Thế Bất Khả Đáng
|
|
Mắt thấy trời sắp tối, nếu như lúc này không đuổi kịp Viên Tung thì sẽ càng khó tìm hơn nữa. Vì vậy Hạ Diệu tìm một chỗ để đậu xe, dùng hai chân thay thế bánh xe, nhào tới lối đi bộ chạy như điên. Hạ Diệu ước chừng chạy bảy tám dặm cũng không thấy xe của Viên Tung đâu. Xe đâu? Người đâu? Cuối cùng cậu ta nhanh chóng đứng khóc than - Anh là "đòn bánh tét bự" của một mình tôi! Anh không được để cho ai ăn hết! - Ngay sau đó, Hạ Diệu chạy qua sáu con phố, tới lúc muốn tiếp tục đi, trong giây lát phát hiện xe của Báo Đen. Không biết suy nghĩ gì, trong nháy mắt chuyển hướng sang xe của Báo Đen mà chạy tới. Viên Tung dùng nắm đấm không được chuyển sang dùng chân đạp, mỗi một cước tung ra đều làm cho thân xe rung chuyển kịch liệt. Báo Đen cách đó không xa, hứng thú quan sát. Trước đây bị Viên Tung 'tử tỏa' (nhốt lại tới chết) trong xe vận chuyển thuốc súng, xém chút nữa là bị oanh tạc mà lên chầu trời, thù xưa hôm nay đã có thể báo. Cũng là tình huống ô tô bốc cháy, nhưng cái "lửa" mà Viên Tung đang chịu đựng so với Báo Đen lần trước bùng phát ghê rợn hơn rất nhiều. Báo Đen thấy con ngươi của Viên Tung đã cháy rực, nhưng lại không chịu diễn "tuồng hay", trong lòng cảm khái. Không hổ là Viên lão, sức chịu đựng quả thật tuyệt diệu! Viên Tung và Điền Nghiêm Kỳ lửa gần rơm còn chưa kịp cháy, "Khuất Nguyên" nhanh như gió từ trên trời giáng xuống. Yêu tinh! Yêu tinh! Mau trả "đòn bánh tét bự" lại cho ta! ! ! Hạ Diệu hoả tốc phóng tới chiếc xe của Viên Tung! Thấy Điền Nghiêm Kỳ đang ôm hắn, con ngươi xém nữa là bắn ra máu. Hùng hồn rống một tiếng thật dài, một siêu năng lực kì diệu vượt ra khỏi nhận thức của tạo hóa một lần nữa dồn vào trong đôi chân của cậu ta, một cước như trời giáng, cửa xe lập tức bị đá văng. Viên Tung nhanh chóng bước ra, vội vã ôm lấy Hạ Diệu. Hạ Diệu chưa bao giờ cảm thấy Viên Tung lại yếu mềm khao khát muốn dựa dẫm cậu ta như lần này, lại thấy quần áo của hắn vẫn nguyên vẹn, trong lòng dâng lên vài phần cảm động, lần đầu tiên dùng phong thái của một đại nam nhân mà dỗ dành an ủi Viên Tung. "Không có gì nữa, ổn rồi, theo tôi về nhà." Điền Nghiêm Kỳ làm sao bây giờ? Nói thật, Hạ Diệu vừa nhìn thấy một màn kia trong lòng vẫn còn có chút tức giận, nhưng dù sao dầu kích dục cũng là do cậu ta mang tới, cậu ta không thể đem Điền Nghiêm Kỳ bỏ mặc ở đây được. Nghĩ như vậy, Hạ Diệu vội vàng gọi điện thoại cho một người bạn hữu sống ở xung quanh khu vực này, nhờ hắn tới giúp một chút. "Chúng tôi đi về trước, cậu cứ kiên nhẫn mà nhịn, bằng hữu của tôi sắp tới đón cậu." Để Điền Nghiêm Kỳ bên ngoài đợi, Hạ Diệu liền ôm Viên Tung lên xe taxi. Lại một lần nữa ngồi vào xe, người bên cạnh đã đổi thành Hạ Diệu, Viên Tung rũ bỏ mọi lực kiềm chế, trực tiếp đem Hạ Diệu khóa vào trong lồng ngực, dùng ngón tay đang nóng rực thọc vào miệng của cậu ta.
|
Hạ Diệu không nhịn được kêu lên "A a a" , bị tài xế phía trước ho vài tiếng nhắc nhở, chỉ có thể ngậm luôn ngón tay của Viên Tung để đề phòng hắn làm chuyện "ác tâm". Đến lúc đi vào trong thang máy, Viên Tung quả thực đã phát điên, xém tí nữa là trong vòng mấy giây đếm ngược làm một vở tuồng "Thang máy mưu sát án". Hạ Diệu một mực thử kiểm soát Viên Tung, hơn nữa loại kiểm soát này khiến cậu ta cảm thấy rất có thành tựu, bởi vì bình thường đều là cậu ta mè nheo mà nằm dưới Viên Tung, lần này đổi thành Viên Tung cấp bách mà nhào tới trên người của cậu ta, dùng sức mà mài mài cọ cọ, khiến máu nóng trong người Hạ Diệu tăng vọt. Loại thuốc này quả nhiên là đồ tốt...Hạ Diệu thầm nghĩ trong lòng xem ra nhân cơ hội lần này thao Viên Tung sẽ không còn là vấn đề. Vừa vào cửa, Hạ Diệu lại bị Viên Tung đẩy ép vào góc tường làm một trận giày vò. Hạ Diệu tiếp tục thể hiện khí phách của một đại nam nhân cùng Viên Tung nói: "Đừng vội mà, đừng vội mà, chúng ta đi lên giường, bảo đảm cho anh thoải mái no đủ." Kết quả, lúc leo tới giường, Hạ Diệu liền bị Viên Tung trói buộc. "Ai u, tôi nói này... Anh trói tôi làm gì vậy?" Hạ Diệu nóng nảy, "Anh trói tôi tôi làm sao hầu hạ cho anh, cung phụng cho anh được hả?" Giãy dụa phí sức, hai tay bị trói đầu giường, hai chân bị trói cuối giường, nhìn giống như một con heo trắng sữa mặc cho người ta làm thịt. "A..." Ngón tay nóng hổi của Viên Tung chà xát lên nhũ hoa của Hạ Diệu, Hạ Diệu chợt vung cổ lên, cái eo một trận run rẩy. "Đừng... Tay của anh nóng quá... Ngứa... A a a..." Làn da của Hạ Diệu được ngón tay đã thấm dầu kích dục của Viên Tung chà xát, sung sướng tăng vọt gấp mấy lần. Âm thanh của cái mông ma sát vào tấm nệm khiến ngọn lửa trong đũng quần của Viên Tung bỗng bùng cháy dữ dội. "Không... Không muốn không muốn không muốn...aaa" Ý muốn của Hạ Diệu và cơ thể của cậu ta hoàn toàn tương phản, ngón tay nóng rực của Viên Tung chợt cắm vào trong cơ thể cậu ta. Cặp mông của Hạ Diệu một trận run giật, "cửa mật đạo" kịch liệt co rút, gào khóc mà bắn ra. Ngón tay đã làm cho Hạ Diệu sung sướng rên la quá độ khiến thú tính của Viên Tung lập tức bạo phát, ba ngón tay tráng kiện tiến quân thần tốc, ở ngay vách ruột yếu đuối nhạy cảm mà sát tàn sát bừa bãi. Đầu ngón tay nóng hổi hung ác đâm trạc vào điểm G của Hạ Diệu, khiến đôi chân của cậu ta giẫy dụa đạp đá, cặp mông bị nhấc lên khỏi tấm nệm mà banh ra thật rộng. Viên Tung cưỡi đến cổ Hạ Diệu, đem cự vật chôn sâu vào miệng cậu ta, liên tục rút ra cắm vào thô lỗ. Hạ Diệu kêu la thống khổ nức nở, đang lúc ra sức cùng cây dương vật nhả ra nuốt vào, lại một một trận bạo tạc cực khoái từ hạ bộ của bản thân bắn thẳng lên lưng Viên Tung. Hạ Diệu gương mặt méo mó, hàm răng đang gặm cự vật của Viên Tung bỗng run lên, tiêu hồn rên rỉ. Viên Tung bị vẻ mặt phiêu lãng tê sướng của Hạ Diệu làm cho kích động, bỗng rống một tiếng, siết cằm của cậu ta tra hỏi. "Cậu dâm dật hay không dâm dật?" Hạ Diệu không trả lời. Ngón tay có điện của Viên Tung hung hãn mà trạc kích vào đột điểm của Hạ Diệu, bất chấp cậu ta giãy dụa kêu khóc như thế nào cũng không tha thứ. "Tôi hỏi cậu, mang cái thứ đó về nhà, cậu dâm đãng hay không dâm đãng? Nói?" Hạ Diệu lại bắn ra một đợt nữa, thân thể run rẩy kịch liệt, ở ngay cự vật to cứng của Viên Tung ngoan cường hít một hơi. "Tôi dâm đãng..." Viên Tung đem cự vật rút ra khỏi miệng của "thằng vợ dâm đãng", dùng ánh mắt ngọt ngào xen lẫn tức giận nhìn cậu ta, một tiếng "phậpl xuyên thẳng vào "đường hầm" của Hạ Diệu kèm theo những tiếng gầm nhỏ......cái giường lớn một trận xóc nảy. ... HẾT CHƯƠNG!
|
CHƯƠNG 161: VÌ CẬU MÀ BUỘC HẮN RA ĐI LÀ ĐÙA GIỠN? Trans+Edit: Pinoneverdie --------
Lúc Hạ Diệu và Viên Tung rời đi, một mình Điền Nghiêm Kỳ ở trong xe chịu đựng đày đọa như luyện ngục. Bạn hữu của Hạ Diệu gọi điện rất nhiều cú cho Điền Nghiêm Kỳ, Điền Nghiêm Kỳ lại đang đê mê không nghe thấy, trong miệng thì luyên thuyên không biết đang nói cái gì. Ánh mắt túc trực quét ra ngoài cửa sổ, gương mặt cười như không cười của Báo Đen đang dần dần hiện rõ. Hơn một giờ sau, bằng hữu của Hạ Diệu mới tìm được chỗ của Điền Nghiêm Kỳ. Lúc này trời đã tối đen, bạn hữu của Hạ Diệu đi tới chỗ chiếc xe mà Điền Nghiêm Kỳ đang nằm bên trong, còn chưa kịp đem cửa xe mở ra, cảm giác một cường lực từ phía sau ập vào đầu, sau đó thì cái gì cũng không biết. Tay của Báo Đen nhẹ nhàng kéo, cửa xe mở ra. Con ngươi đỏ ngầu của Điền Nghiêm Kỳ lập tức nhìn hắn. "Thế nào rồi? Tôi tới giúp cậu giải quyết chuyện khẩn cấp được chứ?" Điền Nghiêm Kỳ dường như đã đem môi cắn ra máu, mỗi một tấc da trên cơ thể đều đang kêu gào thèm khát được thỏa mãn, thế nhưng trong tiềm thức vẫn còn nhận ra mình đang giùng giằng với ai. Đời này của Điền Nghiêm Kỳ vẫn chưa cùng bất kì ai ân ái, không thể cứ như vậy tự đem bản thân mình hủy diệt. Vì vậy Điền Nghiêm Kỳ tự luồng tay vào trong quần, coi như không có ai mà bắt đầu "hành sự". "Đủ sướng rồi, không cần ngươi." Báo Đen đùa cợt một câu, sau đó ngồi vào trong xe, quả thực nắm lấy tay của Điền Nghiêm Kỳ, không cho hắn tự giải quyết, ác tâm mà nhìn Điền Nghiêm Kỳ giãy dụa, thống khổ thở dốc. "Thế nào? Có cần hay không cần tôi giải quyết cho cậu?" Trên trán Điền Nghiêm Kỳ mồ hôi hột to như hạt đậu, xâu thành chuỗi mà chảy xuống, con ngươi như lồi ra bên ngoài, trong ánh mắt tràn đầy dục vọng lẫn phẫn nộ, nhìn vào ánh mắt soi mói của Báo Đen mà thiêu đốt. Báo Đen lại đem bàn tay luồng vào bên trong lớp quần áo của Điền Nghiêm Kỳ. Vừa va chạm vào da tay của hắn, Điền Nghiêm Kỳ liền một trận run rẩy kịch liệt. "Thật sự không cần tôi giúp?" Điền Nghiêm Kỳ cắn chặc hàm răng, khó khăn mà cự tuyệt. "Một chút cũng không cần." Báo Đen hanh cười một tiếng, hắn là người từng trải, đối phó với đứa non nớt như Điền Nghiêm Kỳ dễ như trở bàn tay. Chẳng qua là muốn xem tâm tình của cậu ta thế nào, dù sao tình trạng của Điền Nghiêm Kỳ vẫn còn chưa đạt tới mức hưng phấn mà hắn mong đợi. "Ách..." Điền Nghiêm Kỳ thống khổ mà vặn vẹo hàng lông mày, nơi đũng quần một trận run rẩy, dịch thể đặc sệt nồng nặc vô thức tuôn ra. Báo Đen híp hai mắt nhìn chăm chú vào Điền Nghiêm Kỳ, trong lòng lấy làm ngạc nhiên, được lắm! Tiểu tử này rất khí phách, khiến ông chú như tôi đây liền nhìn cậu bằng cặp mắt khác. Nếu là Báo Đen tuổi còn trẻ, hắn nhất định không làm được như Điền Nghiêm Kỳ, chuyện thủ dâm trước mặt một gã đàn ông khác là một chuyện ghê tởm.
|
Vì vậy, Báo Đen đưa tay vào trong quần Điền Nghiêm Kỳ. "A a a a —— " Điền Nghiêm Kỳ chịu không được liền bắn sạch tất cả ra khỏi cơ thể, tiếng rên rỉ tiêu hồn của cậu ta rốt cục đã đánh thức "lão nhị" của Báo Đen. "Đừng cố chịu đựng, cũng vô ích thôi!" Điền Nghiêm Kỳ đem đôi môi cắn rách nát, gần như rơi vào trạng thái hôn mê, nhưng vẫn còn đang gắt gao chịu đựng. Con ngươi của Báo Đen liếc qua lộ vẻ tàn độc, dùng ngón tay quệt một bãi tinh dịch của Điền Nghiêm Kỳ vừa mới bắn, thọc vào cơ thể cậu ta. Giữa lúc tiếng thét của Điền Nghiêm Kỳ đang vang vọng, Báo Đen trực tiếp đem hàng rào phòng ngự của cậu ta phá vỡ. Trong nháy mắt, Điền Nghiêm Kỳ hô to tên của Viên Tung. Mặc dù Báo Đen đối với Điền Nghiêm Kỳ không có hảo cảm, nhưng nghe đến cái tên này, cảm giác như có loại dục vọng khiêu chiến quấy phá trong người. Viên Tung! Ta làm kẻ thù của ngươi nhiều năm như vậy, hôm nay thôi thì giúp ngươi thanh toán xong việc này. Đang lúc thưởng thức cảm giác mê mẫn trong quá trình thâm nhập, đột nhiên một đợt dồn chặt hấp thụ "cây gậy" của Báo Đen, khiến hắn bạo rống. "Tôi thao, thật sự chặt quá!" Điền Nghiêm Kỳ không biết là quá thoải mái hay là quá tuyệt vọng, đột nhiên tự mình lắc mông dạng háng, ra sức kẹp chặt ấn sâu dương vật của Báo Đen vào cơ thể mình. Quán quân "Bảo tiêu toàn năng" đại tài, người hai thước cao, thể năng tương đương với Viên Tung, hơn nữa lại đang bị dược tính của dầu kích dục khống chế, Điền Nghiêm Kỳ phen này có thể nói là long trời lở đất, gió cuốn mây tan, khí thế tràn đầy. Ngay cả "thân kinh bách chiến" như Báo Đen, lúc này cũng có chút cầm cự không được. "Tôi thao... Cậu muốn kẹp chết lão nhị nhà tôi à! !" "Phải, là muốn ngươi thao đấy, tới đi!" "Đừng kẹp chặt vậy chứ, tôi thao....đệt mẹ nó, sướng quá!" "..." Từ lúc Báo Đen "lấy chồng", làm tình xong cũng sẽ không vui sướng thỏa mãn như lúc này. Điền Nghiêm Kỳ quả thật khỏe mạnh! Cái loại công phu "vô sự tự thông" (*) này của cậu ta, khiến Báo Đen rất ấn tượng. (*) vô sự tự thông: không học cũng biết. Nhiệt lượng trên người Điền Nghiêm Kỳ bắt đầu tiêu tan, nhãn thần hưng phấn kích tình lúc nãy giờ đã trở nên đờ đẫn mệt nhoài. "Tiểu Điền nhi, sướng không?" tay của Báo Đen kéo cái cằm của Điền Nghiêm Kỳ lên. Điền Nghiêm Kỳ nghiêng đầu hờ hững nhìn thẳng ra ngoài cửa sổ. Báo Đen khẽ cười một tiếng, đem một cái máy quay phim đến trước mặt Điền Nghiêm Kỳ. "Cậu đã không còn sự lựa chọn nào khác ." Điền Nghiêm Kỳ ánh mắt rực đỏ nhìn thấy vẻ mặt tiêu hồn dâm đãng của bản thân trong đoạn video đó, tưởng tượng đến lúc chiếu đoạn này lên màn hình chính của đại sảnh công ty, toàn bộ nhân viên công tác và cả Viên Tung sẽ kinh ngạc mà nhìn hắn bằng ánh mắt khinh miệt.
|
"Hoặc là bị mọi người phỉ nhổ, hoặc là đi theo tôi gầy dựng sự nghiệp." "..."
Ngày hôm sau, Điền Nghiêm Kỳ đem xe lái về công ty. Hạ Diệu thấy cửa xe mốp méo, nhớ tới Báo Đen ngày hôm qua cũng xuất hiện ở bên cạnh xe của Điền Nghiêm Kỳ và Viên Tung, trong nháy mắt hiểu được chuyện gì đã xảy ra, dụng sức hung hăng ở trên mui xe đập một quyền. "Tôi đây nhất định sẽ sang bằng sào huyệt của Hắc Báo! !" Nếu là bình thường, Điền Nghiêm Kỳ nghe xong lời này, nhất định sẽ nhiệt huyết sôi trào, gia nhập vào chiến đội của Hạ Diệu. Thế nhưng ngày hôm nay, thần sắc của hắn đặc biệt hửng hờ. "Cảnh sát Hạ, tôi phải đi." Hạ Diệu thần sắc ngưng lại, ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía Điền Nghiêm Kỳ. "Cậu nói cái gì?" Điền Nghiêm Kỳ nói: "Tôi phải rời khỏi công ty này." Hai hàng lông mày của Hạ Diệu dựng đứng lên, ánh mắt vừa lo lắng vừa dò xét. "Cậu...cậu có ý gì?" Điền Nghiêm Kỳ nói: "Cám ơn anh đã chiếu cố tôi trong thời gian dài như vậy, anh là người duy nhất trong công ty thật lòng xem tôi là anh em, đáng tiếc tôi phải đứng ở hàng ngũ khác." Hạ Diệu vội vã hỏi: "Cậu là bởi vì chuyện ngày hôm qua sao? Tôi đặc biệt chưa từng tính toán với cậu cái gì cả. Đó là do bản thân tôi mang về dầu kích dục, tôi chịu thiệt thì tôi nhận, tôi đáng đời!" Điền Nghiêm Kỳ cười cười vỗ vai Hạ Diệu. "Đặc biệt yêu mến tính cách của anh, thật đấy." Nói xong, Điền Nghiêm Kỳ mặc kệ tâm trạng bàng hoàng của Hạ Diệu, vội bước nhanh về ký túc xá. Chỉ trong vòng một buổi tối, Điền Nghiêm Kỳ lại đi đến phòng làm việc của Viên Tung, cảnh thì còn nhưng người đã sớm đổi thay. "Tôi không muốn nghe anh bảo tôi cút đi, cho nên chủ động tới chào từ giả." Viên Tung ánh mắt phức tạp, thẳng tắp nhìn về phía Điền Nghiêm Kỳ. Điền Nghiêm Kỳ đột nhiên cười, "Chuyện đã xảy ra tới mức này, anh vẫn nhìn tôi chằm chằm, tôi vẫn như cũ có một loại cảm giác tim đập rộn lên." Viên Tung không nói lời nào. "Tôi rèn đèn sách không nhiều, thế nhưng tôi vẫn nhớ lão sư đã từng nói qua một câu nói, nhắm vào mục tiêu không bằng rèn luyện bản thân, muốn một bước lên mây bản thân phải toàn tài. Mà tôi lại nhảy lên mây mãi không tới, chỉ có thể rớt xuống cho tan xương nát thịt." Điền Nghiêm Kỳ nói tiếp: "Anh biết vì sao tôi không đứng trước mặt anh để bày tỏ tấm lòng không? Bởi vì tôi biết: một ngày nào đó tôi lên tiếng nói ra, tôi sẽ phải cuốn xéo khỏi nơi này." "Thế nhưng tôi không có gì tiếc nuối, cứ như vậy mà ra đi, trong lòng trái lại rất thống khoái." "Được rồi, tôi không lãi nhãi nữa, đến sau cùng tôi vẫn muốn lưu lại trong anh một ấn tượng tốt đẹp."
|