Vũ Hải Đăng, Lương Danh Ngọc
|
|
– A lô, Hương à! – Uả, anh Đăng! Sao chiều nay anh không đi làm thế? – Ngọc…Ngọc bỏ anh mà đi rồi Hương ơi! Cậu ấy…cậu ấy bị chị gái anh ép buộc phải ra đi. – Trời ơi, sao chị gái anh lại làm như thế? Anh đã đi tìm Ngọc chưa? – Anh đã đi tìm khắp mọi nơi nhưng vô vọng Hương à. Điện thoại của Ngọc cũng tắt luôn, anh không gọi được. – Vậy anh thử gọi về nhà Ngọc xem. Biết đâu Ngọc về Đồ Sơn rồi? – Anh đã gọi cho anh trai Ngọc nhưng anh ấy bảo Ngọc không có về. Hương ơi, ở đây ngoài Hương ra, Ngọc có còn quen biết ai nữa không? – Chắc là không đâu anh à. Em chưa bao giờ nghe Ngọc nói là quen ai ở đây cả. – Vậy thì Ngọc có thể đi đâu đây? Hương ơi, Ngọc lại đang ốm nữa mà trời lại sắp tối rồi. Không biết rằng đêm nay Ngọc sẽ ngủ ở đâu đây?
Qua điện thoại, tiếng khóc của Hải Đăng vọng lên thật rõ. Thanh Hương an ủi:
– Bình tĩnh đi mà anh. Cũng có thể đêm nay Ngọc sẽ về với anh mà. Mà anh ơi, để em gọi điện hỏi mấy đứa bạn thân của em và Ngọc xem Ngọc có ở nhà chúng nó không nhá! – Ừ, Hương gọi hỏi ngay nha Hương!
Thanh Hương tắt máy. Cô khẩn cấp gọi điện cho mấy đứa bạn thân mà trước đây giữa Ngọc và chúng từng có mối quan hệ thân thiết. Thế nhưng…
– Anh Đăng à, Ngọc không có ở nhà chúng nó đâu. – Trời ơi, vậy thì Ngọc có thể đi đâu đây? Hương ơi, liệu chúng nó có nghe lời Ngọc mà nói dối không Hương? – Không đâu anh à, em tin chúng nó lắm. Anh thử đi tìm những chỗ khác xem sao? – Còn chỗ nào mà anh chưa tìm nữa đâu Hương? Chắc là Ngọc bỏ anh thật rồi! Chắc là anh mất Ngọc thật rồi Hương ơi!
Hải Đăng lại khóc. Cả ngày hôm nay không biết nước mắt cậu đã rơi bao nhiêu. Chỉ thấy rõ khuôn mặt cậu hốc hác đi, khổ sở đến vô cùng. Hai mắt cậu sưng lên đỏ mọng và giọng nói thì thật khàn thật đặc, tưởng chừng như cậu khó có thể cất lên được những lời nào nữa.
Tám giờ tối mà nhà Hải Đăng thật tối tăm và lạnh lẽo, không một ánh điện, không một tiếng nói, chỉ có cơn ho dai dẳng của ông cụ trong phòng. Chị gái Hải Đăng bước vào nhà và bật điện lên, chỉ có khi ấy gian phòng mới sáng, nhưng nó vẫn thật cô quạnh, vẫn lạnh lẽo đến não lòng.
Nhìn vào phòng của bố, chị thấy ông cụ vẫn co ro nằm trên giường và ho lụ khụ. Đã tám giờ tối rồi, chị không biết giờ này Hải Đăng đang ở đâu nữa và một điều chắc chắn là đến tận bây giờ bố chị vẫn chưa được ăn cơm. Nhìn căn nhà lạnh lẽo, nhìn ông cụ co ro trên giường, chị đau lòng đến nỗi quỵ xuống nền nhà mà cứ thế ôm mặt khóc. Chị không biết hành động của mình lúc sáng là đúng hay sai nhưng có lẽ chắc chị cũng đang dần hối hận.
Trên ghế đá dưới gốc cây hoa sữa, Hải Đăng ngồi một mình, co ro và lạnh lẽo. Cậu không còn khóc nữa. Từ trưa đến giờ cậu đã khóc, đã khóc. Nước mắt của cậu dường như đã cạn kiệt khiến cậu dù muốn khóc cũng không còn khóc được. Những giọt sương đêm trên lá rớt xuống vai, xuống lưng cậu thẫm ướt và lạnh buốt.
Hải Đăng cứ ngồi, cứ co ro mà đưa ánh mắt vô hồn nhìn vào không gian tối mờ mịt. Kim đồng hồ đã chỉ chín giờ. Cậu cứ ngồi, cứ vô hồn như thế.
Ánh đèn xe máy bỗng dưng dọi vào mắt Hải Đăng thật chói. Thế rồi năm chiếc xe máy cùng đỗ lại. Bảy gã thanh niên bước đến. Một trong số chúng là tên đồng tính khốn kiếp Nguyễn Đức Tùng.
– Cưng à, đã chín giờ tối rồi đó, sao cưng cứ ngồi một mình ở đây vậy? Cô đơn và lạnh lẽo quá ha.
Hải Đăng cất giọng khàn đặc:
– Cút đi! Hãy để cho tôi yên! – Uả, cưng khóc à? Cũng phải thôi, thằng tình nhân tự nhiên bỏ nhà đi mất thì cưng không buồn, không khóc sao được nhỉ?
Hải Đăng không nói gì. Đức Tùng lại tiếp:
– Anh mới lên Hà Nội đến hơn tuần vậy mà thật không ngờ ở nhà cưng lại có những hành động mãnh liệt đến như vậy. Dám cả gan đưa trai về nhà sống chung cơ đấy. – Anh im đi, đừng có nói với giọng đó. Chúng tôi yêu nhau chân thật chứ không phải… – Không phải đưa nhau về nhà để thực hiện những hành động xấu xa? Cưng định nói điều ấy? Cưng lừa ai chứ? Cưng có dám khẳng định với anh là cưng và thằng đó chưa từng một lần lên giường không? Cưng à, nói cho cùng thì cưng cũng đâu phải là người trong sạch, chân chính gì? Cũng dâm đãng, cũng đồi bại như bọn anh cả mà thôi. – Đủ rồi! Anh hãy cút đi! Hãy để cho tôi yên! – Cưng đuổi anh? Lẽ nào cưng không muốn biết tin về thằng nhãi Lương Danh Ngọc của cưng sao? Bọn anh đến tìm cưng là để thông báo cho cưng biết hiện giờ Lương Danh Ngọc của cưng đang ở chỗ bọn anh. Cậu ta rất khỏe, cưng không phải lo lắng gì cho cậu ta nữa hết. – Anh lừa ai chứ? Danh Ngọc đâu có thể đi theo lũ khốn nạn các người? – Đúng là Danh Ngọc không tự nguyện theo bọn anh. Nhưng nếu bọn anh nói bọn anh đã dùng sức mạnh để mời nó về nhà thì cưng có tin không? – Cái gì? Chúng mày dám bắt Danh Ngọc? Chúng mày đã làm gì cậu ấy?
Hải Đăng hốt hoảng đứng bật dậy nắm tay túm chặt ngực áo Đức Tùng. Hắn cười:
– Cưng yên tâm đi, anh đã bảo là Danh Ngọc của cưng vẫn khỏe mà. Người mà anh muốn yêu là cưng, đâu phải là hắn? – Vậy anh muốn gì? Nói đi! – Cưng nghĩ anh hèn mạt đến nỗi ra tay bắt Danh Ngọc rồi uy hiếp cưng ư? Cưng nghĩ xấu về anh quá đấy. Nào cưng, nếu muốn gặp Danh Ngọc, nếu muốn thuyết phục Danh Ngọc về với cưng thì mau lên xe đi, anh sẽ cho hai người gặp mặt.
Hải Đăng đưa mắt nhìn Đức Tùng. Ánh mắt sắc như dao và nụ cười đầy mưu mô của hắn khiến cậu hiểu tên này không có một ý đồ gì gọi là tử tế. Nhưng hắn ta đã nói là Danh Ngọc đang ở chỗ hắn ta? Có thể là phải mà cũng có thể là không. Mặc kệ đi, dù biết một chút tin gì về Danh Ngọc thôi thì cậu cũng phải đi tìm bằng được, dẫu cho có phải dẫn thân vào hang hùm miệng sói.
– Được rồi, chúng ta đi.
Hải Đăng nói rồi bước lên xe, ngồi sau lưng Đức Tùng. Trong đêm tối, năm chiếc xe máy phóng đi như ma đuổi.
– Đến rồi cưng! – Chúng dừng lại trước một ngôi nhà nhỏ nhưng khá mới và hiện đại. Trong nhà điện thắp sáng trưng nhưng thật yên ắng không một bóng người. – Anh nói dối, trong nhà làm gì có ai? – Chắc Ngọc đang ngủ, cưng cứ vào nhà đi mà.
Đức Tùng mở cửa, Hải Đăng và sáu gã thanh niên còn lại cũng bước vào theo. Nhìn lên trên giường, thấy chăn ga trải trắng muốt nhưng không thấy một ai, Hải Đăng hỏi:
– Danh Ngọc đâu?
” Rầm! ” – Tiếng cánh cửa đóng sập lại làm Hải Đăng giật mình tưởng chừng như tim bắn ra ngoài. Trước mắt cậu, bảy gã thanh niên khoanh tay trước ngực nhìn cậu với ánh mắt nham hiểm đầy khiêu khích. Hải Đăng nhìn chúng, tái mặt, lắp bắp:
– Các người…các người định làm gì?
Đức Tùng nhếch mép cười:
– Chẳng phải cưng cũng rất thích lên giường với thằng nhãi Danh Ngọc đó sao? Đêm nay bảy người bọn anh sẽ chiều cưng. Cưng tha hồ mà sướng nhé! – Các người…các người dám?
Không nói gì, cả bọn cười vang lên đáng sợ.
– Cứu tôi với! Cứu tôi với!
Hải Đăng hét lên rồi chạy ra phía cửa. Nhưng chốt cửa đã bị khóa chặt lại. Những bàn tay lực lưỡng ngay lập tức xô tới túm lấy vai, lấy tay Hải Đăng rồi hất cậu lên giường. Bảy gã thanh niên bâu quanh cậu như một đàn hổ đói. Hải Đăng gào thét, chống cự một cách quyết liệt nhưng rồi vô vọng. Quần áo trên người cậu nhanh chóng bị lột sạch sành sanh. Nước mắt Hải Đăng trào ra, ê chề và nhục nhã.
|
Trên chiếc ghế đá trong công viên, Danh Ngọc ngồi một mình, đơn độc và lạnh lẽo. Cũng như Hải Đăng, từ sáng đến giờ cậu đã khóc biết bao nhiêu và giờ đây chẳng còn một giọt nước mắt nào có thể khiến cậu khóc được nữa. Cậu đưa ánh mắt buồn thiu nhìn ra bốn phía xung quanh. Từng cặp tình nhân tay trong tay, vai sát vai thật ấm nồng và hạnh phúc. Cậu thấy chạnh lòng quá! Thấy mình thật lẻ loi, thật lạc lõng. Ước gì lúc này Hải Đăng đang có ở đây, đang ngồi sát bên cậu để cậu được ôm ngang bụng Hải Đăng, được ngả đầu lên vai Hải Đăng thì cậu ấm áp, hạnh phúc biết nhường nào.
Ước gì…
Nhưng cậu biết đó chỉ là điều ước đầy hoang tưởng. Cậu đã rời xa Hải Đăng, đã bước quá xa Hải Đăng rồi. Duyên kiếp này, số phận này sẽ không bao giờ có thể đưa cậu về bên Hải Đăng nữa.
Cậu lại nghĩ về Hải Đăng. ” Không biết giờ này ở Hải Phòng, Hải Đăng đang ra sao? Chắc là anh ấy đã cuống cuồng đi tìm mình rồi đau khổ mà khóc than nhiều lắm.” Lòng Danh Ngọc lại buồn, lại đau, lại thương Hải Đăng vô hạn.
Nhìn chiếc điện thoại trên tay, đã hơn một lần Danh Ngọc định mở máy gọi về cho Hải Đăng để cậu có thể biết Hải Đăng hiện giờ như thế nào, để cậu có thể nói trực tiếp với Hải Đăng vài lời, ít ra Hải Đăng cũng sẽ bớt đau khổ hơn và ít ra cậu cũng cảm thấy mình đỡ lạnh lẽo, đỡ nhớ Hải Đăng đôi chút. Nhưng cậu lại không thể làm điều ấy. Gọi về cho Hải Đăng, nhất định cậu sẽ nghe được tiếng khóc và những lời nói thật nồng cháy, thật đau khổ của Hải Đăng. Cậu sợ mình sẽ càng thương Hải Đăng hơn và rồi không kìm được lòng, cậu lại quay về bên Hải Đăng mất. Mà nếu cậu trở về bên Hải Đăng thì không thể được. Hình ảnh chị gái Hải Đăng quỳ trước mặt cậu và van xin cậu trong đầm đìa nước mắt vẫn còn hiện ra trong tâm trí cậu thật rõ. Cậu không thể trở về, nhất định là không thể.
” Anh Đăng ơi, em biết giờ này anh đang rất nhớ em, rất lo lắng cho em và đau khổ vì em. Nhưng em xin lỗi, em không thể liên lạc với anh được. Hy vọng thời gian sẽ khiến anh mau chóng quên được em và sống một cuộc đời hạnh phúc.”
Tiếng bước chân người nhè nhẹ, Danh Ngọc ngước mắt lên nhìn. Ánh điện của công viên đủ cho cậu nhìn thấy rõ một người con gái mặc váy hồng, tóc xõa ngang vai, mắt đeo cặp kính đen, tay xách cái sắc nhỏ và dưới chân là đôi giày cao gót phải cao đến mười lăm, hai mươi phân. Cô ta khá đẹp, nước da trắng mịn màng và mùi nước hoa thì tỏa ra thơm ” nồng nặc ”. Đi theo cô ta là bốn người thanh niên khác, cũng khá trẻ, nhìn qua đủ biết là dân ăn chơi vì trên đầu mỗi người đều là những kiểu tóc khá ”mốt” hơn thế nữa lại được ” sơn ” đủ các màu xanh, đỏ, tím, vàng lòe loẹt.
Thấy cô ta cứ đứng trước mặt mình mà nhìn mình chòng chọc, Danh Ngọc ngạc nhiên:
– Xin lỗi chị, có chuyện gì không ạ?
Không trả lời Danh Ngọc, cô ta mỉm cười với cậu một nụ cười ” duyên ” phát sợ rồi ngồi xuống ghế bên cậu. Rất yểu điệu, cô ta đặt tay lên vai cậu rồi cất giọng ngọt hết mức:
– Sao anh lại ngồi đây đơn độc thế? Đi chơi với bọn em nha!
” Oái! ” Danh Ngọc đến nổi da gà vì đằng sau cái thân hình con gái vô cùng xinh đẹp này lại là một giọng nói đàn ông. Cậu choáng váng hiểu ra ngay gã này hẳn là một tên pê-đê chính gốc.
– Ơ, xin lỗi anh, tôi còn bận!
Danh Ngọc nói rồi định đứng lên khỏi ghế nhưng tên pê-đê đã ngay lập tức kéo tay cậu ngồi trở lại.
– Bận gì mà bận hả anh? Ngồi đây nói chuyện với em một chút đi mà! – Dáng vẻ của hắn vẫn vô cùng điệu đà và ẻo lả – Mà em dễ thương thế này anh đừng có gọi em là anh. Anh em mình làm quen nhau nhá. Em là Dương Như Nguyệt, hai mươi lăm tuổi. Tên Như Nguyệt có nghĩa là em đẹp như mặt trăng trên trời đó anh. Còn anh tên gì vậy ạ? – Xin lỗi, quả thật tôi có việc phải đi gấp. Chào…chào chị!
Lần này thì Danh Ngọc giật mạnh tay hắn ra khỏi tay mình rồi đứng lên khỏi ghế. Nhưng ngay lập tức một trong bốn gã thanh niên đã nhanh tay đẩy cậu ngồi xuống.
– Các người…các người định làm gì?
Tên thanh niên hách dịch:
– Tiểu thư muốn nói chuyện với mày thì ngồi yên đó đi con!
Gã pê-đê liếc mắt lườm tên thanh niên một cái dài thườn thượt.
– Nói năng nhẹ nhàng thôi em kẻo làm anh ấy sợ. Để chị còn làm quen anh ấy chứ!
Rồi gã đưa bàn tay điệu đà với những móng tay sơn đỏ chót lên mặt Danh Ngọc và vuốt ve:
– Ôi chao, anh đẹp trai quá ha! Anh đã có người yêu chưa vậy? Nếu chưa có thì làm người yêu em nha anh?
Không thể chịu đựng nổi, Danh Ngọc gạt phắt bàn tay của hắn xuống, nói thẳng thừng:
– Tôi không thích. Các người mau tránh ra!
Nhưng bốn gã thanh niên vẫn hiên ngang đứng chặn trước mặt Danh Ngọc không cho cậu đường thoát. Bối rối, Danh Ngọc chưa biết nên xử lý tình huống này như thế nào thì một người thanh niên từ xa bước lại:
– Lại có chuyện gì thế này?
Ngay lập tức, Danh Ngọc cầu cứu:
– Anh ơi,bọn họ gây khó dễ cho tôi!
Chàng thanh niên nhìn gã pê-đê với ánh mắt coi thường:
– Lại là mày! Khôn hồn thì cút ngay cho đỡ khuất mắt tao!
Gã pê-đê cũng chẳng phải tay vừa, đứng lên khỏi ghế, hai tay chống nạnh, đanh đá quát:
– Mày là cái thá gì mà dám xen vào chuyện của tao? Các em đâu, dạy nó một bài học cho chị!
Tức thì bốn gã thanh niên nhảy bổ về phía chàng thanh niên lạ. Nhanh như một tia chớp, chàng trai nhảy lên, xoay người, quay gót phang lia lịa vào mặt từng tên. Trong chớp mắt cả bốn tên ngã nhào ra đất kêu la oai oái.
Cũng chẳng tha, chàng trai túm lấy tay gã pê-đê rồi bẻ quặt ra sau lưng. Quá đau đớn, gã vội vã van xin:
– Anh…tha…tha cho em đi mà! Á!…Á! Đau quá! Anh!…
Không thèm nói gì, chàng trai đẩy gã về phía trước khiến gã ngã dúm dó vào bốn tên thanh niên. Biết không thể làm được gì, cả bọn loạng choạng đứng dậy rồi bước đi. Nhưng bước được ba bốn bước, như để lấy lại sĩ diện, gã pê-đê quay mặt lại chỉ tay vào chàng trai, thách thức:
– Triệu Bá Vinh, mày nhớ mặt tao đấy! Thù này không trả tao tuyệt đối không phải Dương Như Nguyệt!
Không thèm nói gì thêm, Triệu Bá Vinh quay sang hỏi Danh Ngọc:
– Cậu có sao không? – Cám ơn cậu, mình không sao! – Sao cậu lại ra công viên ngồi một mình thế? Bạn cậu đâu? – Mình…mình là người Hải Phòng mới ra Hà Nội lúc trưa. – Cậu ra Hà Nội tìm người thân hả? – Không. Mình ra Hà Nội tìm việc làm. – Chắc cậu chưa tìm được việc đúng không? Mà chắc cậu cũng chưa thuê được nhà trọ? Hay là nếu cậu không chê thì mình mời cậu đến nhà mình ở qua đêm?
Danh Ngọc ngập ngừng:
– Nhưng…nhưng mình chỉ sợ sẽ làm phiền cậu? – Trời ơi, phiền gì mà phiền? Thú thật mình ở một mình cũng buồn lắm. Có cậu ở cùng sẽ vui hơn.
Danh Ngọc nhìn Bá Vinh, khẽ gật đầu.
|
Đi bộ một quãng đường ngắn, Bá Vinh đã dẫn Danh Ngọc đến nhà mình. Đó là một căn nhà nhỏ nhưng thật gọn gàng sạch sẽ với đầy đủ tiện nghi.
– Nhà mình đó. Cậu ngồi xuống ghế đi! – Uả, cậu sống một mình thật hả? – Ừ. Nhà mình ở Nghệ An cơ. Mình học ở Hà Nội này. Mình thích sống một mình nên thuê hẳn căn nhà này đấy. – Cậu học trường gì? – Mình là sinh viên năm thứ hai trường Đại Học Công Đoàn. – Cậu giỏi nhỉ? – Giỏi gì đâu? Sinh viên như mình nhiều vô số kể. Mình đang lo là tốt nghiệp rồi liệu có xin được việc làm hay không nữa. – Cậu có bằng có cấp xin đâu mà chẳng được việc tốt. Lo gì? – Mình cũng mong là vậy. Mà cậu tên gì? Bao nhiêu tuổi? – Mình họ Lương, tên Danh Ngọc, hai mươi mốt tuổi. – Vậy thì bằng tuổi mình đó. Mà cậu đã ăn gì chưa? – Mình ăn xôi hộp rồi. – Mà sao mắt cậu đỏ thế? Giọng nói lại có vẻ khàn khàn. Cậu có chuyện gì không vui à? – Mình…mình đâu có! – Nhưng kể cũng lạ đó nha. Cậu lên Hà Nội tìm việc mà lại không mang theo quần áo. – Mình…mình… – Mà thôi, chắc cậu cũng chưa tắm. Hãy vào nhà tắm tắm gội cho thoải mái đi. Quần áo của mình treo sẵn trong đó đấy, cậu thấy bộ nào vừa thì cứ lấy mà mặc. – Mình…mình cảm ơn cậu! – Thôi, khách sáo làm gì? Đi đi!
Một lúc sau Danh Ngọc từ nhà tắm bước ra. Bá Vinh nhìn cậu cười:
– Ái chà, cậu mặc quần áo của mình cũng vừa ra phết. – Cám ơn cậu! – Lại cám ơn rồi. Mình đã nói là cậu không cần khách sáo. Mà Ngọc này, mình có chỗ này không biết cậu có muốn làm không? – Việc gì vậy Vinh? – Thằng bạn mình mới mở quán bar, hiện đang thiếu nhân viên phục vụ bàn. Nó bảo lương ba triệu một tháng. Cậu muốn làm không? – Vậy thì hay quá! Vinh hỏi cho mình ngay nha! – Ừ. Mai mình sẽ hỏi nó cho. Nhưng công việc sẽ vất vả đấy Ngọc à. – Không sao. Mình chịu được vất vả mà. Uả, mà Vinh… – Sao? – Sao Vinh đối xử với mình tốt quá vậy? – Mình cũng chẳng biết nữa. Nhưng mình nhìn Ngọc dễ thương lắm nên dù muốn không giúp cũng không được. Mà Ngọc này… – Hả? – Cậu không phải thuê nhà trọ đâu. Làm việc xong cứ đến ở với mình cho vui nhá! – Liệu có bất tiện không? – Không đâu. Mình muốn như thế mà. – Ừ. Vậy thế cũng được. – Thôi muộn rồi đấy, mình đi ngủ đi.
Nhà Bá Vinh chỉ có một chiếc giường nên Danh Ngọc và Bá Vinh ngủ chung. Nằm trên giường, Danh Ngọc lại nhớ tới Hải Đăng. ” Không biết giờ này anh đã đi ngủ chưa? Có khi nào anh vẫn một mình ngồi trước sân mà ngóng đợi em về? ” Nghĩ như thế, nước mắt Danh Ngọc lại trào ra, chảy long lanh xuống gối.
|
Từng đợt gió thu hiu hắt nhẹ nhàng lướt qua người Hải Đăng. Chỉ là gió thu thôi nhưng nó cũng làm cho cậu lạnh lẽo đến rợn người.
Hải Đăng đứng trước dòng sông, lặng thinh và vô hồn như một pho tượng đá. Nước sông hôm nay thật đỏ, đỏ như đôi mắt quầng mộng của Hải Đăng, đỏ như những dòng máu đang xối xả trào ra từ vết thương sâu hoắm trong trái tim cậu vậy. Cậu đã không còn gì hết, không còn Danh Ngọc, không còn ai có thể quan tâm tới cậu và mang cho cậu hạnh phúc. Đến cái thân xác vô hồn này của cậu cũng bị lũ khốn kiếp kia cưỡng đoạt và dày xéo. Thật là đau đớn biết bao nhiêu! Thật là nhục nhã đến vô cùng! Cậu đã không còn gì nữa. Tất cả bây giờ trước mắt cậu chỉ là một con số không. Một con số không tròn trĩnh và oan nghiệt.
Gió thu vẫn nhẹ nhàng lướt qua thân xác Hải Đăng thật tê, thật buốt. Bên kia sông những cây bàng đã bắt đầu đỏ lá, thỉnh thoảng có những chiếc lìa cành rơi nhè nhẹ. Một sự ra đi ư? Một sự ra đi để đón chờ và thay thế những mầm xanh mới. Một sự ra đi có thật là một điều thanh thản?
Từng đám lục bình theo gió lững lờ trôi trên mặt sông. Đám lục bình này thật giống như cuộc đời của Hải Đăng, cứ trôi hoài, trôi mãi. Trôi trong biết bao nhiêu sóng nước dập vùi, không bao giờ có bình an và tĩnh lặng, không bao giờ biết nơi đâu là bến đỗ…
Hai chân Hải Đăng tiến dần về phía bờ sông. Mặt nước mênh mông không còn là điều làm cậu sợ. Cậu chỉ còn cảm thấy nó như là một nơi để cậu có thể gieo mình xuống, để gột rửa những nỗi nhục nhã ê chề trong thân xác cậu, để cuốn đi những cau đắng, những niềm đau khổ trong cuộc đời cậu, để cậu tìm được một cảm giác bình yên và thanh thản.
Hai mắt Hải Đăng nhắm lại rồi tự ngã ra phía trước. Đây là lần thứ hai cậu muốn tìm sự ra đi.
Nhưng một lần nữa ông trời lại không cho cậu chết. Đúng lúc Hải Đăng sắp gieo mình xuống sông thì một bàn tay đã kịp lôi cậu lại. Cậu mở mắt ra nhìn. Ánh mắt cậu nhạt nhòa và đầy mệt nhọc nhưng vẫn có thể khiến cậu nhận ra người kéo mình lại là một ông lão trên dưới bảy mươi. Ông nhìn cậu và lắc đầu:
– Đang giữa tuổi xuân xanh sao lại muốn chết hả chàng trai trẻ? – Cháu muốn chết vì cuộc đời này không còn gì cho cháu nữa. Cháu đã quá mệt mỏi, quá đau khổ. Cháu muốn được thanh thản ra đi. – Cuộc đời này vốn dĩ đầy tươi đẹp sao cậu lại bảo không còn gì cho cậu? Như lão đây đã hơn bảy mươi tuổi rồi, ngày lại ngày vác cần đi câu cá, sống một cuộc sống có thể nói là khó khăn nhưng lão vẫn yêu, vẫn quý cái cuộc đời này. – Đấy là ông đã qua tuổi yêu đương. Ông đã có con cháu đông vui, hạnh phúc. Đó là cái kết thúc tươi đẹp của một tình yêu. Bởi vậy cuộc đời này đối với ông là đẹp nhưng đối với cháu chỉ đầy rẫy những đắng cay và đau khổ. Ông và cháu khác nhau, không thể lấy cuộc đời của người này để đánh giá cuộc đời vui hay buồn được. – Cậu đang buồn, đang bi lụy vì tình yêu? Chàng trai trẻ, có ai sống mà tránh được chữ tình? Tùy vào hoàn cảnh, tùy vào số kiếp của mỗi người mà tình yêu phân ra đắng cay hay hạnh phúc. Nhưng cậu phải biết phấn đấu, phải biết đứng lên thì mới có thể đẩy lùi đắng cay và đến với hạnh phúc trong tình yêu được. – Cháu đã đứng lên, đã bất chấp tất cả vì tình yêu của cháu đấy thôi ông? Nhưng tất cả đối với cháu chỉ là đắng cay. Cháu biết mình dù có nỗ lực đến thế nào thì cũng không thể thoát khỏi được bàn tay con Tạo. Cháu chán chường, cháu mệt mỏi, cháu đau đớn. Cháu muốn thanh thản ra đi. – Nào chàng trai trẻ. Hãy ngồi xuống đây để lão bói cho một quẻ trong tình yêu của cậu. Nếu thực sự tình yêu của cậu đã hoàn toàn không còn gì nữa thì lão sẽ không ngăn cấm cậu ra đi. Cậu hãy đưa bàn tay trái của cậu cho lão.
Không nói gì, Hải Đăng run run đưa lòng bàn tay mình ra. Ông lão cầm lấy, ngắm nghía rồi chiêm nghiệm. Một lúc ông lão nói:
– Đúng là nhân duyên oan trái. Cậu nói đúng, đúng là tình yêu của cậu vô cùng đắng cay và đau khổ. Hạnh phúc của cậu chỉ mong manh như một tơ chỉ nhỏ còn tất cả là toàn bộ nước mắt và nỗi đau. Người yêu cậu đã bỏ cậu mà đi. Đúng là cậu không còn gì hết. Không ai có thể thay thế người yêu cậu mà đến trong cuộc đời cậu nữa vì Nguyệt Lão đã dùng tơ hồng buộc chặt cậu với người đó lại với nhau. Nhưng hôm nay cậu chưa thể chết. Cậu chưa thể chết vì cậu và người yêu cậu còn phải gần nhau trong những ngày tháng cuối đời. Đó là sự xếp đặt của Tạo hóa, cậu không thể làm trái được đâu. Chàng trai trẻ, đúng là từ khi sinh ra cho đến nay, hôm nay lão mới xem chỉ tay cho một người mà khiến lòng lão bàng hoàng, đau đớn đến như vậy. Nhưng lão không giúp gì được cho cậu hết. Đó là cái nghiệp chướng mà số kiếp cậu bắt buộc cậu phải đi qua. Cậu hãy về đi. Muời hai ngày nữa người yêu cậu sẽ về bên cậu. Cậu hãy tận dụng quãng thời gian ấy mà sống sao cho thật hạnh phúc.
Nói xong ông lão chỉ lắc đầu buồn bã mà đứng dậy bước đi. Nhìn mặt nước mênh mông, Hải Đăng hiểu ông trời vẫn chưa cho mình được chết.
|
– Ngọc này, mình đã đến quán và xin được việc cho cậu rồi đấy. Tối nay cậu bắt đầu đi làm nha! – Vậy à? Ừ. Mình cảm ơn Vinh! – Cậu sẽ phải làm từ sáu giờ tối đến hai giờ đêm vì đó là thời gian quán đông khách. Hết giờ làm cậu có thể về hay làm gì tùy thích. – Ừ. Mình biết. – Mà Ngọc này, mình hỏi thật nha. Có phải cậu có chuyện gì buồn lắm đúng không? – Mình…mình đâu có. – Cậu không giấu được mình đâu. Đêm qua mình biết cậu khóc rất nhiều. Nhiều đến nỗi sáng nay mình vẫn thấy chiếc gối còn ướt. Ngọc à, mình biết cậu không phải lên Hà Nội để tìm việc làm. Chắc chắn cậu lên đây là để trốn tránh một cái gì đó đúng không? – Đâu…đâu có mà Vinh. – Ngọc này, Vinh thật sự coi cậu là bạn đấy. Nếu cậu thật sự cũng coi Vinh là bạn thì có thể tâm sự với Vinh. Có người để mà tâm sự Ngọc cũng thấy nhẹ lòng mà. – Thực ra… Vinh nói đúng. Mình đang trốn chạy một người. Trốn chạy người mà mình yêu cuồng nhiệt, mặc dù người ấy cũng yêu mình hơn tất cả mọi thứ quý giá trên đời. Nhưng mình và người ấy không bao giờ có thể có nhau. Cậu biết tại sao lại thế không Vinh? – Vì người mà cậu yêu là một người con trai. – Uả, sao Vinh biết? – Đêm qua Ngọc mê sảng dữ lắm. Ngọc vừa mê vừa gọi tên ” anh Đăng ơi ”. Nước mắt của Ngọc cứ thế trào ra. Vinh đã nhẹ nhàng lấy khăn lau nước mắt cho Ngọc nhưng Ngọc đâu có biết. – Vậy à…mình…mình xin lỗi. Qủa thật mình đã làm phiền Vinh.
Giọng Bá Vinh buồn buồn:
– Có gì đâu. Tâm trạng ấy mình hiểu mà. Bởi vì mình…mình cũng là người giống Ngọc. – Vinh cũng yêu một người con trai? – Ừ. Ngọc còn nhớ tên pê-đê tối qua không? – Có. Mà sao? – Vinh và tên pê-đê ấy là tình địch của nhau đấy. Hắn ta đem lòng yêu một người con trai tên là Nguyễn Hữu Hoàng nhưng anh Hoàng không yêu hắn mà lại yêu mình. Vậy nên tên pê-đê đó căm thù mình đến tận xương tận tủy. – Thế cậu có yêu anh Hoàng không? – Có. Mình và anh ấy yêu nhau tha thiết. Hai người đã có những khoảng thời gian thật hạnh phúc bên nhau. Thế nhưng tình cảm ấy cũng chỉ kéo dài được một năm. Bây giờ chúng mình đã không còn là của nhau nữa. – Hai người chia tay rồi? Sao vậy? – Bởi vì chúng mình phát hiện ra cả hai có những điểm không hợp nhau nên chia tay là cách tốt nhất để cả hai không đau khổ. – Vậy giờ Vinh yêu ai chưa? – Vẫn chưa. Tình yêu đâu có phải trò chơi mà muốn yêu là yêu ngay được? Còn Ngọc, hãy kể cho mình nghe chuyện tình cảm của cậu với anh Đăng đi! – Chuyện tình của chúng mình buồn và chông gai lắm Vinh à, chỉ toàn là đắng cay và nước mắt không thôi.
Ánh mắt đượm buồn, Danh Ngọc nhìn ra không gian xa xa. Trong kí ức cậu, hình bóng và tình yêu của Hải Đăng lại hiện ra thật rõ. Với giọng nói đầy cảm xúc, cậu bắt đầu kể lại cho Bá Vinh nghe chuyện tình giữa cậu và Hải Đăng, từ cuộc điện thoại đầu tiên hai người làm quen nhau rồi kết thúc khi chị gái Hải Đăng cầu xin cậu, ép cậu phải lên Hà Nội như bây giờ.
Bá Vinh cứ lặng lẽ ngồi nghe Danh Ngọc kể. Có lẽ vì là người chịu chung cảnh ngộ nên Bá Vinh hiểu, thông cảm và cũng xúc động rất nhiều. Danh Ngọc đã thấy rất nhiều lần Bá Vinh đưa tay lau nước mắt.
Bá Vinh nói với Danh Ngọc trong khóe mắt cay cay và giọng nói nghẹn ngào:
– Chuyện tình của hai người thật đẹp nhưng buồn quá!
Nước mắt Danh Ngọc lại một lần nữa trào ra:
– Mình không biết anh Đăng bây giờ thế nào rồi nữa? Chắc là anh ấy đang rất nhớ mình, rất mong mình và cũng rất đau khổ Vinh ơi. Mình muốn trở về với anh ấy lắm bởi vì mình chỉ tưởng tượng ra cảnh anh ấy không ăn không uống, đỏ mắt ngóng chờ mình là mình đã thương anh ấy không sao chịu đựng nổi. Nhưng mình lại không thể về với anh ấy được, Vinh ơi! – Ngọc à, anh ấy yêu cậu như vậy mình khuyên thành thật cậu nên về với anh ấy đi. Rời xa anh ấy sẽ không phải là cách để cho anh ấy hạnh phúc, ngược lại có khi… Ngọc à, nếu cậu không về không khéo cậu sẽ phải hối hận cho mà xem! – Nhưng chị gái anh Đăng không thể chấp nhận mình. Mình không thể quay về được. – Người thân của chúng ta là thế đó Ngọc. Họ cứ tưởng có thể biến đổi chúng ta thành một người khác được nên mới làm như thế. Nhưng họ đã lầm. Rồi họ sẽ phải hối hận trước việc làm mà họ cố tình gượng ép chúng ta. Ngọc à, nghe mình, hãy về thăm anh Đăng đi! – Không! Mình không thể Vinh ơi! Mình không thể! – Vậy thì tùy Ngọc thôi, mình chỉ có thể góp ý với Ngọc như thế. Nhưng Ngọc hãy suy nghĩ thật kĩ trước khi sự việc đã quá muộn.
|