Tình Yêu, Giấc Mơ, Ngày Trở Về
|
|
CHIỀU HÔM ĐÓ
- BA LỚN, BA NHỎ. HAI BA XONG CHƯAAAA. - Bánh Sữa đang ngồi trên salon dưới phòng khách gọi với lên lầu. Có vẻ cu cậu đã rất sốt ruột vì phải chờ đợi lâu. - Anh. Xong chưa. Nó gọi um sùm ở dưới rồi kìa. - Duy bước lại bên cạnh giường ngủ rồi cất tiếng gọi Phong. Anh đang ngồi đó nãy giờ, kể từ lúc mặc quần áo xong. - ... - Dường như anh không nghe thấy cậu gọi mà đang chăm chú nhìn vào một bức hình cũ cầm trên tay. Nhẹ nhàng leo lên giường bò lại gần sau lưng anh để nhìn cho kỹ thì cậu thấy được trên tấm hình có hai người. Đó là một cậu thiếu niên đang đứng kế một người phụ nữ ăn vận khá cầu kỳ. Trên môi bà ta nở một nụ cười nhẹ còn tay thì khoác hờ lên vai cậu thiếu niên đó. Tuy nhiên trên khuôn mặt cậu ta dường như không có ý cười. Thần sắc có phần hững hờ và lạnh nhạt. - Là dì Nguyệt? - Cậu choàng tay lên ôm Phong từ phía sau. Đoạn tựa cằm lên vai anh khẽ hỏi. - Ừ... Tấm hình này chụp lúc anh học lớp 10. Lần cuối cùng anh và bà ấy chụp hình cùng nhau. - Anh trả lời khi vẫn đang ngồi yên trong vòng tay cậu. - Dù có ra sao thì vẫn có em bên cạnh anh. Em tin là mọi chuyện sẽ tốt đẹp. - Vừa nói cậu vừa xiết chặt vòng tay mình vừa hôn nhẹ lên cổ anh rồi cọ cọ mũi lên đó. - Chà. Hôm nay tính đổi vai làm chồng anh hã bà xã? - Đột nhiên Phong quay qua hỏi. Trên miệng kèm theo một nụ cười gian xảo. - Nè. Bỏ nha. Sao cứ gọi như vậy. Em không thích. - Cậu lập tức buông tay ra rồi nhảy xuống giường đi xăm xăm về phía cửa. - Duy. Đứng lại. Đừng giận. - Nhanh như chớp Phong cũng lao theo chụp lấy vai Duy rồi nhanh chóng đẩy cậu sát vào vách tường sau đó chống hai tay sang hai bên. Với tình thế này thì cậu khó lòng mà “thoát” khỏi anh. - Bỏ em ra... - Cậu giận dỗi nói. - Vậy trả lời anh vài câu... - Phong tiến sát mặt cậu. Ở khoảng cách này hai người có thể cảm nhận được rõ hơi thở của đối phương. - ... - Tại sao em lại nhận lời về sống chung với anh như vầy? - Câu thứ nhất. - Một từ thôi. YÊU. - Cậu trả lời ngắn gọn. - Em nói sẽ luôn bên cạnh anh đúng không? - Câu thứ hai. - Đúng. - Tại sao không cho anh gọi em là vợ hay bà xã? - Câu thứ ba. - Em không muốn. Đó là từ dành riêng cho phái nữ. Nếu em gọi anh bằng BÀ anh có thích không? - Trong câu trả lời có phần ấm ức. - Vậy bây giờ mình đang sống chung với tư cách gì? - Câu thứ tư. - ....... - Đến đây cậu khựng lại. Vì nếu trả lời là “người yêu” thì chắc chắn anh sẽ không chịu. Vì quan hệ của hai người bây giờ đã vượt khỏi mức người yêu. “Anh em” à? Mơ đi. Hẳn là “anh em”. >.<. Còn nếu dùng từ “vợ chồng” thì không khác nào thừa nhận mình là “bà xã”. Mục đích của “hắn” là buộc cậu tự nói ra hai từ này mà...
- Sao không trả lời? - Vậy anh cũng trả lời một câu này của em được không? - Đột nhiên trong đầu cậu lóe lên một câu hỏi dành cho tên “đáng ghét” này. - Hữm. Muốn hỏi lại nữa sao? - Anh tròn mắt nhìn cậu. - Được thôi. Em hỏi đi. - Nếu em để anh gọi như vậy thì anh có yêu em nhiều hơn hay em có thể yêu anh hơn bây giờ không? - Ừm... - Vốn dĩ chỉ tính chọc một tí mà cậu lại có vẻ nghiêm túc quá làm anh phải chần chừ. Đây là một dạng câu hỏi “chặn đầu”. Trả lời kiểu nào cũng “sa lầy”. - Sao. Anh trả lời em đi chứ... - Cậu làm ra vẻ trông mong câu trả lời của Phong. Nhìn hàng chân mày hơi chau lại của anh lúc này cậu biết mình đã làm khó được đại thiếu gia rồi. >.<. - Ừm... Thì... À... Như vầy nè.... CHÓC - Là một cái hôn môi chớp nhoáng. Vừa hôn xong anh đã lấy hai tay áp lên hai bên má của cậu. - Thôi anh xin lỗi. Đừng giận nữa. Anh cũng sẽ không chọc em vậy nữa được chưa? Hứa. - Sau lời xin lỗi là một nụ cười cầu hòa hiền khô của “kẻ tội đồ”. - Anh học cái cách xin lỗi này ở đâu vậy? - Cậu phì cười trước những gì diễn ra nãy giờ tính từ lúc bị “cưỡng hôn”. - Tự làm theo cảm xúc thôi... - Dẻo miệng... - Vậy có giận nữa không? - Để suy nghĩ...
- BAAAAA LỚNNNNNNNN! BAAAAAAAA NHỎỎỎỎỎỎỎỎỎỎỎỎ! ÔNG NỘIIIIIIIIIIIII TỚIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIII! - Là tiếng Bánh Sữa la vọng lên từ dưới nhà. Âm thanh nghe có phần khó chịu.
- Ủa. Sao ba tới đây. Không phải là hẹn về bên kia sao? - Duy thắc mắc. - Thôi xuống dưới đi đã.- Phong cũng lấy làm lạ khi thấy ông Minh tới.
- Ba. Sao ba qua đây? - Vừa xuống tới nơi cậu đã vội hỏi. - Có chút thay đổi. Tối nay dì Nguyệt của con muốn sang đây dùng cơm vì muốn thăm nơi ở của hai đứa ra sao luôn. Nhà bên đó lúc nào về cũng được. Tụi con khỏi chuẩn bị gì hết. Ba đã dặn Tâm cho nhân viên bên nhà hàng sang chuẩn bị mọi thứ rồi. Còn ba ghé đây vì có chút chuyện muốn nói với tụi con. Ba nghĩ nên nói trước khi về nhà rước bà ấy tới. Và ba cũng không muốn cho ai biết ngoài hai đứa. Sáng nay ba đã tính nói nhưng tụi con chạy nhanh quá nên ba không kịp mở lời. - Chuyện gì mà phải mất công vậy ba? - Cậu thắc mắc khi thấy ông phải đi đường vòng như vậy. Là chuyện quan trọng gì mà phải giấu bà Nguyệt? - Bánh Sữa. Giờ con ra xe đợi ông nội nha. Ông nói chuyện riêng với hai ba của con một chút rồi ông cháu mình về rước bà nội có chịu không? - Trước khi bắt đầu ông quay sang “đuổi khéo” Bánh Sữa ra ngoài. - Dạ. Đi với ông nội vui hơn. Ở nhà hai ba cứ lo ôm nhau cả ngày à... - Nói rồi cu cậu quay sang liếc Duy và Phong đang ngồi đối diện. - Dạo này con hư lắm nha nhóc con. - Phong nghe vậy thì quắc mắt nhìn Bánh Sữa. Đâu mà đi khai chuyện riêng tư của ba mình ra vậy chứ... - Cậu Lâm. - Ông Minh cất tiếng gọi lớn. - Dạ. Thưa ông. - Lâm - tài xế riêng của ông nãy giờ đang đợi ngoài cửa nghe gọi thì lập tức vào nhà. - Đưa cháu ra xe đợi. Chút nữa tôi ra ngay. - Dạ. - Sau cái cúi đầu thì anh ta tiến lại bế Bánh Sữa ra ngoài. - Hai đứa tự coi đi. Đây là điều ba muốn nói với tụi con. - Lúc này ông mới nhẹ nhàng đặt bìa hồ sơ màu đỏ khi sáng lên bàn. - Sao ba lại... - Duy tròn mắt khi nhìn thấy ba chữ BẢN DI CHÚC trên đó. - Đừng nói gì hết. Hai đứa cùng đọc đi. - Như hiểu được điều Duy sắp nói nên ông vội cắt lời cậu.
“..................................................... ........................................... BẢN DI CHÚC Hôm nay, ngày ... tháng ... năm ... , tại ……………………………. Tôi tên Trần Hữu Minh................................... ................................................................................... ............................................................... Sau khi tôi qua đời tài sản của tôi gồm ......, ......, ....... và ...... sẽ chia làm ba phần. Những người thừa hưởng hợp pháp hai phần tài sản đó của tôi bao gồm:
01. Trần Khánh Phong - Con trai trưởng. 02. Trần Khánh Duy - Con trai út. 03. Trần Khánh Duy Phong - Cháu nội.
Mức thừa hưởng như sau:
01. Trần Khánh Phong - 40% 02. Trần Khánh Duy - 40% 03. Trần Khánh Duy Phong - 20% ...................................................................... ...........................................................................................
Trần Hữu Minh - Đã ký.”
|
Đọc xong bản di chúc cả Duy và Phong đều thất thần nhìn ông Minh. Đặc biệt là Duy. Cậu ngồi thừ ra trên ghế. Tay nắm chặt bìa hồ sơ. Đây không phải là lúc để làm di chúc. Và hơn hết. Hai người họ không quan tâm đến những thứ này.
- Hai đứa đừng nghĩ gì nhiều. Ba chỉ là phòng xa thôi. Người ta hay nói cuộc đời vô thường mà. Với để lại tài sản cho những người mình thật lòng yêu quý luôn là tâm nguyện lớn nhất của ba. Chỉ có ba đứa con mới là người xứng đáng. - Ông ôn tồn giải thích lý do với hai gương mặt đang chăm chú nhìn mình. - Ba... - Trong lòng Duy bỗng nhiên xẹt ngang một nỗi bất an vô hình. - Ba hẵng còn khỏe lắm. Chưa “đi xa” được đâu. Yên tâm. Cái này giờ cất đi. Chừng hai, ba chục năm nữa hãy lấy ra xài. - Phong quyết định xóa tan bầu không khí đang chùng xuống bằng vài câu bông đùa. Nhưng thật ra anh cũng đang có cùng một tâm trạng với Duy. Từ nhỏ đến lớn mặc dù biểu hiện bên ngoài dành cho người cha dượng này khá hời hợt nhưng thực ra trong lòng anh vẫn luôn có một chỗ nhất định cho ông. Tuy ngoài mặt tỏ ra không quan tâm mấy đến những việc anh làm nhưng mỗi khi có chuyện gì thì hầu như ông đều là người biết và âm thầm giải quyết đầu tiên. Chưa bao giờ ông nặng lời trách móc mà chỉ dùng đúng một câu “Hãy tự kiểm điểm” để nói với anh. Từ đó anh cũng phần nào hiểu được tình cảm mà ông dành cho mình. Đặc biệt là khi biết mối quan hệ của anh và cậu ông cũng là người ủng hộ nhiệt thành nhất. Lúc đó ông có quyền ngăn cản hai người theo cách của mình mặc dù chưa nhận lại Duy. Nhưng ông đã không làm vậy. Chính ông đã đẩy cậu đến gần anh hơn. Mặc dù đến giờ vẫn không hiểu vì sao ông lại phản đối chuyện của mình với Bảo nhưng với Duy thì sự ủng hộ ấy có lẽ là vì hạnh phúc của anh và cả của cậu nữa. Đã từ lâu anh đã coi ông như ba ruột của mình rồi. Mà chẳng phải lúc nãy trong bản ghi chúc đã có ghi Trần Khánh Phong là con trai trưởng của ông đó sao? Vị trí này đúng ra phải thuộc về Duy mới đúng. Vì cậu mới chính là con ruột của ông. Nhưng ông đã không làm vậy. Ông đã để tên anh vào vị trí đó. Tình thương của ông dành cho cả hai người là như nhau... - Đúng rồi đó. Anh Phong nói đúng. Cái này cất đi hen. - Nói là làm. Duy đứng dậy đóng tập hồ sơ lại rồi đem lên phòng bỏ vào ngăn tủ khóa lại để xua đi nỗi bất an kia. Cậu không phủ nhận điều ba mình nói là sai. Mọi chuyện của ngày mai sẽ ra sao khó mà lường trước được. Nhưng lúc này đây. Cậu chỉ cầu mong mọi thứ bình an và êm ả. Hai cha con cậu đã có được bao nhiêu thời gian ở bên nhau đâu. Lúc nãy khi vừa đọc thấy ba chữ BẢN DI CHÚC đột nhiên cả người cậu bị tê liệt. Tim bỗng đập liên hồi. Mặc dù chỉ là chuyện khá bình thường nhưng với kiểu người nhạy cảm như cậu thì đó là cả một vấn đề. Ngồi thừ ra mội lúc lâu cậu lấy tay xoa nhẹ lên hai bên thái dương để làm dịu bớt tâm trạng của mình lúc này rồi đứng lên bước ra khỏi phòng. Khi trở xuống phòng khách đã thấy Phong đang đưa ông ra ngoài. - Ba về bên đó đón dì Nguyệt đây. Chút nữa ba quay lại. - Thấy Duy đã xuống tới nơi ông cười hiền với cậu. - Ba nhớ để ý coi chừng cái chân của Bánh Sữa nha. - Cậu cũng cười lại với ông. - Ừ ba biết rồi. - Ba lớn. Ba nhỏ. Con đi chút xíu rồi con về. Hai ba nhớ chờ con về nha. - Bánh Sữa từ trong xe thò đầu ra ríu rít. Khuôn mặt trẻ con bừng sáng trong ánh nắng vàng nhạt buổi hoàng hôn. Nhìn cu cậu lúc này cứ như một tiểu thiên thần vậy. - À Phong. Con coi để mắt tới Duy thường xuyên nhé. - Ngẫm nghĩ một lúc ông Minh lại quay qua dặn Phong. - Ba. Con khỏe rồi mà. - Duy nhăn mặt. Lại lo lắng thái quá rồi. - Ừ thì khỏe rồi. Nhưng ba dặn Phong để mắt tới.... À mà thôi... Haha... - Ông bỏ lửng câu nói và kèm theo một tràng cười rộn rã. Rất hiếm khi ông cười như vậy. Hôm nay là một trong những ngoại lệ hiếm hoi. - Thôi. Ba đi sớm về sớm. Tụi con ở nhà chờ. - Phong đóng cửa xe lại. - Anh... Sao... - Đợi khi xe đã đi khuất Duy mới ngập ngừng níu tay anh. - Yên tâm. Do em nhạy cảm quá thôi. Không có gì đâu. Vô nhà chuẩn bị đi. - Nói rồi anh cầm tay cậu lôi tuột vào nhà.
Khoảng hơn 10 phút sau thì nhân viên nhà hàng cũng tới. Dẫn đầu là hai nhỏ “oan gia” Uyên - Tâm. Vừa vào đến nơi hai nhỏ đã quăng hết mọi thứ cho “cấp dưới” lo rồi lôi tuột cậu lên phòng hỏi han, tra khảo đủ thứ về những “điều kỳ thú”. Hết đứa này tấn công đến đứa kia uy hiếp. Cứ thế mà làm cho cả căn phòng rung rinh vì những tràng cười rất ư là “hiền thục” và nhu mì của hai nhỏ. CỐC... CỐC.... - Xin làm ơn thả cục cưng của tôi ra dùm được không hai cô? - Phong đang đứng ngoài gõ cửa “xin xỏ”. Anh đoán chắc cậu cũng đã bị hành hạ thê thảm lắm rồi đây...
CẠCH... Cửa phòng bật mở và hiện ra trước mắt Phong là nhỏ Uyên đang đứng khoanh tay với bộ mặt nhả nhớt.
- Ông làm gì mà dữ dzậy. Tụi tui mới “mượn” có chút thôi mà. “Xài” chưa xong đã “đòi” là sao. Hứ. - Nhỏ vặn vẹo Phong bằng chất giọng chanh chua vốn có. - Để bữa khác rồi cho “mượn” cả ngày. Hôm nay thì tới đây được rồi. Bên kia chắc cũng sắp tới. Phải để Duy chuẩn bị nữa. Quần áo còn chưa thay nữa là... - Phong nhún vai nói. Anh bịa đại ra một lý do để “giải vây” cho cậu. Mà khổ nỗi lý do này có gì đó “sai sai” khi cậu đã thay sẵn từ lúc ông Minh còn chưa tới. - Trời. Mặc vầy mà còn thay gì nữa? Thì để tụi tui thay cho nó cũng được mà. Hố hố... - Hai mắt của nhỏ Uyên bỗng như đổi sang hình bán nguyệt ngược. Gian tà vô cùng. - Ê. Đâu có được. Không phải đồ chùa đâu nha. Haha. - Ôi dào. Cái này là của chung. Không phải sở hữu một của một mình anh đâu. - Của chung khi nào vậy? - Từ lâu lắm rồi... - Mấy người có thôi đi không??? Tính làm loạn hã? - Tại ổng chứ bộ... - #%^^$%#$$ ^&%** %^$%^#&$%$
Không khí lại tiếp tục bát nháo hơn cả lúc nãy khi có sự “góp vui” của Phong thiếu gia. Khoảng được vài chục câu thì chuông điện thoại trong túi Phong reo vang. Lúc này trật tự tạm thời được vãn hòa. Trên màn hình hiện số chính của bệnh viện X - nơi anh đang nắm 80% cổ phần.
- Anh... Anh... nói gì???? Vừa... vừa... mới.... - Giọng nói của Phong trở nên hỗn loạn và ngắt quãng. Sắc diện trở nên trắng bệt. Hai mắt trợn to. - Anh... Phong... Chuyện gì vậy???? - Duy thấy vậy liền biết đã có chuyện không hay nên vội hỏi. - Chiếc xe của... ba... bị tai nạn... - Ở đâu????? Rồi hiện giờ ba sao rồi? Bánh Sữa nữa????? - Vừa nghe hai từ “tai nạn” trong đầu Duy liền như có một tiếng nổ lớn... Nỗi bất an trong lòng cậu giờ đã thành thật. - Bây giờ em ở nhà... Anh sẽ tới bệnh viện ngay bây giờ... - Vừa nói Phong vừa quay lưng chạy xuống lầu. - Tụi bay. Ở nhà coi nhà dùm tao... Anh Phong. Đợi em. Em đi với anh... - Cậu quay qua dặn dò hai nhỏ kia rồi chạy vụt theo anh. - Em ở nhà đi. Để anh đi được rồi. Có gì anh sẽ báo về cho em mà... - Trong lòng Phong không muốn cậu đi theo lúc này. Vì trong cuộc điện thoại mà nam y tá kia vừa gọi có nói tình trạng của hai người rất nặng. Anh sợ cậu sẽ bị sock lại ảnh hưởng đến bệnh tình vừa mới khỏi. - Anh nghĩ sao lại nói em ở nhà? ĐÓ LÀ BA EM ĐÓ. LÀ CON CÙA EM VÀ ANH ĐÓ. ANH KHÔNG ĐƯA EM ĐI THÌ EM TỰ ĐI.... - Cậu tức giận quát lên rồi lao thẳng ra cửa. - DUY. TỪ TỪ. ĐỂ ANH ĐƯA EM ĐI. - Biết không thể ngăn cản cản được nên Phong đành đưa cậu đi theo. Cả hai quyết định dùng moto để chạy cho nhanh vì đang là giờ cao điểm nên rất dễ kẹt xe nếu đi xe hơi. Trên đường đi anh phải liên tục trấn an cậu đồng thời vặn tay ga gần như hết tốc độ để chạy thật nhanh đến bệnh viện. Chiếc moto to kềnh lao đi vun vút giữa đường phố đông đúc. Có vài chốt công an trên đường nhưng hầu như đều là không khí với cả hai người trong lúc này.
TOÉT... Thổi phạt à? Mặc kệ. Ò... E... Ò... E... Đuổi theo sao? Cũng chẳng quan tâm. Chỉ cần vài ngã quẹo cua Phong đã cắt đuôi được đám cảnh sát. Vừa đến nơi xe vẫn chưa kịp dừng hẳn thì Duy đã nhảy ào xuống rồi chạy xộc vào trong làm anh phải quăng luôn chiếc moto để mặc nó ngã lăn kềnh dưới đất mà đuổi theo cậu. Cả hai vừa đến cửa phòng cấp cứu thì cũng là lúc chiếc đèn đỏ trước cửa vụt tắt.
- Hai người họ sao rồi? Vết thương có nặng lắm không? Họ sẽ không sao chứ? - Duy vồ lấy vị bác sĩ vừa đi ra hỏi dồn. Tâm trạng vô cùng kích động. - Xin lỗi... Tình trạng lúc đưa vào đã quá quá nặng... Cả hai người họ đã... đi rồi... - Vị bác sĩ trả lời ngắt quãng. Ông ta biết hai người mà mình vừa cấp cứu kia là ai và...
|
RẦM... Duy ngã bệt xuống tại chỗ... Trong lúc ngã xuống cả thân người cậu đập vào hàng ghế dùng làm nơi ngồi đợi của người nhà bệnh nhân. Chiếc ghế gần cậu nhất nứt toác ra rồi vỡ ra thành nhiều mảnh. Có mảnh quào vào vết thương vừa kéo da non trên tay cậu làm nơi đó lại bật máu... Nhưng sao trong lúc này cậu dường như mất hết cả giác. Có phải bác sĩ vừa nói là “họ đã đi rồi” không? “Đi rồi” nghĩa là đã chết đúng không?
- Chú nói sao? Cả hai người họ đều... - Phong ráng giữ bình tĩnh để hỏi lại một lần nữa. - Cả hai người đều bị đa chấn thương. Khi chuyển đến đây thì họ đã rất nguy kịch. Chúng tôi không làm gì thêm được nữa... - KHÔNG LÀM GÌ THÊM ĐƯỢC NỮA LÀ SAOOO??????? TÔI TRẢ TIỀN CHO CÁC NGƯỜI ĐỂ CÁC NGƯỜI NÓI NHƯ VẬY À. - Đột nhiên anh gầm lên rồi dùng hai tay nắm lấy cổ áo vị bác sĩ kia kéo mạnh. - Anh Phong. Đừng... Đừng làm vậy... Đâu phải lỗi tại ông ấy đâu... - Duy đang ngồi dưới đất thấy vậy thì lật đật bò dậy gỡ tay anh ra. - EM TRÁNH RA ĐI. EM BIẾT GÌ MÀ NÓI...
RẦM... Phong lại xô cậu ngã nhào xuống đất lần nữa. Tuy vậy cậu vẫn ráng đứng lên mà tiếp tục lao vào can ngăn. Cuối cùng thì cũng làm anh buông tay ra khỏi cổ áo của vị bác sĩ kia được.Tiếp đó cậu vừa bảo ông ta chạy đi vừa ôm giữ anh lại.
CHÁT... ĐỒ ĐIÊN... DỪNG LẠI ĐI.... CHÁT... EM NÓI ANH DỪNG LẠI MÀ.... CHÁT... BỎ ÔNG ẤY RA.... - Cứ mỗi một câu là cậu lại tát mạnh vào mặt Phong. Tình cảnh trở nên hỗn loạn hết sức.
BỐP... Sau một hồi giằng co mà vẫn không làm dịu được cơn cuồng loạn của Phong cậu đành dùng sức mà đánh vào gáy anh một cái làm anh ngất xỉu ngay tức thì. Đoạn cậu đỡ anh ngồi xuống ghế rồi nhờ hai nhân viên bảo vệ vừa chạy tới trông chừng giúp còn mình thì mở cửa đi vào trong phòng cấp cứu. Khi hai tấm vải màu trắng vừa được kéo xuống thì cậu cố gắng lắm mới có thể trụ vững được. Ông Minh và Bánh Sữa đang nằm trên giường bệnh trắng toát. Hai mắt nhắm nghiền. Nhìn thần sắc của hai người cứ như họ chỉ đang ngủ... Nhất là Bánh Sữa. Vẫn gương mặt tròn trịa thánh thiện, phúng phính đó. Vẫn đôi môi nhỏ chu chu ra đó. Còn ông Minh vẫn là vẻ mặt hiền từ pha lẫn nét nghiêm nghị đó... Mà tại sao không ai nói với cậu câu nào? Sao hai người cứ nằm im trên giường thế kia? Đứng nhìn được một lúc thì cậu cũng gục xuống quỳ gối giữa hai chiếc giường. Từng giọt nước mắt bắt đầu lăn dài trên má. Đâu đó cậu lại nghe được những tiếng nói quen thuộc của hai người trong buổi chiều chiều nay...
“...Con coi để mắt tới Duy thường xuyên nhé.”
“... Ở nhà hai ba cứ lo ôm nhau cả ngày à...”
“... Ba về bên đó đón dì Nguyệt đây. Chút nữa ba quay lại...”
“... Ba lớn. Ba nhỏ. Con đi chút xíu rồi con về. Hai ba nhớ chờ con về nha...”... “Hai ba nhớ chờ con về nha...”.... “Hai ba nhớ chờ con về nha...”
Trong ánh mắt thất thần cậu nhìn Bánh Sữa đang nằm đó hỏi - “Ba nhỏ ở nhà chờ con mà. Sao con không về với ba nhỏ?” rồi lại quay qua nhìn ông Minh - “Ba nói chút nữa ba quay lại mà?”, “Ba nằm đây rồi sau này ai sẽ lo cho con?” “Ba vẫn chưa đền bù đủ cho con mà?”... Những câu hỏi lần lượt được đưa ra... Nhưng... Sao không ai trả lời lại hết....
- BAAAAA...... DUY PHONGGGG....... HAI NGƯỜI VỀ ĐÂY......... - Cậu gào lên rồi òa khóc như một đứa trẻ. Y như lần mà mẹ cậu mất cách đây 10 năm. Những tiếng khóc ai oán, trách hận ông trời cứ lần lượt mang hết những người cậu yêu thương đi mất... Ngoài trời đã đổ mưa...
- END CHAP 25 -
|
Chap 26
Không khí ảm đạm bao trùm cả ngôi nhà vốn đã mang nhiều u uẩn. Những gam màu xám và tím trầm của mọi khi càng làm không gian trở nên tịch mịch. Sau hôm ở bệnh viện về thì tâm trạng Phong đã phần nào bình tĩnh trở lại nhưng biểu hiện bên ngoài thì thay đổi hẳn. Anh chỉ ngồi thừ ra trước linh đường mà không nói gì. Lâu lâu đáp trả vài câu xã giao với khách đến viếng. Mọi việc đều do Duy lo liệu, sắp xếp. Người ngoài nhìn vào chỉ biết cậu là một đứa con nuôi có tình, có nghĩa đang cố sức to toan hậu sự cho ba nuôi. Đâu ai hiểu rõ trong lòng cậu cũng đang rất suy sụp và muốn khóc một trận cho thỏa. Nhưng hoàn cảnh hiện giờ không cho phép cậu có thời gian làm việc đó. Phong hầu như đã mất hết sự mạnh mẽ, kiên cường của ngày thường. Bây giờ anh chỉ như một cái xác không hồn. Nếu cậu không đứng ra lo toan mọi việc thì ai sẽ lo đây? Trong suốt mấy năm nay đây là lần đầu tiên cậu thấy anh trở thành như vậy. Có lẽ sẽ đỡ hơn nếu có hai nhỏ Uyên, Tâm lúc này. Nhưng nhỏ Uyên thì đang bận đi công tác ngoài Hà Nội nên không thể về kịp. Còn con Tâm đột nhiên biến mất. Mọi liên lạc với nó đều bị cắt đứt. Tất cả chỉ còn trông vào cậu.
Có vài người đến viếng hỏi vì sao không để mở nắp kiếng của quan tài để mọi người có thể nhìn mặt ông Minh và Bánh Sữa lần cuối mà lại đóng sớm như vậy thì chỉ nhận được một cái lắc đầu nhẹ từ cậu. Hôm đó sau khi làm thủ tục nhận xác và đưa Phong về nhà trước để chuẩn bị mọi thứ thì chỉ vài mươi phút sau đã thấy xe bệnh viện đưa hai chiếc quan tài đã đóng nắp về tới nơi. Hai y tá đi theo xe giải thích rằng các bác sĩ trong bệnh viện không muốn Phong đau lòng thêm nên đã tự quyết làm nghi thức liệm xác tại bệnh viện rồi mới đưa về nhà. Cậu hiểu họ có ý tốt nên không phàn nàn gì nhiều...
Về phần bà Nguyệt. Từ hôm phát tang đến giờ tuyệt nhiên không thấy bà xuất hiện. Duy chỉ nghe chị Như giúp việc nói chiều hôm đó bà ta đột nhiên có việc gấp rồi đi đâu đó đến giờ... Hôm nay đã là ngày thứ ba...
- Em mệt lắm phải không? - Không biết từ lúc nào Phong đã đứng sau lưng Duy. Cậu đang ngồi nghỉ trên salon trong phòng nhân lúc vắng người đến viếng. Sáng nay cậu đã bắt đầu thấy đuối sức do hai ngày liên tiếp lo liệu mọi thứ một mình. Họ hàng bên nội cũng có đến nhưng chỉ ghé qua một chút rồi ai cũng viện cớ bận việc rồi rời đi nhanh chóng chứ không phụ giúp được gì. Do mối quan hệ của anh và ông Minh rất rộng nên ngày nào cũng có rất nhiều người đến phân ưu và làm những chuyện “hậu phân ưu”... Anh nhìn cậu ngồi trên ghế với dáng vẻ đầy mệt mỏi và lẻ loi thì trong lòng dâng lên một nỗi ân hận khó tả. Không phải lúc này anh mới chính là người nên an ủi và trợ sức cho cậu sao? Vậy mà hai ngày nay anh đã buông xuôi và bỏ mặc một mình cậu tự xoay sở với tất cả mọi thứ...
- Em không sao? Anh đã ăn gì chưa? Tối qua anh chưa ăn gì đó... - Nghe tiếng anh hỏi thăm cậu vội quay lại không quên nở một nụ cười nhẹ. - Anh xin lỗi... Anh tồi quá... Hai ngày nay anh đã để mặc em phải..... - Khóe mắt Phong chợt đỏ lên khi nhìn thấy nụ cười đầy mệt mỏi kia của cậu. - Anh đừng nói gì hết... Em hiểu tâm trạng anh lúc này mà. - Cậu áp hai tay lên má Phong rồi tiếp tục cười với anh. - Xin lỗi em... - Nói rồi anh kéo cậu vào trong lòng mình. - Nếu không được thì đừng cố nữa anh... Anh đâu cần phải giấu diếm trước mặt em... Em lúc này cũng như anh thôi... - Vừa nói hết câu cậu liền cảm nhận được cả thân người Phong run lên từng đợt. Chẳng mấy chốc thì vai áo của cậu cũng bắt đầu ướt dần. Anh đã khóc... Bất giác nước mắt cũng từ đâu nhanh chóng lan tỏa trên khuôn mặt cậu...
CỐC... CỐC... Có tiếng gõ cửa bên ngoài.
- Cậu Út. Đã tới giờ làm lễ rồi. Mời cậu và cậu Hai xuống. Mọi người đang chờ hai cậu. - Là chị Như đang gọi cửa. - Được rồi... Em xuống liền đây. - Cậu nói vọng ra ngoài. - Để anh đưa em xuống dưới. - Nói rồi anh nắm chặt tay cậu.
Vừa xuống đến nơi cả hai đã thấy mọi thứ đều được chuẩn bị đâu vào đó. Sau một loạt nghi thức thì đến lúc nhận di ảnh người quá cố. Cha xứ định đưa di ảnh ông Minh cho Phong nhưng anh đã chủ động nói ông hãy đưa cho Duy nhưng cậu đã vội lắc đầu: - Anh là con trưởng phải cầm hình của ba chứ. Em sao cầm được. - Cậu nhíu mày ra hiệu cho anh hãy cầm lấy. Vì theo danh phận cậu chỉ là con nuôi. Nếu cậu cầm sẽ tạo cơ hội dị nghị cho người ngoài về mối quan hệ cha dượng - con riêng được đồn đãi bấy lâu nay. Dù chỉ là con riêng nhưng cũng còn hơn con nuôi mà...
- ĐỂ TA. - Một giọng phụ nữ trung niên vang lên từ bên ngoài. Bà ta đang từ từ tiến vào giữa hai hàng vệ sĩ mặc vest đen bóng. Mặt ai cũng đằng đằng sát khí. Đám đông đang xì xào bỗng im bặt vì sự xuất hiện này. - Mẹ. - Chỉ trong phút chốc Phong đã nhận ra là giọng nói của ai. Là bà Nguyệt. - Tôi là vợ ông ấy. Mấy hôm nay tôi bận việc nên giờ mới về kịp. - Bà ta bước vào và nhanh chóng tiến đến trước mặt cha xứ. Chiếc kính đen trên mặt vẫn không tháo xuống. Trên người bà ta đang mặc một bộ đầm đỏ rực thêu hoa rất cầu kì. Có lẽ bộ đầm này sẽ rất đẹp nếu nó được xuất hiện trong một buổi dạ tiệc chứ không phải trong hoàn cảnh như thế này. Thật lạc lõng và chướng mắt đến vô cùng. Phải chăng bà ta đang đến “chia vui” ?
- Tại sao bây giờ mẹ mới xuất hiện? Công việc của mẹ quan trọng hơn đám tang của ba à? - Ta không có nhiệm vụ phải giải thích cho con. - Trái với vẻ tức giận của Phong là vẻ mặt điềm nhiên của bà ta. - Anh! Đừng. - Duy vội cầm tay Phong nắm chặt. Cậu ra hiệu cho anh hãy kềm chế khi thấy anh định phản ứng lại. - Vậy ai sẽ cầm hình cháu bé? - Cha xứ lại hỏi. - Đưa cho thằng con hoang kia là được. Dù gì cũng là đồng loại. - Bà Nguyệt tiếp lời cha xứ. - ... - Trên gương mặt cha xứ hiện lên sự ngạc nhiên khôn tả. - Mẹ nói ai là con hoang? - Phong nghe vậy thì trừng mắt hỏi lại. - Nó. - Không chút do dự bà ta chỉ tay thẳng vào Duy. - Bà... - Lại một lần nữa tay Phong bị Duy xiết chặt. - Thưa cha. Để con. - Cậu bước lên trước nói với cha xứ rồi quay lại nói thầm với anh. - Đừng làm gì hết. Em không sao... - Tốt. Cũng khá biết điều đó chứ. - Nói rồi bà Nguyệt ôm bức ảnh đi ra ngoài. Hai hàng vệ sĩ lập tức nối gót. Theo sau là quan tài của ông Minh. Kế đến là Duy và Phong đi trước quan tài của Bánh Sữa rồi sau chót là đoàn người đưa tiễn.
- Ghê thật. Mới về mà đã gây sóng gió rồi. - Con nuôi thôi mà. Làm gì có quyền mà lên tiếng. - Chắc về để giành tài sản. - Dù gì ông Minh cũng là người ngoài. Có quan hệ gì với mẹ con nhà đó đâu. - Thằng nhóc kia mới được nhận nuôi còn chưa được hưởng gì. Chẹp. - Có khi tại nhận nuôi nó mới bị vậy đó. Đúng là đồ sao chổi mà. - %$^$&*^&%(^* ^%^$%&&&* &%^&^*.........
Những lời bàn tán cứ thế kéo dài suốt dọc đường đi. Duy nghe được cũng không quá quan tâm. Miệng đời vốn dĩ cay nghiệt như thế. Đến nơi hỏa táng mọi việc cũng được tiến hành nhanh chóng. Trong giây phút hai chiếc quan tài từ từ hạ xuống lò thiêu trên môi bà Nguyệt đột nhiên nhếch lên một nụ cười. Không ai hiểu bà ta cười vì điều gì. Nụ cười đó tất nhiên không tránh khỏi tầm nhìn của Duy. Trong lòng cậu dâng lên một nỗi dự cảm bất lành về người đàn bà này...
-----------------------------------------------------------------------------------------
|
CHIỀU HÔM ĐÓ
“HÃY CẨN THẬN MỌI VIỆC TRONG THỜI GIAN SẮP TỚI!” - Dòng chữ như một lời đe dọa hay nhắc nhở đó được in trên mảnh giấy trong phong bì mà chị Như đưa cho Duy và Phong khi sáng. Nhân lúc Phong đang tắm Duy ở ngoài đã mở ra trước. Còn vật hình chữ nhật kia chính là một chiếc máy ghi âm loại nhỏ...
- Đã chuẩn bị xong hết chưa? - Giọng bà Nguyệt vang lên khi Duy vừa bấm nút Play. Dù chỉ mới gặp sáng nay nhưng giọng nói của bà ta thì cậu không thể nhầm vào đâu được. Khàn khàn, vô cảm và lạnh buốt. - Đã xong xuôi hết thưa cô. - Một giọng nam lạ lẫm đáp lại. Âm giọng của người này dường như đã bị làm méo đi để khó nhận diện ra là ai. - Tốt. Ta không muốn có gì sơ suất.Chú ý. Đừng để lại dấu vết. - Cô yên tâm. - Chiều nay ông ta sẽ sớm được đoàn tụ với con vợ cũ kia. Hahaha... - Một giọng cười âm hiểm vang lên làm sống lưng Duy lạnh buốt. - Dạ. Chiều nay cô sẽ thấy ông ta chỉ còn là cái xác không hồn. - Tốt. Còn thằng con hoang bệnh hoạn kia. Đã an bài phần cho nó chưa? - Con đang sắp xếp. Khoảng vài ngày nữa thôi... ....Rè.... rè.... rè......
Đoạn ghi âm ngắn ngủi kết thúc. CẠCH. Là âm thanh va chạm của chiếc máy ghi âm với nền gạch. Giờ đây Duy đã hiểu nụ cười của bà ta khi sáng nghĩa là gì. Ông Minh là mục tiêu và Bánh Sữa vô tình bị vạ lây khi cùng đi với ông. Cậu ngồi thừ ra đó, mắt đỏ ngầu, hai tay nắm chặt lại thành nắm đấm...
- Là... thật... sao??? - Phong đứng sau lưng Duy nãy giờ đã nghe được hết đoạn ghi âm kia. Gương mặt anh tái xanh... - Anh... Anh ra khi nào vậy? - Duy giật bắn mình khi nghe tiếng Phong. - Đưa... anh cái đó... - Phong lắp bắp. - Không. - Cậu vội cúi xuống chộp lấy chiếc máy ghi âm rồi nắm chặt trong lòng bàn tay. - Đưa anh... - Không được. - ĐƯA. - Phong quát lên. - KHÔNG. - Cậu cũng lớn tiếng đáp trả. - ĐƯA ĐÂY. - Nói rồi Phong lao tới nắm lấy cổ tay Duy đoạn dùng lúc mở bàn tay đang nắm chặt của cậu ra. - ANH ĐỪNG NGHE NỮA. ĐỦ LẮM RỒI. - Cậu dùng sức giật tay lại. - KHÔNG LẼ EM KHÔNG HIỂU BÀ TA ĐÃ LÀM GÌ SAO? - VẬY ANH MUỐN LÀM GÌ VỚI CÁI NÀY? KIỆN BÀ TA? ANH NGHĨ BÀ TA SẼ ĐỂ MÌNH BỊ BẮT DỄ DÀNG CHỈ VỚI VÀI CÂU GHI ÂM NÀY À? NHÌN KHÍ THẾ SÁNG NAY ANH NGHĨ BÀ TA ĐƠN THUẦN CHỈ LÀ MẸ CỦA ANH THÔI SAO? - Phải... Mẹ... Bà ta là mẹ anh... - Đột nhiên sắc mặc Phong sa sầm lại. - Anh nghe em nói. Em chẳng dễ chịu hơn anh bao nhiêu đâu. Nếu anh đã nghe được hết thì hãy hiểu bà ta đang muốn làm gì. Em nghĩ em và anh lúc này cần không gian riêng để suy nghĩ. Tạm thời em sẽ qua phòng Bánh Sữa. Anh cần gì cứ gọi em. Nhớ! Anh không chỉ một mình. Còn có em. - Duy dịu giọng xuống nói rồi đi ra khỏi phòng. Cậu đã quá mệt mỏi với những chuyện cứ liên tiếp kéo đến. Cậu cần ở một mình để bình tâm suy nghĩ và hệ thống lại mọi thứ. Tình hình quả thực rất rối ren. Trong lúc này đây cậu muốn bản thân mình phải luôn tỉnh táo để làm chủ lý trí và suy nghĩ kỹ càng mọi thứ để không gây ra những sai lầm đáng tiếc như hôm xưa. Hơn hết cậu cũng muốn Phong có thời gian để chấp nhận những chuyện vừa mới xảy ra này.
-----------------------------------------------------------------------------------------------------
Đã hai ngày trôi qua nhưng không khí trong nhà tiếp tục nặng trĩu. Không gian vắng lặng như tờ. Duy đã cho người làm tạm nghỉ vài ngày nên trong nhà chỉ còn hai người. Cậu không muốn họ nghe được điều gì từ mấy ngày này. Phong vẫn ở yên trong phòng không bước ra ngoài. Chưa bao giờ cậu cảm nhận được sự yếu ớt từ anh như mấy hôm nay. Đoạn ghi âm hôm đó đã đánh gục anh hoàn toàn. Ông Minh và Bánh Sữa mất đi. Bà Nguyệt là kẻ đã gây ra chuyện đó. Tất cả đều đánh trúng yếu điểm của Phong. Anh là người luôn đặt tình cảm gia đình lên hàng đầu dù ít khi thể hiện ra. Nhưng giờ đây gia đình của anh còn lại gì? Mọi thứ đã sụp đổ hoàn toàn chỉ trong một buổi chiều hôm ấy... Hai ngày nay hai người chỉ giao tiếp với nhau bằng những ánh nhìn và vài ba câu hỏi thăm gượng gạo khi cậu mang thức ăn vào phòng. Quả thực rất khó xử với tình huống như thế này. Tuy vậy nhưng đêm nào cậu cũng lén vào phòng nhân lúc anh đã ngủ say rồi ngồi cạnh bên anh một hồi lâu. Nhìn anh hốc hác hẳn. Gương mặt tiều tụy, xanh xao và hai hàng chân mày lúc nào cũng chau lại kể cả trong giấc ngủ làm cậu không khỏi xót xa... Cứ thế cho đến ngày thứ ba...
XOẢNG... Có tiếng rơi vỡ khi cậu vừa ra khỏi phòng sau khi mang đồ ăn sáng vào như thường lệ.
- Anh Phong. Mở cửa cho em? Anh sao vậy? - Cậu lo lắng đập cửa liên hồi. Cửa đột nhiên bị khóa trái. - .... - Trong phòng không có bất kỳ âm thanh nào đáp lại. - Anh Phong... - ...
Không thể đợi lâu hơn nữa. Cậu đành dùng chìa khóa sơ cua mở cửa. Vừa vào đến nơi đã thấy chén đĩa và đồ ăn vương vãi khắp phòng. Còn Phong đang nằm dài trên sàn hai mắt nhắm nghiền.
- Anh. Tỉnh lại... Anh Phong... - Cậu hốt hoảng chạy lại ôm chầm lấy anh rồi lay gọi liên tục. Tay thì bấm vào nhân trung đoạn bấm điện thoại gọi đến bệnh viện. - Ưm.... - Một lúc sau thì Phong đã dần dần hồi tỉnh. - Anh thấy sao rồi? Anh đợi chút. Em đã gọi bác sĩ tới. - Cậu nói trong lo lắng. Trong lòng nhanh chóng đoán định được nguyên nhân. Không phải là tự tử. Đã hai hôm nay anh không ăn gì nên mới gây ra tình trạng như bây giờ. Thức ăn cậu làm mang lên tất cả đều còn nguyên. Nhiều lần cậu khuyên anh phải ăn nhưng anh chỉ ậm ừ rồi lại thôi. Mỗi khi lên dọn mọi thứ đều còn nguyên... - EM... - Đột nhiên Phong mở to mắt rồi vùng dậy xô Duy ra. Cả hai đều ngã sóng soài dưới đất - Đừng lại gần tôi... - Anh nói mà không thèm quay lại nhìn cậu. - Anh sao vậy? - Bị xô bất ngờ làm cậu choáng váng. - Xin lỗi. Em ra ngoài đi. Tôi không sao nữa rồi... - Trong giọng nói của Phong có vài phần bất nhẫn. Vừa nói anh vừa bám vào thành giường đứng dậy. - Tôi? Anh xưng tôi với em? - Cậu lồm cồm bò dậy rồi kéo vai anh quay lại. - Em... nên... nên tránh... xa tôi ra... - Có lẽ đã phải cố gắng lắm Phong mới để những từ này thoát ra khỏi cổ họng mình. Anh nói bằng những âm gằn khó khăn.
... CẠCH... Sau khi nghe những lời Phong nói Duy không trả lời mà chỉ lẳng lặng đi ra đóng cửa phòng rồi quay lại mỉm cười với anh.
- Sao em lại cười? - Phong vô cùng bất ngờ với biểu hiện này của cậu. - Sao em lại phải nói cho anh lý do? - Cậu trả lời trên môi vẫn kèm theo một nụ cười nhẹ. - Em... - Em sao? Không phải anh nói em phải tránh xa anh sao? Nghĩa là anh muốn chấm dứt mọi quan hệ với em. Vậy thì vì lý do gì mà em phải giải thích với một người đã không còn quan hệ với mình? - Lại là một nụ cười sau khi kết thúc câu nói. - Đừng giở thói bướng bỉnh đó lúc này... - Em bướng bỉnh? Ok. Cứ cho là vậy đi. Bây giờ nếu anh làm ra khỏi phòng được thì em sẽ đi. - Cậu khoanh tay trước ngực hẩy mặt hỏi lại anh. - Tôi không muốn tranh luận với em lúc này... Em đi ra đi... Trước khi tôi nổi nóng... - Nói rồi Phong kéo tay cậu lôi về phía cửa. Nhưng chỉ được vài bước thì loạng choạng rồi ngã xuống. - ANH!!!! CẨN THẬN......RẦMMM... Trong chớp mắt cậu đã xoay người ra trước ôm anh rồi dùng thân mình đỡ phía dưới. - AHHH..... - Những mảnh vỡ đang vương vãi trên sàn đã đâm vào cậu... - Em... Em có sao không? - Phong vội đỡ Duy dậy rồi vội vàng kéo lưng áo cậu lên. Trên lưng cậu hiện lên vài vết cắt đang rướm máu. Thật may khi chiếc áo khá dày đã giảm bớt lực tác động nên những mảnh vỡ kia không gây ra những vết thương nặng lắm. - Anh đang làm gì vậy? - Cậu khẽ lách người sang một bên rồi gạt tay Phong ra. - Em nói vậy là sao? - Anh lo cho em làm gì? Anh muốn em tránh xa anh mà... - Em... - Anh ngồi đó đi. Một chút nữa bác sĩ sẽ đến khám.. Em ra ngoài đây. Anh muốn làm gì cũng được. Em không quan tâm nữa... - Nói rồi Duy bám vào cạnh bàn đứng dậy. Những cử động có phần khó nhọc khi những vết thương ở lưng bị va chạm... - Em giận anh? - Phong vẫn ngồi dưới đất ngước lên hỏi cậu. - Có cần thiết để giận một người không biết tự coi trọng bản thân như anh. Nếu lúc nãy em không kịp đỡ anh thì sao... - Cậu đưa mắt nhìn đang anh ngồi đó trả lời lại đoạn tựa người vào vách tường. - Có đau không? - Vậy em hỏi anh có đau không? - Anh chỉ thấy mình mệt lắm... - Nói rồi Phong ngả đầu ra sau. Nơi khóe mắt khẽ lăn xuống một dòng trong suốt... - Có phải anh luôn coi em là người ngoài? Khi có chuyện xảy ra anh đều không nói với em trong khi luôn yêu cầu điều ngược lại từ em. Tại sao vậy? Ngày trước anh nghĩ mỗi lần anh biến mất rồi xuất hiện trở lại anh tin rằng em không muốn biết, không muốn hỏi lý do sao? Anh tin rằng em nói em không muốn can thiệp vào chuyện riêng của anh là nói thật sao? Em muốn. Rất muốn nữa là đằng khác. Nhưng em không nói với anh vì nghĩ rằng sẽ có một ngày nào đó anh sẽ tự nói hết mọi việc khi đã đủ tin tưởng em. Hay anh nghĩ em là một đứa vô dụng? - Cậu từ từ ngồi xuống bên cạnh anh. - Vì anh muốn bảo vệ em... - Vậy tại sao anh không nghĩ em cũng muốn làm vậy với anh? - Vậy em có biết bây giờ anh là con của kẻ đã giết chết ba của em không? Em nghĩ anh còn xứng đáng với em sao? - Khẽ ngập ngừng rồi Phong cũng lên tiếng... - Em hỏi anh. Từ trước đến nay em yêu anh hay yêu bà ta? Việc anh xứng đáng với em hay không thì có liên quan gì tới bà ta? Bà ta là người làm ra những việc đó hay anh? Và trên hết. ANH CÓ YÊU EM KHÔNG? - Đây là lần đầu tiên trong suốt bao nhiêu năm qua cậu hỏi anh câu này. - Anh... - Phong có phần ngỡ ngàng khi nghe câu hỏi kia từ miệng cậu. Chưa bao giờ cậu hỏi thẳng anh như thế. - Trả lời em đi. Có hay không? - Duy mím môi chờ câu trả lời. Ánh mắt lộ rõ vẻ quyết liệt. - .... - Là một cái gật đầu thay cho câu trả lời. - Anh còn muốn bảo vệ em không? - Nói đến đây mọi vật trước mắt cậu bỗng nhiên trở nên mờ ảo. Một cơn choáng váng chợt kéo đến... - Anh... - BỊCH... - Chưa kịp trả lời thì Phong đã thấy Duy ngã xuống. Thấy vậy anh vội đỡ cậu dậy. Khi vừa nâng đầu cậu lên anh thấy nơi tay mình có gì đó ươn ướt... - Trả lời... em... - Duy vẫn chưa hôn mê hẳn. Cậu gắng sức nói. - CÓ. ANH SẼ BẢO VỆ EM MÀ... ANH SẼ BẢO VỆ EM... - Phong rối rít trả lời. Lúc này anh đã nhận ra rằng phần đầu cậu đang bị thương. Những mảnh vỡ kia có một mảnh đã đâm vào sau đầu cậu. Vết thương đang từ từ chảy nhiều máu hơn... - Anh... nhớ..... - Đến đây thì cậu đã ngất đi. Trên môi nở một nụ cười mãn nguyện. - Duy... DUY... - Máu từ vết thương vẫn tiếp tục chảy ướt tay áo Phong. Ngay lập tức anh bế cậu lên và nhanh chóng chạy xuống garage rồi lấy xe đưa cậu đến bệnh viện. Trên đường đi anh không ngừng nhìn cậu. Tại sao lại là một vết thương ở đầu cơ chứ?
- END CHAP 26 -
|