Thượng Ẩn ( Sài Kê Đản )
|
|
" Người anh em , đi vào ngủ một lát đi ." Cố Hải vỗ vỗ bả vai một người trong đó. Người nọ cương ngạnh mà chuyển cổ qua , phát ra tiếng ca ca. " Cảm ơn, tôi không mệt ." Nói xong lại đem cổ chuyển về vị trí cũ , tiếng ca ca lại vang lên. Chuyên nghiệp như vậy ! .... Cố Hải đấm một cái lên cửa. Đi đến cửa sổ ngóng nhìn sang hướng đối diện , cái gì cũng không nhìn thấy , hai căn phòng tuy rằng đối diện nhau , nhưng hai cái cửa sổ lại hướng sang hai phương hướng khác nhau , chỉ có thể nhìn thấy sân huấn luyện trống rỗng . Giây phút này , Cố Hải có bao nhiêu hi vọng mình là cái gã gác binh kia , tuy rằng đứng trong gió lạnh, tuy rằng không thể động đậy , nhưng ít nhất mình còn có thể ngắm nhìn cảnh tượng bên trong cửa sổ của Bạch Lạc Nhân. Một tuần ! Cố Hải cảm thấy , mình không thể cứ ngồi chờ chết như vậy được. --------------------------------------- Ăn qua cơm tối , như thường lệ , hai tên bộ đội đặc chủng đến thay ca , kết quả lại nhìn thấy có 3 binh lính đi đến bên này. " Đi đâu ? Nơi này là cấm địa , không có sự phê chuẩn không thể đi vào ." Một gã binh lình có khuôn mặt tròn vo trong đó mở miệng , " Cố thiếu gia gọi chúng tôi tới." " Cậu ta gọi các người tới ? Cậu ta gọi các người tới làm gì ?" " Cố thiếu gia nói cậu ta rất nhàm chán, muốn ba chúng tôi bồi cậu ấy đánh bài." Còn đang nói, cửa phòng bỗng mở ra , khuôn mặt anh tuấn lạnh lẽo của Cố Hải xuất hiện trước mặt hai tên bộ đội đặc chủng. " Là tôi cho bọn họ đến đây ." Hai tên bộ đội đặc chủng còn muốn nói gì đó , Có Hải đã giơ giơ lên cằm , ba người kia liền nghênh ngang mà đi vào. Lúc Cố Hải tâm tình tốt , đối với ai cũng rất tốt , nhưng lúc tâm tình không tốt , chỉ cần một ánh mắt thôi cũng đủ khiến cho tim ngươi đập thình thịch. Đây là chân truyền của cha cậu ta , hai tên bộ đội đặc chủng còn đang do dự muốn hay không ngăn trở , kết quả vừa nhìn thấy ánh mắt của Cố Hải , lập tức đánh mất ý nghĩ này . Dù sao thiếu tướng cũng không nói rõ ngoài Bạch Lạc Nhân ra không có ai được phép tiến vào , tận lực không chọc giận cậu ta thì hơn ! " Cái gì ? Cậu muốn đào địa đạo ở trong này ?" Cố Hải gật đầu , " Đúng vậy , có vấn đề gì sao ?" " Này... Đào đường hầm thì không có vấn đề gì , chúng tôi cũng đã từng đào qua . Chỉ cần cậu nói muốn đào đến đâu , khẳng định có thể đào được , mấu chốt chính là vấn đề thời gian." " Các người dự tính đại khái phải tốn thời gian bao lâu mới có thể đào ra ngoài ?" Cố Hải hỏi. Ba người , tôi nhìn cậu , cậu nhìn tôi , đều là một bộ biểu tình nói không ra thời gian chính xác.
" Theo ba người chúng tôi , phỏng chừng phải mất một tháng ." " Một tháng ? " Mặt Cố Hải tái đi , " Một tháng sau tôi đã sớm không còn ở đây , còn muốn nó làm gì ?" Một người trong đó cẩn thận hỏi : " Cậu muốn lúc nào thì đào xong ?" " Trong vòng 3 ngày ." " Ba ngày ?!" Ba người cùng lúc kêu to. " Vậy cậu phải tìm nhiều người hơn rồi ." Ngày hôm sau , hai tên bộ đội đặc chủng theo thường lệ lại đến thay ca , ai ngờ lại nhìn thấy một đám binh lính dài lê thê hướng bên này đi tới, trên lưng mỗi người đều có một cái bao lớn. " Đứng lại hết cho tôi ! " Một tên bộ đội đặc chủng hét lên, " Đang định làm gì ?" Một gã đầu lình cao giọng trả lời :" Cố thiếu gia nói cậu ấy rất nhàm chán , muốn bọn tôi tối nay cùng cậu ấy liên hoan , chơi đến khi mệt mỏi thì ở lại trong này ngủ , cho nên bọn tôi mang theo đồ dùng của mình đến đây." Hai tên bộ đội đặc chủng trao đổi cho nhau một ánh mắt , một tên trong đó dùng khẩu khí đông cứng nói :" Các người đã xin chỉ thị của thượng cấp chua ? Ban đêm không trở về ngủ là vi phạm nghiêm trọng nội quy ! Các ngươi nhiều người như vậy tự tiện rời khỏi ký túc xá , không bị trực ban phát hiện mới là lạ ! " " Không sao , không phát hiện được , chúng tôi ở những liên đội khác nhau." Hai tên bộ đội đặc chủng nhất tề bạo hãn , Cố đại thiếu gia rất biết tìm người !! Cố Hải lại đem cửa phòng mở ra , biểu tình hờ hững cho một đám binh lính này đi vào. Liên tiếp 3 ngày , nơi ở của Cố Hải hàng đêm diễn ra ca múa ăn mừng , âm thanh mở lớn hết cỡ , ngay cả chỗ của Bạch Lạc Nhân cũng nghe được rõ ràng. " Cậu nói xem , Cố thiếu gia cả ngày ép buộc như vậy , cậu ta không mệt sao ? " " Ai, nếu cậu bị giam cả ngày như cậu ta , thì tinh thần cũng thất thường như vậy thôi. Không có việc gì, thì cứ để cậu ta náo loạn , chỉ cần cậu ta không chạy ra bên ngoài , muốn thế nào cũng được , ít nhất còn tốt hơn so với tìm đến cái chết." " Cũng phải , mà cậu nói xem, sao tôi cứ nghe thấy âm thanh của cái xẻng nhỉ ? " "Chắc là một loại nhạc cụ đặc thù nào đó." Sáng sớm hôm sau , tất cả đám binh lính lại kết thành một tiểu đội đi ra ngoài , mỗi người trên lưng đeo một bao đầy đất , bên trong cắm một cái xẻng. Bạch Lạc Nhân chịu đựng 3 ngày tạp âm , mỗi lần hỏi Cố Hải có chuyện gì , Cố Hải đều câm như hến. Mãi cho đến ngày thứ 4 , tạp âm mới ngừng lại , Bạch Lạc Nhân đứng ở giữa phòng ở, trong lòng ẩn ẩn có chút bất an. Ngay tại lúc cậu đang miên man suy nghĩ , dưới chân đột nhiên truyền ra thanh âm con chuột đào hang. Phòng tốt như vậy cũng có chuột ? Bạch Lạc Nhân lòng tràn đầy hoài nghi , âm thanh càng ngày càng rõ ràng , có vẻ còn có tiếng nói chuyện , rõ ràng là từ dưới chân truyền lên. Chuột thành tinh ? Bạch Lạc Nhân mạnh mẽ lùi lại một bước lớn , đột nhiên , khối đất mình vừa để chân kia , nứt xuống lộ ra một lỗ hổng !! Theo sát sau đó , khe nứt càng lúc càng lớn , biến thành lỗ thủng, một bàn tay dính đầy bùn đất thò ra. Mẹ ơi ! Bạch Lạc Nhân kém chút nữa kêu to. Rất nhanh sau đó , con chuột thành tinh kia đi ra ! Bạch Lạc Nhân ngây ngẩn cả người , đại não trong nháy mắt đình chỉ hoạt động , cậu có cảm giác mình đang sống trong thế giới thần thoại. " Nhân tử ! " Cố Hải kích động ôm lấy Bạch Lạc Nhân , mang theo mùi bùn đất đập vào mặt cậu ta. " Nhìn thấy gì chưa ? Đây là ' Địa đạo tình yêu ' của chúng ta ." Một lúc lâu sau , Bạch Lạc Nhân mới phản ứng lại, đẩy mạnh Cố Hải , biểu tình giận dữ. " Cậu điên rồi à ? Có thể có một chút lý trí được hay không ?" Cố Hải yên lặng nhìn Bạch Lạc Nhân , biểu tình đột nhiên trở nên thực nghiêm túc. " Nếu như tôi dùng lý trí yêu cậu , thì cảm xúc cùng nhiệt tình sẽ chậm lại , cậu nguyện ý sao ?" Cuối cùng cũng sẽ có một ngày như thế, tình cảm của chúng ta sẽ bắt đầu bình thản , tôi trở nên thành thục ổn trọng , cậu trở nên cơ trí rộng rãi , thời gian sẽ mài giũa từng góc cạnh của tình cảm , chúng ta sẽ trở nên càng ngày càng hài hòa . Tôi sẽ không bao giờ còn vì một vết sẹo ở trên tay cậu mà ngạc nhiên , cậu cũng sẽ không bao giờ vì một câu nói của tôi mà xù lông giơ chân lên... Nếu như thật sự sẽ có ngày đó , sao chúng ta không làm việc gì đó để hoài niệm ? Không thì làm sao có thể giữ được đoạn tình cảm này để đi đến cuối đời với nhau. Oanh oanh liệt liệt cũng tốt , bình thản nhẹ nhàng cũng thế, thời điểm khi nó tự nhiên mà đến, chúng ta không phải nên hảo hảo hưởng thụ nó hay sao ?
|
Có phần dich sai ro nhanh các bạn thông cảm by người dịch
|
AD MÌNH MUỐN IN SÁCH MÀ LL VS AD QUÝ KO ĐC H SAO ĐÂY AD.
|
Chương 183: Cố thiếu tưởng tập kích
Edit: baotri1998 Là lúc cố hải vào phòng tắm thoải mái một trận, tẩy đi một thân lầy lội, sức sống dồi dào mà đi ra, bạch lạc nhân đã chui vào chăn.
Yêu a... Hôm nay rất có tự giác đây mà! Cố hải khóe miệng nhiễu ra một cái thân thể cường tráng dáng đứng tươi cười
Vén chăn lên, nhìn thấy bạch lạc nhân nằm lỳ ở trên giường, khuôn mặt dán chặt trên chăn, một bộ dáng mệt mỏi. Cố hải cũng nằm lên theo, ghé vào bạch lạc nhân bên cạnh, tay khoát lên phía sau lưng của hắn. Kết quả, bạch lạc nhân đem tay cố hải bỏ qua, đồng thời bên cạnh dời đi một chút, đầu cũng xoay lách một bên, rõ ràng giống như đang cáu kỉnh mà! Cố hải lại cọ qua, lần nữa đem tay khoát sau lưng của bạch lạc nhân Bạch lạc nhân lại đi xê dịch một bên
Cố hải lại đuổi sát theo.
Lặp đi lặp lại bốn năm lần , Cố hải dùng cánh tay ôm chặt bạch lạc nhân, vui tươi hớn hở mà dính vào bên tai của hắn nói: "Đừng xê dịch, lại lần nữa là ngã xuống đó."
Bạch lạc nhân đầu chuyển tới bên khác, Cố hải làm như thế nào cũng không xoay lại. Lần đầu thấy hắn như thế khiến tiểu hải tứ phía dưới kích thích , Cố hải không biết là nên sốt ruột hay là nên dịu dàng.
"Nhân tử?" Cố hải mềm giọng cọ sát, "Cậu nhìn tôi một cái."
Bạch lạc nhân mắt nhắm gắt gao,bời môi khép kín chặt chẽ, một bộ bộ dáng như gặp phải quân địch Cố hải hướng về phía cái mông bạch lạc nhân đánh một phát, ôn nhu dụ dỗ nói: "Nghe lời, xoay đầu lại."
Đầu Bạch lạc nhân hoàn toàn bướng bĩnh, nhất quyết không xoay
"Cậu không nghe tôi thì tôi đánh típ." Không hề có mức uy hiếp. Nói xong, lại hướng về phía mông bạch lạc nhân cho đánh một phát, thấy hắn còn không xoay lại, lại cho thêm một phát, đánh một cái nhìn bạch lạc nhân một cái, đánh một cái nhìn một cái... Rốt cục, bạch lạc nhân cảm thấy hông của mình cũng giật giật, thoát được Cố hải làm phiền, bàn tay Cố hải lại đuổi theo, từ đó thành ra nhu thuận
Bạch lạc nhân đẩy ra đẩy tay Cố hải ra, lại bị Cố hải nắm lấy, thuận thế đem người quay lại, hai cánh tay đều bị bàn tay to ngăn chặn, bất đắc dĩ phải xoay mặt nhin Cố Hải Cố hải yên lặng nhìn bạch lạc nhân một lúc lâu, không nói chuyện, trực tiếp hôn xuống, bạch lạc nhân mặt quay đi chổ khác, Cố hải một thân tiếp xúc, Ngay sau đó lại truy tùng, bạch lạc nhân vẫn tránh, nói chung hôm nay chính cậu đừng có thoát
Cố hải trực tiếp di chuyển lên eo, dùng thân dưới tiểu Hải tử cùng tiểu nhân tử va chạm, áo trên người ma sát sinh nhiệt, bạch lạc nhân ánh mắt trong tức khắc nổi lên vài phần nhiệt độ.
Cố hải đầu mũi chạm vào chóp mủi bạch lạc nhân , hài hước nói: "Cậu không thừa nhận tôi, còn nó* là chịu thừa nhận có phải không?" (*nó: Tiểu nhân tử :)))
Có chút , bạch lạc nhân không phải không thừa nhận, Hắn đối với thân thể Cố hải độ thừa nhận so với nội tâm hắn mức độ đó còn cao hơn. Cố hải ở phương diện này năng lực so với ở phương diện cảm tình năng lực cao hơn nhiều, hắn luôn có thể dễ dàng truy phói được cảm giác trên thân thể bạch lạc nhân, mà đối với nội tâm hắn nắm trong tay mức độ cũng rất thấp.
Cố hải lại cúi đầu hôn bạch lạc nhân, quả nhiên, lần này không còn tránh, đầu lưỡi đưa ra, cùng Cố hải bên môi một hồi dây dưa không dứt. Cố hải giống như cố tình không cho bạch lạc nhân ăn no như vậy, hôn một hồi dừng một hồi, hôn một hồi lại dừng một hồi, mãi đến bạch lạc nhân anh tuấn lông mi nhíu lại Cố hải đầu lưỡi dọc theo xương quay xanh bạch lạc nhân liếm lên, quét qua yết hậu, liên tục liếm trên càm, tới tới lui lui, hết sức kiên nhẫn. Rốt cục, bạch lạc nhân đem Cố hải đẩy ngã một bên, tay hướng về lồng ngực rắn chắc của hắn vuốt lên, phản phản phục phục ma sát đầu nhỏ nhô ra.
Cố hải hô hấp biến đổi, cũng dùng tay đưa vào trong áo của bạch lạc nhân, hoạt động một trận , tay ngừng lại, "Áo ngủ của ai?" "Không biết, từ trong ngăn kéo lấy ra." "Quá khó coi, cởi ra nhé." Cố hải làm bộ mở nút áo. Bạch lạc nhân tay trên ngực Cố hải đột nhiên ngừng lại, biểu tình cũng thay đổi, giống như không trong thấy áo bị cởi ra , ánh mắt trong nháy mắt ú ám, nằm ở nơi đó vẫn không nhúc nhích
Cố hải nhéo nhéo gò mà của bạch lạc nhân , ôn nhu hỏi: "Hôm nay cậu rốt cuộc làm sao vậy?"
Thật lâu , bạch lạc nhân mới miễn cưỡng trả lời một câu, "Tôi muốn về nhà."
"Cậu hối hận cùng tôi tới đây?" Cố hải sắc mặt đổi đổi, "Không ngờ, cậu hối hận ở cùng với tôi?"
|
"Không phải." Bạch lạc nhân thở dài, "Tôi là muốn cậu cùng tôi cùng nhau trở về."
Cố hải giờ mới hiểu được ý tứ bạch lạc nhân , lúc này an ủi: "Tôi cũng muốn trở về, thế nhưng sự việc không giải quyết được, chúng ta cũng không muốn ở chổ này , đúng không?"
Bạch lạc nhân một bộ biểu tình không nghe thấy nói , "Tôi nghĩ muốn ăn mì cậu làm."
"Thì ra cậu cũng biết tỏ ra chất phát gớm?"
Cố hải cưng chìu bắt buộc nói một câu, kỳ thực trong lòng đặc biệt hạnh phúc.
"Đừng có gấp, chờ hai ta về nhà, tôi mỗi ngày làm đồ ngon cậu ăn." Bạch lạc nhân rốt cục nở nụ cười, "Cậu so với cha tôi kiên cường và giỏ hơn hơn nhiều, cha tôi học nhiều năm như vậy, làm cơm vẫn còn khó ăn . Cậu mới học mấy tháng, làm được như vậy thật đúng là tốt lắm rồi"
"Đó là mục tiêu chiến lược khác nhau, cha cậu khẳng định nghĩ đại thủ trưởng luôn luôn sống một mình, một tay làm đồ ăn ngon cũng không có chỗ phát huy. Tôi lại bất đồng, tôi đây phải ở cùng với cậu cả đời."
Bạch lạc nhân tay của đè lại Cố hải cằm, sâu kín nói rằng:
"Gả cho tôi đi, Tên ngốc Đại hải."
"Được." Cố hải khoái chí đáp rất Thoải mái , "Tôi còn có thể ở rể đến nhà của cậu."
Bạch lạc nhân đem Cố hải đặt ở dưới thân, mút một trận Điên cuồng ...
Thứ bảy buổi chiều khi đi học, Cố hải vui tươi hớn hở mà hướng bạch lạc nhân nói: "Tin tức tốt."
"Tin tức tốt?"
"Bên kia hội đồng dời ngày tiến hành, cha tôi khả năng phải kéo dài hai ngày mới có thể trở về."
Bạch lạc nhân khinh bỉ nhìn Cố hải một cái, "Cậu vậy cũng nói là tin tức tốt? Ông ta trở về càng muộn, thời điểm hai ta rời khỏi đây không phải càng muộn sao?"
"Cậu cứ nghĩ như vậy, ông ta trở về càng muộn, chúng ta ở đây đào mói không phải càng có giá trị chứ?"
Bạch lạc nhân, "..."
Thầy Trương ho nhẹ một tiếng
Hai người hoàn toàn đem Cậu ta trở thành vô hình, tiếp tục không coi ai ra gì cứ thế bàn luận. "Cậu lấy được tin tức chuẩn chứ? Chẳng lẽ là tung hỏa mù, ý định dẫn dụ cậu phạm sai lầm, đến lúc đó ông ấy trở lại đột nhiên tra xét, đem cậu đãi cá chính trứ*!" (*: nom na là Cá nằm trên thớt) Cố hải một bộ không sợ trời không sợ đất biểu tình, "Bắt đi thì thế nào? Lão tử trong lòng chính là nghĩ như vậy, ông ta sớm muộn gì phải chấp nhận. Hơn nữa, ông ta mỗi ngày đều cùng bên này do thám bức điện thông báo nói, sớm đem tình hình của chúng ta giải đi rất rõ ràng rành mạch, căn bản không cần phải bất thình lình kiểm tra." Bạch lạc nhân thu hồi ánh mắt rầu rỉ , lẩm bẩm lầu bầu: "Tối hôm qua cha tôi còn gọi điện thoại đến, hỏi tôi hôm nay có về nhà không... Ông ấy cũng không biết đã xảy ra chuyện."
Cố hải nhìn bạch lạc nhân phút chốc, làm như người rất khó khăn quyết định.
"Nếu không, cậu trở về một chuyến đi, tôi đoán chừng cậu đi ra ngoài cũng không ai ngăn, mục đích của bọn họ không phải là đem hai ta cách nhau sao? Cậu về nhà vừa lúc thuận ý cha của tôi."
Bạch lạc nhân vô lực lắc đầu, "Tôi sợ tôi đi ra ngoài thì vào không được."
Cố hải giật giật môi, không nói gì.
Một lát sau, bạch lạc nhân lại hướng bên này liếc một cái, đột nhiên mở miệng nói rằng: "Tôi nghĩ đem tình hình thực tế nói cho cha tôi biết."
"Đừng!" Cố hải lúc này phản đối, "Không thể nói với ông ấy!"
"Vì sao? Ông ấy sớm muộn gì cũng phải biết? Không lẽ để người khác tố cáo chuyện này với ông ấy, còn không bằng tôi tự mình chủ động thừa nhận."
Cố hải cú vào đầu bạch lạc nhân một cái, "Cậu thật ngốc đi, tôi không được từng bước từng bước ứng phó sao?" Bạch lạc nhân liếc Cố hải một cái, "Kỳ thực cậu sợ tôi bởi vì đau lòng cho cha tôi mà thay đổi ý định à?"
Cố hải mặt dày nhếch môi, "Cậu làm sao mà hiểu tôi như vậy?" Bạch lạc nhân trực tiếp cầm sách trong tay đập tới.
Kết quả, ban đêm ngày thứ hai, Cố uy đình đã trở về, không có dấu hiệu nào, đã một giờ sáng hơn, xe chậm rãi lái vào doanh trại quân khu .
Hai tên lính đặc chủng thấy Cố uy đình, tất cả đều thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng là nhiệm vụ hoàn thành viên mãn.
"Thủ trưởng tốt!" Người chuẩn mực chào theo kiểu lính.
Cố uy đình trầm mặt gật đầu, "Nó mấy ngày nay biểu hiện thế nào?"
"Biểu hiện tốt vô cùng!" Lính đặc chủng sướng miệng trả lời. Cố uy đình khóe miệng lộ ra một chút không dễ phát hiện dáng vẽ tươi cười, "Biểu hiện tốt thế nào? Kể Tôi nghe một chút."
"Đặc biệt thích hợp công việc của chúng tôi, chưa bao giờ không làm khó dễ chúng tôi."
"Mỗi ngày buổi tối đúng hạn trở về đi ngủ, cũng không một mình ra ngoài."
"Dẫn nó đi đâu Nó có đi ngay không, bảo làm gì thì làm cái đó, cũng không có phản kháng."
"... Ngạch, cũng không không kén ăn."
Hai tên lính đặc chủng vượt lên trước liên tục ca ngợi. Cố uy đình thu liễm hai mắt, sâu kín nói rằng: "Con trai của mình ta còn không biết sao? Các người có cần phải thổi phồng lên chứ?" Hai người lính đặc chủng mắt lộ ra vẽ khủng hoảng , nỗ lực thành tự mình cãi lại, "Chúng tôi nói đều là tình hình thực tế, Cậu ta mấy ngày nay quả thực thành thật, không có một chút chuyện gì quá giới hạn ."
"Đúng vậy, ... Hình như mấy ngày hôm trước buổi tối đùa vui một chút, hai ngày này đều đặc biệt thành thật, đã sớm liền ngủ."
Cố uy đình ánh mắt lạnh lùng nhu hòa vài phần, "Khổ cực cho các cậu, trở về đi ngủ đi."
Hai tên lính đặc chủng lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, chào một cái , đồng loạt rời đi.
Cố uy đình đẩy cửa ra đi vào.
Giờ này khắc này, Cố hải vẫn còn ở bạch lạc nhân trên giường vất vả cần cù "Cày cấy". Thật lâu tiếng cửa mở đột nhiên truyền vào trong lỗ tai, Cố hải động tác chợt dừng lại.
"Tôn cảnh vệ, hành lý của ngài đặt tại đây được không?"
"Tùy ý, đặt chổ nào đều được."
Đồ phá hoại! Dĩ nhiên thực sự là đã trở về! Bạch lạc nhân thân thể nóng bỏng trong nháy mắt làm lạnh xuống, bàn tay to bóp cổ Cố hải , phẫn hận cộng thêm ánh mắt vô cùng lo lắng quay mặt Cố hải hỏi, "Cậu không phải nói chắc chắn sẽ không trở về bất ngờ sao?"
Cố hải vừa một bộ không kịp biểu tình tránh né, nhưng rất nhanh thì trấn định lại
"Chờ tôi làm xong một lần này rồi hãy nói!" "Con mẹ nó." Bạch lạc nhân hung hăng nhéo da thịt trên ngực Cố hải , "Cậu nha thật là một tên cầm thú!"
Tôn cảnh vệ hướng đến cửa gác Binh thuận tiện hỏi thăm một câu, "Cậu ta gần đây thế nào?"
"Khá tốt, ngay cả khi ngủ tiếng động lớn cũng không thấy..."
"Ngủ có thể có động tĩnh gì?"
"Cài này... Đúng... Dù sao cũng nghe thấy Cậu ta nói nói mớ mắng chửi vài câu."
Tôn cảnh vệ chớp chớp mắt, đứa nhỏ này bây giờ còn có thói quen này?
Cố hải chạy nước rút, gầm nhẹ, nằm ở trên người bạch lạc nhân thở hồng hộc chốc lát, mới lưu luyến mà tự mình đem 'lão nhị' móc ra.
"Tôi bây giờ phải đi về sao?" Cố hải bạch lạc nhân 'trưng cầu dân ý'.
Bạch lạc nhân đè lại Cố hải, "Trước tiên đừng trở về , cha cậu khẳng định đang tìm cậu, lúc này chui ra đảm nhiệm hay không đảm nhiệm chức vụ con mẹ nó tự chui đầu vào lưới." Cố uy đình ở từng phòng đều vòng vo tìm kiềm, kết quả căn bản không thấy được bóng dáng Cố hải , nhất thời giận tím mặt! Tiểu tử thối, quả nhiên vẫn còn lén lút chạy! Tội nghiệp hai tên lính đặc chủng, mới vừa nằm xuống trong chốc lát, ổ chăn còn chưa ấm, đã bị tiểu đội trưởng đuổi đi. OX bạch lạc nhân cùng Cố hải vểnh tai nghe bên ngoài động tĩnh, đột nhiên một trận tiếng bước chân dồn dập truyền đến, leng keng mạnh mẽ. "Thủ trưởng, Cha tại sao cũng tới?"
Cố uy đình không nói lời nào, thẳng đến phòng bạch lạc nhân , ra sức mà gõ cửa.
|