Thằng Bạn Cảnh Sát Cơ Động Của Tôi Phần 2
|
|
Lâm một người bạn mà tui ít khi nào viết đến trong truyện vì tui ko muốn truyện bị lệch lạ và tình tiết nhân vật ko cần thiết, Tui chỉ nhắc đến đúng 2 lần, 1 lần đi chơi bão seagame 24 hay là AFF cup của giải bóng đá thôi thì phải, và 1 lần cũng nó nhậu ở Ca3 thì phải, thật ra tui vẫn gặp nó uống caphe nói chuyện như bạn bè bình thường vì tui và nó cũng làm bạn và quen biết rất lâu, Nó chỉ là bạn BT nên tui ko nhắc nhiều đến trong truyện, nhưng bây giờ tui sẽ nhắc , vì lý do gì các bạn đọc sẽ hiểu
Tui ngồi suy tư ở 1 góc phòng, nếu đã ko chia sẽ đc cho thằng P thì còn có những người bạn, những người comment chín người hết 10 suy nghĩ, tui có đọc cũng ko giải quyết đc gì, thế là tui gọi cho nó hẹn nó ra quán caphe Blue trên đường Phan Văn Trị, nó bảo rằng qua quán Phi Trường đi , lâu rồi nó ko ngồi sân thượng ngắm máy bay đáp với tui, và tui cũng chìu theo nó. Tui đến trước đợi nó, Tui ko phải đến để uống ly cà phê mà vì tui cần chia sẽ cho nó, tui nhìn thấy bước lên sân thượng lóng ngóng, tui kêu nó ngay lúc nó định móc ĐT ra gọi
--Lâm ơi
Nó bỏ ĐT vào túi quần rồi lại bàn ngồi, nó kêu ly caphe
--dạo này làm bận đến mức độ ko có thời gian ngồi uống caphe với tao nữa hen
--những lúc tao rãnh có thấy mày gọi gì đâu, dạo này có gì mới ko?
--vẫn thế thôi, 30 tháng 4 vừa rồi có về Bến Lức ko?
--cũng có,
Tui quậy ly caphe đưa lên miệng trầm ngâm rồi nói
--tao cứ nghĩ là khi mày biết tao như vậy thì ko còn muốn chơi với tao nữa chứ
--khùng, có gì đâu, ra trường đi làm , công việc túi bụi, chẳng có đủ thời gian dành cho ghệ nữa…sao..dạo này quen anh nào?
--vẫn anh củ thôi
--vẫn thằng P hả?
--ừ…tao cứ tưởng mày sẽ dị hộm chuyện này ko chứ
--dị hộm gì đâu, đất Sài Gòn này tao đâu còn lạ lẫm gì nữa, lúc trước tao cũng nghi, mà mày ko muốn nói thì thôi, cũng chẳng chết chóc gì..mày đã nói thật hổng lẽ tao đi coi thường mày, với lại đó giờ mày cũng có đụng chạm gì đến tao đâu mà tao phải sợ
--mày yên tâm đi, mày ko phải là đối tượng để tao thích đâu, tao thích ai mày rõ mà
Ừ, nó là bạn tui, tuy ko thân như thằng P nhưng cũng hơn những người bạn khác nhiều lắm, Tui ko hề có cảm giác với nó ngay cả khi nó qua ngủ nhờ, nó cũng 1 thời ngủ bờ ngủ bụi bên tui, nhưng mà khi tui chuyển nhà thì nó ko còn qua, 1 phần tui cũng ko muốn gặp bạn bè do căn bệnh trầm cảm trước đây nên ko gặp lại bạn bè củ thường xuyên, đúng là chúng ta phải cần những người bạn hơn các bạn ạ, nếu ko chia sẽ đc cho người yêu thì tìm bạn bè mà chia sẽ, thằng P nói nó có chịu lắng nghe đâu, nó chửi đụ má đụ mẹ ngày hôm qua (theo thời gian trong truyện) các bạn cũng thấy rồi đó
--mày còn nhớ thằng Lập ko Lâm?
--Lập hả? có phải cái thằng trắng như con gái có cái môi đỏ chót hông?
--nó đó
--sao? Bồ mày luôn hả, quen tùm lum hết vậy? gay cũng lăn nhăn quá hen
--chắc con trai tụi mày hiền quá hen, thằng P trước kia nó còn gấp 1 chục lần mày nữa,
--ờ, mà nhìn nó đàn ông như vậy mà sao cũng khoái mày tao ko hiểu nổi nha, bộ nó chơi vợ ko sướng hay sao mà nó khoái đưa cho mày thổi vậy?
Thôi ráng kiên nhẫn nói chuyện với nó đi, nó mà biết con mẹ gì đâu, chuyện phòng the hổng lẽ đi kể cho 1 thằng cù lần như nó nghe làm chi, bắt 1 thằng trai straigt lắng nghe tâm sự của 1 thằng gay thì biết làm sao mà như ý đc, bực lên đập dô mặt nó cũng như ko àh
--chuyện đó mày đừng có chú ý đến, tao muốn hỏi mày cái chuyện này nè
--chuyện gì?
--mày thấy là gay nên cặp với gay hay hơn phải ko?
--chứ còn gì nữa
Nó nhướn con mắt lắc đầu lía lia rồi nói tiếp
--tao thấy thằng P bạn mày ko biết nó nghĩ sao đó, có thể nó là gay hoặc là lưỡng tính
--nó là gì kệ nó, mày đừng có quan tâm
--mày đâu có cung phụng gì cho nó đâu phải ko?
--chưa bao giờ, lòng tự trọng của nó cao thấy mồ, làm gì có chuyện nó xài tiền của tao
--vậy thì tại sao nó vẫn chấp nhận QH với mày trong khi nó có vợ, nó cũng có máu gay đúng hông
--mày nói cũng ko phải là sai đâu, chắc là vậy…thôi cho tao cái vấn đề chính đi
--vấn đề gì?
.--nó ko cho tao cặp bất cứ thằng nào hết, con gái thì nó cho, tao cũng ko biết làm sao mà thuyết phục nó đc
--vậy thì thôi, cặp chi nhiều, bộ mày tưởng gay thằng nào cũng đc như nó hả, nhiều khi tao thấy nó còn mem hơn tao
--tao đang nhắc tới thằng tên Lập đó, tao muốn nó chấp nhận mà ko tài nào thuyết phục đc
--rồi thằng kia làm sao? Nó cũng chịu luôn hả?
--thằng nào?
--thằng trắng như con gái đó
--thằng đó thì tao nói dễ lắm, vuốt 1 tí là nó nghe à, cái thằng P mới khó kìa
--haizz…tao có biết khuyên cái gì đâu, mày thấy sao dc thì mày làm đi, bạn mày còn thằng nào gay hông, hỏi nó thử biết đâu hay hơn
|
-tao ko có chơi thân với thằng nào là gay hết đó
--thôi giờ dầy đi, thằng kia ở Đà Lạt phải hông? Dô SG chưa?
--chưa, mà nó cũng hông dô đâu
--càng tốt, lâu lâu mày ra ngoài đó, dấu thằng kia luôn đi, thấy vậy hay hơn, như tao vậy nè, lén ghệ đi quất ở ngoài hoài nó cũng có biết con mẹ gì đâu
--Đc hông?
Nó nhấn mạnh nặng giọng
--tao nói đc là đc, mày khôn lên đừng có để cho nó bắt bài, nó ở dưới nó có biết con mẹ gì trên này, mày hông nói làm sao nó biết…ờ mà con vợ nó nữa, mày thấy nó dấu hay hơn mày ko? sao ko học nó đi
--vậy theo mày là tao phải làm như mày hả?
Nó nhấn mạnh giọng
--ừ, vậy đi, nếu mày nói thằng Lập nó nghe lời mày thì như vậy là tốt…mà sao mày ko bỏ mẹ thầy P đi, hông phải đở khổ hơn ko?
--chặc, bỏ đc thì nói gì nữa, tao ko có bỏ đc
--rồi, vậy thì dấu, quyết định vậy đi, đi xuống dưới quất cái lẩu cá kèo làm 1 xị cho khõe mày ơi, tao thấy mày lo lắng chi cho khổ tâm, đã gay rồi còn này nọ mệt thêm, 3 đứa ở 3 nơi quá dễ mà còn sợ gì nữa
Ôi, 1 thằng trai straigt cù lần mà nói hay quá, làm theo?????
|
Tiếng chuông điện thoại bàn lại đổ, giọng của một người phụ nữ
--A Lô
--Dạ con là Long nè bác, bác cho con gặp thằng Lập đi bác
--nó chả chịu nghe máy đâu cháu
--bác giúp con kêu em ra nghe đi bác, con mới gặp em và bác trai ngày hôm qua dưới chợ hoa Hồ Thị Kỷ mà
--Ờ, thế à, Thế để bác gọi cho nhá
Tui nghe tiếng mẹ em gọi lớn vang vào cả ĐT
--Lập anh Long gọi con nè con, nghe máy đi con
Tui đợi 1 hồi nhưng chỉ nghe lại giọng nói của bà ấy
--nó bảo “mẹ cúp máy đi con chả nghe” cháu ạ
--bác nói giúp con 1 tiếng đi bác, con có chuyện rất cần gặp em
--nó giận cháu lắm, nó ko nghe đâu, khi khác cháu gọi nại
--con xin lỗi
--mà có chuyện gì thế cháu, từ hôm về nó cứ rầu, có hôm nó cứ ngồi vườn hoa nó khóc, kêu vào nó cứ bảo “mẹ cứ mặc con”, thật ra là cháu làm cái gì em nó buồn như thế hả
--vậy hả bác
--hôm nào cháu rỗi cháu lên đây an ủi em hộ bác, bác ko biết khuyên như thế nào mới đc nữa, từ hôm về em nó cứ nằm ì úp mặt vào gối cứ ngỡ là ngủ mà gọi dậy mà cứ dấu cái mặt , gạ mãi nó mới ngồi dậy ôm mẹ bảo” con buồn quá mẹ ơi”
--dạ, con biết rồi, con sẽ lên ngay, tại con hết đó
--lên đi cháu, bác biết nó buồn cháu mà ko biết cháu đã làm cái gì sai quấy
--dạ, cháu lên, để cháu thu xếp
|
Thằng bạn CSCĐ của tui (tiếp theo)
Tại nơi làm việc
Tui lía mắc sang bàn làm việc của thằng bạn
--Phúc mày coi trong máy mày có cái file đơn xin phép in ra 1 bản dùm tao cái
Thằng Phúc gõ “bụp bụp bụp” giống như tui đang gõ như vậy nè, cái nó quay sang hỏi tui
--lưu ở folder nào nào tao hông thấy mày ơi
--folder đơntừ đó mậy
Cái tui nghe nó gõ bụp bụp tiếp, nó nặc giọng
--hông có….mày text qua máy chủ của ông Thái kiếm đi
--dô máy ông đó mệt thêm, hông biết lưu con cặc gì tối ngày file nào cũng quất password hết…bữa tao nhớ tao có lưu mà tìm ko ra nè….mày kiếm lại dùm tao 1 lần nữa coi
Thằng Phúc miễn cưỡng tìm lại lần thứ 3
--có rồi
--ừ, in dùm tao đi
--mày tính xin nghỉ hả?
--ừ, mốt tao nghỉ, về quê có công chuyện,
--ông T ổng me mày rồi đó nha mậy, coi chừng ổng hông có duyệt cho đâu đó
Tui thở xì dài 1 cái rồi nói
--tao quính dô mặt ổng , nhà tao có công chuyện
--mày in luôn tờ đơn xin thôi việc hông tao in ra cho luôn
--ừ, in ra cho mày xài đi
Tui thọt tay học máy in lấy tờ đơn để lên bàn, tui vỗ vai thằng Phúc
--cám ơn nha, đi ăn cơm
Dù em ko hoang nghênh tui vẫn sẽ lên Đà Lạt, tui sẽ vẽ ra 1 cái lý do chính đáng để đc nghĩ 2 ngày, cộng thêm ngày chủ nhật là 3, nếu ko có gì thay đổi và ko thằng P ko lên tui sẽ nói dóc luôn, bây giờ chỉ có nước nói dóc, tui chẳng nghĩ ra cái gì đc ngoài việc này, ko phải ai cũng có thể khóc vì 1 người đâu, mọi chuyện là do tui gây ra, tui phải đi chuộc lỗi thôi, nghe mẹ em nói mà anh như đứt từng đoạn ruột, hôm gặp em anh cũng nghĩ là em rất buồn , buồn buồn lắm trời ơi, cảm giác bị bỏ rơi bị phụ bạc tui đã từng trãi nè nào tui lại ko hiểu, Từ khi gặp em đúng 1 chút xíu mong manh mà làm tui trăn trở nhiều quá, mẹ nói rũ đi chơi nó cũng ko đi, đi mua sắm nó cũng ko đi, bố chở ra chợ cũng ko đi cứ nằm ì ở nhà, có bạn hàng giới thiệu mối cho bố nó ở Sài Gòn, sợ nó buồn nên chở hoa mướn cũng rũ nó theo, bố mẹ thúc giục mải nó mới chịu đi phụ, rồi về lại nằm ì ra đấy
|
Ngoài khung cửa những hạt mưa rơi nhỏ từng giọt chảy xuống khung kính , có lẽ là những hạt mưa còn đọng lại từ Bảo Lộc thì phải. Tui nhớ mình chỉ giật mình đúng1 lần rồi thức hẳn khi chiếc xe thắng đột ngột. Tui cũng nhốn nháo theo ánh mắt của hành khách nhìn xuống bên dưới. Không có gì nghiêm trọng cả, tôi chỉ nghe bác Tài nặng giọng quở trách người đi đường “ẩu quá!”
Tui cảm nhận cái lạnh của Đức Trọng cho đến TP Đà Lạt . Tui cài lại hai cái nút áo sơ mi mà trước đó đã cố tình mở phanh ra. Chiếc áo ấm có lẽ tui phải dùng đến
Xe khách Mai Linh lăn những vòng chuyển động cuối cùng rồi dừng hẳn. Tui vội vã đứng dậy kéo cái Balo từ bên trên băng hành lý. Quê em đây rồi! Cảm giác thật bồi hồi, có điều gí đó sống lại trong tôi. Những hàng thông rung lên xào sạt như nhắc lại cho tui nhớ rằng mình đã từng đặt chân đến chốn này, mình đã từng có những kỷ niệm với em ở nơi này. Một lát nữa đây tui sẽ rời xa trung tâm Thành Phố về vùng ngoại ô hẻo lánh, nó có là một nơi buồn tẻ so với nhiều người và cũng có thể là so với cuộc sống đô thị nhộn nhịp của tui đó. Nhưng nó lại là một nơi xoa dịu nhọc nhằn trong tui, Nới ấy từng dìu tui đứng dậy khi té ngã. tui muốn đi thăm lại một vòng nơi đây
Công Viên Yersin vẫn như ngày nào em nhỉ. Anh nhìn đôi tuổi teen dành nhau ăn bịt cóc ổi mà mỉm cười rồi sốc cái balo bước đi. Cười vì anh cũng từng dành ăn bịt hồng khô với em trong khi đợi bố giao hoa. Em chửi anh “đồ tham lam” rồi giận dỗi
Tui có thể quoắc ngay chiếc taxi Mai Linh để đi nhưng mà tui đã không làm thế. Thế nào mà một lát mà họ không bảo là đường phía trước gồ ghề nhỏ hẹp xe con không vào đc. Đã thế thì đi xe ôm luôn cho rồi, đằng nào mà chả đi xe ôm, có khi sắp đến nhà em lại chẳng kiếm đc xe ôm thì khổ thêm. Nghĩ đến đây tôi bắt xe ôm tại công viên Yersin. Tôi phẩy tay gọi lớn
--Xe ôm
Một anh trung niên chạy đến niềm nở đáp
--đi đâu em?
--anh cứ chở em về hướng Hồ Tuyền Lâm tới đâu em sẽ chỉ quẹo, em cũng ko biết ở đó gọi là đâu nữa
Anh cười khì rồi đưa cho tui cái nón bảo hiểm
--em chắc không phải dân xứ này à?
--dà, em lên thăm bạn….ờ..chút anh ghé dô chợ Đà Lạt dùm em 1 tí, em mua 1 món đồ rồi đi tiếp
--được, nhớ trả giá nha, chợ này bán chặt đẹp lắm đó
Tui cười khì khì, Cũng chẳng có gì phải sợ bị chặt chém, Tui đâu phải là người chưa từng đi đây đi đó mà không biết . Anh ta dặn có hơi bị thừa, vì thật ra tui chỉ muốn ghé shop hoa mua 1 bó hoa cát tường, bó bự chà bá cao lắm thì cũng chỉ 50.000 là cùng. Nếu bó hoa giá gốc 5000 thì nó chặt tui cũng đc 45.000 chứ có bao nhiêu mà phải sợ. Huống gì trong đời tui chưa bao giờ tặng hoa cho 1 người con trai nào ngoài em và cũng chưa bao giờ có một người con trai nào tặng hoa cho tui, dù chỉ là 1 nhánh lục bình.. Nếu tui nói thằng Phương đã từng tặng thì chỉ là 1 câu truyện tưởng tượng cho đến thời điểm này. Thật ra tui có tặng hoa cho em cũng chỉ là đem củi về rừng, vì hoa Cát Tường em trồng sau nhà rất đẹp. Em trồng vì em thích chứ em không hề bán. Cái loài hoa mà em cho tui biết “nắng ko ưa mưa không chịu” này trồng rất cực anh à! Anh phụ em và mẹ giăng lưới che bớt ánh nắng chứ ko hoa không sống nổi đấy”
Những hạt mưa lại rì rào đổ xuống. Anh xe ôm muốn lấy áo mưa che nhưng tui bảo sắp tới rồi anh, bỏ em phía trước cũng đc
Tui mở balo lấy cái khoắc che đầu rồi chạy, con đường đất đỏ lún phún những hạt mưa sao giống mưa phùn thế nhỉ. Là bão sao? Đôi giầy tui dính thêm một thớ đất khiên đôi chân nặng khịch. Tui đang đi thăm lại 1 gia đình mà họ thật chất cũng chưa biết rằng tui đang đến. Cái áo khoắc đã thấm ướt tới lớp vải bên trong, tui nghe lạnh buốt và ướt sũng, Cứ ngỡ mưa nhỏ rì rào vậy mà cũng làm ướt nhẹp tấm áo. Ngôi nhà kia rồi đây! Sao cuộc sống của em bình yên và thơ mộng đến thế? Nơi đây thoát khỏi cuộc sống xô bồ xô bộn, chính nơi đây tui đã tìm thấy sự bình yên, Là em. Em không đáng nhận đc sự thờ ơ và ruồng bỏ của tui, em là ân nhân cũng tui mà, Nếu ko tui đã ko ray rức khi nhìn thấy em khóc. Em ko có tội gì hết. Tui phải đi tìm em thôi
--Lập ơi, anh Long nè……..Lập ơi Lập
|