"Baby I love u ~ ~ ~
Baby I need u ~ ~ ~ "
Jaejoong nằm được một lúc chưa lâu thì bỗng nghe tiếng chuông điện thoại kêu vang. Cậu vội vã bắt máy. Số điện thoại của Yunho.
"Ủa, Yunho, sao lại gọi?"
"À, tôi quên mất nói với anh nên phải gọi. Tôi đang ở ngoài rồi. Lúc nãy gọi cho Kumiko, cô ấy bảo tìm ra quán này rất ngon, rủ tôi đi cùng. Có gì về tôi sẽ mua cho anh một ít."
"…"
"À, mà có đói không? Chắc là chưa đâu nhỉ? Nên có lẽ tôi về muộn đấy. Ở nhà vui."
Cạch.
Jaejoong còn chưa kịp trả lời thì Yunho đã phũ phàng cúp máy. Cậu buông chiếc điện thoại xuống nệm, bỗng cảm thấy có gì đó vô cùng hụt hẫng. Một nỗi đau nhẹ nhè dâng lên làm tim Jaejoong cứ thế âm ỉ.
Chắc không phải tại đói… - Cậu cay đắng nghĩ. – Dù quả thật bây giờ bụng mình đang kêu sùng sục rồi. Ai bảo cậu là tôi không đói chứ, Jung Yunho kia!! Đi chơi đi. Đi đi!!
…
…
Nhưng dù gì cũng phải nhớ giờ về học đấy.
~ ~ ~
~ ~
Đói quá.
15 phút nữa trôi qua và Jaejoong thật sự cảm thấy mệt. Cậu cần ăn một chút gì đó rồi còn uống thuốc. Nghĩ thế, Jaejoong ráng gượng dậy và lết từng bước xuống cầu thang. Vừa đi, cậu vừa làu bàu trong họng:
"Ở đây không có chuyện người ốm tự lê la đi làm việc đâu."
Sao lại không chứ? Hay chỉ mỗi Kim Jaejoong là ngoại lệ thôi?
Dám lắm.
Cuối cùng, Jaejoong cũng xuống đến phòng bếp. Cậu tựa người vào tường một chút để bớt chóng mặt rồi đặt tay lên tay nắm cửa, chuẩn bị xoay.
Chắc giờ này Yunho đang ăn với Kumiko rồi.
@~@~@~@~@~@~@~@~@~@~@~@~@
"Đại ca ơi, món này rất ngon nè."
"Ừ, ngon thật. Có vị cà chua."
"Để tôi gắp cho cậu."
|
"Cảm ơn Kumiko."
"Chúng ta mua gì cho đại tỷ bây giờ, đại ca?"
"Đại tỷ? Ai vậy? À, tay gia sư ưa lằng nhằng đấy hả? Mua đại cháo trắng với ít lương khô đi. Bệnh nằm ở nhà mà ăn uống gì!"
"Ăn xong rồi, chúng ta về thôi, đại ca."
"Sao lại về sớm thế? Đi hóng gió một chút đi."
"Dạ. Để tôi lấy xe."
"Thôi khỏi! Tôi chở đi bằng motor."
"Đại ca…"
"Gọi Yunho được rồi."
"AAAAAAAAA!!"
@~@~@~@~@~@~@~@~@~@~@~@~@
Lần này, không như mọi khi, kết thúc màn tưởng tượng của Jaejoong lại là tiếng thét của chính cậu. Một cơn khó chịu từ đâu trào ngược lên khiến Jaejoong cảm thấy chóng mặt muốn ói. Cậu vặn cái tay nắm mạnh đến nỗi khiến nó suýt nữa sứt ra và mở tung cánh cửa bếp.
Bồn. Mình cần ói.
Và rồi… đập vào mắt Jaejoong lúc bấy giờ là gương mặt kinh ngạc của Yunho. Nó đang đứng ở bếp, ngay sát cạnh nồi cháo đang sôi. Kế bên đó còn có một một khay thức ăn gồm kimpad, lương khô và bát đĩa đã dọn sẵn. Dường như - Jaejoong càng lúc càng cảm thấy quay cuồng - dường như theo những gì theo những gì cậu nhìn thấy… thì Yunho đang nấu ăn cho cậu.
Nấu ăn – cho cậu.
"Yun… Yunho."
"Ốm mà đá cửa khí thế thật." – Yunho chữa ngượng bằng một câu bông đùa. Nó với tay tắt bếp điện rồi nhún vai. –"Đừng ngạc nhiên. Chán, không muốn đi nữa nên về."
"…"
"Này, cái mặt đó là sao? Không tin tôi hả?" – Thiếu gia nhà họ Jung nghiến răng ken két.
Đến đây, Jaejoong bỗng cảm thấy cơn chóng mặt buồn ói vừa nãy của mình đột nhiên bay đi đâu mất. Thay vào đó là một cảm giác khó gọi thành lời. Nó làm đầu gối cậu chợt mềm nhũn ra và rồi… Jaejoong ngã lăn ra sàn bếp.
"Này này!!" – Yunho thét lên. Nó chạy đến gần Jaejoong, đỡ cậu dậy rồi bắt đầu quát tháo. –"Ốm nặng như thế mà còn đi đứng lung tung! Muốn chết hả??"
Jaejoong ngước nhìn Yunho một lúc rồi lí nhí:
"Đói… nên phải mò xuống đây mà."
"Aishhh." – Yunho bực bội đỡ Jaejoong ngồi vào bàn ăn rồi quỳ xuống, đưa lưng về phía cậu. Nó sẵng giọng. – "Leo lên. Tôi cõng lên phòng."
"Không."
"Lên đi!" – Yunho nạt.
"Tôi đi được mà. Thật đó."
"LÊN!"
"Yunho ah…" – Jaejoong kéo tay Yunho quay lại rồi nói. –"Lúc nãy tại mệt quá nên mới ngã… Giờ ngồi nghỉ một lúc thấy khỏe hơn nhiều rồi. Có lẽ tại đói nữa. Ăn xong là không sao ngay…"
"Sao không ở trên phòng, đi lung tung chi vậy!" – Yunho vẫn còn bực.
"Cũng tại cậu nói sẽ về trễ nên tôi mới xuống đây tìm cái gì để ăn…"
Nói đến đây, Jaejoong chợt ngừng ngang giữa chừng. Giọng cậu nghẹn lại, thanh quản đau và lồng ngực quặn thắt, không thể cất thành lời. Rồi… Yunho thấy rơi trên tay nó bấy giờ là tí tách những giọt ấm nóng.
Jaejoong đang khóc. Không hiểu vì sao.
***************************
Jaejoong không hiểu vì sao.
Có lẽ là vì Yunho đã lừa cậu. Nó không đi ra ngoài ăn với ai hết mà lại ở đây, hâm cháo.
Yunho cũng không hiểu vì sao.
Có lẽ vì nó đã lừa Jaejoong. Làm cậu phải lết xuống tận bếp và có cảm giác bị bỏ rơi, lại đói.
Chỉ là Jaejoong đang khóc. Nhưng một lúc sau, rất nhanh thôi, cậu nín. Gian bếp tĩnh lặng giờ chỉ còn vang lên những tiếng nấc ngắt quãng, nhỏ và nhẹ như hơi.
"Tôi xin lỗi, Jaejoong." – Cuối cùng Yunho cũng cất tiếng, nó đưa tay, vụng về chùi những giọt nước mắt còn đọng trên má Jaejoong, làm gương mặt cậu càng lúc càng lem luốc. –"Đùa ngu quá."
"Tôi mới phải xin lỗi." – Jaejoong nắm lấy bàn tay Yunho. –"Khóc ngu quá."
~ ~
~ ~ ~
Nhìn nhau một lúc, cả hai gượng gạo phá ra cười để chữa ngượng. Nếu có ai đó ở đây, hẳn Jung Yunho và Kim Jaejoong đầy lòng tự hãnh sẽ không biết chui đầu vào đâu. Cả hai vừa tự nhận mình ngu ngốc. Mà Yunho cũng đang cảm thấy mình ngu thật. Nó không hiểu sao lúc nãy lại nói "xin lỗi". Đã lâu lắm rồi nó chưa thật lòng thấy có lỗi với ai. Nhưng cũng lâu lắm rồi mới có cảm giác nhẹ nhàng như thế. Lòng Yunho bây giờ như mảng trời sau cơn mưa, trong và thanh thản. Dù ở đây, cơn mưa có vị mặn chát.
|
"Mà anh ngu hơn đấy nhé." – Suy nghĩ một lúc, Yunho nói, cười ranh mãnh.
"Ừ."– Jaejoong thở dài, không có ý định tranh chức ai đỡ ngu hơn của Yunho. Rồi cậu còn định bảo thêm gì nữa thì lại phải ngừng ngang câu nói giữa chừng.
Yunho
đang
hôn
cậu.
Thiếu gia nhà họ Jung quỳ cao trên sàn, chồm người, hôn lên môi Jaejoong. Gia sư của nó cũng như mất hết lý trí. Cậu chỉ ngạc nhiên một phần mười giây rồi cũng cúi xuống, đáp lại nụ hôn ấy. Chỉ là một nụ hôn phớt thôi, kẻ dưới sàn, người lại trên ghế nhưng không hiểu sao Jaejoong lại cảm thấy hạnh phúc và ngọt ngào đến có thể tan ra. Có lẽ cậu ốm nặng thật rồi.
|
Part 10.
"BRỪM! BRỪM! BRỪM! BRỪM!"
"BRỪM! BRỪM! BRỪM! BRỪM!"
Một tràng tiếng động đinh tai từ đâu bỗng vang lên, phá tan tành khoảnh khắc lãng mạn của "tay học trò bướng bỉnh" và "gã gia sư ưa lằng nhằng". Cả hai dứt nhau ra nhanh như chớp. Jaejoong luống cuống ụp mặt xuống bàn còn Yunho thì cho tay vào túi quần.
"A lô!" – Nó bật nắp điện thoại.
~ ~ ~
"Dạ, appa."
"…"
"Vâng, con biết."
"…"
"Dạ, lát gặp."
Yunho nói nhanh rồi cúp máy. Bấy giờ nó mới quay sang Jaejoong - dường như vẫn còn bị hù cho hết hồn bởi tiếng nhạc chuông "sành điệu" của Jung công tử:
"Appa gọi đấy. Ông bảo lát sẽ qua thăm hai chúng ta."
"Ừm ừm." – Jaejoong gật đầu rồi gượng gạo nói tiếp. –"Mà sao tự nhiên chú Bear lại muốn qua đây?"
"Nghe bảo đã mua đồ ăn cho tôi và anh." – Yunho nhún vai. – "Uổng công nãy giờ hâm hâm nấu nấu."
"Ừm ừm."
"Ừm là sao? Mà này, làm gì anh đỏ mặt hoài vậy? Có phải con trai không đó? Chỉ hôn thôi mà!!"
"Dĩ nhiên là con trai chứ!" – Mắt Jaejoong long lên nhưng rồi ngay lập tức lại cụp xuống. –"Có điều đó là nụ hôn đầu tiên của tôi chứ bộ."
Nghe đến đây, Yunho, trong vô thức nhướn một bên mày và cũng trong vô thức, nó nhếch cười gian xảo. Gương mặt in nguyên hình cáo của đứa học trò làm Jaejoong bất giác thấy lạnh cả người.
"Cậu đang cười gì thế?"
"Ai bảo anh…" – Yunho vẫn giữ nguyên nụ cười nửa miệng. –"… đó là nụ hôn đầu tiên?"
Jaejoong nghe đến đây thì chợt hiểu. Lúc này, đầu óc cậu bỗng cảm thấy sáng suốt vô cùng.
Vậy thì… lần đó không phải là mơ.
~ ~ ~
"A!! Ra là cậu dám hôn lén tôi." – Cả phút sau, Jaejoong mới có thể phản ứng. Cậu thét lên bằng giọng khản đặc và đập tay xuống bàn. –"Thật quá hỗn."
Yunho cắn môi dưới một chút như để suy nghĩ rồi ngây – thơ - đáp:
"Không biết thế là hỗn."
"Quá hỗn ấy chứ!"
"Vậy còn hôn đường hoàng thì sao?"
"Cũng hỗn luôn." – Sẵn đang đà tức, Jaejoong ra sức kết tội.
"Thế thì anh phạt đi." – Yunho càng lúc càng tỏ ra ngoan ngoãn – hối lỗi – đáng yêu.
Đến đây thì Jaejoong đã nhận ra mùi giả dối nồng nặc. Cậu cảnh giác lùi lại một chút rồi hỏi:
"Phạt gì?"
"Hôn lại."
"Này!!!"
Thấy gương mặt Jaejoong đã gần giống như khối nham thạch sắp sửa nổ tung, Yunho mới phẩy tay, tạm buông tha cho tay gia sư ngốc:
"Đùa thôi, đừng có bắn nhắng lên như thế." – Nói rồi nó cười và đứng dậy khỏi sàn.
Có lẽ vì đang ốm (hoặc có lẽ vì lúc nào cũng giàu trí tưởng tượng), Jaejoong dường như nhìn thấy có một cái đuôi cam bự đang lúc lắc sau mông Yunho khi nó bước đi.
Cáo!!!
Mình chết chắc rồi.
|
Sau này, Jaejoong có "chết chắc" hay không, chẳng ai biết. Chỉ biết là cậu sẽ sống sót an toàn qua đêm nay. Vì chỉ ít phút sau, vị cứu tinh rắc rối của Jaejoong đã xuất hiện. Giọng ông vẫn sang sảng, vang vọng khắp gian nhà.
"Yunho, Jaejoongie, ta đến rồi đây."
Để túi đồ ăn lên sàn bếp, ông làm động tác như sắp ôm lấy Jaejoong khiến cậu sợ hãi lùi lại vài bước.
"Dạ… cháu đang ốm." – Jaejoong ho khùng khục. –"Sẽ lây đấy. Chú Bear đừng ôm." – Vừa đáp cậu vừa nhìn qua Yunho, thăm dò phản ứng của nó.
Yunho có vẻ hài lòng với hành động vừa rồi của Jaejoong. Nó nhếch cười rồi bình thản sắp đồ ăn ra đĩa.
"Ôi, có đáng là gì so với ta." – Không hay biết lý do sâu xa của Jaejoong, ông Jung cười khà. –"Chẳng cơn cảm cúm nào hạ gục được Bear Jung này đâu. Cả Yunho nữa. Dòng họ Jung nổi tiếng mình đồng da sắt, phải không con?"
"Dạ, appa nói đúng." – Như thường lệ, Yunho ngoan ngoãn đáp lời cha mình. Rồi cậu quay sang Jaejoong. –"Từ nhỏ đến giờ em gần như chưa từng ốm, Jaejoong hyung à. Nên - không - sợ - lây - đâu."
Câu nói đầy ẩn ý của Yunho khiến Jaejoong bất giác đỏ mặt. Cậu vờ tập trung vào việc ngồi xuống bàn nghỉ ngơi, đợi dọn thức ăn rồi thơ thẩn nghĩ:
Họ là loại người gì mà không bệnh nhỉ?
Bữa tối với cha con họ Jung hóa ra không gượng gạo hay nặng nề như Jaejoong tưởng. So với ba ngày trước, hôm nay cả hai đã thay đổi nhiều. Ông Jung không còn tỏ ra quá nghiêm khắc, Yunho cũng không "ngoan hiền lễ phép" thái quá như ngày đầu tiên gặp cậu. Thỉnh thoảng, Jaejoong có thể thoải mái cười đùa với cả hai khi họ nói về một chủ đề gì đó, thường bắt đầu bằng cụm từ: "Dòng họ Jung chúng tôi…". Chỉ đến khi kim đồng hồ điểm 9 giờ tối, ông Jung mới đứng dậy khỏi bàn ăn.
"Nhìn Jaejoongie giống mệt sắp chết rồi. Yunho, con dìu Jaejoong hyung lên phòng đi."
"Vâng, thưa appa." – Yunho trả lời rồi nhìn qua Jaejoong, thích thú thấy cậu bối rối xua tay.
"Dạ cháu tự đi được mà."
Dù Jaejoong nói như vậy, Bear Jung và Yunho vẫn theo cậu lên tận phòng. Yunho đến chỗ giường Jaejoong, vớ lấy mớ tập vở của Changmin rồi nói:
"Em qua phòng chép bài một chút. Có điểm gì không rõ sẽ qua hỏi anh, Jaejoong hyung. Anh và appa cứ trò chuyện đi."
Nói dứt câu, nó lập tức đi ra khỏi phòng.
Khi cánh cửa vừa sập lại, ông Jung kéo ghế, ngồi đối diện với Jaejoong:
"Còn mượn tập về chép lại bài nữa. Ta thật không sao nhận ra nó. Jaejoongie, cậu làm cách nào khiến Yunho thay đổi đến thế?"
Jaejoong gượng cười, không biết phải đáp lời ông Jung ra sao.
Lẽ nào mình nói với ông: "Dạ, cháu năn nỉ nó." Hay tệ hơn: "Dạ, cháu để nó hỗn với cháu thường xuyên." Tệ nhất là: "Dạ, cháu làm "đại tỷ" cho Yunho vài hôm để đền bù."
"À, lúc nãy trước khi ta đến, hai đứa làm gì ở nhà thế? Yunho có chăm sóc cậu đàng hoàng không, Jaejoongie?"
Câu hỏi này của ông Jung còn có tính tàn phá cao hơn hẳn câu trước. Nó khiến gương mặt Jaejoong đang tái – một – cách – bình – thường trở nên xanh lét như tàu lá. Cậu nhận ra mình đang run lên cầm cập, tim đập bình bình, hai tai thì nóng như có ai hơ lửa.
"Sao vậy, Jaejoongie? Mệt hả?" – Ông Jung đứng dậy, đỡ cậu nằm xuống giường. –"Thôi, cậu nghỉ ngơi đi, ta không hỏi linh tinh nữa."
Chú Bear! – Jaejoong đau khổ nghĩ. – Cháu xin lỗi. Cháu không thể nào trả lời chú lúc nãy cháu và Yunho đã làm gì được. Chú nghe xong không giết cháu thì cũng sẽ giết Yunho mất.
May là ông Jung có vẻ khác với con trai mình, không lấy chuyện truy cùng đuổi tận Jaejoong làm thú vui. Kéo chăn cho cậu xong, ông mỉm cười rồi nói:
"Vậy thôi cậu nghỉ ngơi đi, Jaejoongie. Ta về." – Vừa nói, ông vừa dợm bước ra cửa. Nhưng ngay khi Bear Jung sắp đặt tay lên nắm cửa thì giọng nghèn nghẹn của Jaejoong chợt vang lên:
"Khoan đã chú Bear… Cháu có điều này muốn hỏi."
***************************
"Chuyện gì vậy, Jaejoongie?" – Ông Jung nhẹ nhàng ngồi xuống chỗ cũ.
"Dạ…"– Jaejoong không hiểu sao đến lúc này lại đâm ra ấp úng. Cậu ngồi dậy, lưng tựa vào thành giường còn hai tay thì ra sức cấu vào nhau. – "… thật ra là…"
Nhìn vào gương mặt ngại ngùng của cậu, Bear Jung cười xòa:
"Đừng ngại, cậu muốn hỏi gì cứ nói đi."
"Chú… sẽ không la cháu vì đã nhiều chuyện chứ?" – Jaejoong vẫn chưa hoàn toàn yên tâm.
"Dĩ nhiên là không rồi! Đồ ngốc!!" – Quên mất Jaejoong đang ốm, ông Jung chồm người vỗ bôm bốp lên vai cậu. Cho đến khi thấy cậu nhóc trước mặt suýt sụm xuống giường vì những cú vỗ vai "thân ái" đó, ông mới rụt tay lại và dỗ dành. –"Vì đã sống ở đây nên chắc chắn cậu sẽ có điều thắc mắc. Chuyện này rất bình thường mà. Jaejoongie đừng lo."
"Dạ… chuyện cháu muốn hỏi…" – Jaejoong thở dài, vẫn không chắc mình làm vậy có nên hay không. –"… là về mẹ của Yunho, thưa chú. Park quản gia bảo với cháu rằng… cô ấy đã mất cách đây 5 năm."
"À…" – Nghe đến đây, sắc thái vui vẻ trên gương mặt ông Jung bỗng vơi đi ít nhiều. Ông cau mày, đứng lên khỏi ghế, đi qua đi lại vài vòng rồi thở dài. –"Chuyện này thì…"
"Nếu chú không muốn nói thì thôi ạ." – Jaejoong vội xua tay. Vẻ buồn phiền của người đàn ông làm tim cậu thắt lại. –"Cháu xin lỗi, cháu không cố ý làm chú buồn như thế."
"Không sao đâu, Jaejoongie." – Ông Jung mỉm cười. –"Chuyện cũng qua lâu rồi. Lý do chính ta không muốn kể là vì cậu thôi."
"Vì cháu ạ?" – Cậu mở to mắt ngạc nhiên.
"Ừ, vì cậu, Jaejoong ah…" – Ông Jung đột nhiên chuyển sang giọng nghiêm túc, thậm chí cũng không gọi Jaejoongie như thường khi. Đôi mày rậm không còn cau vào nhau như lúc nãy nhưng Jaejoong vẫn đọc được từ đôi mắt ông những tia buồn vời vợi. Một lúc sau, ông cất tiếng giải thích, giọng chợt nhẹ đi:
"Ta thật lòng không nghĩ cậu thích nghe những chuyện này. Chúng sẽ làm Jaejoong không vui."
"Yunho cũng đang không vui." – Jaejoong buột miệng. –"Yunho đã không vui từ lâu rồi, phải không chú? Cháu muốn biết chuyện của Yunho. Cháu muốn chia sẻ với cậu ấy."
"Cái này không phải là bổn phận gia sư đâu, Jaejoong ah."
"Cháu không xem chuyện này là bổn phận." – Jaejoong ngay lập tức nói. –"Nếu chú có thể kể cho cháu mà không ngại, thì cháu hoàn toàn muốn nghe. Cháu thật lòng muốn hiểu những gì Yunho nghĩ… Và thật lòng mong cậu ấy vui vẻ trở lại."
Bear Jung nhìn Jaejoong một lúc lâu rồi thở hắt ra. Có vẻ như đã chịu thua quyết tâm của cậu. Tiến đến cạnh giường, ông nhẹ vòng tay ôm lấy Jaejoong rồi nói:
"Cái này là vì đã yêu quý Yunho đến vậy, Jaejoongie." – Vài giây sau, buông cậu ra, ông từ tốn cất giọng:
"Thôi được rồi, ta sẽ kể…"
Jaejoong gật đầu ra hiệu vẫn đang lắng nghe. Vừa làm, cậu vừa nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay to lớn của ông và khẽ siết.
"Cách đây 5 năm, tình hình băng nhóm của ta vẫn còn chưa ổn định, đại loại là chia rẽ nội bộ, cậu biết đó. Và rồi, một tên thuộc hạ thân cận đã phản bội ta, hắn lôi kéo thêm không ít kẻ khác. Sai lầm của ta là trong cuộc thanh trừng năm ấy đã tha mạng cho hắn và đồng bọn. Ta thật lòng nghĩ đến những gì hắn đã làm vì ta, vì nhóm. Nhưng đối với hắn, có lẽ hành động tha thứ trên là một điều sỉ nhục cùng tận ta có thể làm. Hắn trút mối thù hận điên loạn đó lên Yunmi và Yunho bé nhỏ. Vào một đêm kia, hắn bắt cóc họ."
Nghe đến đây, Jaejoong như muốn ngừng thở. Cậu cảm thấy không những tim, mà cả lòng mình cũng đang quặn thắt. Jaejoong nhớ đến gương mặt cảnh giác của Yunho khi thức dậy với con dao xếp trên tay. Cậu cũng nhớ đến sắc thái đau đớn và hốt hoảng hằn lên gương mặt nó khi ấy.
Đừng có chạm vào tôi.
|