Tình Yêu, Giấc Mơ, Ngày Trở Về
|
|
“… Happy birthday to you… Happy birthday to you… Happy birthday… Happy birthday…. Happy birthday to Duy…”
– Sinh nhật vui vẻ nha “đầu bếp nhỏ”.
…
“- Anh không cho phép em rút lui. Đừng bao giờ nghĩ đến chuyện bỏ cuộc.
– Chính anh là người quyết định chuyện em có bỏ cuộc hay không đó…”
…
“- Tôi sợ mình đã thích anh mất rồi… Mà nếu tôi thích anh thì mối quan hệ này đâu tiếp tục được nữa. Hôm qua anh đã nói vậy mà…”
…
– Ừ thì anh nói “là người yêu” đó. Em chịu không? Lại huýt sáo.
– Không chịu thì ghen làm gì cho mệt vậy. Đồ khờ.
– Ủa vậy là chịu rồi đó hã?
– Tự hiểu đi. Hì hì.
– Mà sao nay đeo bông tai vậy…
– Tại thích nên đeo…
– Bông tai đâu ra đẹp vậy…
– Đi dạo shop với con Uyên thích nên mua…
– Mai diện giống vầy đi học nha.”
…
“- Anh hãy… giữ lại… thứ này… Trả… lại anh…”
…
“- Em muốn… trả… thù…”
Từng đoạn ký ức ngắt quãng trôi vèo qua trước mặt cậu rồi mất hút vào tâm lỗ đen. Bất chợt cậu thấy dưới chân mình chao đảo. Bốn bề xuất hiện những vết nứt khổng lồ càng ngày càng lớn. Những âm thanh “Phản bội” “Trả thù” lại tiếp tục vang lên. Những khuôn mặt giận dữ. Những ánh mắt đa diện bao vây lấy cậu. Những vết nứt xung quanh kia càng lúc càng lớn hơn và…
– KHÔNGGGGGG.
XOẢNG. ẦM ẦM… Mọi thứ vỡ nát và đổ ập vào cậu.
– AAAAAAA. Cậu bật dậy sau tiếng hét của chính mình. Cả người ướt đẫm mồ hôi. Hai mắt mở lớn. Tim đập liên hồi…
– Hộc… Hộc… Đây… đây là… Xung quanh Duy là bốn bức tường trắng xóa. Cậu đang ở trong một căn phòng. Không có bất cứ thứ gì trừ một cánh cửa sắt màu xám đang khóa. Trên cánh cửa có một ô kính nhỏ hình như để nhìn ra ngoài. Không gian tĩnh mịch như tờ. Khẽ động đậy thì phát hiện trên người mình đang mặc một chiếc áo màu trắng khá lạ. Chiếc áo không có nút. Hai ống tay áo bị cột ngược ra sau làm hai tay cậu không thể hoạt động gì được. Nhìn xuống hai chân. Cậu khẽ thở nhẹ khi thấy hai chân mình vẫn còn hoạt động tự do.
– Shizzzz… Khi đang dựa lưng vào tường để lấy thế đứng dậy do hai tay đã bị cột chặt cậu chợt thấy sau lưng mình đau đau. Không chỉ ở một chỗ mà kéo dài rải rác dọc theo sống lưng mình.
Sau một hồi cố gắng cậu đã đứng dậy được và bây giờ thì đang men theo bức tường ra đến cửa. Qua ô kính nhỏ nhìn ra ngoài cậu thấy nhỏ Uyên và con Tâm đang ở ngoài đó đang nói gì đó với hai vị bác sĩ đã lớn tuổi kế bên. Vẻ mặt tụi nó rất trầm ngâm và buồn bã. Thấy vậy cậu lấy thân mình húc vào cửa để gây chú ý. Ít ra phải biết được đây là đâu.
– Uyên. Tâm… Cậu cố sức kêu tên hai đứa nó.
– Bác… Bác… Con Tâm nghe tiếng cậu thì quay phắt lại. Nó kéo tay một trong hai người bác sĩ. Cả bốn người thấy vậy thì vội vã chạy lại nơi cánh cửa mà cậu đang ở trong đó…
– Sao tao lại ở trong này? Cậu cố sức nói lớn để hai nhỏ kia có thể nghe được.
– Chú. Mở cửa… Mở cửa đi… Hình như nó… Nhỏ Uyên lắp bắp. Trong mắt nhỏ dâng lên một nỗi xúc động lạ kỳ…
CÁCH… Cánh cửa cuối cùng cũng được mở ra.
– Uyên, Tâm. Đây là đâu? Sao tao lại ở trong căn phòng này? Còn nữa? Sao tao mặc đồ gì kỳ cục quá vậy nè? Uyên. Gỡ ra dùm tao coi. Cậu nhăn nhó nói trong khi hai nhỏ kia đang trố mắt nhìn cậu.
– Mày… mày… Nhận… ra… ra… tụi tao rồi sao? Con Tâm run run hỏi.
– Khùng hã? Hai đứa mày có hóa thành tro tao cũng nhìn ra được. Uyên. Nhanh. Tháo hai cái tay áo này ra cho tao. Tê tay quá. Cậu trả lời lại có phần bực tức.
– DUY… CÓ THẬT LÀ MÀY NHẬN RA HAI ĐỨA TAO RỒI KHÔNG??? Nhỏ Uyên lao lại ôm chầm lấy cậu. Nhỏ lại khóc.
– Hai đứa bay bữa nay bị gì vậy? Đến phiên cậu nhíu mày nhìn hai nhỏ đầy thắc mắc.
– 1…2…1…2…1…2… BÁO CÁO THỦ TRƯỞNG. QUÂN ĐỊCH ĐANG TIẾN ĐẾN GẦN. XIN THỦ TRƯỞNG CHO RA CHỈ THỊ. Một người đàn ông trung niên đột nhiên không biết từ đâu tiến đến trước mặt cậu quát lên.
– Ông là ai??? Thủ trưởng gì? Uyên. Vầy là sao? Cậu quay qua hỏi nhỏ Uyên. Nhưng chẳng nhận được câu trả lời nào trừ ánh nhìn đẫm nước của nhỏ.
– 1…2…1…2….1…2…. BƯỚC ĐỀU BƯỚC…. Người đàn ông kia đột nhiên quay qua trái rồi bước đều.
– Hữm… Cậu ngây ngốc nhìn theo ông ta đang đi ra sân lớn. Trong lòng cậu thầm nghĩ hình như ông ta là một sĩ quan. Khoan. Nhưng hình như có gì đó sai sai. Sĩ quan mà sao lại mặc đồ giống cậu đang mặc trên người? Chỉ khác là hai tay không bị cột lại như cậu…
– Duy. Mày nói coi tao là ai? Mày tên gì? Con Tâm đặt hai tay lên vai cậu run run hỏi.
– Dạ. Em tên Nguyễn Khánh Duy. Năm nay em 21 tuổi. Em là người Việt Nam. Em là sinh viên năm ba trường Sư Phạm Trung Ương. À. Còn chị là con Ngô Hoàng Mỹ Tâm năm ngoái từng dần em một trận tơi tả ạ. Được chưa… Cậu bĩu môi trả lời con Tâm. Trong lòng không khỏi khó chịu.
– Mày… Mày… Đến lượt con Tâm lắp bắp. Tình trạng y như nhỏ Uyên lúc nãy.
– Tao bực mình rồi nha. Cậu nhăn mặt khi thấy hai nhỏ bạn của mình cùng lúc rơi vào tình trạng kỳ lạ. Quái quỷ. Chuyện gì đang xảy ra.
– Cậu có chắc cậu tên Nguyễn Khánh Duy? Cậu nhớ được hai cô gái này? Một vị bác sĩ đặt tay lên vai cậu hỏi giọng hồ nghi.
– Quái đản. Đây là đâu? Sao nãy giờ mọi người cứ hỏi tôi chuyện gì tầm xàm vậy? Tên tôi không lẽ không nhớ? Hai đứa này là bạn thân của tôi. Làm sao tôi quên được mà hết người này hỏi tới người kia hỏi. Chỗ này là chỗ nào? Cả ông già lúc nãy nữa. Còn.. còn…. Cậu đang tức tối phun ra hết những điều bực tức trong lòng nãy giờ thì im bặt. Vì vô tình cậu nhìn thấy ngoài sân có rất nhiều người. Có cả ông sĩ quan khi nãy. Ông ta đang đứng duyệt binh với ba người khác. Cậu chăm chú nhìn họ. Ba người kia cũng mặc một chiếc áo giống hệt cậu. Người phụ nữ cuối hàng còn gài thêm một vòng hoa đủ màu trên đầu. Cả bốn người đều như đang rất vui vì cậu thấy họ cười suốt. Rồi trong khoảnh khắc cậu nhận ra ánh mắt của bọn họ đều vô thần. Nụ cười cũng ngây ngô khó hiểu. Thử nhìn qua một góc khác cậu lại thấy một thanh niên đang ngồi trầm ngâm nhìn xuống đất. Trên người vẫn là bộ quần áo giống cậu đang mặc. Chăm chú quan sát hành động của người thanh niên kia cậu phát hiện ra anh ta đang ngồi đào đất để chôn những bông hoa cúc dại mọc đầy trên thảm cỏ. Từng “nấm mộ” nho nhỏ bao quanh chỗ anh ta đang ngồi… BỘP… Một người khác đi ngang dẫm bẹp một vài ngôi “mộ” mới đắp. Ngay tức khắc người thanh niên kia òa khóc nức nở…
– Con của tôi… Con của tôi… Con của tôi… Con ơi… Cơn ơi……. Tiếng khóc đầy bi ai. Những tiếng gọi con não lòng.
– Đây… Không lẽ… đây là…. Đến lúc này cậu dần nhận thức được nơi đây là đâu. Và những người kia là ai…
– Theo cậu thì đây là đâu? Vị bác sĩ lớn tuổi lại liêng tiếng hỏi cậu.
– Bệnh viện tâm thần? Cậu quay qua nhìn cả bốn người đang đứng nhìn mình dứt khoát trả lời. Không thể nghi ngờ gì nữa. Sau khi xâu chuỗi hết những gì xảy ra nãy giờ cậu quả quyết cậu đang ở trong một bệnh viện tâm thần. Nhưng sao cậu lại ở đây?
– Tốt rồi. Tốt rồi. Có lẽ bệnh nhân đã tự khôi phục. Thật thần kỳ. Hai cháu có thể cởi nút buộc áo cho cậu ấy được rồi. Vị bác sĩ lớn tuổi kia gật gù nói với hai nhỏ Uyên, Tâm đang đứng như trời trồng.
– Khôi… khôi… phục… Cậu có nghe nhầm không? Cái gì mà khôi phục? Chẳng lẽ…
– Những gì mày nói về mày hồi nãy đều đúng. Chỉ có điều. Mày bây giờ đã 25 tuổi và hôm nay cũng vô tình là ngày sinh nhật của mày. Tao với con Uyên cũng vì thế mà có mặt ở đây. Tụi tao đến để thăm mày. Mày đã ở trong này 4 năm rồi Duy à… Tụi tao tưởng như đã tuyệt vọng về chuyện mày có thể hồi phục thì đột nhiên mày lại tỉnh ra… Thôi… Xoay người lại đây. Tao tháo dây cho mày… Con Tâm lúc này đã lấy lại bình tĩnh và đã bước đến tháo từng nút buộc sau lưng cậu.
– Hã… 4 năm… Tao… Ý… ý mày… là TAO BỊ ĐIÊN ?????????? Cậu trợn mắt hỏi lại nhỏ Uyên về những điều vừa nghe được.
– Khoan hãy nói nhiều đã. Bây giờ chúng ta hãy đưa cậu ấy đến phòng làm việc của bác. Bác sẽ đích thân kiểm tra lại kỹ càng. Đừng làm cậu ấy kích động. Mọi chuyện để sau hãy nói. Duy. Cháu đi theo bác. Vị bác sĩ chen ngang vào câu chuyện của ba người.
– Dạ… Dạ… Cậu ngẩn ngơ đi theo vị bác sĩ kia. Trong lòng đầy rối loạn. Bị ĐIÊN? 4 năm??? Là thật hay mơ???…
|
Flashback ——————————————————
4 NĂM TRƯỚC
Sài Gòn chiều mưa tháng 9.
Mưa nhiều lắm. Mưa như trút nước. Mưa như muốn cuốn đi bao nhiêu thứ bộn bề của cuộc sống. Nhưng… Mưa lại không đủ sức cuốn đi cơn bão trong lòng Duy. Đúng rồi! Mưa thì làm sao có thể cuốn nổi một cơn bão. Cơn bão ấy cứ dai dẳng từ ngày này qua ngày khác mà chưa có dấu hiện giảm bớt. Nó cứ cào xé, quằn quại làm trái tim của một người con trai tưởng như vững vàng lúc nào cũng đau buốt và có thể tan vỡ bất cứ lúc nào. Tại sao vậy? Hạnh phúc chỉ vừa chớm nở, cậu chỉ vừa mở lòng ra để đón nhận tình yêu từ anh thôi mà… Những ngày đầu anh xa cậu, Duy như hóa điên và không còn khả năng làm chủ cảm xúc của mình như trước kia nữa. Cậu lang thang trong vô thức trên những con đường, những góc phố, những địa điểm mà hai người từng đặt chân qua. Cậu mong sẽ thấy được hình bóng quen thuộc ấy sẽ lại xuất hiện và chạy đến bên cậu. Nhưng tất cả đều là con số không tròn trĩnh. Chẳng ai thân quen và cũng chẳng có hình bóng nào ở những nơi đó. Anh đã đi thật rồi…
Chuyện sáng hôm ngày hôm sau cũng trái với kế hoạch của Duy. Không hề có một tờ báo nào đưa tin cũng chẳng mảy may có ai phong phanh nhắc đến. Tất nhiên. Cậu biết nguyên nhân không phải vì Việt. Hắn đã thực hiện đúng giao kèo nhưng có một “người khác” đã chặn đứng nguồn tin nên mọi việc vẫn diễn ra như bình thường. Sóng yên biển lặng. Duy chỉ có việc thầy hiệu trưởng đột nhiên xin nghỉ phép dài hạn. Cậu cũng chẳng có hơi sức quan tâm đến. Vấn đề của cậu bây giờ chỉ có Phong. Nhưng biết giải thích ra sao đây khi “Tại sao tôi phải tin một người không tin tôi? Đây là điều em dạy cho tôi đó…” và nguyên do cũng vì sự thiếu suy nghĩ của cậu. Trong suốt mấy tuần sau đó cậu cũng không thấy mặt anh cho đến khi con Tâm gọi điện thoại cho cậu từ sân bay… Tên Việt cũng vội vã xuất ngoại ngay trong đêm đó. Điểm đến là đâu thì chắc ai cũng biết. Thời cơ của hắn đã đến rồi mà…
Trong cơn mưa cậu cứ lầm lũi bước tới. Dáng người liêu xiêu hòa lẫn vào những làn nước mưa mờ mịt… Cậu lang thang từ nơi này qua nơi khác. Đi trong vô thức. Một lúc lâu sau thì đến một ngã tư nọ. Không biết sao cậu cứ đứng đó. Ngay trụ đèn tín hiệu nhìn mông lung về phía bên kia đường. Cả người đều ướt sũng vì nước mưa.
– Người ta qua đường hết rồi kìa. Sao anh không qua? Một bé trai tầm 5, 6 tuổi kéo kéo tay cậu hỏi.
– Ừ. Cảm ơn em. Cậu cười nhẹ rồi bước chân xuống lòng đường…
– Anh ơi coi chừngggg…… Tiếng cậu bé hét lên…
PIN… PIN…. Tiếng còi nhấn liên hồi của một chiếc xe du lịch cỡ nhỏ đang lao tới.
TRÁNH RA… TRÁNH RA…. XE BỊ ĐỨT THẮNG RỒI…. Ông tài xế thò đầu ra hét ầm lên còn tay thì đập ầm ầm vào thùng xe… Nhưng…
RẦMMM… BỐP….. Chưa kịp nhận ra điều gì đang xảy ra thì cậu đã thấy mình bị hất mạnh. Cả thân người lơ lửng trên không trung rồi tiếp đất.
RẦMMMMMM…… RẦMMMMMM….. XOẢNG… XOẢNG….. Chiếc xe kia đã đụng thêm hai chiếc xe khác rồi lật ngang. Cả góc đường nhốn nháo vì vụ tai nạn vừa xảy ra trong tích tắc…
Còn Duy. Cậu nằm đó. Bất động. Đèn tín hiệu vừa chuyển sang màu xanh và bắt đầu đếm ngược…
————————————– End Flashback ————————————————-
Trong phòng làm việc của vị bác sĩ lúc nãy. Sau khi chụp phim phần đầu, đo điện não đồ và lấy mẫu máu để xét nghiệm thì bắt đầu hỏi cậu trong lúc chờ kết quả.
– Để chắc chắc cháu đã khỏi bệnh thì bác muốn cháu trả lời vài câu hỏi. Được chứ? Vị bác sĩ lớn tuổi nhìn cậu nở nụ cười trìu mến. Với ông đây là một trong số những người bệnh hiếm hoi có thể phục hồi lại một cách thần kỳ.
– Dạ. Bác cứ hỏi. Cậu trả lời nhanh gọn.
– Vậy cháu tên gì? Ông bắt đầu với câu hỏi đầu tiên.
– Dạ. Nguyễn Khánh Duy.
– Cháu sinh ngày mấy?
– Dạ. 9/12. Hôm nay đó bác. Cậu vừa nói vừa chỉ lên tờ lịch trên tường.
– Cháu cảm thấy trong người mình hiện giờ thế nào?
– Dạ. Bình thường. Chỉ có hai cánh tay là còn mỏi với tê lắm.
Sau đó là vài câu hỏi về trí nhớ của cậu về chuyện trước khi xảy ra. Tất nhiên đều đã được cung cấp đầy đủ khi nhập viện. Từ sở thích đến tính cách và hành động, lời nói. Tất cả đều trùng khớp. Có nghĩa là cậu đã bình thường trở lại. Nhưng để chắc chắn thêm vị bác sĩ kia đặt thêm một câu hỏi nữa:
– Cháu có biết vì sao lại ở đây không?
– Theo như hồi nãy hai đứa bạn cháu nói thì có lẽ cháu bị… Đến lúc này cậu có vẻ ngập ngừng.
– Bị gì?
– Bị điên… Cậu khó khăn lắm mới nói ra được từ “điên”. Cậu vẫn đang ngỡ ngàng. Cậu không tài nào tin được mình đã bị điên. Đã vậy còn ở trong bệnh viện tận 4 năm mà không hề hay biết. Cũng đúng thôi. Làm sao mà biết được khi thần trí như vậy… Nói như vậy có nghĩa những chuyện xảy ra khi nãy trước khi cậu tỉnh lại trong căn phòng đó đều là hư ảo? Phong vẫn chưa về? Cậu và anh vẫn chưa gặp mặt nhau? Không có chuyện cậu phóng moto đuổi theo anh? Nếu bị điên đã 4 năm nay thì chuyện cậu và hai nhỏ kia đi dạy là điều không thể? Còn chuyện của ba cậu nữa???? Cả câu chuyện trải dài 2 năm kia cũng là thế giới ảo do cậu tự tạo ra trong cơn loạn trí?
|
Flashback —————————————-
– Alo. Thầy ơi. Thằng Duy nó tỉnh rồi… Giọng con Tâm hấp tấp báo tin cho ông Minh qua điện thoại.
– Vậy hã? Thầy sẽ vào liền…
– Nhưng…
– Nhưng sao? Có vấn đề gì hã Tâm? Ông Minh chợt lo lắng vì sự ngập ngừng của con Tâm.
– Thôi thầy vào đây đi rồi biết… Duy nó…
– Được rồi. Thầy tới liền đây.
Vừa cúp máy ông nhanh chóng chạy ra xe. Bằng tốc độ nhanh nhất chạy thẳng tới bệnh viện FV. Nơi Duy đã nằm hôn mê suốt hai tháng nay. Chưa kịp đến nơi ông đã nghe tiếng huyên náo từ cuối dãy lầu.
RẦM… XOẢNG… XOẢNG….
– Bác sĩ… Bác sĩ….. Tiếng nhỏ Uyên la thất thanh…
– Anh Phong. Anh Phong đâu rồi. Buông ra. Buông ra. Tôi phải đi tìm anh Phong…
– Mày bình tĩnh lại đi Duy. Anh Phong đi rồi…
– Không có. Ảnh chỉ bận việc thôi… Không có…
Ông Minh thất kinh chạy vào căn phòng cuối dãy. Nơi có nhiều người đang tập trung trước cửa xì xào bàn tán. Vừa đến cửa ông thất thần vì trong kia. Đồ đạc đổ bể ngổn ngang dưới đất. Hai nhỏ Uyên, Tâm đang cố sức đè Duy xuống giường. Còn cậu cứ luôn miệng nói nhảm và vùng vẫy. Đó có phải là con trai ông không? Đứa con mà thường ngày khá trầm tính và hiền lành nay lại thành ra như thế…
– Nó bị sao vậy?
– Dạ tụi em không biết. Lúc nãy nó vừa tỉnh lại thì chỉ ngồi nhìn ra cửa. Xong đột nhiên có chiếc máy bay bay ngang qua. Thế là… Con Tâm bỏ ngang câu nói tiếp tục đè chặt Duy xuống giường. Nhưng lực vùng vẫy của cậu quá mạnh đã hất văng hai đứa nó ra. Không còn ai giữ lại cậu lập tức lao ra cửa tiếp tục lảm nhảm.
– Anh Phong. Em không cho anh đi nữa. Đừng đi London nữa. Ở lại đây với em. Em hối hận rồi. Em có lỗi… Em… Em… AAAAAAAAA…. Đột nhiên cậu la váng lên rồi ngồi thụp xuống ôm đầu…
– Là lỗi của em. Em đã phản bội anh. Phản bội… Phản bội… Phản bội…
– A…. Thằng Việt nó lừa anh đó…
– BẢO…… Anh Phong giờ là của tôi… Anh không có quyền giành… Anh không được giành… Không được giành…
Ba người còn lại chỉ biết đứng chết trân nhìn cậu… Rồi không ai bảo ai. Nước mắt họ cùng rơi…
——————————————- End Flashback ————————————————
– Khánh Phong là ai? Đột nhiên cô y tá ngồi kế bên cậu nãy giờ chen vào.
– … Cái tên này làm cậu khựng lại hoàn toàn. Cậu không biết nên trả lời sao. Người yêu? Trả lời như vậy liệu có đúng?
– Cháu cứ trả lời cô ấy đi. Bác cũng muốn hỏi. 4 năm nay mọi sinh hoạt và những cơn loạn trí của cháu đều có tên cậu ta. Lúc nào cháu cũng nói ra tên cậu ta. Lúc thế này lúc thế khác. Nhưng chung quy thì… Cháu hãy cho bác biết cậu ta là ai? Có phải đó là một người rất quan trọng với cháu?
– Dạ. Đúng. Anh Phong là người cháu yêu. Cuối cùng thì cậu cũng có thể tìm ra phương án trả lời khá “hợp lý”. Là “người cháu yêu” – Không phải “người yêu cháu”.
CẠCH. Cửa phòng khám mở ra. Vị bác sĩ trẻ hơn lúc nãy đứng cạnh vị bác sĩ đang hỏi chuyện cậu cầm theo một bao thư trắng đi vào.
– Đã có kết quả. Mọi thứ đều hoàn toàn bình thường và còn rất tốt. Đây có lẽ là trường hợp lạ nhất mà con từng gặp đó ba. Hồi phục mà không có bất cứ một dấu hiệu nào trước đó. Sáng nay cậu ta còn lên cơn. Kích động đến nỗi phải dùng kềm điện khống chế rồi nhốt vào phòng cách ly. Vậy mà… Thật khó tin…
– Lên cơn??? Cậu quay qua nhìn anh ta như để xác nhận lại điều mình nghe được là đúng.
– Cháu có muốn xem lại một chút đoạn băng mới vừa ghi lại từ camera lúc nãy không? Lúc cháu lên cơn sáng nay? Vị bác sĩ già lên tiếng hỏi.
– Ba. Như vậy là trái với quy tắc. Lỡ đâu cậu ta chưa hoàn toàn bình thường lại thì…
– Không sao. Chỉ vài phút thôi. Với kinh nghiệm của ba bao nhiêu năm nay khi quan sát bệnh nhân và thái độ bình tĩnh của cậu ấy nãy giờ thì ba tin phán đoán của ba không sai. Cậu ta đã hồi phục. Vừa nói ông vừa xoay màn hình Laptop về phía Duy.
“- CHỊ NHƯ. NÓI CHÚ THUẬN LẤY CHIẾC MOTO CỦA ANH PHONG RA ĐÂY CHO EM.”
Trên màn hình. Cậu đang chỉ vào một gốc cây cau kiểng trong sân quát lên.
“- Khi nãy anh Phong lái xe đi hướng nào?
– Bên kia. Chú Thuận nói rồi chỉ tay về bên trái.
– OK.”
Cậu nhảy lên chiếc ghế đá. Hai chân kẹp chặt thành ghế còn cả cả người rạp về phía trước như dang lái xe.
“BỘP… BỘP… BỘP….
– ANH PHONG. DỪNG XE LẠI.”
Cậu đang ngồi trên thành ghế. Một tay giữ cạnh ghế. Một tay đấm ầm ầm vào cây cột kế bên.
“- Em muốn nói chuyện với anh.
– BÂY GIỜ ANH CÓ DỪNG LẠI KHÔNG ?”
Vẫn là cậu đang độc thoại với cây cột. Vẻ mặt đầy căng thẳng.
“- Được.”
Trong chớp mắt cậu đứng thẳng dậy rồi co chân trái lên tì đầu gối vào mép ghế sau tiếng đáp gọn lỏn kia. Nhanh như chớp cậu dồn hết lực nhảy sang cánh cửa sổ đang mở ra ở dãy phòng phía đối diện. Hai tay cậu nhanh chóng chộp lấy thành cửa sổ. Hai chân co lên để không va chạm với mặt đất. Rồi cậu với tay bám lên cửa sổ bên cạnh rồi đu người lên đó. Cả thân người lắc lư đong đưa theo cánh cửa. Tiếp ngay sau đó trên màn hình xuất hiện ba người điều dưỡng chạy đến gỡ cậu ra khỏi cánh cửa. Đột nhiên cậu ôm chầm lấy một người rồi kéo người đó nằm dài ra đất. Bộ dáng y hệt như lúc cậu kéo Phong xuống xe trong giấc mơ theo như cậu đã nhận định ngay trước khi tỉnh dậy. Liền sau đó có thêm một nam y tá chạy đến chích kềm điện vào sống lưng làm cậu ngã xuống bất tỉnh… Nhìn những thước phim chiếu trên màn hình nãy giờ cậu đã xác định. Những điều cậu cho là giấc mơ kia tưởng như không phải là thật nhưng nó lại là thật. Thật trong cái không thật. Những cú sock do chiếc còng kia gây ra có lẽ là cú sock của những lần bị chích kềm điện vào lưng…
|
– Cháu có muốn xem tiếp không? Còn nhiều chuyện lắm. Nhưng chỉ là mình cháu “độc diễn” như đoạn phim vừa rồi. À không. Với cậu Khánh Phong trong tưởng tượng của cháu… Vị bác sĩ ôn tồn hỏi khi thấy cậu có vẻ trầm tư.
– Dạ thôi được rồi. Cháu có thể hiểu được lý do vì sao cháu phải vào đây rồi. Cậu nở một nụ cười nhẹ. Coi nữa làm gì. Cậu không dám nhìn lại hình ảnh cuồng loạn của mình nữa…
– Con ra bảo hai bé Uyên, Tâm vào đây cho ba… Ba muốn…
RẦM… LỊCH BỊCH… LỊCH BỊCH… Không cần “anh bác sĩ” ra mời. Hai đương sự đã tự lao vào với tốc độ tên lửa. Vẻ mặt không giấu nổi nét hân hoan và hạnh phúc. Hai nhỏ chạy líu quíu đến mức vướng vào chân nhau rồi đổ lăn kềnh ra đất. Thấy vậy cậu chỉ phì cười rồi bước đến đỡ hai nhỏ dậy.
– Tao chụp lại cảnh này rồi post lên Fb là hai đứa mày mất hết uy nghiêm của các chị đại nhá. Haha. Vừa đỡ vừa nói cậu vười cười khanh khách.
– Thằng khỉ/ Thằng quỷ. Hai nhỏ đồng thanh mắng nhẹ rồi ôm chầm lấy cậu. Rốt cuộc thì hai nhỏ đã thấy được kỳ tích mà trên phim người ta thường hay chiếu.
– Thôi nha. Không khóc nha. Bữa nay sinh nhật tao đó… Cậu vươn tay lên xoa đầu hai nhỏ rồi “đe dọa” để ngăn “chiều nước lũ”.
– Rồi rồi. Tụi tao không khóc. Không khóc…. Tuy nói vậy nhưng cái mặt méo xệch với nụ cười dị dạng đã phản bội nhỏ Uyên. Nhìn mặt nhỏ lúc này như một đứa hề xiếc. =))))
– Mày thôi đi Uyên. Cái bản mặt mày giờ nhìn như con quỷ vậy đó. Con Tâm chọt chọt vô trêu chọc nhỏ Uyên. 4 năm nay nhỏ Uyên đã thành “ma nước mắt” hồi nào không hay.
– Quỷ cái đầu mày. Hứ… Nhỏ Uyên nguýt dài đưa mắt liếc con Tâm một cái sắc lẻm. Bộ mặt hung dữ đã trở lại.
– Đi. Hai đứa bay. Đi kiếm xó nào đó xử lý nhau đi. Rồi ghé shop mua cho tao bộ đồ đẹp đẹp để tao mừng sinh nhật coi… Cậu đứng dậy chống nạnh “ra lệnh” cho con vịt trời đang chí chóe kia.
– Thôi thôi. Các cô các cậu làm ơn giữ bình an cho cái bệnh viện của tôi. Không khéo chút nữa người ta nhốt cả ba người vào phòng cách ly bây giờ. Haha… Nhìn cảnh tượng lẫn lộn trước mắt mình vị bác sĩ già không giấu được niềm hân hoan mà phải bông đùa vài câu. Trong sự nghiệp chữa trị bệnh nhân tâm thần của ông bao nhiêu năm nay. Số người tỉnh lại sau cơn mê chỉ là phần rất rất nhỏ. Hầu hết họ đều không thể tự thoát ra khỏi cơn mê do chính mình tạo ra. Hầu hết bọn họ chọn cách sống trong thế giới đó đến cuối đời. Vì vậy tình cảnh ngày hôm nay khiến ông không khỏi rúng động.
– Dạ. Cháu xin lỗi. Vậy giờ tụi cháu có thể ra về được chưa bác? Nhỏ Uyên “khép nép” hỏi ý ông.
– Đáng lẽ bác muốn giữ Duy lại thêm một, hai hôm để theo dõi. Nhưng thôi. Hôm nay là sinh nhật cậu ấy. Bác làm trái luật một phen. Coi như tặng quà sinh nhật. Dù gì mọi thủ tục kiểm tra cũng đã hoàn thành. Hai đứa có thể đưa Duy về. Nhớ ghé nhà thuốc bệnh viện để lấy thuốc bác đã dặn sẵn. Uống thuốc đúng giờ. Thủ tục xuất viện khi nào xong bác sẽ cho người liên lạc với cháu nhé Uyên. Còn Duy lúc nào cháu cũng phải giữ cho tâm trạng thật thoải mái, đừng để bị xúc động mạnh hoặc kích thích thần kinh. Bệnh của cháu tuy đã khỏi nhưng cháu nên biết là khi người ta bị thương ở đâu đó. Ví dụ như gãy tay chẳng hạn. Thì sau khi lành lại cánh tay đó cũng sẽ yếu hơn tay còn lại. Nếu bị thương lần nữa thì sẽ nặng hơn và khó chữa hơn. Và hệ thần kinh của cháu cũng vậy. Đừng nên bắt ép nó căng thẳng hoặc suy nhược quá mức.
– Dạ. Chào bác. Cháu sẽ ghi nhớ. Bây giờ tụi cháu xin phép. Cảm ơn bác đã giúp đỡ cháu trong thời gian qua rất nhiều. Sau này nếu rãnh cháu sẽ quay lại đây thăm mọi người… Cậu cúi đầu chào ông rồi lôi hai nhỏ kia chạy tuốt ra ngoài. Cậu muốn nhanh chóng rời khỏi đây. Cậu muốn nhìn thế giới ngoài kia đã thay đổi thế nào trong suốt 4 năm qua. Cậu đã phung phí hết 4 năm tuổi trẻ của mình rồi…
– Duy. Con. Một giọng nam trung niên cất lên sau lưng ba người đang vui vẻ. Thanh âm quen thuộc, gần gũi.
– Duy. Ba… ba mày tới kìa… Con Tâm thì thầm bên tai cậu.
– … Cậu biết chứ. Nhưng cậu không có đủ can đảm để quay lại nhìn ông. Cậu làm sao dám nhìn ông khi ngày xưa đã làm ra chuyện như vậy. Hơn nữa. Bây giờ cậu đang tự hỏi mình có còn hận ông không?
– Mày lại nói chuyện với ba mày đi. Mấy năm nay mọi chi phí chữa trị lẫn các bệnh viện lớn nhỏ mày nằm đều do thầy Minh lo liệu hết đó. Thậm chí thầy còn thuê máy bay riêng đưa mày đi Mỹ 5 lần để chữa trị nhưng không thành công. Lần cuối đi về thầy mới đồng ý cho mày ở lại đây vì tưởng đã không còn cố gắng được nữa. Mỗi lần thầy vào thăm mà thấy mày lên cơn thầy đều khóc. Thầy thương mày lắm. Mày đừng vậy nữa. Dù gì hai người cũng là cha con ruột mà. Nhỏ Uyên nói nhỏ vào tai bên kia của cậu.
– Vậy thì sao? Tao đâu cần ổng làm vậy? Tụi mày thấy không? Hôm nay là tao tự tỉnh lại chứ không phải vì những lần chữa trị ở nước Tây nước Tàu nào đó. Hơn nữa. Khi ông ta bỏ rơi mẹ con tao tao xem như ông ta đã chết. Tao không có ba… Đoạn cậu quay lại nhìn ông Minh nói tiếp. – Số tiền 4 năm nay ông đã bỏ ra xem như tôi nợ ông. Sau khi bình phục hẳn tôi sẽ kiếm việc làm rồi trả lại cho ông. Không thiếu một xu. Sau đó không ai nợ ai.
– Mày nói vậy mà nghe được sao? Nhỏ Uyên đập vai cậu.
– Tao nói có gì sai sao? Đi thôi.
– Mày sao có thể đối xử với ba mày như thế? Con Tâm tiếp lời nhỏ Uyên.
– Đó là chuyện của tao và ông ta. Tụi mày hãy để tao tự giải quyết được không? Cậu nói mà hai vai run lên.
– Thôi. Hai đứa đưa Duy đi đi. Chỉ cần thấy Duy khỏe mạnh vậy là thầy vui rồi. Chăm sóc nó dùm thầy… Thầy… Thầy… Ông Minh không còn nói được nữa. Một giọt nước mắt đã lăn dài trên khuôn mặt đầy nỗi niềm của ông. Ngay khi nhận được điện thoại của con Tâm ông đã bỏ ngang cuộc họp hội đồng mà chạy ngay đến đây để xem tình hình cậu ra sao. Ông đã vui và hạnh phúc biết bao khi thấy cậu nắm tay hai nhỏ kia chạy ra khỏi phòng khám với vẻ mặt tươi cười và thần thái sinh động như ngày xưa trước khi phát bệnh. Nhưng giờ thì ông mới chợt nhận ra. Ký ức của cậu vẫn dừng lại tại thời điểm 4 năm trước. Khi cậu lên kế hoạch trả thù ông…
– Vậy… Nhỏ Uyên và con Tâm đang rất khó xử. Nếu là bình thường thì tụi nó sẽ ra sức mà khuyên cậu nhưng bây giờ thì không thể.
– Đi… Cậu lạnh lùng kéo tay hai nhỏ. Nhưng sao bước chân cứ nặng trĩu. Trong lòng cậu đủ biết ông không hề quên cậu, không hề muốn bỏ rơi cậu nhưng hình ảnh năm đó khi ông ra đi không một lời từ biệt. Những ngày sau đó mẹ cậu đau khổ đến tột cùng rồi lao vào làm việc quần quật để quên ông. Và cuối cùng mắc bệnh và chết trong lẻ loi làm cậu khó có thể nói lời tha thứ.
– Duy. Sinh… Sinh… Nhật… vui vẻ… Ông Minh nói với theo. Cổ họng nghẹn đắng.
– Ông vẫn còn… nhớ… sao… Một lần nữa cậu phải quay lại nhìn ông.
– Nhớ… Chưa bao giờ ba quên… Ông chớp chớp mắt rồi quay mặt qua chỗ khác tránh để cậu nhìn thấy những giọt nước mắt đang lăn dài trên khuôn mặt mình.
– Vậy… Ông còn nhớ… Ông… Ông hứa tặng tôi thứ gì trước khi ông bỏ đi không? Bất giác cậu buộc miệng hỏi.
– Nhớ… Ba vẫn còn nhớ… Nói đoạn ông rút trong túi ra một vật gì đó…
|
Flashback ————————————————
– Ba. Tuần sau là sinh nhật con rồi đó ba có nhớ không? Đứa bé nhỏ nhắn mới 5 tuổi giương đôi mắt sáng tròn xoe nhìn ba nó hỏi. Đôi môi chúm chím xinh xắn chu chu ra thật làm người ta muốn cắn cho một cái cho “đã thèm”.
– Làm sao ba quên được chứ cục cưng của ba? Ba cậu hôn đánh chóc lên trán cậu một cái.
– Vậy ba mua cho con quà gì đây? Cậu bé hỏi ba mình bằng một chất giọng trong vắt.
– Đồ chơi xếp nhà, siêu nhân hay bộ đồ câu cá? Ông bố trẻ gãi gãi cằm hỏi con mình.
– Mấy thứ đó con không thích đâu. Con muốn ba tặng con cái đồng hồ tròn tròn giống bạn Cường trong lớp. Có cái nắp mở ra mở vô đẹp lắm. Trên cái nắp thì phải có hình hai cha con mình trong đó. Để đi đâu con cũng có thể khoe được với mấy bạn là con có một người ba số 1 thế giới. Nói rồi cậu bé lập tức chạy đi lấy quyển album và lôi ra một tấm hình hai người. Trong đó ba cậu đang bế cậu. Còn cậu đang hôn lên má ba mình. Nhìn hai cha con tỏa ra thứ ánh sáng lạ lùng mà ấm áp.
– Ủa mà quên. Ba mua cái nào có cọng dây dài dài nha. Cậu bé ngẫm nghĩ rồi chợt nói thêm.
– Để chi vậy con?
– Để con cột ba dính lại với con. Không cho ba đi đâu nữa hết. Dạo này ba cứ đi hoài. Ba không có ở nhà với con. Ban đêm con ngủ gặp con ma con sợ lắm. Kiếm ba thì mẹ nói ba bận việc ở công ty chưa có về. Cậu bé nói mà miệng méo xệch. Đôi mắt to tròn ngấn nước.
– … Một cảm giác tội lỗi tràn ngập trong lòng người ba… Rồi chợt giật mình… Đã hơn 2 tháng nay anh toàn đến bên nhà người kia. Anh suýt nữa quên mất đứa con bé bỏng này của mình…
– Được. Ba hứa. Sinh nhật con bã sẽ tặng con.
– Ba hứa rồi nha… Ngoéo tay nha. Ai thất hứa bị biến thành con ma xấu quắc con mắt lé lé cái lưỡi lè lè nha… Hihi…
Cả hai cha con vui cười ngoéo tay nhau. Lời hứa được xác lập.
—————————————– End Flashback ———————————————–
Trên tay ông Minh là chiếc đồng hồ quả quýt với sợi dây đeo thật dài. Lớp mạ bạc bên ngoài đã xỉn màu điều đó chứng minh vật này đã được mua từ rất lâu rồi. Nhìn thấy nó cậu tiến lại gần bên ông. Đứng nhìn chiếc đồng hồ một hồi lâu cậu mới run run cầm nó lên.
Tách. Nắp quả quýt mở ra. Âm thanh đục nhẹ chứng tỏ người giữ nó đã mở ra mở vào rất nhiều lần. Ở mặt sau nắp quả quýt là tấm hình đó. Tấm hình của ông bố trẻ và đứa con trai 5 tuổi. Gương mặt họ trong hình vẫn tỏa ra thứ ánh sáng ấm áp năm xưa.
– Nhưng ông đã không giữ lời… Ông đã không về… Ông đã thất hứa… Ông đã quên mất tôi… Cậu nói từng câu đứt quãng.
Tóc. Một giọt nước mắt trong veo rơi trên tấm hình.
– Ba… Hôm đó… Dì Nguyệt bị tai nạn nên… nên… Trong lòng ông ngàn lần vạn lần muốn nói cho xong nhưng không tài nào nói được.
– Vậy nên ông bỏ tôi bơ vơ một mình trong đêm hôm đó. Nhưng coi như ông có lý do chính đáng đi. Qua hôm sau tôi vẫn nghĩ đêm đó ông bận việc nên không về được. Tôi nuôi niềm hy vọng rằng ngày mai ông sẽ về. Nhưng không… Một ngày, hai ngày, rồi ba ngày… Ba tôi vẫn không thấy đâu. Lúc đó ông có biết tôi chỉ cần được nghe ông nói một câu “Sinh nhật vui vẻ” là đã đủ rồi không? Nhưng sao ông không về? Tôi chờ ông từ ngày này qua ngày khác. Đến tận hôm dọn nhà đi tôi vẫn ráng đứng ở cổng chờ ông. Nhưng cuối cùng tôi vẫn không đợi được ông… Ông đã không về… Ông đã bỏ rơi tôi… Nước mắt cậu theo từng câu nói mà chảy xuống. Tràn ngập lên tấm hình trong chiếc đồng hồ…
– Ba xin lỗi… Ông Minh đưa hai tay lên định ôm lấy cậu nhưng không dám… Ông sợ cậu sẽ đẩy ông ra.
– Xin lỗi? Ông tưởng xin lỗi như vậy thì có thể bù đắp lại cho cái chết lẻ loi của mẹ tôi? Hay ông tưởng xin lỗi như vậy có thể làm vơi đi nỗi thất vọng trong lòng tôi? Trong suốt bao nhiêu năm nay ông có mảy may nhớ đến tôi dù chỉ một chút? Ngay cả lần đầu gặp tôi trong trường ông cũng đâu có nhận ra tôi. Rồi biết bao nhiêu lần tôi gặp ông trong lúc quen anh Phong ông cũng đâu có nhận ra tôi? Trong khi đó cái bớt hình trái tim mà ông bảo là “Ba đã đánh dấu con của ba rồi” vẫn còn nằm trên cổ tôi mà? Ông “đánh dấu” như vậy nhưng sao ông không nhận ra chứ? Vậy ngày xưa ông “đánh dấu” tôi làm gì??????? Vừa nói cậu vừa xoay người lại cho ông nhìn rõ vết bớt kia. Vết bớt nhỏ màu nâu hồng nằm ngay giữa gáy. Đúng như cậu nói. Nó có hình trái tim…
———————————- Flashback —————————————–
– A ha. Sau gáy con có trái tim đẹp lắm nè cục cưng. Trong lúc đùa giỡn ông bố trẻ vô tình nhìn thấy vết bớt lạ sau gáy con trai mình.
– Đâu ba. Trái tim sao nằm ở đó được. Mẹ nói trái tim nằm trong người mà ba. Cậu bé vô tư đưa bản tay nhỏ xíu sờ sờ lên gáy mình.
– Con không thấy được đâu. Cái này chỉ có một mình ba thấy được thôi. Cái này là ba “đánh dấu” con đó. Sau này lỡ con bị lạc ba chỉ cần kiếm ai có vết bớt này là kiếm ra được con liền. Haha.
– Woaaaa……. Vậy là con khỏi sợ bị con ma bắt rồi ba ha… Cậu bé cười híp mắt tay vẫn sờ sờ ra sau gáy. Nơi có vết bớt hình trái tim. Ngày mai cậu sẽ lên trường khoe với đám bạn mẫu giáo về cái “dấu ấn” đặc biệt này.
————————————— End Flashback ———————————–
– Ba… Quả thật ông đã quên mất cái bớt kia. Trong khi cậu bé năm nào vẫn còn nhớ rõ lời ba mình nói…
– Thấy chưa… Ngay cả việc này ông còn quên thì ông nói bao nhiêu năm qua ông luôn nhớ đến tôi thì làm sao tôi tin được chứ? Cậu xoay người lại nhìn thẳng vào mắt ông.
– Duy. Mày bình tĩnh… Nhỏ Uyên thấy tâm trạng cậu đang dần dâng cao thì tiến lại vỗ vỗ lưng cậu.
– Con nói đúng… Ba không có tư cách nhận lại con. Ba không xứng đáng… Nói rồi ông quay lưng thất thểu bước đi. Ông không còn biết nói gì nữa. Hổ thẹn và xót xa. Hai mắt đỏ ngầu ngần ngận nước. Trong lòng đau buốt vì từng câu từng chữ mà cậu nói ra…
– Đứng lại. Tôi chưa cho ông đi mà. Sao ông lúc nào cũng nghĩ tới chuyện bỏ tôi ở lại vậy… Cậu chạy theo níu tay ông Minh lại rồi nhanh chóng dùng sợi dây đeo dài quá khổ kia cột chặt cổ tay hai người lại với nhau.
– Con… Ông Minh ngỡ ngàng nhìn tay hai người đang bị cột lại.
– Không được đi nữa. Tôi cột dính ông lại với tôi rồi… Cậu nói rồi nhìn ông. Ánh mắt chứa đầy sự yêu thương.
– Ba không đi nữa. Ba không đi nữa… Ba sẽ ở lại với con… Ba sẽ không bỏ rơi con nữa… Mọi thứ vỡ òa. Ông Minh ôm chặt lấy cậu. Nước mắt không ngừng rơi.
– Ba hứa đi. Ai thất hứa bị biến thành con ma xấu quắc con mắt lé lé cái lưỡi lè lè… Cậu vừa nói vừa đưa ngón tay út lên chờ đợi…
– Ba hứa. Sau này ba sẽ không để cục cưng của ba một mình nữa. Ba sẽ không cho con ma nào làm hại con trai của ba hết… Dứt câu nói cũng là lúc ngón út của hai cha con móc chặt vào nhau. Kế bên nhỏ Uyên lại khóc. Con Tâm cũng rưng rưng trước những lời nói của họ. Tưởng chừng như bất thường nhưng là lời tận đáy lòng. Họ đã quay lại 20 năm trước. Lúc cậu bé kia chưa trưởng thành và người cha cũng chưa bỏ đi. Nắng chiều vàng rực chiếu rọi xuống bốn người đang đứng trên hành lang… Khung cảnh đẹp tuyệt vời…
|