Phong Mang (Sài Kê Đản)
|
|
Chương 58: Cười bởi Ydaisy Vương Trung Đỉnh muốn đẩy Hàn Đông ra, nhưng đẩy thế nào được a? Hàn Đông nhận thức được "hang ổ này" không có mùi hương thung, hai tay tựa như cái kìm nhổ đinh, bấu chặt vào eo Vương Trung Đỉnh sâu cả nửa tấc. Nếu dùng biện pháp mạnh, đánh thức Hàn Đông không nói, còn lại hai người cũng sẽ chịu liên luỵ.(? không hiểu lắm) Bàn tay to lớn của Vương Trung Đỉnh nắm lấy "cái đuôi thỏ" của Hàn Đông, muốn tách đầu của hắn khỏi ngực mình, kết quả da đầu đều căng rồi, mặt Hàn Đông vẫn là chôn ở trong lòng y không nhúc nhích. Thơm, thật là thơm. Áo sơ mi của Vương Trung Đỉnh có mùi thơm của cơ thể. Rơi vào đường cùng, Vương Trung Đỉnh đành phải đem nhánh hương thung cắm vào cổ áo mình, để mùi từ lá cây theo vải áo lan ra. Quả nhiên, đầu Hàn Đông đang không sợ chết dán vào quần áo y, bắt đầu chậm rãi di chuyển xuống... Cuối cùng hạ cánh nhẹ nhàng ở giữa hai chân Vương Trung Đỉnh. Ngạch... Cả cơ thể Vương Trung Đỉnh trong nháy mắt đều đóng băng. Cương sửng sốt một lát, Vương Trung Đỉnh lại vứt nhánh hương thung ra, đem đầu Hàn Đông chầm chậm nhấc lên, chấp nhận số phận như trước đặt về trên ngực mình. Bỏ đi, vẫn là ở đây đi. Đại khái qua hơn hai mươi phút, cơ thể Hàn Đông mới chậm rãi nơi lỏng xuống, một lần nữa nằm lại trên giường. Mặc dù chán ghét "hàng" này, Vương Trung Đỉnh vẫn đắp chăn lên cho hắn. Lúc đi ra ngoài, Vương Trung Đỉnh phát hiện còn có một gian phòng đèn cũng đang sáng.Một dáng nam nhân đang đi qua đi lại ở bên trong, miệng niệm niệm cằn nhằn, trên mặt biểu cảm phong phú sinh động, như là đang đối diễn với chính bản thân. Vương Trung Đỉnh không quấy rầy hắn, đóng lại cửa liền đi ra ngoài. Sáng hôm sau, Hàn Đông tỉnh lại liền hướng Trương Tinh Hồ oán hận, "Đêm qua có một giấc mộng, mơ thấy một cây hương thung chân dài, một mực đuổi theo tôi a, chạy suốt cả đêm." Trương Tinh Hồ cười, "Tôi thấy cậu chính là gần đây ăn phải quá nhiều hương thung, đừng nói cậu, tôi cả ngày ngửi phải cái mùi kia còn ghê tởm." "Ghê tởm cũng phải tiếp tục ăn a!" Hàn Đông vẻ mặt bất đắc dĩ. Trương Tinh Hồ không hiểu, "Ghê tởm còn ăn? Cậu dùng cây hương thung chữa bệnh sao?" "Không phải chữa bệnh, là trị người." Hàn Đông nói. Trương Tinh Hồ vừa muốn hỏi kỹ, di động liền vang lên, sau khi nhận điện thoại, trên mặt lộ ra vẻ hưng phấn khó có thể kìm chế. "Cậu biết không? Có một đạo diễn muốn tìm tôi thử vai. Quá ngoài ý muốn ! Tôi chưa từng gửi sơ lược lý lịch cho ông ta, cảm thấy danh đạo như vậy căn bản không có khả năng để ý đến loại vô danh tiểu tốt như tôi." Hàn Đông thay hắn cao hứng, "Nhất định là có người tiến cử, hảo hảo cố gắng a." Trương Tinh Hồ cực kỳ hứng thú thay quần áo chạy ra ngoài. Hàn Đông vừa nhìn thấy đã sắp đến giờ cơm trưa, cũng vội thay quần áo xuất môn. Nửa giờ sau, Hàn Đông lại cùng Vương Trung Đỉnh vào thang máy. Cây hương thung vẫn là cái cây hương thung kia, nhưng Hàn Đông đã muốn ăn không nổi nữa. May mắn thang máy mắc kẹt, đèn cũng tắt, hắn chỉ cần làm bộ làm tịch huân huân là được. Kết quả, Vương Trung Đỉnh không biết từ đâu lấy ra một cái đèn dự bị, chiếu lên cả thang máy sáng như ban ngày. Cả khuôn mặt Hàn Đông phủ một màu xanh mượt. Còn có thể làm sao bây giờ? Tiếp tục ăn thôi! Vương Trung Đỉnh đột nhiên mở miệng hỏi: "Mông khỏi chưa?" Hàn Đông bị mùi hương thung làm cho chán ngấy, nhanh chóng thừa dịp nói chuyện hoãn một chút. "Khỏi thì khỏi rồi, nhưng ngày đó anh đã nói sai một câu." Vương Trung Đỉnh đã không còn ấn tượng, "Nói gì?" "Lúc ấy anh nói muốn gom một vạn tiền, nhưng sau đó tôi nghĩ lại, 44 tệ một cước, 10000 chia cho 44 bằng 227.272727... Căn bản chia không hết, còn con số khống đâu, số lẻ ấy tính không rõ." Vương Trung Đỉnh hừ lạnh một tiếng, "Còn lại 0.27, cùng lắm thì vả mấy cái vào miệng cậu." "Phụt —— " Hàn Đông nháy mắt không thể thu lại, nói chơi vậy cũng có thể tiếp lời a? Ha ha ha ha ha... Mệt anh có thể nghĩ ra! Ha ha ha ha ha ha... Hàn Đông cười đến cạc cạc, ngũ quan đặc biệt nhăn lại một chỗ, vui vẻ khó hiểu. Vương Trung Đỉnh thật sự bị Hàn Đông làm cho phát ra một tia cười. Đây là lần đầu tiên Hàn Đông thấy Vương Trung Đỉnh cười, tuy rằng lướt qua giây lát, đã có loại ưa nhìn mãnh liệt đánh sâu vào cảm xúc. Kỳ thật tướng mạo Vương Trung Đỉnh phi thường hài hòa, loại nam nhân này trong lòng thật ra vô cùng ôn nhu. Hàn Đông ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn Vương Trung Đỉnh thật lâu, mới quyết phục hồi tinh thần lại. Ôi ta phi... Mình sao lại cười với anh ta? Mình sao lại cười với anh ta? Có thể cười đến tiêu sái như vậy, chân thành như vậy, xấu xa cuồng quyến như vậy, phóng đãng không kiềm chế được! Đây là muốn quyến rũ người khác sao? Thật vất vả kéo tới cừu hận, không thể để nụ cười mê người này phá hủy? Ta đây bận rộn mấy ngày nay không phải toi công sao!
|
Chương 59: Có thể đừng các ông như vậy không? bởi Ydaisy Phùng Tuấn mới vừa vào văn phòng liền nhíu mày, "Sao tôi lại ngửi thấy trong phòng anh có mùi hương thung a?" Vương Trung Đỉnh nói bâng quơ: "Mũi rất linh." "Mùi nồng như vậy anh còn không đoán ra?" Phùng Tuấn bất ngờ, "Tôi nhớ trước kia anh đặc biệt mẫn cảm với mùi hương thung, trong bát bay vào một cọng hương thung cũng đem cơm đổ bỏ hết." Kết quả, Vương Trung Đỉnh không chỉ có không cãi, còn đem đồ ăn ăn dính đầy mùi hương thung ăn đến không còn một vụn. Chẳng lẽ là lỗ mũi của mình có vấn đề? Phùng Tuấn cũng không tiếp tục rối rắm, nói thẳng chính sự. "Vấn đề người quản lý của Hàn Đông, anh tính xử lý như thế nào?" Vương Trung Đỉnh nghĩ nghĩ, "Đổi thành Quý Đào đi." "Tôi cũng nghĩ như vậy, tính tình Quý Đào so với anh cũng không khác biệt lắm, ánh mắt nhìn không sót một hạt sạn, theo đó mà nói có thể đem toàn bộ tật xấu trên người Hàn Đông chỉnh nghiêm." Phùng Tuấn mới vừa nói xong, liền có người gõ cửa. "Vương tổng, Vạn tiểu thư nghe nói buổi chiều ngài phải đi công tác, đặc biệt dặn dò chúng tôi đưa đến đây một ít điểm tâm, xin ngài mang đi ăn trên đường." Vương Trung Đỉnh gật đầu, "Cám ơn, để đó đi." Phùng Tuấn trêu ghẹo: "Thật là săn sóc a." Buổi chiều, Vương Trung Đỉnh vừa lên xe liền hướng Phùng Tuấn hỏi: "Có mang theo điểm tâm không?" "Có mang, bây giờ muốn ăn sao?" Kỳ thật Vương Trung Đỉnh không hề muốn ăn, nhưng trong lý tưởng sinh hoạt của y, những món điểm tâm ngọt không thể để qua ngày hôm sau, vả lại chỉ có thể ăn vào buổi trưa, qua buổi trưa thì nhất định phải giải quyết trước bốn giờ. Đã 3:55, đối với đồng hồ sinh học cực kỳ nghiêm khắc của Vương Trung Đỉnh mà nói, y chỉ còn 5 phút. Vượt qua 5 phút này, dù quý trọng tâm ý cũng thành đồ bỏ đi. Không còn cách nào khác, chứng cường bách con số chính là đòi mạng ở điểm này. "Chậc chậc... bữa trưa ăn không ngon, chỉ có thể ăn điểm tâm lót dạ đỡ đói sao!" Hàn Đông mặc 5 6 tầng áo khoác (?), đứng ở một góc bí mật nói mát, "Nhìn xem đói bụng đến mức đó, ăn như hổ đói, ăn vội vã như vậy cũng không sợ nghẹn sao! Đây là lại phải đi công tác sao? Suốt ngày chạy ngược chạy xuôi bên ngoài, ngay cả bữa cơm no cũng không kịp ăn, quá đau lòng..." Đang nói nói, Hàn Đông đột nhiên cảm thấy: mình sao lại đạo đức giả như vậy đây? Ý thức được loại suy nghĩ nguy hiểm này, Hàn Đông vội vàng tự tẩy não. Nhân từ với quân địch chính là tàn nhẫn với chính mình, hạnh phúc không phải thỏa hiệp được mà là ngoan cường được! Vì thế, Hàn Đông dựng dựng áo, lãnh khốc bước đi về ký túc xá. Tối hôm sau Vương Trung Đỉnh mới trở về, lần công tác này có một kinh hỉ ngoài dự liệu —— đấu giá thành công chiếc đồng hồ siêu đại hình độc nhất vô nhị trên thế giới. Ngay cả quần áo cũng không kịp cởi liền nhanh chóng lôi bảo bối ra, cẩn thận tỉ mỉ chăm chú nhìn, thưởng thức như mê muội tới nửa đêm. Hàn Đông cũng mất ngủ, không biết điên cái gì, nửa đêm lại khoác áo ra ngoài tản bộ. Đi đến dưới văn phòng, ngẩng đầu nhìn lên, đèn văn phòng Vương Trung Đỉnh quả nhiên còn sáng. Ta phi, lấp đầy bụng sao liền thức đêm? Không đầy một lát, Hàn Đông lại tỉnh táo lại. Người ta thức hay không thức đêm liên quan rắm gì đến ngươi a? Ngươi mẹ nó có thể đừng các ông như vậy hay không? Thấy ai cũng muốn bảo hộ bằng được! Tâm tính quá tốt không có chỗ sử dụng sao? (Các ông: đàn ông, nam tính) Kháo! Trở về ngủ, ngày mai tiếp tục huân nha! Kết quả, trưa hôm sau, khi Hàn Đông bưng hộp đồ ăn đi vào đại lầu công ty, đột nhiên lại nhớ tới cảnh tượng Vương Trung Đỉnh ăn điểm tâm "đỡ đói" cùng ánh đèn phòng thâu đêm kia, bất luận cố gắng thế nào cũng không bước chân tiếp được. Bỏ đi, hôm nay tha cho y một lần, coi như cho mình hướng thiện! Hàn Đông vừa muốn vứt hộp đồ ăn đi, liền phát hiện ở cửa thang máy cách đó không xa hiện lên một thân ảnh lạnh lùng. Dii? Đây không phải là Vương Trung Đỉnh sao? Y làm sao lại đi thang máy bên này đây? Aiii... Nhất định là bị mùi hương thung của mình huân đến sợ! Nghĩ đến đường đường một vị tổng tài, lại bị mùi hương thung bức đến nông nỗi chen chúc thang máy cùng với công nhân, Hàn Đông có cảm giác đau lòng chua xót. Nhưng mà không còn cách nào, Vương Trung Đỉnh đã nhìn thấy hắn. Nếu nhìn thấy, đồng nghĩa với hộp đồ ăn trong tay Hàn Đông không thể ném. Không chỉ có không thể ném, còn phải ra vẻ một bộ Hôi Thái Lang nhìn thấy hỉ Dương Dương một mực tiến lên, tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ tổn nhân bất lợi kỷ (hại người nhưng không lợi mình). Không có cách nào khác, Hàn Đông không thể để Vương Trung Đỉnh nhìn ra nội tâm dao động của mình, một chút cũng không được. (Hôi Thái Lang (sói xám), HỉDương Dương (cừa non) trong phim hoạt hình Cừu vui vẻ và sói xám
|
Chương 60: Hình dáng đáng thương bởi Ydaisy Hôm nay tập đoàn có tổ chức một hoạt động, đại bộ phận nhân viên đều đến tham dự, đại sảnh thanh tĩnh khác hẳn thường ngày, trong thang máy chỉ có hai người Hàn Đông và Vương Trung Đỉnh. Vừa đứng lại, Hàn Đông nhanh chóng mở hộp đồ ăn ra. Nếu lần này thang máy không xảy ra vấn đề, như vậy hắn chỉ còn hơn mười giây thời gian. Trong thời gian ngắn ngủi như vậy làm sao đạt tới hiệu quả ghê tởm được, đây chính là tình huống để khảo nghiệm một người diễn viên a. Mà một trong những tiêu chuẩn trọng yếu để đánh giá kỹ năng diễn xuất chính là ánh mắt. Lực chú ý của Hàn Đông thủy chung ngắm nhìn trên những nhánh hương thung, loại ngắm nhìn này không phải tận lực nhìn chằm chằm, mà là đảo qua một cách tự nhiên. Biểu hiện rõ ràng nhất chính là: lúc Vương Trung Đỉnh đưa tay ấn phím thang máy, Hàn Đông tuy rằng liếc liếc y, nhưng ánh mắt hời hợt, chỉ có quay lại trong hộp đồ ăn mới có thể gọi là ngắm nhìn, đủ thấy công lực này đã đạt tới độ tuyệt hảo. Tương tự như vậy, diễn kịch cũng cần đầu óc. Tựa như cách Hàn Đông điều khiển đũa, rõ ràng là kẹp trứng chim, lại kẹp bằng đỉnh tròn trên cùng của đũa! Biết người xem là một con số khống, cho nên chọn một góc độ cùng lực tay vô cùng chính xác, làm lực ma sát đạt tới cực đại, tốc độ kẹp nhanh tối đa, biểu diễn một trạng thái giống như sắp chết đói. Cuối cùng, tài nghệ xuất sắc có thể khiến cho nhân vật tỏa sáng rực rỡ. Hàn Đông diễn tả đầy đủ các bước trong phương pháp "bài tập dây chuyền sản xuất" mà hắn tự sáng tạo ra: bài tập miệng, răng nanh, đầu lưỡi, yết hầu kết hợp, quá trình không gián đoạn. Chính là ngay khi khi hắn há mồm, đã có răng nanh nhai nuốt trứng chim, lại có đầu lưỡi lướt lên lá hương thung, còn có nuốt thức ăn xuống yết hầu ... 6 quả liên tiếp, thật "Tiểu thanh tân" biết bao! Tiểu Thanh tân: tươi mát Nếu không phải trước kia Vương Trung Đỉnh đã dùng nhánh hương thung để thử, giờ phút này căn bản nhìn không ra là Hàn Đông đang diễn. Hàn Đông diễn đến rất thỏa thích, ăn đến vô cùng thống khổ, làm diễn viên thật không dễ dàng a! Nhất là làm nhân vật phản diện, dọa người khác ghê tởm xong còn nhân tiện ghê tởm chính mình một trận, mưu kế gì đây a? Ding một tiếng, kèn thắng lợi rốt cục thổi lên rồi. Ngay khi Hàn Đông chuẩn bị đi ra ngoài, tin dữ lần thứ hai truyền đến, cửa thang máy mở không ra ! Kỳ quái, lần này ta đâu có động tay động chân gì trên thang máy, nó làm sao lại không mở được đây? Hơn nữa sớm không hỏng muộn không hỏng, cố tình giở chứng ngay tầng văn phòng Vương Trung Đỉnh! Cái này sao giống với dùng ngụm nước cuối cùng trong sa mạc để rửa mặt, quá con mẹ nó gài người! Cùng lúc đó, ánh mắt Vương Trung Đỉnh lần thứ hai hướng sang Hàn Đông. Hàn Đông đột nhiên ý thức được gì đó, tầm mắt lại chuyển về món hương thung, tựa như thấy được đồ đao Hitler. Ngay khi hắn còn chưa quyết định động đũa hay không, Vương Trung Đỉnh thế nhưng phá lệ mở hộp cơm của mình ra ngay trong thang máy tràn ngập vị hương thung, lộ ra một bánh mì cỡ lớn vỏ ngoài nướng vàng giòn rụm cùng một hộp tương thịt đầy tràn. Sau đó làm giống như khi Hàn Đông mộng du, đem khối thịt cùng tương cuộn vào trong bánh, bắt đầu ăn không để ý đến ai. Hàn Đông đôi mắt trông mong đứng bên cạnh nhìn, nước miếng chảy đến có thể tưới hai mẫu ruộng. Cho nên mới nói ngươi cứ tiếp tục biểu diễn kỹ xảo lợi hại, ánh mắt tiếp tục chăm chú, đũa tiếp tục linh hoạt cũng vô dụng, người ta một cái bánh nướng hai khối thịt là có thể "làm" ngươi! Một các ông cứng rắn kiên cường, lại có thể nhận thua nhanh như vậy sao? Ngay cả đồ ăn thiu cũng phải ăn... Hàn Đông vừa nuốt nước miếng vừa dùng cặp mắt đồng cảm bị hương thung ngược đến vô cùng thê thảm kia nhìn Vương Trung Đỉnh. Sau khi cửa thang máy mở, Hàn Đông vẫn theo sau Vương Trung Đỉnh không bỏ, rõ ràng là muốn chạy theo hành hạ y, lại bị y một phen kéo vào văn phòng. "Ăn đi, đều là tôi vừa mới bảo nhà bếp làm, không có vị hương thung." Vương Trung Đỉnh nói. Hàn Đông nhìn bánh mì lớn cùng thịt thịt trên bàn làm việc, đột nhiên cảm thấy cảnh tượng này rất quen thuộc rất thân thiết, hơn nữa loại cảm giác chết tiệt này thế nhưng làm sao đuổi thế nào cũng không đi. "Anh không ăn?" Hàn Đông hỏi Vương Trung Đỉnh. Vương Trung Đỉnh cũng không ngẩng đầu lên: "Tôi no rồi." Hàn Đông khẩn cấp dùng bánh nướng áp chảo cuốn lên miếng thịt, hung hăng cắn nuốt, như trước một bộ dạng nhiễu loạn, "Hắc, tôi nói... Ăn bánh nướng áp chảo của anh là cho anh mặt mũi, nhưng không có nghĩa là ngày mai tôi sẽ không tiếp tục ăn hương thung!" "Tùy cậu." Vương Trung Đỉnh ngữ khí thản nhiên. Hàn Đông thấy Vương Trung Đỉnh ngay cả một câu phản bác cũng không nói, trong lòng khó chịu hừ một tiếng: xem bộ dạng đáng thương của ngươi đi, thật làm cho người ta chịu không nổi...
|
Chương 61: Lực lượng tà ác bởi Ydaisy Ngày hôm sau, Vương Trung Đỉnh lại đi công tác lần thứ hai, lần này là được mời tham gia hội nghị lãnh đạo cấp cao, còn cả một loạt các hoạt động tương quan, tính ra ít nhất thời gian phải một tuần. Mà "tai họa" Hàn Đông này, cũng bị Phùng Tuấn cắt cử cho một người đại diện mới —— Quý Đào. "Tôi hi vọng sau khi Vương tổng trở về, có thể thấy một nghệ sĩ hoàn toàn phù hợp yêu cầu của công ty. Thời gian ngắn, nhiệm vụ gian khổ, mấy ngày nay phiền cậu tốn nhiều tâm huyết." Phùng Tuấn vỗ vai Quý Đào nói. Quý Đào gật đầu, "Tôi hiểu rồi." "Nhất là đường ngang ngõ tắt (giảo hoạt), tư tưởng mê tín trong đầu hắn, nhất định phải diệt trừ hoàn toàn! Đây là thứ Vương tổng không thể nhẫn nhịn nhất, nếu không đổi được thì những thứ còn lại không bàn nữa!" Ánh mắt Quý Đào kiên định, "Chỉ cần ở trong tay tôi một ngày, liền tuyệt không còn khả năng giả thần giả quỷ." "Cậu nói như vậy tôi yên tâm rồi." Nhìn thấy Quý Đào, Hàn Đông tựa như thấy được "phiên bản Hán hóa" của Vương Trung Đỉnh. Cái gọi là "phiên bản Hán hóa", chính là trừ bỏ không có phong cách phương tây của Vương Trung Đỉnh, tính cách hoàn toàn giống hệt y. Ngày huấn luyện đầu tiên, Quý Đào mời đến một vị giáo sư, làm công tác tuyên truyền "Vạch trần mê tín, phát huy sức mạnh khoa học" rất nhiều năm, thường xuyên diễn thuyết khắp nơi, hình thức lấy chính bản thân mình để giáo dục thuyết phục người khác khiến rất nhiều người giữ tư tưởng ngu muội trở nên ngộ đạo. "Tôi hỏi cậu, chàng trai, quan điểm của cậu về mê tín như thế nào?" Hàn Đông không cần suy nghĩ nói: "Chúng ta cần vứt bỏ tư tưởng mê tín." Giáo sư có chút không hiểu, người này không phải không có vấn đề gì sao? Ánh mắt truy vấn hướng về Quý Đào, Quý Đào hất hất cằm ý bảo ông tiếp tục, lời nói của Hàn Đông tuyệt đối không thể tin. Giáo sư lại quay lại nhìn Hàn Đông, "Cậu đã không mê tín, vì sao còn hứng thú với bói toán?" "Hai vấn đề này mâu thuẫn với nhau sao? Sao ngài biết nghề bói toán là mê tín?" Hàn Đông nói: "Nghề bói toán là nhân sĩ chuyên nghiệp căn cứ vào ngày sinh tháng đẻ của một người để tiến hành phân tích vận thế cuộc đời, đoán trước lành dữ họa phúc. Nghe kỹ, là nhân sĩ chuyên nghiệp, không phải bọn giang hồ bịp bợm. Là phân tích và tiên đoán, không phải vọng ngôn kết luận. Bản thân thuyết pháp "Nghề bói toán là mê tín" chính là một loại mê tín, đừng ở chỗ này tà thuyết mê hoặc người khác được không?" Sắc mặt Quý Đào biến đổi, nhưng vì tôn trọng đối với Giáo sư, hắn không mở miệng ngắt lời. "Ta mê tín? Ta tà thuyết mê hoặc người khác?" Giáo sư hơi kém tắt thở. Hàn Đông tỏ vẻ đương nhiên, "Đúng, chính là ngài! Cái gì gọi là mê tín? Mê tín là chỉ việc con người mù quáng sùng bái và tín nhiệm đối với sự việc nào đó. Mê tín tại sao sinh ra ? Là bởi vì đối với không gian rộng lớn vô hạn, năng lực nhận thức của con người là có hạn, khi gặp phải vấn đề không thể giải quyết thì mới có thể sinh ra suy đoán vô căn cứ. Như vậy tôi hỏi ngài, ngài có biết cái gì là tài, quan, ấn, cát thần, hung thần không? Ngài giải thích mệnh bát tự học không? Ngài đọc qua 《 Nhân thể sinh vật nhịp học 》, 《 Chu Dịch thượng thị học 》, 《phân tích khảo chứng địa lý》 chưa? Ngài nếu cái gì cũng không hiểu, đã nhận định nghề tướng số là mê tín, điều này chẳng lẽ không phải một loại mê tín sao? Tôi nói ngài tà thuyết mê hoặc người khác có gì sai sao?"
|
Giáo sư bị Hàn Đông chất vấn đến một câu cũng nói không được. Quý Đào gọi Giáo sư ra bên ngoài, vừa làm yên tâm tình của ông vừa nói: "Người này thân lừa ưa nặng, một bộ ngụy biện, ngài đừng tiếp tục dài dòng với hắn, trực tiếp bày ra chân tướng đi!" Mấy phút sau, hai diễn viên đột nhiên bước vào phòng học. Một người thân mặc đạo bào, đầu đội mũ cánh chuồn, vừa đi vừa lắc lắc đầu, trong miệng lẩm bẩm: "Thầy tướng số có căn cứ khoa học, khư bệnh trừ tà; đoán trước họa phúc, gặp dữ hóa lành..." Người còn lại còng lưng, đi lại tập tễnh, ra sức diễn một vị lão thái thái bệnh tật quấn thân. Hàn Đông ngậm một điếu thuốc, hớn hở nhìn bọn họ. Lão thái thái: đại Tiên nhi a, ngài có thể bói một quẻ, tiêu tai tị họa không?(Tiêu tai tị họa: tránh tai họa) Đại Tiên nhi: Tâm thành thì linh! Tính toán liền minh! Nếu tính là đúng, cho chút hương khói; tính không chuẩn, không lấy một xu. Lão thái thái: tôi gần đây thường xuyên tức ngực, buồn nôn choáng đầu. Đại Tiên nhi: (biểu cảm nghiêm trọng) bà bị xà tinh quấn thân, nếu không diệt trừ, tính mạng khó bảo toàn a! Lão thái thái: (trạng thái hoảng sợ) đại Tiên nhi, xin cứu tôi! Đại Tiên nhi: ( nhắm mắt nghĩ nghĩ ) xà tinh thực đáng giận, ngấm ngầm làm loạn gây tai hoạ! Đợi ta hàng phục xà tinh này, hiện ra nguyên hình làm sao trốn? (rút ra từ trong túi quần một mảnh giấy trắng) Xem trọng, mặt trên tấm giấy này cũng không có gì. "Đợi chút đã!" Hàn Đông đột nhiên xen vào, lập tức đi đến trước mặt hai người, cầm qua tấm giấy trắng trong tay đại Tiên nhi kia, "Được rồi, đề tôi giúp lão bà đi!" Phun lên một ngụm nước, nói với đại Tiên nhi, "Xà đã ra rồi, lần tới dùng nhiều phấn không màu chút, ngươi nhìn xem một cái đuôi rắn này đã bị đứt làm 3 khúc." Đại Tiên nhi và lão thái thái đưa mắt nhìn nhau, màn này có cần diễn tiếp không vậy? Hàn Đông bất đắc dĩ phê bình, "Lão Đoàn tử mấy trăm năm trước, còn có mặt mũi nhìn lên trên sao? Ai là biên kịch a? Bắt hắn gọi đến đây cho tôi! Muốn thuyết giáo cũng nên biên tập vài thứ trẻ con thích xem a!" Nói xong, Hàn Đông liền ngắt một bông hoa hồng từ chậu hoa bên cạnh, lại cầm một bình thủy tinh, gỡ nắp bình xuống, cắm hoa hồng vào trong chai, một lúc sau, hoa hồng biến thành màu trắng. "Này..." Đại Tiên nhi phục sát đất, "Sao lại làm được ?" Giáo sư ở một bên tỏ vẻ khinh thường, "Trong bình có hoá phẩm, đương nhiên sẽ phai màu. Lải nhải nửa ngày, không phải cũng là nguyên lý khoa học sao?" Hàn Đông đi đến trước mặt ông, cười hỏi: "Giáo sư, có phải ngài bị hóc xương cá trong họng không?" Giáo sư đổi sắc, "Làm sao cậu biết?" "Ngài có phải đã dùng rất nhiều phương pháp, vẫn chưa thể làm xương cá đi xuống?" Giáo sư thừa nhận, "Tôi định nhờ bác sĩ dùng nhíp giúp tôi lấy ra."
|