Ngày Mai
|
|
Sợi dây chuyền con cá heo và cánh cụt ấy . - Nếu anh nhớ không nhầm . Em đã hỏi anh câu này gần 1 năm trước rồi . Dương dí mặt , cọ cái mũi cao thẳng của mình vào mũi nó , nó co người lại , nhăm mặt . - Nhưng em vẫn muốn nghe câu trả lời cơ . - Chà ! Dạo này em được chiều quá đâm hư rồi . - Hì hì . Em mà . Anh phải trả lời trước đã . - Anh sẽ không bao giờ bỏ nó đâu . Anh cá chắc là em sẽ hỏi tiếp : " Tại sao anh không vứt cái sợi rẻ tiền này đi " thì anh cũng trả lời luôn . Nhờ nó mà anh với em mới có thể ở bên nhau . - .... ? - Nếu không có nó và cái ý nghĩ ngu ngốc của người tặng nó cho anh thì giờ anh và người đó chắc vẫn còn .... 7 mét . Nó giật mình , kí ức ùa đến . Đỏ mặt . Thật ra , đúng như Dương nói , nó ngốc nghếch thật . Tự dưng dở dở ương ương thế nào lại đi nói rằng từ giờ cả hai hãy đứng cách xa nhau ít nhất 7 mét . Ngốc quá đi mất . Dù biết mặt mình đang đỏ lên vì câu nói đó nhưng với tính cách của nó đâu chịu để bị lộ cảm xúc vậy . Ấy mà lộ vẫn cứ lộ . - Đâu có . Anh bảo ai ngốc chứ ? Chỉ tại có kẻ giận dỗi không thèm đếm xỉa đến người đó mà thôi . - Ai bảo người ấy giận dỗi . Có mà tại người đó bày ra trò 7m . Người ấy chỉ ngoan ngoãn nghe theo mà cũng bị trách à . Vô lí . - Người ấy khờ quá làm gì . - Khờ đâu mà khờ ? Vì yêu , người ấy mới chấp nhận miễn người đó hạnh phúc và cảm thấy thoải mái còn gì . - .... ? Bỗng nhiên cả hai không nói được gì nữa . Chỉ lặng thing . - Ừm ... Mà ... cái người đó ... cũng ngốc thật ... bày ra cái trò trẻ con đó . Ngượng chết .... - .... - Nhưng mà .... Người ... Đó ... Đau lắm đấy . Vắng người ấy , người đó thấy thương thương nhớ nhớ sao sao ấy . - Ờ thì ... Người ấy cũng khác gì đâu .... - .... - Lúc đầu Người ấy định bỏ cuộc cơ ... Cứ nghĩ đến người đó ... Người ấy lại thôi ... Vì trái tim ... Người ấy ... đã mãi mãi ... thuộc về Người Đó rồi còn đâu . - .... Nó bật cười hạnh phúc , vuốt má Dương rồi cười *** nẻ ôm chặt lấy Dương quyết không tha đến nỗi Dương phải thốt lên : - Làm gì mà ghè kinh vậy ? Thả anh ra . Khó thở . - Không ! Em ứ buông . Em muốn được ôm anh như thế này cơ . - Rồi rồi . Nới lỏng tay ra tí anh còn thở chứ . Nào . Nghe anh , anh thương . Lại giở chiêu dụ dỗ con nít rồi . Thế mà nó cũng nghe lời răm rắp mới lạ . Dương ôm lại nó , vuốt ve từ đằng sau lưng , giả vờ hát vài câu kiểu ru con ngủ . Nhưng chính bản thân Dương đi vào giấc ngủ còn nhanh hơn cả nó . Hắn vươn vai tỉnh dậy , ngáp sả láng xong hắn mới chịu mở mắt ra nhìn cái đồng hồ . " Khịt " . Hắn hít hà mùi thơm ngon đó , lâu lắm mới được ngửi thấy hương vị quen thuộc này . Hắn bật dậy , mặc áo ấm chạy nhanh ra khỏi giường . Bóng dáng nó thấp thoảng ở trong phòng bếp . Hắn mỉm cười . Tiến lại áp sát ngực vào lưng nó từ phía sau làm nó giật bắn . Bỏ dở công việc nấu ăn , nó quay lại lườm hắn tỏ vẻ không hài lòng . Đưa tay chỉnh lại chiếc áo khoác chẳng kịp cài vào của người yêu , nó đấm vào ngực hắn vài cái coi như cảnh cáo . - Ăn mặc phong phanh vậy cảm rồi ai cho em ôm hả ? - Anh đâu phải gấu bông đâu . Anh là người em yêu mà kể ra bị cảm cũng thú vị đấy chứ . - Anh sao vậy ? Cảm còn thú vị nỗi gì nữa . - Được em chăm sóc , được em ở bên cạnh , được ngắm nhìn khuôn mặt em lúc lo lắng tất bật , được em âu yếm trong vòng tay , được voi đòi tiên , thích gì em chiều cái đó . - Đồ lợi dụng ! - Chính vì vậy . Em mới là người hoàn hảo nhất trên thế giới này . - Không dám đâu . Anh ra ngoài đường kia kìa , chỉ cần anh liếc mắt cái khối cô đã gục ngã dưới chân muốn làm người " hoàn hảo " của anh . Em đâu có đủ trình độ . - Em nói quá . Người yêu anh là số một mà . Vừa nói , hắn cười toen toét , tay trỏ ra hiệu đúng là number 1 . - Vậy anh có muốn giúp người yêu number 1 của anh dọn cơm không nào ? - Có ! Có ! Hắn gật đầu tới tấp . Chạy tới tấp đến ngăn tủ gỗ lấy ra 4 cái bát , 2 đôi đũa , 1 bát nước mắm dọn ra bàn . Nó quay lại mỉm cười . - Anh này , ngày mai em gọi người đến sửa lại cái kệ đựng bát đĩa nhé ?! - Sao vậy ? Anh thấy ổn mà . Có chuyện gì à ? Hắn ngạc nhiên . - Không ! Nhưng nó ... cao quá . em không tài nào với lên được . Mỗi lần muỗn lấy bát là phải bắc ghế lên . Anh cao thì anh lấy được . Còn em có kiễng cũng vô ích . - Được rồi . Mà thôi , ngày mai bọn mình đi siêu thị nhé . Mua cái kệ về anh mang bát đũa xuống em lau rồi úp lên . Thế là xong . - Ừ ha . Tại sao em không nghĩ ra được nhỉ ? Hì hì . - Đứng đấy mà buôn chuyện . Nồi thịt cháy rồi kìa . - Ối mang cho em bát nước nhanh đi . Hắn xoay người vơ vội một cái bát rồi lấy nước mưa cho nó . Nó nhận lấy rồi đổ vào . Cũng may chưa đến nỗi . Nó vui vẻ đưa lại bát cho hắn . Hắn nhận lấy . Chưa kịp cầm chắc trong tay , đột nhiên bàn tay nó khuỵu xuống làm chiếc bát vỡ . " Choang " Những mảnh thủy tinh vụn vỡ bập bênh trên mặt đất một hồi , cùng lúc đó nó thấy một luồng điện đâm xuyên qua tim mình và nó ngã cùng với nhiều mảnh thủy tinh không để cho hắn kịp phản ứng . Khi thấy nó đột ngột có phản ứng như vậy , hắn chỉ còn biết đứng đờ ra đó ,à thể hiện hai chữ : Hoảng loạn . - LONG ! LONG ! EM LÀM SAO THẾ NÀY ? LONG ! - K...Kh....Không....E..Em....Hộc hộc ... B..Bình ...th...ường......e...e...e..m .....em...em .... - ĐỪNG NÓI NỮA ! Hắn ghì đầu nó lên vai mình , bế vội nó vào trong phòng . Hắn run cầm cập , đặt nó lên giường , hắn đắp chăn cho nó , cầm chặt tay nó không buông . - N...Người e...em nóng quá . - Em ... x...xin...l...lỗi ... - Ngốc ạ ! Có gì mà phải xin lỗi . Em sao vậy em yêu ? - K..Không ... em ...ổn ... Đ...Đ...Đừng lo.... - Anh không lo sao được . Đồ ngốc ! Em vẫn chưa khỏi ốm phải không ? - ...C...Chắc....vậy ... Nó mỉm cười trấn an hắn . Chỉ mới 5 phút trước , nó còn cười đùa vui vẻ . Mà giờ mặt mày lại nhợt nhạt không có sức sống . Môi trắng bệch . Mồ hôi túa ra đầy tóc cả mặt làm ướt đẫm cả chiếc kính cận . Người thì không ngừng run rẩy như quá sợ hãi điều gì . Nó bât đầu tuôn lệ . Dương đau đớn gạt nước nó đi hỏi nhỏ nhẹ . - Sao em khóc vậy bé con ? Anh đang ở đây này . - C...C...Cũng ...tại.....em...h...hết .... V...Vì em....mà anh bỏ....dở...bữa....cơm....hay....đ....để e..em...ra...nấu cho....anh...n...nhé ... - Ngốc ! Cứ nằm yên đấy . Anh nhịn còn được , em sức khỏe yếu . Anh không yên tâm được đâu . Vậy để anh đi mua phở nhé . Nhanh thôi ! - .... Bàn tay Dương buông thõng , nó muốn níu lại nhưng không được . Dù đau đớn , chỉ đợi tiếng dập cửa , nó vội vã gượng dậy , lục tung cái túi áo của mình , rót một cốc nước đặt sẵn ở trên mặt bàn . Nằm lên giường , nó giấu kĩ lọ thuốc dưới gối . Nhắm mắt hít thở thật sâu để chờ hắn . - Long ... Long ! Dậy ăn nào em ... Nó choàng tỉnh . Sự vui vẻ hiện rõ trên mặt hắn khi thấy người yêu đã không còn biểu lộ sự đau đớn nữa . - Cảm ơn anh . Khổ cho anh quá . - Nhóc con . Bảo chỉ được ăn thôi mà . Ăn tí đi rồi nghỉ , chắc chắn em sẽ khỏe lại mà . Đừng ốm đau nữa nhé bé con dễ thương của anh . Anh buồn lắm đấy . Hắn ghé sát vào tai nó thì thầm . Tim nó thắt chặt lại còn tệ hơn cơn đau vừa rồi . Sao nó muốn cất lời nhưng cổ họng cứ cứng đừ lại . Đến nuốt nước bọt cũng khó khăn . Nó đông cứng khi nghe lời đó của Dương : " Đừng ốm đau nữa nhé bé con dễ thương của anh . Anh buồn lắm đấy " . Nó bật thét , kêu gào trong lòng . Nó biết trả lời sao đây ? Nó không muốn Dương buồn , nhưng lại càng không thể làm Dương vui . Chẳng lẽ lại đi nói rằng : " Anh ... Em xin lỗi . Em không thể làm cho anh hạnh phúc với căn bệnh tim bẩm sinh của mình " ư ? . Càng làm vậy , cái đau tồn tại trong hai đứa sẽ lấn át cả những niềm hạnh phúc , vui vẻ bên nhau của chúng mất . Nó khóc rấm rức , gần như muốn làm tai hắn điếc đi vì tiếng mếu ma mếu máo . - L...Long ... Sao ...lại khóc ? Anh làm em đau ở đâu à ? Vẫn cái vẻ bối rối , hấp tấp , lo lắng trông thật ngốc nghếch của Dương lại càng nó nghẹn ngào hơn . Nó khóc to . To lắm . Nó ôm chặt Dương , miệng lí nhí có mỗi một câu mà lặp đi lặp lại . - Em xin lỗi ... huhuhuhuhuhu...Em xin lỗi .... Em xin lỗi huhuhuhuhuhuhuhu... huhuhuhuhuhu...Em xin lỗi .... - Ngoan ! Em có tội gì với anh đâu mà phải xin lỗi . Ngoan ! Anh yêu . Hắn ôm nó dỗ ngọt , nó chưa thôi ngừng khóc . Mặc dù chẳng hiểu chuyện gì đang diễn ra , nhưng Dương lại rất rất rất đau lòng ... Mỗi giọt nước mắt nó rơi là cả hàng nghìn con dao đâm vào tim hắn . Hắn khóc . Khóc vì thương nó quá nhiều . - Đã thi môn cuối cùng của giữa học kì II rồi . huhuhuhuhuhu ... Chết mất thôi ... Lại còng lưng lên thi ĐH . - Đừng than vãn đi . Học sinh lớp 12 đến nơi rồi còn như trẻ con ý . - Xì . Kệ em , liên can gì đến anh . Em đâu có nói với anh . - Đúng là đồ ngốc . Đã ngốc còn hay cãi giả . - Anh .... Anh chết đi ... Nói rồi , Vũ gập người cởi chiếc dép san đan ra khỏi chân mình , tiếp đó là thấy Minh phóng vù như tên lửa hòng chạy trốn khỏi " vũ khí " trên tay Vũ . - Anh có đứng lại cho em không hả ? Vâng ! Vừa rồi là một hình ảnh của cặp đôi Minh Vũ – tức chồng tên Minh và vợ tên Vũ cùng " rượt đuổi nhau thật lãng mạn trên sân trường " . Và bây giờ là hình ảnh thứ hai của cặp đôi khác . Quân An . - Bỏ tay ra khỏi người tôi . - Anh xin lỗi mà . Tha cho anh một lần nữa thôi . - Đồ tệ hại có buông ra không hả ? - Tha cho anh đi mà . Hứ hứ . Gì vậy ?! Đừng nói là Quân lại cặp kè với cô nào để An phát ghen nhé . - Tối qua anh hơi bạo tí thôi làm gì em dữ quá vậy . Hả ??????? Thì ra là họ .... - Tưởng tôi tha thứ cho anh dễ dãi vậy sao ? Vậy thì trên đời này làm gì còn pháp luật , còn cái công an cảnh sát , tòa án để làm cảnh hết à . Buông ra . - Em không tha lỗi cho anh phải không ? - Đúng đấy thì sao ? - Được thôi . Một nụ cười ranh ma phớt qua để An kịp thời biết rằng .... " ưm ưm .... " Thôi ! Chúng ta chuyển ngay sang hình ảnh khác . Hai cái anh này cứ làm em tác giả đây ... chết vì máu dê nổi lên đấy à . Cấm nghen . Không được bàn về cái chuyện " mất dạy " đó nghen . Tác giả đây hơi bị trong sáng đó . Đừng đầu độc tớ nhé . * Quay sang Quân và An * . Lần sau kẻ cho tớ " đêm nguyền rủa " đó nhé . Tớ hứng lắm đó . Phư phư . [ Đồ điên ] . Nói gì đó hai thằng kia ! Muốn tao tống cổ chúng mày ra khỏi truyện không hả ? [ Thôi nín đi ! Con đó khủng lắm . Dân Yaoi nó lại chém chúng mình lên Yaoi 20+ thì vỡ mặt ] . Xì ... Cũng biết điều đó chứ .
|
- Hôm nay đi chơi . Một hôm thôi . - Anh này buồn cười . Không nhớ bố mẹ đang trong thời gian thử nghiệm chúng ta sao hửm . - Anh thề lần này sẽ đưa em về sớm . - Không tin anh được . Không tin ! - Ơ kìa ... Đừng chạy mà Lâm . Đợi anh ! waiting for second ! Lại là cái đôi này hửm ? Trời ơi . Hai bọn họ đang trong giai đoạn " thử nghiệm " của hai bên gia đình nên bấn loạn vô cùng . Đi chơi , nhắn tin , gọi điện đều bị bố mẹ hai bên kiểm soát . Đến cái nắm tay còn chẳng được nữa là .... Nhưng thôi thế là sướng rồi , được gia đình hai bên chấp thuận may mắn hơn nhiều người quá rồi . Linh quyết bám theo sát đuôi Lâm làm cậu nhóc sợ quá chạy nhanh hòng thoát được khỏi vòng tay rộng mở của Linh . Nhưng dù sao thì cái chân ngắn của Lâm làm sao sánh bằng đôi chân dài của Linh . Và thế là ... - Đừng ! Buông ra đi ! Mọi người ... AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA.... Chẳng buồn nghe lời Lâm , Linh cứ ôm ghì lấy . Tất cả những cặp đôi trên đều làm tụi con gái trong trường ngất xỉu đồng loạt và gào rú lên sung sướng . Chúng nhanh chân chạy ra phía hội Yến đang dàn đồng ca mùa hạ bài : " Dào Dào Dáo I . Yaoi Yaoi í í ì ị I " . Cả trường này loạn mất rồi . Từ hôm Dương ngỏ lời cầu hôn với nó , mà cái trường này đều biến đổi tên từ trường Hoàng Văn Thụ thành trường chuyên dạy Yaoi . Mà chuyên dạy Yaoi là dạy cái gì mới được cơ chứ ? - Trông em có vẻ không khỏe ? - Em không sao đâu . Anh đừng lo lắng . - Nhìn bọn họ vui quá nhỉ ? - Dạ ! Có lẽ thời chúng ta rượt đuổi nhau trên sân đã qua rồi . - Phải ! Giờ mình đang hạnh phúc còn gì bằng nữa đâu em . Được ở bên nhau , là điều tuyệt nhất thế gian này . - ... Nó mỉm cười , đầu ngả vào vai Dương , Dương siết chặt vòng tay mình để ôm chặt nó hơn . Bọn chúng đứng ở trên hành lang lớp nhìn xuống . Không một bóng người . Họ đổ xô xuống sân để dành khoảng khắc riêng cho cặp tình nhâ.... À ! Quên mất .... Họ đâu còn là người yêu của nhau nữa đâu . Trước sự chứng kiến của bao người , họ đã hòa vào làm một . Chiếc nhẫn trên tay họ , chính là bằng chứng cho điều đó . - Long ... Thi xong anh thấy em không được khỏe ? Lưng em chảy đầy mồ hôi vậy này . - Không ! Em ổn . Hoàn ... Hoàn toàn ...ổn ... - Nhưng em .... - Em đã bảo không sao mà . Nó nhăn trán , thở không ra hơi , chờ mọi người ra khỏi lớp , sự chịu đựng như được giải tỏa . Nó ngã ập vào người Dương ngồi bên cạnh . Mắt nó lờ mờ mọi hình ảnh trước mắt , nó đổ mồ hôi rất nhiều . - Long ! Dương hốt hoảng gọi tên nó . Nó vẫn không chịu trả lời . Miệng lưỡi nó tê cứng lại . Tay bíu chặt vào áo hắn . - K...Kh...Không ổn ... e...em rất ổn ... ..cứ ...để em .... ư ... dựa vào anh như thế này .... một chút .... đ...được không ? - ... Nó mỉm cười mãn nguyện , mắt nhắm lại không chút đắn đo . Khuôn mặt hắn thư thái hơn khi nghe tiếng thở đều đặn thay vì dồn dập trong tim . Hắn thơm lên mái tóc mềm mại . Hắn lặng lẽ ngắm khuôn mặt nó . Giật mình . Để ý hơn nữa . Khuôn mặt hắn . Đôi mắt hắn . Lạ quá . Nó rầu . Buồn . Chẳng còn là chính Dương ngày xưa nữa . Ít cười . Đôi môi tắt lịm . Ánh mắt buồn thảm . Khuôn mặt không còn sự vui vẻ , tinh nghịch , ngỗ ngược , thậm chí có cả lạnh lùng , vô cảm nữa . Mà nó thực sự rất rầu rĩ . Lúc nào cũng trong trạng thái lo lắng , tẻ nhạt . Hắn thay đổi thật rồi . Từ lúc gặp Oanh đến giờ . Bao nhiêu đêm hắn ngồi lặng khóc vì quá nhớ nó . Sự hối hận .Tủi thân . Nỗi nhớ mong . Tình yêu . Đều đổ ập lên đầu hắn khong chút thiếu xót làm hắn vẫn bị ám ảnh cho đến giờ . Lại còn sức khỏe dạo này nó yếu quá làm hắn nhiều đêm thức trắng canh chừng người yêu không ngủ chút nào . Hắn .... Thật hết từ để nói ... Yêu nhiều quá lại dại lại điên . Khổ lắm . Chung quy cũng chỉ vì hắn .... Dùng từ nào để diễn tả hết tình cảm của hắn dành cho nó giờ .... Hay dùng từ Cực kì hoặc từ Rất rất ngũ 1000000000 vẫn chưa chắc tả được hết tình yêu này . Hắn .... thành một kẻ si tình quá rồi . - Anh thích món này chứ ? Ngon không ? - Có . Trình độ nấu ăn của em ngày càng tốt lên đấy . Nó cười ,hắn cũng cười . Hắn cúi xuống cựm cụi ăn , nó chống tay trên mặt bàn nhìn hắn ăn . Ngước lên tròn mắt nhìn nó , hắn vừa ăn vừa hỏi : - Em không ăn sao ? - Em không thấy đói . Anh cứ ăn đi . - Anh no quá rồi . Hai bát chứ chẳng ít . Dương lườn người , để lộ vùng bụng của mình - Nó bật cười . - Con trai ăn hai bát vẫn còn ít lắm mà . Đưa cái mặt đây em xem nào . Dương ngoan ngoãn vâng lời , lập tức ngồi khoanh tay trước mặt bàn . Nó ngồi chổm dậy , tiến lại gần Dương . Đố bạn biết nó sẽ làm gì ? Nó chồm người dậy , tiến lại gần Dương áp sát hai khuôn mặt với nhau . Nó đưa tay chạm vào chỗ có hạt cơm còn ở trên mặt hắn . Rồi hai con mắt nhìn nhau . Hắn và nó – Chung một trạng thái : Buồn . Hắn buồn vì nó . Nó buồn vì bản thân . Một cảm xúc đến từ hai trái tim . Hai nguồn khác nhau nhưng chung một dòng . Xem thêm: http://www.hihihehe.com/f/threads/702692-Ngay-Mai-Phien-Ban-Chinh-Thuc-/page11#ixzz1UACja8TT Nụ hôn chúng kéo dài lâu . Hơi thở chúng trở nên gấp gáp . - Long mệt à ? - Không . Dương chưa ngủ à ? - Chưa ! Chờ Long ngủ Dương mới ngủ được . - Vậy hai đứa cùng ngủ nhé . - Ừm . Nó cười , ghì đầu vào ngực Dương . Nhắm mắt . Thật chất , là nó đang lắng nghe nhịp tim và hơi thở đầu đặn của hắn . - Dương ơi .... - .... - Ngày mai chúng ta đến thăm cửa hàng chị Trang nhé ?! - Ừ . Lâu rồi anh cũng chưa đi thăm bả ý . Rồi ngày mai chúng ta bảo chị họ của em mang bé Hoàng đến nhà mình chơi nhé . Anh nhớ nó quá ! - Ừm . Anh đưa máy điện thoại đây để em nhắn tin cho chị ý . Hắn quay qua với chiếc điện thoại đưa nó nhắn tin . Nói về cuộc hẹn , bất chợt hắn nhớ ra . - Phải rồi Long . Em có nhớ đêm đầu tiên anh đã hứa gì với em không ? - Chuyện gì ạ ? – Nó lơ đãng .Dương chịp một tiếng , cười cười . - Cái chuyện tuần trăng mật chúng ta sẽ về quê ngoại em đó . - Hả ? Anh định đi bây giờ hay sao ? - Phải ! Thi xong giữa học kì II rồi đằng nào mà chẳng có tham quan . Chúng ta sẽ không đi mà về quê ngoại em , được chưa ? Hắn đưa tay nhéo mũi nó khiến nó bật cười thích thú . - Được thôi anh .Chúng ta cũng nên chuẩn bị quần áo sẵn vì cái ngày đó cũng sắp đến rồi . - Nhất trí – Hắn tươi cười cúi xuống hôn lên môi nó . Buổi trưa hôm sau , trong một cửa hàng KFC cũng lớn lớn thấp thoáng bóng dáng chị Trang ngồi ngáp ngắn ngáp dài thu tiền vì giờ này khách đông quá . Người mua cứ như đổ hội . Đang xoa xoa hai lòng bàn tay cho ấm . Chị Trang nghe thấy vài tiếng đổ vỡ và tiếng hét rú từ ngoài vọng vào . Chị mới đung đưa người , ngó cổ ra nhìn . Chị mở to mắt ngạc nhiên . Vội phóng ra ngoài cửa chính , niềm nở đón hai đứa bằng nụ cười đẹp nhất có thể . - Trời sập hay sao lâu lâu mới thấy hai cu cậu đến thăm cửa hàng " cực nhọc " này . - Em chào chị . Có thời gian là em đến ngay mà . - Thế đến mà không có quà gì biếu à ? – Chị Trang trêu khiến nó ấp úng ngập ngừng , gãi đầu gãi tai . - Bà này đùa ghê quá à . – Dương chen ngang- Còn bàn nào không bà chị . - Có ! Ngồi lên trên đi lầu đi . Chị Trang dẫn hai đứa lên lầu , chọn một bàn ở góc khuất . Cả ba ngồi xuống , chị Trang hỏi : - Thế hai đứa muốn ăn combo nào ? - Cho tụi em Combo 5 là được rồi ạ . Chị Trang gật đầu rồi gọi người làm mang hai combo 5 mang lên . Chị tinh nghịch để ý thấy có một điều mà có khi chúng không ngờ tới . - Nếu chị không nhầm thì ngày xưa Dương nói rằng hai đứa chúng mày rất ghét nhau cơ mà . Sao giờ lại đi chúng và chịu ngồi cạnh nhau thế kia ? - Ơ ... dạ .... Thế ạ ? - Ừm . Chính mồm thằng này nói chứ ai . Hay là ... Hai đứa chúng bay có bí mật phải không ? Chị Trang gợi chuyện trêu đùa . Dù mồm nói vậy nhưng có mơ chị cũng không nghĩ thế . - Bọn em yêu nhau chị ạ . Dương hững hờ đáp lại . Ánh mắt nhìn xoáy vào nụ cười tắt lịm trên khuôn mặt chị Trang . Chuyện này đâu thể là đùa được đâu . Nói thẳng như vậy thì ai chẳng sửng sốt . - Hai tụi e...em....yêu nhau chị à – Nó biết là đã bị lộ , tất cả cũng chỉ vì hắn , nên đành ùa theo vậy . - Yêu nhau ? - Vâng . Tụi em ... - Anh Nam và gia đình em có biết không ? – Chị Trang lấy lại vẻ bình tĩnh hỏi nhẹ nhàng . Nó chậm rãi lắc đầu còn Dương thì gật . - Thế Long không định nói với gia đình sao ? - Cứ từ từ rồi hẵng tính chị à . Mọi chuyện ... rồi ai cũng đều biết bọn em muốn đến bên nhau . Chỉ là vẫn đề về thời gian thôi . - Tuy chị không phải là người thích mấy chuyện này nhưng chị cũng không đến nỗi kì thị những người như tụi em .Vì ngày trước , khi Dương suốt ngày đến cửa hàng chị để gặp em , chị đã ngờ ngợ ra nhưng chưa chắc chắn lắm . Dù sao , các em vẫn phải cố gắng lên . Thuyết phục phụ huynh là điều nan giải , nếu quyết tâm thực hiện nó thì sẽ thành công . Hai đứa đã xác định vậy . Chị cũng không muốn nói gì hơn – Trang điềm tĩnh nói thật nhẹ nhàng và dặn dò hai đứa . Ánh mắt chị ánh lên sự vui mừng , chúc phúc cho hai đứa mà cũng có một chút nuối tiếc . - E...Em cảm ơn chị ..... – Nó sụt sùi liền bị chị Trang cốc vào đầu , cười hiền . - Ngốc nghếch . Chị chỉ nói có thể mà lại sụt sùi rồi . Thôi , hai đứa ăn đi . Mải buôn chuyện từ nãy đến giờ mà khách khứa thì đông . Ăn hết đi đó nhé . Hàng miễn phí đấy . - Dạ ! Em cảm ơn chị ạ . Trang cười toen toét xoa đầu nó rồi bước đi . Trong lòng chị thấy rẫy lên một cảm giác thật bình yên, ánh mắt không ngừng rời khỏi hình ảnh hai đứa nghịch ngợm chiếc đùi gà rồi đút cho nhau ăn . Khuôn mặt chị mới thư giãn hoàn toàn . Thấy hai đứa và đặc biệt là cậu em họ đã tìm được tình yêu đích thực của đời mình . Chị cũng vui lây . Nhớ lại mấy năm về trước , mọi người cứ bảo nếu thằng Dương không canh chừng cẩn thân thể nào cũng nghiện ngập rồi nhiễm HIV mà chết . Bao nhiêu kẻ ghen ăn tức ở , đúng là không có gì độc bằng miệng lưỡi nhân gian . Nhưng việc Dương yêu con trai lại nằm ngoài dự đoán cua mọi người . Toàn ăn nói xằng bậy . Chị hiểu thằng em trai mình mà . Hắn tốt hơn những lời đồn đại ngớ ngẩn đó nhiều . Tuy hắn có đua xe , vào sàn nhảy , uống thuốc lắc , ngày trước còn buôn bán thuộc phiện thật nhưng nó sẽ chẳng bao giờ làm những điều đó nữa vì bên cạnh nó luôn có nguồn động lực và là tinh thần sống của riêng mình rồi còn đâu . Ngày đi thăm quan , cả trường đổ xô lên xe khởi hành từ lúc sáng sớm . Cùng lúc đó , nó cả Dương cũng lên xe lên Mộc Châu – Sơn La . Khoảng 11 giờ trưa chúng lên đến nơi , xuống xe đã thấy ông cô dì chú bác đứng ở đấy chào đón . Ông ngoại của nó giang tay ôm lấy hắn cười ha hả : - Lâu lắm mới gặp thằng nhóc này ? Vẫn cao như cây sao , mỗi tội dạo này gầy đi nhiều quá . - Đúng đó . Cháu khỏe không Dương ? - Cháu vẫn khỏe . Cảm ơn ông , các cô các chú các bác ạ . - Thôi . Đứng ngoài này lạnh lắm . Hai đứa vào đây đi . - Dạ vâng ạ . Dương định xách cái va li vào thì các bác trai đều tranh giành xách hộ liền bị ông ngoại mắng cho trận . Chúng lững thửng đi đằng sau , cho mọi người nói chuyện thỏa thích đằng trước . Hai bàn tay nắm chặt lấy nhau không rời . Ở ngón áp út của mỗi bên , để ý kĩ , sẽ thấy hai chiếc nhẫn đang lấp lánh rất đẹp . Biết ở đó có khắc chữ gì không ? " Dương yêu Long " " Long yêu Dương " - Dương cứ để đấy cho thằng Long nó dọn . - Dạ thôi . Để cháu dọn luôn ạ . Hắn xấm xổ mang bát ra ngoài giếng rửa cùng nó . Nó đưa một chiếc ghế cho Dương ngồi , mình bắt tay luôn vào việc rửa bát Dương tráng y chang ở nhà . - Bong Bóng này ! Dương xòe bàn tay mình ra và thổi lên không trung một đống bong bóng . Nó cười thích thú vỗ tay ầm ầm rồi cũng bắt chước theo hắn nhưng không được . - Chán quá à . Bất công . Sao Long lại không làm được trong khi Dương làm được cơ chứ ? - Oh không không . Cái này là cần phải có kĩ thuật . Ngốc như Long chỉ có đến ngàn lần vẫn chưa chắc làm được . - Ngốc này ! Ngàn lần này ! – Mỗi từ nhại lại của nó kèm theo là một cái véo rõ đau bên sườn . Hắn không đau mà còn cảm thấy nhột nhột nên cười hí hửng đến nỗi ông ngoại trong nhà phải vọng ra : - Mày trêu thằng bé lần nữa tao dìm mày xuống ao ? Nó bĩu môi giận hờn . Đúng là ông trời bất công quá . Cứ trai đẹp thì toàn được hưởng những thứ đẹp đẽ và nhận được tình cảm của người khác . Chẳng bù cho nó . Có cái gi khiến con người ta rung động đâu chứ . - Giận với chẳng hờn . Sốt ruột ghê . Vợ yêu của mày đang giạn hờn vu vơ kìa Dương ơi Dương đóng cửa ôm chầm lấy nó từ đằng sau . Nó gạt mạnh ra . - Đây là nhà ông ngoại em nha . Đừng tùy tiện ôm vậy , nỡ ai vào ... - Anh khóa cửa rồi mà . Không phải sợ . Cho anh ôm phát cho đỡ nhớ . - Anh này ... Buồn cười . Buồn quá đi thôi . Bỏ em ra há há ... - Còn giận nữa không ? - Em giận ...b...bao giờ ... há há há há mà ... hết .... Há há há há .... - Lại còn không ? Nói dối anh cù ki cho chết luôn này !!!! - Thô...Thôi ... E...m xin .... Há há há Nó bị đẩy xuống giường chọc léc đến nỗi chảy cả nước mắt , mặt đỏ phừng phừng , loạn nhà loạn cửa . - TỐI RỒI CHÚNG BAY ĐỊNH ĐẬP PHÁ GÌ NỮA ? Tiếng ông ngoại nó thé lên kinh hoàng . Hai đứa nín bặt , lấy ngón trỏ đưa lên miệng ra dấu im lặng rồi nhón chân đứng lên giường chỉnh chăn chiếu đi ngủ . Chui vào chiếc chăn bông , chúng ngồi trò chuyện lâu ơi là lâu mới đi ngủ cũng khoảng hơn 3 giờ sáng mới ngủ . Dương nhướng mày , đôi môi hắn mềm mại quá . Lại còn ươn ướt nữa chứ . Chiếc lưỡi hắn đột nhiên hoạt động không tự chủ được . Vị đôi môi quen thuộc ập tới . Hắn cố gắng mở thật to đôi mắt màu xanh nhìn rõ khuôn mặt đáng yêu hòa lẫn với ánh sáng bình minh .
|
Một nụ cười hiện lên trên môi của nó . Ngẹo đầu sang bên trái , nó tiếp tục cười bật thành tiếng . - Chỉ có chiêu này mới làm anh thức giấc được thôi nhỉ ? - ... - Hắn cười toen toét - Đánh răng rửa mặt đi , đừng lề mề như vậy . Giống trẻ con quá đi . Nói rồi , nó véo má hắn , cọ chiếc mũi mình vào mũi hắn , miệng không ngừng nói : " Anh không dậy nhanh em không thương nữa đâu nhé " Dương bật dậy như tên lửa , đánh răng rửa mặt đi lên hàng ăn sáng cùng mọi người . Cơm đã bày sẵn , Dương hơi ái ngại vì mình chẳng làm được gì cả . Gãi đầu gãi tai lúng túng . Mời mọi người ăn cơm , nó gắp liên tục cho hắn , hắn lại càng ngượng thêm khi ông ngoại cứ nhìn chằm chằm vào hai đứa . - Kìa Long ! Cháu không ăn hay sao mà cứ ca cẩm không để bạn ăn ? - Cháu không thấy đói ! Ông bà các bác cứ ăn đi ạ . - Khiếp . Khách sáo . Khách sáo quá . Ăn nhiều vào Dương nhé ! – Ông ngoại mĩm cười liếc xéo thằng cháu mình . - D...Dạ .... Ăn cơm xong , chúng dọn dẹp rồi ra rửa cùng nhau . Tiếng ông vang vọng từ trong . - Dương cứ để đó , trời lạnh , cháu vào ngồi cho ấm để cho thằng quỷ đó tự dọn . - Ông ????? – Nó uất ức hét lớn . Dương thì cười *** cười nẻ . - Thôi ông ạ , cháu rửa cùng Long cho nhanh . Mọi người cứ ngồi chơi đi ạ - Ngồi yên vị vào ghế ngồi , hắn bắt đầu phụ nó tay . Thấy nó có vẻ ghen tị với mình , Dương thấy vui vui . - Sao người đẹp toàn được mọi người ưu tiên vậy nhỉ ??? - Chuyện , cái đẹp cũng có cái giá của nó mờ em yêu – Dương toen toét đáp lại . Nó trề môi tỏ vờ không tán thành nhưng miệng vẫn cố nín cười – Ê em yêu ! Cho anh hôn một cái . - Làm gì ? - Nó ( giả )miễn cưỡng . Nhăn trán , nhăn mày . - Nhớ quá ! Cho anh hôn đúng 5 giây được không ? - Xí , muốn hôn người ta cũng có cái giá của nó mờ anh yêu – Nó phồng mũi lên trả lời . Nhân lúc nó lơ là , Dương nhanh hơn cướp trọn đôi môi hồng hào làm nó bất ngờ và .... Mặt đỏ ửng hết cả . - Dương ! Long ! " Choang " - H...H...Hai đứa mau ... giải th...th..ích nhanh lên ....- Ông ngoại nó ôm ngực khóc lên khóc xuống . Hai tụi bên chỉ biết cúi gằm mặt không cất lên lời – Tụi mày làm cái điều ghê tởm gì vậy HẢ ? - .... – Nó bật khóc , chưa bao giờ nó thấy mình bé nhỏ trong căn nhà bao giờ nhưng giờ nó lại thấy sợ hãi vô cùng . Điều này , ... đáng lẽ ra không nên ... ở đây ... - Mày còn ngụy biện được gì không hả Long ? Hả ? Những hành động chúng bay ... tao ... thật không ngờ ... Con trai với nhau ... mà chúng mày có những ... những .... – Ông gằn rõ từng tiếng , ông nhăn mặt , miệng còn năng nặng mùi rượu nồng , gương mặt đỏ gay tỏ rõ sự tức giận , mọi người ngồi quoanh nhà , không thiếu một ai . Người có ánh nhìn khinh bỉu , người có thái độ dè bỉu , người mặt nhăn mày nhó , người thương cảm ngồi cạnh vỗ vai chúng nó . - Cháu xin lỗi , ông đừng quá ... - IM NGAY CẢ MÀY NỮA ! THẰNG ĐỐN MẠT ! MÀY KHÔNG CÓ QUYỀN LÊN TIẾNG TRONG CÁI GIA ĐÌNH NÀY – Ông nó xông lên giáng thẳng mặt hắn một cú đấm không nương tay rằng hắn đang là khách trong nhà này . Nó hốt hoảng chạy ra can ngan khi thấy ông mình đánh không ngừng mà hắn lại chẳng phản ứng gì cứng đờ như tượng . - Ông ... Cháu xin ông ... Tha cho Dương đi... Ông đừng đánh Dương nữa ... – Nó chạy lại van xin ông nhưng liền bị ông xô một cái mạnh , nó bật ngã ra sau , mọi người trong nhà ai lôi ông và Dương ra , tiếng gào thét tiếng oán hận , tiếng khó chịu , tiếng cãi vã . Nó xót xa lòng khi nhìn người mình yêu bị đánh , nó quyết định " tham gia " vào cuộc chiến và bảo vệ hắn . - THẮNG MẤT DẠY NÀY ... THẰNG MẤT DẠY NÀY ... MÀY DỊCH RA .... DỊCH RA – Ông bật khóc , nhưng tay ông vẫn cứ đánh không dừng , hắn cố gắng xoay người đẩy nó ra để mình mình hứng chịu cú đòn , nó cứng đầu không chịu – CHÍNH MÀY ! CHÍNH MÀY ĐÃ LÔI KÉO THẰNG LONG VÀO MẤY CHUYỆN NÀY . LỖI TẠI MÀY . - Ông làm cái vậy ? Buông hai đứa ra – Cái chị họ nó vẫn cái giọng đắng cay vang lên , thường ngày chị cả nó cũng chẳng ưa gì nhau và nó nghĩ rằng chị rất ghét mình thì đúng hơn . Nhưng giờ nó biết , mình đã nhầm – Ông buông ra , không được đánh tụi nó , buông ra . - TRÁNH HẾT RA – Ông quay người vung tay , cả thằng anh họ lẫn chị họ bác trai bác gái đều bị tát lật mặt theo vòng tròn của ông , hung hãn . - Cháu xin ông .. Đừng đánh Long nữa , nếu có đánh , hãy chỉ đánh mình cháu , đừng lôi Long vào – Kết cục , hắn cũng đẩy nó ra được , tiếp tục nhận những cú đấm rát bỏng vào mặt . Nó uất ức mím môi , nhìn khung cảnh hiện trước mắt . Nó không khỏi xót xa lòng . Thà ông cùng cả nhà đánh đập nó thì nó còn thấy đỡ đau còn hơn là nhìn người yêu bị đánh một cách oan ức . Nó bật khóc . Tâm trí nó rối bời , đầu óc quay cuồng . Trong tâm trí nó giờ chỉ có một điều : Phải cứu cho bằng được hắn . - BUÔNG CẬU ẤY RA . BUÔNG CẬU ẤY RA . ĐỪNG ĐỘNG VÀO CẬU ẤY – Nó nhào tới ôm hắn vào lòng , xót xa tuôn rơi nước mắt nhìn khuôn mặt tím tái , cánh tay bị cào xé bật cả máu , trên cổ 10 ngón tay in hằn lên da . - THẰNG ĐỐN MẠT . MÀY ĐỪNG ĐỂ TAO ĐÁNH CẢ MÀY . TAO ĐÁNH ... ĐÁNH ĐỂ CHO CHÚNG MÀY TỈNH RA ... ĐỒ BỆNH HOẠN BIẾN THÁI - ÔNG THÔI ĐI – Nó quát lại . Nếu người khác nhìn vào sẽ cho rằng nó mất dạy thật – ÔNG COI BỌN CHÁU LÀ GÌ CŨNG ĐƯỢC . NHƯNG ÔNG KHÔNG CÓ QUYỀN XEN VÀO HAY ĐIỀU KHIỂN ĐƯỢC TÌNH YÊU BỌN CHÚNG . CHÚNG CHÁU YÊU NHAU . CHÚNG CHÁU YÊU NHAU . BỌN CHÁU YÊU NHAU LÀ THẬT LÒNG . ÔNG CÓ HIỂU KHÔNG ? ĐÂY ! ĐỨA CHÁU ÔNG LÀ MỘT THẰNG GHÊ TỞM , NHẦY NHỤA GỚM GHIẾC , ÔNG CỨ ĐÁNH CỨ CHÀ ĐẠP CHO THẬT ĐÃ ĐI . LÀM ĐI - MÀY ... BỐP ! Cái tát giáng trời mạnh mẽ giáng xuống mặt nó . Nó choáng váng ngã xuống sàn , hắn hấp tấp đến đỡ nó dậy . Đau . Trong hình ảnh nhạt nhòa nước mắt nó thấy mọi người trong nhà đang cố giữ ông lại , thậm chí còn cãi lại ông nữa và họ cũng chịu một kết cục tương tự nó . Bác gái giữ chân ông , hét thật lớn . - CHẠY ĐI . CHẠY ĐI . CHẠY ĐI . NHANH LÊN – Hắn dìu nó vào trong phòng , nó cùng hắn thu dọn nhanh rồi đi ra ngoài cổng . Nhưng ông nó lại đứng ngay ở cổng chặn hai đứa , phải khó khăn lắm chúng mới thoát được nhờ sự hỗ trợ từ các bác . Bước thật nhanh , hai đứa vẫn ngoảnh lại mong chờ ý kiến khác của ông nhưng không , đáp lại chúng chỉ là lời chửi rủa thậm tệ và nhục nhã biết đến nhường nào . - Chúng ta sẽ thuê nhà nghỉ đến ngày mai rồi về - Hắn nói . Giọng pha chút tuyệt vọng . Nó gật đầu , rất buồn . - Em ngủ đi . Ngồi đấy làm gì nữa ? Khóc cũng vô ích thôi . - Long ... Em ... x...xin lỗi ... Mọi người ... ông ... xin lỗi ....Anh .... – Nó ôm mặt bật khóc nức nở . Lúc này đây , nó không muốn đối diện với Dương chút nào . Những hành động mà ông nó gậy nên , thật làm nó xấu mặt và hổ thẹn với bạn trai . Tưởng rằng , ông yêu thương và sẽ hiểu thông cảm cho nó , nào ngờ .... . Nó thất vọng cực độ . - Thôi , chuyện qua rồi đừng nhắc lại thêm buồn . Anh đã bảo : Yêu em anh chấp nhận bất cứ điều gì cơ mà . Yên tâm , dư luận chẳng nhằm nhò gì với anh đâu . Dù em có bị hắt hủi , chúng ta còn có nhau , nhớ chưa ? Đừng bi quan như vậy , vui lên , vui giống anh này – Hắn lại còn cố tình nở nụ cười gượng gạo an ủi nó nữa chứ . Hơn 2 năm yêu nhau mà nó không hiểu sao . Dù thế , nó cũng bật cười theo hắn . Đơn giản vì nó muốn dẫm đạp và phủ nhận cái sự việc mới xảy ra cách đây không lâu . Cười mà như mếu . Nó ôm lấy hắn thật chặt gục mặt lên bờ vai rắn chắc đó . Nó yêu hắn lắm . Yêu nhiều biết đến khi nào nó mới tả hết , nói hết , thể hiện hết ... cho hắn biết . Nếu như không có hắn giữ chặt cánh tay nó lại , nó sẵn sàng đứng ra đánh lại ông để bảo vệ hắn dù có bị coi là thằng mất dạy cỡ nào . Ông . Một người ông . Tại sao ông ..? Ông ... Ông ... Đặt nó một cách thận trọng lên chiếc giường , Hắn nhẹ nhàng ngồi xuống cuối giường . Hắn hít hơi dài , những vết thương trên người hắn đua nhau nhức nhối không dời . Khuôn mặt , thân thể dán đầy ugor thấy sợ . Hắn thở hắt . Từng thớ thịt căng dần , các mạch máu chạy dồn dập chạy về não làm đầu hắn muốn nổ tung ra . Những lời chửi bới , sỉ nhục , cái đánh mắng của ông như lời cầu khiến hắn buông tha nó . Hắn mặc dù quyết định không thực hiện , phớt lờ câu nói ông phát ra . Hắn chỉ sợ một điều . Ông sẽ mang nó đi khỏi hắn . Xa vòng tay hắn , buôn bàn tay hắn , tách rời những nụ hôn những kỉ niệm những cái ôm ngọt ngào bước đi không kịp ngoảnh lại . Chính vì vậy , hắn thà sống chết với ông còn hơn là bỏ nó . Hắn yêu yêu yêu yêu yêu nó cực nhiều . Không có ai hay bất cứ cái gì trên đời có thể sánh nổi với tình yêu hắn dù đó là vũ trụ hay bầu trời . Không có gì . Không có gì . Không có gì cả . Không có . - Chào buổi sáng ! Làm gì mặt hai bây xụ ra thấy ớn luôn – Vũ bật cười mở đầu cho một ngày tươi đẹp . - Nhìn buồn cười lắm hả ? – Nó cau mày hỏi lại . Thằng Vũ chột dạ không cười nữa . Minh lên tiếng . - U ám quá mấy cha nội . Làm sao nói toẹt luôn đi ! - Không có gì đâu – Dương là người từ chối . Hắn quay trở lại cuốn vở lịch sử dài dãng , cố tình phớt lờ bọn bạn . Lạ quá . Nó im lặng coi như tán thành đi . Hai đứa kia nhún vai quay lên ngồi bàn chuyện về việc mấy ca sĩ Việt Nam dạo này thích nổi đình nổi đám . Nó nuốt nước bọt nhìn qua hắn . - Em không lo học đi . Hôm nay kiểm tra môn đầu tiên kết thúc năm lớp 11 đấy . - À ... à ... vâng ... E...Em đang đọc ... – Nó dừng việc nhìn chằm chằm vào hắn , ngoảnh đầu quay đi . - Có gì nhớ nhắc anh nhé – Giọng hắn vẫn giễu cợt pha trò không có gì xảy ra hết . Nó tròn mắt , rồi lại mỉm cười . - Rồi ! Chắc chắn em sẽ nhắc cho anh mà . Yên tâm đi – Nó toen toét lại , rồi hai đứa im bặt . Tiết kiểm tra đến , hắn huých vai nó , nó đưa bài mình ra cho hắn chép từ A – Z . Hắn chép rất nhanh , buông bút xuống , hắn bảo nó là cẩm hai bài lên nộp rồi ra ngoài nói chuyện . Đứng ở hành lang trước cửa lớp , hắn đứng trầm ngâm chống tay vào lan can nheo mắt về phía xa . Nó đứng tựa vào lan can , hướng nhìn của nó lúc nào cũng là Dương . - Suy nghĩ nào vậy ? - Gì ??? - Anh đang tính toán ? - Không hẳn vậy . Chỉ là ... Chuyện tương lai . Chúng ta rồi sẽ như thế nào khi gia đình em ... - Không có chuyện đó đâu – Nó nói hơi lớn – Nhất định họ sẽ đồng ý chấp thuận thôi mà . - Sao em lại cương quyết thế ? – Hắn cười nhạt , hắn ngược lại đấy . Nếu là nó nói là " Nhất định " thì câu đó cần thêm từ đi cùng " Phải chăng " thôi . - Mình cần phải chứng minh Bằng cách vượt qua tất cả các chướng ngại vật , rào cản ngăn chúng ta để cho họ rõ rằng họ chưa là gì đối với tình yêu cả hai – Nó mất kiên nhất trước thái độ thờ ơ đáng ghét của hắn . Nó nắm khuỷu tay quay người hắn lại . - Nghe có vẻ hay đấy nhưng thực hiện lại chẳng dễ chút nào – Hắn buông một câu xanh rờn , lặng lẽ quay đầu bước đi . Sao tự dưng hắn lại đổi cách cư xử vậy nhỉ ? Đừng nói là vì chuyện hai đứa . - Anh đứng lại đã – Nó đuổi theo hắn – Anh đang có ý định quái gở nào vậy ? - Chính anh là người hỏi câu đó mới đúng . Em đừng làm phiền anh – Hắn hất thẳng tay nó ra bước đến cang-teen trường nhưng nó kịp kéo lại . - Em làm phiền anh khi nào ? Anh buồn cười quá , giờ cư xử một đằng giờ cư xử một nẻo . Đừng vì chuyện gia đình mà có những thái độ vậy chứ . - Em đang ra lệnh cho anh ? – Hắn nheo mày không hài lòng , hắn giật tay mình khỏi nó – Em muốn gì ? - Em cần biết anh đang có những suy nghĩ nào ? - Em muốn biết ? - Đúng – Nó quả quyết . - Em rất rất rất rất rất làm phiền anh đấy . Hiểu chưa ? – Hắn bỗng trừng mắt , bỏ mặc nó phía sau lưng . Nó tức giận , mặt nóng bừng , không nói nhưng bắt buộc phải nói cái câu này . - Anh định rời bỏ em ? – Hắn đứng khựng lại , cơ thể hắn cố gắng dồn hết sức lực xuống hai đôi chân khiến hắn sợ mình sẽ khuỵu ngã ngay bây giờ vì nó ... Nói đúng . Hắn quay lại định mở miệng nói đúng đó thì sao ? Nhưng sao đôi môi hắn lại không thể . - Ai ... Ai Ai bảo em như vậy hả ? Anh vẫn yêu em mà . Sao anh phải làm mấy việc ngu ngốc vậy chứ ? – Hắn cố gắng di chuyển đến chỗ nó , hay tay run rẩy nắm lấy đôi tay nó . Ánh mắt nó nhìn hắn thoáng ngỡ ngàng , bán tin bán ngờ - Từ nay , anh không cho phép em nói vậy nghe chưa ? Không được ai nói . Không , kể cả anh lẫn em , chúng ta sẽ cố gắng . Nó im lặng . Nó không tin được , Dương có thể thay đổi chóng vánh không chấp nhạn được . Bỡ ngỡ , đớn đau , giận dữ , quặn thắt và vô vàn cảm xúc khác hiện lại ẩn trong đôi mắt mở to kia . Nó lắc đầu , khẩy tay hắn ra , nó quay gót bước đi . Nước mắt lã chã , nó hiểu hắn đang nói dối . Hắn chắc chắn có tật giật mình . Giật minh . Nó lau nước mắt , chạy đến khu vườn trường , ngồi dưới cây cổ thụ to , nó bật khóc nhớ lại sắc mặt hắn lúc nãy . Có mà . Có mà . Dương có mà . Hắn có mà , nó đi trúng tim đen hắn . Hắn độc ác . Nói dối nó . Vì sao ? Hả ? Hắn gục mặt xuống bàn cang-teen , hắn băn khoăn tại sao mình lại có cái ý định điên rồ như thế cơ chứ . Đến hắn hắn còn chưa hiểu bản chất của con người tiềm ẩn bên trong hắn là sao nữa ." Nó" quá kì cục , khó điều chỉnh con thú trong hắn , "nó" điên cuồng hay chính xác hơn là thoát khỏi phòng giam cách biệt đó mà nhảy xồ ra bao quản hết cả lí trí , ý thức còn sót lại của hắn khi bên cạnh nó . Nó có một sức hút mãnh liệt đối với riêng hắn , không một ai cảm nhận được hết . Hiện giờ , cái đầu hắn đang đấu tranh gay gắt với việc rời bỏ hay bên nó . Hắn chạnh lòng nhớ đến việc ở Mộc Châu . Khẽ rùng mình vì những âm thanh còn vang vảng bên tai , đôi môi run lẩy bẩy .Hắn ghét phải đối mặt cái chuyện này . - ANH ĐÃ BẢO CÁI ÁO ĐÓ KHÔNG CẦN PHẢI GIẶT RỒI CƠ MÀ ? – Tiếng hắn gào toáng vang cả căn phòng . Nó cũng không vừa , ném chiếc áo đó cho hắn . - Đó ! Giả anh đó ! Nếu vì nó không quá bẩn thì em cũng chẳng thèm động vào làm gì đâu . - CHẲNG AI KHIẾN EM ĐỘNG VÀO NÓ CẢ ? LỖI LÀ DO EM . ANH ĐÃ BẢO ĐỪNG ĐỘNG VÀO THÌ CŨNG CHỈ CẦN HIỂU LÀ ĐỂ YÊN ĐẤY CÒN CỐ MÀ MANG ĐI GIẶT . - Ý anh là sao ? – Nó nheo mày tức tối . - CÓ MỖI CÁI CHUYỆN NÀY THÔI EM LÀM KHÔNG XONG . EM CỨ PHẢI LÀM TO CÁI CHUYỆN NÀY LÊN LÀ SAO HẢ ? - CÁI CÂU ẤY PHẢI ĐỂ EM NÓI MỚI ĐÚNG . ANH KHƠI CHUYỆN , CÁU GẮT MỖI CHUYỆN CỎN CON NÀY . - Ờ ĐẤY THÌ SAO ? – Hắn ngỗ ngược . Nó phát tức đến nỗi một vài giọt nước mắt chảy xuống . Hắn chẳng đưa tay lau nước mắt cho nó nữa , thái độ hắn dửng dưng . - Từ nay , đồ ai nấy dùng – Nó phẩy tay đi vào phòng đóng cửa lại vẫn vang vảng tiếng cãi lại . - Thế càng hay . Sáng sớm , nó thức dậy thật sớm khi cái thành phố còn đang say giấc nồng . Nó lục đục trong bếp làm thức ăn sáng cho hắn theo thói quen . Mùa đông , vào bếp là ấm nhất . Nó thích nhất căn phòng này trong nhà Dương . Xoa hai tay với nhau , nó mỉm cười . Lâu rồi , nó chưa được ngủ nướng kể từ khi yêu hắn . Nó bật cười , cách đây hai năm , nó còn lẽo đẽo sống trong nhà bố mẹ , ngày ngảy ngủ nướng vì đi chơi game quá khuya hôm nào cũng học muộn . Vậy giờ đã thay đổi nhiều quá , nó nhân ra không kịp . Rồi lúc gặp lại hắn – cái tên trời đánh , vậy mà nưả học kì hắn dám tỏ tình với mình cơ đấy . Thế nhưng vẫn đồng ý người ta đấy thôi , yêu hắn , lo lắng , phát khóc khi hắn bị làm sao đó và tự nguyện trao cái ... cho hắn còn gì . Thế đã đủ bằng chứng để chứng minh tình yêu của nó đối với hắn chưa nhỉ ? Nó thở dài , nghĩ thêm lại đau lòng . Hôm qua hắn thực sự làm nó buồn lắm không biết . Dạo này hắn lạ ghê ,toàn kiếm cớ gây cổ , rồi cãi nhau , hắn nói toàn những lời nặng nề , không có câu nào là dễ nghe cả . Cũng vì chuyện đó mà nó khóc bao đêm đến nỗi số nước mắt đấy bằng cả một con sông . Sau mỗi trận cãi nhau , nó lại thương hắn càng nhiều và cần hắn biết nhường nào . Nằm trên cheiéc giường màu trắng lạnh lẽo cùng với căn phòng im ắng , u tối nó thấy cô đơn khôn tả . Khoảng trống rất lớn trong lòng , một chỗ trống và sự chờ đợi từ người nào đó như ngày xưa từng làm nhưng tình hình chẳng khá khẩm lên bao nhiêu . Nước mắt lưng tròng , nó bắt đầu sụt sùi nhớ lại . Dương chẳng phải Dương , Dương không giống như nó từng biết . Một con người hoàn toàn khác biệt và xa lạ . Nó chưa từng quen . Nó khao khát tình yêu của một anh chàng khác luôn bên nó , vỗ về , ôm nó trong vòng tay hay cái bản mặt hốt hoảng khi nó khóc hay có chuyện buồn chứ đâu phải anh chàng vô cảm xúc kia Một cơn đau chạy thẳng vào tim , nó ôm ngực mình gục xuống . Vật lộn với cơn đau trong cơ thể . Nó biết nếu như không có lọ thuộc cơn đau sẽ càng dai dẳng hơn . Nó bám vào thành bếp gắng gượng dậy để lấy lọ thuộc trên kệ tủ nó giấu . Mồ hôi ướt đẫm chiếc áo trong dù trời rất lạnh . Khó khăn biết mấy đối với một người bị bệnh tim và lên cơn đau buốt tận xương tủy chỉ để lấy một lọ thuốc . Nó vội vã , vụng về mở nắp thuộc và dốc thẳng vào mồm không quan tâm là bao nhiêu viên , với lấy chai nước gần đó nó tu ừng ực . Phải đứng một lúc , khuôn mặt nó mới giãn ra thở phào nhẹ nhõm , cơn đau thấu gan thịt cũng dần rút lui . Nó cất chiếc lọ giấu thật sâu rồi quay lại với công việc dang dở .
|
Hắn bước vào lớp kèm theo bộ mặt câng câng , đám bạn nhíu mày ưu không nổi . - Nhìn mặt mày ghét quá Dương . Vênh váo thế . - Liên quan đến mày chắc ? – Dương hất hàm khinh bỉ . Thằng Linh mím chặt môi cô kìm nén . Hắn phớt lờ , lôi ra một hộp cơm shuhi . Nó bắt gặp , cảm giác khó chịu lẫn thất vọng len lỏi thâm tâm nó thay cho việc tức giận và gào lên hỏi Vì sao hắn không ăn đồ của nó làm . Hôm qua đã vậy rồi , hôm nay vẫn còn thế nữa . Rõ ràng trước khi đi học nó đã ghi rõ trên bàn một tờ giấy còn gì . Hắn cặm cụi ăn chẳng cần để ý đến ai . Đặc biệt , cái người mang danh hiệu " người yêu " mà hắn cũng cho qua thì có chịu nổi không . Minh khẩy chiếc cặp qua bên , đi ngang qua bản thấy nó ngồi ủ rũ thảm thương , Minh mới hỏi : - Ăn sáng chưa Long ? Đi xuống mua cùng tao - Ừ , tao chưa , đợi tao tí – Nó đứng dậy không buồn bảo hắn đứng ra ngoài mà dẫm lên bàn nhảy phốc qua . Minh cùng nó đi xuống , thằng Quân quay qua hỏi hắn : - Long chưa ăn đó . Mày cũng chẳng buồn hỏi hả ? - Đang giận nhau . Dư hơi chắc – Cộc lốc chỉ uốn thụm cho hắn một cái vào mặt . - Giận nhau ? lạ ghê , theo tao biết thì chỉ có Long giận mày chứ chẳng bao giờ mày dám giận Long . - Giờ thì có rồi đó – Hắn khoanh tay trước ngực , miệng nhai nhồm nhoàm vừa ăn vừa nói rất mất vệ sinh mà còn bất lịch sự nữa chứ . An ở bàn dưới nhăn nhó mặt ra hiệu cho Quân đừng nói thêm nữa mà ngồi vào chỗ bên cạnh . Thực sự chính bạn thân của hắn còn thấy hắn không còn như xưa nữa chứ đừng nói đến nó . - Sao dạo này anh cư xử buồn cười vậy ? - Buồn cười chỗ nào ? - Đồ ăn em nấu , anh không thèm đụng đũa , mỗi lần em chỉ hỏi có một câu anh đã cáu gắt , gây sự với em ... - Vậy à – Hắn đút tay túi quần , cười nhạt nhẽo – Vậy cho anh xin lỗi ! - Anh đứng lại , không được đi đâu hết – Nó túm hắn lại , giọng nói giận dữ khi biết hắn chuẩn bị bước đi – Khi chưa nói rõ thì đừng hòng anh đi đâu . - Em cấm được anh chắc . Bỏ ra đi !- Hắn vùng vằng gỡ tay nó nhưng bị nó ôm gọn trong tay . - Không cấm nhưng cũng không để anh đi . Anh đang làm cái quái gì với em thế này ? - Anh LÀM THẾ quái NÀO CŨNG KHÔNG LIÊN QUAN ĐẾN EM – Hắn xô nó sang bên , nó chới với suýt ngã . Tức giận , nó mệt mỏi vì ngày nào cũng cãi nhau đến chục trận chứ chẳng ít . Nó không tìm ra nguyên nhận thì không có chuyện bỏ qua đâu . - Có phải anh chán em đúng không ? – Nó trong lúc bồng bột nóng giận , cái câu mà có lẽ bao đêm nó trằn trọc suy nghĩ không dám nói với Dương thì giờ lại phát ngoài hết . - ... – Hắn quay lại ném cho nó một cái nhìn khinh miệt , hắn cười khẩy . Cái câu đó làm hắn ... đau . Biết làm sao được . Hắn muốn nó buông tay hắn ra mà . - Đúng đấy có làm sao . – hắn vừa nói dứt câu thì một cái tát nảy lửa giáng thẳng vào mặt hắn . Hắn tức giận ôm mặt , gầm lên mắng nó : - LÀM GÌ THẾ HẢ ? - ANH LÀ ĐỒ TỒI – Nó lấy hết sức ở hai lá phổi hét lên cho cả thế giới này nghe . Rồi hùng hổ bước vào phòng đóng rầm cửa , hắn còn nghe rõ mồn một tiếng khóa cửa nữa chứ . Thở dài , hắn xoa xoa chỗ rát đỏ ửng , đi vào phòng hắn đóng cửa lại . Chính hắn còn không hiểuvì sao mình lại muốn đẩy nó xa hơn trong khi hắn còn yêu nó nhiều đến bao giờ kể cho xiết . " Anh là đồ tồi " Phải , công nhận , hắn là thằng tồi thật đấy . Kể từ lúc đó , nó giận hắn thật , chẳng thèm nấu món ăn luôn , hắn buồn ghê , hỏi một câu nó đáp một câu lấp lửng . Đi học về là vào thẳng phòng không nhìn hắn lấy một lần .Thi cử cuối kì lên lớp 12 cũng hoàn thành , tháng hè cũng bắt đầu khởi điểm và tụi bạn bắt đầu rủ đi bơi , đi chơi , đi ăn , v..v... Hắn thì định bụng trong ngày hôm nay khi nó mua quyển sách Anh Văn về thì làm hòa vậy . Dù gì hắn làm nhiều thứ không thể chấp nhận trong vòng mấy tuần nay rồi . Tin nhắn từ Minh : Hom nay no ngu o nha tao . May cu ngu di nhe Hắn bực tức , thực sự là nó ngủ với hắn thì không sao nhưng với đám bạn hay bất kì ai thì hắn ... Ghen đấy . Mặc dù Minh là bạn thân đồng thời cũng là người yêu của bạn hắn . Hắn vẫn chưa thực sự tin tưởng cho lắm nên hắn nhắn tin lại : Bao Long ve di . Tai sao lai khong ve ? Nha co , viec gi phai ngu li nha may chi Tin nhắn lại : O , may hoi vo duyen qua Duong a , no là ban tao sao lai khong co quyen do , may cu nhu ong chong quan li no ay Gửi đi : The cung phai cho tao mot cai ly do chu ? Tin nhắn lại : Noi that thi no dang gian may . Yen tam , se khong có gi dau . Bao quan vo minh ghe qua Hắn ném cái điên thoại sang một bên . Đầu óc hắn suy nghĩ miên man , liệu nó có đi với thằng nào khác , ngoại tình sau lưng hắn và nhờ thằng Minh bao che cho không . Có lắm chứ . Tháng hè này đi đi lại lại bất thường hơn hằng ngày , hắn phải đi kiểm tra xem sao . Hắn quay vô lăng tấp vào lề đường quan sát , hắn ở đường đối diện với nhà Minh , và giật mình lùi xe lại một tí khi nhìn thấy khuôn mặt thiu thỉu của nó , mắt đỏ hoen , có vẻ vừa khóc xong . Hắn quặn thắt lòng khi thấy nó bắt đầu sụt sùi và tâm sự cái gì đó với thằng Minh rồi lại khóc to hơn . Hắn biết đó là chuyện giữa hai đứa . Ngả người ra chiếc ghế ngồi , hắn chăm chú quan sát nó , thằng Minh đã rời đi ngủ , còn mình nó trong căn phòng trống . Nó vẫn ngồi đấy , trầm tư suy nghĩ , trông mặt có vẻ nhăn nhó khó coi lắm , tiếng nấc cụt vẫn vang vọng . Cũng đã khuya rồi , hơn 1 giờ chứ ít ỏi gì , vậy mà khóc dai thật , từ 10 giờ mà vẫn có thể khóc được . Có lẽ nó cũng buồn và khổ tâm lắm . Hắn biết nó thương hắn nhường nào mà . Tình yêu hai đứa không thể đem ra so sánh với bầu trời , đại dương hay vũ trụ được vì nó còn lớn lao , bao la hơn thế nhiều . Hắn thở dài , cứ thấy nó khóc là hắn không thể kiềm chế được . Hắn với lấy cái điện thoại gần đó , gọi điên cho nó . Nó quay qua thấy chiếc điện thoại rung bần bật , số máy hắn , nó lập tức tắt nguồn điện thoại đi không nghe . Hắn liếc nhìn lên trên căn phòng thây nó đã tắt điện . Hắn cứ nhìn vào căn phòng như vậy mãi cho đến khi không gian chẳng còn một tiếng động . Sáng chưa kịp bảnh mắt , hắn đã quay xe trở về nhà trước khi nó tỉnh dậy . Hắn mệt mỏi bước vào nhà tắm rồi mới đánh một giấc ngon lành . Lúc hắn thức giấc , mắt ngáo ngơ nhìn đồng hồ , đã 12h trưa rồi . Hắn mới uể oải đánh răng , vệ sinh mới chịu bước ra khỏi phòng . Đi ngang qua phòng bếp , hắn thấy thức ăn vẫn còn nghi ngút khói , mùi thơm phức . Nó đang đứng trong bếp , hai tay rửa bát , mặt ghé sát và vai để nghe điện thoại . - Khi nào anh về ạ ? - Chỉ trong vòng năm nay thôi á . - Em tưởng là gia hạn 3 năm mà . Dạ , vâng , em vẫn khỏe . Anh yên tâm , em chắc chắn sẽ cố gắng học để thi đỗ vào trường ĐH Bách Khoa hoặc ĐH Ngoại Thương mà . Vâng . Thế thôi ạ , em chào anh . - Ai gọi vậy ? - Anh dậy rồi đó hả . Anh Phong gọi đó . Anh nói sẽ về trong năm nay . Chắc là về trước khi chúng mình thi ĐH Nó vắt chiếc tạp dề qua ghế rồi ngồi xuống đong cơm . Trong bữa ăn , chẳng đứa nào nói với nhau câu nào . Nó thấy không khí trở nên gay gắt trầm trọng . Hay vì hắn còn giận nó về vụ đi qua đêm hôm qua . Nghĩ lại nó thấy hối hận cực kì . - Long này . - Dạ . - Lớp tháng tới sẽ tổ chức đi tham quan đấy !? Anh bảo với thầy là cả hai bọn mình đều đi rồi . - Oa , cảm ơn anh nhé ! – Nó hí hửng chồm người dậy thơm vào má hắn cái . Hắn cười , trong những lúc này thì nó lại giống trẻ con đến lạ . - Tháng sau sau khi đi tham quan em định tìm chỗ học thêm à ? - Dạ ! Dù sao cũng sắp thi ĐH rồi , em định đăng kí chỗ học thêm để bổ sung kiến thức . Anh chắc học cùng em luôn chứ ? - Ừ , anh cũng đâu muốn trở thành kẻ vô công rồi nghề bất tài . Anh còn phải tiếp nối sự nghiệp của ba mẹ để lại chứ . - Dạ , anh ăn nhiều vào , tí nữa chúng ta đi đâu chơi ha . - Ừ , lên Hồ Tây ngắm cảnh cho lãng mạn . - Thôi , em đùa đó , trời nắng chang chang này đi đâu , ở nhà ngủ cho khỏe anh ạ . - Em thế nào anh theo đó . - Ừm ... Anh này ! Tối nay chúng ta đi chơi đi . Lâu rồi chẳng được thong thả tí . Hihi - Được thôi ! Vẫn địa điểm cũ ha . - Dạ ! Ngày kia là mùng một . Anh đi lên Phủ cùng em nha . - Chiều theo ý em hết . Nó cười . Rõ ràng là Dương không có giận gì nó hết á khiến nó mừng như mở hội . Nó gắp thức ăn bỏ vào bát Dương rồi nhìn hắn với ánh mắt trìu mến . Hắn nở nụ cừoi chết người làm nó đứng tim , với tay gắp bỏ vào bát miếng thịt bò cho nó , hắn còn vươn tay xoa đầu yêu nó chứ . Nó cảm thấy hạnh phúc . - Oa ! Anh xem mặt trời lặn kìa Nó chỉ về hướng xa xăm cho hắn thấy . Hắn ôm gọn nó trong vòng tay mình , từng tế bào da hắn đang càm nhận thớ thịt , hơi ấm tỏa ra từ cơ thể bé nhỏ này . Hắn mở điện thoại ra và quay lại với nó . - Chụp ảnh với anh nhé ! Nó gật đầu tắp lự không suy nghĩ nhiều . Hắn giơ máy ánh lên , kéo sát nó vào người , hôn lên má , môi , mắt . Nó cũng làm tương tự . Rất nhiều pô ảnh trong máy hắn . Toàn ảnh hắn và nó . Ngồi trên tầng nhà hoang ở sân bóng rổ . Hắn cùng nó xem lại tất cả những bức ảnh suốt gần 3 năm yêu nhau . Nó bật cười khanh khách trẻ con , hắn hùa theo . Ước gì cảnh tượng đó có thể diễn ra mãi mãi nhỉ ? Đến gần 7 giờ , tụi nó nắm tay nhau đi xuống tầng rồi đi lên phố cổ ăn tối . Xong , nó đòi đi ăn kem . Hắn chở nó vào quán kem Tràng Tiền ăn no nê thỏa thích . Sướng cuộc đời . " Tít tít " Nó lôi trong túi ra nhìn màn hình điện thoại . Anh Phong gọi . - Alô ạ ! Em đang đi ăn kem . Cùng với bạn . Thôi , anh không cần biết đâu . Công việc ở bân đấy vẫn ổn chứ ạ ? Sao ! Sắp bị giải thể . Sao lại thế ạ ? à à ... Giờ cũng 9 giờ rồi , anh không đi ngủ đi . Dạ ! Vâng ! Anh yên tâm ! Chuyện học hành em vẫn bình thường . Dạ! Em chào anh ạ . - Anh Phong gọi từ Nhật về à ? - Dạ ! Anh ý bảo thời lượng của bạn hơp đồng bên đó sắp kết thúc nên cũng chuẩn bị về VN luôn . - Vậy chúng ta lại không có thời gian bên nhau như ngày trước nữa – Dương vẫn tiếp tục ăn cây kem nhưng trong lời nói , hắn thể hiện rõ mồn một cái buồn nơi sâu thăm trái tim . Nó mỉm cười , véo nhẹ vào má hắn rồi cọ hai cãi mũi lại với nhau hùa . - Tại sao lại không nhỉ ? Em sẽ thuyết phục cho anh em hiểu mà . Không sao đâu . Hắn ném cái que vòng thùng rác , hắn thản nhiên quàng tay qua eo nó trìu mến . Kệ xác những ánh mắt tò mò kia . Giờ chúng chỉ biết thế giới có mỗi mình hai đứa . - Lâu lắm em cả anh mới đi lượn vào vòng Hồ Gươm nhỉ ? - Ừ , cũng khá lâu rồi . Giờ anh chỉ muốn đi bộ thôi , đợt trước đua ở đây bị đâm anh chừa rồi . - Đúng quá còn gì . Không có em thì anh sẽ làm sao ta ? - Đề cao mình quá à nhé – Hắn tinh nghịch véo mũi nó . Nó " Ái " tiếng thật trẻ con . Hắn phì cười – Nhưng nếu lúc đó em ngủ trong chăn ấm , mọi người vẫn cứu anh thôi . Người đẹp lúc não cũng có lợi hơn mà . - Á à , ý gì vậy anh Dương ? – Nó nhăn mặt nhéo hắn làm hắn nhảy dựng lên . Dương không dừng lại ở đó còn chạy giật lùi và lè lưỡi , kéo da mắt hếch lên trêu nó . Nó bật cười đuổi theo hắn . Tiếng cười giòn giã lâu mới thấy tái hiện , thực sự làm nó cảm thấy ấm áp lòng hẳn ra . Rồi hai đứa cùng lên Phủ đi lễ mùng một . - Máy ảnh , quần áo , đồ ăn , .... Hình như đầy đủ rồi anh ạ - Nó nói trong khi kiểm lại tất cả đồ dùng trên xe . - Có lẽ đây là lần cuối cùng lớp ta đi tham quan với nhau đấy các em ạ - Thầy giáo ngoảnh mặt lại cười buồn với chúng . Cả lũ xị mặt như đưa đám . - Nhưng mà thi đại học xong chúng ta có thể họp lớp mà thầy – Yến nhanh nhẩu nói . Dù nó còn tùy thuộc vào công viện lúc bấy giờ của từng người . Chứ có phải lúc nào cũng đi được đâu . - A thầy ơi , Thác Bản Giốc ở đâu hả thầy ? - Trùng Khánh , Cao Bằng . Đây là địa điểm lý tưởng cho khách du lịch VN và Trung Quốc đó . Đẹp mĩ mãn luôn . - Hihi Nghe thác thôi cũng thích rồi . Nhưng đi thác là phải cần thận đó – Tụi bạn Yến nói . Điều này thì đương nhiên , đặc biệt nếu đi vào hôm mưa là cần phải lưu ý .
|
Mọi người bắt đầu bàn tán rôm rả trên xe , nó cùng Dương dựa vào nhau ngủ một hơi không biết trời đất là gì . Đến gần chiều thì bọn chúng tới nơi và đến khách sạn ở đó . - Thật thoải mái quá ! – Hắn vừa đẩy cửa phòng đã nhảy bắn lên giường chuẩn bị ngáy khò khò nhưng bị nó kéo dậy và bắt đi tắm . Hắn liền vòng tay qua người kéo nó xuống và hôn cái chụt vào má – Thôi ! Ngủ với anh chút đi . - Nhưng em sẽ không chịu được nếu người yêu ngủ cạnh mình dơ như thế này . Nghe em , đi tắm đi . - Oài ~ - Hắn duỗi tay duỗi chân , ngáp dài bật dậy mở vali rồi bước vào nhà tắm một cách lười biếng . Nó ngồi ngoài mỉm cười lấy quần áo chuẩn bị tắm sẵn cho mình . Đột ngột , một cơn đau thấu xương thịt không dưng nổi lên , nó cảm thấy khó thở , tim quặn thắt , cả người nó cong lên chống trọi với cơn đau buốt . Nó run lẩy bẩy , nằm vật xuống giường , nó ôm bên ngực trái , ánh mắt hốt hoảng , tay chới với tìm lọ thuốc trong vali , những hàm răng nó cắn chặt vào môi đến bật máu ngăn tiếng kêu . Nó mở vội nắp thuộc và dốc như điên như dại vào cổ họng , nuốt ực . Tuy cơn đau vẫn còn nhưng đã đỡ hơn nhiều . Nó thở phào xóa đi dấu vết , đóng vali lại thì đúng lúc đó hắn bước ra nhìn nó bằng con mắt khó hiểu . - Sao em lại mồ hôi mồ kê nhễ nhại thế kia ? – Hắn đưa tay vuốt khuôn mặt nó , nó không nói gì bật dậy lấy quần áo vào nhà tắm . Hắn lau khô đầu , tiến tới cạnh tivi , hắn mở kênh chương trình xem . Chán chê , hắn tắt tivi và đi ngủ trước . Vì địa điểm thăm quan của chúng chỉ đơn giản là vòng quoanh Cao Bằng , chắc có lẽ tour này cũng kết thúc nhanh thôi . Theo sự chỉ dẫn của tour , cả lớp được hướng dẫn viên dẫn đến Trùng Khánh xem thác nước . Đây cũng là địa điểm đầu tiên trong 2 ngày 1 đêm . Phải công nhận , cảnh quan thiên nhiên ở đây rất phong phú và đa dạng . Nhìn cảnh thác chảy ào ào , không khí mát mẻ giữa mùa hè oi bức vậy cũng làm con người ta sảng khoái và thoải mái . Chúng đi lên đỉnh núi ngắm cảnh tuyệt vời có khác gì được chiêm ngưỡng vẻ đẹp của thác Niagara ở Mỹ không . Nhưng phải khẳng định rằng tháp ở Trùng Khánh là một tuyệt phẩm giữa thiên nhiên và đất trời đã tạo nên chúng . Song , chúng lại xuống chân thác . Lôi máy ảnh ra chụp , chúng chơi trò tát nước vào nhau , có đứa sung quá cởi phăng áo ra và nhảy ùm xuống tắm , có đứa còn bày ra trò bắt cá bằng tay không giống lễ hội tại Nigeria , còn một nhóm " Tự kỉ " khác thì dải thảm ra và nhất định không tham gia bất cứ hoạt động nào mà ngồi chụm đầu vào nhau nhâm nhi thưởng thức phong cảnh và thức ăn . Khi về đứa nào cũng bị ướt nhẹp , nhưng chúng vui không tả xiết được . Cũng có vài đứa đã ho sù sụ vài tiếng mặc dù mà nói là cái việc đấy không hề ảnh hưởng gì đến việc vui chơi của đám trẻ này cả . Chúng vào phòng và tắm qua một lần nữa , nếu như biết vui vầy thì cũng dư hơi chúng đi tắm làm gì để lúc đến tháo cũng được tắm lần nữa . Tối đến , bọn nó rủ nhau đi ăn , tỉnh Cao Bằng đa số là miền núi dân tộc thiểu số , việc kiếm một quán ăn lớn cũng không phải là vấn đề giản đơn gì . Với số lượng người đi , kiếm một cửa hàng ăn ngon bổ chất lượng và đầy đủ chỗ thì hơi khó . Nhưng nếu không còn cách nào , chúng có thể đi mua thức ăn về ăn được chứ sao không . - Cúc cu ! Yến ơi – Nó thò đầu vào cửa phòng cô nàng , đám bạn trong đó có Yến đang ngồi xúm xùm xụm lại chơi tá lả . Yến hỏi vọng ra : - Có chuyện gì không Long ? - Ừm . Long định mượn lọ dầu ý mà . Cả ngày đi mệt quá , Yến có không ? - Có ! Hình như trong cặp đó , Long lấy đi , Yến đang bí . Phải nghĩ tí – Cô nàng chẳng quan tâm đến người khác nữa mà vì Yến đang rơi vào trạng thái " vô cùng nguy hiểm có thảm họa mất tiền như chơi " . Cố gắng đưa con mắt liếc sang bàn bên cạnh nhưng không được . Cô nàng chần chừ , rút ra quân bài , hơi lưỡng lự nhìn vào bài mình , có nên đánh hay không ? - Ăn Ăn Ăn – Đứa ngồi canh Yến rú lên sung sướng , Yến trợn ngược mắt và suýt làm rớt cả hàm răng . Cô nàng mếu máo rút ra tờ 20 nghìn , nhõng nhẽo chưa muốn đưa . Chết tiệt ! Cô nàng đen quá . Nó mỉm cười bước ra khỏi phòng , nó vừa mới nghĩ ra Tại sao không rủ Dương chơi bài nhỉ ? Với ý kiến sáng suốt đó , nó tưng hửng về phòng và lao ngay lên giường ôm lấy Dương . - Anh ơi , chúng ta chơi bài đi ! - Thôi ! Chán lắm . Cho anh đọc truyện cái đi – Dương định xoay người vào tường đọc nốt bộ truyện kinh dị " Đau thương đến chết " của Quỷ Cổ Nữ nhưng liền bị nó kéo lại và bất thình *** h nó thơm chụt vào má hắn . - Chơi đi mà anh ! Chơi đi ! – Nó bắt đầu giở triệu chứng nhõng nhẽo , dụ dỗ người yêu ngốc nghếch này . Dương ngớ người vài giây , sau khi cố giữ vững cơn thèm khát trong người , hắn không thể nào kìm nổi trước cái hành động ngố ngộ của nó kìa . Hắn đành gật đầu đồng ý. Tó tí tửng chạy sang phòng khác mượn bài về đánh . - Om ba cây , tá lả , tiến lên , tấn . Dương thích chọn cái nào ? – Xem ra cu cậu phấn khởi lắm đây , chắc trong đầu đã có trò gì mới mẻ rồi chứ gì . - Tiến lên . Chơi tá lả Dương chơi kém lắm , tấn thì lâu la , om 3 cây nhanh quá không thích . - Được thôi ! nhưng nếu ai thua là phải làm theo yêu cầu của người thắng đó nhé he he ... Hơ hơ ... – Nó vừa nói dứt câu thì nhận được một cái lườm đầy ẩn ý của Dương . Hẳn trong đầu hắn giờ đang rấy lên hàng đống âm mưu nó đang cố tình giăng bẫy cho mình , hắn cười khẩy . Ngốc nghếch , lừa Trần Đặng không dễ đâu nha cưng . Lúc đó , nó còn đang lắp bắp nói không nên lời về cái người trước mắt kia cứ chăm chăm vào nó với vài miếng nước nhỏ xuống . Xem ra , nó dù có học giỏi đến cỡ nào nhưng về độ gian xảo thì ... he he chưa phải là đối thủ của người đời và đặc biệt là rơi vào tay Dương là chết chắc . " Nhất định anh sẽ không tha cho em đâu , cậu bé khờ khạo à " - Em thắng em thắng em thắng em thắng rồi ! Huwa – Đó là kết quả của trận đấu đầu tiên có vẻ đã làm nó phát cuồng vì sướng hết cỡ . Nó vỗ tay tự tán thưởng cho mình . Nó vuốt đi vuốt lại chiếc căm ỏ ra như một thằng đàn ông thực thụ với những chiếc râu " vô hình " . Nó suy nghĩ nên dành hình phạt gì cho cái tên mặt đáng ghét câng câng kia . - A ! Đúng rồi ! Anh đứng ra ngoài cửa phòng và hét thật to " Tôi là thằng ngốc " đi . Hi hi – Nó khoái chí với trò đùa của mình , nó cá chắc bản mặt Dương sẽ y hệt tên ngốc ngày nào nó từng gặp . Nhưng nó đã tính lầm một bước . Hắn giờ đã là học sinh lớp 12 và cũng không còn ngu- khờ -chuyên- bị -con -thỏ- nào- đó- dụ- dỗ- cho- vào- lồng- nữa . Hố hố . Hắn nhún vai bỏ đi một nước , nó định đi theo , nhưng đứng trước cửa thì đi đâu . Nó tưởng hắn không làm nhưng hắn gan lắm chứ , giọng hắn như muốn long trời lở đất . Nó bịt chặt tai lại , rít lên đớn đau . Hắn thong thả bước vào và cười tươi với thành quả của mình , gì chứ , hắn cứ canh đúng lúc hành lang không có ai mà gào lên , sau đó chuồn vào trong thật nhanh . Lớp thì hắn không ngại nhưng còn mấy vị khách du lịch cũng ở mấy phòng bên cạnh cả với nhân viên nghe thấy được thì cũng thảm phải biết . Nó tiu nghỉu vì không được chiêm ngưỡng cái bản mặt khờ khaọ của hắn và đến nó vẫn không tin được là hắn chẳng hề sợ hãi gì cả . Thua keo này bầy keo khác . Thiếu gì cơ hội . Nhưng dần dần nó nhận ra rằng , cơ hội của nó ... hình như ngày càng tăng nhiều hay sao ấy . Và ngoài việc kêu hắn làm này làm nọ , nói này nói nọ , nó vẫn chưa thể giải thích nổi vì sao hắn chấp nhận làm những việc người ta gọi là điên ấy . Nhưng so với đầu óc và chất xám của nó hiện giờ , tôi có thể kết luận lại một câu : Chưa là gì so với những trò hắn sắp bày ra . Có thể , nó chỉ kịch nhất nghĩ ra trò như lúc nãy hắn làm , nhưng cái việc hắn làm với nó còn kinh khủng hơn thế gấp ngàn lần . Thề đấy . Cứ thử xem . " Lần này mình cần tấn công chứ nhỉ ? " Đôi lông mày của Dương hếch lên , cười nửa miệng . Bây giờ chỉ còn từ để diễn tả hắn : Đểu cộng gian trá cộng râu xanh .Đến người thường có thể nhận ra khá rõ , nhưng còn nó , mải mê với bộ bài trên tay và đang suy tính cách đánh sao cho chuẩn . Còn hắn , ung dung ngồi vắt chân lên ghế , mắt không chú ý vào bộ bài giống nó mà đang tia đi một nơi gần đó , cũng gần thôi , nhưng dường như xa vời lắm . Hí hí . Sau gần 2 phút đánh , hắn chốt hạ con hai cơ , nó lại chẳng có tứ quý để chặn , thôi coi như ván này hắn thắng , cầm trên tay con bài cuối cùng , hắn nhẹ nhàng đặt xuống kèm theo là nụ cười khuyến mãi độc quyền của nhà Trần Đặng . Giờ thì tình thế có vẻ bắt đầu đảo lộn , sẽ không còn có chuyện hành hạ hắn nữa đâu Long ạ . - Sao ? Giờ đến lượt anh em nhé !? – Trông kìa ! Ọe ! Hắn nháy mắt với nó khiến nó muốn té nhào ra đằng sau vì độ man quá thái . Nó đỏ bừng mặt . Nghĩ tầm như hắn chắc cũng chỉ sai mình mấy chuyện vặt vãnh mà thôi . Hắn làm được sao nó lại không thể . - Được thôi . Ai sợ anh chứ !? Ra điều kiện đi . - Rất đơn giản thôi bé cưng à ... – Nó hồi hộp chờ đợi , hình như ... Hắn đang có thâm mưu gì đây . Trông hắn nghi quá - Ngồi vào trong lòng anh . - É ! Thế thì anh nhìn hết bài em à . Không chơi kiểu đấy đâu – Nó giãy lên đành đạch , lại bắt đầu giở thói " dụ dỗ con nhà lành " đây mà . Cái ham muốn của hắn đang dần xâm chiếm lấy đầu óc , mà Dương thì còn tâm trí đâu chú ý vào những lời ngon ngọt kia , giờ mục tiêu của hắn chỉ là ... - Không ! Em có thể ngồi trong lòng anh nhưng ngồi chéo ngang cũng được mà . Anh sẽ che bài anh , còn em sẽ chọn một góc độ để để em che bài là ổn mà . - Ưm... Em không thích vậy đâu – Nó cố gắng níu lại một phần của việc " dụ dỗ " , phần ít may ra thành công , sau đó là nhận được một cái lắc đầu của hắn thì nó thất bại thực sự . - Anh thích bọn mình nồng nàn , hâm nóng tình yêu bằng cách này hơn – Hắn nói rồi kéo nó lại , hắn có thể cảm nhận hơi nóng ở mặt nó áp vào ngực mình và từng hơi thở nóng của nó đang nhảy múa trên từng lớp da thịt . - V...V....Vậy...bọn mình .... chơi tiếp anh nhé ! – Nó đẩy người hắn ra cố gắng giấu đi khuôn mặt ửng đỏ chót như quả cà chua chín . Hắn ắt hẳn phải đang tự hào về thành quả lắm . Nếu hắn kịp nhận ra điều này sớm hơn từ trước rằng : Hắn càng ngày càng thông minh , còn nó càng ngày càng lộ ra vẻ ngây thơ tiềm ẩn thì phải . Nó ngượng ngùng ngồi trong lòng hắn , nó được ngồi đúng theo kiểu mẹ bế em bé . Nó gác lên cánh tay Dương , đầu gối co lại , cả mông và người nó lọt thỏm giữa hay đôi chân khoanh của Dương . Nó tiếp tục đánh những con bài hai màu khác nhau , nó càng sung hơn khi thế thắng đang dần nghiêng về phía mình . - Em làm gì vậy ? Có cần phải cười sung sướng thế không ? Anh thắng rồi còn đâu – Hắn cười *** nẻ , nó đơ bộ mặt ra , đến nó còn chẳng biết hắn đánh hết bài từ khi nào nữa . - Ơ ... Ơ ... Bài em đẹp thế này mà ... ơ ơ .... - Không ơ iếc gì cả . Giờ đến lượt anh yêu cầu này . Đơn giản thôi cưng . Ngồi im cho anh làm việc - Việc gì ạ ? - Không biết . Em cứ làm theo đi . - Xì! Không nói thì thôi – Nó bĩu môi chia bài , sau đó sắp xếp lại . Nó vẫn hồn nhiên đỡ những lá bài từ Dương , chắc hứng khởi quá nó cũng đâu để ý đến có một con rắn đang trườn bò trên thân thể mình qua lớp vải mỏng . Chỉ đến khi nó thấy nhột , buồn buồn ở trên làn da mới để ý tới , " cái con rắn " ấy ngang nhiên chu du vào ngọn núi nho nhỏ màu hồng đáng yêu kia . Nó đỏ lựng mặt cố hất con rắn đó ra nhưng có vẻ nó còn lỳ lắm , con rắn bị gạt đi mà vẫn ngoan cố lần mò vào lần thứ hai . Nó lại gạt ra , bàn tay lại vào . Cứ như thế , ra vào , đến lần thứ 5 nó tức quá , định mở mồm thì Dương đưa tay lên miệng ra dấu " Suỵt " . - Không phải anh đã nói rõ yêu cầu rồi còn gì ... - Nhưng ... – Nó chưa kịp dứt lời thì ván bài khác đã đánh xuống , nó luýnh quýnh đỡ , không nhanh kẻo mất lượt . Ván này , nhìn vào bài nó , đen lắm , toàn chất đỏ , số lại bé quá . Có lẽ không cự được hắn rồi . Cuối cùng , hắn vẫn là người thắng . Lại là yêu cầu cũ . Nó cho rằng vẫn đề đó khó khăn gì đâu , mà nếu Dương có ý định lần mò vào người nó lần nữa thì sẽ biết tay nó liền ( thiệt không cưng ? ) Vậy mà , chẹp chẹp , nó vẫn bị hắn " dê " đến nỗi không còn tâm trí đâu mà tập trung chơi bài nữa . Mặt nó nóng phừng phừng , con rắn chết tiệt đó mải mê tận hưởng từng mm trên người nó . Ngón tay trỏ hắn miết dọc theo đường cong của chiếc eo thon thả , rồi trượt qua cái rốn nhỏ , tiếp theo là đi lên tấn công vùng " núi " hiểm trở , hơn nữa , con rắn còn có ý định tiến sâu xa , tấn công quy mô vào cái-chỗ-là-cái-chỗ-mà-ai-cũng-biết-chỉ-có-thằng-ngu-mới-không-hiểu , ... Nó cảm thấy ngột ngạt bởi cái không khí này . Nó hét và đẩy Dương ra , lập tức nó định bỏ chạy để giấu đi cái sự " hưởng ứng " của cơ thể mà nó không hề muốn chút nào nên nó trốn tránh . Nhưng đâu có dễ dàng đi ra khỏi phòng mà không có sự đồng ý của Dương đâu cưng . Hắn lập tức kéo nó lại , đầu tiền là hắn kèm chặt nó không cho vùng vẫy . - Bỏ Long ra ! Không chơi nữa ! Không chơi nữa ... ưm .... Nó trợn mắt , đôi môi bị chiếm hữu không thương tiếc , chiếc lưỡi ma quái chờn vờn quoanh vòm miệng nó rồi đẩy sau vào trong khiến nó dường như đê mê , liệt toàn bộ thân thể vì sự ngọt ngào vị ngọt đôi môi hắn . Nó sẽ chết mất , nó liệu đủ khả năng kháng cự lại được ? Với tình trạng như vậy , chắc chắn nó sẽ bị hắn dụ vào tròng . Giờ nó mới nhận ra cái ý định thực sự của nụ cười ban nãy . Nó vội vàng đẩy hắn ra để có chút không khí , nó hít lấy hít để như không khí chạy mất đi đâu không bằng . Chưa dứt ra được bao lâu , hắn đã vội vã trao lại nụ hôn ngọt ngào liền bị nó gạt , mặt phụng phịu giận dỗi . - Cậu đúng là họ Sở mà ! - Thế mà cái tên họ Sở này lại là người yêu cậu trong gần ba năm đó . Nói rồi , hắn bắt đầu công việc chính thức , mặt hắn vùi vào cổ nó , chiếc lưỡi lê dọc từ vàng tai cho đến bả vai nó không chừa từng mm nào khién nó bật ra những tiếng rên khe khẽ . Tay nó bấu chặt vào tấm lưng dài , cổ ngửa đằng sau lúc chiếc lưỡi " di cư " sang đó . Cùng với thời khắc đó , là con rắn bắt đầu vén chiếc áo lên , lớp da trắng cộng đường cong nét vẽ tuyệt mĩ trên cơ thể người yêu làm hắn như lên cơn nghiện thèm khát đã lâu lắm rồi . Nếu còn chưa kể đến tiếng rên nhỏ càng làm hắn thêm phần phấn khích . Hắn " làm việc " cuồng nhiệt hơn , hết lần lên môi lại xuống bộ ngực đang phập phồng . Hắn muốn phát điên lên vì hương vị vấn vương ở đầu lưỡi của cơ thể nó . Phải ! hắn đang điên lên mất rồi . Hắn thực sự điên vì nó , yêu đến điên mất thôi . - Long ơi ! Cho Yến xin lại cái lọ dầu – Cánh cửa mở ra là một bộ mặt quen thuộc bất thình *** h nhảy vào . Cô nàng vụt tắt nụ cười trên môi , lập tức khuôn mặt đỏ ửng không thể tả được , à không , phải nói là cảnh tượng trước mắt cô làm Yến không thể tả được . Máu ở mũi Yến chảy , nước dãi cũng chẳng kém phần long trọng . Hai đứa vội vàng chỉnh tề lại quần áo , riêng nó thì chi ước có một cái lỗ nào chui xuống cho đỡ nhục thôi – Hơ hơ , hai cậu cứ tiếp tục , tớ về phòng đây – Yến nói rồi lượn vèo về phòng để lại hai đứa mặt ngớ ngờ ngợ , ngố khủng khiếp . Dương thì tức anh ách , đang lúc cao trào thì bị phá đám , mất cả hứng . - E hèm ! Chúng mình ... đi ngủ chứ nhỉ . Hôm nay chơi thế thôi – Hắn là người lên tiếng đầu tiên sau một lúc hai đứa ngồi thừu im lặng khá lâu , nó gật đầu bẽn lẽn .
|