Thằng Điên! Tao Thích Mày Đấy!
|
|
Chap 11: Rắc rối.
Một ngày mới lại đến, cả tôi và hắn đều chuẩn bị mọi thứ để đến trường. Hắn lai tôi trên con xe máy mà tôi cứ lo lo sao ý. Chỉ sợ có thầy cô nào học sao đỏ nào nhìn thấy thì chỉ có nước hạnh kiểm yếu. Hắn gửi xe tại một quán coffe gần trường. Chúng tôi vào trường mà có bao nhiêu con mắt nhìn tôi như sinh vật lạ. - Nhóc vào lớp nha. Ra về nhớ đợi anh ở cổng trường. – Hắn tươi cười vẫy tay chào tôi. - Um. – Tôi đáp lại qua loa vì hiện giờ tôi đang vào tầm ngắm của rất nhiều người. - Ê! Sao mày đi cùng anh Kỳ vậy? Vừa vào lớp là tôi đã nghe thấy tiếng thằng chó Huy hỏi. - À. Gặp nhau ở cổng trường thôi. – Tôi không muốn ai biết là tôi đang ở nhờ nhà hắn. - Hai người quen nhau à? Bây giờ là đến lượt hắn lên tiếng. - Cũng có chút chút. Riêng với Vương tôi thực sự không muốn cho biết nhất mà tôi cũng chẳng biết vì sao nữa. Haizzz… Sao dạo này tôi luôn là trung tâm để mọi người bàn tán vậy nhỉ? Tôi có gì nổi bật đâu. Tùng… tùng… tùng… Tiếng trống báo hiệu vào lớp vang lên. Chúng tôi ai nấy về chỗ của mình. Mà hôm nay Vương có gì đó là lạ. Từ lúc vào lớp đều đưa ánh mắt khó hiểu về phía tôi. 45’ trôi qua nhanh chóng. Trống ra chơi là tôi chạy nhanh xuống nhà vệ sinh. - Đi đâu mà vội vậy em? – Tiếng mấy anh chị khối trên hỏi tôi. - Em đi WC. Anh chị cho em qua. Tôi biết đây là dân anh chị trong trường vì đây toàn là những học sinh cá biệt, chuyên trốn học và thường tụ tập ở nhà vệ sinh để hút thuốc. - Em trai cũng giỏi thật nha. Trước thì cua được anh Vỹ và Vương bây giờ lại giở trò xung quanh anh Kỳ. Cậu em có bí quyết gì chỉ bọn anh với. – Hắn nói mà mưa xuân bắn ra tung tóe để lộ hàm răng ố vàng vì hút nhiều thuốc là. - Em nghĩ là anh chị hiểu lầm gì rồi. Thật ra em và những người ấy không có quan hệ gì hết. – Tôi cố giải thích để cho chúng hiểu. - Vậy sao? Em trai diễn giỏi đấy. Chúng mày đâu xông vào đánh chết m* nó cho tao. Sau câu nói của hắn 2 thằng to con xông vào phía tôi còn mấy đứa con gái đứng quay phim. Bốp… Bốp… Chúng đánh liên tiếp vào mặt vào bụng tôi. Tôi đau đớn chỉ biết ôm mặt ngồi chịu trận. - D*! Đánh chết con Ch* này cho tao. Quay cận mặt vào để tao post lên mạng cho nó khỏi dám đi quyến rũ trai nữa cho tao. Lúc này tôi dường như đã ngất lịm, chẳng biết chuyện gì đang xảy ra nữa chỉ thấy loáng thoáng bóng dáng của một thanh niên trong con mê. Tỉnh dậy thì tôi thấy đau đau kinh khủng, nhìn quanh thì đây chắc là phòng y tế của trường. - Em không sao chứ? - Cậu không sao chứ? Cả Vương và hắn đồng thanh hỏi tôi. Thấy nét mặt lo lắng của hai người đấy tôi bất giác cười mỉm. - Đồ ngốc! Bị thương ra nông nỗi này mà còn cười được à? – Vương trách tôi khi thấy tôi như vậy. - Tôi không sao đâu, cảm ơn hai người nhiều. - Cậu nằm nghỉ ngơi đi tôi ra ngoài lấy cho cậu cốc nước. – Vương nói xong liền đứng dậy đi ra ngoài. Sau khi vương đi bây giờ trong phòng chỉ còn tôi và hắn. - Cảm ơn anh nha! Không có anh cứu tôi chắc tôi chết rồi. - Anh… Mà không có gì. Mà em nghỉ ngơi đi không đến khi mẹ em về anh không biết nói với cô ấy như thế nào nữa. – Anh khuyên tôi. - Um. – Tôi ngoan ngoãn nghe lời. Nằm ngủ một mạch khi tỉnh dậy nhìn đồng hồ thì giờ đang là tiết 4. Soi gương thì thấy mặt chỉ bị bầm tím vài chỗ, còn người thì đau ê ẩm. Chào cô y tế tôi đi lên lớp. Lên đến lớp mọi người đều tỏ vẻ thông cảm khi mà tôi bị như vậy. Tôi xin phép cô bộ môn vào lớp. - Ê! Mày có biết bọn nó là những đứa nào không? Để tao xử bọn nó. – Thằng Huy hỏi tôi khi tôi vừa đặt mông vào chỗ. - Thôi. Không cần đâu. Tao ổn mà. Thực sự là tôi không muốn làm to chuyện này. Coi như là tôi xui đi. - Mà chúng nó sao rồi? – Tôi quay sang Vương hỏi. - Bọn nó bị thầy hiệu trưởng mời lên phòng uống nước chè rồi. – Vương trả lời tôi khi đang cặm cụi giải bài hóa. Nhìn ngang trông cậu ấy thật đẹp. Cô nào sau này lấy được cậu ấy đúng là hạnh phúc mà. Tôi thầm ghen tỵ với cô nào sau này lấy được hắn. 2 tiết cuối trôi qua thật nặng nhọc. Tôi đứng chờ hắn ở cổng trường để hắn lấy xe. Hôm nay quả là một ngày mệt mỏi. Ngồi chút bầu tâm sự vào mấy dòng stt mà tôi cảm thấy thật nhẹ nhõm. Cũng phải cảm ơn Vương và hắn nhiều vì đã giúp tôi hôm nay.
|
Chap 12: Tỏ tình...
Từ sau khi xảy ra chuyện tôi bị đánh, hắn và Vương thay phiên nhau bảo vệ tôi vì họ nghĩ tôi bị như vậy một phần cũng do lỗi của mình. Mẹ tôi cũng đã đi công tác về nên tôi cũng đã về nhà. Hôm nay là cuối tuần, lại sắp được nghỉ rồi. Ăn sáng xong tôi đến trường. Mọi việc sẽ diễn ra như bình thường nhưng hôm nay mọi người cư xử rất kì lạ. Ai cũng đều tránh mặt tôi mặc dù tôi đã cố bắt chuyện và hỏi xem có vấn đề gì thì cứ nói thẳng chứ đừng kiểu như vậy làm tôi bực mình. Vào giờ học mà đầu óc tôi cứ để đâu đâu. Tôi nghĩ nát óc mà cũng không tìm ra được một lý do hợp lý nào để gắn vào hoàng cảnh này cả. Tiết 5 sắp kết thúc tôi định khi nào trống về tôi sẽ hỏi rõ mọi chuyện. - Hoàng Anh! Xuống cô giáo chủ nhiệm gặp. – Tiếng lớp trưởng gọi tôi. Tôi lặng lẽ đi ra ngoài xuống phòng giáo viên. Xuống đến nơi chẳng thấy cô Minh đâu cả. Tôi đã tìm kiếm xung quanh nhưng không thấy. Tôi có hỏi vài thầy cô giáo khác thì họ đều nói cô Minh hôm nay dạy 2 tiết 1,2 nên về rồi. Chẳng lẽ lớp trưởng bày ra trog này để tôi không phải học. Thật là quá đáng mà. Tùng…tùng…tùng. Tiếng trống trường vang lên báo hiệu đã kết thúc tiết học. Học sinh các lớp ùa ra về. Dù cho tôi có chen lấn thì cũng không thể đi vượt ra đám đông này còn chưa kể tôi đang đi ngược chiều với họ. Sau một hồi vật lộn toát mồ hôi cuối cùng tôi cũng đã về đến lớp. Mọi người đã ra về nên chẳng còn ai trong lớp cả. Lại bàn lấy chiếc cặp thì nó đã không cánh mà bay. Tôi đã tìm, tìm khắp mọi nơi có thể cũng kết quả vẫn là con số 0. Chuyện này đã đi đến giới hạn chịu đựng của tôi. Hiện giờ tôi đang rất tức giận chỉ muốn đấm ai đó cho đỡ tức. Đang định đi về thì tôi nhìn lên bảng thấy có một dòng chữ “ MUỐN LẤY LẠI CẶP GẶP NHAU TẠI PHÒNG THÍ NGHIỆM CỦA TRƯỜNG “. Tôi bắt đầu lo lắng thật sự. Phòng thí nghiệm là nỗi ám ảnh của tất cả học sinh trong trường. Nơi đấy nằm khuất trong nhà gửi xe, trước đây đã có học sinh nữ tự tử ở đấy. Vừa đi người tôi run cầm cập, lưng đã có lấm tấm vài giọt mồ hôi. Đến nơi tôi thấy của phòng khép hờ, bên trong tắt hết điện. Tôi nhẹ nhàng đẩy của vào thì điện vụt sáng làm tôi giật mình. Mở mắt ra thì thấy mọi người đang đứng đông đủ ở đấy. Người thì cầm bánh kem, người thì bắn pháo giấy… đám còn lại thì reo hò, cổ vũ. “ Happy birthday to you Happy birthday to you Happy birthday… Happy birthday Happy birthday to Hoàng Anh” Sau màn hát hò ầm ĩ tôi mới sực nhớ ra hôm nay là sinh nhật mình. Gắn kết các sự việc xảy ra từ sáng đến giờ thì đúng là mọi người đang muốn tạo cho tôi một sự bất ngờ. Tôi ùa khóc trong tiếng cười như đười ươi của đám bạn. Sau màn chúc mừng sinh nhật có một không hai chúng tôi cùng nhau ăn bánh kem, thực ra có ăn đâu bọn nó lấy bánh bôi hết lên mặt nhau. Trông cảnh tượng này đúng là một thảm họa. - Cảm ơn mọi người nha vì đã tổ chức một buổi sinh nhật thật sự vui như hôm nay. – Tôi cảm ơn đám quỷ sau khi chúng nó đã dọn dẹp xong đống hỗn độn bọn nó tạo ra. - Không phải cảm ơn đâu, chúng ta là một gia đình mà đúng không mọi người? – Lớp trưởng đứng lên nói. - Nhưng dù sao cũng cảm ơn mọi người. Sau đó chúng tôi ra về. Thời gian gần đây xảy ra nhiều chuyện với tôi quá. Đến hôm nay mới có một niềm vui thật sự, Về đến nhà tôi cũng có một bất ngờ lớn. Đó là mẹ tôi có làm một bữa cơm thịnh soạn tổ chức sinh nhật tôi và đặc biệt là có gia đinh hắn đến dự. Mẹ tổ chức sinh nhật cho tôi nhân tiện cũng cảm ơn nhà cô Lan vì đã cho tôi ở nhờ thời gian vừa qua. - Gia đình cô có món quà tặng cho cháu nè. Chúc cháu ăn mau chóng lớn và càng ngày càng học giỏi nhé. – Cô đưa cho tôi một chiếc một được bọc giấy màu cẩn thận. Nhìn chiếc hộp thật sự rất đẹp. Tôi háo hức mở ra. - Oa! Đẹp quá! Cháu cảm ơn cô chú ạ. Tôi vui mừng hét lên vì đó là một chiếc ipad 5. Đó là cái tôi ao ước bấy lâu nay. Hắn thấy tôi vui như vậy cũng cười theo. Ăn cơm xong tôi dẫn hắn lên phòng để cho người lớn nói chuyện. Hắn khen phòng tôi đẹp và gọn gàng mặc dù trang trí hơi giống con gái. Đồ vật trong phòng 60% là màu hồng lại còn có rất nhiều thú nhồi bong nữa chứ. Hắn đã phải ngậm miệng khi tôi cho hắn ăn liên hoàn gối. - Hoàng Anh! Bỗng hắn đổi nét mặt tỏ ra nghiêm trọng. - Hử? Có gì không? – Tôi ngạc nhiên trả lời. Hắn móc trong túi ra một chiếc một nhỏ màu bạc đưa về phía tôi. Mở ra thì trong đấy là một chiếc nhẫn bạn được khắc chữ K & A. - Em đồng ý làm người yêu anh nhé? – Hắn nhìn thẳng vào mắt tôi và nói. - Ơ… - Tôi đứng hình trong vài giây. Hắn đang nói cái quái gì thế? - Em không cần trả lời ngay, em cứ suy nghĩ kĩ đi nhé. Nói xong hắn đi xuống lầu để mặc cho tôi đứng đấy cùng chiếc nhẫn bạc. Chuyện gì đang xảy ra thế này? Hắn tỏ tình tôi ư? Ấy! làm gì có chuyện đó, tại sao một hot boy như hắn lại thích một người như tôi chứ? Chắc đây là mơ. Tự tán vào mặt mình mấy cái thì có cảm giác đau. Vậy đây là sự thật à? Xuống nhà thì nhà hắn đã về rồi chỉ còn mình mẹ tôi ngồi xem tivi. - Nhà cô Lan về rồi hả mẹ? - Um. Mà mày nói chuyện gì với thằng Kỳ mà lúc về mặt nó đỏ lên thế? – Mẹ thắc mắc hỏi tôi. What? Hắn mà cũng đỏ mặt á? Tưởng hắn đã có hàng tá kinh nghiệm yêu đương cũng như tỏ tình rồi chứ. - Dạ. Không có gì. – Tôi lên phòng mà cứ suy nghĩ về câu nói của hắn. Giờ là 8h tối, trời bỗng đổ cơn mưa lớn làm vỡ kế hoạch đi chơi của tôi cùng thằng Huy. Ngồi lướt face thì có rất nhiều người chúc mừng sinh nhật trên tường. Trong đó có cả cậu bạn bí ẩn hay nói chuyện với tôi trên face Reng… reng…reng. Bỗng chuông điện thoại đổ chuông. Ai mà gọi giờ này vậy ta. - Alo. – Tôi nhấc máy. - Xuống dưới nhà đi. – Giọng người con trai có vẻ run run. Nhìn ra cửa sổ thì thấy Vương đang ướt như chuột lột đứng trước cửa nhà tôi. Tại sao Vương lại biết nhà tôi và số điện thoại của tôi nữa? Không suy nghĩ nhiều tôi xuống mở cửa cho cậu ấy vào nhà. Bỗng …
|
Chap 13: Ấm áp.
Bỗng… rầm… Vương ngã gục xuống đất. Khổ! Chắc tại mắc mưa đây mà. Chạy lại đỡ Vương vào trong nhà. Cởi bỏ bộ quần áo ướt của cậu ấy một cách chuyên nghiệp như đã làm một cách thành thạo. Trên người Vương bây giờ còn duy nhất chắc quần lót. Tôi đỏ mặt quay ra chỗ khác nhưng tay thì vẫn phải làm việc mà nó đang làm. Ôi! Xấu hổ chết mất. Mặc vào cho cậu ta bộ quần áo thể thao của trường vì nó là bộ đồ rộng nhất của tôi mới có thể mặc vào thân hình to con như cậu ta. Phù… Cuối cùng cũng xong xuôi. Đăng định đứng dậy mang bộ quần áo ướt ra ngoài thì bỗng có một cánh tay lắm lấy tay tôi. - Hoàng Anh! - Hử? – Tôi ngạc nhiên quay lại thì khuôn mặt của Vương giờ chỉ còn cách tôi 2cm. Bốn con mắt nhìn nhau không nói câu gì. Bất giác tôi áp môi mình lên môi cậu ấy. Một cảm giác lạnh buốt chạy dọc xương sống tôi. Nhưng kèm theo nó cũng là sự ấm áp bào chùm. Vương đưa chiếc lưỡi vào sâu trong vòng miệng tôi, khám phá từng ngóc ngách trong đấy. Chúng tôi kéo dài cho đến khi tôi hết hơi. Cảm giác như sắp chết đến nơi vậy. - Cậu ở đây nhé! Để tôi lấy cái gì ấm cho cậu uống. – Tôi tìm cách chuồn sau khi chủ động hôn cậu ấy. - Không cần đâu. Tôi vừa uống cái “ấy” nên cảm thấy ấm hơn rồi. – Vừa nói Vương đưa đôi mắt gian tà quét khắp người tôi. Đúng là thằng đàn ông nào cũng có máu dê như nhau cả. - Mà cậu đến đây có gì thế? Trong khi trời đang mưa to như thế n… Chưa kịp nói hết câu thì môi Vương lại áp sát vào môi tôi một lần nữa. Nhưng nụ hôn này nhanh chóng kết thúc vì tôi cảm thấy cậu ta được đà lấn tới. Không thể như vậy được. Bỗng sờ trên cố thì tôi thấy có một sợi dây chuyền bằng vàng tây có mặt là hình trái tim. Đưa đôi mắt thỏ non nên nhìn Vương thì bắt gặp ánh mắt cương nghị của cậu ấy. - Làm người yêu tôi nhé? Cái gì vậy nè? Lại cái gì nữa đây hết hắn rồi lại đến tên điên này. Định giở trò trêu ngươi tôi chắc. Nhưng với Vương tôi có cảm giác hoàn toàn khác, rất khác so với hắn. - Để tôi suy nghĩ đã. – Tôi ngại ngùng trả lời mà không dám nhìn thẳng vào mắt cậu ấy. - Um. Vậy đi. – Nói xong Vương đi ra ngoài. - Cậu đi đâu khi ngoài trời còn… - Lái xe đang chờ tôi bên dưới. Cảm ơn về bộ quần áo nha. Và nhớ suy nghĩ điều tôi nói đi đấy. Chưa để tôi Vương đã chặn họng tôi rồi. Bực thật. Cái gì cũng tự quyết. Còn chưa kịp đưa bộ quần áo ướt cho cậu ta. Bắt tôi giặt chắc? Đã cho mượn đồ rồi lại còn bắt tôi giặt còn chưa kể đến vụ cưỡng hôn tôi vừa rồi… Ý… Hình như là tôi hôn trước thì phải. Thật là mất mặt quá mà. Tôi mà phải đi hôn cái thằng điên như cậu ta chắc? Chắc tại từ trước đến giờ chưa được bén mùi trai nên nó thế. =))). Sờ vào túi quần thấy chiếc nhẫn mà hắn vừa đưa. Tôi lồng chiếc nhẫn vào chiếc vòng tôi đang đeo cho khỏi rơi rồi cất vào tủ. Hôm nay đúng là một ngày vui mà. Được đến hai hốt boy “ chính hiệu” tỏ tình làm sao mà không thể bỏ lỡ một sự kiện vui như vậy. Đăng ngay quả sờ ta tớt dài mấy “ trang” kể hết chuyện vui hôm nay cho mọi người cùng vui. Tất nhiên là tôi không nhắc đến chuyện được hai người kia tỏ tình rồi. Ngu đâu mà kể ra để mà ăn gạch của fan hai người đấy à? Mày vẫn còn khôn chán Hoàng Anh ạ. Hahahahahahahahaha…. Hahahaha…. Hahaha. Một tràng cười man dợ phát ra từ căn phòng nhỏ bé trên tầng hai. Làm cho hàng xóm được một phen hú hồn, tưởng ma nữ đâu xuất hiện. - Thằng ranh kia mày thích chết à? – Tiếng mẹ tôi vang lên từ dưới nhà. Tôi im lặng. Nếu chống trả lại phu nhân thì hậu quả sẽ rất khó lường. Mà thôi. Đi ngủ vậy mắt bất đầu díu rồi. Một ngày ấm áp.
Ngày mới lại đến. Trời hôm nay thật đẹp, nắng nhẹ thật dễ làm cho con người ta dễ chịu mà. Hít thở không khí trong lành buổi sáng trên con đường đến trường. Vào lớp mà đứa nào đứa nấy cứ phởn như được mùa. Ngồi tự sướng post ảnh lên face thiệt là ngứa mắt quá à. Chụp không gọi tao mấy con chó. Tức mình cũng lôi máy ảnh ra chụp. 1 kiểu… 2 kiểu… 10 kiểu. Trời ai mà dễ thương vậy này. Ping ping. Ý Vương đang ngủ gục trên bàn kìa. Chắc tại hôm qua mắc mưa nên giờ vẫn còn mệt, hiếm khi nào thấy cậu ta ngủ trên lớp không thì toàn ngồi đọc mấy quyển sách về kinh doanh chết tiệt gì ấy. Tôi mà đọc chắc được 2 trang thì ngáp ngắn ngáp dài bảo tôi đọc chuyện tranh thì được chứ mấy cái đấy thì tôi chịu. Ý. Cậu ta ngủ nhỏ nước miếng kìa. Cơ hội ngàn năm có một. Chụp ngay! Phải chụp để đăng lên face dìm cậu ta. Còn cả đống ảnh ăn mì lần trước nữa. Hí hí. Tiếc cười phát ra làm cả lớp quay lại nhìn tôi. Ngước lên thì mới để ý cô giáo chủ nhiệm vào lớp từ khi nào rồi đấy. Quay sang thì hắn cũng đã thức dậy. - Cả lớp nghe cô thông báo. Bên tạp chí thời trang Men Fashion có về trường ta mời hai bạn học sinh làm mẫu chụp ảnh tạp chí cho tháng tới. Một trong hai đó là bạn Triệu Vương lớp ta. Cả lớp cho một tràng pháo tay. Bốp… bốp… bốp. Sau khi cho giáo dứt lời cả lớp vỗ tay, hét hò ầm ĩ. Gì chứ được lên trang bìa tạp chí là một niềm mơ ước của tất cả các người mẫu đặc biệt là những người yêu thích thời trang như tôi. Được xuất hiện trên tạp chí là một niềm vinh hạnh nó có thể đưa bạn lên một tầm cao mới, sẽ được nhiều người quan tâm hơn. - Chưa hết. Bên đấy còn mở một khóa đào tạo cơ bản về stylist có bạn nào muốn tham gia không? - Em! – Tôi đứng hẳn dậy giơ cao cánh tay mình. Hiếm khi nào có cơ hội như thế này, lại còn được học hỏi từ những người lâu năm trong nghề. - Vậy ai đánh kí thì đọc tên về chỗ bạn Hoàng Anh sau đó Hoàng Anh nộp danh sách về cho cô nhé. - Vâng ạ! Cả lớp đồng thanh. Chắc trong lớp cũng nhiều đứa đam mê như tôi đây. Trong suốt năm tiết học tôi cứ nghĩ đến viễn cảnh một ngày tôi được lên trang bìa tạp chí và mặc những bộ quần áo kèm những món phụ kiện do chính tay mình chọn. Quả là một ước mơ đẹp. Haha Nhiều đứa thấy tôi cứ cười một mình như vậy nên bảo tôi bị điên. Chúng mày mới điên ấy. Hôm nay lại là một ngày có ý nghĩa với tôi. Ấm áp lắm mặc dù trời bắt đầu rét.
|
Chap 14: Nổi tiếng ngoài ý muốn.
Hôm nay là ngày Vương đi chụp ảnh cho tạp chí và cũng là ngày chúng tôi – những người đam mê thời trang đi đến buổi học về stylist. Cậu ấy chở tôi đến studio mặc cho tôi có bảo tôi tự đi được nhưng cái tính ngang bướng của cậu ta không thể nào bỏ được nên bắt buộc tôi phải ngồi sau cho cậu ta trở. Thật là một cực hình. Mặc dù rồi sau xe cậu ấy tôi cũng có cảm giác muốn ôm lấy tấm lưng rộng rãi kia. Nhưng nghĩ đến việc mình sẽ đủ gạch xây nhà nên đành thôi vậy. Đỗ xe trước studio, mọi người đều nhìn chúng tôi một cách ngưỡng mộ - Tất nhiên là dành cho Vương, còn tôi thì toàn thấy lườm mới nguýt. Nhìn mà nổi hết cả da gà. Tuy cũng có người nhìn tôi bằng ánh mắt than thật nhưng toàn của lũ top dê già. Thằng thì lùn không thì cũng hôi nách. Thà không có còn hơn. - Vào đây Vương. – Chị chủ biên tập tạp chí Men Fashion lên tiếng khi chúng tôi vừa bước chân vào phòng. - Chào mọi người. - Chào mọi người. – Tôi và cậu ấy đồng thanh chào. Và hiển nhiên mọi người chỉ chú ý đến Vương. Lặng lẽ đi ra chỗ các bạn học viên đang đứng ngồi nhìn họ làm việc. Từ make up đến stylist thật sự bọn họ làm việc một cách rất chuyên nghiệp. Nhiếp ảnh ra là Daniel Trần. Một nhiếp ảnh ra khá nổi tiếng trong nước thời gian gần đây. - Chết rồi. Cô người mẫu thứ hai không đến được vì trên đường đến xảy ra tai nạn. – Một anh hớt hải chạy vào nói không ra hơi. - Bây giờ kiếm đâu người mẫu thay thế bây giờ? – Chị biên tập lo lắng đi đi lại lại. Bỗng chị dừng lại trước mặt tôi làm tôi và mấy bạn xung quanh không hiểu chuyện gì. - Em! Em sẽ là người mẫu thay thế. - Ơ! Em không làm được đâu. – Tôi cố gắng từ chối mặc dù tôi rất muốn lên trang bìa. - Không ơ với ợ gì hết. Tất cả nghe đây chúng ta sẽ trang điểm cho cậu bé này theo phong cách unisex. – Chị quả quyết. What the hell? Tạp chí Men Fashion từ trước đến nay người mẫu lên trang bìa đều nam tính sao lại có unisex ở đây? Đùa chắc? Mà kể cả có như thế thì tôi cũng khó mà diễn đạt được ý tưởng của nhà thiết kế muốn truyền tải đến người xem. - Chúng ta bắt đầu công việc thôi. Nói xong họ lôi tôi đi trang điểm và thay quần áo. Đùa chứ không phải tự tin đâu nhưng mà dáng tôi là niềm ao ước của bao cô gái. Tuy tôi cao có 1m68 nhưng có một đôi chân thẳng và thon. Vì điều này mà tôi hay bị bọn bạn trêu hồi cấp hai này. Trong khi đó Vương cũng đăng trang điểm và làm tóc. Đặc biệt họ đánh phấn bong vào bụng cậu ấy để làm rõ 8 múi cơ khỏe khoắn của cậu. - Oa! - Đẹp thật. Mọi người ồ lên khi tôi bước ra từ phòng thay đồ. - Tuyệt vời. Em rất hợp với phong cách lưỡng tính. – Chị biên tập vui mừng khi thấy tôi như vậy. - Vậy chúng ta bắt đầu buổi chụp hình nhé? – Nhiếp ảnh gia lên tiếng - Tốt! Tấm nữa. Đúng rồi, cứ thế. Em đóng nhân vật nữ cần thêm chút cảm xúc nữa… Do lần đầu tiên chụp hình cho tạp chí nên tôi có phần khớp nhưng càng về sau tôi lại càng thể hiện rõ phong độ của mình hơn. - Đặt tay vào eo Vương. Đúng rồi. Ánh mắt cảm xúc hơn chút nữa. Khoan đã. Anh muốn 5 tấm cuối các em hôn môi nhau. - Được ạ. - Không được. Tôi nhất quyết từ chối mặc cho cậu ta có tỏ vẻ hào hức đến mất. Môi nhau giữ chốn đông người còn chưa kể hai chúng tôi là con trai. Không biết họ nghĩ như thế nào nữa. - Đằng nào cũng đã hôn nhau rồi. Cậu còn ngại gì nữa. – Vương vừa nói vừa đưa ánh mắt háo sắc cùng nụ cười nửa miệng về phía tôi. Cậu đang trêu ngươi tôi đấy à? Bực mình. - Em cố một chút nữa thôi. Sắp xong rồi. Nhìn quanh thấy mọi người và anh nhiếp ảnh gia đều trưng bộ mặt nài nỉ ra làm tôi rất khó xử. Thôi! Đâm lao phải theo lao vậy. Tôi đồng ý cái rup. Mọi người vỗ tay như được mùa. - 1, 2, 3 diễn. Rất tốt. Tiếp tục nào. – Anh nhiếp ảnh tỏ vẻ hào hứng. Quả thật mấy bức đầu còn ngượng nhưng đến cái cuối cùng tôi mới diễn tả được hết tâm trạng của mình. - Xong. Cảm ơn hai em nhiều. Anh tin chắc đây sẽ là bộ ảnh tuyệt nhất từ trước đến giờ của tạp chí. - Đây là tiền công của hai em. - Dạ em cám ơn. - Dạ em cám ơn. – Tôi và Vương lại một lần nữa đồng thanh. - Hai em quả là một cặp đẹp đôi. – Trước khi đi chị biên tập còn bồi them cho chúng tôi một câu làm cho tôi cảm thấy rất xấu hổ. Chẳng biết khi lên hình tôi sẽ như thế nào. Cầu mong cho người quen không nhìn nhận ra tôi. Cuối cùng ngày phát hành tạp chí. Tôi chạy như bay đến sạp báo gần nhà. - Ồ! – Thôi thốt lên. Đập vào mắt tôi là cảnh tôi ôm eo Vương và ánh mắt hai người rất tình tứ. Thật sự rất giống một cặp. Đang vui mừng vì mình lên hình cũng không xấu mà còn thể hiện rõ được thời trang cao cấp. Nhưng mở đến trang thứ hai ra thì ôi thôi. Bức ảnh chúng thôi hôn nhau rất ngọt ngào, lại còn được phóng to hơn những bức ảnh còn lại nữa chứ. Bên cạnh đó còn kèm theo tiêu đề “ Phong cách unisex hứa hẹn gây bão”. Ui! Vậy là tất cả mọi người đều biết tôi là trai đóng giả gái. Chết mất. chắc tôi không dám ra đường mất. - Nhìn kỹ lại cháu cũng khá giống cậu bé trong ảnh. Là cháu à? – Bỗng bác bán báo lên tiếng làm tôi giật mình. - Không phải đâu bác. Cháu làm sao mà lên đây được. – Nói xong tôi trả tiền và chạy một mạch về nhà. Về đến nhà thì…
|
Chap 15: Quyết định.
Thì thấy hắn đang đỗ xe trước cửa nhà tôi nhìn như hắn đang bực bội một cái gì đó. - Anh đến tìm tôi à? – Tôi thắc mắc hỏi. - Đây là cái gì? – Hắn đưa quyển tạp chí ra trước mặt tôi. - Thì quyển tạp chí. Có vấn đề gì sao? - Ý tôi hỏi là tại sao em lại xuất hiện và hơn hết lại còn hôn nhau với cái thằng nhãi ranh này? – Hắn tức giận nói vào mặt tôi. - Tôi lên hay không cũng không việc của anh và hơn cả tôi hôn ai, làm gì không cần phải báo cáo cho anh. – Tôi cũng tức giận không kém gì hắn. Hắn là cái thá gì mà dám chút giận lên tôi chứ? - Em… - Hắn cứng họng không nói được gì. - Anh về đi. Và tối nay hẹn anh 8h30’ ở công viên Thống Nhất. Nói xong tôi đi vào nhà mặc cho hắn rối rít xin lỗi vì đã lớn tiếng với tôi. Trời bắt đầu trở lạnh mà tôi thấy nóng gì không á? Thật là bực mình. Ngồi trên ghế sofa ăn bim bim cho bõ tức vậy. Haizz… Mẹ mấy cái bọn sản xuất bim bim. Một gói có mấy miếng thế này. Hôm nay là cái ngày gì mà chán vậy nè. Mở cái ipad ra ngồi lướt face thì ôi thôi! 108 lời mời kết bạn. Cái gì đây? Mở ra xem thì đa số toàn là trai kết bạn không hà. Có mấy đứa còn nhắn tin tỏ tình nữa chứ. Làm người nổi tiếng cũng thích đấy chứ. Hơn hết lại còn được rất nhiều người quan tâm. Nhưng cái gì cũng có mặt xấu và mặt tốt của nó. Tuy được nhiều người quan tâm nhưng cũng không lắm cái phiền hà xảy ra xung quanh cái nổi tiếng đó. “ Tối nay 8h30’ hẹn cậu ở công viên Thống Nhất nhé! Tôi có chuyện muốn nói” – Tôi nhắn tin cho Vương và cũng sang xem tường nhà cậu như thế nào. Trời! Vượt sub tăng lên chóng mặt nè. Còn chưa kể mấy đứa mặt dày còn đăng hẳn lên tường: “ Em yêu anh Vương <3”, “ Chúng ta yêu nhau nhé” hay thậm chí còn có đứa đăng “ Em muốn có baby với anh”…. Đúng là bọn não phẳng mà. Đăng như thế mà không thấy xấu hổ. Bọn này chắc chỉ ăn với đi soi trai đẹp gì đâu. Vào phần follow toàn thấy đăng kí theo dõi mấy anh cơ bắp cuồn cuộn không thì cũng mấy anh mặt bây bi giống kiểu hàn xẻng. Nhìn mà buồn ỉa… Ý… Dùng từ thô tục quá… Mà kệ đi ai mà quan tâm đến bọn dở hơi đấy chứ. “Um. Để tôi đến đón cậu” – Vương nhắn tin lại. “Thôi! Không cần đâu. Tôi tự đi được” – Tôi từ chối. “Vậy cũng được” – Nói xong cậu ta out luôn làm tôi chưa kịp hỏi mấy cái vấn đề linh tinh nữa. Sao mà tôi hồi hộp quá. Tôi đang phân vân về quyết định của mình. Một người thì giỏi thể thao, tốt tính mặc dù nhiều lúc rất nhăn nhở. Còn người kia thì có gì chút lạnh lung nhưng thật ra rất ấm áp và luôn biết cách quan tâm người khác dù không thể hiện ra bên ngoài, nhuwnh đôi lúc cũng dê không kém gì người kia. Và đặc biệt hai người đấy có điểm chung đó là rất đẹp trai, quyến rũ mà được rất nhiền thiếu nữ và thiếu nam hâm hộ. Haizzz… Đau đầu quá? - Vào ăn cơm con trai yêu quý của mẹ. Ọe! Cái gì nữa đây? Tôi có nghe nhầm không? Mà chắc là đúng rồi mọi hôm mẹ tôi đều gọi tôi là thằng ranh, thằng mất dậy, thằng ôn con… và vô thằng nữa nếu ghét chúng có ý nghĩa thì mẹ tôi sẽ gọi. Vậy mà hôm nay tỏ về ngọt ngào. Bảo sao hôm nay trời nắng to. - Dạ mẹ yêu có chuyện gì mà hôm nay mẹ thay đổi xưng hô vậy? - Cái thằng ô… à nhầm. Con trai yêu quý. Sao lại nói mẹ vậy chẳng phải mẹ vẫn gọi con thân mật như vậy mà. – Vừa nói mẹ tôi còn nựng tôi mấy cái vào mà nữa chứ. Nhìn điệu bộ như vậy bảo sao mấy anh trung niên không đổ trước mẹ tôi cơ chứ. - Thế tóm lại mẹ nhờ con chuyện gì? Mẹ cứ như vậy làm con nổi hết cả da gà lên rồi đây này. - Con chỉ được cái hiểu mẹ. Mà nghe mẹ hỏi đây. - Mẹ nói đi. - Có phải con lên tạp chí Men Fashion số tháng này đúng không? - Vâng. - Và hơn hết lại chụp chung với Vương, con trai cô Như? - Vâng. – “ Ngồm ngoàm” Vừa trả lời mẹ tôi vừa ăn vì hôm nay mẹ nấu quá trời món ăn ngon mà. - Cô Như vừa gọi điện cho mẹ bảo là làm lễ đính hôn cho hai đứa mày. - Vâng. - Vậy mà đồng ý rồi nhé. - Mà… WHAT? – Tôi hét toáng lên làm cho thức ăn trong mồm bay tung tóe. - Èo. Tởm. Mày là cái trò gì đấy? – Mẹ tôi quát. - Con xin lỗi. Nhưng con với Vương là con trai mà mẹ. Và cậu ấy cũng là cháu đính tôn nhà họ Lý mà. Đính hôn cái gì chứ? – Tôi nhất quyết từ chối mặc dù trong lòng cũng có chút xao động. - Không nói nhiều. Tao quyết rồi. Hí hí. Khi mà mày được gả về nhà đấy mẹ sẽ có một đống đồ hiệu cũng như mỹ phẩm, Tôi biết ngay mà, mẹ tôi không làm dì khi điều đấy không có lợi. - Mẹ bán con chỉ vì mấy cái đồ hiệu đó thôi sao? - Đúng thế. Thế mày không muốn làm chủ những shop quần áo sao? Điều đó sẽ làm biến ước mơ trở thành fashionista của mà thành sự thật. Mày vẫn còn non và xanh lắm con ạ. Haha. – Mẹ tôi cười đểu. Ừ nhỉ? Mẹ tôi nói cũng có phần đúng. Mà không. Không thể như thế được. Ngồn hậm hực ăn hết thức ăn cho mẹ tôi khỏi ăn luôn.
8h10’ tôi dắt xe ra khỏi nhà để đến chỗ hẹn. Mặc chiếc áo họa tiết cách điệu của McDonald’s và mặ chiếc quần jean sắn gấu cuối cũng đi đôi sandal màu vàng nhạt trông tôi thật nổi bật. Nhưng mỗi tội phải đi trên con xe đạp điện bò điên này. Thật mất chất quá mà. Như mà thôi đến nhanh chỗ hẹn nào.
* Công viên Thống Nhất * Đến nơi tôi đã thấy hắn và Vương đứng chờ ở cổng. - Tôi tưởng hôm nay chỉ có tôi và em thôi chứ? Sao lại có thằng ranh này ở đây? – Hắn nói khi tôi vừa dừng xe xuống. - Anh ăn nói cho cẩn thận nha. – Vương nói mà không them nhìn đến hắn. - Hai người thôi đi. – Tôi lên tiếng. Dẫn họ đến một chỗ khá vắng người để nói chuyện chứ mà đứng đấy cãi nhau chỉ tổ làm cho cười cho thiên hạ. - Hôm nay tôi gọi hai người ra đây là vì tôi muốn nói chuyện này cho hai người biết. - Chuyện gì? - Chuyện gì? – Cả hắn và Vương đồng thanh. - Trên tay phải tôi đang cầm là chiếc nhẫn mà anh Kỳ đã tỏ tình lần trước còn tay trái của tôi là sợi dây chuyền mà Vương tỏ tình với tôi. Khi tôi đưa cái nào lên thì có nghĩa là tôi chấp nhận tình cảm của người đấy. Chợt tôi cảm thấy mình như mấy nhân vật nữ chính trong mấy bộ phim Hàn Quốc vậy. - Người mà tôi đồng ý yêu đó là… Hai người đó mặt người nào người lấy đều tỏ ra rất căng thẳng. Tôi từ từ đưa bàn tay phải lên, nơi mà chiếc nhẫn của hắn đang nằm gọn trong đó….
|