Tình Yêu, Giấc Mơ, Ngày Trở Về
|
|
– Anh Phong … Đau em… Nhẹ thôi anh…
– Ráng chút… Sắp được rồi…
– Đau… Á… Ui da…
– Nằm im. Ráng chịu chút đi. La hoài.
– Nhưng mà anh làm mạnh quá à. Hic.
– Nhẹ lắm rồi đó…
– Hic…
– Oh Yeah! Nằm im vầy phải tốt không? Dễ làm ghê…
Thần linh ơi! Chuyện gì đang xảy ra với hai người kia vậy? Thật là tội lỗi quá…. @.@….
– Xong rồi đó. Có bôi thuốc mà cũng la lối um sùm. Anh cốc đầu cậu.
– Nhưng anh bôi mạnh quá. Đau muốn chết. Huhu.
– Có vậy mà cũng kêu đau. Hôm bữa bị tụi nó đánh sao không kêu? Hừ. Anh lừ mắt nhìn cậu.
– Lại nữa rồi. Cứ hở tí là móc xéo không à.
– Ngồi dậy. Đưa cái mặt đây. Giờ tới nó. Anh không trả lời mà ra lệnh.
Phong cầm lọ kem liền sẹo bôi lên vết rạch trên mặt cậu mà không khỏi xót xa. Cũng may con Tâm nó rạch không sâu lắm nên bây giờ vết sẹo đã mờ đi trông thấy. Khuôn mặt này thuộc sở hữu của “Phong thiếu gia” mà nó cũng dám đụng tới sao. Đã vậy còn dám “vẽ vời” lên đó nữa. Lỡ để lại sẹo về sau chắc anh sẽ “vẽ” nguyên một “bàn cờ” lên mặt nó mới hả dạ được. Nhưng trách con Tâm một thì anh tự trách mình tới mười. Nếu tối đó anh không mượn nó để chọc ghẹo cậu thì đâu gây ra hiểu lầm cho nó để nó đi “đánh ghen” tới mức này. Anh rùng mình khi nghĩ tới con dao rọc giấy kia được thay bằng một lọ axit thì…
– Anh sao vậy? Sao tự nhiên ngồi thừ ra vậy? Cậu thấy anh ngồi bất động suy nghĩ nên lay lay tay áo anh.
– Không có gì đâu. Anh nghĩ vài chuyện vớ vẩn đó mà.
– Thiệt không? Hay tranh thủ hổm rày em không đi học anh cua được đứa nào khác rồi. Cậu giả vờ giận dỗi.
– Chà. Sao em biết hay vậy? Phong đè cậu xuống giường rồi tiến sát mặt cậu. Mặt đối mặt, mũi chạm mũi còn môi thì…. nói chuyện. Haha.
– … Gương mặt Duy đang đỏ dần lên. Cậu đang thấy “nóng nực” khi áp sát khuôn mặt anh thế này. Chưa kể cả cơ thể anh đang nằm đè lên cậu nữa…
– Giờ mới để ý nha. Hở tí là đỏ mặt. Haha. Phong ngồi dậy cười lớn.
– Đồ già dzịt. Bực mình… Có người đang quê đố đó nha.
– Bôi trét xong xuôi rồi. Giờ đi tới chỗ này với anh. Có người muốn gặp em.
– Ai. Tự nhiên muốn gặp em?
– Đi đi rồi biết. Bảo đảm em sẽ bất ngờ. Anh nháy mắt rồi hai người một xe phóng thẳng ra đường. Vòng vèo một hồi thì cả hai dừng lại trước một căn nhà cũng khá bề thế.
BÍNG BOONG. Phong tiến lại nhấn chuông cửa.
– Anh Phong… Mời… Mời anh. Duy nữa. Vào luôn đi… Người con gái vừa ra mở cửa chỉ nói vỏn vẹn nhiêu đó rồi quay trở vô nhà một cách vội vã. Trông cô ta rất sợ sệt khi thấy Phong.
– Sao… Sao tự nhiên lại tới đây… Con Tâm sao lại ở đây…
– Thì nó là người muốn gặm em mà. Anh lại nháy mắt bí hiểm.
– Nhưng…
– Có anh ở đây mà còn sợ gì. Đi vô. Nhanh lên. Anh gắt nhẹ.
Vừa bước vào phòng khách Duy đã không khỏi ngạc nhiên. Những đứa hành hung cậu hôm đó đều có đủ mặt. Chỉ khác là cái dáng vẻ hung tợn ngày hôm đó biến đâu mất. Chỉ còn lại một nhúm gì đó đang khúm núm ở góc phòng.
– Tụi bay hôm qua nói gì với tao. Giờ thực hiện đi. Phong ngồi xuống salon rồi gác chân lên bàn. PHỤP. Anh lấy bật lửa châm một điếu thuốc rồi ngửa mặt nhả ra những làn khói mờ ảo. Dáng vẻ bất cần và… Thật sự là giờ đây cậu không biết dùng từ gì để miêu tả dáng vẻ anh lúc này cả. Anh giờ đây như trở thành một người hoàn toàn khác…
– Anh… Tụi em… Tụi em…
– NHANH. Anh quát. Tiếng quát mạnh và đây uy lực đến Duy cũng phải giật mình. Sau tiếng quát tụi kia lật đật tiến lại quỳ xuống trước mặt cậu.
– Hã. Mấy người làm gì vậy. Cậu mở tròn mắt ngạc nhiên.
– Tụi mình xin lỗi bạn. Sau này tụi mình không bao giờ dám đụng tới bạn nữa. Cả bọn đồng thanh.
– Duy cho Tâm xin lỗi. Tâm sai rồi. Tâm không biết Duy là người quan trọng với anh Phong như vậy. Tâm cứ ngỡ Duy giống mấy đứa anh Phong hay chơi qua đường nên mới tính dằn mặt Duy ai ngờ… Con Tâm ngước lên nhìn cậu rồi nói. Nhìn mặt nó vẫn còn sưng.
– Mày nói gì đó con kia? Phong gằn giọng.
– Em… Em… Em chỉ… Em xin lỗi… Con Tâm nghe nạt thì sợ quíu. Nó lắp ba lắp bắp không thốt nên lời.
– Duy. Em lại đây. Phong vẫy tay kêu cậu lại ngồi kế bên anh. Duy đang sock trước tình cảnh căng thẳng đang diễn ra nên chỉ biết im lặng bước lại ngồi cạnh anh mà chẳng dám hó hé lời nào.
– Tụi bay nhìn đây. Từ trước đến nay chưa có ai đủ tư cách để ngồi ngang hàng với tao như thế này. Nhưng bây giờ thì có Duy đang ngồi ngang hàng với tao và mãi mãi sẽ như vậy. Bình thường tụi bay đối xử với tao thế nào thì cũng phải y như vậy với Duy. Nếu có sai sót thì tự hiểu. Không yên ổn như hôm nay đâu. Hãy nhớ kỹ điều này. Anh lạnh lùng nói. Từ nãy đến giờ giọng nói không còn vẻ dịu dàng dí dỏm thường ngày nữa mà mang nặng sát khí.
– Dạ… Dạ… Từ đây tụi em không dám nữa. Tụi kia líu ríu nói.
– Từ đây chuyện bảo vệ Duy là của tụi bay. Nếu Duy xảy ra chuyện gì thì… Phong đưa ngang tay lên cổ. Duy chợt rùng mình trước cách cư xử của anh từ nãy đến giờ. Vẫn biết Phong không phải tay vừa nhưng cậu không ngờ anh lại có uy lực khủng khiếp như vậy. Đây mới chính là bộ mặt thật của “Phong thiếu gia” mà ai ai cũng khiếp sợ sao…
– Dạ… Tụi em đảm bảo.
– Tốt. Bằng một ánh mắt sắc lẻm Phong nhìn mấy đứa đó thêm một lượt rồi nắm tay Duy ra về. Bước ra khỏi căn nhà bầu không khí tự dưng thay đổi hẳn. Ở ngoài này cậu cảm thấy rất nhẹ nhàng thoải mái chứ không nặng nề như lúc nãy. Bất chợt cậu nhìn anh. Cái nhìn có phần kiêng dè và sợ sệt. Cậu sợ con người lúc nãy trong nhà kia. Lạnh lùng và có phần hung hiểm.
– Anh biết em đang nghĩ gì. Đừng nhìn anh bằng ánh mắt đó. Ai nhìn anh sao cũng được nhưng em thì không. Anh sẽ buồn lắm. Phong như hiểu ý cậu nên lên tiếng.
– Em xin lỗi. Vì lần đầu em thấy anh như vậy nên… Cái lần anh bẻ răng thằng kia hay mấy lần đánh nhau em còn chưa thấy… Duy im bặt khi thấy anh đứng lại rồi quay qua nhìn thẳng vào cậu.
– … Anh không nói gì mà chỉ đứng đó nhìn cậu. Tuy nhiên ánh nhìn khác hoàn toàn khi nãy. Ấm áp nhẹ nhàng và dường như có pha lẫn chút thất vọng.
– Xin lỗi anh. Tự nhiên em lại nói vậy. Hãy cho em thêm thời gian để hiểu anh hơn. Em còn hiểu anh quá ít nên những chuyện như lúc nãy làm em không quen. Em biết anh tạo cho mình một vỏ bọc ngông nghênh, bất cần hay thậm chí là bạo lực nhưng cái thần thái như lúc nãy thì… Em cũng không biết phải nói sao… Nhưng em thật sự sợ người khi nãy. Người đó không phải anh…
– Lần này thôi. Lần sau không được sợ nữa? Ok? Anh ngắt ngang lời cậu
– Hic hà. Để từ từ rồi làm quen vậy. Cậu đành chìu theo ý anh.
– Haha. Vậy mới được chứ. Đâu phải dễ dàng gì mà ngồi ngang hàng “Phong thiếu gia” này. Anh xoa đầu cậu ra vẻ rất hài lòng.
– Gớm. Làm như xoa đầu con không bằng.
– Thôi đi chơi. Dẹp chuyện nãy giờ qua một bên. Mệt óc quá. Hì hì. Anh cười thật hiền rồi kéo cậu lên xe phóng đi. Đây mới chính là Trần Khánh Phong của cậu. Duy cười tươi rồi ôm chặt anh. Phía trước cũng có người đang cười mãn nguyện. “Rồi từ từ em sẽ phải quen với con người của anh thôi nhóc à.” Anh nói thầm.
——————————————————————————–
– Nghe nói Duy bị thương phải nhập viện hã? Đã khỏe chưa? Việt lại ngồi kế Duy hỏi thăm khi cậu đã đi học lại.
– Ừ! Khỏe re rồi nên mới chui vô đây ngồi nè. Hehe.
– Lúc nào cũng dí dỏm. Duy yêu đời ghê há. Mà Việt không ngờ Duy lại quen anh Phong đó. Mặc dù biết hai người với bà Uyên chơi chung với nhau nhưng chuyện yêu nhau này thì là không tưởng. Hổm rày cả trường bàn tán chuyện của hai người quá chừng.
– Hì. Cũng không biết nói sao. Nhưng khi tình cảm tới thì nó tự nhiên tới thôi Duy cũng không ngờ. Ai ngờ đâu Duy lại thích ổng. Người gì mà…
– Gì mà sao? Bây giờ có cái tật nói xấu anh sau lưng ha… Phong từ đâu xuất hiện ôm cổ cậu.
– Chứ có gì tốt để nói đâu? Haha.
– Không tốt vậy sao yêu?
– Thì xấu quá nên yêu cho bớt xấu.
– Nói nữa tui hun mỏ à. Vừa nói Phong vừa chu chu miệng ra.
– … Sáng nay em mới ăn bún đậu đó nha. Cho thúi um trời luôn à. Cậu thổi phù phù vào mặt anh.
– AAAAA…. Cứu… Cứu… Trẫm trúng độc rồi…
Hai người trêu đùa qua lại mà không để ý Việt đã bỏ đi từ lúc nào. Dù gì cả trường cũng đã biết hết chuyện của hai người nên cậu và anh cũng thoải mái chẳng cần giấu diếm gì mặc cho ai muốn nói gì cũng kệ.
– Haizzzz…. Ở đâu đó Việt chợt thở dài khi đã rời khỏi chỗ của hai người kia. Ánh mắt buồn xa xăm…
– Ủa. Việt đâu rồi. Mới ngồi đây mà ta. Không thấy Việt nên cậu kiếm xung quanh.
– Chắc nó đi đâu đó rồi.
– Tự nhiên đang nói chuyện anh nhảy vô làm người ta ngại đi mất tiêu rồi thấy chưa?
– Vậy đi kiếm nó đi. Hừm. Giận dỗi.
– Trời. Ghen đó hã. Thắc mắc.
– Ai thèm. Lẫy.
– Haha. Có ghen cũng kệ. Ghen tầm xàm cho ghen đã luôn. Haha. Em đi xuống canteen tí. Cậu nói rồi đứng lên đi ra khỏi lớp mặc cho anh ngồi tức tối nhăn nhó. Thường thì trong trường hợp này thì cậu sẽ phải ngồi đó năn nỉ hay dỗ ngọt anh còn đằng này…
– Duy đi đâu đó? Đám “vệ sĩ” lập tức bám theo khi cậu vừa ra tới cửa. Từ sau ngày hôm đó thì đám “vệ sĩ” bất đắc dĩ này luôn bám theo cậu mọi lúc mọi nơi trong trường. Thực sự là cậu rất ngại khi cứ như vầy nhưng không còn cách nào khác. Ai bảo cậu là người đủ “tư cách” ngồi ngang hàng với “Phong thiếu gia”. Những tin đồn cũng theo đó mà thêu dệt một cách sinh động hơn.
Con Tâm và đám bạn của nó mặc dù chả là gì so với Phong nhưng cũng là “ác thần” của cả trường. Vậy mà giờ lại cả ngày phải tò tò theo cậu – một thằng “Pede dâm đãng” cả ngày. Nhưng cậu nào dám cãi lại. Mỗi lần đề cập đến chuyện này thì anh lại liếc cậu một cái sắc lẻm làm cậu lạnh cả sống lưng nên chẳng dám nói nữa. Tính ra tụi con Tâm cũng không phải tệ.
Cũng là một đám con nhà giàu không nhận được tình cảm gia đình nên sinh ra bất cần đời. Mấy hôm nay cậu cũng có tranh thủ hỏi han tụi nó nên cũng nắm bắt được chút đỉnh. Vì cả nể Phong nên tụi nó chẳng dám giấu diếm gì mà thành thật kể ra hết. Con Tâm thì ba mẹ ly thân và có nhân tình riêng còn nó thì như con rơi. Hai anh em thằng Bình, thằng Phương thì mất cha từ nhỏ còn mẹ tái giá với một ông dượng vô cùng ác độc chuyên ngược đãi nó.
Con Linh thì là đứa con ngoài giá thú của một đại gia nhà đất nào đó, hàng tháng chỉ có nhân viên của ba nó đến đưa tiền rồi biến mất. Thằng Hoàng thì vì lý do nào đó không muốn nói nên cậu cũng không hỏi gì thêm.
– Đi xuống canteen với tui. Tui khao. Tiền thì có “thiếu gia” tài trợ. Haha. Duy nháy mắt với cả bọn. Lúc này cậy cũng chẳng còn thù ghét gì bọn chúng dù chưa thể gọi là thân thiết. Mọi chuyện đã qua và tụi nó cũng đã hối lỗi thì cậu cũng không trách nữa. Chắc có thể gọi là xã giao bạn bè chăng? Nhiều lúc nghĩ bạn bè của cậu toàn “khác người”. Toàn những thành phần “kỳ lạ” trong trường. Biết trách sao được khi cậu đã yêu phải một người “không bình thường” đây…
– Oke. Nhìn ông có phong thái của người yêu “Phong thiếu gia” rồi đó. Nói chuyện cũng chắc giọng nhỉ. Con Tâm châm chọc.
– Gần mực thì đen gần đèn thì sáng. Haha. Cậu cười sảng khoái rồi cùng cả bọn kéo xuống canteen. Cả đám đi tới đâu thì gây chú ý tới đó. Kể cũng kỳ. Nhưng biết sao đây?
– Hỏi thật. Hơn 2 tuần nay mấy người đi theo tui có thấy bực mình không? Nếu có thì tui tìm cơ hội nói anh Phong dừng chuyện này lại. Cậu hớp một ngụm trà chanh rồi hỏi tụi nó.
– Không đâu. Tụi này có lỗi trước mà. Tuy tụi này không phải người tốt gì nhưng chuyện đã hứa thì sẽ làm tới cùng. Một phần vì anh Phong một phần vì tụi này tự biết lỗi. Hồi trước tui từng thấy nhiều đứa sáp lại anh Phong vì tiền của nhà ảnh nên lâu ngày tui sinh “phản xạ có điều kiện”. Hễ thấy ai tiếp cận ảnh là tui dằn mặt. Mà xưa giờ chưa sai vụ nào nhưng xui sao tới ông thì “dội hàng”.
Ông cũng biết tuy anh Phong gai góc vậy nhưng không phải không có người theo và muốn lợi dụng ảnh. Thường thì ảnh sẽ không để ý nhưng tui thì để ý. Nói thẳng với ông là trước giờ tui cũng ngưỡng mộ và yêu thầm ảnh. Buổi tiệc hôm đó thấy ảnh lả lướt với tui tui cứ tưởng ảnh đã chấp nhận tui… Chuyện sau này thì ông biết rồi đó…
– Chẹp. Tự nhiên thấy có lỗi… Cậu chép miệng.
– Khùng. Không dễ gì anh Phong để ai tiếp cận. Ông đã tiếp cận được ảnh rồi còn nghiễm nhiên thành người “ngang hàng” với ảnh. Sau bữa đó tui biết ông phải là người thật sự để ảnh tin tưởng nên ảnh mới làm dữ với tụi tui như thế. Tui tin sự lựa chọn của ảnh. Tui nghĩ ông cũng hiểu rõ tính anh Phong nên tui chẳng cần nói nhiều nhỉ. Vì vậy ông cứ yên tâm mà ở cạnh anh Phong. Con Tâm này tuy tai tiếng nhiều nhưng chuyện nghĩa khí giang hồ thì sòng phẳng lắm. Haha. Nó cười lớn.
– Tính của Tâm có lẽ hợp với nhỏ Uyên trong Bộ Ba Lập Dị. Hay là… Cậu không đề cập đến chuyện cũ nữa mà lái sang vấn đề khác.
– Xời. Tính dụ tui “hoàn lương” hã ông? Không có đâu. Còn này coi trọng nghĩa khí nhưng không muốn làm người lương thiện đâu. Thà cứ sống vầy còn hơn là làm người hiền lành rồi bị thiên hạ đè đầu cỡi cổ. Con Tâm dõng dạc nói rồi quẹt ngón tay cái ngang mũi.
– Haha. Mày… À.. Ông đừng nghĩ tới chuyện bắt mụ Tâm “hoàn lương”. Tụi này mà “hoàn lương” thì trời sập. Thằng Bình chen vào.
– Không lẽ cứ vầy hoài? Cũng phải có lúc bình yên chứ?
– Đúng là suy nghĩ của trẻ con. Giờ tụi tui nói ông cũng chưa hiểu đâu. Từ từ rồi ông sẽ hiểu. Thằng Phương tiếp lời.
– Bó tay. Thôi kệ. Thấy mấy người cũng hay hay. Làm bạn không? Cậu hỏi ngang.
– Trời. Mới biết sơ sơ mà đòi làm bạn của tụi này. Đúng là gần mực gần đèn. Haha. Thích thì chìu. Coi như ông là “của lạ” của cái nhóm này đi. Con Tâm lên tiếng.
– Haha. Anh Phong nói quen với ảnh mà ngoan quá cũng không tốt. Nên thử hư hỏng tí coi sao.
– Lúc nào cũng anh Phong, anh Phong. Mùi ghê. Mà tui nói trước. Nhập băng rồi thì đừng nghĩ tới chuyện dạy đời tụi này vì bảo đảm suy nghĩ của chúng ta sẽ rất khác nhau đặc biệt không lấy anh Phong ra áp chế hay bắt buộc tụi này làm điều gì đó vì trong nhóm ai cũng bình đẳng. Việc bảo vệ ông tụi tui vẫn sẽ tiếp tục như giao kèo với anh Phong nhưng không dính dáng gì tới chuyện ông nhập băng. Oke? Con Tâm ra điều kiện.
– Vô tư. Cậu nghênh mặt. Chà. Có vẻ Duy của chúng ta càng ngày càng thay đổi chóng mặt nhỉ.
– Tốt. Có khẩu khí. Dzô cái chào mừng thành viên mới nào. Haha. Con Tâm cầm ly nước đưa lên.
1…2…3… Dzô…. Cả bàn xôm tụ rần rần tiếng cười nhưng xung quanh thì không như thế…
– Thấy chưa. Tao nói đúng mà. Thằng đó coi vậy mà ghê. Toàn kết giao với tụi đầu đường xó chợ…
– Nó nhập băng tụi con Tâm rồi kìa. Ghê quá mày ơi.
– Hết thằng Phong rồi giờ tới tụi con này. Nhìn mặt cũng hiền lành mà cũng ghê gớm…
Những lời bàn tán xôn xao bất tận cứ thế mà râm ran suốt cả canteen. Rồi tin cậu nhập băng con Tâm nhanh chóng được rỉ tai nhau truyền đi khắp trường. Nhưng cậu chẳng quan tâm. Vì có lẽ cậu đã “lờn”. Vốn dĩ đại đa số những người trong trường này chẳng coi Duy ra gì sau cái chuyện kia nên bây giờ chuyện này cũng chẳng là gì để cậu phải bận tâm nữa. Tuy nghĩ vậy nhưng trong lòng cậu vẫn có chút nghi ngại.
Vì dù gì cậu cũng theo học ngành sư phạm. Nếu sau này ra trường mà có lý lịch đen thì… Nhưng rồi cậu lại đánh phăng suy nghĩ đó đi. Ngay lập tức cậu đơn giản hóa vấn đề trong một câu nói “Chơi với ai không quan trọng, quan trọng là tư cách bản thân không thay đổi”. Hơn hết trong cảm nhận của cậu đám con Tâm cũng không phải là quá xấu. Cậu cảm thấy bọn họ cũng như Phong ngày trước.
Chỉ cần hiểu được họ thì sẽ rất dễ cảm thông… Và sau này cũng chính nhờ nhóm bạn mới này mà kha khá chuyện được giải quyết suôn sẻ nhẹ nhàng. Ai nói chơi với đầu gấu là không tốt đâu? Với cả người ta hay nói “Không đánh không thành bạn”. Câu nói đó đã ứng nghiệm trong tình huống lần này…
– END CHAP 7 –
|
##Chap 8 Thời gian thấm thoắt trôi qua. Người ta nói khi mới yêu là giai đoạn ngọt ngào và nhẹ nhàng nhất quả không sai. Mọi thứ cứ trôi đi một cách êm đềm từ ngày này sang ngày khác và ngày mai là 11/2 – Đúng hai tháng Duy và Phong chính thức yêu nhau.- Biết bữa nay ngày gì không “đại thiếu gia”? Cậu ôm cổ Phong khi anh đang ngồi coi TV sau bữa cơm.
– Biết đâu? Ngày gì? Còn vài bữa nữa mới tới Valentine mà. Nhắc anh sớm vậy nhóc? Sợ anh không tặng quà hã. Phong buông remote xuống quay lại hỏi cậu.
– Haizzzz… Không nhớ thì thôi… Em lên nằm nghỉ tí. Anh coi TV tiếp đi. Cậu tiu nghỉ bước lên lầu.
– Ê. Để dành tối Valentine rồi kỷ niệm luôn nha ai kia ơi. Mới có hai tháng nên chịu khó “ăn ké” Valentine há… Phong nói với theo.
– … Cậu chẳng trả lời lại mà chỉ mỉm cười trong hạnh phúc. Phải vậy mới được chứ “Phong thiếu gia”.
– Alo. Chuyện gì? Oke… Ừ… Cúp máy xong Phong vội vã đứng dậy chạy ra khỏi nhà, trên gương mặt anh hiện rõ nét căng thẳng. Về phần Duy sau giấc ngủ trưa không thấy Phong đâu thì nghĩ anh bận việc nên đã về sớm. Cơ mà cũng lạ. Về mà không nhắn gửi gì lại hết…
Hôm nay đã là 14/2 – Ngày mà các cặp đôi đều trông chờ và háo hức cả tháng nay. Còn với Duy cách đây vài ngày thì có nhưng hôm nay thì không… Mấy hôm nay trong lòng cậu rất bất an vì mọi liên lạc với Phong đột nhiên bị đứt hoàn toàn kể từ trưa hôm đó. Điện thoại không, tin nhắn cũng không, qua nhà kiếm thì người giúp việc nói anh đã không về nhà mấy ngày nay. Dường như anh đã bốc hơi khỏi thành phố này. Cậu và đám con Tâm lẫn nhỏ Uyên biết chuyện cũng tận dụng hết mọi mối quan hệ nghe ngóng tin tức cũng vô vọng…
– Cuối cùng thì thằng chã đi đâu nhỉ? Nhỏ Uyên bực dọc ngồi xuống khi vừa bước vào quán café gần trường. Cả đám con Tâm cũng lục tục kéo ghế ngồi giáp vòng.
– Có khi nào anh Phong bị bắt cóc không? Con Tâm lên tiếng.
– Mày nghĩ ổng là thằng Duy hay sao mà cho mày bắt dễ dàng vậy? Thằng Phương góp lời.
– Chứ sao tự nhiên ảnh mất tích vậy được? Theo như ông Duy nói thì từ hôm 11 tây tới giờ cũng đã ba ngày. Đã vậy còn là dịp lễ “tình nhơn” nữa chứ. Hay có con xà mâu nào yêu ổng quá rồi bắt cóc tống tình… Hehe…
– Mày còn giỡn nữa. Cái mặt nó chù ụ rồi kìa. Nhỏ Uyên chen vào. Lúc này đây thì nhỏ Uyên cũng đã khá thân với đám con Tâm. Vì tính nhỏ vốn dĩ như con trai mà. Cỡ nào cũng chơi được. Miễn là sòng phẳng.
– … Duy vẫn im lặng ngồi tựa vào ghế không nói câu nào. Lúc này trong lòng cậu vừa lo vừa giận. Giận một mà lo tới mười. Mấy hôm nay cậu cũng rối rắm hết lên chứ có yên ổn gì. Lúc nào cũng ôm khư khư cái điện thoại trên tay. Đi học thì cứ ngồi nhìn ra cửa xem anh có đến không? Về nhà thì cứ đi ra đi vào trong ngóng… Nhiều lúc cậu muốn đến báo cho công an nhưng cả đám con Tâm lẫn nhỏ Uyên ra sức cản cậu lại. Tụi nó sợ Phong chỉ nhất thời bận việc mà làm vậy thì lại lớn chuyện. Hơn nữa. Tụi con Tâm cũng chẳng thích dây dưa hay nhờ vả gì công an. Rắc rối rườm rà là lý do mà tụi nó đưa ra. Còn kiếm ông Minh để hỏi thì sợ làm chuyện rối thêm vì cậu không biết ông sẽ phản ứng thế nào và cái chính là cậu cũng chưa hiểu rõ hết về ông nên cũng còn kiêng dè. Với lỡ như Phong chỉ bận việc mà lại làm kinh động đến ông Minh thì lại lớn chuyện.
– Giờ giải tán đi. Chứ ngồi cả nùi đây cũng không làm được gì. Nếu hết bữa nay mà anh Phong vẫn chưa xuất hiện thì mai tui nhờ mấy anh em mà tui quen để tìm kiếm ảnh. Chứ trong trường này chẳng hỏi han gì được nữa đâu. Con Tâm phán chắc nịch rồi đứng dậy sau một hồi ngồi bán tán xôn xao.
– Ông đừng có lo nữa. Anh Phong không phải người dễ gặp chuyện đâu đâu. Thằng Hoàng mọi khi rất ít nói bữa nay cũng phải lên tiếng trấn an cậu.
– Uyên. Mày đưa Duy về nha. Thằng Bình nói nhỏ Uyên.
– Khỏi nói cũng tự biết. Tao là “Uyên ma ma” của nó mà. Haha. Nhỏ Uyên cười lại với đám con Tâm rồi kéo cậu đứng dậy ra về. Trên đường về cậu chợt lên tiếng hỏi nhỏ:
– Uyên. Có khi nào… Cậu ngập ngừng.
– Khi nào sao?
– Có khi nào anh Phong đã chán tao nên mới làm như vậy… Thực ra ảnh vẫn bình thường và mọi chuyện đều do ảnh sắp đặt để cắt đứt mọi thứ với tao.
– Phong mà có đây là mày ăn tát nha Duy. Mày thiếu niềm tin vào ổng tới vậy hã? Nhỏ Uyên quay gắt.
– Chỉ là suy đoán của tao thôi mà. Chứ mày nghĩ đi. Tự nhiên không đâu lại biến mất…
– Mày phải tin ổng chứ. Mày yêu người ta mà mày cứ lao đao vầy thì sao gọi là yêu. Cứ hễ có chuyện là mày lại lung lay. Hai tháng rồi đó. Không lẽ lòng tin trong mày vẫn còn yếu vậy à ? Với tao thấy ổng đối với mày đâu có tệ mà sao hở cái là mày không tin ổng vậy?
– Ừ thì… Cậu cũng không biết nói sao vì bị nhỏ Uyên nói trúng tim đen. Mấy tháng nay mặc dù cả hai bên nhau rất vui vẻ nhưng trong lòng cậu vẫn cứ canh cánh một nỗi lo sợ mơ hồ. Cậu sợ mọi thứ sẽ vụt mất vì dường như mối tình này đến quá bất ngờ và vội vàng. À mà có vội không nhỉ? Dù gì cũng đã có trước mấy tháng làm bạn rồi mới yêu nhau mà. Nhưng làm bạn khác, yêu khác chứ? Cậu lại bắt đầu với mớ suy nghĩ hỗn loạn của mình mặc cho nhỏ Uyên phía trước huyên thuyên không dứt…
Tối đó cậu không đi ra đi vào như mọi khi nữa mà nằm trên ghế salon coi một chương trình ca nhạc đang chiếu trên TV. Mang tiếng là coi nhưng cậu chẳng biết trên TV đang chiếu cái gì. Cậu cứ thả hồn vào những dòng suy nghĩ ngổn ngang. Cậu tự hỏi bản thân vì sao cứ luôn lung lay trong chuyện tình này như vậy? Hai tháng nay ngay cả nhỏ Uyên còn phải thừa nhận rằng anh rất tốt với cậu cơ mà. Nhưng vì sao cậu lại cứ sợ? Khi đang yêu là lúc con người ta hạnh phúc nhất và cũng là lúc ngốc nhất. Có nhiều chuyện bình thường rõ như ban ngày nhưng khi yêu thì lại tối mịt như đêm ba mươi.
Cốc cốc… Có tiếng gõ cửa. Đã 11 giờ đêm mà ai còn tới. Hay là Phong? Cậu bật dậy chạy ngay ra cửa.
BỘP… Ui… Nguyên một bó hoa hồng tổ chảng đập thẳng vào mặt cậu rồi lơ lửng phía trước.
– Trời ơi con quỷ. Mày thả dây gì kì vậy?
– Tao có biết đâu. Tại nó chạy ra lẹ quá tao thu dây không kịp.
– Có nhiêu mà cũng không xong. Đồ bánh bèo vô dụng…
– Tao quánh mày giờ. Bánh bèo con khỉ…
Có tiếng xì xầm nhí nhố phía trên. Ai thế nhỉ?
– Tâm, Uyên. Làm gì trên đó. Xuống mau. Sau khi định thần cậu nhìn lên trên theo tiếng xì xầm vừa phát ra…
– Tại mày đó thấy chưa. Mở đầu trớt quớt rồi đó. Con Tâm lườm nhỏ Uyên – hung thủ của vụ án “mưu sát hoa hồng” vừa rồi.
– Thôi lỡ rồi. Mày. Cầm. Nhỏ Uyên dúi bó hoa lên tay cậu rồi kéo tay con Tâm chạy ra ngoài.
– Ê. Ê…… Cậu gọi với theo nhưng hai đứa nó đã “mất tích”. Nhìn lên bó hoa cậu thấy một tấm thiệp nhỏ.
“Đi theo hai đứa nó” – Một dòng ra lệnh cụt lủn. Không cần nhìn cũng biết là nét chữ của ai. Lúc này đây thường thì trên phim sẽ có một đứa ngốc mặt mày ngu ngơ đi theo lời chỉ dẫn. Rồi vừa đi vừa suy nghĩ lung tung là ai thế này thế nọ rồi suy diễn ra các kiểu abc xyz. Rồi khi ra đến nơi sẽ vỡ òa hạnh phúc này nọ… Nhưng ở đây là đời thực. Chỉ có “đầu bếp nhỏ” đang từ từ đi ra cổng, trên gương mặt cậu dường như chẳng có tí cảm xúc nào. Chỉ có duy nhất hai hàng chân mày đang khẽ chau lại. Ra đến cổng cậu chỉ thấy chiếc moto của Phong đang đậu ở đó mà không thấy anh đâu…
– HÙ. Phong từ đâu nhảy ra ôm chầm lấy cậu…
– …
– Ủa. Duy. Sao im re vậy? Phong thấy Duy chẳng có động tĩnh gì nên buông ra rồi hỏi cậu.
– …
– Em nói gì đi chứ?
– …
– Duy… Em…
– Đưa chìa khóa xe cho em. Cậu lạnh lùng trả lời.
– Chi vậy? Phong thắc mắc.
– Nhanh. Cậu gắt.
– Nè…
– Dừng hết mọi thứ. Leo lên. Em chở. Nhận chìa khóa từ tay anh xong cậu phóng lên xe ngồi rồi nói trổng.
– Hã… Phong càng ngạc nhiên hơn trước thái độ của Duy. Đáng lẽ tối nay anh phải là người làm cậu ngạc nhiên chứ không phải như vầy.
– Lên xe. Cậu nhắc lại.
– Alo. Tụi mày về đi. Đừng làm gì nữa hết. Có vẻ không ổn rồi. Phong lấy điện thoại ra gọi cho 2 đứa kia và “đồng bọn” đang núp cách đó không xa rồi leo lên xe.
– Không đội nón hã?
– Khỏi. Nói rồi cậu rồ ga mạnh cho xe phóng vút đi. Cú giật làm chiếc xe lồng lên chút đỉnh làm Phong hơi giật mình. Chuyện gì đang xảy ra với “đầu bếp nhỏ” của anh? Sao thái độ cậu lại như vậy? Ở phía trước Duy vẫn im lặng không lên tiếng và càng ngày càng tăng tốc nhanh hơn. Chiếc moto to kềnh lao vút đi trong màn đêm tĩnh lặng…
– Chết rồi. Sao thằng Duy nó kỳ vậy mày? Con Tâm hỏi nhỏ Uyên.
– Kỳ cục gì nữa. Hồi trưa tao đã nói rồi. Cứ bình thường mà vô gặp nó rồi giải thích. Mày bày trò sến súa chi. Giờ chắc nó đang “hỏa khí công tâm” rồi. Ông Phong chết chắc. Nó bình thường lành lành vậy nhưng khi nổi giận thật sự thì… Hic…
– Haizzz.. Thôi về… Tao buồn ngủ quá rồi… Trớt quớt hết rồi… Cả đám kéo về sau phi vụ bất thành. Riêng nhỏ Uyên với con Tâm thì cứ canh cánh trong lòng chuyện trưa nay. Thực ra tụi nó cũng mới gặp lại Phong hồi trưa chứ đâu…
|
Về phần Duy và Phong. Cậu chở Phong đến một bãi đất hoang ở quận 2 rồi đột ngột rẽ vào một lối mòn có sẵn. Đi sâu vào một lúc thì đến một căn nhà gỗ màu trắng. Cậu dừng lại dựng xe ở một gốc cây to gần đó trả chìa khóa cho Phong rồi tiến lại cửa chính căn nhà tra chìa khóa bước vào trong. Phía trong căn nhà bài trí khá đơn giản. Chỉ có một bộ bàn ghế gỗ kê cạnh cửa sổ treo một bức rèm mỏng, một kệ sách nhỏ bắt trên tường, một chiếc tủ nhỏ và một cái giường nhỏ. Tất cả đều có màu trắng. Tuy ở chỗ khá vắng người nhưng căn nhà rất sạch sẽ và ngăn nắp. Chắc có ai đó thường xuyên đến đây quét dọn.
– Sao lại đưa anh đến đây? Lúc này Phong mới lên tiếng. Lúc nãy trên đường đi cả hai không nói với nhau câu nào. Vì anh biết chắc lúc đó nếu có nói gì thì cậu cũng sẽ không trả lời.
– Cởi áo ra. Cậu lặp lại lần nữa. Chà. Tối nay “đầu bếp nhỏ” có vẻ rất thích ra lệnh cho “đại thiếu gia” nhỉ.
– Em… Em tính làm gì?
– Em nói anh cởi áo ra nhanh. Cậu gằn giọng rồi tiến tới gần anh. Khuôn mặt tỏ vẻ giận dữ tột độ.
– Nhưng để làm gì? Phong lùi lại…
– Để em cởi dùm anh. Không đợi Phong kịp phản ứng cậu đã tiến tới chụp lấy chiếc áo anh đang mặc xé toạc ra.
XOẠT… Tiếng vải áo bị xé rách. CHÁT… Tiếng một bàn tay của ai đó chạm vào má người đối diện. – A… Tiếng ai đó la lên vì đau… RẦM… Một người đã mất đà ngã xuống…
– Em làm gì vậy hã? Phong ôm vai đầy đau đớn.
– Biết ngay mà. Cậu lồm cồm ngồi dậy. Ánh mắt hai người chạm nhau đầy giận dữ. Chợt Phong thấy mắt của “đầu bếp nhỏ” dần đỏ lên. Vừa lo lắng vừa giận vừa tức đã làm cậu phải nổi cơn thịnh nộ và hành động như vậy.
– … Phong không biết nên làm gì kế tiếp trong tình cảnh bây giờ. Anh đã đánh cậu. Nỗi ân hận tràn ngập tâm trí.. Chiếc áo bị xé toạc làm lộ ra một bên vai băng kín mít. Do sự va chạm khi nãy nên trên lớp băng trắng toát đó xuất hiện một vệt đỏ đang dần loang rộng ra.
– Lại đây em thay băng cho… Duy nhẹ nhàng lên tiếng. Gương mặt cậu giãn ra và trở lại như bình thường. Nói đoạn cậu cúi xuống mở tủ lôi hộp thuốc và bông băng ra. Hình như mọi thứ đều được chuẩn bị sẵn. Phong thấy vậy càng thắc mắc hơn. Đây là nhà của ai mà lại có sẵn mấy thứ này đầy đủ như vậy?
– Sao em biết anh bị thương? Phong tiến đến cạnh Duy cất tiếng hỏi.
– Lúc nãy anh ôm em em đã ngửi thấy mùi thuốc sát trùng rất nồng. Chưa kể lúc ôm anh chỉ dùng một tay ôm chặt. Còn tay kia thì chỉ khoác hờ lên nên em đoán anh đã bị thương ở đâu đó. Vừa nói cậu vừa mở lớp băng cũ ra. Trên vai Phong là một vết thương dài đã may mấy mũi đang rịn máu ra vì lúc nãy cậu đã bị cậu mạnh tay đụng vào. Có lẽ là do vật sắc nhọn gây ra.
– Mấy thứ này sao lại có sẵn ở đây như vậy? Đây là đâu mà em lại đưa anh tới đây?
– Đây là nơi đáng ra em muốn anh đưa em đến tối nay. Nhưng với tình trạng này thì em nên đưa anh tới. Mấy thứ này em nhờ một chị hàng xóm ở gần đây mua dùm. Chị đó hay qua đây quét dọn giúp em… Cậu vẫn tiếp tục công việc trong lúc nói. Vừa bôi thuốc cậu vừa thổi nhẹ lên vết thương vì sợ anh đau. Nhìn cách cậu tỉ mỉ chăm sóc vết thương cho mình mà Phong càng thêm phần áy náy. Lúc nãy chỉ trong phút chốc vì không biết mục đích cho hành động kia của cậu mà anh đã ra tay không kịp suy nghĩ.
– Vậy căn nhà này… Phong nói lảng qua chuyện căn nhà để che giấu sự bối rối đang dâng cao.
– Là nhà của em. À không? Của mẹ làm cho em khi em còn nhỏ. Lúc đó em coi phim thấy cậu bé trên phim có một căn nhà gỗ nhỏ nhỏ như vầy nên em cũng muốn có và mẹ đã làm cho em. Xong rồi. Anh mặc áo vào đi. Chắc vừa với anh. Cậu mở tủ lấy ra một chiếc áo khác và đưa cho anh. – À mà vai anh đang vậy để em mặc cho.
– … Phong hoàn toàn bất ngờ trước những gì xảy ra nãy giờ. Anh không ngờ lại có một chỗ như thế này, không ngờ hơn nữa khi chỉ trong phút chốc cậu đã nhận ra anh đang bị thương và đặc biệt là thái độ lạnh lùng lẫn gay gắt từ lúc ra lệnh cho anh lên xe tới giờ.
– Em không hỏi anh vì sao anh bị như vầy hã? Phong thắc mắc sau khi cậu đã mặc áo cho anh xong.
– Không. Vì nếu muốn nói thì anh đã không biến mất mấy hôm nay. Đây là chuyện riêng của anh. Nếu muốn anh sẽ tự nói còn không thì em sẽ không hỏi. Em biết anh có những góc khuất riêng mà em không thể biết đến cũng như việc anh có nhiều diện mạo vậy. Khi đứng trước em thì anh là Phong của em. Nhưng khi đứng ở một góc độ nào đó thì anh lại là một người hoàn toàn khác. Vậy nên em sẽ không can thiệp quá sâu vào những chuyện anh không muốn cho em biết. Nhưng sau này anh đừng im lặng biến mất. Chỉ cần anh để lại một tin nhắn hay nhờ ai thông báo lý do cho em là được. Em sẽ đợi anh giải quyết cho xong việc của anh. Và cuối cùng em muốn nói là anh làm gì cũng đừng quên anh còn có em. Hãy đặt an toàn của mình lên đầu. Em không muốn… Cậu chợt im bặt khi chỉ trong phút chốc môi Phong đã chạm vào môi cậu. Cậu cũng chẳng phản đối mà đáp trả một cách cuồng nhiệt để thỏa nỗi mong nhớ và lo lắng mấy hôm nay. Nụ hôn dài và sâu nhất của hai người trong mấy tháng nay. Mãnh liệt pha lẫn ngọt ngào đê mê.
– Cảm ơn em “đầu bếp nhỏ”. Em lúc nào cũng làm anh bất ngờ. Mà em có vẻ kinh nghiệm quá nhỉ? Hay trước đây từng áp dụng cho nhiều người lắm rồi. Anh pha trò để xóa tan bầu không khí nặng nề nãy giờ.
– Vớ vẩn. Anh là người thứ hai em yêu đó. Em chỉ làm theo những gì em suy nghĩ chứ kinh nghiệm gì ở đây. Chứ hồi quen thằng Tùng làm gì có cơ hội để xảy ra chuyện gì? Mà tới lúc xảy ra thì…
– Anh biết rồi. Anh chỉ giỡn thôi. Em đừng nghĩ gì hết. Anh chuyển chủ đề khi thằng Tùng “xuất hiện”.
– Anh còn đau không? Em xin lỗi. Lúc nãy vì đang giận nên em đã không thể làm chủ được mình. Cậu xoa nhẹ lên vai anh.
– Hì. Không sao đâu… Anh khỏe như vầy mà. Đau chút xíu nhằm nhò gì…
– Khỏe thì khỏe nhưng mà bệnh thì cũng phải để tôi lo cho anh đó nha. Anh nằm xuống đi không lại đụng trúng nữa. Cậu kê lại cái gối rồi đỡ anh nằm xuống.
– Chà. Y như vợ người ta vậy đó.
– Hừm… Vợ gì mà vợ… Mặt cậu đỏ lên.
– Haha. Đỏ mặt nữa chứ. Chuẩn vợ hiền. Anh nhéo má cậu.
– Shizzzzz…..
– Xin lỗi. Phong lật đật xin lỗi khi nhìn thấy dấu năm ngón tay vẫn còn hằn đỏ một bên má cậu.
– Đánh gì mà mạnh dữ. Cũng may chưa rớt cái răng nào…
– Ai biểu nhào vô xé áo anh làm gì? Tưởng đâu nổi máu “ba lăm” bất tử chứ.
– Nếu thật vậy thì sao? Cậu chồm lên người anh.
– Thì… Không để Phong hoàn thành câu nói bàn tay cậu đã vuốt ve một bên ngực anh rồi lần xuống thắt lưng để luồn vào trong áo…
– Anh sao vậy? Không thích hã? Cậu chợt dừng lại. Bàn tay vẫn để yên dưới lớp áo trên bụng anh.
– Em không phải như vậy…
– Sao biết em không phải như vậy… Cậu cười gian…
– Em có thể bạo chuyện gì cũng được nhưng anh nghĩ chuyện này thì không đâu. Phong cười nhẹ.
– Hì. Nhưng nếu người đó là anh thì sẽ khác… Bàn tay ma quái kia lại tiếp tục luồn lên trên chạm vào ngực Phong. Những ngón tay nhẹ nhàng lướt qua rồi nhéo nhẹ vào viên đá nhỏ trên đó. Rồi những ngón tay đó lại tiếp tục làm điều tương tự với bên còn lại. Lúc này hơi thở của hai người đã trở nên gấp gáp.
– Em không hối hận chứ? Phong ngồi dậy đè Duy xuống giường áp sát mặt cậu. Cậu có thể cảm nhận được thân thể cả hai đang nóng ran lên…
– Không biết nữa… Nhưng… Cậu kéo cổ anh xuống rồi tiếp tục… Chuyện gì đến rồi nó sẽ đến thôi. Em tin anh… Kèm theo đó là một cái hôn lên má.
– Sao lại là hôm nay? Phong hỏi như muốn xác nhận lại một lần nữa.
– Từ lúc gặp lại anh khi nãy em muốn em phải là của anh để anh không bao giờ quên sự tồn tại của em. Lúc nào anh cũng phải nhớ đến em.
– Thì không phải lúc nào cũng vậy sao?
TÁCH… Cậu với tay tắt bớt ngọn đèn ngủ. Căn phòng chỉ còn ánh sáng lờ mờ của hai ngọn đèn nhỏ trên tường. Bóng tối như đồng lõa cho hai con người đang trong cơn say tình ái kia. Đêm nay họ đã thuộc về nhau…
—————————————————————————————
– Oáp… Sáng rồi à… Những tia nắng ban mai len lỏi qua những khe hở nhỏ trên vách tường gỗ đã đánh thức Duy. Cậu nheo mắt nhìn xung quanh. Nhìn qua bên cạnh thấy anh đang ngủ say sau “trận chiến” đêm qua cậu khẽ cười. Đã “xong” rồi sao. Gương mặt “đầu bếp nhỏ” đang ửng hồng trong buổi sớm mai. Nguyên nhân thì chắc chỉ có cậu hiểu rõ nhất. À. Có lẽ người đang ngủ kia cũng hiểu. Cậu xích gần lại đưa tay lên vuốt má anh…
– Sáng sớm mà đã dê rồi… Anh mở mắt ra nhìn cậu trìu mến.
– Ai thèm…
– Không thèm hen. Vậy chứ tối qua…
– Thôi… Thôi… Đừng nói nữa… Mắc cỡ lắm… Giờ nghĩ lại em thấy em lố quá. Chắc tan tành hình tượng trong lòng anh rồi. Cậu lật đật ngăn anh lại.
– Haha. Phong cười lớn rồi ôm chặt cậu rồi thì thầm… Có ra sao thì cũng là của anh rồi. Yên tâm. Không chê đâu. Hì.
– … Cậu ngả vào lòng Phong rồi nằm im cảm nhận mùi hương của anh dần bao lấy cậu. Nam tính, quyến rũ và có gì đó rất thân thuộc. Duy cảm thấy mùi hương đó dường như đang bảo vệ cậu. Tuy lúc này có hơi nặng mùi thuốc sát trùng nhưng vẫn thấy nó “thơm lạ”. Người xưa hay nói “Thương nhau ở cái nết, chết nhau ở cái mùi” là vì thế. Hai người cứ nằm đó ôm nhau đang tận hưởng một buổi sáng an yên và ngập tràn hạnh phúc…
– Lại chảy máu rồi kìa. Anh dậy đánh răng rửa mặt đi rồi em thay băng lại cho.
– Không sao đâu mà. Chút xíu máu nhằm nhò gì đâu. Em khéo lo.
– Thôi. Dậy đi… Cẩn thận vẫn tổt hơn mà…
– Oke. Chìu lòng nhóc con vậy. Anh buông cậu ra rồi đứng lên. Chiếc chăn tuột xuống làm lộ ra thân hình đẹp như một pho tượng của Phong. Pho tượng đúng chuẩn Hy Lạp. Mà tượng Hy Lạp thì thường không mặc đồ. Hehe.
– Gì vậy? Đừng nói là mắc cỡ nha. Há há. Phong bật cười khi thấy “đầu bếp nhỏ” của anh bối rối quay mặt vào vách tường.
– Anh… kỳ quá. Mặc đồ vô… nhanh đi.
– Vậy em coi em có mặc gì không đã? Hahahaha. Lại một tràng cười lớn.
– Thôi mà. Đi nhanh đi. Tại tối qua trời tối… Hic… Cậu chống chế…
– Em làm như tối qua em không thấy gì hết không bằng. Rồi hồi nãy nữa… Rồi…
– Đi điiiiiii…. Đừng chọc em nữa mà. Mặt cậu càng nói càng đỏ lựng lên.
– Ngồi đó mà mắc cỡ đi ha. Mà kệ. Lần đầu châm chước bỏ qua đó… Há há…
– Thua anh luôn… Cậu đợi anh vào WC rồi cũng đứng dậy mặc đồ lại. Liếc nhìn vào gương thấy những dấu đỏ trên người cậu thở hắt ra một cái…
– Kiểu này là xong đời với cái đám kia rồi. Giấu đi đâu đây. Hic. Nhỏ Uyên thể nào cũng phá cậu một trận ra trò đây. Đám con Tâm nữa. Con đó vốn rắn mắt. Thể nào cũng sẽ hùa với nhỏ Uyên cho coi.
– Nghĩ gì mà thẫn thờ vậy nhóc con.
– Đâu ra cái kiểu gọi nhóc con nhóc con đó vậy. Làm như em nhỏ lắm không bằng.
– Nhỏ hơn 3 tuổi lận nha.
– Xì. Có 3 tuổi chứ mấy.
– 3 tuổi cũng là nhỏ hơn. Cấm cãi.
– Ờ thì không cãi. Ngồi xuống thay băng rồi đi học.
– Rồi rồi. Tuân lệnh. Dữ quá.
– Chút chở anh nha. Tự nhiên đau quá à. Chạy hổng nổi. “Đại thiếu gia” lại bắt đầu giở trò nhõng nhẽo trong lúc cậu thay băng cho anh.
– Nhõng nhẽo quá. Bữa nào xui xui đứa nào nó thấy là tiêu tùng hình tượng của “Phong thiếu gia” ha.
– Kệ. Cho tiêu luôn.
– Nói thì hay lắm. Thôi xong rồi… Anh ra trước cho mát. Em dọn dẹp tí rồi mình đi.
————————————————————————–
– Trời ơi… Thằng đó càng ngày càng ghê ha mày. Bữa nay chạy xe thằng Phong luôn kìa. Còn chở nó nữa chứ…
– Đúng là hàng qua tay “Phong thiếu gia” có khác. Lên đời rồi…
– Ngầu vãi. Đúng là gần mực thì đen…
Đám “vịt zời” trong trường lại được dịp lao xao khi thấy hôm nay Phong không chở Duy như mọi khi mà ngược lại. Và vẫn như mọi khi. Họ mặc kệ những lời xì xào đó. Vừa bước ra khỏi bãi xe thì đám con Tâm và nhỏ Uyên đã chặn họ lại…
– Chà. Phải Duy không? Con Tâm lại gần đi xung quanh cậu ra vẻ nghi ngờ. Nhỏ Uyên cũng bắt chước đi theo.
– Dạ thưa hai chị. Là em đó ạ.
– Á há há. Uyên. Mày coi nè. Xong rồi… Xong rồi… Há há há…. Hồi nãy tao nói đâu có sai… Điều “kinh khủng” đã tới. Con Tâm đã thấy một vết đỏ trên cổ cậu. Với một đứa sành đời như nó thì khỏi có đường nói dối.
– Rồi xong. Duy Cô Cô đã mất con mẹ nó chu sa. Hahahaha… Hai thằng Bình, Phương nhảy vô “góp vui”.
– Duy ơi Duy. Chàng đã là vợ người ta rồi. Chàng có còn nhớ đến thiếp không??? Nhỏ Uyên ưỡn ẹo ra bộ hát cải lương.
– Thôi nha. Thấy im im rồi làm tới ha… Phong tằn hắn nhưng thực sự đang cố nén cười vì tụi “lâu la” này…
– Pi Sà.. Sà… Sà… Sà… Pi Sà đã có “Mi – Nhà” liệu có còn chỗ nào cho chúng thần thiếp phóng vô không… không… không… Nhỏ Uyên nhả nhớt… Còn Pi Sà vs chả Mi Nhà… Tính tình thì như con trai mà tối này coi phim bộ ướt át.
< * Pi Sà : Bệ hạ – Mi Nhà : Mị Nương*>
– Còn. Trẫm mới mở rộng lãnh cung ra gấp đôi. Các khanh ai cũng có phần. Há há…
– Trời ơi… Vậy là độc sủng đó hã…
– Phản đối… Phản đối…
– Không công bằng… Cả đám mà chỉ sủng ái có mình nó là sao…
– Thích vậy đó… Ai dám lên tiếng…
– Tối nay cản kiệu đừng cho nó đi thị tẩm tụi bay ơi…
Cả đám đi tới đâu thì náo loạn sân trường tới đó. Còn cậu chỉ muốn độn thổ. Cả đám tụi nó chọc còn chưa đủ sao mà còn làm loạn lên để cả trường có dịp bàn tán nữa chứ. Biết vậy bữa nay cúp quách cho xong… Hức…
– Tối qua mày có hỏi tại sao ổng bị vậy không? Nhỏ Uyên kéo cậu ra một góc vắng khi tụi con Tâm đã tản về lớp.
– Không. Nếu muốn nói Phong sẽ tự nói. Tao không hỏi. Những chuyện liên quan đến tình cảm giữa hai đứa tao thì tao sẽ hỏi. Còn những chuyện riêng trong một khía cạnh khác của Phong tao sẽ để ảnh tự giải quyết. Vì tao có bắt ép ảnh nói tao cũng không thể giúp được gì. Có khi lại còn gây rối.
– Mày bắt đầu tin tưởng ổng rồi đó hã? Nhỏ Uyên cười hiền.
– Ừ. Bắt đầu từ hôm qua. Tao đã quá coi nhẹ chuyện đó. Và trong khoảnh khắc tao biết được ổng bị vậy nhưng vẫn ráng đúng hẹn thì tao nghĩ tao nên đặt hết niềm tin vào Phong.
– Vậy thì tốt rồi. Mà tối qua mày chủ động hay ổng vậy. Bị thương mà cũng sung dữ. Hố hố. Nhỏ đổi qua chuyện “phòng the” trong tích tắc.
– … Mày kỳ quá…
– Kỳ gì. Giờ mày khai không? Giờ thì chỉ có mình tao mày không chịu nói thì chút nữa tao rủ thêm tụi con Tâm “thẩm vấn” công khai.
– Thôi tao lạy mày. Ừ thì tao chủ động. Hức… Vừa lòng mày chưa… >.< … Ngay lúc này đâu cậu chỉ ước mặt đất dưới chân cậu tét ra để cậu rớt thẳng xuống đó. Tới chuyện này mà nó cũng đòi biết cho bằng được. Tánh kỳ hết sức.
– Á há há há há. Trời đất ơi… Thần linh ơi… Mày chủ động… Khủng khiếp quá… Nhỏ Uyên ôm bụng cười điên dại.
– Mày cười cho đã đi. Tao đi lên. Cậu quay lưng chực bỏ đi thì nhỏ nắm tay cậu lại…
– Tao… Tao… Xin lỗi… Mày… Mày… Mày không như tao… tưởng… Khục… Khục… Nhỏ Uyên vừa nén cười vừa “xin lỗi”.
– Mệt mày quá. Tao đi. Cậu vung tay ra rồi bỏ lên lớp để lại nhỏ Uyên đứng đó một mình. Nhỏ đã thôi cái bộ dạng lăn lê bò lết mà trở thành “thanh niên nghiêm túc”. Nhỏ cảm thấy thằng bạn của nhỏ đã thoát ra khỏi chuyện cũ được rồi… Nhỏ đã yên tâm hoàn toàn về sự lựa chọn này của nó… Cố lên Duy… Giữ chặt thằng cha đó cho tao… Chã là dành riêng cho mày đó…
– END CHAP 8 –
|
##Chap 9 1 TUẦN SAU
– Duy. Chút nữa cuối giờ ra sân sau nha. Việt nhờ Duy vụ này. Nhớ đừng cho ai biết. Bí mật. Việt nháy mắt. Lại là một lời hẹn… Sau giờ học Duy theo lời hẹn xuống sân sau để gặp Việt. Đến nơi cậu đã thấy Việt đã đứng đó chờ sẵn từ lúc nào.
– Sorry. Chờ lâu không? Tại hồi nãy Duy phải lên thư viện trả vài cuốn sách.
– Không sao. Việt chờ Duy cả đời cũng được mà. Việt mỉm cười với cậu.
– Trời ơi. Bữa nay nói chuyện nghe nổi hết da gà rồi nè anh hai. Cậu bông đùa.
– Thật đó. Không tin hã? Việt nhìn Duy ra vẻ rất nghiêm túc.
– Thôi đi ông ơi…. Ơ… Việt đột nhiên nắm chặt tay cậu.
– Duy… Việt muốn nói…
– Sao tự nhiên bữa nay Việt kì vậy? Cậu cảm thấy hành động của Việt hôm nay thật kỳ quái.
– Anh yêu em Duy à. Câu nói thốt ra từ miệng Việt làm Duy ngỡ ngàng. Bàn tay Việt càng ngày càng siết chặt tay cậu…
– Việt nói gì vậy? Việt dư biết Duy và anh Phong…
– Anh biết. Anh biết chứ. Nhưng anh không thể làm chủ được tình cảm của mình nữa. Anh rất khó chịu, thậm chí điên lên khi nhìn em và anh Phong cứ cặp kè bên nhau cả ngày như thế. Anh có gì thua Phong? Tiền? Địa vị? Hay bề ngoài? Thậm chí anh còn tốt hơn Phong cả ngàn lần. Sao em lại chọn Phong? Càng nói Việt càng tiến tới áp sát cậu vào tường.
– Việt. Bình tĩnh lại. Cậu đẩy Việt ra.
– Em chê anh không xứng với em sao?
– Đừng xưng anh, em như vậy? Sẽ gây hiểu lầm…
RẦM… Việt đè Duy áp sát vào bức tường phía sau.
– Hiểu lầm thì đã sao. Anh muốn thế đấy.
– Nhưng chuyện đó là không thể? Hơn nữa từ trước tới nay Duy chỉ xem Việt là bạn và chưa bao giờ có một thứ cảm xúc nào khác…
– Vậy thì bây giờ em sẽ có cảm xúc ngay đây… Nói rồi Việt lập tức nhào tới hôn cậu tới tấp.
– HAI NGƯỜI LÀM GÌ VẬY? Phong đột nhiên từ đâu xuất hiện.
– Anh… Cậu dùng hết sức đẩy Việt ra rồi chạy đến bên anh.
– Duy. Em nỡ đối xử với anh như vậy sao? Việt lên tiếng.
– Duy đã nói là Duy không thể mà.
– Em nói tất cả chỉ là vở kịch. Em nói chỉ cần em thắng độ với Uyên thì sẽ dừng lại mà sao bây giờ…
– Em nói cái gì vậy Việt? Vở kịch gì? Thắng độ gì? Phong ngạc nhiên lên tiếng hỏi.
– Việt đang nói gì vậy… Cậu bàng hoàng khi nghe những lời đó thốt ra từ miệng Việt. Chuyện gì đang xảy ra. Tại sao chỉ trong tích tắc Việt lại thay đổi lời nói nhanh đến chóng mặt như vậy. Cái gì mà thắng độ, cái gì mà vở kịch..
– Đã đến nước này thì anh không thể che giấu cho em được nữa. Anh Phong. Duy là người yêu của em. Tụi em đã đến với nhau hơn nửa năm nay. Cả Uyên cũng biết điều này. Rồi đầu năm học tự nhiên anh lại chuyển vào trường rồi hai người lại thành bạn. Trước cái đêm sinh nhật của em Duy đã gọi điện thoại nói em hãy giúp Duy thắng độ. Duy đã cá với Uyên là anh đã bắt đầu thích cậu ấy nên hai người định chọc phá anh một phen. Em nghĩ đây chỉ là một trò cá độ vui giữa ba người nên đã hùa vào giúp vui. Ai ngờ chuyện càng đi càng xa. Ban đầu Duy nói sẽ ở bên anh một thời gian ngắn để tạo thế lực trong trường rồi khi nào vững vàng sẽ chia tay với anh. Nhưng giờ thì Duy lại trở mặt muốn chia tay em để đến với anh. Em không thể…
– Việt đang nói cái quái gì vậy. Đừng đặt điều. Đừng dựng chuyện như thế… Cậu hét lên. Duy bắt đầu hối hận khi đã xuống đây mà không chút đề phòng. Mà đề phòng sao được khi đây là Việt. Bạn của cả hai người…
– Em còn muốn đóng kịch? Hạ màn đi… Giấy không thể gói được lửa lâu đâu…
– Vu khống. Nếu Việt không dừng chuyện này lại thì đừng trách… Duy dường như đã mất bình tĩnh. Hai tay cậu xiết lại thành nắm đấm. Nhìn qua Phong cậu thấy anh đã bắt đầu chau mày lại suy nghĩ. Phải nhanh chóng kết thúc chuyện này…
– Sao em không chịu hiểu cho anh? Anh đã ra sức cưng chìu em mà giờ em lại ruồng bỏ anh chỉ vì anh không giàu bằng anh Phong đây sao?
– IM ĐI. Cậu hét lên.
– Em đừng hét lên như thế. Vì thỏa mãn cho trò chơi của em mà ngay cả cặp nhẫn này anh cũng phải tháo xuống để em đeo chiếc nhẫn kia. Vậy mà… Vừa nói Việt vừa tháo cọng dây chuyền đang đeo trên cổ xuống. Trên đó có luồn hai chiếc nhẫn bạc. Điều ngạc nhiên hơn trên hai chiếc nhẫn có khắc tên Việt và cậu.
– Trời ơi. Chuyện gì vậy? Việt… Cái này… Không thể nào… Cậu lắp bắp không thốt nên lời khi thấy cặp nhẫn kia. Nó ở đâu ra? Sao tự nhiên…
– Không lẽ em đã quên hết những lời em đã nói? Em…
BỐP. Cậu đấm thằng vào mặt Việt.
– TÔI NÓI VIỆT HÃY DỪNG NGAY TRÒ NÀY LẠI. QUÁ ĐÁNG LẮM RỒI ĐÓ. Cậu gầm lên túm lấy cổ áo Việt rồi xô xuống đất.
– Em có làm gì thì cũng không thể chối bỏ việc chúng ta dang yêu nhau. Em rõ chưa. Việt ngồi dưới đất lấy tay quệt máu miệng nói.
– Anh Phong. Mình về đi. Mặc kệ cậu ta. Cậu ta điên rồi… Cậu kéo tay anh. Lúc này cậu chỉ muốn ra khỏi chỗ này ngay tức khắc.
——————————– Flashback ——————————————
– VIỆT –
– Hừm. Bữa nay phải tiến hành thôi. Nó đã nhận lời mình đến đó. Cũng đúng thôi. Trước giờ mình đối xử với nó đâu có tệ. Đến rồi. Nó đến kia rồi. Chuẩn bị vào tuồng thôi. Ái chà. Đúng như dự đoán. Phản ứng gay gắt quá. Cũng tốt. Dễ dàng quá cũng không thú vị gì. Ủa. Phong. Sao tự nhiên lại ra đây. Chắc con Uyên hay đứa nào nói rồi. Sao đây ta. Ảnh tới đây nghe được thì bể kế hoạch hết… Đúng rồi. Phải hôn nó. Phải đốt cháy giai đoạn thôi. Cũng may có mang cặp nhẫn theo…
– PHONG –
– Nhóc con đâu rồi nhỉ? Sao bữa nay học xong cái biến đâu mất. Phong thắc mắc khi không thấy Duy sau giờ học.
– Uyên. Thấy Duy đâu không?
– Hồi nãy tui thấy nó đi xuống sân sau á. Ông xuống đó kiếm nó coi. Nói rồi nhỏ chạy đi kiếm đám con Tâm để buôn chuyện. Cái con nhiều chuyện kinh. Còn Phong thì theo lời nhỏ tìm xuống sân sau. Kia rồi… Ơ… Sao hai người lại áp sát nhau thế kia? Hã… Cái gì… Hôn??? Duy đang hôn Việt sao… Anh chạy ngay đến chỗ đó…
——————————— End Flashback ————————————–
Đột nhiên bàn tay anh rời khỏi tay cậu. Phong vẫn đứng yên.
– Anh sao vậy? Cậu quay lại hỏi Phong.
– Em có chắc nãy giờ em đang nói thật không Việt? Anh không trả lời cậu mà lại quay qua hỏi Việt.
– Anh biết em bao lâu rồi? Không lẽ em đi nói dối anh sao? Với anh thấy em nói dối thì được lợi gì. Trong trường này anh cũng biết trước khi anh chuyển đến thân phận Duy “đặc biệt” thế nào mà? Em đâu thiếu người theo đuổi mà phải bịa chuyện với Duy. Em thì không thể như anh bất chấp mọi thứ nên khi lên trường tụi em đều phải che giấu mối quan hệ này. Nhưng em không ngờ…
– Tôi nói Việt dừng lại đi mà. Hay là tôi đánh cậu chưa đủ mạnh hã… Duy lại sấn tới tính bồi thêm một cú đấm cho tên điên kia ngừng lảm nhảm thì có một bàn tay rắn chắc giữ tay cậu lại. Là Phong.
– Đủ rồi.
– Anh… Cậu cảm thấy tay anh đang ngày càng siêt chặt hơn.
– Tôi có nên tin em không hay… Phong bỏ lửng câu nói giữa chừng. Một câu nói không đầu không đuôi. Trong lòng anh lúc này đang khá hỗn loạn. Ai trong số họ đang nói dối? Việt và anh cũng đã biết nhau nhiều năm. Cả hai từng học chung trường. Khi đó cậu ta học lớp 6 còn Phong lớp 9. Cũng tình cờ quen biết rồi thân thiết với nhau tới giờ. Từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ Việt làm ra chuyện gì trái ý anh hay phải nói cậu ta rất lành tính và tốt bụng. Tuy ngoài mặt hai người ít nói chuyện với nhau nhưng Phong coi Việt như đứa em trai nhỏ vậy. Phong chợt nhớ khoảng thời gian gần đây khi hai người quen nhau Việt như tránh mặt anh thậm chí rất lạnh nhạt khi nói chuyện, chỉ vài câu xã giao cho có lệ rồi thôi. Việt cũng không còn tìm anh đi café hay mời sang nhà chơi như thường ngày nữa. Chưa kể còn có cặp nhẫn kia. Nếu thật sự không có gì thì cặp nhẫn đó ở đâu sẵn có vậy? Còn Duy là người anh yêu và tin tưởng mấy tháng nay. Nếu Duy thật sự như Việt nói thì… Lúc này đây hai người đều có thái độ rất gay gắt. Phong thật sự bối rối trước tình cảnh này. Anh vốn không muốn đưa ra nhận định nào trong lúc này. Nhưng trong khoảnh khắc không biết sao anh lại nói ra câu đó…
– Haizzzz…. Phong cảm thấy nắm đấm trong tay mình lỏng dần rồi buông thõng xuống sau tiếng thở dài ấy. Chủ nhân của nắm đấm cũng quay lưng bỏ đi.
– Duy. Em đứng lại. Cả Phong và Việt cùng gọi cậu.
– Hôm nay em hãy giải quyết rõ ràng đi. Em vẫn còn tình cảm với anh mà đúng không? Em đừng rời xa anh mà. Việt đang năn nỉ cậu.
– Tôi nhắc lại lần cuối. Trước khi tôi mất hết bình tĩnh… Cậu nhìn sang anh. Ánh mắt Phong nhìn cậu đầy nghi hoặc. Nỗi thất vọng trong cậu càng lúc càng dâng cao khi ánh mắt đó cứ xoáy vào cậu. Phải rồi. Anh không tin cậu…
– Em đừng đi mà Duy. Việt vẫn tiếp tục nắm tay Duy van xin.
– Em hãy giải thích rõ chuyện này đi. Phong khó khăn lắm với nói ra được những lời này. Anh đang rất kềm nén. Lúc này đây Phong cần một lời giải thích cho rõ ràng từ Duy. Nếu là kẻ khác lảm nhảm nãy giờ thì chắc mọi chuyện đã xong xuôi vì anh sẽ hoàn toàn tin tưởng cậu. Nhưng sao lại là Việt…
– Anh muốn hiểu sao cũng được… Cậu không thể nói được gì hơn nữa. Giải thích với một người đang lung lay niềm tin vào mình cộng thêm một “bằng chứng sống” đang ra vẻ “thê thảm” kia sao? Điều không tưởng. Bây giờ dù cậu càng giải thích thì Việt sẽ càng cố “thê lương”.
– Nghĩa là em thừa nhận? Anh hỏi lại cậu.
– Vậy là em không bỏ rơi anh sao? Việt lại bồi thêm vào…
– Em nói rồi. Anh muốn hiểu sao cũng được. Em về…
– Nếu em đã thừa nhận thì…
– Thì sao? Vốn dĩ nếu em giải thích anh có tin em không? Anh có dám nói trong lòng anh lúc này tin em hoàn toàn không? Nếu anh nói anh tin thì em sẵn sàng đứng đây giải thích. Nhưng cái cách anh nhìn em nãy giờ cho em thấy điều ngược lại. Không việc gì em phải giải thích với một người không tin mình.
– Em đừng có giở trò nói lý ra đây. Bây giờ tôi chỉ hỏi em? Những lời Việt nói nãy giờ có phải là thật không?
– Vậy em hỏi anh có tin câu trả lời em sắp nói ra không? Cậu hỏi ngược lại. Trong lòng cậu lóe lên một tia hi vọng nhỏ nhoi rằng Phong sẽ nói có. Nhưng hi vọng thường quá mỏng manh.
– …
– Vậy thì anh cứ tin những lời Việt nói nãy giờ là thật đi. Chào anh… Nhìn Phong chần chừ không đưa ra được câu trả lời cậu đã hạ câu kết cho những chuyện xảy ra nãy giờ. Nói rồi cậu quay lưng bỏ đi một mạch bỏ lại sau lưng hai người với hai suy nghĩ hoàn toàn khác nhau. Một người thỏa mãn với kế hoạch đã tạm thành công. Một người đang đánh vật với những suy nghĩ về niềm tin vào hai người còn lại đang ngổn ngang trong đầu. Một trong hai người đang rất muốn đuổi theo cậu nhưng sao chân lại không thể nhấc lên. Người đó cảm thấy bàn chân mình cũng đang nặng như suy nghĩ trong đầu mình vậy…
|
Sao sáng nay hai người đó không đi chung nữa vậy mày, chắc cãi nhau…”
“Đi riêng rồi kìa mày. Tao nói mà. Không được bao lâu đâu.”
“Chắc nó chơi chán rồi nên bỏ đó mày”
“Thằng đó chuẩn bị hết thời rồi”
Đến hẹn lại lên. Những lời bàn tán lại xôn xao khi thấy Phong và Duy không đi cùng nhau. Sáng nay Phong chạy xe vào cổng chính còn Duy thì đi bộ vào từ cửa phụ. Hai người lên lớp bằng hai dãy cầu thang khác nhau. Nếu là người bình thường thì chắc chẳng ai hơi đâu mà quan tâm họ lên xuống đi đứng thế nào. Nhưng đây lại là hai nhân vật đang Hot trong trường nên chỉ cần chút khác lạ là…
– Duy. Sao vậy? Sao nay hai người đi riêng vậy? Cãi nhau hã? Con Tâm lại ghế đá cậu đang ngồi hỏi thăm.
– Chút xíu bất đồng thôi. Không có gì đâu… Cậu trả lời rồi nhìn xa xăm. Đôi mắt đượm buồn đầy mệt mỏi. Cả đêm qua cậu đã thức trắng.
– Gớm. Cơ mà yêu nhau là hay giận hờn vậy đó. Nếu không có gì lớn thì kiếm cơ hội làm lành đi. Có cần tui giúp hông. Hê hê. Nó bông đùa.
– Thôi. Qua vài ngày là xong đó mà. Cảm ơn ha. Cậu cười gượng.
– Sao cũng được. Thôi. Đi ăn sáng với tụi tui. Sáng nay giận nhau chắc không đưa nhau đi ăn đâu ha. Nói rồi con Tâm kéo tay cậu lôi tuột đi. Nó chẳng muốn hỏi gì nhiều. Cần tới nó thì lên tiếng nó sẵn sàng giúp. Đơn giản vậy thôi.
– Ông với ông Phong sao vậy? Trước khi tui đi Sing thấy còn xà nẹo nhau lắm mà. Đến lượt con Linh nhiều chuyện. Nó vừa hỏi con Tâm đã liếc nó một các muốn đứt cổ. Biết ý nên nó chuyển chủ đề khác ngồi luyên thuyên. Con này cúp học đi du lịch nước ngoài mấy tuần xong vô nói nhiều như lột lưỡi.
– Lại ba cái trò giận hờn. Yêu đương chi cho mệt. Thằng Hoàng nói bâng quơ.
– Thôi đi. Sao hết đứa này đến đứa khác moi ra nói vậy? Im hết nha. Không bà thẻo lưỡi. Con Tâm sừng sộ.
– Đó. Đó. Nhờ vậy mà mày mới ế đó Tâm. Há há. Thằng Phương đâm chọt.
– Ế cái đầu mày. Bà đây méo cần trai nhá. Lâu lâu để ý được một trai thì bị em này hớt tay trên rồi. Vừa nói con Tâm vừa với tay qua cặp cổ cậu.
– Giờ trả lại đó. Lấy đi. Cậu phì cười.
– Thôi. Bà đây không thích xài đồ thừa đâu cháu ạ. Hố Hố. Con Tâm đang cố tạo ra bầu không khí dí dỏm như mọi khi. Nhưng “thằng quỷ nhỏ” kia cứ gượng gượng. “Thằng quỷ nhỏ” là biệt danh mà cả đám con Tâm đặt cho Duy hổm rày. Đầu tiên là con Tâm gọi rồi tụi kia gọi theo. Con Tâm thấy cậu vừa có nét hiền hòa của con nít vừa nó cái gì đó nổi loạn và bá đạo nên vui miệng gọi như vậy. Cũng hay ho phết.
– Có vẻ vui quá nhỉ. Phong kéo ghế ngồi vào bàn.
– Ế. Qua kia ngồi kế “thằng quỷ nhỏ” kìa. Chỗ của em mà đại ca. Thằng Phương phản đối khi bị Phong chiếm chỗ.
– Giờ muốn giành chỗ với anh mày à? Phong khẽ lườm nó.
– Thôi thôi, anh ngồi đó đi. Thằng Phương lè lưỡi.
– Mọi người ở lại. Tui lên trước. Cậu đứng lên tính bỏ lên lớp sớm để tránh mặt anh.
– Ngồi xuống đó. Anh lên tiếng nhưng vẫn nhìn qua chỗ khác.
– Anh ở đây chơi đi. Em có việc muốn lên lớp sớm. Duy trả lời nhát gừng.
– TÔI NÓI EM NGỒI ĐÓ CHO TÔI. Phong gầm lên rồi đập tay xuống bàn. Hành động đó làm cả canteen đang xôn xao bỗng chốc vắng lặng như tờ. Tất cả đều giật mình rồi đồng loạt quay lại nhìn bàn của cả đám đang ngồi.
– Anh làm gì vậy? Em đã nói là em có việc nên phải lên lớp sớm mà.
– TÔI NÓI EM NGỒI XUỐNG. VIỆC MẸ GÌ CŨNG DẸP HẾT ĐI. Phong vẫn nói với âm lượng như khi nãy làm nhiều kẻ yếu bóng vía phải thót tim.
– Anh thật vô lý. Cậu chẳng thèm nói nữa mà đẩy ghế bỏ đi.
– ĐỨNG LẠI….. RẦM….. XOẢNG… Cả chiếc bàn bị anh hất tung. Chén dĩa ly tách rơi loảng xoảng xuống đất. Những ai có mặt trong Canteen đều xanh mặt trước tình huống này. Nhiều kẻ lén cười đắc ý khi thằng “bóng” kia đang chọc điên “Phong thiếu gia”. Chuyến này mày chết chắc.
– Không. Anh đừng có giở cái trò đó ra. Chẳng hay ho gì đâu. Duy quay lại nói rồi tiếp tục quay lưng bỏ đi. Cậu muốn bỏ đi thật nhanh ra khỏi đây. Càng ở đây lâu thì càng xấu mặt thêm.
– EM ĐIẾC À. Phong nhanh chóng đuổi tới sau lưng rồi chụp mạnh vai cậu kéo ngược trở lại.
– Anh bỏ ra. Cậu vùng vằng. Vai cậu đau nhói vì lực kéo của anh.
– EM DÁM BỎ ĐI KHI TÔI CHƯA CHO PHÉP À? Ánh mắt Phong long lên sòng sọc…
– Dẹp đi. Anh nghĩ anh là ai mà ra lệnh cho tôi? Hai người đang nhìn nhau ánh mắt tóe lửa. Một người đang rất giận, một người thì đang rất bướng. Không ai chịu nhường ai.
– Hai người làm gì vậy? Mới sáng sớm mà muốn làm cái trường này loạn lên à? Con Tâm thấy tình hình đang căng thẳng tột độ nên chạy lại cứu vãn.
– Tránh ra. Phong xô con Tâm ngã dúi xuống đất.
– Anh điên rồi hã? Đừng có trút giận lên người khác như thế. Cậu chạy lại đỡ nó đứng dậy rồi quay qua nạt ngược lại Phong.
– Ừ TÔI ĐIÊN ĐÓ.
– Điên thì vô bệnh viện mà nằm. Đừng ở đây cắn… Cậu chợt im bặt. Chết. Tự nhiên nói cái gì vậy Duy. Mày cũng điên rồi đó…
– EM… Phong chộp lấy cổ áo cậu rồi giơ tay lên… Cả canteen nín thở trước tình huống này… Ai cũng chắc mẩm rằng cậu sẽ ăn tát. Nhưng rồi đám đông lại thất vọng khi thấy anh buông cậu ra… Trong khoảnh khắc anh nhớ lại cái đêm hai người ở trong căn nhà gỗ đó. Anh cũng từng tát cậu. Lúc đó… Anh tự hứa sẽ không bao giờ đánh cậu nữa. Dù có chuyện gì thì cũng không…
– … Duy hé mắt ra nhìn. Lúc nãy thấy anh giơ tay lên cậu đã nhắm tịt mắt lại…
– Xin lỗi… Anh chỉ buông ra một câu xin lỗi nhệ hẫng rồi bỏ đi về hướng khác.
– Trời ơi Duy. Sao liều quá vậy. Xém nữa là ổng tát mày rồi. Sao không nhường ổng một chút. Tụi thằng Bình, Phương chạy lại. Tụi nó cũng muốn nín thở với tình huống nãy giờ. Tụi nó không ngờ rằng Phong lại nổi cơn thịnh nộ với cậu.
– Tui tưởng chỉ là chuyện giận hờn bình thường thôi mà sao giờ dữ vậy nè. Con Linh cũng vừa chạy tới.
– Duy. Thầy Minh gọi lên phòng hiệu trưởng có việc kìa. Một cậu sinh viên trong trường chạy đến chỗ tụi nó đang đứng báo lại.
– Ừ. Cảm ơn bạn nhé.
– Thôi tui đi. Có gì nói chuyện sau. “Haizzz… Chắc chuyện đã tới tai thầy Minh rồi… Đứa nào lanh thế không biết…” Cậu thầm nghĩ.
– Hết chồng rồi tới ba chồng. Bữa nay nó mắc hạn lớn rồi… Con Tâm thở dài…
– Mày nữa. Giờ còn giỡn… Đi lên báo con Uyên biết đi đặng có gì nghĩ cách giải quyết vụ này luôn. Nếu không chắc thêm vài bữa nữa là cái canteen trường này bị xóa sổ. Con Linh đưa ra ý kiến.
– Ừ. Đi. Tao cũng thấy có vẻ nghiêm trọng. Chắc phải có gì dữ dội lắm. Sáng qua tao còn thấy bình thường mà sao chỉ qua một đêm đã thành thế này. Ủa quên. Bình, mày lại đền tiền cái bàn với đốn chén đĩa bể cho cô Sáu đi rồi lên sau. Tụi tao đi trước… Nói rồi cả bọn lục tục kéo lên lên lớp kiếm con Uyên.
——————————————————————————-
PHÒNG HIỆU TRƯỞNG
– Dạ. Em chào thầy. Cậu rụt rè mở cửa bước vào.
– Con ngồi đi.
– Dạ.
– Chắc con cũng đoán được ta gọi con lên đây vì chuyện gì đúng không? Vẫn thái độ nhẹ nhàng như lần gặp đầu tiên ông Minh từ tốn hỏi cậu. Nhưng lần này có vẻ thân mật hơn. Ông gọi cậu bằng “Con”.
– Dạ… Em xin lỗi…
– Hai đứa có chuyện gì? Nói ta nghe được không?
– ….
– Ta ít khi can thiệp vào chuyện tình cảm của Phong. Nhưng ta hôm đó có ấn tượng tốt về con. Ta nghĩ nếu không phải việc gì nghiêm trọng thì con đã không để chuyện xảy ra như khi nãy… Hãy xem ta như một người cha mà tâm sự được không? Ông Minh nói rồi nhìn cậu. Ánh mắt đầy thiện ý.
– Dạ… Nhưng… Sao có thể… Duy quá ngạc nhiên vì lời đề nghị của ông Minh. Cậu không ngờ ông lại có thái độ như vậy. Đây chỉ mới là lần gặp thứ hai mà ông ấy đã tin tưởng cậu đến vậy rồi sao…
– Sao vậy? Con không tin ta à? Ông Minh cười nhẹ. Vẫn nụ cười buồn và sâu thẳm.
– Dạ không phải. Chỉ là em hơi bất ngờ thôi… Em không ngờ thầy lại tin tưởng em đến vậy…
– Vậy thì bây giờ có thể kể cho ta nghe được chưa? Vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi ông hỏi cậu lần nữa.
– Dạ… Cậu hít vào một hơi rồi bắt đầu kể lại diễn biến của ngày hôm qua. Vừa kể cậu vừa quan sát thái độ của ông Minh nhưng tiếc là chẳng nhận ra được gì. Ông bình thản ngồi nghe, lâu lâu khẽ gật đầu chứ không biểu lộ cảm xúc nào ra mặt.
– Vậy con định làm gì để giải quyết chuyện này? Ta thấy con đang rất thất vọng về con trai ta vì nó không tin con. Ông Minh từ từ hỏi cậu sau khi nghe xong câu chuyện.
– Vậy thầy có tin em không? Cậu đột nhiên hỏi ngược lại.
– Nếu ta nói ta tin con hoàn toàn thì là ta đang nói dối. Nhưng ta có thể nói tin ở sự thành thật của con.
– Dạ. Em cảm ơn thầy. Cậu khẽ cười. Câu trả lời làm cậu cảm thấy ấm lòng. Ít ra ông cũng tin cậu.
– Ta không khuyên con nên làm gì. Vì đây là chuyện riêng cũng như thử thách cho tình cảm của hai đứa. Ta chỉ nói với con một câu. Những gì thật lòng xuất phát từ trái tim sẽ luôn có được kết quả tốt. Con hiểu ý ta chứ?
– Dạ. Em hiểu rồi.
– Tốt. Bây giờ ta bận việc rồi. Con về lớp đi. Chúc con may mắn.
– Dạ. Em cảm ơn thầy. Cậu nói rồi đứng dậy bước ra cửa.
– Duy.
– Dạ…
– Sau này ta muốn nghe con gọi ta bằng ba và xưng con. Được không?
– Như vậy sao được thưa thầy. Em chỉ là…
– Vậy con có thật lòng với Phong không?
– Dạ. Được. Cậu cười lại với ông. Câu trả lời thay cho lời xác nhận. – Em chào thầy… À… Chào ba… Cậu rụt rè nói rồi khép cửa lại. Trog lòng ánh lên một tí niềm vui. Ít ra ba của anh cũng tin cậu. Hơn hết. Ông đang ủng hộ mối quan hệ của cả hai. Trong phòng hiệu trưởng ông Minh khẽ cười. Một nụ cười mãn nguyện và hạnh phúc.
——————————————————————————-
– Quái lạ. Hôm qua tao đâu có nghe nó nói gì đâu nhỉ. Nếu có gì thì nó phải nói với tao đầu tiên chứ. Nhỏ Uyên thắc mắc sau khi nghe đám con Tâm thuật lại chuyện xảy ra ở canteen khi nãy.
– Hồi nãy nhìn ông Phong mà tao sợ phát khiếp. Mà nó cũng lì. Xém nữa là ăn tát. Con Linh nhún vai.
– Mà tao thấy nó cặp với ổng vậy cũng tổt. Giờ nó liều mạng hơn hồi đó nhiều. Há há. Thằng Bình bỡn cợt.
– Thôi. Nghiêm túc. Phải điều tra ráo riết mới được.Uyên. Giờ chỉ trông chờ vào mày. Mày có nhiệm vụ moi móc trấn áp hay làm gì nó cũng được. Miễn sao “thằng quỷ nhỏ” nó chịu khai hôm qua xảy ra cái gì. Rồi từ đó mới biết đường giải quyết. Chứ không ổng giết nó có ngày. Ẹc.
– Ghê quá má. Mày làm như…
– Ai chứ “Phong thiếu gia” thì đừng giỡn mặt… Nếu không thì tụi này đã không phải sợ ổng như vậy… Tụi tao coi “thằng quỷ nhỏ” đó là bạn thật sự nên mới ra tay giúp. Chứ đứa khác tao cho chết mất xác từ đời nào rồi. Con Tâm ra vẻ đe dọa nhỏ Uyên.
– Thôi được rồi… Để chút trưa tao qua nhà nó…
– Oke. Thống nhất vậy đi. Giờ giải tán. Bốn đứa bay. Theo tao đi vòng vòng. Chắc sẽ nghe ngóng được gì đó từ cái đàn vịt trời trong trường này.
– Tuân lệnh sếp… Cả bọn đồng loạt kéo đi để lại nhỏ Uyên ngồi đó. Nhỏ đang rất tò mò về chuyện này. Tại sao lại như vậy… Không phải sáng qua còn ôm nhau hạnh phúc lắm sao… Vậy mà bữa nay… Ôi đau đầu…
– END CHAP 9 –
—————–
|