Tình Yêu, Giấc Mơ, Ngày Trở Về
|
|
Phong về nhà mà lòng cảm thấy phấn khởi lạ. Đã lâu rồi hắn không có một người bạn đơn thuần nào. Đúng nghĩa “Đơn thuần”. Những người bạn của hắn không chơi với hắn vì tiền thì cũng vì muốn núp bóng thế lực của gia đình hắn. Nói chung là những mối quan hệ không có nền tảng và sặc mùi lợi dụng. Ai muốn đến thì đến ai muốn đi thì đi. Và Duy như một cơn gió lạ thổi vào những mối quan hệ của hắn. Cậu đơn thuần và khép kín. Vết thương trong lòng cậu không cho phép cậu dễ dãi với bất kì ai. Và hắn cũng hiểu cái lý do mà Duy muốn kết bạn với hắn – Đồng cảm. Đồng cảm giữa hai con người cô đơn lòng đầy những thương tổn – điều mà hắn cần nhất trong lúc này.
– Đến đúng giờ quá ta. Duy mở cửa ra rồi cười với hắn.
– Làm xe ôm mà tới trễ bị đuổi về rồi sao.
– Ai bắt đâu. Anh tự nguyện mà. Cậu nháy mắt.
– Thôi. Mời quý khách lên xe. Tôi sẽ đưa quý khách đến trường ạ. Hắn cũng lém không kém.
– Ngồi chắc nhé. Nói rồi hắn rồ ga mạnh phóng đi làm cậu chới với.
– Chậm lại được không? Tôi… Cậu nắm nhẹ lấy áo hắn.
– Sợ hã? Con trai gì mà nhát quá vậy cưng. Nói rồi hắn cũng giảm ga và chạy tàn tàn trên đường. Sáng nay trời đẹp và có chút se lạnh. Ngồi sau xe hắn Duy ngồi nhìn phố phường đang dần tỉnh giấc sau một đêm dài ngủ say. Những quán cơm đang nướng thịt khói bốc lên cao làm không gian mờ ảo như phủ một lớp sương mỏng… Ở góc đường kia có một bà cụ đang lui cui dọn tủ thuốc lá ra bán. Rồi trong quán bún cuối đường có những đứa bé đang được ba mẹ cho ăn sáng. Cảnh tượng thật đầm ấm và thanh bình. Đã lâu rồi cậu không có được cảm giác đó và có lẽ hắn cũng thế.
– Ăn sáng nha! Còn sớm mà. Hắn hỏi.
– Cũng được. Mà ăn gì nhỉ?
– Để tôi quyết định cho. Nói rồi hắn chạy thêm một đoạn rồi ghé vào một xe bánh mì cũ ở góc khuất đường An Dương Vương.
– Cho con 3 ổ đặc biệt nha Tư ơi!
– Đợi Tư chút. Có liền. Bữa nay đi với bạn hã nhóc?
– Dạ. Cục vàng của con đó Tư. Haha. Hắn cười sảng khoái.
– Gớm. Ai là cục vàng của anh? Cậu phản đối.
– Nói vậy đó. Ai thích thì nhận thôi.
– Ủa mà anh cũng biết ăn bánh mì lề đường hã? Tôi nghĩ anh thường ăn ở hàng quán sang trọng chứ. Duy thắc mắc hỏi hắn.
– Không có đâu. Tôi nghiện bánh mì ở đây lắm. Chưa kể vì muốn ủng hộ dì Tư nữa. Từ nhỏ tôi đã ăn ở đây rồi. Dì cũng tội nghiệp lắm. Bị gia đình chông ruồng bỏ vì không thể sinh con rồi trôi dạt vào Sài Gòn này lập nghiệp. Mấy lần rãnh tôi cũng hay ra đi phụ dì cho vui. Xong rồi tôi với dì tâm sự đủ thứ chuyện trên đời. Dì còn thân với tôi hơn mẹ tôi nữa. Bánh mì của dì Tư độc nhất vô nhị ở Sài Gòn đó nha. Bảo đảm ăn là ghiền liền hà…
– Uhm… Cậu không nói gì chỉ khẽ nhìn hắn. Lại thêm một điểm tốt của hắn mà cậu vừa được biết. Cậu bắt đầu có cảm giác tin tưởng vào con người này hơn. Hắn không phải người xấu như cậu nghĩ. Chỉ là cái lớp vỏ bọc “ngông nghênh” kia đã làm người khác không thể nhìn ra được những góc khuất cũng như điểm tốt trong con người hắn.
– Xong rồi nè. Đi học vui nha hai đứa. Lần đầu thấy thằng Phong chở bạn đi học. Chuyện lạ hiếm có. Dì Tư nhìn hai đứa rồi cười nói.
– Hì hì. Con đã nói cậu ta là cục cưng của con rồi mà Tư. Thôi con đi nha. Hôm nào rãnh con ghé Tư.
Trả tiền cho dì Tư xong hắn lại tiếp tục cho xe chạy đi. Khi xe chạy vào cổng trường thì không ngoài dự đoán của Duy hôm qua. Mọi người hầu như đều tập trung ánh nhìn vào cậu và hắn. Bọn họ có lẽ đang rất muốn biết vì sao cậu lại ngồi trên xe của “Phong thiếu gia” một cách đàng hoàng như vậy. Họ không nghĩ rằng cậu có tư cách để ngồi được vị trí đó. Duy bối rối kêu Phong ngừng lại để cậu đi bộ vào thì hắn gạt ngang:
– Kệ tụi nó. Cậu chỉ cần biết có tôi là được rồi.
– Chỉ sợ anh gặp phiền phức thôi.
– Haha. Ai dám đụng vào “Phong thiếu gia” này. Cậu coi thường tôi quá đó… Hắn lại tiếp tục cái giọng điệu ngông cuồng đó.
– Đứng đây đợi tôi vào gửi xe…
………
– Nó rù quến được thằng Phong hã mày…
– Thằng bóng này ghê thật. Dụ được thằng đó luôn…
– Thằng Phong nghĩ sao mà quen thằng đó vậy?
– Chắc nó thấy thằng Phong nhiều tiền nên tính ve vãn đây mà…
Abc…xyz… Đủ lời rì rầm… Duy đứng đó nghe được nhưng chỉ cúi đầu đứng đợi hắn ra mà không lên tiếng. Chợt…
– Hổm rày lấy được bao nhiêu tiền của đại gia rồi. Lúc đ* nhau có sướng không cưng. Một tên đầu vàng đập vai Duy “hỏi thăm”.
– Ahhh… Thằng nào vậy… Bỏ ra coi… Tên đó bị một bàn tay nắm tóc giật ngược ra sau.
– Mày vừa nói gì? Nói lại lần nữa tao nghe? Phong đã trở ra và nghe hết những lời tên kia nói. Trên mặt hắn lúc này hiện lên sự tức giật tột độ. Hàng chân mày chau lại lộ rõ sự căng thẳng. Ánh mắt nhìn tên kia như muốn ăn tươi nuốt sống vậy. Tên kia cũng thấy tình hình không ổn nên vội xuống nước:
– Dạ anh tha cho em. Em lỡ miệng… Chưa kịp nói hết câu thì tên kia đã bị Phong đã dùng một tay bóp chặt hai bên mặt tay còn lại để lên hàm răng và… Crốp… 2 chiếc răng cửa của tên kia rời ra dưới sức ép ngón tay cái của hắn. Tên kia chỉ kịp thốt lên đau đớn rồi lùi lại ôm lấy cái miệng đầy máu. Còn hắn chỉ lạnh lùng rút trong túi ra mấy tờ 500.000 rồi rài xuống mặt tên đó.
– Coi như viện phí. Tao cũng không phải dạng “vô trách nhiệm”. Nhưng việc bẻ răng mày để mày nhớ và coi như tao cảnh cáo cả cái trường này đừng dại dột gì mà đụng vào cậu ta.
Quay qua đám đông đang đứng đó xanh mặt nhìn hắn rồi nói lớn:
– TỪ ĐÂY AI ĐỤNG VÀO NGUYỄN KHÁNH DUY COI NHƯ ĐỤNG VÀO TÔI VÀ KẾT QUẢ CÓ LẼ KHÔNG NHẸ NHÀNG NHƯ THẰNG NÀY ĐÂU. TÔI NÓI ĐƯỢC LÀ LÀM ĐƯỢC.
Nói rồi hắn nắm tay cậu kéo đi trước ánh mắt ngỡ ngàng của đám đông. Cậu lúc này mới tỉnh người vì từ nãy tới giờ cậu bị Sock trước hành động của hắn. Lần đầu cậu chứng kiến một việc khủng khiếp như vậy. Cậu không ngờ hắn có thể thản nhiên bẻ răng người khác mà không thay đổi sắc mặt như vậy. Dù là để bảo vệ cậu nhưng cách hành xử đó có phải đã quá bạo lực rồi không? Rồi sau này thử coi trong trường này sẽ còn xì xào ra sao nữa. Chưa kể thầy hiệu trưởng – tức ba của hắn sẽ nói gì đây? Ông ấy có nhân cơ hội này mà đuổi học cậu không? Hàng đống câu hỏi hiện lên làm cậu càng thêm rối trí nên cứ mặc hắn kéo đi mà không phản ứng gì.
– Sao im lặng vậy? Hắn hỏi khi đã vào lớp.
– Uhm… Không… Không có gì… Duy trả lời nhát gừng…
– Bị Sock phải không? Nhưng nếu không làm vậy thì tụi nó sẽ còn tiếp tục chọc phá cậu. Hắn lên tiếng.
– Ừ thì tôi cũng biết nhưng… Lần sau đừng làm vậy nữa được không? Vì cứ như vậy thì tai tiếng về tôi sẽ càng nhiều hơn. Chưa kể ba anh… Àh quên. Thầy hiệu trưởng sẽ vì lý do này mà đuổi học tôi thì sao? Hôm đó đã là cơ hội cuối cùng của tôi rồi.
– Không sao đâu. Mấy chuyện thế này ba tôi sẽ không để tâm đâu. Tôi làm gì ông ta cũng sẽ không nói gì trừ khi ảnh hưởng đến danh dự của ông ta hay của trường thì lúc đó mới có sao. Còn về những người khác. Cậu có thấy trong số tụi nó có ai muốn giao du với cậu không mà phải để tâm đến. Từ nay có tôi làm bạn với cậu là đủ rồi. Hắn vỗ vai cậu trấn an.
– Nhưng tôi vẫn không thích anh làm vậy… Duy nói nhỏ.
– Ừ thì lần sau không làm vậy nữa. Hắn cười nhẹ.
– Hứa đi.
– Ừ hứa. Làm như con nít vậy đó trời… Hắn lè lưỡi.
Nói đến đó thì nhỏ Uyên vào lớp. Nhỏ vào chỗ kế bên ngồi rồi nhìn hắn với ánh mắt kỳ lạ.
– Làm gì nhìn dữ vậy Uyên? Hắn hỏi.
– Nhìn coi anh có bẻ răng tôi giống thằng kia không? Nhỏ Uyên le lưỡi nói.
– Trời đất! Không biết có cửa không à. Hôm bữa tại hạ đã được thọ giáo các hạ rồi. Không dám. Không dám… Hắn nói rồi chắp tay kiểu kiếm hiệp. Nhỏ Uyên bật cười rồi nói :
– Tui bắt đầu thấy thích anh rồi đó nha. Tui không ngờ anh lại dám làm vậy để bảo vệ Duy. Tui cũng muốn lắm mà sợ bị đuổi học nên… hehe… Nhỏ bỏ lửng câu nói.
– Trời. Sợ gì tụi đó. Không làm tới vậy còn lâu mới sợ.
– Nhưng anh có gốc gác nên không sợ. Còn tui mà làm vậy chắc bị đuổi học cả trăm lần rồi quá…
Bỏ mặc câu chuyện của hai người kia Duy quay trở lại với suy nghĩ của cậu. Cậu nghĩ liệu rằng mối quan hệ bạn bè này liệu có thật sự dài lâu. Vì bên cạnh việc cảm thấy được bảo vệ trước mắt thì có một mối “nguy hiểm” tiềm tàng là hắn có thể trở mặt bất cứ lúc nào nếu cậu lỡ làm phật lòng hắn. Nhìn thái độ của hắn mấy bữa nay cậu dư biết hắn không phải type người giỏi kềm chế.
Khi đó thì chắc cậu sẽ thê thảm hơn tên hồi nãy nhiều. Nghĩ tới đây Duy chợt rùng mình… Cậu ngồi suy nghĩ nãy giờ mà không để ý hắn đang đăm chiêu nhìn qua cậu. Nhìn nét mặt của Duy có lẽ hắn lờ mờ đoán ra điều gì đó nên để tay lên vai Duy rồi nói hai chữ “Yên tâm” mặc dù hắn không biết cái suy đoán kia có đúng không.
Nhưng trên hết hắn không muốn mất người bạn này. Hắn phải bảo vệ cậu ta hết mình vì không dễ gì có được một người bạn như vậy. Cậu nhìn qua hắn rồi khẽ gật đầu. Cậu hiểu ý hắn. Hắn đang trấn an cậu. Ừ thì tới đâu nó tới. Cậu tạm tin là sẽ không làm gì để hắn phật ý – Ít nhất là trong lúc này. Chợt nghĩ về lúc hắn nắm tay cậu kéo đi. Tay cậu nằm gọn trong tay hắn. Hắn nắm chặt nhưng không làm cậu đau mà trái lại có cảm giác rất an toàn. Tay hắn ấm lắm… Khẽ đưa tay ra nhìn cậu khẽ cười… Và cậu chắc sẽ không ngờ rằng sau này những cái nắm tay như thế sẽ còn rất nhiều và rất dài…
*************************************************************
Rồi thời gian cứ trôi qua. Đã gần hết một học kỳ và cậu với hắn đã làm bạn được hơn 3 tháng. Mối quan hệ giữa hai người đã đến lúc gọi là bạn thân đúng mực. Lịch trình một ngày có thể nói đến là Đi học – Đi chợ – Nấu cơm – Ăn Cơm – Tán dóc – Đùa giỡn. Thỉnh thoảng có thêm màn dạo phố buổi tối nếu hắn rãnh. Dường như hắn đã từ chối hết đám bạn ngày nào của hắn chỉ để ở bên người bạn thân này.
Ngày nào cũng như thế. Êm đềm trôi qua… À. Phải nhắc tới nhỏ Uyên nữa chứ. Từ ngày xóa bỏ khoảng cách với hắn thì nhỏ với hắn càng hợp rơ hơn nên điều tự nhiên là cả ba đã kết hết hợp thành một “Bộ Ba Lập Dị”. Mà cũng đúng thật. Một đứa khép kín, một đứa hổ báo, một đứa thì vì theo hai đứa còn lại mà tự tách ra khỏi tập thể.
Ba tính cách tưởng chừng như khó có thể hòa hợp với nhau thì nay lại kết hợp và bổ sung cho nhau một cách hoàn hảo. Hắn bớt nóng tánh, kềm chế tốt hơn. Nhỏ Uyên thì bớt hành động thiếu suy nghĩ còn cậu thì cởi mở hơn không còn lầm lì và tự tin hơn mỗi khi đến trường. Bộ Ba đó đi đâu cũng có nhau và hầu như không ai dám sinh sự hay kiếm chuyện gì. Có liều lắm cũng không dám vì đụng vào chỉ có tàn đời.
– Chiều nay tui bận rồi. Hai người về một mình nha. Nhỏ Uyên nói.
– Bận gì mà bỏ rơi chiến sĩ vậy. Hắn nằm trên ghế ngóc đầu dậy hỏi.
– Chiều nay tui có hẹn với mấy nhỏ bạn hồi cấp 3. Chút tụi nó ghé rước tui đi luôn.
– Uhm. Vậy đi đi. “Anh” với “Đầu bếp nhỏ” về chung ha. Hắn quay qua cậu nháy mắt.
– Kinh dị… Cậu nguýt nhẹ.
– Trưa nay nấu gì lạ lạ đi “Đầu bếp nhỏ”. A. Hay nấu lẩu cá kèo đi. Chắc cậu biết nấu mà hã. Tôi thích món đó lắm… Hắn đề nghị…
– Ơ… Ờ… Tôi… Duy ngập ngừng.
– Sao vậy? Không biết nấu hã? Hắn hỏi.
– Không phải… Mà là… À mà thôi. Đi đi. Chút nữa ghé siêu thị mua cá rồi về nấu.
– Thôi. Cá còn sống ăn mới ngon. Với đổ vô nó ngúc ngoắc trong nồi nhìn vui vui. Chút tôi chở cậu ra chợ mua.
– Ờ… Ừm… Duy trả lời nhát gừng. Thật ra không phải chuyện nấu nướng mà là chuyện mấy con cá nhớt nhợt kia. Cậu sợ những thứ trơn tuột nhờn nhợt dài dài kiểu mấy con cá kia. Thà là mua cá đông lạnh trong siêu thị cậu còn tạm chấp nhận còn này là cá sống. Nghĩ tới cũng đã rợn người. Thôi nhưng phải ráng vậy. Vì đây là lần đầu Phong ngỏ ý muốn cậu nấu món hắn thích. Từ trước đến nay toàn là cậu nấu gì hắn ăn đó. Kể cũng “dễ nuôi”. Haha.
Nhìn rổ cá mà cậu không nói nên lời. Từ lúc bước ra khỏi chợ cậu đã không thể nào tránh khỏi cái cảm giác nhớp nhớp tuồn tuột đang lan tỏa khắp người. Về nhà đổ ra rổ để rửa lại từng con mà cậu nổi hết gai óc. Cả đám cá cứ trườn qua lại rồi quắn quéo quẫy quật trong rổ. Cậu nhìn rổ cá mà không biết bắt đầu từ đâu. Nhẹ nhàng nhón hai ngón tay chạm vào một con.
Quẫy… Rụt tay lại… Lần thứ hai… Quẫy quậy… Lại rụt tay… Ghê rợn… Cậu nhắm mắt đưa tay vào rổ lần ba thì… AHHH…… Cho đưa tay vào quá sâu nên cả đống cá thi nhau quằn quại qua lại tay Duy làm cậu hoảng hồn la lên rồi vung mạnh tay và cả rổ cá đổ hết ra nhà… Phong trên nhà nghe tiếng la thì lật đật chạy xuống. Khi chạy xuống tới nơi hắn không khỏi phì cười khi cá vương vãi đầy sàn bếp còn “đầu bếp nhỏ” thì tót lên bàn bếp ngồi co chân lên mặt nhăn nhúm vì sợ.
– Thì ra cậu sợ mấy con này hã? Sao hồi nãy không nói. Biết vậy thì nấu món khác có sao đâu. Hắn cười tủm tỉm rồi lấy cái rổ bắt từng con bỏ vào lại.
– Tại vì tôi thấy lần đầu anh nói muốn ăn một món gì đó nên mới không nỡ từ chối thôi. Duy lí nhí.
– Đâu phải tôi chỉ thích mỗi món này đâu. Thôi bắt vô hết rồi. Xuống đi. Ngồi trên đó hoài nhìn mắc cười quá. Hắn lại cười.
Cậu khẽ bước xuống. 1 chân. 2 chân… XOẠT… Cậu giẫm phải một con cá còn sót lại dưới chân. Ê Ê Ê Ê Ê Ê Ê Ê Ê…. RẦM….. RẦM …… CHỤT………
Cái rổ đựng văng ra xa. Cá lại vương vãi khắp sàn… “Đầu bếp nhỏ” đang nằm trên người “Thực khách”… Còn môi của hai người thì đang… Có phải người ta gọi đây là nụ hôn không nhỉ?
– END CHAP 2 –
|
##Chap 3 Không gian im lặng bao trùm cả căn bếp. Loáng thoáng đâu đó là âm thanh lạch bạch của những con cá… “Thực khách” và “đầu bếp nhỏ” vẫn còn nằm đó…
– Uhm… Cậu đứng dậy được không? Phong khẽ quay mặt qua rồi hỏi nhẹ.
– Được… được… Mặt Duy đã đỏ lên tự lúc nào.
– Thôi dọn dẹp rồi đi ra ngoài ăn một bữa đi. Tôi nghĩ chắc cậu không thể tiếp tục với mớ cá này nữa đâu.
– Nhưng…
– Nhưng cái gì? Hay muốn giống như hồi nãy nữa ? Phong nháy mắt.
– … Duy cúi đầu tránh ánh mắt của hắn.
– Hay là… Cậu thật sự thích tôi làm thế với cậu? Hắn áp sát mặt Duy.
– Không… Đừng… Duy nhảy lui về sau.
– Vậy thì tốt. Sẵn nói luôn. Chúng ta chỉ có thể là bạn. Nếu có điều gì khác xảy ra thì mọi chuyện sẽ chấm dứt. Đặc biệt là cậu. Tôi không có hứng với…
– Tôi biết. Chỉ là bạn… Cậu nói rồi quay đi. Có gì đó ướt ướt trong mắt Duy. Cậu cảm thấy trong lòng đang trỗi lên một thứ gì đó khó chịu. Tuy không rõ ràng nhưng Duy hiểu rõ hắn đang muốn nhắc nhở cậu. Hắn dù gì cũng là một thằng đàn ông chính hiệu.
Hắn cũng có tự tôn riêng. Nếu vướng vào những chuyện như thế với hắn sẽ là một chuyện rất phiền phức. Rồi còn cái định kiến của xã hội nữa. Với tính của hắn thì chắc hẳn sẽ không bao giờ chịu nổi… “Đặc biệt là cậu” “Đặc biệt là cậu” “Đặc biệt là cậu” … Ủa. Suy nghĩ chi cho nhiều vậy Duy? Bộ thích hắn rồi àh?
Ngồi sau lưng hắn chở đi ăn cậu ngồi cách ra một khoảng không ngồi sát như mọi hôm nữa. Cả hai im lặng từ lúc ra khỏi nhà cho tới quán rồi đến khi quay về vẫn không nói với nhau câu nào ngoại trừ những câu cụt lủn như “Ăn gì đây?” “Chọn đi” “Về nha”… Dường như cả hai đang ngượng. Một bức tường vô hình đang dần được dựng nên.
– Trưa nay anh về sớm nha. Tôi phải đi công việc.
– Ừ. Vậy thôi đi về. Sáng mai vẫn qua rước đi học chứ? Có lẽ hắn đã cảm nhận được sự bất thường từ cậu nên mới hỏi như vậy.
– Tôi tự đi được rồi. Nên giữ khoảng cách một tí. Đặc biệt là tôi. Cậu nói nhẹ tâng nhưng pha lẫn sự ấm ức. Nói rồi Duy quay lưng định trở vào nhà. Chợt…
– Ui da. Đau… Hắn nắm chặt cổ tay Duy kéo ngược lại.
– Giận hã? Tôi không có ý gì đâu. Chỉ là sợ cậu thích tôi thì tội nghiệp cậu thôi “đầu bếp nhỏ” à. Thà là nói ra ngay từ bây giờ còn hơn để có gì rồi…
– Tôi hiểu mà. Anh có cần phải nói hoài như vậy không? RẦM. Cậu gắt lên rồi dập mạnh cửa.
Phong đứng tần ngần nhìn vào cánh cửa kia. Lần đầu tiên trong suốt hơn 3 tháng qua cậu nổi nóng với hắn. Chưa bao giờ Duy to tiếng kể cả khi hắn chọc giận cậu vậy mà hôm nay… Hắn đứng đó một lúc rồi cũng chạy về.
——————————————————————————————–
“Đặc biệt là cậu” “Đặc biệt là cậu” “Đặc biệt là cậu” …Duy cảm thấy tổn thương vì điều đó. Không phải hắn đã nói sẽ không suy nghĩ hay phân biệt gì sao? Tại sao hôm nay lại thốt ra những lời đó. Những câu hắn nói còn nặng hơn cả lời miệt thị mà Duy từng nghe trước kia. Vì sao? Vì nó được thốt ra từ miệng của một “người bạn”. “Người bạn” mà trong suốt hơn mấy tháng nay cậu coi trọng và đối xử hết mình. Vậy mà hôm nay hắn muốn vạch rõ ranh giới với cậu. Cái lời hứa “bạn bè thì nên chia sẻ và bảo vệ nhau” đâu mất rồi. Cậu thật sự rất giận… Sau một hồi suy nghĩ cậu cũng đứng lên về phòng. Đi ngang qua tấm lịch treo trên tường, liếc nhìn vào đó… 9/12… Là ngày mai sao? Năm nào nó cũng đến…
Sáng hôm sau Phong rất ngạc nhiên khi không thấy Duy đến lớp. Cả nhỏ Uyên cũng không vì hôm qua đi chơi về khuya đã bị sốt cao và không thể đi học nổi nữa. Chán. Hắn ngã người ra ghế ngồi trầm ngâm. Hắn thấy có gì đó trống vắng. Không có tiếng càm ràm của Duy. Cũng không có tiếng chí choét của nhỏ Uyên. Bữa nay hắn chỉ một mình. Cả lớp cũng xôn xao bàn tán không biết vì sao mà “Bộ Ba” kia chỉ còn có một mình hắn ngồi thu lu ở góc lớp.
– Giận à. Cho giận luôn. Bộ nói sai chắc? Trong đầu hắn chợt lóe lên chuyện hôm qua. Có lẽ vì thế mà cậu ta không tới lớp sao. Nói rồi hắn đá vào cái bàn một cái rõ mạnh rồi hậm hực đứng lên. Cúp luôn. Dù gì cũng chẳng có ma nào. Ngồi một mình chán chết. Ô kìa! Hắn bực mình vì cả hai đứa kia cùng nghỉ học hay bực mình vì Duy đang giận hắn?
Cả buổi trưa hắn không về nhà. Hắn chạy xe suốt từ nơi này qua nơi khác. Hắn cứ chạy trong vô định và không có điểm dừng. Hắn cũng chạy ngang qua nhà Duy nhưng cửa đóng im ỉm. Thấy thế hắn cũng chẳng buồn ghé vào. Ai bảo giận hắn lắm gì. Hắn có lỗi gì đâu… Chạy hoài rồi cũng chán. Hắn ghé vào Highlands Coffee sau lưng nhà hát thành phố rồi ngồi đó giết thời gian vì có về nhà cũng chẳng biết làm gì. Ngồi đó một lúc lâu thì nhỏ điện thoại hắn đổ chuông… Lần 1… Không bắt máy… Lần 2… Không quan tâm… Lần 3… Không ngó tới… Lần 4… Lần 5…. Quái đản. Đứa nào mà lì quá vậy. Hắn bực dọc bắt máy:
– Alo. Ai đó? Gọi cái quái gì mà gọi hoài vậy? Biết đang bận không?
– Tui nè. Uyên nè. Ông làm gì mà tui gọi hoài không bắt máy vậy. Khục… khục… Vừa nói nhỏ Uyên vừa ho tràn bên kia.
– Bệnh sao không nghỉ đi mà gọi tôi chi? Hắn cau có trả lời.
– Có chuyện muốn nhờ nên mới gọi ông nè. Giờ ông rãnh không chạy qua nhà Duy dùm tui được không?
– Mắc gì phải qua nó. Ngày nào cũng qua. Mệt. Không qua nữa.
– Sao vậy? Hai người giận nhau hã? Sáng qua còn thấy vui vẻ lắm mà. Mà thôi. Đừng giận nó nữa. Bữa nay sinh nhật nó. Ông qua với nó được không? Tui đi hổng nổi. Đuối quá. Hic. Nhỏ Uyên phân trần.
– Sinh nhật thì bạn bè đầy ra đó. Đãi tiệc rồi hú một phát nó kéo đàn kéo đống tới. Kêu tôi qua làm gì? Hắn hỏi trổng trổng?
– Trời đất. Bạn bè kiểu gì vậy thằng cha kiaaaaaaaaa? Nhỏ quát lên rồi “xổ” tiếp –Từ ngày mẹ nó mất nó có làm sinh nhật nữa đâu. Năm nào nó cũng thui thủi một mình ở nhà chứ có bạn bè gì. Đặc biệt là 2 năm nay từ sau khi xảy ra cái chuyện thằng Tùng trời đánh kia nữa. Nó có mình tui với ông là bạn thôi đó ông thần… Làm ơn. Giận gì thì giận nhưng bữa nay đi qua với nó dùm tui đi. Coi như tui năn nỉ…
– Được rồi. Để tôi qua. Xổ nguyên một hơi đau đầu quá cô. Hắn đã xiêu lòng khi nghe nhỏ Uyên nói. Hắn chợt thấy hắn vô tâm quá. Làm bạn hơn 3 tháng mà tới cái sinh nhật của người ta cũng không để ý.
– Vậy phải dễ thương không. Tui cúp máy đây. Chóng mặt quá. Huhu….
– …
Nhìn đồng hồ. Đã gần 6h chiều. Hắn đứng dậy tính tiền rồi ra lấy xe chạy qua nhà Duy. Trên đường đi hắn ghé vào Tous Les Jours Nguyễn Thị Minh Khai để mua bánh kem cho cậu. Chọn một hồi lâu. Hắn dừng lại ở cái bánh màu trắng nhỏ. Cái bánh decor rất đơn giản với hoa văn màu nâu nhạt nhưng không kém phần sang trọng. Hắn quyết định chọn cái đó.
– Ghi gì lên bánh đây anh?
– Uhm. Happy Birthday 20th “Đầu Bếp Nhỏ” đi. Hắn khẽ cười.
– Chà. Tặng bạn gái hã anh? Chắc xinh lắm hen. Cô bé nhanh nhẹn viết chữ lên bánh rồi hỏi hắn.
– Ờ. Uhm. Hắn im lặng. Không lẽ nói mua bánh tặng con trai. Quê chết.
Hắn cầm cái bánh đi ra cửa rồi thầm nghĩ “Chắc cậu ta sẽ thích lắm đây”.
——————————————————————————-
– Ủa sao tối thui vậy? Hay đi đâu chưa về. Phong đến thì thấy trong nhà Duy tối om. Tiến gần đến cửa hắn xoay chốt… Tạch… Cửa không khóa.
– Đi đâu mà không khóa cửa vậy trời. Có ngày tụi nó vô rinh hết đồ đi. Nói rồi hắn đẩy cửa bước vào. Trong nhà vẫn vắng lặng. Hắn ngồi xuống ghế đợi Duy về. Bỗng…
– Hay mình tạo bất ngờ xíu nhỉ. Trốn lên phòng cậu ta đợi cậu ta về rồi… Phong hí hửng đứng lên đi lên lầu. Đến cửa phòng Duy hắn chợt sững người lại. Sau lớp màn cửa thấp thoáng một bóng người đang ngồi ngoài ban công. Kế bên là cây nến đang cháy leo lét. Phong rón rén bước vào phòng để nhìn rõ hơn. Người kia dường như vẫn chưa biết đến sự có mặt của hắn nên vẫn ngồi đó nhìn mông lung. Là Duy.
Hắn nhìn thấy cậu đang ngồi đó. Ánh mắt buồn và chứa nhiều tâm sự. Chợt hắn thấy cậu sao cô đơn quá. Trong lòng hắn dâng lên một nỗi thương cảm kỳ lạ. Không lẽ bao nhiêu năm nay cậu ta đón sinh nhật chỉ với cây nến kia sao? Duy vẫn ngồi đó và không hay biết hắn đã đến gần cửa. Năm nào cũng vậy. Tư ngày mẹ Duy mất mỗi lần sinh nhật cậu đều lên đây ngồi rồi đốt một cây nến và khi cây nến đó cháy hết cậu sẽ ước một điều gì đó coi như xong một cái sinh nhật. 2 năm trước có nhỏ thêm Uyên “chung vui” nhưng năm nay chỉ có mình cậu vì nhỏ đang bệnh bẹp dí ở nhà rồi. Còn Phong… Thôi khỏi nói tới hắn nữa…
Happy birthday to you… Happy birthday to you… Happy birthday… Happy birthday…. Happy birthday to Duy…
Duy giật mình khi nghe tiếng hát khe khẽ đó. Cậu quay lại thì thấy hắn đang cầm cái bánh sinh nhật và mỉm cười nhìn cậu. Cậu không tin vào mắt mình nên cứ chớp chớp mắt lia lịa. Không lẽ ngồi đó có chút xíu mà đã ngủ mơ rồi sao.
– Sinh nhật vui vẻ nha “đầu bếp nhỏ”. Phong nói rồi vòng một tay qua ôm cậu. Cái ôm bất ngờ làm cậu choáng váng nên chỉ biết để yên cho hắn ôm. Còn về phần Phong, hắn chỉ nghĩ đơn giản là nên làm gì đó để Duy cảm thấy bớt buồn và cô đơn nên đã chủ động ôm cậu. Cái ôm mà hắn thấy người ta hay ôm nhau trên phim mỗi khi có dịp chúc tụng nhau gì đó. Nhưng người ta ôm rồi thả ra ngay còn hắn thì cứ ôm chặt đó.
– Sao anh biết hôm nay sinh nhật rôi. Duy khẽ đẩy hắn ra.
– Xin lỗi nha. Thật sự tôi cũng không biết. Tại nhỏ Ngọc nói nên mới biết thôi. Tôi vô tâm quá. Hì hì. Hắn nói rồi gãi đầu.
– Uhm. Cảm ơn anh nha. Duy khẽ gật đầu rồi đứng dậy.
– Ủa. Không thổi nến hay làm gì hã? Hắn ngạc nhiên hỏi.
– Thôi được rồi. Không cần mấy thứ “lễ nghi” không cần thiết đó đâu. Duy nói mà không quay lại nhìn hắn. Thật ra trong lòng cậu rất vui và cảm động nhưng cậu không cho phép mình thể hiện ra ngoài. Cậu cảm giác rằng Phong trong lòng cậu lúc này đây không còn là Phong của những ngày đầu cậu vừa quen nữa. Vẫn là hắn đó. Nhưng có lẽ… Không được. Không thể… Mình là “người đặc biệt” mà…
– Ủa sao lạnh lùng vậy. Còn giận hã. Đã xin lỗi rồi mà. Hắn cũng đứng dậy.
– Ừ thì có giận đâu. Xưa giờ anh biết tính tôi mà. Duy vẫn lạnh lùng mặc dù cậu rất muốn vui vẻ mà đáp lại sự nhiệt tình kia của hắn.
– Mẹ. Đừng có nói dối. Đừng nghĩ tôi ngu nha. Cái mặt đang nói dối nè. Hai chữ nói dối hiện rõ trên mặt cậu nè… Phong lao lại chỗ Duy đang đứng rồi đưa tay bóp mặt cậu để cậu nhìn thẳng vào hắn. Hắm đã mất bình tĩnh khi cậu có thái độ đó. Hắn cảm thấy cậu đang coi thường và muốn tránh né hắn. Hắn đã xuống nước xin lỗi mà còn muốn gì nữa đây.
– Anh buông ra coi. Tôi đau đó…
– Không buông. Trừ khi cậu giải thích cái thái độ từ hôm qua tới giờ. Tôi đã nói tôi không có ý gì mà sao cậu cứ tỏ vẻ như vậy. Nếu không giải thích rõ ràng thì hàm răng này cũng giống như hàm răng của thằng hôm bữa đó. Nói là làm. Hắn đưa ngón tay cái đè mạnh lên hai răng cửa của Duy. Chợt hắn thấy một giọt nóng hổi chảy lên tay hắn. Cậu đã khóc… Hắn giật mình buông cậu ra.
– ….. Duy ngồi sụp xuống đất và thở dốc. Cậu không ngờ hắn lại tức giận đến vậy. Duy thật sự rất sợ.
BỤP… Phong ném cái bánh kem xuống đất vỡ tan rồi hầm hầm bỏ ra cửa.
– Nếu đã không muốn làm bạn nữa thì Oke. Từ nay tôi không phiền cậu nữa. Xin lỗi. Nói rồi hắn bước thẳng xuống nhà. Hắn rất giận. Hắn cảm thấy khó chịu vô cùng. Vì sao? Vì sao vậy? Tự nhiên cậu ta thay đổi 180 độ chỉ trong hai ngày ngắn ngủi. Quái lại.
– Phong. Đứng lại… Duy đuổi theo hắn xuống nhà. Cậu không thể để hắn đi. Có một thứ tình cảm lạ kỳ đang dâng lên thôi thúc cậu phải đuổi theo Phong.
– Gì nữa?
– Có thật anh muốn chấm dứt mối quan hệ bạn bè này không? Duy lí nhí hỏi Phong.
– Cậu thấy tôi có đùa tí nào không? Cậu vốn dĩ đâu coi trọng nó mà phải hỏi tôi như vậy? Phong vẫn không quay mặt lại nhìn cậu. Thở dài… Cậu bước lại gần hắn.
– Xin lỗi. Em… Tôi không muốn làm vậy đâu nhưng nếu cứ tiếp tục như vầy tôi sợ…
– Sợ gì ? Lúc này Phong mới lại nhìn Duy. Ánh nhìn đầy thắc mắc.
– Tôi sợ mình đã thích anh mất rồi… Mà nếu tôi thích anh thì mối quan hệ này đâu tiếp tục được nữa. Hôm qua anh đã nói vậy mà… Duy nói rồi ngồi xuống ghế. Dù gì hắn cũng đang muốn chấm dứt. Tội tình gì cậu không thể “khuyến mãi” thêm cho hắn một lý do. Hai ngày nay Duy đã suy nghĩ rất nhiều. Cậu dường như đã bị hắn chinh phục. Cũng cái cảm giác ngày xưa khi cậu chấp nhận Tùng.
Nhưng lần này chỉ có mình cậu tự đưa mình vào tình thế đó chứ không có “xúc tác”. Tất cả đều tự nhiên… Cậu nhận ra cậu thích cái sự quan tâm nhẹ nhàng mà đầy tình cảm của hắn. Cậu nhận ra cậu thích cái vẻ ngang tàng và ngông cuồng của hắn. Cậu nhận ra cậu thích cái cách hắn chọc cậu cười mỗi khi có chuyện gì đó không vui. Cậu thích cái cách hắn bảo vệ cậu khỏi tên Tùng và đám người trong trường kia. Cậu thích nhìn hắn ăn những món ăn cậu nấu một cách thích thú… Nhiều nhiều lắm… Cậu thích hắn… Mặc dù cậu biết rõ hắn chỉ coi cậu như một đứa bạn thân – một đứa em nhỏ tuổi.
– Bao lâu rồi?
– Tôi không biết…
– Thích tôi ở điểm nào?
– Cũng… không biết nữa… Duy nói dối mặc dù trong lòng cậu có muôn vàn lý do để cậu thích hắn.
– Vậy thì sao gọi là thích? Hắn tiếp tục chất vấn.
– Tôi thích những gì anh làm cho tôi trong hơn ba tháng nay. Cuối cùng rồi cậu cũng nói ra được câu trả lời.
– Hừm. Vậy sao không nói?
– Nói được sao? Hôm qua chỉ vì một tai nạn nhỏ mà anh nói với tôi như vậy thì anh nói tôi biết nói với anh sao đây? Tôi không muốn… Ơ…
Môi hắn bất chợt đặt lên môi cậu… Mềm… Ấm… Dường như có vị ngọt đang lan tỏa…
– Anh đừng làm vậy. Duy đẩy hắn ra.
– Ủa vậy sao nói thích anh? Hắn vẫn giữ khoảng cách rất gần mặt cậu.
– Nhưng không phải trong trường hợp thế này. Tôi biết anh không thích tôi. Anh chỉ coi tôi là bạn thôi. Tốt nhất anh đừng làm vậy nữa. Coi như nãy giờ tôi nói dối để gạt anh đi.
– Có vậy thôi mà đã không dám đối diện thì làm sao đủ tư cách thích anh? Phong nghênh mặt. Dường như hắn đã lấy lại sự cao ngạo thường ngày.
– Trừ phi anh là Gay còn không thì… Duy bỏ lửng câu nói khi thấy hắn mở bóp rồi chìa ra trước mặt cậu. Trong đó có hình Phong và một người con trai khác. Cả hai mặc đồ đôi… Mặt hắn trong tám hình ánh lên niềm hạnh phúc vô hạn… Chẳng lẽ… Cậu quay qua nhìn hắn. Hắn khẽ gật đầu thay cho lời xác nhận. Hắn không muốn giấu cậu nữa…
– Hai người quen nhau lâu chưa? Cậu chuyển chủ đề.
– Người đó mất rồi. Hắn nhìn xa xăm.
– Tôi xin lỗi. Duy chỉ biết nói ra ba từ đó rồi im lặng. Cậu không biết nói gì hơn vào lúc này nữa. Trong lòng cậu đan xen nhiều cảm lúc lẫn lộn. Cậu không biết mình nên vui hay buồn trước việc này. Ừ thì hắn là Gay. Cậu không còn phải sợ sự kỳ thị của hắn. Nhưng mà… Liệu rồi cậu sẽ làm được gì đây? Mọi thứ giờ đây lửng lơ. Không có điểm xuất phát và cũng không có điểm dừng. Tất cả cứ lững lờ…
– Từ ngày đầu tiên vào lớp tôi đã chú ý đến em. Em khá giống người đó. Nhất là ánh mắt. Lúc nào cũng buồn và chứa đầy tâm sự. Thường thì với cái kiểu của tôi thì sẽ không có ai muốn làm quen hay làm bạn hoặc nghe tôi nói chuyện về đời tư. Nhưng em thì khác. Em đã tiến đến và chủ động đưa ra đề nghị kết bạn với tôi. Y hệt như lúc cậu ấy tiếp cận tôi. Không biết sợ là gì. Hắn tiếp tục.
– Vì tôi giống cậu ấy nên anh mới làm bạn với tôi?
– Không. Em khác cậu ấy. Em khó gần và nhát hơn cậu ấy nhiều. Em lúc nào cũng dè chừng và cứ phải dò ý người khác nhưng đó cũng là một điểm hay ho của em. Vì luôn dè chừng và dò ý người khác nên chưa khi nào em làm tôi hay nhỏ Uyên phiền lòng. Trong khi cậu ấy thì ngược lại. Nói là làm. Nóng nảy bộc trực. Không sợ trời, không sợ đất và tất nhiên không sợ cả tôi nữa. Haha.
– Vậy chắc đến giờ anh vẫn còn yêu cậu ấy?
– Không. Hết rồi. Trước khi mất cậu ấy đã bắt tôi hứa không được yêu cậu ấy nữa. Cậu ấy muốn tôi hãy quên cậu ấy đi và tìm người khác thích hợp hơn. Nhưng kết quả là đã ba năm nay tôi chưa tìm được ai thích hợp cả. Chắc cậu ấy giận tôi lắm… Nói rồi hắn ngửa đầu ra ghế nhìn lên trần nhà.
– Vậy… tôi… em… có được không? Duy hít một hơi thật sâu rồi ngập ngừng hỏi hắn. Cậu chuyển xưng hô từ “tôi” thành “em” như để tỏ một chút thành ý. Cái cách xưng hồ này đáng ra cậu phải sử dụng ngay từ đầu. Nhưng tình thế lúc đó thì không thể nào “anh” – “em” được.
|
– Haha… Phong cười lớn…
– Anh cười cái gì? Duy xấu hổ quay mặt đi.
– Mới kêu nhát cái giờ mạnh dạn quá ta. Phong nói rồi ngồi sát qua để tay lên ghế ôm cậu. Duy khẽ ngả đầu vào vai hắn, bờ vai rộng và ấm áp.
– …
– Cứ để mọi thứ phát triển tự nhiên nha Duy. Tôi nghĩ chưa đến lúc chúng ta bắt đầu đâu. Vì lúc này tôi chưa chắc chắn được rằng tôi có thích em hay không? Nếu bây giờ tôi vội vàng nhận lời thì cũng được thôi. Nhưng nếu lâu ngày đúng như em nói là tôi không có tình cảm gì với em thì không phải sẽ thiệt thòi cho em sao? Hắn khẽ vuốt má cậu rồi nói. Hắn đã gọi cậu bằng “em” nhưng có lẽ lúc này chỉ là một đứa “em” nhỏ hơn hắn 3 tuổi mà thôi.
– Uhm. Tùy anh thôi… Cậu cảm thấy an tâm. An tâm vì anh không phản đối. An tâm vì anh có vẻ như đã cho cậu một tín hiệu để bắt đầu. An tâm vì anh không phải là người có mới nới cũ và dễ bị chi phối bởi hoàn cảnh nhất thời. Đến đây thì xin phép sửa xưng hô từ hắn thành anh được rồi nhi?
– Có muốn mừng sinh nhật nữa không? Hồi nãy tôi làm hư hết bánh rồi. Để tôi đi mua lại cái khác cho em.
– Đừng. Tốn tiền lắm. Với lại lúc nãy coi như em đã nhận được rồi. Tại sơ ý thôi. Bây giờ anh ngồi đây đợi em vào bếp làm vài món đãi anh nha.
– Mới đó mà chuyển xưng anh – em ngọt xớt ha. Có vẻ như em không nhát như tôi tưởng. Anh chọc cậu.
– Gọi cho đúng xưng hô nên gọi xưa giờ thôi. Với phải bạo một tí mới mong chinh phục được “Phong thiếu gia” chứ. Cậu nháy mắt rồi chạy vào bếp.
– Thằng nhóc này. Phong cười rồi nhìn theo bóng cậu đang chạy nhanh vào bếp. Trong lòng anh có một tia sáng vừa lóe lên sau bao ngày vụt tắt.
—————————————————————————-
– Anh Phong. Em hỏi này tí…
– Duy. Mày mới nói cái gì vậy? Nhỏ Uyên giật bắn người khi nghe câu đó phát ra từ miệng cậu.
– Hã. Thì…
– Anh Phong. Em hỏi này tí… Phong nhại lại câu Duy vừa nói. Anh muốn chọc cậu đây mà.
– Cái gì vậy? Trời đất đảo điên hay thần linh bị khùng. Tao nghe cái gì mà anh – em nổi hết da gà lên vậy? Hay tối qua chã qua rồi cho mày ăn thứ gì bậy bạ nên sáng nay đầu mày bị quắn. Nhỏ Uyên càng thắc mắc bạo với thái độ của hai người kia.
– Mày nhỏ nhỏ thôi. Tại tao muốn đối cách xưng hô thôi. Dù gì anh Phong cũng lớn hơn tao với mày mà. Duy tiếp lời.
– Thằng cha kiaaaaaa… Tối qua ông làm gì thằng Duy mà để sáng nay nó bị điên zậyyyyyyy ??????
– Điên đâu mà điên. Tự muốn tự gọi thôi. Haha. Phong cười khoái chí.
– Lạy thần linh. Lạy các đấng tối cao. Mấy người ở làm ơn đâu bu lại một chỗ rồi hội họp sao đó xong xuôi thì biến thằng Duy bạn tui thành bình thường trở lại dùm. Nó điên quá rồi. Nhỏ Uyên nhắm hờ mắt lầm rầm khấn.
– Có khấn rớt cổ họng cũng không có tác dụng gì đâu. Haha.
– Cười cười con khỉ. Tui phải điều tra rõ vụ này mới được. Đâu mà chỉ sau một đêm mà ông đầu độc thằng Duy thành “em” ông ngọt xớt. Nhỏ Uyên nhìn Phong với ánh mắt kỳ lạ.
– Thôi. Mày nhiều chuyện quá. Từ từ rồi tao giải thích sau. Còn anh. Đừng có chọc nó nữa. Lát hồi nó làm gì anh em không can kịp đâu đó. Duy nhảy vô vãn hồi tình huống.
– Rồi được rồi. Không phá nữa. Nhưng mà… Khục… khục… Phong vẫn bịt miệng cười…
– Mô phật. Amen. Thầnh linh ơi. Có phải sáng nay con vẫn chưa ngủ dậy không… Nhỏ Uyên vẫn trố mắt nhìn hai người “lập dị” kia…Ê. Không lẽ tối qua…
– Ông PHONGGGGGGGGGGGGG………. Ông……………. Nhỏ ngẫm nghĩ một tí rồi lại la lên……
– Hã. Gì nữa. Phong quay qua hỏi nhỏ.
– Tối qua… Không lẽ ông… Không lẽ nó… Hai người… Có phải đã xảy ra… Nhỏ lấp lửng từng câu không trọn vẹn.
– Hiện tại thì chưa nhưng tương lai chưa chắc. Phong cúi gần xuống nói nhỏ bên tai nhỏ Uyên. Nhỏ nghe xong thì quay qua nhìn Phong rồi nhìn Duy như muốn tìm lời giải thích. Duy chỉ khẽ gật đầu nhẹ như xác nhận với nhỏ cái “chuyện kia” có ngày sẽ cũng sẽ “xảy ra”.
– Mày theo tao. Nhỏ Uyên đứng bật dật kéo tay Duy lôi ra khỏi lớp.
– Được rồi. Tới đây được rồi. Hỏi gì hỏi đi. Duy kéo nhỏ Uyên dừng lại.
– Mày với thằng cha đó tối qua đã làm gì? Cấm giấu diếm. Mày mà có nửa câu gian dối tao lên kia tao quánh chã dập mặt.
– Bình tĩnh. Nghe tao kể. Nói rồi Duy kể hết cho nhỏ Uyên nghe chuyện xảy ra từ ngày hôm kia tới tối qua. Nhỏ im lặng vừa nghe vừa gật gù. Thỉnh thoảng lại chau mày. Đặc biệt là lúc Phong đòi bẻ răng cậu. Nhỏ tính chen vào nhưng rồi thôi vì bây giờ nhỏ vẫn đếm đủ 32 cái răng trong miệng cậu tức là chẳng có gì xảy ra. Huề vốn ghê >.
– Chà. Cũng quân tử dữ. Gặp kiểu như thằng Tùng hồi đó là nó nhảy vô nó xúc mày đi luôn rồi. Mà tao không ngờ mày lại đổ trước thằng cha đó nhanh vậy. Với cái type của chã đâu phải gu của mày. Mày xưa giờ thích kiểu hiền lành công tử bột văn chương văn bông này kia mà. Còn thằng chã vừa quậy vừa ngông chỉ được mỗi cái đẹp trai. Hehe.
– Ừ. Tao cũng không ngờ được. Vốn dĩ tao coi những điều tao nói là tao thích ổng chỉ là những điều đương nhiên mà những người bạn thân hay làm với nhau. Nhưng hai ngày giận rồi không nói chuyện với anh Phong tao nhận ra đó không phải là điều đương nhiên nữa. Tao cảm thấy nó khác lắm. Mặc dù tao không dám chắc anh Phong có ý gì nhưng nếu tao không còn nhận được những điều đương nhiên đó nữa thì tao sẽ buồn và hụt hẫng lắm.
Rồi tao tự xét lại sự tức giận khi ảnh nói mấy câu đó nữa. Nếu thật sự chỉ là bạn thân thì có lẽ tao đã coi như nó là một câu đùa giỡn chứ không phải tức giận đùng đùng lên vậy. Mày cũng từng giỡn như vậy nhưng tao có giận mày như giận Phong đâu. Với trên cả là tao cảm nhận được cái cảm giác ngày xưa lúc tao thích thằng Tùng nó đang trở lại nữa.
Mặc dù tao với nó là một chuyện chẳng ra gì nhưng dù sao đi nữa đó cũng là cảm xúc thật của tao dành cho thằng Tùng khi đó. Và lần này thì lại có trở lại vì Phong. Có thể mày thấy Phong không đáng tin vì vẻ bề ngoài đó nhưng tao tin ổng rất nghiêm túc trong những chuyện này. Nếu không chắc tối qua ổng đã đồng ý lời đề nghị đó của tao rồi. Với tao có cảm giác ổng cũng có chút cảm giác với tao nên mới thừa nhận mình là Gay nhanh như vậy.
– Ôi trời. Mày làm gì mà giảng cho tao nguyên một moran dài sượt vậy nhóc. Mày đúng là… Mặc dù tao không biết chã đối với mày ra sao nhưng tao cũng mừng vì mày đã thoát ra khỏi cái chuyện của thằng Tùng. Mày đã tìm lại được cảm giác mà đáng ra mày phải có. Chúc mừng mày. À. Lần này mày có tiến bộ hơn đó. Mày chủ động nói ra mài thích ông Phong chứ không đợi “được nói” hay “bị nói” nữa. Nhỏ Uyên cười tươi. Trong lòng nhỏ mừng lắm. Mừng vì thằng bạn của nhỏ sắp có được hạnh phúc.
– Cảm ơn. Chỉ có mày là hiểu tao.
– Nhưng… Ổng chỉ nói là để mọi chuyện phát triển tự nhiên… Lỡ mà… Nhỏ chợt chùng xuống.
– Không sao cả. Vì đã theo tự nhiên thì cái gì xảy ra cũng theo tự nhiên không phải do tao cũng không phải do ổng. Tao chấp nhận kết quả cuối cùng dù có ra sao đi nữa. Nhưng mà mày nghĩ tao không đủ bản lĩnh để “hốt” ổng sao?
– Trời trời. Quá trời rồi đó. Vừa vừa thôi nha. Làm sao chã sợ chã chạy đi mất là mày ế tiếp đó thằng quỷ. Haha…
– Tao tin là tao sẽ làm được. Trừ phi Phong không có tí tình cảm gì với tao. Đột nhiên cậu tự tin lạ.
– Ờ. Tao sẽ “phụ” mày. Hê hê. Nhỏ Uyên cười gian manh.
—————————————————————————————————–
Mọi thứ lại quay vào quỹ đạo vốn có của nó. Đi học – Đi chợ – Nấu cơm – Ăn Cơm – Tán dóc – Đùa giỡn và còn có thêm màn Cưa cẩm.
– Dạo này có vẻ em thay đổi nhiều quá nhỉ. Tôi không ngờ đó. Phong hỏi Duy khi cậu đang ngồi trên Salon xem TV. Quả thực là từ sau đêm đó Duy đã thay đổi rất nhiều trong mối quan hệ của hai đứa. Cậu chủ động rủ anh đi nơi này nơi khác chứ không răm rắp theo ý anh nữa. Cách nói chuyện với anh cũng cởi mở và tự nhiên hơn đôi lúc có thêm phần “gạ gẫm nhẹ” làm Phong có cười suốt. Đúng là khi yêu con người ta thay đổi ghê thật.
– Ừm thì vốn dĩ em không phải thuộc type lầm lì tới mức như cái chum hay cái vại. Vì cú sock về chuyện thằng Tùng gây ra làm em ngại tiếp xúc với người khác. Đặc biệt là với người cùng giới. Em sợ chuyện đó sẽ lại tái diễn và em thì không đủ sức để vượt qua một lần nữa. Lần trước nếu không có nhỏ Uyên vực dậy chắc em đã buông xuôi mà đi theo mẹ em rồi… Duy trầm ngâm.
– Tôi nghĩ em cũng khá mạnh mẽ đó. Nhỏ Uyên chỉ là nhân tố phụ. Nếu bản thân em không tự cố gắng thì nó có nói cỡ nào em cũng sẽ không thoát ra được. Và hơn nữa là em đã chọn ở lại trường mà tiếp tục học với bao nhiêu lời miệt thị mà không chuyển đi. Điều này làm tôi thấy em rất kiên cường đó.
– Không được cũng phải được. Người ta kêu là “cố đấm ăn xôi” đó anh. Em phải bám trụ ở trường này vì em muốn trở thành giáo viên như mong muốn của mẹ. Lúc mẹ còn sống em không làm được gì cho mẹ nên bây giờ em phải cố hết sức mà hoàn thành việc này.
– Giỏi lắm “đầu bếp nhỏ”. Nói rồi Phong ngồi sát lại xoa đầu cậu.
– Hì hì. Với lại phải mạnh mẽ mới làm anh xiêu lòng được chứ. Duy khẽ quàng tay qua cổ anh.
– Tính dê tôi hã? Ôm chặt cứng vậy? Phong cười rồi cúi sát xuống mặt Duy.
– Nếu anh thấy không thích thì thôi. Duy bỏ tay ra rồi ngồi ngay ngắn trở lại. Cậu không muốn anh hiểu lầm cậu là đứa dễ dãi hay vồ vập trong những chuyện tình cảm. Chỉ là bất giác cậu muốn ôm lấy cái “lò sưởi” đang sưởi ấm trái tim cậu kia thôi.
– Thích thì ôm đi. Đâu có cấm đâu à?
– Thôi. Từ từ đi. Bây giờ có ôm anh cũng đâu có cảm giác gì đâu?
– Ai nói… Phong chồm qua đè lên người Duy làm cậu bất ngờ. Hai người nhìn nhau một hồi lâu rồi Phong cúi sát xuống…
– Anh thật sự muốn vậy hã? Duy thì thầm.
– Ừ. Muốn lắm rồi. Phong liếm môi.
– Ghê quá. Thả ra đi. Kinh dị. Cậu phì cười rồi đẩy anh ra.
– Ủa chê hã. Chê thì đi về nha. Có hôn thôi mà cũng không cho. Phong ngồi dậy lui ra như ban đầu.
– Ủa bộ muốn hôn là hôn chùa vậy đó hã. Haha. Duy cười lớn.
– Chứ muốn sao?
– Khi nào anh thích em thật sự đi rồi hôn. Bây giờ thì đừng.
– Nghiêm túc quá đó cậu nhóc. Phong nói rồi lấy một ngón tay vuốt sống mũi cậu.
– Em muốn khi nào thật sự là gì của nhau thì hãy có những hành động như vừa rồi. Em không muốn mình bị ảo tưởng. Sống trong ảo tưởng rồi đột ngột tỉnh mộng sẽ đau khổ lắm.
– Ừm. Vậy thì vẫn như cũ. Thuận theo tự nhiên ha. Bây giờ tôi buồn ngủ rồi. Tôi muốn ngủ một tí. Nói rồi anh gác đầu lên đùi cậu.
– Sao tự nhiên hôm đó lại nói thật với em anh là Gay vậy? Tới giờ Duy mới hỏi Phong chuyện đó.
– Không biết. Tự nhiên không muốn giấu em thôi…
– Không sợ em lừa anh sao?
– Tại vì… Tôi tin em không nói dối tôi….
– Từ trước lúc đó em chưa bao giờ nghĩ anh là Gay cả. Đặc biệt là lúc anh nói “có gì thì sẽ chấm dứt”. Vậy mà đột nhiên lúc đó lại “lật ngược bàn cờ” làm em cũng hơi sock… Mà anh…
– ….
Cậu không hỏi thêm nữa vì anh đã ngủ mất rồi. Nhanh thật. Mới đó mà đã ngủ rồi. Nhìn cái mặt ngủ thấy ghét quá. Cậu đưa tay vuốt tóc anh rồi khẽ cười. Nụ cười hạnh phúc. Tuy giờ đây cái hạnh phúc cậu đang tưởng tượng ra chưa rõ ràng nhưng cậu thấy nó đang đến rất gần. Chỉ cần một chút, một chút nữa thôi cậu sẽ bắt được nó. Phong vẫn ngủ say trên đùi cậu…
– END CHAP 3 –
|
##Chap 4 4 giờ chiều
– Ngủ ngon ghê… Phong mở mắt nhìn đồng hồ sau một giấc ngủ ngon lành. Ngước nhìn lên trên anh thấy Duy đã ngủ quên từ lúc nào. Mặc dù ngủ nhưng tay cậu vẫn đỡ dưới đầu Phong.
– Đồ ngốc. Tê tay hết rồi còn gì. Vừa nói Phong vừa ngồi dậy xoa xoa bàn tay đang đỏ ửng lên của cậu. Khuôn mặt anh lúc này ánh lên niềm hạnh phúc rạng ngời. Hạnh phúc vì đang được ai kia quan tâm chăm sóc và có phần “cưng chìu nhẹ”.
-…
– Ngủ mà cũng đeo kính nữa. Sợ không thấy đường ngủ chắc.
– …
– Ráng chờ nhé “đầu bếp nhỏ”. Phong khẽ thì thầm bên tai Duy rồi đặt lên trán cậu một nụ hôn. Nụ hôn nhẹ nhàng, ý tứ và đầy trân trọng dành cho cậu.
– Bao lâu cũng được. Chợt cậu mở mắt ra rồi cười với Phong.
– Dậy hồi nào mà sao im ru vậy? Hay là chỉ giả đò ngủ để gài tôi vậy hen?
– Xoa tay người ta“rầm rộ” như vậy không giật mình mới lạ. Hì hì.
– Thôi chiều rồi. Tôi về đây. Sáng mai tôi sẽ qua sớm rước em ăn sáng rồi đi học. Nhớ dậy sớm đó. Anh lại vuốt mũi cậu.
– Dạ. Anh về. Cậu tiễn anh ra cửa rồi nhìn anh chạy di với một tâm trạng phơi phới. Có lẽ điều tuyệt vời đang dến gần với cậu lắm rồi…
– Mà nè…
– Ủa. Sao chưa đi nữa? Duy giật mình khi thấy anh quay trở lại.
– Tại quên nói với em cái này. Phong ra hiệu cho Duy lại gần.
CHÓC…
– Ơ…
– Haha. Về thật đây… Tên “tội đồ” chạy mất.
-….
Khi bóng Phong đã khuất xa sau những làn xe qua lại thì tại cửa ngôi nhà mà anh vừa chạy ra có một cậu nhóc đang xoa xoa tay lên má còn mặt mày thì đỏ ửng vì cái “chóc” bất ngờ kia.
– Tao thấy rồi nha. Hai đứa bay ghê quá nha. Nhỏ Uyên từ đâu lù lù xuất hiện rồi vỗ vai Duy khi cậu còn chưa kịp hoàn hồn vì cái “chóc” bất ngờ kia.
– Trời đất. Có ngày tao rớt tim ra ngoài vì mày với ổng. Lần thứ hai cậu bị giật mình trong cùng một thời điểm “sát vách” nhau.
– Thôi chiều rồi. Tôi về đây. Sáng mai tôi sẽ qua sớm rước em ăn sáng rồi đi học. Nhớ dậy sớm đó. Nhỏ nhại giọng Phong để chọc cậu.
– Thôi. Vô nhà. Qua kiếm tao có chuyện gì?
– Tao tính rủ mày ngày mai đi sinh nhật thằng Việt với tao. Nó mời mà tao đi một mình ngại chết đi được.
– Nó cũng có gửi thiệp cho tao. Chưa biết nên đi không. Ủa. Mà mày cũng biết ngại hã Uyên?
– Bà già mày. Tao là con gái nha. Rồi sao? Mày đi không? Mày không đi tao rủ ông Phong đi xong tao cua ổng luôn. Hứ. Nhỏ đe dọa.
– Rồi rồi. Em sẽ đi với đại tỷ.Được chưa.
– Ngoan đó. Mai 5 giờ chiều qua rước tao rồi đi. Mặc đồ đẹp tí vì nhà thằng đó không thua gì nhà ai kia của mày đâu. Hê hê. Giờ tao đói rồi. Đi ăn với tao. Tao bao coi như trả công mày đi với tao. Nói rồi nhỏ lôi cậu ra khỏi nhà không đợi một câu đồng ý…
—————————————————————————————————–
– Trễ 2 phút rồi nha “đầu bếp nhỏ”. Vừa nói Phong vừa gõ gõ tay lên đồng hồ ra vẻ không hài lòng.
– Trời. Anh canh kỹ vậy đó hã. Hic. Duy giả vờ nhăn mặt.
– Tôi ghét trễ giờ. Ai trễ sẽ bị phạt. Chịu không?
– Ơ. Vậy phạt gì?
– Hôm nay em phải làm tài xế chở tôi đến trường. Phong nháy mắt.
– … Nhưng em đâu biết chạy cái này. Mặc dù biết chạy xe máy nhưng không phải là chiếc moto to đùng như vầy. Chưa kể lại phải chở thêm Phong làm cậu có phần e ngại…
– Không sao. Nó giống như chiếc xe của em phóng to lên tôi. Yên tâm. Tôi sẽ ngồi sau kềm em. Mạnh dạn lên. Nếu sau này thành người yêu tôi thì phải biết chạy xe này đó. Haha. Anh cười lớn làm Duy chỉ biết im lặng làm theo. BRỪM… Chiếc xe lao nhủi tới làm cậu hết hồn.
– Đừng có rồ ga mạnh quá nó vọt xe đó. Nhẹ nhẹ thôi…
– Để từ từ. Chưa bao giờ em chạy chiếc xe bạ chà bứ thế này.
– Rồi. Bây giờ vô số rồi rồ ga nhẹ nhẹ chạy từ từ thôi. Khi nào quen rồi hãy vặn ga mạnh hơn. Nhớ đừng đạp số đột ngột nó sẽ giật đó.
Cậu rụt rè làm theo lời anh chỉ. Chiếc xe to tướng dưới sự điều khiển khó khắn của cậu đang chầm chậm đi hay có thể nói là “lết” qua từng con đường từng góc phố. Ai đi ngang cũng ngoái nhìn vì chưa bao giờ thấy chiếc moto nào chạy với tốc độ rùa bò như thế nhưng rồi họ cũng chạy đi chẳng để ý đến nữa. Chắc thằng đó mới biết lái – Có lẽ họ đang nghĩ vậy chăng. Mà quả thực là rất khó. Do chạy chưa quen nên hầu như cậu phải gồng hết sức mà giữ cho xe đừng chao đảo. Chạy được một đoạn thì tay cậu mỏi nhừ mồ hôi nhỏ từng giọt.
– Làm gì mà căng thẳng thế. Thả lỏng tay ra rồi chạy. Gồng quá khó bẻ lái lắm. Chưa kể gồng cứng như vậy một hồi lỡ có gì xoay chuyển không kịp đâu.
– Ừm… Ừm… Cậu nới lỏng tay một tí. Quả thực là dễ chịu hơn một tí.
– Đó đó. Đúng rồi. Chạy nhanh lên tí. Không một hồi người ta chửi giờ.
Cậu tăng tốc theo lời đề nghị của anh. Tuy nhiên chỉ ở mức “tạm chấp nhận”. Chiếc xe chở theo hai người cứ thế lăn bánh đều đều trên đường. Không quá vội cũng không quá chậm cũng như tình cảm của anh và cậu lúc này vậy. Cứ bình thường trôi qua. Chợt Phong vòng tay lên ôm ngang bụng Duy rồi gác cằm lên vai cậu.
– Anh Phong. Đang ở ngoài đường đó. Cậu khẽ nhắc anh rồi định gỡ tay anh ra.
– Để yên. Phong nói nhẹ nhàng nhưng cứ như một “quân lệnh” bắt buộc cậu phải răm rắp nghe theo.
– …
– Ghé chỗ Tư bánh mì nha. Còn nhớ không?
– Dạ nhớ.
KÉT…
Xe dừng lại trước chỗ dì Tư.
– Trời. Dì chưa tỉnh ngủ hay sáng nay mặt trời mọc lộn hướng vậy bây. Thằng Phong mà cũng chịu để người khác chở đi hã? Dì Tư nhìn hai đứa nó rồi tròn mắt ngạc nhiên.
– Cho con 2 ổ nha Tư. Phong không trả lời mà “order” luôn.
Shizzzz… Duy xuýt xoa nhẹ khi khẽ cử động cánh tay. Hai cánh tay lẫn bàn tay cậu đã tê rần do gồng quá lâu. Mỏi nhừ và có gì đó nhức nhức tận xương…
– Đã kêu đừng có gồng quá mà. Thấy chưa. Giờ lãnh hậu quả rồi đó. Anh khõ nhẹ lên nón cậu.
– Bây nói nó là cục cưng cục vàng gì đó của bây mà bây bắt nó chở bây là sao? Tư nhìn là biết nó mới chạy xe bây lần đầu phải không? Mọi khi bây tới là động đất cả khu mà nay xe chạy êm ru.
– Dạ. Con không sao Tư ơi. Mới đầu không quen nó vậy thôi chứ riết rồi quen hà. Cậu nhanh nhảu đáp lời.
– Chà. Vậy mỗi sáng chở tôi đi học luôn nha.
– Hã… Duy cảm thấy mình nói hớ thì phải. Sáng nào cũng chở thế này chắc hai cánh tay cậu lìa ra mất. Xe gì mà nặng như quỷ đã vậy còn hay vọt ga nữa.
– Haha… Anh cười lớn…
– Rồi nè. Bây coi chở nó đi chứ để nó chạy một hồi Tư nghi hai đứa bây đáp vô bãi rác quá. Ăn hiếp người ta vừa vừa thôi.
– Trời ơi. Mới gặp có hai lần mà binh dữ vậy Tư. Còn con với Tư “yêu” nhau mấy chục năm nay sao Tư nỡ…
– Thôi đi đi ông thần… Đứng đây một hồi tao xách chổi chà ra quét hai đứa đi à. Dì Tư đe dọa.
– Rồi rồi. Đi liền. Đi liền. Duy. Ra sau đi. Chở vậy được rồi. Phong ra lệnh.
– Chiều nay đi sinh nhật thằng Việt với tôi không? Hình như hôm bữa tôi thấy nó có gửi thiệp cho em. Phong hỏi sau khi cậu đã yên vị sau lưng anh.
– Chiều nay em với nhỏ Uyên cũng đi nè. Trùng hợp ghê. Nhưng em hứa qua rước nó rồi. Thôi gặp nhau ở đó luôn nha.
– Cũng được. Ghê nhỉ. Đến đó không sợ người ta dị nghị sao?
– Có gì đâu. Em quen rồi. Với lại Việt nó cũng không phải đứa hay bới móc chuyện đời tư. Trong lớp em cũng có nói chuyện với nó vài lần. Cũng không đến nỗi nào. Còn người khác kệ. Ai nói gì nói. Em đi với nhỏ Uyên chứ đâu có đi với mấy người đó. Đặc biệt là tối nay có anh nữa. Hihi.
– Gớm. Ý là có thằng “bảo vệ chùa” này thì không sợ chứ gì. Haha.
– Chắc vậy đó. Haha. Cậu cũng giỡn lại với Phong.
– Càng ngày em càng thay đổi nhièu hơn đó. So với lúc đầu thì khác xa hoàn toàn. Lúc đó cả ngày ngôi cạy miệng chắc nói chưa tới 10 câu. Bây giờ thì biết nói biết cười biết chọc tôi rồi.
– Thì khi có chất xúc tác thích hợp thì hợp chất hóa học sẽ tự thay đổi tính chất mà.
– Cứ như vầy thì… Phong lấp lửng.
– Thì sao anh?
– Ai biết. Tới trường rồi. Đứng đây đợi tôi vào gửi xe rồi lên lớp.
Trong lúc đứng đợi thì cậu để ý xung quanh mình một chút. Mọi người vẫn nhìn cậu bằng ánh mắt kỳ lạ nhưng tuyệt nhiên không ai dám hó hé gì về cậu nữa. Chắc họ sợ cái cảnh hôm bữa lắm rồi. Cũng tốt. Từ nay cậu đã dễ thở hơn khi tới trường.
Ít ra là về mặt thính giác cậu không phải bị tra tấn bởi những lời độc địa kia nữa. Đang suy nghĩ thì anh bước ra khỏi bãi giữ xe rồi kéo tay cậu lên lớp. Ngày học rồi cũng qua mau. Trưa nay anh không qua cậu ăn cơm vì bận việc nhà với chuẩn bị quà sinh nhật cho Việt. Nói là quà cho Việt nhưng thực ra là “quà” cho ba Việt. Giới làm ăn là thế. Chỉ cần có tiệc là họ lại “quà cáp”…
– Đi được chưa… WOW…. Hoangtubachma. Chàng ở đâu chui lên vậy nè. Nhìn mày menly phong độ quá Duy ơiiiiiiiiiiiiiiiiii.. Nhỏ Uyên trầm trồ khi Duy từ trên lầu bước xuống. Cậu mặc một chiếc áo sơ mi và quần jean đều màu trắng trông rất hài hòa với cơ thể. Chiếc áo bỏ nút cài trên cùng khoe ra khuôn ngực thấp thoáng khá gợi cảm, tuy không quá lực lưỡng nhưng đủ rắn chắc và nam tính để làm nhiều cô nàng chết mê chết mệt. Trên cổ và tay áo sơ mi còn thêu hoa văn nổi màu xám làm chiếc áo thêm phần trang nhã.
Kết hợp theo đó là mái tóc được vuốt keo tạo kiểu đơn giản nhưng lại rất hợp “rơ” với khuôn mặt của Duy. Lúc trên phòng không biết nghĩ gì mà tự nhiên cậu quyết định đeo thêm lên tai phải một chiếc hoa tai nhỏ đính viên đá màu xanh dương đã lâu chưa có dịp dùng tới. À. Và hôm nay Duy cũng không đeo kính thường mà sử dụng contact- lens… Chà chà. Có vẻ như cậu đã chuẩn bị rất kỹ để đi với nhỏ Uyên. Mà có thật là vậy không hay…
– Thôi đi. Mày nói một hồi tao quê tao ở nhà bây giờ. Hoàng tử với chả hoàng hậu. Kinh dị.
– Mày mà không phải Gay chắc tao cua mày quá Duy ơiiiii….. Nhỏ Uyên kéo dài hơi làm cậu phì cười…
– Đi… Trễ lắm rồi… Không khéo qua tới nơi lại phải chui vô bếp rửa chén thì mệt. Nói rồi cả hai kéo nhau đi…
Không khí buổi tiệc nhà Việt thì khỏi phải nói. Quá tưng bừng và nhộn nhịp. Căn nhà rộng thênh thang và tràn ngập ánh đèn lấp lánh. Phòng tiệc buffet được trang trí đơn giản với hai tone màu trắng – xám nhưng vô cùng nhã nhặn và sang trọng. Ở cuối phòng tiệc còn có dàn nhạc giao hưởng cùng một sàn nhảy mini để khách khứa có thể trổ tài khiêu vũ. Đúng là đẳng cấp. Cũng phải thôi.
Việt con cưng của ông Nam – đại gia thủy sản có tiếng ở Sài Gòn mà. Buổi tiệc này tất nhiên không chỉ đơn thuần là tiệc sinh nhật mà nó còn là nơi để các “bề trên” tận dụng cơ hội để giao thiệp làm ăn nên ai lo việc nấy mỗi người một góc bàn việc riêng của họ mà chẳng để tâm đến chủ nhân buổi tiệc là Việt. Việt chỉ biết thở dài ngao ngán trước cảnh đó.
Mà cũng biết làm sao bây giờ vì năm nào chả vậy. Thôi thì cứ nhắm mắt “sống chung với lũ” . Và cũng vì tính chất của buổi tiệc như thế nên Việt cũng hạn chế mời bạn bè tới. Chỉ những ai thân thiết thì mới có mặt thôi và nhỏ Uyên nằm trong số đó – Nhỏ là bạn học của Việt từ năm lớp 6 tới giờ.
– Việt. Happy Birthday. Nhỏ Uyên và Duy tới trước mặt Việt chúc mừng.
– Cảm ơn Uyên nha. Tối nay bà đẹp quá. Việt khen Uyên. Ừ thì cũng đẹp. Tối nay nhỏ nữ tính ra phết – Đầm xòe màu hồng, đi giày búp bê trắng trên đầu gắn thêm cái vươn miệng nhỏ nhỏ nhìn cứ như các tiểu thư thùy mị khác.
– Cảm ơn nha. Hihi. Con gái mà. Được khen xíu là tít mắt lên.
– Ủa mà ai đây ? Việt nhìn qua Duy rồi hỏi.
– Thần linh ơi. Thằng Duy đó ông hai. Nó mà ông nhìn không ra nữa hã? Nhỏ la làng.
– Trời. Duy đó hã. Wow. Khác hẳn trên lớp nha. Không ngờ tháo kính ra với “tạo hình” như vầy nhìn Duy khác quá chừng. Đẹp trai phong độ gấp mấy lần trên lớp đó. Nhìn cứ như công tử nhà giàu.
– Việt làm Duy ngại ghê. Tại nhỏ Uyên nói tiệc cũng lớn có nhiều người dự nên Duy mới xí xọn tí. Ai ngờ làm lố như vầy. Việt không chê là may rồi.
– Không có đâu. Việt nói thiệt. Đúng là quá bất ngờ luôn đó. Nếu Uyên không nói chắc Việt không nhận ra Duy đâu.
– Hello. Sinh nhật vui vẻ nha nhóc. Phong từ đâu đi tới vỗ vai Việt. Ai chà. Lại thêm một bạch công tử nữa đây. Hôm nay anh cũng mặc đồ trắng như Duy. Cũng áo sơ mi hở nút trên cùng với quần jean trắng. Nhìn anh toát lên một vẻ quyến rũ khó cưỡng trong bộ trang phục đó.
– Anh Phong tới hồi nào vậy? Việt quay lại hỏi.
– Mới tới thôi. Sinh nhật lớn ha.
– Lớn gì đâu anh. Anh dư biết hôm nay đâu phải tiệc sinh nhật cho riêng em mà. Việt thoáng buồn. Nghe tới đó Phong hiểu lý do vì sao Việt nói vậy vì anh cũng vừa mới tặng “quà” cho ba Việt theo lệnh của ba anh xong nên vỗ nhẹ vai cậu nhóc như một lời an ủi.
– Tối nay nhìn thùy mị quá ha Uyên. Đầm hồng đồ, vương miện đồ. Tưởng đâu không bao giờ mặc tới mấy thứ sến rện này chứ. Phong chợt quay qua Uyên rồi chọc nhỏ.
– Dù gì tui cũng là con gái nha cha nội. Thứ gì. Uyên ngoe nguẩy.
– Ủa rồi Duy đâu. Hai đứa đi chung mà. Phong hỏi rồi đảo mắt kiếm xung quanh mà không để ý tới người đang đứng bên cạnh nhỏ là ai.
– Em nè. Lúc này Duy mới lên tiếng.
– Hã. Phong tròn mắt nhìn vào người vừa mới lên tiếng kia. Anh như đóng đinh ánh nhìn vào người đó. Duy đây sao? Cặp kính cận đâu mất rồi? Vẻ xuề xòa bình thường đâu mất rồi? Trước mắt anh là một người khác hoàn toàn. Khuôn mặt tự tin, ánh nhìn hiền và ấm áp không bị cặp kính cận thường ngày che khuất. Áo sơ mi trắng cài hở ngực, tóc vuốt model, quần jean trắng đã vậy còn đeo hoa tai nữa. Chiếc hoa tai xanh dương lấp lánh trong đêm tối làm anh tập trung ánh nhìn vào đó. Cậu ta cũng đeo hoa tai sao? Không ngờ đó. Phong tự nhủ thầm.
– Thêm một người nữa. Mấy người là bạn là tình… Tầm bậy… Là bạn kiểu gì mà không nhận ra nhau vậy. Tháo có cái kính, thay có bộ đồ mà nhìn hết ra vậy đó hã. Nhỏ Uyên liếc xéo Phong.
– Tại lần đầu thấy mà. Tui có bao giờ thấy Duy tháo kính ra đâu. Ở nhà có ngủ trưa cũng đeo kính cứ như là sợ không thấy đường để ngủ vậy.
– … Duy vẫn im lặng không nói gì vì có Việt đứng đó.
– Sao lúc đi học không để giống vầy cho đẹp. Anh tiếp tục tập trung ánh nhìn vào cậu.
– Để giống vầy cho có cả chục thằng Tùng bu vô nó hã ông già. Bữa nay là ngoại lệ hiếm hoi thôi. Với lại bình thường chưng diện chi cho mất công.. Nhỏ Uyên chen ngang. Lần đầu thấy Duy “ăn diện” nhỏ cũng rơi vào tình thế y như vầy. Nhưng lâu dần thành quen và nhỏ dư sức hiểu Duy vì sao không muốn mình thu hút hơn khi đến trường.
– À. Cả Phong và Việt đồng thanh.
– Duy. Đi ra đây tôi nhờ chút việc. Anh quay qua nói với cậu.
– Đi đi. Lẹ rồi vô. Nhỏ Uyên như hiểu ý nên đẩy cậu về phía anh.
– Duy đi đi coi anh Phong nhờ gì. Việt nói vào dù không hiểu gì – Mà có muốn hiểu cũng khó. Haha.
—————————————————————————
|
Tại một góc vườn trong nhà Việt… Sau khi theo Phong ra đây thì cả hai không nói gì với nhau cả. Phong cứ nhìn mông lung đâu đó còn Duy thì cứ đứng như trời trồng sau lưng anh không dám nhúc nhích.
– Tính giấu tôi tới bao giờ? Anh hỏi mà vẫn tiếp tục nhìn ra xa không quay lại.
– Em giấu anh việc gì? Cậu lo lắng hỏi lại.
– Về cái bộ dạng mà tôi thấy ngày hôm nay.
– Em nghĩ nó không cần thiết. Với từ lúc biết anh tới giờ cũng không có dịp nào để em phải “ăn diện” lên như vầy. Không lẽ khi không em phải tháo kính ra rồi ăn mặc cho đẹp giống vầy xong chạy tới trước mặt anh nói với anh rằng em là Duy anh mới chịu hã? Lúc đó chắc anh còn tưởng em bị khùng cũng nên. Bộ thường ngày nhìn em khó coi lắm sao? Hay anh chỉ thích một người có vẻ bề ngoài bóng bẩy để xứng làm bạn với anh? Chưa kể cách đây chưa đầy một tuần mình còn là bạn thân chứ có phải…
– Khục… khục….
– Anh bị gì vậy?
– Phải… khục… Phải… khục… khục… Phải là cái gì? Nói… Nói tiếp đi… Khục… Phong như cố nén cái gì đó trong cổ.
– Ơ. Phải… Phải là cái gì nhỉ. Tự nhiên cậu á khẩu. Vì tới đây cậu không suy nghĩ ra được cậu và anh đang là mối quan hệ gì. Bạn bè – Không phải. Bạn thân – Cũng không phải vì đã tiến lên mức khác. Người Yêu – Càng không vì đã có gì với nhau đâu.
– AHAHAHAHAHA…. Phong quay lại rồi cười sảng khoái trước mặt cậu. Nhìn mặt cậu rối lên để tìm lý do càng làm anh cười lớn hơn nữa. Nãy giờ anh đã rất cố gắng để nén cười nhưng rồi không được vì “đầu bếp nhỏ” phản ứng quá dữ dội xong rồi tự đưa mình vào thế khó. Thật ra anh chỉ muốn chọc cậu một tí ai ngờ đâu cậu lại phản ứng dữ dội như vậy.
– Anh cười gì chứ? Cậu nhăn mặt.
– Giỡn với em chút thôi. Nếu từ đầu tôi muốn có một đứa bạn đẹp lộng lẫy như em nói thì chắc em rớt lâu rồi. Cơ mà lúc nãy em nói tôi và em có phải là cái gì vậy? Em vẫn chưa trả lời tôi…
– Là… là… Cậu lại ấp úng. Thật sự cậu không biết nên nói với anh thế nào cả. Vì dùng từ gì cũng sai không khéo lại chọc anh giận thì nguy to.
– Là người yêu. Trong lúc cậu ấp úng thì anh ghé vào tai cậu rồi thì thầm ba từ đó.
– Hã… Anh mới nói… Duy trố mắt lên nhìn anh. Cậu không tin vào tai mình. Anh vừa nói gì vậy.
– Là người yêu. Vậy được chưa… Nói rồi anh ôm cậu vào lòng không đợi cậu kịp phản ứng gì.
– Em… Anh… Cậu không còn nói nên lời nữa. Có phải anh vừa nói hai người là người yêu của nhau không nhỉ. Khỉ thật. Lại mất bình tĩnh nữa rồi. Cứ làm người ta bất ngờ hoài vậy ông thần…
– Nghe rõ chưa hay muốn tôi… Àh…. Anh nói thêm lần nữa? Phong lại lên tiếng.
– Anh… nói lại… lại… lần nữa đi… Cậu trả lời mà có gì đó nghẹn nghẹn.
– Anh với em là người yêu của nhau. Chắc nói như vầy đã rõ lắm rồi nhỉ. Còn bắt anh nói nữa là anh dẹp luôn đó. Anh ôm cậu chặt hơn như thể chứng minh điều vừa rồi là thật.
– Sao hôm qua anh còn nói em phải đợi thêm nữa mà? Như vầy có vội quá không? Anh đã nghĩ kĩ chưa? Cậu ngước lên nhìn anh.
– Vậy thôi coi như chưa nói gì nha. Tiếp tục đợi đi. Mà chắc đợi dài cổ rồi đó. Tôi đi vô. Anh đột ngột buông cậu ra rồi bỏ vào phòng tiệc.
– Anh Phong… Duy biết mình đã hố khi hỏi anh câu hỏi đó. Cậu chỉ biết nhìn theo bóng anh khuất dần sau những hàng cột kia rồi cũng đi vào trong. Vào lại phòng tiệc với tiếng nhạc du dương thư thái mà lòng cậu nhấp nhổm như lửa đốt. Người gì mà dễ giận quá. Vì quá bất ngờ nên cậu mới hỏi lại chứ có ý gì đâu. Haizzz…
– Ủa. Sao chàng đùng đùng đi trước nàng lết lết theo sau vậy? Nhỏ Uyên tiến lại gần Duy trong khi cậu vẫn đứng nhìn theo anh đang hòa mình vào “nhóm bè” phía bên kia.
– Haizzz…
– Sao. Nói tao nghe. Tao giải quyết cho.
– Giận rồi. Duy đáp gọn lọn mắt vẫn không ngừng nhìn sang hướng bên kia.
– Cái gì giận. Tại sao giận. Mày kể đàng hoàng cho tao nghe coi thằng kia. Nhỏ Uyên lại chuẩn bị hét lên làm cậu lật đật lên tiếng để ngăn cơn thịnh nộ sắp bộc phát.
– Vầy nè… Cậu kể lại toàn bộ chuyện ngoài vườn cho nhỏ nghe.
– Thằng khùng. Ổng giận là đúng rồi. Gặp tao tao cũng giận. Ai đời được tỏ tình mà vặn vẹo người ta tùm lum như mày. Mày có nghe cái câu “Yêu không cần lý do” không? Thì giờ cũng đang vậy đó. Mày thích ổng hay yêu ổng gì đó tao không cần biết nhưng mày có xác định được thời gian chính xác mày bắt đầu không? Tự nhiên mày nói vậy giống như mày đang ám chỉ ổng đang đùa giỡn với mày vậy. Lần này mày tự qua cầu hòa đi. Tao theo phe ổng. Ước gì cũng có ai tỏ tình với tao ngộ như vậy. Nhỏ nói một hơi rồi bỏ đi một nước làm cậu chẳng kịp nói thêm điều gì. Chợt…
– Cái gì vậy? Phong… Anh đang làm gì đó… Duy chợt nhìn về hướng đối diện. Cậu thấy anh đang vuốt ve vào giữa khe ngực của nhỏ Tâm – Con nhỏ nổi tiếng lẳng lơ dâm loạn trong trường. Con Tâm thấy vậy còn hưởng ứng bằng chách đặt tay lên ngực anh rồi sờ soạng nữa chứ. Tự nhiên cậu thấy mặt mình nóng bừng lên. Tim cậu bắt đầu nhảy loạn xạ khi thấy cảnh đó. Khó chịu vô cùng.
Mặc dù cậu biết anh là Gay nhưng nhìn anh mơn trớn con nhỏ đó như vậy cậu không chịu được. Ủa mà quên. Có khi nào Phong là Bi? Nếu vậy thì anh vẫn có thể dư sức qua cầu với con đó. Trời ơi. Tay nó đang rờ cái gì của anh thế kia. Tim cậu càng đập mạnh hơn khi bàn tay con kia đã xuống tới thắt lưng chỉ còn chút nữa thì sẽ tới đó – tới cái nơi làm nên một thằng đàn ông… Tới đây thì Duy đã mất bình tĩnh. Không kịp nghĩ ngợi cậu đã đùng đùng tiến thẳng qua phía bên kia không chút ngần ngại.
– PHONG… ĐI… Cậu nói gằn giọng rồi nắm cổ tay anh sau đó lôi mạnh làm con Tâm đang dựa dữa bỗng mất đà ngã sóng soài. Đám đông gần đó thấy lạ nên cũng bu lại coi chuyện gì đang xảy ra.
– Đi đâu? Mà cậu là ai? Tôi với cậu có quen nhau hã? Phong vẫn đứng đó không di dịch mà còn hỏi lại cậu.
– Ê. Mày làm gì vậy thằng kia. Mày biết tao là ai không hã? Con Tâm đã định thần sau cú ngã lồm cồm bò dậy rồi quát tháo.
– Cô là ai thì kệ cô. Không được làm vậy với anh Phong… Cậu quay qua trừng mắt nhìn nó.
– Mày là cái chó gì mà không cho hã??? Đ.M mày muốn chết à. Con Tâm bắt đầu chửi bậy.
– Nói chuyện cho đàng hoàng. Ở đây đừng dùng mấy cái từ chợ búa đó. Duy lúc này đột nhiên trở nên điềm đạm.
– Vậy mày nói đi mày là cái gì của anh Phong? Con Tâm vẫn hét ra lửa.
– Tôi là gì không quan trọng. Nhưng trước hết cô là gì của ảnh mà có những hành động vuốt ve khiếm nhã như thế? Nếu tôi không lầm thì cô cũng được ăn học đàng hoàng mà. Những hành động vừa rồi là hành động của một người có học sao? Duy nói chậm rãi từ từ như thách thức con Tâm.
– Tao là bồ anh Phong đó mày biết không? Con Tâm gào lên.
– Bồ? Phải không anh Phong? Cậu quay qua nhìn anh với ánh mắt tóe lửa.
– Phải thì sao không phải thì sao? Phong kênh mặt.
– Xin lỗi. Tôi đã hiểu lầm. Với lại chắc tôi đã say quá nên mới làm vậy. Cậu lập tức thả tay anh ra rồi bước ra cửa. Khi đi ngang Phong cậu lướt thẳng mà không thèm quay qua nhìn anh một cái. Cậu đi thong thả chậm rãi ra cửa như chẳng có việc gì xảy ra. Đi ngang Việt cậu còn dừng lại xin lỗi vì đã gây náo loạn phòng tiệc rồi tạm biệt để ra về. Phong cũng bất ngờ trước sự quay ngoắt 180 độ của cậu nên không nói được gì nữa. Phong tưởng cậu sẽ tiếp tục làm dữ lên để lôi anh ra khỏi đó thì anh sẽ nhân cơ hội chọc cậu thêm tí nữa nhưng đằng này…
– Duy. Nhỏ Uyên chạy theo cậu. Nhỏ đã chứng kiến hết mọi chuyện từ nãy đến giờ. Nhỏ không ngờ thằng bạn của nhỏ lại ghen dữ dội như vậy. Chưa bao giờ nhỏ thấy Duy tức giận và hành động mãnh liệt như thế. Nhỏ cũng như Phong. Nhỏ tưởng Duy sẽ tiếp tục làm dữ để kéo anh ra khỏi con Tâm nhưng cậu lại làm điều ngược lại khi chính cậu là người bỏ ra về khi kịch tính chỉ mới lên đến một nửa.
– Sao tự nhiên mày bỏ về vậy? Chạy qua làm cho dữ vô rồi bỏ về là sao? Rồi chưa kể để ổng lại nó con Tâm xà mâu kia dê ổng nữa rồi sao. Nhỏ Uyên tức tối.
– Nếu tao không làm vậy thì làm sao? Không lẽ tao đứng đó rồi la lên tao mới là người yêu của ổng à?
– Nhưng…
– Không nhưng gì hết. Nếu Phong thật sự không có gì với cô ta và ổng hiểu thái độ của tao lúc nãy là gì thì tự nhiên ổng cũng sẽ hiểu ý tao muốn gì. Còn nếu ổng khoái con đó thật thì tao cũng chẳng có quyền gì cấm cản. Tự do riêng của mỗi người mà. Dù gì ổng với tao cũng đã là gì đâu mà tao có quyền xen vào…
Ngoài miệng thì nói vậy nhưng thật ra trong lòng Duy đang rất giận. “Mà cậu là ai? Tôi với cậu có quen nhau hã?” Nghĩ lại hai câu đó mà đầu Duy lại thấy ấm ức. Nhưng kệ. Đi ra rồi thì không để ý tới nữa. Rồi cậu tiếp tục giải thích cho con Uyên hiểu.
– Lúc nãy nếu không nghĩ cho mặt mũi của anh Phong thì tao đã dùng mọi cách mà lôi ổng ra cho bằng được rồi. Nhưng tao biết mình không được phép làm thế. Vì một số người trong buổi tiệc đó biết tao là ai và họ cũng biết quá rõ những chuyện về tao. Nếu tao cố chấp làm vậy thì sáng mai cả trường sẽ đồn ầm lên và anh Phong sẽ càng mất mặt hơn nữa vì hiện tại người ta chỉ biết tao là “bóng” còn anh Phong thì không.
Một thằng “bóng” đi “giành trai” với một đứa con gái. Trò hề thế kỷ sao? Đã vậy còn là con Tâm. Càng mất mặt hơn. Vì vậy tao nhận là tao đang say và ra về để bảo đảm an toàn cho sáng mai. Ít ra người ta cũng chỉ nói tao là vì say rượu nên lên cơn “thèm trai” bất tử. Cũng may tao kịp nghĩ ra mấy chuyện này khi nhìn thấy mấy người trong trường chứ không là ngày mai tùm lum hết rồi.
– Tao hiểu mày rồi. Một cũng nghĩ cho anh Phong, hai cũng nghĩ cho anh Phong. Nổi da gà. Mà mày ghen có văn hóa ghê ha. Gặp tao là con đó nó banh xác trước rồi tính gì thì tính chứ ai hơi đâu mà tính toán tới chuyện “hậu ghen” như mày. Nhưng đừng có nhận hết phần thiệt về mày như thế. Không phải thằng nào cũng hiểu trong lòng mày nghĩ gì đâu. Tụi con trai – ý tao là trai thẳng hay trai cong làm chồng á. Tụi nó ngốc lắm. Không phải thằng nào cũng đủ kiên nhẫn và trí khôn để hiểu dụng ý sâu xa của người khác. Nhỏ Uyên le lưỡi sau khi nghe Duy phân tích thêm.
– Dù gì tao cũng là người nói tao thích ổng trước nên tao có trách nhiệm phải giữ thể diện cho ổng vì nếu ổng mất thể diện vì một mối quan hệ chưa kịp bắt đầu thì tội ổng lắm… Nói rồi cậu thở dài bước đi tiếp mà không nói gì nữa…
– Mày thương ổng lắm rồi phải không Duy? Nhỏ Uyên sau một hồi im lặng cũng lên tiếng hỏi cậu.
– … Cậu không trả lời mà chỉ khẽ gật đầu.
– Vậy giờ mày tính sao đây? Nhỏ Uyên lại tiếp tục hỏi.
– Về nhà ngủ chứ sao. Với mắt tao khó chịu quá. Lâu ngày không đeo lens giờ nó ngứa với chảy nước mắt từ lúc vô nhà Việt tới giờ luôn nè. À. Mày đợi tao tí. Tao tháo ra bây giờ luôn chứ không thôi sáng mai nó viêm mắt là xong luôn.
– Rồi sao thấy đường đi ông hai.
– Trời. Tao cận có 2 độ à con kia. Tháo ra vẫn thấy đường quánh mày đó. Duy cười rồi đứng lại chớp chớp mắt tháo 2 cái “công tắc” kia ra khỏi mắt.
– Cho tao tờ khăn giấy coi. Duy quơ quơ tay qua bên cạnh nhưng không thấy ai.
-….
– Ủa Uyên mày đâu rồi… Do vẫn còn xốn mắt nên cậu vẫn chưa thể mở mắt ra.
– ….
– Cái con này. Đừng có giỡn. Lấy tờ khăn giấy cho tao lau nước mắt coi. Cậu lại tiếp tục quờ quạng. Chợt cậu đụng trúng ai đó…
– ….
– Con quỷ. Nãy giờ đứng đây mà im re vậy…
– Xin lỗi… Là tiếng của Phong. Lúc nhỏ Uyên bỏ chạy theo Duy thì một lúc sau anh cũng viện cớ bận việc rồi chạy ra theo để kiếm hai đứa nó. Khi kiếm ra thì Phong đã vô tình nghe được cuộc nói chuyện kia. Nhân lúc Duy đang tháo hai cái “công tắc” anh đập vai nhỏ Uyên rồi ra hiệu cho nó lùi lại. Nhỏ hiểu ý Phong nên chỉ tủm tỉm cười rồi rẽ qua hướng khác bắt Taxi đi về. Vừa quay đi nhỏ nghĩ “Thằng này coi vậy mà cũng cao thâm quá. Nó dư biết thằng chã sẽ đuổi theo nó nên nó mới làm vậy đây mà. Cái gì mà sợ chã mất thể diện chứ. Vẽ chuyện…”
– Tôi có quen anh không? Duy quay qua hỏi Phong rồi cười nhẹ.
– Thôi mà. Anh xin lỗi… Phong gãi đầu nhìn Duy.
– Xin lỗi vì cái gì? Duy quay lưng đi lững thững phía trước Phong còn miệng thì cười tủm tỉm cười.
– Lỗi gì có thì anh xin lại hết. Phong choàng tay ôm Duy lại từ phía sau rồi thì thầm vào tai cậu.
– Hì. Mốt đừng làm vậy nữa là được rồi. Cậu quay qua hôn nhẹ lên má Phong.
– Em dễ tính thật đó. Sao bỏ qua dễ dàng quá vậy? Không giận anh nữa hã?
– Vì giờ anh đã xin hết lỗi về rồi thì còn gì để em giận nữa. Thôi đừng nhắc tới nữa. Về thôi anh. Nói rồi cậu kéo tay anh đi.
– À nè. Hồi nãy trong vườn em chưa trả lời anh. Phong vừa đi vừa huýt sáo.
– Trả lời chuyện gì?
– Ừ thì anh nói “là người yêu” đó. Em chịu không? Lại huýt sáo.
– Không chịu thì ghen làm gì cho mệt vậy. Đồ khờ.
– Ủa vậy là chịu rồi đó hã?
– Tự hiểu đi. Hì hì.
– Mà sao nay đeo bông tai vậy…
– Tại thích nên đeo…
– Bông tai đâu ra đẹp vậy…
– Đi dạo shop với con Uyên thích nên mua…
– Mai diện giống vầy đi học nha.
– Thôi. Kỳ lắm. Với em không quen đâu.
– Sao không quen.
– Lỡ đẹp quá rồi người ta hốt em đi mất rồi sao.
– Thằng nào dám…
-…………..
Trên con đường vắng buổi đêm chợt rộn ràng những câu hỏi và câu trả lời của hai con người vừa mới yêu nhau kia. Cứ hỏi cứ trả lời và không có tín hiệu của sự mệt mỏi hay dừng lại. Cũng đúng thôi. Họ đang thích thú tìm hiểu về đối phương và say trong men tình ái mà. Từ xa có một người con gái ngồi trên Taxi chứng kiến hết mọi chuyện và đang thầm chúc phúc cho hai người.
Đột nhiên người con gái đó trộm nghĩ liệu rằng tình yêu giữa họ có bền không khi tính cách của họ có vẻ khá trái ngược nhau. Có thể và cũng không thể. Vì nếu yêu nhau thật lòng thì tự nhiên họ sẽ hòa hợp và bổ sung tính cách và những điểm ưu khuyết cho nhau. Còn ngược lại thì có lẽ không cần nói nữa… Chỉ cần nhìn đến đó thôi là được rồi.
Cô khẽ mỉm cười kéo cửa lên và kêu tài xế chạy thằng về nhà. Đêm nay cô gái đó sẽ được ngủ ngon và bớt đi một mối lo về thằng bạn đầy cảm xúc của mình. Nó đã có bến đỗ. Mặc dù chỉ mới vừa cập bến nhưng cô vô cùng yên tâm khi thấy nó cập vào cái bến kia. Vì sao? Vì cô cũng có phần đẩy nó vào mà. Haha…
– END CHAP 4 –
|