Thượng Ẩn ( Sài Kê Đản )
|
|
Cố Hải nhịn không được ở trong lòng tưởng tượng Bạch Lạc Nhân mặc quân phục, nhất định sẽ đặc biệt đẹp trai mê người, nếu vừa mặc quân phục vừa bị mình đè, thì sẽ sao nhỉ, cảm giác quá sướng đi! ! Đang nghĩ ngợi, Bạch Lạc Nhân đột nhiên đi tới, cậu ta sải bước đi tới, khoe ra đôi chân dài thẳng tắp. Cố Hải nín thở. Bạch Lạc Nhân đưa tay đưa qua đỉnh đầu Cố Hải, sau đó chậm rãi nhếch miệng nở một nụ cười quỷ dị. Cố Hải rất nhanh thì bị nụ cười này làm cho choáng váng. "Cậu đang mở nước lạnh đó." Cố Hải,"......." Bạch Lạc Nhân trở về vị trí của mình, trong lòng mắng một câu, trách không được cậu ta không thấy hơi nước, náo loạn nửa ngày hóa ra kẻ đần độn này lại dùng nước lạnh tắm vào mùa đông, thật sự không sợ chết đây mà. Cố Hải thu hồi tâm trạng đang rối vời bề, mới cảm giác được nhiệt độ của nước, bên ngoài gió Bắc gào thét, Cố Hải ở trong phòng tắm dùng nước lạnh tắm, lại còn hồn nhiên không biết, Cố Hải duy trì nhiệt độ thân thể rất tốt, công phu này Bạch Lạc Nhân không hề biết. "Có muốn vào bồn tắm ngâm mình một chút không?" Cố Hải hỏi. Bạch Lạc Nhân lắc đầu,"Không cần, tôi tắm xong rồi." "Cậu đi ra ngời sớm như vậy à, là vì muốn nói chuyện với mẹ mình hay sao?" Bạch Lạc Nhân tắt nước, bắt đầu dùng khăn tắm lau thân thể. "Ai bảo tôi sẽ đi ra ngoài?" Cố Hải dừng lại,"Không đi ra? Cũng không ngâm nước ấm? Vậy cậu ở đây làm gì?"' "Nhìn cậu tắm đó!" Bạch Lạc Nhân hơi nhếch khóe miệng lên. Trên mặt của Cố Hải lộ ra nụ cười dâm tà,"Vậy cậu giúp tôi thử xem nước trong bồn có ấm không đi." Chân của Bạch Lạc Nhân vừa giơ lên, lại buông xuống. "Đợi tôi mặc quần áo đã." Đừng cho là tôi không biết tên tiểu tử nhà cậu đang nghĩ gì, muốn cho tôi trần truồng khom lưng vểnh mông thử nước ấm hả? Cậu nghĩ rằng tôi cả ngày đọc tiểu thuyết ngôn tình như thiếu nữ ngu ngốc hay sao? Dễ lừa gạt như vậy à! "Ngay bây giờ tôi muốn cậu thử nước ấm cho tôi." Bạch Lạc Nhân đi tới giá đựng quần áo bên cạnh, chậm rãi nói,"Nếu cậu thực sự muốn như vậy, thì tự mình thử đi." Lời vừa nói dứt, một đôi tay ướt nhẹp đưa tới bên hông của cậu, theo sát mà di chuyển lên trên lưng, cằm dựa vào bả vai của cậu, hơi thở nóng hổi phả vào mặt của Bạch Lạc Nhân. "Cậu tránh ra cho tôi! Tôi vừa mới lau khô người." "Xuỵt........" Cố Hải đem một ngón tay chắn miệng Bạch Lạc Nhân, nhỏ giọng nói,"Mẹ cậu còn bên ngoài đó." "Bà ta ở bên ngoài thì làm sao?" Bạch Lạc Nhân lấy cùi chỏ huých vào bụng Cố Hải,"Cút ra." Cố Hải chẳng những không tránh ra, mà lại còn dính càng chặt hơn, cậu ta đem tay đặt bên hông của Bạch Lạc Nhân di chuyển lên cổ, ra điều uy hiếp, giọng nói trầm thấp mị hoặc,"Bạch Lạc Nhân, cậu quá thông minh, cậu đã nhìn ra âm mưu của tôi, cậu bảo tôi phải sống thế nào hả? Cậu bảo Tiểu Hải Tử của tôi phải sống thế nào hả? Cậu cứ thông minh như vậy, cứ gây khó dễ như thế, tôi càng muốn thao cậu, vô cùng vô cùng muốn......."
|
Vừa nói, vừa dùng Tiểu Hải Tử dưới thân chà xát vào kẽ mông của Bạch Lạc Nhân, cố ý phát ra tiếng thở dốc dâm tà. Bạch Lạc Nhân nghe đã quen những lời như vậy, ngày trước thì phản ứng kịch lệt, nhưng hôm nay thì khác, cậu ta lại đưa tay về phía sau, nắm lấy tiểu quái thú của Cố Hải, trêu đùa nó một phen, làm cho nó lộ nguyên hình, sau đó nghiêng đầu liếc mắt nhìn Cố Hải. "Thực sự muốn hả?" Cố Hải dùng cằm cọ cọ vào bả vai của Bạch Lạc Nhân. "Muốn đến mức không chịu nổi nữa hả?" Cố Hải dùng răng gặm gặm dày vò bả vai của Bạch Lạc Nhân, dựa vào biểu hiện của cậu để chúng tỏ tâm tình đang gấp rút hứng thú. "Vậy ăn hai túi thịt vị dương vật đi." Cố Hải,"........" "Sao lại tắm lâu thế hả?" Khương Viên cười nhìn về phía Bạch Lạc Nhân và Cố Hải. Cố Hải không để ý đáp lại một câu,"Không phải mùa đông nên ngâm nước nóng lâu một chút hay sao?" "Cũng phải." Khương Viên quay sang vẫy tay với hai người,"Qua đây, mẹ gọt chút hoa quả cho hai đứa, qua đây ngồi ăn đi." Không biết vì sao, hai người nghe được một tiếng 'mẹ' này, trong lòng đều cảm thấy buồn nôn. "Thôi." Bạch Lạc Nhân thản nhiên đáp lại một câu,"Tôi phải quay về phòng làm bài tập." "Không phải vội, bài tập này không cần làm cũng được, học như thế không có khoa học chút nào, phải để cho đầu óc nghỉ ngơi một chút, thả lỏng một chút, sau đó học thì sẽ khoa học hơn tốt hơn rất nhiều. Thi vào trường cao đẳng danh tiếng, hay học bôn năn đại học thì sao, tầng lớp thấp thì là tầng lớp thấp, xã hội thượng lưu vĩnh viễn cũng sẽ vẫn bị đám học sinh giỏi kia đè ép." Thật sự muốn tìm một lý do nào đó đuổi cổ bà ta đi, nhìn cái dáng vẻ tỏ ra đắc ý của bà ta kìa....... Cố Hải hừ lạnh một tiếng, sau đó đi vào phòng ngủ. Khương Viên đứng lên kéo tay của Bạch Lạc Nhân, dịu dàng nói,"Con trai, nghiêng đầu qua đây mẹ sấy tóc giúp con nhé." "Không cần, lau là được rồi." Bạch Lạc Nhân đem khăn mặt khoác lên đầu, xoa xoa mấy cái. "Vậy sao được chứ hả?" Khương Viên nói liền đem máy sấy tới, bảo Bạch Lạc Nhân ngồi xuống,"Sấy một chút đi, không sấy khô thì ngày mai sẽ đau đầu đó." "Tôi đã thế này hơn mười năm rồi, cũng không đau đầu chút nào!" Dường như Khương Viên rất đau lòng, cánh tay cầm máy sấy rũ xuống, lo lắng nói,"Đúng vậy, chỉ chớp mắt con đã lớn thế này rồi, rất nhiều thói quen sinh hoạt không tốt đã hình thành, muốn thay đổi cũng khó." Cố Hải biết Khương Viên lại muốn bày tỏ tình cảm, liền sải bước ra ngoài, đoạt lấy máy sấy trong tay Khương Viên,"Để tôi sấy cho cậu ấy." Bạch Lạc Nhân vẫn rất gay gắt,"Tôi không muốn sấy, không quen làm vậy." "Mau mau sấy khố tóc, hai chúng ta còn phải đi ngủ." Nói bóng gió, đợi đến khi hai chúng ta đi ngủ, bà ta có thể không đi hay sao? Vì vậy, Cố Hải liền đứng ở sau lưng sau lưng Bạch Lạc Nhân sấy tóc cho cậu ta, Khương Viên thừa dịp này vội vàng nói ra ý đồ mà mình đến đây. "Lạc Nhân, Tiểu Hải, nhìn các con thế này cũng biết, quan hệ hai đứa thật sự tốt. Ta cảm thấy, muốn để hai đứa có một môi trường tốt hơn, các con nghĩ một chút xem có được không? Ta và ba các con cũng bàn bạc, muốn đưa các con đi du học, điều kiện giáo dục nước ngoài tốt hơn so với ở đây. Nhà người ta mong cũng chẳng được, hai con có điều điện tốt hơn họ, cũng đừng để bản thân ủy khuất. Là đàn ông con trai, không nên lưu luyến gia đình quá, phải có chí hướng lớn, hiểu không?" Bạch Lạc Nhân trầm mặc một lát, mở miệng nói,"Tôi rất hạnh phúc với cuộc sống hiện tại." Tôi cũng vậy........ Trong lòng Cố Hải phụ họa Bạch Lạc Nhân một câu. "Đối với tôi mà nói, học trung học phổ thông là kinh nghiệm cuộc sống không thể thiếu được." "Con ra nước ngoài thì học trung học cũng vậy mà, cũng kết bạn nhiều hơn, cũng sẽ trải qua cuộc sống muôn màu, hơn nữa nó còn có tác dụng và ý nghĩa hơn so với ở đây rất nhiều." "Tóc khô rồi." Cố Hải xoa xoa tóc của Bạch Lạc Nhân. Bạch Lạc Nhân đứng lên, quay sang Khương Viên nói,"Bà đừng lãng phí thời gian với tôi nữa, tôi không có thói quen để phụ huynh làm chủ cuộc sống của mình." Khương Viên còn muốn nói gì nữa, Cố Hải đã tắt đèn phòng khách. "Đầu óc chúng tôi muốn thả lỏng và nghỉ ngơi thật tốt, cho nên bà cứ tự nhiên đi cho." Thân thể Khương Viên ở trên ghế salon cứng lại, rốt cuộc cũng chậm rãi đứng lên, quay sang Cố Hải và Bạch Lạc Nhân nói,"Vậy hai con nghỉ ngơi thật tốt, ta đi trước." Vừa đóng cửa, trên mặt của hai người cũng đều lộ ra vẻ hung thần. "Thật sự quá đáng ghét, thật sự quá lắm mồm." "Bà ta sao có thể có chiếc chìa khóa kia được nhỉ? Sau này nếu như ngày nào bà ta cũng đi qua, hai ta còn có thể sống không?" Cố Hải trầm mặt suy nghĩ một lát, chỉ vào Bạch Lạc Nhân nói,"Mau, mau mau sửa lại khóa đi." Vì vậy, hơn mười giờ tối, hai người còn đang hì hục ngoài của. Trán Bạch Lạc Nhân chảy ra một tầng tầng mồ hôi mịn, cái nắm cửa này thực sự phức tạp hơn so với ở trường nhiều, Bạch Lạc Nhân vừa thở hổn hển vừa bực bội, quay sang trợ thủ Cố Hải đang đứng bên cạnh nói,"Cần một cái tua vít." "Vậy làm sao bây giờ?" Cố Hải trưng cầu ý kiến của Bạch Lạc Nhân,"Qua hàng xóm mượn một cái hả?" "Muộn thế này rồi quấy rối người ta có được không?" Bạch Lạc Nhân suy nghĩ một chút,"Hay là cậu xuống phía dưới mua một cái đi." "Xuống phía dưới mua?" Bạch Lạc Nhân không ngẩng đầu lên, nói,"Đúng, xuống cửa hàng tiện lợi." Sắc mặt của Cố Hải thay đổi. Bạch Lạc Nhân thấy Cố Hải không nhúc nhích, giương mắt quay sang cười xấu xa với cậu ta,"Xuống cửa hàng tiện lợi mà cậu mua dương vật đó." Cố Hải cáu giận ấn Bạch Lạc Nhân lên trên cánh cửa, cắn răng nghiến lợi nói,"Còn không chịu thôi hả?"' Bạch Lạc Nhân lại ha ha cười một trận. Cứ như thế ầm ĩ vui vẻ một trận, tất cả khó chịu vừa rồi đều ném đến chín tầng mây. ............ (Chúc mừng năm mới..)
|
Chương 112: Chính thức lập gia đình. (Edit: xASAx.)
Sáng sớm năm giờ, Cố Hải nghe thấy chuông báo điện thoại di động vang lên, nheo mắt lại nhìn ra ngoài cửa sổ, trăng sáng sao thưa, hoàn toàn nhận không ra là sáng sớm. Fuck! Tên đần độn nào chỉnh đồng hồ báo thức sớm như vậy? Híp mắt mười giây, Cố Hải lại mở mắt ra, cậu nhớ ra mình chính là tên đần độn kia. Dưới mí mắt như treo hai miếng sắt, một giây này nhắm lại một giây sau liền không mở ra được. Cố gắng hé ra một khe nhỏ, thấy được khuôn mặt thanh thản say ngủ của Bạch Lạc Nhân. Cuối cùng, Cố Hải đem bản thân mạnh mẽ dứt khỏi giường. Đèn trong phòng vẫn tắt, trong bóng tối Bạch Lạc Nhân nhận thấy có người hôn lên mặt mình một cái, động tác rất nhẹ nhàng, như có như không, liền không để ý. Chờ tới lúc lại mở mắt ra, đèn trong phòng đã sáng rồi, Cố Hải ăn mặc chỉnh tề đứng cạnh tủ đồ tìm quần áo. "Mấy giờ rồi?" Bạch Lạc Nhân ngồi dậy. Cố Hải ném quần áo của Bạch Lạc Nhân tới trước mặt cậu, "Hôm nay mặc cái này, bên ngoài hơi lạnh." Lúc Bạch Lạc Nhân đánh răng, rửa mặt, nghe thấy được một mùi vị quen thuộc, nhanh nhạy thò đầu ra khỏi phòng vệ sinh, nhìn thấy Cố Hải đứng ở một góc nhà bếp, lấy từng món từng món điểm tâm vừa mua đến bàn ăn và cho vào chén. Bàn chải đánh răng trong tay Bạch Lạc Nhân dừng một chút, trong đầu âm thầm tính toán khoảng cách từ đây đến tiệm ăn của thím Trâu, đi về phải tốn bao nhiêu thời gian, từ đó đoán ra Cố Hải rời giường lúc mấy giờ. Lúc ăn điểm tâm, Bạch Lạc Nhân nhịn không được hỏi: "Sao không đợi tôi thức dậy rồi cùng đi ăn?" "Chờ cậu rời giường?" Cố Hải hừ lạnh một tiếng, "Chúng ta còn có thời gian ăn điểm tâm sao." "Vậy sao cậu không gọi tôi sớm một chút chứ?" "Cậu nói vì sao chứ?" Cố Hải đem quả trứng gà bị cắn còn lại một nửa nhét vào miệng Bạch Lạc Nhân. Lúc trong thang máy, Cố Hải vẫn quay lưng về phía Bạch Lạc Nhân, chờ thang máy xuống đến tầng một, Cố Hải đột nhiên quay lại, làm một biểu cảm vô cùng dữ tợn, thình lình dọa Bạch Lạc Nhân nhảy dựng. Lúc Bạch Lạc Nhân lấy lại tinh thần đạp Cố Hải một cái, "Cậu bị khùng hả?" Cố Hải xoay người cười, giúp Bạch Lạc Nhân chỉnh lại áo, lại kéo chặt khóa kéo quần áo của cậu, hai người cùng ra khỏi thang máy. Vì trời lạnh, đi xe đạp có hơi lạnh, để rèn luyện thân thể, hai người quyết định chạy bộ đến trường. Cả buổi sáng, Bạch Lạc Nhân đều không ngủ, không biết có phải do buổi sáng ngủ nhiều hơn nửa tiếng hay không, Cố Hải rất tự hào cho rằng đây là công lao của mình. Lúc ngồi học, cậu rất thích để tay lên lưng Bạch Lạc Nhân, đôi khi chỉ là vô thức muốn kiểm tra, không chút suy nghĩ gian tà gì trong đầu, đơn giản muốn xác định người này tồn tại.
|
Lúc đầu Cố Hải chạm vào Bạch Lạc Nhân, Bạch Lạc Nhân luôn rất cảnh giác, đôi khi cũng sẽ quay đầu lại mắng hai câu, hiện giờ lại hoàn toàn không như vậy. Thậm chí có lúc Cố Hải cả tiết ngoan ngoãn, cậu sẽ lơ đãng liếc mắt về phía sau, xem hắn còn khỏe không. Buổi trưa tan học, hai người mua đồ ăn ở bên ngoài về nhà ăn. Từ trong thang máy đi ra, kinh ngạc phát hiện cửa để mở. Chuyện gì đã xảy ra? Hôm qua không phải đã lén sửa khóa lại sao? Lẽ nào có trộm vào? Hai người âm thầm vào phòng, kết quả không phát hiện bất cứ tình hình đối địch gì, duy nhất khiến đầu bọn họ bốc khói chính là bóng dáng Khương Viên xuất hiện trong bếp. "Các bảo bối, mấy đứa về rồi, mẹ đã chuẩn bị cơm xong rồi, mấy đứa rửa tay một cái là có thể chuẩn bị ăn." Trán Cố Hải nổi gân xanh, tức tốc kéo Bạch Lạc Nhân ra phòng khách. "Chuyện gì xảy ra vậy? Không phải đã thay khóa rồi sao? Bà ta vào bằng cách nào?" Mắt Bạch Lạc Nhân lộ vẻ cứng ngắc. Cố Hải nghiến răng, mẹ nó, còn dám tìm thợ khóa tới mở cửa? Vừa muốn đi vào hỏi rõ, Khương Viên lại tươi cười đi ra. "Đúng rồi, quên nói với mấy đứa, khóa trên cửa bị phá, bất quá mẹ sửa xong rồi." Nói xong, phủi phủi tay lại đi vào bếp, vừa cười vừa đem mấy món ăn đã nấu xong qua phòng ăn. Bạch Lạc Nhân đi tới cửa nhìn một chút, khóa vẫn là cái khóa đó, ngày hôm qua cực khổ lắm mới thay xong, hôm nay lại bị má già của cậu dễ dàng phá giải. Bên ngoài vẫn giữ rất tốt, dấu vết duy nhất còn lại là dấu tua vít ngày hôm qua để lại, nhìn sơ thì không phải do tay thợ có kinh nghiệm, hoàn toàn là má già của hắn tự mình làm. Cố Hải đứng ở bên cạnh cười lạnh một tiếng, "Tôi rốt cuộc đã hiểu." Bạch Lạc Nhân giơ mí mắt lên, "Hiểu cái gì." "Hiểu vì sao ba cậu đôn hậu thành thật như vậy lại sinh ra một tên tinh quái như cậu. Bà ta không hổ là mẹ cậu, cậu không hổ là con bà ta, tôi bậy giờ đã biết vì sao ba tôi bị trói chặt như vậy." Bạch Lạc Nhân đen mắt liếc Cố Hải, tỏ vẻ rất không vui khi cậu ta đem mình đánh đồng với Khương Viên, mặc dù cậu không thể phủ nhận mình được di truyền rất nhiều gen tốt đều là từ Khương Viên. "Mẹ quyết định rồi, sau này mẹ sẽ mỗi ngày đều tới đây làm cơm cho mấy đứa, giặt quần áo, dọn vệ sinh. Tìm người giúp việc ta cũng lo lắng, hơn nữa ta cũng không có việc gì làm, cả ngày nhàn rỗi, chi bằng tới đây chăm sóc mấy đứa." Sắc mặt Bạch Lạc Nhân và Cố Hải đều khó coi. Khương Viên lại bổ sung một câu, "Dĩ nhiên, ta sẽ không ở đây lâu, chỉ buổi trưa và buổi tối mới đến." Thật biết chọn thời điểm, thật là đáng ghét. . . Mặt Cố Hải đen đến mức không nhìn thấy mắt mũi nữa. Khương Viên đem đồ ăn tới trước mặt Bạch Lạc Nhân và Cố Hải.
|
"Mau ăn đi." Bạch Lạc Nhân không động đũa, nhìn trong đôi mắt Khương Viên không có bất kỳ tâm tình gì. "Bà sau này có thể đừng quấy rầy cuộc sống của bọn tôi hay không?" Những lời này, Cố Hải đã muốn nói từ sớm, ngại vì Khương Viên là mẹ Bạch Lạc Nhân nên lần lữa không mở miệng. Môi Khương Viên trở nên trắng bệch, mặc dù đã thoa son mấy lớp cũng không che giấu được. "Lạc Nhân, mẹ nhớ con, mẹ một ngày đêm không thấy con, trong lòng liền. . ." "Bà không phải nhớ tôi." Bạch Lạc Nhân cắt đứt lời Khương Viên, "Bà chỉ muốn nhân cơ hội lợi dụng sơ hở." Ánh mắt Khương Viên dâng lên một tầng hơi nước. "Lúc toi còn ở nhà, mười bữa, nửa tháng không thấy mặt, bà không phải vẫn sống rất tốt sao?" "Lúc ấy bởi vì có người chăm sóc, hiện giờ. . ." "Hiện giờ có tôi chăm sóc cậu ấy." Cố Hải ngắt lời, "Bà không phải luôn tôn thờ phương pháp giáo dục phương tây sao? Bọn tôi đã 17 tuổi, đã sớm nên độc lập rồi. Nếu như bà sợ hắn bị thua thiệt, giờ tôi bảo đảm với bà, quần áo cậu ta mặc do tôi giặt, cơm cũng do ta nấu, khổ sở mệt mỏi hơn nữa ta đều nhận. Chỉ cần bà có thể bảo đảm không bước vào cái cửa này, bọn tôi nhất định sẽ sống rất thoải mái, vì vậy bà không nên tới đây quấy rối cuộc sống của bọn tôi, tôi đây khó bảo đảm ngày mai bà còn có thể bọn tôi." Giọng Cố Hải không lớn nhưng rất có lực, mỗi câu chỉ hận không thể dậm lên mặt đất phát thành tiếng. Từ sau lần đó, một thời gian rất dài, Khương Viên thật sự không trở lại, thỉnh thoảng sẽ phái người đem đến một vài thứ, ví dụ như quần áo, chăn bông, nhìn chung đều không dùng được, trực tiếp bị vứt vào nhà kho. Bạch Lạc Nhân thật sự ở lại đây. Hơn nữa, ở một cái liền ở hai tuần lễ, ngoại trừ thứ bảy và chủ nhật về nhà ra, thời gian còn lại đều ở đây. Cuộc sống của hai người cũng rất có quy luật, sáng sớm Cố Hải thức dậy sớm hơn so với Bạch Lạc Nhân nửa tiếng, mua điểm tâm về chờ Bạch Lạc Nhân thức dậy cùng nhau ăn. Bạch Lạc Nhân thấy áy náy, thương lượng với Cố Hải, hai người thay phiên đi mua, kết quả Cố Hải liền phản đối, lý do chính là tôi biết lái xe cậu thì không, Vì vậy mỗi buổi trưa vừa ở không, Bạch Lạc Nhân sẽ để Cố Hải dạy mình lái xe. Buổi tối trở về, ăn cơm xong, nghỉ ngơi một chút liền đi xuống dưới vận động, phòng tập gym, sân bóng rỗ, không khiến cho mồ hôi đầy người cũng không quay về. . . Sau khi trở về phao ngâm tắm nước nóng, thời gian còn lại toàn bộ dùng để ôm ấp. Hai người cũng không cãi nhau, vô cùng hòa hợp, nguyên nhân là do cũng không có gì có thể ầm ĩ. Phòng bẩn cũng không sao, cả hai đều làm như không thấy; đồ rửa mặt bày lộn xộn cũng không sao, thấy cái gì dùng cái nấy; cũng không vì giành xem chương trình truyền hình mà cãi nhau, bởi vì sở thích của hai thằng đàn ông đều như nhau. . . Dĩ nhiên, vấn đề lớn nhất vẫn là về khoản ăn uống. Chính miệng Cố Hải hứa sẽ làm cơm cho Bạch Lạc Nhân, cậu ta cũng quả thực làm như vậy, Bạch Lạc Nhân đề cao tay nghề bếp núc của Cố Hải là "độc không chết" . Đúng vậy, nhắm mắt bịt mũi vẫn có thể ăn . Đương nhiên, Cố Hải cũng có một món sở trường, chính là trứng gà luộc, ngày nào cũng luộc, mỗi lần luộc đều thành thạo, Bạch Lạc Nhân mỗi lần đều sẽ khen hai câu. Vì vậy cuối tuần về nhà, thím Trâu đều trân trối nhìn hai đứa con trai như hổ đói tấn công bàn ăn, mỗi lần lùa cơm đều hơn lượng cơn cho mười miệng ăn, còn lúc nào cũng lẩm bẩm chưa no. Chiều chủ nhật, thím Trâu làm cho Bạch Lạc Nhân và Cố Hải một đống lớn đồ ăn ngon, căn dặn bọn họ lúc về nỏ vào tủ lạnh, cũng đủ ăn một tuần lễ. Dù vậy, chỉ cần có thời gian, Trâu thẩm lại sẽ mang đồ ăn tới cho Bạch Lạc Nhân và Cố Hải. Đương nhiên, về khoản giặt quần áo này, Cố Hải vẫn luôn là làm tốt chức trách. Quần áo của mình, trực tiếp vứt vào máy giặt, quần áo của Bạch Lạc Nhân cậu sẽ giặt tay. Bạch Lạc Nhân luôn khuyên cậu ta trực tiếp dùng máy giặt để giặt, nhưng Cố Hải kiên trì giặt tay, vì vậy Bạch Lạc Nhân rất cảm động. Nhưng sau đó Bạch Lạc Nhân phát hiện, quần áo của cậu Cố Hải cũng không phải đều giặt tay tắm, mà là lựa theo tính chất. Về sau nữa, Bạch Lạc Nhân phát hiện, thật ra Cố Hải chỉ giặt tay một thứ duy nhất, chính là quần lót của Bạch Lạc Nhân. Mỗi tối Cố Hải đều sẽ đứng cạnh bồn rửa tay, chà chà xát xát. Bạch Lạc Nhân cuối cùng cũng hiểu được vì sao một người có thể ung dung như chạy mười mấy cây số như Cố Hải, giặt quần áo lại làm cho cậu ta mặt đỏ tới mang tai, thở hồng hộc. ..............
|