Kết quả, Chờ Bạch Lạc Nhân quay lại nhìn về phía bên này, Cố Hải lập tức sẽ thu hồi ánh mắt ôn nhu, mặt lạnh ra lệnh: "Đặt 'con trai' tôi xuống!"
Bạch Lạc Nhân không những không thả, còn đem 'tiểu bé bé' lấy ra từ giữa hai chân, tùy ý để nó mặc sức liều lĩnh run rẩy, ánh mắt mất hồn trực tiếp kích tình va chạm khiến cho trái tim yếu ớt Cố hải đập mất một nhịp .
Ông cụ nhà cậu! Cố Hải ngực thầm mắng một câu, chỉ biết dùng chiêu này trừng trị Tôi!
Thu dọn xong dụng cụ nhà bếp, Cố Hải trở về phòng khách, Bạch Lạc Nhân nằm ở trên ghế sa lon ngay ngắn mà thư thản.
"Quay về ký túc xa của cậu ngủ! Gia chủ bây giờ không lưu 'Bạch lang sói' ."
Vừa dứt lời, Bạch Lạc Nhân liền đứng lên, Cố Hải căng thẳng trong lòng, con mẹ nó, cậu thật muốn đi? Đang lo lắng, Bạch Lạc Nhân bước chân vừa chuyển, trực tiếp đi vào phòng tắm, trong tức khắc tiếng nước chảy truyền đến, lập tức như đang có một sợi cỏ đuôi chó gảy gảy vào trái tim Cố Hải , khiến hắn trong lòng ngứa ngáy a!
Vì vậy, không tốn năm phút đồng hồ, Cố Hải giống con mèo vồ vào phòng tắm
Hai người vùi ở trong bồn tắm, Bạch Lạc Nhân bị Cố Hải chà xát sau lưng, Cố Hải sau đó vuốt vuốt 'tiểu nhân tử' của Bạch Lạc Nhân
Bạch Lạc Nhân nhịn không được mở miệng hỏi, "Cậu làm như thế nào mà khiến lão Chu bị thương?"
Nói đến chuyện này, Cố Hải cảm thấy tự hào, lập tức đem chuyện đã xảy ra từ đầu chí cuối mà nói cho Bạch Lạc Nhân, bao quát giai đoạn trước khi chuẩn bị, áp dụng qua trình gặp phải nhiều trường hợp, cùng với đột phát những tình huống khuẩn cấp, nói chung kế hoạch rất kín đáo chặt chẽ.
Bạch Lạc Nhân một biểu tình không thể tin nhìn Cố Hải, "Không nghĩ tới a, cậu còn kiệt xuất tài giỏi như vậy đúng là thiên tài a!"
"Đương nhiên." Cố Hải hừ lạnh một tiếng, "Tôi đem tất cả làm hùng hụt cùng cấp tốc đều vì cậu, vì trả thù người kia khiến tôi xuýt nữa 'bán gia bại sản'."
Bạch Lạc Nhân trong lòng buông lỏng không ít.
"Đừng nhúc nhích!" Cố Hải bất chợt dùng tay chạm ở trên đầu Bạch Lạc Nhân, mắt tiến đến Bạch Lạc Nhân trước mặt nói, "Hình như trên mặt xuất hiện một cục mụn."
"Thôi nào!" Bạch Lạc Nhân đẩy Cố Hải một cái
Cố Hải tức khắc kéo lại, hơi thở ấm áp kề vào tai Bạch Lạt Nhân.
"Làm sao cậu biết tôi muốn hôn cậu?"
Bạch Lạc Nhân trước tiên cắn gò má Cố Hải.
Hai người đấm mình trong chăn thấm thiết, Bạch Lạc Nhân bất chợt mở miệng hỏi: "Đại hải, từ lúc tôi đi rồi , cậu có đến căn phòng kia của chúng ta không?"
Cố Hải tay trượt lên lưng của Bạch Lạc Nhân đột nhiên ngừng lại, ôn nhu trả lời: "Đi qua một lần, làm sao vậy?" "Vậy cậu đến, đồ ăn trên bàn vẫn còn ở đó không?"
" Đồ ăn trên bàn, chổ nào?" Cố Hải vẻ mặt hồ đồ.
Bạch Lạc Nhân sắc mặt đổi đổi, trong lòng nghĩ cũng đúng, Cố Hải trước khi đi, khẳng định có người khác vào, đoán là hắn đã chạm đến đồ ăn nếu không nó đã sớm bị ruồi bu .
"Làm sao vậy?" Cố Hải trán chạm trán Bạch Lạc Nhân hỏi.
"Không có gì." Bạch Lạc Nhân tay dùng sức nắm sau cổ Cố Hải , "Ngày khác làm cho cậu bữa cơm!"
"Cậu?" Cố Hải cười đến quai hàm sắp muốn rớt, "Có thể ăn được không?"
Bạch Lạc Nhân hừ lạnh một tiếng, "Không thể ăn cũng phải ăn."
"Bá đạo như vậy?" Cố Hải thân mật liếm chóp mũi Bạch Lạc Nhân /
Bạch Lạc Nhân như có như không ừ một tiếng, sau đó trở mình mang Cố Hải đè ở dưới thân.
Cuối tuần, Bạch Lạc Nhân xách theo vài hộp thuốc bổ, tâm tình trong lòng hết sức nặng nề đi vào bệnh viện.
Vào trước phòng bệnh Chu Vân Lăng, Bạch Lạc Nhân đã chuẩn bị tâm lý sẳn sàng chịu đựng "vụ nổ" sắp sửa xẩy ra, hắn thậm chí nghĩ đưa Chu Lăng Vân trưng bộ mặt thịnh nộ ở trong lòng khắc hoạ sinh động, hầu như không cần đi vào, hắn có thể tưởng tượng được phản ứng của ông ta.
Kết quả, tất cả ngoài dự liệu Bạch Lạc Nhân
Chu Lăng Vân tình thần rất tốt, ít nhất không biểu hiện ra bất luận cái gì có cảm giác đè nén, trái lại có vẻ thần thanh khí sảng*, cho dù mặc áo bệnh nhân, không thể che được sự lấn át khí phách của đại tướng trên người hắn
(*thần thanh khí sảng: tinh khí nhẹ ngàng thoải mái)
Cứ như vậy, chạm vào khuôn mặt, bàn tay băng bó, Bạch Lạc Nhân trong lòng ngược lại có chút bất an.
"Tại sao không đi vào?" Chu Lăng Vân nhàn nhạt mở miệng.
Bạch Lạc Nhân lúng túng mĩn cười, "Sợ ông không cho vào."
Chu Lăng Vân cười đến cực đoan, dường như bị Cố Hải chơi đùa nhục nhã căn bản người này không thể dồn ép.
"Vì sao không cho cậu vào? Tôi đây đợi cậu đã mấy ngày, người khác đều đến thăm tôi, chỉ có cậu chậm chạp không lộ diện. Tôi bình thường đối đãi cậu không tệ ? Tôi bướng bỉnh cùng cứng miệng nhưng là người tính khí vui vẽ, tại sao tôi vừa đổ bệnh, cậu liên cái rắm cũng không đến thăm tôi vậy?" Bạch Lạc Nhân càng nghe càng không hiểu ngọn ngành , Đây là những gì mà Chu Lăng Vân nói ra sao ?
Chu Lăng Vân nhìn ra Bạch Lạc Nhân trong lòng lo lắng, lúc này an ủi, "Đừng để bụng, cậu và em trai cậu nhất mã toán nhất mã*, trong lòng tôi rõ như kiếng. Cậu ấy vì cậu mà cố ý chỉnh tôi, Tôi biết không phải là cậu xúi giục ." (*: nhất mà toán nhất mà: nôm na là người này xem người kia đều quan trọng như nhau)
Bạch Lạc Nhân tâm lý càng không cảm giác được mùi vị , đứng ở trước mặt Chu Lăng Vân, khiến hắn đột nhiên cảm thấy mình đặc biệt nhỏ bé.
" Đem khí phách quân nhân cậu ra nào, tinh thần của cậu đi đâu mất rồi? Tới đây liền để cho tôi xem sau gáy của cậu à?" Chu Lăng Vân bất chợt tức giận quát một tiếng.
Bạch Lạc Nhân thẳng lưng ngay lập tức.
Chu Lăng Vân không rõ vì sao lộ ra dáng vẽ tươi cười, "Tôi hỏi cậu một việc."
"Mời nói." Bạch Lạc Nhân nghiêm trang nhìn Chu Lăng Vân
"Cậu và Cố Hải lén quan hệ qua lại nhiều lần rồi sao?"
Bạch Lạc Nhân căng thẳng trong lòng, ánh mắt thẳng tắp nhìn về phía Chu Lăng Vân, chẳng biết hắn rốt cuộc muốn nói cái gì.
"Nếu như gặp gỡ nhiều lần, làm phiền cậu giúp tôi gửi lời với cậu ấy, Tôi đối với cậu ta cảm thấy rất hứng thú, ngày nào đó cùng cậu ta uống vài chén."
Bạch Lạc Nhân ngực gần như bị áp lực không khí muốn nổ tung.
"Thủ trưởng Chu,,nếu như cậu có gì tức giận, thì hướng về tôi chửi mắng ! Chuyện này toàn là tôi thiêu lên! Tôi nguyện gánh chịu tất cả trách nhiệm."
"Cậu hiểu lầm rồi, tôi thật thích cậu ta." Chu Lăng Vân ánh mắt nhấp nháy.
Bạch Lạc Nhân hầu như muốn phun ra một ngụm máu.
Chu Lăng Vân bất động thanh sắc thưởng thức cái bật lữa trong tay, cười mà không cười nhìn Bạch Lạc Nhân, "Không nói gạt cậu, cậu ta thật ngông cuồng ngạo mạng, thái độ của cậu ta rất giống tôi lúc còn trẻ!"
Bạch Lạc Nhân máu trên người trong nháy mắt đọng lại, hắn trong lúc mơ hồ nghĩ, Chu Lăng Vân không phải là đùa giỡn.
|
Chào các bạn, vì chỉ có mình và 1 ng bạn edit truyện, vs lại công việc bận rộn k có time edit truyện, 1 ngày 2 chương, mình lâu lắm ko edit văn phong có chút cứng vs lại ko màu mè chau chuốt như ng ta, nhưng câu từ bám sát truyện góc, mình có đọc một số truyện họ vì văn phong làm lệch truyện vì thế, truyện của mình là, đơn giản-bám sát- dể hiểu....
|
Các bạn edit ơi, mình thật sự cảm ơn các bạn đã cố gắng mang bộ truyện Thượng Ẩn dễ dàng đến với người đọc qua các bản edit thuần việt. Mong các bạn hãy tiếp tục cố gắng. Còn những bạn đọc ơi, mọi người đừng hối thúc các bạn edit nữa, bản thân họ ngoài công việc hàng ngày đã cố gắng bỏ thời gian để chúng ta có thể dễ dàng hiểu được bộ truyện Thượng Ẩn này. Mọi người đừng hối thúc họ nữa, hãy cố gắng chờ đợi và chắc chắn các bạn edit sẽ ko làm phụ lòng độc gải chúng ta đâu. Lời góp ý chân thành của mình. Cảm ơn rất nhiều.
|