Thượng Ẩn ( Sài Kê Đản )
|
|
Mai mới có chap mới hả ???
|
Quyển thứ nhất: Rung động thanh xuân. Chương 145: Thời khắc kỳ tích. (Edit:Tiểu Phong) * * * Biên soạn: Ốc Tiêu. Warning: Cảnh 21+, các bé chưa đủ 21 phải có sự cho phép của ba mẹ mới nên đọc nhé.. * * * Kỳ thực, từ buổi tối Bạch Lạc Nhân bắt đầu chạy trốn về nhà, cậu ta cũng đã dự cảm được sẽ có một ngày như vậy. Lựa chọn Cố Hải chẳng khác nào lựa chọn một con đường không có đường về, cậu ta không thể nào mãi mãi chiếm vị trí chủ động, trốn tránh có nghĩa là quan hệ tan vỡ, cậu ta lại không bỏ được Cố Hải, mâu thuẫn giữa hai người giống như vô số cây thanh sắt siết vào người vậy, bẻ không ra, kéo không thẳng, đụng vào một chút thôi ngay lập tức siết vào lồng ngực đến đau đớn. Gục đầu, không chút sức lực áp lên vai Cố Hải, thật là muốn nhai nát người này nuốt vào trong bụng, như vậy sẽ không cần lo lắng bị cậu ta ăn nữa, cũng không cần lo lắng cậu ta chạy trốn nữa. Cố Hải lấy tay đem đầu Bạch Lạc Nhân từ trên vai của mình đỡ dậy, vặn nó đối diện với mình, cưng chiều nhìn cậu, trong lòng giống như đang nói: Cậu là cái tên tiểu nhân thành tinh! Cả ngày hành hạ tôi như thế, làm cho tôi giương mắt nhìn, thèm ăn, lại không được ăn, trong lòng càng nghĩ càng thấy thèm, cậu bảo tôi phải làm sao bây giờ? Bạch Lạc Nhân cũng nhìn Cố Hải, trong đầu cũng mắng chửi: Cậu là đồ mèo ham ăn, cả ngày chỉ có biết ăn thôi, cậu nha, miệng nhỏ một chút không được hả, cần gì phải lớn như vậy, sớm muộn gì cậu cũng ăn no mà chết! Trong lòng hai người mắng nhau hai phút, lại không biết xấu hổ ngượng ngùng mà ôm lấy nhau, hôn nhau, môi đàn ông cùng một chỗ, thiếu vài phần nhu tình và lãng mạn, nhưng lại tràn đầy vẻ nhiệt huyết, râu cọ râu, sinh ra một luồng điện cao thế ở cằm, sau đó chạy xuống bụng, rồi nổ tung ra khắp cơ thể. Thời gian dài như thế không gần gũi nhau, quả thực trong lòng có chút nhớ, con sâu tham ăn trong lại bắt đầu ngọ nguậy, tay của Cố Hải đưa tới mép quần Bạch Lạc Nhân, thuận theo cơ bụng bằng phẳng di chuyển về phía trước, Bạch Lạc Nhân thì trực tiếp đưa tay đặt ở giữa hai chân Cố Hải, cách qua một lớp vải mỏng manh cảm thụ vật thể bừng bừng bên trong. Thân thể trong nháy mắt đạt đến nhiệt độ sôi. Tiếng thở dốc nặng nề tràn ngập ra từ phòng khách, ở thời khắc phiến tình cuồng nhiệt này, Cố Hải đột nhiên ngừng động tác trong tay, từ tốn nói,"Đi tắm đi." Bạch Lạc Nhân nghiễm nhiên chưa thỏa mãn. Cố Hải lại nói,"Tôi không miễn cưỡng cậu, cậu hao tổn tâm sức giày vò tôi như vậy, tôi cũng thấy có chút mệt mỏi, tắm rửa xong ngủ một giấc ngon đi."
|
Dứt lời, bản thân đứng dậy đi trước, chậm rãi chậm rãi, Bạch Lạc Nhân đi sau lưng Cố Hải, dùng ánh mắt khác thường nhìn cậu ta chằm chằm rất lâu, đột nhiên cất bước đuổi theo, cánh tay bóp cổ của Cố Hải, lạnh giọng hỏi,"Lạt mềm buộc chặt đúng không? Cố tình giở trò xấu đúng không?" Cố Hải nhếch khóe miệng cười,"Biết rồi cậu còn theo tôi qua đây à." Dứt lời lách thật nhanh thân thể, đột nhiên đem cửa phòng tắm đóng lại, nhìn cơn giận còn sót lại của Bạch Lạc Nhân chưa tiêu hết, Cố Hải biết, cậu ta đã đồng ý. "Giúp tôi kì lưng một chút." Cố Hải xoay người hướng về phía Bạch Lạc Nhân. Bạch Lạc Nhân không hề để ý tới cậu ta, tự mình cầm vòi hoa sen chậm rãi tắm rửa thân thể, một giây sau, Cố Hải đột nhiên đến trước mặt cậu, không nói lời nào đoạt lấy vòi hoa sen trong tay cậu, đem dòng nước vặn đến mức lớn nhất, phun tới chỗ Tiểu Nhân Tử. Đột nhiên cảm giác ấm áp hội tụ tưới rửa bộ vị yếu đuối lại nhạy cảm, giống như có một bàn tay ôn nhu âu yếm nó. Chân của Bạch Lạc Nhân run run rẩy rẩy, thân thể lui về phía sau mấy bước, muốn tránh kẻ đang điên cuồng kích thích mình. Hết lần này tới lần khác tay của Cố Hải phản ứng nhanh hơn, tưới rửa bộ vị của Bạch Lạc Nhân không rời, thân thể Bạch Lạc Nhân lui về phía sau, chạm đến bức tường lạnh lẽo, rung lên một cái thật mạnh, nhịn không được hừm một tiếng. Cố Hải cười lỗ mãng,"Thật sự rất kích thích, rên thêm một tiếng nữa nghe đi." Bạch Lạc Nhân đưa tay lên, muốn đẩy Cố Hải ra, lại bị Cố Hải thuận thế túm lấy, túm cả hai tay ghim lên đỉnh đầu. Cố Hải hơi cúi người xuống, dọc theo cổ Bạch Lạc Nhân bắt đầu liếm, cắn, nhẹ nhàng chậm rãi, dòng nước chảy xuống từ đỉnh đầu, chạy dọc theo ngực, xuống nách, thắt lưng, bụng dưới........ Bộ lông rậm giữa hai chân Bạch Lạc Nhân bị dòng nước cọ rửa ép xuống, đầu lưỡi Cố Hải càng quét một vòng, môi mỏng ngậm mấy sợi, hàm răng nhẹ nhàng kéo ra, ánh mắt ngước lên, nhìn Bạch Lạc Nhân đầy khinh miệt. Bạch Lạc Nhân cảm giác được đau đớn dày đặc và tê dại, hơn hết đó là cảm giác xấu hổ, cậu ta nặng nề thở hổn hển, đẩy đầu Cố Hải ra, lại không để ý đến đồ đạc của mình đang ở trong miệng người ta, trong phút chốc bị kéo căng có chút đau, vẻ mặt vừa chịu đựng lại vừa hưởng thụ thật sự rất sinh động, cự vật dưới thân của Cố Hải không cần bất kỳ cái gì đụng vào, bỗng chốc liền cương lớn vài phần. Hai thân thể ướt nhẹp ở dưới dòng nước cọ rửa kích thích rất nhanh liền nóng hầm hập, họ vuốt ve lẫn nhau, hôn nhau, chà xát, tiếng thở dốc hòa cùng tiếng nước chảy, tạo thành một bản giao hưởng dâm mỹ, kích thích màng nhĩ hai người. "Bảo bối, rất muốn cậu." Cố Hải đem tay của Bạch Lạc Nhân đặt ở cự vật nóng hổi của mình, cho cậu biết mình sốt ruột không chịu được đến mức nào. Môi Bạch Lạc Nhân giật giật, không nói gì. Cố Hải ôm lấy cậu, hôn cậu thật lâu, giống như một tiếng cam đoan không thốt lên, lần này, tôi nhất định sẽ thật nhẹ nhàng thật ôn nhu.
|
Nằm ở trên giường, nhìn trước mắt trưng bày các loại dầu bôi trơn đủ mùi đủ vị, Bạch Lạc Nhân cảm giác mình giống như sắp lên pháp trường. Cố Hải mở một bình nhỏ trong số đó, bóp một chút gel ra tay, nhớ lại điểm quan trọng trong sách dạy, nhất định phải kiên trì cẩn thận, quyết không được nóng vội. Nào ngờ tiết tấu chậm rãi này lại làm cho Bạch Lạc Nhân cảm thấy vô cùng áp lực, cậu ta đợi thật lâu cũng không thấy Cố Hải có động tác gì nữa, bỗng chốc tim đập vọt tới một trăm tám mươi nhịp, dồn dập thở hổn hển mấy cái, đang định chuồn xuống giường. "Yô, đừng chạy mà!" Cố Hải níu một chân Bạch Lạc Nhân lại, đem cậu ta kéo về. Trong đầu không ngừng tự trách, mày xem mày làm cậu ấy sợ đến mức này rồi, làm xong thì tự đi vào nhà vệ sinh rúc đầu vào bồn cầu đi! Bạch Lạc Nhân dùng gối che đầu, tỏ dáng vẻ mặc cho bị làm thịt. Cố Hải dở khóc dở cười,"Cậu buông lỏng một chút có được không hả?" Lúc này có nói gì thì Bạch Lạc Nhân cũng nghe không lọt, toàn thân đều trong trạng thái chuẩn bị chiến đấu, đau đớn sắp tới, nhất định phải chịu đựng. Hai bàn tay Cố Hải khe khẽ đặt trên mông Bạch Lạc Nhân, dịu dàng xoa bóp, muốn cho bắp thịt căng chặt của Bạch Lạc Nhân buông lỏng ra, kết quả Bạch Lạc Nhân không chịu phối hợp, làm cho càng bóp càng chặt, càng chặt càng phải dùng lực lớn hơn mới có thể làm cho khối thịt buông lỏng xuống, cuối cùng càng bóp càng đau, Bạch Lạc Nhân đau quá mà kêu lên một tiếng, lấy tay ra sức mà đập xuống đệm. Lúc này Cố Hải mới phát hiện, khối thịt này đã bị mình bóp đến tím rồi. Mồ hôi trên trán không kiềm được mà tuôn ra, cậu ta biết mình trồng nghiệp chướng quá sâu. "Nhân Tử, đừng suy nghĩ đến cảnh tượng hôm đó nữa, cậu hãy coi như hôm nay là lần đầu tiên của chúng ta đi, có được không?" Cố Hải hôn lên chóp mũi đầy mồ hôi hột của Bạch Lạc Nhân, nhỏ giọng ra gợi ý, rốt cuộc tâm của Bạch Lạc Nhân dần dần bình tĩnh trở lại. Cố Hải hôn dọc sống lưng Bạch Lạc Nhân rồi dần chuyển xuống phía dưới, hôn đến xương cụt, cẩn thận dùng đầu lưỡi vẽ một đường xung quanh đó. Bạch Lạc Nhân cảm giác được vô cùng ngứa ngáy, toàn bộ thắt lưng cũng đều tê rần, cậu ta di chuyển thân thể, muốn giảm bớt cảm giác "Không dễ chịu" này, lại bị ngứa ngáy vây hãm xung quanh mãnh liệt hơn, bao vây chặt chẽ, giống như có hàng vạn con kiến đang gặm từng mẩu xương của cậu. Cậu lập tức nắm chặt ga giường, trong miệng phát ra tiếng thở dốc nặng nề, đại não bị bao bọc bởi hơi nóng. Cố Hải đang dùng hàm răng gặm mông Bạch Lạc Nhân, lúc nhẹ lúc mạnh, lúc nhanh lúc chậm, cảm giác được chân Bạch Lạc Nhân kịch liệt run rẩy, Cố Hải nghĩ đã đi đúng đường, liền tách mông ra công kích vào bên trong, đầu lưỡi quét quanh bốn phía, chậm rãi hướng vào phía trong thẳng tiến, Bạch Lạc Nhân vừa sợ lại vừa chờ mong, ngón tay vò ga giường thành những bông hoa nhàu nhĩ. Rốt cuộc, đầu lưỡi Cố Hải chọc tới cúc khẩu*, hung hăng chen chúc vào bên trong, một dòng điện cao thế điên cuồng đánh tới, chân của Bạch Lạc Nhân co giật không thôi, lưng eo cũng đột nhiên di chuyển, không nhịn được mà phát ra tiếng rên rỉ. Nếu chốc nữa mà để cho tôi phải đau buốt, bây giờ cần gì phải làm cho tôi thoải mái hả? Đây không phải trước thì cậu đưa tôi lên thiên đường sau thì lại đạp xuống địa ngục hay sao? (*Cúc khẩu: Miệng tiểu cúc, cửa hậu môn) Lại lần nữa Cố Hải đổ thêm một ít dầu bôi trơn lên ngón tay, tiến hành kích thích phía trước* của Bạch Lạc Nhân, rời đi sự chú ý của cậu, vừa dùng ngón tay ướt át chậm rãi đưa đẩy ở phía sau, rất nhanh, ngón tay bị vách ruột ấm áp bọc chặt lại, Cố Hải nhẹ nhàng di chuyển, cười cười quay sang hỏi Bạch Lạc Nhân,"Thế nào? Tôi không có lừa gạt cậu chứ? Một chút cảm giác đau cũng không có phải không?" (*Phía trước là chỉ Tiểu Nhân Tử, phía sau là chỉ tiểu cúc.) Nhanh như vậy, nhẹ nhàng như vậy đã tiến vào hả? Không bình thường a! Kích thước bé vậy thôi à! Bạch Lạc Nhân quay đầu nhìn lại, hoá ra mới chỉ có một ngón tay, một ngón tay cậu còn khoe khoang cái gì hả? Bạch Lạc Nhân đùng đùng nổi giận quay đầu đi, trong lòng không khỏi than trời một tiếng, còn rất sớm, tiếp tục chịu đựng đi! Cố Hải đưa ngón tay thứ hai đến liền cảm giác được lực cản rất lớn, cậu ta vỗ vỗ mông Bạch Lạc Nhân, khuyên cậu thả lỏng, Bạch Lạc Nhân cắn răng không lên tiếng, thân thể lại có chút không chịu phối hợp, Cố Hải không thể làm gì khác hơn là đổ thêm một chút dầu bôi trơn, gia tăng kích thích đằng trước, thừa dịp Bạch Lạc Nhân đang hít thở điều hòa, tinh thần đang bị đánh lạc hướng, thừa cơ ấn vào. "Cảm giác thế nào?" Bạch Lạc Nhân ăn ngay nói thật,"Không dễ chịu lắm, có chút căng trướng." Cố Hải rất có lòng tin,"Yên tâm đi, một lát nữa sẽ tốt hơn thôi." Ngón tay của cậu chậm rãi di chuyển, tiết tấu hô hấp của cậu cũng theo nó mà thay đổi, lúc nhanh lúc chậm, dần dần Bạch Lạc Nhân cũng thích ứng được với loại kích thích này, cảm giác khó chịu càng lúc càng giảm, một loại cảm giác kỳ dị dâng lên, không biết có được tính là thoải mái hay không, nhưng ít nhất thì cũng rõ ràng cảm giác được loại kích thích này không hề khó chịu. Nhiệt huyết của Cố Hải bắt đầu sôi trào, mỗi lần ngón tay đi vào, cũng có thể cảm giác được vách ruột ấm áp chặt chẽ bao vây lấy ngón tay cậu, khoái cảm quen thuộc xông lên tâm trí, làm cho cậu có chút không thể chờ đợi được, muốn nhớ lại cái cảm giác sướng đến phát điên hôm đó. Không được, không thể nóng lòng, trong sách nói, phải thêm một ngón tay nữa mới được, nhất định phải hoàn toàn khuếch trương. Đối với tính tình nóng nảy của Cố Hải mà nói, nó như một thách thức to lớn cho sức chịu đựng vậy. Lại căng trướng thêm vài phần, Bạch Lạc Nhân có chút chịu không nổi, quay đầu nói,"Cậu rút một ngón tay ra được không?" Vẻ mặt Cố Hải đau khổ, thật vất vả nhét vào, cậu lại bảo tôi rút ra, cậu đang muốn nghẹn chết 'ông lớn' nhà tôi hay sao?"' "Chịu đựng thêm một chút nữa, lập tức sẽ tốt hơn thôi." Cố Hải kiên nhẫn lấy lòng Tiểu Nhân Tử, cuối cùng cũng đem ba ngón tay nhập động. Qua hai phút, tất cả đều đã chuẩn bị xong, Cố Hải hơi nheo mắt lại, sau đó liền mở ra lần nữa, ánh mắt nhấp nháy. "Sau đây chính là thời khắc kỳ tích! !" ........... (OT: màn dạo đầu mà 2 phút xong, lại kéo dài đến 1 chương vậy =)))
|
Chương 146: Hoàn thành sứ mệnh vẻ vang! (Edit:Tiểu Phong) * * * Biên soạn: Ốc Tiêu. Warning: Từ ngữ nhạy cảm chỉ dành cho người 21+, bé nào dưới 21 phải được sự đồng ý của phụ huynh nhé.. Sướng Phong không chịu.. * * * Cố Hải đem tất cả dầu bôi trơn còn dư lại bôi lên cự vật mình, làm cho nó trơn bóng, vừa ấn hông của Bạch Lạc Nhân xuống, hít sâu một hơi, chậm rãi ấn vào trong. Trong nháy mắt đó, hai mắt Bạch Lạc Nhân nhắm chặt lại, khớp hàm cứng đờ kẹp chặt, hô hấp tạm ngừng, vẻ mặt cứng ngắt, chỉ có gân xanh trên cổ đang đập mới chứng minh cậu vẫn còn đang sống. Vừa rồi Cố Hải cũng không dám hít thở, lúc này phát hiện Bạch Lạc Nhân cũng kêu la không rống giận, liền thư thái mỉm cười. "Bây giờ tin tưởng tôi chưa? Tôi nói không làm cậu đau nhất định sẽ không làm cậu đau mà." Bạch Lạc Nhân ngây ngẩn mấy giây, sau đó không báo trước mà rống lên,"Tôi tin cái thằng cha nhà cậu! Làm sao mà không đau hả? Đau chết mất!" Cố Hải dừng một chút, vẻ mặt không cách nào tin được," Không thể nào chứ? Vừa ba ngón tay cùng đi vào, theo lý thuyết không thành vấn đề mà!" "Ba ngón tay, ba ngón tay....." Bạch Lạc Nhân nghiến răng nghiến lợi quay lại phía sau tức giận mắng,"Nhìn thế kia mà ba ngón tay hả? Cái của nợ kia của cậu cũng phải năm ngón tay." Cố Hải nhìn xuống, hài hước hỏi,"Cậu đang thổi phổng lên hay là đang khen tôi thế?" Bạch Lạc Nhân không có chút sức lực nằm sấp trên giường, mắt ngơ ngác nhìn hoa văn chạm trổ trên đầu giường, không ngừng đả kích bản thân: Đáng đời! Đồ đần này! Cậu ta nói không đau mày liền tin hả? Cố Hải lại đẩy vào trong một cái, xương cốt Bạch Lạc Nhân nắm lại kêu răng rắc, thực sự không chịu nổi, nằm sấp ở trên giường hu hu kêu gào. Lần này Cố Hải không dám di chuyển nữa, thân thể nhẹ nhàng nằm sấp lên lưng Bạch Lạc Nhân, tay xoa xoa ở cổ Bạch Lạc Nhân, ôn nhu hỏi,"Thật sự đau hả?" "Nói thừa!" "Vậy làm sao bây giờ?" Vẻ mặt Bạch Lạc Nhân tỏ ra cầu xin,"Cậu rút ra đi đã!" Cố Hải không biết làm sao, không thể làm gì khác hơn là từ từ rút ra, kết quả Bạch Lạc Nhân càng không chịu nổi, tan vỡ kêu một tiếng,"Dừng lại!" "Rốt cuộc cậu bảo tôi đâm hay rút đây?" Bạch Lạc Nhân thở hổn hển hai hơi nặng nề, mệt mỏi nói,"Cậu đừng di chuyển, cứ như vậy mà đợi đi." " Tôi không đợi được." Cố Hải ăn ngay nói thật, ai đến mức này rồi còn có thể đợi được hả? "Không đợi được cũng phải đợi!" Bạch Lạc Nhân bất chấp mọi thứ,"Đợi mềm nhũn rồi rút ra."
|