Tình Yêu, Giấc Mơ, Ngày Trở Về
|
|
Chap 27
- Ê! Ê! Ông Phong. Nó tỉnh rồi nè. - Nhỏ Uyên la toáng lên khi thấy mi mắt Duy khẽ động đậy rồi từ từ hé mở. Cậu đã hôn mê từ hôm qua đến giờ. Nhỏ vừa đáp máy bay về Sài Gòn nghe tin đã vội kéo cả vali hành lý đến bệnh viện rồi túc trực cùng Phong. - Em thấy sao rồi? Em thấy còn đau không? Em thấy có chỗ nào không ổn? - Phong đang ngồi trên salo nghe nhỏ Uyên gọi thì bật dậy chạy lại bên giường hỏi dồn. - Ông từ từ coi... Nó mới tỉnh ông làm rần rần vậy sao nó trả lời nổi. - Nhỏ Uyên quay qua gắt nhẹ. - Uyên... Sao hắn ở đây? - Duy nằm trên giường đưa mắt nhìn Phong đang lo lắng một lượt rồi quay qua hỏi nhỏ Uyên. - Không ở đây chứ ở đâu? Mày bất tỉnh suốt từ hôm qua tới giờ... Thằng chã không ở đây lo cho mày chứ không lẽ ở nhà phễnh bụng ngủ? - Nhỏ trề môi trả lời. - Em còn giận anh hã? - Phong đoán chừng cậu vẫn còn giận nên khẽ hỏi. - Tôi làm gì mà giận anh? Anh mới vừa chuyển sáng hôm qua thôi mà. Đã đụng chạm gì đâu mà giận? Không lẽ tôi như vầy là do anh sao? - Cậu nghiêng đầu hỏi lại “hắn”. - Hã... - Nhỏ Uyên giật thót mình. Nhỏ có nghe lầm không? “Anh mới vừa chuyển vào lớp hôm qua thôi mà.” - Câu này nghĩa là sao chứ? - Em... em nói gì? - Thái độ của Phong cũng y hệt như nhỏ Uyên. Anh tê cứng người khi nghe cậu hỏi như vậy. - Hai người bị sao vậy? - Không... Mày... mày nói cho tao biết. Mày tên gì? Năm nay mày bao nhiêu tuổi rồi? - Nhỏ Uyên ráng lấy lại bình tĩnh lắp bắp hỏi. - Mày khùng hã? Nguyễn Khánh Duy, 20 tuổi, đang là sinh viên năm hai trường Sư Phạm Trung Ương. Vừa lòng mày chưa? - Mày... mày nói thật? - Tai nhỏ đã ù đi. “Nguyễn Khánh Duy, 20 tuổi, đang là sinh viên năm hai trường Sư Phạm Trung Ương.” - Trời ơi... Chuyện gì đang xảy ra... Nhỏ kêu trời trong bụng... “Chẳng phải cái tên đó đã được “khai tử” kể từ khi hai cha con nhận lại nhau rồi sao. Tại sao bây giờ từ Trần Khánh Duy đã trở lại thành Nguyễn Khánh Duy mất rồi?” - Em đang giỡn phải không? - Phong vẫn đứng như trời trồng hỏi cậu. - Tôi giỡn làm gì? Còn anh? Nãy giờ anh bị sao mà cứ hỏi tôi kỳ cục vậy? Ủa mà sao nhìn anh thấy khang khác nhỉ? Sáng hôm qua anh đâu có lôi thôi như vầy? Hay tối qua bị bồ đá nên thành ra như vầy? - Trên môi cậu nở một nụ cười lém lỉnh. - Ông ngồi đây với nó. Tui đi gọi bác sĩ. - Nhỏ Uyên vỗ vai Phong rồi nhanh chóng chạy ra ngoài.
Trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người. Phong vẫn ngồi đó nhìn Duy. Còn cậu thì ngồi nhìn ra cửa sổ chẳng thèm đoái hoài gì tới anh. Thỉnh thoảng quay lại thấy anh đang nhìn mình thì chỉ khẽ chau mày rồi lại quay ra cửa.
- Duy. Em nói coi anh là ai? - Sau một hồi im lặng Phong cũng lên tiếng. - Chào. Tên : Trần Khánh Phong. Tuổi: Lớn hơn mấy mem lớp này 3 tuổi. Ba mẹ tôi là hiệu trưởng trường này và rất giàu. Hết... Hôm qua anh nói như vầy. Đủ chưa? Có cần tôi diễn lại bộ dạng hôm qua trong lớp của anh nữa không? - Cậu lặp lại lời “hắn” nói “hôm qua” với thái độ khá bực bội. - Vậy tối qua anh bị em đụng trúng em nhớ không? - Phong lại tiếp tục hỏi. - Tối qua tôi đâu có gặp anh. Ủa mà... - Nói đến đây Duy bỗng ôm đầu ra vẻ rất khó chịu. - Thôi. Anh xin lỗi. Nếu đau đầu thì em đừng nghĩ nữa. Em vừa mới tỉnh còn yếu lắm. Để anh đỡ em nằm xuống - Nói rồi Phong tiến đến đỡ Duy nằm xuống. - Sao anh quan tâm tôi vậy? Sáng qua anh đâu có như vầy? - Duy tròn xoe mắt nhìn “hắn”. - Không gì. Vì anh đã làm em bị như vầy nên muốn chịu trách nhiệm thôi. - Phong nói giọng buồn buồn. Sống mũi anh từ nãy giờ có gì đó cay nồng hiện diện. - Là anh sao??? - Ừ. Sáng qua. Thôi đừng nhắc nữa. Em nghỉ đi. Anh ra ngoài lo vài việc. - Nói rồi Phong nhanh chóng rời khỏi phòng. Anh không còn đủ can đảm để ở lại nhìn cậu nữa... - Ông đứng lại. - Nhỏ Uyên vừa về tới thấy vậy nên đã chộp lấy Phong khi anh vừa ra khỏi phòng. Đoạn nhỏ nhìn dáo dác vào trong để xem Duy có thấy không. - Bác sĩ đâu? - Chút nữa xuống. Ổng đi đâu mất rồi. Giờ ông theo tui. - Nhỏ nói khẽ rồi lôi tuột Phong đi. - Được rồi. Ở đây không có ai đâu. Đừng đi xa nữa. Lỡ Duy có cần gì thì... - Tới giờ ông mới biết lo cho nó à? - Nhỏ Uyên buông cánh tay Phong ra rồi quắc mắc hỏi. anh. - ... - Phong không trả lời mà chỉ cúi mặt xuống. - Tính luôn thời gian nó bị bệnh 4 năm. Thời gian nó quen biết ổng là 5 năm. Ông thấy ông lo cho nó được những gì? Ngoại trừ thời gian đầu tiên thì ông đã dùng khí thế của mình để đàn áp đám “mọi rợ” trong trường? - ... - Nếu ông không nói thì tui nói. Hầu như không. Kể từ sau cái lần ông biến mất hôm Valentine năm đó thì cuộc sống của nó chỉ còn hướng về ông. Chắc ông cũng tự nhận biết được điều đó. Nó làm một điều cũng vì ông, hai điều cũng do ông... Cái khoảng thời gian đó cứ mỗi lần xảy ra chuyện đều là nó nhường ông. Ngay cả chuyện thằng Việt đặt điều dựng chuyện lớn như vậy cũng là do ông không tin nó. Nếu không có tui và con Tâm thì chắc lần đó nó đã nát bét dưới tay ông. Không phủ nhận thời gian đó tình cảm của nó dành cho ông vẫn còn thiếu sự tin tưởng. Nhưng hành động của nó thì chỉ nhắm đến một mục tiêu là ông. Vậy theo ông nghĩ coi lúc đó ông đã có vị trí như thế nào trong lòng nó? Mọi suy nghĩ trong đầu nó thì tui đảm bảo 100% nó đặt ông lên đầu tiên. Và cũng vì vậy mà khi xảy ra chuyện ông Bảo trở về và đúp thêm chuyện ba của nó thì nó như rơi xuống hố. Nó đặt quá nhiều hy vọng vào ông nhưng kết quả thì sao? Lần nào cũng là ông chủ động buông tay nó... Ngày xưa biết bao nhiêu lần tui muốn nói với ông nhưng đều là do nó cản tui lại và tui cũng tin là nó sẽ tự giải quyết được. Nhưng chuyện đã tới nước như bây giờ thì tui không thể im được nữa. Và ông nên nhớ nó mới từ đâu ra. Nếu mà bây giờ trở lại vào đó thì ông nghĩ nó sẽ ra sao?
- Có lẽ Phong không nên yêu Duy... - Lúc này Phong mới chủ động lên tiếng. - Không. Ông nói vậy là tui từ mặt ông đó. Tình cảm của ông dành cho nó tui hiểu. Tui biết ông yêu và thương nó ra sao. Nhưng cái cách mà ông dùng cảm nhận và hiểu nó thì chưa đủ và chưa đúng. Ông chưa hiểu rõ về nó cũng như cái lối suy nghĩ của nó. Quan trọng nhất là cái tôi ở ông. Nó quá lớn để ông có thể nhường nhịn nó. Cộng thêm bản tính khá nóng vội và chỉ nhìn bề ngoài của sự việc mà ông đã đẩy nhiều chuyện đi xa hơn vốn có. Ông hiểu ý tui chứ? - Nhỏ Uyên đã dịu giọng xuống. - Vậy bây giờ... - Chưa bao giờ Phong cảm thấy mình vô dụng như lúc này. Những lời nhỏ Uyên nói như xoáy sâu vào tim anh. 5 năm nay đã quá thiệt thòi cho Duy. Chưa bao giờ anh thử suy nghĩ mọi chuyện theo cách nghĩ của cậu mà chỉ luôn nhìn bằng phán xét phiến diện của bản thân. Đã từ lâu anh như “lợi dụng” việc Duy quá “chìu chuộng” anh mà lơ là cảm xúc của cậu.Đơn cử là ba ngày đám tang vừa rồi. Ông Minh mất, Bánh Sữa không còn. Nỗi đau của Duy cũng tương đương anh. Ông Minh lẫn Bánh Sữa đều là hai người thân yêu nhất của anh và cậu. Tình cảm là như nhau thậm chí có phần hơn khi ông Minh lại còn là ba ruột của cậu. Ba ngày liên tiếp anh sống trong cái bi thương của mình mà không nghĩ đến cậu cũng đang trong tình trạng như thế. Anh đã vô tình bỏ mặc và coi việc cậu cố gắng mạnh mẽ để lo toan mọi thứ là một tấm bình phong cho sự “yếu nhược” của mình. Đến cuối cùng khi xảy ra chuyện đoạn ghi âm giọng nói bà Nguyệt vừa qua thì cũng là do cậu chủ động dùng bản thân mình để bảo vệ anh trong cơn biến động... Chỉ nghĩ đến đây đã làm anh phải nấc lên. Mọi cảm xúc vỡ òa sau một thời gian bị dồn nén.
- Haizzzz... - Nhỏ Uyên thở dài một tiếng rồi tiếp tục. - Bây giờ không phải là lúc để bi lụy. Đây là lúc ông sửa sai. Đây là lúc ông cần phải bên cạnh nó nhất. Ông thương nó ra sao thì đây là cơ hội để ông bù đắp cho nó. Hãy là ông của những ngày đầu tiên. Là ông của lúc bất chấp mọi thứ để ra mặt bảo vệ nó ngày xưa. Đó mới là Phong thiếu gia mà nó yêu... - Uyên còn tin Phong có thể mang lại hạnh phúc cho Duy không? - Phong đưa mắt nhìn nhỏ Uyên. - Lúc nào tui cũng tin ông và tình cảm của hai người dành cho nhau. Hãy coi những chuyện vừa rồi là một nút thắt bị rối và vừa rồi tui đã phụ ông gỡ ra một phần. Phần còn lại là phải tự ông gỡ thôi. Hì. - Có lẽ đây là lần đầu tiên nhỏ Uyên cười hiền như vậy... - Cảm ơn bà chằn. Tin Phong. Phong sẽ làm cho Duy hạnh phúc. - Phong buông một câu cảm ơn đầy tiếu ý rồi ôm nhỏ Uyên. Những lời của nhỏ nãy giờ đã làm anh “tỉnh lại”. Bây giờ người quan trọng nhất của anh là Duy. Cậu đang đợi anh. - Nếu là bình thường chắc tui đã chửi ông rồi. Nhưng mà cũng nhớ ghê. Từ ngày ông đi tới giờ không ai dám gọi tui như vậy. - Nhỏ lại cười sau khi Phong đã buông ra. - Thôi. Đi lên nha. Chắc bác sĩ cũng đã tới thăm bệnh rồi. - Ừ. Lên...
|
PHÒNG BÁC SĨ TUẤN - NGƯỜI ĐÃ THỰC HIỆN CA PHẪU THUẬT NỘI SOI KHỐI U CHO DUY TRƯỚC ĐÓ.
- Tình hình đáng ra không có gì nghiêm trọng. Vết thương trên đầu chỉ là vết rách ngoài da do mảnh sứ gây ra và không gây tổn thương nào sâu vào trong. Nhưng việc cậu ấy bị mất một phần trí nhớ như vậy thì quả là kỳ lạ. Theo tôi suy đoán thì nguyên nhân có lẽ do hệ thần kinh của cậu ấy vốn đã bị yếu đi sẵn. Thêm nữa là cậu ấy cũng vừa mới làm phẫu thuật xong và còn đang trong thời gian điều dưỡng. Tai nạn vô này tình đã làm xúc tác cho sự cố xảy ra. - Bác sĩ Tuấn đăm chiêu nhìn Phong và nhỏ Uyên ôn tồn nói. - Vậy theo chú chúng ta phải làm gì? - Phong điềm tĩnh hỏi. - Vẫn chưa có phương hướng điều trị chính xác do chưa có nguyên nhân chính xác. Tuy nhiên trước mắt nếu làm một vài liệu pháp trị liệu tâm lý thì biết đâu sẽ có kết quả gì đó. Nhưng tôi nghĩ quan trọng là do cậu nữa. Cậu dù gì cũng là... Có lẽ cậu hiểu những gì cậu ấy cần hơn chúng tôi. Hai người hãy cố thường xuyên nhắc lại những chuyện cũ. Nên tránh những chuyện từng gây tổn thương đến cậu ấy vì nó sẽ gây tác dụng ngược. - Dạ. Cảm ơn chú. Tụi cháu sẽ cố gắng. - Nhỏ Uyên nghe vậy thì đột nhiên lóe lên một tia suy nghĩ gì đó trong đầu nên nhanh chóng kết thúc câu chuyện và hối thúc Phong ra khỏi phòng. - Chuyện gì mà gấp vậy Uyên? Phong còn muốn hỏi thêm vài thứ nữa... - Có hỏi thêm cũng không được gì đâu. Bây giờ nghe lời tui. Thử làm như vầy... %&^%$*@#$!#$ .... &^*&^*^$%@...... - Nghe thì cũng được đó. Nhưng có chắc sẽ thành công? - Phong nhìn nhỏ Uyên ra vẻ nghi hoặc. - Không thử sao biết. Hồi nãy ông không nghe bác sĩ nói sao. Quan trọng là do ông mà. Tui sẽ xin nghỉ dạy vài bữa để theo vụ này. Vì tui cũng là “nữ phụ đam mỹ” mà. Haha. - Nhỏ nháy mắt. - Oke. Khi nào thì tiến hành? - Chiều nay xuất viện thì để coi... Hai ngày nữa. Ngay đầu tuần. Oke? - Được. Vậy hai ngày nữa bắt đầu. Nhưng quả thật là không được gặp sao? - Phải bắt đầu từ thấp đến cao. Ráng. - Oke!
------------------------------------------------------------------------
HAI NGÀY SAU
Căn nhà “lẻ loi” của Duy lại tiếp tục “sáng đèn” sau vài hôm đóng chốt. Hai ngày nay Phong không hề “bén mảng” tới theo lời dặn của nhỏ Uyên. Anh chỉ biết theo dõi tình trạng của cậu bằng những cú điện thoại với nhỏ Uyên. Hai ngày nay nhỏ Uyên nghiễm nhiên trở về với “tuổi trẻ” của nhỏ để hóa thân thành cô bạn học năm nào của Duy. Nhỏ lấy lý do phải chăm sóc cậu để ở lại mà không gây ra “nghi ngờ”. Nhỏ cố gắng nhớ lại hết ngày xưa đi học ý thích sách vở, đồ dùng của cậu ra sao để “bày biện” lại cho đúng. Tới những chi tiết nhỏ như cục tẩy, cây thước mà cậu dùng nhỏ cũng ráng làm lại cho giống như vậy. Còn về quần áo, giày dép, phụ kiện thì hầu như không tốn công vì 4 năm nay cậu “không có dịp” dùng tới nên chúng vẫn còn nguyên trong tủ. Hôm nay là ngày đầu tiên của kế hoạch.
- Alo. Ông tới chưa? - Nhỏ tranh thủ ra gọi cho Phong khi cậu đang thay quần áo để chuẩn bị “đi học”. - Trước cửa. - Y chang không? - Như xưa. - Oke! Chuẩn bị “nhận hàng”. - Nhác thấy bóng Duy trở ra từ phòng tắm nhỏ đã vội cúp máy. - Mới sáng đã gọi điện cho ai thế? - Cậu thắc mắc. - Xùy. Kệ tao. Thôi đi. Trễ giờ là đu cửa đó. - Nhỏ lè lưỡi rồi đẩy cậu ra cửa.
CẠCH...
- Chào. - Vừa thấy cả hai ra khỏi cửa Phong đã lên tiếng trước. Anh đang đứng đó cùng chiếc moto quen thuộc năm nào. Trên người mặc một chiếc áo thun đen bó sát và quần jean rách gối bụi bặm. Dáng vẻ ngông nghênh, bất cần. Đã lâu rồi anh mới trở lại dáng vẻ như thế này. - Ủa. Sao anh biết nhà tôi? - Duy tròn mắt hỏi “hắn” - Chuyện nhỏ. Đi học à? - Thằng cha kia. Mới sáng sớm đã ám là sao? Muốn gì? - Nhỏ Uyên đã “khai chiến”. - Nè cô em. Làm gì mà nóng vậy? - Phong nhìn nhỏ bằng ánh mắt ngạo nghễ như xưa rồi hếch mặt ra vẻ vênh váo. - Mày... - Nhỏ sấn tới định túm cổ áo Phong. - Uyên! Mày thiệt tình... - Duy đã kịp ngăn nhỏ lại rồi quay qua “hắn”. - PHÒNG BÁC SĨ TUẤN - NGƯỜI ĐÃ THỰC HIỆN CA PHẪU THUẬT NỘI SOI KHỐI U CHO DUY TRƯỚC ĐÓ.
- Tình hình đáng ra không có gì nghiêm trọng. Vết thương trên đầu chỉ là vết rách ngoài da do mảnh sứ gây ra và không gây tổn thương nào sâu vào trong. Nhưng việc cậu ấy bị mất một phần trí nhớ như vậy thì quả là kỳ lạ. Theo tôi suy đoán thì nguyên nhân có lẽ do hệ thần kinh của cậu ấy vốn đã bị yếu đi sẵn. Thêm nữa là cậu ấy cũng vừa mới làm phẫu thuật xong và còn đang trong thời gian điều dưỡng. Tai nạn vô này tình đã làm xúc tác cho sự cố xảy ra. - Bác sĩ Tuấn đăm chiêu nhìn Phong và nhỏ Uyên ôn tồn nói. - Vậy theo chú chúng ta phải làm gì? - Phong điềm tĩnh hỏi. - Vẫn chưa có phương hướng điều trị chính xác do chưa có nguyên nhân chính xác. Tuy nhiên trước mắt nếu làm một vài liệu pháp trị liệu tâm lý thì biết đâu sẽ có kết quả gì đó. Nhưng tôi nghĩ quan trọng là do cậu nữa. Cậu dù gì cũng là... Có lẽ cậu hiểu những gì cậu ấy cần hơn chúng tôi. Hai người hãy cố thường xuyên nhắc lại những chuyện cũ. Nên tránh những chuyện từng gây tổn thương đến cậu ấy vì nó sẽ gây tác dụng ngược. - Dạ. Cảm ơn chú. Tụi cháu sẽ cố gắng. - Nhỏ Uyên nghe vậy thì đột nhiên lóe lên một tia suy nghĩ gì đó trong đầu nên nhanh chóng kết thúc câu chuyện và hối thúc Phong ra khỏi phòng. - Chuyện gì mà gấp vậy Uyên? Phong còn muốn hỏi thêm vài thứ nữa... - Có hỏi thêm cũng không được gì đâu. Bây giờ nghe lời tui. Thử làm như vầy... %&^%$*@#$!#$ .... &^*&^*^$%@...... - Nghe thì cũng được đó. Nhưng có chắc sẽ thành công? - Phong nhìn nhỏ Uyên ra vẻ nghi hoặc. - Không thử sao biết. Hồi nãy ông không nghe bác sĩ nói sao. Quan trọng là do ông mà. Tui sẽ xin nghỉ dạy vài bữa để theo vụ này. Vì tui cũng là “nữ phụ đam mỹ” mà. Haha. - Nhỏ nháy mắt. - Oke. Khi nào thì tiến hành? - Chiều nay xuất viện thì để coi... Hai ngày nữa. Ngay đầu tuần. Oke? - Được. Vậy hai ngày nữa bắt đầu. Nhưng quả thật là không được gặp sao? - Phải bắt đầu từ thấp đến cao. Ráng. - Oke!
------------------------------------------------------------------------
HAI NGÀY SAU
Căn nhà “lẻ loi” của Duy lại tiếp tục “sáng đèn” sau vài hôm đóng chốt. Hai ngày nay Phong không hề “bén mảng” tới theo lời dặn của nhỏ Uyên. Anh chỉ biết theo dõi tình trạng của cậu bằng những cú điện thoại với nhỏ Uyên. Hai ngày nay nhỏ Uyên nghiễm nhiên trở về với “tuổi trẻ” của nhỏ để hóa thân thành cô bạn học năm nào của Duy. Nhỏ lấy lý do phải chăm sóc cậu để ở lại mà không gây ra “nghi ngờ”. Nhỏ cố gắng nhớ lại hết ngày xưa đi học ý thích sách vở, đồ dùng của cậu ra sao để “bày biện” lại cho đúng. Tới những chi tiết nhỏ như cục tẩy, cây thước mà cậu dùng nhỏ cũng ráng làm lại cho giống như vậy. Còn về quần áo, giày dép, phụ kiện thì hầu như không tốn công vì 4 năm nay cậu “không có dịp” dùng tới nên chúng vẫn còn nguyên trong tủ. Hôm nay là ngày đầu tiên của kế hoạch.
- Alo. Ông tới chưa? - Nhỏ tranh thủ ra gọi cho Phong khi cậu đang thay quần áo để chuẩn bị “đi học”. - Trước cửa. - Y chang không? - Như xưa. - Oke! Chuẩn bị “nhận hàng”. - Nhác thấy bóng Duy trở ra từ phòng tắm nhỏ đã vội cúp máy. - Mới sáng đã gọi điện cho ai thế? - Cậu thắc mắc. - Xùy. Kệ tao. Thôi đi. Trễ giờ là đu cửa đó. - Nhỏ lè lưỡi rồi đẩy cậu ra cửa.
CẠCH...
- Chào. - Vừa thấy cả hai ra khỏi cửa Phong đã lên tiếng trước. Anh đang đứng đó cùng chiếc moto quen thuộc năm nào. Trên người mặc một chiếc áo thun đen bó sát và quần jean rách gối bụi bặm. Dáng vẻ ngông nghênh, bất cần. Đã lâu rồi anh mới trở lại dáng vẻ như thế này. - Ủa. Sao anh biết nhà tôi? - Duy tròn mắt hỏi “hắn” - Chuyện nhỏ. Đi học à? - Thằng cha kia. Mới sáng sớm đã ám là sao? Muốn gì? - Nhỏ Uyên đã “khai chiến”. - Nè cô em. Làm gì mà nóng vậy? - Phong nhìn nhỏ bằng ánh mắt ngạo nghễ như xưa rồi hếch mặt ra vẻ vênh váo. - Mày... - Nhỏ sấn tới định túm cổ áo Phong. - Uyên! Mày thiệt tình... - Duy đã kịp ngăn nhỏ lại rồi quay qua “hắn”. - PHÒNG BÁC SĨ TUẤN - NGƯỜI ĐÃ THỰC HIỆN CA PHẪU THUẬT NỘI SOI KHỐI U CHO DUY TRƯỚC ĐÓ.
- Tình hình đáng ra không có gì nghiêm trọng. Vết thương trên đầu chỉ là vết rách ngoài da do mảnh sứ gây ra và không gây tổn thương nào sâu vào trong. Nhưng việc cậu ấy bị mất một phần trí nhớ như vậy thì quả là kỳ lạ. Theo tôi suy đoán thì nguyên nhân có lẽ do hệ thần kinh của cậu ấy vốn đã bị yếu đi sẵn. Thêm nữa là cậu ấy cũng vừa mới làm phẫu thuật xong và còn đang trong thời gian điều dưỡng. Tai nạn vô này tình đã làm xúc tác cho sự cố xảy ra. - Bác sĩ Tuấn đăm chiêu nhìn Phong và nhỏ Uyên ôn tồn nói. - Vậy theo chú chúng ta phải làm gì? - Phong điềm tĩnh hỏi. - Vẫn chưa có phương hướng điều trị chính xác do chưa có nguyên nhân chính xác. Tuy nhiên trước mắt nếu làm một vài liệu pháp trị liệu tâm lý thì biết đâu sẽ có kết quả gì đó. Nhưng tôi nghĩ quan trọng là do cậu nữa. Cậu dù gì cũng là... Có lẽ cậu hiểu những gì cậu ấy cần hơn chúng tôi. Hai người hãy cố thường xuyên nhắc lại những chuyện cũ. Nên tránh những chuyện từng gây tổn thương đến cậu ấy vì nó sẽ gây tác dụng ngược. - Dạ. Cảm ơn chú. Tụi cháu sẽ cố gắng. - Nhỏ Uyên nghe vậy thì đột nhiên lóe lên một tia suy nghĩ gì đó trong đầu nên nhanh chóng kết thúc câu chuyện và hối thúc Phong ra khỏi phòng. - Chuyện gì mà gấp vậy Uyên? Phong còn muốn hỏi thêm vài thứ nữa... - Có hỏi thêm cũng không được gì đâu. Bây giờ nghe lời tui. Thử làm như vầy... %&^%$*@#$!#$ .... &^*&^*^$%@...... - Nghe thì cũng được đó. Nhưng có chắc sẽ thành công? - Phong nhìn nhỏ Uyên ra vẻ nghi hoặc. - Không thử sao biết. Hồi nãy ông không nghe bác sĩ nói sao. Quan trọng là do ông mà. Tui sẽ xin nghỉ dạy vài bữa để theo vụ này. Vì tui cũng là “nữ phụ đam mỹ” mà. Haha. - Nhỏ nháy mắt. - Oke. Khi nào thì tiến hành? - Chiều nay xuất viện thì để coi... Hai ngày nữa. Ngay đầu tuần. Oke? - Được. Vậy hai ngày nữa bắt đầu. Nhưng quả thật là không được gặp sao? - Phải bắt đầu từ thấp đến cao. Ráng. - Oke!
------------------------------------------------------------------------
HAI NGÀY SAU
Căn nhà “lẻ loi” của Duy lại tiếp tục “sáng đèn” sau vài hôm đóng chốt. Hai ngày nay Phong không hề “bén mảng” tới theo lời dặn của nhỏ Uyên. Anh chỉ biết theo dõi tình trạng của cậu bằng những cú điện thoại với nhỏ Uyên. Hai ngày nay nhỏ Uyên nghiễm nhiên trở về với “tuổi trẻ” của nhỏ để hóa thân thành cô bạn học năm nào của Duy. Nhỏ lấy lý do phải chăm sóc cậu để ở lại mà không gây ra “nghi ngờ”. Nhỏ cố gắng nhớ lại hết ngày xưa đi học ý thích sách vở, đồ dùng của cậu ra sao để “bày biện” lại cho đúng. Tới những chi tiết nhỏ như cục tẩy, cây thước mà cậu dùng nhỏ cũng ráng làm lại cho giống như vậy. Còn về quần áo, giày dép, phụ kiện thì hầu như không tốn công vì 4 năm nay cậu “không có dịp” dùng tới nên chúng vẫn còn nguyên trong tủ. Hôm nay là ngày đầu tiên của kế hoạch.
- Alo. Ông tới chưa? - Nhỏ tranh thủ ra gọi cho Phong khi cậu đang thay quần áo để chuẩn bị “đi học”. - Trước cửa. - Y chang không? - Như xưa. - Oke! Chuẩn bị “nhận hàng”. - Nhác thấy bóng Duy trở ra từ phòng tắm nhỏ đã vội cúp máy. - Mới sáng đã gọi điện cho ai thế? - Cậu thắc mắc. - Xùy. Kệ tao. Thôi đi. Trễ giờ là đu cửa đó. - Nhỏ lè lưỡi rồi đẩy cậu ra cửa.
CẠCH...
- Chào. - Vừa thấy cả hai ra khỏi cửa Phong đã lên tiếng trước. Anh đang đứng đó cùng chiếc moto quen thuộc năm nào. Trên người mặc một chiếc áo thun đen bó sát và quần jean rách gối bụi bặm. Dáng vẻ ngông nghênh, bất cần. Đã lâu rồi anh mới trở lại dáng vẻ như thế này. - Ủa. Sao anh biết nhà tôi? - Duy tròn mắt hỏi “hắn” - Chuyện nhỏ. Đi học à? - Thằng cha kia. Mới sáng sớm đã ám là sao? Muốn gì? - Nhỏ Uyên đã “khai chiến”. - Nè cô em. Làm gì mà nóng vậy? - Phong nhìn nhỏ bằng ánh mắt ngạo nghễ như xưa rồi hếch mặt ra vẻ vênh váo. - Mày... - Nhỏ sấn tới định túm cổ áo Phong. - Uyên! Mày thiệt tình... - Duy đã kịp ngăn nhỏ lại rồi quay qua “hắn”. - - Anh đến đây làm gì? - Tôi đến để đưa cậu đi học. Coi như chuộc lỗi. - Phong trả lời. - Tôi tự đi được. Cảm ơn. Không cần phải phiền đến đại thiếu gia anh. - Nói rồi cậu quay qua định dắt xe ra thì đã “hắn” đã chống một tay lên tường cản cậu lại... - Nè. Cậu nhóc. Không nể mặt tôi chút được sao? Dù gì tôi cũng đã cất công qua đây. Sáng sớm trời lạnh lắm đó. - Phong cúi xuống gần sát mặt cậu nói. - Nè... Mày đừng có... - Nhỏ Uyên lại tiếp tục. - Nãy giờ có vẻ cô em nóng quá rồi đó... Không tốt nhá... - Nói rồi anh đưa ngón trỏ lên trước mặt nhỏ lắc nhẹ rồi tặc lưỡi khiêu khích. - Mày nói ai là cô em hã? - Nhỏ trợn mắt. - Thôi thôi. Mới sáng sớm. Anh muốn đưa tôi đi học đúng không? Vậy thì đi. - Thấy tình hình có vẻ căng thẳng nên Duy vội chen vào. - Đội nón. - Vẫn cái kiểu ra lệnh cộc lốc đó. Nhìn cậu lẳng lặng làm theo và có phần hơi luống cuống làm anh không khỏi phì cười. Nhỏ Uyên đứng đó thấy vậy thì cũng lấy tay che miệng lén cười một mình. - Tao đi trước. Gặp nhau ở trường. - Cậu quay nói với nhỏ Uyên rồi leo lên xe. - Mày không sợ... - Nhỏ làm ra vẻ lo lắng. - Có gì tao gọi mày liền. Với ngoài đường đông người mà.Yên tâm. - Mệt quá. Chở đi học một tí mà làm thấy ghê. - Phong nhún vai rồi leo lên xe ngồi trước. - Bây giờ có đi không? - Ôm vô. - Tại sao? - Chạy nhanh. Dễ té. - Vừa dứt câu Phong đã lên ga chạy vụt đi. Trong khoảnh khắc anh cảm nhận được người đằng sau đã ôm chặt eo mình. Nhỏ Uyên thấy vậy thì rủa thầm “Lợi dụng ớn”.
- Chắc học giỏi lắm hã? - Chạy được một lúc thì Phong lên tiếng bắt chuyện. - Không hẳn. Nhưng đủ để không thi lại cuối môn. - Duy đáp cho có lệ. - Còn đau không? Lúc này xe đã giảm tốc độ và đang chạy tàn tàn trên đường. - Không. Tôi khỏe rồi. - Vẫn còn sớm. Ăn sáng ha? - Tùy anh.
Chẳng mấy chốc xe dừng lại ở xe bánh mì của Dì Tư.
- Cho con 3 ổ đặc biệt nha Tư ơi! - Đợi Tư chút. Có liền. Bữa nay đi với bạn hã nhóc? - Dì Tư đã được Phong kể rõ sự tình nên đã đồng ý tham gia vào “đại kế hoạch”. - Dạ. Cục vàng của con đó Tư. Haha... - Ai là cục vàng của anh? Nói chuyện cho đàng hoàng không tôi xuống xe đó. - Duy lên tiếng phản đối. - Không thích thì thôi. - Xong rồi nè. Đi học vui nha hai đứa. Lần đầu thấy thằng Phong chở bạn đi học. Chuyện lạ hiếm có. - Dì Tư nhìn cả hai rồi cười nói. - Hì hì. Con đã nói cậu ta là cục cưng của con rồi mà Tư. Thôi con đi nha. Hôm nào rãnh con ghé Tư. Trả tiền cho dì Tư xong Phong lại tiếp tục cho xe chạy đi. Khi xe chạy vào cổng trường thì đã thấy nhỏ Uyên đứng đó chờ sẵn.
- Trường mới ra thông báo được nghỉ một tuần mày ơi. Nay khỏi vô lớp nữa. - Nhỏ “hồ hởi” nói. - Ủa. Sao hôm qua mày không nói. Để chạy lên vầy mất công ghê. - Duy nhăn mặt. - Tao có biết đâu. Nãy vô lớp không thấy ai hỏi thầy trưởng khoa mới biết. Hic. - Nhỏ làm ra vẻ hối lỗi. - Vậy thôi đi về. - Nói rồi cậu nhảy xuống xe. - Ủa? Tính bỏ rơi tôi à? - Thì anh muốn đưa tôi đi. Tôi đã đáp ứng rồi. Anh còn muốn gì nữa? - Ít ra phải có gì đó gọi là cảm ơn chứ? - Đi Uyên. Kệ hắn. Cái loại vô học này không cần nói nhiều. - Cực chẳng đã Duy kéo tay nhỏ Uyên lôi đi. - Nói tôi vô học à. Haha. Vô học thì mới phải đi học đây. Mà cậu với bà chằn lửa này cũng đi học thành ra hai người đều vô học giống tôi thôi. - Phong đứng sau lưng nói với theo cốt để cậu nghe được. - Anh... - Nghe vậy cậu liền quay lại thì thấy “hắn” đang đứng đó nhìn mình đầy khiêu khích. - Sao... Tôi nói không đúng à? - Trong lòng Phong lúc này đang rất phấn khích. Tuy “kịch bản” so với ngày xưa có khác nhưng mỗi lần nói ra một câu anh thấy kỷ niệm của những ngày mà hai người vừa quen nhau liên tục ùa về. - Thôi được rồi. Trưa nay qua nhà. Tôi mời anh một bữa cơm. Được không? - Cậu thở dài ngao ngán. - Vậy mới được chứ. Haha. Trưa nay tôi sẽ đến. À. Tôi thích lẩu cá kèo. Chắc biết nấu mà hã? - - Lại còn đòi hỏi? - Phải có thành tâm chứ. - Được rồi. Sẽ có.
BRỪM... BRỪM... Chiếc moto đã lăn bánh rời khỏi “hiện trường” để lại Duy và nhỏ Uyên đang đứng nhìn nhau.
- Mày điên hã? Sao tự nhiên mời nó qua nhà ăn cơm chi vậy? - Nhỏ Uyên cằn nhằn. - Chứ mày nói tao phải làm gì bây giờ? - Ờ thì. Nhưng tao không thích nó ở gần mày. Mới quen đã làm mày nhập viện. Giờ thì còn... - Nhỏ vừa nói vừa khoa chân múa tay ra dáng như rất tức tối. - Ủa mà hôm đó hắn làm gì tao? - Thì bữa đó mày móc nó mấy câu nó ghét. Nó tính gạt chân cho mày té. Ai dè mày lăn luôn xuống cầu thang rồi đụng trúng con nhỏ dưới căntin đang bưng đồ lên. Cái tô rớt vô đầu mày. Thế là... - Nhỏ lè lưỡi. - Ra là vậy... Thôi giờ về nhà. Tự nhiên sáng sớm “đứng đường”. Trưa còn phải đi chợ mua đồ về “cúng” cho “thánh sống” nữa chứ. - Ừ mày về đi. Tao phải đi công việc. Trưa nay nếu về kịp thì tao ghé qua. Còn không lúc nó qua nhà mà có làm gì mày thì gọi liền cho tao. Biết chưa? - Nhỏ “cẩn thận” dặn dò. - Oke. Mà mày đi bằng gì? Xe tao chạy về mất rồi. - Taxi thiếu gì. Mày khéo lo. Thôi về đi để nắng. - Nhỏ nói rồi chỉ lên trời. - Vậy thôi tao về đây. - Bấm nút đi. Nói nhiều quá... - Nhỏ nhăn mặt lại rồi xua xua tay. rồi xua xua tay. - END CHAP 27 -
|
Chap 28
TRƯA HÔM ĐÓ
Vừa đến cửa Phong đã lén mở cửa vào nhà và đi thẳng xuống cửa bếp rồi đứng nép qua một bên chờ sẵn. Trong kia Duy đang “vật lộn” với những con cá. Tình cảnh y như lúc trước. Lần thứ nhất... Lần thứ hai... Lần thứ 3... - AHHHHH......... - CHOẢNG. Sau tiếng la rổ cá đổ tung tóe xuống sàn nhà và Duy cũng đã nhảy lên bàn. Thời cơ đã đến... Anh liền chạy vào...
- Thì ra cậu sợ mấy con này hã? Sao hồi sáng không nói. Biết vậy thì nấu món khác có sao đâu. - Anh vừa bắt cá vừa tủm tỉm cười. - Làm sao tôi biết được nếu nói không biết nấu thì anh sẽ đòi hỏi kiểu gì nữa. Nhắm mắt làm đại cho xong. - Duy vẫn ngồi bàn bếp. - Đâu phải tôi chỉ thích mỗi món này đâu. Thôi bắt vô hết rồi. Xuống đi. Ngồi trên đó hoài nhìn mắc cười quá. - “Hắn” lại cười.
Cậu khẽ bước xuống. 1 chân. 2 chân... Tiếp đất an toàn... Con cá do Phong cố tình để lại vẫn còn nguyên đó.
- Còn một con nè. - Nói rồi cậu chỉ xuống ngay dưới chân mình. - Ừ... ừ... - Trong bụng Phong lúc này đang rất tức tối. Anh bèn quyết định “cố tình” thêm một lần nữa. Nhân lúc cậu không để ý anh đã bắt một con khác rồi thảy lại gần chỗ khi nãy. Nhưng.... - Ủa. Sao còn một con nữa đây? - Cậu quay lại nhìn “hắn” khi thấy vẫn còn cá dưới đất. - Tại nó bò nhanh quá nên tôi không thấy. - Lại hụt. “Nhị bất quá tam” - “Thêm lần nữa vậy” - Nghĩ là làm. Thêm một con nữa bị tung ra. Và...
XOẠT... - Ê Ê Ê Ê Ê Ê Ê Ê Ê.... RẦM..... RẦM ...... CHỤT......... Cái rổ đựng văng ra xa. Cá lại vương vãi khắp sàn...Cậu đã nằm trọn trên người anh. Còn môi của hai người thì đang... “Dính rồi” - Có người đang đắc ý thầm trong bụng. Không gian im lặng bao trùm cả căn bếp. Loáng thoáng đâu đó là âm thanh lạch bạch của những con cá... Cả hai vẫn còn nằm đó...
- Uhm... Cậu đứng dậy được không? - Được... được... Mặt Duy đã đỏ lên tự lúc nào. - Thôi dọn dẹp rồi đi ra ngoài ăn một bữa đi. Tôi nghĩ chắc cậu không thể tiếp tục với mớ cá này nữa đâu. - Nhưng... - Nhưng cái gì? Hay muốn giống như hồi nãy nữa ? - Phong nháy mắt. - ... Cậu cúi đầu tránh ánh mắt của “hắn”. - Hay là... Cậu thật sự thích tôi làm thế với cậu? - Anh đang áp sát mặt cậu. - Không... Đừng... Cậu giật mình nhảy lui về sau. - Haha. Vậy thì dọn dẹp đi rồi tôi chở đi ăn. - Không cần đâu. Mọi thứ tôi đã chuẩn bị xong hết rồi. Anh chỉ cần giúp tôi rửa sạch mớ cá này thôi. - Cậu lắc đầu trả lời rồi chỉ về phía bàn ăn sau lưng anh. Trên bàn đã dọn sẵn chén, đũa, rau sống và một nồi nước lẩu to ụ. - Cũng được. - Nói rồi Phong xắn tay áo rửa sạch từng con cá rồi bỏ vào đĩa sứ sau đó để lên bàn ăn đã được cậu chuẩn bị sẵn hết. - Chà. Nghe mùi nước lẩu thơm quá. - Anh hít một hơi dài khi nắp nồi được mở ra. - Hì. Thì “đầu bếp nhỏ” nấu mà. - Cậu nháy mắt với “hắn”. - Đầu bếp nhỏ? Là ai? - “Không lẽ đã có kết quả sao?” - Phong vui mừng nghĩ thầm nhưng ngoài mặt vẫn giả vờ hỏi lại vì từ sáng tới giờ anh vẫn chưa hề đề cập tới cái biệt danh này trước mặt cậu và cũng không có ý định đó. Vì theo như ngày xưa thì biệt danh này anh đặt cho cậu vào một bữa cơm trước đó một ngày. Nhưng bây giờ thì không thể dựng lại tình huống đó vì anh và nhỏ Uyên đã chọn sáng nay là buổi gặp đầu tiên. Nên đây chỉ có thể là cậu tự nhớ ra hoặc đột nhiên có ấn tượng gì đó về cái tên này. - Thôi! Ăn đi rồi còn về dùm tôi. - Cậu không đáp mà chỉ dằn nhẹ chén bún xuống trước mặt “hắn”. - Ừm... Vậy thì ăn...
-----------------------------------------------------------------------------------------------
- Lại đây. - Phong đang ngồi trên salon phòng khách xem TV sau bữa ăn. Vừa thấy Duy đi ra anh đã cất tiếng gọi. - Ủa chưa về sao? Còn muốn gì nữa? - Cậu đứng khoanh tay tựa người vào kệ tủ trả lời. - Thì lại đây chút đã. - Vừa nói anh vừa vỗ vỗ xuống chỗ ghế bên cạnh mình.
PHỊCH... - Rồi đó... Ơ... - Cậu chưa kịp nói gì thì đã thấy “hắn” nằm xuống rồi gối đầu lên đùi mình.
- Tôi buồn ngủ. Nằm đây ngủ tí. - Muốn thì về nhà ngủ. Sao lại ngủ ở đây? Còn nằm trên người tôi nữa... - Cậu bực mình đẩy “hắn” xuống. - Một chút thôi. Đã cảm ơn thì cảm ơn cho trót chứ... - Anh... - Cậu tính nói tiếp thì “hắn” đã nhắm mắt lại. Hơi thở đều đặn. Trên khóe miệng nở một nụ cười nhẹ... - ... - Đồ ngốc... - Cậu nói khẽ rồi lấy tay vuốt mấy cọng tóc lòa xòa trên trán “hắn”. Đoạn cúi xuống hôn nhẹ lên đó. - Anh ngủ ngon...
------------------------------------------- Flashback ------------------------------------------------
BA NGÀY TRƯỚC
“Mình đang ở đâu nhỉ? Đau đầu quá... Sao im lặng thế nhỉ?” - Cậu cảm thấy đầu mình đau như búa bổ. Cậu muốn mở mắt ra để xem mình ở đâu nhưng không tài nào nhấc mi mẳt lên nổi... .......... “Sao ồn ào thế nhỉ?” - Cậu đã tỉnh lại lần nữa. Lần này là tiếng của... - Ông Phong. Ông hay quá ha. Tui mới đi có mấy bữa mà ông làm cho nó thành vầy là sao... “ Ôi cái giọng chanh chua này... Đích thực là nhỏ Uyên chứ không ai vào đây” - Cậu hé mắt ra nhìn thì quả đúng như vậy. Nhỏ đang đứng chống nạnh quát tháo bên cái vali to đùng. Còn Phong thì ngồi trên salon như người mất hồn. Trong lúc đó cậu tranh thủ nhớ lại mọi chuyện hôm qua. Từ lúc vào phòng cho đến lúc ngất đi.
- Phong vô dụng quá. Phong không thể bảo vệ được Duy... Phong chỉ gây rắc rối cho Duy mà thôi... “Vẫn là cái kiểu đó. Tức quá mà. Nói cả ngày hôm qua chắc chẳng vô được câu nào đây. Đã vậy thì...”- Nghĩ đến đó cậu liền mở mắt ra...Ai dà... Chói mắt quá.... - Ê! Ê! Ông Phong. Nó tỉnh rồi nè. - Nhỏ Uyên là người nhìn thấy đầu tiên... - Em thấy sao rồi? Em thấy còn đau không? Em thấy có chỗ nào không ổn? - Phong đang ngồi trên salo nghe nhỏ Uyên gọi thì bật dậy chạy lại bên giường hỏi dồn. - Uyên... Sao hắn ở đây?- “Hỏi gì mà lắm thế. Người ta mới tỉnh lại thôi mà.” - Không ở đây chứ ở đâu? Mày bất tỉnh suốt từ hôm qua tới giờ... Thằng chã không ở đây lo cho mày chứ không lẽ ở nhà phễnh bụng ngủ? - Nhỏ trề môi trả lời. - Em còn giận anh hã? - “Phải đó. Rất giận đó.” - Cậu “rủa” thầm trong bụng rồi nói - Tôi làm gì mà giận anh? Anh mới vừa chuyển sáng hôm qua thôi mà. Đã đụng chạm gì đâu mà giận? Không lẽ tôi như vầy là do anh sao? - Hã... - Nhỏ Uyên hốt hoảng thốt lên. - Em... em nói gì? - Thái độ của Phong cũng y hệt như nhỏ Uyên. - “Uyên. Xin lỗi mày. Phong. Anh biết tay tui. Hừ” ........ - Duy. Em nói coi anh là ai? - “Hồi đó ổng nói sao ta? À! Nhớ rồi.” - Chào. Tên : Trần Khánh Phong. Tuổi: Lớn hơn mấy mem lớp này 3 tuổi. Ba mẹ tôi là hiệu trưởng trường này và rất giàu. Hết... Hôm qua anh nói như vầy. Đủ chưa? Có cần tôi diễn lại bộ dạng hôm qua trong lớp của anh nữa không? ........ “Lại khóc. Anh thành con ma nước lúc nào vậy chứ?Đừng khóc! Em không muốn anh như vậy đâu...” ......... “Nhỏ kia lôi ổng đi đâu mà lâu vậy trời... Không biết có làm gì ổng không...” ........... “Hừm. Con nhỏ này ghê thật. Nói gì mà mới đây ông đã tôi - cậu tỉnh bơ.Thôi kệ. Mai tính tiếp vậy...” .......... “Trời đất. Có vụ tái hiện lịch sử này nữa sao? Hèn chi hai bữa nay không thấy ổng bén mảng qua đây. Chắc dành thời gian âm mưu vụ này với nhỏ kia đây... Cơ mà cũng hay... Tranh thủ cơ hội làm eo một chút... Mà có vẻ ổng đã ổn rồi nhỉ... Thấy diễn tỉnh quá... Phong thiếu gia là phải vậy chứ...” .......... “Tội nghiệp dì Tư. Tự nhiên bị lôi vào vụ này.” ........... ------------------------------------ End Flashback -------------------------------------
- Alo. Uyên hã? Trưa nay thành công một nửa. - Phong đang gọi cho Uyên sau khi về đến nhà. - Thành công một nửa là sao cha kia? - Thì có một số chi tiết hơi lệt đi. Nhưng vẫn như thế. Phải thảy 3 con cá mới té đó. - Trời đất. Rồi thấy nó có phản ứng gì không? - Cũng như hồi đó. Đỏ mặt. Hì. - Vậy thì tốt. Giờ ông lo cho ngày mai đi. Ngày mai bắt đầu lần “lấy điểm” đầu tiên đó. - À. Hình như hôm nay cũng có chút kết quả. Tự nhiên trưa nay Duy tự nhận mình là “đầu bếp nhỏ”. - Hử. Có hả? - Giọng nhỏ Uyên bắt đầu phấn khích. - Ừ. Tự nhiên nói ra. - Trước đó có biểu hiện gì không? Hay ông có nói rồi quên không đó? - Không có. Nếu muốn nói vậy thì phải trong hoàn cảnh kia. Chứ lúc đó sao gọi vậy được. Đang ngồi ăn tự nhiên Duy buộc miệng nói vậy đó. - Có khi nào... - Tự nhiên nhỏ ngập ngừng. Gương mặt nhỏ ở đầu dây bên kia đang đăm chiêu suy nghĩ gì đó. - Uyên nghĩ sao? - À không có gì đâu. Ngày mai chắc sẽ thay đổi kế hoạch chút xíu... Sẽ như vầy.... ^@#^% 7*(%($%&@!!@.... Ông chịu được không? Tui sẽ dặn thằng đó nhẹ tay. Vì tui không kiếm được hàng cho cây bút gây mê đó nữa. Lâu lắm rồi... Hy vọng nó không nhớ tui từng cho nó cái đó... - Không sao. Cứ làm những gì Uyên thấy cần. Duy chịu thiệt vì Phong đâu ít. Bao nhiêu đó có nhằm nhò gì. - Ừ. Ông vẫn là tuyệt nhất. Haha... - Nhỏ nịnh xong liền cúp máy...
---------------------------------------------------------------------
Điểm đến hôm nay là bãi đất trống của cậu. Sáng nay vừa mới ngủ dậy anh đã tới lôi cậu ra khỏi nhà.
- Sao anh biết chỗ này? - Cậu giả vờ hỏi. Sẵn nhìn chung quanh. Khung cảnh vẫn như xưa. Vẫn còn rất hoang sơ và xung quanh chỉ có cỏ dại mọc đầy. - Bà chằn nói. Sáng nay chán nên rủ ra đây chơi. - Phong trả lời rồi lén nhìn về hướng bụi cỏ gần đó. - Ngoài này có gì mà chơi? - “Chơi con khỉ. Hai người dụ tui ra đây để bày mưu thì có. Thằng đầu trọc đó chắc còn để cho thuê.” - Thì hóng mát. - Anh thấy nãy giờ có mát không? - “Haha. Nhìn mặt anh kìa. Kiên nhẫn chút đi chứ. Anh đang “cua” tui đó.” - Sao nói gì ra cũng phản bác vậy? Vậy hồi sáng đi theo tôi làm gì? - Đúng sự thật thôi mà. - Cậu nhún vai. - Thật ra thì... - Thì sao? - Tôi muốn làm bạn với cậu? Được không? - Anh muốn nghĩ sao cũng được nhưng chắc tôi cần nói cho anh biết anh đừng nên tiếp xúc nhiều với tôi. Tôi không muốn và việc này cũng không tốt cho anh đâu. Tôi không phải… - “Hơi sai kịch bản nhỉ - Ra đây để ngỏ lời làm bạn. Uyên à. Mày dựng tình huống rởm quá. Haha. Đáng ra cái này mày nên để cho trưa hôm qua.” - Không phải cái gì ? - Ừ thì không phải người cùng đẳng cấp để làm bạn với anh... - Đi đâu vô đây sớm vậy hai cưng. Đột nhiên trong bụi cỏ chui ra một tên đầu trọc xăm trổ quằn quện. Một bên tay xăm hình hổ bên còn lại hình rồng nhìn rất hung tợn. Trên mặt hắn có một vết sẹo lớn chạy dài từ mang tai xuống cằm. - Mày muốn gì? Phong đứng phắt dậy rồi kéo Duy ra sau lưng. - ... “Ghê thật. Y chang thằng cha đó. Mà bữa nay không có cây bút. Để coi anh xử lý ra sao.” - Đi xe moto xịn ha. Chắc nhà giàu lắm hã. Cho “em” chiếc xe này chạy chơi nha “đại ca”. Nói rồi hắn rút trong túi ra một con dao bấm rồi le lưỡi liếm lên đó đầy thách thức. - Mày đang sủa cái gì vậy con chó thiến kia? Phong gầm lên. - Đ.M nói chuyện đàng hoàng đ** chịu muốn nói chuyện kiểu này àh. Không chần chừ thêm hắn lập tức cầm dao lao thẳng tới chỗ hai người đang đứng. Nhanh như cắt Phong xô cậu ra rồi lách mình né cú đâm của tên kia. Hắn tiếp tục vung dao chém vào Phong như con thú hoang. Phong lùi lại thủ thế rồi tung ra một cú đá. Tên đầu trọc cũng không phải dạng vừa. Hắn xoay mình né cú đá của Phong ngọt xớt. Có lẽ hắn cũng có võ.
|
- Đ.M biết khôn thì tránh đường cho tụi tao về. Còn không thì mày phơi xác ở đây đó... - Nói đoạn anh lén nhìn ra sau thì thấy Duy vẫn đang đứng nép vào lưng mình thì nhoẻn miệng cười. - Mày nghĩ mày là ai hã thằng nhãi. Bữa nay tao lụi chết mẹ hai đứa bay. Nói rồi hắn tiếp tục cầm dao xông tới. Phong bước lùi vài bước thì vô tình vấp phải cục đá to ngay sau lưng rồi té xuống đất. Tên kia chỉ chờ có thế. Hắn lao tới vung dao lên. - Bỏ tay tao ra thằng kia. Đ.M. Hay mày muốn chết trước nó. - Cậu đang dùng hết sức gằn tay hắn lại. - Mày nghĩ mày có thể đụng đến anh ta dễ vậy à? - “Phối hợp một tí cho ổng vui nhỉ?” - DUY. BỎ RAAA... Phong hét lên rồi bò dậy. Đoạn anh lao tới hắn. - Mẹ nó.... - Hắn gầm lên rồi vung dao.... XOẸT... - AHHH.... - Một đường cắt dài lập tức xuất hiện trên tay Phong... BỐP.... Tên côn đồ ngã lăn kềnh ra đất sau cú đá của anh... - Anh Phong. Anh có sao không? - “Chết tiệt. Không lẽ là thật? Nếu là đóng kịch thì có cần như vầy không?”- Cậu bắt đầu thấy hoảng khi thấy máu tuôn ra thành dòng nơi bánh tay anh. - Tụi mày... Chờ đó.... - Hắn giơ giơ dao đe dọa rồi chạy lủi vào bụi cỏ gần đó. Mất hút. - Đưa tay em coi. Khỉ thật. Sao chảy nhiều máu vậy nè... SOẠT... - Cậu vội xé một mảnh áo rồi băng sơ lại vết thương cho anh. - Tôi không sao. Quen rồi. - Vừa nói anh vừa chú ý đến nét mặt đầy lo lắng của cậu. - Quen con khỉ. Mấy năm nay... À không... Anh thấy sao rồi. Để tôi đưa anh đến bệnh viện. - Nói rồi cậu đỡ anh dậy đoạn leo lên xe ngồi trước. - Cậu biết chạy? - Có. Lên đi. Nhanh! Một hồi mất máu nhiều hơn bây giờ... - Cậu gắt lên khi thấy Phong vẫn còn đứng đó chần chừ. “Giờ này mà còn tâm trạng để diễn kịch sao. Đồ khùng.” - Ừ... ừ... - Trong đầu anh lúc này xẹt ngang một dòng suy nghĩ gì đó.
-------------------------------------------------------------------------------
TỐI HÔM ĐÓ
- Duy. Vô bệnh viện liền đi. Cha Phong bị sock thuốc. Đang cấp cứu. - Tiếng nhỏ Uyên hớt hải qua điện thoại. - Được rồi. Tao tới liền. - Cậu quăng vội điện thoại xuống ghế rồi tức tốc chạy lao ra cửa. Cậu chỉ mới trở về sau cả ngày ở trong bệnh viện lo cho Phong vì “anh bị thương như vầy là vì bảo vệ tôi...” - TỤI BAY. BẮT LẤY NÓ. - Là một giọng đàn ông lạ hoắc. - Hã... PHỤP... - Ư... Ư... Các người muốn gì... Thả tôi ra.... - Cậu vừa nghe được tiếng nói kia thì đã thấy trước mắt mình tối om. Có một túi vải màu đen đang trùm lên đầu cậu. Ngay sau đó là ba, bốn người lao đến khống chế và trói chặt tay chân cậu lại. Cậu ra sức vùng vẫy nhưng vô hiệu. Bọn chúng quá khỏe. Chỉ trong vài phút ngắn ngủi cậu đã bị trói chặt. Trong lúc đang choáng váng vì bị phục kích bất ngờ thì một cơn buồn ngủ từ đâu kéo đến... Chiếc túi chụp có thuốc mê... Và rồi cậu nhanh chóng rơi vào trạng thái vô thức...
- Nè... Nhóc... Tính ngủ hoài à... - Ưm... - Cậu đang lờ mờ tỉnh dậy khi bị vỗ vào mặt liên tục. - Dậy đi cưng. Dậy để sướng nè. Hố hố... - Một giọng đàn ông ngả ngớn đang nói. - Các người muốn gì? - Ngay lập tức cậu nhận ra mình đang ở sào huyệt của bọn bắt cóc. Chiếc túi chụp khi nãy đã được thay bằng một dải băng vải màu đen. - Coi kìa. Hàng ngon đó tụi bay ơi. Đêm nay anh em mình phải hưởng thụ cho đã. Há há. - Một tên khác nói vọng vào. Từng tràng cười suồng sã theo đó cứ lần lượt vang lên khắp lượt. - Thả tôi ra. Các người là ai? - Cậu ra sức chòi đạp hòng thoát khỏi sự kềm kẹp của những vòng dây nhưng tất cả đều vô hiệu. - Cưng ngoan nào. Nghe bà chủ nói cưng thích đàn ông lắm đúng không? Đêm nay bọn này sẽ cho cưng biết mùi đàn ông thật sự là gì. Á ha ha ha... - Thả tôi ra... - Lúc này đây cậu đã thật sự hoảng loạn. Trong thâm tâm bắt đầu suy nghĩ “Bà ta dùng đến hạ sách này để đối phó với mình sao.” - Để bọn anh thỏa mãn rồi cưng sẽ được tự do thôi nhóc à. - Nói rồi tên đó liền xé toạc chiếc áo cậu đang mặc trên người. - Đừng mà... ĐỪNG.... - Cậu hét toáng lên. Nhưng có lẽ chẳng lọt được chữ nào vào tai bọn người kia. Bọn chúng vẫn tiếp tục cười cợt xung quanh cậu. Âm thanh có phần lớn hơn ban đầu. - ANH PHONGG.... - Trong vô thức cậu đã buộc miệng gọi tên anh khi bàn tay của tên kia chạm đến nút quần của mình...
Bất chợt không gian xung quanh trở nên im bặt. Những tiếng bước chân đang đứng xung quanh bỗng nghe xa dần rồi mất hút. Rồi cậu nghe được tiếng cửa phòng được đóng lại. Kế đến là âm bấm ổ khóa... Có ai đó đã vào vào phòng... Bước chân càng lúc càng gần hơn... Hình như chỉ có một người. Cậu cảm giác được tim mình lúc này đang run lên theo từng tiếng đế giày va chạm vào nền gạch. Cuối cùng thì người đó cũng tiến đến sát bên cậu. Hắn chẳng nói gì mà chỉ bế cậu lên rồi nhẹ nhàng đặt xuống một mặt phẳng thật mềm và êm ái. Sau đó hắn lại tiếp tục nằm xuống rồi kéo cậu nằm sát vào người hắn. Trong khoảnh khắc đó cậu vô tình ngửi thấy được một mùi hương thoang thoảng đang toát ra từ lồng ngực hắn. Nơi mặt cậu đang áp vào. Trầm nhẹ, nam tính và... thân thuộc... - Anh... Ông... là ai? ... Tôi... - Cậu run run dò hỏi hắn. Thứ mùi hương kỳ lạ kia đã làm các giác quan trong đầu cậu bị xáo trộn. - .... - Không có âm thanh nào đáp lại câu hỏi của cậu.
Và rồi hắn bắt đầu hành động. Những mảnh áo khi nãy bị xé rách còn sót lại đang vướng vào những vòng dây trói được hắn lần lượt gỡ ra hết. Cậu cảm thấy hình như mỗi lần như vậy hắn đều luồn tay xuống dưới những vòng dây đó rồi khẽ xoa vào những nơi bị nó thít hằn lên. Từng ngón tay của hắn cứ thế lướt đi trên thân thể cậu. Nhưng có một điều kỳ lạ. Từ lúc bị hắn chạm vào người đến giờ cậu không hề cảm nhận được một sự suồng sã, ghê tởm nào mà thay vào đó là cảm giác như mình đang được nâng niu, quý trọng. Những động tác ve vuốt của hắn cứ nhẹ nhàng, ý tứ mà ung dung chơi đùa trên thân người cậu. Điều tưởng chừng như vô lý ở giờ phút này.
- Xin... đừng... - Cậu cất tiếng ngăn lại khi tay hắn bắt đầu đụng đến nửa thân dưới của mình. - ... - Vẫn là một sự im lặng khác thường.
Hắn dường như không để ý đến điều cậu vừa nói mà tiếp tục mở khóa quần cậu ra rồi kéo tuột nó xuống. Ngay lập tức cậu co đầu gối lên để ngăn không cho hắn kéo xuống nữa. Hắn thấy vậy bèn dừng lại. Nhưng rồi bàn tay của hắn lại tiếp tục chạm vào bên ngoài vùng đang được chiếc quần nhỏ duy nhất trên người cậu che chắn. Sau đó hắn tiếp tục dùng một ngón tay miết nhẹ lên lưng quần vài cái rồi từ từ tiến vào trong. Một ngón, hai ngón rồi ba ngón... Chẳng mấy chốc “tiểu bảo bối” của cậu đã nằm gọn trong tay hắn. Sau một hồi mân mê, đùa cợt và kích thích... Bàn tay hắn dần xiết lại rồi nhịp nhàng chuyển động cho đến khi cậu phải thở hắt ra một tiếng... - Phong... Xin lỗi... anh... - Lúc này đây cậu hiểu rằng mình đã rơi vào cái bẫy của hắn. Những động tác dịu dàng vừa rồi chỉ là bước dạo đầu cho mục đích cuối cùng này. Khốn kiếp. Cậu đã không thể làm chủ được tà tâm của mình. Nỗi hổ thẹn bắt đầu xâm chiếm tâm trí cậu. Làm như vậy chẳng khác nào cậu đã phản bội anh thêm lần nữa? Giữa lúc cậu đang buông mình vào những dòng suy nghĩ thì hắn bất ngờ cúi xuống hôn lên môi cậu. Với chút ý chí chống trả cuối cùng cậu dùng sức cắn thật mạnh vào môi hắn. Cơ thể này có thể mặc cho hắn dày vò nhưng nụ hôn này thì không. Đây là điều quý giá chỉ dành riêng cho anh... Kỳ lạ thay! Hắn vẫn giữ nguyên đó. Mặc cho cậu từ từ gia tăng sức ép giữa hai hàm răng. Mặn... Môi hắn đã chảy máu. Cậu cảm giác được mùi vị mặn mặn, tanh nồng đặc trưng ấy đang chảy trên đầu lưỡi của mình. Nhưng tuyệt nhiên hắn vẫn không có ý định rời khỏi môi cậu. Rồi cậu chợt cảm thấy bờ môi này rất quen thuộc... Cái cảm giác quen thuộc đó càng mãnh liệt hơn so với mùi hương khi nãy. Và như nhận ra điều gì đó cậu từ từ nới lỏng ra rồi hưởng ứng lại nụ hôn của hắn. Chỉ có thể là người đó...
- Nhận ra rồi sao? - Một giọng nói thân thương đầy quen thuộc đang tryền vào lỗ tai cậu. Cùng lúc đó dải băng bịt mắt cũng được tháo xuống...
---------------------------------------- Flashback -----------------------------------------------
BUỔI TRƯA HÔM ĐÓ TẠI BỆNH VIỆN
- Uyên... Hình như... - Phong muốn nói gì đó với nhỏ Uyên nhưng còn ngập ngừng. Duy đã bị hai người đuổi khéo đi đóng viện phí nãy giờ. - Sorry. Tui kêu nó làm vừa thôi mà ai dè nó làm nặng tay như vầy. - Nhỏ Uyên nhìn Phong vẻ hối lỗi. - Không có gì. Nhưng nhờ vậy mà Phong nhìn ra được vài thứ? - Có phải ông đang nghĩ như tui? - Ừ. Thật ra thì ngay từ hôm qua đã thấy có gì đó khác khác rồi. Nhưng Phong chỉ nghĩ là Duy đang ghét Phong vì buổi nhập học. Nhưng càng lúc càng thấy... - Nếu thật vậy thì quá đáng thật... - Nhỏ bặm môi lại. - Kế hoạch tối nay hủy đi. Phong đã có kế hoạch khác. “Gậy ông đập lưng ông”. - Nói rồi anh nháy mắt một cái. Trên môi nở một nụ cười ranh mãnh. - Uyên xích lại đây... ()%$%@%#$% #%&^$&^$67 !$!@#%^$&.... - TRỜI ĐẤT. BIẾN THÁIIIIIIIII - Nhỏ nghe Phong nói xong thì la lên. - Nhưng mà. Không gây thiệt hại gì... DUYỆT. Hố hố... - Kết thúc là tràng cười man rợ độc quyền vốn có của nhỏ.
---------------------------------------- End Flashback -------------------------------------------------
- Quả nhiên là anh. Em không ngờ anh còn cả trò này đó. - Dải băng vừa rời khỏi cậu đã nhìn thấy ngay khuôn mặt của Phong đang nhìn mình âu yếm. Trên môi anh vẫn đang rỉ ra chút máu nơi vết cắn của cậu khi nãy. - Nếu không phải anh thì sao? - Phong nói trong khi hai tay vẫn đang mở trói cho cậu. - Không có tên cưỡng bức nào bị cắn mà để yên như anh vậy đâu. Với lại... - Nói đến đây cậu chợt thấy mặt mình nóng ran lên. - Với lại sao? - Anh đỡ cậu dậy khi đã tháo dây trói xong. - ... Khi... hôn... người... mình... yêu nhất... tự nhiên... sẽ nhận ra thôi... - Mặt cậu lúc này còn đỏ hơn nữa. Có phải vừa rồi cậu đã tự nói rằng mình yêu anh nhất sao???
- Ha. Yêu nhất? Thật không? - Anh còn nói? - Cậu khẽ nhăn mặt lại. - Vậy ai đã giả vờ mất trí nhớ để lừa anh? Em cũng cao tay lắm nhóc à. - Nói rồi Phong nhéo nhẹ lên đầu mũi cậu một cái. - Vậy ai đã bày ra những chuyện từ nãy tới giờ để lật tẩy em? Nếu nói cao tay thì sao em bằng anh được. - Vậy là một đều nhé “đầu bếp nhỏ” của anh !
- END CHAP 28 -
|
Het chuyen roi di choi tro dong kich voi nhau. Sao ko lo doi pho voi ba Nguyet di...
|