Vũ Hải Đăng, Lương Danh Ngọc
|
|
Tại Hà Nội:
– Tiểu thư, bọn em đã điều tra ra rồi, thằng nhóc Lương Danh Ngọc đó đã về Hải Phòng. Điều kì lạ là cả thằng khốn Triệu Bá Vinh cũng về Hải Phòng từ ngày hôm qua. – Có khi nào Triệu Bá Vinh về Hải Phòng là để đi tìm Lương Danh Ngọc? – Dạ, em nghĩ cũng có thể là như thế. – Nếu thằng khốn Triệu Bá Vinh đó cứ quấn quýt bên Lương Danh Ngọc thì vụ này chúng ta khó chơi đấy! – Tiểu thư, tiểu thư không định đi Hải Phòng đó chứ? – Để có Lương Danh Ngọc trong tay, Dương Như Nguyệt ta dẫu phải lên trời cũng phải lên bằng được. Khánh Toàn, ở Hải Phòng em có quen ai không? – Thưa tiểu thư, em có quen một người tên là Nguyễn Đức Tùng. Cũng là dân đồng tính cả. – Tốt. Vậy ngay sáng ngày mai chúng ta lập tức đi Hải Phòng tìm Lương Danh Ngọc.
***********************************************************************************************************
– Vinh à, mấy hôm nay anh liên tục nhận được những cuộc gọi và tin nhắn làm quen của cộng đồng ” Bông tai bên phải ” trên khắp mọi miền đất nước. Nội dung chủ yếu là bày tỏ niềm cảm động trước mối tình của anh với Danh Ngọc trong câu chuyện mà anh sáng tác. Hi hi, vui lắm cơ Vinh ạ! – Vậy hả anh? Em chúc mừng anh nha! – Ừ. Nhưng khổ mỗi cái về Danh Ngọc… – Ngọc sao hả anh? – Thì Ngọc sợ các chàng trai khác tán tỉnh anh trai của Ngọc nên Ngọc ghen. – Không đâu, Vinh đừng tin lời anh ấy. Ai thèm ghen chứ? Chỉ có anh ấy ghen vì mình thì có. – Anh Đăng cũng ghen hả Ngọc? – Còn phải nói. Này nhá, lúc mới về, mình kể chuyện giữa Vinh và mình cho anh ấy nghe. Mình nói Vinh tốt bụng, hiền lành lại đẹp trai nữa, ai ngờ anh ấy ghen quá trời. Lúc ấy tuy không thấy anh ấy nói gì nhưng mình thấy sắc mặt anh ấy thì đỏ căng ra lại sưng lên như một cái thớt, nhìn phát sợ. Mình biết anh ấy đang ghen với Vinh nên tuyệt đối không dám nói tốt về Vinh nữa.
Hải Đăng lừ mắt nhìn Danh Ngọc rồi giơ tay cốc vào đầu Danh Ngọc một cái đau điếng:
– Dám nói xấu anh này!
Danh Ngọc nhăn nhó đưa tay xoa xoa đầu:
– Nhớ đấy nhá! Quân tử một ngày trả thù cũng chưa muộn. Đêm nay anh chết với em!
Bá Vinh phì cười:
– Nói thật với hai người, trong hơn tuần ở cùng với Ngọc, quả thật mình cũng đã đem lòng yêu Ngọc nhưng mình biết trong trái tim Ngọc chỉ có anh Đăng thôi nên mình cũng không dám thổ lộ.
Danh Ngọc chép miệng:
– Chán thế! Vậy mà cậu không tỏ tình với mình? Nếu cậu tỏ tình với mình chắc chắn mình sẽ quên anh Đăng để yêu cậu ngay! – Danh Ngọc! Em dám! – Hải Đăng quát lên.
Danh Ngọc bật cười:
– Vinh thấy chưa? Anh ấy lòi cái đuôi ghen ra rồi đấy. Người gì mà xấu tính!
Bá Vinh lắc đầu cười mỉm:
– Hai người đúng thật là trẻ con!
************************************************************************************************************
Tại nhà Nguyễn Đức Tùng trong buổi chiều ngày hôm sau.
– Xin giới thiệu với Tùng, đây là Như Nguyệt tiểu thư, người tăm tiếng lừng danh trên thủ đô Hà Nội. Còn đây là Nguyễn Đức Tùng, bạn em. – Gã thanh niên giới thiệu cho tên pê-đê và Nguyễn Đức Tùng làm quen nhau. – Chị chào em! – Tên Như Nguyệt cúi người chào Nguyễn Đức Tùng với điệu bộ vô cùng ẻo lả. – Vâng, chào anh! À không, chào…chào chị!
Như Nguyệt nhìn Đức Tùng, vừa nói vừa vuốt ve mái tóc dài trước ngực:
– Bọn chị lặn lội từ Hà Nội về đây là để đi tìm một người có tên Lương Danh Ngọc. Em biết người này chứ? – Lương Danh Ngọc? Dạ vâng, em biết. Thú thật với chị, nó chính là thằng tình nhân của Vũ Hải Đăng, người mà em đem lòng yêu mến. – Em yêu thằng tình nhân của Danh Ngọc? Vậy thì quá tốt rồi! Chị nghĩ chúng ta có thể dễ dàng hợp tác với nhau trong chuyện này đấy. Chúng ta sẽ chia cắt chúng nó ra. Khi ấy Danh Ngọc sẽ là của chị và thằng tình nhân của Danh Ngọc sẽ là của em. – Thưa chị, chị hiểu lầm rồi. Thực ra bây giờ em đã không còn cần Vũ Hải Đăng nữa. Em đã chiếm đoạt được thân xác nó, đối với em thế là quá đủ. – Vậy em có cách nào giúp chị có được Lương Danh Ngọc? Nói đi, chỗ này sẽ là của em!
Vừa nói gã vừa đẩy một cộp phong bì về phía Nguyễn Đức Tùng. Đức Tùng ngạc nhiên:
– Đây là… – Năm trăm đô. Em cứ dùng tạm. Nếu việc mà thành chị sẽ gửi em gấp đôi số này nữa.
Đức Tùng đưa mắt suy nghĩ. Một lúc hắn nói:
– Đối phó với Vũ Hải Đăng và Lương Danh Ngọc không hề khó. Điểm yếu của chúng chính là chúng quá yêu thương nhau. Em có cái này đưa cho chị, đảm bảo sẽ khiến Lương Danh Ngọc cắn câu.
Nói rồi Đức Tùng mở tủ, lấy ra một tập ảnh đưa cho gã pê-đê. Vừa nhìn vào ảnh, gã đã sửng sốt:
– Hả? Đây là… – Đây là những tấm ảnh mà đồ đệ của em chụp được khi chúng em cưỡng đoạt Vũ Hải Đăng. Chị chỉ cần dùng những tấm ảnh này uy hiếp Lương Danh Ngọc. Với lòng yêu Hải Đăng, Danh Ngọc chắc chắn sẽ làm tất cả để bảo vệ danh dự và nhân phẩm cho Hải Đăng. Khi ấy chị muốn làm gì Danh Ngọc mà chẳng được? – Hay! Qủa đúng là diệu kế! Đức Tùng, em yên tâm đi, nhất định chị sẽ thưởng cho em thật hậu.
|
Ngay trong buổi chiều ngày hôm ấy, Danh Ngọc đang quét sân thì một thằng bé khoảng sáu, bảy tuổi chạy vào. Nó đưa cho Danh Ngọc một chiếc phong bì và nói:
– Chú ơi, có người gửi cho chú cái này.
Cầm chiếc phong bì trên tay, Danh Ngọc nhíu mày ngạc nhiên khi không thấy ghi họ tên người gửi. Cậu đi vào trong nhà rồi mở phong bì ra xem.
Trời! Danh Ngọc bàng hoàng tưởng chừng như bắn tim ra ngoài khi trên tay cậu là tấm hình bảy gã thanh niên trần như nhộng đang tập trung cưỡng đoạt thân xác Hải Đăng. Mặt cậu tái mét đi trông thấy. Một lưỡi dao thật sắc như bất thình lình cứa thật mạnh vào tim cậu làm cậu đau buốt đến tận gan ruột và xương tủy.
Danh Ngọc đờ đẫn ngồi phịch xuống giường. Chuyện khủng khiếp trong đêm hôm ấy, Hải Đăng cũng đã kể lại cho Danh Ngọc nghe. Danh Ngọc không oán giận gì Hải Đăng mà chỉ thấy xót thương cho Hải Đăng vô hạn. Chỉ có điều cậu không thể tưởng tượng được ra nó lại ghê tởm và khủng khiếp như bức ảnh mà cậu nhìn thấy.
Dưới bức ảnh là một tờ giấy gấp làm tư. Hai tay run rẩy, Danh Ngọc mở tờ giấy ra xem.
” Danh Ngọc, anh yêu của em!
Em thành thật xin lỗi khi phải cho anh nhìn thấy tấm ảnh mà thằng người yêu anh sex tập thể với bảy thanh niên. Em biết anh rất đau lòng nhưng em phải cho anh biết rằng thằng người yêu anh nó không chung tình, không yêu anh một chút nào hết.
Anh Ngọc à, trong tay em còn đang cất giữ rất nhiều, rất nhiều các tấm ảnh khác với nội dung tương tự. Nếu anh muốn nó mãi mãi biến mất thì tám giờ tối nay anh đến nhà nghỉ Thùy Dung để gặp mặt em. Chỉ cần anh chịu làm người yêu của em thì em sẽ trao trả anh toàn bộ những tấm ảnh đau lòng này. Anh sẽ hủy nó đi và mãi mãi không bao giờ còn phải nhìn thấy nó nữa.
Còn nếu tối nay anh không đến, em cũng không ép buộc. Nhưng ngay sáng ngày mai tất cả các tấm ảnh này sẽ được tung lên mạng làm đồ giải trí trước hàng ngàn cặp mắt dâm dục của giới đồng tính, kèm theo đó là những lời phụ họa cho thêm phần sinh động. Ví dụ như: Tác giả Vũ Hải Đăng hứng tình, quan hệ tập thể với bảy thanh niên…
Lúc đó thì danh dự và phẩm giá của Vũ Hải Đăng hoàn toàn không còn gì hết. Cư dân mạng đang ngợi ca, tán đồng về tập truyện tình gay của Vũ Hải Đăng sẽ phải quay mặt lại mà nhìn vị tác giả đầy yêu mến của họ với một con mắt khác. Điều đó hẳn là không hay một chút nào phải không anh yêu?
Vậy nhá! Anh yêu cứ suy nghĩ cho kĩ. Em không ép buộc anh. Yêu anh nhiều!
Em yêu của anh! Nguyệt Dương Như Nguyệt. ”
– Thằng pê-đê khốn nạn! – Danh Ngọc mím môi, cau mày đấm mạnh tay xuống giường.
|
Bảy giờ tối ngày hôm ấy.
– Trời ơi, mệt quá! Anh không biết phải nên vui hay nên buồn vì chuyện này nữa Ngọc à. Cả ngày hôm nay lúc nào anh cũng nhận được tin nhắn kết bạn. Không nhắn tin trả lời thì họ lại cho rằng mình kiêu, còn nhắn tin lại thì không sao mà xuể. Kết quả là hôm nay anh toàn nhắn tin trả lời thôi, không làm được việc gì ra hồn hết.
Thấy Danh Ngọc vẫn ngồi lặng thinh trên giường không nói gì, Hải Đăng bước đến bên, ngạc nhiên:
– Em sao thế Ngọc? Không được khỏe à? – À…Dạ…dạ không. Em không sao! – Hay là Ngọc không muốn anh quan hệ rộng rãi trong thế giới thứ ba? Nếu Ngọc không muốn thì mai anh thay sim khác vậy, không nhắn tin với bọn họ nữa. – Dạ không. Họ có tình cảm với mình nên mới làm quen, mình cũng nên đáp lại thiện tình của họ.
Hải Đăng nhìn sắc mặt không được tự nhiên cho lắm của Danh Ngọc, ngạc nhiên:
– Hôm nay em sao thế Ngọc? Em có chuyện gì à? – Anh Đăng à, nếu… nếu một ngày nào đó em có lỗi với anh thì anh có giận em không? – Sao Ngọc lại hỏi thế? Ngọc sao có thể làm chuyện gì có lỗi với anh được? – Anh trả lời em đi!
Hải Đăng ngồi sát về phía Danh Ngọc, hai tay ôm ngang bụng Danh Ngọc, thì thầm:
– Không đâu. Anh sẽ không bao giờ giận Ngọc hết. Không bao giờ đâu.
Danh Ngọc mỉm cười:
– Vậy là em yên tâm rồi!
Tức thì cậu quay người lại, ngả vai Hải Đăng nằm xuống giường rồi nhẹ nhàng đặt tay lên ngực Hải Đăng, cẩn thận cởi bỏ từng chiếc cúc áo. Hải Đăng nhìn Danh Ngọc, ngạc nhiên:
– Ngọc à, mới có bảy giờ tối thôi mà em? Đợi đến khi đi ngủ đi!
Danh Ngọc mỉm cười:
– Mặc kệ đi. Em muốn ngay bây giờ.
Hải Đăng hơi ngạc nhiên. Bình thường Danh Ngọc có bao giờ chủ động trong chuyện này? Thế nhưng rồi cảm xúc rực cháy trong người khiến cậu chẳng nghĩ thêm được gì nữa. Cậu cũng ôm chặt lấy Danh Ngọc và ngả Danh Ngọc xuống giường.
Đồng hồ đã chỉ tám giờ kém mười lăm.
Danh Ngọc trở dậy, mặc quần áo cẩn thận rồi nói với Hải Đăng:
– Anh Đăng à, Bá Vinh có hẹn em đi uống cà phê. Em phải đi với cậu ấy một lúc, cũng chẳng biết mấy giờ mới về được. Anh ở nhà cứ ngủ trước đi, không phải đợi em đâu.
Hải Đăng gật đầu:
– Ừ. Ngọc cứ đi đi. Chẳng mấy khi Bá Vinh ở Hải Phòng, mình cũng nên thu xếp thời gian để đi chơi cùng cậu ấy. – Vâng. Vậy em đi nhá!
Danh Ngọc nói rồi bước ra ngoài. Hải Đăng cũng mặc lại quần áo rồi trở dậy, lấy sách bút viết tiếp tập truyện đang dở dang.
– Anh xe ôm, làm ơn cho tôi đến nhà nghỉ Thùy Dung.
Không hỏi gì, người lái xe ôm gật đầu rồi đưa cho Danh ngọc một chiếc mũ bảo hiểm. Danh Ngọc đội lên, cài quai mũ cẩn thận rồi bảo anh xe ôm xuất phát.
Chiếc xe ôm nhanh chóng vượt qua con đường làng vắng lặng rồi ngoạch ra đường quốc lộ 352. Ngồi sau xe, trái tim Danh Ngọc càng lúc càng đập rộn lên lo sợ. Cậu không biết lát nữa gặp tên pê-đê thì chuyện gì sẽ xảy ra, nhưng cậu đoán để có thể lấy được hết những tấm ảnh có liên quan tới Hải Đăng thì trăm phần trăm cậu sẽ phải dâng thân xác cậu cho tên pê-đê khốn kiếp đó. Tên pê-đê ẻo lả và bệnh hoạn, mới nghĩ tới nó thôi cậu đã cảm thấy ghê tởm đến phát buồn nôn, vậy mà lát nữa cậu sẽ phải lên giường cùng hắn. Điều đó đối với cậu quả là một cực hình, quả là một màn tra tấn đầy tàn khốc. Cậu sợ hãi và ghê tởm bội phần. Hơn thế nữa, cậu còn cảm thấy mình thật có lỗi với Hải Đăng, thật xấu xa đồi bại. bấy nhiêu những điều đó đã khiến Danh Ngọc hơn một lần định nói với anh xe ôm quay xe về. Nhưng…nhưng khi cậu định nói ra thì hình ảnh tấm hình khốn nạn kia lại hiện ra trước mắt cậu thật rõ, thật oan nghiệt. Để lấy lại những tấm ảnh đó, để bảo vệ danh dự và nhân phẩm cho Hải Đăng, Danh Ngọc hiểu mình không thể quay về. Vì Hải Đăng cậu sẽ cắn răng chịu nhục.
Chiếc xe ôm dừng lại trước cửa nhà nghỉ Thùy Dung. Danh Ngọc xuống xe, cởi mũ bảo hiểm, trả tiền cho anh xe ôm rồi bước vào nhà nghỉ.
Vừa bước vào trong, còn chưa kịp hỏi nhân viên phục vụ thì một gã thanh niên đã bước đến bên Danh Ngọc và nói:
– Cuối cùng thì anh cũng đến. Tiểu thư của tôi đang đợi anh trên phòng số 5. Mời anh đi theo tôi!
Không nói gì, Danh Ngọc bước theo gã thanh niên.
************************************************************************************************************
– Ôí trời ơi, đang viết có cảm xúc thì hết mực. – Hải Đăng chép miệng đập chiếc bút bi xuống bàn rồi ngó ngang tìm kiếm – Mấy chiếc bút bi mới mua đâu rồi nhỉ? Rõ ràng khi sáng mình còn để nó trong hộp bút này cơ mà?
Hải Đăng tiến đến bên tủ sách, lật qua lật lại:
– Không biết ở nhà, Danh Ngọc thu dọn rồi để đâu rồi nữa?
” Cộp ”. Một quyển sách trên giá rơi xuống nền. Từ bên trong một chiếc phong bì lạ bay ra.
-Uả, phong bì gì đây nhỉ?
Không chần chừ, Hải Đăng nhặt chiếc phong bì lên và mở ra xem.
– Hả? Trời đất ơi!
Hải Đăng trợn tròn mắt, há hốc miệng bàng hoàng trước tấm ảnh oan nghiệt trên tay. ” Thế này là thế nào? Sao trong nhà mình lại có tấm ảnh này? ”
Cậu luống cuống móc tiếp trong phong bì ra xem có còn tấm ảnh nào nữa hay không? Một tờ giấy. Cậu vội vã giở ra trong sắc mặt tái mét đi vì lo lắng.
– Hả? Trời đất ơi! Danh Ngọc!
Giờ thì Hải Đăng mới bàng hoàng nhận ra tối nay Danh Ngọc không hề đi uống cà phê với Bá Vinh gì hết. Danh Ngọc đã đến nhà nghỉ Thùy Dung để gặp gỡ và thương lượng với thằng pê-đê khốn nạn.
Hải Đăng tức tối vò nhàu tấm ảnh và tờ giấy trong lòng bàn tay rồi đáp xuống đất. Cậu cuống cuồng chạy ra khỏi nhà. Đến ngã ba, cậu nói với anh xe ôm trong hơi thở dồn dập:
– Anh…anh ơi! Cho tôi…đến…nhà nghỉ Thùy Dung. Nhanh lên anh!
Tức thì cậu vội vã nhảy lên xe, cuống cuồng và lo sợ đến nỗi quên cả cài quai mũ bảo hiểm.
– Nhanh! Nhanh lên anh ơi! Làm ơn chạy càng nhanh càng tốt!
Trong đêm tối, chiếc xe máy phóng vèo vèo, lao vun vút như một mũi tên.
***************************************************************************
|
Danh Ngọc theo gã thanh niên bước vào phòng số 5. Vừa bước vào cậu đã thấy tên Như Nguyệt váy đỏ chót đang ngồi trên ghế vừa soi gương vừa thoa phấn. Điệu bộ của hắn quả là khiến cậu ghê tởm đến bội phần.
– Thưa tiểu thư, Lương Danh Ngọc đã đến!
Rất điệu đà, gã đứng lên khỏi ghế rồi phất tay một cái ra hiệu cho tên thanh niên ra ngoài. Gã nhìn Danh Ngọc, mỉm cười một nụ cười thật duyên rồi bước lại gần cậu, đặt bàn tay uốn éo lên mặt cậu vừa vuốt ve, vừa nũng nịu.
– Em biết thế nào cưng cũng đến mà. Chỉ có điều cưng đến trễ quá, làm em ngóng chờ cưng đến quặn tim, đỏ mắt!
Danh Ngọc thẳng thừng gạt tay gã xuống, lên tiếng:
– Những tấm ảnh đâu? Mau đưa hết ra đây! – Trời ơi, cưng vội gì chứ? Chỉ cần cưng chiều em thì sớm muộn gì em chẳng trao tất cả chúng cho cưng? – Tôi muốn anh…muốn cô trao cho tôi ngay bây giờ. Được chứ? – Khiếp, sao cưng khôn thế? Cưng còn chưa trao tình yêu của cưng cho em mà cưng đã… Thôi, chiều em trước rồi lát nữa em đưa cho. Nha, cưng yêu!
Tức thì gã ghé mặt hôn lên má Danh Ngọc một nụ hôn. Nụ hôn khá mạnh nên vết son trên môi hắn in lên má Danh Ngọc đỏ chót. Danh Ngọc nhăn mặt, rùng mình ghê tởm.
– Đi cưng! Lên giường nghỉ cùng em nào!
Vừa nói gã vừa khoác tay ngang bụng Danh Ngọc và dìu Danh Ngọc vào giường.
Khi cả gã và Danh Ngọc đều đã ngồi trên giường thì gã bắt đầu uốn éo, tay vân vê khuôn mặt Danh Ngọc rồi xuýt xoa:
– Cưng đẹp trai ghê ý! Cưng hãy đồng ý yêu em rồi mai mốt em sang Thái Lan phẫu thuật chuyển đổi giới tính rồi chúng ta làm đám cưới nha cưng!
Danh Ngọc không nói gì. Cậu nhắm hai mắt lại, cắn răng hứng chịu màn tra tấn khủng khiếp sắp xảy ra.
Từng ngón tay mềm mại và nuột nà của gã pê-đê xoa trên mặt Danh Ngọc rồi đưa dần xuống ngực. Những chiếc cúc áo trên người cậu lần lượt bị cởi khỏi khuy. Từng chiếc. Từng chiếc. Chẳng mấy chốc thân hình cậu đã lộ ra trước mắt tên pê-đê rõ mồn một.
Danh Ngọc vẫn nhắm chặt hai mắt. Một cảm giác ghê tởm và sợ hãi trào dâng trong người cậu khiến những mạch máu trong người cậu nóng ran lên. Mồ hôi trên trán, trên má, dưới cổ cậu đã bắt đầu rịn ra lấm tấm.
Hai mắt gã pê-đê cũng từ từ nhắm lại. Gã đưa dần, đưa dần mặt về phía ngực Danh Ngọc. Người Danh Ngọc đang nóng phừng phừng tự dưng lạnh toát đi, toàn thân cứng đơ như một khúc gỗ.
Bỗng:
– Thả ta ra! Các người mau thả ta ra! Danh Ngọc, anh biết em đang ở trong đó, hãy mở cửa cho anh đi Ngọc!
Danh Ngọc giật mình mở mắt. Là tiếng của Hải Đăng! Hải Đăng đang kêu gào ngoài cửa! Cậu hốt hoảng đẩy gã pê-đê ngã lăn ra giường rồi vội vã đóng cúc áo lại chạy ra phía cửa.
Nhưng:
– Cưng, đừng mà! Ở đây với em!
Tên Như Nguyệt đã ngay lập tức nắm tay Danh Ngọc và kéo lại.
– Buông tôi ra! – Danh Ngọc quát lên – Đủ rồi! Tôi không thể chịu đựng được chuyện này nữa! Anh hãy buông tôi ra!
Bên ngoài cửa phòng vẫn vang lên tiếng Hải Đăng:
– Các người làm gì? Mau thả ta ra! Ta muốn vào trong tìm Danh Ngọc! Danh Ngọc! Em đừng làm thế! Anh không cho phép em hi sinh vì anh như vậy đâu! Ngọc ơi! Mở cửa cho anh! Các người mau thả ta ra!
Tiếng một gã thanh niên:
– Thằng khốn! Im ngay! Danh Ngọc đang hầu hạ tiểu thư trong phòng, mày không được quấy nhiễu! – Thả ta ra! Ta muốn vào trong! Danh Ngọc! Mau mở cửa cho anh!
Rõ ràng bên ngoài cửa Hải Đăng đang bị lũ vệ sĩ của Như Nguyệt ngăn lại. Danh Ngọc khẳng định chắc chắn điều ấy qua những âm thanh bên ngoài.
– Mau buông tôi ra! Tôi muốn ra ngoài!
Nhưng tên Như Nguyệt ngay lập tức lao đến ôm chặt lấy bụng Danh Ngọc từ phía sau.
– Cưng à, bình tĩnh đi cưng! Nếu cưng nóng giận thì những tấm ảnh đó sẽ làm mưa làm gió trên mạng đấy! – Không! Tôi không cần những tấm ảnh đó nữa. Muốn làm gì chúng tùy các người! Mau bỏ tôi ra! – Không! Em không bỏ! Nhất định không bỏ đâu!
Danh Ngọc nghiến răng cố gắng cậy hai bàn tay gã ra khỏi bụng mình nhưng thật khó. Hai bàn tay gã cứ như dính chặt vào người cậu vậy. Cậu không thể ngờ gã ẻo lả, điệu đà đến như vậy thế mà cũng khỏe như trâu, khỏe một cách khủng khiếp.
– Mau buông tôi ra! – Không, em không buông! Anh yêu của em! – Các người mau thả ta ra! Danh Ngọc! Mau mở cửa cho anh! Danh Ngọc! – Thằng khốn, nếu mày còn la lối nữa, tao sẽ nện cho mày một bài học đó! – Mau buông tôi ra! – Danh Ngọc hét lên rồi vùng tay một cái thật mạnh, tên pê-đê ngã lăn ra nền nhà.
Ngay lập tức Danh Ngọc lao nhanh ra phía cửa và mở chốt. Cánh cửa mở ra, trước mắt cậu, Hải Đăng đang bị bốn tên vệ sĩ giữ chặt.
– Đừng để cho nó chạy! – Tên Như Nguyệt hét lên. Hai tên vệ sĩ buông tay khỏi người Hải Đăng, xông tới giữ chặt lấy hai tay Danh Ngọc. – Mau thả chúng tôi ra! – Danh Ngọc hét lên – Các người định làm gì?
Bây giờ tên Như Nguyệt mới ẽo ợt đứng dậy. Hắn bước đến bên Danh Ngọc rồi xoa tay lên má cậu.
– Muốn làm gì ư? Em sẽ cho thằng tình nhân của anh có cơ hội được nhìn thấy em và anh âu yếm! – Thằng chó! – Hải Đăng gào lên – Mau bỏ bàn tay bẩn thỉu của mày ra khỏi người Danh Ngọc bằng không tao giết mày!
Tức thì hắn đến trước mặt Hải Đăng, mỉa mai:
– Dựa vào mày sao? Thân mày còn lo chẳng nổi nữa là lo cho Danh Ngọc? Đêm nay tao sẽ bắt mày phải chứng kiến Danh Ngọc trong vòng tay tao! – Thằng chó! Mày có gan thì bảo lũ đàn em của mày thả tao ra! Tao liều chết với mày chứ quyết không để mày đụng đến Danh Ngọc đâu!
Tên Như Nguyệt trừng mắt, đưa tay bóp chặt hàm Hải Đăng:
– Thả mày ra à? Thả mày ra thì còn gì thú vị nữa? Đã dẫn xác đến đây phá hủy thời khắc hạnh phúc của tao rồi thì cứ giương mắt mà chuẩn bị xem màn kịch đầy hấp dẫn đi con!
Danh Ngọc quát lên:
– Mau thả anh ấy ra! Như Nguyệt, người anh muốn là tôi, anh mau thả Hải Đăng ra! – Thả nó ra thì còn gì là cuộc vui nữa cưng? – Tên Như Nguyệt mỉm cười – Đêm nay em sẽ cho nó có cơ hội để biết em yêu cưng nhiều đến như thế nào. Hơn nữa em sẽ… – Anh sẽ làm sao? – Sắc mặt Danh Ngọc lo lắng. – Em sẽ…em sẽ hành hạ, sẽ dày vò nó. Tất cả bởi vì em căm thù nó! Tại sao nó lại có thể dễ dàng có được trái tim và thể xác của anh? Những gì Như Nguyệt em không có được thì những người khác cũng sẽ đừng hòng có được!
Hải Đăng vùng vẫy:
– Thằng pê-đê khốn nạn! Hạng người như mày thì bao giờ có được trái tim và tình cảm của ai? Mau thả Danh Ngọc ra! Muốn hành hạ, đánh đập tao kiểu gì tùy mày thích.
Như Nguyệt nhìn Danh Ngọc, mỉm cười:
– Cưng xem, nó yêu cưng đến biết bao nhiêu. Nhưng dù nó có yêu cưng đến thế nào thì cũng không thể bằng tình cảm mà em dành cho cưng đâu.
Hải Đăng quát lên:
– Thằng khốn nạn! Thằng chó đẻ! Hãy mau thả Danh Ngọc ngay lập tức!
Tên Như Nguyệt cau mày nhìn Hải Đăng. Hắn bước lại gần cậu rồi nghiến răng tát ngang mặt cậu một cái như trời giáng. Cái tát làm má Hải Đăng lệch đi, in rõ năm vết ngón tay đỏ bầm.
– Chửi tao à? Từ nhỏ đến giờ chưa một thằng nào dám chửi tao! Các em, cho nó một bài học!
Một tên vệ sĩ nhỏ nhẹ:
– Tiểu thư, muốn hành động thì nên chọ địa điểm khác. Đây là nhà nghỉ không tiện.
Gã đưa mắt suy nghĩ rồi gật đầu:
– Em nói đúng. Được! Vậy thì cho chúng nó ngủ đi!
Tên vệ sĩ gật đầu. Hắn móc trong túi quần ra một chiếc khăn rồi bịt lên mũi Hải Đăng. Chiếc khăn có lẽ được tẩm thuốc mê nên ngay lập tức Hải Đăng gục xuống. Danh Ngọc nhìn Hải Đăng, trợn tròn mắt chưa nói được câu gì thì cũng đã bị tên này sấn tới bịt khăn lên mũi.
Tên Như nguyệt gật đầu:
– Tốt lắm! Đưa chúng ra ngoài!
Bốn tên vệ sĩ răm rắp làm theo. Hai tên dìu Hải Đăng, hai tên dìu Danh Ngọc. Ra đến cổng nhà nghỉ, chúng bị hai người bảo vệ giơ tay chặn lại:
– Các anh định đi đâu? Hai người này bị sao vậy?
Một gã nhanh nhảu trả lời:
– Hai thằng bạn của em uống say quá anh ạ. Bọn em phải đưa nó về nhà.
Hai người bảo vệ gật đầu rồi buông tay xuống cho chúng đi ra. Mở cánh cửa xe taxi, một tên hỏi:
– Tiểu thư đưa chúng đi đâu đây ạ?
– Để chị gọi điện hỏi Đức Tùng xem ở khu này có chỗ nào hành động phù hợp không đã.
Gã nói rồi móc điện thoại gọi cho Đức Tùng. Một lúc sau hắn mỉm cười:
– Đến sân vận động trường cấp hai Lại Xuân. Ở đấy có một địa điểm vô cùng thuận lợi.
***************************************************************************************
|
Bá Vinh dừng xe trước sân nhà Hải Đăng rồi bước vào trong nhà:
– Danh Ngọc à, cậu có ở nhà không vậy?
Không có tiếng trả lời, Bá Vinh ngó vào trong phòng ngủ. Cũng chẳng thấy ai, một không gian vắng lặng và lạnh ngắt:
– Hải Đăng à, anh có nhà không vậy? Anh Đăng ơi!
Không ai trả lời. Bá Vinh bước đến bên ghế và ngồi xuống chờ đợi.
– Hai người đi đâu rồi không biết!
Tiếng xe máy nữa quành vào ngõ. Ngỡ là Hải Đăng và Danh Ngọc trở về, Bá Vinh đứng dậy nhìn ra. Nhưng không phải, trên xe là một cô gái.
Thanh Hương dựng xe bước vào nhà. Thấy Bá Vinh ngồi trong phòng khách mà không thấy Hải Đăng và Danh Ngọc, cô ngạc nhiên:
– Xin lỗi, anh là…
Bá Vinh cười:
– Vâng, chào chị! Tôi là Bá Vinh, là bạn mới quen của Danh Ngọc và anh Đăng.
Thanh Hương thốt lên:
– Trời đất, cậu là Bá Vinh, là người giúp đỡ Danh Ngọc rất nhiều khi Ngọc ở Hà Nội phải không? Ngọc đã kể về cậu cho mình nghe. Còn mình là Thanh Hương. – À, hóa ra cậu là bà mối nối duyên cho anh Đăng và Danh Ngọc hả? – Uả, sao cậu biết? – Thì Danh Ngọc đã từng kể về chuyện tình giữa cậu ấy với anh Đăng cho mình nghe mà. – Ừ. Mình chính là bà mối se duyên cho họ đấy. Thú thật với Vinh nhiều lúc nhìn thấy hai người họ đau khổ mình lại thấy hối hận về việc làm của mình. Nhưng khi nhìn thấy họ sống vui vẻ và hạnh phúc bên nhau thì mình lại lấy làm vui lắm, y như là mình đã là người mang hạnh phúc đến cho họ vậy. Mình cũng chẳng biết nỗi lòng thật sự của mình là như thế nào nữa. Mà Vinh, cậu đến lâu chưa? – Mình vừa ngồi được một lúc thì Hương đến. – Thế anh Đăng và Danh Ngọc đâu? – Mình không biết. Chắc là họ đi đâu đó quanh đây thôi bởi vì nhà cửa không khóa gì hết. Chúng ta ngồi đợi một lúc vậy. – Để mình vào trong phòng ngủ tìm xem. Có khi hai người đang…
Bá Vinh bật cười:
– Không có đâu, mình tìm rồi.
Nhưng Thanh Hương vẫn đứng dậy và mở cửa bước vào phòng ngủ. Qủa là không có ai hết. Định đóng cửa lại thì Thanh Hương thấy một tấm ảnh và một tờ giấy nhàu nát trên nền nhà. Tò mò, cô bước lại và nhặt lên xem.
– Bá Vinh! Thôi chết rồi! Nguy to rồi! Anh Đăng và Danh Ngọc…
Thanh Hương hốt hoảng chạy ra ngoài phòng khách trong sắc mặt tái đi lo lắng. Bá Vinh vội vã giật lấy tấm ảnh và tờ giấy trên tay Thanh Hương.
– Làm…làm sao bây giờ hả Vinh? – Đi! Chúng ta lập tức đến nhà nghỉ Thùy Dung. Hương, cậu biết nhà nghỉ Thùy Dung ở đâu chứ? – Mình biết. – Vậy mau dẫn mình đến đó nhanh lên!
************************************************************
|