Tình Yêu, Giấc Mơ, Ngày Trở Về
|
|
Tình Yêu – Giấc Mơ – Ngày Trở Về – Chap 29
– Anh phát hiện ra em từ khi nào?
– Nghi ngờ thì trưa hôm qua. Còn xác nhận thì mới sáng nay thôi. – Vừa trả lời Phong vừa xoa xoa vào hai vết dây thừng hằn trên cổ tay cậu rồi nói thầm – Tụi khỉ này! Đã nói là phải nhẹ tay mà.
– Bộ em diễn dở lắm hã? – Cậu tròn mắt nhìn anh.
– Chính xác. Haha… – Phong dừng lại cười một chút rồi nói tiếp. – Thứ nhất. Việc em tự nhận em là “đầu bếp nhỏ” hôm qua đã làm anh có chút nghi ngờ. Anh đặt cái biệt danh đó cho em khi nào em nhớ không?
– Nhớ… Nhưng mà… – Cậu vốn dĩ đâu có quên. Chẳng qua khi nhìn gương mặt thư thái và hớn hở khi ăn của anh đã làm cậu “sơ sẩy” một chút.
– Thứ hai. Sáng nay em vuột miệng nói ra “Mấy năm nay…”. Em nghĩ em nói nhỏ đến mức anh không nghe được sao? Và cái làm anh nghi ngờ nhất là thái độ lo lắng đến hoảng hốt của em. Nếu em chỉ mới quen anh được hai hôm nay em sẽ không lo lắng đến vậy. Chưa kể anh nhìn thấy sự bất ngờ nơi em nữa. Có phải em nghĩ tên đó sẽ không làm gì anh?
– Ừm… – Cậu gật đầu xác nhận.
– Thứ ba là việc em cố diễn cho hững hờ với anh đã tố cáo em. Ngày xưa lúc mới quen nhau tuy em không thích anh nhưng rất có chừng mực. Em luôn nhỏ nhẹ và chân thành trong từng câu nói của mình. Kể cả việc em kêu anh tránh xa em ra vì không cùng đẳng cấp này nọ cũng rất nhẹ nhàng ý tứ. Nhưng còn hôm qua tới giờ. Em nói chuyện với anh cứ lơ lơ rồi đôi lúc còn trổng không làm anh có cảm tưởng rằng em rất ghét anh. Hơn hết là cái chất âm trầm, buồn bã giấu kín cũng không còn… Lúc đó em vừa mới bị vụ thằng Tùng xong nên khi em nói chuyện anh đều thấy được trong em luôn có một sự lo ngại và sợ sệt nhất định… Xâu chuỗi tất cả mọi thứ. Anh đoán em đang giả vờ…
– Haizzzz… Lúc mới tỉnh dậy em thấy anh vẫn còn ủ rũ với cứ tự trách nên rất giận. Em định dùng cách này để kích thích lại con người của anh. Đây cũng là nguyên nhân vì sao em chọn thời điểm anh vừa nhập học để quên… Ai ngờ đâu nhỏ Uyên lôi anh đi đâu đó xong khi trở về thì anh đã bình thường trở lại… Em thấy lỡ rồi nên muốn nhân cơ hội này để… – Nói đến đây cậu ngừng lại rồi nhìn sang hướng khác…
– Em muốn làm gì? – Nói đoạn Phong lôi ra một bộ quần áo mới đang để dưới gối từ lúc nào cho cậu.
– … Em… muốn… nhõng… nhõng nhẽo với anh một tí… – Cậu lí nhí trả lời rồi nhận lấy bộ quần áo từ anh.
– Haha… Đúng là vẫn chưa lớn hẳn mà… – Phong không khỏi bật cười khi nhìn thấy vẻ mặt ngượng ngùng kia của cậu.
– Thì… thì… vốn dĩ… Mới có 20 tuổi thôi mà… >.
– Ừ thì 20 tuổi trong thân xác 24 tuổi. Haha.
– Mặc kệ anh. Em đi thay đồ… – Cậu nhổm dậy định đi vào hướng phòng tắm.
– Khoan đã…
– Ơ… Anh… – Chưa kịp bước đi cậu đã bị Phong lôi xuống giường trở lại…
– Khoan hãy vội… Chưa xong mà… – Anh thì thầm bên tai cậu.
– Hã… hã… Chưa xong cái gì… – Lại có một quả gấc đang chín.
– Đâu thể chỉ một mình em được lợi như vậy được nhỉ? Nhìn em lúc này rất hấp dẫn đó “đầu bếp nhỏ”… – Anh nói rồi cắn nhẹ lên tai cậu. Đoạn cạ cạ mũi vào phía sau ót.
– … Đồ cơ hội… – Lúc này cậu mới nhớ ra trên người mình không mặc gì ngoại trừ chiếc quần nhỏ kia…
– Thì đã sao? – Vừa nói Phong vừa liên tục hôn lên khắp vùng ót rồi di chuyển dần sang bả vai cậu…
BỘP… Bộ quần áo trên tay Duy rớt xuống đất… Hơi thở của cả hai đang dần trở nên gấp gáp và dồn dập. Trong khoảnh khắc cậu đã xoay người lại rồi hưởng ứng theo men tình ái đang dâng tràn với những màn dẫn dắt đầy điêu luyện của anh… Và rồi những vũ điệu tình ái đã lâu chưa được biểu diễn nay lại trở nên cuồng nhiệt, mê đắm như thuở ban đầu…
– Anh xin lỗi… – Phong chủ động lên tiếng khi mọi việc đã “qua đi”. Lúc này Duy đang nằm gục trong lồng ngực anh. Hơi thở đều đặn. Trên lưng vẫn còn lấm tấm mồ hôi sau màn “biểu diễn” vừa rồi…
– Vì điều gì? – Cậu hỏi mà mắt vẫn nhắm nghiền…
– Vì tất cả… Bao nhiêu năm nay anh nói yêu em nhưng lúc nào cũng để em chịu thiệt vì anh….
– Anh đừng tự trách mình như vậy nữa… Em đã nói là… – Vừa nghe vậy cậu đã ngước đầu dậy nhìn anh. Trong ánh mắt thoáng chút giận dỗi.
– Khoan giận. Để anh nói hết đã. Điều này là cái anh đã nhận ra khi nói chuyện với Uyên lúc em vừa mới tỉnh lại. Uyên nói đúng. Anh chưa bao giờ dành đủ thời gian để hiểu em. Anh chỉ chăm chăm vào cái tôi của mình để rồi lần nào cũng là em phải…
– Được rồi mà… Cái gì cũng đã qua hết rồi… Không phải bây giờ em đang yên lành nằm đây với anh sao? – Cậu chen ngang không cho anh nói nữa.
– Cứ chìu anh như vậy anh sẽ hư đó… – Phong cười khì rồi xoa đầu cậu.
– Ngoan hay hư gì thì anh cũng là của em. Em không bỏ rơi anh là được rồi. Nhớ kỹ điều này. Chỉ cần ở đâu có anh thì chắc chắn nơi đó cũng sẽ có em. – Nói rồi cậu chồm lên hôn lên má anh một cái thật kêu.
– Anh biết tìm đâu ra người thứ hai như em đây?
– Vậy nên lo giữ kỹ đi… Haha….
– Oke. Mai anh sẽ đặt mua một cái két sắt về đựng em vô. Haha…
– Đầu tư quá nhỉ…
– Thôi em ngủ đi. Khuya rồi. Chắc cả ngày nay em cũng mệt rồi đúng không? – Phong bất chợt nhìn lên nhìn đồng hồ rồi nói.
– Để chút nữa đi. Em chưa buồn ngủ… À mà môi anh còn đau không? – Cậu chợt nhớ vết thương trên môi Phong nên lại ngóc đầu dậy rồi đưa tay miết nhẹ lên môi anh.
– Không sao. Nhờ vậy mà em mới nhận ra anh đó thôi.
– Lần sau còn chơi trò bắt cóc này nữa thì không nhẹ như hôm nay đâu nhá.
– Nhẹ mà chảy máu???
– Ai biểu “dê xồm”…
– Ủa. Ai “dê”?
– Đó. Nguyên con dê cụ tên Khánh Phong nằm đây nè…
—————————————————————————–
Sáng hôm sau có lẽ là ngày đồng hạnh ngộ khi cả Bảo và con Tâm cùng lúc xuất hiện trở lại.
– Sorry baby. Anh biết tin trễ quá. Đến giờ mới về đây với nhóc được. – Vừa thấy Duy, Bảo đã vội vàng ôm lấy cậu.
– Hèm. Không phải muốn là hôn tự do vậy nhé! – Phong đứng đó buông lời đe dọa khi thấy Bảo đang vừa ôm vừa hôn lên tóc Duy.
– O.M.G! Anh ghen với em sao? Anh trở nên hẹp hòi lúc nào vậy thiếu gia? – Bảo nghe vậy thì buông Duy ra.
– Ha. Em thử nhìn người yêu của mình bị một tên đàn ông khác ôm hôn trước mặt mình coi có ghen không? – Nói rồi Phong tiến lại gần rồi dùng ngắn tay nâng cằm Bảo lên.
– Vậy để em đền lại cho anh vậy. – Không đợi Phong kịp phản ứng Bảo đã hôn lên môi anh.
– Duy! Em không ghen chứ? – Bảo quay qua hỏi Duy đang đứng đó. Sắc mắc cậu lúc này vô biểu tình.
– Hai người muốn làm gì cũng được. Không ý kiến. – Trái lại vẻ hào hứng của Bảo, Duy chỉ khẽ liếc nhìn hai người rồi ngồi xuống salon cầm remote mở TV rồi chăm chú xem.
– Nhóc. Giận hã? Đừng hẹp hòi vậy chứ. Chỉ là một cái hôn chào hỏi thôi mà. – Bảo vội ngồi xuống salon.
– Ôi trời. Em dư biết hai người hiện giờ đang như thế nào. Dù anh có cởi đồ của cả hai người ngay tại đây em cũng chẳng quan tâm vì anh Phong bảo đảm sẽ không chạm vào anh. Haha. – Duy đáp rồi buông một tràng cười sảng khoái.
|
– Anh Phong. Anh dạy bà xã tốt lắm đó. – Bảo nghe vậy thì nhất lượt hưởng ứng theo.
– Hey! Bảo. – Phong nhìn Bảo ra hiệu im lặng rồi đá mắt sang Duy.
– Ba thằng cha kia. Coi tui là không khí à? – Tiếng con Tâm vang lên từ phía góc nhà. Nãy giờ vô cùng lượt với Bảo đã hơn 10 phút mà nó hình như vẫn chưa nhận được sự chào đón nào.
– Mày để tính sau. Tao chưa giận mày vì cái tội mất tích không lý do thì thôi chứ. – Nghe con Tâm phân bì Duy bèn quay qua lừ mắt với nó.
– Tao xin lỗi. Nhưng tao có việc phải đi. Mãi tới tận bây giờ mới xong nè. – Nó nói nhìn cậu bằng ánh mắt hối lỗi.
– Để đó tính sau… – Cậu ậm ừ.
– Mà anh Phong. Duy nữa. Hai người… có ổn không? Lúc về tới em có nghe được mấy chuyện xảy ra trong đám tang. Bác và Bánh Sữa mất đột ngột quá… – Bảo chợt hỏi. Chính bản thân Bảo cũng quá đỗi ngạc nhiên khi vào nhào lúc nãy. Khung cảnh rất bình thường như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
– Thật ra lúc đầu cũng không thoải mái gì… Nhưng rồi em suy nghĩ thế này. Cũng đơn giản thôi. Ba với Bánh Sữa nếu biết được em với anh Phong bi lụy và đau khổ thì có an lòng mà ra đi không? Lúc hai người đó còn sống luôn muốn em với anh Phong vui vẻ, hạnh phúc thì bây giờ họ đi rồi thì vẫn như vậy. Cái chết không phải là điểm cuối của tình cảm. Họ luôn ở đây và ở đây của em và anh Phong. Chỉ cần nghĩ như thế thì sẽ nhẹ lòng thôi. – Duy nói rồi chỉ vào đầu và ngực mình. Trên môi nở một nụ cười nhẹ. Nụ cười an hòa, không vướng bận.
– Ừm… Em có vẻ trưởng thành hơn rồi đó baby. Anh vui lắm. – Bảo cười rồi lại ôm cậu thêm cái nữa.
– Hèm… Thấy không nói rồi cứ “xài chùa” nhỉ? – Phong ngồi kế bên tằn hắn.
– Thôi để ôm hết cả hai chịu chưa? – Bảo phì cười trước vẻ mặt của Phong đang nhăn nhó kia rồi vươn tay qua ôm luôn cả anh.
REENG…. REENG…. Chuông điện thoại bàn bất chợt reo lên.
– Alo! – Phong đang ngồi gần đó nên tiện tay cầm ống nghe lên.
– Được. Cũng nên như vậy. Chút nữa chúng tôi sẽ tới. – Nói xong anh đặt ống nghe xuống. Gương mặt lập tức hiện lên vẻ trầm ngâm.
– Sao vậy anh? – Cả ba người Duy, Tâm và Bảo đồng lượt hỏi.
– Là bà ta…
– Con mụ đó muốn gì nữa? – Con Tâm lập tức thay đổi sắc diện.
– Bà ta gọi anh và Duy qua đó để bàn chuyện tài sản…
– Vậy bây giờ hai người tính sao? – Bảo lo lắng hỏi.
– Em đã suy nghĩ tới chuyện này rồi. Trước khi ba mất đã lập di chúc. Vốn dĩ phần tài sản của ba sẽ chia làm ba phần cho em, anh Phong và Bánh Sữa. Mục đích của bà ta về đây có lẽ là hướng đến những điều lợi này. Tài sản thì em không cần. Phần của Bánh Sữa cũng không nhất thiết. Hai phần này em sẽ giao cho bà ta. Chỉ có của anh Phong thì cần giữ lại để củng cố thêm cho sự nghiệp sau này. Bà ta dù gì cũng là mẹ của anh Phong nên chắc chắn sẽ không đụng chạm gì tới phần này. – Thực ra trong lòng cậu đang nghĩ khác.
Lý do kia chỉ là phụ. Vì nếu muốn cậu có thể đưa ra pháp luật để giải quyết một cách danh chính ngôn thuận nếu xảy ra tranh chấp. Nhưng với người đàn bà kia thì đó không phải là một ý hay. Cậu cảm giác được bà ta không đơn giản chỉ là một doanh nhân nước ngoài. Khí chất của bà ta trong đám tang có chút tà khí và không sạch sẽ mấy. Điều cốt yếu chính là việc bà ta đã ra tay sát hại ông Minh và Bánh Sữa. Anh và cậu đã phải suy nghĩ rất nhiều về việc này.
Nếu chỉ vì tài sản thì đâu nhất thiết phải làm vậy. Bà ta có thể công khai tranh giành hoặc gây sức ép với ông Minh hoặc cậu. Mục tiêu thật sự của bà ta là gì? Vì vậy cậu muốn dùng hai phần tài sản kia để làm bà ta tạm thời án binh để có thêm thời gian điều tra. Đầu tiên là phải tìm hiểu ra xem ở Sing bao nhiêu năm nay bà ta đã làm gì. Tiếp theo là tai nạn kia. Sau tai nạn hầu như không còn ai liên quan xuất hiện. Tài xế của cả hai bên. Hai chiếc xe bị nạn. Hồ sơ tai nạn tại phòng cảnh sát giao thông thành phố. Tất cả đều biến mất một cách bí ẩn.
– Ồ… – Bảo nghe cậu nói xong thì gãi gãi cằm rồi im lặng.
– À! Chiều nay anh ở nhà đi. Để em qua đó với anh Bảo. Được không? – Cậu quay qua anh nói.
– Sao lại là Bảo? – Trong lòng Phong xuất hiện một sự lo lắng vô hình. Chuyện bà Nguyệt là thủ phạm anh và cậu đều thống nhất rằng tạm thời sẽ không cho ai biết khi chưa điều tra rõ ràng. Nếu đi với Bảo thì sẽ thiếu đi một sự đề phòng.
– Lúc này anh không nên gặp bà ta. Dù gì anh cũng là con của bà ấy. Đụng chạm trực tiếp lúc này chưa hẳn là điều hay. Em tự lo được. – Thoáng nhìn hàng chân mày hơi chau lại của anh cậu hiểu ra ngay vấn đề nên buông ra một câu đầy ẩn ý. Việc đi với Bảo sẽ làm bà Nguyệt dè chừng vì bà ta vốn dĩ chưa hề gặp người này trước đây. Trước mặt người lạ ít ra bà ta sẽ không làm gì để lộ sơ hở.
– Ok. Nhưng khi qua tới nơi thì gọi anh rồi để điện thoại vô túi như bình thường. Nếu có gì anh còn qua đó kịp. – Phong nghe ra được ẩn ý của Duy nên không nói gì nữa mà chỉ dặn cậu như vậy. Ít ra anh có thể theo sát được hành động của cậu.
– Ủa mà sao lại là anh? Anh đâu có quen biết gì bà ta? – Bảo thấy cậu đòi đi với mình thì vô cùng ngạc nhiên.
– Sau này em sẽ giải thích. Bây giờ chỉ việc đưa em đi. Oke? – Cậu nháy mắt với Bảo.
– Được rồi! Đi thì đi. – Bảo chẳng hỏi nữa mà đứng lên đi theo cậu ra cửa.
————————————————————————————-
NHÀ ÔNG MINH
Vừa bước vào Duy đã bị choáng vì chỉ trong vài ngày căn nhà đã bị thay đổi đến mức không ngờ. Toàn bộ gam màu xám, tím trầm mặc đã bị thay bằng màu vàng ánh kim rực rỡ đến chói chang. Bà Nguyệt đang ngồi chễm chệ hút thuốc ở phòng khách. Cả không gian ngập ngụa mùi khói thuốc thay vì mui hoa oải hương thoang thoảng như trước. Kế bên bà ta là một người nam lạ mặt đang ngồi nhìn vào màn hình Laptop.
– Xin chào cậu Út. Tên tôi là Alex Nguyễn. Năm nay 32 tuổi. Tôi là trợ lý của giám đốc Nguyệt. – Hắn chào cậu rồi tự giới thiệu về mình.
– Chào anh. – Trong khoảnh khắc. Cậu chợt nhận thấy từ tên Alex này có gì đó rất quen thuộc. Nhất là nụ cười kia. Có gì đó rất gần gũi. Dường như đã từng gặp ở đâu rồi…
– Thằng Phong đâu? – Bà Nguyệt cất tiếng hỏi. Trên môi vẫn phì phèo điếu thuốc.
– Anh Phong bận việc nên giao cho con qua đây nói chuyện với dì. – Cậu trả lời với vài phần lễ độ.
– Đừng xưng hô với tao kiểu đó. Mày chỉ là thằng con hoang. Tao không phải dì của mày. Không cần dông dài. Chắc mày biết mục đích của ngày hôm nay là gì? – Nói đoạn bà ta dụi tắt điếu thuốc và ngồi ngay ngắn lại. Ánh nhìn của bà ta lập tức bao quát khắp người Duy.
– Vậy thì tôi không khách sáo. – Cậu đã lường trước nên chẳng lấy gì làm ngạc nhiên mà bình thản đáp. – Chắc bà đã biết di chúc của ba tôi chia làm ba phần? Trên danh nghĩa tôi là con nuôi nhưng thực tế là gì chắc bà hiểu rõ? Tôi tin chắc bà đã biết được thân phận của tôi là ai đúng không?
– Mày định uy hiếp tao à? – Vừa nghe đến đó bà ta đã câng mặt lên. Ánh mắt đanh lại.
– Nghe tôi nói hết đã. Vốn dĩ tôi chẳng cần phần tài sản đó nên sẽ không tranh giành với bà làm gì. Bà cứ lo mọi thủ tục tôi sẽ nhượng lại cho bà. Phần của Duy Phong. Anh Phong cũng đã quyết định sẽ chuyển luôn cho bà. Phần của anh Phong thì anh ấy vẫn giữ.
– Mày cũng khôn đó. Được. Nếu đã thẳng thắn và biết điều vậy thì tao sẽ cho mày chút ơn huệ. Cái nhà hàng nhãi nhép kia mày cứ việc giữ lấy mà làm của. Hê hê… – Gương mặt bà ta lúc này dãn ra và tràn ngập niềm thỏa mãn.
– Nếu không còn gì nữa tôi xin phép. – Đến đây thì cậu bèn đứng lên chào bà ta. Trong lòng thở phào khi mọi chuyện diễn ra khá suôn sẻ như trong dự liệu. Suốt buổi bà ta không biểu hiện gì ra mặt ngoại trừ lâu lâu lại liếc mắt nhìn Bảo. Nhưng tuyệt nhiên không hỏi đến câu nào.
– Alex! Tiễn khách. – Tất nhiên bà ta cũng chẳng thèm mời cậu ở lại.
– Mời hai cậu. – Alex nghe vậy thì đứng lên chìa tay mời hai người.
– Cảm ơn. Không cần đâu. – Cậu khoát tay rồi kéo Bảo đi thẳng ra cửa.
– Chưa xong đâu. Tạm thời tao để yên cho mày vì cái trò biết điều hôm nay. Cứ từ từ mà chơi hết ván bài này! – Bà Nguyệt buông lời đe dọa khi cậu vừa khuất sau cửa.
|
Xe của Bảo vừa dừng trước cửa Phong đã đứng chờ sẵn ở cửa ra hỏi han đủ kiểu mặc dù diễn biến ở nhà bên kia anh đều nghe được qua điện thoại. Trên đường đi cũng có hẳn hai chiếc xe 6 chỗ chở “bọn bắt cóc” hôm nọ đi theo bảo vệ hai người.
KÉT. Một chiếc xe hơi trắng trờ tới đậu sát sau đuôi xe Bảo. Và càng ngạc nhiên hơn khi người bước xuống là Alex.
– Anh đến đây làm gì? Bà ta sai anh đến à? Bà ta muốn gì nữa? Phần tài sản của tôi đã giao cho bà ta rồi còn chưa đủ sao? – Duy lên tiếng hỏi. Trong bụng đánh lô tô vì sự xuất hiện này. Không lẽ bà ta đã đổi ý?
– Không mời anh vô nhà được sao? – Trái với vẻ khó chịu của Duy thì tên trợ lý vẫn cứ điềm nhiên đứng đó cười với cậu.
– Không. Có gì thì nói tại đây hoặc nhà bên đó. – Cậu kiên quyết đứng chặn ở cửa.
– Em không hiền như những gì anh điều tra được nhỉ? – Hắn vừa nói vừa đưa tay nhéo nhẹ lên má cậu.
– Này. Anh cho phép anh làm vậy với Duy. – Đến nước này thì Phong không còn im lặng nữa. Anh tiến đến nắm cổ áo tên trợ lý kia xô ra khỏi người Duy.
– Đừng nóng. Người nhà cả thôi. Duy. Em nhất quyết không cho anh vô nhà sao? – Hắn phủi nhẹ ve áo bị Phong làm nhăn rồi tiếp tục ôn tồn quay qua hỏi Duy.
– Anh đừng ra vẻ thân thiết với tôi như vậy. Người nhà? Anh nghĩ anh là ai? – Cậu trừng mắt với hắn. Lúc này đâu cậu chỉ muốn đuổi tên khó ưa này ra khỏi đây ngay lập tức.
– Đúng là bé con năm nào đã lớn thật rồi… – Hắn nhoẻn miệng cười.
– Anh nói gì?… Bé… con… – Cậu chợt khựng lại khi nghe hai từ đó thoát ra từ miệng hắn.
“ Bầu trời có trăng, quả đất có lửa… Đang tỏa hòa mọi nơi…Chiếu tỏ một vùng… Mà em thích trăng… Em yêu bầu trời…..”. – Còn nhớ bài này không bé con? – Hắn không nói nữa mà lại cất tiếng hát lên một bài hát thiếu nhi rồi hỏi cậu.
– Anh… – Cậu mấp máy môi… Trong ánh mắt lộ rõ vẻ xúc động…
– Nhìn nè bé con… – Hắn tiếp tục dùng một tay rút trong túi ra một chiếc khăn mỏng rồi giũ nhẹ lên bàn tay còn lại đang xòe ra. Lập tức trên đó xuất hiện một viên kẹo nhỏ gói giấy bạc. Một loại kẹo đã khá lâu đời. Đoạn hắn tiến lại cầm tay cậu ngửa lên rồi bỏ viên kẹo vào đó…
– Anh Văn Anh…. – Cậu vội thốt lên rồi ôm chầm lấy hắn…
– Hã??? – Cả Phong và Bảo đứng đó đều trố mắt ngạc nhiên trước sự việc vừa xảy ra.
– Hai người… Hai người… Quen nhau???
– Vô nhà đã. Đứng ngoài này không tiện đâu. – Nói rồi Duy nắm tay Văn Anh lôi tuột vào trong trước sự ngỡ ngàng của Phong và Bảo.
– Rồi. Anh nói đi. Hồi đó anh nói là đi Pháp mà. Sao bây giờ làm trợ lý cho bà Nguyệt? Rồi anh tới đây bà ta có biết không? Anh làm em bất ngờ quá. – Cậu rối rít hỏi Văn Anh không cho anh thời gian trả lời.
– Em không sợ anh đến đây để làm nội gián sao? – Văn Anh cười xòa rồi xoa đầu cậu.
– À… Ừm… Anh Bự sẽ không làm vậy với em đâu đúng không? – Cậu bẽn lẽn trả lời. Trong lúc nhất thời xúc động cậu đã không làm chủ được mình. Văn Anh vốn là hàng xóm của cậu từ lúc ông Minh bỏ đi được 1 năm. Năm đó cậu vừa tròn 6 tuổi. Văn Anh là cháu của dì Tuyết hàng xóm nhà cậu. Cũng là người đã giúp cậu bán căn nhà cũ. Trong suốt khoảng thời gian đó cho đến năm cậu 12 tuổi thì Văn Anh luôn là người ở bên cạnh chăm sóc cho cậu. Cậu lúc đó đã mặc định trong đầu anh chính là anh ruột của mình.
Chính Văn Anh cũng đôi lúc khó hiểu là vì sao anh lại thương cậu nhóc này đến vậy. Anh lớn hơn cậu đến tận 9 tuổi chứ có ít đâu. Vậy mà cậu chỉ chơi với mỗi mình anh. Bọn trẻ trong xóm hầu như cậu không buồn để mắt tới. Mẹ cậu cũng thấy vui lây khi cậu con trai nhỏ nhắn của mình được một người lạ thương yêu như vậy. Ít nhiều nỗi trống trải khi không có ba bên cạnh của cậu cũng nguôi ngoai nhờ Văn Anh. Bài hát và trò ảo thuật nhỏ kia là hai thứ cậu hay bảo Văn Anh làm nhất.
Nên khi nãy vừa thấy đã nhận ra ngay. Cậu còn nhớ lúc Văn Anh đi Pháp du học cậu đã “thê thảm” ra sao. Đột nhiên không còn ai chơi chung, không còn ai dỗ dành, chăm sóc mỗi ngày. Gần cả tháng trời cậu cứ thơ thẩn qua nhà Văn Anh rồi vào phòng anh ngồi thẫn thờ trong đó để chờ anh Bự về. Nhưng rồi cậu chẳng chờ được. Đến khi dọn đi thì niềm tin gặp lại Văn Anh cũng không còn vì trước khi đi cậu nghe được dì Tuyết nói anh đã quyết định ở lại Pháp định cư…
– Ừ thì anh Bự thương Bé con nhất mà. Hì hì. – Văn Anh lại xoa đầu cậu.
– Có phải anh là người đã gửi đoạn ghi âm đó cho em? – Cậu chợt nhớ ra đoạn ghi âm kia. Chỉ có thể là Văn Anh.
– Đúng rồi. Anh vốn định chưa muốn thổ lộ thân phận thế này đâu. Nhưng hồi nãy gặp em trong nhà bên kia. Anh thấy em rất bản lĩnh khi nói chuyện với bà ta. Với tất cả những dữ liệu anh thu thập được vài năm trước thì anh thấy rằng em khá thông minh nhưng lại hơi yếu đuối nên muốn chờ thêm một thời gian nữa coi sao. Nhưng hôm nay anh lại thấy không phải vậy.
– Mấy năm trước???? – Cậu ngạc nhiên hỏi lại.
– Đúng vậy. Bà ta đã bắt đầu điều tra em và Phong ngay từ lúc hai người vừa mới quen nhau ở trường. Bà ta vốn định đã về để chia rẽ hai người vì bà ta lúc đó muốn đào tạo Phong để gia nhập tổ chức. Việc Phong quen em và “phục thiện” đã làm kế hoạch của bà ta lỡ dở. Nhưng chưa kịp làm gì thì Phong đã bỏ đi London và em thì vào…. trong đó… Những tưởng mọi thứ đều xong xuôi để có thể bắt đầu lại từ đầu nhưng khi ở London Phong lại nhận nuôi Duy Phong và chưa quên được em nên bà ta vẫn không thể thực hiện được kế hoạch. Vì bà ta biết sẽ có ngày Phong quay lại Việt Nam tìm em.
– Tổ chức? – Phong nghe vậy thì chen vào.
– Đúng. Pha Lê Đen là tên tổ chức buôn lậu vũ khí và sát thủ của bà ta ở Sing. Bà ta vốn định sẽ đào tạo cậu thành sát thủ để phục vụ cho công việc của mình. Với tất cả “thành tích” ngổ ngáo và bất cần của cậu trong thời gian trước đó làm bà ta khá hài lòng. Nhưng từ khi quen Duy cậu đã thay đổi đáng kể. Và bà ta không thích điều này. Trong nhóm của cậu ngày xưa có hai tên là gián điệp của bà ta đó. Nhưng cuối cùng đã bị giải tán.
– Bà ta đúng là không đơn giản như tôi tưởng… – Nghe xong Phong ngồi trầm tư rồi xoa cằm.
– Nhưng sao anh biết được là em? – Duy lại tiếp tục hỏi Văn Anh.
– Ngốc. Đã gọi là điều tra thì dĩ nhiên phải tra cả quá khứ xa xôi của em chứ. Lúc nhìn thấy hình em anh đã ngờ ngợ rồi. Và khi tra ra là Bé Con thì anh rất bất ngờ luôn đó. – Văn Anh nói rồi cốc nhẹ lên trán cậu.
– Khoan đã. Làm sao tôi có thể tin anh đến đây với thiện ý. Biết đâu chuyện anh và Duy quen nhau anh đã nói cho bà ta biết và bà ta đang muốn lợi dụng việc đó để nhắm vào Duy? – Phong có vẻ đã hơi khó chịu vì những hành động thân mật của Duy và Văn Anh nãy giờ nên vội lôi cậu về phía mình rồi ôm chặt.
– Hahahahaha… Cậu bảo vệ Bé Con của tôi kỹ quá nhỉ? Ừ thì. Tạm thời tôi quả thực là không thể chứng minh được điều gì. Nhưng rồi cậu sẽ phải tin. – Văn Anh cười lớn rồi trả lời đầy ẩn ý.
– Hừ. Đừng Bé Con này, Bé Con nọ nữa. Duy đã lớn rồi. Không phải đứa con nít như ngày xưa đâu. – Phong cộc cằn đáp lại.
– Thôi được rồi. Tôi phải về đây. Vì nhiệm vụ của tôi là theo dõi Duy với Bảo. Lúc nãy tôi vào đây là vì muốn nói vài câu với Duy về việc mình là ai thôi. Nếu còn ở lại đây chắc sẽ lộ mất. Nhưng hai người hãy nhớ cẩn thận một điều. Bây giờ bà ta đang đắc ý nên tạm thời sẽ không làm gì tiếp theo. Nhưng không có nghĩa là đã yên chuyện. Người bà ta muốn giết còn có Duy.
Hãy thận trọng. Ngay cả tôi cũng không biết bà ta sẽ sắp xếp điều gì sắp tới để cảnh báo kịp đâu. Bà ta làm việc rất gọn ghẽ và bí mật. Tôi mang tiếng là trợ lý đắc lực hơn 5 năm nay nhưng kế hoạch gì cũng tới phút chọn cũng mới được thông báo. Nhưng tôi sẽ cố hết sức để báo tin cho hai người nếu kịp. Mọi chuyện khác tôi sẽ nói vào lần gặp kế tiếp. Bây giờ việc duy nhất tôi muốn nhắc hai người chỉ có hai từ CẨN THẬN. – Đột nhiên Văn Anh nghiêm mặt lại rồi nói với cả hai sau đó bước ra cửa. Đến cửa anh đột nhiên quay lại nói với Duy – Bé Con. Tin anh. Anh Bự sẽ làm hết sức để bảo vệ Bé Con.
– Lại Bé Con. Hừ…- Phong hừ nhẹ một tiếng trong cổ. Anh thật sự khá khó chịu với người này. Mặc dù biết Duy coi anh ta là gì nhưng những cử chỉ kia làm anh không khỏi nheo mày khi nghĩ đến. Chưa bao giờ cậu ôm người con trai nào khác trước mặt anh cũng như để bị “đụng chạm” như nãy giờ. Hơn nữa cái ánh mắt quan tâm dịu dàng mà Văn Anh nhìn Duy cũng là thứ khiến Phong phải “nóng trong người”.
– Anh Phong… – Cậu len lén dùng một ngón tay chọt nhẹ vào hông Phong. Nhìn biểu hiện của anh nãy giờ cậu biết “thiếu gia” đã ghen rồi. – Đừng giận nha. Em chỉ là vui quá thôi. Chuyện về Văn Anh em sẽ từ từ kể cho anh nghe. Quả thực là Văn Anh rất có ý nghĩa với em. Nếu lúc nhỏ không có Văn Anh ở bên cạnh thì chắc em đã sớm thành trẻ tự kỷ rồi…
– Anh không có nghĩ gì đâu. Em đừng hiểu lầm. Chỉ là có chút không quen khi có người ôm em và hành động thân thiết quá như vậy thôi. Hình như đây là lần thứ hai sau thằng Việt thì phải… – Phong vội trấn an Duy. Đoạn ôm chặt cậu. Trong lòng anh lúc này đang cân bằng. Cân bằng giữa ghen và phấn khởi. Phấn khởi vì rốt cuộc cũng đã có chút manh mối và hướng đối phó với bà Nguyệt cùng một đồng minh “hờ” sẵn sàng giúp đỡ…
– END CHAP 29 –
|
Tình Yêu – Giấc Mơ – Ngày Trở Về – Chap 30
Quả đúng như lời Văn Anh. Khoảng hơn một tháng sau đó bà Nguyệt chẳng có động tĩnh gì. Thỉnh thoảng bà ta chỉ hẹn Phong và Duy qua nhà để nói vài câu vô thưởng vô phạt. Thái độ mỗi lần gặp nhau vẫn thế. Bà ta vẫn giữ nguyên nét khinh khỉnh và trơ tráo của mình. Và rồi chuyện gì đến sẽ đến. Những gì sẽ xảy ra đã xảy ra. Chiều hôm đó điện thoại Duy nhận được tin nhắn từ một số lạ.
“ 40A – 3003 – Tránh.”
Tin nhắn chỉ vỏn vẹn một dãy số và một từ ngắn gọn. Vừa nhìn lướt qua dãy số cậu đã nhận ra ngay có thể là bảng số của một chiếc xe nào đó. Tránh? Có lẽ là dụng ý của Văn Anh.
– Anh Phong! – Cậu gọi Phong rồi đưa cho anh xem tin nhắn.
– Ừm. – Phong đầu đăm chiêu suy nghĩ. Lại là một kịch bản tai nạn hay một vở tuồng nào khác? Dòng tin nhắn ngắn ngủi không nói rõ được điều gì ngoài việc cảnh báo phải tránh xa một chiếc xe nào đó có biển số 40A – 3003.
– Anh sao vậy?
– Anh có chút lo thôi. À! Hôm nay em có hẹn ra nhà hàng với hai nhỏ kia phải không? Để anh đưa em đi.
– Cũng được. Từ giờ thì làm gì cũng nên có hai người. – Cậu đưa tay nắm chặt tay Phong rồi dựa đầu vào vai anh.
– Ừ. Hai người…
Trên đường đi đến nhà hàng, ngồi trên xe Duy hầu như liên tục nhìn bao quát xung quanh. Cậu cứ thấp thỏm mỗi khi có một chiếc xe nào đó đi sát gần xe của Phong. Và sau đó lại thở phào nhẹ nhõm khi chiếc xe đó chạy qua luôn hoặc nhìn được bảng số không phải là 40A-3003.
– Đừng căng thẳng như vậy. Anh có thể nhìn thấy hết mà. Với em đang đi chung xe với anh. Thiết nghĩ bà ta không manh động vậy đâu. – Thấy Duy ngồi kế bên cứ thấp thỏm Phong bèn đưa tay vỗ vai trấn an cậu. Từ ghế lái anh có thể bao quát tầm nhìn phía trước lẫn hai bên và phía sau thông qua kính chiếu hậu. Cho đến lúc này thì vẫn chưa có gì khả nghi xuất hiện.
“Ping” – Tiếng chuông tin nhắn điện thoại Duy lại vang lên. Vẫn là tin nhắn từ số điện thoại khi nãy. Xe đã đến gần nhà hàng.
“Tấp xe vào lề. Moon Coffee.”
Vừa đọc xong tin nhắn Duy vội nhìn qua tay phải thì thấy quán café được nêu đã hiện ra ngay trước mắt.
– Anh! Dừng lại. Vô quán kia đi. – Cậu quay qua Phong nói vội.
– Hã? Sao vậy? Sao tự nhiên vô đó? Gần tới nhà hàng rồi mà? – Phong thấy lạ bèn hỏi.
– Đây! – Cậu đưa điện thoại lên trước mặt Phong.
– Oke. – Vừa nói xong Phong đã lập tập tức bẻ tay lái cho xe dừng trước quán. Dường như đã chuẩn bị sẵn nên khi hai người vừa xuống xe đã có nhân viên ra đón tận nơi. Quán có diện tích vừa phải và được set up đèn khá tối. Tuy trời vẫn chưa chưa tối nhưng nếu nhìn từ bên ngoài thì hầu như không thể thấy rõ được không gian bên trong có gì.
– Thưa! Mời hai cậu vào. Ông chủ đang đợi ở trong. – Cậu nhân viên trẻ tuổi với dáng vẻ trầm mặc khẽ cúi đầu chào. Giọng nói của cậu ta rất nhỏ nhưng đủ cho người đối diện nghe được.
– Ông chủ? – Duy cất tiếng hỏi.
– Vâng! Mời hai cậu nhanh chóng vào trong.
– Khoan đã! Ông chủ các người là ai? – Phong cản Duy lại khi thấy cậu dợm bước theo cậu nhân viên kia.
– Thưa! Tôi không biết. Rất ít người biết mặt ông chủ. Tôi cũng chỉ nhận lệnh ở đây đón hai cậu. Ngoài ra không biết gì nữa cả. Hai cậu thông cảm.
– Thôi. Em nghĩ anh Bự không lừa mình đâu. – Cậu dùng biệt danh anh Bự gọi Văn Anh để tránh bị lộ.
– Biết đâu chừng… – Phong nói mà trong giọng điệu vẫn còn chất đầy những nghi hoặc.
– Hay để em vô trước. Anh ở…
– KHÔNG! – Phong nạt ngang khi nghe Duy nói vậy rồi kéo tay cậu đi thẳng vào quán.
Không gian phía trong khá tối và chia làm hai gian. Gian ngoài là những bàn uống như các quán thông thường. Trên mỗi bàn có một ngọn nến nhỏ thả trôi lơ lửng trong những bể nước nhỏ chứa đầy hoa vàng. Còn gian phía trong là 4 phòng riêng có gắn bảng VIP đóng cửa im ỉm. Hình như những căn phòng đó chỉ dành cho khách thượng hạng hoặc có đặt trước. Trên tường chỉ có vài bóng đèn nhỏ sáng le lói kết hợp cùng những bức phù điêu chạm trổ kỳ quái tạo nên những mảng sáng tối quỷ dị. Kỳ lạ hơn nữa trong quán lúc này chẳng có một người khách nào ngoài vài ba nhân viên đang đứng pha chế thức uống ở quầy Bar. Cậu nhân viên kia đưa Duy và Phong đến trước phòng VIP số 4 rồi gõ lên cửa ba cái. Cửa vừa mở đã có một nữ nhân viên khác đứng chờ sẵn. Trong phòng không có gì ngoài một bộ salon và bàn uống trà.
TẠCH. Nữ nhân viên bấm chốt khóa cửa sau lưng hai người.
– Cô làm gì vậy? Sao lại khóa cửa? – Phong quay ngoắt lại định chụp lấy tay nắm cửa thì cô ta đã ra hiệu cho anh im lặng. Đoạn dùng ngón tay tách nhẹ lớp vỏ bên ngoài của ổ điện trên tường để lộ ra một hộc nhỏ phía sau. Trong đó có một nút tròn nhỏ màu đỏ.
HUỴCH. Một âm đục trầm vang lên dưới sàn nhà khi cô nhân viên kia bấm nút. Một nửa sàn nhà bằng gỗ phía trong lập tức tách đôi để lộ ra một cầu thang dẫn sâu xuống lòng đất.
– Mời hai cậu theo tôi.
– Thật ra các người là ai? Và đây là đâu? – Đến lúc này thì Duy đã có phần hơi mất bình tĩnh vì cái nơi quá kỳ lạ này. Nhìn bề ngoài thì đây chỉ là một quán cafe bậc trung và không có mấy nổi bật. Nhưng cái điều giấu bên trong này quả làm người ta vừa tò mò vừa bất an. Tuy vậy nhưng cậu vẫn đi theo cô ta. Vừa đi xuống hết cầu thang là một dãy hành lang dài tối đen dài khoảng 50 mét. Chỉ có một chút ánh sáng le lói phát ra từ một bóng đèn nhỏ nằm phía trên một cánh cửa nữa ở cuối dãy.
– Chỉ cần theo tôi sẽ rõ. Sắp tới rồi thưa cậu.
– Hừ. – Bất giác Phong đang đi bên cạnh vòng tay ôm vai Duy rồi kéo cậu đi sát vào mình trong khoảng không tối om. Ở phía trước nữ tiếp viên kia vẫn thả những bước khoan thai, đều đặn.
– Thưa! Đã đến rồi. Mời hai cậu vào. Ông chủ và cậu nhỏ đang chờ. Tôi xip phép. – Nói rồi cô ta nhanh chóng lùi lại và mất hút sau dãy hành lang tối đen.
– Để anh. – Phong chủ động đặt tay lên tay cầm rồi xoay nhẹ.
BỊCH… BỊCH…
BỊCH…
BỊCH…
Cửa vừa mở hé thì ngay lập tức đã bị giật bung ra. Sau đó là những tiếng bước chân dồn dập đổ nhào tới chỗ Phong.
– YAHHH. – Theo quán tính Phong hất mạnh tay để đẩy bóng đen vừa lao tới mình ra. Đoạn đứng chắn lên phía trước mặt Duy rồi vòng một tay ra sau giữ lấy eo cậu và thủ thế sẵn.
– AAAAAAA – Một âm thanh chói lói vang lên. Rất đỗi quen thuộc. – ÓA… ÓA… ÓA… ÓA… ÔNG NỘI…. BA LỚN ĐÁNH CON… BA LỚN HẾT THƯƠNG CON RỒI…. – Tiếng khóc nức nở của một đứa trẻ nối tiếp ngay sau đó…
– Khoan… Khoan… Anh…. Phong…. – Duy lắp bắp trong miệng khi nghe được giọng nói đó.
– Bánh Sữa? Là con sao? – Phong cất tiếng hỏi mà trong đầu vẫn chưa hết thảng thốt. Anh vừa nghe được tiếng Bánh Sữa đó sao?
– Lần sau nhìn kỹ rồi hãy ra tay nhé Phong. Cũng may thằng bé không bị thương. – Lại một giọng đàn ông tuổi trung niên vang lên.
|
– BAAAA. – Duy la lớn. Không thể nhầm lẫn được. Đó là giọng của ông Minh. Ông đang điềm nhiên đứng trước mặt cậu và xoa xoa lưng Bánh Sữa đang ôm chân mình. Chuyện này là sao? Không phải hôm đó ở bệnh viện cậu đã… Vậy trong hai cỗ quan tài suốt mấy ngày làm lễ tang là hai cỗ quan tài rỗng? Vậy thì vụ tai nạn kia là sao? Đầu óc cậu bắt đầu quay cuồng… Bao nhiêu câu hỏi “Vì sao?” “Là sao?” “Tại sao?” cứ tuôn ra như thác. Song song đó đôi mắt của cậu bắt đầu hoe đỏ và ươn ướt. Bao nhiêu điều thắc mắc nãy giờ gộp lại cũng không thể bằng niềm vui và xúc động khi thấy ông Minh và Bánh Sữa vẫn còn sống. Không những vậy họ lại còn bình an đứng trước mặt mình không hề suy suyễn. Lúc này cậu mới bắt đầu quan sát xung quanh thì thấy đây có thể gọi là một căn hộ ngầm dưới lòng đất. Diện tích không lớn lắm nhưng không vì thế mà sinh ra cảm giác bí bách, khó chịu. Trong phòng còn thoang thoảng mùi hoa oải hương. Cảm giác ở đây tương tự như ở căn nhà lớn mà bà Nguyệt đang chiếm giữ…
– Hai người… – Phong cũng đang trong tình trạng tương tự. Đôi mắt mở lớn nhìn chằm chằm vào hai người đang đứng trước mặt anh.
– Ba xin lỗi! Nhưng ba có lý do phải làm như vậy. Chút nữa ba sẽ từ từ nói cho hai đứa biết rõ mọi thứ. – Ông Minh như hiểu được sự ngạc nhiên quá đỗi của Duy và Phong nên đã chủ động lên tiếng trước. Ông từ từ tiến lại rồi dang rộng vòng tay ôm lấy cả hai.
– Ba…
– Ba…
– Hai đứa bình tĩnh. Vào trong rồi hãy nói. Còn có người muốn gặp hai đứa. – Ông Minh vươn tay xoa xoa đầu hai quý tử của mình. Khuôn mặt hiền hòa, ấm áp.
– Là Văn Anh? – Duy hỏi.
– Không! Văn Anh đang ở với Thu Nguyệt. Cậu ta đang đánh lạc hướng bà ấy. Chút nữa sẽ tới đây. Người này ắt hẳn khi gặp lại sẽ làm hai đứa bất ngờ. – Ông Minh ôn tồn đáp.
– Người ba nói là ai?
– Là em… – Từ phòng trong bước ra một người thanh niên trạc tuổi Duy. Gương mặt rất quen thuộc đúng như lời ông Minh nói.
– VIỆT??? – Cả Duy và Phong cùng la lớn. Nhất là Phong. Vì 4 năm trước. Sau khi theo anh sang London tầm được nửa năm Việt đã bỏ đi không để lại một tin tức nào. Căn nguyên cũng chỉ vì anh không hề đáp lại bất cứ điều gì mà Việt đã làm để tiếp cận anh. Thái độ anh dành cho Việt thậm chí còn gay gắt hơn. Nên khi Việt biến mất anh cũng không mấy ngạc nhiên. Nhưng anh chỉ nghĩ rằng Việt đã về Việt Nam hoặc sang nước khác. Gặp lại trong hoàn cảnh này là điều anh chưa từng có tí mường tượng ra.
– Là em. – Việt nở nụ cười nhẹ với Phong đoạn nhìn qua Duy. Tuy nhiên tia nhìn không còn sự hằn học, thù ghét của khi xưa.
– … – Duy cứ đứng đó bần thần theo dõi mọi chuyện đang xảy ra. Hôm nay là ngày gì? Mà hết người này rồi người khác xuất hiện trở lại một cách kỳ lạ nếu không thể gọi là thần kỳ như thế này?
– Duy còn giận Việt không? – Việt nhẹ nhàng bước đến trước mặt Duy rồi hỏi.
– Theo Việt thì sao? – Cậu không trả lời mà hỏi ngược lại kèm theo một nụ cười đáp lễ.
– Xin lỗi về tất cả. – Nói rồi Việt chìa tay ra.
– Có lẽ chúng ta đã bắt đầu hiểu nhau. – Nói đoạn Duy cũng đưa tay ra bắt tay Việt rồi xiết chặt.
– Vẫn là Duy của ngày xưa. Không thay đổi gì hết!
– Ừ thì vẫn vậy vì “ai kia”. Haha. – Duy cười lớn rồi quay sang nháy mắt với Phong.
– Em có vẻ đã nghĩ thông suốt nhỉ? – Phong nãy giờ im lặng nhìn thái độ của Duy và Việt giờ đã lên tiếng.
– Chỉ mới hơn một năm nay thôi. Lúc em rời khỏi London thì vẫn chưa có ý định tha cho hai người. Em không ngại nói thẳng. Nếu anh trách em em cũng chịu. Mẹ anh về đây lần này là có một phần do em. Lúc rời khỏi London em đã bay thẳng qua Sing để tìm bà ấy. Và suốt ba năm trời ở với bà ấy em đã không ngừng nói và kích động tư tưởng của bà ấy. Vốn dĩ bà ấy không định về đây. Nhưng vì em…
– Khoan đã. – Ông Minh chợt chen ngang.
– Người lớn mấy người cứ gặp nhau là nói… nói… nói…. HỨ… – Một âm thanh trong veo vang lên từ góc phòng. Có một “sinh vật” bị bỏ quên nãy giờ đang lên tiếng ta thán.
– Ây. Nãy giờ ba nhỏ quên mất tiêu bảo bối rồi. Ba xin lỗi. Tại vì nãy giờ có nhiều chuyện quá ba chưa kịp hỏi thăm cục cưng. – Đến lúc này Duy mới nhận ra mình bỏ quên điều gì nên vội vàng ngồi xuống ghế bế Bánh Sữa lên rồi đặt vào lòng mình vuốt ve.
– HỨ! Ba còn nhớ con chắc. Bữa đó con nói ba đợi con về ăn chung cuối cùng ba “đuổi” con với ông nội đi qua cái chỗ gì lạ hoắc tới giờ mới cho về. – Cu cậu xụ mặt xuống rồi bĩu dài môi ra. Hình như ở với ông nội được cưng chìu hơn nên chỉ mới hơn một tháng mà cu cậu đã tăng cân rõ rệt. Hai má có vẻ xệ xuống nhiều hơn. Khuôn mặt càng lúc càng tròn hơn. Trọng lượng đè lên đùi Duy cũng nặng hơn…
– Hai ba nhớ mà. Tại vì hôm đó hai ba có việc gấp nên phải vậy. Để mai mốt hai ba đền cho con nha. – Phong cũng đã ngồi xuống kế bên phụ Duy dỗ dành Bánh Sữa.
– Thôi đi. Hồi nãy “wánh” người ta văng cái bịch luôn mà đền gì. Con nghỉ chơi ba rồi. – Cu cậu quắc mắc nhìn Phong trong khi vẫn đang ôm chặt Duy.
– Bây giờ con nghe lời ba nhỏ. Con vô trong chơi nha. Chút nữa hai ba bàn việc với ông nội, với chú xong rồi sẽ đưa con đi ăn kem nha. Xong rồi mình về nhà ba sẽ làm sushi mực thượng hạng cho con nữa. Được không? – Duy chủ động dụ Bánh Sữa vào trong để có thể tiếp tục cuộc nói chuyện. Mặc dù lúc này cậu rất muốn nói chuyện và ôm ấp con cho đã những ngày vắng bóng vừa qua nhưng điều kiện lúc này không cho phép làm thế. Nếu cứ cù cưa lâu như vậy ắt sẽ sinh ra nghi ngờ nếu có tai mắt của bà Nguyệt theo dõi. Không ai vào một quán café rồi “ngồi thiền” lâu như vậy. Hơn nữa cậu cũng muốn làm sáng tỏ những điều gút mắc nãy giờ.
– Dạ. Ba hứa nha. – Bánh Sữa nghe vậy thì cười tít mắt. Đoạn kéo cổ Duy xuống rồi hôn lên má cậu một cái thật kêu rồi chồm qua hôn luôn Phong coi như quà “khuyến mãi”. Xong rồi cu cậu nhảy xuống đất và chạy biến vào phòng trong.
– Vẫn là em biết ý nó. – Phong thở phào. Mặc dù sống chung với Bánh Sữa lâu hơn nhưng tới giờ anh vẫn sợ mỗi khi cu cậu mè nheo điều gì đó.
– Hai người hạnh phúc thật đó. Hì. – Việt nãy giờ chứng kiến một “đoạn trích” trong cuộc sống hàng ngày của Duy và Phong thì cười khì nhận xét.
– Rồi từ từ Việt cũng sẽ có mà. – Duy nhìn Việt an ủi.
– Có rồi. Đã có. Haha. – Việt nghe Duy nói vậy thì bật cười.
– Người đó con cũng quen đó. – Ông Minh cười cười nói vào.
– Lại có quen sao? – Duy vỗ trán than trời. Hình như hôm nay người quen của cậu xuất hiện hơi nhiều thì phải…
– Người này đã làm ảnh hưởng đến Việt và khiến Việt phải về đây âm thầm giúp thầy Minh trong cái âm mưu vừa rồi của bà Nguyệt đó. Chút nữa anh ấy tới Duy sẽ bất ngờ.
– Văn Anh đúng không? – Duy đáp lại gọn lỏn.
– Aha! Thông minh lắm Bé Con. – Tiếng Văn Anh đột ngột vang lên ngoài cửa.
– Sao Duy biết là người mà Việt nói là Văn Anh?
– Người quen đủ để làm Duy bất ngờ hầu như đã không còn ai ngoài Văn Anh. Hì – Cậu cười khì. Người đủ “điều kiện” để khiến Việt phải về đây và cho phép Việt tham gia vào những chuyện này chỉ có thể là Văn Anh.
– Hèm. Bây giờ đã đủ mặt. Có ai nói cho tôi biết rõ mọi chuyện từ đầu tới giờ không? – Phong tằn hắng.
– Oke. Vậy để em nói tiếp. Đáng lẽ việc này đã xảy ra từ 4 năm trước. Mục đích ban đầu của bà ta là giết Duy để kéo anh về phía bà ta. Nhưng ngay lúc đó chưa kịp làm gì thì anh và Duy xảy ra chuyện. Anh thì bỏ đi. Duy thì mất tích. Hai người làm bà ta bị rối ngay lúc đó vì người của bà ta chưa kịp tìm hiểu được nguyên nhân sâu xa khiến hai người đột ngột chia tay là gì. Vì thế nên bà ta đã tạm hoãn kế hoạch vì thấy không cần thiết. Rồi bẵng đi vài tháng cho tới lúc em gặp được bà ta để kể hết mọi chuyện thì cũng là lúc bà ta điều tra ra được Duy đã bị tai nạn và mất trí. Lợi dụng việc đó em đã thêm lời mạt sát và bịa ra chuyện Duy đang muốn giành tài sản bị anh phát hiện nên hai người chia tay. Lúc đó em hận Duy đến thấu xương. Em muốn mượn tay bà ta để tiêu diệt triệt để. Và hơn nữa em muốn anh phải đau khổ khi chính mẹ ruột mình ra tay giết người mình yêu. Suy nghĩ của em lúc đó có thể gói gọn vào câu “Ăn không được, phá cho hôi”. Mấy năm liền em liên tục nói ra nói vào những lời chẳng mấy tốt đẹp gì về Duy. Nhưng bà ta không ra tay vì bà ta nghĩ Duy đã bị điên thì không còn là nguy cơ gì nữa. Cho đến gần đây Duy đã khỏi bệnh thì… – Đến đây thì Việt dừng lại để nhìn phản ứng của Phong và Duy.
|