Thế Bất Khả Đáng
|
|
"Cậu chắc chứ?" Hạ Diệu ánh mắt chất vấn nhìn về phía Tiền Trình, "Tôi cứ cảm nhận loại này, cậu không chỉ xem Lý Chân Chân là anh em, đúng không?" Tiền Trình nói: "Lúc đầu anh nhờ tôi giúp anh một tay, nói thật lòng là lúc đó tôi không hề nguyện ý, tôi chưa từng trãi nghiệm việc yêu mến đàn ông. Sau này tiếp xúc thời gian dài, phát hiện trên người cậu ta có rất nhiều ưu điểm, ví dụ như thông hiểu lòng người, biết ăn nói. Những tính chất này mấy gã bạn của tôi hoàn toàn không có, tôi cảm giác như đã đụng phải một người hợp ý khó gặp." Hạ Diệu lại hỏi: "Vậy cậu có dục vọng ở phương diện đó đối với cậu ta không?" "Phương diện nào?" Hạ Diệu dùng nhãn thần tà ác quét một vòng trên người Tiền Trình. Tiền Trình lập tức lộ ra nụ cười bất đắt dĩ, "Anh đang muốn đi đâu hả?" Tiền Trình vừa nói như vậy, Hạ Diệu trong lòng cảm thấy dễ chịu hơn. "Tôi đi một chút sẽ quay lại, sau đó sẽ cùng Viên Tổng nói về chuyện xin nghỉ của cậu." "À phải rồi!" Hạ Diệu cản Tiền Trình, "Cậu có gì muốn gửi thì đưa cho tôi, tôi định thăm nhà Lý Chân Chân một chuyến." Tiền Trình do dự một chút, nói: "Hay quá, vậy anh giúp tôi mang qua cho cậu ấy thứ này." Hạ Diệu đem món đồ mà Tiền Trình đưa, không đi tìm Lý Chân Chân, mà là lái xe tới trường học. Lúc Viên Như nhận được điện thoại của Hạ Diệu, vô cùng phấn khởi chạy ào ra cửa chính, bão táp ôm lấy Hạ Diệu. "Thật không dễ để gặp người thân mà!" Hạ Diệu hỏi cô ta, "Ở đây thế nào? Bị dày vò lắm sao?" "Tốt lắm." Viên Như nói, "Chương trình học rất thú vị, thú thị nhất là lớp của tôi có nhiều anh soái ca đẹp trai tuấn lãng. Tôi nói anh nghe, tôi lại có một mục tiêu ." Hạ Diệu biến sắc, "Cô không phải nói đã cải tà quy chính, quyết định chọn Tiền Trình là nơi nương tựa sao?" "Cái gì nơi nương tựa?" Viên Như trong lúc nhất thời không phản ứng kịp, "Cái gì mà nương tựa?" Tôi giết... Hạ Diệu nhịn không được oán thầm: cùng là do một mẹ sanh ra, sao lại khác biệt lớn như vậy? Một người thì xem người mình yêu còn hơn cả tính mạng, một người thì chả xem chuyện tình cảm ra thể thống gì!!" "À à, nói đến Tiền Trình..." Viên Như vội nói thêm một câu, "Anh không phải nói là hắn ta không được sao? Tôi đành phải đổi người khác." Hạ Diệu đột nhiên nắm lấy tay của Viên Như, nói: "Cô đừng thay đổi!" "Hả?" Hạ Diệu còn nói: "Chuyện là...tôi đã cùng Tiền Trình nói chuyện, hắn thực ra đối với cô rất có hảo cảm, tôi nghĩ cô hẳn là nên hành động đi. Thực sự, loại nam nhân này không dễ tìm." Viên Như kinh ngạc nhìn Hạ Diệu, "Tôi cứ có cảm giác anh gần đây so với bệnh nhân tâm thần có chút tương đồng? Một hồi lại thay đổi đủ điều."
|
Hạ Diệu sờ sờ mũi, "Hả? Có sao?" Cậu ta bỗng nhớ tới việc Tiền Trình mua cho Lý Chân Chân vài món đồ ăn vặt, liền mang từ trong xe ra đưa cho Viên Như. "Cái này là Tiền Trình mua cho cô." Viên Như hết sức kinh ngạc, "Anh ta mua cho tôi?" Hạ Diệu mặt dày mà gật đầu, "Hắn nghe nói tôi muốn tới trường học thăm cô, nhờ tôi đem đến cho cô." Lời như vậy cũng đủ gạt được trí thông minh của Viên Như. Viên Như mặc dù có chút không tin, nhưng vẫn là hảo hảo mà nhận lấy. "Thay tôi cảm ơn anh ta." "Đừng chỉ cảm ơn!" Hạ Diệu giơ nắm tay lên, "Lúc nên hành động thì nên hành động!" Viên Như chớp chớp mắt nhìn Hạ Diệu rời đi. Điền Nghiêm Kỳ đang bận bận bịu bịu trong doanh trại dưới cái nắng ban trưa, đột nhiên nhớ tới chiều nay năm giờ hắn và Viên Tung sẽ phải cùng nhau dự một cuộc họp. Vì vậy lau mồ hôi trên trán một chút, đi nhanh về phòng làm việc của Viên Tung. Hạ Diệu trước khi đi cũng không khóa cửa, Điền Nghiêm Kỳ trực tiếp đẩy cửa tiến vào. Không thấy Viên Tung, lại cảm thấy khát nước liền cầm lấy cái ly giấy đi rót nước. Kết quả phát hiện "nước" đã có sẵn trong ly, vì vậy cũng không nhìn kỹ, bưng lên uống một ngụm lớn. Ách... Phi phi phi! (tiếng phun ra) Đây là cái quái gì vậy? Đem phun ra từ trong miệng một mớ dầu nhờn, miệng bị trét đầy dịch nhớp nháp, Điền Nghiêm Kỳ cấp tốc đi vào nhà vệ sinh súc miệng. Đáng tiếc hắn đã uống một ngụm xuống phía dưới, súc miệng cũng vô ích, mà lúc này ở trong nhà vệ sinh của Viên Tung mà ói ra thì có chút không lịch sự. Nghĩ rằng chắc không phải là thuốc độc, cho nên chỉ uống mấy ngụm nước sạch nhằm pha loãng cái mớ dịch nhờn đó trong dạ dày, sau đó liền đi ra ngoài. Điền Nghiêm Kỳ mới vừa bước ra, trong chốc lát Viên Tung lại tiến vào.Vào nhà vệ sinh, thấy cái túi đeo bằng da của Hạ Diệu bị dơ, thuận tay cầm lên đem đi rửa cho sạch. Kết quả lúc đang rửa, cảm giác bàn tay càng rửa càng tỏa nhiệt, càng chà càng nóng, hơn nữa còn là loại nhiệt lượng không bình thường. Viên Tung ban đầu cho rằng thao tác giặt dũ sẽ sinh ra nhiệt ma sát, vì vậy cứ tiếp tục rửa, bàn tay vẫn cứ thấy nóng rang. Bởi vì phải vội đi ra ngoài, Viên Tung không mở ra xem bên trong túi có gì, trực tiếp rửa xong liền đem ra ban công phơi nắng, xoa tay một chút rồi đi xuống lầu. Giờ này khắc này, Điền Nghiêm Kỳ đã đem xe đậu ở cửa chính, rốt cục khách không mời lại tìm tới cửa. "Chàng trai ngôn tình!" Báo Đen trêu tức. Điền Nghiêm Kỳ vẻ mặt không chút thay đổi, hoàn toàn không để ý tới sự công kích của Báo Đen. Báo Đen híp mắt tính toán, quan sát Điền Nghiêm Kỳ thật lâu, đột nhiên mở miệng nói: "Mặt của cậu rất đỏ đấy!" Điền Nghiêm Kỳ cũng cảm thấy gương mặt không rõ vì sao lại nóng lên, ánh mắt theo bản năng quét về phía kính chiếu hậu, phát hiện mặt của mình quả nhiên bị đỏ bất thường.
|
Có phải là do lúc nãy vừa phơi nắng? Vì vậy, cảm thấy còn lâu nữa mới tới giờ xuất phát, liền trở lại ký túc xá rửa mặt, cho bản thân hạ nhiệt một chút. Ngay lúc hắn rời đi một lúc, Báo Đen liền đứng ngay cửa xe của Viên Tung làm trò mờ ám. Lúc Điền Nghiêm Kỳ trở về, cố ý kiểm tra xung quanh xe rồi một lần, cũng không phát hiện có cái gì khác thường. Dù sao Báo Đen cũng là lăn lộn trong nghề lâu năm, luận tư chất so với hắn thì lão làng hơn rất nhiều, hắn cho rằng Báo Đen sẽ không giở trò thủ đoạn. Viên Tung đầu tiên là đi đến doanh trại bên kia dạo qua một vòng, đến khi leo vào trong xe, phát hiện không khí cực kì mát mẻ. Điền Nghiêm Kỳ đem điều hòa hạ xuống rất thấp, dù vậy hắn vẫn còn đang đổ mồ hôi như tắm. Viên Tung sau khi lên xe, Điền Nghiêm Kỳ lại muốn đem máy điều hòa chỉnh lại bình thường, kết quả bị Viên Tung ngăn cản. "Cứ như vậy đi, mát mẻ." Điền Nghiêm Kỳ như trút được gánh nặng mà phun ra một ngụm nhiệt khí, nói: "Hôm nay hình như rất nóng." "Đúng vậy." Viên Tung cảm thấy nóng như hút thuốc cũng không dùng đến bật lửa, mấy ngón tay rửa túi đeo của Hạ Diệu như bốc cháy. Cửa xe đóng lại, hai người họ bắt đầu lên đường. Hạ Diệu lúc trở lại công ty Viên Tung, chuyện thứ nhất chính là đi rửa túi xách, phát hiện túi xách đã được đem đi phơi nắng. "Nhãn thần của anh thật tốt mà." Âm thầm khen Viên Tung hai câu. Lúc từ nhà vệ sinh đi ra, Hạ Diệu đột nhiên lại nhớ đến cái gì...bề mặt cái túi xách chính là bị "món đồ chơi đó" vấy lên, giả sử Viên Tung lấy tay mà rửa, thế chẳng phải đã chạm vào rồi sao? Đây chẳng phải là... Thế là vội vàng gọi điện thoại cho Lý Chân Chân hỏi rõ. "Cái loại dầu mê hồn kia công dụng mạnh thế nào? Giả sử lấy tay chà xát cọ rửa, có phản ứng không?" Lý Chân Chân nói: "Cái đó chỉ cần nhỏ một giọt, nhẹ nhàng bôi lên một lớp là được rồi, hấp thụ đặc biệt nhanh, làm gì phải đến mức lấy tay chà xát?" "Không phải chứ..." Hạ Diệu vừa đi ra bàn làm việc vừa nói, "Tôi làm vấy một ít lên túi xách, sau đó Viên Tung giúp tôi rửa sạch, chắc là nước sẽ giúp được gì đó?" "Thứ này và nước không có tương dung, căn bản không thể pha loãng ra được, cho nên cậu cứ chờ mà hưởng phúc đi..." Hưởng phúc...hưởng cái thằng cha nhà ngươi chứ phúc...vấn đề là hắn hiện tại không ở bên cạnh tôi á! Hạ Diệu đang lúc gấp rút hỗn loạn, đột nhiên nhìn thấy cái ly giấy lúc nãy bị thiếu đi một ngụm lớn. Ách... Không thể nào! Hạ Diệu xương sống bắt đầu đổ mồ hôi lạnh. "Tôi hỏi lại cậu, nếu như uống thì sao?" Lý Chân Chân vừa nghe liền bị sặc, "Uống?...như vậy tôi sợ rằng sẽ thoải mái tạc thiên à, tôi chưa từng uống thử, chỉ có điều uống thuốc vào so với thoa ngoài da thì tác dụng lớn hơn rất nhiều á." Hạ Diệu sau khi cúp máy, không nói hai lời liền gọi cho Viên Tung. "Cái túi xách của tôi có phải là do anh rửa không?" Bàn tay nóng rang của Viên Tung bắt điện thoại. "Ngoại trừ tôi còn có thể là ai?" Hạ Diệu choáng váng, "...thứ ở trong ly không phải cũng là do anh uống?" "Trong ly ?" Viên Tung ngạc nhiên. Điền Nghiêm Kỳ ngồi bên cạnh nghe nói như thế, ngay lập tức chen vào một câu. "Là trong cái ly giấy sao?" Hạ Diệu vừa nghe tiếng của Điền Nghiêm Kỳ, lại nghe đến hai chữ "ly giấy", đầu óc liền oanh tạc nổ tung. Điền Nghiêm Kỳ chủ động thừa nhận, "Là tôi uống, tôi tưởng là nước lọc." Môi của Hạ Diệu càng không ngừng run run, run run, lại run run...vừa muốn mở miệng, điện thoại di động đã cúp. Còn muốn gọi lại, bên kia đột nhiên tắt điện thoại. Bởi vì điện thoại di động bị áp vào nhiệt lượng quá lớn từ bàn tay Viên Tung, trực tiếp hư nguồn. Aaa -- Hạ Diệu từ phòng làm việc xông ra, níu lại một người, hỏi: "Viên Tung và Điền Nghiêm Kỳ đi đâu?" "Đi họp." "Đi đâu họp?" Người kia nói ra địa chỉ, Hạ Diệu trực tiếp từ cửa sổ lầu hai bay ra ngoài, hướng về phía chiếc xe của mình chạy như điên. Nghìn vạn lần phải chờ tôi a a a a! ! ! ! HẾT CHƯƠNG! Hạ Diệu: thằng bát nháo nhất cõi đời =)))
|
CHƯƠNG 160: MAU TRẢ "ĐÒN BÁNH TÉT BỰ" LẠI CHO TA Trans+Edit: Pinoneverdie ---- Bên trong xe, không khí càng ngày càng nóng, mà hết lần này đến lần khác gặp phải những đoạn đường kẹt xe. Tốc độ chạy chậm như rùa bò, gia tốc đốt trong lòng còn nóng hơn bầu không khí hiện tại. Điền Nghiêm Kỳ lái xe, Viên Tung ngồi ở vị trí kế bên. Lúc này lại gặp phải một cái đèn đỏ, Điền Nghiêm Kỳ trong tích tắc đạp phanh, bỗng dưng chóng mặt choáng váng. " Vật cứng" giữa hai chân như muốn "bừng lên" một cách khác thường. Điền Nghiêm Kỳ siết chặt giọng nói, quét mắt về phía Viên Tung, trong ánh mắt mang theo vài phần tà tính. "Viên Tổng, hỏi anh một vấn đề." Viên Tung vẫn còn đang nhìn chăm chú vào bàn tay của mình, cũng không thèm. ngẩng đầu lên mà ừ một tiếng. "Tôi rất quê mùa sao?" Kỳ thực, lúc này Viên Tung hẳn là nên trả lời Điền Nghiêm Kỳ một câu rằng: cậu không "quê mùa", cậu rất "bốc lửa". Bởi vì mặt của Điền Nghiêm Kỳ lúc này đã đỏ như kim chi, ngũ quan nhìn như rượu vang, trong miệng không ngừng khè ra nhiệt khí. "Cũng có thể là vậy." Viên Tung nói. Điền Nghiêm Kỳ đột nhiên sửng sốt, "Cũng có thể? Đó còn chưa chịu gọi là quê mùa?" Viên Tung hiện tại đã không thèm quan tâm đến cái vấn đề này của Điền Nghiêm Kỳ, bởi vì lòng bàn tay của hắn đang nóng lên, kéo theo toàn thân cũng bắt đầu phát nhiệt, a-đrê-na-lin tăng vọt, đầy ắp trong đầu đều là hình ảnh hai cái mông đang lắc lư của Hạ Diệu. Điền Nghiêm Kỳ so với Viên Tung còn nghiêm trọng hơn, hơi thở càng ngày càng mệt nhọc, tim đập càng lúc càng nhanh. Vào lúc này, Viên Tung hầu như đã hiểu chuyện gì xảy ra. Chất dịch dính trên túi xách của Hạ Diệu nhất định là có tác dụng kích dục, nếu đã bị vấy ra bên ngoài, khẳng định cậu ta phải tìm chén hoặc ly để tạm thời rót vào. Điền Nghiêm Kỳ lúc nãy thừa nhận chính hắn đã uống cái thứ trong ly giấy, chắc chắn trong cái ly kia chính là thuốc kích dục. Lại gặp phải một đoạn đường kẹt xe, muốn nhích nửa bước cũng khó khăn. Điền Nghiêm Kỳ tắt máy xe ô tô, đầu óc hiện tại như bị cháy sạch, cơ bản đã đánh mất lý trí, trong miệng phát sinh những tiếng rên rỉ vô thức . "Đi bệnh viện." Viên Tung nói. Cái lỗ tai của Điền Nghiêm Kỳ đang vang lên những tiếng ù ù, hầu như chỉ có thể nghe được tiếng thở dốc của bản thân, nắm chặt bàn tay đặt trên vô lăng đang phát nhiệt, gần như đã mất đi lực khống chế. Viên Tung càng nhìn Điền Nghiêm Kỳ, hắn ta "trúng độc" càng nặng, vì vậy dùng bàn tay to lớn siết Điền Nghiêm Kỳ lại, nhân lúc đang kẹt xe đẩy hắn ta ra khỏi vị trí tài xế. Kết quả, Điền Nghiêm Kỳ trong giây phút va chạm cơ thể với Viên Tung, cảm thấy như vớ được cái phao cứu mạng, ôm chặt lấy, bất kể là chuyện kinh thiên động địa gì cũng không buông tay ra.
|
Lúc này, tình trạng kẹt xe đã giảm bớt, những chiếc xe trước mặt đang thong thả di chuyển, những chiếc phía sau lại bắt đầu bấm còi inh ỏi yêu cầu nhường đường. Viên Tung không thể làm gì khác hơn là trước tiên đem xe khởi động, quẹo đến một con đường khác. Mà trong quá trình này, Điền Nghiêm Kỳ vẫn cọ tới cọ lui trên người Viên Tung, tiếng kêu rên phiến tình bất ngờ không kịp đề phòng mà từ trong miệng tràn ra, kèm theo những từ ngữ khiêu khích thô tục không kiểm soát. "Viên Tổng...tôi cũng không biết tôi bị làm sao..." Điền Nghiêm Kỳ đem gương mặt nóng hổi dán vào trên vai của Viên Tung, bàn tay hướng về đũng quần của Viên Tung mà sờ soạn. Viên Tung một tay cầm lái, một tay gắt gao bóp siết, ngăn cản "móng vuốt điên loạn" của Điền Nghiêm Kỳ. Ai ngờ, lòng bàn tay ấm nóng của Viên Tung lại càng đốt cháy khát vọng trong lòng của Điền Nghiêm Kỳ, tâm tình của hắn thực sự đã không thể khống chế, bắt đầu đem tay của Viên Tung đặt vào đũng quần của bản thân mình mà xoa xoa nắn nắn. "Viên Tổng, mau cứu tôi, tôi khó chịu quá..." Viên Tung cố ổn định hô hấp, con ngươi đỏ ngầu hướng về Điền Nghiêm Kỳ mà ra lệnh. "Khó chịu cũng phải chịu đựng, tôi dẫn cậu đi bệnh viện." Điền Nghiêm Kỳ liều mạng lắc đầu, mồ hôi đổ đầy trên mặt, lộ ra vẻ lỗ mãn gợi dục. "Nhịn không được ... Tôi nhịn quá lâu rồi...mỗi buổi tối tôi đều nhung nhớ anh đến phát điên, dùng tay của mình mà tưởng tượng đó là bàn tay của anh, huyễn tưởng đến miệng của anh, cây dương vật của anh..." Dược tính trên bàn tay Viên Tung vẫn là đang khuếch tán, ruột gan nóng hổi đã liền muốn đè ai đó ra thao, đừng nói chi lúc này Điền Nghiêm Kỳ còn đang ngồi kế bên "châm ngòi thổi gió". Cuối cùng chạy tới một con phố yên tĩnh, Viên Tung đem xe dừng lại, lấy tay đẩy cửa xe. Kết quả cửa xe căn bản đẩy không ra. Viên Tung muốn dùng nắm đấm đập cửa, rốt cục bị Điền Nghiêm Kỳ một tay ôm lấy, cả người quấn chặt hắn ta. Không chỉ có như vậy, còn muốn thọc tay vào trong quần Viên Tung, đôi môi mỏng thở hổn hển, mài mài cọ cọ vào vành tai của hắn. "Tôi muốn nhìn dương vật của anh một chút... Tôi biết nó rất bự...rất cứng ... Mỗi lần huấn luyện dưới nước...Tôi đều len lén nhìn... Tối về lại len lén tưởng tượng...." Viên Tung bị lời nói của Điền Nghiêm Kỳ kích thích làm cho con ngươi trở nên đỏ đậm, hơi thở mạnh bạo như loài trâu, lực phá cửa xe đã suy yếu hơn phân nửa. Hai người ở chung với nhau bên trong xe càng lâu, tình huống sẽ càng nguy cấp, bởi vì dục vọng trong lòng của Viên Tung đã không thể kiểm soát nổi nữa, hận không thể liếc mắt một cái là có thể thoát khỏi tình cảnh này. Tình trạng của Điền Nghiêm Kỳ so với hắn còn nghiêm trọng hơn, đã triệt để đánh mất ý chí, điên cuồng đánh thẳng vào điểm yếu không thể chống cự của Viên Tung "Viên Tổng... Tôi không chịu nổi... Anh thao tôi đi..." Giờ này khắc này, Hạ Diệu cũng đang bị kẹt xe giữa đường.
|