Nhóc Yêu, Cho Anh Xin Lỗi!
|
|
59 ===== Hai giờ trưa hôm sau con Hiền tỉnh dậy, nước mắt nó giàn giụa. Thằng Quân lúc nào cũng ở bên cạnh nó. Thằng Tuấn tức nhiên là lúp ló sau lưng… – Hiền em tỉnh rồi hả? Em thấy trong người sao? – Anh Hai em đâu? – Nó với thằng Khôi vừa mới chợp mắt tí… – Em xin lỗi các anh… – Ngốc quá, mai mốt đừng có làm như vậy nữa nha! – Ba mẹ em… – Ba mẹ em đã biết tình hình rồi, họ đang đón chuyến bay sớm nhất để về Việt Nam đó… Tuấn lấp ló sau lưng chỏ mỏ vô: – Tự nhiên chết chi vậy? Quân quay qua vả vô mặt nó: – Im coi! Dzô dziên quá nha! Con Hiền thấy vậy cũng phì cười: – Em xin lỗi anh Tuấn… – Tui không có cưới cô để đền bù đâu à nha… Quân giậm chân nó: – Trời ơi, cái thằng này… Hoàng, nắm đầu nó ra ngoài cho anh! Con Hiền giơ tay lên cản lại: – Không sao, để ảnh lại đây đi anh, em… hiểu mà… em xin lỗi… tại em ngu! Anh đừng giận em nha anh Tuấn! Tuấn thập thò nhìn ánh mắt của thằng Quân thăm dò, nó không dám nói tiếng nào, thằng Quân thấy thái độ đó cố gắng lắm mới nén được cười: – Muốn nói gì nói đi! Tuấn mới nói: – Em làm vậy, lỡ có chuyện gì thì em có nghĩ tới anh không? Mất duyên anh luôn thì sao hả? Người đời sẽ nguyền rủa anh là thằng này nó thế này, nó thế nọ… em… – Em xin lỗi… nhưng mà em biết người yêu của anh rồi! Hai cái miệng đồng thanh la lên: – Hả? Em… nói… gì…? Tự nhiên thái độ con Hiền bây giờ khác hẳn, mặt nó tươi hẳn ra, còn cười nữa chứ: – Em biết người yêu của anh là ai rồi, em sẽ không buồn nữa đâu! Thằng Tuấn vọt miệng: – Xạo pò… Sao mà em biết được chứ? Con Hiền làm cho Quân chuyển từ ngạc nhiên này sang ngạc nhiên khác: – Trái tim trên cát ai vẽ đẹp lắm! – Ơ… em… Bổng nhiên con Hiền nắm tay thằng Quân thật chặt: – Ai chứ anh Quân thì em coi như anh trai, em sẳn sàng… nhường! Quân đỏ mặt nhìn qua thằng Hoàng, thằng nhóc Hoàng hiểu ra câu chuyện bổng cười khúc khích, quê dễ sợ, thằng Tuấn cốc đầu nó: – Có gì mà cười! Quân lại gõ đầu thằng Tuấn lại: – Thằng nhóc này vô duyên quá nha, không hiểu Hiền nghĩ sao chứ anh là anh ưa nó không vô rồi đó! – Ông dám nói tui vậy hả? … Không biết có thêm ai khác biết chuyện gì không nữa, nhưng thấy tâm trạng con Hiền vui vẻ nên tất cả cũng đỡ lo. Trên chiếc xe khách nhỏ đi về thằng Quân cứ buồn rầu đeo riết con Hiền, cô nàng nằm ở băng ghế cuối thấy thế bèn chọc: – Anh Quân làm gì mặt mày bí xị vậy? – Anh thấy có lỗi quá… Hiền bây giờ thấy sao rồi! – Anh tin em đi, khi đứng giữa sự sống và cái chết, em mới nhận ra được nhiều thứ quý giá lắm! Bây giờ em chỉ yêu ba mẹ và anh hai em thôi. Khi về nhà, nhất định em sẽ học hành đàng hoàng lại. – Thật không, nghe em nói anh mừng quá! Hiền phụng phịu: – Nhưng anh phải trả tiền cho em đó nha! – Tiền gì? – Tiền chuyển giao cầu thủ chứ tiền gì anh! Giá chuyển nhượng không thấp đâu à nha! – Xì… ai thèm… trả lại em đó! Thằng đó dzô dziên chết mồ. Cho không thì anh còn nghĩ lại! Tuấn nghe thế nóng mũi, nó nói nhỏ: – Ông nhớ ông nói ông không thèm đó nha! Hy vọng mấy đứa ngồi băng trước không nghe thấy bí mật động trời đó! Hy vọng thêm rằng sau cơn bão giông trời lại sáng??? -=Hết Chương I=- -= Chương II =- =====
|
60. ===== Sau chuyến đi sóng gió đó Hiền bị ba mẹ làm cho một trận nhớ đời và buộc phải về quê ngoại để nhận được sự chăm sóc đặc biệt nhất từ phía ông bà và cậu dì, ngay cả quan hệ bạn bè cũng bị kiểm soát nghiêm ngặt, gắt gao. Dù sao đi nữa bản thân cô nghĩ mình cũng cần có một chút thời gian, không gian riêng biệt, khác lạ để chấp nhận, để quên và để thay đổi. Ngày Hiền ra xe về quê thì có ba người bạn đưa tiển đó là Quân, Tuấn và Hoàng. – Hu hu… Bà đi mất tiêu rồi sau này trong lớp ai mà nói chuyện với tui đây, rồi cuối tuấn lấy ai đi mua sắm với tui nữa! Hiền cười: – Trời ơi, mỗi vài tháng tui cũng lên chơi một lần mà! Ông đừng có khóc àh, mắc công tui khóc theo đó! Có gì lên yahoo còn gặp nhau mà, còn khi nào rãnh thì ông về quê tui chơi! Làm như tui đi nước ngoài không bằng! – Em đi mạnh giỏi nha, đây là quà của anh và thằng Tuấn nè, xuống tới dưới mới được mở đó nha! – Dạ em cám ơn anh! Anh Quân nè, phải chăm sóc tốt cho anh Tuấn nha, nhớ không được ăn hiếp ảnh đó, em là em thấy anh cứ ăn hiếp ảnh hoài… – Đó thấy chưa! Hiền còn nói ông cứ ăn hiếp tui hoài kìa! – Im! Ai ăn hiếp ai hả? – Đó thấy chưa? Rõ ràng đó, Hiền ổng ăn hiếp anh kìa… … Quân kéo Hiền lại băng ghế ngồi, chàng cầm tay cô nàng đầy hoài nghi: – Em có chắc là em đã sẳn sàng cho cuộc sống mới chưa? – Anh này, em đang “sung” tự nhiên anh hỏi cái làm em cụt hứng hà… – Hiền, cho anh cảm ơn và xin lỗi em nha… – Vì chuyện gì? – Thằng Tuấn đó… – Anh lại như vậy nữa rồi, em đã giải thích với anh bao nhiêu lần là như vậy rồi mà… – Anh vẫn cảm thấy áy náy và có lỗi với em quá! – Về dưới em kiếm thằng nào khác quen là anh vui chứ gì! Quân mỉm cười: – Nhất định là như thế nha! – Rãnh rỗi anh với anh Tuấn đi chơi nhớ rũ rằng Hoàng bạn em theo đi ăn ké nha! – Nhất định mà! Có gì nhớ chat với anh thường xuyên nha! … Hiền quay qua thằng Tuấn, cô giả vờ nghiêm chỉnh chỉ được một lát rồi lại mỉm cười rúc rích: – Sao tới phiên anh Tuấn, có gì nói với em không? – Em còn giận anh chứ! Hiền lắc lắc cái đầu mỉm cười, Tuấn lại e dè hỏi: – Em dễ dàng bỏ cuộc vậy sao? Thế em còn… yêu anh chứ! Nàng liếc Tuấn một cái: – Còn, nhưng yêu cả anh Quân và thằng Hoàng nữa cơ. Cám ơn các anh đã cho em nhận ra được nhiều điều trong cuộc sống và tìm lại chính mình. Em coi anh Quân như anh trai của mình vậy, nên anh Tuấn phải nhất định làm cho ảnh hạnh phúc nha! Tuấn thở phào nhẹ nhõm: – Cám ơn em. Bảo trọng! ….
|
61. ===== Cuộc sống vẫn tiếp tục như nó vốn dĩ chưa hề kết thúc, lớp học đó lại vẫn bắt đầu với tiếng cười hạnh phúc của Tuấn và Quân. Từ cái vụ hôn nhau giữa lớp trước sự chứng kiến của gần cả cái trường nhỏ bé, tên tuổi của hai thằng bổng nhiên nổi lên như cồn trong đám sinh viên. Đi đâu cũng nghe tiếng xì xào to nhỏ, trong khi thằng Tuấn thì táp hoặc chửi xối xả vô mặt đứa nào có cái nhìn không-bình-thường dành cho nó còn thằng Quân thì ngó lơ bước đi. Trong thang máy, hai em kế toán vừa ái ngại nhìn vừa đứng xích ra xa tụi nó khiến thằng Tuấn điên tiết, nó đi tới, chặn một cánh tay vô tường ép sát hai cô ả vào góc rồi nhìn chằm chằm lấy người ta như muốn ăn tươi nuốt sống, hất hàm: – Nhìn cái gì mà nhìn, bộ lạ lắm hả? Con gái con đứa gì có biết lịch sự không hả? Quân tống nguyên cái cặp vô đầu rồi kéo tay nó ra khỏi thang máy làm anh chự la lên í ới, hai nàng kia thấy thế mới che miệng cười khúc khích, rồi lại nhanh chóng im bặt trước cái liếc nhìn dữ dằn của thằng Tuấn: – Ông nội, tự nhiên đánh tui là sao? Ai kêu hai con đó cứ liếc liếc tui với ông hoài làm chi! Cở hai con đó, tui kua trong ba mươi giây! – Có giỏi thì lại kua đi! Chưa thấy ai con trai mà bất lịch sự như nhóc cả. Chuyện đó bộ hay ho lắm hay sao mà làm um sùm lên như vậy hả? – Ủa chứ sao ông nói giỏi lắm mà… cái gì mà đấu tranh vì công bằng xã hội vì quyền lợi giới tính gì mà! Sao gặp hai con kia ông rét là sao? Tui ghét ai nhìn tui như vậy, chửi cho bỏ ghét! Quân bóp mũi nó một cái: – Nhóc khùng quá đi thôi! Tùy lúc, tùy trường hợp nữa! Mấy đứa đó không liên quan tới mình thì kệ nó đi, hơi đâu mà quan tâm! Mà nhóc bỏ cái tật làm um sùm lên đi, đi chung với nhóc muốn độn thổ quá! Có giỏi thì sống sao tốt, cho hay hơn người ta kìa, chứ đừng có ở đó kênh kiệu, ba gai làm cho họ còn có cái nhìn tệ hại hơn! – Nè.. nè… đừng nói ông xấu hổ khi đi chung với tui nha! Ông sợ người ta đàm tếu hả? – Ừh! – Vậy mà ông nói ông không sợ gì hết! Nổ quá trời! – Anh chỉ sợ người ta nói đi chung với thằng khùng bị mắc sùng bố thôi! Lêu lêu! – Ông dám nói tui vậy hả? Tối nay cho đi bộ về luôn! – Ha ha ha, anh sợ quá! Làm như có một mình nhóc chở anh về vậy! – Nói nhớ giữ lời nha! – Ha ha, Quân tử nhất ngôn! … Thằng nhóc Tuấn này y như con nít ! Có như vậy thôi mà cũng hờn dỗi, mà anh chàng chỉ có một chiêu thôi, hắn ta ngồi kế cửa ra vào và ghẹo chọc bất cứ em kế toán nào đi qua, lâu lâu liếc nhìn coi phản ứng của thằng Quân như thế nào và càng khiến nó bực mình hơn khi thì Quân cứ tỉnh bơ nhìn lên bảng, đôi lúc lại mỉm cười làm như vui vẻ lắm! … Giận nhau chỉ một chút thôi chứ tới lúc ra về thì Tuấn cũng phải đậu xe trước cổng chờ Quân ra: – Hừ cái thằng cha Quân này, mò cái cái gì trong lớp mà lâu thế không biết nữa… Bổng nhiên từ xa có tiếng kêu tên nó: – Anh Tuấn! Anh Tuấn… – Ơ.. Quyên… em… uhm… cô… làm gì ở đây… vậy? – Em chờ anh nè… Tuấn lạnh lùng đổi cách xưng hô: – Có chuyện gì sao? – Em xin lỗi… – Vì chuyện gì? – Em và thằng Hoài đã chia tay rồi, thằng chó đó nó không xứng với em! Tuấn tỏ vẻ không mấy quan tâm: – Vậy thì sao? – Bây giờ em mới nhận ra chỉ có anh là yêu em thật lòng… Cậu cố gắng phì ra một tiếng cười: – Khôi hài quá, vì sao cô nghĩ thế? – Anh luôn điện thoại chửi thằng Hoài vì nó không lo lắng cho em, anh bị thằng Hoài chém cũng vì em có đúng không? Em đã biết tất cả rồi, đừng giấu lòng nữa anh, mình làm lại từ đầu đi anh! Tuấn che miệng để giấu đi một cái nhếch môi đầy thương xót: – Xin lỗi, tôi làm vậy vì phép lịch sự của một thằng đàn ông thôi. Cô đừng có hiểu lầm! Mà mấy chuyện đó xưa như trái đất, nay còn nhắc lại làm gì hả? Quyên chụp lấy tay thằng Tuấn và lay lay: – Tha lỗi cho em đi, chỉ là anh nhất thời hận em thôi đúng không? Mình làm lại từ đầu đi anh! – Cô lậm phim Hàn Quốc pha Hồng Kông quá rồi, xin lỗi nha. Bạn tôi ra rồi! Tạm biệt.. Quân… tui đây nè! Khi cả hai vừa leo lên xe thì nàng ta nói với theo, thái độ thay đổi một trăm tám mươi độ: – Thằng chó, cái mặt mày coi chừng tao đó! Lên xe được một quãng, Quân nhăn mặt: – Lúc trước nhóc quen người đó àh? – Ừh… – Kinh thật! Hãy cho tôi biết bạn của bạn, tôi sẽ nói bạn là người thế nào… anh nhớ câu gì đó mang máng vậy đó! Bị con Quyên chửi nó vừa bực mình vừa quê quê với ông Quân nên Tuấn lườm lườm: – Nói vậy là ý gì hả ông kia! – Tự hiểu đi! – Có muốn đi bộ không hả? … Sau khi chửi thề xong Quyên bắt đầu đứng khóc một mình… – Chào cô em! Làm gì đứng đây khóc một mình vậy? – Anh là ai? – Bạn của hai thằng vừa bị em chửi đó! Quyên quay qua sửng cồ như con gà trống đá: – Mày muốn gì? – Trời, sao nặng lời với anh thế, mình làm quen nha, anh có chuyện muốn nói với em… lên xe đi! … =====
|
62. ===== Xe dừng trước cổng, khi thằng Quân vừa leo xuống thì nó đã thấy thằng Tài đang đậu xe ở đó chờ nó tự bao giờ, Tuấn rồ ga xe nhào tới gần thằng Tài hất hàm: – Anh kiếm ông Quân có chuyện gì? Quân nạt nó: – Tuấn, dzô dziên quá nha, về ngủ đi, mai đi làm sớm kìa! – Ông đuổi tui hả? Hôm nay tui muốn qua ngủ với ông! – Nè… nè đừng có trẻ con như vậy nữa nha! Về ngủ sớm đó, nhớ không được đi chơi nha! Tuấn vẫn còn ba gai: – Tui chờ thằng đó về rồi tui mới về! – Cái thằng nhóc này ăn nói kỳ khôi quá nha! Về đi nghe chưa! Tuấn hậm hực, phóng xe đi: – Ông nhớ đó nha, vì nó mà ông đuổi tôi! … Quân lắc đầu, thở dài ngao ngán quay qua mỉm cười nhìn thằng Tài: – Kiếm tui có chuyện gì hả Tài? – Dạo này ông sống tốt chứ? – Ừh, cũng tốt! Quân mỉm cười nghĩ tới thằng nhóc Tuấn, hắn vừa đi mà cậu đã thấy nhớ! Bất chợt thằng Tài hỏi: – Ông yêu thằng Tuấn àh? Quân khẽ gật đầu rồi hỏi lại: – Còn ông với cô giáo thì sao? – Cũng tốt! – Vậy là mừng cho ông! Lâu quá không gặp nhỉ? Ủa mà hôm nay kiếm tôi có chuyện gì àh? – Ờ không có gì, chỉ là muốn hỏi xem tình hình của ông thế nào thôi! Uhm… em gái tôi có chồng nước ngoài… – Wao, tin vui nghen! Chúc mừng gia đình ông! – Nó sắp rước mẹ tui qua Canada định cư rồi… – Ừh thì sao? Giọng thằng Tài ấp úng: – Mình… Quân cướp lời ngay do cậu linh cảm Tài sẽ nói một điều gì đó: – Ý ông là sao? – Tôi thấy thằng Tuấn không thích hợp với ông! Quân mỉm cười: – Tại sao ông lại nói vậy, chúng tôi đang rất hạnh phúc đó chứ! – Nó trẻ con quá! – Không sao! Tôi yêu cái nét trẻ con đó… Tài cố rặn để bật ra câu hỏi này một cách khó khăn, nó không quen với kiểu này, nhưng nó biết bây giờ không còn lựa chọn nào tốt hơn: – Vậy còn tôi? Quân chau mày, nhăn nhó, cậu cố làm ra vẻ mình rất ngạc nhiên: – Còn ông? Là sao tui không hiểu? Ý ông là gì? Không bao giờ thằng Tài nó trả lời câu hỏi một cách trực tiếp cả, nó luôn bắt đầu điều gì đó bằng một câu chuyện: – Mẹ và em gái tôi cũng chuẩn bị đi rồi, vợ chồng tôi quyết định bán nhà về quê làm ăn, tôi sẽ nghĩ học… – Vậy thì tốt quá còn gì! Thằng Tài nhìn xa xăm, mắt nó buồn dịu vợi: – Trước đây vì mẹ mà tôi có lỗi với ông, với lại thời gian chung sống tôi thấy vợ chồng tôi có quá nhiều cách biệt. Vợ tôi là cô giáo, tôi cảm thấy… – Thôi ông đừng nói nữa, cũng đừng bao giờ có ý nghĩ như vậy nữa không là tôi buồn đó! Nếu ông đã không có lỗi với tôi thì giờ đây tôi đâu có được hạnh phúc như ngày hôm nay! Ông đang có trong tay hạnh phúc cho ông lựa chọn, đừng bao giờ đánh mất nó thêm một lần nữa! Môi thằng Tài run run, nó yếu ớt hỏi: – Ông yêu thằng Tuấn lắm àh? Quân vươn vai hít thở thật sâu, nó tự hào nói: – Đúng vậy, bây giờ nó là cuộc sống của tôi và không có gì thay đổi được điều ấy! – Cám ơn, khi yêu ông thật nồng nàn và khi đoạn tuyệt ông thì thật tàn nhẫn! Tôi hiểu mình sẽ làm gì! Ông thể tặng tôi một tấm hình không? Quân mỉm cười, khoát tay: – OK! Không thành vấn đề! Lên phòng đi, tôi lấy cho! … Cách đó không xa, tại một con hẻm nhỏ, nơi có thể nhìn về cánh cửa sắt vừa khép ấy: – Hừ! Tình cũ không rũ cũng tới mà, thằng khốn đó đã có vợ mà vẫn còn ham hố, ngay từ đầu mình đã không ưa cái bản mặt nó rồi mà. Còn thằng cha Quân nữa, khá lắm! Dẫn trai lên phòng ngủ mà đuổi mình! Khá lắm! … =====
|
63. ===== Quyên được một thằng con trai lạ hoắc dẫn vào quán D & D kế nhà thờ trong khu Tên Lửa. Cô cũng chả ngán, còn gì đâu mà để mất, mà thật ra cũng chả có gì! Tên con trai hỏi: – Em đẹp như vậy thiếu gì bạn trai việc gì phải theo thằng Pede đó làm gì? Quyên cười ngạc nhiên: – Anh nói gì? Anh nói ai Pede? – Thì thằng Tuấn đó! Nó là Pede với thằng kia, trong lớp anh ai mà chả biết! – Thật không? Tui không tin! Ảnh là người yêu của tui mấy năm trời… chả lẽ tui không hiểu ảnh sao? Ảnh ghét Pede như cái gì… Tên con trai đó cười ha hả: – Trời ơi, em đúng là thơ ngây, nó lúc đầu không phải là Pede nhưng mà bị thằng kia lây. Mô-đen bây giờ là chơi trò Gay đó, cô em không biết sao? Nó bị thằng kia dụ dỗ… – Thằng kia tên gì? – Quân! Bất ngờ con Quyên hỏi vặn vẹo lại: – Mà… Tự nhiên anh nói như vậy với tôi để làm gì? Tên kia tỏ ra không hề nao núng, thái độ của nó bình tỉnh đến lạ: – Em muốn thằng Tuấn quay trở lại với em phải không? – Ừh! Thì sao chứ? – Vậy thì chúng ta hợp tác! Anh cần sự giúp đỡ của cô em! Quyên chứng tỏ mình cũng không phải là tay vừa, cô ta hỏi cắc cớ: – Vậy thì anh sẽ được lợi gì trong phi vụ này? – Cái đó cô em không cần phải biết! Miễn chúng ta đôi bên cùng có lợi là được! Quyên gật gù: – Để tôi xem kế hoạch của anh đã, chứ tôi không hứa trước điều gì cả! – OK! Cô em thận trọng vậy là tốt! … Tên con trai tỉ mỉ kể lại từ đầu câu chuyện của Tuấn và Quân cho Quyên nghe và đưa ra kế hoạch của mình. Nghe xong Quyên mím môi: – Hừ có chuyện đó nữa sao? Thật không ngờ tên Quân lại khốn nạn đến như vậy! Nhưng mà tôi chả thấy anh có lợi gì trong chuyện này cả? Trừ khi… Tên con trai nhanh chóng cướp lời: – OK! Cô em không cần quan tâm tới phần của anh! Quan trọng là cô em có chịu hợp tác và có đủ khả năng… Quyên đưa tay lên trán gõ đầu: – Trời! Chả lẽ có ngày mình phải giành giật người yêu với một thằng con trai sao! Thế mà tôi cứ tưởng anh ta đang quen với một con nhỏ nào chứ! OK! Tôi sẽ hợp tác với anh! … 64. ===== Đang hậm hực xách xe chạy vòng vòng phố thì Tuấn nhận được một cú điện thoại: – Mày hả Tuấn, đang làm gì đó? Vô khu Tên Lửa nhậu với anh em một bữa coi! Dạo này từ ngày có em Quân thấy mày biệt tích giang hồ luôn nha! Sẳn đang buồn nó “OK” ngay mà không cần suy nghĩ. Vừa đậu xe trước cái quán lề đường, thoáng thấy con Quyên ngồi chung với thằng bạn nó khá bất ngờ và hơi bị dội đạn: – Chuyện này là sao mày giải thích coi! Sao có con nhỏ này ở đây nữa? Hai đứa bây quen nhau àh… Tên con trai giả lã: – Trời ơi, có gì đâu, bạn bè không hà, mày suy nghĩ thông thoáng chút đi! Ngồi xuống, dzô một chai đi rồi nghe tao giải thích! Tuấn đá cái ghế một cái thật mạnh kéo về phía mình rồi ngồi xuống. Nó nhận lấy chai bia ướp lạnh từ thằng bạn và làm một hơi. Con Quyên bấy giờ mới quay qua cười mỉa mai: – Hừm… thật không ngờ, anh bỏ tôi vì đi nghe theo lời dụ dỗ của một thằng con trai, anh có phải đàn ông không vậy? Bây giờ anh bày đặt chơi trò Gay là sao? Tuấn dằn chai bia thật mạnh xuống bàn, nó toan đứng dậy bỏ đi thì thằng bạn đã nhanh tay hơn kéo nó ngồi xuống, hắn liếc con Quyên một cái giở giọng đạo đức: – Quyên! Em nói gì kỳ vậy! Tuấn, bình tỉnh lại! Tuấn gằn giọng: – Mày đuổi con này về đi rồi nhậu nữa, nhìn nó ngứa mắt quá tao không nhậu được! Sau đó nó quay qua trợn mắt nhìn con Quyên nói như tát nước vô mặt: – Nè, cô có sợi dây thần kinh tự trọng không vậy? Ai bỏ ai trước? Chuyện của tôi với cô đã chấm dứt lâu rồi đừng có làm phiền tôi nữa. Còn một chuyện nữa tôi cũng nói cho cô biết tôi bị ai dụ dỗ thì mặc xác tôi, không cần cô xen vô. Tôi chơi trò gì là quyền của tôi, không tới lượt cô nói đâu! Quyên cự nự: – Nhưng bản chất anh là con trai! Anh… Tuấn hất tay ngang: – Tôi là con trai thì đâu có ai cấm cản tôi yêu con trai! Tôi chỉ quan tâm tới chuyện là mình đã sống thật với bản thân mình thôi, ai nói gì thì kệ. Cũng như lúc trước bạn bè khuyên can mà tôi vẫn chấp nhận yêu cô để bây giờ sáng mắt ra đấy thôi! Thằng bạn im lặng lắng nghe nãy giờ cũng lên tiếng: – Mày… sao lúc trước mày nói là chỉ giỡn chơi cho vui? Hổng lẽ mày bị nó lây thiệt hả? Tuấn quay qua thằng bạn nói: – Tao công nhận là lúc trước tao đã sai khi đem chuyện đó ra đùa giỡn với tình cảm của ổng… nhưng mà cũng nhờ vậy mà tao nhận ra là con trai yêu nhau cũng chả có gì là đáng xấu hổ cả. Thằng bạn há hốc nhìn nó: – Vậy là mày là Pede thiệt hả? Tuấn cãi lại: – Tao không phải Pede, ông Quân nói tao là GAY! Thằng bạn thì ôm bụng cười: – Ha ha ha! cũng như nhau thôi! Tuấn chống chế: – Khác nhau, mày biết gì mà nói! – Khác nhau sao? Mày nói tao nghe thử coi! – Thì Pede giống con gái, còn tao vẫn là con trai! Mà dù là Gay hay Pede thì vẫn là những con người bình thường! Thằng bạn cười lớn hơn nữa: – Con trai mà đi thích con trai! Ha ha ha, tao mới nghe! Tuấn nổi giận: – Kệ bà nó, con trai thích con trai thì mới là Gay, nhưng nó vẫn là con trai! Thằng bạn vẫn không thôi mỉa mai: – Ghê chưa! Nó đầu độc mày bằng những suy nghĩ bệnh hoạn đó đấy hả? – Suy nghĩ như mày mới đúng là thứ dốt nát và bệnh hoạn đó! – Vậy mày nói coi Pede có bình thường không? Tuấn nhún vai: – Bình thường! – Con trai thích làm con gái mà bình thường? – Đó là vấn đề sở thích không gây tổn hại tới ai và khi sinh ra đã là như vậy rồi, người ta cũng không kiểm soát hay quyết định được nên chuyện đó là một điều hoàn toàn bình thường của tự nhiên! Mày ngu quá, có giỏi thì đi hỏi ông Quân, ổng nói cho mà nghe, tao chỉ biết vậy thôi! Con Quyên gầm gừ: – Giờ mở miệng ra là nhắc tới thằng chó đó! Nó sửng cồ như con gà chọi quay qua con Quyên: – Nè, nè nè… im cái mồm cô lại nhé, cô vừa xúc phạm tới ai vậy? Tôi không nhịn nữa đâu nha! Thấy thái độ anh chàng nóng như lửa con Quyên dù rất xuống cãi lại nhưng cũng e dè, còn thằng Tuấn đang bực chuyện kia giờ gặp hai đứa này khiến nó như muốn điên tiết lên: – Bực quá, tính tiền về! Gặp toàn chuyện gì đâu không! Thằng bạn bấy giờ mới cười giã lã: – Thôi, thôi… tụi tao xin lỗi, nhậu hết đi rồi về, bỏ qua đi, không nói chuyện đó nữa… dzô đi! Quyên rót bia cho hai đứa anh! Dù rất khó chịu nhưng thằng Tuấn cũng chả muốn về nhà lúc này thế là có bao nhiêu bia đưa lên nó quất hết. Sau khi thấy anh chàng cửng cửng thằng bạn mới nói với chủ quán: – Cho rượu ra đi anh! Tuấn la lên: – Tao không biết uống rượu. Tên bạn trấn an: – Mày đừng có lo, uống bia xong uống rượu vô dễ lắm! Dân chơi mà nhát vậy! Thằng Tuấn cười: – Rồi, khỏi uống, ai chứ tao là tao ghét nhất đứa nào nói khích! – Thôi… xin lỗi, ok, uống thử chơi một tí thôi, không nói khích mày nữa! Nè… thử đi! … Hôm đó thằng Tuấn vì quá giận thằng Quân mà uống rượu như điên, thật tình nó không quen uống rượu, nên chẳng mấy chốc say khướt và ngã quỵ ra như chết! – Rồi, nó xỉn rồi, tính sao đây anh? – Phụ anh dìu nó vô khách sạn chứ sao bây giờ, lấy cái điện thoại của nó ra chụp rồi quay! Hàng LG KC – 190i đó nha! … =====
|