Phong Mang (Sài Kê Đản)
|
|
"Lát nữa phái người đến xưởng, lần ra nguồn gốc cho tôi!"
Nhị Lôi vội gật đầu, "Phải phải phải, tôi lập tức phân phó người đi làm, anh đừng sinh khí."
....
Vì đảm bảo an toàn cho Hàn Đông, chủ sự hội đấu giá từ thiện không chỉ tăng thêm mấy chục bảo an bên cạnh hắn, còn đặc biệt an bài một phòng nghỉ hoàn toàn phong bế.
Hàn Đông đang nhàn nhã chơi di động, Tiểu Lương đột nhiên xông tới nói, "Nguyên Trạch đến."
Sắc mặt Hàn Đông đổi đổi, hỏi, "Mang bao nhiêu người đến?"
"Không nhiều, chỉ có hai."
Hàn Đông búng ngón tay kêu tách, "Trời cũng giúp ta, lát nữa nghĩ cách tóm lấy hắn."
"Anh muốn làm gì?" Tiểu Lương cả kinh.
Hàn Đông nói, "Cướp giường về."
"Giường?"
Hàn Đông gật gật đầu, "Cái giường này là tâm bệnh của Trung Trung, tôi thân một Đại lão gia không thể cứ ngồi nhìn như vậy, tôi phải cướp về, cho Trung Trung cảm giác an toàn."
Tiểu Lương có vẻ do dự, "Chắc chắn không? Vạn nhất xảy ra sự cố thì làm sao?"
"Hắn chỉ mang theo hai người, ta ở đây hơn hai trăm, coi như một trăm đối phó một cũng đủ rồi."
Tiểu Lương ngẫm lại cũng đúng.
Hội đấu giá từ thiện, Hàn Đông làm khách quý áp trục lên sân khấu, nháy mắt đưa tới cả sảnh tiếng hoan hô.
"Mọi người yên lặng một chút, tôi hôm nay quyên góp đấu giá dây lưng DIY của chính mình ...."
Hàn Đông giới thiệu xong, MC tuyên bố đấu giá bắt đầu, giá khởi điểm là 3600, chưa đầy một lát đã bị thét lên 10 vạn. Fan cuồng không đáng sợ, đáng sợ là fan thổ hào, Hàn Đông mỗi lần tham gia đấu giá từ thiện, phía dưới đều sẽ tranh giành đến đầu rơi máu chảy.
"15 vạn !"
"20 vạn !"
"30 vạn !"
"...."
"100 vạn !"
Cả hội trường đều sôi trào, dây lưng giá khởi điểm 3600 bị thét lên 100 vạn? Quá khủng bố rồi.
"100 vạn lần đầu tiên,100 vạn lần thứ hai,100 vạn lần ...."
"1000 vạn!" Đột nhiên một giọng nam đánh gãy.
MC cho rằng mình nghe lầm, hỏi lại một lần, "Bao nhiêu?"
Đối phương không chút do dự trả lời, "1000 vạn."
Toàn hội trường lặng ngắt như tờ, búa gõ xuống, thành giao !
....
Trở lại phòng nghỉ, Thẩm Sơ Hoa còn đang chìm trong tại kích động khó có thể tự kiềm chế.
"Anh nói người hét giá cuối cùng có phải Nguyên đại soái ca không?"
Hàn Đông cố ý giả ngu, "Ai biết? Dù sao cũng là làm từ thiện, ai chẳng giống nhau."
|
Lúc này, Tiểu Lương đột nhiên chạy vào, hướng Hàn Đông làm thế tay, ám chỉ Nguyên Trạch đang đi tới bên này.
"Mau ra tay, đừng để hắn chạy mất." Hàn Đông hạ lệnh.
Tiểu Lương nhanh nhẹn đi chấp hành nhiệm vụ.
Hàn Đông một mình ngồi ở phòng nghỉ, ảo tưởng đến bộ dáng Vương Trung Đỉnh sau khi nhìn thấy chiếc giường lớn kia cảm động đến không thể tự kiềm chế, nghĩ đến rất hăng hái, cửa đột nhiên "Chi" một tiếng bật mở.
Nhìn thấy Nguyên Trạch hờ hững tự nhiên đi vào, Hàn Đông đầu tiên là sửng sốt, rất nhanh liền lộ ra tươi cười giễu cợt.
"Đủ tự giác a."
Nguyên Trạch nói cũng không nói, trực tiếp đi đến trước mặt Hàn Đông, yên lặng nhìn hắn.
Cứ việc Nguyên Trạch như trước lấy khí tràng áp đảo chấn Hàn Đông đến tiểu tâm can nhảy loạn, nhưng trong mắt Hàn Đông, Nguyên Trạch bất quá là bắt ba ba trong rọ, không có bất cứ tính nguy hiểm nào, chẳng qua thói quen cao lãnh mà thôi.
"Cái dây lưng kia có phải cậu mua hay không?" Hàn Đông hỏi.
Nguyên Trạch hỏi lại:"Đúng thì thế nào? Không phải thì thế nào?"
Hàn Đông hừ lạnh nói:"Nếu là cậu mua thì tôi tiền chuộc về, một ngàn vạn tính như tôi quyên."
"Có tiền chính là nhân tính ha?" Nguyên Trạch vừa nói vừa dùng cái dây lưng kia quấn chặt vào tay. (không hiểu : ))
Quả nhiên ... Hàn Đông một biểu tình khinh thường:"Tôi nhớ rõ quý công tử từng công khai tuyên bố ghê tởm loại người như chúng tôi đây, dám hỏi ngài hiện tại ném ngàn vạn mua dây lưng này để làm gì?"
Nguyên Trạch khó chịu:"Cậu có thể đừng mỗi lần phản bác đều chọn một cái kiều đoạn này không? Rất thú vị sao?"
"Kiều đoạn này quá kinh điển rồi, không có biện pháp, ha ha ha ha ha ..." Hàn Đông đắc ý cười to.
Nguyên Trạch hừ lạnh một tiếng:"Bỏ ra một ngàn vạn không tính là gì, ngày nào đó đem giường lớn người nào đó đã ngủ qua đem ra bán đấu giá, chỉ sợ một tỷ cũng chưa hết đi?"
"Kháo, cậu dám bán đấu giá thử xem !" Hàn Đông vừa rống xong liền ý thức được cái gì, hừ hừ nói,"Chỉ sợ cậu không cơ hội này rồi, hôm nay liền phải vật quy nguyên chủ."
Ba ba ba vỗ tay,"Các người có thể vào."
Bên ngoài không ai đáp lại.
Mặt Hàn Đông lộ vẻ nghi hoặc, đi mấy bước tới cửa nhìn ra, bên ngoài vắng tanh, hơn hai trăm người tựa như bốc hơi như vậy.
Kháo ! Sao thế này?
"Cậu gọi viện trợ ?" Hàn Đông hỏi.
"Không có."
Hàn Đông khó tin:"Vậy hai vệ sĩ kia như thế nào có thể đối phó hơn hai trăm người của tôi?"
"Bởi vì tôi là mang đến hai đường muội."
Một tia sét oanh nổ trên đỉnh đầu Hàn Đông.
Đường muội Nguyên Trạch .... vậy phải là mạo nhược thiên tiên, khuynh quốc khuynh thành như thế nào a ! Đừng nói hai trăm "Tinh binh", ngay cả "Thủ lĩnh" đây cũng muốn đi vây xem rồi.
|
Quá âm hiểm, dứt khoát quá âm hiểm !
Hàn Đông vừa muốn chửi người, đột nhiên phát hiện ánh mắt Nguyên Trạch nhìn mình có chút không thích hợp.
"Cậu muốn làm gì?" Hàn Đông theo bản năng lùi về phía sau.
Nguyên Trạch từng bước ép sát:"Cậu không phải vẫn nhớ thương cái giường gỗ kia sao? Tôi mang cậu đi gặp."
"Đừng đừng ... đừng lại đây a, tôi nói cho cậu .... a a a a .... người tới a .... cứu mạng a .... bắt cóc ...."
Cuối cùng, Hàn Đông rốt cuộc được toại nguyện nằm lên chiếc giường lớn kia, chỉ tiếc cổ đã bị bộ khóa ở đầu giường trói lại, ngoại trừ nằm sấp không có lựa chọn nào khác.
Mà Nguyên Trạch đang dựa trên trên vách tường cách đó không xa, vừa nhìn chăm chú vào Hàn Đông, vừa liên tục quất mạnh dây lưng trong tay, tiếng "Ba ba ba" giòn vang.
"Cậu không phải muốn biết tôi mua dây lưng này dùng làm gì sao? Hiện tại nói cho cậu, đánh người."
Bắp thịt toàn thân Hàn Đông cơ hồ đều ở một khắc đó cứng lại, trong mắt lộ ra kiên cường không hề có sức ảnh hưởng.
"Cậu dám !"
Vừa dứt lời, trên mông liền trúng một phát.
"Kháo, đánh thật a?" Hàn Đông khẩn trương.
Nguyên Trạch hừ nói:"Bằng không cậu nghĩ là tôi đang tán tỉnh sao?" Dứt lời lại nâng dây lưng lên.
"Đừng đừng đừng ...." Hàn Đông khẩn cấp kêu ngừng,"Cậu đừng đánh chỗ này, cậu đổi đi, Vương Trung Đỉnh sẽ nghĩ nhiều."
"Lúc trước xông vào nhà tôi, thời điểm đấm hơn mười quyền lên mặt tôi, cậu có cho tôi thương lượng sao?"
Hàn Đông lắc lắc mặt:"Như thế nào vẫn còn ghi thù đây?"
"Bởi vì thù của tôi còn chưa hề báo !"
"Ách ...."
Tiếp theo giây Nguyên Trạch liền đè eo lại Hàn Đông, hung hăng đến mấy cái trên mông. Nếu nói đây là đánh, chi bằng nói là trả thù ngụy trang chiếm tiện nghi.
Hàn Đông ngao ngao kêu gào, cố lấy tay tách mở vòng khóa trên cổ nhưng không thành.
"Tôi nhớ người nào đó am hiểu nhất là phá giải nút thắt cùng khóa mật mã, như thế nào? Thời khắc mấu chốt lại lơ là?"
Hàn Đông cắn răng:"Trong tay lão tử ngay cả một công cụ cũng không có, lấy cái gì mở?"
"Lúc cậu mộng du không phải thần thông quảng đại sao? Nếu không ngủ một giấc, nói không chừng tỉnh dậy lại trốn thoát rồi."
Trong lòng Hàn Đông các loại mắng chửi.
Lúc này, di động Nguyên Trạch đột nhiên vang lên.
"Được, tôi biết." Thả di động xuống, Nguyên Trạch hướng Hàn Đông nói,"Tôi đi ra ngoài một chuyến, cậu thừa dịp này hảo hảo ngủ đi, tôi mong đến lúc trở về nhìn thấy giường trống không."
Cuối cùng, Nguyên Trạch tươi cười rời đi trong ánh mắt hận thù của Hàn Đông.
Hàn Đông gấp đến độ trán ướt mồ hôi, tất yếu là phải nghĩ biện pháp trốn đi, không thể ngồi chờ chết. Nếu không đợi Vương Trung Đỉnh tới cứu, tình hình lại căng thẳng thêm.
|
Đang cân nhắc, Hàn Đông đột nhiên mò thấy một cái kim băng. Đây là bảng tên đeo trong hội đấu giá, sau khi kết thúc chưa kịp tháo, vừa vặn hiện tại có thể sử dụng.
Vì thế, Hàn Đông vội vàng tách lấy kim băng, dùng mũi kim chọc vào ổ khóa.
Thế nhưng mân mê nửa ngày cũng chưa có chuyển biến gì, đây căn bản không phải khóa thông thường, mà là Nguyên Trạch định ra cho riêng hắn, khóa chống khiêu chống phá chống cắt.
Con mẹ nó ! Hàn Đông giằng co đến đầu óc u mê, cuối cùng ném kim băng, không có tác dụng.
Không biết qua bao lâu, Hàn Đông lại cầm kim băng lên, chỉ là lần này hai mắt là nhắm nghiền. Giằng co thêm một trận vòng khóa không mở, lại buông tay.
Đợi khi Nguyên Trạch trở về, Hàn Đông vẫn như trước nằm trên giường không nhúc nhích.
"Tôi còn cho rằng đẩy cửa ra có thể chứng kiến kỳ tích đó." Nguyên Trạch u u trêu chọc.
Hàn Đông không hề có phản ứng.
Nguyên Trạch nghiêng đầu qua liếc nhìn, Hàn Đông đã ngủ. Hắn thử gọi hai tiếng, Hàn Đông không phản ứng. Lại thử dùng dây lưng đánh một cái, Hàn Đông vẫn không phản ứng.
Như vậy vẫn không tỉnh?
Nguyên Trạch cẩn thận quan sát một chút, phát hiện Hàn Đông là ngủ thật không phải giả.
"Người đâu." Nguyên Trạch gọi bảo tiêu ở cửa.
Sau khi bảo tiêu đi vào, Nguyên Trạch bảo gã thử đánh thức Hàn Đông. Bảo tiêu không nghĩ ngợi liền đánh lên một quyền, mặt Nguyên Trạch lúc ấy lập tức chuyển đen.
"Không muốn sống nữaa?"
Bảo tiêu bị mắng trợn tròn mắt, biểu tình Nguyên Trạch cũng có một khắc ngưng trệ. Qua một lúc lâu hai người mới ý thức được, dù cho trúng một quyền nặng như vậy, nghe được tiếng mắng lớn như vậy, Hàn Đông như trước không tỉnh.
"Đây đến cùng là làm sao?" Trên mặt Nguyên Trạch ẩn ẩn một tia bất an.
Bảo tiêu đoán:"Có khi nào là hôn mê?"
"Đang yên ổn như thế nào lại hôn mê?"
"Không phải có một nguyên nhân chí tử là tư thế này hít thở không thông sao? Khi người nào đó bị trói buộc trong thời gian dài, đương nhiên sẽ khiến cho hô hấp không thuận."
"Cổ hắn chỉ là bị giữ không phải bị thắt, huống hồ tứ chi đều có thể hoạt động, sao lại hít thở không thông?"
"Nhưng mà hắn vẫn nằm sấp không thể lật người, thời gian kéo dài cũng sẽ ảnh hưởng hô hấp đi?" Bảo tiêu rụt rè phân tích.
Nguyên Trạch lạnh mặt trầm tư một lát, rốt cuộc mở miệng nói:"Trước tháo khóa trên cổ hắn ra."
Kết quả, bảo tiêu mang chìa khóa tới, lại mở như thế nào cũng không ra nữa.
"Cái tình huống gì đây?" Nguyên Trạch biến sắc.
Bảo tiêu nói:"Hình như là khóa bị động tay chân rồi."
"Động tay chân?" Nguyên Trạch bán tín bán nghi,"Để tôi thử xem."
Bảo tiêu đưa chìa khóa cho Nguyên Trạch, Nguyên Trạch thử qua vẫn là kết quả như vậy. Tâm khóa bị chọc hỏng, trạng thái này là bị phế rồi.
Nguyên Trạch sai người tìm đến các loại công cụ đều mở không được, thậm chí gọi thợ đặc chế khóa này đến, cũng tỏ vẻ bất lực.
Nguyên Trạch như thế nào cũng không nghĩ đến, Hàn Đông cư nhiên dùng phương pháp ngược lại. Khóa là cạy không được, nhưng người ta chọc cho mở cũng mở không ra nữa.
"Nguyên tổng, có cần phá giường không?" Có người đề nghị.
Nguyên Trạch lập tức phản bác:"Phá cái gì mà phá?"
"Nhưng mà khóa này độ cứng rất cao, chắc chắn phải dùng loại máy đặc biệt chuyên cắt mở. Huống hồ ngài xem tình hình của hắn hiện tại, chậm trễ thêm chỉ sợ ...."
Nguyên Trạch liếc nhìn Hàn Đông mở miệng nói, "Trước đến bệnh viện."
"Đến bệnh viện? Tình trạng này đi bệnh viện như thế nào?"
"Mang theo giường đi."
"...."
Cuối cùng, bảo tiêu thật sự chuyển cả người lẫn giường ra khỏi phòng, nâng đến xe tải, lái đến bệnh viện.
Kết quả không cần nghĩ, xe chạy không đến 2 km, liền bị một đám người mai phục.
Nguyên Trạch sớm đã có chuẩn bị tâm lý, biết một chiêu này của Hàn Đông là tính toán gì. Trước đem chính mình "buộc" cùng với giường, cứ như vậy cả người lẫn giường đều trở về rồi. =))))) e chịu
Nhưng Nguyên Trạch cũng không cách nào làm gì được hắn, bởi vì Nguyên Trạch không biết bản lĩnh mộng du tránh tai họa đánh chết không tỉnh của Hàn Đông. Lo lắng cứ tiếp tục giằng co như vậy tình hình Hàn Đông không ổn, cho nên dù không cam tâm cũng chỉ có thể lui một bước thả người.
Vì thế, Hàn Đông cứ như vậy hữu kinh vô hiểm về tới trong nhà.
(hữu kinh vô hiểm: gặp chuyện nguy hiểm nhưng cuối cùng lại an toàn)
|
Phiên ngoại: Trung Đông (1B) Chương này chỉ có H thôi nên ai không đọc được H thì chú ý nhé :))) Chỉ có H nên mình cũng k dịch kỹ lắm, có gì không hiểu mọi người tự tưởng tượng và cảm nhận :v
Thời điểm Vương Trung Đỉnh gấp trở về, Hàn Đông còn đang nằm sấp trên giường ngủ.
Nguyên bản Vương Trung Đỉnh nhìn thấy búp bê tình dục "nguyên mẫu Hàn Đông " đã tức giận không thôi, lại nghe nói Hàn Đông bị Nguyên Trạch "cướp" đi, huyết áp vù vù tiêu thăng. May mà trở về nhìn thấy hắn vẫn bình yên vô sự, còn có giường lớn ngày đêm mong nhớ. Vốn muốn cảm động một chút, kết quả phát hiện vòng khóa trên cổ Hàn Đông, sắc mặt lập tức thay đổi ....
Cái cảnh tượng bị khóa ở cổ cưỡng chế nằm sấp này, thật sự dễ dẫn người ta đến suy nghĩ vẩn vơ.
Tuy rằng Hàn Đông quần áo chỉnh tề, nhưng không chừng là vì đi đến bệnh viện mà cố ý mặc lại.
Vì thế, Vương Trung Đỉnh cởi quần áo Hàn Đông ra kiểm tra tỉ mỉ.
Kết quả, chỗ nào cũng không có vấn đề gì, chỉ có trên mông như ẩn như hiện vết hồng ngân khiến ánh mắt Vương Trung Đỉnh trầm xuống.
Vừa vặn lúc này Hàn Đông tỉnh dậy, cũng không thèm nhìn xem người trước mắt là ai, liền hét lớn một tiếng:"Ngươi muốn làm gì?"
Nửa ngày không nghe thấy đáp lại, Hàn Đông mới ý thức được không đúng.
"Nha? Em thế nào đã trở lại rồi?"
Vương Trung Đỉnh hỏi:"Em đi làm gì ?"
Hàn Đông chỉ chỉ vòng khóa trên cổ:"Anh trước mở cái này ra, em lại nói với anh."
"Không giải được, khóa hỏng rồi."
Hàn Đông đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo như là minh bạch cái gì, cười ha ha nói:"Em biết, em biết rồi, trách không được giường cũng trở về. Không nghĩ tới a, ngủ một giấc này thật đúng là dùng được, ha ha ha ha ha ...."
Vương Trung Đỉnh lại không có nửa điểm vui vẻ, như trước chấp nhất một vấn đề:"Em đi làm gì ?"
Hàn Đông nhu tình chân thành:"Đi tìm cảm giác an toàn cho anh."
Vương Trung Đỉnh kéo vòng khóa, tức giận chất vấn:"Em chính là tìm cảm giác an toàn cho tôi như vậy?"
"Không phải, anh hiểu lầm rồi, là như vậy .... cái kia, anh trước giúp em cắt vòng khóa này ra, cắt xong em lại giải thích ...."
Vương Trung Đỉnh nói:"Không cần thiết đi?"
"Không cần thiết?"
"Như vậy rất tốt." Vương Trung Đỉnh vừa nói vừa tìm đến một sợi dây thừng, lại trói eo Hàn Đông treo lên.
....
Tư thế như vậy, dùng dáng người tuyệt mỹ của Hàn Đông này, trưng bày ra, là một hoạt sắc sinh hương đến thế nào?
Người khác xem [ Phong Mang ] vì Hàn đại mỹ nhân tuyệt sắc, Vương Trung Đỉnh lại cảm giác ở trên giường Hàn Đông mới là đại minh tinh chân chính, một tiên phẩm vĩnh viễn nhìn không mỏi mắt, bày ra bất cứ tư thế nào cũng có thể khiến y cứng trong giây lát.
|