Nhóc Yêu, Cho Anh Xin Lỗi!
|
|
50. ===== Thằng Kỳ Trương vỗ vai thằng Quân cái độp, miệng thằng này sưng một tí và có vết trầy ngay khóe môi: – Ủa, Quân! Thằng Tuấn chồng mày đâu, sao không thấy nó đi học để còn bàn bạc chuyện đi chơi nữa chứ! Quân cười trả lời thật nhưng mà như đang giỡn: – Đang nằm trong phòng tao đó, tới đó tìm nó mà bàn. Tất nhiên không ai tin. Thằng Điệp, thằng Tân cũng vậy: – Hình như nó… nhập viện hay sao rồi đó, tao thấy nó nghỉ làm mà không có ở nhà nữa! Hay là chút lớp mình tổ chức đi thăm không? Anh Quân có muốn đi thăm nó không? Thằng Kỳ Trương vẫn không thôi ghẹo chọc: – Hôm qua ở khách sạn mày quần dữ quá hay sao mà nó bệnh luôn vậy Quân? Hình như cả lớp chưa ai biết chuyện của tụi nó hết đó, thằng Quân vẫn tỉnh bơ trả lời: – Ai kêu yếu mà bày đặt ra gió làm chi? Ná thun mà đòi so với súng ống thì chết là phải. Thôi, nó sống chết kệ bà nó, nói anh nghe chi! Thằng Kỳ Trương lại nhào tới ôm thằng Quân ra vẻ thân tình, giọng đạo đức giả: – Trời ơi, Quân bạn nói vậy là chết rồi, anh em giỡn có chút xíu mà để bụng như đàn bà vậy, bạn Pede trong lớp này ai không biết, có gì đâu mà giấu, tụi mình đâu có phân biệt gì đâu! Vẫn chơi tốt với nhau nè… Chắc hôm qua đi khách sạn bạn quần nó dữ quá nên nó đỗ bệnh rồi, lẽ ra bạn phải đi thăm nó chứ! Dù hết tình nhưng vẫn phải còn cái nghĩa vợ chồng chứ mậy! Quân không thèm để ý lời xỏ lá của thằng Kỳ Trương, nó đứng dậy nói: – Giờ đi thăm nó phải không? Một thằng đưa tao hai chục ngàn đây, hùn rồi mua đồ thăm nó, móc xỉa mày! Thằng Kỳ Trương mè nheo: – Mày móc tiền ra trước đi chứ! – OK, tao móc ra năm chục luôn nè, tới mày đi! Nhiêu? Tùy lòng hảo tâm nhưng không dưới hai chục nha! Quân đi hết lớp bốn mươi mấy đứa thu mỗi đứa hai chục ngàn, đứa nào chơi thân thì năm chục ngàn xem ra được gần cả triệu. Sau đó nó nói thằng Điệp: – Ok! Điệp, điện thoại hỏi mẹ thằng Tuấn đi rồi mua đồ lớp mình đi thăm! Điệp làm theo như cái máy. Sau khi nói vài câu thằng Điệp há hốc mồm nhìn thằng Quân như muốn nổ con mắt và nhận được từ thằng Quân một cái đá lông nheo. Thằng Kỳ Trương sốt sắng: – Sao má nó nói nó nằmg phòng nào? Bệnh viện gì? Thằng Điệp ấp úng: – Nó bị sốt, gia đình đưa nó về quê dưỡng bệnh rồi… Thằng Quân nói: – Giờ mình mua đồ rồi gửi qua nhà nó hen! Nếu đứa nào không tin thì tao giao tiền cho đứa đó mua… … Thằng Điệp kéo thằng Quân ra ban công rồi hỏi khẽ: – Ủa? Sao mẹ nó nói nó đang nằm ở nhà anh là sao? Thằng Quân khịt mũi: – Hôm qua nó té xỉu ở nhà anh, nên để nó nằm lại ở đó! – Còn tiền này thì sao? – Mua đồ để hôm đi Vũng Tàu nhậu. – Ủa, sao anh… hết buồn nhanh vậy? – Trời, có gì đâu mà buồn. – Vậy mà em cứ tưởng anh thích nó! Anh như vậy em mừng rồi! – Ừh…
|
51. a ===== Quân nhè nhẹ mở cửa phòng bước vào, thằng Tuấn đang ngủ say, nó còn ngáy nữa chứ. Phù, thế là thoát nạn! Thằng Quân quăng số tiền quyên góp lên bàn và thay quần áo ra rồi từng bước leo lên giường. Nó ân hận vì lúc sáng sao lại dễ dãi với tên nhóc này khiến nó lấn tới… bực thật. Quân theo thói quen mở máy thì bổng… bàn tay của tên Tuấn quàng qua bụng nó, nhìn lại thì thấy cái miệng tên này đang cười toe toét trông thật gian manh. Quân làm lơ để xem nó dám làm gì không? Mặt cậu hình sự lên thấy rõ… tội nghiệp, cũng biết sợ. Chỉ nằm ôm như thế và im re, lâu lâu lại thở ra vài cái trông thảm thương làm sao! Chịu đựng hết nổi thằng Tuấn la làng: – Hàizzz… bực quá! Ông dẹp cái máy cho tui coi, nói chuyện gì đó đi! – Chuyện gì, có chuyện gì để nói sao? – Có chứ sao không, chuyện nghiêm chỉnh này, lâu lâu tui qua ngủ ông phải ưu tiên chứ! – Xì… lâu lâu qua ngủ cái con khỉ nè, tui thấy mò qua hoài chứ ở đó mà lâu lâu…. Dù cằn nhằn nhưng thằng Quân vẫn chiều theo ý nhóc. – Rồi, nói gì nói đi! – Ông có thương tôi không? – Không! Nhảm! Vậy cũng hỏi. – Mình làm gì đi! Quân không khỏi phì cười trước đề nghị ngô nghê của nhóc: – Làm gì là làm gì? – Chứ ông quen ghệ thì ông sẽ làm gì? – Không làm gì hết! Ngủ! – Tào lao! Tui hỏi thiệt mà… Quân hỏi cắc cớ lại: – Vậy nhóc sẽ làm gì? – Con gái thì tui biết… còn… con trai thì ai biết nè… vậy ông biết gì ông nói tui nghe đi! Quân ậm à ậm ực gạt phăng: – Anh không biết! Còn Tuấn thì bán tin bán nghi: – Thật không đó? Ông hiền vậy sao? – Không tin thì thôi! Thằng Tuấn sốt sắng: – Vậy mình tìm hiểu đi! Quân quay qua nhìn tên nhóc này, nó khẽ chau màu: – Tìm hiểu là sao? – Thế ông tính quen tui chi, để không vậy hả? Quân cốc đầu nó: – Ai thèm quen nhóc hồi nào? Đã nói là mọi chuyện sẽ chấm dứt rồi mà. Tuấn buồn rầu nói: – Ông nói là đi Vũng Tàu về mới chấm dứt mà, bây giờ thì mình vẫn còn quen nhau những ngày cuối. Ông phải để cho tui tranh thủ tận dụng cơ hội chứ? Tui nghe mấy thằng Pede cũng có kiểu quan hệ bằng cách… – Nè, nhóc cũng đang đóng vai là thằng Pede giống như cách nhóc đang nghĩ đó… nói sao cho dễ nghe chút đi, chói tai quá hà! Tuấn tự cốc đầu mình rồi cười giã lã: – Ừh ha, tui quên nữa… hay là mình thử đi! – Quên chuyện đó đi! Sau này hãy tập cách tôn trọng người khác một tí xíu nha! Xin lặp lại rằng tôi không phải là món đồ chơi của cậu đâu nhé! Thằng Tuấn giận dỗi quay lưng đi. Quân thì úp mặt vào tường và cố gắng nhắm mắt cho đêm trôi qua! Nhưng chỉ được một lát thì thằng Tuấn cũng xoay mặt lại tay nó ôm chặt lấy bụng thằng Quân: – Tui không biết diễn tả tình cảm của tui như thế nào cho ông hiểu cả. Tui đã nói cả trăm lần là tui không có đùa giỡn với ông trong chuyện này nữa mà… ông phải tin tôi! – Cứ cho là cậu không đùa giỡn đi, nhưng đâu có gì đảm bảo rằng ngày mai cậu không đá tôi lăn lốc ra ngoài đường? Thôi tôi xin lỗi cậu nhé! Tha cho tôi được hai chữ bình yên đi! Tuấn bực mình rúc cái đầu mình cắn yêu vào cổ thằng Quân: – Ông là thằng hèn! Tui yêu ông tui còn chả sợ chuyện mình trở thành Pede vậy mà ông cứ hết sợ cái này tới cái nọ. Vậy thì chết quách đi, sống làm chi cho chật đất! Quân im lặng, thằng Tuấn lại cười rúc rích một cách vô tư, hình như nó không phải là người thích thú lắm trong chuyện đầu tư vào ba cái chuyện suy nghĩ mông lung hay là đấu tranh nội tâm: – Nhưng nếu lúc này ông mà chết thì tui cũng sẽ chết theo đấy! Nói thật luôn đó! Thằng này dám nói là dám làm! – Xạo vừa thôi ông tướng! Tuy nói thế những Quân vẫn thầm mỉm cười một mình. Nó đang hỏi là liệu thằng nhóc đáng yêu kia có phải đang nói những lời thật lòng không? Chuyện gì đang xãy ra với mình đây nè, mình đã bảo là sau vụ thằng Tài sẽ vĩnh viễn khóa chặt cánh cửa trái tim và không tin bất cứ điều gì vào tình yêu nữa mà, tại sao ở đâu lòi ra một tên trộm nhóc này lén chui vô vườn nhà và cướp đi trái tim của mình thế này? Nhóc yêu này! Anh không biết là lần đánh cược tình yêu này liệu rồi anh có phải sẽ phạm tiếp sai lầm và chuốc lấy đau khổ nữa hay không? Liệu rồi sẽ tới khi nào nhóc sẽ bỏ anh mà đi? Liệu rằng anh có phải là món đồ chơi vài ba bữa của nhóc không? Hóa ra những kẻ miệng mồm luôn cứng cõi không muốn yêu, không tin vào tình yêu như mình lại là những tên khát tình nhất thế giới! Tại sao trãi qua bao nhiêu kí ức không đẹp thậm chí là đáng sợ về tình yêu, rồi tại sao mỗi lần yêu là mỗi lần chuốc lấy lo sợ, là mỗi lần dằn lòng sẽ không bao giờ yêu nữa thì lại là mỗi lần mình càng mong muốn, càng hy được yêu nồng cháy hơn bao giờ hết? Liệu câu nói: “Đừng bao giờ sợ tình yêu của mình dành cho người khác là quá nhiều. Hãy yêu và làm những điều tốt nhất cho những người bạn yêu khi còn có thể thay vì ôm nỗi lo sợ về một ngày chia cách.” có đúng hay không? Mình luôn tin rằng không thể nào sống mà không yêu ai. Và nhóc ơi! Anh luôn tin rằng anh yêu nhóc và được nhóc yêu lại chính là niềm hạnh phúc tuyệt vời nhất mà anh đang có! Đúng vậy, miễn còn yêu thì anh còn có cái quyền được cho phép mình hy vọng! =====
|
52. ===== Khuya đó theo lịch hẹn cả đám sẽ đi xe buýt sao cho đúng sáu giờ rưỡi sẽ có mặt tại: Ga xe lửa. Có sự thay đổi vào phút chót tất cả là do quyết định của cu Tuấn, hắn ta không muốn đi Vũng Tàu nữa mà chuyển sang Mũi Né vì không muốn đấng lang Quân nhớ lại cái chuyện buồn ở Vũng Tàu nữa. Tuy nhiên trong nhóm có 2 vị khách mà anh chàng không thể nhờ tới đó là: con Hiền và thằng Hoàng dễ thương, bạn cùng lớp con Hiền. Tội nghiệp chàng Tuấn dễ sợ, chuyến đi này hắn ta háo hức và lăng xăng lắm nha, đến khi cả nhóm họp tại cổng Ga thì miệng anh chàng méo xẹo, còn cái mặt cứ y như cái bánh bao chiều. Quân che miệng mỉm cười. Hích vô hông chàng một cái: – Lại mà nắm tay đi với người yêu đi kìa! Xách đồ phụ người ta đi! Tuấn cảm giác giống như bị ai chơi một gáo nước lạnh vào mặt vậy, nhưng nó không kịp suy nghĩ nhiều thì con Hiền đã đến gần bên: – Anh Tuấn đi chơi mà không rũ em nha! – Ờ… anh nghĩ thằng Kỳ Trương chắc cũng rủ em rồi chứ! Sau đó thằng Tuấn kéo tay thằng Kỳ Trương ra sĩ vả: – Mẹ pà mày kéo theo con gái chi vậy? Nguyên đám con trai đi cho thoải mái, vui vẻ. Thằng Kỳ Trương tỉnh bơ: – Ủa? Sao thằng Quân nói mày muốn rủ con Hiền theo? Tao đâu có rủ nó đâu? – Còn bạn con Hiền nữa là sao? Tao không ưa thằng đó! – Cái đó tao không biết à nha! Tội nhất là lúc lên toa xe lửa, thằng Tuấn kéo tay thằng Quân ngồi chung ghế sẳn hỏi cái vụ sao có con Hiền đi theo nữa thì thằng Quân lại đá lông nheo con Hiền đi lên, Quân sởi lởi: – Nè, nhường cho hai bạn trẻ ngồi với nhau tâm sự sau bao ngày xa cách nè… Thằng Tuấn ú ớ: – Thôi, để Hiền ngồi nói chuyện với bạn nó đi, ông ngồi đây với tui nè… – Anh Quân, xuống đây ngồi với Hoàng nè…. Tiếng thằng Hoàng réo rắt ở tận băng sau, thằng Quân giả bộ miễn cưỡng bước đi không quên đá lông nheo động viên con Hiền một cái. Thằng Tuấn thất vọng, bất lực ngồi phệch xuống, chán nản nhìn ra đường, thậm chí nó còn không thèm ngó lấy con Hiền một cái. Ở băng sau tiếng của thằng Hoàng nói chuyện rõ mồn một khiến thằng Tuấn nhức cả đầu. Nó bực mình thằng Quân lắm lắm. Con Hiền cũng đáng thương, mặt mày lấm la lấm lét nhìn thằng Tuấn như ăn trộm, không dám nói một lời. Đám bạn của thằng Kỳ Trương và thằng Khôi đang bu nhau chia bài tiến lên. Thằng Điệp, Thằng Tân thì đang vừa ngủ vừa nghe nhạc. Băng sau chót giọng kể chuyện của thằng Hòang vẫn chưa dứt, lâu lâu có tiếng cười giòn tan của thằng Quân, cái chồm dậy ngó về sau đầy uất hận của thằng Tuấn, cái quay qua thở dài não nuột của con Hiền, tiếng cãi nhau của những tên đánh bạc… … 12h cả đám đã có mặt tại khách sạn Ngọc Sương Mũi Né, tình hình là chỉ còn 1 phòng lớn và 2 phòng đơn. Con Hiền tức nhiên là 1 phòng đơn riêng rẽ rồi. Còn phòng còn lại thì thằng Tuấn nằng nặc bắt phải dành cho nó với lý do vẫn còn đang bệnh, nó kéo tay thằng Quân đi theo… giả bộ đùa giỡn với đám bạn nhưng thật ra cái miệng nó méo xệch: – Hai vợ chồng tao ngủ chung một phòng đơn nha tụi bây! Thằng Khôi phát biểu một câu có duyên không kém: – Phải chi có thằng Tài chắc thế nào thằng Quân cũng đòi ngủ chung với thằng Tài cho mà coi! Quân nữa đùa nữa giỡn: – Thôi, ngủ chung nguyên đám cho nó vui! Tao thích màn làm tình tập thể hơn cơ! Thằng Kỳ Trương phẩy tay: – Thôi, thôi, về phòng đại còn đi tắm biển rồi ăn trưa nữa, đi chủ yếu là ăn chơi, nhậu nhẹt chứ có ngủ bao nhiêu đâu mà cãi vã nhau. Tối nay đánh bài uống bia. Còn thằng Tuấn muốn ngủ với vợ mày thì dắt nó về ngủ đi, ai mà dành. Má… giỡn chơi mà làm như thiệt! Đừng làm tao tưởng hai tụi bây ô mô thiệt nha! … =====
|
53. a ===== “Rầm!” – Ông nói coi, thái độ đó là thái độ gì? Tuấn đóng mạnh cửa phòng, nó nói như tát nước vào mặt đối phương, Quân mỉm cười nhưng vẫn tạo ra vẻ mặt tỉnh bơ. Thật ra nó yêu thằng Tuấn rất nhiều và nó cũng rất mong nhận được điều ngược lại ở thằng Tuấn. Cái cách của thằng Tuấn trẻ con, đáng yêu sao sao ấy, vì thế cho nên nó ghẹo coi như thử lòng đối phương, một mặt, trước con Hiền nó không thể làm gì khác. Dù sao, với con Hiền, ở một khía cạnh nào đó, nó vẫn thấy bản thân mình đầy tội lỗi. – Thái độ gì đâu nhóc! – Ông đá tui qua cho con nhỏ kia để ông xuống nói chuyện vui vẻ với thằng Pede kia hả? Ông nói coi! – Nè nè… ăn nói đàng hoàng lại nha! Trời ơi, mười chín tuổi đầu rồi mà còn như con nít, xem anh chàng nằm bệch lên giường, tay đấm liên hồi xuống nệm mặt nhăn nhó thì đúng là… không cười không được, nó mếu máo: – Tui không muốn biến chuyến đi chơi này thành những chuyện không vui, tui muốn dành cho ông bất ngờ vậy mà ông nở lòng nào đi chơi tui, ông dẫn theo hai đứa kia… ý ông muốn gì đây! Hay là muốn quay lại với thằng Hoàng hả? – Nếu thế thì sao nhóc? Nhóc quay về với nàng Hiền, huề! Quân nói và cố gắng không mỉm cười trong khi thằng Tuấn bắt đầu mất bình tỉnh thật sự: – Ông muốn vậy phải không? OK! Đi qua mà ngủ chung với thằng kia đi! – Bên đó cả đống người, nếu nhóc biết điều thì dọn qua bên kia mà ngủ, kêu nhóc Hoàng qua đây anh chăm sóc. Còn không qua phòng của em Hiền kìa… Ôi trời ơi, Quân yêu quá đi thôi cái điệu bộ như con nít của thằng nhóc đó kìa! Vậy mà đòi xưng anh! Tuấn ức quá, muốn tìm ai đánh thật mạnh cho hạ hỏa. Còn thằng Quân thì vẫn tỉnh bơ: – Từ ngày quen nhau tới giờ lần đầu tiên anh thấy nhóc xấu tính vậy đó! Người lớn chút coi! – … mệt… – Nhóc… giận àh… -… – Cho hung cái nè… Quân sà vào lòng hắn và ôm nó thật chật, cậu lêu lêu chọc ghẹo: – Ùi ui, khóc òi kìa… Tên Tuấn như con hổ đói, bắt đầu giở thói sàm sở quen thuộc ra… – Ê… hổng giỡn à nha… đi chơi thì cấm đụng vô vùng cấm địa nha, nhóc mà dám là anh kêu thằng Hoàng qua ngủ chung đó! … Nói chung là với cả đám và nhất là con Hiền thì hai thằng Quân và Tuấn luôn phải cố gắng giữ một khoảng cách nhất định dù rằng trong đầu chúng lúc nào cũng luôn có ý nghĩ sẽ vượt rào. Bởi các bạn đừng ngạc nhiên tại sao trong lúc tắm biển mà bổng nhiên thằng Quân cứ la lên oai oái như là nó vừa bị Ma Da rút giò… thủ phạm không ai xa lạ đâu, thằng Tuấn ấy, nó canh ngay cái giò thứ ba mà len lén rút hoài. Thằng Hoàng quay qua hỏi: – Anh Quân bị vọp bẽ àh? – Không phải? Chó biển nó cắn!…. Á…. – Anh có sao không? – … không sao… không sao… áh… … =====
|
54. ===== Dưới sự lãnh đạo của trưởng nhóm Kỳ Trương thì do chuyến đi xe khá mệt nên cả đám sẽ làm tình tập thể, ý lộn… nhậu tập thể vào lúc 5h sáng để chuẩn bị đón bình minh. Còn bây giờ, sau khi về phòng cất hành lý sẽ tới tiết mục tắm biển, tiếp đến sẽ tập trung tại nhà hàng Ngọc Sương ăn trưa, về phòng ngủ tới 5h chiều để bắt đầu trận đá banh tại bãi biển đến 6h 30 là ăn tối và đi chơi tự do. Thật ra thằng quỷ này nó đang máu lửa trong vụ đánh bài chứ chả có tử tế gì cả. … – Này, nhóc người ta hay là trâu bò vậy? Sao lúc nào cũng giỡn được! – Hì hì.. ai kêu ông nói tui là chó biển chi! – Mệt! Trưa nay ngủ nhóc mà đụng anh một cái là anh thề tối nay anh sẽ qua ngủ chung với thằng Hoàng. – Còn không đụng thì tối nay sẽ ngủ với tui àh? – Mệt… ngủ đi! – Ừh, ngủ ngon nha em iu! – Á… cái gì vậy? Anh giỡn với nhóc hả? Lấy tay ra ngay! – Quen tay rồi, để vậy ngủ mới được! – Giờ lấy tay ra không? Thằng Tuấn phụng phịu: – Lấy thì lấy, vậy tui ôm bụng ông nha! Dữ quá! … (Thằng Tuấn lấy tay ra nhưng thay vào đó chân nó gác lên lại!) – Á… cái gì nữa vậy hả? Xích cái chân ra coi! – Gác có cái chân mà làm dữ vậy, chân thì đâu có cảm giác gì đâu! … – Trời ơi, nhóc ơi, làm ơn để cho anh ngủ, đừng có ngọ ngoậy cái chân mà… – Hì hì… tui quên! Tại đang nghe nhạc, tính nhịp chân! … Sau trận quần thảo bóng đá tại bãi biển cả bọn kéo nhau tắm táp rồi ăn tối, con Hiền không hiểu tại sao thằng Tuấn cười vui hớn hở đến như vậy nhỉ? Và tại sao vẫn coi như là không có sự có mặt của nó chứ? Phải chăng đây là quả báo mà nó phải nhận sao? Đám con trai đang bu lại với nhau đánh bài, con Hiền muốn rủ thằng Tuấn đi dạo biển và làm ra lẽ mọi chuyện, nó cảm thấy mệt mỏi như muốn ngã quỵ vậy, chuyến đi chơi này xem ra giống như một cực hình dù rằng thằng Quân vẫn thường hay đẩy thằng Tuấn về phía con Hiền. Nhưng mà anh ta có vẻ không có nhiệt tình lắm, dù sao cũng đâu phải là chuyện của ảnh nên cũng không trách được. Thằng Tuấn cũng muốn rũ thằng Quân đi biển nhưng thằng quỷ Quân đang đánh bài thắng nên cứ hăng máu ngồi hoài, thằng Kỳ Thương đang thua tối mặt tối mũi và trở nên đổ quạo. Càng quạo càng bị thằng Quân chọc ghẹo khích bác nên càng thua đậm. Mãi tới khi thằng Tuấn kín đáo đập vô chỗ-đó một cái rồi kéo tay đi nó mới chịu rời sòng. Trước khi đi anh chự không quên ghẹo thằng Kỳ Trương: – Chơi gì mà nóng quá vậy kưng, ha ha ha! Biết phân bò mới ị không? Mặt kưng nóng cở đó đó! Chờ chút xíu, tao đi công chuyện cho mày bình tỉnh rồi tao quay lại liền! – Biến đi mày! Thằng chó! – Ha ha ha, thua rồi cộc kìa, ăn được hai trăm mấy, mình đi kiếm mực một nắng mình ăn thôi! … Ác ôn thay vừa lôi được thằng Quân ra khỏi sòng thì nó gọi với theo con Hiền: – Hiền đi dạo biển chơi không em, rũ theo thằng Hoàng nữa! Điệp, Tân đi biển chơi hôn? Tuấn giậm chân nó mấy cái, mặt xụ xuống một đống. Theo sự gán ghép của thằng Quân thì nó bắt thằng Tuấn phải nắm tay con Hiền đi trước và cả bọn bốn đứa còn lại lẽo đẽo theo sau. Thằng Tuấn tức mình lắm cứ lầm bầm: “Tối nay về ngủ biết tay ông!”, con Hiền vẫn lửng thửng đi theo im lặng, chẳng biết nói gì nữa, lâu lắm rồi nó mới được gần thằng Tuấn đến như thế… thằng Tuấn nắm tay con Hiền lôi đi như tù khổ sai, lâu lâu nó hậm hực ngó về sau nhìn thằng Quân như muốn ăn tươi ăn nuốt sống. Còn thằng Quân lại le lưỡi cười thật đẹp, làm nó bối rối vô bờ, nó mong muốn kết thúc ngay cái chuyến du ngoạn “lãng mạn” này để có thể nhanh chóng về phòng tra tấn thằng Quân vì cái tội dám hành hạ nó. Chắc là đã đi được khá xa, nó toan hỏi con Hiền: “- Về chưa em?” rồi quay ra sau lưng hỏi ý thằng Quân. Nhưng mà bốn thằng kia đã không cánh mà bay. Trong một thoáng thằng Tuấn cảm giác hụt hẩng khủng khiếp, có lẽ do tại đang đối diện với biển quá rộng nên con người ta cảm thấy dễ bị chơi vơi chăng? Nó đứng lại, xoay 360 độ, mắt nó cay xè như muốn khóc, nó cảm giác như mình bị mất thằng Quân vậy, giống như thằng Quân bỏ nó mà đi ấy. Thấy không còn ai con Hiền mím môi một cái rồi nói: – Hay là mình đi nói chuyện một chút nha anh, em có chuyện muốn nói với anh! Thằng Tuấn một tay nắm tay con Hiền, còn mắt thì cứ ngó láu liên, “Quân ơi, ông xuất hiện ra ngay cho tui, tui không thích trò này đâu nha!” Nó hét lên giữa biển: – Q… u… â… n… ! Ông ló cái mặt ông ra ngay cho tui, không là ông sẽ hối hận suốt đời…. đó…. Đáp lại lời nó chỉ là tiếng sóng vỗ một cách vô hồn vào bờ cát. Nó đứng lại, nước mắt nó cứ như muốn trào ra… nó nhớ đến cảnh thằng Quân đã từng bị thằng Tài bỏ rơi… con Hiền lay lay tay nó: – Anh… Tuấn… anh sao vậy? Em muốn nói chuyện với anh. Tuấn dứng lại, nó nuốt cục nghẹn vào cổ, mím môi, hít thở thật sâu để lấy bình tỉnh, nó quay qua con Hiền: – Ok! Anh cũng có chuyện muốn nói với em, nhưng mà bây giờ mình phải chạy thật nhanh lên phía resort , lẫn vào đám đông sau đó tìm một chỗ nào đó nói chuyện. Anh tin là tụi kia đang nấp ở đâu đó và theo dõi bọn mình. Chúng ta phải chơi trò trốn tìm lại với tụi nó… Hiền mỉm cười gật đầu… … =====
|