Lời Hứa 4: Lựa Chọn
|
|
– Tui có gì mà giúp đỡ cậu. – Nó nói. – Đó chỉ là lời nói xã giao thôi, cậu đừng gây rắc rối là tốt rồi, tài liệu của công ty nhớ lưu giữ cẩn thận đấy. – Biết rồi. Nó nói lớn rồi mở cánh cửa ra ngoài, đóng lại một cái mạnh mẽ, hắn nghe cũng giật cả mình. Phù, chẳng biết rõ dạo này hắn đang làm gì nữa. – Mọi người tan ca đến quán nước gần đây tui mời xem như làm quen ngày đầu làm việc cùng nhau. – Hắn nói. – Chỉ mời nước thôi hả trưởng phòng? – Hôm nay mời nước, sau này có dịp sẽ mời cái khác, vậy nhé. Mọi người về gần hết, hắn nán lại phòng. – Xin lỗi anh Vĩnh, tui không đi được. Để dịp khác. – Dung nói. Hắn mỉm cười đi lại gần Dung, nắm nhẹ tay cô, rồi kề sát vào nói nhỏ. – Chỉ uống nước chút thôi mà, đâu tốn bao nhiêu thời gian. – Xin lỗi, nhưng tui có việc rồi. – Nghĩ ra cái gì mới à, chẳng hạn như việc gì? Có thể nói cho tui tham khảo được không? – Anh nói gì tui chẳng hiểu, hai lần nói chuyện cùng nhau cho tui cảm giác anh không có đầu óc của một người bình thường. – Cám ơn đã khen, nhờ không bình thường tui mới được làm việc cùng cô. – Hắn mỉm cười. Mím môi lại nhìn hắn lộ rõ vẻ tức giận, Dung rút tay ra bước đi. Hắn nói với theo. – Sao này còn giúp đỡ nhau nhiều nhé. Nó lân la đi lại gần nhìn hắn vẻ mặt chán ngán. – Nắm tay con gái người ta giữa phòng thế này, hở chút là giúp đỡ nhau, cậu có biết quê không vậy? – Cậu lảm nhảm gì thế? Nó không trả lời câu hỏi của hắn, tên này đủ thứ thói hư tật xấu, hết uống bia lại gái gú bồ bịch, chẳng được một chút đàng hoàng đứng đắn nào của anh cả. ………………………………………….. ………………………………….. Cắt tấm hình anh và nó đang hôn tạm biệt nhau trước cửa nhà, Dung dán vào bản word có một hàng chữ in “Mối quan hệ kì lạ của tổng giám đốc công ty với cậu nhân viên cấp dưới”, nhấp vào biểu tượng Print cho máy in làm việc, cô vươn vai đứng dậy đi ra nhà sau pha cho mình tách cafe, tên Vĩnh cứ nghĩ rằng cô sẽ không dám làm gì à, thế thì hắn đánh giá cô quá thấp rồi, hắn có thể làm cô lo lắng nhưng chỉ như thế thì sao cô có thể lùi bước được. Nghĩ cũng tội cậu Nhân này, một người đồng tính hiền lành đến mức tội nghiệp, nếu biết chọn người khác để yêu thì đâu có kết cục này, chỉ trách là trách ông trời nhẫn tâm cho cậu yêu tên Phong thôi. Ngày mai … công ty sẽ có một buổi báo sáng tuyệt vời. Cầm khung hình lên nhìn, ánh mắt của cô không còn chất chứa hận thù mà chỉ là ánh nhìn hiền hòa và buồn bã. – Con đang làm đúng phải không ba? Con đang làm đúng mà … Cô rơi nước mắt, sắp giáng cho lão ta một đòn nặng nề mà sao cô chẳng thấy thoải mái được chút nào, chỉ thấy trống rỗng thêm thôi. Không được, mày không được mềm lòng, phải cứng rắn lên Dung. ………………………………………….. ……………………………….. Nó bước vào phòng làm việc, chưa cất lời chào hỏi ai hết thì nó nhận ra thái độ của mọi người chung phòng rất lạ, một số người ngượng nghịu cười cho qua loa đáp lại nó, một số thì xầm xì, nãy ở trong phòng thang máy đi lên cũng có một vài người nhìn nó như thế … bộ có việc gì hay sao. Nó đi tới chỗ ngồi của mình, định hỏi chị Linh thì thấy thái độ của chị ấy cũng lấm lét như những người khác, không bắt chuyện nó như mọi ngày. Tự dưng nó thấy lo trong lòng. Hắn bước vào phòng gọi nó. – Nhân, vào phòng làm việc của tui nhanh. Nó nhìn qua chị Linh lần nữa, vẫn thái độ trốn tránh rõ rệt, nó lắc đầu rồi đứng dậy đi vào phòng của hắn. – Chuyện cậu và anh hai đã bị lộ rồi, cậu biết không? – Sao … nhưng mà … làm … làm sao … – Một chồng giấy có in cảnh cậu và anh hai hôn nhau đặt trước cửa công ty, do vào trễ nên tui chỉ nhờ bảo vệ gom lại một số ít thôi, còn phần lớn đã được mọi người xem hết rồi. Nó choáng váng không nghe rõ hắn nói gì, chuyện đã lộ … mọi người biết rõ nó với anh yêu nhau. – Ai … ai làm? Làm sao mà … – Muộn rồi, tui đã cảnh giác với cậu, tui cũng đoán trước được nhưng không ngờ nó lại xảy ra sớm quá. – Hắn nắm chặt tay lại. – Nhưng mà … ai làm … để làm gì? – Giờ này chuyện ai làm có còn quan trọng nữa đâu, hãy nghĩ cách để đối phó với mọi người nhất là ba tui đây. – Tui … tui sẽ xin nghĩ việc. – Nghĩ việc? Chỉ đơn giản thế thôi sao? Cậu đã hứa gì với ba tui nhớ không? Nó ngồi xuống chà sát hai tay vào nhau, hắn nhìn nó run rẩy bất giác đau xót không chịu được, đã biết được sẽ có cái kết thúc như thế này mà hắn không thể làm gì được cho nó và anh hai. Hắn ngồi xuống bên cạnh đặt tay lên vai vỗ nhè nhẹ. Cửa phòng mở ra, chị Linh đứng đó nhìn nó với hắn nói giọng rụt rè. – Ơ … mà … Nhân lên phòng tổng giám đốc … – Được rồi, cám ơn chị. – Hắn gật đầu đáp lại. Rồi quay sang nâng tay nó lên. – Có lẽ ba tui cũng ở đó.
|
36. Anh ngồi đó, ông ngồi kế bên, nó gật đầu chào ông rồi ngồi xuống ghế. – Chắc em biết gì rồi phải không Nhân? – Anh hỏi nó. – … Dạ … – Tờ giấy này … hai đứa đã bị chụp lén khi nào? – Ông đưa cho nó. Nó nhận lấy, rồi nhìn chăm chăm vào, lúc này … chỉ gần đây thôi, ai đã chụp thế, ai lại đi làm việc này, nó đưa mắt nhìn qua hắn, lời cảnh báo của hắn dành cho nó chỉ mới đây đã thành sự thật. – Con … nhưng mà … – Ba để cho hai đứa đưa ra phương pháp giải quyết tốt nhất, chuyện này … – Ông nói rồi thở dài. Hắn lắc đầu nhìn ông đầy kinh tởm, tất cả đúng như ông đã tính toán rồi còn gì mà phải thở dài nữa. – Con xin được nghỉ việc. – Nó cúi đầu nói với ông. – Cậu nghỉ việc lúc này chẳng có tác dụng gì cả, suy nghĩ sâu hơn xem. Còn anh hai sao không nói gì đi chứ? – Hắn đứng dậy nói. – Thằng Vĩnh nói đúng, giờ này em nghỉ chẳng có ích lợi gì, ba … muốn con và Nhân chia tay phải không? – Anh nói. – Cách tốt nhất giờ đây là cho cậu Nhân thôi việc và con với nó chia tay nhau thế thì mới có thể từng bước phục hồi danh dự của công ty được. – Ông đáp. – Nhân nghỉ càng tăng thêm tin đồn rằng sự việc trên là thật thôi. – Hắn nói với ông. – Lúc này đó không phải là tin đồn nữa, tờ giấy này đã là sự thật rồi, mày không hiểu ba nói sao? – Ông nói. – Cái danh dự của công ty? Hôm trước không phải ba đã nói không cần lo sao? – Hắn hỏi ông. Ông vỗ bàn mạnh, đứng hẳn lên nhìn hắn. – Đi về phòng làm việc, chuyện này không phải là việc con cần lo. – Ông trừng mắt với hắn. Hắn thở dài rồi bỏ ra khỏi phòng, cánh cửa đóng sập lại, không khí im lặng bao trùm lên không gian vốn đã nặng nề đến mức ngộp thở. – Bác sẽ lo cho con việc làm tại một công ty khác. – Con xin ba một điều được không? Xin ba đừng cho Nhân thôi việc, con với Nhân sẽ chia tay. Nó tròn mắt nhìn anh, chia tay … vậy là anh đồng ý chia tay, sao anh lại chấp nhận dễ dàng như thế chứ, anh không yêu thương nó chút nào để có thể níu kéo sao. – Đúng như thằng Vĩnh nói, đuổi Nhân lúc này sẽ không tốt. – Chuyện này có phải là lời đồn nữa không Phong, nó đã như in là sự thật rồi, hai anh em mày làm ba không thể hiểu được một chút nào cả. – Thời gian sẽ chứng minh đó không phải là sự thật nếu con và Nhân không qua lại nữa, được không ba? Ông lắc đầu suy nghĩ, thôi thì dù gì cũng đã được như thế này rồi, để xem biểu hiện của thằng con ông như thế nào đã, lúc ấy sẽ tính tiếp. – Tùy con. Nói rồi ông đứng dậy đi ra ngoài, anh đi qua ngồi kế bên ôm lấy nó, nó đẩy ra. – Anh thực sự muốn vậy sao? Tui có làm việc ở đây hay không thì còn ý nghĩa gì nữa. – Nó nói mắt ngấn nước. – Anh xin lỗi em, anh … – Được rồi, từ hôm ba anh đồng ý cho hai chúng ta quen nhau tui đã nghĩ có gì đó dễ dàng, không ngờ … nhưng không ngờ lại sớm đến thế … – Nghe anh nói nè Nhân, em bình tĩnh đi. – Anh lay người nó. – Bỏ ra, tui không cần anh bảo vệ đâu, tui sẽ xin nghỉ việc. – Nó đứng dậy. – Đừng mà Nhân, em nghe anh nói đã. – Anh kéo tay nó lại. Nước mắt chảy dài xuống má, nó nhìn anh với ánh mắt trách móc. – Sao … anh lại đồng ý dễ thế … – Nó nói trong nước mắt. – Em nghe anh đây, em hãy hiểu cho anh … công ty này ba đã bỏ ra công sức bao nhiêu năm trời, giờ đây đang trong thời điểm khó khăn, nếu như … anh lại làm cho nó lay động nữa thì không phải đã phụ lòng ba thương anh từ đó giờ sao? – Em hiểu, anh quyết định đúng, anh hãy làm tròn phận con với ba anh đi. – Nó quay đi. – Em nghe anh nói hết đi, nhìn anh nè Nhân. Anh kéo nó lại nhìn thẳng vào mắt nó, nó tránh đi, giờ nó chẳng còn tâm trí nào để suy nghĩ thêm gì nữa hết, nó cần một chiếc giường êm ái và một ngôi nhà kín đáo để tránh hết những sự việc dồn dập từ nãy giờ. Nó không muốn thấy anh nữa. – Ba nay đã lớn tuổi rồi, chỉ vài năm nữa ba sẽ giao công ty lại cho anh quản lý … em có nghe không Nhân? – Thế thì sao? Giờ với đó có gì khác nhau à? – Nó nói hờ hững. – Em chờ anh được không? Anh không biết sẽ bao lâu, nhưng anh sẽ cố giúp ba đưa công ty vào quỹ đạo và khi mà anh có quyền cao nhất, anh sẽ công khai quan hệ với em. – Nhưng … sẽ bao lâu? – Anh không biết nữa, nhưng em hãy chờ anh nhé. Anh sẽ cố gắng vì em. – Anh ôm chặt người nó. ………………………………………….. ………………………………………….. . Chạy qua nhà nó, hắn đứng ngần ngừ trước nhà, sao tối thui thế nhỉ có ở nhà không đây, lại không có gắn chuông nữa, đành gọi vậy. – Nhân ơi, có ở nhà không? Có phải dạo này hắn đã quan tâm với nó nhiều quá hay không đây, chuyện lúc sáng chắc hẳn làm nó suy sụp lắm đây. Ơi, Vĩnh ơi, sao mày lại thế này, cứ lo lắng và suy nghĩ mãi về nó thế này sao? – Con tìm Nhân à? Nó đi làm rồi. – Ba nó đứng ngay cửa nói. – A, dạ. Con chào bác, Nhân đi rồi ạ? – Ừ, con là em của thằng Phong đúng không? Thằng Nhân nó đang phụ bên quán của nhỏ bạn cấp ba.
|
– Dạ, mà bác vẫn khỏe ạ. – Ừ, bác vẫn khỏe. Con tìm nó có gì không? – Dạ … dạ không, thưa bác con đi. – Hắn gật đầu chào ông. – Này, con tên gì? – Dạ con tên Vĩnh. – Thằng Nhân với anh con vẫn ổn hả con? – Dạ … con cũng không rõ, dạo này việc nhiều con không để ý lắm, chắc vẫn ổn ạ. – Ừ, thôi con đi đi. Chậc, tự dưng nói dối ông già, chán thiệt, không hiểu sao chẳng thể nói sự thật cho ba của nó được. ………………………………………….. ………………………………………….. … Kia rồi, đứng ở quầy, nhìn cũng có buồn gì đâu, vẫn bình thường mà, làm hắn lo mãi, thôi nếu cứng rắn thế thì tốt. Nó nhìn thấy hắn bước vào nhưng vẫn không biểu lộ thái độ gì khác. – Cho đây vài chai bia đi bà chủ. – Hắn gọi nhỏ Ly. – Có ngay, bàn số ba bia kìa Việt ơi. – Ly nói. – Nãy nói bận gì thì đi làm đi, tao trông quán được rồi. – Nó nói với nhỏ. – Thôi, không đi đâu. Tao không biết mày có chuyện gì, nhưng nhìn mày hôm nay tao lo lắm. – Tao chẳng có gì cả, đừng có lo nhảm. – Nó cười cho nhỏ an tâm, chuyện gì cũng không qua mắt được con nhỏ này. – Mày cãi nhau với anh Phong phải không? Nói với tao đi. – Không có. – Nó nói cố giữ vẻ bình tĩnh. Vừa uống hắn vừa theo dõi cuộc nói chuyện của nó với nhỏ Ly, chẳng nghe được là gì nhưng chắc không sao. Điện thoại hắn reo lên. – Nghe. – “………………………..” – Tao đang ở quán cũ, qua đi. Hắn cúp máy, tiếp tục nhìn nó. – Anh Phong với tao chia tay rồi. – Nó nói. – Cái … cái gì? – Nhỏ hỏi, mắt to tròn nhìn nó. – Có gì đâu, có ai đó nói tình cảm của giới này không được bền vững, giờ tao mới tin chuyện đó là đúng. – Nó cười. – Thế mà mày còn cười hả? Nhưng mà sao mới mấy hôm trước còn về nhà gặp ba ảnh nữa mà. – Ừm, thì thế nên tao mới nói. – Sao mày bình tĩnh quá vậy? – Mày bảo tao phải làm gì, tao đâu có quyền níu kéo, vì chuyện này lỗi do tao mà. – Tao không hiểu gì hết, mày kể cho tao đầu đuôi câu chuyện xem. – Thôi, đang bán mà. Để hết khách tao sẽ kể. – Chú bảy ơi, không nhận khách nữa, hôm nay sẽ nghỉ sớm. – Mày làm gì vậy Ly. Sao tự dưng … – Không tự dưng gì hết, qua đây ngồi nói chuyện rõ ràng cho tao nghe xem. Nhỏ kéo nó ra khỏi quầy đi ngang hắn, thấy hắn đang ngồi cùng một nhóm bạn có vài nhỏ đang õng ẹo với hắn, thấy nó nhìn theo phản xạ hắn lấy tay nhỏ kia ra khỏi người. Nó chẳng nhìn thêm chỉ ngồi xuống đối diện với nhỏ Ly. Hắn ngồi với đám bạn nhưng chốc chốc cứ ngoảnh lại phía sau theo dõi cuộc nói chuyện của nó với bà chủ quán, nhỏ bạn lại đưa tay lên người hắn sờ vào ngực. – Đừng mà em. – Hắn đẩy tay nhỏ kia ra. – Thằng Vĩnh sao vậy, bữa nay chê nữa mày. – Một đứa bạn của hắn nói. Hắn không thèm để ý chỉ ngoái lại phía sau, rồi lại nốc bia tiếp tục, tụi bạn hắn lắc đầu nhìn nhau tỏ vẻ không hiểu. Thấy nhỏ Ly đi về phái quầy để tính tiền, hắn đứng dậy đi qua bàn nó ngồi xuống. – Ừm … – Hắn ậm ờ, không biết nên bắt chuyện gì. – Có gì không? – Nó nhìn hắn hỏi. – Ờ, không … tui … dù gì anh hai cũng yêu cậu lắm … Nó vẫn nhìn hắn chăm chú, thấy thế hắn bối rối đến mức kì lạ. Nói gì với nó bây giờ, an ủi cũng không được, nói thế nào đây, cái đầu nhanh nhạy của hắn sao giờ chẳng có lời nào trong đó cả. – … mà cậu cũng nên chờ, vì dù gì thì … – Hắn lắp bắp. – Được rồi, cậu không cần an ủi tui đâu. – … Thật ra, tui không phải là an ủi, mà là … tui chẳng hiểu được … Lạ thật, hắn đang nói năng lung tung gì thế này, con người tự tin của hắn đâu rồi. Đây đâu phải lần đầu nói chuyện với nó. – … Dù gì, không biết sao nữa, nhưng mà … cậu đừng buồn. – Tui muốn nói rõ, giờ – tui – không còn liên quan đến anh hai cậu nữa nên không nhất thiết cậu phải giả vờ quan tâm đến tui. – Tui giả vờ … – Anh em hai người chẳng ai tốt cả. – Cậu … nói tui giả vờ à? – Lúc này tui với anh Phong như vậy không phải đúng với ý của cậu trước kia rồi sao. – Đúng là trước kia tui có ý đó nhưng mà tui … – Nhưng mà sao? – Bây giờ tui không còn như thế, tui thật tình lo cho cậu. – Vì sao lại lo cho tui? – Tui … cũng không biết, nhưng mà … – Thôi được rồi, thay vì ép lòng quan tâm đến tui thì để thời gian chăm sóc bạn gái đi. – Nó đứng dậy. – Cậu … ai cũng có thể nói, nhưng chỉ riêng cậu không được nói tui như thế. – Hắn điên tiết chỉ vào mặt nó. – Chẳng có lý do gì để cậu phải để tâm đến chuyện của tui cả, về làm con ngoan, em hiền bên cạnh gia đình cậu đi. – Nó đáp lại. Quán tuy còn vắng khách nhưng mọi ánh mắt đều hướng hẳn về phía bàn của nó, nhỏ Ly quăng cây viết qua một bên chạy nhanh tới. – Hừ … người không bình thường thì suy nghĩ cũng không bình thường nốt. – Hắn nói. Nó tát một bạt tay vào mặt hắn, cả nhóm bạn của hắn ngồi gần đó cũng òa lên. – Mày … – Hắn nghiến răng lại, giơ tay lên định đánh nó. – Ê, anh làm gì vậy, dừng lại coi. – Nhỏ Ly kéo nó ra. – Ê, Vĩnh cần tụi tao giúp không? – Chú bảy, chú bảy … phụ con … Chú bảy vào chận giữa, hắn nhìn nó ánh mắt căm giận, nó tránh ánh nhìn đó, trong lúc không kiềm được cơn giận nó đã lỡ tay đánh hắn rồi.
|
37. – Nga ơi, Nga ơi. – Ơ, anh Việt, ủa sao anh Vĩnh … – Ờ, nó say lắm rồi, anh không chở nó về nhà được, em biết mà ông già nó khiếp lắm, nên anh đưa nó qua nhà em luôn. – Ừ, được rồi, anh đỡ ảnh vào đây giùm em đi. Thả hắn lên giường, Nga lấy khăn lau mặt cho hắn, rồi cô quay qua Việt. – Đó giờ anh Vĩnh có say đến ngất ngư vậy đâu. – Nó cãi nhau với đứa nào ở quán bar, sau đó phóng xe đi, anh thấy lo nên chạy theo, nó vô quán via hè kêu rượu uống như nước lã. – Ảnh uống rượu hả? – Nga tròn mắt hỏi. – Ai mà biết bà nó, anh kêu nghỉ mà nó có chịu đâu, đành ngồi chờ nó thôi. – Vậy được rồi, để em lo cho ảnh, anh về đi, em cám ơn. – Ờ, vậy thôi anh về. Nga lấy trong tủ ra bộ đồ mới, rồi ngồi lên giường thay đồ cho hắn, mới tháo được vài nút áo thì hắn gạt tay cô ra rồi quay qua phía khác, miệng lẩm nhẩm. – Khốn kiếp … Nga thở dài, lại chuyện gì nữa rồi, say đến không biết trời trăng mây gió gì hết thế này, một ngày nào không có em thì anh sẽ thế nào đây hả anh Vĩnh. Thay đồ xong cô đi vào tollet để đồ hắn vào máy giặt, bỗng nghe tiếng hắn nôn, cô giật mình cầm chiếc thau chạy lên. – Khoan, đợi em, khoan hãy nôn … Thôi, xong rồi, hết cả tấm ga giường và bộ đồ mới thay, cô ngồi xuống vỗ vào lưng hắn. – Móc họng đi anh, uống cho cố vào, hôm nay còn nhậu rượu nữa chứ. Cô đưa tay vào họng hắn móc cho ói ra, xong việc hắn lại nằm lăn qua nhắm tịt mắt ngủ tiếp. Thay ga giường và bộ đồ thứ hai cho hắn xong rồi quay qua giặt cũng hơn một giờ khuya, mệt quá cô nằm xuống bên cạnh hắn ngủ. Không rõ bao lâu, cô giật mình tỉnh lại thì thấy hắn ngồi quay lưng lại cô, giờ mới hơn bốn giờ thôi, sao lại thức dậy sớm thế. – Anh Vĩnh? Anh tỉnh rồi à? – Ừm. – Hắn đáp nhưng vẫn không quay lại. Cô ngồi dậy ôm lưng hắn rồi chồm qua phía trước, sao mặt có vẻ đăm chiêu thế này. – Lại có việc gì nữa hả anh? – Sao anh về đây? – Hắn hỏi. – Ờ … anh Việt đưa anh về, rồi anh ngủ đến tận giờ. Hắn nằm xuống, tay gác hờ lên trán, suy nghĩ về việc lúc tối. Có gì đó hối tiếc khi đã lỡ lời xúc phạm nó. – Chuyện về ba anh nữa phải không? – Ừ, ông ấy buộc anh hai và người yêu của ảnh chia tay. – Thế có liên quan gì anh mà lại suy nghĩ rồi buồn tới nỗi đi uống say khướt. Cô nói đúng, có liên quan gì hắn để mà bận tâm chứ, cái tát lúc tối đã nói lên hết rồi, chuyện này không phải việc của hắn. Suy nghĩ thế nhưng hắn không dứt được hình ảnh của nó ra khỏi đầu được. – Em đoán cái này xem có đúng tâm trạng lúc này của anh không nhé. – Cô nói. – Đoán gì? – Anh đang yêu phải không? – Em nói gì thế? Người yêu của anh là em chứ còn ai. Cô chồm qua bàn lấy điếu thuốc rồi châm lửa, hắn lấy điếu thuốc cô cầm trên tay dụi vào gạt tàn. – Anh đang nhớ đến ai lúc này thì anh yêu người đó đấy. – Cô cười với hắn. – Đừng có nhảm quá đi, em toàn suy đoán viễn vông. – Hắn gắt. – Không phải thì anh đừng có phản ứng thái quá. Rồi cả hai im lặng, điều Nga vừa nói có phải là sự thật không? Dạo gần đây đầu óc hắn cứ mãi nhớ về nó, không thể nào … hắn là một thằng con trai bình thường, nhưng bình thường thì sao lại nhớ về nó mãi? Không lẽ thật là thế sao. – Em … dựa vào đâu để nói vậy? – Hắn ngập ngừng. Nga nhoẻn miệng cười, lòng nhói đau rõ rệt.
|
– Hả? Em dựa vào đâu? – Anh thay đổi, vui vẻ hơn, giờ lại ngồi đây buồn về cuộc cãi vả lúc tối với một người, đó không phải là biểu hiện của yêu thì là gì. – Sao em biết anh cãi nhau? – Anh Việt nói. Do anh cãi nhau với người yêu rồi anh mới nhậu đến thế. – Nó không phải người yêu của anh. – Do anh không muốn thừa nhận. – Cô nhìn thẳng anh rồi nói. – Em nghe đây, em mới là người anh yêu, hiểu không? – Hắn cầm hai vai cô lay mạnh. – Em chỉ là người để anh chia sẻ chuyện vui buồn, chứ không phải là người anh yêu. – Nói xằng, em chỉ toàn suy đoán. – Hắn nằm xuống quay lưng lại phía cô. – Chỉ khi cô đơn anh mới tìm đến em thôi. Nói rồi Nga đứng dậy đi ra ban công ngồi, mặc dù buồn ngủ nhưng hắn chẳng thể nhắm mắt lại được, “chỉ khi cô đơn anh mới tìm đến em thôi” từng lời nói của Nga cứ như hiển hiện trước mặt, lâu nay hắn sống thế này sao? ………………………………………….. …………………………………. Vừa bước vào thang máy, hắn chạm mặt nó, một vài người nói nhỏ với nhau chỉ trỏ nó, tuy không muốn để ý nhưng chính hắn cũng phải bực mình, một lũ nhiều chuyện. – Không có việc gì làm hay sao mà còn ở đây nhiều chuyện? – Hắn quát. Mấy người đó nghe hắn quát thì im bặt, dù gì cũng là con của ông chủ tịch, anh trai lại là tổng giám đốc, không nên va chạm vào thì hơn, cửa thang máy vừa mở thì bọn họ nhanh chân bước ra. Hắn nhìn qua thì thấy nó đang nhìn hắn, cau mặt lại khó chịu hắn đi thẳng vào phòng làm việc của mình. Hôm nay cũng như những ngày trước, mọi người cùng phòng vẫn nhìn nó với ánh mắt e dè không thoải mái, cả chị Linh cũng thế, vẫn lấm lét tránh ánh nhìn của nó, nó cười cay đắng lấy trong cặp ra lá đơn rồi đi vô phòng của hắn. Đặt tờ đơn xin nghỉ việc lên bàn của hắn, nó đứng im lặng mắt nhìn xuống đất. – Cái gì đây? – Hắn hỏi. – ……………………………….. – Tui hỏi cái gì đây? – Đơn xin nghỉ việc. – Nó nói. – Tui không giải quyết chuyện này, đem lên phòng giám đốc xin anh hai kí xác nhận đi. Như không để tâm lời hắn nói nó vẫn đứng đó im lặng. Hắn lấy tờ báo ra ngồi đọc mặc kệ nó đứng đó, một vài người trong đó có chị Linh đi vào để gởi tài liệu cho hắn. – Cậu muốn xin nghỉ à? Đáng lẽ cái quyền của cậu bây giờ là ngồi yên để tui đuổi chứ không phải là cậu đem đơn đến đơn giản nói nghỉ là nghỉ. – Hắn quát lớn cho chị Linh nghe. Xem xét xong tài liệu của chị Linh hắn đưa lại cho chị ra ngoài, rồi tiếp tục đọc báo, tay vạch tờ báo mắt ngó vào, nhưng chẳng có chữ nào được đưa vào đầu. Thời gian cứ trôi qua, nó cứ đứng đó, hắn không để ý. – Trở về làm việc của cậu đi, đừng có làm cái tượng đá đứng đó nhìn chướng mắt lắm. – Hắn quăng tờ báo qua một bên. Nó chưng hửng vì lời nói vừa rồi, không phải hắn mới muốn đuổi nó hay sao mà giờ lại nói thế. – Xin kí xác nhận cho tui. – Nó nói ánh mắt vô cảm. Hắn đứng dậy, một tay đút vào túi quần, tay kia gãi đầu nhìn xuống góc đường bên dưới, chuyện của nó với anh hai giờ làm cả hắn phải lo lắng khổ sở là sao? Chẳng lẽ đúng như lời Nga nói hắn đã có ý với nó, đúng là chuyện cười. – Nghỉ việc ở đây, cậu sẽ làm gì? Làm gì để sống? – Hắn hỏi, mắt nhìn vào chậu xương rồng đặt trên bàn. – Đó là việc của tui, cậu cũng muốn đuổi tui mà. – Nó đáp gọn. Cứng đầu, trước giờ hắn từng nghĩ chưa ai hơn hắn về khoản này, thế mà giờ đây hắn lại gặp nó. – Đem lên cho tổng giám đốc kí đi, tui không nhận đơn của cậu. – Theo qui định công ty thì trưởng phòng có quyền cho nhân viên phòng ban của mình được nghỉ. – Nó đáp. – Tui không thích, nói thẳng ra là tui ghét cậu đấy, tui không muốn kí, cậu làm gì tui? – Hắn hỏi nó, vẻ mặt thách thức. Vẻ mặt bình thản của nó giờ cũng đỏ lên vì lời khiêu khích, nó tức đến nỗi chỉ muốn đánh thẳng vào mặt hắn, nhưng nó sẽ không dại gì làm thế, vì như thế sẽ thua hắn. Được rồi, nếu hắn muốn thì nó sẽ đưa thẳng đến cho anh. Đưa tay lên bàn định lấy tờ đơn thì bị hắn chụp lấy trước, hắn xem sơ qua rồi xé đôi ra, quăng vào giỏ rác gần đó. Nó kinh ngạc vì hắn dám làm đến thế, cơn giận ngùn ngụt cố kiềm nén giờ cũng phải phun trào. – Cậu lấy quyền gì để làm như thế? – Nó chỉ thẳng vào mặt hắn. – Tui lấy quyền là sếp của cậu, việc cho cậu nghỉ hay không là quyền của tui, giám đốc không có thời gian vẩn vơ để kí mấy cái đơn nhảm nhí này đâu. – Hắn đáp lại, hả cơn giận vì chọc được cho nó nổi nóng. – Đồ … – Đồ gì? Tui quen được người ta “khen” rồi, cậu muốn khen gì thì nhớ cho lạ lẫm một chút. Không còn gì thì đi ra ngoài. Nước mắt nó ứa ra vì tức giận, nó bước ra ngoài, cánh cửa vừa đóng lại thì hắn cũng ngồi xuống ghế ngã ra sau thở dài, lòng đau như cắt khi thấy nó khóc, nhưng vì cái tôi quá lớn không muốn chịu thua nó lại lấn át con người mềm yếu bên trong hắn. Nó bước ra khỏi phòng, lại những ánh mắt này nhìn nó, làm sao nó có thể chịu được ánh nhìn chất chứa đầy sự kinh tởm trong mắt mọi người, nó sẽ làm gì đây, nó phải chịu việc này đến bao giờ, chỉ có nghỉ việc là cách lựa chọn tốt nhất cho nó. Ngồi lên bàn nó úp mặt xuống để giấu những giọt nước mắt đắng cay, tủi nhục và trốn tránh những tia nhìn kia, nó nhớ mẹ quá, nó muốn được ai đó an ủi … nhưng … nó chỉ có một mình, giờ anh cũng chẳng còn bên nó nữa. Có người vỗ lên vai, nó lau nước mắt và nhìn lên thì thấy là chị Linh đang đứng kế bên tỏ vẻ biết lỗi. – Chị … chị xin lỗi em nha Nhân, chị xin lỗi vì mấy hôm nay … chị xin lỗi nhiều lắm. – Cho anh xin lỗi, thực sự anh không phải ghê sợ hay gì với em nhưng sợ em ngại nên anh không muốn … bắt chuyện, định để khi nào em ổn định … – Anh Tân nói. – Em đừng nghỉ làm nha, nãy anh vào phòng thấy em xin nghỉ việc thì thấy có lỗi lắm, không có gì đâu … mọi người không ai ghét em đâu. – Anh Thiệu xen vào. – Nha em, đừng nghỉ làm nha Nhân. – Chị Linh lay người nó. Nó nhìn xung quanh một số anh chị cùng phòng cũng đứng gần đó, nó lau nước mắt rồi cười đáp lại mọi người. – Nếu cha trưởng phòng mà đuổi em thì tụi chị sẽ phản đối tới cùng, cần thì chị cũng nghỉ luôn. – Chị Linh nói mặt lộ vẻ cương quyết. Nó lắc đầu, nếu mọi người đã không ghét bỏ nó thì cần gì nó phải nghỉ làm chứ. Nó siết chặt tay chị Linh. Bên trong phòng, hắn nhòm lén qua khe cửa, rồi cũng nhoẻn miệng cười trút được nỗi lo lắng, cũng may là được như thế, nhờ lúc nãy lanh ý mắng nó trước mặt chị Linh nhiều chuyện này. Nói chung cũng do nó sống có tình cảm với mọi người nên việc mới dễ dàng đến vậy.
|