(FanFic HunHan) Hận và Yêu
|
|
|
Không biết người này can đảm đến đâu, ngu ngốc lại muốn gặp tổng giám đốc. Dám gọi thẳng tên của tổng giám đốc không phải người tình của tổng giám đốc chứ? Nhưng chưa từng nghe người đàn ông có khuôn mặt lạnh như băng đó có tình nhân? Ha ha tổng giám đốc của bọn họ là một người đàn ông hiếm thấy, chưa từng có scandal với phụ nữ, huống chi là với cậu trai yếu ớt này! Nhưng người này có quan hệ gì với tổng giám đốc? Nghe giọng giống như là quen biết tổng giám đốc. Nhìn LuHan từ đầu đến chân qua một lần, người trước mắt rất đẹp, có thể nó là người đẹp nhất mà cô từng thấy! Da của cậu có chút tái nhợt, nhưng có một đôi mắt màu đen to tròn sáng ngời, đôi môi nhỏ nhắn hấp dẫn, còn hồng hào nữa, tóc nâu bồng bềnh, càng làm cậu thêm thanh tú quyến rũ, mị hoặc, đáng tiếc cậu không cười, hơn nữa gương mặt có chút bi, ưu tư lo lắng bao phủ, tản ra một cỗ thần bí, chỉ trừ vóc dáng có vẻ mảnh khảnh, thật là tuyệt sắc rồi! Người này thật là người tình của tổng tài sao? “Không được, tôi nhất định phải gặp được anh ấy! Cô giúp tôi thông báo một chút có được không?” Nhân viên này thật kì quái, tại sao đứng im nhìn cậu như vậy? Cậu cũng biết gặp anh không dễ như vậy, nhưng đây là cơ hội duy nhất sao cậu có thể bỏ qua! " thật xin lỗi. Tôi không có cách nào giúp cậu! Tổng giám đốc chúng tôi không phải ai muốn gặp cũng có thể!" Cô tiếp tân rốt cuộc khôi phục lý trí chính mình trở lại vị trí. "Vậy muốn như thế nào mới có thể gặp được? Hẹn trước sao?" "Thật xin lỗi, tổng giám đốc không có hẹn trước. Mời cậu trở về đi!" Vị này đầu óc có vấn đề sao? Nghe không hiểu lời của cô sao? Tới Oh thị người ta cũng biết, mặc kệ là nói chuyện gì, chưa từng có người nói muốn hẹn tổng giám đốc , muốn hẹn cũng là hẹn CEO! "Vậy anh ấy hiện tại có ở đây không?" LuHan bắt đầu nhức đầu! Thì ra là muốn gặp một người khó khăn như thế! "Thật xin lỗi, cái này không thể trả lời!" Tiếp tân gương mặt lãnh nhược băng sương, sau khi nói câu đó cũng không nhìn LuHan một cái, làm chuyện của mình tiếp. "Vậy cô nói cho tôi biết, muốn như thế nào mới có thể gặp anh ấy?" LuHan quyết định không buông tha hỏi tới cùng. Cô tiếp tân làm như không nghe thấy, vẫn làm công việc của mình, chỉ cần không để ý tới cậu ấy là được rồi, cậu sẽ đi? Muốn gặp tổng giám đốc của tôi ư? tôi cũng muốn gặp mà không được đây này. “Tôi đang nói với cô đó? Làm sao để gặp anh ấy?” Một chút hi vọng đã tan biến mất. “cậu còn náo loạn như vậy nữa, tôi sẽ gọi bảo vệ tới! Cậu đi đi! Cậu không có cơ hội gặp tổng giám đốc đâu!” Bị LuHan ép không thể nhịn được, cô ta đứng lên nói lớn. “Tôi mặc kệ, tôi nhất định phải gặp anh ấy! Tôi tự đi tìm anh ấy!” Có người ngăn vậy thì liều xông tới! Không hỏi nữa LuHan hướng tới thang máy, cậu không tin mình lên lầu sẽ không tìm thấy anh! Nhất định sẽ thấy!
|
“Cậu không thể đi lên….bảo an, có người muốn vào thang máy…” Thanh âm cô tiếp tân vừa dứt, hai bảo vệ cao to đi tới ngăn cản LuHan. “Buông tôi ra, các người muốn làm gì?”LuHan thét chói tai ra tiếng. "xin lỗi, cậu không thể đi lên! Không nên làm khó công việc của chúng tôi" Một người trong đó mở miệng nói. Mặc dù biết cậu rất muốn gặp tổng tài, nhưng bọn họ phải thực hiện chức trách mà ngăn cản cậu! Oh thị sao có thể để mọi người dễ dàng ra vào như vậy sao? Cho dù là nhân viên công ty cũng cần phải quét dấu vân tay mới lên được. Bằng không, rất nhiều gián điệp đi vào rồi. “Các người buông cậu ấy ra, cậu ấy đi cùng tôi đó!” Dừng xe xong XiuMin thấy LuHan bị kéo, cũng biết LuHan chờ lâu, nhưng sao có thể đi lên được? “Quản lý" Hai bảo vệ thấy XiuMin nói thế nên buông LuHan ra. XiuMin sau hai năm thăng chức hay đến tổng công ty họp nhiều lần, bảo vệ đương nhiên biết XiuMin. "Vị này muốn tiến vào công ty tìm tổng giám đốc, làm phiền anh cùng cậu ấy, giải thích một chút." "Xin lỗi, tôi sẽ nói với cậu ấy, đã quấy rầy!" XiuMin hướng hai bảo vệ gật đầu “LuHan, không nên gấp, chúng ta từ từ suy nghĩ biện pháp được không?" "Anh XiuMin, em muốn gặp anh ấy, em muốn gặp, anh giúp em….” Cậu vô dụng cả người nhào tới ngực XiuMin, tựa như còn bé, cậu tìm được cảm giác anh trai từ người XiuMin! Ở trên đời này, cũng chỉ có anh XiuMin quan tâm tới cậu! "LuHan, LuHan, em đừng khóc. . . . . . Chúng ta đến kia bên ngồi một chút, để cho anh suy nghĩ một chút được không?" XiuMin vỗ nhẹ vào lưng cậu an ủi! Vừa đỡ cậu đến nơi tiếp khách ngồi xuống. Nơi cao cấp này muốn gặp đều phải hẹn trước, XiuMin chỉ có thể nhờ tổng quản lí trước, sau đó mới có thể gặp được CEO, rồi sau đó mới có cơ hội nhìn thấy tổng giám đốc! ……. Mà một trận ầm ĩ này dĩ nhiên không qua được mắt của Sehun ở tầng cuối. Phòng làm việc, rèm cửa sổ cũng bị kéo ra, một phòng sáng ngời. Từ lúc cậu bước vào cửa chính của Oh thị anh đã biết, cậu quật cường đòi gặp anh, quên mình lao vào thang máy, cậu bị chặn lại, nhào vào trong ngực người đàn ông khác, cậu rơi lệ, tất cả đều hiện lên trên màn hình khổng lồ. Sehun nhìn gương mặt đó, vẻ mặt bình tĩnh. Nhưng súng trên tay anh đã bắt đầu dùng sức. "Ông chủ, cậu chủ. . . . . ." Tay nâng lên, ngăn trở Kris muốn nói. Trong phòng làm việc, lần nữa rơi vào an tĩnh, ở bên trong an tĩnh như vậy, tiếng khóc đứt quãng của người kia vẫn vọng về…Cũng một mực làm lòng người khác khó chịu, nhưng anh vẫn điềm tĩnh như vậy! Lần nữa gặp lại cậu, đối với anh mà nói thật sự là ngoài ý muốn.
|
Anh từng bỏ qua tự ái của mình để nói yêu cậu, cậu lại không tiếp nhận anh. Bỏ đứa bé lại rời đi. Quyết tâm của cậu làm anh không cưỡng cầu nữa, anh cảm giác mình làm thế thật buồn cười! Tình cảm là thứ không thể tin nhất trên đời. Thế nhưng anh lại tin, kết quả người kia lại không hề quan tâm. Có lẽ anh đã từng yêu cậu, có lẽ…nói nhiều cũng là vô dụng. Sự tồn tại của cậu đã ảnh hưởng tới anh, nếu hận anh, muốn rời đi, vậy thì đi đi! Nhưng ba năm sau, cậu lại chủ động tới tìm anh, anh nghĩ cậu sẽ tìm đến anh, cũng là bởi vì đứa bé. . . . . . Đứa bé? Năm đó cậu nóng lòng vứt đứa bé, hiện tại lại là lí do để cuộc sống của bọn họ giao nhau lần nữa. Nhưng cần thiết sao? LuHan? Tỉ mỉ quan sát thân súng, gương mặt đang khóc trên màn hình rõ ràng xấu như vậy, nhưng anh lại cảm thấy ánh mắt đó rất quyến rũ anh, thật là gặp quỷ! Sehun muốn dạng người gì? Anh cũng không để cậu lần nữa bước vào thế giới của anh. Bởi vì đến cuối cùng có thể hủy diệt, là hai người họ… 3 năm trước, anh còn miễn cưỡng thả cậu nhưng hiện tại anh không xác định! Cho nên tốt nhất cậu không nên trở lại tìm anh! Bởi vì hậu quả của việc chọc anh sẽ không chịu đựng nổi! Nếu không chịu nổi vậy thì không cần! cả hai sớm nên kết thúc, giơ súng lục lên, nhắm lần nữa, nếu anh tâm không loạn vì cậu, có thể sẽ không bị thương mà mất mạng, có lẽ anh cũng không cần phiền như vậy. Màn hình rõ ràng cậu đi cùng người đàn ông đó, XiuMin đi đến trước bàn tiếp tân nói mấy câu sau đó trở về bên cạnh cậu, rồi đôi tay kia lại chạm vào mặt cậu, đáng chết… "Kris . . . . ." "Vâng" hình ảnh đó dĩ nhiên Kris nhìn thấy được! Sắc mặt ông chủ thật khó coi, thì ra ông chủ đối với cậu chủ….Nhưng tại sao nhẫn tâm không muốn gặp cậu ấy? “Kêu bọn họ cút đi!” “Bang” một tiếng màn hình đã chia năm xẻ bảy! Hỏa lực cường hãn! Kris đau lòng nhìn hệ thống theo dõi đắt tiên không dám lên tiếng nữa. Anh đoán trong phòng làm việc sau đó sẽ là một tình trạng thảm hại! Sehun trong tay vẫn nắm thật chặt súng lục không có buông lỏng, cho tới khi hai tay anh bị tụ máu bầm tím. Anh sợ mình sẽ bóp chết cậu, sau đó giết người đàn ông kia. Trong lòng ham muốn giữ lấy cậu mãnh liệt làm anh điên cuồng! Người kia chỉ có anh chạm vào bây giờ lại khóc trong ngực người khác, để cho hắn ta chạm vào mặt cậu… Anh không cách nào đối mặt với rung động của mình- anh đối với LuHan có cảm giác như vậy, điều này là sao chứ? Sai lầm không thể phạm vào! Sehun nặng nề nhắm mắt lại, cả người ngả về cái ghế phía sau! "LuHan, anh đã hẹn gặp mặt tổng quản lý rồi, chúng ta đi về trước được không? Tin tưởng anh, nhất định sẽ có biện pháp nhìn thấy anh ta!" "Anh XiuMin. . . . . ." LuHan giơ tay lên lau khô lệ bên má, chờ đợi quá đau khổ, cậu không muốn đợi thêm, cho nên, "Anh ấy rốt cuộc có ở công ty hay không?" Nếu như ở đây, cậu nhất định đợi đến khi gặp anh mới thôi!
|
"LuHan, cái này anh cũng không biết! Chúng ta đi về trước chờ thông báo được không?" XiuMin vì LuHan cố chấp mà nhức đầu . "Em không, em muốn ở chỗ này chờ anh ấy, nếu như anh ấy ở đây, nhất định sẽ xuống! Em sẽ đợi một chút đến khi gặp anh ấy mới thôi." Cậu đã không có biện pháp trở về lại gian phòng vắng vẻ trống không đó, cái loại khổ sở đó cùng vô dụng, cậu không cách nào chịu nổi nữa! Cậu nhất định phải đợi đến khi anh xuất hiện mới thôi! "LuHan, không có ích lợi gì! Tổng giám đốc có thang máy chuyên dụng, lối đi trực tiếp tới bãi đỗ xe phía dưới” Cũng không biết là nói cậu ngu ngốc thế nào mới đúng. "Vậy em đi ra bãi đậu xe chờ. . . . . ." "LuHan, em không cần như vậy! Đi về nghỉ trước được không?" "Anh XiuMin, em không muốn trở về. . . . . ." Hai người đang lúc lôi kéo nhẹ nhàng, thang máy bên trong cùng mở ra, tiếng bước chân khiến LuHan nhanh chóng quay đầu lại: "Kris" Còn có chuyện làm cho người ta cảm động hơn sao? Kris, Sehun nhất định cũng ở đây! Không quan tâm người ta nhìn cậu, LuHan thật nhanh vọt tới! Đôi tay thật chặt kéo tay Kris: "Kris, dẫn tôi đi gặp anh ấy!" Trong giọng điệu như thể trước nay chưa từng có kiên quyết như vậy. "Cậu chủ, ông chủ kêu cậu trở về!" Kris muốn tránh tay LuHan anh không dám để ông chủ thấy màn này. Ông chủ đối với cậu chủ nhiều năm trước anh đã hiểu, hiện tại không thể rước họa vào thân. Những năm này, cậu chủ sống như thế nào? Lại còn gầy như thế, để cho Kris cũng không dám nói chuyện lớn tiếng, chỉ sợ cậu sẽ bị Kris thổi đi mất! "Kris, tôi không trở về, tôi nhất định gặp anh ấy! Van cầu anh, để cho tôi gặp anh ấy! Nếu không anh dẫn tôi đi nhìn đứa bé. . . . . ." Thật vất vả bắt được một người bên cạnh anh ấy, sao có thể dễ dàng bỏ qua đây? Cậu muốn gặp Sehun nhưng mục đích cuối cùng chỉ là muốn gặp con trai thôi! Nếu như Kris có thể mang cậu đi tìm con trai cũng giống như nhau, không phải sao? Như vậy tốt hơn, cậu không cần đối mặt với gương mặt đáng sợ đó ! Nhưng được không? "Cậu chủ, thật xin lỗi. Tôi không có cách nào, mời cậu trở về đi thôi!" Kris đưa tay nghĩ kéo LuHan, rồi lại không dám chạm vào. Nhưng tay của cậu đã rất dùng sức đang bắt tay của Kris rồi, đừng xem cậu chủ nhỏ người, hơi sức vẫn còn lớn. Mặc dù không làm cho Kris đau, nhưng Kris muốn hất cậu ra thì vẫn phải dùng thêm chút sức, chỉ sợ cậu không chịu nổi sức lực của mình. "Tôi không muốn đi, hoặc là để cho tôi thấy Sehun, hoặc là thấy đứa bé, anh chọn một đi. Nếu không tôi liền đi theo anh!" "Cậu chủ. . . . . . Ông chủ, không có ở công ty!" Kris chỉ có thể nói như vậy thôi ! "Không thể nào!" Nơi nào có Sehun nhất định có Kris, cậu không ngốc thế? "Cậu chủ. . . . . ."
|