức khỏe đang dần giảm sút của mình . Mọi chuyện sẽ chỉ dừng lại ở đấy nếu không có chuyện gì trong cuộc cãi vã thường ngày ra trò của hai anh em , lúc đó đầu óc nó quá mù quáng không nhận biết được người đứng trước là anh mình , và địa vị của mình đối với người khác : - THÀ RẰNG TÔI CHẾT ĐI CÒN HƠN SỐNG CÙNG ANH ! " Bốp " " Bốp " . Anh Phong tức giận tát liên tiếp hai cái vào mỗi bên má , đầu óc nó choáng váng , thân người nó gục xuống vô thức , nằm trên sàn nhà , nó biết ánh mắt nảy lửa của anh đang chiếu vào người mình khi chiếc gáy đỏ ửng . Nó mím chhặt môi kiềm lại cơn đau , cố không bật ra tiếng kêu . Nhận thấy tiếng gót chân đã đi xa , cánh cửa đóng rầm giận dữ , nó nằm ngửa trên sàn nhà rên rỉ . Cơn đau lại tiếp tục giằng xé nó . - Hhuhuhuhuhuhuh Hức ... Hức.... Dương ....Dương.....Anh...ơi.....Em đau....Em đau quá ... Em đau quá .... huhuhuhuhuhuhuhuhuhuhuhuhu Nó không còn sức mà gào lên cho người ở dưới kia nghe thấy , mà nó cũng chẳng muốn hắn phải lo cho mình nữa . Quá đủ rồi . " Rầm " Cánh cửa lại bật mở và tiếp đó là tiếng đổ vỡ rất lớn . Tiếng gọi lớn :" bác sĩ " , " bác sĩ " . Anh Phong gào lên thật to trong sự gấp gáp , anh chỉ mới xuống nhà lấy nước lên cho nó rồi sẽ tiễn ông bác sĩ về trong vô sự vì bệnh nhân không muốn khám . Thật may quá ! Vị bác sĩ đó giúp anh đỡ nó lên giường , bắt đầu lấy dụng cụ làm việc . Lau mồ hôi đượm trên trán em , anh Phong nắm chặt lấy bàn tay nó , trong cơn mê sảng , nó lắp bắp gọi tên hắn càng làm anh Phong muốn đau hơn . - Đau ...Đau...quá....Em...đau ...quá...Dương ơi .... E...Em khó thở....Dương ơi ... Cứu em với...Em sợ lắm ... Đừng rời xa em ... Dương ơi ... Dương .... Dương Gật đầu tiễn bác sĩ đi về . Anh vẫn không quên một cái hẹn ngày hôm sau . Nụ cười lập tức dập tắt khi khuôn mặt Dương hiện diện . - Tại sao mày chưa về ? - Tại sao em phải về trong khi người yêu em đang nằm đó và chống trọi với căn bệnh một mình mà em chẳng thể giúp được . Ngoài việc trông chờ , em còn biết làm gì hơn – Hắn có lẽ do quá xúc động nên nước mắt rơi và những dòng đỏ trong mắt hiện rõ biểu lộ vẻ không đồng tình với việc anh làm khiến anh Phong lùi lại giữ khoảng cách với con-sư-tử-khi-tức-giận - Em biết Long đã cầu xin anh , em cũng đã cầu xin anh như thế nào . Hạ thấp bản thân , không để cái lòng tự ái , danh dự bản thân đánh gục , chấp nhận chịu đựng khi anh lăng mạ về tình yêu tụi em . Tại sao em van nài anh mở cửa để em có thể vào cùng Long trong lúc em ấy cần em nhất . Tại sao ANH LẠI KHÔNG MỞ HẢ ? Đúng là anh có nghe thấy nhưng việc làm lơ là điều tất yếu anh phải thực hiện trong lúc đó - Nếu không chịu đựng được thì mày bỏ cuộc đi . Hình như mày không hiểu được tiếng người nói phải không . - Em đã nói với anh rồi . EM-KHÔNG-BAO-GIỜ-BỎ-CUỘC ! - Được ! Để tao xem mày có thể chịu đựng trong bao lâu với cái đồ công tử bột nhà mày . Xin lỗi , nhưng tao có ý tốt giúp cả hai đứa mày nhưng chẳng đứa nào chịu hiểu cả . Chúng mày là một lũ ngu . - Đúng vậy ! Nhưng tụi em là ngu mờ vì tình yêu , mù quoáng vì nó . Vậy anh thử nói xem , tìm kiếm một tình yêu chân thực suốt 17 năm phải miệt mài , mệt mỏi cỡ nào ? 3 năm yêu nhau là khoảng thời gian không dễ dàng gì xây dựng được hạnh phúc . Bọn em đã làm được điều đó . Bọn em có nhau . Bên nhau . Tại sao anh không chịu mở mắt ra mà nhìn vào thực tế đi ? Rằng hai tụi em yêu nhau . Yêu lắm . Yêu nhiều anh biết không ? Tại sao anh lại ngăn cách nó . Anh biết em và Long đã khó khăn cỡ nào để tiếp tục được cuộc tình này . Sao lại là anh ? Người thân yêu nhất của Long và là người Long một mực kính trọng thì phút chốc lại quay sang và trả lại cho em ấy một cú đòn đau đớn . Anh có thực là một người anh không . - Chính vì tao là anh nó , nên tao phải ngăn cản cái điều ngu ngốc này . Mày hiểu chưa ? Và tao cũng nói luôn TAO-SẼ-KHÔNG-BAO-GIỜ-CHẤP-NHẬN mày . Thôi ngay những câu hỏi " tại sao " cứ làm như tao là chúa mà giải đáp được hết và lại là người có tội lớn nhất chỗ này vậy . Muốn nói người khác thì xem lại mình đi . Đồ ranh con ! Mang vào nhà với con bực dọc trong người , anh Phong khẩy hết bát đũa trên bàn bếp xuống kèm theo là tiếng hét vang trời : - AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA Hắn sững sờ , con mắt bất thần hướng về phía cửa sổ phòng . Người yêu hắn đang nằm trong đó , trong cơn mê sảng , trái tim bị dày vò , sức khỏe kiệt quệ , chẳng còn sức sống nữa . Dương chỉ còn trông cậy vào màn đêm buông xuống để thấy nó cười nói với mình . Chẳng còn cách nào để tiếp cận với nó cả . Ngồi bệt xuống đường , hắn như người mất hồn ngước lên nhìn bầu trời cao . - Ngày mai là đi học rồi đó Long ! - Em biết . Anh Phong nói rằng anh sẽ kiểm soát em cả lúc đi lẫn lúc về . Như vậy em sẽ không thể đi chơi cùng anh nữa rồi . Híc híc - Thôi ! Đừng khóc nữa ! Sao em ngốc thế ? Chúng ta còn thời gian ở trong trường nữa cơ mà . - Biết là vậy . Nhưng trường không có không gian riêng dành cho tụi mình . Nếu như nhà trường phát hiện , rất có thể bị đình chỉ hoặc anh Phong biết , lúc đó ... Em không biết phải làm gì hết .. - Cây cổ thụ . Em nhớ ? Nơi đó , rất ít ai biết được . Chúng ta có thể đến đó gặp nhau mà . Hơn nữa , tốt nhất anh nên đến sớm hơn thường ngày để không đụng chạm gì đến anh Phong . - Vâng ! Em mệt mỏi quá . Cãi nhau với anh Phong miết . Em thấy người như bị vắt kiệt sức lực rồi . - Em đừng ngang bướng cãi anh Phong nữa . Được không ? - Nhưng anh ý ... - Anh biết ! Nhưng đó là vì anh Phong quá thương em thôi . Em cũng nên đặt mình vào vị trí của anh ý thử xem . Khi biết một người thân của mình yêu một người cùng giới , là người dễ dãi nhất cũng không thể tin được . Chứ đừng nói đến là anh Phong . Em phải thật bình tĩnh . Hãy để đầu óc mình minh mẫn , nói chuyện thẳng thắn với anh Phong . Đó cũng là một cách tốt . Nghe anh , đừng cãi nhau với anh Phong nữa . Dù gì cũng là anh mình mà , em là em trai . Phải không ? Ngoan ! Hãy cứ chăm sóc bản thân đi . Anh sẽ nhờ sự giúp đỡ của mọi người . Một mình anh làm được mà . Em chỉ cần tập trung vào việc chữa bệnh để mau mau khỏe cùng đi chơi với anh nữa chứ . Nhé ?! Hắn mỉm cười tươi rói , coi bộ mặt thật giả tạo khi giỗ giành trẻ con lại khác . Nhưng mỗi khi quay bước đi về chiếc mặt nạ lại vỡ tan tành , đôi mắt trũng buồn nhỏ lệ . Lết cái thân xác tàn tạ của mình vào một quán Bar , uống cho thật say , khóc cho thật thảm rồi bấm số gọi lần lượt những tên bạn thân để kể lể cuộc tình bi đát này . Hắn khóc như chưa bao giờ được khóc . Hắn đau , nó cũng đau . Rồi lại lầm lũi bỏ đi trong tình trang mặt mũi phừng phừng đỏ rực , ai đi qua cũng phải ngước nhìn vì cảm giác thật nóng nực vây bu lấy mình . Trờ về căn nhà , tắm giặt qua loa , vẫn đủ tỉnh táo đặt chuông báo thức rồi lăn ra giường nằm . Trong giấc mơ vẫn thấy nó đang cười với mình . Thực sự đó là những chuỗi ngày gần đây được coi " tồi tệ " cỡ nào khi quyết đấu tranh giữa hắn và anh Phong . - Vào đi ! Nhớ ăn sáng đó – Nó lẳng lặng bỏ đi một mạch , không thèm chào lấy anh Phong một câu . Cái thái độ đó là sao chứ ? Anh Phong ngán ngẩm lắc đầu phóng xe bỏ đi . - Long ! – Một bàn tay bất thình *** h vươn ra và kéo nó vào một góc khuất . Khuôn mặt nó đập thẳng vào bộ ngực ấm áp của người đó . Nó chưa kịp nhân ra là ai thì đôi bàn tay đã di chuyển lên khuôn mặt và nâng nó lên . Một nụ hôn nóng bỏng xảy đến . - Anh nhớ em lắm ! Lâu lắm rồi , anh mới được chạm vào da thịt em . Anh nhớ em lắm ! Long ! - Dương ! – Nó xúc động , bồi hồi ôm lấy người yêu như sợ đánh mất . Chúng tiếp tục trao nhau nụ hôn đứt quãng hồi nãy . - Em đã ăn sáng chưa ? Xuống Căng-teen cùng anh nhé ! Chẳng để nó đồng ý nữa , hắn nắm tay lôi nó đi và mua rất nhiều thứ cho hai đứa ăn . Rồi lại đi bộ đến khu vườn có cây cổ thụ . - Dạo này nhìn em gầy đi bao nhiêu – Hắn buồn rầu nhìn người yêu khi nắm vào phần cánh tay , nắn đi nắn lại , Dương thấy bàn tay mình thật to lớn so với ánh tay nó . Nó bật cười . - Còn anh , mắt dạo này thâm quầng lên là sao ? Em có thể nhận rõ sự mệt mỏi trên khuôn mặt anh mà . Anh còn bảo em sao ... Không đáp lại tiếng cười nó , bóc gói bánh trong túi nilông , đưa cho nó ăn , hắn phủi phủi tay nói : - Em ăn đi . Anh không thích thấy em trong hình dạng vậy . Anh cảm thấy ... có lỗi với em
|