Thượng Ẩn ( Sài Kê Đản )
|
|
Hay quá...mong mau có chap mới..1ngày bao nhiêu chương cũng k đã^^
|
Chương 181:Bắt đầu quá trình tẩy não Edit: baotri1998
Sau khi bị đánh một trận , cố hải há cái miệng sưng phù ăn điểm tâm, cố uy đình ngồi ở đối diện bất động thanh sắc nhìn hắn.
"Cha không định như vậy nhìn con cả đời chứ?"
Cố uy đình lạnh lùng mở miệng, "Cả đời cũng không đến nổi, tao cũng không sống tới ngày mày chết ,cho dù tao có ở âm tào, mày đừng hy vọng lại lần nữa lấy được tự do bản thân."
Cố hải dừng động tác nhấm nuốt trong miệng lại , âm trầm ánh mắt nhìn cố uy đình.
"Cha đừng ép con đại nghĩa diệt thân."
Cố uy đình đứng lên, sửa sang lại trang phục, hướng về phía cái gương hời hợt nói: "Mày thật có thể có khã năng giết tao, tao sẽ vì mày trở nên kêu ngạo."
"Lão già ngông cuồng..." Cố hải lầu bầu một câu.
Cố uy đình tay của giữ ở trên cổ áo, dư quang liếc cố hải một cái, "Mày mới vừa nói cái gì?"
"Con nói... Con sẽ cố gắng lên!" Cố hải bướng bỉnh mà giơ giơ quả đấm.
Sau đó tự mình trong lòng mặc sức chửi rũa.
Cố uy đình sửa sang xong y phục, mang giày xong, trước khi đi hướng cố hải nói câu, "Tao phải đi công tác một tuần lễ."
Cố hải ánh mắt sáng lên.
"Tao sẽ phái người trong coi mày." Cố uy đình theo sát mà bồi thêm một câu.
Cố hải sáng choang trong ánh mắt xen lẫn vài phần cáu giận, hùng hồn chính trực phản bác một câu, "Con sau cùng cần phải học nữa? Không thể bởi vì chuyện này mà hoang phế bài vở và bài tập như vậy?"
"Cái này Mày không cần lo lắng, tao đã giúp mày mời được hai giáo viên tốt, có tiếng giảng bài, chuyên cần phụng sự, 100% đánh giá xuất sắc, bảo đảm Mày có thể được điểm cao."
Cố hải khóe miệng bầm tím khẽ động hai cái, "Cha không phải là bị bên trung tâm dạy học lừa chứ?"
"# nếu bọn họ có khả năng lừ được tao, thì nhất định cũng có thể chính diện lừa được mày."
Cố hải lộ ra không thèm biểu tình.
Cố uy đình trước khi đi còn muốn nói một câu, "Sự kiên nhẫn của tao không nhiều lắm, tao chỉ cho mày thời gian là một tuần, một tuần sau, tao đến kiểm tra kết quả. Nếu mà đến lúc đó mày còn khăng khăng một mực, chúng ta phải hảo hảo nghĩ cách."
Nói xong, âm vang mạnh mẽ tiếng bước chân của từ từ đi xa. Cố hải vội vàng đứng lên thân, cầm một lọ thuốc mỡ tối hôm qua cắt giấu , đi thẳng đến cửa.
Cổng có hai người lính đặc chủng thân gánh súng trường, đưa một tay theo tư thế mời.
"Cám ơn." Cố hải vẻ mặt hờ hững.
Vừa muốn cất bước, đột nhiên có hai bóng đen đi nhanh qua, một tay bắt ở cố hải một cái cánh tay, mạnh mẽ kéo hắn đi về hướng phía trước. Cố hải không chịu được loại trói buộc này, lúc này xuất thủ, ba người một phen ẩu đả.
Hai người lính đặc chủng cũng không phải ngồi không, có thể để cho cố uy đình chỉ danh nói họ, nhất định là tinh anh trong tinh anh, đối phó cố hải vẫn là dư sức có thừa. Cố uy đình trước khi đi cũng nói, không quan tâm Hắn là ai, chỉ cần không phục tòng mệnh lệnh sẽ dùng vũ lực giải quyết. Nhưng hai người này còn trường dài suy nghĩ, thật muốn đánh hết sức rõ ràng không bình thường, sở dĩ chỉ có thể dùng thủ đoạn chế ngự, tuy rằng quá trình vất vả thế nhưng rất an toàn.
Hai người sợ chọc giận cố hải đối với chính mình bất lợi, sở dĩ đang cho hắn đeo còng tay một khắc nọ vẫn khen một câu, "Không hổ là con trai của thủ trưởng, thực sự là "rồng giửi loài người"* !" * Tài năng hơn người Mẹ nó, từ đâu tìm tới hai tên trâu bò Đần độn thế này... Cố hải trong bụng ác liệt mắng một câu.
Kết quả, hai người lính đặc chủng đem cố hải giải đến một căn phòng, bạch lạc nhân đã ở. Hai người đối mắt chính diện, đồng thời sửng sốt một chút, cố hải nhịn không được quay đầu lại rống lên một câu, "Tại sao không nói sớm là tới gặp cậu ấy?"
Một người trong linh đặc chủng ngẩng đầu ưỡn ngực, dứt khoát trả lời: "Cậu cũng không có hỏi a!"
"Được rồi, hai ngươi nhanh ra ngoài đi."
Hai người bước chân đồng loạt đi ra ngoài.
"Chờ một chút, mở còng tay tôi ra." Bạch lạc nhân nhìn cố hải như giống nhau phạm nhân mà bị áp đưa vào, trong lòng khỏi phải nói thật khó chịu, nhìn thương tích nữa người trên của hắn như thế này mà đau lòng, ánh mắt ủ dột miệng lại còn rách ra . Quả nhiên là bị đánh, tối hôm qua nơm nớp lo sợ còn lo lắng một đêm, bi kịch không ngờ xảy ra.
"Không có tôi Ngủ không ngon à?" Cố hải trưng bày khuôn mặt bị thương nhìn bạch lạc nhân
Bạch lạc nhân giật giật môi, nửa ngày không nói nên lời. "Đúng rồi." Cố hải từ trong túi áo lấy ra một ống thuốc mỡ đưa cho bạch lạc nhân, "Tối hôm qua đã nghĩ đưa cho cậu, bị cha tôi phát hiện, kém một chút bị tịch thu." Bạch lạc nhân đưa tay tiếp nhận , cúi đầu nhìn một cái, mở miệng hỏi: "Cho tôi thuốc mỡ làm gì?"
"Tay cậu không phải là bị roi trừu đánh bị thương sao?"
Bạch lạc nhân sửng sốt tại chổ, hắn đã sớm đã quên chuyện này, mà cố hải lại vẫn nhớ kỹ.
"Đúng là đức hạnh thật nhìn bộ dàng cậu xem, còn đem thuốc đưa cho tôi?"
"Tôi đây là chuyện thường, giống như mũi chít vậy, không có cảm gì." Dứt lời kéo tay bạch lạc nhân nhìn một chút một bộ máu sắc nghi hoặc, , "Tôi Con mẹ nó, cũng ra tay với cậu!"\
Bạch lạc nhân nghĩ là lúc cố hải nói câu nói này , giống như hướng vào ngực hắn mà thọt một dao "Cậu trước khi đi không phải là với tôi bảo đảm đoan chính sao, tuyệt cũng không cùng ba cậu xẩy ra xung đột sao?"
"Tôi rất đoan chánh." Là cố hải một bộ ủy khuất nghi hoặc, "Tôi muốn cùng ông ta hảo hảo nói chuyện, ông ta cũng đáp ứng rồi, trong lúc tôi nói chuyện vẫn thật khách khí, nhưng ông ta quá không phân biệt dúng sai, đang nói liền bắt đầu động tay."
Bạch lạc nhân hơi nheo mắt lại, thử trực tiếp hỏi: "Cậu có phải tìm đến ông ta nghe ngóng tình huống của tôi rồi đến?"
Là cố hải ngăn khóe miệng khó khăn cười cười, "Cũng là cậu hiểu tôi."
Bạch lạc nhân trong nháy mắt cái gì đều cũng không nói ra được.
"Được rồi, tôi đang muốn hỏi cậu, tôn cảnh vệ an bài cho cậu một căn phòng ở đâu đi? Điều kiện thế nào?"
". . ."
"Cậu đêm qua ngủ ngon không? Sàng đủ rộng không? Chăn đủ ấm áp không?"
|
"Tôn cảnh vệ có tư tưởng nào mà làm khó cậu không? Chưa nói mấy ngày nay đối đãi cậu thế nào?"
Là cố hải huyên thuyên nói một tràng, bạch lạc nhân một câu chưa từng trả lại, cứ như vậy mặt âm trầm ngồi, khán nghị cũng không nhìn là cố hải một cái. Là cố hải ngực vốn là cấp bách, hơn nữa nói lao lực, nếu như hoàn nghe không được đáp lại, tâm tình có thể nghĩ.
"Cậu tại sao không nói chuyện đi?" Là cố hải tức giận vỗ bạch lạc nhân đầu một cái.
Bạch lạc nhân bén nhọn đường nhìn triêu là cố hải quét tới, "Cậu đừng để ý tôi!"
Ngày hôm qua là cố uy đình nói nhiều như vậy đả kích hắn, là cố hải đều không để trong lòng, bạch lạc nhân một câu nói như vậy, khiến hắn bị tổn thương.
"Hai ta thật vất vả gặp mặt, cậu trả lại cho ta sắc mặt khán nghị, cậu cũng quá độc ác rôì?"
Bạch lạc nhân trong lòng yên lặng trả lời một câu, ai cũng đối với cậu cực lực, cậu coi cậu làm chút chuyện, thật đúng con mẹ nó. . . Sợ điều gì sẽ gặp điều đó!
Cho đến khi có một vị giáo viên đến, là cố hải cũng không thể cùng bạch lạc nhân nói một câu.
Vị giáo viên này cũng là cũng trong quan quân, trình độ học vấn nghiên cứu sinh, trước đây cũng phụ đạo quá một ít binh sĩ, đều mang tính nghĩa vụ. Như cái này có quy củ mà dạy học còn là lần đầu, nhất là còn là con trai của thủ trưởng, không khỏi có chút khẩn trương.
"Trước tiên tự giới thiệu mình một chút, tôi tên là Trương hoa, nam, 26 tuổi, tốt nghiệp từ Đại học hàng không bắc kinh ."
Hai người mặt tê liệt cùng nhau nhìn ông ta.
"Cài này, thật cao hứng có thể giảng bài cho các người, tôi trình độ có hạn, nếu có cái gì giảng giải không rõ chổ nào, các người có thể bất cứ lúc nào đưa ra ý kiến."
"Ho khan một cái. . . Các người không cần gọi thầy Trương, gọi tôi tiểu Trương là được, bọn họ đều gọi tôi như vậy."
"Quên đi, chúng ta trực tiếp giảng bài nhé."
Thầy giáo ở phía trước tự quyết định, hai người lại tâm sự riêng, ai cũng không nghe vào.
cố hải không nghĩ ra, bạch lạc nhân thế nào lại đột nhiên tức giận chứ? Chê tôi đem cậu ta mang vào? Cậu ta tại đây chịu ủy khuất? Hối hận? Muốn đi ra ngoài? Hay là ta câu nào chọc giận hắn. . .
Bạch lạc nhân nhịn không được liếc là cố hải một cái, người kia mặt ủ mày chau, không biết nghĩ gì. Nhìn thoáng qua sẽ không kiên nhẫn nhìn lại, luôn cảm thấy đặc biệt thương cảm, tựa như kiểm được đứa trẻ vừa vứt đi , càng xem càng lo lắng.
Ăn cơm buổi trưa cũng bị sắp xếp phải mỗi người một căn phòng, có người đặc biệt đưa cơm đi vào.
Buổi chiều vẫn như cũ đi học, trên đường trở về, là cố hải cuối cùng cũng thấy bạch lạc nhân chổ đó, náo loạn nửa ngày Cậu ta ngụ ở trong phòng tôn cảnh vệ , và là cố hải liền cách một lộ đường.
Nhưng chỉ có một lộ đường, là cố hải liền không qua được, chỉ có thể mắt ba ba nhìn.
Ăn xong cơm tối, có người gõ cửa.
Là cố hải trước mở cửa, thấy mở ra là khuôn mặt xa lạ, bạch đại quái, đeo mắt kiếng, hình dáng như một bác sĩ điển hình.
"Đi nhầm phòng rồi?"
"Cậu có phải là cố hải đồng chí không?"
Không cần phải nói, lại là cố uy đình mang đến rồi đến thêm một tên đần độn.
"Tôi là đồng chí, nhưng tôi không phải là là cố hải."
Vị bác sĩ dịu dàng cười, "vậy đúng rồi, tôi chuyên trị bệnh cho đồng chí, tôi tên là vương hiểu mạn, bác sĩ tâm lý."
Là cố hải vừa muốn đóng cửa, Nữ bác sĩ trực tiếp chui vào, nghiêm chỉnh huấn luyện, động tác nhanh như tia chớp.
". . . Cô bình thường đều như vậy tiến vào phòng bệnh nhân sao?" Là cố hải vẻ mặt tối tâm.
Vị bác sĩ biểu lộ tính chuyên nghiệp trực tiếp tươi cười, "Chúng ta đi vào chuyên đề chính nhé."
"Cậu ngồi đi." Là cố hải hất cằm.
Nữ bác sĩ có chút thần sắc vừ mừng vừa lo.
"Vừa lúc trong lòng tôi có một vướng mắc, cô xem một chút có thể giúp tôi chữa trị."
"Cậu cứ nói đừng ngại."
Là cố hải vắt chân mài hỏi, "Cô nói xem, người đó vì sao không để ý tới tôi?"
"Xin hỏi cậu chỉ người đó là ai vậy?"
"Cô không phải bác sĩ tâm lý sao? Cô đều có thể đoán được trong lòng tôi suy nghĩ cái gì, còn phải bảo tôi nói rõ sao?"
Một bác sĩ có chút xấu hổ, "Vậy tôi thử phân tích một chút."
Là cố hải gật đầu.
"Tôi nghĩ người đó không để ý tới cậu nguyên nhân có thể là bởi vì cậu không nghe lời."
"Tôi không nghe lời?" Là cố hải một bộ biểu tình nghi hoặc, "Tôi thế nào không nghe lời?"
"Cậu nghĩ đi,cuộc đời của ông ấy từng trải , đại bộ phận đều phải nghe lời cùng phụng tùng mệnh lệnh của người khác, mỗi người suy nghĩ xem vì vấn đề cuộc sống của ông ấy với hoàn cảnh có liên quan rất lớn, suy nghĩ của ông ấy là thuộc về tinh chất trực tiếp, cũng không lý trí cũng không cảm tính, quá trình không chậm cũng không nhanh, gặp phải vấn đề nhất định phải tìm ra đáp án. Mà cậu là con trai ông ấy, lại cùng Ông ấy sống ở hai hoàn cảnh khác nhau. . ."
"Cô mới là con của ông ấy !" Là cố hải đột nhiên nổi giận, "Cả nhà cô đều là con của ông ấy!"
Nữ bác sĩ hoa dung thất sắc, âm thanh yếu ớt, "Cậu làm sao có thể nói lời như vậy?"
"Cô nói với tôi căn bản không phải cùng một người!"
"Tôi. . ."
"Cái gì mà bác sĩ tâm lý,bản lĩnh ngắt lời cũa người khác cũng không nhỏ ." Là cố hải mặt đen lại phất tay một cái, "Cút nhanh ra ngoài, đừng chờ tôi đuổi Cô!"
Nữ bác sĩ, ". . ."
|
Qt nhà mình có vấn đề dịch sai một đoạn, đã edit lại c181
|
Chương 182: Chuột hành tinh Edi. VOI, kellyson Bác sĩ tâm lý vừa đi được một lúc , Cố Hải đã bị hai tên bộ đội đặc chủng dẫn đến một lễ đường nhỏ , tham dự một show biểu diễn văn nghệ . Nói là đến tham dự , nhưng cả lễ đường trống trải cũng chỉ có một mình cậu ngồi xem , diễn viên ngược lại không hề thiếu, đều là nữ , tất cả đều mông to ngực lớn , một người tiếp một người đi lên trên sân khấu , cứ như là hoàng thái tử đang tuyển phi. Cố Hải nhìn ra , lần này Cố Uy Đình thực sự đã dốc hết vốn liếng của mình. Cũng không biết tìm đâu ra một đám nữ diễn viên , loại hình nào cũng có , tiết mục nào cũng có ,nhưng đều không ngoại lệ là khoe ra dáng người hoàn mĩ . Rất nhiều người còn biểu diễn rất lộ liễu ,lộ ra chỗ cần lộ , may mà là Cố Hải ngồi ở đây , nếu là đám binh lính kia , thì mấy nữ diễn viên này , ngày mai đừng hòng có thể đi lại được. ( Phụt .... ) Từ đầu tới cuối, Cố Hải đều cúi đầu , cho dù ngẫu nhiên nâng lên , mắt cũng là nhắm. Không phải không muốn xem , mà là không có tâm trạng mà xem. Người tổ chức tiết mục thấy Cố đại thiếu gia bộ dáng không có hứng thú , quay ra quở trách những nữ diễn viên ở trong hậu trường , " Các cô làm cái gì vậy ? Nhiều người như vậy mà không có ai làm cho cậu ta hứng thú ,không thấy xấu hổ khi mình là phụ nữ sao ! Không phải đã bảo các cô động tác phải mạnh mẽ lớn mật hơn sao , biểu tình phải gợi cảm hơn sao ? Nhìn bộ dạng ỉu xìu của các cô kìa , một chút hứng thú cũng không có ! Đừng nói cậu ta , đến tôi xem cũng buồn ngủ ! " " Động tác còn muốn lớn mật như thế nào nữa a ? " Các nữ diễn viên kêu oan , " Chúng tôi biểu diễn là múa ba lê , đi tới đi lui cũng chỉ có mấy động tác này, đã thay đổi sao cho thật quyến rũ , sửa tiếp thì lại chẳng ra thể thống gì cả ." " Im miệng hết cho tôi ! " Người tổ chức đen mặt , " Tiếp mục kế tiếp là gì ?" " Đơn ca nữ ." " Bỏ qua , trực tiếp cho vũ công múa cột lên ." Cột vừa được đưa lên sân khấu , Cố Hải liền đem mí mắt ngẩng lên , cậu cho rằng tiết mục này là đáng để xem nhất. Sau đó, cả tiết mục là những động tác nhảy múa nóng bỏng , một đám phụ nữ thiếu vải uốn éo ở trên cột, cứ nâng lên mí mắt là sẽ nhìn thấy những cặp ngực đẫy đà to lớn đang hoàn toàn bại lộ . Trong lòng Cố Hải quả thực muốn cười , Cố Uy Đình có phải là bị rút não rồi không ? Phô trương lãng phí như vậy , còn không bằng trực tiếp mang vào trong phòng của mình 2 cái DVD , chẳng phải là càng đơn giản mà hiệu quả hơn sao ? Trở lại trong phòng ,tắm rửa rồi nằm sấp lên giường , Cố Hải cầm lấy di động đùa nghịch. May mắn, Cố Uy Đình cũng không tịch thu cái này. " Nhân tử ... " Thanh âm ngọt lịm mềm nhũn của Cố Hải truyền qua. Đầu dây bên kia trầm mặc một lúc lâu , sau đó mới ân một tiếng . " Cậu đang làm gì ?" "Đợi ." Nghe thanh âm của Bạch Lạc Nhân , Cố Hải đã có thể tưởng tượng ra khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu ta lúc này có bao nhiêu ngạo kiều. "Còn giận tôi sao ?" Đầu bên kia không lạnh không nóng ," Tôi giận cậu làm gì ?" "Không sinh khí a , không sinh khí thì theo ' anh ' trò chuyện một lát ." " Cậu đổi giọng cũng không khỏi quá nhanh đi ! " Cố Hải cười ha ha , " Cậu muốn nghe tôi gọi là tiểu tức phụ sao ?" Thật ra, hiện tại Bạch Lạc Nhân đang đứng bên cửa sổ , tiếng cười của Cố Hải theo gió đêm phiêu đãng chui vào lỗ tai của cậu , nghe rất rõ ràng , Bạch Lạc Nhân nhìn không được mà nhếch lên khóe miệng. " Vết thương trên người cậu đã bôi thuốc chưa ?" Cố Hải giả bộ chua xót, " Tôi làm gì có thuốc mà bôi ? Cậu có người đau lòng cho mình , tôi còn chả có ai quan tâm a ." Bạch Lạc Nhân hừ lạnh một tiếng, " Vậy cậu cứ ở đó mà chờ chết đi ! " " Cậu nỡ để tôi chết sao ?" Bạch Lạc Nhân nghẹn lời, cố ý chuyển cuộc nói chuyện sang hướng khác. " Vừa rồi , cậu đi đâu mà lâu như vậy ? " Cố Hải cố ý hỏi , " Cậu đang oán thầm tôi không gọi sớm cho cậu sao ?" " Ukm." Bạch Lạc Nhân rốt cuộc cũng hào phòng mà thừa nhận một lần. Niềm hạnh phúc của Cố Hải chẳng phải điều gì xa xôi cả , chỉ cần như vậy thôi. Qua một lúc lâu , Cố Hải mới chậm rì rì nói : " Vừa rồi đi coi biểu diễn, do cha tôi sắp xếp." " Biểu diễn , biểu diễn cái gì ?" "Ha ha ... Cha tôi vì muốn tôi khôi phục hứng thú với phụ nữ , cố ý mời một đám nữ diễn viên . Từng cặp ngực sữa cứ rung rinh ở trước mặt tôi , cậu là không thấy thôi , mấy cái mông uốn éo đó , đều uốn éo đến trên lão Nhị nhà tôi , cực kì dâm đãng , cũng do cậu ở đây , nếu cậu mà không ở trong này , tôi đã sớm..." Còn chưa nói xong , đầu bên kia đã ngắt điện thoại. Máu ghen còn không nhỏ ... Cố Hải gợi lên một khóe môi. Bạch Lạc Nhân đứng ở cửa sổ, châm một điếu thuốc , ở giữa lông mày anh tuấn nhăn lại thành một cái thập tự , trong lòng thầm nghĩ: Nêu không có con đường này thì tốt bao nhiêu ! Không có nó ngăn cản , mình nhất định sẽ nhảy vào từ cửa sổ của cậu ta , đánh nát mông của cậu ta ! Đêm hôm khuya khoắt , Cố Hải vẫn không ngủ được , đẩy cửa ra , bên ngoài cửa đã đổi thành hai người khác , có lẽ là trực đêm.
|