Hoàng Cung Version 1
|
|
Minh Ngọc chỉ tay về phía chiếc kiệu hoa đơn sơ cùng với một vài người khiêng kiệu. Nhìn vào trang phục của bọn họ, dễ thấy rằng họ chỉ là những người tiều phu nghèo sống nhờ vào những đồng tiền ít ỏi có được từ dăm ba mớ củi. Nhưng trên gương mặt họ ngày hôm nay ai nấy cũng thật rạng rỡ, dường như những con người ấy đang rất hăng hái đến để giúp đưa tân nương về với tân lang của nàng...
- Ngài từng thấy qua phong tục cử hành hôn lễ của người Hán chưa?
- Chưa.
Minh Ngọc không nói thêm câu nào mà kéo tay vương gia đến gần bên họ. Cả hai cùng hòa vào dòng người đưa dâu, họ cùng vỗ tay chúc mừng cho tân nương tử xinh đẹp nay đã kiếm được một tân lang như ý.
- Lão bá, cho hỏi là nhà ai có hỷ sự vậy?
- À, là nhà lão Trương ở cách đây không xa. Chừng vài dặm nữa là tới rồi đó. Còn vị công tử đây là?
- Chúng cháu là khách vãng lai tình cờ thấy được đám cưới vui như vậy nên định cùng mọi người ghé sang chúc mừng hỷ sự.
- Vậy thì hay quá. Hiếm có dịp nào chúng ta được đón khách từ phương xa đến. Hê mọi người ơi, hai người này là khách vãng lai đến chúc mừng hỷ sự.
- Hoan hô…
- Hoan hô….
- Người Hán thật hiếu khách.
Vương gia nói nhỏ vào tai Minh Ngọc.
- Vâng, vì bọn họ đều là tiều phu nên tính cách cũng chân thật và cởi mở hơn rất nhiều. Đây là cơ hội tốt để ngài thị sát dân tình đó.
- Hahahah vậy cám ơn Thiên Nguyệt công tử nhiều lắm.
- Đừng khách sáo mà.
Minh Ngọc cười thật tươi rồi cùng bước về phía trước với hai, ba cô gái đang múa hát trước kiệu. Cậu hoà mình vào điệu múa đơn giản của họ. Dường như trong ánh nắng của núi rừng, gương mặt cậu càng được tôn lên nét thanh cao thuần khiết. Vương gia vừa đi vừa vỗ tay theo nhịp chung với những chàng thanh niên phía sau này. Còn đôi mắt ngài như chìm đắm trước nhan sắc của mỹ nhân.
- Nhất bái thiên địa.
- Nhị bái cao đường.
- Phu thê giao bái.
- Phiền chết đi được. Cứ như người Khiết Đan có phải hay hơn không?
Vương gia tiếp tục nói nhỏ vào tai Minh Ngọc. Mà có vẻ như ngài rất thích cách nói chuyện kiểu này nên từ đầu buổi đến giờ ngài cứ có dịp là ghé sát vào tai Minh Ngọc thì thầm.
Minh Ngọc quay sang nhìn ngài cười và vấn lại.
- Thế người Khiết Đan không hành lễ trước khi thành thân à?
- Không. Người Khiết Đan không lạy ba bốn lạy như thế. Chủ yếu là cử hành cho nhanh để được vào động phòng.
- Thật đúng là……….
|
Minh Ngọc chưa kịp nói hết câu thì Trương lão đã lên tiếng.
- Hôm nay là ngày vui của con trai và con dâu lão. Nay lão xin kính mọi người một chun. Cạn.
- Cạn.
Tất cả cùng đồng thanh hô lớn. Để rồi chén rượu nồng nhanh chóng vơi đi bớt. Lúc này Trần lão mới lên tiếng.
- Hỷ sự hôm nay thật đông đủ bà con đến dự, ngoài ra còn có hai vị khách vãng lai đến chung vui cùng chúng ta, nào, cùng cạn để mừng hai vị khách lạ này. Cạn.
- Cạn.
Minh Ngọc nâng chén lên cùng mọi người nhưng hiển nhiên là cậu chỉ nhấp môi một chút. Ngay sau đó khi vương gia vừa định đem ngân lượng ra ban tặng cho đôi tân hôn thì Minh Ngọc liền lập tức ra dấu can lại. Cậu kề sát tai ngài mà rằng.
- Nếu vương gia ban thưởng lúc này thì chẳng khác nào ngài đang nói với họ về thân phận thật của ngài. Xin hãy để đó cho tại hạ.
Nói rồi Minh Ngọc liền lấy từ thắt lưng ra một miếng ngọc bội, cậu đưa nó cho tân nương tử cùng với lời chúc lành cho hai người.
- Do tình cờ đến nên không kịp chuẩn bị quà mừng, chút ít quà mọn xin tẩu tẩu nhận cho.
- Công tử thật quá khách sáo. Tiểu Lang, chàng xem, miếng ngọc màu trắng này đẹp quá. Chắc là quý lắm hả công tử?
- Thưa đó chỉ là miếng ngọc mà gia phụ đã để lại cho tại hạ. Nhưng nay tại hạ mượn đây làm quà mừng cho hai vị, chúc hai người vĩnh kết đồng tâm, bách niên giai lão.
- Đa tạ công tử.
Cả hai người họ cùng vui mừng cảm ơn Minh Ngọc rối rít. Hẳn nhiên trong lời cảm ơn ấy cả hai cũng hướng về người đang ngồi gần bên công tử trẻ tuổi.
Tối hôm đó.
- Hôm nay thật vui.
- Phải.
Minh Ngọc cười đáp.
- Ngươi không vui sao?
- Thưa, đâu phải.
- Hay là nhớ miếng ngọc mà phụ thân đã tặng.
- Vật chất chỉ là phù du, còn con người mới thật là hiện hữu.
- Vậy thì ngươi buồn chuyện gì?
Vương gia dịu dàng hỏi.
- Thường khi tận cùng của hoan lạc lại là bi ai. Thiên Nguyệt chỉ trông người mà nghĩ đến bản thân mình.
- Ngươi nhớ về người trong mộng của mình à?
- ………….
|
- Có lẽ đó là một mối tình sâu đậm đủ để khiến người ta khắc cốt ghi tâm.
- Nào phải. Chỉ là do Thiên Nguyệt tự ôm giấc mộng vớt trăng đáy nước khiến cho bản thân sa đà lúc nào cũng không biết.
- Nếu đã biết mình say vì sao lại không chịu tỉnh?
Vương gia hỏi bằng một chất giọng bi oán.
- Như người điên sống giữa thế gian, như người say lạc vào chốn tiên bồng. Vậy thì làm cách nào để tỉnh?
- Nếu như ngươi đã say thì ta cũng sẽ say cùng ngươi.
Nói rồi vương gia ôm chầm lấy Minh Ngọc. Lúc này cậu không tránh khỏi sự bàng hoàng sửng sốt. Cậu dùng hết sức mạnh để đẩy vị vương tử ấy rời khỏi người mình.
Có thể là do tác dụng của rượu nên khi bị Minh Ngọc đẩy một cái đã khiến vương gia loạng choạng lùi ra sau. Minh Ngọc tức giận ra mặt, cậu nói.
- Xin vương gia tự trọng. Khuya rồi, tại hạ xin được phép cáo lui.
- Thiên Nguyệt… Ta thương ngươi thật mà.
- Vương gia…….Chuyện này… Xin đừng nhắc đến nữa…… Nếu không, ngày mai tại hạ sẽ dọn đi nơi khác.
Minh Ngọc tức giận bước thật nhanh vào trong phòng. Nhưng Thạc Đức vương cũng đuổi theo kịp. Ngài nắm chặt lấy tay cậu mà ép sát vào lòng mình.
- Ngươi không thích, ta sẽ không nói đến nữa. Chỉ cần ngươi ở lại đây, bên cạnh ta….. Chỉ cần hằng ngày ta được nhìn thấy ngươi cũng đã đủ lắm rồi. Ngươi đừng bỏ đi nữa, hứa với ta, được không?
- Vương gia……….Thiên Nguyệt…… Nào đáng chứ….. Nhất là, tại hạ lại là nam nhân nữa.
- Dù ngươi là ai ta cũng mặc, ta vẫn sẽ yêu thương ngươi như vậy.
- Thiên Nguyệt không xứng đáng để được hưởng sự yêu thương ấy.
- Đáng. Mười năm, hai mươi năm, thậm chí là cả đời, ta cũng sẽ dùng thành ý của mình để khiến ngươi bằng lòng.
- Xin vương gia đừng làm khó kẻ hèn này…. Cầu vương gia hãy hồi tâm lại……..
- Ta bảo là đáng. Nhưng thôi, đã khuya lắm rồi. Ngươi hãy nghỉ ngơi đi, ta không quấy rầy nữa.
- …………
Nói rồi ngài buông đôi tay đã lạnh run của Minh Ngọc ra và ngài quay bước trở về phòng của mình. Minh Ngọc bần thần sau tất cả những biến động ấy, cậu run rẩy đóng cửa phòng mình lại. Rồi, cậu quỵ xuống đất, hai tay ôm lấy ngực. Đau xót lắm, thương tâm lắm. Nhưng nước mắt đã không thể nào rơi xuống được. Minh Ngọc biết rằng, duy nhất trên đời này chỉ có một người có thể thấy được những giọt nước mắt của cậu. Chỉ khi nào ở bên cạnh người ấy cậu mới có thể cho phép mình được yếu đuối mà ngã vào lòng y…
|
Những ngày sau đó vương gia không hề nhắc nhở gì đến việc xảy ra vào đêm hôm ấy. Và cũng nhờ vậy nên Minh Ngọc cảm thấy dễ chịu hơn phần nào, dù sau lần đó thì thái độ của cậu với Thạc Đức vương vẫn như khi chưa từng xảy ra chuyện gì, nhưng cả hai đều biết rằng chính Minh Ngọc đang cố giữ một khoảng cách nhất định trong mối quan hệ này.
- Vương gia.
Hắc đại nhân gõ nhẹ cửa phòng.
- Vào đi.
Hắc Báo đẩy cửa bước vào, trên tay cầm theo một chén thuốc.
- Đây là thuốc do Thiên Nguyệt công tử chuẩn bị cho ngài. Y có hỏi rằng ngài đã khỏe hơn chưa? Vì y nghe nói ngài vẫn còn bị đau đầu sau cái lần đi tản bộ ấy…
- Ngươi nói với Thiên Nguyệt là ta đã khỏe rồi, bảo y không cần phải lo lắng nữa.
- Dạ.
Vương gia bỏ thư xuống, ngài đưa mắt ra hiệu cho Hắc Báo lui ra ngoài. Nhưng có vẻ như Hắc đại nhân không nhìn thấy được điều đó nên y cứ đứng mãi bên cạnh chủ nhân. Điều này làm cho vương gia có chút không thoải mái.
- Được rồi, để chén thuốc xuống đó chút ta sẽ uống. Ngươi lui ra đi.
Thạc Đức vương đưa tay xoa trán, trên gương mặt anh tuấn bỗng chốc thoáng nhăn lại vì cơn đau bất thình lình lại nổi lên.
Hắc đại nhân nhịn không được bèn lên tiếng.
- Xin vương gia hãy cho Hắc Báo biết được nỗi u phiền của người để Hắc Báo có thể thay vương gia mà giải tỏa u phiền.
- Ngươi không giúp gì ta được đâu.
- Chẳng lẽ muốn có được một người lại khó đến thế sao?
- Phải, muốn có được thân xác của người ấy thì rất dễ nhưng để khiến cho lòng người ấy hướng về bổn vương thì lại khó vô cùng…..
Không gian như chợt lắng đọng, để rồi sau tiếng thở dài, giọng nói đầy uy lực ấy một lần nữa vang lên.
- Nhưng ta sẽ không bỏ cuộc, ta sẽ chờ đợi cho đến khi người ấy hồi tâm chuyển ý.
- Nhưng người đó lại chẳng xứng đáng để ngài phải chờ.
Minh Ngọc bước vào phòng. Vì tình cờ cửa phòng không đóng nên cậu đã nghe được câu nói cuối của cuộc đối thoại này.
- Thiên Nguyệt tham kiến vương gia. Xin vương gia tha cho tội vô phép.
- Không sao. Ngươi đừng hành lễ như vậy, ngồi xuống đi.
- Thưa, tại hạ vào đây để xem mạch cho ngài. Xin vương gia đặt tay vào chỗ này.
Thạc Đức vương đưa tay ra để bàn tay nhỏ nhắn của Minh Ngọc chạm vào. Những ngón tay thon dài hơi ấn nhẹ lên vùng da nơi cổ tay. Để rồi sau đó cậu ngồi im như tượng để đếm nhịp và suy xét về bệnh tình của vị vương tử này.
Được một lúc thì Minh Ngọc thở dài và nói.
- Xin vương gia hãy đặt tảng đá đang đè nặng trong lòng mình xuống thì bệnh tình sẽ tự động khỏi mà không cần dùng đến thuốc.
- Tâm bệnh chỉ có thể dùng tâm dược để chữa. Ngươi hiểu điều này hơn ta mà.
- ………….
Minh Ngọc lặng yên không trả lời mà chỉ khẽ thở dài lắc đầu. Rồi cậu thu dọn đồ đạc, cúi đầu hành lễ, rồi xin phép cáo lui. Nhưng không chờ vương gia cho phép thì cậu đã bỏ đi ngay.
Nhìn bóng người đi mà trong lòng người ở lại sầu vương không nguôi.
“Đã biết rằng ái tình sẽ đem đến đau khổ nhưng vì sao ta vẫn yêu ngươi?”
|
- Làm sao mà ái phi của hoàng thượng lại có thể ẩn mình kĩ đến vậy?
Tam Nguyên đại nhân điệu bộ tỏ vẻ đau khổ nhưng thật ra đó chính là khổ nhục kế để lấy sự thương cảm của một người.
- Nè, bỏ ra. Nghiêm túc chút đi.
Sĩ Nghị đại nhân dùng tay đẩy mạnh cánh tay to lớn đang vòng qua eo mình. Trên gương mặt chàng lúc này hiện lên nét bối rối hết sức đáng yêu.
- Trong triều còn chưa đủ nghiêm túc sao? Dù sao đi nữa thì đây cũng là chuyến đi du sơn ngoạn thủy đầu tiên của chúng ta. Sĩ Nghị à, đừng nghiêm khắc với ta như vậy chứ.
- Du sơn ngoạn thủy? Trần Tam Nguyên, ngươi có tin là ta sẽ về bẩm báo với hoàng thượng là ngươi dĩ công vi tư, để hoàng thượng xử phạt….
Chàng chưa kịp nói hết câu thì đôi môi của chàng đã bị một đôi môi khác cuốn lấy. Để rồi sau khi đã thỏa mãn thì hắn buông chàng ra và cười lớn.
- Hahaha đệ không thể tàn nhẫn với tướng công của mình như vậy được đâu. Ta mà có chuyện gì thì đệ sẽ thành góa bụa đấy.
- Trần Tam Nguyên…….. Ngươi………
Cả khu rừng đang yên tĩnh bỗng chốc lại trở nên ồn ào bởi một vị công tử với dáng người nho nhã thanh cao đang ra sức đuổi theo một kẻ to lớn hơn mình. Tuy rằng tầm vóc của vị cẩm y công tử này có phần nhỉnh hơn rất nhiều so với đối phương nhưng y vẫn chỉ cắm đầu chạy mà không hề tỏ chút thái độ phản kháng nào cả.
………..
- Mà chẳng hiểu có khi nào ái phi của hoàng thượng đã gặp chuyện không may không?
- Ngươi ăn nói xui xẻo vừa thôi…….
Sĩ Nghị đại nhân một tay vịn lấy thân cây to, còn tay còn lại vịn lấy bụng của mình. Có vẻ như chàng đã trải qua một trận rượt đuổi kịch liệt. Nhưng xem chừng như kẻ hỗn đản mà chàng vừa đuổi đánh ấy lại chẳng có vẻ gì là mệt mỏi cả.
- Ngươi nên nhớ rằng Hạ phi mà có mệnh hệ gì thì hoàng thượng sẽ không dễ gì để yên cho chúng ta đâu. Đó là chưa kể việc sóng gió sẽ lại được khơi dậy một lần nữa….
Ngưng một lúc để lấy lại nhịp thở bình thường, Sĩ Nghị đại nhân tiếp.
- Chính tấm gương của đương kim hoàng hậu và dòng tộc Thất Liên cũng để thấy rằng hoàng đế yêu sủng Hạ phi đến mức nào. Từ đó đến nay ta chưa từng thấy việc nội trong hai ngày, số quý phi, cung nữ, thị vệ bị liên luỵ đã lên đến hơn năm trăm người. Đó là chưa kể đến việc xử cực hình ba trăm chín mươi lăm người, giam cầm hơn hai trăm người đã từng tiếp tay nhằm hãm hại Hạ phi… Đến ngay chính đại tỷ của Hạ phi cũng bị dính vào vụ án này. Vậy mới rõ là hậu cung tranh sủng tàn độc đến mức nào.
- Độc hay không cũng là do con người quyết định thôi. Nếu không muốn lãnh hậu quả thì ngay từ đầu đừng nên làm.
Tam Nguyên đại nhân khóe mắt lộ rõ vẻ dửng dưng vô cảm.
- Nhưng ngươi không thấy là rõ ràng hoàng thượng đang muốn truy cùng giết tận những kẻ đã cố tình đem Hạ phi Hạ Minh Ngọc rời khỏi ngài sao? Chính vì thế… Ta e là công vụ kì này còn khó khăn hơn cả những công vụ trước đây mà hoàng đế đã từng ủy thác.
- Hahaha cái này gọi là giận cá chém thớt.
- Nói vậy chắc ngươi cũng đủ hiểu tầm quan trọng của việc tìm kiếm tung tích của Hạ phi rồi đúng không?
Tam Nguyên đại nhân làm bộ gật gật đầu như một cún con biết nghe lời chủ.
- Làm ơn buông cái tay của ngươi ra.
- Sĩ Nghị à, ta hiểu công vụ rất quan trọng. Nhưng ta cũng đâu hề lơ là, đệ đừng đối xử lạnh nhạt với ta như vậy được không?
Tam Nguyên đại nhân lại tiếp tục dùng ánh mắt cún con khổ sở, nhưng có vẻ như từ sau lần trước Sĩ Nghị đại nhân đã không còn bị xiêu lòng bởi cái vẻ bề ngoài vô tội của cái tên sắc lang này nữa.
- Lạnh cái đầu ngươi á….. Tốt nhất là nên đi cho sớm, trời sắp tối rồi mà còn kẹt lại trong rừng là ta sẽ xử lý ngươi đấy.
- Ta đã bảo đệ hãy để cho ta bế rồi phi thân, cùng lắm là mất có nửa canh giờ sẽ rời khỏi đây chứ đâu đến mức đi cả canh giờ rồi còn ở lại một chỗ.
- Ngươi………. Cho ngươi bế để ngươi tận dụng thời cơ sờ mó lung tung giống lần trước á?
Sĩ Nghị đại nhân bực tức nổi xung lên để rồi đôi môi nhỏ nhắn khi vừa đang chuẩn bị chửi rủa cái tên khó ưa trước mắt thì đã bị một đôi môi khác cuốn đi mất. Lúc này dù chàng cố phản kháng nhưng những nỗ lực của chàng đều trở nên vô vọng. Hắn quá mạnh.
Cái tên đáng ghét ấy tiếp tục có những cử chỉ khác dễ khiến chàng xấu hổ hơn. Hắn luồn tay vào sâu bên trong lớp vải áo của chàng, để rồi bàn tay ấy bắt đầu mơn trớn lớp vải lụa của tấm trung y trắng mỏng bên trong. Nụ hôn vừa dứt cũng là lúc hơi thở chàng cạn kiệt. Nhưng có lẽ là do những cử động của tên đi cùng ấy đã khiến cho chàng thần trí bất minh. Chàng khẽ rên lên khi hắn chạm sâu vào bên trong lớp vải và bắt đầu dùng tay chu du thân thể của chàng. Để rồi….
- Tam Nguyên…….Cầu ngươi dừng lại……. Dừng lại đi mà…..
- Thật sao? Nhưng trông thân thể đệ thì bảo ta rằng đừng dừng lại.
Tam Nguyên đại nhân bắt đầu dùng tay mà lần xuống phía dưới phần thắt lưng và có ý muốn tháo rời chúng ra. Lúc này Sĩ Nghị đại nhân càng lên tiếng cầu xin thảm thiết.
- Ta vạn cầu ngươi….. Dừng lại đi….. Ta……. Ta hứa sẽ ngoan ngoãn nghe lời ngươi mà…………
- Vậy à? Vậy là đệ chịu cho ta bế khỏi chỗ này đúng không?
|