Đôi Bạn Nối Khố
|
|
❀❀ĐÔI BẠN NỐI KHỐ - Hủ Tỷ❀❀ Hutydanmei.wordpress.com
❉✤❉Giới thiệu: Truyện kể về đôi bạn thân từ lúc nhỏ, cùng lớn lên, sau đó họ cùng vào đại học, học cùng trường, cùng ngành rồi ở cùng kí túc xá. Là tình bạn hay tình yêu? Là tình nhân hay bạn thân? Thời gian sẽ trả lời cho câu hỏi đó!
CHƯƠNG 1
✤Họ là đồng hương và cũng là hai đứa bạn chơi thân kể từ lúc còn cởi truồng tắm mưa, nói thân thì cũng hơi cường điệu hóa thế nhưng xét lại từ thuở bé tới tận lúc vác balo lên giảng đường đại học, ngoài đối phương ra, họ không còn tìm thấy ai khác phù hợp hơn với chữ “đôi bạn nối khố”. Cái dạng thân nhau của đôi bạn trai trẻ không phải kiểu nhường nhịn lẫn nhau, tớ cho cậu, cậu nhường tớ, mà là cái kiểu đánh tới sứt đầu mẻ trán chỉ vì mấy thứ vô cùng vớ vẩn, con nít. Đến lúc vào đại học, học cùng trường, cùng ngành thậm chí ở cùng một kí túc xá, thói quen đó vẫn không tài nào bỏ được. - Giang An Nhiên! Cậu lại dùng bàn chải đánh răng của tôi?!! – Nghiệp Thiệu Đăng đứng trong toa lét hậm hực la rống. An Nhiên ở bên ngoài vẫn đang chăm chút cho cái mô hình tàu đang chế tạo của mình nên hoàn toàn không để ý đến “tạp âm” khác, cái mô hình này là thành quả mấy đêm thức trắng của cậu, là sản phẩm mà An Nhiên chăm chút nhất từ trước đến nay để đưa vào tham gia cuộc thi sáng tạo tài năng trẻ do trường tổ chức. Đối với những sinh viên nghèo như cậu thì cuộc thi này là cơ hội lớn để hái ra tiền. Vừa nghĩ tới món lợi hơn chục triệu, hắn mắt cậu đã vụt sáng như sao đêm, miệng cười toe toe. - Giang An Nhiên!!! Một lúc sau Nghiệp Thiệu Đăng từ trong toa lét bước ra mang theo bộ mặt tối như đêm ba mươi đứng trước cậu gằng từng tiếng nói. Lúc này An Nhiên mới bất đắc dĩ ngước nhìn, lại trơ vẻ mặt ngây thơ vô tội ra hỏi: - Có chuyện gì vậy bạn? Thiệu Đăng trợn mắt lên, bộ dáng của hắn hiện tại dư sức dọa cho trẻ con chạy tét khói. Tuy nói Nghiệp Thiệu Đăng là một hotboy chính hiệu của Đại học Công nghệ thế nhưng cái đẹp của hắn lại quá mạnh mẽ khiến người nào khi trông vào đều thấy sợ, lại thấy có chút khó gần, tuy nhiên đối với Giang An Nhiên, gương mặt kia dù có bậm tợn cỡ nào cũng chỉ đủ dọa con nít, dọa thằng cu Hí của thím bảy bán trong căn tin trường. An Nhiên vẫn vô cùng an nhiên, ngược lại, Nghiệp Thiệu Đăng đã không còn “an nhiên” được nữa, hắn quát: - Cậu dùng bàn chải đánh răng của tôi lần thứ mấy rồi? An Nhiên an nhiên đáp: - Không nhớ, mà chuyện đó có quan trọng gì đâu, chỉ là xài đồ chung một chút thôi mà. Lúc nhỏ chúng ta còn mặc chung quần đó tôi có bao giờ nói gì đâu? - Nhỏ là nhỏ, bậy giờ cậu bao nhiêu tuổi rồi lại còn đi xài đồ chung của người ta? - Đèn à, khó tính quá rồi đó, tại bàn chảy của tôi bị tà lông hết rồi không xài được nữa nên bất đắc dĩ mới dùng chung đồ của cậu thôi! - Xài chung? Dễ nghe quá nhỉ? Vậy sao cậu không chịu đi mua đi? Đừng nói với tôi là cậu tiết kiệm tới mức đó... Bị nói trúng tim đen, An Nhiên giả vờ lơ đi, tiếp tục nhìn nhìn con tàu yêu quý của mình, miệng lẩm bẩm: - Nhìn như còn thiếu một chi tiết... Nghiệp Thiệu Đăng tức nghẹn quay người trở về giường. Tính cách của hắn và An Nhiên là ở hai thái cực đối nghịch nhau, hắn không tùy tiện như cậu, lúc trước hắn cũng là một kẻ rất biết kiềm nén thế nhưng kể từ lúc bắt đầu năm học, phải cùng ở một phòng với An Nhiên, hắn mới dần biết được thế nào là đích chịu đựng. Hắn nằm trên giường nhìn người kia đang hí hoáy với một đống đồ, không biết làm gì mà say mê tới vậy, hắn cũng không hứng thú với mấy trò con nít đó, lăn đi lăn lại vài vòng rồi cũng thiêm thiếp ngủ. Giang An Nhiên vui vẻ nhìn thành quả vừa mới hoàn thành xong, cận thận đặt chiếc tàu lên bàn, ở vị trí bắt mắt nhất mà đứng khoanh tay ngắm nghía suốt nửa tiếng. - Thiệu Đăng, cậu thấy con trai đầu lòng của tớ thế nào? Không nghe thấy tiếng đáp lại của người kia, An Nhiên liền quay lại, nhìn thấy người kia ngủ thật an lành đột nhiên khóe miệng của cậu cũng giãn ra. Không phải là một nụ cười đắc thắng mãn nguyện mà đây là một nụ cười dịu dàng, nồng hậu. Chỉ khi ngủ, Nghiệp Thiệu Đăng mới có vẻ mặt ngây thơ, dễ chịu đến thế kia, những đường nét gương mặt gọn gàng sắc nét như được hung đúc, tạc thành, dễ khiến bất kì ai phải xiu lòng. Còn với An Nhiên, cái tên hoàn toàn phù hợp với tính cách và ngoại hình, gương mặt cậu hài hòa, dễ nhìn, lại gây cho người ta cảm giác có chút non nớt, thế nhưng ít ai biết được An Nhiên không phải hoàn toàn là một người dễ tính, tùy tiện, “ruột để ngoài da” như người khác từng nhận xét. Thực chất cậu cũng có những suy tư rất sâu sắc, đa chiều và đương nhiên còn có những bí mật không thể cho ai biết. - Cạch! – Cánh cửa phòng nhẹ nhàng khép lại. An Nhiên đứng ở bên ngoài, nửa thân dựa vào cửa, đôi mắt cậu đen huyền, đăm đăm nhìn vào hư vô, vài giây trôi qua cuối cùng cậu cũng rời khỏi đó. Hành lang kí túc xá đầy những người, bóng dáng cao gầy thoắt hòa vào đám đông, biến mất.
|
Đại học Công nghệ tỉnh T là một trường đại học lớn và rất đẹp, có đầy đủ cơ sở vật chất cho sinh viên, chất lượng giảng dạy cũng rất tốt thế nên từ lâu đã là mục tiêu hướng tới của đa phần học sinh trong tỉnh nhà. Giang An Nhiên cũng vậy, song, người ta thường nói “tiền nào của đó”, một ngôi trường tốt đến vậy thì đương nhiên học phí cũng không dễ xơi chút nào. Nhà cậu không giàu bằng Nghiệp Thiệu Đăng, cha mất từ sớm, nhà chỉ còn mẹ và đứa em trai vừa lên lớp mười một, bao nhiêu là chi phí trang trãi cậu không thể để một mình mẹ gánh thế nên từ sớm bắt đầu năm học cậu đã ráo riếc kiếm tiền. Nghĩ tới chuyện lại sắp phải nộp tiền học phí, bao nhiêu phiền muộn trong lòng An Nhiên đều nổi dậy. Cậu ngồi trong căn tin kí túc xá lướt mạng xã hội, thỉnh thoảng lại thở dài thườn thượt. - Hey, chào anh giai, làm gì mặt mài tâm trạng dữ vậy? Bị một người thình lình vỗ vai, Giang An Nhiên quay lại thì thấy Mai Tiểu Băng – cô bạn học nghành quản trị kinh doanh cùng trường. Mai Tiểu Băng là một cô gái rất nhí nhảnh đáng yêu, hầu như lúc nào cũng tràn trề sức sống chả bù cho An Nhiên, nhìn cô ta vui vẻ như vậy mà cậu vẫn không gặng ra được nửa nụ cười, tiếp tục bấm bấm điện thoại. Mai Tiểu Băng bị ngó lơ, nhưng cũng không thất vọng liền kéo ghế ngồi xuống. - Gần đây trông cậu hơi ốm hả? - Đâu có! – An Nhiên đáp ngắn. - Ốm thiệt mà, chưa làm xong cái mô hình tàu thuyền gì đó hả? Lúc này An Nhiên mới bày vẻ mặt hơi ngạc nhiên hỏi lại: - Sao cô biết tôi đang làm cái đó? Mai Tiểu Băng cười hì hì, táy máy tay chân bắt đầu giở trò sờ mó trai đẹp. Bàn tay của cô gái hết đặt trên vai An Nhiên rồi lại tự nhiên mà quàng qua cổ cậu, An Nhiên bắt đầu cảm thấy sởn gai óc, thầm nói con gái thời bấy giờ đúng là quá bạo gan rồi. - Thì là Tuấn An với Quốc Đại nói cho tôi biết! - Biết ngay mà, hai thằng nhiều chuyện đó! An Nhiên hừ một tiếng dài, chung phòng trọ với cậu ngoài Nghiệp Thiệu Đăng thì còn hai người nữa đó chính là tên hám gái Phan Tuấn An và “nghệ sĩ” Trịnh Quốc Đại. Chuyện cậu tham gia vào cuộc thi lần này chắc chỉ có hai người cùng phòng kia là biết, à, hiện tại còn có thêm cô gái suồng sã này nữa. Thấy An Nhiên suy tư một lúc, Mai Tiểu Băng liền mò qua chốp lấy điện thoại từ trong tay cậu. - Nè cô làm gì vậy? Cô gái kia hí hửng. - Cậu có chơi mạng xã hội sao? Vậy mà mấy đứa lớp tôi nói không có, để xem.... Nick là... Họ Xấu Tên Trai? Haha...cậu khiêm tốn quá ha, tối nay tôi gửi lời mời kết bạn nhớ confirm nha! An Nhiên chau mày chợt giật điện thoại lại. Mai Tiểu Băng cười toe toe lại tiếp tục hỏi: - A, Thiệu Đăng có chơi mạng xã hội không? Cậu cho tôi xin nick của cậu ấy với, tôi tìm từ đầu năm tới giờ vẫn không thấy. - Không biết! - Xạo, hai người cùng phòng mà chẳng lẽ không biết? - Cô tự đi hỏi cậu ta đi! - Trông cậu ta nghiêm quá, tôi không dám bắt chuyện. An Nhiên...đi mà... - Không phải cô quen rất nhiều người sao? Hỏi Tuấn An hay Quốc Đại gì đó... Mai Tiểu Băng dẫu môi. - Hai người đó đúng là thỏ đế, cả hai đều sợ Thiệu Đăng, họ nói Thiệu Đăng không cho họ nói ra...Tôi nghe nói ở trường chỉ có mình cậu dám nắm tóc boss Nghiệp thôi ai dè cậu cũng sợ cậu ta như vậy sao? An Nhiên không đáp tiếp tục bấm điện thoại. Không phải đây là lần đầu tiên cậu bị làm phiền như vậy, mà kể đến thì từ lúc dọn hành lí vào kí túc xá ở thì dường như cả căn phòng số 68 của cậu đều gặp vận mệnh đào hoa. Hết cô gái này tới cô gái khác tiếp cận, dần dần cậu mới nghe được phong phanh thì ra những cô gái kia chú ý là bởi vì phòng 68 toàn “trai đẹp”. Ban đầu cũng thấy phỗng mũi đôi chút nhưng dần đi thì chỉ còn có cảm giác duy nhất, đó chính là phiền! Mai Tiểu Băng không khai thác được gì nữa nên cũng cụt hứng mi gió cho An Nhiên một cái rồi trở về kí túc xá nữ. An Nhiên nhìn lên đồng hồ, lúc này đã hơn sáu giờ tối, cậu cũng rời đó trở về phòng mình. Cửa phòng mở ra, Nghiệp Thiệu Đăng đang ngồi trước máy vi tính chơi Dota thấy An Nhiên trở về liền nhìn nhìn vài giây rồi lại thản nhiên chơi tiếp. - Hai thằng kia vẫn chưa về à? – An Nhiên vừa lấy đồ chuẩn bị đi tắm vừa hỏi. Nghiệp Thiệu Đăng vẫn chăm chú trên màn hình, lơ đễnh đáp: - Chưa... Lúc cậu vừa bước vào toa lét thì Thiệu Đăng đột nhiên nói: - Cậu chưa đóng tiền học phí kì này sao? Trên danh sách vừa công bố có tên cậu đấy! An Nhiên cũng không quá ngạc nhiên, chỉ cần lần này mô hình tàu của cậu đạt được giải nhất thì cái học phí cỏn con đó có là bao chứ. Đắc chí, An Nhiên lại muốn ngắm nhìn thành quả của mình, rụt chân rời khỏi toa lét cậu đến trước bàn học thế nhưng lại phát hiện có cái gì đó không đúng. - Tàu? Tàu của tôi? An Nhiên nhìn vào cái khoảng trống trông tới ngứa mắt đó mà lòng lại dâng lên một dự cảm khác thường. Cậu bước tới lục lọi một hồi rồi quýnh quáng quay sang Nghiệp Thiệu Đăng, nói: - Tàu đâu? Hồi ra khỏi phòng tôi còn đặt nó ngay ngắn trên đây! – An Nhiên bức xúc chỉ vào khoảng trống ngứa mắt. Nghiệp Thiệu Đăng đột nhiên dừng chơi, thấy An Nhiên hoảng lên như thế hắn cũng lấy làm khó hiểu nói: - Tàu con nít thôi mà, làm gì hoảng dữ vậy? Lúc chiều thằng Cu Hí qua phòng tìm cậu nhưng khi nó gặp tôi thì lại khóc thét lên không dỗ được. Vậy nên... An Nhiên bắt đầu cà lâm, mỗi lần giận thì cậu lại cà lâm như một thằng ngốc. - V...vậy...là...cậu..cậu...cho...cho...nó...cái...cái... Nghiệp Thiệu Đăng cũng đã quá quen với cái tật xấu này của An Nhiên, hắn hiểu được liền đứng phắt dậy ú ớ: - Gì? Không...phải cậu làm cho thằng nhóc kia sao? Giang An Nhiên cúi mặt cười rùng rợn, cậu từ từ đi lại gần Thiệu Đăng, nắm chặt bắp tay hắn. Vài giây sau cả kí túc xá vang lên tiếng thét khủng khiếp: - CHO...CHO...CHO CÁI CON MẸ MÀY, HÔM NAY TAO VỚI MÀY CHỈ CÓ MỘT NGƯỜI SỐNG!!!!
HẾT CHƯƠNG 1
|
|
CHƯƠNG 2 - Đại, cậu thấy cô em mặc váy hồng hồi nãy có chút giống em Linh Thùy bên lớp kế toán không? - Không giống lắm, nhưng mà nhìn cũng dễ thương... Phan Tuấn An vừa đi vừa mắng: - Mẹ nó, quá dễ thương đi chứ, cậu tập tành cái tật khó tính của Nghiệp Thiệu Đăng à? Lúc người ta bật đèn xanh thì mau mau mà tiến tới, định làm thầy tu giống hai thằng kia à? Trịnh Quốc Đại ôm lấy cây đàn ghi ta vừa đi vừa ngẫm nghĩ. Một lúc sau mới biết ý nói “hai thằng kia” của Tuấn An là ai. Không phải là một Giang An Nhiên suốt ngày chỉ biết tới tiền bạc, học cách làm giàu và một Nghiệp Thiệu Đăng vô cảm, trơ như đá thì còn ai vô đây. Nói chung, với cặp mắt của bọn họ mà nhận xét thì thực sự An Nhiên và Thiệu Đăng không khác thầy tu là mấy, không chơi bời, không gái gú, suốt ngày cứ lẩn quẩn bên nhau như hình với bóng. Nếu như ai đó không biết họ là bạn thân từ nhỏ, không biết Nghiệp Thiệu Đăng vốn là kẻ kỳ thị đồng tính thì rất có thể lầm tưởng bọn họ là một cặp đôi mặn nồng. Đương nhiên cả trường này chẳng ai suy nghĩ về điều đó, không phải là chưa nghĩ mà là không dám nghĩ tới, họ cũng không hề muốn nếm thử cú đấm nghìn cân của boss Nghiệp – đội trưởng CLB Taekwondo của trường. Quốc Đại và Tuấn An vừa bước tới cửa phòng đã nghe thấy gào thét của An Nhiên, cả hai ngờ nghệch nhìn nhau. Bước vào phòng, đầu tiên thấy cảnh tượng hỗ lốn bên trong khiến cả hai giật mình, không thấy Nghiệp Thiệu Đăng chỉ thấy Giang An Nhiên đang nằm một đống trên sàn, hai mắt đỏ ngầu dữ tợn, còn có vài vết cấu véo ửng ửng trên da. - Lại đánh nhau, hai cái người này... Quốc Đại không lấy làm ngạc nhiên liền tiến về giường của mình, đặt cẩn thận cây ghi ta xuống. Còn Tuấn An thì lén cười cợt sau đó cũng về giường bật máy tính lên, chép mấy cái ảnh chụp bằng điện thoại với người đẹp vào laptop. An Nhiên vẫn nằm đó, sau trận chiến với Thiệu Đăng cơ thể của cậu không còn sức lực gì nữa. Ông trời quả là bất công, khi nhỏ hai người đều đánh ngang tày ngang sức thế nhưng dần lớn lên, tên Nghiệp Thiệu Đăng kia không biết ăn gì mà lại khỏe lên không tưởng, người thiệt thòi nhiều nhất vẫn là cậu. An Nhiên chợt rút ra kết luận, lần tới không nên đấu bằng vũ lực với hắn. Một lúc sau cửa phòng lại mở ra, Nghiệp Thiệu Đăng bước vào quần áo xộc xệch, mặt cũng có vài vết cào trông thấy rõ. Hắn cầm theo vật gì đó không rõ hình dạng đi vào. - Lúc tôi tới lấy thì nó đã chơi thành dạng như này rồi! Xem coi sửa được không? An Nhiên vừa nhìn thấy khổ lao của mình mấy đêm thức trắng bây giờ lại thành ra một đống đồ nhìn không ra rõ hình thù thì trong lòng bất giác lại dâng lên cơn đại hồng thủy. Cậu bất chấp cơ thể rệu rã như cá mòi hộp liền xông vào Nghiệp Thiệu Đăng đại chiến lần hai. - Sửa sửa sửa...cái bàn thờ nhà mày, ông giết chết mày... Tuấn An và Quốc Đại ở trên giường nằm há hốc mồm.
|
Một buổi sáng bình thường như mọi buổi sáng. Nắng vẫn vàng, gió thổi vẫn mát, mây vẫn là đà trôi như hình ảnh từ một pha quay chậm. Giang An Nhiên trườn dài trên bàn học nhìn ra phía ngoài mây cỏ trời đất, trong phòng học đầy tiếng nói mạch lạc của vị giáo viên hói đầu, thế nhưng bao nhiêu từ ngữ văn hoa tinh túy gì khi chạm đến tai An Nhiên đều tẻ đi hết. Có mấy cô gái thỉnh thoảng liếc nhìn xuống bàn của cậu rồi cười khúc khích sau đó họ lại nhìn sang người ngồi gần đó, Nghiệp Thiệu Đăng vẫn giữ gương mặt bình thản nhưng gợi cho người ta một cảm giác nghiêm nghị đến khó gần, điều khác với mọi ngày là trên mặt hắn giờ đây có thêm vài hoa văn màu đỏ lẫn tía hoàn toàn tương tự với Giang An Nhiên. Không hỏi cũng biết giữa hai người xảy ra chuyện gì rồi. Có thể nói ở trường này người dám làm bị thương boss Nghiệp chỉ có An Nhiên, mà người làm cho An Nhiên trở nên thiếu sức sống, xụi lơ như cây hoa thiếu phân như thế chỉ có Nghiệp Thiệu Đăng. Mặc dù Thiệu Đăng có nhiều lần xin lỗi, hắn nói hắn không hề để ý tới cuộc thi sáng tạo tài năng trẻ gì đó của trường nên không biết kế hoạch của An Nhiên thế nhưng đối với cậu mà nói, một thằng bạn thân mà còn ở chung phòng nhưng lại không biết bạn mình đang làm gì là một điều đáng trách. Ngay cả Tuấn An và Quốc Đại đều biết thì hắn không có lí do để không biết, có phải cậu nên trách hắn quá vô tâm hay trách hắn là một thằng đầu đất không biết suy luận? Cuối cùng cũng dẫn tới chiến tranh lạnh, từ đêm hôm qua tới giờ cả hai đều không bắt chuyện với nhau. Giờ ăn trưa, An Nhiên lại lủi thủi xuống căn tin, lấy đủ phần ăn của mình rồi thì chọn một góc ít người nhất để ngồi. Phía không xa là Nghiệp Thiệu Đăng, dường như lần bị thương này của hắn quả thực rất có lợi, mấy người trước kia muốn bắt chuyện với hắn nhưng sợ hắn thì giờ đây thừa cơ hội này để tới hỏi thăm. Hắn cũng vui vẻ đáp lại thế nên chẳng mấy chốc xung quanh hắn đều toàn là bạn tốt, trai gái có đủ. An Nhiên chua chát ngốn đồ ăn, vừa ăn chưa tới ba muỗng đã bị một cái bóng làm phiền. - Anh đẹp giai, sao mặt mũi thành ra như vậy rồi? Mai Tiểu Băng hôm nay vẫn tươi roi rói cầm theo phần cơm chạy tới chỗ cậu. - Đang ăn cơm, đừng nói chuyện! Cô gái ngoan ngoãn gật đầu, đặt cơm xuống bàn, im lặng mà ăn. Nhưng chưa được bao lâu thì lại cất tiếng: - Sao cậu không confirm? - Qua nay tôi chưa lên. – An Nhiên vẫn cắm cúi. - Cậu cũng đừng thất vọng, thực ra cái giải sáng tạo tài năng trẻ gì đó là chỉ để dành cho mấy đứa con ông cháu cha thôi. Mấy người có địa vị muốn tỏ ra con cái họ giỏi giang này nọ nên cũng sẽ bất chấp, tiền bạc, quan hệ để có được cái danh tiếng đó! An Nhiên dừng ăn, liền quay qua nhìn Mai Tiểu Băng, hỏi: - Cô biết hết rồi? - Hihi, Tuấn An kể rồi! Bàn tay cầm nĩa của An Nhiên run lên. Phan Tuấn An đúng là kẻ tương lai chết vì gái. Cúi đầu ăn một chập, An Nhiên lại quay sang nhìn Mai Tiểu Băng, hỏi: - Nghiệp Thiệu Đăng đang ở bên kia, cô muốn gì thì qua đó hỏi hắn! Mai Tiểu Băng lắc đầu: - Không có gì để hỏi! - Không phải muốn biết nick mạng xã hội của hắn sao? - Giờ không muốn nữa, tôi thích làm bạn với cậu! An Nhiên suýt nữa phụt ra cơm, trợn mặt nhìn cô gái kia. - Tự...tự...nhiên sao muốn làm bạn với tôi? - Thấy cậu rất cô đơn! - Cám ơn, tôi không cần ai tội nghiệp đâu. Hiện tại rất tốt rồi... Mai Tiểu Băng xơi xơi cơm, ăn qua loa rồi lại liếc nhìn An Nhiên, lần này cô ta nói có chút nghiêm túc: - Thật ra so với Thiệu Đăng, cậu còn khó gần hơn! - Cái gì? – An Nhiên nheo mắt nghi hoặc. - Thật sự là vậy mà, tôi có cảm giác...bình thường trông cậu rất dễ chịu nhưng lúc nào cậu cũng giữ khoảng cách với người khác như sợ người ta phát giác bí mật gì của cậu vậy! Bàn tay An Nhiên đột ngột giật mạnh, cậu cố kéo khóe miệng lên cười ngượng ngạo. - Định làm chuyên gia tâm lý hay sao? Bí mật gì chứ, cô đúng là khó hiểu mà... An Nhiên thấy mình không ăn vô nỗi nữa liền bưng phần đồ ăn đứng dậy, lúc đó vô tình chạm phải một người cũng vừa bước tới. Toàn bộ nước sốt đều hắt vào áo trắng của gã ta, gã con trai tóc nhuộm màu, tai đeo khuyên trưng bộ mặt côn đồ hất hàm nói: - Giang An Nhiên, mày định gây sự với tao sao? Mai Tiểu Băng hốt hoảng đứng dậy, cau có hướng tới người kia nói: - Đào Triệu Tuyển, người gây sự là cậu thì có, rõ ràng tôi thấy cậu cố ý va vào An Nhiên! An Nhiên nhíu mày nhìn người con trai trước mặt mình sau đó bình thản cúi đầu nhận lỗi. - Xin lỗi, là tôi vô ý! Sau đó cậu còn tiện thể tặng cho gã một nụ cười tươi như hoa. Đào Triệu Tuyển tức đến nóng mũi, nắm lấy tay Mai Tiểu Băng giật mạnh. - Cậu bênh cho nó? - Tôi không có bênh ai, ai đúng ai sai tôi đều thấy rõ, đừng làm loạn nữa! Người ngoài đều trông thấy rõ Đào Triệu Tuyển đối xử rất đặc biệt với Mai Tiểu Băng. Vị nhị công tử nhà họ Đào này vốn là kẻ không nói lí lẽ, tính cách ngang ngược thế nhưng đứng trước cô gái này thì chẳng qua cũng chỉ là một tên ăn bám, vô dụng bị nhiều lần từ chối tình cảm mà vẫn mặt dày theo đuổi. An Nhiên đứng kế bên nhàm chán ngáp một cái, mấy chuyện tình yêu bi lụy này cậu vốn chẳng có một chút hứng thú. - Vậy...không còn gì nữa, tôi đi đây! - Mày đi đâu? Tao còn chưa tính sổ với mày! Mày không biết tao là ai sao? Đào Triệu Tuyển tức giận quay sang níu cổ áo An Nhiên. Gã ta biết tên cậu, nhưng nếu hỏi cậu có biết hắn là ai hay không thì là làm khó Giang An Nhiên rồi. Ngay cả trong lớp học, An Nhiên còn chẳng nhớ tên quá năm người thì lấy gì biết gã này là ai. - Cậu là ai? Bà con xa với tôi à? Câu này là Giang An Nhiên hỏi thật lòng, thế nhưng qua bộ xử lí thông tin hà khắc của Đào Triệu Tuyển thì lại trở thành lời thách thức chói tai. - Mẹ nó!! Mày đùa với tao?!! Lúc này Mai Tiểu Băng mới chợt lên tiếng: - Cậu (nói Triệu Tuyển) biết tên cậu ta(An Nhiên) mà cậu ta không biết cậu, có nghĩa là ở trường cậu không nổi tiếng bằng cậu ta. Nói thật, tôi thích cậu ta, nên cậu không có cơ hội đấu lại đâu, bỏ cuộc đi! Cả căn tin lúc này đang nháo nhào lại xem kịch hay, sau câu nói của Mai Tiểu Băng, xung quanh đều im như thóc. Gương mặt Đào Triệu Tuyển đã có dấu hiệu muốn nứt ra, gân xanh hai bên thái dương giật mạnh, nổi cộm lên như mấy sợi dây điện. Gương mặt gã biến sắc trầm trọng. Lúc này An Nhiên cũng không còn an nhiên được nữa, cậu há mồm muốn phân trần nhưng lại chẳng biết nói gì bây giờ. - Được, tôi mà không đấu lại thằng này sao? Mai Tiểu Băng, cô coi cho rõ hôm nay tôi dần nó ra sao!!! – Đào Triệu Tuyển nghiến răng ken két, nắm đấm vút lên cao sẵn sàng hạ xuống. An Nhiên cũng không phải thể loại chân yếu tay mềm, muốn đánh cậu, nói thì dễ lắm. Khi gã ta vung nắm đấm tới, An Nhiền liền linh hoạt né đỡ, lúc cậu định phản lại thì đột nhiên một bàn tay lớn từ sau kéo cậu thụt lùi lại, đồng thời vô hiệu hóa nấm đấm tiếp theo của Đào Triệu Tuyển. - Nghiệp Thiệu Đăng... – Xung quanh xôn xao hẳn lên. Lúc An Nhiên không chú ý, Nghiệp Thiệu Đăng đã tới kể từ lúc nào. Hắn mặt đối mặt với Đào Triệu Tuyển, hai mắt lạnh lẽo toát lên một tầng sát khí rất đậm. Những người đi cùng với Đào Triệu Tuyển lúc này mới bước lên phía trước can ngăn gã. - Đi thôi, đừng làm lớn chuyện. - Triệu Tuyển, đừng gây sự với hắn! Đào Triệu Tuyển không phải không biết cái tên Nghiệp Thiệu Đăng, biết rõ là đằng khác, thế nhưng đây là lần đầu tiên hai người giáp mặt nhau. Quả như lời đồn trong trường, Nghiệp Thiệu Đăng không phải con cọp giấy, khi nhìn vào mắt hắn khiến người ta chếnh choáng như bị rơi vào một hố đen, rất u lạnh, rất khó nắm bắt được hắn sẽ làm gì tiếp theo. - Chỉ là hiểu lầm thôi, cậu ta cũng không cố ý làm dơ áo cậu, đâu cần khó khăn như vậy chứ Đào Triệu Tuyển! Nghiệp Thiệu Đăng dù đã cố giữ vẻ mặt ôn hòa thế nhưng trong mắt người khác vẻ mặt kia chính là đe dọa. Nhưng lần này Đào Triệu Tuyển không tức giận, gã rút tay khỏi cái nắm của Nghiệp Thiệu Đăng, trừng mắt một cái. Cũng chính lúc này bảo vệ trường kéo tới, một bóng sinh viên mặc áo trắng, quần tây thẳng thóm bước vào cuộc nhìn quanh rồi lại cất giọng trầm. - Những người trong cuộc theo tôi tới phòng hội đồng! HẾT CHƯƠNG 2
|