Sinh Viên Giang Hồ
|
|
Chap 22 Rãnh rổi tôi ra quán trà chanh phụ hắn.. Quán hắn có vẻ vắng hơn , chắc là do nghỉ nhiều quá - Ê chút tao với mày đi ăn khuya rồi về luôn – hắn nói - Ờ cũng được – tôi trả lời Đang ngồi chơi xơi nước thì thấy con Thảo người yêu cũ của hắn lại quán .. Nhỏ đó ngồi chơi một lúc rồi đi, hai đứa nói chuyện gì đó mà tôi không thèm quan tâm, ngồi lướt facebook mà khó chịu kinh khủng .. - Ê phụ tao dẹp quán rồi đi ăn , ngồi thơ thẩn gì vậy ? – hắn đá ghế tôi Tôi phụ hắn dẹp quán rồi lại hắn chở tôi lại quán cũ hai đứa hay ăn .. Tôi chả thèm nói chuyện với hắn , chỉ ầm ừ cho qua chuyện - Mày làm sao vậy? – hắn hỏi khi đang chở tôi về - Sao gì? - Sao im re vậy , giận gì nữa ? - Không gì - Có chuyện gì nói đi - Mày vẫn còn liên lạc với con thảo à ?- tôi hỏi - Nữa rồi , thì chỉ bạn bè bình thường thôi , sao mày cứ giận mấy chuyện linh tinh vậy – hắn nói , giọng có vẻ bực bội - Bạn bè .. bạn bè .. ngủ với nhau rồi mà còn làm bạn bè được à ? - Rốt cuộc thì cũng là không tin tao – hắn lớn giọng - Mày đã từng lừa tao một lần rồi , chắc gì sẽ không có thêm lần nữa - Vậy mày muốn như thế nào? Nếu tao muốn lăng nhăng , không con Thảo thì cũng là đứa khác thôi, sao mày cứ luôn khó chịu mấy cái chuyện nhỏ nhặt linh tinh vậy - Đm tao vậy đấy , nhỏ con c*c chứ nhỏ , đợi tận mắt thấy mày ngủ với nó tao mới có quyền khó chịu à ? - Mày mới nói gì đó – hắn thắng xe lại rồi bước xuống – mày về đi , tao tự về được rồi Tôi không nói gì mà phóng xe về nhà , vẫn còn khá khó chịu.. ............. Tôi về nhà ngủ luôn , tôi đã lỡ lời khi nói hắn như thế .. định bụng là đợi hắn bớt giận rồi sẽ xin lỗi.. Thế nhưng 3 ngày sau vẫn không thấy hắn đâu , tôi điện thoại thì hắn khóa máy. Lòng tôi bồn chồn khó tả , chẳng lẽ câu nói đó khiến hắn giận đến thế , từ đó đến giờ có khi nào hắn mất tích lâu đến vậy .. Tôi đang ngồi ăn cơm thì nghe tiếng mở cửa , nhìn ra thì là anh Ba - Ê lâu quá không thấy thằng toi kia qua đây chơi – anh ba hỏi khi đang ăn cơm - ờ , không biết nữa, chắc nó bận bán – tôi trả lời - đi ngang thấy quán nó đóng cửa mà - vậy hả ? – tôi ngạc nhiên Ngồi trong phòng, tôi không biết mình phải làm gì vào lúc đó.. Từ chuyện của Tính, tôi rất sợ mất ai một cách vô cớ như thế này. Thỉnh thoảng tôi hay ra ban công đứng mongsẽ thấy dáng hình quen thuộc của hắn .. Nhưng trái lại chỉ là những ghế đá, con đường tĩnh lặng.. Đến ngày thứ 5 tôi bắt đầu bồn chồn trong người, mỗi lần có người gọi đến hay nghe tiếng gì đó ở dưới nhà là tôi lại vội vội vàng vàng ngỡ là hắn.. rồi lại thất vọng bẽ bàng.. Tôi cố cầm cự không cho mình yếu đuối , tôi cố gắng xem phim, đọc truyện để không nghĩ về hắn nữa nhưng đầu óc chẳng thể tập trung.. - ê lạ nhà, mày với thằng Phong đang giận nhau phải không ? – anh Ba hỏi khi tôi đang ngồi ở bếp - Ờ - tôi trả lời - Hèn gì không thấy cái mặt móc nó qua đây , giận gì nói anh mày nghe – anh ba ngồi xuống vỗ đầu tôi - Cũng không biết nói sao nữa, mà em sai. Giờ không biết tìm nó ở đâu - Điện thoại nó không nghe à ? - Tắt máy rồi - Mày tối ngày chọc ghẹo nó , thôi thôi có gì đâu khóc, nín đi .. – anh ba ôm đầu tôi vào bụng ảnh khi thấy nước mắt tôi sắp chảy.. tôi cố kiềm nén bằng những tiếng nấc nhỏ.. từ những nổi đau trong ký ức vừa qua, con người mạnh mẽ ngày nào giờ trở nên vô cùng nhạy cảm.. - Em sợ nó lại giống thằng Tính nữa – tôi nói , nước mắt giàn giụa - Chắc không sao đâu, nó giận vài bữa rồi lại qua đây thôi.. nín đi .. - Chưa bao giờ nó giận lâu như vậy Đến ngày thứ 8 thì tôi dường như đã hết hy vọng hắn sẽ xuất hiện.. tôi nằm dài với những suy nghĩ về cuộc sống sau này khi không có hắn .. Đến ngày thứ 12, sau khi ăn tối xong , tôi đang nằm lướt facebook thì nghe tiếng anh Ba nói chuyện, nghỉ là ảnh nghe điện thoại nên tôi cũng không để ý.. Chợt có ai đó ngồi xuống giường , tôi xoay lại thấy hắn , nỡ nụ cười tỏa nắng gãi đầu nhìn tôi. Tôi như không tin vào mắt mình , ném điện thoại đi lao vào ôm lấy hắn .. Tôi chợt bật khóc , tôi hít cho căn tràn lòng ngực mùi hương quen thuộc từ hắn - Sao thế? Nín đi , tao xin lỗi , tao xin lỗi – hắn xoa lưng tôi - Mày làm gì mà không liên lạc với tao hả thằng chó - Mày nói gì vậy? Hôm bữa tao nói với mày rồi mà, tao đi Hà Nội ăn giỗ - hắn ngạc nhiên - Vậy sao mày tắt điện thoại? – đúng là hắn có nói mà tôi quên mất - Tao làm rớt điện thoại đâu mất rồi , biết mày lo nên vừa về là tao chạy qua ngay nè Tôi ôm hắn thật chặt như sợ buông tay hắn sẽ biến mất - Sao vậy ? nhớ anh đến khóc luôn hả? – hắn đè tôi nằm xuống giường - Anh cái đầu mày , tao tưởng mày bị ai giết mất xác rồi – tôi đẩy hắn ra - Tao làm rớt điện thoại , mà cũng không nhớ số mày nên chẳng biết liên lạc bằng cách nào - Đi vui không? - Cũng vui, mà nhớ mày nên bớt vui - Xạo xạo Hắn ra ăn cơm cùng anh Ba - Mày biến mất dạng làm thằng em yêu quí của tao ngày nào cũng khóc lóc thảm thiết – anh Ba nói với hắn - Vậy hả ? tội nghiệp qá – hắn xoa đầu tôi
|
- Lảm nhảm gì đó – tôi đá anh Ba một cái Tôi ôm ngang bụng hắn nằm trên giường , hắn thì nhìn lên suy nghỉ gì đó - Làm gì mà nhớ tao khóc lóc ghê vậy ? – hắn nói - Tại sợ mày giận rồi đi luôn – tôi trả lời - Thì giận , mà tại đi xa, nhớ mày quá nên hết giận - Tao sẽ không nói mày với con thảo như vậy nữa - Tao không giận mày chuyện đó - Chứ mày giận gì - Mày chửi thề , mày thất hứa qài luôn - À, vậy mà tao tưởng.. tại tao bực quá - Bực gì ? ghen à ? – hắn cười , nhìn mặt hắn cười gian gian - Ghen con.. –tôi ngừng lại kịp - Con gì .. con gì – Hắn đè tôi xuống đưa tay vào quần tôi – con này đúng không? Tôi cười và bắt đầu hôn môi hắn , đưa lưỡi vào khoang miệng hắn .. nụ hôn ngọt ngào sau bao ngày .. hắn cởi quần , tôi bắt đầu liếm láp cơ thể hắn , từ cổ , đến ngực, bụng và cu nóng hổi, cương cứng .. hắn rên nhẹ xoa đầu tôi.. sau đó tôi xoay lại theo kiểu 69 , hắn cũng tự hiểu nuốt trọn cu tôi .. căn phòng tràn ngập tiếng thở hổn hển của hai đứa .. tôi ngồi lên hắn, những cú nhấp đầu thật đau và thốn, nhưng sau đó cũng dễ chịu hơn .. được một lúc hắn xoay người tôi lại theo kiểu doggy ... vừa nhấp hắn vừa dùng tay sục cho tôi. Xoay người về thế truyền thống .. hắn nhấp mạnh và nhanh hơn, tôi ra trước đầy cả bụng , hắn cũng gồng cứng người rồi ra trong tôi .. hắn lấy quần lao cho tôi rồi cả 2 nằm ôm nhau - Không ra tắm à? – tôi hỏi - Lỡ anh Ba thấy thì sao ? – hắn vẫn ôm trọn tôi trong tay - Ờ , thôi ở dơ đi, sáng tắm Cả hai cứ trần truồng mà ngủ đến sáng..
|
Chap 23 Đang ngồi ở quán hắn thì lại thấy bóng dáng quen thuộc của con Thảo xuất hiện , bữa nay có cả nhóm bạn của hắn đến. Còn hẹn dẹp quán xong sẽ nhậu - Chút Thảo ở lại nhậu luôn đó – hắn nói nhỏ với tôi - Nói tao chi – tôi trả lời - Thì sợ mày lại giận , tại tụi kia rũ nó tới chứ không phải tao - Quán mày thì mày muốn rủ ai mày rủ, nói nhiều quá – tôi chọc hắn thôi, chứ thật ra không giận gì cả - Nữa rồi Tôi ngồi bên trái hắn , con Thảo cũng ngồi cạnh hắn bên phải .. Tôi quay sang nói chuyện với thằng Kiên ngồi cạnh, không thèm nhìn hắn. Lúc ăn thấy con Thảo gấp bò kho cho hắn , hắn quay sang nhìn tôi rồi bỏ vào họng nhai nhóp nhép thấy mà ghét .. Nhậu xong hắn chở tôi về nhà, mặc dù xĩn tôi vẫn đẩy hắn đi tắm .. tôi ăn cơm rồi mới vào phòng - Qua đây – hắn lôi tôi vào lòng khi tôi cố ý nằm xa hắn ra - Cái gì, xê ra – tôi đẩy hắn ra - Sao vậy ? – hắn vẫn ngoan cố ôm ghì lấy tôi - Sao không đi ăn bò kho nữa đi - Có vậy thôi cũng giận, sau này tao không ăn bò kho nữa là được chứ gì ? – hắn nói, mà mắt nhắm.. chắc có lẽ đã say rồi , mùi rượu thoang thoảng - Mày ngu thiệt hay là ngu cãi lương vậy ? –tôi gõ đầu hắn - Chứ muốn sao ? – hắn nhừa nhựa - Thôi xê tao ra – tôi đạp hắn rớt xuống giường Hắn đứng dậy lao vào tôi , ghì chặt tôi lại - Gì vậy? Buông ra- tôi vùng vẫy mà hắn mạnh quá - Không thích buông – môi hắn liền kề môi tôi, lưỡi thăm dò trong miệng tôi, cắn nhẹ môi tôi làm tôi ngây ngất hương vị đàn ông quen thuộc ...........
Qua kì thi căn thẳng , cuối cùng cũng đến kì nghỉ hè xã hơi .. mà thật ra tôi lúc nào mà không xã hơi . - Mai về quê rồi à ? – hắn nằm dài trên giường nhìn tôi dọn đồ - Ờ - tôi trả lời - 2 tháng lận à ? - Ờ , có muốn về dưới chơi không? - Để tao sắp xếp việc trên này đã - ờ khi nào về thì điện thoại cho tao - Về mới được điện thoại cho mày à ? - Thì khi nào nhớ tao thì điện – tôi vẫn lo dọn dồ Hắn im lặng một lúc rồi lại lên tiếng - Mà thôi không về đâu - Sao thế ? - Về dưới vài bữa lại lên, lại nhớ thêm . Ráng đợi mày lên còn hơn - ờ tùy mày – tôi thở dài nhìn hắn , trợn tròn mắt khi thấy hắn đang khoa thân nằm sấp nhìn tôi – Gì vậy, sao cởi đồ ra - Giờ không cởi chút cũng phải cởi mà – hắn kéo tôi lại , môi nóng rực ướt át chạm môi tôi – lần cuối trước khi về quê nha – hắn nói rồi bắt đầu cởi đồ tôi ra, môi vẫn không rời môi tôi, trong không gian huyền ảo đêm đó , tôi ngụp lặn với vật cương cứng bên dưới của hắn .. hắn ôm chặt lấy tôi khi bắt đầu đi vào trong tôi, cảm giác đau thốn lúc đầu dần nhường bước cho cảm giác dễ chịu . chúng tôi thiếp đi bên nhau sau khi thỏa mãn. Về quê là những chuổi ngày tôi sống trong nhung nhớ .. Cứ lanh quanh trong nhà , thĩnh thoãng thì đi cafe, trà sữa một mình.. Cha mẹ hỏi thì tôi nói là nhớ anh Ba. Mà cũng đúng là có nhớ ông anh hâm hâm đó . Nhưng nhớ anh Ba một thì nhớ hắn mười .. đúng là gay sinh ra để dành cho khoảng trời nhung nhớ .. từ khi biết đến cảm giác rung động, không ngày nào tôi không nhớ nhung.. Hắn quả thật không về quê thăm tôi, thỉnh thoãng chỉ là vài ba tin nhắn, vài phút gọi , chưa từng nói thương yêu gì tôi cả.. nhưng tôi vẫn cứ trông đợi và gán chặt cuộc đời tôi vào hắn. Chắc có lẽ đối với hắn , một khi nói yêu tôi tức là đã chấp nhận mình đồng tính.. quả thật trong thâm tâm tôi chưa từng nghĩ hắn đồng tính. Có lẽ nếu không có tôi, bây giờ hắn đang yêu một cô gái nào đó . tôi cũng đã từng nghĩ một ngày nào đó hắn lấy vợ không biết tôi sẽ sống như thế nào. Hơn bất kỳ ai trên trần thế này, tôi luôn mong muốn hắn sẽ hạnh phúc. Nhưng cứ nghĩ đến niềm hạnh phúc ấy chẳng hề có phần mình, tôi cơ hồ luôn cảm thấy tịch liêu đau đớn. - Alô – hắn nhừa nhựa, chắc là khó chịu khi bị quấy rầy giấc ngủ, khó chịu cũng đúng khi giờ đã là 3h sáng - Phong à – tôi chợt co thắt lòng ngực - Chuyện gì mà điện giờ này vậy ? - Phong à - Anh ở đây , có chuyện gì ? – nghe giọng hắn đã tỉnh táo hơn , nhưng có lẽ vẫn còn ngáy ngủ - Không gì , chỉ là nhớ mày thôi – tôi bỗng nhiên muốn hỏi hắn, có phải hắn sẽ rời xa tôi một ngày nào đó, có phải tôi sẽ sống không bằng chết khi không còn hắn bên cạnh một ngày nào đó .. nhưng tôi không mở miệng được , tôi sợ sẽ mang cho hắn thêm gánh nặng . tôi thức đến 3h sáng vẫn chỉ để tìm câu trả lời cho một câu hỏi luôn tồn tại trong đầu tôi như thế. - Sao giờ chưa ngủ ? khó chịu ở đâu à , hay là đau bụng . không có anh thì ai xoa bụng cho đây - Không có, thôi anh ngủ đi - Có chuyện gì phải nói với anh đó Vội tắt máy rồi ngước nhìn lên trần nhà, tôi cứ sợ nếu chớp mắt một cái thôi thì gương mặt tôi sẽ ướt đẫm vì nước mắt . Tôi không nên khóc lúc này, tại sao tôi lại muốn khóc lúc này, lúc mà tôi đang hạnh phúc nhất.. .. ............. Qua 2 tháng hè , tôi lên SG nhưng không nói với hắn . Lại quán nhìn hắn đứng bán từ xa mà thấy iu làm sao . Vẫn bộ đồ tôi chọn cho hắn , vẫn nụ cười tỏ nắng quen thuộc. Nhưng nay nhìn hắn có vẻ hốc hác hơn . - Ủa lên rồi à ? – nhìn mắt hắn sáng bừng khi thấy tôi - Bất ngờ không ? – tôi quàng vai hắn - Không có người ở đây là mày chết với tao – hắn nói nhỏ vào tai tôi Khuya đó hắn chở tôi vòng vòng SG - Trên đây bữa giờ có lén phén với em nào không?- tôi hỏi hắn - Không dám – hắn cười to - Ờ , ngoan ... Tôi cũng bắt đầu đi học năm 2.. Năm nay có một sự xáo trộn nhẹ khiến tôi bực bội Chả là tôi đang ngồi ở bàn gần cuối thì có một cô lớn tuổi dẫn một thằng to cao, trắng muốt vào lớp .. Nói là học sinh mới và thầy giáo kêu xuống ngồi kế tôi , chắc thầy thấy tôi cũng bị cô lập như học sinh mới , xui xẻo cho tôi là hôm nay Lợi không đi học nên bàn tôi trống chổ.. Khó chịu xích vào cho tên đó ngồi . cứ định bụng ra chơi đổi chổ là xong .. nhưng đâu ai ngờ - Con nói chuyện với cô một lát – tôi bị một người đàn bà hơi lớn tuổi kêu lại khi ra khỏi lớp giờ chơi - Dạ có gì không cô – tôi trả lời - Hoàng Vĩnh con cô nó hơi khờ khạo, là con cưng của gia đình nên cô hy vọng con có thể để mắt tới nó giúp cô, nó học trường CN vì bị ăn hiếp nên cô mới chuyển nó qua đây, tuy nó khờ khạo nhưng nó hiền và tốt bụng lắm
|
Nghe nói tới đây tôi mới biết là đang nói về thằng vừa chuyển đến , vì thực ra học chung nhưng tôi chỉ biết vài tên mấy đứa trong lớp - Dạ lớp con hiền lắm, không sao đâu cô – tôi trả lời - Cô cũng biết lớp này ít gây gổ đánh nhau , nhưng con có thể hứa với cô là sẽ trông chừng nó giúp cô.. cô không an tâm khi nó chỉ có một mình , cô sợ nó vừa chuyện đến sẽ bị cô lập .. Tôi chợt cảm thấy thắc mắc , tại sao một đứa to xác như thế mà gia đình lại bất an như thế, chính tôi mới là người đang bị cô lập đây.. nhưng nói chuyện một hồi thấy mắt cô đỏ hoe, nên tôi đành vội nhận lời - Dạ thì để có gì con quan tâm bạn đó một chút , mà bạn đó còn to lớn hơn con, chắc không sao đâu cô – tôi cười - Nó sinh năm 92 , mà tại học muộn nên thế Cô cảm ơn tôi rồi ra về, tôi quay vào lớp nhìn tên to xác đó mà ngao ngán, tự nhiên mình giữ cục nợ này làm gì .. - Nè , anh tên gì ? –tôi khều Vĩnh, ý bắt chuyện - Hoàng Vĩnh , còn em ? – Vĩnh trả lời , giọng nói rất hoạt bát mang chút trẻ con , tôi không nghĩ là nó khù khờ như lời mẹ nó nói - Tuấn , mẹ anh nhờ em coi chừng anh , nên sau này có chuyện gì anh cứ nói với em nhé – tôi cẩn thận dặn dò .. để ý kĩ thì gương mặt Vĩnh cũng dễ nhìn, chỉ có làn da là trắng một cách quá đáng.. Nhưng chỉ qua ngày sao hình tượng hiền lành của nó trong mắt tôi đã biến mất, thay vào đó là sự khó chịu - Ê bị bạch tạng hả ? – thằng Lợi khều Vĩnh hỏi , mà làm tôi muốn phung ngụm c2 - Không có – Vĩnh trả lời rồi nằm dài xuống bàn - Sao nó trắng dữ vậy ? – Lợi hỏi tôi cũng chẳng biết trả lời thế nào Để các bạn dễ theo dõi, Từ nay mình gọi Vĩnh là nó nha Nó hay ngồi thờ thẫn nhìn ra cửa sổ , tôi cũng mặc kệ, miễn không gây rối cho tôi là được Ra chơi tôi thấy nó ngồi trong lớp , nghỉ chắc sợ chưa dám đi căntin nên mua lên cho nó chai nước - Nè, uống đi – tôi đưa Nó cầm chai nước trong tay khoảng 10p mới quay qua nói với tôi - Em tốt quá Tôi nghe mà sởn hết cả da gà , có cần khách sáo đến vậy không . - Sao mày tốt với nó quá vậy ? – Lợi hỏi - Ai ? –tôi trả lời - Thằng bạch tạng đó Tôi ngao ngán tường thuật cuộc đối thội giữa tôi và mẹ nó cho thằng Lợi - Xui cho mày rồi – Lợi cười lớn như châm chọc tôi Hai tiết còn lại nó chẳng chống cự được lâu mà nằm dài lên bàn ngủ ,sẽ chẳng có gì khiến tôi bực bội nếu nó không cạ cạ mặt vào người tôi , đặc biệt là vai tôi vì tôi cũng đang nằm xoay vai vê phía nó , xoay mặt về phía thằng Lợi .. - Vĩnh, làm gì vậy ? – tôi vỗ người nó - Gì là gì ? – nó ngốc đầu dậy - Cứ cọ cọ qài, khó chịu quá - Ờ , tại anh cọ vào em anh thấy dễ chịu Thằng Lợi ngồi kế bên không biết có phải nghe những lời tận đáy lòng đó mà hoảng hốt không , cây viết cầm trên tay cũng tự động rơi xuống ..... - Từ bao giờ mà anh nghĩ tôi là sai vặt của anh vậy ? –tôi hét lên khi nó muốn tôi đi mua nước cho nó mỗi ngày - Anh đâu có ý đó – vẫn cái giọng con nít , cái má bầu bĩnh nét ân hận.. Tôi bỗng thấy chột dạ vì đã lớn tiếng với nó - Thôi uông nước gì , tao đi mua cho, nhìn mặt nó tội quá mày – Lợi đứng dậy - anh uống sting – mặt nó bỗng sáng rỡ Trong giờ học, hắn cầm cự chừng 15p đầu lại gục xuống bàn , có vào người tôi - xê ra – tôi đánh vào đầu nó - anh nói mẹ anh đó , em đánh anh – nó lớn giọng với tôi - nói đi, đi nói liền đi – tôi xua tay đẩy nó nó ngồi một chổ lặng thinh một lúc - ở trường cũ ai cũng ức hiếp anh , anh cứ tưởng em sẽ tốt với anh như lời mẹ nói – nó lại bắt đầu phụng phịu , trời ơi sao tôi chịu nói cái tên to xác mà tâm hồn trẻ con này - Thôi mày đừng có đánh nó , nó đụng một chút có mất mát gì đâu mà la hét – Lợi bệnh vực nó - Sao mày phản tao – tôi lườm Lợi - Tao không biết nữa, sao nhìn cái mặt của nó như bây giờ là tao thấy tội tội sao á – Lợi vừa nói vừa gãi đầu Tôi bực bội tiếp tục chép bài - Hay mình đánh cược đi – nó chẳng để tôi yên một phút nào - Không hứng – tôi chép bài mà không thèm nhìn tới nó - Ai mà thua thì phải làm nô lệ cho người kia mãi mãi - Không có hứng nghe chưa ? - Bài test anh văn này ai cao hơn là thắng - Ok chơi – tưởng gì chứ tiếng anh lớp này còn ai qua được điểm tôi , với một thằng tối ngày ngủ gật như nó thì còn khuya mới thua Tối đó về tôi đem hết chuyện bực mình trút hết vào Phong - Được rồi , được rồi bớt giận đi – hắn xoa xoa đầu tôi - Chẳng biết nhận lời với mẹ nó làm cái gì - Mà anh thấy nó cũng dễ thương mà - Thấy chưa mà biết dễ thương , vậy đi thương nó đi - Thì anh nghe em kể - hắn cười - Đúng rồi, giờ mà tìm một đứa ngay thơ thuần khiết như nó không dễ đâu – anh Ba ngồi ăn cơm cũng lên tiếng - Loạn hết rồi – tôi đặt ly nước mạnh xuống bếp - Mà tụi bây đổi xưng hô anh em khi nào thế , mắc ói chết được – anh Ba lắc đầu Tôi và hắn chỉ biết nhìn nhau cười , chính tôi cũng không biết bắt đầu thay đổi từ lúc nào , chỉ là thuận miệng thì nói ra thôi
|
Chap 24 - Mai kiểm tra rồi , mày xít ra chút cho tao ôn bài coi – tôi đẩy hắn ra khi hắn cứ quấn lấy tôi trên giường - Sao hôm nay giỏi vậy ? –hắn lướt facebook của tôi - Thì kiểm tra nên ôn sơ lại thôi - Vậy thôi tao ngủ nha Đang xem lại bài thì hắn lại vỗ vỗ mông tôi - Hôn anh cái đi – hắn nói trong khi mắt vẫn nhắm Tôi quay qua hôn lên má hắn một cái, thơm thật .. sữa tắm của mình có khát , thôi hôn cái nữa , cái nữa vậy .. sau khi hôn vài chụt cái trên mặt hắn thì hắn ôm tôi lại - Mặt tao dính đầy nước miếng rồi – hắn chùi chùi Rồi cúi xuống hôn tôi , sau đó thì chẳng cần biết ngày mai kiểm tra , tôi và hắn điên cuồng lao vào nhau .. - Hôn thôi nha, mới hôm qua rồi còn gì – tôi nắm cái tay của hắn đang lần mò trong quần tôi lại - ờ , vậy là hôn cả đêm rồi – hắn cười gian rồi tiếp tục hôn , bàn tay nóng ấm của hắn rê khắp ngực tôi .. tay tôi cũng sờ soạng lưng hắn - nay da mày mịn quá – tôi khen - có em chăm cho mà Đúng là dạo này tôi cũng đè hắn ra rồi đổ vaseline thoa cho hắn , nên có vẻ cũng mịn màn hơn .. ... Sáng hắn đưa tôi đến trường rồi chúc tôi may mắn Nhìn qua thằng Vĩnh, thấy nó có vẻ tự đắc lắm. Đến giờ kiểm tra, vừa mở đề ra, tôi đã thấy hắn cắm cúi làm, khác xa với dáng vẻ chậm chạp thường ngày .. Đề không khó lắm nếu ôn kĩ, tôi làm trong vòng 20p đã gần xong .. chỉ có một câu tôi hơi đắn đo, đây là phần mà tối qua tôi chưa kịp ôn, trong đầu nghỉ lần này phải về xử hắn .. mặc dù vậy tôi cũng khá tự tin về bài làm của mình - Tại mày mà tao làm bài không được đó – tôi lườm hắn khi hắn đón tôi trước cổng - Sao vậy ? – hắn nhăn mặt - Tại hôm qua mày lôi kéo không cho tao học - Mày cũng thích vậy còn gì, hôn tao còn nhiều hơn - Im ngay Tôi và hắn đi chợ rồi về nấu cơm , trưa đó anh Ba cũng ở nhà làm đồ án gì đó , ổng nhìn tôi và hắn mà mặt có vẻ suy nghỉ. - Phong qua đây , phụ tao rửa chén – tôi gọi khi hắn đang ngồi xem tv - Nấu cơm cho mày ăn mà còn phải rửa chén nữa – hắn nhăn nhó đi lại - Cằn nhằn cái gì , mày phải thương cho tao một thân một mình sống không ai lo, còn phải chăm nôm cho người anh tàn tật bại não nữa - Không còn cái răng bây giờ - anh Ba ngồi làm ngoài phòng khách lên tiếng, tôi và hắn cười lớn - Muốn đi biển quá – tôi nói - Muốn thì đi – hắn nói - Vậy cuối tuần sau đi nha - Anh với em thôi à ? có rủ ai nữa không ? - Anh muốn sao , rủ anh Ba không ? - Rủ cũng được , mà rủ có mình anh Ba đi lẻ kì không ? - Vậy em rủ thêm thằng Lợi nữa là được rồi - ờ vậy đi Hắn quay qua xem chừng anh Ba rồi hôn tôi một cái . ... Ngày phát bài test cũng đã tới, tôi đang vui mừng vì sắp có 1 tên nô lệ thì không công thì trời đất như quay cuồng.. tôi 8đ , thua Vĩnh 1,5đ .. thằng Lợi cũng nhìn tôi và nó ngỡ ngàng - Đm chết mày rồi ? – Lợi lên tiếng - Bài test có được phúc khảo không ? –tôi hỏi thằng lớp trưởng - Không , máy chấm mà phúc khảo gì ? – nghe mà muốn xĩu Tôi quay qua nhìn Vĩnh , nó đang nhìn tôi cười mĩm - Quên nói em là lúc trước anh học chuyên anh – từng câu từng chữ rõ ràng phát ra từ miệng nó khiến tôi muốn đánh cho nó một trận - Thua thì thua , có gì mà nói – tôi lấy vở ra tiếp tục học - Vậy từ nay em là nô lệ của anh đó , mãi mãi – nó nói nhỏ vào tai tôi - Mãi mãi là bao lâu – tôi cố ý chăm chọc - Là quài luôn, là tới chết luôn đó – nó giải thích - Hứ, buồn cười - Em muốn ăn gian à - Biết rồi biết rồi, mãi mãi chứ gì – đúng là trẻ con, giờ con tin mấy cái chuyện nhảm nhí này Đang ngồi học thì lại thấy cái bản mặt trắng muốt của nó cọ vào cánh tay , tôi lấy bút gõ vào đầu nó - Sao em đánh anh – nó lớn tiếng như muốn cho cả lớp nghe tôi ức hiếp nó - Cứ cọ cọ quài, khó chịu – tôi tiếp tục chép bài - Không phải em bây giờ là nô lệ của anh sao – nó cãi Tôi đơ người , rồi lại chịu đựng cho nó cọ vào tay, trong lòng hậm hực - Ê cuối tuần đi Vũng Tàu không ? –tôi hỏi Lợi - Với ai ? tao với mày đi hưởng tuần trăng mật à – Lợi châm chọc - Đm điên hả ? đi với tao với 2 đứa anh tao - ờ cũng được , cuối tuần này cũng chưa định làm gì , ủa mà hết tiền mẹ rồi - có bao nhiêu đâu, đi đi tao đãi - Ờ cũng được Bổng Vĩnh ngóc đầu dậy - Anh đi nữa – nó lên tiếng - Không được – tôi không thèm nhìn tới nó - Tại sao ? - Tại tôi không thích - Anh cũng muốn đi – nó bắt đầu phụng phịu hai má , giở giọng mếu máo - Tới nữa rồi – Lợi nói, trong khi cũng bắt chước mếu theo nó Tôi bắt đầu quay qua thương lượng với nó - Nè , đi biển nguy hiểm lắm , mẹ anh không cho đi đâu – tôi nói tỏ vẻ quan tâm - Không sao, chỉ cần nói đi với em là mẹ anh cho liền – mắt nó sáng rỡ - Thôi có gì sao tôi đền kịp cho mẹ anh Không thèm nhìn cái bản mặt tiếp tục van nài của nó, tôi chép bài tiếp tục - Không cho nó theo được à ? – lợi hỏi - Đi chơi còn phải trông nó nữa, ai rãnh đâu – tôi nói - Có gì đâu , nó cũng lớn rồi mà. Tao trông nó phụ mày Thằng này đúng là mềm lòng, chỉ cần tỏ vẻ tội nghiệp một chút là nó tin liền - Có tiền không mà đòi đi – tôi tỏ vẻ châm chọc nó - Anh sẽ xin mẹ - nó vui vẻ Thế là tối đó tôi có cuộc điện thoại nghe mà đổ mồ hôi tay - Con nhớ trông chừng Vĩnh dùm cô .. –mẹ nó - Dạ con biết rồi - Trong túi nó có kem chống nắng, con nhớ nhắc nó thoa - Dạ con nhớ rồi - À mà con đừng cho nó ra xa bờ quá - Dạ
|