Chẳng Cần Anh Phải Nói
|
|
-Ê .. mày hỏi thăm được gì ko? -Mai thấy Tuấn bước tới liền chạy lại hỏi- -Có...tao biết ai bắt Đông rồi........ -Ai....là ai mày.....?-Vy vội vàng chạy tới- -Con Như...... -Hả ? sao mày biết là con Như...........?-Duy vội nói- -À...Ừ...thì lúc nãy tao gặp người lao công thấy con Nhưra lệnh cho 2 thằng áo đen đưa Đông đi.........-Tuấn quyết định giấu chuyện Đoạn băng- -Thế người Lao công đấy đâu rồi tao phải hỏi lại cho rõ......-Long nói- -Thôi mày...bà ấy cũng già rồi.....định cho bà ấy vướng vào chuyện này à ! Mà mày biết con Như có thể khủng tới mức nào mà.......-Tuấn cảnLong- -À..ừ .......rồi thì thôi !-Long chùn xuống- -Mà đấy ko phải là vấn đề hiện h.....vấn đề bây h là conNhư đã đưa Đông đi đâu đã....-Vy vuốt cầm ra vẻ suynghĩ- -Vy nói đúng đấy...! Mai hay mày hỏi thăm đàn em mày đi....-Tuấn nói- -Ờ...thế mà tao ko nhớ ra.............-Mai vội lấy điện thoại ra- "Chị đây ! tìm hiểu xem có ai đi ra đi vào cửa hàng temakisushi ở đường Z phố V ngõ S ! Sáng mai phải thông báo cho chị ngay......" "........" "Chị ko cần biết bọn mày làmcách nào nhưng phải trước 7h sáng mai...hạn cuối cấm mặc cả nữa......ko xong chuyện mỗi đứa để lại 1 ngón tay rồi làm gì thì làm..." -Sao Mai bộ ko được hả ? -Vy lo lắng hỏi- -Bọn nó bảo tại h tối rồi mà ko ai quản lí khu vực này nên để tìm được thì rất khó...nhưng tao ra hạn cho bọn nó sáng mai phải báo cáo rồi...nên để xem tình hình thế nào đã....... -Mà còn Kata tính thế nào đây từ nãy tới h nó như ngồitrong lò than kia kìa...lúc thì mặt nóng đỏ hầm hầm lúc thì trắng bệch.....-Duy góp ý- -Hay thôi bảo nó về bảo vs ba nó đi.....-Mai nói- -Nhưng đến lúc cảnh sát vào việc thì rối lắm ! Tối nhất là mình tự giải quyết thôi ! -Tuấn nói- -Hay cứ bảo là con Như làm rồi cho ba nó gải quyết sức của bọn mình ko thể làm gì đâu.....-Vy nói- -Tao nghĩ thế cũng được đấy....!-Long nói- -Ờ thế cũng được......-Tuấn chịu thua đành đồng ý- ---------------------END CHAP 29------
|
Chap 30: Sóng gió... --------------------------------------- Cả bọn xúm lại trước cổng nhà Kata , mẹ của Kata ra mở cổng. -Dạ em chào chị ! Cho em hỏiđây có phải là nhà của Tadayoshi phải ko ạ ? -Tuấn nhanh mồm hỏi lamf cả bọn ôm bụng cười- -HAHaHA....-Cả bọn nhịn ko nổi cười lớn, ngay cả mẹ Kata cũng cười- -Hihi....Mày lộn rồi đây là mẹ của zoe chứ ko phải chị ....-Mai lau nước mắt và vỗ vai Tuấn- (ế đoạn nè cho t/g bon chen tí nhé ! Ở mí chap đầu ở đoạn đám ma ý! Tuấn tới saunên ko biết mặt mẹ của zoe vì mẹ zoe bị ngất zô phòng òi ) -Cái gì chứ ! ko thể nào...Taocòn tính gọi là em cơ......-Tuấn coi bộ chưa tin- Cả bọn hùa vào trêu Tuấn , trong lúc đấy Kata lại gần mẹ nói thỏ thẻ như sợ nói to sẽ làm mẹ giật mình nhưng dù nói nhỏ thì mẹ Kata vẫn giật mình. -Mẹ....anh....anh zoe bị...bị...........người ta bắt cóc rồi.......... -Hả...sao...sao lại thế được ?!Nó bị bắt đi lúc nào ? sao con ko báo cảnh sát đi....-bà gần như lạc cả giọng đi- -Bác bình tĩnh nghe con nói ! COn biết ai bắt cóc zoe rồinên con nghĩ ko cần làm lớnchuyện lên đâu....-Tuấn lại gần trịnh trọng nói- -Ừ....mấy...mấy đứa vào nhà cái đã....... Cả bọn kéo nhau vào nhà, ba Kata ra hỏi có chuyện gì thì mẹ Kata chẳng nói gì và chính Kata cũng ko biết nên thưa chuyện ra sao. Thấy Kata vs mẹ hơi do dự Tuấn liều mình thưa chuyện vs ba Kata dù cho mặt ông ấy đangcực kì hình sự. -Thưa bác, con là bạn của Đông ! -Tuấn nói thẳng bằngtiếng việt- -Cậu đang nói cái gì vậy ? Đông nhà tôi chết lâu rồi mà...-Ông hơi sững người người nhưng cũng vội chối biến- -Ko cháu biết tất cả rồi ! Bácko cần phải chối nữa đâu....cháu còn biết rõ năm sưa bác cắt đứt 2 anh em Đông chỉ vì ko muốn cuốn 2 anh em Đông vào vòng xoáytranh giành tài sản...-Tuấn nói dõng dạc- -Nhưng .....nhưng sao mà cậulại biết ??? -Là ta nói ...-BÀ của Kata bước vào- -Mẹ ...mẹ biết người này ư ? -Mẹ ư ? -Tuấn bất ngờ- -Đấy bây h cậu đã hiểu vì sao tôi hiểu rõ tường tận vậy chưa ? -Bà cười hiền vs Tuấn- -------------------------------------------------------------- Bà Kata chính là vị khách quan trọng mà bố của Haru muốn cậu và Haru về để gặp ....Tuy chưa thấy mặt vì bị tấm màn che nhưng cậu vẫn nhận ra giọng nói... -Cậu có muốn biết vì sao Đông lại có anh em sinh đôi mà chẳng ai biết ko ?-1 người ngồi sau tấm màn hỏi- -Xin lỗi nhưng bà là ai sao lại hỏi tôi câu đó ?! -Cậu ko cần phải biết ! Vậy cậu có muốn biết tại sao ko ? -Có tất nhiên tôi muốn biết ! -Tuấn ko hề tỏ ra ko muốn vì cái 'cục' bí mật đấy làm cậu khó chịu quá rồi- -Trước tiên, Đông là 1 trong2 người anh sinh đôi bị chia cắt vs người em chỉ vì ba của chính mình .... -Từ từ đã...người ta nói ko cho ko cái gì ...Vậy bà kể chotôi nghe chuyện này chắc chắn bà cũng có ý định nhờ tôi 1 cái gì đó ! -Đúng ! cậu rất nhạy vs vấn đề này... -Vậy bà định nhờ tôi việc gì...? -Cậu biết tên nhật của đông ko ? -Có là Kaito kawazoe ....... -Vậy cậu có biết nghĩa của cái tên đấy ko ? -... -Kaito có nghĩa là báu vật của biển ...Và 1 khi là báu vật thì rất cần được bảo vệ kĩ lưỡng... -Vậy bà muốn tôi bảo vệ Đông ư ? Nhưng Đông chết rồi mà... -Cái này đến lúc nào đó thì cậu sẽ tự hiểu ! -Vậy zoe là Đông ư? -Cái đấy thì tùy ở cậu thôi ! Nếu cậu cho zoe là Đông thì đó sẽ là Đông còn nếu cho zoe là Long Nhi thì đó cũng là Long Nhi . -Lằng nhằng vậy tôi ko hiểu... -Rồi cậu sẽ hiểu ngay thôi! trước mắt hãy nghe tôi nói đây! Sắp tới công SM2 (công ti của ba zoe) sẽ nhượng lại cho người khác thế nên ko tránh khỏi tranh chấp. Và cóthể nhượng lại cho người trong nhà vì thế có thể nguyhiểm tới zoe. Tôi muốn cậu bảo vệ zoe chỉ có thế thôi tôi mong cậu hãy làm tốt! -Nhưng sao lại là tôi ? -Vì cậu là người bình tĩnh nhất trong nhóm. Mai vs Vy thì quá nôn nóng, còn Long thì bản tính cũng giống mai vs vy nên cậu là người tốt nhất . -Được rồi vậy hãy kể chi tiết cho tôi nghe về Đông đã... -Truyện là.................
|
Bà kể lại cho ba của zoe nghe... -Nhưng con vẫn ko hiểu chính mẹ là người đề xuất việc chuyển nhượng lại côngti nhưng mà lại lo zoe sẽ bị nguy hiểm ư ? -Tại trước mẹ ghét Yoshi vì cái bản tính nhút nhát của nómà...thế nên mẹ mới cố tình làm vậy chỉ mong nó tự tin hơn thôi ! Nhưng rồi mẹ pháthiện ra zoe là Đông và mẹ thấy thương nó và lo nó bị nạn thôi! Nhưng mọi thứ đã ko thể dừng lại nữa... -Con ko hiểu sao mẹ lại biết bí mật này ? và sao mẹ có thể nói tiếng việt rành mạch tới vậy ? -Trước lúc con mang yoshi về bên này mẹ đã qua VN để nói chuyện vs vợ con. Vàmẹ nhớ có 1 trong 2 thằng đã ra chào mẹ và rất gần gũi mẹ. -Là yoshi ? -Ko đó là Đông. Mẹ mới biết thôi! Vì cái tính ngang bướngvà nhanh nhẹn của nó làm mẹ nghi ngờ và đã điều tra. -Mẹ điều tra khi nào chứ ? -Lúc mẹ đi tắm suối nước nóng........ -Từ đã nào bây h ko phải là lúc tâm sự. Mọi người ko lo cho Đông à.....-Tuấn im lặng nghe 2 người tâm sự nãy h mới lên tiếng- -Ừ nhỉ quên mất. mà cậu nói cậu đã biết hung thủ là ai đúng ko ? -Vâng ! Người bắt cóc Đông là Phạm Ngọc Như con gái của tổng giám đốc công ty xây dựng PTĐL. -Hử? vậy cậu có biết h nó đang bị nhốt ở đâu ko ? "Rầm" -Ý xin lỗi vì đã gián đoạn cuộc nói chuyện nhưng cháu biết Đông ở đâu rồi ạ ! -Mai xông thẳng vào chen giữa câu chuyện đang dang dở- -Ủa sao nhanh vậy tưởng sáng mai mới có cơ mà ....-Tuấn bất ngờ- -Vậy hiện h nó đang ở đâu hả cháu ??-Ba zoe bật dậy- -Dạ đàn em ý lộn bạn cháu vừa thấy 2 có ngừi kiêng zoe vào khách sạn W ạ ! -Được rồi chúng ta đi cứu nó thôi ! -Bác cứ bình tĩnh đã! hiện h nếu tới ngay thì có thể nguyhiểm tới zoe hay chúng ta đợi xem bọn họ có đòi tiền chuộc gì ko đã...-Vy đứng chặn trước cửa- -Ừ cháu nói cũng đúng........ ----------------------------------------------------------------- Trong lúc đấy Đông đang bị nhốt vào 1 căn phòng đầy đủ tiện nghi............ -Bọn mày cởi trói cho nó đi ... -Dạ ko sợ nó chạy mất sao thưa tiểu thư ? -Ko sao tên này ko biết võ chỉ cần canh phòng cẩn thậnlà được ...nó ko thoát nổi đâu! -Vâng.... Hai tên áo đen cởi trói cho zoe, chúng cứ nghĩ zoe chưa tỉnh nên để zoe nằm trên giường. Bọn chúng ra khỏi phòng zoe liền ngôi bật dậy, đi thẳng vào phòng vệ sinh .. -Cái bọn này...Bô mày đang định quay trở ra bảo Kata gọi về cho mẹ sợ mẹ lo chưakịp đi vậy mà đã trói luôn rồi...làm tí thì ra quần luôn............-zoe rủa thầm- Thực ra nó ko hề bị ngất chỉ là giả ngất thôi ! Nó muốn xem liệu Như sẽ làm gìmình , nhưng coi bộ chắc lại bắt Long quay lại thôi mà ! Nó thở dài, hạnh phúc còn chưa kịp tới chỗ nó thì giôngbão lại thổi bay đi mất. Nó thấy nếu Long quay trở lại làm người bình thường có lẽ sẽ tốt hơn cho Long, lấy vợ sinh con, sống như bao người đàn ông khác. Và nó cũng vậy sẽ làm điều mà mọingười đàn ông bình thường lẫn ko bình thường phải làm là có 1 gia đình...Nó lại thở dài lần nữa, người ta thường bảo thở dài sẽ kiến hạnh phúc bay mất, nó nghĩchắc là do nó thở dài quá nhiều nên hạnh phúc mới ko tới lượt nó hưởng. Nó lết thân ra phía giường."Bắt cóc mà cũng thuê phòng xịn thế !" nó thầm cảm ơn Như ít nhiều thìnó cũng có chăn ấm đệm êm và chân tay cũng ko bị trói ,trong tủ lạnh cũng có đồ ăn,từ phòng nó có thể nhìn thế giới đầy ánh sáng long lanh qua cửa sổ. Nó ngước nhìn bầu trời, ánh đèn của các ngôi nhà cao tầng, của đèn đường và các anh đèn đầy màu sắc làm bầu trời đầu sao nhạt màu. Nó thì thầm nho nhỏ chỉ đủ cho chính mình nghe .. -Yoshi à ! Anh phải làm sao đây? Anh vẫn còn yêu Long nhiều lắm! bề ngoài thì luôn muốn Long hạnh phúc nhưnganh lại chỉ muốn Long là của riêng anh thôi, phải chăng anh đã quá ích kỉ ? chỉ nghĩ cho bản thân nên ko bao h chạm vòa được ngưỡng cửa của hạnh phúc? Em hãy cho anh 1 lời khuyêncó được ko ? Nó mở cánh cửa kính của cửa sổ , 1 cơn gió nhẹ thổi vào đưa theo 1 cánh hoa anh đào..... -Ủa chưa tới mùa đâu mà nhỉ? Nó nhẹ cầm lấy cánh hoa nhỏ, vuốt nhẹ cánh hoa mềmnhỏ bé, 1 trong những kí ứcxa xưa lại hiện về...
|
"Mẹ sẽ kể cho con nghe 1 câu chuyện ........" "Truyện gì hả mẹ ?" "Đó là truyền thuyết về loàihoa anh đaò đó con..." "Hoa Anh Đào....?" "Ngày xưa ở xứ Phù tang chưa có hoa anh đào như bây giờ. Tại một ngôi làng xinh xinh ven núi Phú Sĩ ,cómột chàng trai khôi ngô tuấntú dũng cảm khác thường. Năm chàng mới tròn một tuổi ,có một đạo sĩ phiêu bạt ghé qua nhà, nhìn cậu bé, mỉm cười đặt vào tay người cha thanh sắt đen bóng rồi lặng lẽ ra đi. Lúc đấy đang mùa đông tuyết rơi tầm tã vị đạo sĩ đikhuất trong mưa tuyết rồi mà người cha vẫn thẫn thờ nhìn trông theo. Đặt thanh kiếm vào tay người vợ trẻ, ông nói như thì thầm :”Hãy cất kỹ và giao thanh sắt này lại cho con trai chúng ta khi nó tròn 14 tuổi. Số phận đã an bài nó sẽ trở thành một kiếm sĩ lừng danh”. Cha cậu bé qua đời. Người vợ trẻ ở vậy nuôi con. Thanh sắt đen bóng được giao lại cho chàng trai năm cậu tròn 14 tuổi. Cậu rùng mình vuốt ve kỹ vật huyền bí nặng nề ấy. Một sức mạnhkỳ lạ, một khát khao khó hiểu tràn ngập vào cơ thể tươi non dũng mãnh của cậu.Người mẹ chưa kịp nói gì thì cậu đã run rẫy thốt lên trong cảm xúc nghẹn ngào: “Ta phải trở thành một kiếm sĩ nổi tiếng nhất đất nước này”. Chàng trai đến rạp đầu xin thụ giáo một võ sĩ đạo lừng danh. Vị samurai ngắm nhìn chàng trai từ đầu đến chân, trầm ngâm suy tư bất động hàng giờ liền. Cuối cùng ông thở dài lẩm bẩm một mình “oan nghiệt” và chấp thuận.Thời gian thấm thoát thoi đưa, tuổi 18 thanh xuân tràn trề sức sống đến với người kiếm sĩ. Tay kiếm củachàng khiến những samurai kiêu hùng nhất cũng phải e dè. Nhưng còn thanh sắt? Chàng đã tự mình rèn nó thành thanh kiếm sáng ngời đầy uy lực. Nhưng chưa được. Một thanh kiếm báu thực sự phải được tắm mình trong máu ngay trong ngày khai trận. Biết nhúng lưỡi thép uy lực này vào máu ai khi chàng chưa hề có kẻ thù,khi chàng chưa hề đối mặt với kẻ cướp, khi chàng chưatìm được bất cứ lý do gì để quyết đấu một phen? Lúc này người mẹ và người thầycủa chàng đã khuất núi. Cô gái duy nhất của vị võ sư lừng danh năm xưa là người thân yêu còn lại duy nhất của chàng. Mỗi ngày khi nắng đã tàn lụi trên núi Phú sĩ , đêm đã tràn ngập trên xóm núi , cô gái lại buồn bã nhìn chàng ngồi bất động ,trầm tư bên bếp lửa. Chàngkhông còn cười nữa, mắt chàng lạnh như tuyết, chàngôm thanh kiếm mà ước mơ ngày nó được tắm mình trongmáu để trở thành bảo kiếm vô địch thiên hạ -Anh thân yêu! Có phải chăng đối với anh thanh kiếm này là tất cả ? Nếu nó không được tắm mình trong máu để ngập trong khí thiêng thì anh sẽ mãi mãi buồn đau? Nhìn vào bếp lửa ,chàng traivuốt ve thanh kiếm trong lòng và nói chậm rãi rất quả quyết - Chỉ buốn đau thôi ư? Không đâu! Đối với anh,thanh kiếm là sự nghiệp,là cuộc sống, là tất cả…..làm sao anh có thể coi mình là một võ sĩ đạo chân chính khi thanh kiếm của anh chưatừng no say trong máu? Trờiơi! Anh chết mất! Sao thời buổi này yên bình đến thế ?Sao không có kẻ cướp nào thúc giục anh xuống kiếm.không có kẻ cuồng ngông nào thách đấu với anh? Cô gái mỉm cười đau đớn. Cô chỉ hỏi để khẳng định quyếttâm của mình thôi - Anh thân yêu! Cho em đượccầm lấy thanh kiếm của chàng một chút thôi. Cầm thanh kiếm đen bóng, sắc lạnh cô gái nhìn chàng bằng ánh mắt buồn thăm thẳm rồi đột ngột đâm thẳng vào tim. Máu trào ra ướt đẫm tấm thân mảnh dẻ của nàng, nhuộm hồng chiếc áo kimono trắng nõn, trinh bạch.Chàng trai hốt hoảng rú lên kinh hoàng, vươn tay rút phăng thanh kiếm khỏi lồng ngực cô gái. Dưới ánh lửa bập bùng ,thanh kiếm ngời sắc xanh rực rỡ, hào quang loé lên lộng lẫy lạ thường: nó đã được no mình trong máu! Nhưng từ đó ,chàng trai hoàn toàn cô độc. Không samurai nào thèm kết bạn với anh. Họ nhìn sang chỗ khác khi đối mặt trên con đường hẹp. Họ rời khỏi quántrà khi anh bước vào. Họ từ chối khi anh thách đấu …. Cho đến một hôm, một buổi chiều mùa đông, khi những bông tuyết đầu mùa vừa rơi, chàng trai ôm thanh kiếm đến bên mộ cô gái. Chàng thì thầm :”Tha lỗi cho anh. Anh đã hiểu ra rồi…”Chàng bình thản cắm sâu mũi kiếm vào bụng rạch một đường mạnh mẽ và rút kiếm ra phủ gục bên cạnh mộ. Thanh bảo kiếm cắm sâuvào mộ đất….tuyết không ngừng rơi….đến sáng. Tuyếtđã ôm trọn chàng trai và ngôi mộ vào vòng tay của mình. Chỉ còn lại một cây hoalạ, mơn mởn vươn lên tươi cười, hồng thắm. Không ai biết hoa hoá thân từ thanh kiếm ấy. Người ta dặt tên hoa là Anh đào. Hoa anh đào có nhiều loại mọc được ở nhiều nơi. Nhưng không nơi đâu đẹp bằng hoa đươc ươmmầm và trổ bông ở vùng núiPhú sĩ." "Con hiểu được gì khi nghe xong câu chuyện này ...?" "Con ko hiểu lắm mẹ ạ !" "Cô gái đó đã hi sinh thân mình để chàng trai lấy lại được nụ cười..." "Tại sao vậy mẹ ?" "Khi yêu 1 người nào đó, conluôn muốn người đó cười và được hạnh phúc, và cô gái trong câu truyện này cũng vậy..." "Dạ con hiểu rồi!" "Con chưa hiểu đâu! Chỉ khi nào con có được người con yêu thì con sẽ hiểu ý nghĩa của câu chuyện này! còn h thì con hãy ngủ đi!" Mẹ nó hôn nhẹ lên trán nó, rồi đắp trăn vs tắt đèn ngủ.
|
-Yoshi à...Anh hiểu em muốn nói gì rồi............... Nó cười buồn nhìn lên bầu trời, Bỗng có 1 ngôi sao lóe sáng........... ------------------------END CHAP 30--------------------------------------
#80 | Truyện được đăng tải trên Kênh Truyện - kenhtruyen.com
Chap 31: Sóng gió... ----------------------------------------------------------------------------- -Vậy trước mắt là phải tìm được phòng bọn chúng nhốtđông ở phòng nào cái đã....-Long lên tiếng sau khi im lặng nghe Vy trình bày kế hoạch giải cứu- -Có khi báo cảnh sát thì hay hơn đấy ! -Mẹ nó lên tiếng- -Thôi chúng ta ko nên làm phiền tới họ! Chuyện này chúng ta có thể tự giải quyếtđược mà ...-Ba nó góp ý- -Rồi...thế Long vs Mai đi ra đấy thuê phòng đi !-Tuấn nói gần như ra lệnh- -Hả sao lại là tao vs thằng Long chứ !? -Nhớ tình tứ vào...-Vy phụ họa thêm- -Nhưng sao lại là tao vs nó chứ ! Tao ko chịu đâu ! -Thì mày vừa xinh vừa dễ thương lại biết võ nữa đi là hợp lý òi... -Xinh thì khỏi nói ! Nhưng sao lại đi cùng thằng Long chứ ! -Thì nó biết võ nhiều hơn tao vả lại nó cũng men đi cho hợp vs mày...ko thì tao vs con Vy đi thay rồi ...-Tuấn nói- -À ờ mày nói cũng đúng thôi tao đi luôn đây ! Tránh đêm dài lém mộng... -Rồi đi về bình an nghen bọn mày.......-Vy vẫy vẫy tay- -Bọn mày làm như bọn tao vào sinh ra tử ko bằng...-Long nãy h ko chen được câu nào bỗng phản bác- -Mà Kata đâu rồi ạ !-Duy quay sang hỏi mẹ nó- -À nó đang tự nhốt mình trên lầu ...Chắc nó đang tự dằn vặt mình lắm!-Mẹ nó ái ngại nhìn lên lầu- -Dạ để cháu lên coi xem có an ủi được chút nào ko ?! -Duy vừa nói vừa đi về phía lầu- "Cốc Cốc" -Cậu có ở trong đó ko ? -Hức...anh đi...đi tôi...tôi muốnở 1 mình....-tiếng Kata trong phòng yếu ớt vọng ra- -Cậu khóc ? -Ko ...Tôi ko sao đâu! anh cứ...xuống nhà đi ! -Cậu mở cửa cho tôi được ko? -Tôi muốn ở 1 mình ... -Lúc này ko nên ở một mình đâu, chỉ thấy buồn hơn thôi ! Hãy mở cửa cho tôi đi , tôi sẽ chia sẻ cùng cậu ! "Cạch" -Anh vào đi ! -Kata lau vội hàng nước mắt - Duy bước vào căn phòng được trang trí đơn giản. Ngồi xuống giường cạch Kata. -Sao cậu khóc vậy ? -Ko Ko có gì đâu tại tôi lo cho anh zoe quá thôi ! -Tại sao cậu lại phải lo chứ ? Zoe sẽ quay lại bình an thôi ! -Tại anh ko biết đó thôi ! Anh zoe sợ bóng tối lắm....-Giọng Kata có phần lạchẳn đi, Kata giơ tay che đi khuông mặt lo sợ chợt trào nước mắt của mình lại như komuốn cho Duy thấy........- -Đấy là trước kia thôi chứ chắc gì h cậu ấy đã sợ chứ .........-DUy nhẹ kéo tay Kata ra, chùi đi giọt nước mắt vừakịp tràn khỏi mi- -Sao anh biết được chứ ??! -Tôi hiểu cậu ấy hơn cậu nghĩ đấy ! -Duy cười nhẹ- Nào đừng khóc nữa nhé! -Nhưng tôi vẫn lo...-Kata gạttay Duy ra- Nhỡ đâu họ làm gì anh ấy thì sao ? -Ko sao đâu...rồi anh cậu sẽ về thôi mà...-Duy kéo người Kata về phía mình ôm cái thây to lớn đang khóc như trẻ con gọn trong lòng- Kata ko nói gì nữa im lặng chịu nằm gọn trong lòng Duy như chú mèo con, Kata ngửi thấy 1 mùi dìu dịu nhè nhẹ thanh rất thơm...Lòng Kata bỗng dịu lại... -Cậu nên ngủ 1 giấc đi ! Có khi lúc cậu dậy zoe về rồi cũng nên....-Duy đẩy kata ra- -Ơ...ừm.......-Trong phút chốc Kata thấy hụt hẫng khi bị Duy đẩy ra- Kata nằm xuống giường, DUyvẫn ngồi cạnh như xem cậu còn cần gì ko để giúp. -Cậu ngủ đi nhé ! Tôi xuống nhà đây! -Anh ở lại vs tôi thêm chút nữa được ko ?-Kata kéo tayDuy lại- -Được thôi...-Duy ngồi lại chỗ cũ- -Ko anh lại nằm vs tôi đi...nằm 1 mình...ờ...tôi thấy côđơn lắm !- Mặt Kata đỏ hơn mặt trời- -...........Ừ...được rồi cậu nằm dịch vào chút đi !-DUy hơi suy nghĩ chút rồi cũng đồng ý- Kata cười tươi nằm dịch vào chút dành chỗ cho Duy... -Cho tôi ôm anh được ko ? -Tại sao ? -Ưm...tại tôi muốn ôm anh thôi ! -Vậy thì được ...-Duy chủ động kéo Kata vào lòng mình, 1 lúc sau Duy nghe Kata thở đều đều , Bất chợt Duy thấy Kata giống như 1 chú mèo con bị người khác bỏ rơi vậy- -------------------------------------------------------------- Trong lúc ấy tại khách sạn W... -Anh à...mình lấy phòng ở tầng 4 đi em muốn nhìn phong cảnh ban đêm cơ ! -Giọng Mai giọt như mía đường, lắc lắc tay Long- Long nhìn lướt bảng treo chìa 1 lượt và dừng lại ở hàng chìa của tầng 4 chỉ co 1 chìa được lấy đi. Long bỗng thấy taangfg 1 và 2 đều gần như được thuê hết chỉ duy nhất tầng 4 chỉ có 1người thuê... -Ừ...được thôi chiều cục cưngcủa anh vậy......-Long véo yêu má Mai nói vs giọng chiều chuộng- -Thưa quý khách nhưng tầng 4 có người thuê trọn gói rồi ạ ! -Ko sao chúng tôi chỉ ở đó vài tiếng thôi ko ở lâu đâu !-Mai cười cười nói- -Thưa nhưng..... -Chúng chỉ làm việc đấy mấtvài tiếng thôi rồi ra luôn ko mất nhiều thời gian đâu...-Long nói- Mấy cô ở quầy lễ tân thấy Long nói vậy vội đỏ mặt mà đồng ý...Long lấy phòng ngay cạnh phòng đã được sử dụng...Rồi cả hai lên tầng 4, đi qua phòng có 2 người đứng canh trước cửa phòng.Car2 vội mở cửa rồi vào phòng thật nhanh. -Chắc Đông bị nhốt trong đó!- Mai hơi hé cửa ngó ngó phòng bên cạnh- -Ừ h tính thế nào đây ....-Long vò đầu cố tìm cách-
|